Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không

Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 10



Gia đình gặp nạn cũng được cô cô chi tiền, chuyển đi nơi khác sinh sống.

Chuyện này bận rộn hơn nửa tháng mới xong xuôi.

Vì những chuyện Thẩm Dung làm trước khi còn sống cực kì nổi danh ở kinh thành.

Cô cô còn đến Ung Ninh Hầu phủ một chuyến.

Hai phủ đạt được sự đồng thuận: Trên đời này không còn người tên Thẩm Dung nữa!

Mặc dù cô cô đã dẹp yên một vụ tai họa nhưng sau khi trở về, bà vẫn nổi cơn tam bành.

"Quý tộc khắp thành này, sao chỉ có Ung Ninh Hầu phủ của hắn là cao quý? Nếu không phải vì Thẩm Dung, ai muốn đến cửa nhà hắn!"

Lần này, nha hoàn Uyên Ương đi cùng cô cô đã lén kể cho chúng ta nghe.

Ung Ninh Hầu phủ đối đãi với khách vô cùng kiêu ngạo.

Đừng nói cô cô chờ cả một canh giờ, mấy chén trà bưng lên không thì nguội ngắt thì lại có mùi lạ.

Lúc tiếp khách, phu nhân Hầu gia vẫn hòa nhã như thường.

Nhưng Thân Dao vừa nghe Thẩm Dung đã chết, liền cười phá lên trước mặt mọi người.

Còn nói: "Chết sớm không bằng chết khéo."

Phu nhân Hầu gia chỉ cho rằng khi Thẩm Dung còn ở Hầu phủ, đã nhiều lần hãm hại Thân Dao, mới khiến tính tình Thân Dao thay đổi lớn.

Vì vậy, bà không trách mắng nhiều.

Nhưng cô cô lại tức giận đến mức nghẹn họng, từ đó cũng mất sạch ấn tượng tốt suốt bao năm về Thân Dao.

19

Cô cô đưa cho ta quyển sách “nữ quan trong cung” mà ta luôn mong mỏi.

"Từ nhỏ con đã học ở nữ học nhà ngoại công, ta không thường gặp con. Chỉ nghe mẫu thân con thường trách con nghịch ngợm, không biết điều, không ngoan ngoãn như các chị em con. Lần này con hiến kế cho ta, ta mới biết rằng thật sự là trăm nghe không bằng một thấy."

Truyền ra ngoài rằng Thẩm Dung đã chết, là ta hiến kế cho cô cô.

Một khi Thẩm Dung bị phát hiện tung tích, dù đưa về Ung Ninh Hầu phủ hay đưa về Thẩm gia đều là phiền phức.

Còn không bằng nói nàng ta đã chết.

Sau này nàng ta có gây ra chuyện gì ở bên ngoài, cũng đừng hòng liên lụy đến Thẩm gia nữa.

Cô cô vui mừng vì được nhàn hạ.

Cũng không quan tâm đến sự do dự của phụ thân ta, hay tiếng khóc không ngừng của mẫu thân ta.

20

Ta tưởng mọi chuyện đã tạm lắng nhưng ta lại nhận được thiệp mời của Ung Ninh Hầu phủ.

Thẩm Trân cầm thiệp mời, tức giận nói:

"Nhị tỷ tỷ, lần trước nàng ta mới hại tỷ, lần này mời tỷ đến phủ, chắc chắn không có ý tốt."

Ta xem qua thiệp mời, thì ra là nữ xuyên không muốn tổ chức thi hội.

Kiếp trước, nữ xuyên không cũng đã từng chơi trò này.

Nhưng lúc đó nàng ta chiếm thân xác của Thẩm Trân, từ nhỏ tiểu muội đã ở nhờ nhà cô cô, Thẩm gia lại không có tiền để ả tổ chức thi hội.

Nữ xuyên không đành phải nữ cải nam trang đi tham gia thi hội trong thành, ả thực sự đã làm được mấy bài thơ.

Nhưng người ngoài thấy ả lạ mặt, liền hỏi thân phận của ả trước.

Nữ xuyên không dùng thân phận huynh trưởng nhưng lại bị các học sinh Quốc Tử Giám có mặt tại đó vạch trần.

Mọi người thấy ngay cả thân phận của ả cũng là giả, liền nghi ngờ cả thơ ả làm cũng là giả.

Xô xô đẩy đẩy một trận, chưa nói đến thân phận nữ nhi suýt bị bại lộ, còn suýt nữa bị người ta áp giải đi gặp quan.

Ta tưởng nhầm tiểu muội là nghịch ngợm, đã mua chuộc người hầu phục vụ thi hội, nhân lúc hỗn loạn giải cứu ả.

Nhưng sau đó, nữ xuyên không lại vu oan giá họa.

Ả cùng huynh trưởng cáo trạng, nói rằng ta đã đánh cắp thân phận của hắn, nữ cải nam trang đi thi hội để gây sự chú ý.

Huynh trưởng Thẩm Việt vốn đã ghen tị với ta vì ta học giỏi hơn hắn, liền đánh ta một trận, nhốt ta vào nhà kho.

Nữ xuyên không vênh váo đắc ý đến xem ta bị đánh đến thương tích đầy mình.

"Ha ha, là ta vu oan cho ngươi, lần sau ta còn dám. Ai bảo ngươi cản đường ta, khiến ta không thể để lại ấn tượng tốt với nam chính!”

"Danh tiếng gì, thanh danh gì, những thứ đó có liên quan gì đến ta? Sách luận của ngươi bị Thẩm Dung đánh cắp, ngươi còn không dám lên tiếng, tại sao lại cố tình cản trở ta?”

"Ngươi rơi vào kết cục như vậy, là do ngươi ngu ngốc, là do ngươi đáng đời!"

Những cảnh tượng chua xót và tủi nhục cứ hiện lên trước mắt, khóe miệng ta nhếch lên một nụ cười.

Đã giăng lưới lâu như vậy, chắc hẳn đã bắt được con cá quan trọng rồi.
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 11



21

Ta quyết định tham dự.

Cô cô nghe nói, truyền ta đến nói chuyện.

"Thân Dao không còn là Thân Dao như trước nữa, lần trước các con rơi xuống nước làm kinh động thái tử, không khéo sẽ bị xử tử. Có thể thấy nàng ta đã vứt bỏ tình tỷ muội nhiều năm ra sau lưng, chỉ một lòng muốn tranh giành quyền lực trước mắt."

Ta cụp mắt, cung kính nói: "Cô cô, con biết."

Ta lại tiếp tục nói: "Thân Dao đã là thiên kim của Hầu phủ, nếu nàng ta có ý hại con, con có thể trốn tránh được một thời gian nhưng sao có thể trốn tránh được cả đời?"

Cô cô sửng sốt, im lặng.

Cô cô là phu nhân của Phủ Doãn, theo chân cô phụ tung hoành quan trường nhiều năm, sao có thể không biết đạo lý quan lớn có thể đè chết người.

Nếu Ung Ninh Hầu phủ thật sự muốn mượn chuyện đắc tội thái tử để gây khó dễ cho ta…

Phụ mẫu ta, còn có cô cô, thật sự có thể bảo vệ được ta?

Cô cô trầm ngâm một lát rồi nói:

"Thẩm Quỳnh, lần thi hội này không khéo chính là Hồng Môn Yến. Ta sẽ đi cùng con, xem Ung Ninh Hầu phủ muốn chơi trò gì!"

