Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Convert Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽

Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 25 : Khảo Hạch Nghề Nghiệp


Thực tế đã chứng minh, không chỉ kẻ ngốc và tiếng cười mới có khả năng lây lan, mà ngay cả sự nỗ lực cũng có tỷ lệ truyền nhiễm nhất định.

Sau khi ăn cơm hộp xong và nghỉ ngơi ngắn, ba người Trần Khải ngồi nhìn Thập Nhất vẫn đang chăm chỉ rèn luyện, cảm giác như có kim châm sau lưng, không yên nổi.

Ngay đến cả loài ăn tàn phá hoại như Thực Thiết Thú mà còn chăm chỉ đến mức này, không lãng phí dù chỉ một giây, thì bọn họ lấy gì ra để biện minh cho việc nghỉ ngơi?

“Giờ tôi mới hiểu tại sao tỷ lệ qua ải của kỳ khảo hạch nghề nghiệp ở nội thành lại cao thế...”

“Bọn họ ở nội thành đều máu lửa thế này à? Với lại, cậu rốt cuộc làm cách nào để huấn luyện thú cưng thành ra tự giác cỡ đó vậy…” Trần Khải nói mà cơ mặt co giật.

Chẳng lẽ trình độ giáo dục ở nội thành thật sự cao hơn ngoại thành đến mức này?

Tình huống như của Thời Vũ, cậu ta thật sự chưa từng thấy ở bất kỳ một Ngự Thú Sư nào xung quanh mình.

“Cũng không đến mức như cậu nói đâu...” Thời Vũ đáp.

Hình như mình vô tình khiến ba người họ nâng cao nhận thức về Ngự Thú Sư thành phố rồi?

Hiểu nhầm thôi, hoàn toàn là hiểu nhầm.

Mang theo đủ loại dược phẩm tăng lực, thật ra cũng chỉ vì bất đắc dĩ.

Bản thân cậu cũng chẳng muốn khổ luyện đến mức này đâu, có điều cái Sách Kỹ Năng này xài tốn sức quá trời, biết sao được!

Còn Thập Nhất, hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn!

Ngay từ đầu nó đã mang thuộc tính "nỗ lực chăm chỉ" theo sẵn rồi, chẳng liên quan gì đến mình...

Thập Nhất vốn là bị người ta bỏ lại, Thời Vũ chỉ là nhặt được món hời.

Khi đó, chắc cũng chỉ có Lâm Tu Trúc và mình là nhìn ra tiềm năng của nó.

Lâm Tu Trúc thì do có kinh nghiệm nuôi dưỡng phong phú, còn mình thì đơn giản là vì có Sách Kỹ Năng bảo kê, cho nên dù chọn loại thú cưng nào cũng cảm thấy an tâm.

Dưới sự cộng hưởng của cơ duyên, Thời Vũ và Thập Nhất mới xảy ra loại phản ứng tổ hợp không khoa học như hiện tại.

Tóm lại, đừng học theo bọn họ, họ là trường hợp đặc biệt, đừng tin vào những gì mắt thường thấy được!

Học theo dễ lạc đường đấy.

Tuy nói vậy, nhưng Thời Vũ cũng không tiện giải thích kỹ, chẳng lẽ lại khuyên người ta đừng cố gắng?

“Còn không gọi là quá ghê à.”

“Nhưng mà ghê tí cũng tốt, có tương lai. Đừng nói nữa, từ mai tôi sẽ yêu cầu Băng Giáp Thú tập với cường độ này luôn.”

“Tôi cũng vậy, mai phải đi mua một thùng thuốc Minh Thần, thức đêm ôn bài!”

“Tôi không tin luôn, đều có hai tay hai chân cả... tôi lên tôi cũng làm được.” Trần Khải nghiến răng nghiến lợi.

Cậu ta bám theo Thời Vũ cùng làm nhiệm vụ chính là để tìm hiểu vì sao cậu ta lại mạnh đến thế, tìm ra nguyên nhân để học hỏi.

Giờ thì đã tìm thấy rồi, tất nhiên cậu ta cũng muốn thử theo.

Trang Nguyệt và Vu Tinh Tinh nhìn nhau, tuy không nói gì, nhưng trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy hình như dạo này mình có hơi lười biếng thật...

Rõ ràng vẫn còn nhiều thời gian có thể nỗ lực mà... ngày mai nhất định phải bắt đầu.

Thời Vũ: “…”

Các cậu nghiêm túc thật à?

Vậy thì chúc các cậu may mắn.

Dù sao, chăm chỉ cũng không phải chuyện xấu…

Nếu phẩm chất tốt đẹp của mình có thể ảnh hưởng đến người khác, Thời Vũ cũng thấy vui.

“Thời Vũ, cậu định thi nghề nghiệp Ngự Thú Sư hả? À, cậu học chuyên ngành nuôi dưỡng... Hay là định thi nghề nghiệp Phó Dưỡng Sư?” Trần Khải hỏi.

“Cái đó à…”

Nghề nghiệp Ngự Thú Sư là tuyến phát triển truyền thống, đánh giá chủ yếu dựa vào thực lực chiến đấu.

Còn Phó Dưỡng Sư thì đánh giá khả năng nuôi dưỡng, bồi dưỡng thú cưng, sau này chủ yếu làm việc ở các cơ sở chăn nuôi.

Cấp cao hơn thì có thể làm riêng, nhận chăm sóc thú cưng cho các Ngự Thú Sư khác, thậm chí còn có thể phát triển thành nghề truyền dạy kỹ năng, quy hoạch tiến hóa, v.v.

Theo lý mà nói, Thời Vũ học chuyên ngành nuôi dưỡng, lại có Sách Kỹ Năng trong tay, thi nghề Phó Dưỡng Sư sau này chắc chắn kiếm tiền đến mỏi tay…

Nhưng tật xấu là cái thiên phú thứ hai của cậu quá kỳ quặc, Thời Vũ thật sự lo nếu lộ ra sẽ bị bắt đi giải phẫu.

Mặc dù quốc gia bây giờ là xã hội pháp trị, nhưng giữa Ngự Thú Sư cấp cao và người thường rõ ràng có sự phân cấp giai tầng, nhìn việc không có kỳ thi đại học - một con đường lên chức tương đối công bằng - là đủ hiểu thế giới này độc quyền nặng đến mức nào.

Các vụ Ngự Thú Sư ra tay ngầm trong các trận chiến cũng không thiếu, thời học sinh mới có chút ngây thơ.

Huống hồ, còn có một số sinh vật siêu phàm có trí tuệ cao đang thèm khát lãnh thổ của loài người...

Thời Vũ suy nghĩ một lúc, nếu cách dạy học của Sách Kỹ Năng không thể thay đổi, thì trước khi bản thân chưa đủ sức tự bảo vệ, cậu tuyệt đối sẽ không dạy kỹ năng cho thú cưng của người khác.

Thậm chí, với sinh vật hoang dã có trí khôn một chút, cậu cũng sẽ không dạy.

Trừ phi là như Thanh Miên Trùng – loại thú cưng gần như không có trí tuệ, dạy xong nó còn không biết xảy ra chuyện gì, thì mới an toàn.

Tóm lại, chỉ có thú cưng đã ký khế ước linh hồn với cậu, Thời Vũ mới yên tâm dạy kỹ năng.

Vì vậy, cậu cảm thấy, chi bằng cứ thi nghề nghiệp Ngự Thú Sư trước, tăng thực lực bản thân vẫn là đường đi đúng đắn.

Một số Ngự Thú Sư xuất sắc đều có thể dạy thú cưng của mình học kỹ năng ngoài giống loài, ví dụ Thực Thiết Thú của võ quán Trúc Thạch cũng học được kỹ năng lôi điện, hỏa diễm.

Thậm chí một vài thú cưng hoang dã hiếm có thiên phú cao, cũng có thể nắm giữ kỹ năng ngoài giống loài.

Ví như vương giả trong bầy Tuyết Lang, cơ bản đều nắm giữ kỹ năng [Uy Hiếp].

