Tâm Linh PHÁP SƯ MA QUÁI

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
134433794-256-k224261.jpg

Pháp Sư Ma Quái
Tác giả: Mi1810Nguyen
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thuộc thể loại tâm linh viễn tưởng kinh dị pha một chút hài hước lãng mạn.

Truyện lấy cảm hứng từ một số manga nói về một số phong tục mang tính tâm tâm linh thần bí của người Nhật xưa.​
 
Pháp Sư Ma Quái
GIỚI THIỆU


Tác giả: Chan ShinMiNhân vật chính:1: Kakinowa Marumi

Nữ chính sỡ hữu chiều cao có một không hai, tính cách nhây lầy, giỏi tạo khoảng cách, thích thể hiện, lâu lâu lên cơn bất chấp thời tiết.(^_^)

Là pháp sư sở hữu dòng máu yêu thần.2: Tachino Ginsaki

Nam chính đẹp trai ngầu lòi(theo nghĩa bóng nha), hài hước, vô cùng sợ ma, sợ côn trùng, sợ mấy cái không đáng để sợ.

Là người tiên tri, dẫn đường cho các pháp sư (Shaman)3: Shora

Một hồn ma lang thang đi quậy phá khắp nơi do không đầu thai được.

Tuy nhiên lại sở hữu sức mạnh của thần linh. ( sở hữu đôi mắt của thần)

LỜI GIỚI THIỆU:Kakinowa Marumi là một con bé mồ côi mẹ từ nhỏ.

Ba nó thì đi công tác ở nước ngoài.

Một năm mới về nhà một lần.

Do thiếu thốn tình thương nên gương mặt nó lúc nào cũng mang cái vẻ lãnh đạm u ám.(thật ra là không biết nên thể hiện tình cảm của mik như thế nào)

Một hôm, khi chuyển về học tại ngôi trường mới, nó vô tình kết bạn với một người.

Cậu ta không giống con người lắm.

Khi nó bắt đầu để ý và quyết định tìm hiểu thì cũng là lúc cậu ta phát hiện ra bí mật lớn nhất mà nó đã che giấu bấy lâu nay.

Khi mọi thứ đang hỗn loạn thì một hồn ma xuất hiện và bám theo nó.

Từ đó, cuộc sống của nó bị xáo trộn và thay đổi một cách kinh hoàng. **********
 
Pháp Sư Ma Quái
CHAP 1: CON GÁI CỦA QUỶ DỮ


Từ xa xưa, thế giới con người đã bị các thế lực hắc ám của địa ngục xâm chiếm, bắt làm nô lệ.

Càng ngày, trái đất càng lắm yêu quỷ.

Tính mạng của con người bị đe dọa nặng nề.

Để khắc phục tình trạng, tuân theo luật nhân quả, cho thế giới đi theo quỹ đạo luân hồi chuyển kiếp vốn có từ ngàn xưa.

Các yêu thần đã ban cho con người quyền năng và sức mạnh để giam giữ các linh hồn, thực hiện sứ mạng bảo vệ loài người.

Đồng thời là sứ giả, người mở đường cho các linh hồn.

Những người này được gọi là pháp sư.Gánh trong mình sứ mạng quan trọng.

Các pháp sư đã đi tìm và tiêu diệt các yêu quỷ.

Đồng thời chọn người nối dõi.

Từ đó, các thế hệ pháp sư trừ quỷ ra đời.

Cuộc sống con người phát triển theo hướng tốt đẹp hơn.

Lạ một điều, sau mấy thập kỉ.

Số lượng pháp sư giảm sút nhanh.

Các yêu thần tiên đoán vì trải qua nhiều thế hệ.

Sức mạnh dần hao mòn.

Hậu duệ gần như mất hết quyền năng và sức mạnh của tổ tiên.

Vì thế, các yêu thần đã cho con người uống máu của họ.

Máu yêu chảy trong huyết quản hòa vào máu của con người.

Dòng máu này không mất đi.

Truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Ai sỡ hữu dòng máu đó đều có được sức mạnh của yêu thần nên họ được gọi là " Đứa con của quỷ".Đồng thời, hậu duệ của các pháp sư đời đầu được gọi là người tiên tri. *************Là la lá~ la

Khúc hát ru cứ vang lên trong giấc mơ.

Như âm thanh từ thế giới nào đó vọng lại.

Rùng rợn, mang âm hưởng của người chết.

Từ nhỏ, nó đã luôn mơ thấy giấc mơ đó.

Giấc mơ trắng xóa với những con đường ngang dọc, lộn xộn.

Tiếng ru cứ cất lên và tiếng gió rít ngang tai cùng với những tiếng thì thầm văng vẳng đâu đó.

