Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 190: Giành con


"Đừng tới đây!"

Thấy Thiệu Kỳ Hải đến gần, anh cả Thiệu sợ tới mức loạng choạng đứng dậy chạy ra ngoài, bình thường đi lại nhìn rất khó khăn, nhưng hôm nay chạy nhanh đến mức người ta nhìn vào không hề biết hắn bị què, trong nháy mắt đã mất dạng.Nhìn thấy anh cả Thiệu bỏ chạy, chị dâu Thiệu cũng hét to một câu 'có ma', trực tiếp chạy ra ngoài.Thiệu Kỳ Hải nhìn hai bọn họ chạy đi, vô tình liếc qua Phúc Lộc Thọ Hỉ, thấy Phúc Lộc Thọ Hỉ từng người một tè ra quần, run rẩy thú nhận."

Chú hai, tụi cháu sai rồi, chúng cháu từ nay về sau không bao giờ đoạt đồ ăn, quần áo của bọn Thiệu Đông nữa, cho dù là bà nội đưa cho thì chúng cháu cũng sẽ không lấy nữa.

Xin chú bỏ qua cho chúng cháu."

Mấy đứa nhỏ này bị ba mẹ ảnh hưởng, dẫn đến tâm lý cũng sợ ma quỷ.

Bọn Thiệu Phúc vừa khóc lóc vừa bò ra ngoài chạy trốn, Triệu Lan thấy Thiệu Kỳ Hải nhìn về phía mình, nuốt nước bọt, ngồi trên mặt đất chống tay lùi về sau: "Kỳ Hải, ta cũng là người sinh ra và nuôi con lớn khôn, con bỏ qua cho mẹ đi, mẹ chỉ là không thích Bạch Lộ, cho nên mới không thích bọn chúng mà thôi."

Hốc mắt của Thiệu Kỳ Hải ngày càng đỏ, trong lòng Triệu Lan càng áy náy: "Kỳ Hải, ta biết mình sai rồi, con hãy mau quay về đi, ta không cướp bọn nhỏ, sau này cũng cũng không để ý đến việc bọn chúng làm ra tiền nữa."

"Đúng vậy, anh mau quay về đi, sau này em cũng không tính toán việc Mục Kinh Trập có lập gia đình hay không, cũng không gây sự với bọn trẻ, lòng tốt của anh em vẫn mãi ghi nhớ, năm đó là anh giúp em che đậy lỗi lầm, em..."

Thiệu Kỳ Vân định nói tiếp thì thấy Thiệu Kỳ Hải thở ra hơi, lập tức ngừng ngay lời sám hối.Không đúng, ma làm sao có hơi thở, chỉ có người sống mới có thể!

Ngay lập tức, Thiệu Kỳ Vân nhận ra rằng Thiệu Kỳ Hải chưa chết, hắn đã trở lại!Thi thể của Thiệu Kỳ Hải năm đó không được tìm thấy, chỉ có bộ đồ quân đội màu xanh mà hắn mặc khi rời quân đội được chôn cất trong đám tang ở thôn, cho nên hắn hoàn toàn chưa chết, hắn có thể còn sống và trở về!Thiệu Kỳ Vân đột nhiên đứng lên: "Anh hai, anh không phải là ma, anh là người!"

Triệu Lan sửng sốt: "Cái gì?"

Thiệu Kỳ Vân đã lấy hết dũng khí lại gần, lắng nghe tiếng hít thở của Thiệu Kỳ Hải: "Đúng vậy, anh ấy đang thở, anh ấy còn sống, anh hai, anh chưa chết!"

Triệu Lan đột nhiên đứng dậy, chạy tới ôm lấy Thiệu Kỳ Hải, cảm nhận được hơi ấm của hắn, Triệu Lan trong nháy mắt gào khóc: "Kỳ Hải, con chưa chết, con còn sống, tại sao quay về mà không nói trước một lời?

Con làm ta sợ muốn chết."

"Sao bây giờ mới chịu quay lại, đồ bất hiếu này, con không biết kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh tàn nhẫn như thế nào sao?

Tại sao khi đó lại bỏ ta mà đi?

Con đúng là đồ bất hiếu!"

Bà ta than thở khóc lóc, người nghe thấy cũng bị làm cho cảm động, đáng lẽ sẽ là như thế nếu lúc nãy không có một màn quỳ lạy cầu xin kia.Sau khi nhìn anh cả Thiệu và những người khác sợ hãi bỏ chạy, lại nhìn thấy lời thú nhận của Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân, bọn họ không thể rơi nổi một giọt nước mắt, thậm chí còn cảm thấy cảnh tượng đó có chút buồn cười.

Vốn dĩ Thiệu Kỳ Hải không chết còn sống trở về là một chuyện hiếm gặp, cộng thêm lời nói của Đại Phòng Thiệu gia, mẹ ruột và em gái ruột của hắn, càng khiến người ta kinh ngạc hơn.

Cảm giác của Thiệu Kỳ Hải cũng giống bọn họ, nếu như hắn không chết, hắn có thể sẽ cảm động, dù sao đây cũng là mẹ ruột nuôi nấng hắn, cho dù sau này có thiên vị, Triệu Lan cũng từng hết lòng nuôi hắn lớn.

Nhưng sau khi nghe những lời sám hối kia, hắn không cảm động mà còn có chút giễu cợt.

"Nếu không phải tôi trở về như thế này, có lẽ tôi sẽ không bao giờ được nghe chính miệng các người thừa nhận điều này và cũng sẽ không nhìn thấy bộ mặt thật của các người."

Thiệu Kỳ Hải không động đậy, dứt khoát gỡ tay Triệu Lan đang ôm mình ra: "Những cái khác thì để qua một bên, hôm nay chúng ta phải làm rõ chuyện này."

Thiệu Kỳ Hải nhìn đám người đi theo Triệu Lan đến: "Tôi hy vọng những gì xảy ra vào ngày hôm nay sẽ không tái diễn ở tương lai nữa, tôi vẫn còn sống, bọn trẻ Thiệu Đông sẽ do chính tay tôi nuôi dạy.

Mặc kệ bọn chúng có tiền đồ hay không, cũng không liên quan gì đến các người.

Ngoài tôi ra, người nuôi dưỡng bọn trẻ chính là mẹ của chúng, Mục Kinh Trập, ngoại trừ cô ấy ra thì đám người ngoài như các người không có đủ tư cách, sau nãy cũng đừng nghĩ đến việc âm mưu chuyện gì."

Nếu Mục Kinh Trập không có tư cách nuôi nấng?

Thì ai sẽ có tư cách?

Thiệu Kỳ Hải chỉ vào cửa, thái độ kiên định: "Trở về hết đi, chuyện nhà chúng tôi sau này không cần mấy người lo lắng."

Mọi người đều muốn hỏi vài câu làm thế nào Thiệu Kỳ Hải có thể quay về, nhưng nhìn bầu không khí, bọn họ chỉ có thể nuốt xuống sự tò mò, tình huống này không thích hợp, ngày mai lại hỏi tiếp.Người ngoài đều rời đi, Triệu Lan lấy lại bình tĩnh, trực tiếp hỏi Thiệu Kỳ Hải: "Kỳ Hải, con đây là đang trách ta sao?

Nhưng đó không hoàn toàn là lỗi của chúng ta, là Mục Kinh Trập đã đi quá xa, con nhìn trán của ta đi.

Đây đều là Mục Kinh Trập làm."

Triệu Lan oán trách, hắn sầm mặt lại: "Mẹ cũng ném cô ấy."

"Có thể so sánh được sao?

Nhìn trán cô ta chỉ có một vết ửng đỏ, mà ta đã ra nông nỗi gì."

Trán của Triệu Lan bây giờ đã sưng thành một cục đỏ chót, nhìn qua rất đáng sợ.Nhưng Thiệu Kỳ Hải chỉ nhìn một chút: "Đây cũng là điều mẹ nên chịu."

Ai bảo bà ta khiêu khích Mục Kinh Trập, hắn còn sợ Mục Kinh Trập, không dám coi thường cô, vậy mà bà ta dám ra tay với Mục Kinh Trập.

"Thiệu Kỳ Hải... con vậy mà lại giúp Mục Kinh Trập, con cưới vợ xong nên quên cả mẹ đúng không?

Vợ con đánh ta thành như này, con còn..."

"Mẹ có muốn nghe thêm vài câu khó nghe không?"

Thiệu Kỳ Hải cắt ngang bà ta, chỉ ra ngoài cửa: "Đi đi, bây giờ mau đi ngay."

"Thiệu Kỳ Hải, con đuổi ta sao, ta là mẹ của con..."

Triệu Lan không dám tin nhìn về phía Thiệu Kỳ Hải.

"Thì sao?

Mẹ là mẹ của con, nhưng chúng ta đã phân gia rồi, bây giờ đã là hai gia đình.

Chính mẹ đã chọn anh cả.

Từ giờ trở đi mẹ chính là người nhà của anh ấy."

Thiệu Kỳ Hải một lần nữa cắt ngang lời của Triệu Lan: "Nếu đã phân gia rồi, con cũng không còn gì để nói, sau này lấy lí do là mẹ ruột cũng vô nghĩa, mau đi."

Triệu Lan còn muốn nói thêm, Thiệu Kỳ Hải đã lạnh lùng liếc Thiệu Kỳ Vân, Thiệu Kỳ Vân nhìn thấy ánh mắt của anh trai, không biết là nhớ tới cái gì, sắc mặt khẽ thay đổi, lập tức kéo Triệu Lan đi: "Mẹ, chúng ta đi trước đi."

Thiệu Kỳ Vân lôi kéo Triệu Lan đi về, tầm mắt của Thiệu Kỳ Hải cuối cùng cũng dừng trên khuôn mặt của Mục Kinh Trập.Một số người có thói quen ăn món mình không thích trước và khi ăn thì để lại món mình thích nhất, Thiệu Kỳ Hải cũng như vậy, cho nên khi xử lý sự việc cũng vậy, xử lý những thứ không thích trước, sau đó sẽ xem đến thứ yêu thích.Hắn đã cố gắng không nhìn vào mắt Mục Kinh Trập từ nãy cho đến giờ.Trên mặt hắn hiện lên một tia không tự nhiên, kéo ra một nụ cười cứng ngắc: "Kinh Trập..."

Hắn vừa kêu một tiếng, cả người liền cứng đờ, không đúng, hắn một mực đi theo Mục Kinh Trập, cho nên mới cảm thấy thân thiết, nhưng thật ra Kinh Trập đối với hắn rất xa lạ, hắn kêu như vậy có thể sẽ không tốt lắm?Thiệu Kỳ Hải đã suy tư rất nhiều, nhưng Mục Kinh Trập hoàn toàn không nghĩ đến điều này, cô chỉ bị sốc bởi tình tiết bất ngờ thay đổi.Chuyện gì đã xảy ra thế!

Tại sao Thiệu Kỳ Hải sống sót trở về?

Tại sao hắn không chết?

Trong sách không phải viết hắn đã chết từ lâu rồi sao?Mục Kinh Trập không cảm thấy bất ngờ, chỉ có sợ hãi, đặc biệt là khi nghe nói rằng sau này hắn sẽ tự mình nuôi bọn trẻ, phản ứng đầu tiên của cô là Thiệu Kỳ Hải đến để giành mấy đứa con của cô!
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 191: Còn mặt mũi trở về


Thiệu Kỳ Hải khác với Triệu Lan, về phía Triệu Lan, cô có thể giải quyết bằng vũ lực, nhưng Thiệu Kỳ Hải thì không thể bởi vì hắn là cha ruột của mấy đứa trẻ.Từ "thân sinh" sắp trở thành điều cấm kỵ của Mục Kinh Trập, hôm nay gặp quá nhiều chuyện, còn nói đến mẹ ruột mẹ kế, ừm, hiện tại cha ruột cũng đã trở về.( Thân sinh: Nói người sinh ra mình.)Cô vất vả bao lâu nuôi dưỡng năm đứa bé, nảy sinh tình cảm với chúng, cuối cùng hắn quay lại muốn cướp mấy con đi, dựa vào cái gì!Mục Kinh Trập hung hăng nhìn chằm chằm Thiệu Kỳ Hải, thầm nghĩ hắn là cha ruột của mấy đứa trẻ, sau này nhất định phải ở bên cạnh con cái, bọn nhỏ đối với hắn sẽ có tình cảm sâu nặng, muốn ở bên hắn, nghĩ đến đây cô liền tức giận, đôi mắt đầy cảnh cáo chết người.Thiệu Kỳ Hải có chút sững sờ, bởi vì Mục Kinh Trập cứ nhìn hắn và hắn thì cảm thấy hơi khó chịu.Thiệu Kỳ Dương, người đang xem bọn họ 'nhìn nhau trìu mến': "..."