22

Thi hội được tổ chức tại một biệt viện ở ngoài kinh thành.

Biệt viện đằng sau núi, cạnh bờ sông, chiếm diện tích hơn mười mẫu, vừa có núi rừng, ruộng đồng, vừa có hồ nước.

Những người tham gia thi hội, ngoài những quan quyến quen biết được mời, còn có mấy vị học sinh Quốc Tử Giám, trong đó có huynh trưởng.

Huynh trưởng trước đó không biết chúng ta cũng được mời.

Khi gặp nhau ở biệt viện, hắn tỏ vẻ bực bội, còn thầm trách ta:

"Sao muội không báo sớm cho ta biết, ta có thể đi nhờ xe ngựa của phủ cô phụ, như vậy có thể tiết kiệm được tiền đi lại."

Ta cầm quạt che miệng cười.

"Ta tưởng huynh trưởng bận ôn luyện cho kỳ thi mùa xuân năm sau, rất là khắc khổ, không ngờ lại gặp huynh trưởng ở đây?

"Nếu biết sớm huynh trưởng có hứng thú như vậy, ta chắc chắn sẽ nhờ phủ cô cô cho huynh trưởng đi nhờ xe ngựa, như vậy sẽ không phải tốn tiền mà phụ mẫu gửi về."

Huynh trưởng nghe vậy, đang định nổi giận mắng ta, Thẩm Trân đỡ cô cô, chậm rãi đi tới.

Cô cô nghiêm giọng nói: "Thẩm Việt, lại đây."

Huynh trưởng như chuột thấy mèo, cung kính đứng trước mặt trưởng bối.

Thẩm Trân quan tâm đến ta, hỏi: "Huynh trưởng lại muốn động thủ với tỷ sao?"

Ta lắc đầu.

"Hừ, huynh trưởng học vấn không ra gì nhưng bản lĩnh bắt nạt người khác thì lại cao. Lần này cô cô dạy dỗ hắn cho tử tế, xem sau này hắn còn dám không?"

Sau này?

Thẩm Việt đương nhiên dám.

Chỉ vì hắn là nam nhi, là người mà phụ mẫu kỳ vọng sẽ làm rạng danh gia tộc, là trụ cột tương lai của cả Thẩm gia.

Bất kể cái trụ này có bị dựng lệch hay không, bản thân hắn cũng chỉ là bên ngoài bọc vàng bên trong là sắt, sao có thể gánh vác trách nhiệm của gia tộc?

Nhưng, cho dù hắn không gánh vác được, phụ mẫu ta cũng sẽ hết mực che chở, hết mực yêu thương.

Chỉ vì hắn là nhi tử duy nhất của Thẩm gia.

Ngoài hắn ra, những người khác đều nhẹ như lông hồng.

23

Thi hội được tổ chức vô cùng hoành tráng.

Dọc theo biệt viện được xây dựng một hành lang dài chín khúc, thông đến thủy tạ sừng sững giữa hồ nước mênh mông.

Chúng ta bước vào thủy tạ, liền thấy một nhóm nhạc sư đang mỉm cười, tấu lên một bản nhạc nhẹ nhàng bằng sáo trúc mà chúng ta chưa từng nghe thấy.

Khác với những bản nhạc thịnh hành ở kinh thành, giai điệu này uyển chuyển, biến hóa hơn, mới lạ và dễ nghe.

Thân Dao xuất hiện từ xa trên một cánh đồng cúc rực rỡ đối diện với thủy tạ.

Ả bước theo nhạc mà múa, một điệu Thủy Tụ Vũ, múa đến mức phiêu dật như tiên.

Những vị khách có mặt ở đó chưa từng được chứng kiến màn xuất hiện như thế này, vừa kinh ngạc vừa thích thú.

Phu nhân Hầu gia ngồi trong bàn tiệc, vẻ mặt tự hào và kiêu hãnh.

Đây mới là nữ nhi ruột của họ.

Đây mới là phong thái tuyệt thế mà thiên kim thật của Ung Ninh Hầu phủ nên có.

Các học sinh Quốc Tử Giám vốn đến để tham gia thi hội nhưng không ngờ lại được chứng kiến một màn múa này.

Có mấy người không biết thân phận của vũ nữ, đứng trên bờ trêu chọc ầm ĩ.

Thân Dao múa xong, tiếng đàn dừng lại, đương nhiên cũng nghe thấy những lời không hay đó.

Hầu gia vừa nhìn vừa nghe, sắc mặt dần trở nên không vui.
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 12



Mặc dù có người kịp thời nhắc nhở khách đến rằng vũ nữ kia là thiên kim thật của Hầu phủ nhưng dù sao cũng đã phá hỏng cảnh đẹp.

Đến lúc chúng ta nhập tiệc, có nữ quyến quen biết Thẩm Trân cười nói với muội ấy về chuyện vừa rồi.

Thẩm Trân quay lại thì thầm với ta.

"Nhị tỷ tỷ, vừa rồi nghe nói Hầu gia nổi giận, muốn đuổi hết đám học sinh Quốc Tử Giám và văn nhân kia đi. Là Thẩm tiểu thư cố tình không chịu, hầu phu nhân giúp khuyên can, mới không đuổi hết mọi người đi."

Nữ xuyên không đương nhiên không thể để mọi người đều đi hết.

Nếu không, ả làm thơ cho ai nghe, dựa vào ai truyền bá tài danh của ả?

24

Một lát sau, Thân Dao thay xiêm y, mặc một chiếc váy màu đỏ hồng được cắt may tinh xảo đến dự tiệc.

Nữ xuyên không rất biết cách trang điểm, khiến cho dung nhan vốn đã xinh đẹp của trưởng tỷ ta càng thêm nghiêng nước nghiêng thành.

Thẩm Trân nhìn đến nỗi chiếc chén rót rượu trên tay suýt rơi xuống.

"Nhị tỷ tỷ, đó thực sự vẫn là trưởng tỷ sao? Sao cùng là một người mà lại trở nên yêu kiều khác thường? Ngay cả ánh mắt cũng khác rồi..."

Ta lặng lẽ nhìn nữ xuyên không được mọi người vây quanh, trong lòng vô cùng đau buồn:

Trưởng tỷ của ta, một người tốt như vậy, có lẽ sẽ không bao giờ trở về được nữa.

Thân Dao sau khi chào hỏi phu nhân Hầu gia, đi qua nhiều nữ quyến, đi thẳng đến chỗ chúng ta.

"Phủ Doãn Phu nhân, hai tiểu muội, đã lâu không gặp."

Cô cô không thèm nể mặt ả.

"Thân tiểu thư bận rộn quá, lần gặp nhau trước chưa đầy nửa tháng, không thể gọi là đã lâu."

Thân Dao vẫn cười như thường, đột nhiên nắm lấy tay ta.

"Ta và muội muội Thẩm Quỳnh có vài lời tâm sự, muội muội có muốn đi sang kia nói chuyện không?”

Ta nhẹ nhàng gạt tay nữ xuyên không ra, nói:

"Thân tiểu thư có gì cứ nói thẳng, sau lần trước, Thẩm Quỳnh thực sự không dám đi cùng với Thân tiểu thư."

Thẩm Trân không nhịn được cười thành tiếng.

