Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,938
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOQOfI9BXBUi4WFkE1Cnuj4YD8unLLKLrHuhrRNyGCN43dLdDcMDwLGvJgoMBmwo1VyrFr0rhLnuiVXydbT0W85jMjmiplI44cR9X-SV9z_q4VrTqABbO0u2pkkyDg6CNuZGZaYKvc13_5GEm7M8Z8c=w215-h322-s-no-gm

Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Tác giả: Cẩm Lý Cô Nương
Thể loại: Dị Giới, Trọng Sinh, Dị Năng, Nữ Cường, Gia Đấu, Cổ Đại, Khác, Xuyên Nhanh
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trưởng tỷ ruột của ta là thiên kim giả bị Hầu phủ nhận nhầm.



Tiểu muội là nữ xuyên không.



Thiên kim giả đánh cắp sách luận của ta, coi ta như bậc thang để leo lên cao, trở thành thái tử phi.



Nữ xuyên không vì muốn tiếp cận quan lại quyền quý, thực hiện giấc mơ nữ chính của mình, không tiếc thân mình ẩn vào thanh lâu.



Kiếp trước, ta không biết tiểu muội mình đã bị nữ xuyên không chiếm lấy cơ thể.



Khi ta ngăn cản nữ xuyên không vào thanh lâu, ả đã đâm chết ta.



Trước khi chết, nữ xuyên không giẫm chân lên mặt ta, ngạo mạn chế giễu:



"Chỉ là một người cổ đại trong đầu toàn những thứ phong kiến cặn bã, làm sao ngăn được người hiện đại xuyên đến làm nữ chính như ta..."​
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 1



Trưởng tỷ ruột của ta là thiên kim giả bị Hầu phủ nhận nhầm.

Tiểu muội là nữ xuyên không.

Thiên kim giả đánh cắp sách luận của ta, coi ta như bậc thang để leo lên cao, trở thành thái tử phi.

Nữ xuyên không vì muốn tiếp cận quan lại quyền quý, thực hiện giấc mơ nữ chính của mình, không tiếc thân mình ẩn vào thanh lâu.

Kiếp trước, ta không biết tiểu muội mình đã bị nữ xuyên không chiếm lấy cơ thể.

Khi ta ngăn cản nữ xuyên không vào thanh lâu, ả đã đâm chết ta.

Trước khi chết, nữ xuyên không giẫm chân lên mặt ta, ngạo mạn chế giễu:

"Chỉ là một người cổ đại trong đầu toàn những thứ phong kiến cặn bã, làm sao ngăn được người hiện đại xuyên đến làm nữ chính như ta..."

1

Sau khi sống lại, ta mới biết được, hóa ra thế giới ta đã sống mười sáu năm, lại là một phó bản thiên kim thật giả trong trò chơi.

Trưởng tỷ ruột của ta là thiên kim giả bị Hầu phủ nhận nhầm, Thân Dung.

Còn trưởng tỷ Thẩm Dao đã sớm chiều làm bạn cùng ta hơn mười năm, mới là thiên kim thật của Hầu phủ.

Vĩnh Yên sơ niên, kinh thành rơi vào chiến loạn, phu nhân Hầu phủ sinh con ở ngoại ô, tình cờ gặp một nữ thôn dã (cũng chính là mẫu thân ta).

Trong lúc vội vã chạy trốn, nữ nhi của hai nhà chúng ta đã bị bế nhầm.

Mãi đến một năm trước, Ung Ninh Hầu phủ mới làm rõ sự việc, đón trưởng tỷ Thẩm Dao của ta về Hầu phủ.

Lúc đầu, Hầu gia và phu nhân sai người truyền lời, nói rằng đã nuôi mười mấy năm, không nỡ bỏ thiên kim giả nhận nhầm, cũng không muốn từ bỏ thiên kim thật.

Vì vậy, họ giữ cả hai nữ nhi lại phủ, nuôi dưỡng cả hai.

Nhưng không ngờ, một năm sau, cũng là ngày hôm nay.

Ung Ninh Hầu phủ ở kinh thành đã cử một chiếc kiệu nhỏ đến, đưa thiên kim giả Thân Dung bị nhận nhầm năm xưa về nhà ta.

Ngày đưa nàng ta về, ma ma của Ung Ninh Hầu phủ đã cay nghiệt nói với phụ mẫu ta:

“Cái giống loài ti tiện, quả nhiên hèn hạ, nuôi ở Hầu phủ hơn mười năm mà vẫn không thay đổi được!"

Phụ thân ta nghe xong há hốc mồm, chỉ vào bà ta, nói:

"Điêu nô, sao dám ăn nói ngông cuồng!"

Ma ma liếc nhìn Thân Dung đang tái mặt.

"Sao lại không được! Ngươi tưởng mình là Hầu gia, nữ nhi của ngươi thật sự là thiên kim của Hầu phủ sao?”

"Ngươi chê ta nói khó nghe thì cứ hỏi cho rõ ràng, nữ nhi ruột của ngươi đã làm những chuyện bẩn thỉu gì!”

"Phu nhân Hầu gia nhân hậu, cũng không thể dung thứ cho kẻ tâm địa độc ác như nữ nhi nhà ngươi!"

Ma ma cố tình lớn tiếng, tuy không đanh đá như bát phụ ở đầu làng mắng chửi nhưng cũng đủ để những người xung quanh nghe thấy rõ ràng.

Thân Dung ôm mặt, chạy vào nhà, khóc nức nở.

Phụ mẫu ta cả đời sống lương thiện, chưa từng bị người ta tìm đến tận cửa mắng chửi thậm tệ như vậy.

Ta đứng từ xa, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.

Kiếp trước, Thân Dung cũng quần áo rách rưới như này, bị Hầu phủ vứt trả về nhà ta.

Số phận của gia đình ta cũng từ khoảnh khắc này mà thay đổi chóng mặt.

2

Kiếp trước, ta quá trẻ con và bốc đồng.

Vừa nghe ma ma của Hầu phủ nói lời khó nghe với phụ mẫu ta, ta đã nghĩ rằng Hầu phủ đang bắt nạt gia đình ta.

Ta liều lĩnh đứng trước mặt phụ mẫu, đánh đuổi ma ma của Hầu phủ kia đi.

Nhưng ta không biết rằng, Hầu phủ trọng vọng kia, nếu thực sự muốn dùng thế lực để chèn ép người khác thì không cần phải ra mặt, chỉ cần một câu nói cũng có thể khiến những kẻ dân đen như chúng ta gặp họa.

Ta tự cho rằng mình đang bảo vệ phụ mẫu, không mong được khen thưởng, chỉ muốn phụ mẫu có thể ngẩng cao đầu.

Nhưng sau đó, ta lại bị phụ mẫu trách móc nặng nề, nói rằng vì ta ăn nói hỗn láo, đã đắc tội với quý nhân.

Ta không được chút lợi nào, còn khiến danh tiếng của mình ở quê nhà bị tổn hại.

