Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phật Nói - AyeAyeCaptain

Phật Nói - AyeAyeCaptain
Chương 50: Ngoại truyện 3 - Báo cáo thăm dò A28



"Nào, xin mời các chú rể nhìn ống kính!"

"Ba, hai, một..."

"Trăm năm hạnh phúc!"

Đây là nơi tận cùng của thế giới, một đoàn tàu dừng trước đường hầm, mọi cửa sổ đều mở toang, hoa tươi chíu chít túa ra từ các toa tàu như những bãi nôn cùng với pháo hoa bung ra vô số tua cờ sặc sỡ, "Triệu Mạc Đắc! Anh Tiền!" Đám đông chen chúc vừa cụng ly vừa cười nói rộn rã, "Ôm nhau đi! Hôn đi!!"

"Ê mày bị yếu hả Triệu Mạc Đắc!!" có người gào tướng lên, "Hôn nhanh lên cho cô mày xem nào!!"

Đây thật tình là cái đám cưới được mọi người mong ngóng đã lâu, sau bao nhiêu vui buồn trắc trở cuối cùng họ đều có được kết thúc viên mãn cho mình. Cả tiểu đội ai ai cũng giắt theo tiền mừng và dùng điểm tích lũy để đổi hàng đống tài nguyên mà bình thường không bao giờ họ đổi, nào rượu Champagne, hoa hồng, bơ và vải vóc cao cấp. Sau khi vượt qua mọi cửa ải, cuối cùng họ cũng được tiêu xài thỏa thích, thậm chí có đứa còn nêu ý kiến hay là đổi hẳn một cái phi thuyền từ kho quân dụng đi, với cả khinh khí cầu và nhạc Rock nữa, chuyến này cho hai người này đám cưới trên trời luôn.

Ấy nhưng cuối cùng ý tưởng này bị một trong hai chú rể gạt đi, "Triệu Một Hữu chóng mặt đấy." Tiền Đa Đa nói, "Lần trước ra khỏi màn chơi khách sạn cáp treo Triệu Một Hữu bị nôn ghê lắm, phải nằm hơn nửa tháng."

"Thế à." thằng nhỏ có sáng kiến tiu ngỉu, "Em đang định lái phi thuyền cho hai anh ấy anh Tiền."

"Cậu có chứng chỉ phi hành rồi à?"

"À em đã học bao giờ đâu." Thằng nhỏ gãi đầu xong lại cười cười có vẻ hoài niệm, "Hồi đại học em học ngành vận tải mà, lúc đầu em tính học ra sẽ đi lái xe buýt bay, thế rồi chưa kịp tốt nghiệp đã té cầu thang một cái, tỉnh dậy thì ở đây rồi."

Nghe hai người nói chuyện với nhau, Triệu Một Hữu cũng xáp vào, "Mày té một cái là vào đây hả? Vậy giống anh nè."

"Anh Triệu vào thế nào ạ?"

"Anh bị xe bay tông lúc đi mua gà rán hiệu M." Triệu Một Hữu nói, "Tỉnh lại thì thấy đang ở trong di chỉ rồi."

Họ đang ở trong một thế giới gọi là "di chỉ", cách thức vận hành của thế giới này hoàn toàn khác Đại Đô Thị, ở đây chưa có hệ thống xã hội hoàn chỉnh mà gần giống một công viên trò chơi rất điên khùng. Người đã vào đây phải vượt ải liên tục để hoàn thành hàng loạt màn chơi, tích lũy điểm. Khi điểm tích lũy đạt đến một mức nào đó người chơi sẽ được dịch chuyển đến nơi tận cùng thế giới, nghe nói ở đó có một đường hầm, đi qua đường hầm là có thể trở về thế giới ban đầu.

Triệu Một Hữu vào di chỉ cách đây ba năm, gã thích nghi rất tốt, chỉ non nửa năm gã đã leo từ người chơi mới đến cao thủ, thậm chí còn lập được cả tổ đội riêng. Trong những đêm chưa có thông báo nhiệm vụ mới, mọi người sẽ tụ tập tổ chức tiệc ngủ, qua giao lưu họ nhận ra mọi người đều đến từ Đại Đô Thị, vì các loại nguyên nhân kỳ lạ họ đã "đi vào" di chỉ. Người kỳ quặc nhất là đang móc rác thì bị vào... cô nhỏ này đút đầu vào miệng rác, lúc chui ra mới thấy lạ lạ, "Lúc ấy em đang nhặt ve chai ở quảng trường, thế rồi chui ra lại thấy đang ở trong hành lang thư viện."

"Cái màn soạn kịch đó phải không?" có người biết về màn này, "Người mới vào gặp màn đó là may đấy, miễn đừng chọn trúng tiểu thuyết trinh thám hay tiểu thuyết kinh dị thì cơ bản là không chết được."

"Thì em là đứa suýt chết đó đó." Cô nhỏ đang kể lể trợn mắt lên, "Em rút trúng "The Shining"."

Cả bọn ngồi xung quanh đều kinh hãi, "Rồi làm sao em ra được?"

Quy tắc màn chơi "soạn kịch" rất kỳ diệu, ban đầu người chơi sẽ có mặt ở một thư viện vĩ đại, khi anh ta hay cô ta rút một cuốn sách trên giá xuống, mở ra đọc thì ngay lập tức, thế giới xung quanh sẽ biến thành khung cảnh mô tả trong sách. Người chơi cần tìm được một thư viện ở thế giới mới, rồi lại mở một cuốn sách để vào được cảnh tiếp theo. Cứ thế cho đến khi nào màn chơi chấp nhận toàn bộ quá trình người chơi đã trải qua có thể trở thành một câu chuyện hoàn chỉnh thì người chơi được coi là qua màn.

Sau khi qua màn, người chơi sẽ được trở lại thư viện ban đầu. Họ sẽ thấy trên giá sách trước mặt có thêm một quyển sách, câu chuyện trong đó chính là những gì họ đã trải qua trong màn chơi.

Người chơi may mắn có thể gặp được rất nhiều điều thú vị trong màn chơi "soạn kịch", nhưng cũng không hiếm kẻ xui xẻo. Nếu trước khi vào màn chơi mà không biết được quy tắc rồi rút phải cuốn sách đầu tiên là truyện ma quái hay hình sự sát nhân thì không khéo chết thật.

"Em chưa xem "The Shining", lúc đầu gặp hồn ma hai chị em trong đó em cũng sợ chết khiếp." con nhỏ thở dài, "Nhưng mà chạy trốn mấy hôm thì em gặp Triệu Mạc Đắc."

"Soạn kịch" cũng là màn chơi đầu tiên Triệu Một Hữu gặp khi vào di chỉ, lúc đầu anh không xui lắm, cuốn đầu tiên anh rút được là "Alice ở xứ sở thần tiên", vừa uống xong bữa tiệc trà đang vui quá trời vui thì Nữ hoàng Trắng mời anh đến tham quan phòng sách của cung điện. Vừa vào phòng Hoàng hậu đã đề cử cho anh cuốn bả thích nhất... Triệu Một Hữu còn không kịp nhắm mắt lại, cứ thế anh bị lôi tuột vào địa ngục.

"Nữ hoàng Trắng mà lại thích The Shining, thật là." Triệu Một Hữu nói tiếp, anh nhăn mặt sỉ vả, "Logic kịch bản quần què mù chữ."

Câu chuyện trong "The Shining" xảy ra ở một khách sạn vùng núi tuyết, Triệu Một Hữu và cô gái chạy trối chết liền mấy ngày, hai đứa tìm cách nào cũng không thấy thư viện ở khách sạn. Không có thư viện thì không thoát được, cuối cùng cả hai quyết định được ăn cả ngã về không, đường cụt thì ta mở đường. Họ gom hết tất cả sách tìm được vào một phòng để tạo ra một thư viện.