Sắc mặt nữ xuyên không trở nên khó coi, hừ lạnh một tiếng, đứng dậy bỏ đi.

Nhưng trong lòng lại nghĩ:

[Thẩm Dung chết rồi, trên đời này sẽ không còn ai cản trở ta nữa. Chỉ có điều Thẩm Quỳnh không biết điều, không chịu nghe lời ta.]

[Thôi vậy, hệ thống, hãy điều tra tất cả các sách luận mà Thẩm Dung đã đánh cắp của Thẩm Quỳnh trước đây.]

[Có hệ thống trong tay, ta cần gì phải lấy lòng một NPC…]

Trong lòng ta vô cùng kinh hãi.

Nữ xuyên không chỉ vì có hệ thống trong tay mà có thể dễ dàng cướp đi toàn bộ tâm huyết mà ta đã học tập hơn mười năm?

25

Thi hội bắt đầu.

Một vài học sinh Quốc Tử Giám lên trước, luận văn chấm câu một hồi xong, Thân Dao mới ngâm thơ trước mặt mọi người:

"Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ, bất tận trường giang cổn cổn lai.”(Mênh mang lá rụng rào rào đổ, hun hút sông dài cuộn cuộn trôi.)

Cả không gian lặng ngắt như tờ, một lát sau, mới có câu reo hò vang lên.

Thân Dao lại ngâm:

"Hoa tạ hoa phi hoa mãn thiên, hồng tiêu hương đoạn hữu thùy liên."

(Hoa bay hoa rụng ngập trời, hồng phai hương lạt ai người thương hoa?)

Các văn nhân đều thở dài tiếc nuối, có người thậm chí không kìm được nước mắt.

Cuối cùng, Thân Dao còn biểu diễn một đoạn "Thư họa vũ" trước mặt mọi người, như một tiết mục then chốt.

Thân hình yểu điệu đó, cầm bút mực, xoay tròn giữa không trung, vừa viết vừa vẽ vừa múa.

Tấu lên một bản nhạc chưa từng nghe thấy trước đây.

Viết là "Nhân diện bất tri hà xử khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong".

(Giờ đây người ở nơi nào, hoa đào như cũ cười chào gió đông.)

Vẽ là hoa đào hoàn toàn không giống với thời này.

Mặc dù màn biểu diễn rất độc đáo, khiến mọi người mở rộng tầm mắt nhưng cuối cùng vẫn quá phô trương và phóng túng.

Cô cô nhìn Thân Dao được mọi người vây quanh, lắc đầu nói: "Cây cao trong rừng, gió ắt thổi gãy."

Trong tiệc có một nam nhân tuấn tú phong lưu, từ từ đi đến trước mặt Thân Dao, nhẹ nhàng hỏi ả tên bài hát mà ả vừa nhảy.

Thân Dao cúi đầu e thẹn nói: "Thưa điện hạ, bài hát này tên là Lương Lương."

Ta nhìn kỹ nam nhân kia, liền biết rằng hắn mới là nam chính thực sự của phó bản trò chơi này.

Là nhi tử thứ chín của đương kim thiên tử, Trần Vương Lý Nghiệp.
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 13



26

Sau khi thi hội kết thúc.

Cô cô ngồi trong xe ngựa, đột nhiên nói: "Hóa ra Ung Ninh Hầu phủ lại có ý đồ với Trần Vương."

Ta và Thẩm Trân ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh, không dám nói gì.

Cô cô cũng không quan tâm nhiều, nói thẳng:

"Hôm nay trong buổi thi hội này, những gì Thân Dao làm, nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của các cô nương. Nhưng mười sáu năm trước, nàng ta được nuôi dưỡng ở Thẩm gia, danh tiếng của hai người các con, e rằng sẽ bị liên lụy."

Thẩm Trân không hiểu chuyện đời: "Tại sao?"

Cô cô cười khổ: "Ung Ninh Hầu phủ đối xử với nữ nhi này như vậy, nếu thực sự trân trọng nàng ta, sao lại để nàng ta trở thành bia đỡ đạn."

Chỉ có ta biết.

Ung Ninh Hầu phủ không muốn dùng nữ nhi để đánh cược tiền đồ của gia tộc.

Màn kịch hôm nay, phần lớn là do nữ xuyên không muốn lấy lòng Lý Nghiệp, tự mình nghĩ ra.

27

Trở về phủ quan, người giữ cửa báo rằng cô phụ đã đến kinh thành.

Hóa ra là nhà vì mối hôn sự của Thẩm Dung, phụ thân không nỡ từ bỏ, vì vậy, đích thân vào kinh, muốn đưa ta về, xuất giá thay Thẩm Dung.

Ta đương nhiên không chịu, cô cô bảo Thẩm Trân đưa ta đi.

"Con không cần đi gặp phụ thân, mọi chuyện đều có ta."

Sau khi phụ thân nói rõ ý định, cô cô cười nói: "Có gì khó?"

Ngay lập tức gọi nha hoàn thân cận Uyên Ương tuổi mới đôi mươi, nói ban cho nàng một mối hôn sự.

Uyên Ương mừng rỡ khôn xiết, đương nhiên là cúi đầu đồng ý.

Phụ thân trợn mắt, liên tục nói không được.

"Một nha hoàn, nàng ta không phải là nữ nhi Thẩm gia, sao có thể thay nữ nhi nhà ta xuất giá!"

Sắc mặt cô cô trầm xuống, hỏi ngược lại:

"Thà lấy nô tỳ nhà quyền quý, không lấy nữ nhi nhà nghèo, huynh trưởng sao không đi hỏi ý viên Huyện Lệnh ở Quý Châu?"

Phụ thân không nói lại được cô cô, chỉ hỏi: "Tại sao nữ nhi nhà ta không thể xuất giá?"

Cô cô đáp:

"Thẩm Quỳnh muốn thi nữ quan, sau này nếu vào cung, phẩm cấp e rằng không thua gì Huyện Lệnh được phái đi. Huynh trưởng chỉ muốn có một mối quan hệ thông gia có thể dựa dẫm, sao không nghĩ đến chuyện tự mình làm quan, còn hơn gả cho nhà làm quan khác?"

Phụ thân vẫn còn do dự.

Người gác cửa lại vội vàng báo:

Sau khi thi hội, huynh trưởng bị người ta bịt đầu đánh vô cớ, cuối cùng bị nhét vào bao tải ném vào ngõ nhỏ của Quốc Tử Giám.

Cuối cùng là ai làm, căn bản không thể tra ra.

Cô cô đè chuyện này xuống, chỉ phái người thông báo cho huynh trưởng, bảo hắn ở lại Quốc Tử Giám yên tâm ôn thi, không có chuyện gì thì ít ra ngoài.

Huynh trưởng sợ trưởng bối biết chuyện hắn từng đi chơi gái kết thù với người khác, đành phải âm thầm chịu đựng.

Phụ thân ở trong phủ cô cô mấy ngày.

Suy nghĩ kỹ về khoảng cách giữa nhà mình và nhà cô cô, nhiều năm qua ông thi không đỗ, huynh trưởng lại đúng lúc xảy ra chuyện này...

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, đành phải cúi đầu đồng ý.

28

Uyên Ương đặc biệt đến cảm ơn ta.

Ta nói với nàng: "Mối lương duyên này, vốn là trưởng tỷ làm việc thiện tích đức cầu được, sao lại cảm ơn ta."