Nó là một điều ám ảnh chưa bao giờ chấm dứt.

Từ khi mẹ mất, nó xuất hiện ngày càng nhiều.

Vô cùng rõ nét.

Như một giấc mơ không có hồi kết.Nhớ lúc trước.

Bà hay nói nó không bao giờ được gỡ vòng tay ra trước mặt người khác, kể cả bình thường ở nhà cũng không được gỡ.

Cuộc sống của nó trôi qua chậm rãi và bình thường trong vòng tay che chở của bà.

Một ngày nọ.

Bà bỗng nhiên đổ bệnh nặng.

Trước lúc nhắm mắt, bà đưa cho nó một cái gương bảy cạnh(thất tinh) và bảo:

- Chiếc gương này từ nay là của con.

CON GÁI CỦA QUỶ DỮ.

Và hãy nhớ rằng, đừng để ai biết được thân phận thật của con.Giọng bà nhỏ dần, tan biến vào khoảng không u ám.

Nó ngồi đó, nước mắt lăn dài, tay nắm chặt chiếc gương.

Bà mất mà ba mãi chưa về.

Tim nó đau nhói nhìn mặt bà.

Người đã nuôi dưỡng nó từ khi mẹ mất.

Và giờ, bà cũng rời bỏ nó mà đi.

Đơn nhiên nó biết mik là ai.

Chẳng cần bà phải nói.

Một người ăn xin đã kể cho nó câu chuyện về về những pháp sư, những đứa con của quỷ.

Nó chưa bao giờ dám hỏi về chuyện ấy.

Vì mẹ cũng là pháp sư.

Cái chết của mẹ là một điều bí ẩn.

Cuộc đời của các pháp sư vốn dĩ là một màu đen tối.

Không được đem lòng yêu thương con người, càng không được yêu thương ma quỷ.

Vì sứ mạng nên họ thường được cho là cấp bậc khác biệt con người.

Nên họ luôn bị xa lánh với nỗi khiếp sợ từ phía con người.Bà không muốn nó biết được nên chỉ dấu kín trong lòng.

Mang nỗi đau đó bên mình đến cuối đời.Nó hiểu rõ được trách nhiệm của mình.

Nhưng với tâm hồn của một đứa trẻ 10 tuổi.

Nó quá nặng nề.

Từ đó cuộc sống của nó dần thay đổi.

Marumi rời bỏ căn nhà dưới quê lên sống một mình ở thành phố.

Cố gắng quên đi quá khứ.

Kiềm hãm năng lực và sống như một con người bình thường.

Quyết định rũ bỏ trách nhiệm của mình.

***********
 
Pháp Sư Ma Quái
CHAP 2: NGÔI TRƯỜNG MỚI CHẾT TIỆT


Ngày đầu tiên của năm học mới khiến nó chán nản.Lết bước vô lớp, hàng ngàn con mắt nhìn nó như nhìn thấy quái vật.Điều đó khiến Marumi cảm thấy khó chịu dù đây không phải lần đầu tiên nó bị như vậy.Marumi có ngoại hình khá nhỏ nhắn, nói chính xác là lùn khi lớp 12 mà chỉ có 1m54.Nó luôn bị người khác cười nhạo vì chiều cao có một không hai này.

Dáng người cân đối (chỉ mỗi tội lùn thôi) mái tóc đen dài và đôi mắt màu tro.

Nhưng đây chỉ là đánh lừa người khác.

Màu mắt thật của nó có hai màu đỏ xanh.

Nhưng nhờ chiếc vòng phong ấn che dấu năng lực nên không ai biết.

Có những tiếng xì xào bàn tán vang lên.

Nó mệt mỏi nhìn khắp lớp học.

Toàn là lũ khinh người.

Hết chỉ chỏ bàn tán rồi cười nhạo.

Nhưng nó cũng đã quen với việc bị đối xử như vậy rồi.Nó chuyển trường và chuyển nhà liên tục mỗi khi sức chịu đựng của nó đến giới hạn.

Tình trạng bạo lực học trường ở Nhật vốn là một vấn đề đáng lo ngại.Bọn chúng tỏ vẻ khinh thường và xem nó là khỉ ra mặt.

Bực dọc, nó đi về phía cuối lớp ngồi xuống.

Miệng im lặng nhưng đầu thì thầm nghĩ " mới chuyển trường mà muốn sốc não".

*******3 tiết học buổi sáng trôi qua trong im lặng.

Chúng cứ nhìn nó rồi cười nói.

Cuối tiết 3, một con nhỏ có vẻ chị đại của lớp tiến xuống, hỏi nó mà không khác gì chửi.

Ai nhìn vô cũng tưởng đang đòi nợ.

- Ê, con kia, mày tên gì, mới chuyển tới hả.