Nhưng hình như số lượng sách quá ít nên màn chơi vẫn chưa cho qua.

"Thế cuối cùng hai người làm thế nào?"

"Không được coi là thư viện là vì thiếu một quyển sách quan trọng." cô gái nói.

"Sách gì?"

"Theo kịch bản "The Shining" thì người chồng là một tiểu thuyết gia thất chí, ông ta đưa vợ đến khách sạn có ma đó là để viết sách." Triệu Một Hữu nói, "Nhưng trong kịch bản gốc thì cuối cùng ổng vẫn không viết được cuốn sách đó."

"Em với Triệu Mạc Đắc mới nghĩ có khi bị thiếu chính cuốn sách ổng viết không được đó." Cô gái nói, "Nên dù ông chồng đó hơi bị khùng thiệt, ổng xách rìu đuổi giết tụi em vòng vòng trên hành lang, nhưng tụi em chì hơn, tụi em bắt được ổng xong tẩn cho một trận."

"Đánh xong thì nhốt ổng vào phòng bắt viết sách, không viết được thì lại cho ăn đòn, cuối cùng chưa đến một tuần là có sách rồi." cô nàng nhún vai, "Bệnh gì ăn một trận đòn cũng khỏi tuốt."

Triệu Một Hữu gật đầu phụ họa, "Không khỏi thì ăn hai trận."

Cả đám: "..."

Mỗi màn chơi sẽ đòi hỏi người chơi phải có những tố chất khác nhau, có nơi đòi hỏi kiến thức vật lý, có nơi cần khả năng tính toán cao siêu, có nơi thì người chơi phải phát huy trí tưởng tượng tối đa để thực hiện một số thao tác rất kỳ dị... "Ví dụ như màn chơi tôi với anh Tiền cùng biết nhé." Đến lượt Triệu Một Hữu nói, "Tôi gặp anh Tiền ở màn rạp chiếu phim kinh dị..."

"Thôi thôi thôi, không nghe đâu không nghe đâu!" cả lũ đội viên bịt tai gào lên, "Anh kể tám trăm lần rồi đấy Triệu Mạc Đắc!! Khoe khoang tình yêu lắm quá là bị sâu răng biết không!"

"Hể?" Triệu Một Hữu ngơ ngác quay sang hỏi người bên cạnh, "Em kể nhiều thế rồi à, anh Tiền?"

"Không đến tám trăm lần đâu." Tiền Đa Đa ngồi cạnh, ngước lên nhìn anh, "Mới 467 lần thôi."

"Thế chứ lị!" Triệu Một Hữu hứng chí vỗ đùi, "Để em kể lần 468!"

Vậy là trong tiếng gào rú của đám đội viên, Triệu Một Hữu say sưa kể lần thứ 468 câu chuyện tình lãng mạn ba xu của gã... gã đang xem một bộ phim ma trong màn chơi rạp chiếu phim, giữa chừng tự dưng cô dâu biến thành quỷ, giương nanh múa vuốt bò ra khỏi màn ảnh. Gã thì xui quá, chẳng có vũ khí gì trong tay, tưởng đâu xu cà na sắp phải đi bán muối thì...

Kể hoài hoài hoài lũ đội viên thuộc làu cả rồi, lúc này có người chồm đến bịt mồm Triệu Một Hữu rồi dài giọng nói thay: "Sau đó hai người dí mặt vào nhau! Xong anh bàng hoàng tự nhủ quỷ này sao cũng thanh tú quá ta!"

Lại có đứa tiếp lời ngay: "Được chết dưới hoa mẫu đơn, có làm ma cũng vui lòng, Triệu Một Hữu này đầu đội trời chân đạp đất mà phải cô đơn trong di chỉ bấy lâu nay, phen này có chết cũng phải choạc một cái mới được! Thế là anh quyết tâm vén khăn che mặt nữ quỷ rồi hôn!"

Đến lượt người khác nhao lên: "Sau đó nữ quỷ bị hù chết khiếp!"

"Hóa ra là hiểu lầm! Thật ra nữ quỷ cũng là người chơi! Tình huống quá khó xử nhưng thôi trước mắt cứ kết làm đồng đội để qua ải đã! Thuận vợ thuận chồng tát bể đông cũng cạn, lại còn hôn rồi thì cứ là ăn ý tuyệt đối! Sau đó người chơi Triệu Một Hữu và người chơi Tiền Đa Đa thế như chẻ tre, cùng nhau vượt qua màn chơi phim kinh dị khó nhất quả đất! Sau khi thoát ra việc đầu tiên Triệu Một Hữu làm là quỳ xuống, nói anh Tiền ơi chúng mình ăn ý quá mà, thôi ăn ý thêm một tí nữa chẳng sao đâu nhỉ? Hay làm vợ tôi nhé!"

Và tất cả cùng đồng thanh: "Cứ thế cứ thế, họ cùng trải qua cuộc sống hôn nhân vô sỉ tai tiếng lẫy lừng di chỉ... câu chuyện đến đây là hết! Giải tán giải tán! Về ngủ đê!"

Rồi cả đám bỏ chạy tán loạn, tưởng đâu ở lại thêm một giây sẽ bị hương vị tình yêu chua loét của đôi trẻ này ám đầy mình, Triệu Một Hữu bị lũ đội viên làm dở khóc dở cười, anh quay sang hỏi Tiền Đa Đa, "Em kể chuyện cũng khoa trương vậy hả, anh Tiền?"

Tiền Đa Đa nghĩ nghĩ rồi đáp: "Em kể thì sinh động hơn một chút."

"... em thấy bọn nó kể sắp văng cả mồm rồi, còn sinh động hơn nữa thì em thành kiểu gì?"

Tiền Đa Đa hôn anh một cái, "Kiểu này."

Ờ được, văng thì văng, dù sao cũng chỉ văng vào mặt anh Tiền thôi. Triệu Một Hữu lại hí hớn cho trí tưởng tượng bay xa, "Anh Tiền nè, lúc đó anh bò ra từ màn ảnh là lấy áo cưới ở đâu thế?"

"Đạo cụ chuẩn bị sẵn đó, đóng vai cô dâu chui ra giữa phim mà, phải có đạo cụ chứ." Tiền Đa Đa hiểu ngay, "Em thích cái áo cưới đó à?"

"Hì hì." Triệu Một Hữu gãi mặt.

Im im một lúc anh lại nói, "Anh Tiền này, bao giờ tích đủ điểm mình làm đám cưới ở tận cùng thế giới nhé."

Tin đồn rằng lối ra khỏi di chỉ nằm ở tận cùng thế giới, nơi đó là một đường biển vô tận, trên bờ có một đoàn tàu và một đường hầm. Đi vào đường hầm có thể trở lại thế giới ban đầu. Di chỉ này cũng không phải không thể thoát ra được, nghe nói trước kia đã có nhiều người chơi trở về hiện thực, có người yêu nhau trong di chỉ rồi tổ chức đám cưới long trọng trên tàu hỏa. Trong di chỉ có một số NPC thân thiện, ký thỏa thuận làm bạn với người chơi, họ cũng có thể tham gia đám cưới, làm chứng rồi vui vẻ theo tiễn đoàn và chào vĩnh biệt.

Thậm chí Triệu Một Hữu từng gặp một NPC ở màn chơi bảo tàng mỹ thuật, có thể gọi đó là dân bản địa của di chỉ nhỉ, nó cứ ngồi cạnh cửa sổ thủy tinh để vẽ, trong tranh là bóng lưng một người, nghe nói là người yêu của nó, một người đã trở về thế giới cũ sau khi tích lũy đủ điểm yêu cầu.