Uyên Ương nói: "Nô tỳ mang danh nghĩa nữ nhi Thẩm gia, đương nhiên là cảm kích ân tình của phu nhân và Thẩm gia, càng phải cảm ơn nhị tiểu thư đã nhường nhịn."

Ta chân thành nói: "Cuộc hôn sự này, với người khác là mật ngọt thì với ta là thuốc độc. Ta nói thật, may mắn là có ngươi."

Uyên Ương nghe vậy, không nói lời cảm ơn nữa.

Sau đó, nàng, ta và Thẩm Trân, đều gọi nhau là tỷ muội.

Thẩm Trân vui vẻ nói: "Ta vốn mất đi một trưởng tỷ, không ngờ giờ lại có thêm một trưởng tỷ."

Cô cô để cho cuộc hôn sự này trở nên tốt hơn đã bảo phụ thân ta nhận Uyên Ương làm con nuôi.

Phụ thân ta về nhà, nghe mẫu thân ta than phiền liên tục, liền viết thư cho vị Huyện Lệnh kia.

Huyện Lệnh nghe vậy, không ngờ có thể kết thông gia với Phủ Doãn Kinh Triệu, quả là ngoài ý muốn, sao có thể không đồng ý.

Hắn hồi âm tự xưng là con rể, gửi thư gấp nhiều lần, thúc giục giá thú.

Lúc này, ngay cả mẫu thân ta cũng không còn cách nào khác, đành phải nhận Uyên Ương.
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 14



Về chuyện hôn sự, cô cô cũng không để phụ mẫu ta nhúng tay vào, của hồi môn đều do Phủ Doãn của cô cô chi trả.

Chỉ là đến ngày thành thân, Uyên Ương đích thân về nhà, quỳ tạ phụ mẫu một phen, để chu toàn lễ nghĩa.

Lý trưởng vui mừng đến nỗi không ngậm miệng lại được.

Ông ta đã làm mối rất khéo.

Trong hôn lễ, mọi người đều rất vui vẻ.

Chỉ có phụ mẫu ta trừng mắt nhìn nhau, trong lòng trách móc lẫn nhau.

29

Ngày tiễn Uyên Ương xuất giá, ta cũng đến dự.

Mẫu thân thấy ta, lại trách móc không ngừng:

"Sao con không lanh lợi giống Dao Nhi? Mối hôn sự tốt như vậy, nếu gả đi, con chính là phu nhân của Huyện Lệnh.”

"Nghe người trong làng nói, Dao Nhi ở kinh thành ngày càng nổi tiếng, nhiều văn nhân mặc khách truyền tụng thơ của con bé, ngay cả Trần Vương cũng ngưỡng mộ con bé..."

Sau buổi thi hội, trong thành có hai luồng ý kiến khen chê về Thân Dao.

Một là nữ quyến của quan lại chê bai ả ở buổi thi hội quá nổi bật, là nữ nhi của Hầu phủ nên mới được Trần Vương để mắt đến, cố ý làm như vậy.

Hai là văn nhân mặc khách tôn sùng thơ của ả, xưa nay hiếm có, kinh tài tuyệt diễm.

Nói đến đây, ta không nhịn được nữa, chặn lời mẫu thân ta.

"Chỉ vì trưởng tỷ không phải là nữ nhi Thẩm gia, mà là thiên kim thật của Hầu phủ."

Mẫu thân ta ngẩn người, sau đó tức giận nói: "Con dám coi thường nhà mình!"

Ta bình thản nói:

"Không phải nữ nhi coi thường nhà mình, mà là mẫu thân không ưa nữ nhi mà thôi. Nữ nhi thường xuyên đứng đầu trong nữ học, sao mẫu thân không khen ngợi một tiếng?"

Mẫu thân ta tức giận đáp:

"Đứng đầu nữ học thì sao? Nữ tử cuối cùng vẫn phải kiếm một tấm lang quân để phó thác chung thân, từ chối một cuộc hôn sự tốt như vậy, cuối cùng còn dám cãi lại mẫu thân, con thì giỏi quá rồi!"

Mẫu thân đã thiên vị, nói nhiều cũng vô ích.

30

Ta cầm một bình rượu, đi đến dưới gốc cây ngân hạnh đã rụng hết lá ở sau làng.

Lá ngân hạnh vàng úa rơi đầy đất, từng lớp từng lớp đều là hơi thở của mùa thu.

Một chiếc lá rơi vào lòng bàn tay, ta nhìn kỹ những đường gân lá này, như nhìn thấy vân tay của một cái cây.

Người ta thường nói, vân tay có thể xem được vận mệnh, ta cảm thấy rằng vận mệnh đều nằm trong tay mình.

Sợ gì? Lo gì?

Nghĩ thông suốt, ta đứng dậy, chuẩn bị về nhà.

Trên cây truyền đến giọng nói khàn khàn của một nam tử.

"Này, có phải trong lòng không vui không?"

Ta ngẩng đầu, hóa ra là môn khách của thái tử mà ta gặp ở tửu lâu Tự Tại hôm đó.

Hiệp khách đeo một thanh đao trên lưng.

Hắn cạo râu, chải tóc, trông có vẻ trẻ trung hơn, mày kiếm mắt sáng.

Trước đây, ta còn tưởng hắn đã ngoài ba mươi.

Ta hành lễ với hắn.

Hắn cười nói: "Quả nhiên là người đã thề sẽ làm nữ quan, phép tắc tuân thủ rất nghiêm ngặt."

Ta dừng lại một chút, nói: "Tiểu nữ kính trọng tiên sinh, lễ nghĩa không thể bỏ."

Hắn vững vàng nhảy từ trên cây ngân hạnh xuống, nói: "Không cần gọi ta là tiên sinh, ta tên là Nhậm Do Chi."

Không ngờ môn khách của thái tử lại chú ý đến hành tung của một nữ tử xuất thân hàn vi như ta.

Ta nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Nhậm Do Chi mở lời trước.

"Ngày vui trọng đại, ta thấy ngươi không giống như là tức cảnh sinh tình, ngược lại là vì chuyện hôn sự mà cãi nhau với mẫu thân. Ngươi không muốn xuất giá đến vậy sao?"

Xuất giá?

Trên đời này còn ít điều trói buộc ta sao?

Xuất giá chỉ là thứ trói buộc mạnh mẽ nhất.

Kiếp trước, ta vốn định thi nữ quan.

Nhưng mẫu thân lại cho rằng nữ tử phải xuất giá mới là quan trọng nhất, khóc lóc ép ngoại tổ không được tiến cử ta vào cung.

Ta thực sự không muốn kết thúc cuộc đời mình, nhưng ta vẫn phải lựa chọn, phải cân nhắc, phải vứt bỏ từng thứ một.

Công ơn sinh thành của phụ mẫu, quả thực nặng như núi.

Nhưng kiếp trước cuộc sống quá đau thương, khiến ta sống lại, liền muốn tự mình tìm ra một con đường sống.

Một con đường sống tuyệt đối không giống với kiếp trước.

Sự nhục nhã trào lên trong lòng ta, ta cười nhạt, nói: "Xuất giá, sống an nhàn, không phải là điều ta mong cầu."

"Vậy ngươi cầu gì?"

"Đáp lại chí lớn, tranh giành phong lưu. Bước lên bậc cao, nhìn xuống chúng sinh. Dùng thân phận nhỏ bé, lay động số mệnh."

