Tâm Linh Pháp Thần Tiêu Quỷ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
340637792-256-k728487.jpg

Pháp Thần Tiêu Quỷ
Tác giả: VNguyn942162
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Câu chuyện kể về 1 gia đình thầy pháp, họ đi ngao du nhiều nơi, giúp đỡ nhiều người.

Khi họ về quê của cô Thắm ở Đà Lạt họ đã rất ấn tượng 1 câu chuyện ở đây.

Câu chuyện không xoay quanh về Đà Lạt mà nó nói về cuộc hành trình của gia đình Pháp sư trừ tà bắt quỷ.​
 
Pháp Thần Tiêu Quỷ
Chương 1: GẶP MẶT (Đà Lạt)


Những oán linh, hay những vong hồn ngạ quỷ ở trần gian này với mục đích báo oán hay làm những điều khi còn sống mình không làm được.

Còn có những vong hồn vừa chết đi họ đã không còn vướng bận mà tiến thẳng đến cõi vĩnh hằng.

Câu chuyện hôm nay tôi muốn nói tới đó là về Đẫm Lệ Quỷ.

Tôi là Mạnh, tôi năm ấy chắc cũng tầm 12 tuổi.

Vào 1 buổi chiều thu, gió se lạnh.

Trên đường đi, những chiếc là vàng phủ kín mặt đường.

Tiếng lá xào xạc vui tai, những chiếc lá khô bị tôi đá văng đi tứ tung.

Thật sự ngày ấy tôi rất tinh nghịch.

Đang đùa giỡn tôi bỗng nghe tiếng Bác Tư:

- Mạnh sao giờ còn ở đây nghịch lá, mẹ mày đâu, chú kím ở nhà mà không thấy.

Tôi ngước mặt lên, trả lời bằng sự vô tư, hồn nhiên: "con đâu biết!

Nảy mẹ kêu con đi chợ mua cho mẹ vài món về mẹ nấu canh".

- Trời đất, tao đang tính gặp mẹ mày để bàn chuyện quan trọng.

Thôi nào mẹ mày về thì kêu mẹ gọi chú nghe không.

Nói xong Bác Tư bỏ về.

Tôi cũng chán không chơi nữa, gặp Bác ấy là tôi lại hết muốn chơi.

Vì sao ư!

Chả là Bác ấy rất bê tha, rượu chè, bài bạt Bác ấy điều có đủ.

Người ta gọi là tứ đổ tường á!.

Nhà tôi thì cũng không giàu cho lắm, chỉ đủ làm đủ ăn trang trải cuộc sống hàng ngày.

Mà mỗi lần bác ấy qua nhà đều mượn tiền, không phải mượn vài trăm mà là vài triệu.

Vì gia đình tôi nể bác ấy nên cũng cho mượn hết lần này đến lần khác, mà có bao giờ bác ấy trả đâu.

Không hiểu sao bác ấy lại ra nông nổi như vậy.

Ngày trước bác ấy tốt lắm có vợ có con làm ăn khá giả, thuận buồm xuôi gió.

Từ cái ngày vợ bác ấy mất, rồi vài tháng sau con bác ấy cũng mất đi.

Từ đó bác không còn hi vọng sống nữa, cứ ăn chơi sa đọa đến nỗi không còn một xu dính túi.

Đi đi một hồi thì trời chạng vạng mặt trời sắp mất, tôi cũng hơi sờ sợ.

Không biết bây giờ mẹ đã về chưa, vừa đi vừa suy nghĩ bỗng tôi nghe một tiếng người con gái gọi tôi:

- Đi đâu thế!

Nghe có người gọi nên tôi đáp lại: "em đi chợ về cho mẹ"

Vừa mới đáp xong một bóng người con gái ở trước mặt hiện ra.

Dáng vóc thon thả tóc để dài mặc một bộ váy kaki độ được tầm hai mươi mấy tuổi.

Cô ấy không quay mặt về phía tôi cứ đứng như thế khoảng 10 giây.

Tôi bắt đầu cảm thấy lạ thường, vì là một người yếu bóng vía gặp ma nhiều nên tôi cũng biết được cảm giác ấy, cái cảm giác rờn rợn, da gà nổi lên từng đợt.

Dọc theo đường xương sống là cảm giác lạnh buốt, không phải cái lạnh của Đà Lạt mà là cái lạnh từ tâm can.

Và rồi chuyện gì đến cũng đến cô ấy quay mặt về phía tôi.

Không giống với những gì tôi suy nghĩ, không phải những cảnh máu me be bết.

Mà đó là 1 khuông mặt buồn rười rượi.

Nhìn thấy tới đó tôi được một bàn tay của ai đó kéo đi, một bàn tay gầy gò nhăn nhúm nhưng rất mạnh.

Bàn tay ấy thật ấm áp làm sao.

Tôi nhận ra đó là một bà cụ, vì nghe bà đọc tiếng gì đó trong miệng.

Bà kéo tôi ra sau lưng, trong khoảnh khắc đó tôi nhìn thấy được gương mặt của bà, mặt bà tuy nhăn nheo nhưng lại tỏa ra một khí phách hùng hổ lạ thường.

Cô gái ấy vẫn đứng yên ở đó, với khuôn mặt buồn đó cô ấy nhìn vào mắt tôi.

Bà vung tay ném ra một tờ giấy màu vàng bay xẹt ngang người cô gái.

Đứng ở bên tôi nhìn thấy hết tất cả chuyện đó, cảm xúc bàng hoàng pha lẫn nỗi sợ hãi.

Đầu tôi suy nghĩ về mọi thứ, bà cụ là ai?

Cô gái đó chả lẽ là ma thật sao?

Bà cụ đó có phép thuật chăng?.

Tờ giấy dính vào người cô gái đó, đột nhiên bốc cháy dữ dội.

Những làn khói đen pha lẫn khói trắng bốc lên nghi ngút, người con gái vẫn đứng ở đó nước mắt cô cứ tuôn rơi.

Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt đó mang đầy thù hận, căm phẫn, cùng sự bất lực.

Rồi một dòng lệ máu tuôn ra, cô gái mờ dần rồi biến mất.

Sau khi xong việc bà cụ quay lại nhìn tôi, bây giờ trời cũng đã tối hẳn trong những ánh lửa còn sót lại bởi những lá cây khô bị cháy xém, tôi thấy được bà.

Một bà cụ lưng còng chống gậy (một cái gậy bằng gỗ với hoa văn kỳ lạ).

Bà ăn mặc rất giản dị đơn thuần chỉ là một bộ bà ba màu nâu xẩm, tay bà đeo nhiều chiếc vòng khác nhau nhìn rất lạ thường.

Bà cất tiếng hỏi tôi:

- Cháu không sao chứ!

Vì sự việc lúc nãy vẫn còn in đậm trong đầu tôi nên những lời bà cụ nói tôi không nghe được.

- Cháu không sao chớ!

Tôi giật mình: "Vâng" với ánh mắt sợ hãi tôi cứ lùi về phía sau, đôi chân run rẩy thúc giục tôi chạy thật nhanh.

Tôi cứ chạy, cứ chạy.

Chạy một khoảng tôi nghe bà cất giọng nói: "nhà ta ở đây cách hai con đường có chuyện gì cứ tìm gặp ta"

Giọng nói của bà cứ nhỏ dần, nhỏ dần vì tôi chạy đã khá xa.

Quay đầu lại tôi vẫn thấy bà đang nói cái gì đó nhưng tôi không nghe rõ.

Chỉ nghe được những tiếng lá cây bị tôi đạp xào xạc, pha lẫn tiếng thở hổn hển của tôi.

- Cuối cùng cũng về tới nhà rồi

Tôi cất Tiếng gọi thật lớn: "Mẹ ơi!!!

Mở cửa cho con".

Vừa gọi tôi vừa mếu máo, vừa đập cửa.

*Còn tiếp....*
 
Pháp Thần Tiêu Quỷ
Chương 2: CHÚ TƯ THÂM (Đà Lạt)


Tiếng mở cửa một cái *cạch* vang lên, vì đang bám vào cửa nên khi cửa mở tôi mất đà ngả về phía trước.

Lui cui ngồi dậy, ngước mặt lên thì thấy mẹ đã cầm sẳn cây chổi trên tay.

Mẹ gằng giọng: "mày đi đâu giờ này mới về, sớm tao biểu mày đi rồi về nhanh mà mày không nghe!

Giờ đã là 6h30 rồi đó biết chưa....".

Một tràn dài tiếng chửi cứ thế vang lên.

Tôi bị mẹ lôi vào nhà, toàn thân nhễ nhại mồ hồi tôi định kể lại những gì gặp phải.

Nhưng chả hiểu tại sao, thứ gì đó ngăn cản tôi bảo tôi không được kể.

Tâm can tôi vô cùng bức rứt, nhưng miệng tôi không cho phép tôi kể.

Tôi đành phải nói dối:

- Lúc nảy con đi chợ thì đi về bị lạc đường, tìm mãi mới thấy đường ra

Một cái lý do hết sức ngớ ngẩn chả hiểu sao tôi lại có thể nghĩ ra đước cái lý do đó chứ.

Mẹ tôi nghe xong tức đến phát cọc, lôi tôi ra đánh không thương tiếc.

Sau buổi cơm thảm hoạ đó tôi lên phòng ngủ, nguyên đêm nó tôi không thể nào chìm vào giấc ngủ.

Vừa nhắm mắt lại là y như rằng cảnh lúc chiều hiện ra trước mắt tôi.

Làm suốt đêm tôi cứ suy nghĩ về việc đó.

Sáng ra, tôi mệt mỏi vô cùng.

Một phần vì đêm qua tôi không ngủ được, một phần là do câu chuyện hôm qua quá đổi tưởng tượng.

Đúng thế, một đứa trẻ chỉ mới 12 tuổi làm sao trải qua những chuyện khủng khiếp như vậy được.

Những lần gặp ma trước tôi dường như phát điên lên, cha mẹ tôi phải đưa tôi vào chùa xin vòng chuỗi đeo vào cho tâm bình an.

Đúng thật từ ngày đeo cái vòng chuỗi đó tôi đã không còn thấy mấy thứ đó nữa.

Nhưng mới hôm qua tắm xong tôi chưa kịp đeo vòng vào tay là mẹ lại bắt đi chợ, nên mới xảy ra cớ sự như vầy.

Sau bửa ăn sáng, tôi cũng xách cặp đến trường.

Vì trường khá gần nhà nên tôi thường đi bộ, không phải nhà không có xe mà là tôi muốn hít thở khí trời trong lành.

Mà tôi đâu biết rằng đây là lần cuối tôi được hít thở khí trời ở nơi đây.

Trời chỉ tờ mờ sáng, mà các cô dì đã đi chợ, người thì đi làm, người đi học, đúng là cái không khí tấp nập nhộn nhịp của Đà Lạt.

Vì đường đến trường đang xây dựng nên tôi phải đi đường vòng.

Biết có chuyện này thì tôi không đi bộ rồi.

Đi đường kia thì xa hơn, phải đi qua 1 cái chợ, và phải đi qua chỗ hôm qua tôi gặp chuyện đó.

Tôi cố trấn an:

- Không sao hết mình đeo chiếc vòng vào rồi, sẽ không có gì xuất hiện nữa đâu.