Ngày hôm nay có lẽ là một trong những ngày đặc sắc nhất trong cuộc đời của Thiệu Kỳ Dương.Vốn dĩ anh định hạ quyết tâm thổ lộ tình cảm của mình, nhưng đầu tiên là đám người Triệu Lan phá rối, bọn họ làm rối tung sự chuẩn bị kỹ lưỡng của anh, mà cuối cùng Thiệu Kỳ Hải lại quay lại.Thiệu Kỳ Dương cảm giác như mình đột nhiên tỉnh mộng, vô thức nắm chặt sợi dây chuyền trong túi, ngẩn ngơ hồi lâu vẫn chưa tỉnh lại.Vừa rồi anh muốn lên tiếng, nhưng anh hai đã không chết mà quay lại ...Thiệu Kỳ Dương lặp đi lặp lại câu nói "anh hai không chết, anh đã quay lại" trong đầu, trong lòng lúc này chỉ có một cảm giác, Ông Trời chắc có lẽ nhìn anh không vừa mắt nên muốn giở trò với anh.Thiệu Kỳ Dương không thể tin được, sao có thể khốn nạn như vậy.Thiệu Kỳ Dương thê thảm, không biết liệu anh ấy nên biết ơn vì đã không thổ lộ tình yêu của mình hay anh ấy nên ghét trò đùa của Ông Trời.Vốn dĩ anh trai ruột Thiệu Kỳ Hải không chết mà quay về, anh nên cảm thấy ngạc nhiên, nhưng tất cả những gì anh cảm thấy bây giờ là sự mất mát.Thiệu Kỳ Hải liếc mắt nhìn Thiệu Kỳ Dương, nhìn thấy anh đang ngẩn ngơ, tưởng rằng anh đang tiêu hóa tin tức, hắn vỗ vai em trai một cái, thầm cảm ơn Thiệu Kỳ Dương một năm qua đã chăm sóc mấy đứa nhỏ.Ánh mắt Thiệu Kỳ Hải cuối cùng cũng nhìn về phía mấy đứa trẻ Thiệu Đông, thấy bọn chúng đã trưởng thành rất nhiều, nỗi áy náy trong lòng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn, hắn vừa mỉm cười vừa dang rộng hai tay, chờ bọn nhỏ chạy tới.Nhưng dang tay một hồi lâu, mấy đứa trẻ vẫn trốn phía sau Mục Kinh Trập, tay chúng nắm lấy vạt áo của cô, không có ý định đi qua.Bộ dáng của bọn chúng rất giống với lần trước hắn trở về nhà thăm người thân, chỉ khác là lúc đó bọn chúng vây quanh Thiệu Đông và kéo quần áo thằng bé, rụt rè nhìn hắn, mà lần này lại kéo Mục Kinh Trập.Mỗi lần bọn nhỏ dường như không tin rằng hắn đã trở lại, đều phải mất một thời gian để quen thuộc với hắn, nhớ đến trước đây, đôi mắt của Thiệu Kỳ Hải trở nên ấm áp.Hoàn toàn bất đắc dĩ, hắn không còn cách nào khác ngoài việc giả chết, khi bọn trẻ nghe thấy điều đó chắc hẳn đã rất hốt hoảng và đau lòng.Thiệu Kỳ Hải nghĩ đến đây có chút xấu hổ động đậy cánh tay, sau khi ngồi xổm xuống vỗ vỗ tay nói: "Làm sao không tới đây?

Có phải bị dọa sợ hay không?

Đừng sợ, cha không phải ma, cha vẫn còn sống, các con qua đây."

Đám Thiệu Đông vẫn phớt lờ không nhúc nhích, cũng may cuối cùng bọn chúng cũng đáp lại một câu."

Chúng con biết người không phải quỷ."

Bọn chúng vẫn luôn biết hắn còn sống, nhưng không nghĩ tới hắn còn có mặt mũi trở về.Chúng muốn hắn làm một con ma, như vậy là tốt nhất, nhưng sự thật thì không dễ dàng.Thiệu Kỳ Hải nhìn đám trẻ Thiệu Đông, xấu hổ rút tay lại, sau đó hắn nhìn sang Mục Kinh Trập, Thiệu Kỳ Dương, Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng, còn có những người đã rời đi nhưng sau đó đã quay lại và nhìn trộm ngoài cửa, Thiệu Kỳ Hải phải thừa nhận rằng sự xuất hiện trở lại của hắn không hề làm mọi người vui mừng hay ngạc nhiên.Điều này hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ, nhưng tại sao?Thiệu Kỳ Hải không thể hiểu được, nhưng sau đó lực chú ý của hắn đã đổ dồn vào bọn trẻ, nếu chúng không đi qua, hắn sẽ chủ động đến đó."

Thật xin lỗi, Tiểu Đông, Tiểu Tây, Tiểu Nam, Tiểu Bắc, Tiểu Trung, là do cha không tốt đã lừa dối các con, nhưng sau này cha hứa sẽ không làm như vậy nữa."

Thiệu Kỳ Hải vừa đến gần, Mục Kinh Trập vội vàng đẩy mấy đứa trẻ, sau đó muốn lui về phía sau.Kết quả bọn trẻ cũng lui theo cô, lực tay nắm lấy quần áo cô càng chặt hơn, Thiệu Trung lo lắng đến cực đọ, thiếu chút nữa kéo quần của Mục Kinh Trập xuống.Mục Kinh Trập giật mình suýt nữa thì toát mồ hôi lạnh, vội vàng kéo quần lên, vừa gặp mặt mà bị kéo quần xuống sẽ rất xấu hổ.Lúc trước bọn nhỏ nhìn thấy cô, sẽ vô ý kéo lấy cô, thỉnh thoảng không cẩn thận, Mục Kinh Trập cảm thấy quần của mình sắp bị bọn chúng kéo xuống đến nơi.Đây không phải nói đùa, Mục Kinh Trập từng nhìn thấy một bà mẹ trẻ trong thôn bị kéo tuột cả quần vì con trai quá yêu thích cô ấy.Nhưng điều đó làm làm người mẹ đó rất xấu hổ, may mắn là lúc đó có rất ít người nên cũng không quá mất mặt.

Một khi khác Mục Kinh Trập đang làm khác, có người cha của hai đứa bé kia đã bị làm cho mất mặt nơi công cộng.Hai đứa chơi trốn tìm quanh cha, mấy lần chui vào đũng quần, cuối cùng chắc hẳn đã dùng quá nhiều lực nên vô tình kéo tụt quần cha.Khi đó khắp nơi đều là người, thật sự rất xấu hổ, lúc đó Mục Kinh Trập ở cách đó không xa, có thể nhìn thấy chiếc quần lót màu đỏ, người cha cũng đỏ mặt, sau đó cũng không xuất hiện lúc ăn cơm.Mục Kinh Trập sau khi nhìn thấy một màn như vậy, cô bị dọa chết kiếp, vốn dĩ cô rất thích lưng quần rộng thùng thình, nhưng để tránh xấu hổ khi vô tình bị kéo quần, cô thường đeo thêm thắt lưng, sau đó nhấn mạnh nó nhiều lần với bọn trẻ, đừng kéo quần của cô.Mấy đứa bé rất hiểu chuyện, biết rằng bị kéo xuống sẽ trở thành chuyện xấu cho người ta dị nghị, bọn chúng sau đó liền ghi nhớ rõ.

Nhưng Thiệu Trung lần này bị sự trở lại của Thiệu Kỳ Hải làm cho hoảng sợ, quên mất những lời trước đây.Mục Kinh Trập di chuyển, Thiệu Trung nhận ra và đã nhanh chóng buông tay, để bù đắp sai lầm của mình, cậu bé còn giúp kéo quần của Mục Kinh Trập lên.Kéo lên khá đúng chỗ, nhưng nó lại bị kéo lên quá cao khiến một bên gấu quần cao hơn và gấu quần kia thấp hơn.Mục Kinh Trập cúi đầu nhìn một chút: "..."

Quên đi, chỉ cần không bị lộ là được.Thiệu Kỳ Hải không mù, đương nhiên cũng nhìn thấy toàn bộ sự việc, thấy Mục Kinh Trập sợ hãi, trong lòng hắn cũng dâng lên một sự bất ngờ.

Hắn thậm chí không dám nghĩ nếu Mục Kinh Trập ngay tại chỗ bị ép cởi quần sẽ như thế nào, thấy Mục Kinh Trập không có việc gì, hắn cũng thở ra một hơi, nhưng mặt không khỏi đỏ lên.Nhìn hành động phía sau của Thiệu Trung, Thiệu Kỳ Hải có chút xấu hổ, hắn không dám nhìn Mục Kinh Trập nữa, chỉ có thể ép bản thân dời lực chú ý qua bọn trẻ.Từ Thiếu Đông đến Thiệu Trung, lần lượt nhìn qua, nghĩ đến Thiệu Trung biết nói, ánh mắt hắn nổi lên xúc động: "Các con đều đã trưởng thành cao lớn rồi, Thiệu Trung cũng trưởng thành không ít."

Đám người Thiệu Đông nghe vậy, sắc mặt tốt hơn một chút, trả lời rất nhanh, còn mang theo chút kiêu ngạo: "Là do mẹ nuôi dạy tốt."

Thiệu Trung mím môi, cuối cùng nói ra một câu: "Con là Tiểu Trung."

Cậu bé thật sự không thích cái tên Thiệu Trung này cho lắm, luôn cảm thấy nó khác với các anh chị của mình, giống như cậu bé không phải cùng với anh chị không phải người thân, nghe không ổn chút nào.Sau khi Mục Kinh Trập đến, cô bắt đầu gọi cậu bé là Tiểu Trung, mỗi lần gọi đều tràn đầy tình yêu và niềm vui, vì thế cậu bé đã yêu thích cái tên Tiểu Trung hơn, cảm thấy cũng gần gũi với anh chị hơn, vì vậy cậu bé liền thích được gọi là Tiểu Trung.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 192: Vợ con mới


Nghe Thiệu Trung nói chuyện, đôi mắt của Thiệu Kỳ Hải đỏ lên: "Được rồi, Tiểu Trung, từ giờ ta sẽ gọi con là Tiểu Trung, con thực sự có thể nói chuyện, quá tốt rồi."

Chính tai nghe được Thiệu Trung nói chuyện, hai mắt của Thiệu Kỳ Hải đỏ ngầu , vươn tay muốn ôm lấy cậu bé mà khóc, nhưng tay vẫn không chạm được tới người, Thiệu Trung lách qua một bên trốn sau lưng Mục Kinh Trập, ôm chặt lấy chân Mục Kinh Trập, cảnh giác nhìn hắn.Thiệu Kỳ Hải lại lúng túng lớn, Mục Kinh Trập cũng có chút bất lực, vội vàng đẩy Thiệu Đông, muốn Thiệu Đông lại ôm Thiệu Kỳ Hải để giảm bớt sự khó xử.Thế nhưng một đứa trẻ luôn hiểu chuyện, ngoan ngoãn và biết đối nhân xử thế như Thiệu Đông.

Hiếm khi không chịu nghe lời Mục Kinh Trập, cậu không hề nhúc nhích, lúc Thiệu Kỳ Hải lại kéo, cậu còn né tránh, mà trên mặt Thiệu Tây và Thiệu Nam cũng bày ra một vẻ lạnh nhạt, Thiệu Bắc thì ít biểu lộ hơn, nhưng cô bé vẫn luôn cúi đầu không nhìn hắn.Trước đây Thiệu Bắc sẽ không bao giờ làm như thế, lúc nào cũng là người đầu tiên chạy đến ôm hắn, mang đến cho hắn sự ấm áp vô hạn.Cảm xúc trên khuôn mặt Thiệu Kỳ Hải đông cứng lại, hắn phải thừa nhận thực tế một lần nữa: mấy đứa trẻ dường như đang có ý kiến với hắn.Bọn chúng quá lạnh lùng, thấy hắn trở lại cũng không có kinh ngạc, hắn cẩn thận nghĩ lại, bọn trẻ hình như đã cư xử như thế từ khi hắn xuất hiện.Những người khác một là bị hù, hai là sợ hãi, nhưng bọn trẻ giống như không có gì phải ngạc nhiên, giống như không phải hắn hơn một năm từ cõi chết trở về, mà là tùy tiện đi một chuyến du lịch trở về.Mà chuyện đi này lúc trở về lại không hề được hoan nghênh, như thể hắn đã làm điều gì đó tồi tệ và quay trở lại, cho nên bọn trẻ nhìn hắn rất lạnh nhạt, không có chút bất ngờ.Thiệu Kỳ Hải buộc phải bình tĩnh lại, hắn bây giờ cũng không thể đoán ra chuyện gìc, cuối cùng, hắn quay sang Mục Kinh Trập để cầu giúp đỡ, muốn biết chuyện gì đang xảy ra.Mục Kinh Trập cũng nhận thấy Thiệu Đông và những người khác không bình thường, trước đây cô còn nghĩ rằng bọn trẻ sẽ mất bình tĩnh khi nhìn thấy Thiệu Kỳ Hải đột nhiên sống lại từ cõi chết, nhưng thái độ của chúng lần này thực sự không đúng lắm."

Tiểu Đông, con sao vậy?"

Mục Kinh Trập cúi người hỏi Thiệu Đông, cẩn thận nhìn bọn nhỏ: "Có phải là cha đột nhiên quay về nên con sợ không?

Hay là có chút tức giận?"

Cô đoán bọn nhỏ là bởi vì Thiệu Kỳ Hải giữ bí mật mà tức giận, Thiệu Tây cong miệng định nói điều gì đó, nhưng lại thấy Thiệu Đông liếc mình một cái.Sau khi Thiệu Đông ngăn Thiệu Tây lại, cậu nhìn Mục Kinh Trập, vẻ mặt dịu lại: "Có một chút, chỉ là tụi con nhất thời vẫn chưa kịp định hình."

Cậu ngừng một chút: " Mẹ, chúng con có thể nói chuyện với ông ấy?

"Cậu không muốn Mục Kinh Trập nghe thấy những lời nói quá xấu xa, sớm muộn gì cũng phải đối mặt nói rõ, vậy thì bọn chúng nên nói rõ một lần với Thiệu Kỳ Hải, cũng không kéo Mục Kinh Trập vào trong, làm cho cô khó xử.Mục Kinh Trập ngay lập tức gật đầu: "Được, vậy các con nói chuyện đi, nhớ giải thích rõ ràng mọi chuyện.

"Mục Kinh Trập nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu làm rõ chuyện của cha con bọn họ, nhưng cô không nhận ra rằng Thiệu Đông đã nói 'ông ấy' chứ không phải 'cha'.

Kể từ khi Thiệu Kỳ Hải xuất hiện, bọn chúng chưa từng gọi một tiếng cha.