Nhậm Do Chi nhíu mày, trầm ngâm một lát, đáp lại ta ba chữ.

"Nghe không hiểu."
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 15



31

Kiếp này, ta được Kinh Triệu Phủ Doãn tam phẩm tiến cử, dễ dàng vượt qua các kỳ thi thường lệ về gia thế, dung mạo,...

Tài học của nữ quan cần phải trải qua một quá trình tuyển chọn nghiêm ngặt hơn.

Kỳ tuyển chọn phải trải qua ba ngày.

Hai ngày trước đã thi qua bốn kỳ thi nghĩa kinh, chép kinh, luận sách, thơ phú.

Chỉ còn chờ ngày cuối cùng, đến hậu cung, do thượng cung ngũ phẩm ra đề, kiểm tra xem nữ quan có tài nghệ nổi trội nào khác không.

Ngày đầu tiên vào cung tuyển chọn, ta lại gặp Thân Dao.

Kiếp trước, nữ tử xuyên không thích đi khắp nơi, tìm kiếm cái gọi là quý nhân, để có kỳ ngộ.

Lần này, hẳn là ả muốn đến gần Trần Vương Lý Nghiệp hơn, mới chọn tham gia kỳ tuyển chọn nữ quan.

Kỳ tuyển chọn nữ quan có ba môn: nghĩa kinh, chép kinh, luận sách.

Ta phát huy bình thường, cả ba môn đều nằm trong bảng ba.

Thân Dao đã bao giờ học qua, chỉ đành cắn răng sửa đi sửa lại.

Lúc thu bài, nữ quan nhìn bài của nàng, rõ ràng là nhíu mày.

Ung Ninh Hầu phủ hẳn là đã bỏ tiền ra, đến lúc công bố kết quả, tên của Thân Dao mới không bị xếp cuối.

Chỉ đến khi thi phú, giám khảo lấy đề tài hoa mai.

Thân Dao đã viết một bài "bặc toán tử vịnh mai" kinh tài tuyệt diễm, đạt giải nhất.

Thượng cung phụ trách tuyển chọn cầm trên tay thưởng thức, đọc đi đọc lại, liên tục khen hay.

Thậm chí còn phá lệ cho ả vào vòng chung kết.

Những nữ tử khác tham gia kỳ tuyển chọn đều phàn nàn.

Thân Dao đắc ý đi ngang qua ta, tự đắc nói:

"Kẻ tầm thường chính là kẻ tầm thường, không giống như ta, một bài thơ cũng có thể giành giải nhất."

Rõ ràng biết nữ tử xuyên không đạo tác phẩm của người khác nhưng người ngoài không thể bắt bẻ lỗi của ả, thật đáng ghét.

Thôi Văn Nương của Thanh Hà là người có tài nhất trong số những nữ tử tham gia kỳ tuyển chọn đợt này.

Nghe Thân Dao nói vậy, nàng không khỏi lắc đầu liên tục.

Thân Dao không vui: "Ngươi lắc đầu làm gì? Chẳng lẽ không phục bài thơ của ta."

Thôi Văn Nương nói: "Thân tiểu thư đa tâm, chỉ thấy chuyện tuyển chọn hôm nay, dường như ứng với đạo lý mà tiên sinh dạy ở nhà."

Thân Dao tò mò: "Ứng với điều gì?"

Thôi Văn Nương nhẹ giọng nói:

"Danh cao khó phù, tài không xứng đức. Như Thân tiểu thư vừa nói, có đức không có tài là kẻ tầm thường, nếu có tài không có đức thì chính là..."

Ta vốn đã mệt mỏi, nghe vậy, không nhịn được cười.

Vài nữ tử tham gia kỳ tuyển chọn cũng che miệng cười nhẹ, lại không hẹn mà cùng nói:

"... là tiểu nhân."

Thân Dao tức giận, phất tay áo bỏ đi, trước khi đi còn không quên trừng mắt nhìn ta.

Thôi thị Thanh Hà là thế gia đại tộc, Thân Dao tự biết không thể đắc tội.

Nhưng biết rằng trong số những nữ quan tham gia kỳ tuyển chọn, xuất thân của ta là thấp nhất, đương nhiên là phải ghi thù ta trước.

Bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, nữ tử xuyên không vẫn luôn như vậy.

32

Đêm đó, Thôi Văn Nương đến phòng ta tìm ta.

Nàng hỏi:

"Trước khi Thân Dao về Ung Ninh Hầu phủ, nghe nói nàng ta có tiếng là thuần hiếu, sao thái độ đối với ngươi lại xa lạ và tệ bạc như vậy?"

Ta cười đáp:

"Thế sự vô thường, lòng người dễ đổi. Cách trưởng tỷ đối xử với ta, so với trước đây không phải không lạ lẫm vô cùng.”

Chuyện Ung Ninh Hầu phủ nhận nhầm nữ nhi đã được truyền ra khắp kinh thành năm ngoái, Thôi Văn Nương đương nhiên biết mối quan hệ giữa ta và Thân Dao.

Nghe ta cảm thán, nàng không khỏi tiếc nuối.

"Ung Ninh Hầu và phụ thân ta vốn là bạn tốt, tháng trước có trao đổi thư từ, ngỏ ý muốn hai nhà kết thông gia.”

"Ta đã ngưỡng mộ sự thuần hiếu của Thân Dao từ lâu, hôm nay gặp mặt, mới thấy lời đồn đại quá mức.”

"Đợi ta viết thư về nhà, chắc chắn sẽ khuyên phụ thân cân nhắc kỹ về chuyện hôn sự này."

Ta không biểu lộ gì trên mặt nhưng trong lòng thầm mừng.

Kiếp trước Thẩm Dao không gả cho thế gia, chỉ là quan lại bình thường.

Kiếp này Ung Ninh Hầu phủ sắp xếp cho tỷ ấy, là thế gia cao hơn một bậc.

Nhưng nữ tử xuyên không muốn làm nữ chính, chỉ là thế gia đại tộc tầm thường, ả sao có thể để vào mắt.

Thân Dao coi thường Thôi thị Thanh Hà, không ngờ lại tự tay cắt đứt con đường lui an nhàn mà Ung Ninh Hầu phủ sắp xếp cho ả.
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 16



33

Ngày cuối cùng của kỳ tuyển chọn nữ quan đáng lẽ phải do thượng cung chủ trì kỳ thi tài nghệ nhưng không ngờ hoàng hậu lại đích thân đến.

Chúng ta, những nữ quan được chọn, trong lòng kinh ngạc nhưng không ai dám không cung kính hành lễ.

Nhưng Thân Dao không chịu quỳ.

Các nữ quan có mặt ở đó thúc giục nhắc nhở.

Ả lại tinh nghịch chớp chớp mắt, cười tươi nói:

"Ta thấy Hoàng hậu nương nương thân thiết vô cùng, chỉ thấy như gặp được mẫu thân trong nhà. Nghĩ đến Hoàng hậu nương nương nhân từ, chắc chắn sẽ không nỡ trách phạt tiểu nữ."

Hoàng hậu hơi nhướng mày, ngẩng đầu lên, có lẽ đã đánh giá Thân Dao xong.

Bà không để ý đến ả, chỉ quay sang hỏi nữ quan bên cạnh.

"Người làm "toán tử vịnh mai" là nàng ta phải không?"