Quả thật là chả có gì, những chiếc lá cháy xém hôm vẫn còn đó.

Chỉ khác là bây giờ người qua, người lại, đông vui hơn lúc đó.

Đi hết con đường đó thì cũng tới chợ.

Khu chợ cũng đông vui, nhiều cô chú đang dọn hàng ra.

Nhưng có điều mỗi lần đi qua đây tôi đều phải bịt mũi lại vì cái mùi hôi khó tả mà khu chợ nào cũng có.

Đang đi thì có giọng dì chín bán rau gọi:

- Mạnh hôm qua mua rau dì về nấu ăn ngon không.

Tổ bà nó, đó rau tươi sao lại không ngon cho được.

- Vâng ngon lắm dì!

Dì chín vốn không phải người Đà Lạt của chúng tôi.

Hôm bữa tôi nghe mẹ kể dì chín ở dưới miền Tây, vì mưu sinh nên lặn lội lên Đà Lạt, chồng con đều không có, mà dì bây giờ đã hơn 40.

Bởi người miền Tây nên dì chín thường ăn nói rất thẳng thắn.

Quả thật dì ấy bán rau rất ngon, vừa xanh vừa tươi.

Các sạp hàng rau khác mở ra cũng không đọ nổi với dì.

Đi một hồi thì cũng đến trường, vào lớp tôi không tài nào tập trung vào việc học được.

Bạn bè hỏi tôi tôi cũng không nghe, tôi cứ mơ mơ hồ hồ nhớ về sự việc đó.

- Mạnh mày nay sao vậy, gặp ma nữa à!?

Thằng Minh nói thật lớn cho tôi tỉnh.

Tôi giật mình: "ừa"

- Tao nhớ mày có chiếc vòng mà, không lẽ đeo mà vẫn gặp.

- Không phải, thì là.....

Tôi kể hết cho nó nghe.

Nghe xong nó gật đầu lia lịa.

- Vậy là mày hên rồi, được cả bà tư cứu

- Bà tư?

Tôi đưa ánh mắt hoài nghi nhìn nó, mong nó giải đáp được bà cụ đó là ai.

- Đừng nói mày không biết bà cụ đó là ai nhé!

Đó là bà tư, là thầy pháp.

Nghe nói hồi đó bà tư tới đây, thấy âm khí làng này nhiều nên bà ra tay giúp đỡ, từ đó người dân làng mình quý bà lắm.

Có vấn đề gì là lại đến tìm bà.

Nghe nói mấy nay nhà bà có con về thăm, vậy mà tao cứ tưởng bà tư không có gia đình đó.

Nói xong tôi cũng chợt nhận ra, cái người mà cho tôi chiếc vòng trong chùa là bà.

Có lẽ lúc đó quá hoảng loạn nên tôi không nhìn kĩ, giờ ngẫm ra mới thấy quen.

Trường đã tan chỉ còn 2 chúng tôi lang thang ra khỏi cổng, hôm nay chả hiểu sao trời cứ âm u mãi, mưa không mưa mà nắng cũng không nắng.

Thằng Minh là bạn thân của tôi, chơi với nó cũng được 5 năm nên tôi với nó thân nhau lắm, kể chuyện gì ra nó cũng tin tôi cả.

Nó tin tâm linh lắm, học thì nó không biết chớ nói mấy chuyện ma cỏ là nó rành số một.

Nhà nó không cùng đường với tôi, nên đi một hồi thì tôi với nói chia ra, mỗi người một nẻo để về nhà.

Đi đến chợ, tôi thấy mọi người tụm lại hàng rau dì chín rất đông.

Trong cái đông đó tôi nghe mọi người bàn tán xì xầm chuyện gì đó về bác Tư.

Trong tiếng bàn đó còn xen vô tiếng chửi:

- Mẹ bà mày!

Tư Thâm mày làm cái gì vậy, tổ bà mày.

Phá hư sạp rau của tao rồi...

Nghe thế tôi liền chạy lại, thấy bác tư tôi nằm trên sạp rau của dì chín, rau bị đá tứ tung số dập số nát, còn dì chín đang lui cui đứng dậy.

Thấy tôi dì chí quát lớn:

- Mày kêu cha mày tới đây bưng xác thằng chó này về, để nó ở đây tao đập nó mày đừng cản.

Nói xong dì chín nhìn lên, thấy một người phụ nữ khoảng 20 tuổi đang dạt đám người ra để vào trong xem.

Thấy vậy dì chín hô to: "Thắm, mày coi dùm chị thằng này xem nó bị ma nhập".

Vừa mới thấy, thì người phụ nữ tên Thắm đó kéo tôi ra khỏi đám người.

- Tháo chiếc vòng ra đi nhóc!

Nghe nói tôi cũng hoài nghi, nhưng nghe nói bác tư bị ma nhập nên tôi cũng vội tháo ra.

Tháo xong, chị Thắm nói tiếp:

- Nhìn xung quanh xem thấy ai không!

Tôi cũng làm theo, bớt chợt tôi lại thấy hình ảnh quen thuộc đó, người con gái tóc dài bận váy kaki đang nhìn bác tư nằm trong đó.

Có lẽ người đó biết tôi đang nhìn họ nên cô gái liền quay đầu lại về phía tôi.

Vẫn là dòng lệ máu, nhưng khác ở chỗ ánh mắt cô ta đầy câm phẩn nhìn tôi, và hình như cô ta không được rõ như hôm qua mà hình dáng đó cứ mờ mờ lúc thấy lúc không.

Tôi lấp bấp:

- L...là cô...ta!

- Ở đâu hướng nào?

Tôi chỉ tay về 1 góc khuất của chợ.

Thấy vậy chị Thắm lấy từ trong túi ra một lá bùa nhưng không có chữ gì trên đó (lúc nảy thằng Minh có cho tôi biết tờ giấy vàng mà bà tư ném hôm qua là bùa).

Tôi thấy chị Thắm cắn tay của mình cho máu chảy ra sau đó vẽ những chữ kì lạ vào lá bùa

- Chấn thần thiên tại, hoả đốt âm thần NHẬN!!!!!

Chị Thắm đọc thật lớn sau đó ném lá bùa về hướng cô gái đó.

Lá bùa gần chạm vào thì cô ta bỗng nhiên biến mất.

Lá bùa không có gì bám vào liền bị cháy mà rơi xuống đất.

Tôi nhanh nhảu:

- Lá bùa chưa chạm vào thì cô ta biến mất rồi!

*Còn tiếp.......*
 
Pháp Thần Tiêu Quỷ
Chương 3: QUÁ KHỨ (Đà Lạt)


Xong việc mọi người cũng tản ra, số người can đảm thì đi chợ tiếp, số người phụ nữ chứng kiến hết cảnh đó thì cũng bỏ về, tâm trí đâu mà còn đi chợ.

Cô Thắm cũng về mất, giờ đứng đây chỉ còn tôi, dì chín và bác Tư đang nằm vật dưới nền gạch.

Dì chín nhìn tôi nói:- Mày kêu cha mày qua đây vớt xác thằng này về.

Nhốt nó ở nhà luôn cũng được, đã 49 tuổi rồi mà cứ rượu chè bê tha mãi, chả xứng đáng để tao kêu bằng chú.Nghe thế tôi cũng vâng dạ rồi chạy về nói với cha.

Cha tôi nghe xong liền vội ngồi lên con xe Honda cũ, đang tính rồ ga chạy nhưng tự nhiên con xe như chết máy không chạy được.

Chắc có lẽ là do nó quá cũ.

Cha tôi mất kiên nhẫn đạp mấy cái vào thân xe, thật hiệu nghiệm vậy mà xe nổ máy bình thường.

Tiếng của một chiếc Honda bị nổ bô nghe hết sức đinh tai, có khi nhà hàng xóm còn nghe thấy.Mẹ tôi nghe tin cũng chạy ra rối rít:- Chuyện gì xảy ra vậy Mạnh!

Bác Tư bị sao mà ngất ngoài chợ.Tôi căng thẳng:"mẹ từ từ cứ để cha về rồi con kể cho nghe".Nghe động tĩnh ông bà nội tôi cũng chạy ra.

Khoảng 5 phút sau thì cha chở bác Tư về.

Bác Tư vẫn còn đang ngất, chả hiểu cha tôi làm cách nào hay thật, chở một người đang xỉu mà không cần ai giúp về được tận đây.Cả nhà ùa ra đỡ bác Tư vào, cho bác nằm lên chiếc sofa.

Ông nội tôi cất tiếng:"thằng Thâm nó bị gì vậy Mạnh mày kể cho ông nghe xem nào".

Tôi bắt đầu kể về chuyện hôm đó được bà Tư cứu, rồi chuyện gặp cô Thắm cho cả nhà nghe.

Mọi người nghe xong bàng hoàng tột độ, cha tôi trầm ngâm suy nghĩ, còn bà tôi dứt khoát cất tiếng:"vậy cô Thắm đó là ai, gia đình bà Tư về à!".

Mẹ tôi gấp gáp:

- Không được!

Phải dẫn nó qua nhà bà Tư trả lễ, truyện động trời như vậy mà giờ mày mới nói tao nghe hả Mạnh.Một tiếng hét khàn đặc làm cắt ngang suy nghĩ của cả nhà:- Đừng, đừng!

Đừng lại đây, cứu tôi a.....a....Bác Tư đã tỉnh dậy.

Trên khuôn mặt bác Tư in hằng sự sợ hãi, có lẽ bác đã trãi qua thứ gì đó kinh hoàng trong lúc bác ngất.

Cả nhà ngạc nhiên nhìn bác, vốn Bác là người rất gan dạ.

Được mẹ tôi kể lại, ngày xưa bác từng đi lính.

Ban ngày làm việc, ban đêm ngủ trong rừng núi.

Lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu.

Chả hiểu sao bác gan đến thế, trong màn đêm đen kịt đó có rất nhiều thứ chực chờ, chỉ cần bác sơ hở, những thứ đó có thể vồ ra, chọp lấy linh hồn bác, tinh thần bác.

Nhưng từ trước đến nay cái viễn cảnh đó chưa bao giờ xảy ra với một người không tin vào ma cỏ như bác.

Ở trong rừng vài hôm, thì bác cũng được xuất ngũ.

5 năm sau bác lấy vợ, vợ chồng sống êm đềm, đầm ấm với nhau suốt tận 10 năm.

Chả hiểu sao trong 10 năm ấy vợ chồng chả có ngậm con nào. (10 năm trước)Chị Lan hằng học:"anh à!

Đó là con đường cuối cùng rồi!

Mấy năm nay mình từ thầy thuốc tây, đến cả thầy thuốc bắc mà có đứa nào đâu".- Anh nghe lời em, em tìm được bà thầy này, trong họ hàng giới thiệu là giỏi mấy chuyện này lắm.

Anh đi với em thì mong có cơ hội.Anh Thâm đưa cặp mắt lưỡng lự nhìn vợ:- Sao em tin mấy chuyện mê tín đó, chỉ toàn là trò lừa bịp để lấy tiền thoi.Chị Lan kiên quyết:"bà thầy đó được họ hàng em giới thiệu chắc chắn là uy tín, nếu anh không muốn thì mình ly hôn.