Nó nhìn lên, trả lời đại cho xong chuyện.

- Kakinowa Marumi.

- Á, con này ngon.

Nói chuyện với tao mà mày nói trống không vậy hả!Ả ta gằn giọng nhanh chóng xáng một cái tát vô mặt nó.

May mà nó né được.

Chụp lấy tay ả bóp chặt, nó nói:

- Mày không nói sao tao biết mày là ai.

Cô ta xanh mặt, nhanh chóng giật tay ra.

Nói bằng giọng run run.

- Nể tình mày mới tới nên lần này tao tha, lần sau còn dám ăn nói như vậy nữa thì tao cho mày chết.

Marumi nhếch mép khinh bỉ nhìn nhỏ đó.Chuyện bị bắt nạt đối với nó là chuyện cơm bữa.Con kia thì gằn từng tiếng cảnh báo:

- Muốn sống yên ổn thì mỗi ngày phải nộp cho tao 300¥(*).

Còn không thì nên chuyển trường đi là vừa.Con đó tiện tay túm lấy cổ áo Marumi lắc mạnh làm nó xém ngã khỏi ghế.Sau đó cười khoái chí bỏ đi ăn trưa.[(*)300¥ bằng khoảng 78 000đ.

Cái này teo cũng không biết rõ lắm, có gì sai thì cứ nói cho teo biết nha] ***********Tiết học buổi chiều đã bắt đầu.

Giờ nó mới chợt nhận ra cái lũ này còn rất là thủ đoạn.Tụi này gạt chân nó khi nó đi lên bảng làm bài.

Ngồi sau giật tóc, bắn dây thun vào Marumi khiến nó không thể nào tập trung nổi nữa đành phải hét lên và quay ra chửi.Xui cho nó là lại gặp phải mấy ông thầy bà ưa nịnh.Kết quả là 3 tiết buổi chiều nó dành phần lớn thời gian đứng chịu phạt ngoài hành lang."

Chết tiệt thật, đây mà là trong anime Ansatsu Kyoushitsu (lớp học ám sát) thì mấy người chết chắc, tui sẽ lột da mấy người, hứ"

(Trời đựu, con này là fan anime)

Nó lầm bầm trong miệng, đột nhiên cảm thấy lạnh lạnh sống lưng."

LỘT DA À, LỘT DA AI CHỚ"Bỗng giọng nói quái đản từ đâu xuất hiện.

Marumi giật mình quay lại đằng sau, chẳng có ai cả.

Đằng trước cũng vậy.Nó run người thoáng nghĩ tới cái điều đó, cái điều mà nó lo sợ bấy lâu nay.Nó lắc đầu như cố gắng phủ nhận điều đó, cái điều khiến nó lo sợ.

Khiến nó phải suy nghĩ.

- Không, chắc chắn là không phải, chắc chắn không phải cái điều đó.Nó lầm bầm trong miệng, mặt tái hẳn đi.

( Mà rốt cuộc điều đó là cái điều khỉ gì hả:t/g)-KHÔNG, KHÔNG, ...

Nó hét lo lênBất chợt

.

.

.

.

.

.Két~ két ( tiếng cánh cửu mở ra).

.

.

.

.Nó từ từ quay đầu lại....

.

.

.

.Mắt nó trợn tròn nhìn cái "thứ" đang đứng trước mặt....

.

.

.

.Miệng nó mấp máy muốn nói một điều gì đó ....

.

.

.

.Nhưng có lẽ, mọi thứ đã quá trễ.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Vì tiếng bà cô đã vang vọng khắp hành lang -TRÒ KAKINOWA, TRÒ LÀM CÁI GÌ MÀ ỒN ÀO QUÁ VẬY, ĐỊNH KHÔNG CHO LỚP KHÁC HỌC HẢ?Marumi lắp bắp nói: -Thưa cô, người đang gây ảnh hưởng đến các lớp khác là cô đấy ạ!Mặt bà cô chuyển từ tông đỏ sang tím nhạt hẳn luôn, bả gằn giọng, cố kìm nén cảm xúc: -Trò nói hay lắm, ra về tôi phạt trò ở lại chùi nhà vệ sinh, chùi hết tất cả các nhà ở dãy này cho tôi

(Hình phạt quá quen thuộc nhưng khiến không ít người bức xúc, teo cũng từng bị bắt chùi nhà vệ sinh nè:t/g)Nói xong bả bỏ đi, để lại mình nó đứng chôn chân tại chỗ... ***************"Gần cuối ngày rồi, người ta có lẽ đang vui bên nhân tình...

à nhầm, đang vui bên gia đình.

Còn mình thì phải ở đây làm lao công thực tập.