Kiếp này, ta nhìn phụ mẫu đứng trong thôn làng, đầu cúi ngày càng thấp.

Trong lòng ta vốn không đành lòng, nhưng lại vô tình nhớ lại, kiếp trước khi phụ mẫu đến thu xác ta, họ đã chê bai đủ điều.
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 2



"Đúng vào thời điểm quan trọng, đại lang sắp thi cử, thứ nữ lại gây ra chuyện tai họa này, nếu truyền ra ngoài sẽ bị người ta bàn tán. Thôi thì chôn cất qua loa cho xong."

Vì ta chết bất đắc kỳ tử nên không được vào phần mộ của gia đình.

Một chiếc quan tài mỏng manh được chôn vội ngoài đồng hoang, gió to thổi bật nắp quan tài ra, xác chết cũng bị chó hoang trong rừng tha đi ăn mất.

Phụ mẫu, hai người có biết rằng, bị chó sói và chó hoang xé xác, tha xương đi, sẽ khiến hồn phách của ta bị tổn hại, không bao giờ được siêu sinh không?

Lần này, ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa.

3

Bên kia, phụ thân ta tức giận, phản bác:

"Ung Ninh Hầu phủ quyền cao thế mạnh cũng không thể bắt nạt người khác quá đáng!”

"Giờ đổi lại nữ nhi như thế, Hầu phủ cần gì phải nói những lời như vậy để làm tổn thương nữ nhi nhà ta!”

"Mười mấy năm qua, chẳng lẽ Dung nhi không phải là viên minh châu trong lòng phu nhân Hầu gia sao?"

Ma ma tỏ vẻ ba phần cười lạnh, sáu phần khinh thường, còn có một phần cao cao tại thượng.

"Ban đầu, phu nhân Hầu gia tốt bụng, biết Thân Dung không phải là nữ nhi ruột, vẫn muốn nuôi dưỡng trong phủ. Nhưng Thân Dung lại có bản tính độc ác, nhiều lần muốn hại đại tiểu thư. Lần này, nếu không có người hầu phát hiện kịp thời, e rằng ngay cả đại tiểu thư cũng gặp nguy hiểm!"

"Nó đã làm gì?"

Phụ thân ta nghiêm mặt.

"Rốt cục Dao Nhi đã xảy ra chuyện gì?"

Mẫu thân ta im lặng hồi lâu, không nhịn được lên tiếng.

Thẩm Dao là trưởng tỷ, trong lòng phụ mẫu, ngoài huynh trưởng Thẩm Việt thì đương nhiên là quan trọng đứng thứ hai.

Ma ma thấy mẫu thân ta hai mắt đẫm lệ, không giống như giả vờ quan tâm, sắc mặt lạnh lùng cũng dịu đi đôi chút.

"Hừ, thiên kim giả nhà ngươi đúng là độc ác! Nàng ta biết rõ phu nhân bị dị ứng với khoai môn nhưng lại lén lút cho bột khoai môn vào bánh mà đại tiểu thư làm... Đây không phải là mưu hại đơn thuần, mà còn suýt nữa lấy mạng phu nhân!"

Sắc mặt phụ mẫu ta lập tức thay đổi.

Thân Dung là nữ nhi ruột thì không sai.

Nhưng nói cho cùng, Thẩm Dao mới là trưởng nữ mà họ nuôi dưỡng hơn mười năm, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, lại là niềm tự hào của họ.

Ma ma nói xong, còn nhìn vào nhà ta với ánh mắt đầy ẩn ý.

"Thân cô nương, lão nô cũng đã tiễn người đến tận nơi. Sau này người phải nhớ rõ thân phận của mình! Người là nữ nhi Thẩm gia, không phải là thiên kim của Hầu phủ. Người cũng hiểu rõ tai mắt của Hầu phủ ở khắp mọi nơi, sau này nếu nghe thấy nửa câu không phải về Hầu phủ..."

Ma ma nhìn khắp sân nhà ta, tiếp tục nói:

"... thì cái ngôi nhà thấp bé này, không biết liệu có thể che mưa che gió cho người không đấy?"

Ngôi nhà của một địa chủ dưới quê như nhà ta, nào có thể so sánh được một phần với quý tộc Hầu phủ chứ?

Ma ma đe dọa như vậy, là muốn Thân Dung ngay cả khi trở về nhà phụ mẫu thật, cũng chưa chắc đã được bình an.

Có thể thấy, Thân Dung đã chọc giận Hầu phủ đến mức nào.

4

Xe ngựa của Ung Ninh Hầu phủ đã đi xa, bụi đất bay lên, khiến phụ mẫu ta đều hoa mắt.

Dân làng xung quanh đã xem đủ trò vui, tự nhiên cũng tản đi.

Những nam tử kia khoác vai nhau đi xa, còn mơ hồ nghe thấy vài tiếng trêu chọc nhà ta.

Phụ nhân cũng không dám nán lại, nhưng vẻ khinh thường và chế giễu vẫn hiện rõ trên khuôn mặt họ.

Lý trưởng lớn tuổi cũng đặc biệt chạy tới tận nơi.

Lão vốn nghĩ rằng người của Hầu phủ đến sẽ có cơ hội nịnh bợ, nào ngờ lại nghe được tin động trời này.

Lý trưởng trầm mặt, gọi phụ thân ta sang một bên nói chuyện.

Phụ thân ta là một thường dân, tính tình nhu nhược, vốn dễ bị người khác bắt nạt.

Hôm nay bị bà con nhìn thấy chuyện mất mặt như vậy, ông càng cúi gằm mặt hơn.

Ngoại tổ ta từng là Hàn lâm, hiểu biết rộng rãi, đã mở trường nữ học trong Vu gia.

Ta đeo túi sách, giả vờ mới từ bên ngoài về.

Mẫu thân ta thấy ta, cuối cùng cũng tìm được chỗ trút giận, lớn tiếng hỏi:

"Con đã cập kê, đáng lẽ phải ở nhà, sao ngày nào cũng ra ngoài chơi bời? Con có biết hôm nay nhà chúng ta bị người ta bắt nạt không? Con thân à nữ nhi, lại không san sẻ với phụ mẫu, xem ta... ta có dám đánh con không!"

Mẫu thân ta vừa nói vừa quơ đồ gần đó, chuẩn bị đánh ta.
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 3



Ta giả vờ sợ hãi, vừa trốn vừa kêu lên:

"Mẫu thân nói bậy, hôm nay con rõ ràng là từ trường nữ học của ngoại tổ về. Chuyện con đi học, lúc đầu phụ mẫu đều đồng ý, sao hôm nay lại thành nữ nhi chơi bời.”

"Con nghe người của Hầu phủ đến, rõ ràng là mẫu thân lại nhớ đến trưởng tỷ, cảm thấy con không bằng trưởng tỷ.”