10 năm như vậy đã quá đủ rồi".Anh Thâm bàng hoàng, không ngờ vợ mình một cô gái đoan trang, thùy mị, luôn yếu đuối có thể thốt ra những lời đó.

Có lẽ bản năng của một người mẹ trong chị Lan trỗi dậy, họ muốn làm mẹ, họ khao khát một đứa con mặc kệ phải đánh đổi tất cả.Anh thâm thấy vợ mình làm gắt anh cũng sợ, một phần vì anh cũng muốn một đứa con còn nước còn tát, anh đành chiều lòng vợ:- Được rồi!

Được rồi!

Anh đi, anh đi, được chưa.Chị Lan mừng rỡ:"vậy mới là chồng em chứ".Chiếc xe máy con xuất phát trong khi trời chỉ tờ mờ sáng.

Đi đến nơi thì cũng giữa trưa, con xe dừng lại tại một căn nhà khá khang trang một một trệt một lầu.

Vừa đẩy cổng nhà ra, hai vợ chồng đều nghe được mùi hương trầm nồng nặc.

Hai người đang lúng túng thì nghe một giọng người con gái gọi:" Vào đi".

Chị Lan kính cẩn bước vào một cách thành kính, còn anh Thâm đi phía sau.

Vốn anh không tin vào mấy chuyện này nên anh khá hời hợt.Bước vào nhà, đập vào mắt hai người là một phòng khách sang trọng, có một bộ bàn ghế bằng gỗ điêu khắc tinh xảo hoành tráng.

Trên bàn là một bát hương trầm, ở đằng sau bộ bàn ghế là một cái cầu thang dẫn lên tầng 2.

Trong các hốc của cầu thang được đặt những bình sứ với những hoa văn kỳ lạ.

Mỗi góc của một căn phòng là một cái lục bình làm từ gỗ trầm.

Vì mùi trầm rất nồng nặc nên khá dám chắc bộ lục bình đó làm từ trầm.Ngồi trên ghế làm một cô gái tầm 20 tuổi, nhìn mặt cô anh Thâm nghĩ thầm:"mặt cô này láo quá, có phải bà đồng mà vợ mình nói không vậy".

Cắt ngang dòng suy nghĩ của anh Thâm cô gái lên tiếng.- Ngồi đi, ngồi đi!

Tôi kêu bà ra.Cô gái vội vã lên lầu, chờ một hai phút gì đó thì cô đó xuống cùng một người đàn bà tầm ở 40 ngoài.

Bất chợt chị Lan đứng dậy hạ rạp người xuống cung kính chào người đàn bà đó:"bà Đồng! cảm ơn bà đã đón tiếp tụi con"Bà Đồng lạnh nhạt:- Ừ!

Ngồi xuống đi.Sau khi ngồi xuống bà đồng kêu chị lên giơ bàn tay để xem chỉ tay, rồi tới anh Thâm cũng vậy.

Xem xong bà lắc đầu:- Hai người đều có tuổi mệnh khắc con không có con được cũng đúng.

Hơn thế nữa có điều quan trọng hơn là hai người đang bị ám.Chị Lan hoảng hốt:- Trời ơi!

Nhà con bao đời nay có ân oán với ai đâu, mà lại thế này.

Vậy có cách nào hóa giải không bà.- Cách thì không thiếu nhưng có điều hơi phức tạp-bà đồng ẩn ý.- Bao nhiêu tiền con cũng trả chỉ cần con có con được là con vui rồi.- Quyết định vậy đi mai ta sẽ đến nhà các con để làm lễ giải hạn, sẵn tiện trục hồn cái vong đang ám nhà các con.Nói xong bà Đồng cũng lên lầu, cô gái cũng đi theo bỏ mặc hai vợ chồng dưới căn phòng khách đầy vẻ ma mị.Ra xe anh Thâm cầu nhàu:- Nhìn bà đồng đó là biết lừa đảo rồi, bả nói vậy để những người mê tín sợ rồi tìm cách giải hạn, xong thì bà ôm mớ tiền về.

Vậy mà em cũng tin.Chị Lan cáu gắt:" anh thôi đi, tiền là tiền của em, anh không cần tiếc".Chiếc xe máy vừa tới nhà thì trời cũng chập choạng chiều.

Buổi đi dài làm chị Lan mệt nhoài, chị cất tiếng ủ rũ:- Cuối cùng cũng về đến nhà rồi mệt chết đi được.Sau khi anh Thâm dẫn xe vào nhà thì chị liền lao vào phòng ngủ thiếp đi luôn.

Có lẽ một chuyến đi đường dài đối với một cô gái đài cát là quá đổi mất sức.

Anh thâm thấy vợ ngủ anh cũng thương mà làm hết những công việc nhà đáng lẽ bây giờ chị Lan phải làm.Chị Lan bước vào giấc ngủ rất nhanh.

Khi ngủ não bộ ta ngừng hoạt động để nghỉ ngơi vì vậy khi thức dậy ta cảm thấy giấc ngủ trôi qua rất nhanh.

Nhưng đối với chị Lan giấc ngủ lần này nó dài đằng đẵng.Chị Lan mở mắt, xung quanh chị là một thứ gì đó màu trắng đang bao quanh, không phải đó là sương mù mới đúng.

Đang hoang mang không biết mình đang ở đâu thì chị bỗng nghe một giọng người phụ nữ từ đâu tứ phương vọng về:" tao làm đó!

Tao làm cho mày không có con được đó.

Tao không sinh con được thì mày cũng không được phép có con".

Giọng người phụ nữ cứ the thé bên tay chị Lan, những từ ngữ cứ lặp đi lặp lại như muốn xé toạc tâm can chị, làm chị nhớ về những mảng ký ức thời quá khứ mà chị muốn nó bị chôn vùi trong tiềm thức mà không ai có thể đào nó lên được.Quang cảnh xung quanh thay đổi, cảnh xuất hiện trước mặt chị là căn nhà năm chị 18 tuổi ở với mẹ, anh rể và chị Mai.

Cái cảnh mà chị muốn nó vĩnh viễn biến mất bây giờ là bị một thế lực nào đó đào lên và cho chị thấy.

Trong mơ hồ chỉ thấy chị đang ngồi trên bàn ăn của một căn nhà cấp 4 chưa được sơn phết kỹ lưỡng.

Chị ngồi trên một chiếc ghế đẩu bằng cây, xung quanh là gia đình chị.

Trên tay chị đang cầm một bát cơm, đang giơ đũa ra gắp thức ăn thì bà Hoa (mẹ chị Lan) vội nói:- Lan mày ra đường mua cho mẹ bịch muối canh lạt quá tao không ăn nổi.Bà Hoa là một người vốn kỹ tính và gia trưởng cộng thêm phần cổ hũ nên việc gì phật lòng bà ấy là bà căng lắm, nhưng vì Mai đang có bầu nên bà không hà khắc được.Nghe bà nói vậy, chân chị Lan tự cử động lật đật chạy đi.

Đang vội đội chiếc nón lá thì chị Mai đứng dậy:- Chờ chị với, má ơi con ăn no rồi, trong nhà bí bách con ra ngoài hóng mát với Lan nha má.Bà Hoa trả lời một cách thờ ơ:- Ừ! có bầu thì đi cẩn thận vào.Bà Hoa không quan tâm nhiều đến chị mai chả là chị là con nuôi của bà.

Ngày xưa chồng bà tưởng bà không thể có con nên ông sinh con nuôi, sau này đẻ ra chị Lan thì bà Hoa cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu khi đứa con cả được chia ra tại nhiều hơn đứa con út.Chị Lan và Mai đang đi trên con đường đất có phần gồ ghề dốc đá, xung quanh là ruộng bạt ngàn mà ngày xưa chị Lan đã từng ở đây, khung cảnh cũng có chút gì đó hoài niệm.

Quay lại phía sau là một căn nhà nằm trơ trọi giữa cánh đồng lúa, căn nhà bằng gạch chắc chắn nhưng lại len vào đó cũng có phần tồi tàn, sập xệ.Lúc còn rất nhỏ chỉ từng là một tiểu thư đài cát, muốn gì được đó, cha mẹ nuông chiều hết mực.

Viễn cảnh đó cũng chả kéo dài được bao lâu thì công ty cha ba chị Lan phá sản, để lại một mớ nợ khổng lồ, mà gia đình phải gom hết tất cả tài sản mới có thể trả được.

Cuối cùng cũng chỉ còn miếng đất nhỏ và một số tiền để xây căn nhà đó sống.Hai người đi khá lâu để ra tới lộ lớn, trải dài dọc lề đường là cây cối um tùm, nơi này đã không được dọn dẹp khá lâu.

Đi một chút thì hai người cũng tìm được tiệm tạp hóa.

Chị Mai vừa nói vừa thích thú:- Lan bên kia trường có tiệm tạp hóa kìa, qua bên đó mua đi.Nói xong chị Mai nhanh nhảu bước đi.

Chị Lan muốn lẹ về ăn cơm nên thúc giục:- Chị đi nhanh lên, về mình còn ăn cơm, với lại đi lâu thế nào về má cũng chửi.Đứng bên lề đường chị Lan hầu như đã quên đi mình đã lạc vào một không gian nào đó, mà bây giờ chị cứ tưởng mình vẫn còn 18 tuổi.

Qua bên tiệm một hồi chị Mai cầm bọc muối đi từ trong tiện qua.

Chị Mai đi vội lại chỗ Lan, vừa đi chị vừa nhẩm nhẩm vài câu hát cho đỡ chán.

Thấy chị Mai đang đi qua, chị Lan điên cuồng gào thét:"đừng chị!

Xe, xe kìa" Tiếng thét lớn tới nỗi thanh quản của chị Lan như muốn đứt.

Nhưng quá muộn, chiếc xe tải cán ngang người chị Mai.

Máu me khắp nơi dính đầy trên đường, chị Mai với thân thể bị gãy dập hình như vẫn còn sống, chị cựa quậy trong đau đớn.

Mắt chị mở trừng trừng nhìn chị Lan, miệng chị trào huyết.

Đôi tay bị dập của chị giơ ra về phía Lan như cầu xin sự cứu rỗi từ chị.

Chị Lan chết trân tại chỗ không thể cử động được.

Cứ như thế chị cứ nhìn chị Mai, cánh tay yếu ớt của chị Mai dần dần hạ xuống.

Chị đã chết, một cái chết đau đớn cùng cực, đứa con bé bỏng mà chị hằng mong ước nó sẽ mãi mãi không được sinh ra.

Một xác người nhưng hai sinh mạng.

Khung cảnh xung quanh bắt đầu nhòe dần làm chị Lan không thấy gì được nữa.Tiếng la thất thanh của chị Lan vang lên trong không khí tĩnh mịch của nửa khuya.

Anh Thâm choàng tỉnh, bật đèn lên anh hỏi gấp gáp:- Bị gì vậy em, đang ngủ xem la thế?

Em gặp ác mộng à!Khuôn mặt chị Lan bần thần, méo mó lộ rõ vẻ sợ hãi.