Ánh mắt của Thiệu Đông dừng trên người Thiệu Kỳ Hải, sự bình tĩnh và trầm ổn trong mắt cậu không hề phù hợp với lứa tuổi.Chuyện vừa xảy ra vừa rồi khiến bọn chúng hiểu được rằng chúng vẫn còn quá nhỏ, mọi người sẽ nghĩ rằng mọi thứ họ nhìn thấy đều do Mục Kinh Trập dạy chúng.Nhưng những gì mẹ dạy chúng luôn là tốt, những lời dạy của mẹ là những điều có lợi cho chúng cả đời.

Còn những điều không tốt, chúng đã học được từ kinh nghiệm của chính mình và từ người ngoài, nhưng không ai có thể biết được những điều này.

Nếu như vậy thì không thể để mẹ nhìn thấy được, e rằng Thiệu Kỳ Hải cũng nghĩ như vậy, vì vậy bọn chúng đã để mẹ ra ngoài và tự mình nói chuyện.Thiệu Đông quyết đoán nhìn về phía các em của mình: "Chúng ta nói chuyện đi.

"Thiệu Đông không nhiều lời, nhưng mấy đứa em nhìn Thiệu Đông, đại khái đã hiểu ý của cậu, không cam lòng buông tay Mục Kinh Trập ra.

"Vậy các con với cha nói chuyện vui vẻ nha."

Mục Kinh Trập nói xong ngẩng đầu lên, thấy Lý Chiêu Đệ đang liều mạng vẫy tay với cô ở cổng, Mục Kinh Trập suy nghĩ một lúc rồi đi ra ngoài.Lúc đi ngang qua Thiệu Kỳ Dương, Mục Kinh Trập nhìn thoáng qua, nghĩ rằng anh em họ nên có chuyện muốn nói nên cô cũng không nhiều lời.Khoảng không còn lại dành cho mấy đứa bé và Thiệu Kỳ Hải, để cho bọn họ thuận tiện nói chuyện, cô cũng cần tiếp nhận tốt tin tức giật gân này, rồi nghĩ đến việc sắp xếp các kế hoạc tiếp theo.

Sự trở lại của Thiệu Kỳ Hải đã làm đảo lộn mọi kế hoạch của cô.Lý Chiêu Đệ kéo Mục Kinh Trập qua một bên, vừa giúp cô chỉnh lại những góc quần áo bị Thiệu Đông và những người khác làm nhàu nát, vừa lo lắng hỏi: "Không phải Thiệu Kỳ Hải đã chết sao?

Tại sao nó lại đột nhiên quay lại?

Kinh Trập, tiếp theo phải làm như thế nào?"

"Gượm đã!"

Mục Kinh Trập kéo Lý Chiêu Đệ: "Nào mẹ, chúng ta qua bên đó nói chuyện."

Thiệu Đông nhìn Mục Kinh Trập đi ra ngoài, thấy chú Thiệu Kỳ Dương vẫn ngẩn người ở trong sân, cậu quay đầu bước vào trong."

Chúng ta vào trong ngồi xuống nói chuyện đi."

Nói một câu, khí thế đàm phán của Thiệu Đông ngút trời, bộc lộ ra bộ dáng của chủ nhà."...Được."

Thiệu Kỳ Hải vô thức trả lời, quay đầu muốn ôm Thiệu Trung, nhưng cậu bé lại quay đầu đi theo nắm tay Thiệu Bắc.Nhìn bóng lưng của bọn trẻ nắm tay nhau, Thiệu Kỳ Hải cảm thấy nhẹ nhõm và còn có chút tò mò.Quan hệ giữa bọn trẻ rất tốt, Thiệu Đông và những người khác trước đây không quan tâm nhiều đến Thiệu Trung, hắn đã nói nhiều lần nhưng cũng không có tác dụng, lần này hắn quay trở về, mối quan hệ của bọn trẻ trông rất tốt.Mà cả người Thiệu Trung cũng thay đổi rất nhiều, có thể nói chuyện, nhìn qua đã mạnh dạn hơn rất nhiều, không còn rụt rè như trước.Thiệu Kỳ Hải đang ngồi trước mặt mấy đứa trẻ, vừa định nói chuyện đã nghe Thiệu Đông nói: "Người trở về như này, vậy còn vợ con mới thì như thế nào?

Hay là người lại bỏ rơi chúng?Câu nói đầu tiên của Thiệu Đông đã đầy mùi trào phúng, nghĩ thầm có lẽ cha cậu đã nhìn thấy bọn cậu trên TV và hối hận giống như đám người Triệu Lan, cho nên mới quay về.Trước đó bọn trẻ rất tức giận, muốn làm Thiệu Kỳ Hải hối hận, nhưng là hối hận quá nhanh đúng không?

Làm sao có chuyện hối hận rồi quay trở về.Thiệu Kỳ Hải hoàn toàn sửng sốt: "Vợ con mới là cái gì?"

Thiệu Tây không nhịn được trả lời: "Đương nhiên là vợ mơi và con mới của ông, đừng cố gắng phủ nhận nó, chúng tôi đều đã thấy, cũng sớm biết rằng ông vẫn chưa chết, nhưng không nghĩ tới ông còn có mặt mũi trở về."

Khóe miệng Thiệu Nam giật một cái, nói: "Tại sao ông lại tự nguyện trở về?

Hay là vì vợ mới con mới không cần ông nữa?"

Thiệu Kỳ Hải sững sờ: "Con... các con đang nói cái quái gì vậy?

Ta không có vợ con mới, ta chỉ có mỗi các con, lúc trước ta buộc phải giả chết vì tình huống đặc thù, Tiểu Tây, con thấy ta ở đâu?"

Trong đầu Thiệu Kỳ Hải bây giờ tràn ngập dấu chấm hỏi, cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga*.( 竇娥: là một nhân vật trong vở kịch được viết dưới triều đại nhà Nguyên của Trung Quốc, tên tiếng anh là 'The Injustice to Dou E' hoặc 'Snow in Midsummer'.

Mọi người có thể thử tìm hiểu nha, nó khá là hay ấy.)Thiệu Tây thuận miệng giải thích những gì cậu thấy ở chợ đem hôm ấy, thời gian trôi qua cũng chưa lâu, Thiệu Kỳ Hải vẫn nhớ rõ tình hình lúc đó, hắn thở dài rồi giải thích."

Hóa ra là lúc đó.

Đó không phải là vợ và con mới của ta."

Thiệu Kỳ Hải giải thích, nhưng Thiệu Tây và những người khác nhìn hắn như kiểu cứ bịa tiếp đi'.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 193: Bù đắp


Đám Thiệu Tây thực sự không tin, ai sẽ tin loại giải thích này được?

Nói không chừng Thiệu Kỳ Hải cũng đã giải thích như thế với người vợ mới và đứa con mới kia, phủ nhận quan hệ với bọn chúng.Thiệu Kỳ Hải rất bất đắc dĩ: "Là sự thật, Tiểu Đông, các con phải tin tưởng ta, ta chỉ là đi theo bảo vệ bọn họ trong suốt chuyến đi, thân phận của bọn họ ta cũng không thể nói nhiều hơn, nhưng những gì ta nói đều là sự thật."

Hắn không có nói dối, hắn đưa chị dâu và đứa nhỏ đi nơi khác, bởi vì chồng đã hi sinh trong lúc thi hành công vụ, để tránh quả phụ và con cái bị trả thì, bọn hắn phải đưa hai người họ đến nơi khác.Trong lần di chuyển đó, ngoài việc đưa bọn họ đến một nơi không ai biết, bọn hắn còn phải thay đổi họ tên, thay đổi diện mạo và quên đi địa chỉ của hai mẹ con quả phụ.Khi đó Thiệu Kỳ Hải trong lòng nặng trĩu, hắn rất kính nể vị tiền bối đã qua đời, nghĩ rằng vị tiền bối kia dù thế nào cũng không để cho vợ con xảy ra chuyện, bây giờ nghĩ lại, lúc hắn đi ở chợ đêm, đúng là hắn có nghe thấy có người gọi cha, giọng nói rất quen thuộc.Nhưng mà lúc đó hắn không có thời gian nghe, quay đầu nhìn lại không thấy gì liền quay đầu rời đi, không ngờ thật sự là đám người Thiệu Tây.Lúc này, Thiệu Kỳ Hải cuối cùng cũng hiểu tại sao lũ trẻ lại có thái độ như vậy, hóa ra chúng luôn biết hắn còn sống, chẳng qua chúng chỉ hiểu lầm hắn mà thôi.Thiệu Kỳ Hải tận tâm giải thích, nói tất cả những gì có thể, nghĩ rằng giải thích rõ ràng sẽ tốt hơn.Nhưng sau khi giải thích xong, bọn trẻ vẫn rất thờ ơ, thậm chí còn bán tín bán nghi với những gì hắn nói và thái độ của chúng cũng không mấy thay đổi.Thiệu Kỳ Hải có chút do dự, nhưng nghĩ cần cho bọn chúng thời gian tiêu hóa và tiếp nhận, liền nói: "

Sau này các con sẽ biết ta không có nói dối, hơn một năm nay là cha có lỗi với các con, sau này ta sẽ bù đắp cho các con, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa."

Thiệu Tây hừ một tiếng: "Thời điểm chúng tôi khó khăn và thiếu thốn nhất đã qua, hiện tại không cần."

Bỏ rơi bọn chúng hơn một năm, sau đó quay về nhặt xác còn tạm được, nếu không may mắn gặp được mẹ, sợ rằng ngay cả xương cốt cũng không còn, còn nói đền bù, thật buồn cười, đây là điều có thể bù đắp sao?Lúc đó chúng vô cùng tuyệt vọng vì sự ra đi của hắn, trải qua bao nhiêu gian khổ, Thiệu Bắc còn bị Triệu Lan đem đi cho người khác, nếu như không phải mẹ tìm về được, liệu rằng ai biết con bé sống chết ra sao.Hiện tại bọn chúng đã trải qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng mọi thứ cũng ổn thỏa, hắn nói sẽ bù đắp ư?

Quá muộn rồi!Thiệu Tây không nói nhiều, giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng để một đứa trẻ nói ra những lời này mà vẫn giữ nguyên vẻ mặt ấy đã là một sự châm biến rất lớn.Nếu ngôn ngữ có thể biến thành vũ khí sắc bén, lời nói của Thiệu Tây vào lúc này sẽ chọc thủng một lỗ lớn trong lòng Thiệu Kỳ Hải."

Thật sự xin lỗi, là cha có lỗi với các con."

Sắc mặt của Thiệu Kỳ Hải ảm đạm, tràn đầy áy náy: "

Sau này ta sẽ không như vậy, các con hãy tin tưởng ta, ta sẽ chịu trách nhiệm, đối xử thật tốt với các con.

" Nhưng mấy đứa bé vẫn không có phản ứng, Thiệu Tây thậm chí có chút không kiên nhẫn, định mở miệng nói không cần, Thiệu Nam đột nhiên kéo cậu lại.Thiệu Nam nhìn Thiệu Kỳ Hải, đột nhiên nói: "Người là cha của chúng con, nghĩa vụ nuôi dưỡng chúng con là thứ mà người vốn dĩ đã có."

Thiệu Tây lườm Thiệu Nam, kéo em trai qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Em còn muốn nhận những đồng tiền bẩn thỉu của ông ta sao?

Bây giờ chúng ta đã có thể tự mình kiếm tiền, không cần ông..."

Thiệu Nam kéo Thiệu Tây ra xa thêm một chút nữa, ra hiệu đám người Thiệu Đông lại đây, nhìn Thiệu Kỳ Hải một cái, ý bảo đừng qua đây.Năm đứa trẻ chụm đầu lại thảo luận đủ thứ, chủ yếu là Thiệu Nam nói.

"Em biết là mọi người đều ghét ông ấy và không muốn tiêu tiền của ông ấy.

Em cũng nghĩ như vậy, nhưng chúng ta phải bình tĩnh và suy nghĩ về vấn đề."

"Việc ông ấy đưa tiền không phải là không thể, đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của ông ấy.

Nếu chúng ta từ chối, số tiền sẽ bị tiêu vào những chỗ khác, không phải đưa cho Triệu Lan thì cũng rơi vào trên người bọn Thiệu Phúc, hoặc là vợ và con mới của ông ấy.

" Thiệu Nam không phục: "Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta lại không lấy?

Dù sao em cũng không muốn đưa số tiền vốn thuộc về mình cho bọn Phúc Lộc Thọ Hỉ đâu.

Tiền của mẹ chúng ta là cực khổ kiếm được, không phải gió thổi bay đến, vậy tại sao chúng ta không sử dụng tiền của ông ấy?

" Thiệu Nam nói xong một ý tưởng này , bọn trẻ đã ngộ ra, bắt đầu cảm thấy đau lòng cho Mục Kinh Trập, người trong thôn chỉ nhìn thấy Mục Kinh Trập kiếm được tiền, nhưng bọn họ không biết Mục Kinh Trập đã phải chịu khổ như nào.Bọn trẻ vẫn luôn dõi theo Mục Kinh Trập trên những con người đụng chết người, đạp xe dãi nắng dầm mưa, bất kể mùa đông lạnh cóng hay mùa hè say nắng, cô đều đạp xe đi giao hàng để kiếm tiền.Đây là việc đòi hỏi thể lực rất cao, biểu hiện của Mục Kinh Trập nằm ngoài sức tưởng tượng của những người ở thôn Đại Đông.Số tiền kia là do mẹ vất vả kiếm được, mà bọn chúng kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng, lật tới lật lui trong bãi rác mới kiếm được một ít, tại sao lại không dùng của Thiệu Kỳ Hải?Thiệu Đông suy nghĩ một chút: "Tiểu Nam suy nghĩ rất đúng, lần này là anh còn thiếu sót, Tiểu Nam, em tiếp tục đi."

Thiệu Nam thả lòng nét mặt kết luận: "Ông ấy sinh ra chúng ta thì lẽ ra phải nuôi lớn chúng ta, chúng ta không được ông ấy nuôi dưỡng đã là một sự thua thiệt, em cảm thấy cũng không nên tức giận."