Haizzz~"

Nó lầm bầm trong miệng khi đang "tích cực" chùi rửa cái đống chết tiệt của đứa nào có tâm để lại mà không "tẩu tán".

( Bộ tính chùi thêm vài bữa nữa hay sao mà thực tập má :t/g)Cũng 18h hơn rồi

.

.

.

.

Cuối cùng nó cũng làm xong cái công việc chết dẫm này.

Miệng không ngừng chửi rủa khi bước được ra khỏi nhà vệ sinh:

-Thiệt là vl khi cái trường gì một dãy mà tới 4 cái nhà vệ sinh(Một dãy 5 tầng, tầng dưới là nhà kho với phòng thể dục, phòng để đồ của học sinh.

3 tầng tiếp theo là phòng học của khối 12, một tầng gồm 2 phòng học, một phòng thay đồ cho nam, một phòng thay đồ cho nữ, một cái nhà vệ sinh nam nữ xài chung😂.

Riêng tầng 4 là 2 nhà vệ sinh nam nữ riêng biệt.

Tầng còn lại là tầng thượng)[Sở dĩ trường có nhiều nhà vệ sinh như thế vì mỗi năm, trong trường lại có nữ sinh gặp tai nạn hoặc treo cổ tự tử.

Mà đều xảy ra trong nhà vệ sinh hết(do nạn bạo lực học trường).

Vì thế tin đồn về ma ám, nguyền rủa cũng không có nhiều lắm đâu, đủ để các thế hệ học sinh mới cũ gì ai cũng biết hết thôi.

Nhà trường làm thế để học sinh tự quyết định đi chỗ nào, để có mất tích trường không chịu trách nhiệm.](Thôi teo quay lại với vấn đề chính đây)Do làm việc nhiều quá nên nó cảm thấy buồn ngủ, nó quay lại lớp định bụng ngồi nghỉ một lát rồi về.Nhưng cơn buồn ngủ cứ kéo đến khiến Marumi gục xuống lúc nào không hay.

------------------------

.

.

.

.

.

.

Lần đầu mới viết chuyện, có gì mong mọi người thông cảm và góp ý ạ
 
Pháp Sư Ma Quái
CHAP 3: "BÓNG MA" TRONG TRƯỜNG HỌC


... ... .... .... .... ....Trong khoảng tối im lặng, bên ngoài lũ quạ kêu vang trời.

Nó lồm cồm ngồi dậy, đưa tay ôm đầu nhăn mặt.

Sau khi đã hoàn toàn tỉnh táo.

Nó nhận ra rằng trời đã tối lắm rồi.

Không một chút ánh sáng, ngay cả ánh trăng cũng không.

Đến nó còn không ngờ là nó lại ngủ say đến vậy.Bất chợt

Marumi giật mình lo sợ.Nó hiểu rằng trường học là một nơi nguy hiểm nằm trong số các nơi nguy hiểm nhất.

Là nơi mà các youkai( những con yêu quái có hình dạng gớm ghiếc) và bọn oan hồn phiền nhiễu thường xuyên lui tới.Dù nó là pháp sư nhưng việc kiềm hãm năng lực nhiều năm trời cùng với việc năng lực còn chưa thức tỉnh khiến cho Marumi có thể chết nếu đụng độ một con youkai mấy trăm năm( mà loại này trong các ngôi trường cũ kĩ không thề thiếu)Ngôi trường mà nó học nghe đồn là tồn tại đến bảy mươi mấy năm rồi.

Cứ 10 năm là tu sửa một lần.

Nên nếu ở đây có một vài con như thế không phải chuyện lạ.Liếc nhìn điện thoại.

Cũng đã 8h 47' rồi.Nó phải chuồn ra khỏi chỗ này gấp."

Thân là pháp sư sở hữu dòng máu yêu thần, mà lại chết dưới tay mấy con youkai này thì còn gì nhục bằng."

"Cay nhất là cần người mở khóa mới có thể sử dụng sức mạnh, đây đúng định mệnh đã sắp đặt mình chết sớm mà"Nó thầm nghĩ và nhớ kĩ lại lời của bà ăn xin bảy năm về trước.["Các người thừa kế dòng máu quỷ ( hoặc yêu thần) đều cần có một người mở khóa là hậu duệ của những pháp sư đời trước ( những người sở hữu quyền năng của quỷ) để đánh thức sức mạnh tiềm ẩn có trong dòng máu, và chỉ khi nào đủ 17 tuổi mới có thể đánh thức.

Mà con cũng không cần tìm kiếm người mở khóa làm gì cả, định mệnh sẽ đưa người đó đến với con.

"]Nó đơn nhiên không có người mở khóa rồi.