Những phương pháp truyền dạy kỹ năng riêng kiểu này, tuy có vẻ kỳ quặc, nhưng ở lĩnh vực Ngự Thú Sư cấp cao thì lại không hiếm, hoàn toàn khả thi.

Chỉ có kiểu sao chép kỹ năng, chạm vào là có thể truyền thụ kỹ năng cho thú cưng, thì đúng là chưa từng xuất hiện – huống hồ bản thân lại còn là người xuyên không có song thiên phú…

Nói trắng ra, chính là sinh vật ngoại lai có mức độ nguy hiểm cao...

Trong thế giới đầy hiểm họa như hiện tại, thực lực là nền tảng của mọi thứ… nâng cao bản thân vẫn là đúng đắn nhất.

“Dù học nuôi dưỡng, nhưng mình định chuẩn bị thi nghề nghiệp Ngự Thú Sư trước.” Thời Vũ đáp.

Câu trả lời này lập tức khiến Trần Khải ba người hứng thú hẳn lên.

Trần Khải nói: “Để xem nào, kỳ thi sau... à không, kỳ sau nữa đúng không, biết đâu tụi mình còn thi cùng…”

Khảo hạch nghề nghiệp Ngự Thú Sư được tổ chức ngày 1 tháng 1, mỗi năm một lần.

Giờ đã là tháng 7, cách kỳ sau chưa đến nửa năm.

Thực Thiết Thú của Thời Vũ hiện là cấp 5 thức tỉnh, Băng Giáp Thú của Trần Khải là cấp 6, chưa đủ điều kiện thi.

Bài kiểm tra cơ bản vòng đầu yêu cầu thú cưng của thí sinh phải đạt cấp độ siêu phàm, tức là cấp sau khi thức tỉnh cấp 10.

Căn cứ theo tốc độ hiện tại, việc nâng thú cưng lên cấp 10 trong nửa năm đã là khó khăn, chưa nói đến siêu phàm, cho nên Trần Khải nghĩ Thời Vũ cũng như mình, định thi kỳ sau nữa.

Thế nhưng…

“Nếu kỳ sau mình thi không đậu, thì kỳ sau nữa chúng ta cùng thi cũng được.” Thời Vũ nghiêm túc đáp.

Số tiền tiết kiệm ít ỏi đó của cậu, nếu không có thêm nguồn thu nhập, không trụ nổi đến một năm rưỡi để nuôi Thập Nhất đâu...

Vì vậy, lấy chứng chỉ nghề càng sớm, càng đỡ áp lực kinh tế.

Cậu dự định tham gia kỳ khảo hạch vào nửa năm sau.

Trần Khải: “???”

“Nhưng Thực Thiết Thú của cậu mới cấp 5 mà.”

“Nửa năm lên đến siêu phàm có hơi gượng ép đó…”

Cấp bậc trưởng thành của thú cưng, càng về sau càng khó nâng lên.

Từ kỳ thức tỉnh đến siêu phàm là một nút thắt lớn, không biết bao nhiêu sinh vật bị kẹt lại ở ngưỡng cửa đó.

Sự lột xác giữa phàm linh và siêu phàm, hoàn toàn phụ thuộc vào việc có vượt qua được "cánh cửa siêu phàm" hay không.

“Không sao, lên siêu phàm có thể hơi khó, nhưng lên cấp 10 thức tỉnh thì chắc chắn không thành vấn đề…”

Chỉ cần không ngừng tăng cường kỹ năng chủng tộc cho Thập Nhất, cấp độ trưởng thành của nó cũng sẽ từ đó mà bứt phá.

Thời Vũ cảm thấy, nửa năm đạt cấp 10 là hoàn toàn khả thi, thậm chí siêu phàm cũng có hy vọng.

Cho dù không đạt được cấp siêu phàm, thực lực đủ mạnh vẫn có thể tham gia khảo hạch, người có năng lực luôn có đặc quyền.

“Cậu nói cái khảo hạch đặc biệt đó???”

Trần Khải ý thức được điều gì đó.

“Vượt cấp khiêu chiến ấy hả???” Hai cô gái cũng từng nghe qua.

Dành cho một số thiên tài Ngự Thú Sư hoặc thú cưng có phẩm cấp cao, khảo hạch nghề nghiệp có một điều lệ đặc biệt.

Đó là, dù chưa đạt cấp siêu phàm, nhưng nếu trong kỳ thức tỉnh có thể đánh bại sinh vật siêu phàm thực thụ, chứng minh thú cưng có thực lực siêu phàm, thì vẫn được tham gia vòng sau.

“Ừ, chính là cái vượt cấp đó đó… Nếu không đạt siêu phàm thì đi đường đó cũng được mà.” Thời Vũ cười.

Thú cưng có kỹ năng cao cấp, độ thuần thục cao, vượt cấp khiêu chiến chẳng phải là chuyện dễ như ăn cơm à?

Trần Khải lúc này cũng hiểu ra, đối với một Thực Thiết Thú cấp 5 đã nắm vững kỹ năng chủng tộc trình độ tinh thông mà nói… vượt cấp đúng là không quá khó!

Bản thân cậu ta còn đang bị nó vượt đây!

Càng nghĩ càng tức, trong lòng hơi hối hận vì đã hỏi quá nhiều, tâm lý tụt mood hẳn, đúng là so thú cưng với thú cưng, tức chết Ngự Thú Sư…

Về sau, cường độ huấn luyện của Băng Giáp Thú nhất định phải tăng lên gấp bội!!!
 
Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 26 : Thú Triều


Sau khi nghỉ ngơi một lát — thực ra cũng không bao lâu — dưới ảnh hưởng từ Thập Nhất, mấy người quyết định tiếp tục luyện tập bằng cách bắt Thổ Hành Thử.

Vì tương lai của họ, đành phải làm khổ bọn chuột đất một phen.

Tuy nhiên, còn chưa kịp hành động, chiếc loa phát thanh ở ủy ban thôn Bạch Khê đột ngột vang lên.

Âm lượng lớn tới mức, cả đám người đang ở xa trung tâm thôn như Thời Vũ vẫn nghe rõ mồn một.

Nghe nội dung phát thanh, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

“Toàn thể dân làng chú ý, toàn thể dân làng chú ý: Trong thành phố đã phát ra tín hiệu cảnh báo cấp VÀNG về thú triều, trong thành phố đã phát ra tín hiệu cảnh báo cấp VÀNG về thú triều.”

“Phía ngoài tường thành đã xuất hiện một lượng lớn hung thú có xu hướng tụ tập về phía trong, và có dấu hiệu mở rộng quy mô.”

“Mọi đơn vị và cá nhân hãy theo hướng dẫn phòng thủ để chuẩn bị ứng phó...”

"Vãi!!!"

Âm thanh vang vọng khắp nơi, khiến Trần Khải không nhịn được phải bật thốt ra một tiếng chửi. Trên mặt Trang Nguyệt và Vu Tinh Tinh cũng hiện rõ vẻ bối rối, căng thẳng.

Thú triều?

Cụm từ này không hề xa lạ với họ.

Mười năm trước, thành phố Bình từng phải tái thiết vì một đợt thú triều.

Lúc đó tuy họ còn nhỏ, nhưng chuyện lớn như vậy sao có thể không biết?

Giờ lại thú triều nữa sao???

"Chết rồi."

Đúng lúc cả nhóm còn đang ngơ ngác, một bác nông dân đang tuần tra quanh cánh đồng vội vàng chạy tới.

"Đám nhỏ, hôm nay tình hình đặc biệt, hay là mấy đứa về trước đi."

"Chú ơi, cái thông báo vừa rồi là sao vậy?" Thời Vũ hỏi.

"Chú cũng không rõ lắm, nhưng chắc lại là lũ thú trên núi tuyết không yên phận nữa rồi."

“Cảnh báo cấp vàng thì nghe có vẻ nghiêm trọng, nếu tình hình xấu đi, có khi chúng ta còn phải sơ tán khỏi đây.”

Tuy không nắm được chi tiết, nhưng vẻ mặt bác không hề hoảng loạn.