Chị ôm đầu khóc nức nở, chỉ mong trời sáng và bà đồng tới giải quyết mọi chuyện.*Còn tiếp...*
 
Pháp Thần Tiêu Quỷ
Chương 4: THỤY UY THẦY PHÁP (Đà Lạt)


𝐂𝐡ươ𝐧𝐠 𝟒: 𝐓𝐇Ụ𝐘 𝐔𝐘 𝐓𝐇Ầ𝐘 𝐏𝐇Á𝐏 (Đà 𝐋ạ𝐭)Chỉ mới 4 giờ mà tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi.

Cứ tưởng gia chủ của nhà sẽ vô cùng bực bội vì đây là giờ để mọi người nghỉ ngơi, yên tỉnh, hoà mình vào giấc ngủ.

Khác so với suy nghĩ, chị Lan chạy thật nhanh ra với khuông mặt nhem nhuốc toàn nước mắt.

Chị đưa đôi tay run run mở cánh cửa sắt mời bà đồng vào.

Chị nấc từng tiếng một, từ ngữ chị nói không được rõ ràng:- Bà ơi.....

C...

Con biết....

Ai đã làm...

Việc đó...

Rồi!Bà đồng vẫn giữ ánh mắt lạnh nhạt cất tiếng:" Ta biết rồi!

Đó là người chị của cô, khi vào đây ta đã thấy mụ ta trên tầng"Chị Lan lúc nảy đã run giờ lại càng run hơn:- Trời phải làm sao đây thưa bà, không khéo chị ấy bắt cả gia đình con mất.Bà đồng buôn lời cao ngạo:- Không sao!

Có ta ở đây, mụ ta sẽ không còn được lộng hành.Khi chị Lan đã mời bà đồng vào nhà, và cho bà ngồi vào chiếc sofa ở gian nhà trước, thì anh Thâm cũng đem trà nước ra tiếp đãi khách một cách đàng hoàng.

Bà đồng châu mày, nhìn vẻ dò xét xung quanh:- Đúng là âm u, ngôi nhà này có lẽ ả vong đó đã ở đây khá lâu, âm khí tích tụ cả một vùng trời.Nói xong bà rút từ trong tay nải ra một tấm bùa màu đen, viết chằn chịt những kí tự cổ mà hai vợ chồng Lan nhìn vào cũng chả hiểu.

Cầm lá bùa bà liền vò nát, vừa vò bà vừa nhẩm chú, khắc sau bà lấy tờ bùa mà mình vừa nhàu nát ra trải lại cho thẳng rồi dán vào mặt bàn.

Điều thần kì hiện ra, những kí tự trên lá bùa bắt đầu lấp lánh rồi sáng rực, căn nhà lúc đầu âm u, trầm lắng giờ đây đã sáng sủa hơn hẳn.Hai vợ chồng ngồi bên thấy điều lạ cũng trố mắt ngạc nhiên tỏ vẽ thán phục.

Thấy hai vợ chồng bất ngờ như thế, bà đồng mỉm cười rồi giải thích:Đây là bùa thanh tẩy, giấy được là từ gỗ trầm, chữ được viết bằng chu sa, chức năng để tẩy uế những thứ dơ bẩn đang bám vào nhà.

Tác dụng chỉ nhất thời, chứ không chấm dứt được, muốn triệt để phải cần trận pháp.

Tối hôm nay ta sẽ bày trận phong ấn quỷ, giúp nhà đây.Chị Lan nghe được lời bà đồng nói, liền mừng rỡ như được cứu:" con đội ơn bà!

Chỉ cần nhà con bình yên, bao nhiêu tiền con cũng có thể trả".Trời đã lên sáng tỏ, thì vừa lúc bà đồng cũng vừa kê xong đơn đồ lễ.

Anh Thâm liền lật đật chạy đi mua.

Dáng người đầy đặn, khoác lên mình 1 bộ đồ có vẻ hơi sang chảnh.

Anh bước đi trên con đường mòn khúc khuỷu, ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào khuôn mặt nhợt nhạt của anh làm cho mặt anh thêm phần trắng nhạt.

Anh ểu oải đi chợ mua theo danh sách mà bà đồng đưa cho, anh cứ thờ ơ mọi việc, cứ cho rằng vợ mình làm quá lên tất cả nhưng anh nào biết đây sẽ là lần cuối cùng gia đình anh sống yên ổn.Đến giữa trưa thì Anh Thâm về, vừa vào cửa anh đã đụng mặt người con gái theo học việc của bà đồng.

Cô ta bưng một chậu gì đó đen xì, đặc quánh, đi từng bước cẩn thận vào trong nhà.

Cô ta để cái chậu với thứ chất lỏng kì lạ vào giữa sân rồi chạy vào nhà kêu bà đồng ra.

Bà đồng gật gù tỏ vẻ vừa lòng rồi rút trong túi ra nén nhang đốt lên vẽ gì đó trên không trung, xong bà cắm nén nhang đó cạnh cái chậu rồi đi vào nhà.Thời gian cứ nặng nề, chậm chạp trôi qua.

Ở trong nhà dù có là bùa thanh tẩy nhưng không khí vẫn chùng xuống không ngừng.

Tất cả đều biết tối nay sẽ diễn ra một trận đại pháp diệt trừ con quỷ đó.

Tất cả mọi người đề phòng, nhìn quanh quất khắp nhà để con quỷ không thể tấn công bất ngờ được.

Nhưng chỉ có bà đồng là hiểu nhất, bà hiểu con quỷ này không phải dạng bình thường.

Dù đã có lá bùa thanh tẩy nhưng ám khí của nó vẫn nồng nặc đến mức khó tả, từng dòng khói đen cứ bao quanh căn nhà ngày một nhiều lên.

Sớm bà đã đốt vài lá bùa chấn quỷ nhưng hiện trạng chẳng thay đổi được gì hơn.

Trời đã sập tối, bà đồng đã thay ra một bộ đồ khác, bộ đồ mà các vị thầy pháp thường hay mặt.

Đó là một bộ đồ gấm màu vàng đậm, có những hoa văn rất đẹp.

Đầu đội mão, trên cổ bà đeo những vòng chuỗi to tướng, đính ở giữa vòng chuỗi là một cái bát quái, trong bà vô cùng uy nghiêm.Đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm, trận pháp cũng được bắt đầu.

Trước sân nhà chị Lan đã được bày ra các bàn đồ lễ lớn nhỏ, tận khoảng 5 cái mâm đồ lễ được đặt theo vị trí ngũ hành của sân nhà.

Mỗi bàn lễ đều bày biện vô số đồ lớn bé, nào vàng mã, hình nhân, áo giấy, bánh kẹo.

Nhưng đặt biệt là chiếc bàn thứ 5 cũng là chiếc bàn lớn nhất trong sân.

4 chiếc bàn kia được đặt theo 4 hướng Đông-Tây-Nam-Bắc thì chiếc bàn thứ 5 được đặt ở giữa sân, ở chiếc bàn này có những đồ lễ rất lạ, 5 chén máu gà mà lúc sớm anh Thâm mua, 2 chén muối, một chén gạo, trên chén gạo được cắm một nén nhang.

Đứng ở ngoài bà Đồng thúc dục Thanh ( học trò của bà):- Nhanh lên đi Thanh, trễ giờ là hỏng việc.Thanh nghe thế cũng vội vàng chạy ra xách theo một chùm chỉ đỏ to tướng, đính trên chỉ đỏ là những chiếc lục lạc.

Thanh khệ nệ đi ra, đoạn Thanh buộc từ sợi chị đỏ vào chân 4 chiếc bàn, buộc làm sao cho chỉ đỏ cách tầm 5 phân so với nền sân.

Dưới đất là vòng muối tinh được bà đồng rãi từ sớm.

Thấy hai vợ chồng Lan trố mắt dòm, bà đồng từ tốn giải thích:- Chỉ đỏ đó là chỉ từ sợi tơ sen ở chùa, nó có sức mạnh trừ tà, thanh tẩy.

Còn những chiếc lục lạc được đính trên đó để nhận biết quỷ đến.

Còn muối được rãi dưới sân là muối được ta tinh luyện từ các loại bùa khác nhau, phơi nắng 7 ngày để muối hút được dương khí, dùng để chấn quỷ cực tốt.Gió thốc lên từng đợt, những chiếc lục lạc vang lên leng keng giữa không gian tỉnh mịch trong căn nhà đầy u tối, nó như điểm cho căn nhà một chút gì đó sinh khí hơn.

Thời gian trôi thoăn thoắt 1 giờ đã điểm, lá bùa thanh tẩy được dán ở trong nhà đã lụi tàn đi từ bao giờ.

Gió xào xạc, những cành cây trong sân đung đưa qua lại như những điệu múa kì lạ của quỷ ma trước khi ăn bửa tối.

Thấy giờ đã điểm bà đồng bước vào trận pháp, tiến đến bàn lễ thứ 5 cắm ba nén nhang vào bát gạo.

Bà đồng đi ra nói lớn:- Giờ ta sẽ bắt đầu trận pháp "Âm Án Sung Thần" nhầm phong ấn con quỷ lại, hai người đi vào nhà đi, trong nhà ta đã đính vài lá bùa chấn quỷ, ở đó an toàn hơn.Nghe thế hai vợ chồng Lan cũng vội chạy vào bật thềm nhà đứng nhìn ra.

Thấy mọi việc đã ổn bà đồng vội lấy ra một lá bùa triệu hồn, bà nhẩm chú: "thiên âm binh thần, quỷ tràng vong nhập, ở chốn nơi đâu, mau về chịu tội".

Nói xong bà liền đốt lá bùa vàng rồi nén vào pháp trận, vừa lúc này thì Thanh cũng đem ra cái bàn nhỏ dựng trước mặt bà đồng.

Trên bàn toàn là bùa và pháp khí của bà để chống lại con quỷ.

Gió thốc ngày một mạnh, từ làn gió bén theo mùi tanh tưởi, xứ uế xọc thẳng vào mũi Thanh làm cô chóng mặt bịt chặt mũi.

Làn gió ma quái hất tung giấy tiền vàng bạc trên các mâm lễ bay tứ phía.

Bỗng nhiên từng tờ tiền mã vội bóc cháy dữ dội giữa không trung, thoáng qua nhanh những tờ vàng mã đó chỉ còn lại đám tro rơi xuống đất.

Làn gió tụ lại 1 điểm ở giữa trận pháp rồi từ từ biến thành một làn khói đen kịch, bâu vào từng bát máu gà hút vội hút để.

Bà đồng quát:- Quỷ tới rồi, mau lên ThanhNghe thấy tín hiệu từ bà đồng, Thanh cuống cuồng lấy 4 lá bùa trong túi ra chạy xung quanh 4 bàn lễ, mỗi bàn Thanh dán một là bùa vào đó, theo thứ tự mỗi màu của các lá bùa là Đỏ-Vàng-Xanh-Trắng.

Sau khi hút hết một bát máu gà thì con quỷ cũng ngờ ngợ điều gì đó, định bay đi thì bị trận pháp hất văng lại.

Nó gào thét lên từng hồi, tiếng thét của nó như hàng ngàn người kêu la, gào khóc.

Hình hài nó bắt đầu biến dạng, dần dần hiện rõ nguyên hình.

Hình hài kinh tỏm tới đáng sợ, chị Lan trong nhà thấy cảnh đó cũng buồn nôn, mà nôn khan.

Hình dáng hiện ra là một người phụ nữ, với cái cái đầu hóp lại, tóc mọc xơ xác, thịt thối rữa lộ cả xương hàm.