"Em nói đúng, chúng ta không thể nuôi bốn cái đầu heo đó nữa."

Thiệu Tây thẳng thắn nói.Thiệu Nam gật đầu: "Đúng vậy, đó chỉ là một mặt, mặt khác cũng là cân nhắc thực tế và tương lai, chúng ta tuy rằng tuổi nhỏ nhưng ông ấy cũng chưa chết, cũng phải cân nhắc đến trách nhiệm phụng dưỡng ông ấy sau này."

Vẻ mặt của Thiệu Tây nhìn như đang táo bón: "Cho ông ấy tiền trợ cấp?"

Thiệu Đông cúi đầu, Thiệu Bắc bĩu môi, ngay cả Thiệu Trung cũng mím môi tỏ ý không hài lòng.Thiệu Nam thở dài như một ông cụ non: "Đúng vậy, ai bảo ông ấy là ruột thịt của chúng ta, chỉ cần ông ấy một mực nhận chúng ta, cho dù hiện tại chúng ta không tiêu tiền của ông ấy.

Nhưng khi ông về già, chúng ta vẫn phải có trách nhiệm phụng dưỡng, còn phải đưa tiền trợ cấp, không thể mặc kệ được."

Đây là đạo lý mà mẹ đã dạy cho chúng, trong tương lai, chúng cũng sẽ nghe theo lời mẹ và đó cũng là trách nhiệm của bọn chúng."

Nếu đã như vậy, chúng ta không tiếp nhận cũng là quá đáng tiếc."

Sau khi Thiệu Nam nói ra, Thiệu Tây gật gật đầu, đúng vậy, hiện tại bọn chúng không nhận, sau này cũng phải nuôi ngược lại ông ta, như vậy có mà tức chết.Thiệu Đông vỗ vỗ Thiệu Nam: "Cho nên Tiểu Nam, em ngăn cản bọn anh cũng là vì sau này.

Đã như vậy, chúng ta cũng đừng tức giận, mặc kệ ông ấy cho chúng ta bao nhiêu, chúng ta cũng sẽ nhận lấy, chúng ta có thể dùng nó ăn uống, đỡ hơn rơi vào tay người khác."

Thiệu Tây gật đầu: "Anh nói đúng, vậy thì chúng ta sẽ lấy nó, đừng thấy tội ông ấy làm gì, kẻo ông ấy giả vờ khóc lóc và chúng ta không lấy được gì cả, kết quả sau này còn phải nuôi ông ấy, cho nên phải lấy, nhất định phải lấy!"

Năm đứa trẻ liếc nhau một cái, rồi quay trở lại trước mặt Thiệu Kỳ Hải, Thiệu Tây trực tiếp nói với Thiệu Kỳ Hải đang bồn chồn lo lắng: "Vậy cứ dựa theo những lời Tiểu Nam vừa nói, ông cứ việc bù đắp cho chúng tôi, có bao nhiêu áy náy cứ đền bù thành tiền, càng nhiều càng tốt, chúng tôi sẽ không từ chối."

Thiệu Kỳ Hải: "......"
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 194: Tiếp tục làm vợ chồng?


Bởi vì những lời của Thiệu Tây thực sự kỳ lạ, Thiệu Kỳ Hải nhất thời chưa thể đáp ứng, điều này khiến Thiệu Tây rất không hài lòng.Cậu nhíu mày: "Sao không nói nữa?

Chẳng lẽ ông chỉ nói suông thôi, thực sự không muốn nuôi chúng tôi một chút nào sao?"

Thiệu Tây trừng mắt, là chỉ nhìn qua nên muốn nuôi bọn chúng thôi sao?

Chẳng lẽ ông ấy cùng một giuộc với Triệu Lan?

Nếu vậy, tuyệt đối không thể chấp nhận được.Thấy sắc mặt của Thiệu Tây có chút không đúng, Thiệu Kỳ Hải vội vàng nói: "Không không, ta không phải nói suông, ta sẽ."

Đáng lẽ bọn nhỏ không từ chối là chuyện tốt, nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng.Sau nhiều lần cân nhắc, có vẻ như hành động của bọn trẻ đã quá cực đoan, lúc trước vừa nói không chấp nhận, nhưng bây giờ lại đổi thành càng nhiều càng tốt.'Không chấp nhận' và 'Càng nhiều càng tốt', giống như mang theo tính chất trả thù, đứa trẻ Thiệu Tây này luôn nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù.Thiệu Kỳ Hải sững sờ, cho dù có đánh chết, hắn cũng không tưởng tượng ra được một màn nhận thân như này, không có ôm nhau khóc lóc, thậm chí không có một chút hạnh phúc và cuối cùng hắn thậm chí còn không được gọi một tiếng 'cha'.Đúng vậy, hắn phát hiện, hắn không thể không phát hiện, dù sao mấy đứa bé cũng không có gọi hắn là cha, hay là bọn chúng cố ý không gọi.Thiệu Kỳ Hải muốn hỏi bọn nhỏ có phải còn có hiểu lầm gì khác không, nhưng bọn nhỏ không cho hắn cơ hội nói: "Không có việc gì nữa thì chúng tôi đi tìm mẹ trước."

Nói xong một tràng liền chạy ra ngoài, Thiệu Kỳ Hải giơ tay ra, nhưng vẫn không ngăn được chúng.Thiệu Kỳ Hải dừng lại và bình tĩnh lại một lúc, dự định nói chuyện vui vẻ với Thiệu Kỳ Dương, sau đó hỏi chuyện của bọn trẻ.Mối quan hệ giữa hắn và Thiệu Kỳ Dương rất tốt, hắn cũng nhớ người em trai này, lần trước gặp nhau ở Hải Thành cũng không nói chuyện đàng hoàng được, nhưng lần này cuối cùng cũng có cơ hội.Thiệu Kỳ Hải nghĩ, cho dù những người khác không nói gì, nhưng Thiệu Kỳ Dương nhất định sẽ rất vui khi thấy hắn quay trở lại.Trong lúc hắn không ở đây, Thiệu Kỳ Dương đã chăm sóc bọn trẻ, thậm chí còn chăm sóc cho Mục Kinh Trập, mà tất cả đều vì người anh trai là hắn.Thiệu Kỳ Hải tràn đầy vui mừng đi ra, nhìn Thiệu Kỳ Dương còn đứng trong sân, tiến lên vỗ vỗ vai, dang tay ôm lấy em trai: "Kỳ Dương, khoảng thời gian này thật sự cảm ơn em, cảm ơn em đã che chở cho bọn nhỏ và cả chị dâu, nếu không có em, anh không dám nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra."

Toàn thân Thiệu Kỳ Dương cứng đờ, ngăn Thiệu Kỳ Hải đang muốn ôm mình lại, sau khi nghe nói xong liền nhìn hắn một cái nhìn kỳ quái, cuối cùng mới khàn giọng nói."

Anh còn sống, tại sao lại không gửi tin tức trở về?"

"Tình huống đặc thù, vì an toàn của mọi người, anh không thể gửi tin về, hơn nữa ở giai đoạn đầu... anh vẫn luôn hôn mê.

" Thiệu Kỳ Hải đau khổ nói."

Vậy tại sao lúc tỉnh lại vẫn không gửi về?

Hay là anh không tin em?"

Thiệu Kỳ Dương rất đau lòng, nếu như anh hai tin tưởng anh hơn, cho anh biết tin sớm hơn, có lẽ anh đã không lún sâu vào như vậy.Làm gì bây giờ?

Anh buồn lâu như vậy, áy náy lâu như vậy, sau khi hết mực thương yêu chị dâu, anh trai lại quay về?Chồng về rồi, người chú nhỏ như anh phải làm sao đây?Tình cảm không phải đồ vật, liệu có lấy lại được không?

Anh đã yêu chị dâu của mình, sau này làm sao có thể chấm dứt?Hai mắt của Thiệu Kỳ Dương đỏ lên, Thiệu Kỳ Hải vừa nhìn đã kinh ngạc: "Kỳ Dương, anh không phải cố ý, anh..."

"Quên đi, hiện tại nói thì có ích lợi gì, anh nhất định là có lý do của chính mình."

Thiệu Kỳ Dương biết rất rõ về Thiệu Kỳ Hải, biết rằng anh trai mình sẽ không làm chuyện vô cớ như vậy, thế nhưng hiểu thì hiểu, trong lòng anh vẫn không thoải mái, vẫn cảm thấy rối bời."

Em đang mệt, hôm nay không muốn nói chuyện với anh."

Thiệu Kỳ Dương bỏ lại một câu, trực tiếp đi vào phòng."

Kỳ Dương, em cũng tức giận sao?"

Thiệu Kỳ Hải đi theo phía sau, muốn nhận được một câu giải thích, nhưng cánh cửa đã nhẫn tâm đóng lại trước mặt hắn, ngay sau đó là tiếng khóa.Thiệu Kỳ Hải suýt chút nữa bị đụng phải: "???"

Kỳ Dương đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao Kỳ Dương lại không chào đón hắn?Thiệu Kỳ Hải sững sờ đứng trong sân, trong khi Thiệu Đông và những người khác đến Mục gia tìm Mục Kinh Trập.Mục Kinh Trập đang nói chuyện với Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ, Mục Hàn đã quay lại thủ đô vào hai ngày trước để tiếp tục công việc.Thiệu Kỳ Hải trở lại, tâm trạng của Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ rất phức tạp, nếu là trước kia bọn họ sẽ rất vui mừng, ít nhất con gái bọn họ sẽ không phải làm góa phụ.Nhưng tình thế bây giờ đã khác, gia đình bọn họ đã tốt hơn trước rất nhiều, Kinh Trập giờ đã trở nên mạnh mẽ và ưu tú như vậy, ngay cả người thừa kế của một gia tộc và tập đoàn lớn như Quý Bất Vọng đã phải lòng Kinh Trập, cũng không vì Kinh Trập là góa phụ mà chê bai.Góa phụ chẳng qua là góa phụ, có một lựa chọn tốt như vậy quả thật hiếm gặp, bọn họ đều đã nghĩ đến việc chọn Quý Bất Vọng làm con rể mới, nhưng Thiệu Kỳ Hải bỗng nhiên quay lại.Thiệu Kỳ Hải từng là người có triển vọng nhất ở thôn Đại Đông, nhưng đó là ở thôn Đại Đông, bây giờ thì khác, tầm nhìn của bọn họ đã vượt ra khỏi thôn Đại Đông, cộng với sự thay đổi lớn của Mục Kinh Trập, tư tưởng của bọn họ đã mở rộng hơn rất nhiều.Có sự lựa chọn tốt hơn là Quý Bất Vọng, Thiệu Kỳ Hải cũng không được tốt như vậy, đặc biệt là khi hắn cũng không mua cho bọn họ kính râm hay bất cứ thứ gì.Vì vậy, khi Thiệu Kỳ Hải trở lại, Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ không có gì ngạc nhiên, mà thay vào đó lại có ảo giác rằng hắn quay về để cản đường hôn sự của con gái bọn họ."

Làm sao bây giờ?

Người đột nhiên trở về...

Sớm biết như vậy, Kinh Trập, con nên tái hôn sớm đi."

Nếu thế Thiệu Kỳ Hải có quay lại cũng vô ích.Mục Kinh Trập: "...Mẹ,cũng không đến mức đó."

"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?

Con muốn tiếp tục làm vợ chồng với Thiệu Kỳ Hải sao?

Không được, không được, mẹ không thể tưởng tượng nỗi, con cũng đừng hòng, hôm nay con đừng quay về nữa, hôm nay ở lại đây đi."

Mục Kinh Trập còn chưa kịp trả lời, đám người Thiệu Đông đã lần lượt đi tới."

Mẹ muốn về nhà sao?

Vậy chúng con cũng sẽ ở với mẹ."

Thiệu Tây lập tức nói: "Bà ngoại, chúng cháu chỉ một tấm lót dưới đất để ngủ trong phòng mẹ thôi."

Mục Kinh Trập, Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng: "...Ừ thì, cái này không phù hợp lắm."

"Tại sao không phù hợp ạ?

Mẹ ở đâu chúng cháu sẽ ở đó."

Thiệu Nam nói rằng những gì cậu nói trước đây không phải là vô ích.Thiệu Bắc và Thiệu Trung cũng gật đầu, bàn tay nhỏ đã nắm lấy quần áo của Mục Kinh Trập một lần nữa.Mục Kinh Trập đang trong tâm trạng rối bời, đột nhiên có chút xúc động, hu hu hu, Thiệu Kỳ Hải quay lại cướp bọn trẻ từ cô, may mắn thay bọn trẻ vẫn còn lương tâm, không có thấy cha lập tức quên mẹ.Mặc dù Mục Kinh Trập thực sự muốn mặc kệ Thiệu Kỳ Hải, trực tiếp đưa bọn trẻ về Mục gia chăm sóc, hoàn toàn đoạt về, nhưng cô biết điều đó là không thể, cuối cùng Mục Kinh Trập vẫn dẫn theo đám trẻ Thiệu Đông quay lại Thiệu gia .Chạy trốn không phải là giải pháp, chúng ta vẫn phải giải quyết vấn đề.Nhìn thấy bọn họ trở lại, hai mắt Thiệu Kỳ Hải sáng lên, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.Vừa rồi hắn rất sợ, mặc dù bọn trẻ không có đi bao lâu nhưng Thiệu Kỳ Hải cảm thấy rất dằn vặt, bắt đầu hoài nghi rằng bọn trẻ và Mục Kinh Trập có bỏ rơi hăn và chạy đi không, rồi lại tự hỏi có nên đuổi theo không.May mà Mục Kinh Trập và bọn trẻ Thiệu Đông không có chạy trốn, Thiệu Kỳ Hải mừng rỡ, thở ra một hơi: "Trở về thì tốt rồi, chi bằng chúng ta ăn cơm trước đi."
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 195: Mặc đồ giống nhau


Bữa ăn rất phong phú, nhưng tất cả đều do Thiệu Kỳ Dương cực khổ nấu ra.Thiệu Kỳ Hải lúng túng, nhiệt tình mời bọn họ ngồi xuống ăn cơm, Thiệu Đông nhìn về phía phòng của Thiệu Kỳ Dương: "Chú đâu?"

