Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Phần I) Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

(Phần I) Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
CHƯƠNG 269


🌺Dịch : Autumnnolove🌺

CHƯƠNG 269

Thực tế, không chỉ đồng đội và khán giả, chính những người đang làm việc trong đoàn đội nghiên cứu khoa học của phòng thí nghiệm cũng bị Lạc Ninh làm cho ngạc nhiên.

Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chủ tọa lên tiếng: "Cô bé Lạc Ninh này có chỉ số thông minh rất cao, mới đó mà đã bắt đầu tìm cơ hội để khai thác lỗ hổng của hệ thống rồi."

Y Lăng Phong cười nói: "Thật ra cũng là lợi dụng sơ hở của chúng ta."

Dù sao quy tắc cũng là bọn họ quy định, nhưng không có điều lệ nào là không cho phép chuyển nhượng hoặc mua bán điểm tổng.

Có người không khỏi đặt câu hỏi: "Có cần cấm họ không?

Cứ như vậy, đội của họ có thể phất lên nhanh chóng bằng cách mua bán manh mối."

Người đàn ông trung niên bật cười thành tiếng, "Vì sao lại phải cấm?

Nếu chúng ta không nghĩ tới điểm này để cấm trước đó, bị người ta lợi dụng sơ hở thì cũng chỉ có thể chấp nhận thôi."

"Vả lại, như thế chẳng phải sẽ càng thú vị sao?"

Y Lăng Phong cũng nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy mới có cái để xem."

Chỉ có mạch não của Lạc Ninh mới có thể mới mẻ như vậy, những người khác nào có ai nghĩ đến chuyện làm ăn và thử liên hệ với hệ thống thông minh.

Những người khác thuộc đội nghiên cứu khoa học cũng tán thành, nhưng những lỗ hổng như trên cần phải được hoàn thiện trong tương lai một cách kịp thời.

-Wattpad: Autumnnolove-Mặt khác, hành động của Lạc Ninh xem như đã mở ra cánh cửa nhận thức mới cho các thành viên khác trong đội.

Nhạc Khiếu xoa hai tay, kích động hỏi lại: "Vậy chúng ta sẽ định giá ra sao?"

Lạc Ninh suy nghĩ một lúc, nói: "Cứ tính một điểm thôi."

Nói thì nói là mỗi đội một điểm, nhưng khi cộng dồn thì cũng không phải là con số nhỏ.

Quan trọng hơn là một điểm đối với mỗi đội hoàn toàn không nhiều nhặng gì, sẽ không gây thù chuốc oán.

Bặc Hiên cũng hiểu rõ điều này, "Một điểm là được rồi.

Tôi đoán sẽ có ít nhất là 30 đội tuyển sẽ đến tìm chúng ta bàn chuyện mua bán."

Trong số những đội đang giữ thứ hạng cao trên bảng xếp hạng đều có một hoặc hai dẫn đội có chỉ số thông minh cao, lực chiến của họ cũng rất mạnh, muốn tìm ra manh mối hoàn toàn không thành vấn đề.

Đội của Lạc Ninh vẫn hướng đến những đội yếu hơn.

Cận Phi Dương cười hắc hắc, nói: "Chỉ dù chỉ có 30 đội cũng được, đó cũng được xem là một gia tài nhỏ đối với chúng ta rồi."

Phàn Dã đang lái xe, thỉnh thoảng nhìn sang Lạc Ninh và nói: "Đầu óc của cô cấu tạo như thế nào vậy?

Sao ngay cả chuyện này cũng có thể nghĩ ra."

Lạc Ninh bật cười: "Quan trọng là các cậu đều không thích động não suy nghĩ thôi."

Sự đồng tình của Phàn Dã đối với Lạc Ninh lúc này đã tăng vọt, vì vậy hỏi: "Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?

Ngồi ở gần Quảng trường trung tâm chờ đợi các đội khác đến sao?"

"Tôi cảm thấy quá vội vàng đưa hàng đến cửa thì không thú vị, cứ để họ chủ động đến tìm chúng ta thì tốt hơn."

Lạc Ninh ngừng một chút, tiếp tục nói: "Tôi đề nghị chúng ta đi tìm một nơi ở cố định trước, sau đó sẽ thả ra tin tức chúng ta muốn bán manh mối."

"Những đội thật sự không có cách nào tìm ra được manh mối sẽ chủ động tìm tới chúng ta."

Nếu đã thử đủ cách, những đội yếu đó không có khả năng sẽ từ bỏ phương án mua manh mối.

So với việc lãng phí thời gian ngồi chờ, chi bằng cứ đi làm chuyện khác trước.

Bặc Hiên nói: "Tôi tán thành."

Cậu ta cũng không hề ghen ghét vì Lạc Ninh phản ứng nhạy bén hơn cậu ta, ngược lại còn rất vui vẻ vì có thể cùng đội với cô.

Như thế, khả năng bọn họ có thể đạt được thứ hạng cao hơn tăng lên rất nhiều.

Ban đầu, họ đã lên kế hoạch sẽ chỉ có bốn người tham gia giải đấu, không ngờ Lạc Ninh lại không ngừng mang đến cho họ niềm vui bất ngờ.

Đám Phàn Dã hoàn toàn không phản đối, "Vậy hai người chọn địa điểm đi, tôi lái xe qua đó."

Lạc Ninh nghĩ tới nghĩ lui, quay đầu nói với Bặc Hiên: "Hay là chúng ta đi tìm quân đội đi!

Chúng ta sẽ hỗ trợ họ tìm kiếm và cứu viện những người còn sống trong thành phố, sẵn tiện tích lũy điểm "tử tế""."

Cũng có thể tranh thủ mượn chương trình phát thanh của họ, loan tin rằng chúng ta có manh mối hoàn chỉnh."

Những đội tuyển tham gia không có ai là ngu ngốc, chắc chắn sẽ luôn chú ý đến chương trình phát thanh trong thành phố, vừa vặn thuận lợi cho đội của Lạc Ninh.

Bặc Hiên cười nói: "Ý kiến này rất hay.

Trong khi những người khác còn đang nỗ lực tìm kiếm manh mối, chúng ta đã bắt đầu tích lũy điểm "tử tế"".Nhạc Khiếu cảm thán, "Thật ra chúng ta đã tích lũy được một ít điểm rồi.

Trước đó, từ sau khi ra khỏi siêu thị, Lạc Ninh vẫn luôn bảo chúng ta hãy cứu người đi.

Bây giờ nghĩ lại, quả nhiên là cô ấy đã có tính toán sẵn trong đầu."

Phàn Dã cũng lên tiếng: "Đúng, đúng.

Bây giờ, nếu không có gì khác lạ xảy ra, chắc chắn là chúng ta đang dẫn trước các đội tuyển khác".[ Dựa trên số liệu phân tích của mạng truyền hình trực tiếp, đội của họ đang là đội xếp hạng nhất về giá trị tử tế. ] [ Đây cũng là nhờ vào tầm nhìn xa của Lạc Ninh, nhiều khi chúng ta cũng không thể xem thường quả lành trái ngọt mà chúng ta làm việc tốt mang lại. ] [ Không có gì lạ khi Giải trí Tinh Hoàng dám cứng rắn yêu cầu mọi người cứ việc giám sát và tố cáo.

Bây giờ xem ra Lạc Ninh thật sự dựa vào thực lực của cô ấy mà được chọn. ] [ Đúng vậy, nếu như vậy mà còn không được chọn nữa thì ai mới có thể được chọn trời? ] [ Lúc mới bắt đầu, ai nói Lạc Ninh đi cửa sau đâu, ai nói Lạc Ninh chắc chắn sẽ làm "cục ta" đâu, ai bảo cô ấy phải cút đi đâu, bây giờ không ra đây múa hát nữa à? ] [ Mặt bị vả bôm bốp rồi, còn hát hò cái gì nữa. ][ Trước giờ tôi không có hâm mộ nghệ sĩ nào, nhưng từ hôm nay trở đi tôi tuyệt đối sẽ là fan trung thành của anh Ninh.

Chỉ số thông minh của cô ấy làm tôi phục sát đất. ] [ Tôi cũng muốn gia nhập vào nhóm fan của anh Ninh. ] Giải đấu này liên quan đến vinh dự, vì vậy ai cũng hy vọng đội Lạc Ninh sẽ giành được chiến thắng, trừ antifan và thủy quân.

Vì vậy, thái độ của cư dân mạng cũng chuyển biến rất nhanh chóng.

-Editor: Autumnnolove-Trên xe có radio, Lạc Ninh bật nó lên.

Quả nhiên, bên phía quân đội đang phát thanh tin tức.

Họ yêu cầu những người chưa bị biến thành thây ma hãy tập hợp ở vị trí quân khu lớn nhất trong thành phố, họ sẽ lập ra một căn cứ bên này dành cho những người còn sống.

Đồng thời, họ đã thành lập mười trạm cứu hộ rải rác khắp thành phố, quân đội sẽ cử người đi tìm kiếm và giải cứu những người sống sót.

Những người còn sống nếu cách trạm cứu hộ không xa, cũng có thể tự đi đến đó trước.

Ngoài ra, quân đội cũng thông báo tin chiêu mộ.

Nhưng người có năng lực có thể gia nhập và tham gia cứu hộ, họ sẽ trao vật dụng này nọ xem như thù lao.

Quân đội bên này vừa muốn xây dựng căn cứ cho người sống, vừa muốn cứu hộ những người còn sống, thu thập quân trang,...rõ ràng là quá bận rộn.Nghe xong tin truyền thanh, mọi người đều yên lòng.

Đề nghị của Lạc Ninh quả nhiên là rất khả thi.

Lạc Ninh viết ra 11 địa điểm được liệt kê trong chương trình phát thanh, sau đó lấy bản đồ ra và dùng bút khoanh vòng tròn trên đó.

Cô lại vẽ ra một đường đi, nói với Phàn Dã: "Nơi này gần chúng ta nhất, lái xe đến đó đi."

Phàn Dã dừng xe lại, cẩn thận xem xét lộ trình mà Lạc Ninh vừa đúc kết ra, đã nhớ được đại khái.

Trên đường, họ gặp không ít thây ma, còn có những phương tiện giao thông cản đường.

Họ không thể không xuống xe giải quyết thây ma và di chuyển những chiếc xe không người lái đang nằm trơ trọi trên đường.

Cận Phi Dương tìm được một mảnh vải, vội lau đi vết máu sẫm màu của thây ma trên thanh dao xẻ dưa hấu, "Dùng dao thật sự là quá phiền phức, tôi vẫn phải đi tìm một khẩu súng để dùng mới được."

Nhạc Khiếu đang ngậm một cây tăm xỉa răng mà chẳng biết cậu ta lấy được từ chỗ nào, "Đến lúc đó xem thử, có thể nhờ quân đội hỗ trợ cho chúng ta được không.

Tôi cũng quá mệt mỏi với con dao làm bếp này rồi."

Cầm dao phay chém thây ma, vừa lãng phí thời gian, lại vừa nguy hiểm.

Thay vào đó, cầm súng trực tiếp bắn một phát đạn là vỡ đầu thây ma, vừa thoải mái vừa nhanh chóng.Lạc Ninh thấy bọn họ đang cao hứng, cũng không quên dội một gáo nước lạnh: "Nói không chừng chính bọn họ còn đang thiếu súng ống đạn dược nữa đó, cho nên các cậu cũng đừng mơ đến chuyện này."

"Nhưng thật ra chúng ta có thể xem thử xem có thể xin đi theo đến kho vũ khí để thu thập tài nguyên không, sau đó yêu cầu vũ khí làm thù lao khen thưởng."

Bối cảnh của thành phố này cũng giống như các thành phố trong nước.

Công dân không được phép tàng trữ và mua bán vũ khí, vì vậy họ cũng không thể tìm được chúng ở bên ngoài.Nhóm Nhạc Khiếu lúc này mới bình tĩnh lại, "Vậy sao, vẫn là cô suy nghĩ chu đáo."
 
(Phần I) Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
CHƯƠNG 270


🌺Dịch: Autumnnolove🌺

CHƯƠNG 270

Quãng đường vốn dĩ chỉ cần lái xe 20 phút, lúc này lại phải mất hơn 1 tiếng đồng hồ mới đến được điểm cứu hộ của quân đội.

Thây ma xung quanh đã được dọn dẹp sạch sẽ, binh lính ra ra vào vào để tìm kiếm và cứu hộ trong thành phố.

Cũng có thể trông thấy vài người tự lái xe hoặc đang đi bộ đến, nhưng nhìn họ đều có vẻ rất chật vật.Ngoài cổng có người phụ trách canh gác để đăng ký.

Nhóm Lạc Ninh đậu xe ở khu vực quy định bên cạnh, đi đến cổng đăng ký.

Nhìn thấy họ đều mang theo vũ khí, tình trạng có vẻ khá khẩm hơn, cán bộ phụ trách đăng ký âm thầm đánh giá họ.

Sau đó hỏi: "Các đồng chí muốn đến căn cứ của những người còn sống, hay hỗ trợ chúng tôi đi cứu hộ?"

Không còn cách nào, chỉ cần nhìn thấy người có một chút khả năng chiến đấu đến đăng ký, họ đều sẽ dò hỏi theo quy trình, thật sự là quân đội của bọn họ cũng đang thiếu nhân lực trầm trọng.Bặc Hiên trả lời: "Chúng tôi tới đăng ký góp sức cứu hộ."

Người cán bộ kinh ngạc, cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

Đây là lần đầu tiên anh ta gặp được người nghe theo lời kêu gọi đến đăng ký cứu hộ.

Anh ta lập tức mỉm cười: "Vậy thì quá tốt rồi!

Chúng tôi đang thiếu nhân lực trầm trọng, có các đồng chí gia nhập mọi chuyện có thể cải thiện rất nhiều."

Anh ta viết tên của Lạc Ninh và những người khác vào bảng ghi chú.

"Các đồng chí cứ vào trong nghỉ ngơi trước đi.

Một tiếng sau, có một đội ngũ của chúng tôi sẽ đi ra ngoài cứu hộ, các đồng chí cứ đi theo họ là được."

Cán bộ làm thủ tục xong, đưa cho Bặc Hiên một mảnh giấy có đóng dấu, "Đây là giấy thông hành tạm thời, hơi sơ sài, mong các đồng chí thông cảm."

Bặc Hiên nhận tờ giấy và cất đi, cười nói: "Với tình hình như hiện nay, chúng tôi có thể hiểu được."

Cậu ta lại giả vờ hỏi han: "Chúng tôi tham gia cứu hộ, các đồng chí có phát vũ khí không?"

Cán bộ đăng ký cười gượng: "Không có cách nào, quân đội chúng tôi bây giờ cũng đang khan hiếm vũ khí.