Mà nó cũng chẳng có ý định mở khóa.Đang chìm trong hoang mang tột độ thì nó nghe tiếng hát ru văng vẳng đâu đó.

" Má ơi, mới giờ này mà đã ru con ngủ rồi sao.

Ngủ gì sớm thế."

Không chỉ thế, nó còn cảm nhận được có cái bóng trắng trắng vừa xoẹt qua.Đâu đó phía ngoài trường, lũ quạ kêu mỗi lúc một to hơn.

Gió lùa qua từng khung cửa sổ ùa vào lớp học.Nó run run và cố gắng đi thật chậm ra phía cửa.Nhưng mới đi được nữa đường, nó bắt đầu nghe tiếng chân đi lộp cộp phát ra từ phía tay phải.

Mà lối ra khỏi trường lại ở hướng đó.

Nó khựng người lại lắng nghe.

Thật im lặng và bắt đầu suy nghĩ thiệt nhanh."

Không có gì đâu, chắc chắn là bác bảo vệ"Marumi liền lùi lại phía trong, người dựa vào tấm kính cố gắng nép mình trong bóng tối.Để bị phát hiện thì khá là phiền.Nó nghe thấy tiếng bước chân bước đi, rồi dừng lại.

Rồi tiếng bước chân lại vang lên, rồi lại dừng.

Nó cứ như thế khiến Marumi mất bình tĩnh:

- Trời ơi, bác bảo vệ vui tính quá, sao không lẹ lẹ lên cho con còn về hả trời.Vừa lầm bầm nó vừa liếc qua cửa sổ nhìn ra sân sau xem có ai không.Chợt có một cái gì đó khiến nó khựng lại.Ánh đèn...

.

.

.

.

.

.

Có ánh đèn pin lấp ló ở hành lang dãy nhà để đồ và lối dẫn ra sân bóng...

.

.

.

.

.

.

.

.

Nó cảm thấy ớn lạnh khi nhìn thấy bộ đồng phục màu xanh lam hiện ra trong ánh đèn mờ nhạt...

.

.

.

.

.

.

.

.

Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là bác bảo vệ.Mà trường này chỉ có một người làm bảo vệ thôi.Nó chẫm rãi nuốt nước bọt, nhìn ra phía cửa lớp.Tiếng bước chân lại vang lên thật chậm rãi.Nó nghe thấy tiếng chân đi tới cửa và đột nhiên ngừng bặt.

- Không biết là người hay ma đây?

Chắc chắn là ma, giờ này đâu còn ai ở trường.Nó suy nghĩ trong vòng 3 giây và đưa ra quyết định.

Nó sẽ chạy thật nhanh qua cánh cửa ra hành lang và phóng xuống cầu thang chạy thẳng.

Không cần quan tâm là ông bảo vệ có phát hiện ra nó hay không.Đối với nó đó thật là một quyết định hoàn hảo ( nhưng t lại chẳng thấy hoàn hảo chỗ nào😂t/g) Nghĩ là làm.

Nó phóng thẳng ra cửa và làm một cú quẹo phải thật chuyên nghiệp.RẦMMột tiếng động to vang lên.1 giây2 giây3 giây trôi qua trong im lặng.Trong lúc quẹo phải, nó đã đâm vào cái gì đó, thậm chí còn ngã đè lên.Nó vội vàng bò dậy và tránh xa ra.

Cái thứ đó vẫn nằm im.

Và đó là con người chứ không phải cái giống gì mà nó tưởng hồi nãy.

Nó lấy chân khều khều, đạp đạp mấy cái mà người đó vẫn không nhúc nhích.Một suy nghĩ lóe lên trong đầu nó" Không lẽ tên này chết rồi, không thể nào, mình chỉ mới đè lên thôi mà, hay nó không phải con người.

Nhưng mà nó có tay chân mà.

Mà khoan, nhiều con có tay chân mà không có nội tạng, sờ bụng nó xem có máu hay gì đó không" Nó liền đưa tay sờ vào chỗ mà nó cho là bụng (còn teo thì không biết đó là chỗ gì, các chế cứ tự nhiên tưởng tượng).

Chỉ sờ thấy lớp vải.An tâm đây là con người thì chợt nó có suy nghĩ khác."

Hay đây là trộm ta, mình có nên cho nó die không nhỉ, lỡ nó không phải trộm sao, chắc là trộm, giờ này còn đứa ngu nào ở lại trường đâu."

( thế đứa ngu nào đang ở đây vậy?)Đang bận suy nghĩ, bỗng người đó bật dậy mạnh một cái cùng tiếng la:

- Áááá, ma, ma, có maQuá bất ngờ, nó liền đưa tay bịt miệng người đó lại.

Tên đó liên tục giãy giụa.

Miệng ú ớ.