Thời Vũ cũng lập tức nhận ra — đúng là chưa tới mức phải hoảng sợ.

Khác với mười năm trước, hiện tại thành phố Bình cùng mười mấy thị trấn lân cận và dãy núi tuyết đã được xây dựng tường thành kiên cố.

Bên trong và bên ngoài tường thành đều có quân đoàn thú sư trực thuộc hiệp hội trấn thủ — họ chính là tuyến phòng thủ đầu tiên chống lại thú triều.

Cảnh báo lần này, thực chất chỉ là để nhắc nhở cư dân khu vực lân cận chuẩn bị, chứ chưa chắc đã thực sự nguy hiểm.

Nếu thật sự có nguy cơ phá thành, thì không chỉ là cảnh báo cấp vàng đơn giản thế này.

"Hay tụi mình qua đó xem thử?" Trần Khải đề nghị.

Thành phố Băng Nguyên nằm ở rìa biên giới quốc gia, các huyện xung quanh như Bình thành và nhiều thị trấn khác đều giáp dãy núi tuyết — nơi tập trung vô số hung thú.

Đó cũng là lý do mười năm trước, chỉ khu vực này phải hứng chịu đợt thú triều đầu tiên.

"Xem gì mà xem, giờ đó chắc chắn đã lập tuyến phòng vệ trong và ngoài tường thành rồi, mày đến chẳng phải vướng chân vướng tay à." Trang Nguyệt nói.

"Chúng ta về thôi." Thời Vũ cũng đồng tình.

Dù cảm thấy chưa chắc có chuyện, nhưng giữa lúc bầu không khí đang căng thẳng như này, tụi mình vẫn ung dung chơi trò đập chuột chẳng khác gì đi gây rối.

Đập chuột lúc nào chả được, giờ về hiệp hội thú sư hỏi cho rõ tình hình thú triều là quan trọng hơn.

Ba người kia đều gật đầu. Dù tiếc, nhưng cũng không đến mức mê game chuột đất đến phát điên.

Cả nhóm thu dọn đồ đạc, nhanh chóng trở về thành phố Bình.

Thành phố Băng Nguyên, quận Bình, Hiệp hội Thú Sư.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ bắt chuột, cả nhóm đến quầy tiếp tân trong đại sảnh nhiệm vụ, kể lại việc vừa nghe cảnh báo thú triều ở thôn Bạch Khê, và hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì.

"Chuyện này à..."

Nhân viên tiếp tân lắc đầu:

"Chúng tôi cũng không rõ lắm. Nhưng đây không phải lần đầu trong tháng đâu, mấy lần trước là cảnh báo xanh, giờ lên vàng rồi à?"

Nghe vậy, cả nhóm đều ngơ ngác — nói như không nói…

Trần Khải còn định hỏi tiếp thì một giọng gọi tên cậu vang lên từ xa.

"Trần Khải, Trang Nguyệt!"

Giọng nói vang vọng khiến Trần Khải và Trang Nguyệt lập tức giật mình quay đầu.

Thời Vũ và Vu Tinh Tinh cũng nhìn theo, thấy một thú sư mang vẻ ngoài thật thà, đeo kính, bước vào từ cửa.

Người này tầm ngoài ba mươi, tóc có phần thưa thớt — tám phần là người mạnh.

"Thầy Trương…" Trần Khải và Trang Nguyệt đồng thanh.

"Sao thầy lại ở đây ạ?"

Người này là giáo viên ở trường của Trần Khải và Trang Nguyệt.

"Thầy ở gần đây, vừa xem nhóm lớp thấy các em nói về cảnh báo thú triều, tiện qua xem sao, không ngờ gặp được thật."

Hóa ra trên đường về, Trần Khải và Trang Nguyệt đã chia sẻ vụ cảnh báo cấp vàng lên nhóm lớp, khiến ông thầy chuyên lặn mất tăm này thấy được.

"Khoan đã — nhóm lớp mà cũng có cả thầy?!" Thời Vũ nhìn họ đầy kinh ngạc. Nhóm lớp không phải thường là nơi học sinh không dám cho thầy cô vào à?

Thế này thì ai dám spam meme với chém gió nữa?

"Đây là ai?" Thầy Trương nhìn sang Thời Vũ và Vu Tinh Tinh.

Trần Khải đáp: "Bạn tụi em ạ, học thú sư trường khác."

Thầy Trương gật đầu cười: "Các em đang thắc mắc về cảnh báo thú triều đúng không?"

"Vâng ạ, thầy, lần này có nghiêm trọng không? Có khi nào lại như mười năm trước không?"

Trần Khải biết thầy mình là thú sư chuyên nghiệp, hẳn biết rõ tình hình hơn.

"Trong này ồn quá, ra ngoài nói chuyện nhé." Thầy Trương đề nghị.

Không ai phản đối, cả nhóm cùng thầy ra ngoài, tản bộ trong cụm tòa nhà quanh Hiệp hội Thú Sư.

Dù không quen, nhưng Thời Vũ cũng đi theo — nếu thực sự nguy hiểm, cậu cần chuẩn bị sẵn sàng để trốn cùng Thập Nhất về khu trung tâm thành phố.

Cũng vì lý do đó mà nhà ở trung tâm lại đắt đỏ, còn mấy nhà xây ở vùng ven hoặc nông thôn thì rẻ, vì quá gần vùng hoang dã — nguy hiểm hơn nhiều!

Đi giữa lối đi lát đá, thầy Trương nhìn đám học sinh trẻ tuổi, nói:

"Không cần lo quá. Bây giờ khác xa mười năm trước. Hệ thống phòng ngự quanh núi tuyết đã rất hoàn chỉnh."

"Dù thực sự có biến, Hiệp hội Thú Sư cũng phản ứng rất nhanh. Nếu lực lượng ở quận Bình không đủ, thú sư trong nội thành sẽ tới hỗ trợ."

"Nếu thành phố Băng Nguyên vẫn không đủ, các thành phố lân cận sẽ lập tức điều quân tiếp viện. Với thực lực hiện tại, bầy thú trong núi tuyết chưa thể đe dọa thành phố này."

Trần Khải hỏi: "Ý thầy là thú triều vẫn có thể tái diễn?"

"Hiện tại chỉ là tụ tập quy mô nhỏ, chưa hề so được với đợt dị biến bất ngờ mười năm trước đâu…"

Trang Nguyệt nói: "Sao lại như vậy? Thú trong núi tuyết đâu phải thích khí hậu ấm áp đâu, chẳng phải chúng thích ở lại trong núi hơn à?"

"Sách bảo, thú triều thường do thiếu thức ăn, cạn kiệt tài nguyên, cạnh tranh gay gắt gây ra." Thời Vũ nhìn về phía núi tuyết.

"Nhưng lý do này không hợp với thú triều ở núi tuyết, phải không? Nếu là vì sinh tồn thì phải xuất hiện thường xuyên và có dấu hiệu trước."

Thầy Trương nhìn Thời Vũ, gật đầu: "Đúng vậy."

"Nhưng nguyên nhân thật sự, đến nay vẫn chưa xác định rõ. Đợt thú triều mười năm trước đến giờ vẫn là một ẩn số."

"Dù vậy, hiện tại trong nội bộ thành phố Băng Nguyên cũng có một giả thuyết tương đối đáng tin."

"Các em biết lịch sử của thành phố này không?"

Cả nhóm lắc đầu.

"Thật ra cũng không hẳn là lịch sử, vì chưa được xác nhận hoàn toàn, nên vẫn là phỏng đoán."

"Dựa theo khảo cổ học, cách đây 2000 năm, khu vực quanh Băng Nguyên vốn chưa có khí hậu tuyết phủ."

"Nơi này từng là lãnh thổ của một bộ lạc thú sư rất phát triển trong cổ quốc. Nhưng rồi một con Băng Long từ phương xa bay đến, hạ xuống dãy núi gần đó."

"Băng Long ấy cực kỳ mạnh, chỉ cần cư trú thôi cũng làm khí hậu khu vực biến đổi, khiến thời kỳ băng hà cục bộ xuất hiện, bộ tộc thú sư đó lâm vào cảnh khốn cùng."

