Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 180: Nổi tiếng


Mặc dù đã rời đi sớm nhưng sau khi ra ngoài vẫn bị một người nhận ra, mà người kia nhận ra cô bé thì không nói lời nào, chỉ đưa cho cô bé một cái bánh bao, dặn cô bé không được để bụng đói mà phải ăn thật ngon.Vừa nhận xong cái bánh bao hấp này, tiếp đó lại bị nhận ra, mọi người đều nói là Tiểu Cửu, sau đó nhét cho cô bé một củ khoai lang cùng một nắm đậu, cũng là bảo cô bé ăn vào để kẻo bị đói.Vai diễn của Thiệu Bắc trong bộ phim là một cô bé đáng thương, mọi người liền coi nó là thật, nhìn thấy Thiệu Bắc lại thương xót, muốn đem cái gì đó tặng cho cô bé.Thiệu Bắc nói rằng cô bé không đói và muốn trả lại, nhưng căn bản không thể đuổi kịp bọn họ."

Mẹ, con phải làm sao bây giờ?"

Cuối cùng cô bé giơ đồ vật trên tay ra trước mặt Mục Kinh Trập hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoang mang lại có chút kích động: "Mẹ, con cảm thấy rất kỳ lạ, con rất vui, nhưng cũng cảm thấy là lạ."

Mục Kinh Trập dở khóc dở cười, trong lòng ấm áp nói: "Bọn họ đều là người tốt, nếu như đã bị mọi người đưa vào cốt truyện thì cứ để vậy đi, đây là bọn họ đang khẳng định năng lực diễn xuất của con, sau này con cứ mang theo tấm lòng này tiếp tục con đường diễn xuất, như vậy mới có thể hóa thân thành các nhân vật tốt hơn."

Xem ra Thiệu Bắc thực sự nổi tiếng, không chỉ được nhận ra trên đường phố mà Mục Kinh Trập cũng nhận được rất nhiều liên hệ và lời mời viết kịch bản, rất nhiều kịch bản khác cũng đang trên đường tới, vì thế bây giờ cô đang dẫn Thiệu Bắc đi chọn một kịch bản phù hợp."

Hôm nay chúng ta về nhà đi, sau này dẫn con ra đường, ta sẽ đội mũ cho con."

Sau khi về đến nhà, Mục Kinh Trập chụp một bức ảnh Thiệu Bắc ôm bánh bao, khoai lang và đậu phộng, cất giữ cẩn thận.Về phần thức ăn, cô nghĩ rằng nó sẽ không có độc, vì vậy cô đã ăn thử và không phát hiện ra vấn đề gì, cuối cùng để Thiệu bắc ăn nó.Lời mời gửi đến Thiệu Bắc ngày càng nhiều, Mục Kinh Trập cũng cần giữ liên lạc để làm ăn, cô không thể sử dụng điện thoại trong thôn mọi lúc, vì vậy Mục Kinh Trập dứt khoát mua một chiếc điện thoại BB, mặc dù so với điện thoại di động, chức năng thực sự bị hạn chế, nhưng nó thuận tiện hơn nhiều.Kỳ nghỉ động vừa qua, bận rộn bắt đầu ập đến, bởi vì thành công của bộ phim, Thiệu Bắc cũng nhận được một số liên hệ quảng cáo.Tuy nhiên, những công ty quảng cáo này không đồng đều, Mục Kinh Trập không xem Thiệu Bắc như cái cây rụng tiền, cô rất trân trọng tài năng của cô bé, vì vậy cô không chấp nhận chúng một cách tùy tiện, sau khi xem xét toàn diện, cô chỉ chấp nhận một thương hiệu có quy mô tương đối lớn và danh tiếng tốt.Khi nhà quảng cáo nhìn thấy sự lựa chọn của Thiệu Bắc và Mục Kinh Trập, thái độ rất chân thành, sau khi quay xong quảng cáo, Thiệu Bắc lại kiếm được một khoản lợi nhuận.Khi quảng cáo bắt đầu phát sóng, khuôn mặt của Thiệu Bắc được nhiều người nhớ đến hơn và ngay cả những người chưa xem phim cũng trở nên quen thuộc, điều đó khiến cô bé trở nên nổi tiếng.Tiếp đó, đạo diễn Lục cũng đã gửi một thông tin tuyệt vời, bộ phim "Tiểu Cửu" đã lọt vào danh sách giải thưởng của liên hoan phim, là liên hoan phim có sức ảnh hưởng nhất ở Trung Quốc, có sự tham gia của các đại diện liên hoan phim nước ngoài, đồng thời đây cũng là top ba liên hoan phim có ảnh hưởng toàn cầu hàng đầu.Mặc dù kết quả vẫn chưa có, còn phải chờ một thời gian nữa, nhưng việc lọt vào danh sách giải thưởng đã là một sự khẳng định và vinh dự.Đạo diễn Lục mừng rỡ, kích động đến nói năng lộn xộn, dở khóc dở cười gọi: "Tôi biết bộ phim sẽ lọt vào danh sách mà, tốt quá rồi, Kinh Trập, khi trao giải, cô nhất định phải mang Tiểu Bắc và Tiểu Trung đến liên hoan phim để nhận giải, nếu Tiểu Bắc có giải, cô bé sẽ phá kỷ lục và trở thành ảnh hậu trẻ nhất nước ta."