Hiện tại, súng ống đều đã được phân chia xong cả rồi, nhiều người cũng giống như các đồng chí đi ra ngoài cứu hộ và đều dùng dao cả."

"Mà thật ra lúc này đến dao cũng khó tìm nốt, còn có nhiều người của chúng tôi vẫn sử dụng ống thép và những thứ linh tinh khác, xem như vũ khí thôi."

Kho vũ khí và khu quân sự tách biệt, một vài cứ điểm nằm ở vùng ngoại ô và bọn họ bên này đều chưa nhận được chi viện.

Bặc Hiên gật đầu: "Thế à, chúng tôi đành phải tạm thời thích nghi vậy."

Nhưng cậu ta cũng không hỏi xem có thể tham gia vào đội ngũ di chuyển đến kho vũ khí hay không.

Dù sao họ cũng vừa mới đến, người ta không biết còn tưởng rằng bọn họ đến đây để gây phiền phức.

Bây giờ điều quan trọng nhất là phải thể hiện thật tốt, giành được sự chấp thuận của quân đội tại điểm cứu hộ này, mới có thể tiến hành bước tiếp theo.

Họ nối đuôi nhau đi vào, dựa theo sự sắp xếp của người ở đây mà nghỉ ngơi.

Một tiếng nữa còn phải đi ra ngoài, mọi người cũng đã mỏi mệt, vì vậy quyết định ngủ một giấc để lấy lại sức.

-Wattpad: Autumnnolove-Bên kia, liên tục có những đội tuyển chạy đến Quảng trường trung tâm.

Nhưng tình huống giống như Lạc Ninh và Bặc Hiên đã phán đoán, số lượng thây ma càng lúc càng nhiều.

Mấy đội tuyển đó không có chuẩn bị pháo hay những thứ tương tự, đành phải tiến hành nhiều đợt tấn công.

Nhưng sau khi họ xông vào được Quảng trường trung tâm, tìm một vòng trong đó cũng không phát hiện ra manh mối nào.

Sau đó, lại bị đám thây ma bao vây, họ chỉ có thể rút lui khỏi quảng trường.Nhìn thấy tình huống như vậy, cũng có người thông minh nghĩ ra cách tiếp cận tương tự Lạc Ninh.

Họ lái xe đến những cửa hàng xung quanh, tìm thấy loa sạc hoặc loa khuếch đại âm thanh,...dùng chúng để hấp dẫn sự chú ý của thây ma.

Cuối cùng cũng có một đội phát hiện những chữ viết trên bia đá ẩn chứa manh mối, nhưng họ đã tốn thời gian gấp mấy lần đội Lạc Ninh.

Sau khi phát hiện ra manh mối, họ vội vàng tìm đến cửa hàng trang sức.

Tiếp tục lục tung mấy lần ở đó mà vẫn không tìm ra manh mối, lúc này họ mới nghĩ đến chuyện mở máy tính.

Khi họ nghe xong manh mối quan trọng nhất của nhiệm vụ chính, các thây ma bên ngoài cũng đã tụ tập xung quanh.Mặc dù thây ma lúc này di chuyển có phần chậm chạp, sức chiến đấu yếu ớt, nhưng họ cũng không thể đánh lại số lượng đông.

Vì vậy, sau khi đội này phá được vòng vây, có hai thành viên trong đội suýt nữa thì bị loại vì thây ma cào.

Sau khi trốn được lên xe, trông ai cũng có vẻ vô cùng chật vật.

Những đội tuyển sau đó càng đáng thương hơn, quá trình tìm kiếm vô cùng gian khổ.

Thậm chí đã có đội có thành viên bị thây ma cào, trực tiếp bị loại.Lúc này, đội của Lạc Ninh đang say giấc nồng.

Vì vậy mọi người đều chạy đi xem những đội tuyển khá mạnh tìm manh mối.

Phát sóng trực tiếp mới bắt đầu, đã có trang web tổng hợp thực lực và số liệu của 120 đội tuyển, đưa ra một bảng xếp hạng năng lực tổng hợp.

Đội của Lạc Ninh được dự đoán xếp thứ bảy, lúc này mọi người mới để ý, thực lực trong bảng xếp hạng này khá trùng khớp với số thẻ mà ban tổ chức đã phát.

Nói cách khác, phía chính phủ cũng đánh giá rằng thực lực của đội Lạc Ninh có khả năng xếp thứ bảy. [ Sao lúc tôi xem anh Ninh tìm manh mối, cảm thấy đơn giản như đang giỡn.

Nhưng bây giờ nhìn những đội tuyển kia, tôi lại cảm thấy khó nhằn vậy nhỉ? ] [ Đúng vậy, không biết còn tưởng rằng bọn họ không đến cùng một địa điểm nữa. ] [ Quả nhiên chỉ có anh Ninh là lợi hại.

Tôi vừa mới xem phát lại để tính thời gian, cô ấy chỉ mất hơn 1 phút đã có thể phát hiện ra manh mối được giấu ở tấm bia đá.

Người nhanh nhất ở các đội khác cũng phải mất đến 5 phút. ] [ Những đội khác còn đang loay hoay tìm manh mối, nhóm anh Ninh đã ngủ khò khò rồi.

Không biết những đội tuyển khác thấy được cảnh này, họ có cảm thấy cay không ta? ] [ Tôi cảm thấy họ chắc chắn sẽ cay cú rồi.

Đội Lạc Ninh thật sự dễ làm cho đội khác ghét, nhưng mà tui thích quá rồi, phải làm sao, phải làm sao? ] [ Sao bọn họ vẫn còn chưa phát tin tức để bán manh mối nhỉ?

Tôi thật nôn nóng muốn xem phản ứng của các đội khác. ] [ Gấp gáp gì chứ?

Vẫn còn rất nhiều đội đang lần lượt chạy đến Quảng trường trung tâm, chờ họ trải nghiệm xong hết, có lẽ là đến ngày mai. ] [ Hình như tất cả các đội đều có thể tìm được Quảng trường trung tâm, nhưng lại mất quá nhiều thời gian để lang thang trong thành phố tìm biển chỉ đường. ] [ Cậu cho rằng ai cũng thông minh giống anh Ninh của chúng tôi sao? ] [ Nhắc mới nhớ, đột nhiên nghĩ lại anh Ninh đã lấy hết bản đồ ở sạp báo đi rồi.

Có khi nào cô ấy sẽ dùng nó để lừa điểm tổng với các đội khác không? ] [ Lừa cái gì mà lừa?

Đây rõ ràng là giao dịch sòng phẳng, giúp đỡ lẫn nhau. ] [ Ha ha, thực sự mong đợi anh Ninh "giúp đỡ" những đội khác. ] -Editor: Autumnnolove-Khán giả trong nước đang ở khu bình luận trò chuyện nhàn nhã, không quá lo lắng như khán giả của các nước khác.

Tất nhiên, khu bình luận hoàn toàn đang thảo luận "anh Ninh" như thế này như thế nọ, làm cho Bạc Tương Tương và Phùng Ngọc Tiêu vẫn luôn chú ý phát sóng trực tiếp tức giận muốn ngất xỉu.

Chẳng phải cô ta sẽ bẽ mặt và bị đuổi khỏi đội sao?Tại sao bây giờ lại được nhiều người khen ngợi như vậy?Ả Lạc Ninh này thật sự đáng giận, lần nào cũng có thể xoay chuyển tình thế một cách kỳ lạ.

Nhưng dù cho các cô ấy có tức giận, ghen tị, hâm mộ hay căm phẫn đến đâu, cũng chẳng có cách nào ngăn cản.

Lúc Phùng Ngọc Tiêu bên này đang ghen tức với Lạc Ninh, cô ta lại bị cảnh sát bắt với tội danh cố ý gây thương tích cho người khác.

Hoặc Duệ đã tra ra được, cô ta là người xúi giục và cung cấp axit cho Dư Văn, cho nên lập tức báo cảnh sát.

Tất nhiên Phùng Ngọc Tiêu sẽ không nhận tội, nhưng Hoắc Duệ đã đưa ra chứng cứ xác thực, cô ta không thừa nhận thì tội danh vẫn được thành lập.

Cô ta cầu cứu nhà họ Phùng, nhưng không có kết quả.

Cô ta tiếp tục cầu cứu nhà họ Cẩu, Phùng Nham Bách lại giáng cho cô ta thêm một đòn nữa.

Ông ta tố cáo Phùng Ngọc Tiêu đã cấu kết với hai quản lý cấp cao ở Cẩu thị làm giả chứng từ, biển thủ hơn 1,000 vạn.

Sau khi Phùng Ngọc Tiêu biết chuyện này, cô ta chẳng những hận Lạc Ninh, cũng ghi hận Phùng Nham Bách và nhà họ Phùng.

Sau cùng, Phùng Ngọc Tiêu phải chịu trách nhiệm vì những việc làm của cô ta, mối quan hệ cha con khắng khít ban đầu cũng hoàn toàn tan vỡ.---Góc khoe con.
 
(Phần I) Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
CHƯƠNG 271


--Dịch : Autumnnolove--

CHƯƠNG 271

Lạc Ninh và các thành viên trong đội nghỉ ngơi hơn một tiếng, một gã đàn ông khoảng 20 tuổi mặc quân phục đi đến.

Gã mở lời: "Các đồng chí chính là người muốn gia nhập vào đội cứu hộ sao?"

Bặc Hiên gật đầu, nói: "Đúng vậy, là chúng tôi.

Bây giờ chuẩn bị xuất phát à?"

Gã đàn ông trẻ tuổi nói: "Đúng rồi, bây giờ sẽ lập tức xuất phát."

Sắc mặt của anh ta càng thêm nghiêm túc: "Tôi tên là Liêu Hữu, đội trưởng phụ trách đội cứu hộ lần này.

Các đồng chí muốn tham gia không thành vấn đề, nhưng phải tuân theo mệnh lệnh của tôi."

Nếu không phải do bọn họ thiếu nhân lực, cũng sẽ không nhận người ngoài.

Không phải gã có thành kiến gì với người mới đến, chỉ là không phải người mình thì khó quản lý.

Bặc Hiên mỉm cười: "Đây là đương nhiên, chúng tôi cũng hiểu quy củ."

Nghe Bặc Hiên nói như vậy, Liêu Hữu rất hài lòng, nói: "Vậy các đồng chí đi theo tôi!"

Sau đó, gã thấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bên cạnh họ cũng đứng lên, có vẻ như cũng chuẩn bị đi theo.

Liêu Hữu nhìn Lạc Ninh và hỏi: "Đồng chí này cũng đi cùng sao?"

Lạc Ninh gật đầu, "Phải, có vấn đề gì sao?"

Liêu Hữu hơi cau mày, "Đồng chí đừng đi, lát nữa theo xe trở về căn cứ đi."

Dẫn một cô gái xinh đẹp õng ẹo đi cùng, rốt cuộc là đi cứu hộ, hay đi làm vệ sĩ cho cô ta?

Bây giờ họ không có dư thừa sức lực và tâm trí để đi trông chừng cô ta đâu.

Lạc Ninh: "...", người đàn ông này thật là trọng nam khinh nữ, "Tôi và họ chung đội, đã đăng ký cùng nhau trước đó".

Cô ngừng một chút, tiếp tục nói: "Yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không trở thành gánh nặng cho các đồng chí."

Cô chỉ cần nhìn qua là biết Liêu Hữu đang lo lắng điều gì, cho nên mới nhấn mạnh một câu như thế.

Bặc Hiên cũng tiếp lời: "Lạc Ninh có năng lực tự bảo vệ bản thân, kỹ năng cũng rất tốt.

Vả lại, có chúng tôi ở đây, nhất định sẽ không làm các đồng chí phải nhọc lòng."

Trông Lạc Ninh mềm mại xinh đẹp, nhưng lúc người ta tàn sát thây ma không hề thua kém bọn họ chút nào.

Nhưng Bặc Hiên cũng không giải thích nhiều, vấn đề là gã đội trưởng này mới gặp mặt nên sẽ không tin, chi bằng cứ để gã tận mắt chứng kiến.

Phàn Dã và những người khác cũng nói vào: "Đúng, đúng.

Nếu có chuyện gì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, đồng chí cứ yên tâm."

Gã đội trưởng này khinh thường "anh Ninh" của họ, lát nữa phải để "anh Ninh" làm gã phải lóa mắt.Bọn họ đều nói như thế, Liêu Hữu cũng không tiếp tục dông dài, "Được rồi, hy vọng các đồng chí nói được thì làm được."

Gã cũng không phải có ý kiến với Lạc Ninh, nhưng gã cảm thấy một cô gái õng ẹo có vẻ như không thể làm nên trò trống gì.

-Editor: Autumnnolove-Vì vậy, nhóm Lạc Ninh theo chân Liêu Hữu rời khỏi khu nghỉ ngơi.

Hiện tại tài nguyên khan hiếm, bên ngoài chỉ có một chiếc xe việt dã quân sự và một chiếc xe tải lớn.

Trên xe việt dã đã có mấy người ngồi, ngay cả xe tải ở phía sau cũng có vài người đang đứng.

Mặc dù Liêu Hữu hơi ghét bỏ Lạc Ninh vì cô đi theo có thể sẽ tạo thêm nhiều rắc rối, nhưng gã vẫn bảo một người đang ngồi trên xe việt dã xuống và để cô lên ngồi.

Bặc Hiên và những người khác thì không may mắn như vậy, trực tiếp đi xe tải.

Sau khi nhảy lên xe tải, Nhạc Khiếu ngậm điếu thuốc trong miệng, cảm thán: "Quả nhiên...người đẹp thì đi đến đâu cũng nổi tiếng!"

Người đẹp thì ngồi xe việt dã, đàm trai tráng bọn họ phải đứng thùng xe tải.

Bặc Hiên bật cười: "Nói lời vô nghĩa!"

"Đội trưởng Liêu, anh cũng được đó", sau khi Phàn Dã lên xe, bèn nói.

Hiện tại, bọn họ rất hoan nghênh Lạc Ninh.

Vì vậy khi Liêu Hữu sắp xếp cho Lạc Ninh ngồi xe việt dã, họ rất hài lòng.

Bặc Hiên gật đầu, "Trông cũng không tệ lắm, cứ đi theo anh ta trước đi."

Ngay sau đó, xe khởi động chạy ra khỏi căn cứ, lang thang khắp thành phố, tìm kiếm và cứu hộ những người sống sót ở nơi thây ma không tụ tập.

Liêu Hữu cũng ngồi xe việt dã, thỉnh thoảng gã sẽ nói vài câu với đồng đội, sau đó dùng bộ đàm liên hệ với những đồng đội ở nơi khác để thăm dò tình hình.