Nữ quan chính là thượng cung đã phá lệ cho Thân Dao vào vòng thi tài nghệ cuối cùng ngày hôm qua.

Chỉ thấy lúc này vẻ mặt nàng ta lúng túng, trán còn toát mồ hôi lạnh.

"Thưa nương nương, chính là... Thân Dao."

Hoàng hậu mặt không đổi sắc, hơi nâng tay lên.

Nội thị bên cạnh hô lớn: "Bắt đầu tuyển chọn."

Ta chờ có lệnh mới đứng dậy, ngồi nghiêm chỉnh vào bàn thi.

Đề bài do hoàng hậu đưa ra là: Nếu như nữ tử có thể an xã tắc.

Các nữ quan được chọn đều trợn mắt, không dám bàn tán, cầm bút trong tay mà lòng hoang mang.

Trong lòng thầm nghĩ: Chẳng phải đây là câu mắng chửi tiền triều sao? Đáp thế nào đây?

Thân Dao nhìn thấy đề bài, gãi đầu, nói: "Kỳ thi tài nghệ, chẳng phải là thi thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa sao?"

Ngay sau đó, ả đứng dậy, lớn mật can gián hoàng hậu.

"Hoàng hậu nương nương, thiếp làm thơ rất hay, người không bằng ra đề thơ cho thiếp đi."

Cho dù hoàng hậu có kiên nhẫn đến đâu, cũng không chịu nổi sự vô lễ của Thân Dao nhiều lần như vậy.

Lần này, nội thị lớn tiếng quát lớn.

"Thân thị nữ vô lễ trước ngự tiền, xúc phạm phượng giá, kéo xuống!"

Thân Dao tỏ vẻ khó tin, hai nội thị định áp giải ả, ả dứt khoát chạy trước.

Vừa né tránh vừa chất vấn người trong lòng.

[Hệ thống, không phải ngươi nói hoàng hậu thích thơ của ta, ta thông qua kỳ tuyển chọn vào cung không thành vấn đề sao? Tại sao bọn họ lại bắt ta?]

Một giọng nói lạnh lùng từ từ vang lên nhưng chỉ có ta nghe thấy.

[Theo cốt truyện, ký chủ chỉ cần ngoan ngoãn trả lời, bất kể trả lời thế nào, hệ thống sẽ sắp xếp cho ký chủ thông qua kỳ tuyển chọn vào cung. Nhưng tại sao ngươi cứ phải ngang nhiên xúc phạm hoàng hậu? NPC cũng có tính cách.]

Thân Dao không đề phòng, cuối cùng bị nội thị bắt được.

Ả giãy giụa trái phải không thoát được, gào lên với hoàng hậu.

"Hoàng hậu nương nương, người hãy xem thơ của thiếp. Thiếp làm thơ rất hay."

Hoàng hậu ra hiệu cho nữ quan bên cạnh.

Nội thị áp giải Thân Dao, cưỡng ép quỳ xuống trước mặt hoàng hậu.

Hoàng hậu ngồi trên cao, phượng nghi không giận mà uy, thái độ lạnh lùng vô cùng.

"Ngươi nói bài "Bặc toán tử vịnh mai" này là do ngươi làm, vậy bản cung hỏi ngươi, ý tứ của bài thơ này là gì? Bằng trắc thế nào? Hai vế đối nhau ra sao?"

"Ý tứ là..." Thân Dao sốt ruột quay cuồng, trong lòng không ngừng gọi hệ thống, nói ra đáp án mà hệ thống đưa cho nàng ta.

"Tình cảm sâu đậm cùng cao quý của hoa mai, thể hiện tinh thần kiên cường bất khuất của hoa mai, còn có cảnh ngộ gian truân cả đời của tác giả, cảnh và người hợp nhất..."

"Cảnh ngộ gian truân cả đời, cảnh và người hợp nhất?"

Hoàng hậu khẽ ngâm, cuối cùng cười lạnh một tiếng.

"Ngươi tuổi còn nhỏ, lấy đâu ra cảnh ngộ gian truân cả đời, cảnh và người hợp nhất, ngươi... trộm thơ đúng không?"

Thân Dao vẫn cãi cố.

"Không, chính là ta làm!"

"Vậy bằng trắc, vần điệu thì sao?"

"Bằng trắc... là..." Thân Dao do dự một lúc, rồi buột miệng nói: "Quá phức tạp, hệ thống, ngươi đừng viết những thứ ta không hiểu."

Lời này vừa nói ra, càng giống như Thân Dao trách hoàng hậu làm khó nàng ta.

Hoàng hậu mất hứng, nữ quan bên cạnh ra lệnh:

"Thân thị nữ lừa dối hoàng hậu, nhiều lần không nhận lỗi, kéo xuống, phạt hai mươi cung trượng."
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 17



34

Hình phạt của Thân Dao được thi hành ở hành lang ngay sau một bức tường.

Cứ một tiếng gậy vang lên là một tiếng kêu thảm thiết, khiến các nữ quan được chọn đều kinh hồn bạt vía.

Sau đó, hoàng hậu cũng không giám sát nữa.

Lúc rời đi, thượng cung đó dẫn theo nữ quan quỳ lạy, cúi đầu rất thấp.

Đợi đến khi chúng ta, những nữ quan được chọn ra khỏi cửa cung thì nghe thị vệ thì thầm, nữ quan của lục cục nhất ty đều bị liên lụy.

Hoàng hậu nương nương có thể vạch trần thơ của Thân Dao là giả, không chỉ vì ả trả lời không đúng trước ngự tiền.

Mà là vì ta đã giao cho chủ tiệm sách một tập thơ từ sớm.

Khi hoàng hậu còn là khuê nữ đã thích thơ văn, tiệm sách đó là của nhà thân mẫu hoàng hậu.

Chủ tiệm sách là người ham lợi, có được tập thơ đó, sao lại không sớm dâng vào cung để lấy lòng hoàng hậu?

Những bài thơ kinh thiên động địa của nữ xuyên không, thường tự cho là do mình sáng tác tại chỗ nhưng lại có sau tập thơ mà hoàng hậu từng đọc.

Như vậy, chẳng phải càng chứng thực Thân Dao là ăn cắp tác phẩm của người khác sao?

Hoàng hậu sao có thể dễ dàng tha cho ả?

35

Ta ở lại phủ cô cô, chờ kết quả tuyển chọn nữ quan.

Trong thời gian đó, triều đình liên tục truyền đến những lời trách cứ Ung Ninh Hầu phủ.

Đầu tiên là ngự sử liên tiếp dâng sớ, Ung Ninh hầu quản gia không nghiêm, bị phạt bổng lộc, bị giáng chức.

Thẩm thị nữ bị hoàng hậu trượng hình, bị thương nặng, nằm liệt giường mấy ngày không dậy nổi.

Hầu phu nhân để cứu nữ nhi, đã bỏ nhiều tiền tìm danh y chữa trị.

Trần Vương thu lại thái độ, không còn qua lại với Thẩm thị nữ nữa.

Sau đó, giáo phường ty, phố hoa liễu ở kinh thành bắt đầu có người bắt chước mấy điệu múa của thiên kim Thẩm hầu ngày mở hội thi.

Ngày ngày luyện tập, sáng tạo ra nhiều kiểu mới, so với trước đây còn sinh động hơn nhiều.