"Chú con nói tâm trạng không tốt."

Thiệu Kỳ Hải lúng túng giải thích."

Tâm trạng của chú không tốt là chuyện bình thường, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện."

Thiệu Đông đi tìm Thiệu Kỳ Dương.Thiệu Kỳ Dương ở trong phòng nghe thấy Thiệu Đông ở bên ngoài hỏi han ân cần, trong lòng vừa cảm động vừa đau lòng, nói với Thiệu Đông đừng lo lắng, một lát nữa sẽ ổn, lại bảo Thiệu Đông mau ăn đi, anh không thấy ngon miệng nên sẽ không ăn nữa.Mặc dù vậy, mọi người vẫn để lại thức ăn cho Thiệu Kỳ Dương.Bữa tối muộn bắt đầu trong im lặng và ngượng ngùng, mặc dù Mục Kinh Trập và đám Thiệu Đông không nói nhiều nhưng bầu không khí rất hài hòa và ăn ý.Người duy nhất không hòa nhập là Thiệu Kỳ Hải, Thiệu Kỳ Hải muốn gắp thức ăn cho mấy đứa trẻ, nhưng bọn trẻ không vui, thậm chí còn cố ý gắp trượt đồ ăn.Vốn nghĩ đã lâu rồi cả nhà sẽ ngồi xuống ăn một bữa cơm thật ngon, nhưng hóa ra lại là như vậy.Hắn muốn nói chuyện với Mục Kinh Trập, nhưng khi thực sự ngồi cùng bàn và nhìn Mục Kinh Trập, Thiệu Kỳ Hải đã do dự.Cũng không phải do hắn, bởi vì Mục Kinh Trập thật sự rất khác, hắn cảm thấy nói chuyện với cô cần rất nhiều dũng khí.Kết quả cuối cùng Thiệu Kỳ Hải ăn cơm như nhai sáp, cũng không biết mình đã ăn những gì.Sau bữa tối, Thiệu Đông và Thiệu Tây cùng nhau rửa bát, Thiệu Nam và Thiệu Bắc cũng giúp dọn dẹp, Thiệu Trung thì lau bàn, hợp tác rất ăn ý.Mục Kinh Trập rót nước nóng cho bọn chúng, quét sàn, Thiệu Kỳ Hải lại không có gì để làm.Thiệu Kỳ Hải muốn giúp đỡ, nhưng không ai chú ý đến hắn.Cuối cùng cũng thu dọn xong, Thiệu Kỳ Hải nhớ ra điều gì đó đi ra ngoài, một lúc sau, hắn đầy mong đợi lôi ra một bao lớn."

Lúc trước ta luôn nhớ đến các con, lần lượt mua rất nhiều thứ."

Hắn tưởng tượng đến người cha thông thường đi xa trở về sẽ tặng quà cho các con, đứa con sẽ vui mừng nhận lấy món quà, sau đó mối quan hệ sẽ khăng khít hơn.Ồ, còn có người vợ.Thiệu Kỳ Hải ho một cái, tràn đầy mong chờ đặt bao quà xuống."

Cái này của Tiểu Đông, cái này của Tiểu Tây... cái này cho em."

Sau khi phát cho bọn trẻ, Thiệu Kỳ Hải liếc nhìn Mục Kinh Trập, đặt đồ vào tay cô.Mục Kinh Trập đang xem: "Hả?"

Còn có của cô?

Điều này thực sự hiếm thấy.Mục Kinh Trập do dự một chút, đang suy nghĩ có nên cầm lên hay không, Thiệu Kỳ Hải vội vàng đưa tới: "Thử xem có vừa người không... có hợp hay không."

Hắn nhìn bọn nhỏ: "Các con cũng thử xem có vừa không, các con bây giờ cao hơn ta tưởng."

Bọn trẻ nhìn mấy món đồ, không hề nhúc nhích, nhưng Thiệu Nam lại ồ một tiếng: "Sao con lại cảm thấy nó hơi quen quen...

Nó giống như mấy món đồ mà mẹ với con không cần lúc đi mua sắm ở thủ đô...

"Hắn nhìn về phía Mục Kinh Trập để xác thực, Mục Kinh Trập nhìn món đồ, quả nhiên rất quen mắt: "Hình như đúng thật là nó..."

Thiệu Kỳ Hải: "???"

Meo meo meo?Những đồ không cần?

Không phải là quá đắt nên mới không mua sao?Thiệu Kỳ Hải sững người, Mục Kinh Trập và Thiệu Nam tràn đầy nghi hoặc nhìn qua, Mục Kinh Trập rốt cuộc mới nói câu đầu tiên với Thiệu Kỳ Hải: "Sao anh lại mua những thứ này?"

Là trùng hợp hay gượng ép?Thiệu Kỳ Hải: "...Tôi nói là trùng hợp, mọi người có tin hay không?"

Mục Kinh Trập và năm đứa nhỏ đồng loạt lắc đầu, không tin.Thiệu Kỳ Hải: "...Chuyện này tôi sẽ giải thích sau."

Thật khó để nói rằng hắn đã theo dõi bọn họ trước đó, vì vậy Thiệu Kỳ Hải chỉ có thể thực hiện chính sách trì hoãn trong sự bối rối.Hắn không ngờ lại có thể xảy ra chuyện như vậy, Thiệu Bắc lại đúng lúc ở ngay trước mặt hắn, nhìn vẻ đáng yêu của cô bé, ánh mắt Thiệu Kỳ Hải như tan chảy, vội chuyển chủ đề hỏi: "Tiểu Bắc có thích những bông hoa cài tóc này không?"

Thiệu Bắc: " ...Không thích, những bông hoa này không đẹp bằng hoa của mẹ làm."

Thiệu Kỳ Hải lại sững người: "Hả..."

"Mẹ làm rất nhiều hoa cài tóc thật đẹp cho con."

Nếu là một năm trước, Thiệu Bắc chưa bao giờ cài hoa cài tóc hẳn sẽ rất vui vẻ, nhưng bây giờ cô bé đã có rất nhiều hoa đẹp, cũng không mong mỏi nữa.Thiệu Kỳ Hải xấu hổ muốn nói thêm gì đó, Thiệu Nam lại nhìn thoáng qua, đột nhiên cười khúc khích nói: "Mẹ, mẹ xem mấy cái hoa cài đầu này, không phải lúc đầu mẹ nói nó vừa xấu vừa đáng yêu sao?"

Mục Kinh Trập nhìn qua thấy đúng là nó, bởi vì làm nghề này, khi nhìn thấy những hoa cài đầu được bày bán trên đường, cô sẽ lại quan sát, có mấy cái không tệ lắm, nhưng cũng có cái gia công rất kém, nhìn rất xấu xí, nhưng nếu nhìn thêm một chút nữa lại thấy vừa xấu vừa đáng yêu.

Mục Kinh Trập thử đeo lên để xem hiệu quả, muốn xem cài lên đầu rồi thì có gì khác biệt không.Cuối cùng không phải, cài lên trên đầu càng xấu xí và lạc lõng hơn.Cậu vẫn nhớ rõ những lời phàn nàn của Mục Kinh Trập, nhưng không ngờ rằng Thiệu Kỳ Hải sẽ mua lại nó.Thiệu Kỳ Hải: "...."

Thật ra thẩm mỹ của hắn đối với con gái không có tốt lắm, lúc đó hắn cũng cảm thấy là lạ, chỉ nghĩ là do hắn không hiểu, lại không nghĩ tới... hóa ra nó thật sự rất xấu xí.Mong chờ món quà sẽ giảm bớt ngượng ngùng, sẽ tiến lại gần nhau hơn, bây giờ tặng quà lại càng thêm xấu hổ... hắn thật là...

Hắn nhất thời không nói nên lời, đối mặt với ánh mắt dò hỏi và xa lạ của mọi người, gấp gáp đến độ toát cả mồ hôi, mà lúc này Thiệu Trung nhìn quần áo của hắn, lại nhìn xuống quần áo của chính mình, cuối cùng không khỏi mở miệng nói."

Người đang mặc quần áo giống chúng tôi."

Giọng điệu vô thức lên án.Sau khi Thiệu Trung nói, mọi người mới chú ý bộ đồ trên người Thiệu Kỳ Hải, xem xét từng cái một, bọn họ trợn tròn mắt, làm sao hắn có thể mặc quần áo giống họ!Thiệu Đông nhìn xong liền trầm mặc, bởi vì bọn chúng đang mặc đồ gia đình do Mục Kinh Trập mua trước đó!Quần áo gia đình mà Mục Kinh Trập và Thiệu Nam mua về rất được mấy đứa bé rất thích, sau khi mặc một lần trước đó, bọn trẻ cẩn thận mặc lại vào ngày đầu tiên đến trường.

Sau khi cùng Mục Kinh Trập đến trường, bọn chúng đã trở thành khung cảnh đẹp nhất trường.Bọn chúng thích đồ gia đình đến mức không nỡ cởi ra, Mục Kinh Trập cũng cảm thấy mặc đồ gia đình với bọn trẻ trông rất tuyệt, cho nên cô cũng không nỡ cởi ra.Các bạn học nhìn bọn trẻ mà hâm mộ muốn chết, cũng muốn mặc quần áo giống bố mẹ, điều này buộc các bậc cha mẹ ở thôn Đại Đông phải tìm mọi cách để mua được quần áo cùng màu hoặc có màu tương tự để đáp ứng nhu cầu của con cái họ, nhiều bậc cha mẹ còn đào ra đồ thể thao.Bọn trẻ rất tự hào và hạnh phúc khi thấy quần áo của mọi người không hợp nhau như chúng, nhưng bây giờ Thiệu Kỳ Hải cũng đang mặc quần áo giống chúng.Tại sao hắn lại làm thế!

Làm sao hắn có thể!

Nó đã làm ô uế trang phục của bọn chúng!Mục Kinh Trập nhìn đồ trên người cô, lại nhìn đồ trên người Thiệu Kỳ Hải, trong lòng cô cũng rất ba chấm, nếu cô muốn ra ngoài, người không biết còn tưởng là đồ đôi.Nhìn bọn trẻ đang tức giận và ánh mắt kỳ quái của Mục Kinh Trập, Thiệu Kỳ Hải: "..."

Dưới ánh mắt của bọn họ, hắn co rút cơ thể lại, hận không thể thu mình lại để che đi sự tồn tại.Hắn không rõ đây là lần đả kích thứ mấy, cảm thấy cả người đang rất hoảng loạn, giống như đã chết một lần.Quần áo hôm nay là do hắn âm thầm sắp xếp vào ngày hôm trước, trước khi về còn cố ý mặc vào, vì muốn mặc đồ giống với Mục Kinh Trập và mấy đứa nhỏ, nhưng cuối cùng...
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 196: Ly hôn


Dưới cái nhìn của đám người Thiệu Đông, Thiệu Kỳ Hải cảm thấy tội lỗi, đành phải cúi đầu nhận thua: "Mọi... mọi người nghĩ tôi mặc không đẹp, sau này tôi sẽ mặc ít hơn."

Nói xong, Thiệu Kỳ Hải uất ức suýt bật khóc, nhưng mấy đứa bé vẫn không hài lòng: "Ý người là sau này vẫn mặc nữa?"

'Không mặc nữa' và 'Mặc ít hơn' là khái niệm là khác nhau.Thiệu Kỳ Hải càng thêm ủy khuất, hắn không được phép mặc nó nữa: "Ta... vậy thì ta sẽ mặc nó khi các con nói."

Thiệu Tây nghe vậy vẫn không vui, Mục Kinh Trập thấy bầu không khí căng thẳng, vội vàng kéo Thiệu Tây đi, trong lòng tự nhủ sau này mua một cái mới, nhưng bây giờ đó không phải điều quan trọng, mà trọng điểm là : Món quà của Thiệu Kỳ Hải không đơn giản!Sau khi dỗ dành Thiệu Tây và những người khác, Mục Kinh Trập nói: "Thiệu Kỳ Hải, chúng ta hãy nói chuyện."

Trái tim của Thiệu Kỳ Hải nhảy lên: "Được."

Bọn trẻ nhìn sang Thiệu Kỳ Hải, ánh mắt lập tức cảnh giác, từng người một giữ chặt Mục Kinh Trập và nhìn về phía Thiệu Kỳ Hải, ánh mắt như thể Thiệu Kỳ Hải là một loại quỷ ăn thịt người sẽ ăn thịt Mục Kinh Trập.Trái tim của Thiệu Kỳ Hải mới phấn khích đập nhanh hai cái, trong nháy mắt mất đi sức lực: "Ta sẽ không làm gì cả."

Nghe lời giải thích của hắn, bọn trẻ muộn màng nhớ đến sức mạnh của Mục Kinh Trập, nghĩ rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp đó buông Mục Kinh Trập ra.Không đợi Mục Kinh Trập lên tiếng, Thiệu Đông đã đứng dậy: "Mẹ, mẹ nói chuyện đi, chúng con sẽ về phòng trước."

Cậu chủ động nhường phòng bếp cho bọn họ.Thiệu Nam nhìn con dao làm bếp trong bếp và đứng dậy, tốt, nhà bếp thực sự là một nơi tốt để nói chuyện, nếu Thiệu Kỳ Hải có bất kỳ ý đồ xấu nào, mẹ có thể cầm ngay con dao.Cậu kéo theo Thiệu Tây: "Đi thôi."