Tay cô ta gãy quặc, xương chỉa ra.

Ả mặt một bộ váy trắng cũ, mục nát máu me loang ra đẫm cả chiếc váy sờn mục.

Ở giữa bụng là một lỗ thủng sâu hóm, từng thớ thịt tua tủa tróc ra, ruột cô ta được treo lủng lẳng trước bụng, dòi bọ lúc nhúc.

Trên vai của mụ là một đứa trẻ sơ sinh, ngồi vắt vẻo, người đứa nhỏ nhẹp lép, nhưng cái đầu lại to dị thường, mắt nó đen xì, đầu mọc ra hai cái sừng be bé.Ba nén nhang trên bát gạo cháy cùng một lúc mà giờ lại là hai dài một ngắn, biểu hiện của quỷ dữ.

Thấy hết cảnh đó bà đồng có chút khựng lại, có lẽ bà đã đánh động đến một thế lực cổ quái, mà vượt xa tầm kiểm soát của bà.

Suy nghĩ chỉ trong thoáng chốc thì con quỷ đã cất tiếng đanh thép, tiếng của nó ồm ồm lại the thé, trái ngược nhau:- Gì đây!

Định giết tao hả?

Một bà đồng quèn như mày làm gì được tao.Bà đồng nghe mà sởn cả gai óc, bà đáp trả:- Nghiệp súc như ngươi, làm hại nhiều người, nhìn ngươi đi, bây giờ đã tàn tạ như thế nào rồi.Không vòng vo bà liền lấy một lá bùa chấn quỷ vò thành một cục tròn, cầm cái ná lên, bà bắn lá bùa về con quỷ, lá bùa đánh trúng ngực nó, nó rích lên từng tiếng.

Nghiến răng nó nói:- Đừng chọc giận tao!!!!!Vừa dứt lời từng đợt khói đen ở đâu bao quanh căn nhà, từng lá bùa chấn quỷ mà bà đồng dán ở trong nhà phừng phực cháy.- Không xong rồi âm khí mạnh quá!Bà đồng lo lắng.

Từng cọng chỉ đỏ được bện vào nhau cũng đứt từng cái một, lục lạc kêu lanh kanh một lúc một mạnh.

Gió rích từng hồi mạnh bạo, những tán cây lại đung đưa dữ dội hơn như cái miệng của quỷ sắp nuốt chửng bửa tối.

Con quỷ ngày càng phấn khích, vùng vẫy dữ hơn.

Bà đồng không chịu thua lấy hai lá bùa kẹp lại bằng ngón trỏ và ngón giữa, bà dán mạnh lá bùa xuống đất, làn xung kích giữa lá bùa và âm khí diễn ra dữ dội.

Hai lá bùa phát ánh sáng vàng chiếu thẳng vào con quỷ, từng mảng da thịt của nó kêu lên xèo xèo như bị thiêu cháy, nó lại càng gào thêm dữ dội.

Làn khói bao quanh căn nhà nhô ra từng cái mặt người, cái mặt méo mó, buồn bã, gào theo tiếng của con quỷ.

Không khí bây giờ vô cùng hỗn loạn, tiếng oán than pha lẫn tiếng khóc, lẫn tiếng gào thét hay cả tiếng chửi rủa.

Thứ âm thanh hỗn tạp đó dội thẳng vào tay 4 người, đinh tai nhức óc.Chiếu sáng một hồi thì hai lá bùa cũng lụi tàn mà bóc cháy, con quỷ thoát khỏi sự kìm hảm.

Con quỷ bây giờ bắt đầu mất kiên nhẫn, ánh mắt nó long sòng sọc nhìn thẳng vào bà đồng.

Ánh mắt nó chứa sự câm phẩn, bực tức, muốn xé xác bà đồng kia ra trăm mảnh.

Chợt nó vội vồ tới bà đồng nhưng bị chỉ đỏ và muối tinh cản lại, nó bị hất tung vào lại giữa.

Bà đồng thúc giục Thanh làm điều gì đó, Thanh hiểu ý vội chạy lại 1 góc sân lấy ra cái chậu mà lúc sớm cô chuẩn bị, khệ nệ bê lại chỗ bà đồng rồi Thanh hất chất nước đen xì đó vào con quỷ.Vừa đụng vào thứ nước đó con quỷ ngã vật ra đất, người quằn quại rên ư ử.

Từng làn khói đen bao vây căn nhà dần rút đi hết, trả lại sự yên tỉnh vốn có của nó.

Người con quỷ bóc lên từng làn khói đen, đỏ pha trộn, da nó phát lên tiếng xèo xèo nhử bị bỏng.

Thấy con quỷ đã bị suy yếu đôi chút, bà đồng nhân cơ hội lấy ra thanh kiếm làm từ gỗ trầm, vuốt một lá bùa từ từ đuôi kiếm lên mũi kiếm rồi phóng thanh kiếm về phía con quỷ.

Thanh kiếm đc làm từ gỗ nhưng lại sắt nhọn lạ thường, xuyên qua da thịt con quỷ, tiếng xương vang lên răng rắc.

Con quỷ giẫy giụa như không can tâm, nó thì thào từng tiếng qua kẽ răng:- Ch...

Chẳng lẽ!

Ngươi tính làm điều....

Đó với ta một lần nữa sau.Bổng nhiên con quỷ phực cháy, nó như một ngọn đuốc sống, soi rội phần nào tâm hồn lo lắng của Lan.Đứa trẻ trên vai con quỷ bị lửa bén cháy dường như cảm thấy đau gào lên mấy tiếng.

Từ trong miệng đứa bé từng làn khói đen đặc quánh lần nữa xuất hiện.

Nó bao quanh trận pháp, chỉ một khắc ngọn lửa đã bị dập tắt.

Bà đồng thấy không ổn liền lao vào trận pháp cầm theo chiếc lư hương, bà đặt nó lên bàn lễ, cắm 3 nén nhang vào thì bà bắt đầu niệm chú.

Lúc này con quỷ cũng hồi lại được phần nào sức mạnh mà lao tới bà đồng, cào cho bà mấy nhát vào lưng, nhát cào của nó cứa vào da thịt bà, lưng bà rỉ máu.

Nghe được mùi máu tươi con quỷ định vồ vào bà lần nữa.

Thấy không ổn bà luống cuống chạy ra, chạy ra khỏi pháp trận bà liền ném tờ bùa vào phốt chiếc lư hương, tàn nhang bên trong phừng cháy, in hằng hình bát quái.

Ba nén nhang được cắm trên đó cũng cháy một ngọn lửa xanh kì quái.

Ở ngoài, dù bà đã bị thương nặng nhưng bà vẫn cố hết sức bắt ấn niệm một tràng chú cổ: "phật thần âm địa giới, âm quan phách độ, xiên xuất mão thần, cấp cấp như luật lệnh".Tiếng nói dõng dạc uy phong lẫm liệt của bà đồng như lời sắc lệnh, ban xuống con quỷ như cái kiềng sắt chắc chắn trói buộc nó.

Nó gào lên thảm thiết, từng làn khói đen trong người nó bay ra bị hút vào chiếc lư hương, nó mờ dần rồi tan biến thành những làn khói.

Tất cả những thứ dơ bẩn đó đều được hút vào món pháp khí chủ chốt của bà.

Trận chiến đã kết thúc!

Gió một lần nữa lại thốc lên, vòng muối tinh bóc cháy như đang tẩy đi những thứ tạp chất còn vướng lại ở nơi đây.

Bà đồng ôm chiếc lư hương trên tay thở phù nhẹ nhõm.

Chị Lan vội chạy ra rối rít:- Con cảm ơn bà đã giúp gia đình con!

Ơn này con làm sao trả hết.Bà mỉm cười trong ánh sáng bình minh vừa chập choạng ló dạng.

Đứng ở cửa Thanh cầm một xấp tiền trên tay, thúc giục bà đồng:- Nhanh lên đi bà, bà bị thương đó, về cháu còn chữa.Hai bà cháu đi ra khỏi căn nhà của hai vợ chồng trẻ.

Nhưng điều không ai để ý đó là chiếc lư hương đã có vài phần nứt nẻ.

Từ những chỗ đó đã bị rò rĩ ra những làn khói đen mờ ảo.*Còn tiếp*
 
Pháp Thần Tiêu Quỷ
Chương 5: ĐIỀU BẤT NGỜ (Đà Lạt)


𝐂𝐡ươ𝐧𝐠 𝟓: Đ𝐈Ề𝐔 𝐁Ấ𝐓 𝐍𝐆Ờ (Đà 𝐋ạ𝐭)Cơn mưa phùng lách tách rơi xuống mái nhà lợp ton còn mới toanh, cơn mưa nhỏ nhưng dai dần dần chuyển thành cơn mưa nặng hạt.

Những hạt mưa bé xíu nhưng với uy lực lớn dội vào mái nhà từng đợt ì ầm đinh tai.

Nước xối xả tuôn xuống mái hiên rồi rớt lộp độp trên nền sân lạnh lẽo.

Cơn mưa to đến nỗi xung quanh bây giờ chỉ còn là một màn trắng xoá, nhưng trong bức màn đó vẫn lờ mờ thấy được sự âm u của thị trấn này.

Chỉ mới hơn 4 giờ mà bầu trời đã ngã màu đen thẳm, từng đợt sấm cứ vầng vũ trên mây như những con rồng vàng bay lượn, rồi chúng gầm thét để xả cơn tức giận của mình.

Vài tia sét lớn giáng thẳng vào thị trấn làm cho mọi người có phần kinh sợ.

Tiếng sét uỳnh đùng, rồi đáp xuống một cách thô bạo ngay nền đất chỗ cái ao gần nhà tôi.

Trong khung cảnh thiên nhiên hỗn loạn đó vẫn nghe tiếng một người đi lạch bạch dưới mưa.

Dáng người hiện ra làm tôi thấy rõ, một người đàn ông liêu xiêu, èo ọt nhưng cao lắm.

Từng hạt mưa không nể nang ai mà dội thẳng vào đầu người đó.

Từng giọt nước theo kẻ tóc lăn xuống vai rồi rớt tỏng xuống đất.

Ông ta bận một bộ đồ sơ mi màu nâu kẻ sọc với phần vai sờ cũ, bận quần tây đen đã có phần lấm lem sau trận ẩu đả ở chợ.

Chả phải ai khác hơn mà là bác tư của tôi.

Sau khi bác ấy tỉnh dậy thì bác cứ la ó, rồi nói mê cái gì đó, lúc sau thì bác nằng nặc đòi về.

Gia đình tôi thấy mưa nên cũng cản nhưng không làm lại bác ấy.

Bác đi xiêu vẹo như người say rượu, vấp lên vấp xuống, đi ra khỏi cổng thì bác lại la vài tiếng nhưng rồi im bặt.

Loạng choạng một chút thì bác lại đi nhưng dáng đi lần này của bác khác hẳn dáng đi lúc nảy, như có ai nắm tay bác kéo đi ấy.Cơn mưa dai dẳng hoài mà chẳng dứt, tận tới tối 2 ngày sau mà mưa vẫn còn rỉ rã.

Từ lúc nhỏ xíu, nhà tôi đã ở gần cái công trình, ồn ào cực, dần dần tôi cũng quen riết rồi thành sở thích, có tiếng động ồn tôi mới dễ ngủ.