"Mẫu thân thiên vị như vậy, sao lúc trước không đưa trưởng tỷ về, vậy chẳng phải tốt rồi sao!"

Ta òa khóc.

Giả vờ đấy.

Nhưng lời nói nửa thật nửa giả mới có thể rắc một nắm muối thô lên vết thương cũ vừa bị ma ma l*t tr*n trước mặt mọi người của Thân Dung.

Nàng ta đau thấu xương, như vậy mới tốt.

Thân Dung nghe một lúc, vẫn chọn cách ngăn cản gậy của mẫu thân đánh ta.

Mẫu thân ta không kìm được sức, đánh trúng người Thân Dung, Thân Dung đau đến mức nhăn mặt.

Ta cố nhịn cười, mặt càng lúc càng nhúm nhó.

Thân Dung từ từ ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nói:

"Mẫu thân, đều là lỗi của con, mẫu thân đừng đánh tiểu muội, đánh con đi."

Khổ nhục kế này khiến mẫu thân ta mềm lòng, cây gậy trong tay lập tức rơi xuống đất.

"Thân tiểu thư, sao lại là người?”

"Tỷ ta đâu? Người đã về rồi, vậy trưởng tỷ không thể về nữa sao?"

Ta giả vờ ngây thơ mở miệng.

Mẫu thân ta như bừng tỉnh, không khỏi rơi nước mắt, lẩm bẩm:

"Dao Nhi, Dao Nhi của ta, nếu con ở nhà thì tốt rồi..."

Hừ, trước giờ tình thương phụ mẫu dành cho chúng ta đã người ít người nhiều.

Vẫn luôn là huynh trưởng Thẩm Việt được coi trọng, trưởng tỷ Thẩm Dao xếp sau, sau đó mới đến ta và tiểu muội Thẩm Trân.

Lần này, phụ mẫu nghe hết mọi chuyện, biết Thân Dung vì làm điều ác nên mới bị đuổi khỏi Hầu phủ, tâm trạng hẳn là rất thăng trầm.

Không biết lúc này, bọn họ còn có thể thương xót Thẩm Dao chút nào nữa không?

5

Lúc này phụ thân ta quay về, do dự nói: "Nghiệt chướng, còn không quỳ xuống?"

Mẫu thân ta kéo ta.

Phụ thân ta cau mày, nói: "Phu nhân, ta đang nói Thân Dung!"

Đúng rồi, Thân Dung đã về nhà, vậy thì nên gọi là Thẩm Dung.

Thẩm Dung ngẩn ra, nhìn phụ thân ta, trong mắt đầy vẻ không phục.

Phụ thân ta lạnh lùng mở miệng:

"Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ơn sinh thành không bằng ơn dưỡng dục? Ta là thân phụ của ngươi, chẳng lẽ không nhận nổi một lạy của ngươi?!"

Lúc này Thẩm Dung mới miễn cưỡng quỳ xuống.

Nàng ta hồi còn là thiên kim thật Hầu phủ, e rằng cũng không thường xuyên quỳ trước phu nhân Hầu gia, giờ đây, lại phải quỳ trước một thường dân ở quê.

Đối với Thẩm Dung mà nói, hẳn là nhục nhã vô cùng.

Phụ thân ta vung tay, một dấu tay in hằn trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Thẩm Dung.

Mặt Thẩm Dung bị tát lệch sang một bên, tóc tai xõa tung, ngây người ra.

Phụ thân ta vẫn chưa hả giận, mắng không ngừng:

"Nghiệt chướng! Tổ tiên Thẩm gia ta làm quan, mấy đời trong sạch, sao lại sinh ra đứa độc phụ độc ác, tâm địa bẩn thỉu như ngươi!”

"Luật pháp triều đại nào cũng vậy, giết người thân là tội đại nghịch bất đạo! Phu nhân Hầu gia không đưa ngươi ra quan xử lý, tức là đã đoạn tuyệt tình nghĩa với ngươi!”

"Hôm nay ngươi đã bị đưa về, ta phải quản giáo ngươi thật tốt, để ngươi khỏi làm hoen ố danh tiếng Thẩm gia..."

Nói xong, ông nhặt cây gậy trên đất, quật túi bụi vào người Thẩm Dung.

Mẫu thân ta định ngăn cản.

Ta ở bên cạnh, run giọng hỏi:

"Trưởng tỷ của con thật sự không về nữa sao? Tỷ ấy đã làm gì? Tại sao phụ thân lại nói tỷ ấy làm hoen ố danh tiếng Thẩm gia?"

Tay mẫu thân ta khựng giữa không trung, rồi lại đau đớn khóc nức nở:

"Dao Nhi, nữ nhi ta khổ cực nuôi nấng, sao lại không phải của ta chứ?"

Thẩm Dung bị đánh đến mức hét lên, chạy trốn khắp sân.

Tóc nàng ta bù xù, ngoài vẻ hoảng sợ trên mặt, còn ánh lên vẻ hận thù sâu sắc hơn.

6

Phụ thân ta coi trọng danh tiếng nhất.

Thẩm Dung giống như sao chổi quét qua, để nàng ta ở lại một ngày, danh tiếng Thẩm gia sẽ bị ảnh hưởng một ngày.

Hôm đó, lý trưởng tìm phụ thân ta nói chuyện, thực ra là chỉ ra một con đường.

Cháu trai của lý trưởng là một huyện quan được phái đến đất Thục, đã ngoài bốn mươi, thê tử trong nhà đã mất sớm, đang thiếu một người nối dõi, quản lý gia đình.
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 4



Danh tiếng của Thẩm Dung ở kinh thành coi như đã hỏng, đến vùng quê gần kinh thành này cũng không thể tìm được nhà nào tốt.

Đừng nói đến gia thế, nhân phẩm, chỉ nói đến lòng dũng cảm.

Ai muốn cưới một phụ nhân dám làm loạn ở Hầu phủ, chẳng phải là chán sống rồi sao?

Kế sách gả xa này, phụ thân ta sao có thể không đồng ý.

Ngày hôm sau, phụ thân ta đến tận nơi, bàn bạc chuyện này với lý trưởng.

Hôm đó Thẩm Dung bị đánh, không biết là oán hận hay có mưu đồ khác, trốn trong phòng khóc lóc suốt ngày, không nói một lời.

Mẫu thân ta được phụ thân ta cử đi thuyết phục.

Lúc bôi thuốc cho Thẩm Dung, mẫu thân ta đã nói sơ qua về mối hôn sự này.

Ta tận tai nghe thấy tiếng nàng ta hất đổ túi thuốc, hét ầm lên, rồi lại im lặng sau khi bị mẫu thân ta tát một cái đau điếng.

Ta không khỏi mỉm cười.

Kiếp trước, nàng ta luôn mong muốn trở thành mẫu nghi thiên hạ, ngay cả khi bị đày xuống vùng quê, nàng ta cũng không cam chịu số phận.