Trong lúc ra ngoài còn nháy mắt với Mục Kinh Trập, hướng về phía con dao làm bếp cho cô xem.Mục Kinh Trập thấy Thiệu Tây nháy mắt, nhất thời không hiểu, đang muốn hỏi có ý gì, Thiệu Tây đã đi ra ngoài.Chắc cũng không phải chuyện quan trọng gì nên Mục Kinh Trập cũng không hỏi thêm, bây giờ phải bàn bạc chuyện quan trọng với Thiệu Kỳ Hải trước.Trong phòng bếp chỉ còn lại hai người, Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Kỳ Hải, trực tiếp hỏi: "Thiệu Kỳ Hải, trước đó anh chưa thể trở về hay là lén lút đi theo chúng tôi?"

Thiệu Kỳ Hải không ngờ Mục Kinh Trập lại hỏi như vậy, đứng người một lúc.Trong lúc hắn chưa biết nên trả lời như thế nào, Mục Kinh Trập đã nói thêm: "Anh không cần tìm lí do, cũng không cần phải gạt tôi nữa, những thứ này không thể là ngẫu nhiên."

Thiệu Kỳ Hải chỉ có thể gật đầu, hắn cúi đầu thừa nhận, cẩn thận lựa lời nói: "Thật ra trước đây là ngoài ý muốn mới gặp được mọi người...

Lúc đó có chút hoàn cảnh, khó có thể nhận ra đối phương, cho nên..."

"Khi nào?

Ở đâu?

" Mục Kinh Trập hỏi: "Tại sao tôi không thấy anh?"

Nếu gặp phải chắc chắn cô sẽ nhận ra, hơn nữa bất kể đứa bé nào cũng có thể nhận ra hắn."

Tôi lúc đó phải cải trang, bất tiện."

"Ra là vậy."

Mục Kinh Trập gật đầu: "Anh còn chưa nói là khi nào, ở đâu?

Gặp mấy lần?

Tôi nhìn những thứ kia thì chắc không chỉ một lần?"

Thiệu Kỳ Hải lại sững người, không ngờ Mục Kinh Trập lại nhạy bén như vậy.Thấy hắn không trả lời, Mục Kinh Trập hỏi tiếp: "Tôi đã hỏi hết rồi, anh có thể trả lời được chứ?"

"Có thể..."

Thiệu Kỳ Hải nghĩ về những thứ hắn mang về: "Hải Thành ...

"Nói đến Hải Thành, trong đầu Thiệu Kỳ Hải hiện lên rất nhiều mảnh ký ức.

Lần đó hắn cũng cứu Mục Kinh Trập, nhưng Mục Kinh Trập gặp rắc rối cũng là do hắn.

Không biết Kinh Trập biết chuyện có trách móc hắn không?

Hay là vì hắn đã cứu cô một lần nên tình cảm sẽ thắm thiết hơn?Thiệu Kỳ Hải đang suy nghĩ thì thấy Mục Kinh Trập cau mày: "Hải Thành?"

Chuyến đi Hải Thành có bao nhiêu ký ức đẹp, nhưng cũng không hề thiếu ký ức không tốt.Thấy Mục Kinh Trập cau mày, Thiệu Kỳ Hải đột nhiên nghĩ đến 'lão biến thái' hắn đã cải trang để cứu mạng cô, chẳng qua lúc đó đụng phải người cô, hắn đã bị Mục Kinh Trập đá đến mức suýt nữa bị phế đi.Đây hoàn toàn không phải là ký ức tốt đẹp, nếu như Mục Kinh Trập biết hắn chính là ông lão kia, nhất định sẽ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn.Thiệu Kỳ Hải dùng tốc độ nhanh nhất thay đổi lời nói: "Tôi từng tới Hải Thành, nhưng không có gặp mọi người, ngược lại thấy ở thủ đô, chính là vào thời điểm hai mẹ con em mua sắm..."

Mục Kinh Trập hiểu ra: "Chính là lúc đó sao, chẳng trách được, vậy sau đó hoặc trước đó thì sao?

Còn gặp qua không?"

"Sau đó..."

Sau đó là cảnh đi tàu hỏa, bọn họ thậm chí còn hợp tác bắt kẻ móc túi.Nhưng Thiệu Kỳ Hải ngay lập tức nhớ đến lời mắng mỏ 'đôi cẩu nam nữ'.Hắn nhất thời không nói nên lời, sau khi nhớ lại chuyện này, hắn mới phát hiện, hình như trước đây hắn từng có chút kỷ niệm đẹp với Mục Kinh Trập và bọn trẻ, nhưng mỗi lần như vậy đều kèm theo những ký ức xấu xa kỳ lạ, thậm chí còn có mất mặt.Thiệu Kỳ Hải lại thay đổi lời nói: "Sau đó là lần trở về này."

Hầu hết những thứ mà Thiệu Kỳ Hải mua cũng được đều ở thủ đô, điều này cũng có lý.Mục Kinh Trập cứ như thế buông tha vấn đề này, cau mày, quay sang nói về một vấn đề nghiêm trọng khác, một vấn đề thực sự lớn."

Anh trở về là có tính toán gì?

Trước kia đính ước của chúng ta đã được giải trừ, bây giờ anh trở về, cuộc hôn nhân cũng chúng ta còn tính tiếp được sao?

Chúng ta nhất định phải ly hôn."

Đây là ý nghĩ của Mục Kinh Trập sau khi bình tĩnh lại, cô không biết những quy định cụ thể của thời kỳ này, nếu không có vấn đề gì thì không sao, nhưng nếu có vấn đề, cô có thể phải ly hôn.Cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết xuyên không, nữ chính luôn phải ly hôn với cặn bã.

Sau khi xuyên không, tuy rằng tình huống lúc đầu rất tế nhị, nhưng cô vẫn cho rằng chồng mình đã chết, cho nên có không cần ly hôn.Không ngờ qua một năm rồi, cô còn phải nghĩ đến chuyện ly hôn, thật sự là nghiệp chướng.Mục Kinh Trập tràn đầy bất đắc dĩ, trong khi Thiệu Kỳ Hải thì bị sốc.Hắn đoán rằng Mục Kinh Trập sẽ có rất nhiều điều muốn nói với mình, có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, một năm qua, hắn cũng đã nghĩ rất nhiều về tình hình của Mục Kinh Trập, thậm chí còn nghĩ đến nếu cô tái hôn thì phải làm thế nào.Thật vất vả vượt qua được, cuối cùng hắn quay về, mà cô cũng chưa tái hôn, hắn rất vui vẻ, nhưng ngày đầu tiên khi trở về, điều thứ hai cô nói với hắn chính là ly hôn.LY HÔN? ! !Mục Kinh Trập thực sự muốn ly hôn với hắn!Thiệu Kỳ Hải hiểu rõ ý nghĩa của việc ly hôn, nhưng những năm tháng này cơ bản sẽ không có ai ly hôn, đối với họ, ly hôn là một việc lớn, lớn hơn cả cái chết.Việc Mục Kinh Trập thản nhiên nói từ "ly hôn", đó vẫn là vấn đề cần thương lượng.Thiệu Kỳ Hải nhất thời không biết nên hình dung cảm xúc của mình như thế nào: "Tại sao lại nghĩ đến việc ly hôn?

Tại sao em lại muốn ly hôn?"

Mục Kinh Trập còn chưa kịp trả lời, hắn đã đưa ra đáp án của chính mình: "Không được, tôi không đồng ý."

"Vì sao anh không đồng ý?"

Mục Kinh Trập kỳ lạ hỏi.Thiệu Kỳ Hải cũng kinh ngạc: "Tại sao em lại muốn ly hôn?

Tại sao em lại nghĩ đến việc yêu cầu ly hôn với tôi?

Nếu có thắc mắc hay lo lắng gì, em có thể nói ra, chúng ta có thể thương lượng với nhau, không nhất thiết nói đến chuyện ly hôn."

"Nhưng tình huống của chúng ta không phải là nên ly hôn sao?

Trước đây anh lấy tôi cũng bởi vì mẹ con tôi ép anh, anh cũng không cam tâm tình nguyện, khi đó tôi cũng bị hoa mắt, bây giờ anh đã vượt nạn trở về, tôi đã nghĩ thông rồi, chúng ta nên giải quyết việc ly hôn."
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 197: Nối lại tình duyên


Mục Kinh Trập cảm thấy những gì cô nói rất rõ ràng và lý do rất đầy đủ.Thiệu Kỳ Hải nghe vậy nhíu mày: "Không được, Kinh Trập, cho dù chúng ta kết hôn vì nguyên nhân khác ngay từ đầu, không phải tự do yêu đương, nhưng hôn nhân không phải trò trẻ con, sao có thể nói vài ba câu thì kết hôn, sau đó nghĩ thông suất lại ly hôn, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn, em vì cái gì lại muốn ly hôn?"

Có phải vì Quý Bất Vọng không?

Nếu là vì Quý Bất Vọng thì có thể hiểu được, Thiệu Kỳ Hải đã làm công tác tư tưởng, chật vật muốn xác nhận điều đó, liền nghe Mục Kinh Trập nói."

Không phải rõ ràng sao?

Trong lòng anh có Mục Tuyết, lại không thích tôi?

Đương nhiên cuộc hôn nhân này phải nên kết thúc rồi."

Mặc dù Mục Kinh Trập không có nói qua trước với Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng, nhưng xem biểu hiện vừa rồi của hai người họ, chắc cũng sẽ không có phản đối gì.Góa phụ cũng đã làm qua, giờ ly hôn cũng chẳng sao, chỉ cần làm một người phụ nữ đã ly hôn thôi.Nhưng làm một người phụ nữ đã ly hôn thìc không sao, vấn đề lớn nhất là cô không muốn chia tay đàn con.Mục Kinh Trập vướng vào suy nghĩ về những đứa trẻ, mà Thiệu Kỳ Hải rất bất lực: "Có cái gì mà đương nhiên, tôi và Mục Tuyết đã kết thúc từ lâu, trước kia cũng không có gì... còn về tự do yêu đương, em cũng đừng nghĩ nhiều."

Những gì Thiệu Kỳ Hải nói là sự thật, mặc dù mọi người đều bắt đầu theo đuổi tình yêu tự do của riêng mình, nhưng so với tình yêu tự do của đời sau còn kém hơn nhiều.Cái gọi là tình yêu tự do thực chất chỉ là một nam một nữ nhìn mặt nhau trước khi bà mối nói ra mà thôi.Lúc đầu hắn và Mục Tuyết tiếp xúc với nhau không nhiều, nhưng đều là người cùng thôn, cũng hiểu rõ về nhau, sau khi thu hút lẫn nhau, xác định đôi bên đều có hứng thú, vì vậy hắn trực tiếp đi tìm bà mai mối.Không giống như những nam nữ ở các thôn khác còn nắm tay nắm chân, thôn Đại Đông có rất ít người, hắn với Mục Tuyết cũng chưa làm gì.Sau đó vì Thiệu Trung, Mục Tuyết hối hận, Mục Kinh Trập và Lý Chiêu Đệ ở một bên rục rịch, hắn liền kết hôn với Mục Kinh Trập, mặc dù sự thật là lúc đầu hắn vẫn không thể quên được Mục Tuyết, nhưng trong lòng hắn đã sớm biết bọn họ đã kết thúc.Sau khi giả chết, thời gian hắn nghĩ đến Mục Tuyết không nhiều, về sau người hắn nghĩ đến nhiều nhất, nói đến nhiều nhất và chú ý nhiều nhất chính là Mục Kinh Trập.Giữa lúc Giang Phong không ngừng cằn nhằn, hắn vẫn nghĩ sau này sẽ sống thật tốt, dù sao thì chuyện của hắn và Mục Tuyết năm đó Mục Kinh Trập cũng đã biết, nhưng hắn không ngờ rằng Mục Kinh Trập lại đột nhiên để ý đến chuyện đó.Thiệu Kỳ Hải nghiêm túc giải thích, lúc trước trong lòng hắn từng có Mục Tuyết là sự thật, nhưng Mục Kinh Trập thực sự không sẵn sàng tiếp tục cuộc hôn nhân của mình với một người đàn ông xa lạ."...Tất cả cũng không phải vì Mục Tuyết, là do tôi chưa sẵn sàng chung sống với anh."

Thiệu Kỳ Hải nhìn khuôn mặt bối rối của Mục Kinh Trập, không tránh khỏi việc nghĩ đến Quý Bất Vọng.

Quý Bất Vọng ưu tú như vậy, lại tốt với cô, cho nên việc Mục Kinh Trập rung động cũng là điều bình thường.

Nói là bình thường, nhưng trong lòng lại khó chịu vô cùng, chính sự khó chịu này làm hắn suy nghĩ khác đi.Mục Kinh Trập ngay từ đầu đã biết rằng trong lòng hắn còn có Mục Tuyết, cũng khó chịu giống hắn bây giờ, cho nên cô mới đề nghị ly hôn, có phải không?Nếu vậy, thì Mục Kinh Trập đa đúng, Thiệu Kỳ Hải nhìn Mục Kinh Trập, trong lòng tràn đầy áy náy và chua só: "Lúc trước, thật sự xin lỗi em, Kinh Trập, nhưng hiện tại tôi thật sự đã quên Mục Tuyết, chỉ muốn cùng em sống thật tốt, tôi biết việc tôi giả chết hơn một năm là do tôi sai, em có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa được không?

Tạm thời đừng đề cập đến chuyện ly hôn được không?"

Hơn một năm nay, Mục Kinh Trập thay lòng đổi dạ tái giá thì không sao, nhưng đến nước này Thiệu Kỳ Hải muốn tranh thủ thêm một cơ hội nữa, mong cô đừng phán cho hắn một án tử hình là ly hôn.Mục Kinh Trập nhìn người trước mặt một cái, cũng không quá tin trong lòng hắn thật sự không có Mục Tuyết: "Nếu anh lo lắng ly hôn xong sẽ chịu thiệt, thì anh có thể đại khái yên tâm, sau này cũng sẽ có nhiều người ly hôn hơn, hay là hôn nhân thứ hai ..."