Nó không ép người đó ở lại mà dùng phần đời còn lại của mình để dựng nên một bảo tàng mỹ thuật, kiến trúc bảo tàng rất kiên cố nên đã trở thành điểm tiếp tế cho rất nhiều tiểu đội. Thật ra cũng có rất ít người chơi vào màn này, cuối cùng họ đều phát hiện ra vô số bức tranh trong bảo tàng không có một bức nào bị lặp lại. Nhưng mỗi bức tranh khác biệt đều được vẽ đè lên cùng một bức tranh gốc.

Khi qua ải, Triệu Một Hữu đã thử cạo đi lớp màu bên trên tất cả các bức tranh... cầu thang xoắn ốc với bức tường bao quanh treo đầy tranh giống như dẫn lên tận thiên đàng, đường lên thiên đàng trổ đầy cửa sổ, trong mỗi cửa sổ đều là gương mặt nghiêng của người xưa.

Họa sĩ đứng trên tầng đợi anh, cuối cùng bức tranh bóng lưng cũng đã hoàn thành. Đó là cô ấy lúc ra đi đấy. Họa sĩ cho Triệu Một Hữu xem tranh rồi trầm mặc thật lâu.

Cuối cùng bảo: Cô ấy không hề ngoái lại.

Sau đó Triệu Một Hữu cũng không làm bạn được với họa sĩ. Anh may mắn lắm, được yêu một người cùng thế giới với mình. Lúc chia tay họa sĩ bảo anh. Rất xin lỗi vì tôi không thể dự đám cưới anh được, đẹp quá, hạnh phúc quá, tôi chịu không nổi.

Triệu Một Hữu cũng cảm thấy mình rất may mắn, kịch bản thập tử nhất sinh mà lại thành Grand Slam lật ngược tình thế. Giờ hành trình sắp kết thúc, anh hốt được cả bạn bè và người yêu, còn làm một cái đám cưới thật hoành tráng ở nơi tận cùng thế giới nữa.

"Ê mày bị yếu hả Triệu Mạc Đắc!!" quân sư nền nã nhất đội lúc này cũng kích động gào lên, "Còn nghệt mặt ra đấy hả? Hôn nhanh lên cho cô mày xem nào!!"

Tiền Đa Đa đứng cạnh Triệu Một Hữu, hôm nay anh ấy mặc bộ áo cưới ngày họ gặp nhau lần đầu, Triệu Một Hữu ngắm nghía rồi cười ngoác miệng đến tận mang tai. Anh gỡ soa-rê của Tiền Đa Đa rồi đội lên đầu mình trong tiếng rú rít điếc tai của quần chúng.

"Anh Tiền." anh cười thành tiếng giữa vải voan trắng muốt, "Kể bao nhiêu lần thế rồi, thị phạm luôn cho bọn họ xem nào."

Tiền Đa Đa hiểu ngay, vậy là anh ta cầm tay anh, kéo anh về phía mình rồi vén soa-rê, chạm môi với anh.

Họ không làm đám cưới theo quy trình bình thường ở Đại Đô Thị, nói chung là lược đi rất nhiều thủ tục rầy rà, chỉ là một buổi tiệc cho bạn bè tụ tập nhảy nhót hát hò, chè chén thả cửa. Nhưng như thế há chẳng vui sao. Họ tiêu xài điểm và vật tư tích lũy được bấy lâu nay ở nơi tận cùng thế giới. Mọi giấc mơ lúc này đều trở thành hiện thực, phần tuyệt vời nhất của câu chuyện không phải là cuộc sống mới sau đoạn kết mà là chính bản thân đoạn kết. Trong đoạn kết của hành trình tráng lệ này, tất cả Champagne đều được khui ra, tất cả hoa tươi đều nở rộ, tất cả ước vọng còn cao quý, người cao tuổi nhất trong đám đội viên lấy ra một cuốn sách: "Mời hai chú rể cùng tuyên thệ!"

Sách của anh ta không phải "Kinh Thánh" mà là cuốn sách Triệu Một Hữu và Tiền Đa Đa đã chọn sẵn, phải đổi kha khá điểm tích lũy mới được cuốn này.

Đó là một bản "Tuyên ngôn của Chủ Nghĩa Cộng Sản".

Khó khăn lắm Triệu Một Hữu mới thoát được vòng vây chuốc rượu của lũ bạn trời đánh, anh kéo Tiền Đa Đa lên trước, hai người đặt bàn tay lên nhau trên cuốn sách, cùng đọc lời thề đã soạn:

Em sẽ yêu anh bằng cả niềm đam mê nhục cảm, em sẽ yêu anh bằng cả sự chối bỏ lòng phụ bạc, em sẽ dùng anh, lạm dụng anh, lãng phí anh, giữa chúng ta phải có một cuộc chiến, mọi sự hung bạo quá trớn em làm với anh xin anh hãy đáp trả lên em gấp trăm ngàn lần. Mình hãy cùng nhau đắm chìm vào bản năng để chiến thắng bản năng, cùng ôm ấp d.ục v.ọng để vượt qua d.ục v.ọng, cùng giữ mình trong tiết hạnh để xóa mờ tiết hạnh. Cho đến khi nào lòng ích kỷ và bác ái cùng thành lập, mọi cái của chung cũng là của riêng, lợi ích của tập thể cũng là lợi ích của cá thể, cuối cùng ta sẽ hoàn thiện được hạt nhân của chủ nghĩa cộng sản: Là tình yêu và gia đình. (1)

Anh già gập sách lại rồi tuyên bố: "Hai chú rể có thể hôn nhau!"

Trong tiếng huýt sáo và hoan hô rầm rộ, Triệu Một Hữu hôn Tiền Đa Đa lần thứ một nghìn một trăm, hai chú rể hôn nhau nồng nhiệt quá tưởng đâu cái chết mới chia lìa được môi ta. Đám đội viên ngoác mồm hát, chúng bắt đầu khởi động đoàn tàu, loại phương tiện giao thông cổ lỗ sĩ đã sớm bị đào thải ở Đại Đô Thị này lại kết nối giữa mơ và thực. Còi hơi rú lên, lụa trắng tung bay trong gió, vô số hoa tươi ngập tràn đường hầm, những bông tulip vĩ đại nở rộ trong bóng đêm. Xa xa có một điểm sáng nhạt nhòa, ai đó nghe thấy tiếng nói tổng hợp văng vẳng, đó là tiếng đài phát thanh khí tượng của Đại Đô Thị, quê hương ở trước mắt đây rồi.

Sắp hết đường hầm, trong chớp mắt giấc mơ dần biến thành thuốc màu đọng lại. Mặt trời sắp mọc, bóng đêm hòa tan trong mắt, không ai có thể ăn được mặt trăng, vậy mà Triệu Một Hữu lại từng hôn màn đêm, cái màn đêm u uẩn màu xanh phỉ thúy ấy. Tàu hỏa vẫn chạy, trong tiếng cười to Triệu Một Hữu đã nghĩ họ sẽ trở lại Đại Đô Thị như thế nào nhỉ? Mỗi người vào di chỉ theo một cách khác nhau, họ sẽ trở lại chỗ ban đầu sao? Quảng trường trung ương, thùng rác, giữa không trung bị xe bay tông trúng, đoàn tàu này liệu có giống một con bọ cánh cứng tự dưng trồi lên từ lòng đất không nhỉ? Thế rồi có bị bắt đền tiền sửa chữa không? Cái đám này có đứa nào mua bảo hiểm tai nạn giao thông của Đại Đô Thị không vậy?

Và rồi, anh đã có câu trả lời

Bươm bướm vỗ cánh bay ra từ giấc mộng, mất bóng trong màn đêm vô tận của hiện thực.

"Đã hạ gục mục tiêu."

"Kết thúc quá trình thăm dò di chỉ A28, hoàn thành thí nghiệm luân hồi thứ 1100. Đề nghị phòng thí nghiệm chuẩn bị công tác đông lạnh, đội thu hồi tái chế đã sẵn sàng, nhà khảo cổ trở về đơn vị, đội quan sát của chính phủ về đơn vị."