Lạc Ninh nghe họ nói chuyện, cũng nắm bắt được hai tin tức.

Một, kho vũ khí lớn nhất của quân đội bên này bị khóa, cán bộ quản lý đã biến thành thây ma, cần phải có dấu vân tay và mống mắt của y mới có thể mở ra được.

Bởi vì nó được khóa bằng khóa thông minh, mạnh mẽ phá hư khóa càng không được, sẽ khởi động hệ thống tự hủy.

Còn một kho vũ khí cấp cao khác, nhưng cán bộ trông coi trùng hợp đã đi công tác từ hai ngày trước.

Bây giờ đang lúc tận thế, đường bên ngoài bị phong tỏa, hoàn toàn không có đường về.

Hai, có một nhóm nghiên cứu khoa học sinh học đang bị mắc kẹt ở phòng thí nghiệm bên này, tương tự là không thể mở được khóa thông minh.

Nhóm nghiên cứu khoa học này rất quan trọng, nghe nói muốn nghiên cứu ra vắc-xin chống lại vi-rút thây ma thì phải dựa vào họ.

Tuy nhiên, quân đội đã cử vài đoàn người đến giải cứu mà vẫn chưa thành công.

Liêu Hữu và các đồng đội đang rất lo lắng.

Thời buổi hiện tại, các nhà khoa học đều trở nên vô giá, phải nghỉ cách cứu họ bằng mọi cách.

Trên đường, họ gặp rất nhiều thây ma.

Nhưng Lạc Ninh không cần phải ra tay, đám người Liêu Hữu đã giải quyết toàn bộ.

Nhóm Bặc Hiên ở phía sau cũng xuống xe và hỗ trợ tiêu diệt thây ma.

Lạc Ninh chỉ ngồi yên trên xe mà không đi xuống, hoàn toàn là bởi vì mệnh lệnh của Liêu Hữu, cho nên cô mới tình nguyện chấp hành.

Cô lấy một cây kẹo mút tìm được ở căn phòng ký túc xá ban đầu, nhét vào trong miệng, hạ cửa sổ xe xuống và ngắm nhìn phong cảnh tàn sát thây ma bên ngoài.

-Truyện được đăng tải tại Wattpad: Autumnnolove, vui lòng đọc ở Wattpad của mình để đọc đủ và ủng hộ mình- [ Sao em có cảm giác như anh Ninh của em đi nghỉ phép nhỉ? ] [ Mấy anh đầu đất khổ cực giết thây ma, anh Ninh nhàn nhã ngồi trên xe ngậm kẹo mút, sự thiên vị này quá sức rõ ràng. ] [ Thật ra nếu không phải trước đó đã nhìn xem anh Ninh giải quyết thây ma nhẹ nhàng thế nào, tôi cũng sẽ giống như anh đội trưởng đẹp trai kia, cho rằng anh Ninh chính là bông hoa xinh đẹp cần người khác phải che chở. ] [ Anh Ninh cũng không khách sáo.

Bảo ngồi trên xe, thật sự là ngồi lì trên xe luôn.

Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn đã bay xuống xe thể hiện từ lâu rồi, chứng minh bản thân. ] [ Thiệt sự mà nói, anh Ninh của tôi chỉ cần phụ trách xinh đẹp là được.

Như cô ấy nói, người ta xinh đẹp đáng yêu thế kia, ai lại đi giết thây ma! ] [ Đúng, đúng.

Mấy chuyện đó làm ảnh hưởng hình tượng xinh đẹp của anh Ninh chúng ta lắm. ] [ Chứ còn gì nữa, anh Ninh phụ trách xinh đẹp, chúng ta phụ trách liếm màn hình. ] [...Cái đám chó nghiện sắc đẹp này, đủ rồi đó! ] Trên màn hình, mọi người đang trò chuyện rôm rả.

Người qua đường vào xem cũng cảm thấy vui vẻ, Lạc Ninh lại bỏ vào túi thêm một đợt fan nhan sắc.

3 tiếng sauLiêu Hữu có vẻ mỏi mệt, chau mày.

Tiêu diệt thây ma và cứu hộ không ngừng nghỉ, thể lực của họ đã tiêu hao rất nhiều.

Lạc Ninh cảm thấy bản thân không làm gì có vẻ như cũng không hay, vì vậy cô cầm mấy chai nước trong túi và đưa cho họ.

Liêu Hữu đón lấy và uống mấy hớp liền, "Cảm ơn!"

Sau đó gã nhìn Lạc Ninh, đáy mắt mang theo vài phần cực chẳng đã: "Chuyện này...Sau khi trở về, tôi cho người đưa đồng chí đến căn cứ của người sống."

Trước đó quả nhiên không nên cho cô ấy đi theo, còn yêu cầu cô ấy ngồi yên ở trên xe không được đi xuống, cô ấy ngoan ngoãn làm theo, nếu không bọn họ còn phải phân tâm mà trông chừng cô ấy nữa.

Lạc Ninh lắc đầu, "Vậy thì không tốt lắm đâu, tôi còn muốn đi theo mọi người góp sức mà."

Liêu Hữu xoa xoa nếp nhăn giữa chân mày, "Đồng chí cũng chẳng giúp được gì, chi bằng cứ trở về căn cứ đi, có lẽ sẽ tìm được chuyện gì đó mà làm."

Lạc Ninh chớp chớp mắt, "Là đồng chí yêu cầu tôi không được xuống xe làm phiền, cũng không phải là tôi không giúp đỡ mọi người."

Mỗi lần gặp thây ma, gã đều lặp đi lặp lại và nhấn mạnh rằng cô tuyệt đối không được xuống xe, tạo thêm phiền phức.

Cô còn có thể làm gì, chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của đội trưởng.

Đúng lúc cô cũng không muốn cầm dao xẻ dưa hấu chém thây ma trên màn ảnh phát sóng trực tiếp, trông rất cay mắt.

Xem ra cần phải nhanh chóng tìm súng ống hỏa dược, thay thế dao xẻ dưa hấu mới được.

"...", Liêu Hữu nghẹn họng trân trối, lại không tiện mở miệng mắng một cô gái.

Dù sao gã cũng đã quyết định, sau khi trở về, cho người đưa Lạc Ninh đến căn cứ người sống.Còn chưa kịp tiến hành, đột nhiên cấp trên đưa ra mệnh lệnh, yêu cầu họ nhanh chóng chạy đến phòng thí nghiệm kia để cứu viện.

Liêu Hữu đành phải tiếp tục mang theo Lạc Ninh mà lên đường.
 
(Phần I) Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
CHƯƠNG 272


🌺Dịch : Autumnnolove🌺

CHƯƠNG 272

Vị trí của phòng thí nghiệm cách nơi này không xa, vì vậy cấp trên mới có thể yêu cầu Liêu Hữu dẫn người đến chi viện.

Trên xe, có người nhịn không được bèn hỏi: "Đội trưởng, sao lại hạ mệnh lệnh cho chúng ta qua bên đó chi viện một cách bất thình lình như thế, đã phát sinh chuyện gì sao?"

Liêu Hữu trả lời: "Lũ thây ma đột nhiên tụ tập ở đó, có vẻ như chúng đang muốn tấn công phòng thí nghiệm".

"Cấp trên ra lệnh cho chúng ta phải đảm bảo những người bên trong phòng thí nghiệm sẽ không bị thây ma tấn công khi họ đi ra ngoài, vì vậy cần chúng ta đến đó hỗ trợ tiêu diệt lũ thây ma".

Người nọ tiếp tục hỏi: "Chẳng phải những nhà khoa học đó đang bị mắc kẹt bên trong phòng thí nghiệm không ra ngoài được sao?"

Liêu Hữu thở dài, "Bây giờ đúng là đang bị khóa lại, nhưng nếu cuối cùng họ giải mã được khóa thông minh, họ cũng có thể ra ngoài"."

Họ cũng quá xui xẻo rồi, không chỉ người quản lý khóa thông minh biến thành thây ma, mà còn kích hoạt khóa lệnh* tối cao, chỉ có người đã bị biến thành thây ma kia mới có thể giải ra".(*khóa lệnh: Một tín hiệu do người sử dụng khởi xưởng và được trao cho chương trình máy tính để bắt đầu, kết thúc, hoặc điều khiển sự thực hiện một thao tác cụ thể.

Trong các chương trình điều khiển bằng lệnh, bạn đánh khai báo lệnh và cú pháp thích hợp của nó rồi ấn phím Enter.

Còn trong chương trình điều khiển bằng trình đơn thì bạn chỉ việc chọn dùng một lệnh trong trình đơn trên màn hình.)Phòng thí nghiệm làm như vậy vốn là muốn đảm bảo bí mật và an toàn cho các công trình bên trong, nhưng nào ngờ bây giờ nó lại trở thành bùa đòi mạng.Người nọ có chút lo lắng: "Không biết các nhà khoa học trong đó thế nào rồi.

Từ lúc mạng Internet bị gián đoạn, cũng không nhận được bất kỳ tin tức nào từ trong đó gửi ra".

"Chỉ có thể cầu nguyện cho họ đều sống sót", những người khác cũng rất lo lắng.

Lần này đột nhiên xuất hiện thây ma là do một loại vi-rút tạo thành.

Nghe nói chỉ cần tìm nguồn gốc lây nhiễm, giải mã và phân tích các thành phần của nó là có thể chế ra được vắc-xin.

Mà nhóm nghiên cứu khoa học ở thành phố của họ, chính là những người có triển vọng nhất. –Editor: Autumnnolove–Hơn nửa giờ sau, hai chiếc xe đã chạy đến bên ngoài phòng thí nghiệm.

Quả nhiên, nhìn thấy rất nhiều thây ma đang tụ tập và tấn công phòng thí nghiệm, bốn phía liên tục vang lên tiếng súng và tiếng gào rú.

Liêu Hữu nhanh chóng dùng bộ đàm để liên hệ với những người đang bảo vệ bên trong phòng thí nghiệm.

Bộ đàm mà họ đang sử dụng là loại tân tiến nhất, cho nên nó vẫn hoạt động trong phạm vi thành phố.

Thiết bị này cũng giải quyết những bất cập do Internet đột nhiên bị gián đoạn mà tạm thời không thể khôi phục mang đến.

Cấp trên yêu cầu họ phối hợp với những đội khác, tấn công từ bên ngoài vào, người bên trong sẽ phá vòng vây ra, nội ứng ngoại hợp mà tiêu diện lũ thây ma.

Sau khi thảo luận kế hoạch tác chiến xong, Liêu Hữu nhìn đồng hồ, "Mười phút nữa sẽ bắt đầu hành động!"

Sau đó, gã quay đầu lại và nói với Lạc Ninh: "Đồng chí cứ ở trên xe, đến lúc đó khóa chặt cửa xe và cửa sổ xe lại."

Nơi này đã bắt đầu có những đội quân thây ma, số lượng quá nhiều.

Ngay cả bọn họ cũng cảm thấy khó khăn, sinh mệnh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, chứ đừng nói đến phải phân tâm bảo vệ Lạc Ninh.

Lạc Ninh cực chẳng đã nói: "Tôi thật sự không có kém cỏi như đồng chí nghĩ mà, tôi có năng lực tự bảo vệ bản thân."

Đương nhiên là Liêu Hữu không tin, "Không được!

Việc xử lý thây ma này cứ để cho nam giới chúng tôi làm là được rồi, đồng chí cứ ở yên trên xe."

Lạc Ninh trợn mắt lên, "Triều đại phong kiến đã diệt vong bao nhiêu năm rồi, đồng chí còn dùng tư tưởng cổ hủ trọng nam khinh nữ sao?"

Liêu Hữu kiên trì nói: "Tôi biết phái nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, nhưng chuyện này không thể thương lượng.

Tôi là đội trưởng, đồng chí phải làm theo sự sắp xếp của tôi."

Những đồng đội của Lạc Ninh quả thực có kỹ năng rất vững vàng, có lẽ sẽ giúp đỡ được rất nhiều.

Gã chỉ sợ là Lạc Ninh đi theo vào, làm trở ngại thì thôi, còn ảnh hưởng đến những người khác, buộc người khác phải chia ra để che chở cho cô ta, chẳng bằng để cô ta ở yên trên xe.

Vả lại, cô ta nói là cô ta có năng lực tự bảo vệ bản thân, nhưng yếu ớt thế này thì không biết là có thể đối phó được với bao nhiêu con thây ma.

Đối với bọn họ, tình hình hiện tại cũng chỉ có giết hoặc bị giết.Lạc Ninh: "......"

Lạc Ninh cũng biết tính cách gã vô cùng cố chấp, muốn thuyết phục gã thật sự không dễ dàng.

Ngay mai, các cô còn muốn mượn kênh phát sóng của đội Liêu Hữu để quảng cáo, tham gia nhiệm vụ đi kho vũ khí thu thập vật tư, cho nên cũng không thể mạnh mẽ vi phạm mệnh lệnh của đội trưởng là gã.

Lạc Ninh nảy ra một ý tưởng: "Đồng chí không cho tôi đi, chắc chắn đồng chí sẽ hối hận.'Liêu Hữu: "...", cô gái này sao lại không biết nghe lời như thế?

Gã nói: "Tôi sợ cho đồng chí đi, tôi mới là người hối hận".[ Anh đội trưởng đẹp trai cũng quá thẳng tính, ảnh không biết cách nói chuyện chút nào, chẳng trách không có bạn gái. ] [ Sao cậu biết anh ta không có bạn gái? ] [ Đối xử với anh Ninh xinh đẹp của chúng tôi mà còn lạnh lùng độc mồm độc miệng, EQ thấp như thế thì có thể có bạn gái sao? ] [ .... ] [ Anh ta không cho phép anh Ninh xuống xe, không biết anh Ninh sẽ làm gì tiếp theo nhỉ? ] [ Tôi có linh cảm rằng lát nữa anh ta sẽ chủ động mời Lạc Ninh giúp một tay. ] [ Các người có phải là đã quá tự tin về Lạc Ninh rồi không? ] [ Xem tiếp đi rồi biết. ] –Truyện được edit và đăng tại Wattpad: Autumnnolove, vui lòng đoc ở Wattpad để đọc truyện đủ chap và ủng hộ mình–Lạc Ninh thật sự muốn đánh cho Liêu Hữu bất tỉnh, sau đó tự mình nhảy xuống.

Tiếc là không được, cô nói: "Tôi còn có một thân phận khác, có lẽ đồng chí vẫn chưa biết".

Đột nhiên Liêu Hữu trở nên khẩn trương và phòng bị, nhìn Lạc Ninh: "Thân phận gì?"

Chẳng lẽ cô gái này là kẻ xấu?