"Cuối cùng, họ quyết định khởi binh trục xuất con rồng, hình thành cuộc chiến kéo dài trong núi tuyết."

"Người ta nói dãy núi tuyết hiện tại chính là do lúc đó hình thành."

Thời Vũ hỏi: "Vậy ai thắng?"

Thầy Trương đáp: "Có vẻ là bộ tộc thú sư."

"Trên đỉnh núi tuyết có một di tích cổ — di tích Băng Long. Tương truyền hài cốt Băng Long bị phong ấn trong đó, là do các thú sư khi xưa làm nên."

"Thậm chí đến nay, gần di tích vẫn còn sót lại Long Uy, nhưng đã 2000 năm trôi qua, con Băng Long đó chắc chắn đã hoàn toàn tiêu vong."

"Hiện có một giả thuyết: Băng Long sau khi chết đã hóa thành linh thể, tồn tại dưới dạng hồn phách, âm thầm ảnh hưởng đến các hung thú trong núi tuyết. Long Uy khiến chúng mất lý trí, quay sang thù hận nhân loại."

Cả nhóm lại nhìn về phía núi tuyết xa xa.

Băng Long linh hồn?

Lần đầu tiên họ nghe được điều này.

Lúc này, thầy Trương chỉ về phía một bức tượng đá khổng lồ ở gần đó:

"Thấy cái đó không?"

"Đó là một trong những cổ vật do các nhà khảo cổ khai quật. Tương truyền Thạch Cự Nhân là vật tổ của bộ tộc thú sư năm xưa."

Cả nhóm đã vô tình đi tới một khuôn viên lớn.

Ở giữa công viên là bức tượng Thạch Cự Nhân khổng lồ — sinh vật siêu phàm hệ nguyên tố, một loại thú sủng — được đặt ở đây để tạo không khí lịch sử cho Hiệp hội Thú Sư quận Bình.

"Bộ tộc thú sư đó dùng sinh vật này đánh bại Băng Long?" Trần Khải nhìn chằm chằm bức tượng. Trước đó cậu cứ tưởng nó là đồ trang trí, nào ngờ là di vật thật sự của thành phố.

Ánh mắt mọi người đều dồn về phía Thạch Cự Nhân. Nhìn chằm chằm một lúc, bỗng nhiên tim Thời Vũ đập thình thịch.

Một tiếng “ong” vang lên trong đầu cậu.

Năng lực [Tâm Linh Cảm Ứng] như bị động phát động, và cậu nghe thấy một âm thanh lạ.

‘Không phải như vậy...’

‘Không phải như vậy...’

Âm thanh xuất hiện bất thình lình khiến Thời Vũ toàn thân rùng mình.

Nhưng quay sang nhìn, cậu thấy thầy Trương và mấy người kia hoàn toàn không có phản ứng gì.

Cố nén cơn chấn động trong lòng, Thời Vũ quay lại nhìn bức tượng — mặt tái nhợt đi.

Đừng nói với mình là… giọng nói phát ra từ bức tượng này chứ??

Tượng đá này hoàn toàn không có dấu hiệu của sinh mệnh cơ mà! Năng lực tâm linh cảm ứng chỉ dùng để nghe tiếng lòng của sinh vật sống cơ mà! Nếu có gì bất thường, thì tượng này đâu thể để trưng ra công khai như vậy!

‘Không phải như vậy…’ — giọng nói vẫn tiếp tục vang lên.
 
Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 27 : Lắng nghe âm thanh của lịch sử


Thời Vũ chắc chắn mình vừa nghe thấy một âm thanh.

Hơn nữa cái cảm giác đó, giống hệt như khi dùng tâm linh cảm ứng.

Sau khi tìm kiếm quanh quất, cậu xác định được đối tượng phát ra âm thanh, tuyệt đối là bức tượng đá kia...

Nhưng mà, dù cậu nhìn kiểu gì, thì bức tượng này cũng không giống sinh vật siêu phàm chút nào.

Chỉ là bức tượng đá bình thường do người xưa đúc theo hình dáng của cự nhân đá mà thôi.

Chẳng lẽ thành tinh rồi?

Không thể nào, nếu đã tiến hóa thành sinh vật siêu phàm, hẳn đã bị các Ngự Thú Sư khác phát hiện rồi.

Nơi này đông người như vậy cơ mà.

Ở nơi như Hiệp hội Ngự Thú Sư, Ngự Thú Sư cao cấp đi đâu cũng gặp, người có thiên phú tâm linh cảm ứng cũng không hiếm.

Một sinh vật siêu phàm hoang dã thì không thể nào ẩn nấp được, mà bức tượng đá này cũng đã đặt ở đây ít nhất mấy năm rồi nhỉ.

Âm thanh biến mất, Thời Vũ vẫn tiếp tục quan sát.

Cậu quan sát một hồi, vẫn không phát hiện được gì, chỉ là một bức tượng đá hết sức bình thường, chất liệu cũng là đá phổ thông.

Theo lý mà nói, những thứ chết như vậy thì không thể giao tiếp bằng tâm linh cảm ứng được, đó là tri thức đã lan truyền rất rộng, trừ phi—tâm linh cảm ứng còn có cách sử dụng nào đó mà cậu chưa biết.

“Thôi nói đến đây đi, lát nữa tôi còn có việc, phải đi trước.”

“Các cậu cũng đừng nghĩ nhiều, chuyện như thú triều còn chưa đến lượt các cậu phải lo, cho dù là con Băng Long trong truyền thuyết sống lại, thì Ngự Thú Sư chúng ta cũng có thể đối phó được.”

Thầy Trương cười nói với mấy người họ.

Thời cổ, rồng là tồn tại cao vời khó với, nhưng thời hiện đại, người thuần long đã trở thành một nghề nghiệp, tuy hiếm thấy, nhưng cũng không đến mức xa vời.

“Vâng, cảm ơn thầy Trương.” – Trần Khải nói.

Thời Vũ cũng cảm ơn một tiếng, sau đó, thầy Trương rời đi trong lời tạm biệt của cả nhóm, chỉ còn bốn người bọn họ đứng ngẩn ra nhìn nhau.

“Giờ mình quay lại đập chuột đất tiếp không?” – Trần Khải hỏi.

“Thôi khỏi, để sau hẵng nói.” – Thời Vũ nói: “Tự dưng tớ nhớ ra có việc phải làm…”

“Gấp lắm à? Ăn bữa cơm rồi hẵng đi…”

“Rất gấp!”

Ban đầu Trần Khải và mấy người còn định rủ Thời Vũ ăn tối rồi đi, nhưng Thời Vũ rời đi rất vội vàng, nên cả bốn cũng tản ra luôn.

Đến cuối cùng, Trần Khải bọn họ thậm chí còn chưa xin được thông tin liên lạc của Thời Vũ...

Cũng chẳng còn cách nào khác, Thời Vũ chưa mua điện thoại, thứ này đắt hơn ở Trái Đất mười mấy lần, tạm thời chưa có tiền mua.

Muốn tìm Thời Vũ thì sau này chỉ có thể để lại lời nhắn tại Hiệp hội Ngự Thú Sư…

Sự khác biệt giữa hai thế giới là: ở Trái Đất thì muốn mua gấu trúc, hổ, voi vô cùng khó, nhưng mấy thứ công nghệ phổ thông thì rất dễ mua.

Còn ở đây, một con Thực Thiết Thú (gấu trúc) giá cả đầy đủ còn chưa bằng giá nhà trong nội thành, nhưng đồ công nghệ lại đắt đỏ gấp nhiều lần.

Sau khi cả nhóm chia tay, Thời Vũ lập tức chạy đến thư viện của Bình Thành, định tra cứu một số tài liệu.

Đáng tiếc là đến tận chạng vạng, cậu vẫn không tra được nội dung mình muốn biết.

Tuy không tìm thấy điều cần tìm, nhưng Thời Vũ lại hiểu thêm nhiều về thế giới này.