Cố gắng thoát thân.Tính ra thì tên này to cao hơn nó khá nhiều.

Nên nó phải làm cách gì đó chuồn khỏi đây càng sớm càng tốt mà không bị tên này bắt lại.Mà nãy nó la hét cái gì nhỉ.Ma phải không ta, phen này mày chết rồi con ơi.Nghĩ vậy, nó liền lấy tông giọng thật trầm hỏi: - Tên kia, ngươi là ai làm gì ở đây giờ này?

Còn không im lặng ta cắt lưỡi ngươi bây giờ.

Tên đó lập tức im lặng, hỏi lại bằng giọng run run sắp khóc:

- Cho con hỏi bà là ma hay là người?

- Ta là ma sống ở đây hơn nghìn năm rồi, ngươi là ai mà dám cả gan quấy rầy ta hả. ( chồi, sống hơn nghìn năm luôn)

- Ủa, con nhớ trường này mới có 77 năm thôi mà. ( thằng này tỉnh hơn)

- Ngươi thích lý sự không, muốn chết sớm hả?

Marumi gần như mất kiên nhẫn với cái tên này

- Nói mau, ngươi là ai?

-Dạ, con là học sinh trường này, ngủ quên ở đây, giờ mới dậy.

Bà thương tình cho con về đi.

Con còn vợ con...

à không, con còn ba mẹ ở nhà chờ đợi.

Huhuhuhu.

Cho con về đi mà.

Nghe nó nói thế.

Nó cười thầm trong bụng:

"Haha, không ngờ có đứa ngu ngủ quên lại trường giống mình.

À mà khoan, ngủ quên sao đi từ ngoài vô.

Tên này nhất định nói dối rồi"

-Tên kia, ngươi ngủ quên sao đi từ ngoài vào hả?

- Dạ đâu có, hướng đó vào trong mà

-Nà ní, wtf

Nó bất ngờ tới nỗi quên gằn giọng luôn.

Tên đó vẫn tiếp tục:

- Bà sống ở đây ngàn năm rồi mà không biết sao.

À mà có gì đó sai sai...

Nè, bà không phải là ma phải không.

"Chết, lần này thì tèo thiệt rồi.

Ai mà ngờ mình lộn hướng chứ.

Thôi chuồn lẹ."

Nó liền thả tay ra, giộng một cú đánh xuống đầu thằng xấu số đó kèm câu nói:

-Tất nhiên tao không phải ma rồi thằng ngu, mà tao là quỷ.

Dứt câu nó chạy lẹ.

Thằng kia thì ngồi ôm đầu nhìn theo, còn la to hơn lúc nó mới đụng trúng Marumi:

-Á, Á, Á.

QUỶ LÙN, CỨU TUI!

HELP...

Thì ra vừa nãy nó vừa chạy qua chỗ có tí ánh trăng hắt vào.

Nên thằng kia thấy được chiều cao của nó.

Vừa chạy nó vừa rủa thầm:

-Lùn cái đầu mày thằng điên.

(Hazz, số phận đã an bài mày làm quỷ lùn rồi con ạ😂😂😂😂)

Nhưng dù sao thì nó cũng đã chạy khỏi trường an toàn sau khi hù dọa và cố ý tấn công có mục đích vào thằng thanh niên xấu số nào đó

-----------------------

Còn về phần thanh niên xấu số hồi nãy.

Sau khi bị đánh oan một cái u đầu.

Đã vậy còn không biết thủ phạm là ai

Hắn liền bò dậy chuồn về.

Bất chợt chân hắn đạp phải một cái gì đó...

.

.

.

.

.

.

-Hửm, thẻ học sinh à?
 
Pháp Sư Ma Quái
CHAP 4: NHỌ CŨNG CÓ CÁI SỐ CỦA NÓ!


-Mới sáng sớm mà mệt mỏi dữ vậy nè.Marumi ngáp dài ngáp ngắn bước vô trường.

Hôm qua về đến nhà thì nó mới phát hiện mình để quên cặp ở trường.

Nên giờ mới sáng sớm nó phải mò vô trường để lấy cặp.

Nhìn ngó xung quanh.

Không thấy ông thầy thể dục chết tiệt đâu cả.

Nó thở phào nhẹ nhõm.(Số là ở đây trường nó rất nghiêm về kỉ luật.

Không đeo thẻ học sinh

Váy ngắn hơn quy định

Sắn quần sắn áo

Không mặc đồng phục của trường

Áo cài không đủ cúc

Đi trễ

Thậm chí nhuộm tóc cũng bị cấm

Nói chung là cứ vi phạm về tác phong thì 1 vé chùi toilet đã sẵn sàng để trao cho bạn bất cứ lúc nào.

Dù bạn đang ở đâu trong trường.