Giờ đây, nàng ta phải gả cho một huyện quan nhỏ, lớn hơn nàng ta hai mươi tuổi.

Đối với nàng ta mà nói, chuyện này hẳn là tệ như trời sập đất lở.

Thẩm Dung tuyệt đối không cam tâm.

Nhưng nàng ta bị phụ thân ta sai lão bộc nhốt trong phòng.

7

Sinh thần cô cô sắp đến, ta lấy cớ chúc thọ, nhiều lần cầu xin phụ mẫu, cuối cùng phụ mẫu mới đồng ý cho ta vào kinh.

Mẫu thân ta theo quan niệm "không ra khỏi cửa lớn, không bước khỏi cửa phụ", từ trước đến nay vẫn coi việc nữ nhi đi học vô cùng quái dị.

Nhưng phụ thân ta đã có sắp xếp riêng, lúc này để ta ở nhà, e rằng sẽ bất tiện hơn.

Ta biết phụ thân ta sẽ ép Thẩm Dung lên kiệu hoa nên cố tình đi qua viện nhốt Thẩm Dung vài lần.

Cuối cùng Thẩm Dung cũng tìm được cách, chọc thủng cửa sổ giấy, nhỏ giọng cầu xin ta đến tửu lâu Tự Tại ở kinh thành gửi một lá thư.

Ta sợ hãi nói: "Thân tiểu thư, ta sợ nếu làm vậy, phụ thân ta sẽ đánh chết ta."

Một câu "Thân tiểu thư" đã khiến vẻ mặt của Thẩm Dung thay đổi.

Lúc này, có lẽ chỉ có ta vẫn coi nàng ta là Thân tiểu thư Hầu gia.

Ta muốn nàng ta vẫn đắm chìm trong giấc mộng phù hoa của Hầu phủ ngày trước, càng tỉnh muộn càng tốt.

Cuối cùng, Thẩm Dung tháo chiếc vòng tay trên cổ tay xuống, nghiến răng nói:

"Tiểu muội ngoan, sau khi thành công, ta tuyệt đối sẽ không quên ơn của muội."

Ta nhận lấy chiếc vòng tay, cười nhẹ: "Được thôi: "Thẩm" tiểu thư."

*Thẩm tiếng trung đọc là shěn, Thân tiếng trung đọc là shēn

Thẩm Dung còn nghi ngờ mình nghe nhầm.

8

Kiếp trước, vì ta đánh mắng mà ma ma của Hầu phủ bỏ đi, bỏ qua sự thật vô cùng quan trọng, khiến cho cả nhà đều tin lời một phía của Thẩm Dung.

Bọn họ chỉ nghĩ rằng Hầu phủ ghét bỏ nàng ta là thiên kim giả, khinh thường dòng máu xuất thân nghèo hèn của nàng ta nên mới đuổi nàng ta về.

Thẩm Dung thấy ta bị phụ mẫu trách mắng, mới kéo ta về phe của nàng ta, trở thành một quân cờ để nàng ta lật ngược tình thế sau này.

Sau đó, lại lấy trộm sách luận của ta, dâng cho thái tử.

Nàng ta coi ta như một chiếc thang để leo lên cao, còn nàng ta thì trở thành thái tử phi.

Thẩm Dung, Thẩm Dung.

Kiếp này, ngươi đã mất hết danh tiếng, không còn được thương yêu.

Ta cũng tuyệt đối sẽ không để ngươi sai khiến, xem ngươi sau này còn có thể lật ngược tình thế thế nào!

9

Cỗ xe lăn bánh trên con đường quan lộ, tiến vào kinh thành, bánh xe nghiền nát từng lớp lá khô ở ngoại ô kinh thành.

Ta ngồi trong xe, nhìn cảnh tượng tiêu điều dọc đường, suy nghĩ lại về những chuyện kiếp trước.

Giờ là đầu thu.

Huynh trưởng Thẩm Việt của ta đang theo học ở Quốc Tử Giám, lần này để chuẩn bị cho kỳ thi khoa cử vào mùa xuân năm sau nên ở nhờ tại phủ của cô cô.

Trước đây, cô cô chỉ có một nữ nhi, sau khi gả đi xa, không tránh khỏi cảm giác cô đơn nên giữ tiểu muội ở bên cạnh, làm bạn lâu năm.

Phụ mẫu ta vì muốn có chỗ dựa cho gia đình sau này, đã từng đề nghị cô cô nhận nuôi tiểu muội.

Nhưng cô phụ đã từ chối khéo.

Dù sao, đại nhân Phủ Doãn cũng có hai thứ tử, không phải không thể sinh con, hà cớ gì phải nhận nuôi nữ nhi của thê huynh.
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 5



Những năm đầu, phụ thân ta thi cử nhiều lần không đỗ, cô phụ cũng từng giới thiệu cho phụ thân ta một chức quan nhỏ ở huyện.

Nhưng phụ thân ta cứng nhắc, làm việc bảo thủ, không tránh khỏi đắc tội với bên trên, khiến cô phụ cũng không vui.

Quan hệ giữa hai nhà từ đó trở nên nguội lạnh.

Ta vào kinh là để gặp tiểu muội ruột của mình, Thẩm Trân.

Tiểu muội mà ta yêu thương, trân trọng từ nhỏ, lại bị ả xuyên không chết tiệt kia dễ dàng cướp mất thân xác.

Kiếp trước, ả xuyên không kia đội lốt Thẩm Trân, làm nhiều chuyện khó nói.

Ả hô hào với ta, rằng con người sinh ra đều bình đẳng.

Nhưng ả lại không chịu về quê, cúi lưng cắt lúa, còn chu môi phàn nàn:

Đó là việc của nông dân ở quê, ả phải làm những chuyện kinh thiên động địa.

Ả nói, tự do, bác ái.

Nhưng ta lại thấy rõ ả vì muốn được một công tử cao quý để mắt đến, cố tình trang điểm thật đẹp đi theo cô cô phát cháo nhưng lại khinh thường những người ăn xin bên đường.

Đôi mắt không an phận liếc ngang liếc dọc, chỉ để tâm đến người bên cạnh, làm bỏng tay bà lão ăn xin.

Ả nói, nam nữ bình đẳng nên nhất phu nhất thê.

Phụ mẫu ta giúp ả định hôn với đồng môn của huynh trưởng nhưng ả lại coi thường người ta chỉ là trạng nguyên hạng bét.

Ngay sau đó, ả nữ phẫn nam trang, lẻn vào thanh lâu để gặp gỡ những người được gọi là quý nhân.

...

Những lời nói đó, ta không thể phân biệt đúng sai.

Nhưng vì sự kinh thiên động địa và hành động ngược đời của ả, rõ ràng suýt chút nữa khiến tiểu muội ta bị thiêu chết!

Ta tưởng tiểu muội ta bị bệnh.

Nhưng không ngờ sau khi chết mới biết, linh hồn của tiểu muội ta đã bị một linh hồn tà ác ở thế giới khác nuốt chửng.