Cô ta cố tình đi theo để làm hỏng kế hoạch?Lạc Ninh thấy thái độ của gã, biết ngay gã đội trưởng này đang hiểu lầm.

Cả người cô toát lên sự tự tin chói lọi, nói: "Tôi thành thạo bẻ khóa thông minh, tôi là một thiên tài công nghệ".Liêu Hữu: "....".

Làm sợ muốn chết, còn tưởng rằng cô ta là kẻ địch, thì ra là muốn lừa bịp.

"Phía chúng tôi có mấy chuyên gia công nghệ cao, họ đã cố gắng bẻ khóa nhưng đều thất bại".Vì vậy, cô đừng có lộn xộn!

Lạc Ninh biết nói miệng thì không có bằng chứng, "Chẳng phải các đồng chí đã mất kết nối với những người đang bị mắc kẹt bên trong phòng thí nghiệm sao?

Bây giờ không thể biết được tình huống ở bên trong, nhưng tôi có thể giúp các đồng chí thăm dò tình huống bên trong".Liêu Hữu bán tín bán nghi, "Đồng chí giúp chúng tôi biết được tình hình bên trong bằng cách nào?"

Lạc Ninh hỏi: "Chắc là sẽ có camera ở bên trong phòng thí nghiệm đúng không?"

Liêu Hữu gật đầu: "Có, nhưng cũng chẳng biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, việc giám sát đã bị gián đoạn, bây giờ toàn bộ đều bị nhiễu sóng".

Lạc Ninh nói: "Tôi có thể giúp các đồng chí khôi phục màn hình giám sát".

Liêu Hữu cảm thấy rất khó tin, "Thật hay giả?"

Lạc Ninh tức giận, nói: "Tôi cần phải dùng chuyện này để lừa đồng chí sao?

Lát nữa thử chẳng phải sẽ biết sao, dù sao thì tôi nói gì đồng chí cũng đều không tin"."

Đội trưởng, hay là cứ để cô ấy thử xem sao?", có một người trên xe lên tiếng.

Mọi người đều không biết được tình huống bên trong như thế nào, nếu thật sự có thể khôi phục màn hình giám sát thì tốt rồi.

Vả lại, chỉ thử một chút, nếu thất bại, họ cũng chẳng mất mát gì.

Nhưng nếu như thành công, đó chính là chuyện tốt.Liêu Hữu suy nghĩ, "Chờ tôi liên hệ với bên trong trước, dù sao thì phòng giám sát cũng nằm trong tòa nhà thực nghiệm này".

Lạc Ninh nhấn mạnh: "Đồng chí nhân tiện nói cho họ biết, tôi còn biết mở khóa thông minh".Mục tiêu trọng tâm của cô là bẻ khóa, cứu những người ở bên trong ra.

Như thế chẳng những có thể giành được sự tín nhiệm của Liêu Hữu và cấp trên của gã, còn có cơ hội được mời đến giải mã ổ khóa thông minh của kho vũ khí bên cạnh.

Cuối cùng Liêu Hữu cũng truyền đạt lại những gì Lạc Ninh nói với người bên trong.

Sau khi bên trong thương lượng xong, bảo Liêu Hữu bảo hộ Lạc Ninh và tiến vào tòa nhà thực nghiệm để thử.

Nếu cô ấy thật sự có thể khôi phục màn hình giám sát, có nghĩa là cô ấy thực sự có bản lĩnh, bọn họ sẽ tiếp tục mời cô đi bẻ khóa thông minh.

Liêu Hữu nói với Lạc Ninh: "Đồng đội bên kia đồng ý để đồng chí vào thử".Gã dặn dò: "Lát nữa tôi sẽ đi theo hướng không có thây ma, đồng chí cứ đi phía sau tôi, cố gắng tự bảo vệ bản thân, đừng để thây ma bắt được đồng chí".

Lạc Ninh gật đầu: "Không thành vấn đề."
 
(Phần I) Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
CHƯƠNG 273


🌺Dịch : Autumnnolove🌺

CHƯƠNG 273

10 phút sau, Liêu Hữu nhìn thấy tín hiệu đèn pin từ đội khác.

Vì vậy, gã kêu tất cả mọi người xuống xe, làm tốt công tác chuẩn bị tiến công.

Phàn Dã thấy đội Liêu Hữu lấy súng ống từ cốp xe ra, có chút hâm mộ.

Cậu ta hỏi: "Có thể phát súng cho chúng tôi không?"

Họ đã có một con dao, nhưng đang phát sóng trực tiếp, dùng dao chém như vậy thì quá dã man và tổn hại hình tượng "anh chàng đẹp trai" của họ.

Liêu Hữu lắc đầu, "Không thể, người của chúng tôi còn không có mà sử dụng đây".

"Các đồng chí cứ sử dụng vũ khí của các đồng chí trước, nếu nhiệm vụ chi viện lần này thành công, tôi giúp các đồng chí hỏi ý kiến cấp trên xem thế nào".

Những người này mới tham gia lần đầu tiên vào hôm nay, gã không biết được họ là người thế nào, không ai biết họ có vấn đề hay không.

Nếu phát súng cho họ, đột nhiên họ nhắm họng súng về phía gã thì phải làm sao đây.

Vả lại, súng ống đạn dược đúng là không có nhiều, miễn cưỡng lắm mới đủ dùng.

Phàn Dã nghe gã nói vậy, chỉ có thể thất vọng mà đáp lại: "Cũng được, sau này nhờ đồng chí giúp tôi báo lên trên".Ngay lúc này, Lạc Ninh lên tiếng: "Có thể cho tôi một khẩu súng để tự vệ không?"

Cô cũng không muốn dùng dao xẻ dưa hấu mà chém...Nếu đổi lại là lúc trước, chắc chắn Liêu Hữu sẽ không cấp.

Mặc dù không thể tin tưởng Lạc Ninh, nhưng vẫn phải đưa cô đến thử khôi phục lại thiết bị giám sát.

Vì vậy, gã tìm một khẩu súng lục và đưa cho cô: "Đồng chí đừng cướp cò, cứ đi theo phía sau thôi.

Nhưng nếu như bị thây ma công kích thì cứ nổ súng ngay lập tức".Phàn Dã: "...", vừa mới nói ngay cả người trong đội cũng không có mà dùng, bây giờ lại cho Lạc Ninh.

Khinh thường ai vậy chứ hả?Chỉ vì người ta là người đẹp, còn bọn họ là "người đẹp giống đực" sao?Phàn Dã nói: "Người anh em, anh đây là đang kỳ thị giới tính đó!"

Liêu Hữu cũng hết cách, "Tôi cũng không muốn cô ấy làm ảnh hưởng đến tất cả mọi người, để cho cô ấy có thêm năng lực tự bảo vệ bản thân".Gã nói thêm: "Các đồng chí là người chung một đội, cũng cần phải để mắt đến cô ấy một chút".Phàn Dã trợn trắng mắt: "Năng lực tự vệ của cô ấy còn mạnh mẽ hơn cả tôi đó, cảm ơn!"

Liêu Hữu hoàn toàn không tin, cũng lười nói nhảm với cậu ta, "Được rồi, chuẩn bị hành động!"

Gã đưa tay ra và nhìn chằm chằm vào thời gian trên đồng hồ, mười phút trôi qua, gã lập tức hét lên: "Tấn công!"

Sau đó gã lao ra ngoài trước, đồng đội của gã theo ở phía sau.

Ở các hướng khác, cũng có các đội khác lần lượt lao ra.

Hầu hết đều sử dụng súng bắn phá, nhưng cũng có một số người dùng dao và ống thép thay thế vũ khí.

Điều đó có nghĩa là gã đội trưởng Liêu Hữu kia không có nói dối.

Nhóm Phàn Dã thấy vậy, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo.

Bây giờ họ có thể làm gì nữa, đành phải tiếp tục chém thôi.

Lạc Ninh không có xông lên, cô lên đạn, vừa đi theo vừa quan sát xung quanh.

Khi có một người phe mình bị thây ma đến gần, trong khoảnh khắc sinh tử, cô lập tức giơ súng lên và bắn ra một viên đạn.

Người được cứu ban đầu cũng giật mình, anh lính vốn cho rằng anh sắp bị thây ma bắt được, nào ngờ có người nổ súng cứu anh.

Thế nên anh ta xoay người lại, nhìn thấy là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nổ súng, không khỏi há hốc mồm.

Cô ấy từ đâu đến vậy?

Trước giờ họ chưa từng gặp cô ấy.

Nhưng đây không phải là lúc để xét nét chuyện này, vì vậy anh lính tiếp tục lao ra và giết thây ma. –Editor: Autumnnolove–Liêu Hữu và một đồng đội luôn phối hợp rất ăn ý với nhau, dựa lưng vào nhau và liên tục tiến lên phá vòng vây thây ma.

Bằng cách này, họ sẽ không dễ dàng bị tập kích từ phía sau.

Nhưng số lượng thây ma bao vây họ quá đông, có một vài tên thây ma còn rất khôn ngoan, quấy nhiễu đồng đội của gã.

Khi đồng đội của gã rướn người đánh chết một con thây ma, thì bất ngờ một con thây ma khác tìm được cơ hội, lập tức cắn vào cổ anh ta.

Cơ thể anh ta đang nghiêng về phía trước, lúc này muốn né tránh đã không còn kịp.

Liêu Hữu cũng không kịp cứu người, gã chỉ có thể nhìn đồng đội biến sắc, hét lên: "Đừng!"

Một viên đạn đột nhiên bay đến, cắm vào cái đầu thối nát của con thây ma chính xác không lệch một ly, làm cho nó trực tiếp ngã xuống mặt đất, người đã chết thì không thể lại chết nữa.

Liêu Hữu và đồng đội thở phào nhẹ nhõm, trong lòng còn vương vấn nỗi sợ.

Hai người đồng loạt nhìn về phía người vừa nổ súng, trông thấy Lạc Ninh lại bắn một phát súng về phía khác với tư thế vô cùng đẹp mắt, cũng cứu được một người suýt nữa thì bị thây ma cắn.

Sau đó, họ lại nhìn thấy thây ma lao vào Lạc Ninh, cô hoàn toàn bắn chết nó trước khi nó kịp lao đến gần.

"Đội trưởng, lần này đồng chí nhìn lầm rồi.

Chẳng những cô ấy có năng lực tự bảo vệ bản thân, tài thiện xạ của cô ấy cũng không phải dạng vừa đâu".Người này lại nói: "Tình hình loạn xạ như thế, ngay cả một tay súng bắn tỉa cũng khó có thể dùng một phát súng duy nhất mà bắn rớt đầu của con thây ma".Dù sao đi nữa, Lạc Ninh đã cứu anh ta một mạng, anh ta sẽ ghi lòng tạc dạ.Liêu Hữu cũng bất ngờ, "Tôi cũng không ngờ tài bắn súng của cô ấy chuẩn xác đến vậy".Sau đó, gã tiếp tục tiêu diệt thây ma, đồng thời tranh thủ tìm cơ hội phân phó cho đồng đội ở phía sau tiếp viện, yêu cầu người bên kia mang đến cho Lạc Ninh một khẩu súng và đạn tầm xa.

Những tiểu đội ở tuyến đầu đã phát hiện ra tình huống này, đoán rằng cô gái xinh đẹp này có thể là tay súng bắn tỉa được đội nào đó tuyển vào, quả nhiên lợi hại.

Cảm thấy tính mạng đã được đảm bảo, mọi người càng lao vào chém giết ác liệt hơn.

Không thể không nói, mặc dù Lạc Ninh không có xông lên đánh thây ma, nhưng cô lại có ảnh hưởng rất lớn.

Có mấy đội còn mang theo vũ khí sát thương diện rộng như bom kiểu mới, người bên trong cũng phá vòng vây từ bốn phía.

--Wattpad: Autumnnolove--Một tiếng sau, nhóm thây ma cuối cùng cũng bị tiêu diệt.

Điều khiến đám người Liêu Hữu kinh ngạc và vui mừng chính là, những đội người từ bên ngoài xông vào lại không có phát sinh tình huống hi sinh.

Đội đột phá vòng vây từ bên trong đã thương vong 30%.

Thật sự là trước đó số lượng thây mà quá nhiều, một người phải đối phó rất nhiều thây ma, chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể sẽ bị cào hoặc cắn trúng.

Sau khi mọi người tụ họp, họ cùng nhau đi lên lầu một của tòa nhà thực nghiệm để nghỉ ngơi, rất nhiều người chạy đến cảm ơn Lạc Ninh.

Ngay cả Liêu Hữu cũng hơi bối rối, đi đến trước mắt Lạc Ninh và kính cẩn nghiêng mình, "Xin lỗi, lúc trước tôi hiểu lầm thực lực của đồng chí, cảm ơn đồng chí đã cứu mạng các đồng đội của tôi".

Bên mặt trận của bọn họ, dưới họng súng của Lạc Ninh, có ít nhất là mười mất chiến sĩ đã may mắn thoát chết.

Lạc Ninh tỏ vẻ không để trong lòng, mỉm cười: "Không cần khách khí!

Chúng tôi đã gia nhập đội cứu hộ, trước mắt cũng xem như đồng đội, tất nhiên tôi không thể nhìn đồng đội của mình hy sinh".

Ấn tượng của Liêu Hữu đối với Lạc Ninh thay đổi rất nhiều, "Dù sao thì tôi vẫn muốn cảm ơn đồng chí".

Gã tiếp tục nói: "Đồng chí bắn rất chuẩn, trước kia từng tham gia huấn luyện sao?"

Lạc Ninh cười cười: "Bắn súng chỉ là sở thích của tôi thôi'.

Liêu Hữu: "...", chỉ là sở thích thôi, nhắm bắn còn chuẩn hơn cả gã, đột nhiên gã cảm thấy thật xấu hổ.

Vì vậy, gã chuyển đề tài: "Trên lầu sẽ nhanh chóng cho người đến đây, sau đó đưa đồng chí đến phòng điều khiển".

Bây giờ mới chính là điểm mấu chốt, chỉ hy vọng những gì Lạc Ninh vừa nói, thật sự có thể thành hiện thực.

Lạc Ninh nói: "Ok, tôi đã chuẩn bị xong rồi".

Cô nhìn ra sự lo lắng trong mắt gã, nói thêm một câu, "Yên tâm, tôi sẽ không làm mất mặt đội chúng ta".

Lúc này, nhóm Phàn Dã mới đi đến đây, "Anh Ninh, tay súng của anh cũng quá đỉnh rồi".

Trước đó họ đã huấn luyện cùng Lạc Ninh, biết Lạc Ninh nhắm bắn rất chuẩn, nhưng cũng không nghĩ có thể thần sầu đến mức này.