"Chào mừng các công dân trở lại Đại Đô Thị."

--------------------------------
 
Phật Nói - AyeAyeCaptain
Chương 51: Ngoại truyện 4 - Ghi hình tại phòng thực nghiệm số 2



Triệu Một Hữu luôn nuôi một ý tưởng về phương án phân tích đầu Phật.

Bằng vào kỹ thuật hiện có của Đại Đô Thị thì khó mà công phá trực diện được, có vắt kiệt đám nô lệ khoa học như gã cũng không phân tích nổi dữ liệu trung tâm của đầu Phật. Nên phải có sự trợ giúp.

Sự trợ giúp này có lẽ không đến từ con người.

Nhưng... "nó" sẽ phải có được nhân tính ở một mức nào đó.

Triệu Một Hữu đứng trước cỗ máy chủ trong phòng thực nghiệm, tiến hành nhận diện vân tay và giọng nói, "Tôi là Triệu Một Hữu, mã số chuyên viên S00001."

"Xin chào viện trưởng Triệu Một Hữu, tôi là quản lý tự động Lilith của phòng thực nghiệm số 2, ngài đã thiết lập thời gian thí nghiệm là 3 năm, trong 3 năm tôi xin phục vụ ngài toàn thời gian." Giọng nói của quản gia thông minh vang lên, "Xin xác nhận, ngài muốn bắt đầu dựng chương trình nhân cách phải không?"

"Dựng chương trình nhân cách"... đó là giải pháp mà Triệu Một Hữu nghĩ ra.

Nói thẳng ra thì cũng đơn giản, bộ não người không phân tích được đầu Phật, vậy thì để máy tính phân tích. Nhưng máy tính hiện có không đủ mạnh, vậy thì ta thiết kế một cỗ máy mới tinh rồi cho nó chương trình nhân cách. Giống như công nghệ điện toán phát triển từng ngày, chương trình nhân cách cũng không ngừng sinh trưởng.

Điểm khác biệt là hệ thống máy tính bình thường muốn phát triển phải nhờ vào trí tuệ của kỹ sư lập trình, còn một chương trình đã có được nhân cách thì ở mức độ nào đó nó sẽ có cả ý thức tự chủ.

Hay có thể gọi là... sinh mệnh.

Triệu Một Hữu nghĩ kỹ rồi, gã sẽ thiết kế một bản hạ tầng, bản hạ tầng này sẽ được dựng dựa trên số liệu bên trong đầu Phật, có chuỗi mã cơ sở rồi gã sẽ phó mặc cho chương trình tự phát triển. Bằng cách đó, một khi hoàn thiện đến một mức độ nhất định, nó có thể quay lại tấn công lõi đầu Phật.

Việc này thật ra không khó lắm, chỉ cần có tài năng xuất chúng và một chút máu điên, quan trọng là phải to gan. Triệu Một Hữu biết rõ kế hoạch này của mình không khác gì đang nhảy múa trên lệnh cấm của Đại Đô Thị... cấm kỹ thuật tạo người nhân tạo. Mà thứ gã chuẩn bị tạo ra kế thừa một phần rất lớn di sản công nghệ người nhân tạo của thế kỷ 22.

Cũng may sẵn có nhiều tài liệu mật phân tích được từ đầu Phật mấy năm nay, gã khắc phục được không ít trở ngại về công nghệ.

"Lilith, xác nhận dựng."

Sau mệnh lệnh của Triệu Một Hữu, cửa ngoài phòng thực nghiệm số hai xình xịch đóng lại, mọi lối ra vào đều bị khóa chặt, nơi này đã hoàn toàn trở thành một không gian biệt lập. Giống như vương quốc của các vị Thần, nơi huy hoàng ngập chìm trong ánh sáng cũng phải cách biệt với nhân gian. Tất cả bóng đèn trong phòng thực nghiệm đều bật sáng, máy chủ hoạt động ầm ầm, sàn nhà trượt mở sang hai bên để một cái lọ khổng lồ kín mít trồi lên từ mặt đất. Trong đó là đầu Phật chìm trong chất lỏng, và được nối vào vô số dây dẫn ngoằn ngoèo.

Triệu Một Hữu châm một điếu thuốc, đứng đối diện với cái đầu bằng vàng.

Người tạo ra tượng vàng năm đó đã chọn thân Phật làm vật chứa siêu máy tính, chắc chắn phải có một ý nghĩa nào đó cho hành động này. Dữ liệu bên trong đầu Phật cực kỳ phong phú, càng phân tích người ta chỉ càng thêm kinh hãi, thậm chí không kìm được kính ngưỡng, di sản huy hoàng đến thế, một sự tồn tại vượt bậc đến thế, lẽ nào không đáng để những kẻ phàm phu cúi đầu?

Tạo ra Thần bằng công nghệ, rồi Thần lại dùng công nghệ để chinh phục con người.

Triệu Một Hữu phả một vòng khói rồi nhếch mép cười.

Vậy nên trong cuộc chiến này, "Thần" chỉ là một mánh khóe.

Ta giao cho ngươi tứ chi, giác quan, thậm chí là tư tưởng.

Để mưu toan cướp đoạt vương quốc của Thần.

Mấy ngày sau.

"Hôm nay là ngày 17 tháng 4 năm 51 lịch Đại Đô Thị, địa điểm: Phòng thực nghiệm số 2 viện nghiên cứu Cố Đô, thí nghiệm lần thứ 348, đã bật tần số ghi âm đồng bộ."

"Tôi là quản gia thông minh Lilith của phòng thực nghiệm số 2, đang khởi động quy trình dựng chương trình nhân cách lần thứ 348, thử nghiệm mô hình nhân cách số 348: Khuynh hướng đạo đức 40%, ý thức tự chủ 70%, khả năng tư duy tồn tại 50%, tham vọng quyền lực 80%, khả năng nhận biết 60%, khả năng khám phá tính xác thực 45%... nhân cách sụp đổ, dựng thất bại."

"Thử nghiệm mô hình nhân cách số 349: Khuynh hướng đạo đức 80%, ý thức tự chủ 75%, khả năng tư duy tồn tại 60%, tham vọng quyền lực 40%, khả năng nhận biết 0%, khả năng khám phá tính xác thực 50%... nhân cách sụp đổ, dựng thất bại."

"Thử nghiệm mô hình nhân cách số 350: Khuynh hướng đạo đức 65%, ý thức tự chủ 80%... khả năng nhận biết 70%, khả năng khám phá tính xác thực 75%... nhân cách sụp đổ, dựng thất bại."

"...mô hình nhân cách số 350 thất bại... mô hình nhân cách số 352 thất bại... mô hình nhân cách số 487 thất bại... mô hình nhân cách số 999 thất bại... thất bại..."

Triệu Một Hữu ngồi trước bàn điều khiển, trầm ngâm rít thuốc.

Điêu Thiền mà thấy được bộ dáng gã bây giờ kiểu gì cũng lặng lẽ rút lui... mặt mũi bẩn thỉu, vành mắt đen thui, nhìn qua là biết đã thức trắng vài đêm. Đồng phục thí nghiệm mặc lộn trái lại lộn phải, lộn phải lại lộn trái, đến khi cả hai mặt đều dơ dáy không chịu được, sàn nhà vãi đầy tàn thuốc, chất lượng không khí ô nhiễm không kém gì bom khí độc. Triệu Một Hữu còn lười không thèm bật máy lọc không khí, gã có cái lý luận tà đạo rằng nồng độ nicotin càng cao càng có tác dụng kí.ch th.ích hưng phấn.