Lịch sử thế giới này đại khái có thể chia làm ba thời đại:

Thần thoại thời đại, Totem thời đại, Ngự Thú thời đại.

Thần thoại thời đại được cho là thời đại mà những sinh vật thần thoại đầu tiên được sinh ra từ trời đất, thống trị toàn bộ tinh cầu.

Totem thời đại là thời kỳ loài người xuất hiện, phải vật lộn sinh tồn dưới địa bàn của các sinh vật cường đại bằng đủ mọi cách.

Ngự Thú thời đại là khi con người bắt đầu nắm giữ năng lực khống chế sinh vật siêu phàm.

Thời kỳ Ngự Thú này lại có thể chia thành cổ đại và cận đại.

Bước ngoặt xảy ra hơn 100 năm trước, khi bảy quốc gia do con người thành lập cùng nhau xây dựng liên minh.

Ba giai đoạn lịch sử đơn giản là thế, nhưng vì một số nguyên nhân đặc biệt, lịch sử thế giới này tồn tại rất nhiều đoạn đứt gãy.

Ví dụ như vì sao đám sinh vật thần thoại đời đầu lại đột nhiên biến mất—đây chính là một trong những đoạn gãy lịch sử không rõ xảy ra vào thời điểm nào.

Còn sự kiện đã xảy ra ở Băng Nguyên thị cách đây hai nghìn năm, hiển nhiên cũng là một bí ẩn lịch sử mà người hiện tại vẫn chưa khám phá ra được.

“Không được tò mò, không được tò mò, không được tò mò!!”

Rời khỏi thư viện, Thời Vũ cứ lặp đi lặp lại câu đó với chính mình trong lòng.

“Không được tò mò, không được tò mò, không được tò mò!!”

Cậu ép buộc bản thân không được suy nghĩ đến những chuyện này nữa.

Tật xấu cũ lại tái phát.

Kiếp trước Thời Vũ từng là nhân viên khảo cổ, về sau vì một số nguyên nhân đặc biệt mà tiếp xúc với một hệ thống thần thoại chưa ai biết đến, tò mò nổi lên, liền chuyển nghề làm học giả thần thoại.

Rồi sau đó, cậu cùng thầy giáo mình đi khắp các địa điểm cổ tích, di chỉ để nghiên cứu hệ thống thần thoại chưa ai giải mã đó, trở thành công việc hằng ngày.

Sau nữa, cậu chết.

Trong lúc thám hiểm, gặp sự cố, sụp núi, bị chôn sống, và sau đó xuyên không đến thế giới này.

“Tò mò hại chết người thật mà.”

Nhớ lại bản thân mình lúc đó – một người say mê nghiên cứu lịch sử thần thoại chưa ai biết – Thời Vũ chỉ muốn tát cho bản thân một cái.

Ở nhà chơi game, xem anime chẳng phải tốt hơn sao? Việc gì phải tự chuốc nguy hiểm vào thân mà đi khắp nơi điều tra nghiên cứu.

Tóm lại, giờ đã xuyên đến một thế giới còn nguy hiểm hơn, Thời Vũ chỉ muốn sống sung sướng trong phạm vi an toàn.

Cả đời này nhất định phải tận hưởng cho ra hồn.

Dù lịch sử thế giới này dường như càng nhiều bí ẩn, hệ thống thần thoại càng thật hơn, nhưng Thời Vũ tuyệt đối sẽ không dẫm lên vết xe đổ của kiếp trước.

Tuyệt đối không thể—!



Hiệp hội Ngự Thú Sư Bình Thành – khuôn viên – dưới bức tượng cự nhân đá

Lúc này trời đã nhá nhem tối, khuôn viên gần như không còn ai.

Thời Vũ nhìn bức tượng dưới ánh trăng, lên tiếng hỏi:

“Ban ngày là ngươi nói chuyện đúng không?”

“Ngươi đang phản bác lịch sử trong miệng người kia à?”

Không giống như thế...

Sao nhìn cũng giống đang phản bác những gì thầy Trương nói, nhưng sự phản bác ấy—chỉ mỗi Thời Vũ nghe được.

“Anh tượng đá, lên tiếng đi chứ.”

Thời Vũ dùng tâm linh cảm ứng để giao tiếp với bức tượng.

Nhưng không giống ban ngày, lần này bức tượng không có phản ứng gì cả.

“Không nói thì tôi đi đấy nha.”

Tượng đá vẫn trơ như đá.

Thời Vũ im lặng, chẳng lẽ là do trạng thái bản thân không đúng?

Cậu hồi tưởng lại cảm xúc khi nhìn bức tượng vào chiều nay.

Lúc đó, cậu vừa nghe xong đoạn lịch sử mà thầy Trương kể, trong lòng dấy lên tò mò.

Do thầy Trương nói đó chỉ là suy đoán, chưa từng được chứng thực, nên khi ấy, trong đầu Thời Vũ vô thức xuất hiện một suy nghĩ—muốn biết sự thật lịch sử rốt cuộc là gì.

Có lẽ chính khoảnh khắc ấy, cậu nghe được âm thanh của bức tượng.

“Hãy nói cho tôi biết.”

Thời Vũ nhìn chằm chằm vào bức tượng, trong đầu vô thức nhớ lại những chuyến đi khảo cổ, nghiên cứu cổ vật, tìm kiếm sự thật lịch sử trong quá khứ.

“Nói cho tôi biết, tôi có thể trả lại sự thật cho lịch sử.”

Khoảnh khắc này, ý niệm của Thời Vũ hoàn toàn thông suốt—cậu thật sự muốn khiến chân tướng của lịch sử được phơi bày trước ánh sáng.

Lúc này, cậu không phải đang muốn nghe tiếng nói từ tượng đá, mà là muốn nghe tiếng nói từ lịch sử.

Cậu cho rằng trạng thái lúc này của mình đã rất giống với ban chiều rồi.

Cậu lập tức dùng tâm linh cảm ứng, cố gắng cảm nhận lại cảm giác lúc đó.

Giống như là… đầu bị nổ tung ra??

ẦM RẦM!!!!!!

Âm thanh xuất hiện, một tiếng "ẦM RẦM" vang lên khiến đầu Thời Vũ tê dại.

Nhưng âm thanh này rõ ràng không vang lên trong tâm linh hay đầu óc, mà là nổ thẳng bên tai.

Cậu ngẩng đầu lên, há hốc miệng—vì vừa rồi bầu trời dường như chấn động một cái.

Rắc!

Ngay sau đó, ánh mắt Thời Vũ lại bị bức tượng hấp dẫn.

Lần này, tượng đá quả thực đã phát ra âm thanh, nhưng là—tiếng nứt vỡ.

Ngay trước mắt cậu, bức tượng nứt toác ra từ trên xuống dưới một đường dài...

“Má nó, tiêu rồi.”

Thời Vũ quay đầu bỏ chạy, thề rằng: nếu còn đụng vào nghề cũ nữa thì đúng là chó thật.

Cái nghề này quá nguy hiểm, còn nguy hơn cả Ngự Thú Sư.

“Thập Nhất, cứu anh với!”
 
Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 28 : Băng Nguyên thị chấn động


Liên minh lịch, năm 177, tháng 7.

Gần đây, dị động của các Hung thú trên dãy núi tuyết khiến các hiệp hội Ngự Thú Sư ở Băng Nguyên thị phải nâng cao cảnh giác đến mức cao nhất.

Đặc biệt là các Ngự Thú Sư chuyên nghiệp thuộc Hiệp hội Ngự Thú Sư Bình Thành, đã sớm bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Mười năm trước, thú triều từng khiến Bình Thành trọng thương, Băng Nguyên thị phải tiêu tốn vô số nhân lực và vật lực mới có thể tái thiết thành phố.

Lần này, dù thế nào cũng không thể để đám Hung thú xâm nhập nội thành, phá hoại một lần nữa.

Trong tình trạng căng như dây đàn như vậy, mọi biến động từ bên ngoài đều cực kỳ nhạy cảm đối với các Ngự Thú Sư.

ẦM RẦM!