Trong tình huống vừa rồi, rất khó để có thể bắn nát đầu của một con thây ma bằng một viên đạn.

"

Sau này nhớ dạy bọn tôi nha!", Bọn họ bắn súng cũng không kém, nhưng có vẻ như vẫn còn kém xa Lạc Ninh.

Lạc Ninh bật cười: "Không thành vấn đề".
 
(Phần I) Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
CHƯƠNG 274


🌺Dịch : Autumnnolove🌺

CHƯƠNG 274

Khoảng chừng mười mấy phút sau, một người đàn ông trung niên mặc quân phục và hai người khác đi xuống.

Liêu Hữu kính cẩn cúi chào người đàn ông trung niên, "Xin chào Thượng tá Phan".Thượng tá Phan cũng giơ tay chào kiểu sĩ quan, sau đó bắt đầu tán thưởng: "Các đồng chí đã hoàn thành nhiệm vụ chi viện lần này rất xuất sắc".

Liêu Hữu khảng khái nói: "Đây là chuyện chúng tôi nên làm".

Thượng tá Phan gật đầu với Liêu Hữu, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Lạc Ninh, "Đây chính là cô Lạc, người có thể trợ giúp chúng tôi khôi phục hệ thống giám sát đúng không?"

Lạc Ninh cũng gật đầu lại với ông ta, mỉm cười và nói: "Xin chào Thượng tá Phan, tôi là Lạc Ninh".

Thượng tá Phan duỗi tay bắt tay cô, "Xin chào cô Lạc, lát nữa phải làm phiền cô rồi".

Lạc Ninh hỏi: "Xin đừng khách sáo, bây giờ chúng ta sẽ lên lầu luôn hay sao?"

Thượng tá Phan đưa tay ra, bày tư thế mời, mỉm cười: "Xin mời cô Lạc!"

Đám Bặc Hiện cũng thản nhiên đi theo, họ là đồng đội của Lạc Ninh, tất nhiên sẽ không yên tâm để cô đơn độc đi cùng những người này.

Liêu Hữu thấy vậy cũng đi cùng họ.

Thượng tá Phan chỉ nhìn thoáng qua mà không ngăn cản, xem như đã đồng ý.

Lúc nảy, ông đã nhìn thấy biểu hiện của những đồng chí này khi chiến đấu với lũ thây ma, khá hài lòng với họ.

Nhất là Lạc Ninh, bắn súng vô cùng chính xác, cô ấy đã cứu rất nhiều người trong lúc chiến đấu.

Cô ấy còn có thể là thiên tài kỹ thuật, nếu biết chắc cô ấy thật sự có thể khôi phục hệ thống giám sát, ông nhất định sẽ mời họ gia nhập quân đội.–Wattpad: Autumnnolove–Phòng kỹ thuật ở lầu bảy, mặc dù hiện tại mạng lưới Internet toàn thành phố đã tê liệt, nhưng điện lực vẫn còn nỗ lực hoạt động, nhóm người bèn đi thang máy lên.

Trong phòng kỹ thuật có vài người đang ngồi, thấy Thượng tá Phan tiến vào, họ vội vàng đứng dậy chào hỏi.

Sau đó, nhường vị trí điều hành chính lại cho Lạc Ninh.

Lạc Ninh cũng không khách sáo, sau khi cô ngồi xuống đã mở máy chủ lên.

Trước mặt mọi người, đôi tay của cô thoăn thoắt thao tác những mã số mà họ xem không hiểu.

Một lúc sau, Lạc Ninh ngừng tay.

Cô quay đầu lại và nói với đám người Thượng tá Phan: "Thiết bị giám sát ở phòng thí nghiệm bên dưới đã bị nhiễm vi-rút, tôi đang tìm kiếm và diệt vi-rút.

Khoảng nửa tiếng nữa, khởi động hệ thống giám sát lại một lần là có thể sử dụng".Thượng tá Phan ban đầu cũng không quá tin tưởng Lạc Ninh có thể khôi phục hệ thống giám sát, dù sao thì trước đó họ cũng mời chuyên gia đến xem thử và tất cả đều thất bại.

Nhưng Liêu Hữu đã đề cử, cho nên họ mới ôm hy vọng thử một lần.Khi nhìn thấy cô thao tác những đoạn mã đó trên máy chủ, ông cảm thấy rất chuyên nghiệp, có lẽ cô sẽ làm được.Ông ấy mỉm cười và nói: "Tốt quá, nếu có thể khôi phục hệ thống giám sát, thì đồng chí đã lập được công lớn.

Đến lúc đó, căn cứ chúng tôi sẽ khen thưởng đồng chí". –Editor: Autumnnolove–Mọi người ngồi ở phòng kỹ thuật, chờ thêm nửa tiếng nữa, hệ thống thật sự đã tự khởi động lại.

Lạc Ninh tiếp tục nhập một vài đoạn mã trên bàn phím, sau đó cô khởi động lại máy chủ lần nữa.

Sau khi thành công khởi động lại máy chủ, cô bấm vào hệ thống giám sát.

Điều khiến những người đang hiện diện phải khiếp sợ chịnh là, bấm mở hệ thống, vậy mà lại thấy được hình ảnh giám sát.

Màn hình giám sát ở phòng kỹ thuật và hệ thống theo dõi cũng vận hành bình thường, màn hình bị nhiễu sóng trước đó đã có hình ảnh thay thế.

Không chỉ đám người Liêu Hữu, ngay cả nhóm đồng đội Bặc Hiên cũng đang ngây ra như phỗng.

Đến bây giờ, họ mới biết được Lạc Ninh thật sự tài giỏi như vậy.

Sau đó, họ không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Trước kia họ còn khoe khoang trước mặt Lạc Ninh rằng họ là người đam mê vũ khí và công nghệ cao*, rất hiểu biết lĩnh vực này.

Nếu như yêu cầu họ đến sửa hệ thống giám sát này, họ chắc chắn đành bó tay chịu chết. (*Công nghệ cao - 高科技 : Công nghệ cao hay kỹ thuật cao là có hàm lượng cao về nghiên cứu khoa học và phát triển công nghệ; được tích hợp từ thành tựu khoa học và công nghệ hiện đại; nhằm tạo ra sản phẩm có chất lượng, tính năng vượt trội, trị giá gia tăng cao và thân thiện với môi trường; đóng một vai trò rất quan trọng đối với việc hình thành ngành sản xuất, dịch vụ mới hoặc hiện đại hóa, công nghiệp hóa các ngành sản xuất, dịch vụ hiện có.)Bặc Hiên xem còn hiểu một chút về đoạn mã và trình tự thao tác của Lạc Ninh, nhưng đám Phàn Dã thì đã hoàn toàn ngây ngốc, giống như mới từ trên trời rơi xuống.

Lạc Ninh đứng dậy và nói: "Hệ thống giám sát đã được khôi phục, các đồng chí xem tình hình bên dưới phòng thí nghiệm đi".

Lúc này, nhóm Thượng tá Phan tạm thời không rảnh mà suy nghĩ những chuyện khác, ngay lập tức tiến lại gần màn hình giám sát.

Chuyện họ lo lắng nhất hiện nay chính là tình hình của nhóm chuyên gia nghiên cứu khoa học trong phòng thí nghiệm y học.

Việc giám sát là đa hướng, hơn hai mươi màn hình theo dõi ở những vị trí khác nhau, hình ảnh thu được cũng khác nhau.

Tuy nhiên, tình hình chung thì khá tương đồng.Xem xong video giám sát, Thượng tá Phan thở dài: "Bên dưới đã có người biến thành thây ma rồi, đang đuổi bắt nhóm chuyên gia.

Ngoài ra, hiện tại họ đã cạn kiệt nước uống, thức ăn cũng còn rất ít, sợ là nhóm chuyên gia sẽ không kiên trì được bao lâu".

Vừa đói vừa khát, con người vẫn có thể sinh tồn thêm hai ba ngày, thậm chí là hơn.

Nhưng còn có thây ma lởn vởn, họ vẫn luôn chạy trốn khắp nơi.

Không có nước uống và lương thực, sức khỏe của nhóm chuyên gia đang dần suy yếu đến vô lực, sớm muộn gì cũng sẽ bị thây ma bắt được hoặc cắn trúng.

Theo hình ảnh giám sát, cũng có chuyên gia đang nỗ lực giải mã khóa thông minh, nhưng có vẻ như họ đều thất bại.

Thượng tá Phan đột nhiên nhớ lại tin nhắn mà Liêu Hữu gửi đến trước đó.

Ánh mắt ông ấy sáng rực, nhìn về phía Lạc Ninh: "Đồng chí Lạc, có phải là cô biết cách giải mã khóa thông minh không?"

Lạc Ninh mỉm cười, "Phải, tôi có nghiên cứu chút chút ở lĩnh vực này".

Thượng tá Phan trực tiếp mời: "Vậy làm phiền đồng chí đi đến cửa phòng thí nghiệm một chuyến, xem thử xem có thể giúp chúng tôi giải mã khóa thông minh và cứu nhóm chuyên gia nghiên cứu khoa học vô cùng quan trọng của chúng tôi ra".

Liêu Hữu cũng vội vàng nói theo: "Đúng vậy, mong đồng chí Lạc có thể giúp đỡ, chúng tôi vô cùng cảm kích đồng chí".

Ở thời khắc quan trọng, Lạc Ninh cũng không cố ý ra vẻ, cô gật đầu và nói: "Có thể, các đồng chí hãy dẫn đường cho tôi"."

Cảm ơn, cảm ơn!", cảm tình của Liêu Hữu đối với Lạc Ninh không ngừng tăng lên. [ Tôi đã nói rồi mà, đội trưởng đẹp trai sẽ chủ động mở lời mời anh Ninh giúp đỡ, bây giờ thì y như rằng. ] [ Vì vậy phải là anh Ninh lợi hại, đi đến đâu cũng có thể thích nghi! ] [ Mọi người nói xem, anh Ninh có thể phá giải khóa thông minh không? ] [ Nhất định có thể. ] [ Tôi tin anh Ninh đến sông cạn đá mòn! ] [ Tụi mày cứ tin tưởng mù quáng mãi đi, khóa thông minh sao có thể dễ dàng phá giải như thế, vả lại bây giờ nó còn được kích hoạt khóa lệnh cao cấp nữa. ] [ Chứ còn gì nữa, chuyên gia về lĩnh vực này của người ta còn chưa nghĩ ra cách.

Lạc Ninh chỉ là một nghệ sĩ, cô ta có thể làm được gì?

Dù sao thì em cũng đếch tin. ] [ Mấy ba không tin thì thôi, dù sao thì chúng tôi vẫn tin tưởng cô ấy. ] Khu bình luận của phát sóng trực tiếp hiện nay chia thành hai phe, không biết Lạc Ninh có thể giải mã khóa thông minh hay không.

Nhưng lần này những người tin tưởng Lạc Ninh đã chiếm phần đông, trong đó có rất nhiều người đều không phải là fan của Lạc Ninh. –Fanpage: Bản dịch 0 đồng–Sau đó, cả nhóm đi xuống tầng hầm.

Các thí nghiệm cấp cao và thực nghiệm mã hóa đều được đặt ở phòng thí nghiệm dưới tầng hầm.

Cánh cửa bên ngoài tầng hầm đã được các chuyên gia mở ra trước đó.

Đoàn người tiến vào, Lạc Ninh dừng lại ở vị trí hệ thống khóa thông minh ở cửa, bắt tay vào nghiên cứu và nhanh chóng tìm ra được nguyên lý hoạt động của hệ thống này.

Trải qua vài kiếp "tinh tế"*, trình độ khoa học kỹ thuật mà Lạc Ninh nắm giữ đã vượt bậc hơn ở đây gấp nhiều lần.

Kiểu hệ thống khóa thông minh này có thể nói là mức độ hàng đầu ở đây, nhưng theo đánh giá của cô thì nó chỉ ở mức cơ bản. (* Tinh tế: thời đại sao, thế giới mà nơi ở của con người không bị giới hạn trong một hành tinh.)Sau khi nắm bắt được nguyên lý hoạt động của hệ thống, Lạc Ninh nói: "Trực tiếp kích hoạt khóa lệnh cao cấp ở bên kia luôn đi".

Đoàn người thấy dáng vẻ tự tin của Lạc Ninh, cũng không khỏi cảm thấy chờ mong.

Vì vậy mọi người lại đi thang máy lên lầu ba, nơi này mới thật sự là đầu não của tòa nhà thực nghiệm.

Sau đó, mọi người nhìn thấy một cánh cửa màu bạc cứng cáp đang được đóng chặt.
 
(Phần I) Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
CHƯƠNG 275


🌺Dịch : Autumnnolove🌺

CHƯƠNG 275

Nghe nói cánh cửa này được làm bằng vật liệu chống cháy nổ hàng đầu, vì vậy không thể dùng biện pháp mạnh để phá nó.

Chính giữa cánh cửa là một hộp điều khiển, cũng chính là khóa thông minh của phòng thí nghiệm này.

Thượng tá Phan nhìn Lạc Ninh, nói: "Đồng chí Lạc, bây giờ nơi này chúng tôi hoàn toàn giao cho đồng chí".

Họ không giúp được gì.

Lạc Ninh gật đầu, "Tôi đã biết đại khái sẽ giải mã như thế nào rồi, bây giờ sẽ lập tức thử xem".Sau đó cô bước ra trước, mở giao diện của hộp điều khiển, các ngón tay không ngừng chuyển động.

Người ở đây không khỏi khẩn trương nhìn động tác của Lạc Ninh, ngay cả đám người Bặc Hiên cũng cảm thấy căng thẳng.

Khán giả xem phát sóng trực tiếp đều không khá hơn, tất cả đều đang nín thở mà nhìn chằm chằm.

Lần này Lạc Ninh tốn gấp đôi thời gian so với lúc cô khôi phục hệ thống giám sát.

Hơn một tiếng sau, mọi người nghe được một tiếng "tích".

Đi cùng với tiếng động này, trái tim của mọi người như ngừng đập theo.

"Tích tích, khóa thông minh đã được mở, vui lòng chờ trong giây lát!"

Nghe được giọng nói truyền đến, tất cả mọi người đều có cảm giác như được xá tội.

Có vài người còn kích động phát khóc, vậy mà đã thực sự mở ra rồi, nhóm chuyên gia bên trong được cứu rồi. –Editor: Autumnnolove–Mười mấy giây sau, một khe hở xuất hiện ở giữa hai cánh cửa màu bạc, sau đó từ từ tách ra hai bên.

Tiếng súng vang lên một cách bất thình lình, mọi người lại thấy một đám thây ma đột nhiên từ bên trong nhảy ra, tất cả đều bị bắn vào đầu và gục ngã trên mặt đất.