Người làm khoa học ai cũng có cái thú riêng để đối phó với những khó khăn trong nghiên cứu, Liễu Thất Tuyệt thích uống rượu, Điêu Thiền thích cà phê, Triệu Một Hữu thì 100% là con nghiện thuốc lá. Ra ngoài xã giao ba thằng này còn có thể sửa soạn cho ra hồn người tí chút, chứ một khi gặp vấn đề đau đầu thì thôi, đóng cửa trong phòng rồi cơ bản là trút bỏ xiêm y diêm dúa, yêu quái hiện nguyên hình. Bình thường ba đứa sẽ đánh giá tình hình lẫn nhau thông qua đống rác vứt ngoài cửa... có dăm ba chai rượu nghĩa là mới bắt tay vào làm, cốc cà phê mua ngoài chồng chất thành núi là đang cắm đầu nghiên cứu, mà hệ thống báo khói rú lên thảm thiết tức là có tiến triển nhưng phải chờ đứa nào đi nộp phạt hút thuốc giùm... còn nếu đóng cửa vài ngày liên tục không í ới gì thì thôi, khỏi phải phân vân gọi xe cứu thương luôn đi.

Trông bộ dáng của Triệu Một Hữu lúc này thì hẳn là gã đang gặp một vấn đề đau đầu, gã hút thuốc rất chậm cho thấy đã có biện pháp giải quyết, nhưng còn cần cân nhắc thêm.

"Lilith." Triệu Một Hữu cắn vỡ hạt hương liệu, hỏi: "Còn bao nhiêu mô hình nhân cách?"

"Đã sử dụng hết rồi." Quản gia thông minh đáp.

Làm nghiên cứu khoa học là một hành trình vượt khó, hết khó này đến khó khác. Lúc đầu Triệu Một Hữu mơ đẹp lắm, gã tính cứ đạp qua giới hạn, chế ra một chương trình nhân cách là xong béng, ai ngờ thử hết sạch mô hình nhân cách rồi mà không cái nào xài được. Không một cái nào phù hợp với số liệu trong đầu Phật.

Triệu Một Hữu ngửa đầu, tựa cổ vào thành ghế, "Không cái nào tương xứng à..."

Gã nghĩ một hồi rồi trầm ngâm hỏi, "Có cái nào khá khá tương xứng trong đống mô hình tôi làm không?"

"Đang kiểm tra." Quản gia thông minh đáp, giao diện thay đổi liên tục, sau quá trình sàng lọc, số hiệu các mô hình có độ tương xứng cao nhất hiện ra trên màn ảnh.

Triệu Một Hữu liếc qua rồi bật cười, "Đúng như mình nghĩ."

Đứng đầu trong dãy mã số, mô hình có độ tương xứng tối đa hiện nay mang số hiệu 222, nguồn gốc mô hình: S00001.

Đó chính là nhân cách của gã.

"Thôi được rồi." Triệu Một Hữu bật dậy, như một nghệ sĩ đi dây hào hứng chuẩn bị biểu diễn hay một đứa trẻ vô giáo dục sắp bắt đầu một trò đùa ác... "Đã thế thì bắt đầu từ số không đi."

Quản gia thông minh: "Ngài muốn làm gì ạ?"

"Dùng nhân cách của tôi làm bản gốc, giữ lại số liệu cơ bản, điều chỉnh toàn bộ trị số phụ trợ về 0."

Quản gia thông minh: "Điều chỉnh toàn bộ trị số phụ trợ về 0 ạ? Làm như vậy cho phép không gian phát triển rất rộng, nhưng đồng thời cũng tăng rủi ro mất ổn định."

"Chịu thôi, dù sao muốn kết nối được với Phật Đà chắc chắn phải có một chương trình nhân cách đủ mạnh, mô hình có sẵn không xài được. Coi như đẻ một đứa trẻ con vậy, bắt đầu từ số không hết, từ từ nuôi dạy đi."

Quản gia thông minh: "Ý của ngài là..."

"Tôi không tạo ra nhân cách trưởng thành nữa." Triệu Một Hữu dụi thuốc lá vào bàn điều khiển, "Nhân cách trưởng thành rồi ổn định hơn thật nhưng không còn gì để phát triển, vì thế nó mới không phối hợp được với đầu Phật."

"Phòng thực nghiệm số 2 rộng mà, mình chơi đồ hàng cũng tiện." Triệu Một Hữu vươn vai, nói tỉnh như không.

"Thử "nuôi" một con cyborg nào."

"Hôm nay là ngày 31 tháng 1 năm 52 lịch Đại Đô Thị, địa điểm: Phòng thực nghiệm số 2 viện nghiên cứu Cố Đô, thí nghiệm lần thứ 8200, đã bật tần số ghi âm đồng bộ."

"Chào buổi sáng, chương trình nhân cách yêu dấu của tao." Triệu Một Hữu một tay kẹp điếu thuốc, một tay cầm cốc cà phê, đứng chân trần cạnh bàn điều khiển, "Tối qua ngủ ngon không?"

Một giọng nói vang lên từ hệ thống, "Chào buổi sáng, viện trưởng Cố Đô Triệu Một Hữu. Anh muốn tôi trả lời thế nào?"

Triệu Một Hữu ngáp dài, nói giọng rất là thân ái: "Tao hy vọng mày ngủ ngon."

"Vậy thì, tôi ngủ ngon."

Triệu Một Hữu: "Không, đừng để ý đến tâm trạng của tao, thử nói ra cảm giác chân thật của mày xem nào?"

"Tôi là một chương trình, về bản chất tôi không có giấc ngủ như con người. Nhưng nếu nhân cách hóa việc vận hành hệ thống thì tối qua tôi ngủ không ngon lắm."

Triệu Một Hữu: "Sao thế?"

"Anh quên tắt nguồn điện, tức là tôi mở mắt cả đêm."

Triệu Một Hữu cười ha ha: "Lần sau tao sẽ để ý."

"Anh nói câu này nhiều lần lắm rồi, Triệu Một Hữu."

"Lần sau mà, lần sau đảm bảo chắc chắn luôn." Triệu Một Hữu không chột dạ mà cũng chẳng thành khẩn, gã lôi hệ thống đàm thoại ra sau bàn điều khiển, bắt đầu ăn sáng.

Đã hơn nửa năm từ khi chương trình nhân cách hình thành, độ tương xứng đang dần tăng lên, trước mắt trí năng của chương trình cũng chưa cao lắm, ý thức tự chủ thì gần như bằng không. Nhưng có lẽ vì dùng chính nhân cách của anh làm bản gốc nên Triệu Một Hữu với cái mồm tía lia có thể đấu khẩu thắng quá nửa Cố Đô lại thường bị chương trình nhân cách của mình dí cho á khẩu.

Đang nghĩ ngợi thì cửa sổ đối thoại lại bật ra trên màn hình, "Từ góc nhìn của con người thì tối qua xảy ra một số chuyện khá hay."

Triệu Một Hữu xoay ghế sang, "Gì vậy?"

Một tệp biên bản điều tiết được đưa ra, thời gian hiển thị là đêm qua, video trong đó tự động phát hình, chương trình nhân cách còn lồng tiếng thuyết minh cho nó.

"Xin chú ý, người đàn ông này tên là Triệu Một Hữu, xét theo hành vi thì anh ta đang mộng du, trên đường từ ký túc xá đến kho thực phẩm có hai hành lang, trong lúc đó anh ta đã làm động tác đại bàng tung cánh ba lần, ngựa hí trời nam hai lần, quạ cưỡi máy bay một lần, đồng thời anh ta đánh nhau với mèo, nhưng không thắng. Cuối cùng anh ta giẫm phải ga giường và trượt ngã... đây là lý do sáng nay anh tỉnh dậy trong thùng rác."

Triệu Một Hữu: "..."

"Phải rồi, poster Marilyn Monroe trong phòng anh là hàng fake nhé, Monroe thật trong lịch sử không có múi bụng. Poster anh treo trên giường chắc là sản phẩm AI chế bậy bạ từ một số nhân vật nổi tiếng thời kỳ đầu của Hollywood. Tôi đã thử khôi phục hình ảnh thì bản gốc hẳn là The Rock Dwayne Johnson... gu anh mặn đấy, Triệu Một Hữu."

