Tâm Linh Pháo hoa trong mưa

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
402392694-256-k386277.jpg

Pháo Hoa Trong Mưa
Tác giả: bananaditimconmeo
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hạt mưa tí tách rơi trên mái hiên ngôi nhà nhỏ ấm cúng.

Đáng lẽ nó sẽ là khung cảnh ấm áp nếu như Triều Lệ không biến mất.

Cậu ấy đã mất tích được 4 ngày, dù cho Minh Kiên đã báo cảnh sát nhưng họ vẫn chưa tìm được tung tích của Triều lệ....​
 
Pháo Hoa Trong Mưa
--------Chương 1: Mất tích.----------


Hạt mưa tí tách rơi trên mái hiên ngôi nhà nhỏ ấm cúng.

Đáng lẽ nó sẽ là khung cảnh ấm áp nếu như Triều Lệ không biến mất.

Cậu ấy đã mất tích được 4 ngày, dù cho Minh Kiên đã báo cảnh sát nhưng họ vẫn chưa tìm được tung tích của Triều lệ....

Binh bong, tiếng chuông cửa vang lên.

Minh kiên lập tức chạy ra, nhưng anh ta lại thấ vọng rội.

Vì người đứng trước cửa chẳng phài là người mà anh mong ngóng."

Triều Lệ".

-Người giao bưu kiện: " thưa anh, đây là bưu kiện được gửi bởi Triều Lệ tới anh.

-Minh kiên: < một cảm giác bất an dâng lên như sóng cuộn trong lòng anh, nhưng anh vẫn nhận nó> cảm ơn..

Sau khi mở bưu kiện ra, anh ấy thấy một mẩu giấy bị dính nước và một chiếc băng ghi hình loại cũ.

Loại mà Triều Lệ và anh đã từng dùng để ghi lại mọi khẳng khắc đẹp của hai người.

Minh Kiên mở băng ghi hình đó ra, cậu ấy ngồi coi từng khung cảnh ấy.

Tất cả đều có bóng hình của cậu và Triều Lệ.

Nước mắt dần lắng đọng nơi khóe mi cậu ấy rồi rơi như những giọt tinh thể nhỏ lấp lánh.

Bỗng Minh Kiên như nghe được giọng Triều Lệ nói bên tai cậu rằng :"Nước mắt của Minh Kiên rất đáng quý, nếu có chuyện gì buồn hãy nói với mình, chồng của cậu đây sẽ đánh bay cái nổi buồn ấy ra xó."

Cậu bất giác cười lên, nụ cười này không phải vì vui hay buồn, mà là nổi tuyệt vọng quằn quại trong tâm hồn cậu.

Triều Lệ đã từng là ánh sáng nhỏ len lỏi vào cuộc sống tăm tối của anh ấy, mà giờ đây khi biết ánh sáng ấy đang bị thổi tắt, cậu ấy chẳng làm gì được cho Triều Lệ cả.

Anh chẳng biết Triều Lệ đi đâu...chẳng biết cậu ấy giờ còn ổn không, có đói không, có bị thương không, hay....đã chết rồi......

Ngay khi suy nghỉ ấy lóe lên, cậu ấy liền bác bỏ...

-Minh Kiên: Triều Lệ chắc chắn chưa chết, cậu ấy chắc chắn chỉ đang chơi trốn tìm với mình, cậu ấy....chắc đang muốn ngắm pháo hoa ở đâu đó thôi.....i...

Minh Kiên hồi tưởng lại mọi chi tiết vào lần cuối anh và Triều Lệ tách ra....

đó là một buổi chiều tà đầu năm, ai ai cũng mong chờ màn biểu diễn pháo hoa đẹp mắt không chừa hai người họ.

Họ cũng muốn đi xem, nhất là Triều Lệ.

Họ đi cùng nhau xem pháo hoa tới 1h sáng ngày hôm sau, sau đó họ tách ra do Triều Lệ cần đi bảo vệ luận văn của mình gấp....và rồi tới tận 9h tối hôm ấy, anh ấy vẫn chưa về.

Minh Kiên sốt ruột giử liên tục tận hơn 1000 tin nhắn cho cậu ấy nhưng chưa được trả lởi, gọi cho cậu ấy cũng không được.

Nên cậu liền báo cảnh sát, nhưng cảnh sát nói chưa đủ 24h mất tích không được kết thành mất tích.....

Một người quan trọng mất liên lạc, anh ấy cảm giác trống rỗng....

Bừng tỉnh khỏi mạch suy nghĩ ấy, lại có tiếng chuông binh bong vang lên ngoài cửa chính.

Anh không còn dám hy vọng đây là Triểu Lệ nữa, nhưng anh vẫn ra mở cửa.

Đập vào mắt anh là thân thể tàn tạ của Triều Lệ, thân hình tràn đầy năng lượng trước kia giờ chỉ còn lại chút bóng dáng .

Anh ấy đã bị sao mà khiến cho thân thể tàn tạ đến mức không ra hình người nữa vậy?, Minh Kiên nghĩ thầm.

-Minh Kiên: rốt cuộc ai đã khiến anh thành ra nông nổi này, anh đã đi đâu vậy, có phải rất mệt đúng không.

Giọng Minh Kiên mang sự giận dữ xen lẫn hỏi han.......

Lúc này Triều Lệ chỉ cảm giác được mình đang ngã xuống, giọng Minh Kiên hốt hoảng vang lên:"Triều Lệ, Triều Lệ..."
 
Back
Top Bottom