Người nổ súng đúng là Lạc Ninh.

Phàn Dã nghi hoặc hỏi: "Anh Ninh, làm sao mà biết được sau cánh cửa này có thây ma?"

Cậu ta nhận thấy sau khi tiếng "tích" kia vang lên, Lạc Ninh lập tức rút súng lục ra, cô đã hoàn toàn sẵn sàng trước khi cánh cửa được mở ra.

Lạc Ninh nhìn cậu ta, cực chẳng đã nói: "Trước đó chẳng phải tôi đã nói với các cậu là cần phải bồi dưỡng một đôi mắt quan sát nhạy bén sao?"

"Lúc xem băng giám sát ở trên lầu, chẳng lẽ các cậu không phát hiện ra, có mấy tên thây ma vẫn luôn lởn vởn ở gần cửa sao?"

Phàn Dã: "...", bọn họ đúng là không có chú ý đến điểm này.

Thật ra không chỉ Phàn Dã, ngay cả nhóm bộ đội và Liên Hữu cũng bỏ qua chi tiết này.

Thượng tá Phan cười tươi rói, khen ngợi: "Sức quan sát của đồng chí Lạc rất mạnh, khâm phục".

Vấn đề khiến cho đợt cứu viện của họ đi vào bế tắc cuối cùng cũng đã được giải quyết, tảng đá đè nặng trong lòng ông ấy rốt cuộc cũng có thể buông xuống.

Nếu không thể giải cứu được các chuyên gia của phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học, họ cũng không thể sống thanh thản suốt quãng đời còn lại của mình.

Suy cho cùng, đây là vấn đề liên quan đến sống còn của nhân loại.

Liêu Hữu cũng dùng vẻ mặt bội phục mà nhìn Lạc Ninh, nói: "Đồng chí thật sự là một thiên tài công nghệ cao, quá lợi hại".

Gã nói thêm: "Giải quyết khóa lệnh cao cấp của khóa thông minh trong vòng một giờ đồng hồ, đồng chí đã hoàn toàn phá vỡ kỷ lục".

Lạc Ninh mỉm cười một cách khiêm tốn: "Đồng chí quá khen!"

Thật ra cô vẫn có thể phá giải nó trong vòng mười phút, nhưng trước mặt những người ở đây và khán giả phát sóng trực tiếp, tất nhiên không thể làm nhanh như vậy. –Wattpad: Autumnnolove–Nhóm người vừa nói chuyện, vừa nhanh chân đi vào bên trong.

Lần này, mọi người đều mang súng ống vũ khí ra, nếu gặp phải thây ma sẽ giải quyết dễ dàng.

Trên đường, thật sự chạm trán vài tên thây ma đang đuổi theo nhân viên nghiên cứu, sau đó bị họ xử lý nhanh chóng.

Ba anh nhân viên nghiên cứu vốn dĩ đang chạy trốn khắp nơi lại được cứu, đầu tiên là sửng sốt, thế mà lại có người giải mã được khóa thông minh, sau đó hai chân mềm nhũn ngồi sụp trên mặt đất, thở hắt ra một hơi.

Một nhân viên nghiên cứu trông tuổi tác có vẻ lớn nhất trong số đó nhìn Thượng tá Phan, hỏi: "Các anh là người của quân đội phái đến giải cứu chúng tôi sao?"

Thượng tá Phan mặc quân phục và đeo huân chương, cho nên thân phận rất rõ ràng.

Thượng tá Phan đi tới và đỡ anh ta đứng dậy, hỏi thăm: "Đúng vậy, các anh không sao chứ?

Tiến sĩ La đâu rồi?"

Tiến sĩ La là người đứng đầu phòng thí nghiệm này, cũng là hy vọng cuối cùng có thể giải mã được vi-rút thây ma.Sau khi nhân viên nghiên cứu nọ đứng lên, nói: "Tiến sĩ La vẫn còn sống, nhưng chú ấy bị bệnh rồi, tình hình cũng không khả quan lắm".

"May mà mọi người đến kịp lúc".

Nói xong anh ta lấy lại tinh thần, dẫn đường cho đoàn người đi đến chỗ kín đáo nhất của phòng thí nghiệm.

Dọc đường vẫn còn mấy tên thây ma đang lang thang, nhưng đều bị nhóm Liêu Hữu bắn vào đầu.

Họ nhanh chóng đến nơi, anh nhân viên nghiên cứu nọ đặt tay lên tường.

Trên tường tức khắc hiện ra một giao diện, sau đó có giọng nói máy móc vang lên.

"Xác minh lòng bàn tay trùng khớp".Sau đó, xuất hiện một cánh cửa kim loại trên tường, chậm rãi mở ra.

Mọi người đều tiến vào, nhìn thấy một người đàn ông trung niên thanh lịch tóc vàng và đeo mắt kính, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt nhắm nghiền, cơ thể cuộn tròn trông rất chật vật.

Anh nhân viên nghiên cứu nói: "Tiến sĩ La bị sốt rồi".

"Phòng thí nghiệm bên này không có thuốc, chúng tôi sợ chú ấy bị thây ma cắn nên mới đưa chú ấy đến đây".Như vậy thì ít ra tiến sĩ La sẽ không chết ở trong miệng thây ma, phát sốt thì không nhất thiết sẽ tử vong.

Thướng tá Phan vội vàng tiến lên và quan sát, "Hình như tiến sĩ La sốt đến mê sảng rồi, chúng ta cần phải nhanh chóng đưa ông ấy đi chữa trị".

Lạc Ninh lấy thuốc hạ sốt khẩn cấp trong ba lô ra và nói: "Cứ cho ngài ấy uống thuốc hạ sốt trước đi, chờ đến lúc có thể đưa được ngài ấy đi cấp cứu, e rằng cơn sốt sẽ để lại di chứng thì càng phiền phức hơn".

Cô đã nhận ra, vị tiến sĩ La này chính là người có vị trí đặc biệt trong lòng đám người Thượng tá Phan.

Thượng tá Phan không khỏi kinh ngạc, "Đồng chí Lạc, đồng chí còn mang theo thuốc hạ sốt nữa sao?"

Lạc Ninh mỉm cười và giải thích, "Trước đó chúng tôi có đi ngang qua một hiệu thuốc, cho nên đã thu gom vài loại thuốc phổ thông, không ngờ nhanh như vậy đã có dịp dùng đến rồi"."

Thật sự là quá tốt rồi".

Thật ra Thượng tá Phan cũng đang rất lo lắng, tiến sĩ La có thể bị sốt đến hỏng đầu óc hay không.

Bây giờ đã có thuốc hạ sốt, ông ấy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ông ấy bảo Liêu Hữu đến cho tiến sĩ La uống thuốc.

Liêu Hữu lập tức đón lấy hộp thuốc từ trong tay Lạc Ninh, xem xét liều dùng chỉ định trên hướng dẫn sử dụng thuốc và nhét vào trong miệng tiến sĩ La.

May mắn thay, thuốc hạ sốt khẩn cấp này là chất lỏng, nếu không muốn cho người bệnh bất tỉnh uống cũng khá khó khăn.

Sau đó, Thượng tá Phan yêu cầu người phụ tá cõng tiến sĩ La trên lưng, nhanh chóng đưa tiến sĩ về căn cứ điều trị.

Tiến sĩ La chính là nhân vật quan trọng nhất trong đợt giải cứu này, rất quan trọng, may mà còn chưa chết.

Thượng tá Phan cũng chuẩn bị quay lại căn cứ, nếu không thì ông cũng không yên tâm được.

Vì vậy ông nói cảm ơn Lạc Ninh thêm mấy lần, bảo sau khi trở về căn cứ sẽ chào đón cô, giao phó Liêu Hữu tiếp tục nhiệm vụ cứu hộ, rồi đưa người đi trước. [ Lạc Ninh giải mã được khóa thông minh, quá bất ngờ! ] [ Em muốn hỏi một câu, có cái gì mà chị ấy không biết không? ] [ Tôi thấy chú tiến sĩ La aka nhân vật mấu chốt kia đang sốt rất cao, nếu còn kéo dài sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng, may mà có Lạc Ninh. ] [ Cô ấy thật sự đã có sự chuẩn bị trước, lúc đầu đã đi lấy thuốc, bây giờ ngay lúc cần thiết lại có mà dùng. ] [ Ô mai gót bà luôn á, anh Ninh của chúng tôi đã làm mọi người thất vọng bao giờ chưa? ] Nhóm Lạc Ninh là do Liêu Hữu dẫn đến, nên vẫn tiếp tục theo gã đi tìm những nhân viên nghiên cứu may mắn sống sót.

Mọi người đều là người cùng một đội, cho nên cũng bắt đầu phối hợp hành động.

Liêu Hữu dẫn theo vài người tách ra tìm kiếm.

Trong lúc đang tìm kiếm, đồng hồ thông minh của nhóm Lạc Ninh nhận được một tin nhắn ngắn.[ Kích hoạt manh mối mới của nhiệm vụ chính, tọa độ nằm ở phòng thí nghiệm của tiến sĩ La.

Manh mối này sẽ xuyên suốt toàn bộ nhiệm vụ chính, vô cùng quan trọng. ] [ Nhắc nhở: Điều này có liên quan đến xếp hạng cuối cùng của đội bạn. ]
 
(Phần I) Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
CHƯƠNG 276


🌺Dịch : Autumnnolove🌺

CHƯƠNG 276

Lạc Ninh và đồng đội xem xong tin nhắn, đều đang tự hỏi manh mối có thể được giấu ở chỗ nào?Nhạc Khiếu bật cười, nói: "Xem ra số chúng ta cũng rất may mắn, đang đứng ở tọa độ của manh mối mới, không cần phải vất vả tìm kiếm như lần trước".

Phàn Dã nói: "Đúng đó.

Tôi có người quen ở đội khác, anh ấy vừa mới liên hệ với tôi.

Nghe nói họ còn đang vất vả tìm kiếm manh mối đầu tiên kia kìa".

Nhạc Khiếu có chút bất ngờ, "Manh mối đầu tiên mà cũng khó tìm như vậy sao?

Đến giờ vẫn còn chưa tìm được?"

Phàn Dã trả lời: "Nghe nói bây giờ thây ma tụ tập càng ngày càng nhiều ở bên kia, họ lại không nhanh nhạy như Lạc Ninh mà phát hiện ra bia đá cất giấu manh mối trong thời gian ngắn như thế, cho nên vẫn đang tiếp tục chậm lại".

"Tôi nghe ngóng được từ chỗ anh ta, rằng ngoài chúng ta thì hiện tại mới chỉ có hơn ba mươi đội tìm thấy manh mối, những đội khác vẫn còn đang cực khổ ở đó".

Cậu ta cười hắc hắc, "Trong khi chúng ta đã tìm được manh mối mới rồi, chúng ta đã bỏ xa họ một quãng"."

Đây chính là chuyện đáng mừng, nhưng chúng ta còn phải cẩn thận tìm kiếm xem manh mối ở chỗ nào".Cận Phi Dương không muốn giội gáo nước lạnh vào Phàn Dã, nhưng quy mô phòng thí nghiệm rất rộng, muốn tìm được manh mối hoàn toàn không dễ dàng.

Phàn Dã nói xong, cậu ta và Nhạc Khiếu đồng loạt nhìn Lạc Ninh và Bặc Hiên bằng ánh mắt háo hức, "Trọng trách tìm manh mối này, giao cho hai người đó".

Bặc Hiên nghẹn họng, "Còn các cậu làm gì?"

Phàn Dã bật cười: "Chúng tôi phụ trách chém giết".Bặc Hiên cũng không quá trông chờ vào những chàng trai này, vì vậy hỏi Lạc Ninh: "Cô có ý kiến gì không?"

Lạc Ninh trả lời: "Tôi cần phải nhớ lại một cách tỉ mỉ những hình ảnh trong phòng kỹ thuật, xem thử có manh mối gì không".Bặc Hiên ngạc nhiên, hỏi: "Màn hình giám sát ở phòng kỹ thuật nhiều như thế, cô nhớ hết tất cả sao?"

Lúc đó cậu ta cũng cố ý ghi nhớ, nhưng thời gian không đủ, cho nên chỉ có thể nhớ được gần một nửa.

Lạc Ninh gật đầu: "Ừm, tôi đều nhớ trong đầu.

Nhưng lúc cần sử dụng nó, còn phải suy nghĩ một lúc".

"Có chuyện gì sao?", cô hỏi.

Khóe môi Bặc Hiên giật giật, có chuyện gì sao, tất nhiên là bị Lạc Ninh làm cho "ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa rồi".

Cậu ta nói: "Không có gì, chỉ cảm thấy năng lực ghi nhớ của cô quá mạnh.

Tôi cũng đã ghi nhớ một phần, bây giờ bắt đầu hồi tưởng lại chúng".Lạc Ninh bật cười: "Ok, sau khi chúng ta nhớ lại toàn bộ thì thương lượng tiếp".Sau đó, cô đi đến một cái ghế cách đó không xa và ngồi xuống, nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại những hình ảnh từ camera giám sát.

Cung điện ký ức* được mở ra, những hình ảnh trên màn hình giám sát một lần nữa xuất hiện trong trí óc của Lạc Ninh. (*Cung điện ký ức - Memory Palace: là phương pháp ghi nhớ được tạo ra từ hàng ngàn năm trước bởi người Hy Lạp cổ đại.

Phương pháp này vẫn còn phù hợp và sử dụng cho đến ngày nay.

Nó không chỉ sử dụng bởi các thí sinh trong các cuộc thi siêu trí nhớ, các người đang giữ kỷ lục thế giới về trí nhớ mà còn được sử dụng bởi thám tử lừng danh thế giới Sherlock Holmes.)Đây chính là phương pháp ghi nhớ của riêng cô, kiếp trước cô đã dùng nó, sau này khi xuyên đến các thế giới khác đã cải tiến một chút.

Vì vậy, chỉ cần cô xem qua một thứ, cô có thể ghi nhớ bằng cách đặt nó vào cung điện ký ức, khi cần thiết lại nhớ lại.

Bặc Hiên cũng tìm một chỗ để ngồi xuống, nhắm mắt và bắt đầu nhớ lại, cậu ta cũng có phương pháp ghi nhớ của riêng mình.

Nhìn thấy hai đồng đội chuyên nghiệp như thế, Phàn Dã đột nhiên nhận ra: "Đến tham gia giải đấu lần này, tôi cảm thấy giống như bị hai người này chế giễu chỉ số thông minh vậy".Lúc đó cậu ta cũng xem hình ảnh từ camera giám sát, nhưng chỉ có ấn tượng chung chung, bảo cậu ta đi nhớ lại manh mối gì đó, cậu ta cũng chỉ có thể cười ha ha.