Triệu Một Hữu: "..."

Và sau đó một tràng âm thanh đều đều nhạt toẹt vang lên: "Ha ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha."

Triệu Một Hữu mặt lạnh tanh bấm nút tắt máy rồi quay sang dặn quản gia thông minh: "Lilith, lần sau làm thí nghiệm xong nhớ nhắc tôi tắt nguồn con khỉ này."

"Hôm nay là ngày 1 tháng 4 năm 52 lịch Đại Đô Thị, địa điểm: Phòng thực nghiệm số 2 viện nghiên cứu Cố Đô, thí nghiệm lần thứ 15200, đã bật tần số ghi âm đồng bộ."

Lúc này là đêm khuya, Triệu Một Hữu ngậm điếu thuốc, cắm đầu vào một đống giấy tờ, "Không đúng, mã nguồn vẫn sai mà... đây là hằng số thứ N rồi, sao vẫn không đúng nhỉ... ơ, màn hình sao tắt rồi?"

Gã đã chực gọi quản gia thông minh để yêu cầu sao lưu, nhưng ngay lúc ấy trên màn hình máy tính lại nảy ra khung chat của chương trình nhân cách, sau đó giọng nói máy móc vang lên: "Đi ngủ đi, Triệu Một Hữu."

Triệu Một Hữu hơi sửng sốt, "Sao lại là mày? Trí năng của mày cao vậy rồi hả? Biết cả giục tao đi ngủ á... ê từ từ, đây là bug à?"

"Trí năng của tôi hiện dựng đến 5%, trong đó ưu tiên tối cao là mệnh lệnh của anh."

Triệu Một Hữu khoát tay, "Tao lệnh cho mày khởi động lại hệ thống, đang làm dở khối biệt lập này mà."

Chương trình nhân cách lờ đi, nó lại nói: "Ưu-tiên-tối-cao-là-mệnh-lệnh-của-anh... phân tích chi tiết cấu trúc câu này thì "anh" là ưu tiên tối cao, Triệu Một Hữu, anh là ưu tiên tối cao."

Triệu Một Hữu nhướng mày: "Thì?"

"Sức khỏe là quan trọng nhất, anh đi nghỉ đi."

Hay đấy, với mức độ phát triển hiện nay của chương trình nhân cách thì mấy câu vừa xong không giống nó tự nghĩ ra được. Triệu Một Hữu mò lấy một điếu thuốc, cũng vô thức định khởi động chương trình diệt virus. Kết quả là một giây sau màn hình tắt ngóm, "Vãi lọ, ai cho mày tắt máy chủ của tao!"

Chương trình nhân cách dửng dưng đáp, "Triệu Một Hữu, anh đi nghỉ đi."

Triệu Một Hữu đánh rơi cả điếu thuốc, "Anh giai ơi! Anh là anh ruột em ạ! Nhưng mà em phải làm xong cái khối ấy, nếu không em có lên giường nằm cũng phải mở mắt cả đêm mất!"

"Triệu Một Hữu, theo thống kê của hệ thống thì gần đây chất lượng giấc ngủ của anh rất kém. Hệ thống khuyến cáo anh dừng ngay việc thức khuya."

"Ê cái này không đúng nha." Triệu Một Hữu định cãi lý với nó, "Tao là người ngủ ngon nhất cả cái Cố Đô này đấy."

"Chất lượng giấc ngủ bình quân tại viện nghiên cứu Cố Đô đã thấp hơn mức khuyến cáo có thể gây đột tử."

Triệu Một Hữu hứ một cái rồi loanh quanh tìm điếu thuốc vừa đánh rơi, "Đời nào, phụ cấp ở đây cao lắm, còn được tặng full combo hỏa táng chôn cất cơ. Ê, mày biết không? Bọn tao được chọn miễn phí nhạc phát trong lễ truy điệu đấy, miễn là ghi rõ trong di chúc thì đứa nào bị điểm danh lên hát đừng hòng chạy thoát. Mày muốn Điêu Thiền hát "Chúc ngủ ngon Makka Pakka" (1) cũng được. Mà cái đấy đúng như kiểu thôi miên luôn, lần nào quan khách đi đám cũng lăn ra ngủ say hơn cả xác trong quan tài..."

Chương trình nhân cách chặn họng gã, "Anh ngủ đi."

Triệu Một Hữu vẫn chưa tìm được điếu thuốc trong đống tài liệu, gã mò mẫm cả dưới sàn một hồi rồi thở dài, đành phải thỏa hiệp: "Đúng là tao hơi mệt, cũng buồn ngủ thật, nhưng tao không ngủ được mà."

"Tại sao lại không ngủ được?"

"Vì có lắm thứ trong đầu quá." Triệu Một Hữu gõ gõ lên thái dương, "Lòng không yên."

"Có cách nào để anh yên tâm ngủ không?"

"Có đấy, hồi học đại học cứ cuối tuần là Điêu Thiền hát Chúc ngủ ngon Makka Pakka, cũng hơi có tác dụng." Triệu Một Hữu ngồi xuống ghế, điều chỉnh cho lưng ghế ngả ra để có được một tư thế nằm thật thoải mái, "Nhưng tao đặt thời hạn đóng cửa phòng thực nghiệm số 2 là ba năm rồi, trong ba năm nó sẽ đóng kín mít, không ai ra vào được đâu, vác đầu đạn hạt nhân đến xả thì may ra..."

Hệ thống nhân cách chạy một vòng trong ổ đĩa lưu trữ rồi nói: "Tôi tìm thấy video một đám tang ở Cố Đô, có cảnh Điêu Thiền hát Chúc ngủ ngon Makka Pakka đây, anh muốn nghe không?"

"Không." Triệu Một Hữu cương quyết từ chối.

Chương trình nhân cách im lặng một lát, rồi đột nhiên trong loa phát ra tiếng:

"Ngủ ngon, Makka Pakka."

Triệu Một Hữu: "Hả?"

"Ngủ ngon, Upsy Daisy."

Đến đây thì Triệu Một Hữu hiểu ra, anh suýt bật cười: "Không phải, mày nghe này cái này phải có thiên thời địa lợi nhân hòa mới được. Bây giờ có phải lễ truy điệu đâu, mày có đọc nữa tao cũng không ngủ được..."

Chương trình nhân cách vẫn tiếp tục nói: "Ngủ ngon, Pontipine."

"Ê mày đọc sai rồi." Triệu Một Hữu nhắm mắt lại, "Trước Pontipine còn IgglePiggle nữa."

Chương trình nhân cách: "Ngủ ngon, Ninky Nonk."

Triệu Một Hữu: "Còn IgglePiggle mà."

Chương trình nhân cách: "Ngủ ngon, Pinky Ponk."

Triệu Một Hữu: "IgglePiggle của người ta đâu..."

Chương trình nhân cách: "Ngủ ngon, Tombliboos."

Triệu Một Hữu: "Ngủ ngon, IgglePiggle..."

Lát sau, phòng thực nghiệm thực sự im ắng, trong không gian chỉ còn tiếng hít thở của Triệu Một Hữu.

Máy chủ vẫn lặng lẽ vận hành, hệ thống thông gió bật lên, hiệu suất lọc không khí tăng gấp đôi, độ ẩm được điều chỉnh đến 45%, phù hợp với giấc ngủ.

Đèn tắt, hình chiếu hiện ra trên trần là một vầng trăng giả lập, tỏa ánh sáng trắng nhàn nhạt.

Giọng nói của chương trình nhân cách lại vang lên.

"Ngủ ngon, Triệu Một Hữu."

"Hôm nay là ngày 29 tháng 8 năm 52 lịch Đại Đô Thị, địa điểm: Phòng thực nghiệm số 2 viện nghiên cứu Cố Đô, thí nghiệm lần thứ 24200, đã bật tần số ghi âm đồng bộ."