10

Đến dinh quan của Phủ Doãn Kinh Triệu, ta thấy tiểu muội với đôi mắt sáng ngời đứng bên cạnh cô cô, không khỏi đỏ hoe mắt.

Cô cô cười nói:

"Hai tỷ muội các con đã lâu không gặp, chắc là nhớ nhau lắm, xuống dưới nói chuyện đi."

Tiểu muội ta, Thẩm Trân, cười tươi như hoa.

"Nhị tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng đến kinh thành rồi."

Ta ôm chặt lấy tiểu muội, chỉ cảm thấy như thứ mất đi cuối cùng cũng lấy lại được.

"Mới đây muội theo cô cô đến phủ, không ngờ lại gặp được trưởng tỷ, tỷ ấy…"

Kiếp trước, sau khi Thẩm Dao được Hầu phủ nhận lại, liền đổi tên thành Thẩm Dao, ta và tỷ ấy không còn gặp lại nhau nữa.

Sau đó, Thẩm Dung tìm cách trở thành thái tử phi.

Ung Ninh Hầu phủ bị tân đế ra lệnh chém cả nhà, Thẩm Dao vì đã gả xa từ sớm, sau đó cùng phu gia lưu vong đến Lĩnh Nam, mới có thể giữ được mạng sống.

Giờ đây, ta được nghe tin tức về trưởng tỷ, bỗng cảm thấy thương hải tang điền.

"Trưởng tỷ thế nào?"

"Nghe nói tỷ ruột của chúng ta đã hạ độc vào điểm tâm của trưởng tỷ và phu nhân Hầu gia. Trưởng tỷ suýt chút nữa vì thế mà phải vào ngục, phu nhân Hầu gia được ngự y cứu kịp thời, mới giải được tai họa này."

Lúc đầu, nghe ma ma của Hầu phủ kể lại, ta còn tưởng là nói quá.

Không ngờ, Thẩm Dung độc ác đến độ ngay cả dưỡng mẫu cũng không định tha.

Tiểu muội ta tái mét mặt.

"Nhị tỷ tỷ, muội càng nghĩ càng sợ, nếu phu nhân Hầu gia có mệnh hệ gì, liệu có liên lụy đến nhà chúng ta và nhà cô cô không?"

Ta suy nghĩ một chút, an ủi: "Sẽ không đâu."

"Nhị tỷ tỷ không lừa muội chứ?"

"Nếu thực sự muốn trách tội thì hai nhà chúng ta đã gặp họa từ lâu rồi."

Đạo lý mà nói, bí mật của những gia tộc quyền quý như thế này chắc chắn phải che giấu thật kỹ.

Nhưng Ung Ninh Hầu phủ không những tuyên truyền cho mọi người đều biết, mà sau đó lại dễ dàng tha cho Thẩm Dung.

Ung Ninh Hầu phủ có ý gì?

11

Cô phụ nghe nói ta vào kinh, thái độ vô cùng bình thản.

Sau khi chào hỏi xong, liền không xuất hiện nữa.

Huynh trưởng thấy ta, cũng không hàn huyên nhiều lời.

Hắn chỉ cầm số tiền mà phụ mẫu bảo ta chuyển giao, cầm trong tay áng chừng.

"Phụ mẫu rõ ràng biết ta đi học ở kinh thành, rất cần xã giao, sao lại chỉ bảo ngươi mang theo chừng này."

Ta hiểu rõ tính cách của huynh trưởng, không bao giờ mong đợi có thể được quan tâm nồng nhiệt.

Chỉ hỏi: "Sang xuân huynh trưởng đi thi, có chắc chắn không?"
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 6



Huynh trưởng cười nói: "Chắc chắn đỗ."

Ta tiếp tục hỏi: "Đỗ thứ mấy bảng? Có thể lọt vào ba vị trí đầu của thi đình không?"

Nụ cười của huynh trưởng khựng lại, hỏi ngược lại: "Bài vở của ngươi ở nữ học thế nào, không phải cũng học sinh thư Ngũ kinh sao?"

Ta nói: "Môn nào cũng đứng đầu, lần nào cũng hạng nhất, so với huynh trưởng, kém xa."

Huynh trưởng cười lạnh: "Ngươi không cần châm chọc ta, nữ tử dù có học hành đến đâu cũng không được thi khoa cử, phần lớn đều thành của hồi môn cho phu gia. Ngoại tổ biết phụ thân ta coi trọng danh tiếng, mới cho phép ngươi phá lệ vào nữ học."

Ta cười lớn:

"Nếu như huynh trưởng nói, nữ tử đi học là của hồi môn cho phu gia. Vậy phụ thân cưới mẫu thân, chẳng phải là vì muốn chiếm hời sao?"

"Ta không có ý đó, rõ ràng là ngươi là một nữ tử nhỏ tuổi, sao đã quen thói miệng lưỡi lắt léo thế?"

Hừ, sao không tự nói là mình miệng lưỡi vụng về, cãi không lại đi?

Sau đó, ta giả vờ hỏi hắn vài câu về Tứ thư, sau đó lại kích hắn tranh luận, nhưng hắn trả lời qua loa, ta đành hất tay áo bỏ đi.

Hai kiếp làm người, tài năng của Thẩm Việt đều kém ta.

Nhưng tên ngốc này lại có phúc khí, ở nhà được phụ mẫu cưng chiều.

Sau đó, vì Thẩm Dung cần có thế lực riêng trong triều, mới để quan chấm thi khoa cử cho cái con trắm cỏ Thẩm Việt này được làm quan.

Kiếp này, ta chắc chắn sẽ khiến Thẩm Dung không thể toại nguyện.

Lại còn phải xem huynh trưởng, xem "chắc chắn đỗ" kiểu gì.

12

Ngày sinh thần của cô cô, trong phủ mở tiệc, chiêu đãi các nữ quyến quan lại thân thiết.

Phu nhân Ung Ninh Hầu phủ dẫn theo nữ nhi, không mời mà đến.

Tiểu muội sợ hãi nắm chặt tay ta.

"Trưởng tỷ, không, là Thân tiểu thư đến rồi, phải làm sao?"

Trưởng tỷ ngày xưa dịu dàng nhân hậu, đối xử với chúng ta rất tốt.

Nếu không phải vì chuyện bế nhầm, chúng ta sao có thể mất đi trưởng tỷ này.

Nhưng sau hai kiếp nhân sinh, ta đã trải qua nhiều chuyện, không dám dễ dàng tin tưởng lòng người.

Vì vậy, chúng ta trốn tránh Thẩm Dao.

Nhưng Thẩm Dao lại nói với cô mẫu, đặc biệt nhớ nhung tỷ muội trong nhà.

Phu nhân Hầu gia không tiện ngăn cản, chỉ dặn dò vài câu, liền để tỷ ấy đi tìm chúng ta.