Nhạc Khiếu đồng cảm, nói: "Ừa, tôi cảm giác ngày nào cũng phải mặc cảm trước chỉ số thông minh của họ!"

Cận Phi Dương lười biếng nói: "Được rồi, mấy thứ này các cậu có hâm mộ cũng không được đâu, chúng ta cứ chấp nhận số phận làm cu li đi".[ Ba chàng ngốc này, sau khi kết thúc giải đấu, không biết họ có bị ám ảnh tâm lý không nữa? ] [ Ha ha, hãy tính diện tích bóng ma tâm lý của ba chàng ngốc. ] [ Còn phải nói, Lạc Ninh và Bặc Hiên cũng thật sự quá giỏi.

Họ còn có thể nhớ rõ hình ảnh giám sát trước đó, tôi đã quên từ lâu rồi. ] [ Nói cái gì mà nhảm nhí vậy?

Nếu cậu không quên, cậu đã có thể đi tham gia thi đấu giải đấu này rồi. ] [ Tôi rất tò mò, không biết anh Ninh có nhớ ra được cái gì có ích không. ][ Vẫn là câu nói đó, anh Ninh của chúng tôi đã làm mọi người thất vọng bao giờ chưa? ] –Editor: Autumnnolove–Mọi người đều tập trung xem giải đấu với tâm trạng thấp thỏm.

Lần này, họ không xem cửa sổ phát sóng trực tiếp của những đội trong nước nữa, tất cả đều đang tập trung ở cửa sổ tổng quan.

Không thể trách họ, ai bảo biểu hiện của đội này lại xuất sắc đến mức hệ thống thông minh vẫn luôn đưa tin về họ trên cửa sổ tổng quan.

Không chỉ có khán giả trong nước xem cửa sổ tổng quan, còn rất nhiều khán giả ngoài nước cũng xem.

Lúc này, họ đang thảo luận xem rốt cuộc Lạc Ninh có thể thành công tìm ra manh mối của nhiệm vụ chính hay không, và sẽ mất bao nhiêu thời gian.

Đồng thời, họ cũng rất bất mãn vì đội nhà không biết cố gắng.

Đặc biệt là ba đội đang đứng hạng đầu, khán giả sắp mắng các thành viên đến chết rồi.

Đội Hoa Hạ đã ở trong phòng thí nghiệm, đội của nước họ chỉ mới tìm ra được một manh mối đầu tiên, lang thang trên đường, dò hỏi tin tức về phòng thí nghiệm của tiến sĩ La.

Đúng vậy, phòng thí nghiệm của tiến sĩ La thật ra là phòng thí nghiệm dưới tầng hầm này, chỉ có người của phòng thí nghiệm và quân đội biết.

Người bên ngoài không biết được nơi này, cho nên những đội khác không có cách nào tìm ra được vị trí. –Wattpad: Autumnnolove–Khoảng chừng hơn hai mươi phút sau, Lạc Ninh mở mắt ra.

Một lúc nữa, Bặc Hiên cũng mở mắt ra.

"Cô có phát hiện ra manh mối gì không?"

Cậu ta tiếp tục nói với Lạc Ninh: "Tôi hồi tưởng ở đây, có một chi tiết lóe lên trong đầu tôi...có một chiếc hộp được đặt ở đâu đó, trên đó có chữ viết là tiếng Trung".

Lạc Ninh mỉm cười: "Tôi cũng vừa phát hiện ra, chữ viết trên chiếc hộp này đúng là tiếng Trung.

Chúng ta đi tìm chiếc hộp trước, có lẽ nó đang chứa thứ mà chúng ta muốn tìm".Bặc Hiên thành thật nói: "Tôi không nhớ rõ chiếc hộp được đặt ở chỗ nào".

Cậu ta có thể nhớ ra chiếc hộp này là vì lúc xem băng giám sát, cậu ta đã thấy được chữ viết quen thuộc, cho nên ký ức mới được củng cố.

Lạc Ninh đứng lên và nói: "Không sao, tôi nhớ rõ nó nằm ở đâu.

Đi theo tôi!"

"Được!", Bặc Hiên cũng đứng lên, "May mà trí nhớ của cô tốt".

Sau đó, Lạc Ninh dẫn theo mọi người đi tới đi lui trong phòng thí nghiệm.

Cuối cùng, đi đến nơi chứa tài liệu và thư viện của phòng thí nghiệm...Sau khi đi vào, quả nhiên họ phát hiện ra một chiếc hộp kim loại đang nằm ở góc kệ sách.

Nhìn thấy Bặc Hiên ôm chiếc hộp ra, Phàn Dã không khỏi xuýt xoa.

"Hai người thật là đỉnh, thậm chí còn có thể nhớ ra thứ nằm trong một góc khuất xa xôi thế này".

Bặc Hiên khẽ cười: "Lạc Ninh giỏi hơn, cô ấy chẳng những nhớ rõ vị trí, còn biết rõ đường đi tìm".

Cậu ta quay đầu và hỏi Lạc Ninh: "Sao cô biết đường hay vậy?"

Lạc Ninh cũng trả lời thành thật: "Màn hình giám sát ở phòng kỹ thuật nằm ở những vị trí khác nhau, liên kết chúng lại chính là bản đồ đường đi của phòng thí nghiệm".

"Tôi tương đối nhạy cảm với tuyến đường trên bản đồ, cho nên lúc xem băng ghi hình, trong đầu đã tự động phác họa ra một bản đồ đơn giản".

Lần này Bặc Hiên cũng không cảm thấy quá bất ngờ, "Quả nhiên là giống như tôi đã dự đoán, chẳng trách trên mạng đều gọi cô là bản đồ sống".

Phản Dã dựng ngón tay cái với Lạc Ninh, "Anh Ninh đỉnh của chóp, sau này Lạc Ninh chính là đàn chị của em.

Em không phục anh ruột của em, nhưng em phục chị".

Nhạc Khiếu và Cận Phi Dương cũng không khỏi gật đầu, "Không hồ là anh Ninh của chúng ta, luôn xuất sắc như vậy".

"Cô không phải là người bình thường, trí nhớ và chỉ số thông minh này quá biến thái".

Nếu là người bình thường ngồi xem màn hình giám sát, đâu có ai liên hệ tất cả màn hình lại với nhau, tự vẽ ra một tấm bản đồ trong đầu?Tuyệt đối không có khả năng!

Sau đó, cả ba người đều âm thầm chửi rủa và kỳ thị, Cơ nhị còn muốn theo đuổi Lạc Ninh, chỉ số thông minh của anh ta hoàn toàn có thể bị Lạc Ninh nghiền áp chỉ trong vòng một giây.---Không biết mọi người có hay coi siêu trí tuệ hông, những màn thử thách trong siêu trí tuệ mà mình coi nó cũng "huyền huyễn" lắm mọi người, nhưng mà nó thật sự là như vậy á.
 
(Phần I) Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
CHƯƠNG 277


🌺Dịch : Autumnnolove🌺

CHƯƠNG 277

Khán giả xem phát sóng trực tiếp lại choáng váng thêm một lần nữa.

Không ai nghĩ đến chuyện Lạc Ninh có thể dựa trên màn hình giám sát, phác họa ra bản đồ của phòng thí nghiệm trong đầu.

Lần đầu tiên họ nghe nói đến khả năng này, chưa từng thấy qua trường hợp như thế.

Có rất nhiều nhà khoa học và các chuyên gia học vấn uyên bác đang theo dõi giải đấu mang tính cạnh tranh này.

Sau khi xem cảnh đó, họ đều nhất trí cho rằng Lạc Ninh chính là thiên tài.

Một giáo sư ở viện nghiên cứu dùng danh tính thật để lại bình luận. [ Một thiên tài như Lạc Ninh sao lại gia nhập làng giải trí?

Tôi cảm thấy em ấy nên đến làm việc ở cơ sở thí nghiệm của chúng tôi. ] [ Công ty hi-tech chúng tôi vô cùng cần những thiên tài như Lạc Ninh vậy, tôi cảm thấy cô ấy phù hợp với công ty chúng tôi hơn. ] Khóa thông minh ở phòng thí nghiệm, từ góc độ chuyên môn của bọn họ, cũng là kỹ thuật chưa xuất hiện ở trong nước.

Nhưng Lạc Ninh lại có thể phá giải loại khóa này, chứng tỏ cô ấy chắc chắn đã nắm vững công nghệ này.

Nếu cô ấy có thể gia nhập công ty của họ, thì họ càng có thể nghiên cứu ra những hệ thống thông minh cao cấp hơn.

"Lạc Ninh cũng rất nhạy bén trước các con số, đặc biệt là trong lĩnh vực máy tính, em ấy càng ưu tú.

Tôi cho rằng, em ấy rất phù hợp trở thành thành viên của Viện Hàn lâm Khoa học và Công Nghệ Quốc gia".

Đây chính là lời của giáo sư thuộc Viện Hàn lâm Khoa học và Công nghệ. [ Thân thủ của Lạc Ninh khá tốt, quan trọng là bắn súng rất chuẩn, thiên tài công nghệ kỹ thuật cao cấp, tôi cho rằng cô ấy nên đến công tác ở căn cứ của chúng tôi. ] Đây là lời của một người trong quân đội.

Sau đó, có rất nhiều viện nghiên cứu, phòng thí nghiệm, công ty,...xuất hiện, tất cả đều bày tỏ rất cần nhân tài giống như Lạc Ninh.

Điều khiến cho người ta càng kinh ngạc hơn còn ở phía sau, ban tổ chức đã đăng một tin tức trên trang chủ chính thức của phát sóng trực tiếp toàn cầu.

Nội dung cơ bản là Lạc Ninh không chỉ là một thiên tài công nghệ kỹ thuật, còn tương đối am hiểu về công nghệ thực tế ảo 6D, rất có thiên phú và tiềm năng trong lĩnh vực này.

Vì vậy, họ cũng muốn mời Lạc Ninh gia nhập công ty.

Ban đầu, bên phía ban tổ chức đã có kế hoạch sẽ trao đổi với Lạc Ninh, bây giờ nhìn thấy người người đang "thọc gậy bánh xe" từ mọi phía, cho nên lúc này họ mới vội vàng bày tỏ mong muốn mời Lạc Ninh. –Editor: Autumnnolove–Khán giả xem phát sóng trực tiếp đều không khỏi choáng váng.

Nhiều cơ quan ban ngành đứng ra muốn tuyển dụng Lạc Ninh, đây là lần đầu tiên họ chứng kiến tình huống như vậy. [ Anh Ninh của tôi quá truất'ssssssss, thế mà lại được nhiều cơ quan ban ngành, tổ chức và công ty chào mới như vậy. ] [ Tại sao tôi lại có cảm giác anh Ninh của tôi là miếng thịt ba rọi đang bị bầy sói ngấp nghé nhỉ? ] [ Éo nhé, anh Ninh của tôi rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, cậu mới là miếng thịt ba rọi. ] [ Bây giờ tôi chỉ cảm thấy rằng anh Ninh hoàn toàn bị làng giải trí làm cản trở sự nghiệp khoa học rồi. ] [ Nói mới để ý, tôi nhận ra nếu anh Ninh không làm nghệ sĩ, hình như vẫn còn rất nhiều ngành nghề khác để làm! ] [ Nấu ăn ngon, thuần thục cầm kỳ thi họa, biết bốc thuốc nam, biết điêu khắc, biết đổ thạch, bắn súng giỏi, thiên tài khoa học công nghệ.

Tùy tiện chọn một cái, cái nào cũng thành công. ] [ Chắc là vẫn còn những thứ mà chúng ta không biết đó, mới phát hiện ra nhiêu đó mà tôi đã cảm thấy anh Ninh biết quá nhiều rồi. ] [ Tôi muốn gả cho anh Ninh. ] [ Tôi tuyên bố, sau này anh Ninh chính là "anh yêu" của tôi. ] [ Vì mình quá thích cậu rồi, phải làm sao phải làm sao?

Cậu thấy vậy có được không?

Phải làm sao phải làm sao? ] Lần này, không chỉ có các "Chanh Tinh" kích động bình luận tích cực, còn rất nhiều người qua đường và khán giả cũng tham gia náo nhiệt.

Fan của Lạc Ninh lại tăng vọt một lần nữa, lần này có thêm không ít fan nước ngoài. –Wattpad: Autumnnolove–Lạc Ninh đang ở trong phòng thí nghiệm, cô không hay biết bản thân đã trở thành "chiếc bánh bao thơm phức" mà các cơ quan ban ngành, tổ chức và công ty đều đang để mắt đến.

Cô nhìn ổ khóa trên chiếc hộp, nói với Bặc Hiên: "Chắc là cậu biết cách giải ổ khóa này đúng không?"

Nếu đồng đội của cô có thể nổi bật trước mặt mọi người, cô nhất định sẽ không đoạt ống kính của họ.

Bặc Hiên vốn cho rằng Lạc Ninh sẽ trực tiếp ra tay mở khóa, dù sao thì loại khóa thông minh như thế kia muốn phá còn phá được, ổ khóa chẳng phải sẽ càng đơn giản sao.

Nhưng không ngờ cô lại hỏi như vậy.

Ai cũng là người thông minh, cậu ta lập tức hiểu ra, Lạc Ninh đang muốn tạo cơ hội cho cậu ta xuất hiện trên phát sóng trực tiếp.

Cậu ta cũng không làm bộ làm tịch, cười nói: "Biết, tôi đã từng nghiên cứu về khóa thông minh, khóa trên chiến hộp này, tôi vẫn có thể mở ra được".

Nếu đã lựa chọn tham gia giải đấu, có nghĩa là nhóm Bặc Hiên cũng không phải là loại người không thích nổi tiếng.

Lạc Ninh khẽ cười: "Vậy trông cậy vào cậu".Bặc Hiên gật đầu: "Không thành vấn đề".

Sau đó, cậu ta tập trung phá giải mật mã trên chiếc hộp kim loại.

Bởi vì chương trình phát sóng trực tiếp hiện tại đã bắt đầu liên quan đến những hệ thống thông minh và phát minh khoa học kỹ thuật tiên tiến, vì vậy có rất nhiều chuyên gia được giới thiệu mà hào hứng mở phát sóng trực tiếp ra xem.

Họ vừa xem phát sóng trực tiếp, vừa phổ cập những điều khán giả không hiểu.

Lúc này mọi người mới phát hiện thì ra ổ khóa mà Bặc Hiên đang phá giải là một công nghệ hàng đầu thế giới hiện nay.

Trong nước vẫn còn chưa xuất hiện, cho nên sản xuất đã khó, phá giải nó lại càng khó hơn.