Trong số đó, nghe đồn là Kim Dung Nhi của Phượng Hoàng Lâu, một khúc khom lưng, dáng múa khuynh thành, dần trở thành hoa khôi nương tử nổi tiếng trong kinh thành.

Ngay cả thái tử cũng chế giễu Thân Dao, nói ý ả là kỹ nữ phong nguyệt mà Ung Ninh Hầu phủ nuôi.

Những bài thơ ta gửi bán ở tiệm sách, sau đó được in ấn rộng rãi, biên soạn thành sách, lưu truyền khắp nơi.

Tài năng xuất chúng của Thân Dao, giống như sao băng trên bầu trời đêm, thoáng chốc đã vụt tắt.

Đổi lại là những lời mắng chửi và chỉ trích không ngừng.

Những kẻ sĩ trên đời, không gì tiếc lời nói và bút mực.

Tên của Thân Dao, càng được biên soạn vào vô số bản chép tay của các gia đình quan lại, tạp văn của dân gian, trở thành một tên trộm mang tiếng muôn đời.

36

Nhìn ả tổ chức hội thi, nhìn ả "thơ họa vũ", nhìn ả thành kẻ trộm danh.

Nữ xuyên không, một dựa vào hệ thống, hai dựa vào Hầu phủ, ba dựa vào việc đoạt thân xác của thân tỷ muội ta.

Ta muốn báo thù, chỉ có thể từ từ tính toán, lợi dụng quyền lực hoàng gia cao nhất trên đời này, đổ hết tội lỗi lên đầu ả.

Như vậy, ta mới có một chút cơ hội chiến thắng.

Nếu không, nữ xuyên không mà chơi lại một ván mới, ta cũng không dám chắc có thể cùng nàng ta tái sinh hay không.

Mà giờ đây, cuối cùng cũng đã đánh trúng một đòn.

37

Trong cung ban bố ý chỉ của hoàng hậu, chọn ta vào cung làm nữ quan chính thất phẩm trong đại nội văn học quán.

Đúng vào cuối năm, cô phụ vì quản lý nghiêm minh, được khen ngợi rất nhiều, lại có công tiến cử người tài, được thăng làm ngự sử đại phu chính nhị phẩm.

Các nữ quan đến hậu cung bái tạ hoàng hậu.

Hoàng hậu gặp mọi người xong, chỉ giữ ta lại.

"Bản cung đã điều tra rõ, những bài thơ mà Thân thị nữ làm trước đây, có một số bài là trộm từ tập thơ mà ngươi sưu tầm được. Bản cung muốn hỏi ngươi một câu, những tác phẩm hay này có phải do ngươi làm không."

Ta sợ hãi dập đầu, trả lời:

"Thần nữ không dám nhận công, tập thơ này đều do nhiều văn hào ở thế giới khác làm. Thần nữ chỉ từng mơ thấy một nền văn minh Hoa Hạ có nguồn gốc hàng nghìn năm nên đã ghi nhớ và chép lại..."

Hoàng hậu rất vui mừng, đích thân đỡ ta dậy, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên và khao khát muốn biết.

"Ngươi hãy kể cho bản cung nghe về nền văn minh đó..."
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 18



38

Một năm sau, ta trở thành nữ quan ngũ phẩm được hoàng hậu tin tưởng nhất.

Ta mời thái y, bỏ ra rất nhiều tiền để cứu Thân Dao.

Lúc đó, Thân Dao đã bị Hầu phủ từ bỏ, đưa đến trang viên ở ngoại ô kinh thành để tự sinh tự diệt.

Thân Dao dựa vào giường bệnh, vừa nghi ngờ vừa sợ hãi hỏi:

"Rốt cục ngươi cứu ta để làm gì?"

Ta cười lạnh:

"Ta cứu ngươi, đó là vì thân xác này là của tỷ tỷ ta.”

"Một nữ xuyên không không biết trời cao đất rộng như ngươi, chết thì quá dễ dàng rồi.”

"Ta có cách không làm tổn thương ngươi nhưng có thể khiến ngươi sống không bằng chết!"

Nữ xuyên không vô cùng kinh ngạc.

"Sao có thể? Sao ngươi biết được?"

Ta tiếp tục nói:

"Kiếp trước ta bị ngươi giết, ngươi nói sao ta có thể không biết?"

Nữ xuyên không liên tục lùi lại, trong lòng không ngừng gọi hệ thống cứu ả.

[Hệ thống, sao lại sai nữa rồi? Lần trước ta xuyên vào thân xác Thẩm Trân, dùng phong cách thiếu nữ ngây thơ mà Trần Vương thích, kết quả gặp được hắn ta ở thanh lâu nhưng hắn ta lại chê ta là vô liêm sỉ.]

[Lần này ta xuyên vào thân xác Thân Dao xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ngoài chỗ dựa lớn là Ung Ninh Hầu phủ, ta còn chiếm cả tài nguyên của nữ phụ Thẩm Dung, sao vẫn không thành công?]

Ta tiến lại gần ả, ngồi xuống, lạnh nhạt chế giễu:

[Hệ thống nào nữa? Ngươi không hoàn thành nhiệm vụ công lược, dẫn đến thế giới sụp đổ, cốt truyện chính đã đi ngược lại với cốt truyện gốc. Ngay cả hệ thống cũng đã bị chủ thần triệu hồi, còn ai quan tâm đến ngươi?]

Từ lúc nữ xuyên không rơi xuống nước, để lộ việc mình biết thái tử.

Ả bị phe thái tử hiểu lầm là Ung Ninh Hầu phủ cố ý cho nữ quyến quyến rũ, địa điểm còn được chọn ở Kinh Triệu Phủ Doãn có quan điểm chính trị không hợp với Ung Ninh hầu phủ.

Cuộc tranh giành phe phái trong triều đình bị hiệu ứng cánh bướm nhỏ bé này khuấy thành một vũng nước đục.

Sau đó, nữ xuyên không lại cố ý chiếm chú ý của Trần Vương, khiến thiên tử hiểu lầm Ung Ninh Hầu cố ý chọn lựa giữa mấy nhi tử của ông ta.

Ban đầu, Ung Ninh Hầu phủ tha cho Thẩm Dung đã đầu độc mình là vì biết Thẩm Dung là tình nhân bí mật của thái tử.

Hầu phủ thả nàng ta về nhà là để tỏ ra yếu thế với thái tử.

Việc tung tin đồn xấu khắp nơi cũng là theo ý chỉ của hoàng hậu, khiến danh tiếng của Thẩm Dung bị hủy hoại, không thể làm thái tử phi.

Nhưng nữ xuyên không lại chọn Thân Dao, khiến cho hành động bảo vệ bản thân trước đây của Ung Ninh Hầu phủ đều đổ sông đổ biển.

Họ hận nữ xuyên không đến tận xương tủy, không quan tâm gì đến chuyện thiên kim thật hay giả, vứt bỏ như giày rách là đúng rồi.

39

Lúc này, nữ xuyên không vẫn còn lắc đầu bàng hoàng.

"Không đúng, ngươi chỉ là NPC, ta mới là nữ chính. Rõ ràng ta phải làm hoàng hậu, Trần Vương đã để ý đến ta rồi... Sao lại thành ra thế này!"

Ta hận thù nói:

"Nữ xuyên không, cảm giác bị người khác làm thịt thế nào?”