Thẩm Dao mặc một thân gấm vóc, đầu đầy châu báu, cao quý kiều diễm, hơn hẳn trước kia.

Đây mới là minh châu của Hầu phủ, khiến người ta nhìn thoáng qua đã không thể rời mắt.

Nhưng sắc mặt tỷ ấy rất tệ, dường như có chuyện lo lắng, bất an.

Tiểu muội tốt bụng nói: "Trưởng tỷ, tỷ có ổn không?"

Thẩm Dao lại hỏi ta: "Nhị muội muội, muội vốn thông tuệ, đã từng nghe nói đến chuyện cướp xác chưa?"

Ta lập tức cảnh giác: "Trưởng tỷ, sao tỷ lại hỏi chuyện này."

Thẩm Dao nắm chặt lấy tay ta, cầu xin: "Nhị muội muội, muội giúp ta một chút…"

Chưa kịp nói xong câu đó...

Thẩm Dao nhíu mày, như một con rối xinh đẹp, ngây người trong chốc lát.

Một giọng nói lạnh lẽo chưa từng nghe thấy truyền vào tai ta.

[Dữ liệu xuyên sách đang được nhập, lựa chọn nhân vật: Thiên kim thật của Ung Ninh Hầu phủ, Thẩm Dao…]

Không!

Ta lập tức cảm thấy rùng mình, một luồng hàn ý ập đến.

Thẩm Dao khựng lại, trong mắt lóe lên ánh sáng xanh kỳ lạ.

Khoảnh khắc tiếp theo: "tỷ ấy” như được hồi sinh.

"Tỷ ấy" thấy ta, không khỏi nở nụ cười tự tin quen thuộc.

"Thẩm Quỳnh, muội phải giúp ta."

"Giúp tỷ điều gì?"

"Giúp ta chiếm được tình yêu của thái tử, khà khà khà…"

Lại là tiếng cười l* m*ng không biết xấu hổ đó.

Thẩm Dao vốn đang nắm tay ta, nhẹ nhàng đẩy một cái, sau đó cùng ta ngã vào ao sen phía sau.

Ta bị sặc mấy ngụm nước, trơ mắt nhìn thái tử cứu Thẩm Dao lên.

Sau đó, ta được một người khác cõng lên bờ.

Thẩm Dao giả vờ tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê, nhìn ta, giả vờ khóc lóc hỏi:

"Nhị muội, sao muội lại hại ta?"

Khoảnh khắc đó, ta như bị vạn tiễn xuyên tim.

Trưởng tỷ của ta chết rồi.

Lần này, nữ xuyên không ch**m l** th*n th* của tỷ ấy, ả đã triệt để biến "Thẩm Dao" thành "Thân Dao".

13

Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt đáng thương của nữ xuyên không, thực ra là đôi mắt đang hả hê.

Trong lòng phẫn nộ, bên tai vô cớ nghe thấy tiếng lòng của nữ xuyên không:

[Ôi dào, lại là Thẩm Quỳnh, kiếp trước sách luận của nó bị Thẩm Dung ăn cắp, tiếc ghê chứ.]
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 7



[Lần này, để mình uy h**p, dụ dỗ nó tí, cho nó biết mình lợi hại như nào, mới có thể dùng nó được.]

[Thẩm Dung, đừng trách tao, NPC quân sư của mày, lần này thuộc về tao rồi!]

Ta siết chặt tay, nhưng mắt lại lướt qua thái tử, sau đó nảy sinh kế hoạch trong lòng, rồi lập tức khóc lóc kể tội trước:

"Trưởng tỷ, sao tỷ lại muốn hại muội? Rõ ràng là tỷ kéo muội ngã xuống ao sen, sao trong miệng tỷ lại thành muội hại tỷ!”

"Trước kia chúng ta tỷ muội thuận hòa, tỷ chưa từng nói với muội một lời nặng nề, nhưng hôm nay vừa mở miệng đã muốn đẩy muội vào thế bất nghĩa!”

"Muội biết, tỷ và Thẩm Dung gần đây có mâu thuẫn, nhưng đó là thiên kim giả hại tỷ trước, sao tỷ có thể giận lây sang cả muội?”

"Tỷ đã là thiên kim của Hầu phủ nhưng lại không thể dung thứ cho muội. Muội tuy nhỏ bé yếu ớt nhưng cũng có cốt khí, thà chết để chứng minh trong sạch…"

Người xưa coi trọng danh tiết, dám lấy cái chết để chứng minh.

Nữ xuyên không dám không?

Ta tháo trâm cài trên đầu, giả vờ đâm vào tim!

Một luồng sức mạnh kỳ lạ ập đến, đánh bay trâm cài trong tay ta.

Người đã cõng ta lên bờ chính là nội thị võ nghệ cao cường Lữ Tiến Trung, sau này là Lữ Đốc công của Đông Xưởng.

Ánh mắt y lạnh lùng, lướt qua ta và nữ xuyên không, sau đó thì thầm nói gì đó với thái tử.

Thái tử không thèm nhìn, quay người bỏ đi.

"Thái tử điện hạ…"

Nữ xuyên không thấy thái tử đi rồi, vội vàng vùng dậy từ trên đất, đâu còn chút yếu ớt nào.

Lữ Tiến Trung đưa tay cản lại, âm trầm nói:

"Thân tiểu thư, xin dừng bước."

Nữ xuyên không tức giận mắng: "Ngươi bớt quản chuyện đi!"

Lữ Tiến Trung cũng không khách sáo với ả, lạnh lùng truy hỏi:

"Thân tiểu thư mới được đón về Hầu phủ, làm sao biết được thân phận của thái tử?

"Thái tử lần này cải trang đi tuần, sao ngươi biết được hành tung của thái tử?

"Lại vừa khéo là lúc thái tử đi qua, ngươi và Thẩm tiểu thư Nhị cùng rơi xuống ao?"

Nữ xuyên không lắp bắp không nói nên lời.

"Ta…"

Lữ Tiến Trung cười khẩy:

"Có chút thông minh nhưng đừng nên thể hiện ra mặt."

Nói xong, ánh mắt lướt qua mọi người có mặt.

"Chuyện hôm nay, xin mọi người giữ kín miệng, việc liên quan đến thanh danh của Đông Cung, không phải chuyện quý tộc bình thường có thể gánh vác được."

Nói xong, y lạnh lùng rời đi.

Ta không hiểu sao lại có thể nghe thấy tiếng lòng của nữ xuyên không.

[Chết tiệt! Người xưa có nhiều quy tắc, danh tiết như vậy làm gì, nếu ta có thể trực tiếp nhào vào người thái tử thì tốt rồi!"

Dù kiếp trước ta đã nghe nhiều lời lẽ phóng túng của nữ xuyên không nhưng không ngờ ả lại dám có suy nghĩ càn rỡ thái tử!

Lại còn dùng thân xác trưởng tỷ của ta để làm những chuyện này!