"Còn có Tiểu Trung, không ai biết rằng cậu bé chỉ mới bốn tuổi cả.

Để giữ bí mật, tôi vẫn chưa công bố, đến lúc đó mọi người nhìn thấy Tiểu Trung, nhất định sẽ rất kinh ngạc."

Đạo diễn Lục nói xong, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn: "Nhưng mà Kinh Trập, nếu Tiểu Trung xuất hiện, nhất định sẽ chấn động cả nước, sau đó sẽ phải đứng trước biết bao nhiêu người, cũng giống như Tiểu Bắc, cậu bé sẽ mang danh là một thiên tài âm nhạc.

"Mục Kinh Trập cũng rất phấn khích, lần này Thiệu Bắc vẫn lọt vào danh sách giải thưởng, cô tin rằng cô bé sẽ trở thành ảnh hậu nhỏ tuổi nhất từ trước đến nay, nhưng: " Tiểu Trung cũng được đề cử sao?"

"Đúng vậy, Tiểu Bắc lọt vào danh sách đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và Tiểu Trung thì được đề cử cho Nhạc phim gốc hay nhất.

Nếu bị giới truyền thông đưa tin, chị em chúng sẽ trở nên nổi tiếng."

"Ngay cả khi Tiểu Trung không lọt vào danh sách giải thưởng, cậu bé vẫn là nhạc sĩ trẻ tuổi nhất, 4 tuổi đã sáng tác ra loại nhạc như này, hơn nữa còn biết sử dụng rất nhiều nhạc cụ, cậu bé chính là một thiên tài âm nhạc, đến lúc đó sẽ có biết bao ánh đèn sân khấu sẽ bị cậu bé cướp đi.

""Không chỉ trong nước, tôi nghe nói các liên hoan phim nước ngoài cũng rất xem trọng nhạc phim của Tiểu Trung.

"Âm nhạc không có giới hạn, âm nhạc là một thứ rất tuyệt vời, Thiệu Trung cũng là lần đầu tiên sống đúng với đam mê của mình.Sau khi cúp điện thoại, Mục Kinh Trập vui vẻ nhìn Thiệu Bắc và Thiệu Trung: "Ai gu, trên đời này làm sao lại có bảo bối như tụi con vậy chứ."

Mục Kinh Trập không nhịn được ôm lấy hai đứa trẻ hôn bên trái rồi bên phải: "Yêu các con chết đi được."

Thiệu Bắc và Thiệu Trung đồng thời hôn lên má Mục Kinh Trập: "Tụi con cũng yêu mẹ."

"Không được, quá kích động rồi, phải đi chuẩn bị tốt một chút, chúng ta đi mua vải đi, lễ trao giải tuy còn chưa tới, nhưng có thể chuẩn bị trước, ta sẽ thiết kế hai bộ lễ phục đẹp nhất cho hai đứa, đến lúc đó hai đứa sẽ trở thành người xinh đẹp nhất lễ liên hoan phim."