"Đối với những linh hồn dị giới như các ngươi, thế giới này chỉ là một trò chơi. Nhưng đối với ta, thế giới này là tồn tại thật sự.”

"Ngươi có tư cách gì mà lần lượt chiếm lấy thân xác của người thân ta, cướp đi mọi thứ của họ, làm mọi chuyện vô liêm sỉ, không có giới hạn như vậy..."

Nữ xuyên không lặng lẽ rơi nước mắt, hối hận nói: "Ta thi trượt đại học, thấy trò chơi này, ta muốn trải nghiệm cảm giác của nữ chính, sao lại thành ra thế này?”

"Hu hu hu, tôi muốn về nhà..."

Tôi nghe chán tiếng khóc lóc của ả, dùng sức tát ả một cái.

"Cuộc cải cách Mậu Tuất cuối nhà Thanh của các người diễn ra vào năm nào?"

Nữ xuyên không bị tát choáng váng, không thể tin nổi, mở to mắt nhìn ta.

"Nói! Không nói, tiếp tục đánh!"

Nữ xuyên không lắp bắp nói: "Ta... 1911?"

"Năm 1911, nhà Thanh của các người sắp diệt vong rồi! Còn dám nói gì mà nữ chính? Đối với phong trào phản phong kiến phản bóc lột, ngươi đã đóng góp được gì?"

Nữ xuyên không ôm mặt khóc nức nở:

"Hu hu hu, ta sai rồi, ta không dám nữa..."

40

Trước khi sống lại, ta không biết hiện đại là nơi nào.

Cũng không rõ nữ chính là cái gì.

Nhưng ta biết, từ xưa đến nay, giết người phải đền mạng, nợ nần phải trả, đạo lý này ngay cả cùng trời cuối đất đều phải tuân theo.
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 19



41

Trước khi hệ thống vứt bỏ nữ xuyên không, nó phát hiện ra ta có thể nhận ra sự tồn tại của nó.

Vì sự oán giận của một người làm công, nó lựa chọn bình mẻ không sợ vỡ, nói cho ta biết mọi thứ về thế giới khác:

Thế giới ta đang ở là một bản sao trò chơi do AI viết.

Nhưng qua nhiều lần thử nghiệm xuyên không, thế giới khác đã phát hiện ra rằng mỗi lần xuyên không, kết quả khác nhau, đều sẽ kích hoạt một không gian song song mở ra.

Ta ngẩng đầu nhìn lên trời.

Lúc này ta mới biết, bên ngoài bầu trời kia, không chỉ có một trời.

Mà còn có ba nghìn thế giới.

42

Nữ xuyên không bị kẹt lại ở thế giới này, cũng trở thành cửa sổ để chúng ta hiểu về thế giới khác.

Ả bị hoàng gia nuôi nhốt, cả đời có thể bình an vô sự nhưng không còn tự do, càng không còn bản ngã.

Mỗi lần ta đến thăm ả, nữ xuyên không đều khóc lóc thảm thiết cầu xin ta, cầu xin ta tha cho ả.

Ta liền sa sầm mặt, quát mắng:

"Không phải bảo ngươi ít nói, không được khóc sao!"

Nữ xuyên không bị ta làm cho giật mình, chỉ đành lau nước mắt, sợ hãi cười nhẹ với ta.

"Không tệ, có ba phần đoan trang kín đáo rồi, đáng tiếc vẫn không giống trưởng tỷ ta."

"Nhưng ta không phải Thân Dao, ta là..."

Ta cắt ngang lời ả, bình tĩnh lại tàn nhẫn nói:

"Ngươi là ai không quan trọng. Ngươi xuyên không đến đây, chẳng phải là để được sống trong cung điện cửu lâu, mặc gấm ăn ngọc, sai khiến nô bộc, trải nghiệm cuộc sống của người trên người trong xã hội phong kiến sao? Bây giờ không phải đã toại nguyện rồi sao?"

Nữ xuyên không ngơ ngác một lúc, mới hét lớn:

"Không đúng, ta là con người, không nên bị nhốt lại! Nơi này không có sự tôn trọng, không có tự do, ta không muốn bị trói như một con thú cưng. Ta vốn có thể đi học, có thể làm việc, có thể lên mạng, có thể gọi đồ ăn bên ngoài, có thể đi xem những thứ rộng lớn hơn, tuyệt vời hơn... Cuộc đời ta không nên như thế này."

Ta ra lệnh cho người mở cửa điện ra, gió xuân mang theo hơi thở vạn vật thổi vào.

Gió thổi qua mái tóc rũ trước trán nữ xuyên không.

Ta cười nói:

"Đã năm năm rồi. Trần Vương đăng cơ, hoàng hậu là Thôi Văn Nương của Thanh Hà. Phu thê họ đồng tâm, quyết tâm mở ra một thời thịnh thế mới. Bên ngoài đang có sự thay đổi long trời lở đất, còn cuộc sống mà ngươi nói, không lâu sau, sẽ từng bước được thực hiện trong dân chúng..."

Nữ xuyên không ngây ngốc nhìn cảnh vật bên ngoài điện mà ả đã không được thấy từ lâu, không khỏi động lòng.

"Vậy còn ta thì sao?"

Ta cười khinh thường.

"Chỉ là một học sinh trượt đại học, ngươi đã chọn cách xuyên không để trốn tránh hiện thực, vậy thì phải chịu sự phản phệ mà xuyên không mang lại."

Xã hội phong kiến cổ đại, chào đón ngươi!

"Không!"

43

Ta bước ra khỏi cung điện giam giữ nữ xuyên không.

Nhậm Do Chi chờ ta bên ngoài điện rất lâu, thấy ta, liền hành lễ trước.

"Bẩm đại nhân, vây cánh của tiền thái tử đều đã bị xử. Trong đó, Kim Dung Nhi của Phượng Hoàng Lâu đã được xác minh thân phận, nàng ta chính là Thẩm Dung, thiên kim giả của Ung Ninh Hầu phủ ngày trước."

Thẩm Dung?

Ta đã rất lâu không nghe thấy cái tên này rồi.

Kiếp trước, thiên kim giả đã cướp mất sách luận của ta, dâng cho thái tử.

Thái tử rất coi trọng tham vọng của thiên kim giả.

Sau khi đăng cơ, hắn âm thầm giúp đỡ thế lực ngoại thích phát triển nhanh chóng, trở thành thế lực của hắn, trở thành một thế lực củng cố triều đình của hắn sau này.

Thẩm Dung có bản lĩnh kết giao với người tài ở tiền triều, lại thu phục lòng người ở hậu cung.

Năng lực của nàng ta, thật sự kém hơn các quan viên trong triều?

Nhưng nàng ta lại chọn dựa vào một nam nhân từng không cứu nàng ta khi nàng ta gặp nạn.

Kiếp này, Thẩm Dung theo đuổi quyền lực một cách manh động và không kiêng nể gì, đó mới là điều khiến ta kiêng dè và lo lắng nhất.

Ta lợi dụng lúc nàng ta yếu thế nhất, để lão bộc đánh rơi chìa khóa, để nàng ta rời đi.

Nhưng trước khi rời đi, Thẩm Dung đã tặng cho Thẩm gia một trận hỏa hoạn, thiêu chết hai mạng người, còn khiến Thẩm gia suýt nữa thì vạn kiếp bất phục.
 
Back
Top Bottom