Ông trời ơi, sao không giáng một đạo sấm sét xuống, đánh chết cái ả độc địa cướp xác này!

14

Ngay giây sau, tiểu muội Thẩm Trân tuy thân hình nhỏ bé nhưng lại chắn trước mặt ta.

"Thân tiểu thư đừng hòng vu oan giá họa cho nhị tỷ tỷ của ta."

Nữ xuyên không quay sang nhìn thấy Thẩm Trân, suy nghĩ đầu tiên trong lòng ả lại là:

[Trông cái dáng vẻ của Thẩm Trân này… chậc châc, đúng là không bằng Thân Dao, chẳng trách nhiệm vụ công lược đầu tiên ta làm thất bại.]

Cô cô và phu nhân Ung Ninh Hầu phủ đã chạy đến từ xa.

Những chuyện vừa xảy ra, đã có nha hoàn kể lại cho hai người.

Thẩm Trân đỡ ta dậy, thẳng thắn nói:

"Cô cô, người phải làm chủ cho nhị tỷ tỷ…"

Cô cô ngăn muội ấy nói tiếp, liếc mắt ra hiệu cho Hầu phu nhân.

"Lúc Hầu phu nhân đến đây đã biết mọi việc có liên quan đến ai, không cần nhắc lại nữa.”

"Cô phụ con là Kinh Triệu Phủ Doãn, trên thông thiên tử dưới đạt bách tính. Trong nhà tiếp khách luôn rất chu đáo, chuyện rơi xuống nước hôm nay chắc chắn có nhiều người nhìn thấy, con không cần phải nói nhiều."

Chuyện liên quan đến sự an nguy của thái tử, chắc hẳn cô phụ cũng đã báo cho cô cô ngay, muốn hóa lớn thành nhỏ, hóa nhỏ thành không.

Nhưng cô cô là người bảo vệ người thân, không nhịn được, mới ném lại lời nói cho Hầu phu nhân.

Hầu phu nhân dịu dàng sắc mặt thay đổi, nhìn Thân Dao bằng ánh mắt trách móc.
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 8



"Phu nhân của Phủ Doãn nói rất đúng, hôm nay bên bờ ao rõ ràng có rêu xanh, hẳn là hai chị em không cẩn thận trượt chân xuống nước.

"Dao Nhi, con dùng lời lẽ không đứng đắn như vậy thì sao được? Mau gọi người đến, giúp tiểu thư thay quần áo!"

Sự việc không như nữ xuyên không tưởng tượng.

Chuyện thái tử anh hùng cứu mỹ nhân dưới nước, bị mọi người nhìn thấy, thái tử chắc chắn phải chịu trách nhiệm với Thân Dao.

Nữ xuyên không vô cùng thất vọng, nhìn ta bằng ánh mắt đầy tức giận.

Cô cô cau mày, đứng chắn trước mặt ta.

Nữ xuyên không lúc này mới cụp mắt, cùng Hầu phu nhân rời đi.

15

Tiệc sinh thần lần này của cô cô vô cùng không vui.

Tuy chỉ mời nữ quyến thân thiết của các gia tộc nhưng mẫu nữ Ung Ninh Hầu phủ lại không mời mà đến.

Đến thì đến đi.

Sân sâu viện rộng, sao họ biết được thái tử xuất hiện ở đây?

Sau khi thái tử rời đi, cô phụ lập tức cho người vây quanh khu vườn, kiểm tra kỹ lưỡng.

Các nữ quyến của các gia đình khi ra về đều phàn nàn.

Nữ xuyên không càng không khiến người ta bớt lo, thay quần áo sạch sẽ nhưng tóc vẫn chưa chải gọn gàng, đã cãi nhau với Hầu phu nhân.

Tự mình bỏ mặc người hầu, chạy đến cổng phủ, lớn tiếng phàn nàn sao xe ngựa của Hầu phủ vẫn chưa chuẩn bị xong.

Lúc đó, đúng vào lúc các nữ quyến của các gia tộc rời đi, nhìn thấy dáng vẻ của Thân Dao, ai nấy đều cười trộm không ngớt.

Không lâu sau, lời đồn về Thân Dao không có phép tắc, cử chỉ thô lỗ đã truyền khắp các gia đình quan lại trong kinh thành.

Mọi người chế giễu, thiên kim thật thì sao chứ? Cũng chỉ là nữ nhi trưởng thành nơi thôn dã.

Ta nghe thấy lời đồn, tâm trạng phức tạp.

Dù bị cướp xác nhưng thân xác đó vẫn là người tỷ tỷ từng đối xử rất tốt với ta.

Sau tiệc mừng thọ, cô cô cũng gửi thư về nhà, bảo phụ thân ta quản thúc thật tốt thiên kim giả ở nhà.

Tiếp đó, gọi ta và Thẩm Trân đến trước mặt dạy bảo.

"Các con là nữ nhi, chuyện của hoàng gia vốn dĩ rất xa các con nhưng đứa nhỏ hồ đồ ở Ung Ninh Hầu phủ kia muốn dựa vào thái tử, lại chọn đúng chỗ của cô phụ các con. Sau này, các con có gặp lại Thân Dao thì tốt nhất đừng nói một câu nào, tránh rước họa vào thân…"

Cô cô nói xong, cũng thở dài cảm thán.

"Hừ, lòng người đúng là dễ thay đổi. Lúc trước Dao Nhi hiểu chuyện biết bao, dù con bé có oán trách Thẩm Dung hại mình, cũng không nên kéo con xuống nước. Đồn khắp thành như vậy, làm mất hết danh tiếng nhà thân mẫu của ta."

16

Ta ra ngoài mua giấy bút.

Tiện thể giao một tập thơ mới sáng tác cho ông chủ của một hiệu sách.

Ông chủ thấy ta là nữ tử, vốn có chút khinh thường, lật qua lật lại tập thơ, ánh mắt lười biếng đột nhiên chuyển thành kinh ngạc.

"Tiểu thư, đây là do người làm sao?" Ta mỉm cười nhàn nhạt.

"Chỉ là thường ngày xem qua một số sách cổ bản hiếm rồi chép lại, muốn gửi bán ở hiệu sách, không biết ông chủ có thể giúp đỡ không."

Ông chủ lại tỏ vẻ khinh thường.

"Thì ra là vậy, ta còn tưởng một tiểu nữ tử như ngươi, biết được mấy chữ thôi, sao có thể có văn chương như vậy... Khụ khụ, ngươi cứ gửi ở đây, ta sẽ giúp ngươi bán."

Đi qua con hẻm của hiệu sách, bước vào tửu lâu Tự Tại mà Thẩm Dung đã dặn, nằm ngay giữa phố xá đông đúc.

Ta đưa chiếc vòng ngọc cho chưởng quầy.

Theo như giới thiệu của phó bản trò chơi, tửu lâu Tự Tại này là do mưu sĩ dưới trướng thái tử mở.