Lạc Ninh ngồi một bên nhìn Bặc Hiên làm việc, bọn Nhạc Khiếu cũng kéo ghế dựa lại ngồi và quan sát.

Chỉ có Lạc Ninh mới có thể hiểu và nhận ra Bặc Hiên có nghiên cứu và tài năng trong lĩnh vực giải mã ổ khóa thông minh này.

Bọn Nhạc Khiếu hoàn toàn không hiểu gì cả, xem một lúc thì cảm thấy buồn ngủ.

"Chị Ninh, chị nhìn có hiểu không?", Nhạc Khiếu hỏi.

Lạc Ninh gật đầu: "Hiểu chứ, sao thế?"

Nhạc Khiếu bật cười: "Vậy chị giải thích cho bọn em một chút được không?"

Lạc Ninh đang rảnh rỗi đến nhàm chán, vì vậy phổ cập kiến thức cho họ.

Bặc Hiên phá giải một bước, cô lập tức giải thích cho họ một bước.

Đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được, thật ra Lạc Ninh cũng biết phá giải loại ổ khóa này.

Vả lại, bình luận của những chuyên gia trước đó quá phức tạp, mọi người cái hiểu cái không.

Nhưng Lạc Ninh lại dùng những thuật ngữ đơn giản nhất để giải thích và giới thiệu, ai nghe cũng hiểu được một nửa hoặc hơn. [ Tôi nghĩ ngoài những ngành nghề mà tôi đã đề cập trước đó, anh Ninh còn có thể đi làm giáo viên, giảng bài rất dễ hiểu đó! ] [ Thật sự!

Trong show "Sinh tồn trên đảo hoang", anh Ninh cũng phổ cập kiến thức về các loại thực vật cho mọi người theo cách này.

Vừa dí dỏm vừa chừng mực, người ta không những không cảm thấy chán ngắt, mà còn rất hào hứng. ] [ Nói như vậy, một chương trình tạp kỹ thực tế và một giải đấu, đã vén lên không biết bao nhiêu bức màn bí mật của anh Ninh nhà tôi rồi. ] [ Đám antifan mắng anh Ninh là bình hoa ngốc bạch ngọt không biết làm gì đó, bây giờ mặt có bị vả sưng lên chưa? ] Khán giả không nhịn được, lôi đám người bôi đen Lạc Ninh ra mắng.

Đúng là không có mắt nhìn người, anh Ninh của họ rõ ràng là có thể dựa vào khuôn mặt và dáng người rồi làm một bình hoa mà kiếm sống, nhưng người ta cứ phải dùng thực lực.

Tùy tiện thể hiện một lĩnh vực, đã trở thành đối tượng cho các công ty chuyên môn để ý đến. –Fanpage: Bản dịch 0 đồng–Phòng thí nghiệm, Khoảng 2 giờ sau, Bặc Hiên đã phá giải thành công ổ khóa thông minh của chiếc hộp kim loại.

Lạc Ninh tươi cười và nói: "Cậu cũng rất có năng khiếu trong lĩnh vực này.

Cho dù những đội khác đến đây, muốn phá giải ổ khóa này chắc cũng tốn kha khá thời gian".

"Tôi cho rằng, có lẽ là hơn một nửa số đội tham gia giải đấu sẽ chùn bước trước ổ khóa này".

Mặc dù người tham gia giải đấu này đa phần là những người yêu thích vũ khí và sản phẩm khoa học công nghệ, nhưng không có nghĩa là người ta sẽ có năng lực.

Ở khía cạnh này, Bặc Hiên tuyệt đối có thể được xếp vào nhóm đứng đầu.
 
(Phần I) Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
CHƯƠNG 278


🌺Dịch : Autumnnolove🌺

CHƯƠNG 278

Lạc Ninh coi trọng và tán thưởng Bặc Hiên như thế, người nghe cũng cảm thấy cậu ta rất tuyệt.

Trên khuôn mặt khôi ngô của Bặc Hiên lộ ra một nụ cười, "Có thể được anh Ninh khen, trong lòng tôi còn cảm thấy ngọt hơn là uống mật".

Cậu ta biết rằng trình độ của Lạc Ninh đã bỏ xa cậu ta cả một con phố.

Thật ra lúc cậu ta phá giải mật mã, ngoài mặt trông khá bình tĩnh, nhưng trong lòng rất căng thẳng.

Sau đó, cậu ta nghe Lạc Ninh phổ cập kiến thức cho đám Nhạc Khiếu, thỉnh thoảng còn khéo léo xen lẫn vài lời nhắc nhở, nên cậu ta mới dần dần thả lỏng tâm tình.

Nếu không rất có thể cậu ta sẽ mất đến hơn ba giờ đồng hồ để giải được mật mã của ổ khóa.

Lạc Ninh khẽ cười, nói: "Thì ra lời khen của tôi còn có tác dụng như vậy, sau này tôi cần phải khen ngợi cậu nhiều hơn".

Phàn Dã cũng nói: "Chị Ninh đừng chỉ lo khen đội trưởng, bọn em cũng cần được khen nè!"

"Đúng đúng, thật ra bọn em cũng có rất nhiều ưu điểm và thế mạnh", Nhạc Khiếu và Cận Phi Dương cũng nói theo.

Lạc Ninh gật đầu, "Không thành vấn đề, sau này tôi sẽ khai thác ưu điểm và thế mạnh của các cậu mà khen".

Dù sao thì lời nói không mất tiền mua, họ vui vẻ là tốt rồi.

Cô chỉ vào chiếc hộp đang mở và nói: "Hãy nhìn xem có gì trong chiếc hộp này".

Những người khác cũng phản hồi, tò mò hỏi: "Đúng đúng, chúng ta xem thử manh mối là gì".

Bặc Hiên mở chiếc hộp ra, bên trong xuất hiện một chùm sáng, sau đó là một giao diện ảo hiện ra ở không trung.

Bắt đầu xuất hiện từng dòng chữ viết, Lạc Ninh lập tức móc di động ra và mở chức năng quay phim trước khi dòng chữ đầu tiên kịp hiện ra.

Những người khác thấy vậy: "...", chơi vậy cũng được sao.

Thật ra lúc giao diện vừa mới xuất hiện, họ đã bật chức năng ghi âm của đồng hồ thông minh như lần đầu tiên.

Nhưng manh mối lần này của nhiệm vụ lại không phát ra âm thanh, người ta gõ chữ.

Đồng hồ thông minh mà ban tổ chức phát cho mọi người có thể ghi âm, nhưng lại không thể chụp ảnh và quay phim, nên họ cũng chỉ có thể đứng nhìn.

Ai ngờ Lạc Ninh trực tiếp lấy ra một cái điện thoại để quay lại, họ có thể không ngỡ ngàng đến ngơ ngác sao?Vả lại, tốc độ của cô ấy còn nhanh như vậy.Phàn Dã nhỏ giọng hỏi: "Chị hai, chị kiếm di động ở đâu ra vậy?"

Lạc Ninh trả lời: "Nhặt được ở bên ngoài khi nãy.

Mặc dù không thể kết nối mạng, nhưng tôi nghĩ có lẽ còn có thể sử dụng vào mục đích khác, nên nhặt hai chiếc bỏ vào ba lô".

"Bây giờ đúng thật là cần đến nó", cô thật sự chỉ hành động theo thói quen.

Cảm thấy những món đồ có thể tận dụng được, cô sẽ thu thập chúng, sau đó xông bừa đánh bậy như lần này.

Đám Phàn Dã cũng chẳng biết nên nói gì cho hay, quả nhiên anh Ninh mới là "đàn chị", họ chỉ có thể là đám đàn em bán sức lao động mà thôi.

"Chị Ninh, chị quá trâu bò", mọi người đều khâm phục mà dựng ngón tay cái lên.

Sau đó cười hắc hắc với vẻ mặt kích động, "Xem ra chúng ta lại có thể cầm manh mối này đi bán rồi".Lạc Ninh bày tỏ thái độ như thể họ không biết giữ ý tứ, "Trong lòng các cậu biết thì tốt rồi".

Mấy cậu nhóc lập tức đưa tay làm động tác kéo khóa miệng, "Ok!" [ Hahaaaa, anh Ninh của em quá đáng yêu. ] [ Mấy chàng ngốc đều bị hành động của Lạc Ninh làm cho bàng hoàng luôn rồi, chắc họ cũng không nghĩ ra anh Ninh có thể móc điện thoại ra mà quay phim lại đâu. ] [ Ngay cả tôi còn không nghĩ đến nữa mà.

Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ cho rằng thành phố này không có mạng, có di động cũng vô ích. ][ Trước đó em cứ luôn thắc mắc, sao anh Ninh lại đi nhặt di động trên quảng trường.

Lúc phát hiện không có mạng, sao lại không ném nó đi như những người khác, mà nhét vào ba lô.

Thì ra là người ta đã suy nghĩ nên sử dụng nó như thế nào rồi. ] [ Mạch não của anh Ninh và mạch não của chúng ta quả nhiên là không giống nhau. ] [ Ban tổ chức cũng quá "trúa hề".

Trước đó thì bị anh Ninh ghi âm, nên lần này đã sửa lại là đánh chữ, nhưng anh Ninh của chúng ta vẫn có thể lưu lại được! ] [ Ha ha, chắc ban tổ chức cũng không nghĩ ra anh Ninh sẽ giữ điện thoại khi nhặt được đâu. ] [ Sao tôi cứ có cảm giác là ban tổ chức sẽ bị anh Ninh chơi xấu nhỉ? ] [ Ha ha, bạn không cô đơn! ] –Wattpad : Autumnnolove–Cơn mưa bình luận vẫn mang tính chất vui vẻ, trái ngược hẳn với những tiếng mắng chửi trên kênh phát sóng trực tiếp của chính phủ ở các quốc gia khác.

Người bên phía chính phủ xem, rất hài lòng với Lạc Ninh vì đã mang đến phản ứng tích cực này.

Sau khi dòng chữ cuối hiện ra, bảng điều khiển nhanh chóng biến mất.

Bặc Hiên nhìn vào vị trí tấm bảng vừa biến mất, khoanh hai tay lại và nói: "Trên manh mối nói rằng, tận thế là có cá nhân thúc đẩy, vi-rút thây ma cũng do người này cố ý thả ra".

"Y không chỉ ra tay với con người, còn dùng loại vi-rút này để thúc đẩy quá trình biến dị ở động vật và thực vật".

"Chúng ta cần phải tìm ra y, sau đó lấy được công trình nghiên cứu vi-rút từ tay y, hoặc tìm vắc-xin".

"Quan trọng nhất là, nhiệm vụ này là tiền đề bổ sung cho nhiệm vụ trước".

"Nói cách khác, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ mà manh mối này cung cấp, những giá trị mà chúng ta tích lũy lúc trước, không có hiệu quả đổi điểm tổng về sau".

Nhạc Khiếu nhíu mày: "Tôi biết ngay nhiệm vụ lớn sẽ không dễ dàng hoàn thành mà, khó nhằng luôn".Bọn họ không biết chút gì về thành phố này, cũng không có quá nhiều người sống sót, giữa biển người bao la, muốn tìm ra người đã thả vi-rút uống, không khác gì mò kim đáy bể.

Phàn Dã cũng nói: "Đúng vậy, có thể đưa đẩy thế giới đến bờ vực hiện tại, chứng tỏ y là một thiên tài y học có chỉ số thông minh rất cao.

Y đã muốn che giấu thân phận, chắc chắn rất dễ dàng, chúng ta phải tìm như thế nào đây!"

Cận Phi Dương cũng lên tiếng: "Ban tổ chức cũng quá đen tối rồi".

"Chẳng trách họ vẫn luôn quảng cáo giải đấu cạnh tranh lần này không khác gì địa ngục.

Trước đó tôi còn chẳng cảm thấy gì, vừa nhận được manh mối này, tôi chợt nhận ra điều này là chắc chắn".Bặc Hiên hơi nhíu mày, "Quan trọng là họ còn không cho thêm bất kỳ manh mối nào khác, chỉ có cái này thì chúng ta biết bắt đầu từ đâu đây?"

Phàn Dã nói: "Tôi cảm thấy muốn hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một tháng là quá khó khăn".

"Ban tổ chức bị làm sao ấy, cho chúng ta một đề bài khó như thế, lừa đảo!", Nhạc Khiếu nở một nụ cười cay đắng.

Thế thì mọi người còn chơi kiểu gì?

Khó còn hơn lên trời!

Lạc Ninh bật cười: "Chẳng phải như thế sẽ càng thú vị sao?

Quá đơn giản thì sẽ nhàm chán".

"Nếu như đội nào cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ lớn, thì còn gọi là giải đấu cạnh tranh mang tính chất địa gục gì nữa?"

Lạc Ninh không cảm thấy buồn bực chút nào, ngược lại ánh mắt còn mang theo vài phần phấn khởi.

Đã lâu rồi cô không động não nhiều như thế, trông có vẻ rất thú vị.

Cô thích những gì có độ khó cao một chút, nếu không sẽ rất nhàm chán.

Đám người Phàn Dã với vẻ mặt đau khổ: "...", cảm giác tự ti lại ập đến rồi.

Phàn Dã không khỏi nói: "Chị Ninh, thái độ này của chị, nếu như bị người đội khác nhìn thấy, họ có thể đập chị chết tươi đó".Cận Phi Dương cũng nói: "Chị Ninh, sau này chị đi ra ngoài gặp người của đội khác, chị đừng nói gì hết, nếu không thật sự sẽ gây thù chuốc oán với người ta đó".Nếu "anh Ninh" không phải là một cô gái xinh đẹp, mà là một tên thô kệch, họ nhất định sẽ vén tay áo lên tẩn cho một trận, quá xem thường những người có chỉ số thông minh thấp như họ.

Tất nhiên, trước mặt Lạc Ninh và Bặc Hiên ở đây, họ chấp nhận bản thân là người có chỉ số thông minh thấp.

Nhưng họ cũng tự biết, so sánh với rất nhiều người bên ngoài, chỉ số thông minh của họ tương đối cao.

Trước đó họ cũng đã làm bài kiểm tra IQ, chỉ số thông minh đúng là cao hơn người bình thường rất nhiều.

Lạc Ninh trợn trắng mắt, "Các cậu đang tự nói bản thân sao?"

Phàn Dã lập tức lắc đầu phủ định, "Sao vậy được, bây giờ chị là bảo bối của đội, sao bọn em có thể làm như thế được".

Những người khác cũng phụ họa, "Đúng đúng, đó là những người khác thôi, chúng ta chính là người đứng cùng một chiến tuyến".

Họ lo lắng còn chưa kịp tranh tài đã bị "anh Ninh" xử lý trước rồi, cho nên vội vàng chống chế.
 
Back
Top Bottom