Dù lúc đó là mấy giờ.

Đã trễ hay còn sớm quá.Nếu bạn có đam mê với nhà vệ sinh thì cứ việc vi phạm.

Còn việc bạn sẽ phải chùi trong bao lâu thì cứ để chúng tôi lo.

-> Câu nói thân quen của mấy thầy cô trong trường. )Nó đã chùi 1 lần.

Và tất nhiên là không muốn thêm 1 lần nào nữa.Những cái khác nó không hề vi phạm, có điều cái thẻ học sinh nó bỏ ở trong cặp.Đối với nó bây giờ, không gì vui hơn bằng lấy lại được cái thẻ.

-Hazz, cuối cùng cũng vô lớp an toàn.

May quá, cái cặp vẫn chưa bay mất.Nó lao ào đến cái cặp, lục lọi:

-Sách, vở, bút, thước, tất cả còn đủ.

Chỉ trừ cái thẻ học sinh của mình thôi.

Nó ở đâu ta.

Chết rồi.Tất cả mọi ngóc ngách của cái cặp nó lục tung lên hết.

Nhưng vẫn chẳng thấy cái thẻ đâu.Bắt đầu mất bình tĩnh.

Nó cố gắng nghĩ xem hồi hôm qua nó để ở đâu.

-Để xem coi nào, hồi hôm qua khi đang chà rửa nhà vệ sinh... ....................................................

-TRỜI ƠI, KHI NÀO MỚI CHÙI XONG ĐỐNG NÀY HẢ TRỜI.Nó bất lực ném cây chà bồn cầu qua một bên.

Khụy xuống sàn, giẫy giẫy người giống con tôm sắp chết.Còn một cái nhà vệ sinh nam nữa mới xong việc.

Nó chán nản ngồi gào thét.Bất chợt, cái thẻ học sinh rơi khỏi cổ nó xuống sàn.

-Hazz, bây giờ mà cái này còn bị đứt dây nữa chứ.

Cái dây dởm chó.Marumi mệt mỏi muốn ném nó đi đâu đó cho xong.

Nhưng không có cái này thì còn ác liệt hơn nên thôi.Bực bội nhét cái thẻ vào lại túi.

Nó đứng dậy chùi tiếp cái bồn cầu... .................................................Nghưng dòng suy nghĩ, nó lúc này còn hoảng hơn."

CHẾT RỒI, CÁI THẺ NẰM TRONG TÚI, MÀ HÔM QUA GIẶT ĐỒ MÌNH CHẢ THẤY NÓ ĐÂU CẢ.

TRÊN ĐƯỜNG VỀ MÌNH CHẢ CÓ BỊ TÉ NGÃ HAY ĐỤNG TRÚNG AI.

CHẲNG LẼ...

CHẾT THIỆT RỒI.

CÓ THỂ NÓ RƠI TRƯỚC CỬA LỚP CHĂNG"Nó hét thầm trong đầu, chạy ra cửa lớp.

Nhìn xuôi nhìn ngược nhưng cái thẻ vẫn chẳng thấy đâu.

-Trời ơi, chắc là cái tên hôm qua nó hốt mất rồi.

Phen này mình tèo thiệt rồi.

Huhu, Kami-sama xin hãy cứu con.

Huhu.

Sao mà xui vậy nè trời.Nó mệt mỏi về lại chỗ ngồi.

Bây giờ thì cũng đã có mấy học sinh đến rồi.

Ông thầy thể dục chết tiệt cũng đã lên rồi.

Nó đành ngồi lo sợ trong lớp.

Không biết khi nào cái tên đó mới mò đến đây.Sau tất cả sự việc.

Nó có thể xác định chắc chắn rằng nó xui bẩm sinh.HAZZ, Ở ĐỜI MÀ, NHỌ CŨNG CÓ CÁI SỐ CỦA NÓ! ***************** -Ê, con kia.

300¥ đâu mày.

Mau đưa cho tao.Ba tiết trôi qua nó học trong mệt mỏi rồi.

Giờ lại thêm con này nữa.

Nó bị mất thẻ đang tức nên quyết định hôm nay chơi lớn luôn.Vẫn im lặng, Marumi quyết định để cho con nhỏ đó tấn công trước rồi nó mới thể hiện.Mà nó còn chưa biết con này tên gì nữa.

Để xem coi... hưm...

Sakasugi Namiru.Tên cũng đẹp đấy.

Có điều người xấu tính quá mức.Thấy Marumi vẫn im lặng, con kia không còn đủ kiên nhẫn túm lấy cổ áo nó lắc mạnh.

- MÀY KHÔNG NGHE TAO NÓI GÌ HẢ BITCH.

TAO NÓI ĐƯA TIỀN CHO TAO.Tức mình.