Nghĩ về lần ly hôn này, Thiệu Kỳ Hải không chỉ là một cuộc hôn nhân thứ hai, Mục Kinh Trập vội vàng thay đổi lời nói của mình: "Kết hôn lần thứ ba cũng không sao.

"Trong khi nói chuyện, giọng điệu của Mục Kinh Trập có chút khó xử.

Có lẽ sau lần kết hôn thứ hai thì thật sự không có gì, nhưng lần kết hôn thứ ba quả thực có chút quá đáng.

Cho dù là người ở thời hiện đại nghe đến cuộc hôn nhân thứ ba cũng sẽ kiêng kị.

Đại khái là Thiệu Kỳ Hải cũng như vậy, Mục Kinh Trập chỉ có thể quay ngược lại nói: "Thực ra, bất kể anh có ly hôn hay không, bất kể là cuộc hôn nhân thứ hai hay cuộc hôn nhân thứ ba, đều luôn có người bàn tán, nhưng anh không cần quá lo lắng về điều đó, anh có thể sống cuộc sống của chính mình, có hạnh phúc hay không cũng chính mình mới biết được."

"Mục Kinh Trập giơ nắm đấm để tiếp thêm dũng khí cho Thiệu Kỳ Hải: "Cho nên anh không cần phải sợ, anh có thể dũng cảm ly hôn, anh đã trải qua nhiều khó khăn như vậy, hẳn là cũng nên biết rằng hạnh phúc rất hiếm hoi và cuộc sống thì rất ngắn ngủi.

Thay vì quan tâm đến những lời đàm tiếu đó, chi bằng dũng cảm theo đuổi tình yêu còn hơn, để bù đắp những tiếc nuối trước đây."

Lời nói của Mục Kinh Trập đầy ám chỉ.Thiệu Kỳ Hải bị lời nói của Mục Kinh Trập làm cho choáng váng: "Tiếc nuối gì?

Tôi thực sự không muốn ly hôn.

""Là do Mục Tuyết mà thôi."

Thấy Thiệu Kỳ Hải giả vờ, Mục Kinh Trập chỉ có thể bày tỏ: "Ở đây không có ai khác, chúng ta nói thẳng một chút đi, người quang minh chính đại không lén lút nói chuyện, chúng ta tuy là vợ chồng, nhưng cũng không phải là thật, còn không phải là vì anh luôn nhung nhớ đến Mục Tuyết sao?"

"Hai người chúng ta đều không có tình cảm với đối phương, hà tất gì phải miễn cưỡng ở chung một chỗ, chúng ta có thể ly hôn trước, sau đó anh có thể theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, nối lại tình duyên, sinh thêm vài đứa con."

Đây là ý tưởng của Mục Kinh Trập, thầm khuyến khích Thiệu Kỳ Hải dũng cảm, giành lại cuộc sống và tự do sau khi thoát khỏi cõi chết, đồng thời dũng cảm theo đuổi tình yêu, nối lại quan hệ với Mục Tuyết, chẳng phải quá hoàn hảo sao?

Bọn họ sẽ sống hạnh phúc như trong tiểu thuyết, mà bọn trẻ sẽ được cô chăm sóc.Như vậy, sau khi hắn tái hôn với Mục Tuyết và có một đứa con khác, bọn họ cũng không cần lo lắng về việc thiên vị này nọ, Mục Tuyết cũng không phải trải qua hoàn cảnh khó khăn khi làm mẹ kế.Nói đến đây, thật sự là kỳ diệu, Đường Mặc Linh và Mục Tuyết thất bại, tình tiết sụp đổ thảm hại, sụp đổ hơn nữa chính là Thiệu Kỳ Hải trở về, đây chẳng lẽ ám chỉ Mục Tuyết và Thiệu Kỳ Hải thật sự là định mệnh sao?Hoàn toàn có khả năng!

Mục Tuyết bây giờ rất thê lương, sau đó mối tình đầu đột nhiên từ cõi chết sống lại, từ trên trời rơi xuống, lại trao cho cô ấy tình yêu, cứ như vậy sưởi ấm trái tim cô ấy, nghe mới đẹp làm sao.Thiệu Kỳ Hải là mối tình đầu của Mục Tuyết, nhưng về sau lại khác.Mục Kinh Trập càng nghĩ càng cảm thấy đây thật sự là cơ hội tốt nhất: "Thiệu Kỳ Hải, lời tôi nói anh thấy thế nào?

Không sao đâu, anh đừng lo..."

Cô vừa muốn chỉ ra điểm quan trọng là nên giao mấy đứa trẻ cho cô, thì bị Thiệu Kỳ Hải khó chịu cắt ngang."

Mục Kinh Trập, đủ rồi, em đừng nói nữa."

Thiệu Kỳ Hải thực sự tức giận, đột nhiên nói muốn ly hôn, hắn có thể hiểu, dù sao trước đây là hắn đã sai, nhưng trước khi ly hôn, cô lại muốn hắn nối lại tình xưa, hai mắt cô sáng lên, ước gì Mục Tuyết có thể lập tức gả cho hắn, điều này khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.Coi như cô yêu Quý Bất Vọng và muốn kết hôn với anh ta, cũng không cần phải thu xếp cho hắn như thế này, phải không?Hơn nữa nhìn thấy cô như thế này, giống như không muốn cho hắn hi vọng sống chút nào.Bị Thiệu Kỳ Hải cắt ngang, Mục Kinh Trập đang kích động cũng phải bình tĩnh lại, cẩn thận nhìn hắn: "Anh tức giận sao?"
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 198: Ủng hộ mẹ ly hôn


Có thể không tức giận sao?

Đổi lại là người khác cũng sẽ tức giận!

Thiệu Kỳ Hải trả lời một cách cứng rắn: "Tôi sẽ không ly hôn, tôi không đồng ý."

Mục Kinh Trập nhíu mày, hắn kiên quyết như vậy sao?"

Chuyện này về sau em không cần nhắc tới nữa."

Thiệu Kỳ Hải hít sâu một hơi: "Coi như vì mấy đứa nhỏ, em tạm thời không cần nhắc tới, bọn nhỏ thích em như vậy, nhất định sẽ không ủng hộ em ly hôn..."

"Không, chúng con ủng hộ."

Giọng nói của Thiệu Tây đột nhiên vang lên, Thiệu Kỳ Hải quay đầu lại liền nhìn thấy Thiệu Tây đang thò đầu từ bên ngoài vào."

Tiểu Tây?"

"Ừm, là con đây."

Thiệu Tây không trốn tránh mà trực tiếp đi vào: "Con muốn đi vệ sinh, sau đó tình cờ nghe được hai người nói chuyện, tụi con cảm thấy nếu đã nhắc đến mình thì cũng nên xuất hiện, tụi con cũng sẽ bày tỏ một ít ý kiến."

Nói ra việc nghe trộm một các quang minh chính đại như vậy cũng chỉ có Thiệu Tây, cậu thản nhiên đi vào trong, theo sau là Thiệu Nam, Thiệu Bắc, Thiệu Trung và cuối cùng là Thiệu Đông.Thiệu Kỳ Hải: "...

Các con cùng nhau đi nhà vệ sinh?"

"Đúng vậy, chúng tôi đi cùng nha."

Thiệu Tây gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: "Nếu như mẹ muốn ly hôn, chúng con thật ra cũng rất ủng hộ.Mục Kinh Trập từng nhìn thấy một cặp vợ chồng bất hòa trong thôn Đại Đông, bọn họ thực sự chán ghét nhau đến chết, nhưng dù vậy, cuối cùng bọn họ vẫn không ly hôn vì cảm thấy việc ly hôn thật xấu hổ.Sau một đời cãi vã và cãi vã, cuối cùng đã bị tức chết, khi Mục Kinh Trập đến làm khách cũng có chút cảm khái, tại sao phải bận tâm?

Nếu không cảm thấy phù hợp thì có thể ly hôn mà.Bọn trẻ cũng không có thái độ gì về việc ly hôn, không cần quá chú ý đến thể diện, nếu thực sự không thích hợp và không thể vượt qua đau thương, bọn họ có thể ly hôn.Mục Kinh Trập đã nói tới, nhất định là có nguyên nhân của cô, suy nghĩ một chút, bọn chúng không muốn người cha này, mẹ đương nhiên cũng không muốn, bọn chúng nhất định phải ủng hộ, không thể để mẹ phải chịu ấm ức.Thiệu Kỳ Hải bị sốc: "...Các con đều đồng ý?"

Tại sao?

Tại sao lại đồng ý?

Không phải rất thích Mục Kinh Trập sao?Cả năm đứa trẻ đều gật đầu dứt khoát, bao gồm cả Thiệu Đông.Thiệu Kỳ Hải cảm thấy như một mũi tên khác bắn vào ngực mình, hắn vốn dĩ nghĩ rằng ít nhất bọn trẻ thích Mục Kinh Trập nhiều như vậy, chắc hẳn sẽ đứng về phía hắn, kết quả là...Sắc mặt Thiệu Kỳ Hải sắc tái nhợt, rất khó coi, Thiệu Đông cảnh giác đẩy Mục Kinh Trập: "Mẹ, mẹ với Tiểu Bắc đi nghỉ ngơi đi."

Mặc dù trước kia Thiệu Kỳ Hải không phải là người sẽ đánh phụ nữ, nhưng bay giờ bọn họ đã tách ra một năm, ai biết hắn có thay đổi hay không, hay là bọn chúng ngay từ đầu đã không biết rõ về Thiệu Kỳ Hải.Vì vậy, để ngăn Thiệu Kỳ Hải nổi giận và tấn công, cậu muốn bảo vệ mẹ mình.Thiệu Bắc tiếp nhận thông tin từ Thiệu Đông, cô bé lập tức kéo Mục Kinh Trập đi: "Mẹ, chúng ta đi ngủ trước, ngày mai rồi ly hôn."

Sau đó cô bé kéo Mục Kinh Trập đi, Thiệu Kỳ Hải thấy có gì đó không ổn và muốn đi theo, nhưng bị Thiệu Đông ngăn lại.Thiệu Đông dùng ánh mắt giống như Thiệu Kỳ Hải và nhìn hắn chằm chằm: "Đêm nay người có thể ngủ cùng bọn con."

Đừng hòng tơ tưởng đến việc ngủ chung với mẹ!Căn phòng ban đầu của Mục Kinh Trập là gian phòng mới, cũng là phòng của Thiệu Kỳ Hải, nhưng khi biết tin Thiệu Kỳ Hải qua đời, cậu đã vứt bỏ rất nhiều đồ đạc và quần áo, cuối cùng hoàn toàn trở thành phòng của Mục Kinh Trập.Bởi vì bọn họ sắp ly hôn nên Thiệu Đông đương nhiên không thể để Thiệu Kỳ Hải và Mục Kinh Trập ở cùng một phòng, nên đã sắp xếp cho hắn.Cùng bọn chúng ở chung một chỗ, chúng có thể hỏi thăm tình hình của Thiệu Kỳ Hải, biết mình biết địch, đánh trận nào cũng thắng, còn có thể theo dõi Thiệu Kỳ Hải, ngăn cản hắn làm loạn.Thiệu Kỳ Hải chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Kinh Trập bị kéo đi, cuối cùng ngả ra đất nằm ngủ cùng đám trẻ Thiệu Đông.Vào đến phòng, Thiệu Kỳ Hải tự an ủi rằng ngủ với mấy đứa bé cũng rất tuyệt, vừa vặn hắn cũng có thể trò chuyện với chúng.Đặc biệt là tại sao lại ủng hộ việc ly hôn của Mục Kinh Trập."

Tiểu Đông, Tiểu Tây, Tiểu Nam, Tiểu Trung, tại sao các con lại ủng hộ mẹ ly hôn?"

Thiệu Đông trả lời: "Bởi vì mẹ muốn ly hôn."

Dù bọn chúng muốn làm gì, mẹ vẫn luôn ủng hộ bọn chúng, đương nhiên bọn chúng cũng sẽ ủng hộ mẹ."

Chỉ vậy sao?

Các con không nghĩ tới lí do khác thích hợp hơn sao?"

Thiệu Kỳ Hải nhíu mày.Thiệu Tây vội vàng nói: "Đương nhiên đã nghĩ tới, anh trai chỉ muốn giữ thể diện cho ông, lí do thật sự là cảm thấy ông không hề xứng với mẹ."

Thiệu Kỳ Hải nghẹn ngào nói: "Không xứng?"

"Đương nhiên, ông không nghĩ như vậy sao?"

Thiệu Tây nhìn Thiệu Kỳ Hải: "Lấy điều kiện của ông, có vợ chết còn dẫn theo năm cục nợ, lại có loại mẹ chồng và em dâu như thế kia, trước đây làm gì có ai dám tìm đến cửa."

Mặc dù bọn chúng là năm cục nợ, Thiệu Kỳ Hải cũng đã nói với chúng, nhưng Thiệu Tây vẫn nói một cách gay gắt, bởi vì đây là hiện thực, cậu phải nói cho hắn biết sự thật."

Từ bỏ đi, ông thật sự không xứng với mẹ, vẫn là nên nghe lời mẹ mà ly hôn đi."

Thiệu Kỳ Hải: "..."

Lại một mũi tên bắn vào ngực, Thiệu Kỳ Hải lại một lần nữa chịu đựng: " Đúng vậy, hoàn cảnh của ta thực sự khá đặc biệt.

Nhưng Tiểu Tây, không phải con rất thích mẹ của con sao?"

"Con cái nhà khác không hề thích cha mẹ ly hôn, cha mẹ cãi vả với nhau thì sẽ tủi thân, đi theo khóc lóc, thậm chí còn giúp cha dỗ dành mẹ.

Mà các con sao lại thành như thế này?