Tiếng mưa rỉ rã trong đầu tôi như một bản nhạc chill thư giản lắm.

Quả nhiên tối đó tôi ngủ li bì chả biết được chuyện gì.Sáng hôm sao tinh thần khoẻ khoắn tôi nhảy lửng tửng xuống nhà.

Gặp mẹ tôi, tôi vui vẻ chào hỏi:- Mẹ, sáng nay ăn gì dạ!Mẹ uể oải cất giọng mệt mõi:- Ăn bánh mì đi con, hôm qua mẹ chả ngủ được.- Sao vậy mẹ!

Tối mưa mẹ ngủ không được hảTôi thắc mắc.- Hôm qua con không biết gì sao, tiếng động lớn đên thế mà.

Chuyện là hôm qua nhà dì Cúc cách nhà mình vài căn nè, bị cháy.

Chả hiểu sao mưa như vậy mà nhà cháy được.

Hên chỉ cháy tầng hai thì cứu hoả tới, không nghiêm trọng lắm.

Mẹ ra hỗ trợ cả buổi, sợ lửa lan sang nhà mình đấy.Tôi ngạc nhiên:- Trời!

Vậy dì Cúc có sao không mẹ.- Hên là không sao đấy!

Mà có điều sau trận cháy nhà đó thì...

Dì Cúc hoá điên rồi.

Có lẽ là do dì ấy hoảng sợ quá.- Trời!

Vậy hả mẹ, để bửa nào con qua thăm dì ấy.Hồi đó nhà dì Cúc đã ở đây rồi.

Từ khi mẹ sinh tôi ra thì gia đình tôi mới dọn đến ở, dì ấy cũng là người đối tối với gia đình tôi từ những ngày đầu.

Trong kí ức mờ nhạt của tôi thì hồi đó tôi thường qua nhà dì ấy chơi lắm, nhà thì chỉ có mình dì, chồng dì mất từ lúc trẻ cơ.

Sống lủi thủi một mình cũng buồn nên mỗi khi tôi qua dì vui lắm, riết rồi hồi ấy tôi thân với dì cực.

Có chuyện gì buồn, hay bị mẹ đánh tôi đều chạy qua nhà dì.

Phần là để tránh mặt mẹ, khỏi phải bị mẹ chửi, phần nữa là qua đó tôi có người người nhõng nhẽo khóc lóc sướt mướt.

Lần nào cũng vậy, tôi đi qua bển khóc lóc mấy tiếng đồng hồ rồi dì lại dắt tôi qua nhà, mà la mẹ tại sao lại đánh tôi, lúc đó có người chống lưng nên tôi vui lắm.

Xưng hô bằng dì như thế thôi chứ năm ấy dì Cúc cũng đã ngoài 50 tuổi rồi.

Lớn hơn một tí thì tôi cũng không còn qua nhà dì nữa, có lẽ là lúc đó tôi đã có nhận thức, ít khi bị mẹ la rầy.Sau khi đã ăn xong ổ bánh mì thì tôi leo lên xe đạp để đi đến trường cho lẹ.

Có lẽ hôm đó tôi học rất khoẻ, vì toàn là tiết tôi yêu thích.

Đến tiết 3 thì đột ngột có chuyện lạ xảy ra, con Tuyết trong lớp tôi có xin đi vệ sinh vào tiết 2.

Mà hết ra chơi rồi vào tận giữa tiết 3 mà cũng chả thấy bóng dáng nó đâu.

Cô giáo có dự cảm không lành cũng xuống lầu mà kiểm tra.

Chỉ ít phút tiếng la thất thanh của cô đã làm chấn động toàn trường.

Học sinh nháo nhào chạy xuống xem, vì quá đông nên tôi chỉ thấy được hình ảnh của con Tuyết kế bên cái giếng cạn ở phía sau nhà vệ sinh.

Mặt nó lấm lem bùn đất, tóc bù xù hết cả, hình như nó còn đang ăn cái gì đó.

Thấy đông quá ban giám hiệu bắt đầu giải tán học sinh.

Kết quả là ngày hôm ấy tôi cũng được cho về sớm.Hai chiếc xe đạp dàn hàng ngang chạy cót két trên con đường lộ.

Tôi và thằng Minh đang bàn tán chuyện con Tuyết vừa lúc nảy, thằng Minh cất lời:- Có khi con Tuyết bị ma nhập đó mày!Tôi hơi bàng hoàng nhưng rồi cũng bình tĩnh lại.- Mày nói cũng có lý!

Ai đời lại đi xuống cái giếng hoang đó.

Mà nó còn xuống đó ăn ăn cái gì nữa á mày, nhìn ghê lắm.Minh suy ngẫm:- Vậy chắc tao nói đúng rồi đó!- Mày yên tâm, chú bảo vệ trường mình là họ hàng tao.

Có gì mai tao lại hỏi!

Chắc chắn bác ấy sẽ biết.- Mày hay lắm Mạnh!

Có gì kể tao nghe với.Minh có vẻ thích thú lắm, cứ chuyện gì đụng tâm linh là nó hứng khởi lên hẳn.

Chạy một xíu thì tới ngã ba, chúng tôi tách nhau ra mỗi người một hướng mà đi về nhà.

Lúc ấy chắc cũng tầm 9 giờ mấy sáng, chạy ngang khu chợ tôi vẫn còn thấy mẹ tôi đang đi mua đồ ở đó.

Có lẽ là do bà mệt vì đêm qua là một đêm đầy vất vả.

Ngóng chiếc tai thính tôi nghe được cuộc đối thoại giữa mẹ và mấy bà cô đi chợ.- Nè cô Phùng (Mẹ tôi) anh tư sao rồi, tôi nghe nói hôm bửa có vụ gì rần rần ở đây á hả.Mẹ tôi ái ngại:- Em cũng không biết! sao khi anh ấy về em cũng mất liên lạc luôn.Một cô nào đó cất tiếng:- Em ở gần nhà nè chị!

Mấy nay trong nhà ảnh im lìm, chả nghe tiếng gì chị ạ!

Còn nghe mùi thum thủm nữa.

Mùi nó kì lắm.- Ui!

Kinh thế cơ á.

Mà thôi các cô ơi đừng bàn nữa!

Coi chừng lây cái nghèo cái xui đấy- bà dì đanh đá cất tiếng chua ngoa.Mẹ tôi bực mình đáp trả:- Dì thôi buôn những lời cay độc đó đi!

Lúc anh ấy còn giàu sang thì mấy chị bâu vào mà xin này xin nọ.

Bây giờ anh ấy thế cùng lực kiệt thì mấy chị nói những lời khó nghe như vậy sao.Bà dì biết mình sai nên cũng xấu hổ mà im lặng.

Mẹ tôi rảo bước nhanh vào khu chợ, mặc cho ba bà dì ở lại.Chiều hôm đó, tôi qua thăm dì Cúc.

Đúng như lời mẹ tôi nói, tầng 2 của nhà dì đã bị cháy rụi cả, chả còn thứ gì sót lại chỉ còn những vết đen bị cháy xém do ngọn lửa dữ dội đó gây ra.

Cổng nhà dì không khoá, tôi mở rồi đi vào rồi gọi to tên dì:- Dì Cúc ơi!

Con qua thăm dì nè, mở cửa cho con với.Nghe được giọng quen thuộc, dì vội tung cửa chạy ra.

Thấy tôi, dì liền nhào tới mà ôm rồi bật khóc.

Tôi luống cuống đỡ dì vào nhà.

Dì nay cũng đã ở cái tuổi xế chiều, cần được có người chăm sóc, quan tâm vậy trong căn nhà chả có một bóng người ngoại trừ dì.

Nhà cửa bề bộn lên cả, chén dĩa bể tứ tung, muỗng đũa rớt đầy trên nền nhà.

Đang ngó nghiêng thì dì bỗng nắm tay tôi lay lay:- Sao giờ này mới tới chơi!Dì nói với giọng run run.

Có lẽ dì nhớ tôi lắm, tôi ngước mặt nhìn dì đáp:- Vâng!

Dạo này con hơi bận.

Mốt con sẽ đến chơi với dì thường xuyên hơn nha.- Ừ ừ!

Nhớ nhớ tới chơi nha.Nhìn dì bây giờ ốm quá, da dì nhăn nheo hết cả.

Từng nốt đòi mòi hiện rõ trên đôi tay gầy guộc làm tôi xót lắm.

Mái tóc cắt ngang vai đã có phần bạc đi trông thấy.

Bắt chuyện với dì một hồi thì tôi mới dám gan mà hỏi:- Nhà bị sao mà cháy dữ thế hả dì!Dì nghe xong mà ngơ ngác, trợn tròn mắt rồi phản ứng dữ dội.

Dì la hát, chạy quanh nhà quơ tay toáng loạn.

Thấy dì kích động quá tôi liền chạy tới mà trấn an dì đủ thứ, hồi sau dì bình tĩnh lại, nước mắt rưng rưng dì cất tiếng:- Sợ...Đáng sợ lắm.

Không phải dì làm, nó làm!!Tính hỏi tiếp nó là ai, nhưng sợ dì lại quá khích nên thôi tôi im lặng.

Sau một hồi tỉ tê với dì đủ thứ thì ánh hoàng hôn cũng đã lấp ló chiếu vào sân nhà dì, thấy vậy tôi cũng vội đi về.

Dì ấy không muốn tôi về cho lắm, cứ kéo tôi lại mãi.

Tôi phải bảo ngày mai tôi sẽ tới chơi dì mới bỏ tôi ra.Sau bửa ăn tối tôi lên giường nằm ngủ.

Giấc ngủ đến với tôi vô cùng nhanh chóng, chìm vào cơn mê đầu tôi như trống rỗng tưởng chừng như mình đang ở một không gian nào đó.

" Bụp" một tiếng, tôi dần mở mắt ra.

Rà trên đầu giường để tìm chiếc đồng hồ, thì tôi biết bây giờ đã 3 giờ sáng.

Tôi vội nằm xuống để tìm lại giấc ngủ.

Vài phút sau thì tiếng cửa phòng kẽo kẹt vang lên, rồi đến tiếng của một người bước đi chậm rãi vào phòng.

Định mở mắt xem ai đi vào phòng mình thì tôi bỗng nhận ra cơ thể không tài nào cử động được.

Cố gắng mở đôi mắt tôi lờ mờ thấy được một bóng đen ở dưới chân giường.

Chính xác hơn thì tôi đã bị bóng đè.Suy nghĩ chỉ thoáng trong đầu mà tay chân tôi đã lạnh toát.

Cái bóng đen đó từ chân giường di chuyển từ từ lên đầu giường.

Rồi kê mặt nó nhìn sát vào mặt tôi, một cái đầu bóng láng.

Nói đúng hơn là cái bóng đó có một màu đen bóng láng.

Nỗi sợ chạm đến đỉnh điểm thì tôi ngất xỉu chẳng biết gì nữa.Thời gian chẳng biết trôi qua bao lâu, mà ánh sáng ban mai chói chang đã rọi thẳng vào mặt tôi.

Nheo đôi chân mày lại tôi dần dần mở mắt ra.