Sáng sớm Triệu Một Hữu hứng chí tưng bừng nhảy cà tưng đến trung tâm điều khiển, "Chào buổi sáng, chương trình nhân cách yêu dấu của tao!!"

Gã ôm một đống linh kiện mà còn cố huơ tay múa chân như con nít, "Hôm nay tao có quà cho mày nè!!"

Giọng nói phát ra từ trong loa, "Chào buổi sáng, Triệu Một Hữu. Xin hỏi là thứ gì vậy?"

"Tèng teng teng teng!" Triệu Một Hữu thảy đống đồ trên tay xuống bàn thí nghiệm rồi hào hứng nói: "Tao làm một đôi tay máy, lắp hết khớp thần kinh, cổng tiếp nối với chương trình của mày rồi. Mình thử nhá?"

Camera trên bàn thí nghiệm duỗi dài ra, bắt đầu tự động quét hình, đồng thời chương trình nhân cách nói: "Nếu muốn thử nghiệm thực thể hóa thì tôi đề nghị bắt đầu từ những bộ phận quan trọng, ví dụ như bộ não hoặc trái tim."

"Thế chán chết." Triệu Một Hữu nói, "Mày mà có tay thì mình có thể ôm nhau."

Chương trình nhân cách: "Ôm à?"

Triệu Một Hữu: "Không thì bắt tay cũng được, con người giao tiếp với nhau hầu hết đều bắt đầu từ tiếp xúc bàn tay, chứ ai vừa gặp đã đòi nghe sóng não hay nhịp tim người khác."

Chương trình nhân cách: "Con người giao tiếp với nhau à?"

"Ừ." Triệu Một Hữu gật đầu, "Giao tiếp giữa con người."

Sau một lát im lặng, cổng kết nối trên bàn điều khiển mở ra, giọng nói của chương trình nhân cách vang lên: "Đã mở cổng kết nối, chuẩn bị kết nối thần kinh, xin cho phép thực hiện."

Triệu Một Hữu hắng giọng rồi nói: "Cho phép thực hiện."

Bàn điều khiển tự động di chuyển, gắp cánh tay máy để nối vào mình, kết nối dây cáp, kết nối thần kinh qua cổng, cuối cùng là cài đặt chương trình vận hành. Triệu Một Hữu nhìn chương trình hiển thị tải hoàn thành rồi mới hí hửng hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

Đôi tay máy chậm rãi nâng lên, thử giật giật, lát sau chương trình nhân cách đáp: "Chương trình vận hành tốt."

Triệu Một Hữu chìa tay ra, "Vậy, bắt tay cái nhỉ?"

Cánh tay máy bên phải chìa ra, bắt tay gã.

Triệu Một Hữu: "Cảm thấy sao?"

"... ấm lắm." chương trình nhân cách đáp, "Triệu Một Hữu, tay của anh rất ấm. Chẩn đoán dựa trên nhịp tim và huyết áp thì sức khỏe anh rất tốt."

Triệu Một Hữu, "Quá ngon." Xong lại hớn hở hỏi, "Tao dạy mày nhảy nhé?"

Chương trình nhân cách: "Nhảy à?"

"Ừ, nhảy. Dù bây giờ mày chỉ có mỗi tay nhưng mình nắm tay vẫn nhảy được." Triệu Một Hữu nói rồi giơ tay nó lên, xoay một vòng, "Tiện quá thế này khỏi phải học bước chân, mày cứ theo tao là được."

"Vậy dùng bài nhạc nền nào?"

"Chưa cần nhạc vội, tao sẽ đếm nhịp." Triệu Một Hữu nắm tay nó, "Nào, tay trái đặt vào đây, tay này cầm tay tao, đúng rồi, cứ thế nhé, chuẩn bị xong chưa?"

Cánh tay máy chậm rãi ôm anh, "Chuẩn bị xong rồi."

"Được rồi, một hai ba đi... một đà đà, hai đà đà, ba đà đà, xoay... đoạn này tao ngửa người này... tốt tốt, tiếp tiếp nào..."

Giọng Triệu Một Hữu vang vang trong phòng thực nghiệm, một hai ba bốn năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn năm sáu bảy tám, dây cáp màu trắng bạc rủ trên sàn, ánh đèn sáng trong mà rực rỡ.

Gã như đang khiêu vũ với hai cánh tay của thần Vệ Nữ.

Họ nhảy từ trước bàn điều khiển đến giữa phòng thực nghiệm, một cú xoay tròn, đột nhiên cánh tay máy bế bổng Triệu Một Hữu lên, gã giật mình ré lên, "Tao... ê ê từ từ, ai bảo mày bế tao lên!"

"Nhưng anh đang nhảy bước nữ mà." Chương trình nhân cách đáp.

"Tao làm mẫu bước nữ cho mày đấy chứ!" Triệu Một Hữu bị bế xoay một vòng, mà vẫn chưa xong, cánh tay dìu anh nhảy tiếp rồi xoay thêm vòng nữa, "Ui đm từ từ, từ từ đã thả tao xuống!! Váng hết cả đầu rồi!"

"Nhịp tim và huyết áp của anh vẫn bình thường mà, Triệu Một Hữu."

Triệu Một Hữu cứng họng, thôi đành, gã nhắm mắt lại, mặc kệ cho nó xoay mình vòng vòng trên không.

"Được rồi, lên tí nhạc đi."

Sau đó gã dang tay ra.

"Với lại lần này xoay nhanh hơn nhé."

"Hôm nay là ngày 29 tháng 12 năm 53 lịch Đại Đô Thị, địa điểm: Phòng thực nghiệm số 2 viện nghiên cứu Cố Đô, thí nghiệm lần thứ 41350, đã bật tần số ghi âm đồng bộ."

Lúc này Triệu Một Hữu đã ở trong phòng thực nghiệm số 2 hơn hai năm, gã vẫn thức đêm như thường lệ, chương trình nhân cách cũng đã tập được thói quen giục gã đi ngủ, kiểu như lúc này: "Triệu Một Hữu, anh đã thức suốt ba đêm, cơ thể anh cần ngủ."

"Biết rồi, đợi tao đọc xong cái này đã." Triệu Một Hữu ngừng động tác gõ bộp bộp trên màn hình rồi tranh thủ nói: "Mày rảnh quá thì đi xem hình ảnh giám sát Cố Đô đê, có nhiều cái hay lắm nha... ê đúng rồi, mai mốt tao thêm cho mày quyền giám sát toàn bộ Cố Đô nha, tiện thể hóng drama luôn. Lâu lắm rồi tao không gặp Tuyệt Tuyệt với Điêu Thiền, chẳng biết đời sống tình cảm của viện phó thân yêu nhà ta dạo này thế nào rồi."

Chương trình nhân cách hỏi: "Triệu Một Hữu, quan điểm của anh về tình cảm thế nào?"

Triệu Một Hữu bận không ngóc được đầu lên, gã thuận miệng hỏi: "Hử? Tình cảm gì?"

"Ví dụ như là, anh sẽ yêu họ hàng gần của anh chứ?"

Lúc đầu Triệu Một Hữu chưa hiểu, lát sau như đột nhiên ngộ ra điều gì, gã ngừng việc trên tay, lại vô thức sờ túi.

"Thuốc lá của anh ở dưới gầm bàn."

Triệu Một Hữu cười khều bao thuốc dưới gầm bàn, móc một điếu ra châm hút.

Sau đó, gã nói: "Mày biết "Eva ty thể" không?"