Cũng không giúp ta, lại còn trách móc?"

Chuyện này đúng là không hợp lý, trên TV cũng không có chiếu như vậy!Thiệu Tây nói chuyện một cách đương nhiên: "Bởi vì chúng tôi biết rõ cái nào đúng cái nào sai, hơn một năm nay ông biến mất, hôn nhân giữa ông với mẹ cũng đã sớm kết thúc rồi."

"Đúng vậy, thật ra không chỉ có hôn nhân, mà tình cha con của chúng ta lâu rồi không có duy trì, cũng sắp kết thúc."

Thiệu Nam nói tiếp: "Đáng tiếc là chuyện hôn nhân có thể nói ly hôn, nhưng tình cha con lại không thể nói ly hôn."

"Nếu tình cha con có thể kết thúc bằng một tờ giấy chứng nhận cắt đứt quan hệ, tôi sẽ sẵn sàng làm nó."

Thiệu Nam vừa nói ra, Thiệu Kỳ Hải đã không còn vấn đề là bị trúng một mũi tên, mà là một ngàn mũi tên đang chờ đợi hắn."

Tiểu Nam."

Sau khi Thiệu Nam nói xong, Thiệu Đông mới hô một tiếng ngăn cản, nhìn thấy Thiệu Kỳ Hải bị đả kích, cậu chỉ thờ ơ nói một câu: "Xin lỗi, Tiểu Nam vốn rất thẳng thắng."

Cậu chỉ xin lỗi việc Thiệu Nam nói thẳng, chứ không phải những gì Thiệu Nam nói là sai, nhận thức này đã phá vỡ trái tim của Thiệu Kỳ Hải một lần nữa.Sau đó Thiệu Kỳ Hải nghe Thiệu Đông tiếp tục hỏi: "Bây giờ cũng không có người ngoài, người có thể nói thật không?"

"Cái gì?"

"Chúng tôi không biết tại sao người lại quay về nhận lại chúng tôi, trước đây chúng tôi rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, người cũng không xuất hiện lúc chúng tôi cần nhất, bây giờ khó khăn cũng đã vượt qua, vì cái gì mà người lại quay về?"

Thiệu Tây bĩu môi: "Cái này còn cần phải hỏi sao?

Nhất định là bởi vì thấy chúng ta có tiền đồ."

"Ta thật sự bởi vì có chuyện nên mới không trở về được, lần này trở về cũng không phải vì các con có tiền đồ, cái gì cũng đều có nguyên nhân của nó cả."

Thiệu Kỳ Hải rất buồn."

Ồ, vậy tức là ông may mắn sao?

Lúc chúng ta chưa có cái thá gì thì ông không quay về, bây giờ chúng tôi đang có triển vọng, kiếm được tiền, mẹ cũng trở nên xinh đẹp và lợi hại, ông liền quay về hưởng thụ thành quả có phải không?"

Thiệu Kỳ Hải lại nghẹn, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, hắn phát hiện mình không biết nên phản bác như thế nào, bởi vì lời nói tuy đau lòng nhưng lại là sự thật.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 199: Chỉ biết mẹ không biết cha


Thiệu Nam càng nói càng đau lòng: "Điều này có quá vô lý không?

Trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy."

"Đúng vậy, quá vô lý, Tiểu Trung học được cách nói chuyện, chúng ta học được rất nhiều kỹ năng, tất cả những thứ này đều nhờ mẹ mà ra."

Thiệu Tây bổ sung thêm một câu, ánh mắt nhìn Thiệu Kỳ Hải giống như nhìn một tên trộm hoặc một kẻ xấu xa đang cướp mất bảo vật của mình.Ba người mỗi người nói một câu, Thiệu Kỳ Hải xấu hổ đến mức ước gì có cái lỗ để chui xuống.Hắn nấc lên một tiếng, đang định nói gì đó, Thiệu Tây lại không kiên nhẫn: "Đừng nói gì cả, dù sao tôi đã nói hết rồi, mẹ bây giờ xinh đẹp tài giỏi như vậy, không phải là người mà ông có thể với tới được, từ bỏ càng sớm càng tốt, ngày mai ông hãy ngoan ngoãn ly hôn với mẹ đi."

Thiệu Tây thay mẹ oán trách, tại sao, tại sao mẹ cậu lại phải lấy một người như vậy, đúng là thật vô lý.Thiệu Kỳ Hải suýt nữa phun ra một ngụm máu, những người không biết chuyện này nghe phải chắc sẽ tưởng là hắn quá tự tin, hoặc là một lão già dê xồm mơ tưởng đến mấy cô gái trẻ.Nhưng có Ông Trời làm chứng, hắn và Mục Kinh Trập chính là vợ chồng.Thiệu Kỳ Hải vừa muốn giải thích, ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt tràn đầy đau lòng của Thiệu Tây: "Không chỉ có mẹ, còn có chúng tôi..."

Đúng vậy, ngoại trừ mẹ, Thiệu Tây còn vì bọn họ năm anh chị em oán trách, tại sao?

Tại sao lúc bọn cậu trở nên ưu tú, hắn liền quay về?Thiệu Tây chỉ nói nửa câu, mấy đứa trẻ đều hiểu, nhất thời cảm thấy đau lòng cho chính mình, rồi lại nhìn về phia Thiệu Kỳ Hải với ánh mắt không mấy thiện cảm.Thiệu Kỳ Hải tội nghiệp vẫn chưa nhận ra điều đó và nghĩ rằng mình bị buộc phải ly hôn.Thiệu Kỳ Hải hít sâu một hơi, bình tĩnh lại: "Các con có từng nghĩ tới, nếu như các con ủng hộ mẹ ly hôn, đến lúc đó cô ấy với ta không có quan hệ gì, với các con cũng vậy, ly hôn xong cô ấy sẽ rời đi, các con không sợ sao?"

Trong lòng Thiệu Tây lộp bộp một cái, mạnh miệng nói: "Sợ cái gì?

Mẹ ly hôn với ông chứ không phải ly hôn với chúng tôi.

Chúng tôi là mẹ con không thể ly hôn, mẹ vẫn là mẹ của chúng tôi."

"Không, cô ấy ly hôn với ta, sau này sẽ không phải mẹ của các con nữa, cũng không có quan hệ pháp lý với các con, cô ấy chỉ là mẹ kế trước đây thôi."

Thiệu Kỳ Hải tàn nhẫn nói ra sự thật: "Cho nên các con không sợ sao?"

"Ông đừng gạt bọn tôi!

Mẹ sẽ không bỏ rơi bọn tôi, mẹ sẽ không bỏ bọn tôi một mình, chúng tôi đã hứa rồi!"

Không tin thì các con có thể tới hỏi, ly hôn với ta xong sẽ khác, mẹ các con sẽ không thể quản các con nữa, bây giờ cô ấy chưa ly hôn với ta mà đã có người bàn tán rồi.

Như vậy đợi đến lúc ly hôn xong, việc cô ấy xen vào các con càng khó hơn.

"Thiệu Kỳ Hải không muốn nói ra những thứ này với bọn trẻ, nhưng chúng quá thông minh, hắn buộc phải nói ra sự thật."

Mẹ không quản chúng tôi, thì ai quan tâm đến chúng tôi?"

Thiệu Đông lạnh mặt hỏi."

Đương nhiên là ta, ta là cha ruột của các con."

Thiệu Kỳ Hải trả lời một cách tự nhiên: "Cho nên tốt nhất là chúng ta không ly hôn, để cô ấy mãi là mẹ của các con."

Dù đã đoán được điều đó, nhưng Thiệu Đông vẫn thay đổi sắc mặt khi nghe thấy."

Tiểu Đông, ta biết các con hiện tại chưa thể tha thứ cho ta, nhưng vấn đề này không thể bốc đồng được, ly hôn là một vấn đề lớn.

"Đám người Thiệu Đông trầm mặc vài giây không trả lời, nhìn thấy vẻ mặt của bọn trẻ, Thiệu Kỳ Hải mới thở phào một hơi, hắn thật sự sợ hôm nay vừa mới từ cõi chết trở về, ngày mai đã bị mấy đứa con ép phải ly hôn.Hắn thừa dịp bọn trẻ còn đang lắng nghe, phân tích kỹ lưỡng, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Thiệu Đông đã đứng dậy mặc quần áo, không nói lời nào.

"Sao vậy, Tiểu Đông?

Muốn đi vệ sinh sao?

Ta sẽ đi với con.

" Thiệu Kỳ Hải vội hỏi."

Không, tôi đi tìm mẹ hỏi một chút."

Nói một cách dễ hiểu, Thiệu Đông không tin Thiệu Kỳ Hải, cậu muốn tự mình xác nhận với Mục Kinh Trập.Thiệu Kỳ Hải nghe thấy, bất đắc dĩ gật đầu: "Được, vậy con đi hỏi đi..."

Lời còn chưa dứt, Thiệu Tây, Thiệu Nam và Thiệu Trung bên cạnh hắn đã cùng nhau ngồi dậy và mặc quần áo."

Anh, bọn em cũng muốn đi."

"Được, chúng ta đi hỏi mẹ.

" Sau đó, Thiệu Đông dẫn theo các em trai của mình đến tìm Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập đang nói chuyện với Thiệu Bắc.

Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, cộng thêm việc Thiệu Kỳ Hải đột ngột trở về mà không báo trước, đầu óc của Mục Kinh Trập cũng rối bời, không thể ngủ ngon giấc.

Thấy thái độ của Thiệu Bắc đối với Thiệu Kỳ Hải không đúng, Mục Kinh Trập nhân cơ hội hỏi cô bé chuyện gì đang xảy ra.Ngay lúc Thiệu Bắc bị hỏi đến mức gần như không thể chịu đựng được nữa và muốn nói ra sự thật, Thiệu Đông và những người khác đã gõ cửa phòng: "Các anh tới, con đi mở cửa cho!"

Thiệu Bắc như trút được gánh nặng, tính chạy đi mở cửa, nhưng Mục Kinh Trập đã đưa tay bắt cô bé lại."

Mẹ mở cho, con ở đó cho ấm."

Mục Kinh Trập mở cửa: "Làm sao vậy?

Tiểu Đông, có chuyện gì sao?"

"Chúng con muốn nói chuyện với mẹ."

"Mau vào đi, đừng để bị lạnh."

Sau khi nhét bọn trẻ vào trong chăn, Mục Kinh Trập hỏi: "Các con muốn nói chuyện gì?"

"Chúng ta nói về chuyện ly hôn đi."

Thiệu Đông và đám người Thiệu Nam ngồi trong chăn thành một hàng, cả người vùi vào trong chăn, trên đầu vểnh lên vài sợi tóc ngắn, giọng điệu rất thành thục.Mục Kinh Trập nhịn cười, làm ra vẻ mặt nghiêm túc: "Nói đi."

"Sau khi ly hôn, mẹ định bỏ rơi chúng con sao?"

Mục Kinh Trập nghe đến câu này thì cả người cứng đờ: "Không, ta không có ý định bỏ rơi các con."

Mặc dù Mục Kinh Trập nhanh chóng phủ nhận điều đó, nhưng mấy đứa trẻ không bỏ qua sự chậm trễ của cô: "Mẹ nói thật cho chúng con biết đi, có đúng như lời ông ấy nói, mối quan hệ của mẹ và chúng con sẽ khác sau khi mẹ ly hôn đúng không?

Mẹ không thể quan tâm chúng con nữa, để cho ông ta nuôi nấng chúng con?"

"Ta có thể lo cho các con, ta tất nhiên sẽ chăm sóc và nuôi dưỡng các con, cho dù có ly hôn hay không."

Mục Kinh Trập vội vàng cam đoan, nhưng sau đó đột nhiên cảm thấy không đúng: "Đợi đã, vừa rồi anh ta nói gì vậy?

Chẳng lẽ nói hai chúng ta ly hôn, ta không thể chăm sóc chăm sóc các con nữa?"

"Ông ấy không nói như vậy, nhưng mẹ ly hôn rồi, chúng con phải về với ông ấy sao?"

"Theo lý là sẽ như thế, dù sao anh ta cũng là cha ruột của các con."

Nhưng Mục Kinh Trập không nỡ, chẳng lẽ cô sẽ vì mấy đứa bé mà không thể ly hôn?Tâm trí của Mục Kinh Trập bùng nổ, tâm trí của mấy đứa trẻ cũng bùng nổ."

Không, chúng con không cần ông ta, mẹ, chúng con chỉ cần mẹ, ông ấy có thể lại biến mất, nếu ông ấy muốn đi tìm vợ mới con mới như lúc trước, chúng con phải làm sao?"

"Đúng vậy, ông bỏ rơi chúng con một lần, thì có thể bỏ rơi chúng con lần thứ hai.

Mẹ, mẹ đừng rời xa chúng con, đừng bỏ mặc chúng con, nếu không chúng con sẽ rơi vào kết cục như ban đầu mất."

"Mẹ muốn ly hôn thì ly hôn, nhưng đừng bỏ lại chúng con, chúng con chỉ nhận mẹ, không nhận ông ta."

"Mẹ , mẹ cũng không muốn chúng con lại rơi vào tay Triệu Lan, bị coi như cây rụng tiền đúng không?"

"Con chỉ cần mẹ!"

Năm đứa trẻ mỗi người nói một câu, bày tỏ hết suy nghĩ thật tâm của chính mình.Vì quá tò mò về những gì chúng sẽ nói, Thiệu Kỳ Hải đã đi theo nghe lén, vừa lúc nghe được năm đứa trẻ lần lượt bày tỏ hết suy nghĩ thật lòng.Trong nháy mắt, một sự đau khổ chực trào, đau đớn không nói nên lời.Hắn mới đi một năm, mấy đứa con của hắn chỉ biết mẹ không biết cha, hắn cũng đã nói hắn không hề bỏ rơi bọn chúng, cớ sao bọn chúng lại không tin?
 
Back
Top Bottom