Hằng ngày chủ yếu để dò la tin tức, cũng như tiếp đãi một số người trong giang hồ.

Chưởng quầy dẫn ta đến hậu viện của tửu lâu, rẽ trái rẽ phải, không biết bố trí thế nào, lại đi vào một khu vườn tĩnh lặng với bóng tre lay động.

Ta dừng bước trước cửa, không chịu đi tiếp.

Chưởng quầy cúi người mời.

Ta đành phải bước vào.

Giữa một rừng tre rộng lớn có một khoảng đất trống, dựng một tòa trúc lâu vô cùng tao nhã, thậm chí còn có cả đình thưởng cảnh.

Một nam nhân thô kệch đang uống rượu trong đình.

Hắn đeo một thanh đao trên lưng, trông rất có khí chất giang hồ.

Ta nghi ngờ nhìn chưởng quầy.

Chưởng quầy đã lặng lẽ rời đi từ lâu.
 
Pháo Hôi Sống Lại Quấy Đảo Trò Chơi Xuyên Không
Chương 9



Nam nhân kia không quay đầu lại, giọng khàn khàn vì rượu, trầm giọng hỏi:

"Ngươi là nha hoàn của tiểu thư Thân gia?"

"Ta không phải nha hoàn, là người nhà lúc trước của Thân Dao, là nữ nhi của Kinh Giao Thẩm gia."

Nam nhân kia quay đầu lại, mái tóc lòa xòa che mắt, đánh giá ta từ trên xuống dưới.

"Ngươi đến đây làm gì?"

"Trưởng tỷ sắp xuất giá, bảo ta vào kinh trả lại chiếc vòng ngọc này."

Nam nhân kia như nghe thấy chuyện gì buồn cười, cười lớn một lúc mới nói:

"Biết rồi, cảm ơn Thẩm nhị cô nương đã chuyển lời, ngươi đi đi."

Ta không do dự, quay người rời đi.

Người này biết ta là nhị tiểu thư, có khả năng hắn cũng biết lời ta nói là giả nhưng hắn không vạch trần ta.

Có lẽ thái tử đã chọn từ bỏ đoạn tình cảm với Thân Dung.

Hành động báo ân trả oán bằng cách hạ độc của thiên kim giả đã truyền đến tai mọi người, thái tử còn nạp nàng ta vào Đông Cung làm gì chứ?

Trong kinh thành đầy mỹ nhân như hoa như ngọc, chẳng lẽ không thơm hơn sao?

"Khoan đã." Nam nhân kia đột nhiên gọi ta lại.

"Thân, không đúng, Thẩm đại cô nương gả cho ai vậy?"

"Hình như là một Huyện Lệnh ở Quý Châu." Ta quay lại, nói với nam nhân kia.

Khuôn mặt râu ria xồm xoàm của nam nhân kia nở một nụ cười tươi rói.

"Tiểu thư Hầu phủ ngày trước, chỉ gả cho một viên quan thất phẩm, hiểu rồi."

Hắn hiểu chuyện gì, ta không rõ.

Chỉ cảm thấy, người này có thể được thái tử sử dụng, hẳn không phải là người đơn giản như vẻ ngoài.

Trước khi đi, ta vẫn thi lễ với hắn.

17

Ta vừa trở về phủ, cô cô đã sai người lập tức đưa ta đến gặp bà.

Vào phòng, cô cô mặt đầy vẻ giận dữ, Thẩm Trân hiếm khi quỳ ở bên cạnh.

Ta không biết chuyện gì, chỉ khẽ gọi một tiếng cô cô.

Cô cô đập bàn đứng dậy.

"Hôm nay con đã đi đâu?"

Ta giật mình, vội vàng khai báo là đã đến cửa hàng giấy bút và tửu lâu trong thành.

Nha hoàn Uyên Ương nhanh chóng lấy đồ điểm tâm ta mang về từ tửu lâu ra.

Thấy vậy, thái độ cô cô mới hơi dễ nhìn hơn, sau đó hỏi: "Con có biết Thẩm Dung đã mất tích không?"

Ta ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc.

Cô cô quan sát ta thật kỹ, rồi lại hỏi: "Con không giúp nàng ta bỏ trốn chứ?"

"Cô cô, con ở kinh thành, làm sao có thể giúp Thẩm Dung bỏ trốn được? Việc hôn sự trước giờ đều do phụ mẫu quyết định, con nào dám trái lời phụ mẫu..."

Cô cô phẩy tay, nói:

"Không phải con, vậy thì là người của Hầu phủ. Thôi, con và Thẩm Trân lui xuống trước đi."

Đến khi vào phòng Thẩm Trân, ta mới biết tại sao cô cô lại tức giận như vậy.

Thẩm Dung để đào hôn, vậy mà lại đốt nhà.

Ngọn lửa lan rộng, thiêu rụi mấy hộ dân trong làng.

Vì hỏa hoạn xảy ra lúc nửa đêm, có một hộ gia đình, ông lão và đứa trẻ không kịp chạy thoát, bị ngạt khói mà mất mạng...

Lúc cảy ra án mạng, nơi bốc cháy lại ở căn phòng giam giữ Thẩm Dung, nhưng Thẩm Dung lại mất tích!

Phụ mẫu ta nhờ lý trưởng đứng ra hòa giải, lại phái người đi mời cô phụ đến, đền bù một số tiền lớn, mới miễn cưỡng khuyên được gia đình gặp nạn kia không đi báo quan.

Thẩm Trân nghẹn ngào nói: "Nhị tỷ tỷ, nhà xảy ra án mạng, sau này phải làm sao đây?"

Ta cũng bị sốc.

Mặc dù đã sớm đoán được Thẩm Dung sẽ không yên ổn xuất giá nhưng ta không ngờ nàng ta lại phóng hỏa bỏ trốn, còn gián tiếp hại chết hai mạng người.

"Thật sự không tìm được Thẩm Dung sao?"

Thẩm Trân nghiến răng nghiến lợi.

"Kẻ gây họa đó chắc chắn có người giúp, nếu không sao có thể trốn mất dạng như vậy."

Một nữ tử yếu đuối không biết đường, không thể chạy xa được, sẽ bị người ta tìm thấy.

Chuyện phóng hỏa xảy ra vào đêm qua nhưng thái độ của người bên thái tử hôm nay lại như không hề hay biết.

Có thật là có người giúp Thẩm Dung không?

18

Cô cô đã viết một bức thư cho phụ mẫu ta.

Cô phụ cũng cử người mà mình tin tưởng nhất đi xử lý chuyện này.

Bất kể là ai giúp Thẩm Dung, Thẩm Dung đi đâu, những điều này đều không quan trọng nữa.

Thẩm gia ra ngoài đều nói:

Đêm đó hỏa hoạn, Thẩm Dung đã không may tử nạn.

Thi thể của ông lão và đứa trẻ trong làng được âm thầm chôn vào mộ "Thẩm Dung".
 
Back
Top Bottom