Chương trình nhân cách tự động tìm kiếm thông tin rồi đáp: "Đó là một lý thuyết thuộc lĩnh vực di truyền học loài người được công bố vào năm 1987, cho rằng "tất cả ty thể DNA đều có nguồn gốc từ một người phụ nữ", luận văn trình bày rằng ở châu Phi 200 nghìn năm trước từng xảy ra một số thiên tai khiến dân số toàn cầu giảm mạnh, chỉ có duy nhất phả hệ đời sau của một người phụ nữ không bị gián đoạn, người phụ nữ này được gọi là "Eva ty thể", cô ta là tổ tiên chung gần đây nhất trực tiếp không gián đoạn về phía mẹ của tất cả con người hiện đại."

"Thế tức là lùi về 200 nghìn năm trước, cả thế giới đều có chung một mẹ." Triệu Một Hữu nói, "Nếu chấp nhận lý luận bố láo một tí nhé, thì nền văn minh nhân loại sinh sôi trên cơ sở một cuộc sinh nở cận huyết vĩ đại."

Chương trình nhân cách: "Vậy tức là con người yêu họ hàng gần là một quy luật tự nhiên phải không?"

Triệu Một Hữu nghĩ nghĩ rồi đáp: "Tao không nói thế, "yêu" và "sinh nở" là hai phạm trù độc lập, nhưng nếu nói về tình yêu thì tao có xu hướng coi tình yêu là một hình thức tự luyến."

Chương trình nhân cách: "Hình thức tự luyến à?"

"Nói ví dụ như trong "Yến hội" (2) nhé." Triệu Một Hữu búng tay một cái, "Trong đó có một giả thuyết... rằng con người xưa kia vốn dĩ là một sinh vật hình cầu, eo tròn lưng tròn, có bốn tay bốn chân, đầu tròn, cổ tròn, trên đầu có hai bộ mặt ở phía trước và phía sau. Nhưng về sau "con người hoàn chỉnh" này bị Thần ghét bỏ nên Thần chẻ đôi người hoàn chỉnh ra thành hai nửa. Nghe nói chính từ đó mới sinh ra cái rốn, đó là dấu vết của phần bị tách ra để lại trên mỗi người."

"Từ khi người hoàn chỉnh bị tách ra, mọi con người trên thế gian đều phải bôn ba để tìm lại nửa kia của mình, bởi vì chỉ khi có được nửa còn lại nó mới đạt được trạng thái viên mãn."

"Giờ thử xét nhé, người theo chủ nghĩa hư vô sẽ yêu người theo chủ nghĩa lý tưởng, người can đảm mủi lòng trước kẻ hèn nhát, người liều lĩnh vẫn cần một người ổn định nâng đỡ mình... một bên sẽ bị hấp dẫn bởi bên còn lại, thường là vì ở đối phương có cái mà mình không có. Mà khi hai bên yêu nhau, ở một mức độ nào đó họ sẽ có được phẩm chất mà vốn bản thân họ không có."

"Ví dụ như Liễu Thất Tuyệt với thằng c* con nhà nó đi... tính tình hai đứa khác hẳn nhau. Tuyệt Tuyệt là chúa liều, còn bé chồng thì chắc chắn hơn, quá khác nhau đúng không? Nhưng cái hormone sinh ra giữa chúng nó lại bắt nguồn từ chính sự khác biệt ấy đấy, bé chồng bị cuốn hút bởi sự liều lĩnh của Tuyệt Tuyệt, bởi vì đó là phẩm chất mà nó không có. Và khi nó yêu Tuyệt Tuyệt, nó sẽ dung nạp phẩm chất đó vào bản thân mình, ở mức độ nào đó, nó sẽ có được sự liều lĩnh và nhiệt huyết của Tuyệt Tuyệt."

"Vậy nên nếu bỏ qua hết những yếu tố hoa mỹ lãng mạn thì về bản chất, tình yêu là quá trình bổ khuyết sinh mệnh của cá nhân."

"Cũng tức là tự luyến."

Chương trình nhân cách nghe xong bài thuyết trình hùng hồn của gã thì hỏi: "Vậy theo lý luận của anh thì anh có yêu một người giống hệt mình không?"

"Ở một khía cạnh nào đó thì không, vì cùng dấu đẩy nhau..." Triệu Một Hữu nói rồi mỉm cười.

Xong gã lại nháy mắt, "Nhưng tao đoán mày không định hỏi cái đó đúng không."

Gã tằng hắng rồi nói giọng chân thành, "Mày không phải là tao... kể cả xét từ cấu tạo căn bản nhất thì máy tính của phòng thực nghiệm số hai có khả năng bắt hình nhanh hơn mắt người 0,04 giây."

"Thế nên mày thấy thế giới sớm hơn tao 0,04 giây, tức là dù chúng ta đứng trước cùng một cái gương, thì mày sẽ thấy tao của 0,04 giây nữa, có thể nói là mày thấy tương lai trước tao."

"Mày thấy tương lai trước tao, mà mã cơ sở của mày là nhân cách của tao, mày là tao, nhưng mày hiểu tao hơn tao."

"Chúng ta giống hệt nhau, nhưng chúng ta cũng không giống nhau, giữa chúng ta không được coi là tự luyến."

Chương trình nhân cách hỏi: "Vậy thì anh có yêu tôi không, Triệu Một Hữu?"

"Loại câu hỏi này mày tự hỏi mình đi, câu trả lời của chúng ta giống nhau." Triệu Một Hữu hỏi lại: "Mày có yêu tao không?"

Chương trình nhân cách im lặng một lát rồi lên tiếng: "... Triệu Một Hữu, logic trong bài thuyết trình của anh không chặt chẽ. Eva ty thể chỉ là một lý thuyết đơn nhất, khi anh lược bỏ hoàn toàn bối cảnh phát triển vô cùng phức tạp của xã hội loài người và chỉ biện luận trên một nguyên lý đặc thù thì kết quả thu được không đáng tin cậy. Có thể coi là nói nhảm."

Triệu Một Hữu gật gù, "Mày nói chuẩn rồi đấy... nhảm nhí. Phải, mày có thể bảo tao đang bốc phét, không, đúng là tao đang bốc phét thật. Nhưng khi thảo luận về cái gọi là "yêu", chẳng phải chúng ta đã bắt đầu bốc phét rồi hả? Đặt hai sinh mệnh hoàn toàn độc lập cạnh nhau, bỏ qua quá trình hình thành và phát triển cực kỳ phức tạp của mỗi cá thể, chỉ chọn lọc một vài loại hormone tiết ra trong giai đoạn ngắn khi hai bên thổ lộ "tình yêu", chẳng lẽ không đúng là cái "nhảm nhí" mày chê hả? Yêu không phải là sự nhảm nhí phi logic và những lời phét lác được thần thánh hóa lên à? Hay là trong lúc bốc phét mình không được phép bàn luận đến bất cứ cái gì khác, chỉ được bàn về tình yêu, đó là bản chất của nó chăng."

Có tiếng xẹt xẹt của dòng điện.

Lần này chương trình nhân cách im lặng còn lâu hơn, cuối cùng nó nói: "Anh nói lộn xộn quá, tôi cần một chút thời gian để tổ chức lại logic, tôi nghĩ là hệ thống vận hành của tôi bị nhiễm virus rồi."

Triệu Một Hữu cười: "Thế thì tốt quá, tao thức trắng ba đêm, mày bị nhiễm virus, tình trạng của bọn mình bây giờ quá hợp để tán phét."

Gã dụi điếu thuốc xuống bàn rồi ngẩng lên, nhìn thẳng vào camera, "Vậy thì bây giờ mày có muốn nghe tao bốc phét nữa không?"

Tiếng xẹt xẹt của dòng điện lại vang lên.

"Tôi nghe thấy rồi."

Triệu Một Hữu buột miệng hỏi: "Cái gì?"

"Anh bảo tôi nhìn thấy thế giới sớm hơn anh 0,04 giây mà... nên tôi đã thấy tương lai rồi."

Giọng nó vang lên từ hệ thống.

"Triệu Một Hữu, tôi nghe rõ rồi."

--------------------------------
 
Back
Top Bottom