Ngay vào thời điểm then chốt ấy, một tiếng nổ lớn vang lên trên không trung Bình Thành, khiến dây thần kinh của nhiều Ngự Thú Sư lập tức “rắc” một cái—đứt phựt!

“Đệch, thú triều công thành rồi à?!”

“Sao không có tí tin tức nào thế này?!”

“Nghĩ tích cực chút, có khi chỉ là động đất thôi…”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Âm thanh kia quá lớn, không chỉ các Ngự Thú Sư nghe thấy, mà ngay cả thường dân bình thường cũng đều nghe rõ rành rọt.

Mọi người vô thức bước ra khỏi nhà, nhìn ra bên ngoài.

Nhưng ngoài tiếng chấn động cực lớn ấy, chẳng còn bất kỳ hiện tượng khác thường nào.

Trụ sở chính của Hiệp hội Ngự Thú Sư Bình Thành – tầng thượng

Một người đàn ông trung niên mặc tây trang xám đứng trên sân thượng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang nứt vỡ như gương vỡ, chìm vào trầm tư.

“Chủ tịch, vừa rồi là chuyện gì vậy?”

“Các quận khác và các hiệp hội trong thành cũng đều cảm nhận được dị thường.”

Cánh cửa sân thượng bật mở, một nữ thư ký dáng người cao gầy bước nhanh tới, giọng nói đầy lo lắng. Cô không ngờ dị động lần này lại ảnh hưởng đến toàn bộ Băng Nguyên thị ở mức độ lớn đến vậy.

Thậm chí các khu vực khác cũng cảm nhận được sự biến đổi nhỏ.

Chủ tịch mặc tây trang xám chậm rãi nói:

“Loại tình huống thế này, ta cũng chỉ nghe nói đến, vẫn chưa thể xác định liệu có đúng là thứ ta đang nghĩ hay không…”

“Nếu đúng, thì cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.”



Cả Băng Nguyên thị đều xảy ra chấn động ở nhiều mức độ khác nhau. Dị biến lần này dần dần lan truyền ra khỏi Băng Nguyên thị, truyền đến khắp nơi khác.

Mà lúc này, nhân vật chính gây ra sự kiện, đang nơm nớp lo sợ về nhà, đeo tạp dề, bắt đầu nấu cơm.

“Thập Nhất à, ăn nhiều vào.”

“Mau lớn nhanh lên, thế giới này quá quái đản, nhóc phải trở nên mạnh hơn nữa mới có thể bảo vệ được chúng ta.”

“Chít—” Tiểu Thực Thiết Thú ngơ ngác nhận lấy đống măng trúc.

Tuy không rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng hôm nay Thời Vũ hiếm khi hào phóng thế này…

Tuyệt vời!!

Ở nhà, Thời Vũ vẫn chưa biết tình hình bên ngoài, nhưng trên đường về, nghe được vài lời bàn tán của người qua lại, cậu cảm thấy chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.

Cái tiếng động ấy… quá lớn rồi.

Aizz… Thời Vũ, cái miệng cậu đúng là gây họa!

Lại còn đi nói chuyện với một bức tượng đá nữa chứ?

Giờ thì hay rồi, xảy ra chuyện thật rồi!

Trước khi làm rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, Thời Vũ quyết định an phận thủ thường, ở yên trong nhà là thượng sách.

Ngoài việc đi chợ mua đồ và đi hiệu thuốc, cậu không định ra khỏi cửa nửa bước.

“Chíu—!”

Khi Thời Vũ vừa hạ quyết tâm, cây hồng bên cạnh truyền đến một tiếng kêu khe khẽ.

Thanh Miên Trùng trong lồng thấy Thời Vũ hôm nay cho Thập Nhất nhiều đồ ăn ngon, lập tức phát ra tiếng kêu biểu thị “đói bụng”.

“Nhóc cũng ăn nhiều một chút.”

“Ăn cho mập mạp, sau này phun tơ ra mới nhiều.”

Sau đó, Thời Vũ cũng cho Thanh Diễm Trùng một đống lá rau thừa. Nhìn đống thức ăn, nó cũng ăn rất vui vẻ.

Dễ chiều hơn Thập Nhất nhiều.

“Haiz, cho bọn nhóc ăn xong rồi, đi ngủ cái đã… hôm nay mệt thật sự.”

Hôm qua dạy kỹ năng [Siêu thị lực], đến giờ Thời Vũ vẫn chưa hồi phục.

Giờ lại gây ra một vụ lớn thế này, thật khiến cậu kiệt sức.

Cậu định ngủ một giấc trước đã, biết đâu ngày mai tỉnh dậy lại là một ngày tràn đầy hy vọng.

Sau khi hồi phục, sẽ bắt đầu dạy kỹ năng mới cho Thập Nhất, nhanh chóng nâng cao thực lực chiến đấu của nó!

[Thông tin thú cưng]

【Tên gọi】: Thực Thiết Thú

【Thuộc tính】: Kim

【Cấp độ chủng tộc】: Trung đẳng Siêu phàm

【Cấp độ trưởng thành】: Giác tỉnh Lv.5

【Kỹ năng】: [Cứng hóa] (tinh thông), [Tự lành tốc độ cao] (nhập môn), [Siêu thị lực] (nhập môn)

Hiện tại, bảng kỹ năng của Thập Nhất khiến Thời Vũ khá hài lòng. Trong sáu kỹ năng đã thu thập, cậu vẫn chưa dạy hai kỹ năng cao cấp là [Uy hiếp] và [Ngủ tuyệt đối].

Hai kỹ năng này chắc chắn tiêu hao lớn, Thời Vũ quyết định tạm hoãn, dưỡng sức một thời gian nữa hẵng dạy…

Trước mắt, vẫn nên nâng cao độ thuần thục của các kỹ năng đã có là chính.



Ngày hôm sau, Thời Vũ ở nhà tĩnh dưỡng.

Để tận dụng tối đa mọi nguồn lực, cậu thả Thanh Diễm Trùng khỏi lồng, dưới ánh mắt ngơ ngác của nó, cậu giao nhiệm vụ mới.

“Hôm nay nhóc phụ trách làm bạn tập luyện với Thập Nhất.”

“Luyện tập nghiêm túc thì sẽ được thưởng thêm phần ăn!”

Thời Vũ chia sân thành hai khu, một bên cho Thanh Diễm Trùng, một bên cho Thập Nhất.

Sau khi đạt trình độ tinh thông kỹ năng [Tơ trùng], Thanh Diễm Trùng giờ đã có thể dùng tơ tạo ra nhiều chiêu thức mới lạ.

Ví dụ như chiêu [Tơ trùng • Xạ tuyến].

Kỹ năng này cho phép nó tụ tơ thành đoạn dài bằng ngón tay trước người, sau đó bắn ra như ám khí.

Dù sức mạnh còn yếu, thậm chí không xuyên được cái áo rẻ tiền mà Thời Vũ mua từ chợ trời, nhưng tốc độ thì khá nhanh.

Chỉ trong “vèo” một tiếng, tơ đã bắn từ đầu này sang đầu kia.

Với trình độ tinh thông, Thanh Diễm Trùng còn có thể bắn liên tiếp, biến thành mưa tên dày đặc.

Rõ ràng, Thời Vũ đang muốn dùng chiêu này để giúp Thập Nhất luyện tập kỹ năng [Siêu thị lực].

Dù là tránh né những tia tơ nhỏ khó thấy hay xác định chính xác điểm rơi để [Cứng hóa] một vùng, đều là rèn luyện tuyệt vời.

Quan trọng hơn là—động tĩnh nhỏ!

Thời Vũ biết Thanh Miên Trùng không thông minh lắm, nên cố gắng dùng tâm linh cảm ứng để truyền đạt, còn đưa ra đủ loại ví dụ.

Thanh Miên Trùng: @.@

Cuối cùng, Thời Vũ cũng chẳng biết nó có hiểu không, nhưng Thập Nhất thì hiểu rồi.

“Gâu—!”

Thập Nhất rõ ràng rất hào hứng với phương pháp huấn luyện này.