Nó liền đá cho con kia một cái ngay bụng khiến nó ngã lăn ra sàn.Ngay lập tức hai thằng gần đó túm lấy tay nó giữ chặt.

Nhanh đến nỗi nó không kịp phản kháng thì con kia đã đứng dậy được, tát vào mặt nó cái bốp.

Nó cảm thấy má sưng lên, đau rát, hình như có cái răng bị lung lay luôn rồi.Mắt hoa lên, người nó sắp sụi xuống vì lực của cú tát khi nãy cộng với cái gạt chân ăn theo của thằng kế bên, nhưng dù sao thì nó vẫn kịp nhìn thấy con kia đưa tay chuẩn bị tát nó thêm cái nữa.BỐP...

-Cô đang làm cái gì vậy hả?Một giọng nói giận dữ vang lên.Nó hé mắt ra nhìn.

Con nhỏ Sakasugi đó đã bị chặn tay lại.

Và người đã chặn nó là...

"MÁ ƠI, TRAI ĐẸP"Nó hét thầm trong đầu, trước mặt nó là một người con trai dáng người cao ráo, thân hình chuẩn men, tóc màu hạt dẻ, đôi mắt màu nâu cà phê sữa đang nhíu lại để nhìn nó cho kĩ.Xung quanh rộ lên ồn ào -Trời ơi, anh Tachino kìa...

-Lần đầu tiên tao được nhìn ảnh gần như thế...

-Ảnh đẹp trai quá...

-Anh ấy vô đây làm gì vậy...

-Sakasugi đơ người luôn kìa, cậu ấy vốn rất thích anh Tachino mà...

...Bỏ mặc những lời bàn tán xung quanh, anh ta vẫn nhìn tôi chằm chằm, sau đó liếc lên 2 thằng đang giữ tôi:

-Tụi mày còn không thả con nhỏ đó ra!Tức thì, hai đứa tụi nó đồng loạt buông tay khiến Marumi bị mất đà chúi xuống.May mà có tên đó đỡ.Nhìn với khoảng cách gần, trông hắn còn đẹp hơn.Mắt hai mí, lông mi dài cong mượt.Đang mê mẫn với gương mặt đẹp trai này thì hắn hỏi:

-Có sao không!Nó ấp úm...

-Ơ, t- tôi không sao!Xung quanh im bặt.

Những tiếng xì xào bàn tán khiến nó bối rối hơn nữa -Gì chứ, sao anh Tachino lại cứu nó...

-Cái gì vậy trời...

-Bộ hai người quen biết nhau hay sao...Sakasugi rõ ràng còn tức giận hơn.

Nó lắp bắp:

-Anh, sao anh lại...

-Tôi làm sao chứ!

Chưa nói hết câu cô ta đã bị chặn họng lại.Tên đó đỡ nó đứng dậy, liếc nhìn xung quanh rồi kéo nó ra khỏi lớp trong ánh mắt tức tối của đám còn lại.Thoát nạn một cách bất ngờ khiến nó chưa hết sốc, hàng đống câu hỏi xuất hiện trong đầu nó: AI ĐÂY TRỜI QUEN MÌNH KHÔNG TA NHỚ KĨ LẠI ĐI MARUMI RỐT CUỘC TÊN NÀY LÀ AI

HAY RẢNH BAY VÔ CỨU MÌNH...À mà có chuyện gì mình cũng phải thật bình tĩnh.Phải thật là quý's tộc's.Đang nhức đầu vì thằng lạ mặt này thì nó lại đụng độ ông thầy thể dục trước cầu thang.Và mệt hơn là ổng quay nhìn nó bằng con mắt diều hâu: -Em kia, thẻ học sinh đâu?Marumi nổi da gà nhìn ông thầy bằng ánh mắt vô số tội, lắp bắp trả lời: -Em...em........ừm.......

Sự thật thì....... nó......ừm........ cũng ở đâu đó trên trái đất này thôi thầy ạ.

-Cái gì?

Ông thầy hỏi lại với đôi mắt trợn lên xém lòi ra ngoài.Nó tức tối...GIÁ MÀ THẰNG KIA ĐỪNG KÉO MÌNH TỚI ĐÂY THÌ MÌNH ĐÂU GẶP CHUYỆN NHƯ NÀY.Bỗng nhiên tên đó lôi ra sợi dây gì đó giơ trước mặt ông thầy.

Sợi dây gắn một cái tấm thẻ...Ông thầy hừ một cái rõ to rồi đi.Nó ngơ 1 dây rồi hiểu ra vấn đề.PHEN NÀY THÌ CHẾT...Tên kia cười khẩy một cái kéo nó lên thẳng sân thượng.
 
Back
Top Bottom