Hình ảnh tối hôm qua chạy qua trong đầu tôi như một cuộn phim bị nhoè màu, nó mờ dần rồi tan biến.

Tôi dường như quên lãng chuyện đó, cứ tưởng rằng đó là một cơn ác mộng đáng sợ.

Khác hẳn với ngày hôm qua, tôi lê những bước chân uể oải xuống nhà.

Gặp mặt tôi, mẹ Phùng ngạc nhiên nhướng mắt nhìn:- Nay trường cho nghĩ hả Mạnh!Nghe mà giật cả mình!

Tôi nhìn đồng hồ thì đã là 7 giờ 30 sáng, choáng váng cả mắt tay chân tôi run cầm cập.

Vì đây là lần đầu tiên tôi đi học trễ trong suốt nhưng năm đi học.

Luống cuống thay đồ tôi vọt ra xe mà chạy nhanh đến trường, đầu tôi nghĩ tới những viễn cảnh bị thầy trách phạt, bạn bè dòm ngó, cái cảnh ngại ngùng biết bao nhiêu.

Trường đã vắng tanh, học sinh vào lớp cả, hên cái là bác bảo vệ quen với tôi nên được mở cửa cho vào.

Lớp tôi ở tận tầng 3, leo được vài bật thang thì tôi nghe tiếng động lạ.Tôi bước lên một bước thì từ sau dội lên một bước nữa.

Bước chân khác hẳn tiếng bước chân của tôi, bước chân lạch cạch đi trên từng bật cầu thang như tiếng của đôi giày ghệt dành cho các chú bộ đội vậy.

Nhìn xung quanh mà chẳng thấy bóng dáng người nào, tôi cố suy nghĩ trấn an:" có lẽ bác bảo vệ đi đâu đó thôi".

Chạy thật nhanh lên tầng 3, tôi vẫn nghe được tiếng bước chân kì quái đó.

Từng bước chân đều đặn nhưng dồn dập như của người chiến sĩ nào đang hành quân ra mặt trận.

Tiếng lạch cạch ngay sát phía sau lưng tôi, dường như nó có thể với tay ra mà nắm cổ áo tôi lôi lại một cách dễ dàng.

Tôi nhắm mắt nhắm mũi chạy thật nhanh lên tầng 3, không may hai chân bị vấp vào nhau, mất đà tôi ngã nhào về phía sau tôi lăn lăn xuống từng bật cầu thang.

Thân thể tôi va đập tứ phía, lưng tôi đập vào tường một cái mạnh đau điếng, tưởng chừng tôi sẽ lăn xuống tận tầng trệt.

Nhưng điều bất ngờ xảy ra, tôi được ai đó đẩy từ phía sau lên, thoát khỏi cảnh té cầu thang.

Mặt tôi tái mét, nhăn nhó, lòm khòm ngồi dậy, định quay lại cảm ơn người vừa cứu mình, thì lạ thật, chẳng có một ai chỉ thấy mỗi dãi cầu thang sâu hun hút.

*Còn Tiếp*
 
Pháp Thần Tiêu Quỷ
Chương 6: HỖN LOẠN (Đà Lạt)


Tiếng bước chân ở tầng 3 vang xuống dãy cầu thang làm tôi nghe thấy rõ.

Đang bần thần tôi quay lại nhìn xem là ai.

Là cô Thoa- dạy lí.

Dáng người cô mảnh khảnh, cao ráo, lại mang thêm đôi giày cao gót làm cho tôi ngước nhìn mỏi cả cổ.

Đoạn cô khẽ đưa tay kéo chiếc kính cận xệ xuống mũi, nhìn thấy tôi cô mỉa mai:- Làm sao mà đi học trễ đây, chắc là lại ngủ nướng đúng không.

Tôi còn lạ gì với mấy cậu nhóc như này đâu.Mặt tôi cứng đơ không thốt lên được lời nào, những câu từ cô nói ra như đang đâm vào trái tim bé nhỏ này của tôi vậy.

Ai mà chả biết cô là người khó nhất trường cơ chứ, chắc tại tôi xui xẻo nên mới đi trễ vào tiết của bà cô đanh đá này.Cô nheo đôi mắt để nhìn tôi, nhìn cái phù hiệu thì đúng hơn.

Cô xem tôi tên gì rồi về méc với cô chủ nhiệm chứ gì.

Tới nước này rồi thì còn thiết tha gì danh tiếng, tôi định đứng dậy khai luôn, thì....

Gương mặt cô bỗng biến sắc, lùi lại vài bước ấp a ấp úng:- Cái....Cái....

Gì...

Đ....Đây?Biểu cảm đó chỉ lộ trong mấy giây rồi cô lại chưng ra cái mặt nghiêm nghị nhìn tôi nói với giọng run run:- Thôi, cô không truy cứu nữa, xuống phòng y tế xem bản thân có bị gì không đi.Tôi ngẩn người khó hiểu, nhìn theo dáng cô đi lại vào lớp học.

Dù kìm nén cảm xúc nhưng vai cô vẫn run lên từng đợt, cô đang sợ thứ gì sao?

Thứ đó là gì cơ chứ.

Không muốn làm lớn chuyện nên tôi vào học luôn, thấy tôi vào cô hơi bất ngờ nhưng rồi cô lại lảng tránh, giảng tiếp vào bài học.

Tiếng chuông *reng* kêu lên vội vã, chỉ điểm giờ ra chơi đã đến, thấy mặt tôi thất thần từ sáng nên thằng Minh hỏi tôi có chuyện gì.

Không gì phải giấu nó nên tôi kể hết cho nó nghe.

Nghe xong thì dường như nó đã nhận ra được vấn đề liền hỏi tôi gấp gáp:- Sáng mày có đeo chuỗi hạt không?Nhìn xuống tay, quả thật là hôm nay tôi không đeo, chắc là sáng nay dậy muộn, luống cuống mất một lúc nên quên khuấy đi việc đó.

Từ cái vụ bác tư đến nay thì thế giới quang trong đầu tôi thay đổi rõ rệt, nhiều chuyện xảy ra với tôi quá.

Thằng Minh nó gọi dựt giọng:- Mạnh!

Mạnh!

Mạnh..Giật mình vì tiếng hét tôi quay sang nhìn nó lườm một cái, mấy hôm nay suy nghĩ nhiều việc nên tôi khó chịu ra hẳn:- Chuyện gì mà mày kêu lớn thế!?- Mày có nghe tao đang nói gì không?Thằng Minh hỏi ngược.- Ờ...

Thì...Trong lúc tôi đang đâm chiêu, thì thằng Minh có luyên thuyên gì đó mà tôi không nghe rõ.

Nói hỏi lại một cái rõ to:- Mày hỏi bác bảo vệ về vụ đó chưa?Nó không nhắc chắc tôi cũng quên mất, không để nó chửi tôi liền lấp liếm:- Ờ!

Chưa, qua tao bận, hồi ra dìa tao với mày đi hỏi!- Ừ!

Vậy đi!Giờ ra chơi ít ỏi kết thúc một cách nhanh chống, lại phải vào học, phải học những tiết chán chường làm tôi ủ rũ hẳn.

Bây giờ chỉ muốn ra về nhanh, để đi hỏi bác bảo vệ thôi.

Hai tiết cuối nhạt nhẽo vô cùng, cô giảng trên bụt tôi cũng chẳng nghe được gì.

Nhắm mắt lại tôi gục xuống bàn, mơ hồ nhớ lại chuyện tối qua, những hình ảnh cứ thoát ảnh thoát hiện trong đầu tôi, làm tôi bứt rứt vô cùng.

Cái cảm giác mà mình quên một thứ gì đó mà mình từng nhớ nó khó chịu lắm.

Có lẽ tôi đã sắp chìm vào giấc ngủ thì tiếng chuông tan trường lại vang lên làm tôi giật mình.

Mở mắt ra thấy thằng Minh đã đi ra khỏi cửa, nó chạy vèo một cái xuống sân trường luôn.Thằng này, chẳng chờ bạn gì cả.

Thu dọn đồ lẹ lẹ, tôi cũng ra khỏi lớp luôn, không dám đi cầu thang giữa nữa, tôi phải đi một vòng để đi cầu thang khác.

Chuyện lúc sáng quá đổi kinh dị đối với tôi.Chạy sòng sọc ra phòng bảo vệ thì thằng Minh đã đợi tôi ở đó.

Vì là người quen, nên tôi mở cửa phòng vào luôn, nhưng lạ thật!

Chẳng thấy bác bảo vệ đâu.

Hai bọn tôi đành chờ vậy, sân trường học sinh đã vắng, chỉ còn vài lớp học tiết 5.

Trường tôi dạo này thay đổi nhiều quá, lúc tôi mới vừa lên cấp 2 thì trường cây cối um tùm, bóng cây mát rượi, cả một sân, những cây bàng to tướng cao lớn, táng rộng đến nửa sân.

Lúc đó nhìn trường mát lắm, nhưng dạo gần đây hoa ở các chậu, hay ở cột cờ bắt đầu lụi dần mà chết hết.

Có cấm bao nhiêu cây, trồng lại bao nhiêu hoa thì cũng chẳng sống được.

Những cây bàng, cây phượng đã sống được mấy chục năm cũng héo lá từ từ, thân mục ra dù chẳng có con sâu nào cắn phá.

Lá rụng phải nói chất thành đống, bây giờ nó sơ xác, hoang tàn lắm.

Thêm một đợt mưa lớn hôm hổm, mà rong, rêu bám đầy trên tường trường học.

Những cây cỏ, hoa lá ở đây chết đi cùng một thời điểm là một điều rất lạ, mà chẳng ai có thể giải thích nổi.

Phải chăng những cây cối đã dùng cái chết của chính mình để cảnh báo con người ở nơi đây một điềm hung nào đó chăng?Nửa tiếng trôi qua mà chẳng thấy bóng dáng bác bảo vệ đâu, thằng Minh bồn chồn đánh vào vai tôi một cái: - Ông bảo vệ đâu mày?

Mày đi kiếm ổng đi!Đến tôi cũng phải thắc mắc!

Bác bảo vệ đi đâu mà lâu thế không biết?

Chỉ vừa mới nhắc, mà bác bảo vệ từ đâu đi vào đứng ở ngạch cửa.

Nhìn thấy bác, tôi như vớ được vàng, chạy ra nắm tay bác lôi vào phòng.

Vừa đụng vào bác cơn buốt lạnh từ tay xông lên não, làm tôi rùng mình mấy phát.

Theo bản tính tôi bất giác rụt tay lại, ấp úng hỏi bác:- Sao tay bác lạnh thế?- Ờ!

À!

Nảy bác đi rửa tay ấy mà.

Mà có chuyện gì không?

Bác còn phải đi nữa.Tôi chạy ra đẩy bác vào, sau khi bác đã ngồi xuống ghế.

Hai chúng tôi đồng loạt cất tiếng:- Tụi cháu....!

Chuyện....

Của Tuyết ấy bác!- Bây cũng nhiều chuyện gớm!

Phải người ngoài là bác không nói đâu! nhưng thằng Mạnh đây cũng chỗ quen biết, nên thôi bác kể. ( Cái nhìn của ngôi thứ 3)Trưa ngày x/x/2015, trời vào khoảng ở lưng chừng mùa thu.