Nó túm lấy Thanh Miên Trùng, kéo vào cùng luyện tập.

Sao lại chỉ biết ngủ trong lồng chim chứ?!

Ý nghĩa của sinh mệnh là rèn luyện đó! Mau cùng luyện tập đi!

“Chíu—!”

Thanh Miên Trùng kêu một tiếng oan ức…

Tiếp đó, Thời Vũ vui vẻ ra ngoài đi mua đồ. Trong quá trình đó, cậu tranh thủ dò hỏi chút tin tức về vụ hôm qua.

Dù chưa ai biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng nghe nói Hiệp hội Ngự Thú Sư Bình Thành đã tạm dừng rất nhiều hoạt động, bị phong tỏa nghiêm ngặt.

Như nhiệm vụ đập Chuột Đất, giờ cũng không làm được nữa.

Thời Vũ hơi hoảng, bức tượng đá ở công viên bị nổ tung, chắc chắn đã bị phát hiện rồi…

Cuối cùng có truy ra mình không đây?

Lúc ấy có rất ít người, hơn nữa thế giới này không phổ biến việc lắp camera, chắc là không bị quay lại đâu…

Nhưng Thời Vũ cũng không dám chắc, dù gì đây là thế giới có năng lực siêu phàm.

Trước khi biết chuyện gì xảy ra, tự thú là không dám đâu, đành tiếp tục giả vờ không biết gì thôi…

Ngày hôm đó, các hội trưởng hiệp hội Ngự Thú Sư ở khắp các quận của Băng Nguyên thị đều đến Bình Thành.

Một thung lũng nào đó tại Bình Thành.

Chín Ngự Thú Sư cấp đại sư, tuổi tác khác nhau, đang nhìn chằm chằm vào cổng không gian do vết nứt lan từ bầu trời mà thành, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Quả nhiên là không gian bí cảnh.”

“Cũng có thể gọi là di tích không gian cổ đại.”

Tại hiện trường ngoài chín người đó còn có một người thứ mười.

Khác với chín vị đại sư tuổi đều trên 30, người thứ mười này rất trẻ tuổi.

Là một cô gái khoảng hơn hai mươi, tóc ngắn màu trà, mặc sơ mi trắng, váy ngắn đen, khoác áo blouse trắng dài đến gối, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt sau kính rất nghiêm túc và chuyên chú.

“Tiến sĩ Lục, cô thấy thế nào?” – Mọi người đều tỏ vẻ rất kính trọng.

Lục Thanh Y nói: “Tôi từng cố gắng giải mã di tích Băng Long, đáng tiếc thất bại. Thông tin hiện tại quá thiếu thốn, chưa thể khôi phục được chân tướng lịch sử Băng Nguyên.”

“Di tích lần này xuất hiện, có thể sẽ cung cấp thêm nhiều manh mối.”

“Đúng rồi, hôm qua lúc di tích này giáng lâm, trong Bình Thành có nơi nào khác xảy ra hiện tượng dị thường không?”

Chủ tịch hiệp hội Bình Thành đáp: “Một cổ vật tượng đá trong khuôn viên hiệp hội bị sụp đổ.”

“Là tượng đá cự nhân đó à?”

“Đúng.”

Vẻ mặt Lục Thanh Y vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng đã có suy đoán.

Xem ra, di tích không gian này không phải ngẫu nhiên xuất hiện, mà là có người đã chạm đến dấu vết lịch sử.

Chẳng lẽ, lại có người sở hữu thiên phú tâm linh cảm ứng đặc biệt – có thể “lắng nghe âm thanh của lịch sử” sao?

Là ai…?
 
Phi Khoa Học Thuần Phục Thú - 不科学御兽
Chương 29 : Cộng đồng gửi hơi ấm


Động tĩnh ở quận Bình thành không nhỏ, Thời Vũ cố gắng giữ kín tiếng.

Phát triển ổn định, đừng có ngông!

Mấy hôm trước, cậu vốn định dạy kỹ năng [Tơ Nhện] của Nhuyễn Trùng đến cấp độ hoàn mỹ, sau đó sớm bán tơ kiếm tiền. Dù sao thì tuổi thọ của Thanh Miên Trùng không dài, không biết ngày nào sẽ lăn ra chết.

Nhưng giờ cậu đã đổi ý. Vẫn nên ưu tiên tăng sức chiến đấu của Thập Nhất trước, bởi cuộc đời cậu cũng chẳng dài gì cho cam, ai biết chết lúc nào.

Tiền tiêu đủ là được rồi, chết rồi còn chưa kịp xài tiền thì buồn lắm, sức mạnh mới là quan trọng nhất!

Sau khi hồi phục lại từ cơn suy nhược do dạy kỹ năng [Siêu Thị Lực], Thời Vũ không nói hai lời, lại sử dụng kỹ năng đồ giám lên Thập Nhất.

Lần này, cậu vẫn tiếp tục dạy kỹ năng [Siêu Thị Lực].

Thông qua lần giảng dạy thứ hai, Thời Vũ đã giúp Thập Nhất nâng cấp độ thuần thục kỹ năng đó lên mức Thuần Thục cấp độ.

Quá trình này cũng khiến tinh thần lực của Thập Nhất tăng nhẹ.

Mức độ thành thạo của kỹ năng tăng lên cũng giúp dẫn dắt thú cưng trưởng thành. Còn dẫn dắt theo hướng nào thì còn tùy thuộc vào thuộc tính của kỹ năng.

Lúc này, nhờ sự gia tăng tinh thần lực, ngoài việc giúp Thập Nhất duy trì kỹ năng [Siêu Thị Lực] được lâu hơn, còn giúp nó nhìn đối thủ như đang chuyển động chậm lại — và, còn có thể… thức khuya hơn.

Đêm đó, Thời Vũ chống cằm ngắm nhìn Thập Nhất đang nghiêm túc luyện tập dưới ánh trăng, chán chường hỏi:

“Thập Nhất, sao nhóc có thể kiên trì lâu như vậy hả?”

Mỗi lần thấy con Tiểu Thực Thiết Thú này chăm chỉ rèn luyện, Thời Vũ cũng muốn ngồi thiền để nâng cấp không gian khế ước, tăng năng lực khế ước sư.

Thế nhưng, cậu hoàn toàn không có sự tập trung như nó, ngồi thiền vài giờ là lại muốn làm chuyện khác.

Ừm, giống y như thời trước làm bài tập, đang học lại đi quét mạng, thám hiểm di tích — mấy trò vận động kiểu đó lại càng hợp khẩu vị hơn.

Dẫu vậy, thích là một chuyện, hiện tại Thời Vũ đang buộc bản thân phải ngoan ngoãn một chút. Trái Đất còn an toàn như vậy mà cậu còn chơi cho toang, giờ ở thế giới đầy nguy hiểm thế này, ở trong thành phố cũng không yên, huống chi là ra ngoài hoang dã.

“Grừ… grừ…”

Nghe câu hỏi của Thời Vũ, Thập Nhất dừng lại, đói đến mức nằm lăn dưới gốc cây, rồi… xỉu luôn.

Thời Vũ đỡ trán, thở dài — quen rồi.

Hầu hết thời gian luyện tập, Thập Nhất đều kết thúc bằng cách tự làm mình ngất xỉu.

Giờ lại có thêm kỹ năng tiêu hao tinh thần như [Siêu Thị Lực], nó càng dễ xỉu hơn nữa.

“Haizz…”

Thời Vũ vào bếp lấy ít măng tre dự trữ, sau đó cạy miệng Thập Nhất đang nằm đất, nhét vào.

Rắc! Rắc! Rắc!

Trong lúc ngủ, Thập Nhất vẫn nhai nhồm nhoàm măng, đúng là thiên phú dị bẩm.

Ăn xong, nó còn hí hửng lăn một vòng, khó khăn bò dậy chuẩn bị tiếp tục luyện.

“Dừng ngay lại cho anh!!”

Thời Vũ đẩy nó vào phòng tắm.

Sau một hồi vật lộn, Thời Vũ mới tắm rửa xong cho Thập Nhất, rồi ép nó về lại không gian khế ước để nghỉ ngơi.

Còn bản thân cậu thì… ngã lên giường ngủ như chết. Mẹ kiếp, làm khế ước sư cũng mệt thấy bà!

Ngày hôm sau, mặt trời vẫn mọc như thường.

Ngày thứ ba, mặt trời vẫn mọc như thường.

Ngày thứ tư… thế giới vẫn hòa bình.

Cứ thế, sau biến cố nói chuyện với tượng đá rồi gây ra dị biến, Thời Vũ đã ru rú quanh nhà suốt một tuần.

Ngoài kỹ năng [Siêu Thị Lực], tuần này cậu còn dạy cho Thập Nhất thêm một lần [Tốc độ hồi phục cao] và một lần [Cứng hóa].

Hiện tại đã có tổ hợp kỹ năng siêu mạnh gồm:

• [Tốc độ hồi phục cao – cấp độ thuần thục]

• [Siêu thị lực – cấp độ thuần thục]

• [Cứng hóa – cấp độ tinh thông]

Thời Vũ thực sự rất muốn xem với bộ kỹ năng này, Thập Nhất chỉ mới cấp 5 Thức Tỉnh, có thể đánh thắng đối thủ cao hơn mấy cấp không.

Nhưng nghĩ đến việc kiếm đối thủ rất phiền… tạm gác lại đi.

Vẫn nên tiếp tục phát triển.

Nghĩ vậy, Thời Vũ rời nhà đi mua bổ phẩm ở tiệm thuốc gần đó.

Vì đã là khách quen, dược sĩ trẻ ở đó chẳng cần cậu mở miệng, chủ động lấy thuốc mang ra.

“Bạn à, tiết chế một chút đi.”

“Tần suất mua của cậu tôi còn thấy sợ thay đấy.”

“Ờ… tôi thấy mình cũng tiết chế rồi đó.” Thời Vũ nhận lấy thuốc, trả lời.

Ít nhất thì cậu còn chưa liều mình thử dạy kỹ năng cao cấp.

Sợ rằng bổ phẩm chỗ này chữa không nổi.

“Ừm… nói vậy cũng đúng.” Dược sĩ trẻ gật gù, vẻ mặt khó nói: “Hôm kia tôi nghe nói tiệm thuốc ở phía nam thành có một học sinh… vác mấy thùng thuốc về nhà luôn.”

“Cậu ta còn điên hơn cậu đấy.”

Thời Vũ vừa xếp thuốc vào túi, tay chợt run lên.

Vãi chưởng! Mấy thùng??

Chơi lớn vậy? Đừng nói là… tên đó tên Trần Khải chứ?

“Học sinh thời nay cạnh tranh gắt thật.” Thời Vũ thở dài: “À đúng rồi, vụ hiệp hội bị phong tỏa hôm trước là sao thế?”

“Cái tiếng động long trời đó, điều tra ra chưa?”

Dược sĩ trẻ cười: “Cậu hỏi đúng người rồi đấy. Mặc dù chưa công bố chính thức, nhưng khả năng cao, quận Bình thành sắp phát tài rồi.”

Thời Vũ: “Hả? Nói rõ chút?”

Đi mua thuốc suốt tuần, Thời Vũ cũng biết tên dược sĩ này là khế ước sư tập sự, nên cũng khá rành mấy chuyện liên quan.

“Tin vỉa hè nói… có khả năng là một bí cảnh xuất hiện.” Dược sĩ đáp.

Thời Vũ: “Bí cảnh? Là gì vậy?”

“Cậu cứ hiểu nôm na là một không gian dị giới tách biệt khỏi thế giới hiện tại.”

“Ví dụ như không gian khế ước của cậu và tôi, cũng là một dạng không gian riêng biệt.”

“Nói dễ hiểu hơn, nguồn gốc của bí cảnh chính là không gian khế ước.”

“Nghe tiếp nè…”

Một tuần rồi cuối cùng cũng nghe được tin mật, Thời Vũ mừng rớt nước mắt.

Nghe có vẻ không phải tai họa gì… nếu không thì tên này đã chẳng hớn hở như vậy.

Trước đó cậu còn sợ mình vô tình thả ra quái vật nào đó nữa chứ, kiểu như con Melba xé rách bầu trời.

“Nghe đồn là thế này — khi khế ước sư chết đi, không gian khế ước sẽ tan rã.”

“Nhưng nếu người đó mạnh đến mức nào đó, không gian có thể lưu lại, dưới ảnh hưởng ý chí của khế ước sư, hình thành một bí cảnh độc lập — một thế giới nhỏ.”

“Bí cảnh này không còn hiệu lực ràng buộc thú siêu phàm nữa, bất kỳ sinh vật nào cũng có thể vào. Môi trường bên trong, tùy theo mức độ phát triển khi người đó còn sống, vẫn thích hợp cho linh thực và thú cưng sinh trưởng. Tuy hơi yếu đi, nhưng vẫn là mảnh đất giàu năng lượng.”

“Một không gian khế ước của khế ước sư siêu cấp?” Thời Vũ hỏi: “Của khế ước sư cổ đại à?”

“Ừ, chắc chắn là cổ đại rồi. Nếu áp theo hệ thống cấp bậc hiện tại, người đó ít nhất cũng là cấp Truyền kỳ.”

——Tập sự, chuyên nghiệp, đại sư, rồi đến Truyền kỳ.

Nếu đúng là bí cảnh, bên trong chắc chắn có vô số tài nguyên hoặc thú cưng quý hiếm, cho dù bên trong chẳng có gì, thì bản thân nó cũng là mảnh đất có thể sản xuất tài nguyên lâu dài — nếu khai thác đúng cách, kinh tế Bình thành chắc chắn sẽ phát triển mạnh.

“Nếu bên trong có thú cưng mạnh, rất hung dữ thì sao?” Thời Vũ hỏi thêm.

Vẫn có khả năng có quái vật mà…

Dược sĩ trẻ: “Ờm, hiện tại chưa có tin gì về chuyện đó, mà có thì cũng không đến lượt tụi mình lo đâu, mấy đại nhân vật chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa.”

Thời Vũ rời khỏi tiệm, rời đi rất an tâm.

Bởi vì theo lời dược sĩ trẻ, chuyện tượng đá nứt ra có vẻ không phải tai họa.

Nhưng mà… mình chỉ mới nói chuyện với tượng đá một chút, mà lại triệu hồi ra bí cảnh á???

Cái này thì liên quan quái gì đến “sự thật của lịch sử”?

Hay là trong bí cảnh kia có thông tin về lịch sử thực sự của Băng Nguyên?

Nhưng mà… nói thế nào cũng không liên quan đến mình.

“Xin lỗi nha tượng đại ca, tuy em hứa sẽ trả lại lịch sử chân thực, nhưng tình hình bây giờ là… em tiếp cận được cái bí cảnh đó cũng khó à nha.”

“Thật ngại quá, làm anh vỡ ra luôn rồi…”

Một tuần đã trôi qua, trở về nhà, nhìn Thập Nhất và Nhuyễn Trùng đang chăm chỉ luyện tập trong sân, Thời Vũ cảm thấy bản thân mình cực kỳ an toàn.

Thám hiểm bí cảnh? Không đời nào! Nghe đã thấy nguy hiểm rồi.

Nhưng mà… đã hứa rồi thì cũng không nên nuốt lời. Đợi sau này mình mạnh lên, nếu còn cơ hội, sẽ tính tiếp.

Thời Vũ mỉm cười ngước nhìn bầu trời.

Trời trong, thích hợp để phát triển lowkey.

Cộc! Cộc! Cộc!

“Mở cửa, cộng đồng đến gửi hơi ấm đây.”

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa, Thời Vũ cười tươi hơn hẳn: Thế gian vẫn còn tình người, biết mình mồ côi mà còn đến tặng ấm áp cơ đấy.

“Hình như không có ai, chuẩn bị phá cửa.”

Thời Vũ, Thập Nhất, Thanh Miên Trùng: ???
 
Back
Top Bottom