Mưa liên miên, chỉ mới vừa hôm qua một đợt mưa dầm tầm tả đã đi qua đây.

Tàn dư của cuộc chiến bởi thiên nhiên tạo ra vẫn còn đó, mặt trời đã gần lên đỉnh đầu, nhưng chẳng có một tia nắng nào chiếu xuống được mặt đất.

Bởi những quần mây xanh pha xám đã che kín cả mặt trời.

Tiếng bước chân của Tuyết vang lên ở sân trường khi học sinh đã vào lớp cả.

Từng làn gió bay theo hơi nước của cơn mưa hôm qua thổi ngay vào Tuyết.

Cô gái điệu đà dậm chân mà nói ỏng ẹo:- Trời ơi!

Gió gì mà lạnh thế, nổi hết cả gai óc rồi.Tuyết là một người xuất thân từ một gia đình giàu sang, nàng là công chúa của cả gia đình, hằng ngày đi học cũng có tận một chiếc xe hơi đưa đón.

Cái thời năm 2015 ấy, mọi thứ vẫn đang phát triển mà Tuyết đã có một chiếc điện thoại riêng, tụi trong lớp cứ lẻo đẻo theo nó chỉ mong đụng vào được chiếc điện thoại sáng bóng của Tuyết mà thôi.Bước vào nhà vệ sinh, chỉnh lại vài cọng tóc còn rối, Tuyết liền lấy điện thoại ra, nhắn tin lạch cạch.

Tuyết vốn dĩ cũng chả mắc vệ sinh gì, đó chỉ là cái cớ để Tuyết vào đây nghịch điện thoại.

"Rầm" một tiếng động rất lớn, Tuyết giật mình đánh rơi chiếc điện thoại xuống sàn.

Nhìn quanh quất chả có gì, nhìn vào cánh cửa phòng vệ sinh, nó đã đóng lại rồi.- Gì vậy?

Mình có làm gì đâu?

Chắc là tại gió!Trấn an xong, Tuyết lúi húi tìm chiếc điện thoại mà chẳng thấy đâu- Gì nữa vậy?

Nó mới rớt ở đây mà, đâu mất tiêu rồi.Bỗng Tuyết nghe tiếng của một người phụ nữ nói văng vẳng bên tay:- Chiếc điện thoại nó rớt xuống giếng rồi!

Đi ra ngoài lụm đi.Chả hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nhưng Tuyết vẫn bất giác đi theo.Khoảng sân sau trường là một bãi đất trống bỏ hoang, cây cối, cỏ dại mọc um tùm nhưng chúng đều đã ngã màu vàng héo úa.

Ở giữa bãi đất là một cái giếng, nó được làm bằng đá tảng, rong rêu mọc đầy trên thành giếng.

Nhìn cái giếng ở giữa một bãi đất hoang trong mới rợn người làm sao.

Tuyết lững thửng từng bước một đi đến cái giếng, đứng trước thành giếng, Tuyết gục đầu nhìn xuống dưới đáy, đáy giếng tối đen như mực, chẳng thấy được thứ gì.

Bớt chợt Tuyết ngước mặt lên, gương mặt của người con gái điệu đà đó đã trở nên điên dại.

Mắt trợn lên, chỉ còn tròng trắng, cổ Tuyết cứ lắc qua rồi lắc lại cứ như một con robot.

Tuyết nhết mép cười, nụ cười của kẻ vô hồn, lạc phách. ( Trở về thực tại)Bác bảo vệ vẫn đang luyên thuyên về câu chuyện:- Bác nghe được tiếng động lạ ở sau trường, bác liền đi tới kiểm tra, sợ có học sinh trốn học hay bày trò nghịch ngợm gì thì bác bị quở chết.

Đang đi thì bác thấy cô giáo ở trên lầu đi xuống, có vẻ hói hả lắm, cô chạy lại chỗ bác nói rằng: "chú bảo vệ đấy hả!

Nảy giờ chú có thấy học sinh nào lang thang dưới này không, có em học sinh lớp tôi đi vệ sinh mấy tiết rồi, mà vẫn chẳng thấy tâm hơi đâu!".

Bác nghe vậy cũng thấy lo, liền kể cho cô ấy về tiếng động bác vừa nghe.

Hai người lật đật chạy xuống dưới thì...*Cạch* cánh cửa phòng bảo vệ mở ra, chúng tôi quay lại thì thấy đó là thấy hiệu phó, thầy nhìn chúng tôi ra vẻ khó hiểu hỏi:- Hai cháu nói chuyện gì ở đây đấy?- Bọn cháu...

Nói chuyện với bác bảo vệ một chút thôi ạ!Minh nhanh nhảu đáp.- Bác bảo vệ nào cơ!

Ngoài hai cháu ra, còn ai ở trong đây đâu!Quay lại chỗ giường mà khi nãy bác bảo vệ ngồi thì...

Chẳng thấy gì cả, chẳng thấy ai cả, người đâu rồi, vừa nảy chính mắt tôi vẫn ngồi nghe bác kể về sự việc đó kia mà?

Trường hợp bác ra khỏi phòng là không thể nào, vì phòng bảo vệ chỉ có một một cửa ra, mà đứng trước cửa là thầy hiệu trưởng.

Nếu bác ấy có ra thì chúng tôi phải thấy chứ.

Cứ như thể bác ấy đã bốc hơi vậy.

Tôi và Minh nhìn nhau mặt thẩn thờ rồi quay sang thầy hiệu trưởng:- Chúng cháu...

Chúng cháu.....

Xin phép đi về!Nói thật nhanh, chúng tôi lao vụt ra khỏi căn phòng quái đản đó, mặt kệ cả ánh mắt khó coi của thầy.

Lao ra nhà xe, chúng tôi chạy một mạch ra khỏi trường.- Nảy....tao với mày....

Nói chuyện với ai vậy chứ?Thằng Minh hỏi.

Lúc này tôi gần như hồn bay phách lạc, sáng đến trưa chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà tôi đã gặp đến 2 điều kì lạ.

Không nói gì thêm tôi cứ thế chạy xe một mạch về nhà, bỏ mặc thằng Minh.

Về đến nhà, vừa cất chiếc xe thì mẹ tôi đã phóng ra, với giọng gấp gáp:- Này con biết gì chưa, bác 5 làm bảo vệ trường con đó!

Bác ấy chết rồi đấy!

Nghe nói là bị đuối nước!Tôi bàng hoàng, choáng váng, với tay vịnh vào cột nhà để không bị ngã.

Chuyện gì đã xảy ra vậy, lúc ra về tôi còn gặp bác ấy, nói chuyện với bác ấy cơ mà!

Chẳng lẽ sau khi nói chuyện với bọn tôi bác ấy mới đi ra ngoài rồi bị đuối nước chăng?- Nè Mạnh!

Con có sao không, nhìn mặt con tái méc, thất thần lắm đó!Mẹ tôi lo lắng đỡ tôi vào nhà.- Con....

Con không sao, chỉ là hơi buồn ngủ thôi- Vậy mẹ đưa con lên phòng ngủ nhé, lúc nào ăn cơm mẹ sẽ kêu con!Tôi được đưa lên phòng, đầu óc tôi ong ong lên như có thứ gì đập vào vậy, nhức đầu không tả được, bây giờ chẳng suy nghĩ được gì thêm, thôi thì dẹp mọi chuyện sang một bên, ngủ một giấc cho thật đã vậy.Ánh trời chiều thoáng đãng, mát mẻ vô cùng, từng làn gió chơi đùa với những chiếc lá làm ánh sáng hắc vào ô cửa kính khẽ đung đưa.

Tôi đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, trời đã sập chiều, nhìn đồng hồ, bây giờ cũng đã 4 giờ hơn.

Đi xuống nhà, thấy mẹ đang chuẩn bị cho bửa cơm chiều.

Không khí gia đình làm tôi thấy dễ chịu, không còn căng thẳng như những ngày trước đây.

Nghe tiếng tôi xuống, mẹ ngoái đầu lại nhìn rồi cất tiếng:- Dậy rồi hả, thế nào rồi, đã đỡ hơn chưa, con còn thấy mệt gì không?

Hay mẹ điện cha, nào cha đi làm về ghé chỗ mua thuốc cho con nhé!- Thôi!

Thôi mẹ ơi, con khoẻ rồi, ngủ một giấc dậy, con thấy người khoẻ khoắn lên nhiều rồi.

Mà mẹ ơi!

Con qua nhà dì Cúc chơi nhé!Vừa nói tôi vừa lật đật xỏ dép, mặc kệ mẹ có cho hay không.- Ừ!

Cũng được, mà nhớ về trước 5 giờ nhé, cha con nói nay sẽ về sớm đấy!Chạy một mạch ra khỏi nhà, tôi thong thả đi từ từ qua nhà dì Cúc.

Cảnh chiều thật đẹp làm sao, hai bên vỉa hè là những cái cây to tổ tướng, táng lá của chúng dàng ra như che lắp bầu trời, che cả những ánh nắng gai gắt, chói chang của một mùa thu nhộn nhịp.

Thật mát mẻ, thoáng đãng, dễ chịu làm sao.

Trên đường có vài chiếc xe máy con đang chạy vèo vèo.

Lúc đó tôi nghĩ, nếu tôi có máy ảnh hay điện thoại thì chắc chắn tôi sẽ chụp lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này.Mở cổng nhà dì Cúc, tôi đi vào trong một cách tự nhiên như nhà của mình.

Tới cửa chính tôi hô lớn:- Dì Cúc ơi!

Con qua chơi nè, mở cửa cho con!Không để tôi chờ lâu, dì vội mở cửa, vẫn với đầu tóc bù xù, quần áo lốm đốm chỗ dơ.

Tôi đã nghĩ dì sẽ cười một cách ngờ nghệch rồi mời tôi vào nhà.

Nhưng không dì nở một nụ cười như người chưa từng bị điên dại.- Mạnh hả cháu!

Vào nhà đi, nay nhà hơi bừa bộn, cháu thông cảm nhé!Giọng nói, điệu bộ, cử chỉ của dì làm tôi vui khôn xiết, có lẽ chuyện vừa rồi làm dì tôi sốc đến phát điên tạm thời, nhưng giờ thì dì đã bình tâm lại.

Hai dì cháu tay bắt mặt mừng, nói chuyện với nhau vui vẻ cho đến khi, dì Cúc nhìn ra sân, sau đó dì hét toáng lên:- Gìii!

Gìiii vậy!

Sao anh vẫn còn ở đây!

Cút đi, tránh xa cháu tôi ra!Tôi nhìn ra sân thì có thấy ai đâu, rồi lại nhìn vào nhà thấy dì đã đi vào phòng ngủ, lục lọi tìm kiếm thứ gì đó.

Nhanh chóng, dì chạy vèo ra, nhét tay tôi một lá bùa màu vàng được gấp lại một cách vuông vức.

Dì thở hòng hộc, nói một cách vội vàng:- Nghe đây Mạnh, phải giữ lá bùa này cẩn thận, không được làm rách!

Phải luôn đem theo bên người, nếu có chuyện gì lạ xảy ra phải lập tức nói ngay cho mẹ Phùng nghe!

Rõ chưa!

Bây giờ cháu về đi, và đừng bao giờ qua đây nữa.
 
Back
Top Bottom