Mục Kinh Trập vui vẻ dẫn theo Thiệu Bắc và Thiệu trung đi mua vải, cũng may vải vóc trong huyện thành rất đầy đủ, cô còn định sẽ đem mấy đứa trẻ lên thành phố mua nếu không kiếm được vải ưng ý.Thấy có người nhận ra Thiệu Bắc, Mục Kinh Trập vội vàng đưa bọn trẻ rời đi, nhưng lại gặp một phóng viên ở lối vào của cửa hàng bách hóa.Tin tức về việc Thiệu Bắc lọt vào danh sách giải thưởng của Liên hoan phim đã lan rộng, các phóng viên truyền hình trong thành phố đều biết Thiệu Bắc đến từ thành phố của họ, tuổi còn nhỏ như vậy, họ cảm thấy có rất nhiều việc cần đưa tin nên cử phóng viên xuống.Phóng viên đến trường nghệ thuật trước, lại phát hiện không có ai ở đó, đúng lúc nghe có người nói nhìn thấy đám người Thiệu Bắc ở trong cửa hàng bách hóa.Đây là lần đầu tiên có một phóng viên chặn Thiệu Bắc để phỏng vấn, những người xung quanh vừa thấy náo nhiệt đã tập trung rất đông trước cửa.Có quá nhiều người và rất khó để phỏng vấn, vì vậy cuối cùng lại vòng vào trong cửa hàng bách hóa và tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống.Phóng viên của đài truyền hình đã thực hiện một cuộc phỏng vấn chính thức, Thiệu Bắc cũng tự trả lời các câu hỏi mà không cần Mục Kinh Trập hướng dẫn, sau đó phóng viên hỏi về nhà soạn nhạc Thiệu Trung, hỏi cô bé có biết Thiệu Trung không.Thiệu Bắc nhìn em trai, nghĩ đến việc đạo diễn Lục muốn giữ bí mật, cô bé liền lắc đầu.Sau khi phóng viên rời đi, Mục Kinh Trập muốn mang theo bọn nhỏ rời đi, nhưng vừa quay lại đã nhìn thấy Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân, Mục Kinh Trập vừa thấy bọn họ đã cau mày.Làm thế quái nào lại gặp nhau?Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân nhìn bọn họ, trong mắt cũng hiện lên một tia không thể tin được.Các câu hỏi của phóng viên hai người họ đều nghe được, phóng viên không biết Thiệu Trung là ai, nhưng họ biết rất rõ Thiệu Trung chính là Tiểu Trung.Bọn họ biết rằng Thiệu Bắc đóng phim có tiền đồ, nhưng bọn họ cũng không ngờ rằng cô bé sẽ được đài truyền hình phỏng vấn, mà trong đó còn có liên quan đến Thiệu Trung."

Làm sao có thể, làm sao có thể..."

Triệu Lan lẩm bẩm nói, giống như không thể chấp nhận.Sắc mặt của Thiệu Kỳ Vân bên cạnh càng khó coi hơn, cô ta nhìn Thiệu Trung bằng ánh mắt quỷ dị, Thiệu Trung bị ánh mắt của cô ta làm cho sợ hãi, không khỏi trốn sau lưng Mục Kinh Trập.Mục Kinh Trập vội vàng ôm Thiệu Trung lên: "Đừng sợ."

Cô không muốn nói chuyện nhảm với bọn họ, đang tính ôm Thiệu Trung rời đi, nhưng lại bị Thiệu Kỳ Vân ngăn lại: "Vừa rồi Phóng viên hỏi Thiệu Trung là có ý gì?

Nó đã làm cái gì?"

Trước kia không phải là một đứa câm à?

Sao bây giờ đã nói tốt rồi?

Tất cả đều là giả ư?
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 181: Sách của Thiệu Tây


"Liên quan gì đến các người, đừng cản đường."

Mục Kinh Trập không thích ánh mắt của Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân, nghĩ đến lần trước Triệu Lan có ý đồ đem bọn nhỏ trở về, cô trực tiếp rời đi.Mục Kinh Trập dẫn hai đứa trẻ ra ngoài, để lại Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân nhìn nhau.Sau một lúc, Triệu Lan là người phá vỡ sự im lặng: "Tiểu Vân ..."

"Mẹ, trước hết hãy nói cho con biết tình hình của bọn trẻ và những gì mẹ đã phàn nàn với con trước đây."

Đôi mắt của Thiệu Kỳ Vân lấp lóe.Bên này, Mục Kinh Trập cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau khi kích động vì gặp Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân."

Chúng ta về nhà trước đi."

Về đến nhà, Mục Kinh Trập chia sẻ tin vui với Thiệu Đông và những người khác, đám người Thiệu Đông bao gồm cả Thiệu Kỳ Dương cũng đều khen ngợi thành quả của Thiệu Bắc và Thiệu Trung.Thiệu Tây miệng vẫn khen hai đứa em, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập bị nhìn mấy lần nên cảm giác có cái gì đó."

Có chuyện gì vậy Tiểu Tây?

Con có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

Khi Mục Kinh Trập hỏi, đám người Thiệu Kỳ Dương và Thiệu Đông liền cười, sau đó nhìn qua Thiệu Tây với một nụ cười mờ ám.Thiệu Tây ho khan một tiếng: "Con có chuyện muốn nói với mẹ."

"Chuyện gì?"

Thiệu Tây đứng dậy chạy ra chỗ khác, Thiệu Kỳ Dương thấy Mục Kinh Trập khó hiểu, mới giải thích với cô: "Thằng bé đi lấy đồ, vốn dĩ là đặt ở trong phòng cô, muốn làm cho cô ngạc nhiên, nhưng cô lại không thấy."

"Là cái gì?"

"Một lúc nữa cô sẽ biết, hôm nay tôi vừa mới cầm về cho thằng bé."

Thiệu Tây rất nhanh đã quay trở lại, đi đến trước mặt cô ho nhẹ một cái, đem thứ giấu sau lưng đến trước mặt Mục Kinh Trập: "Mặc dù tin của con không bất ngờ bằng đám Tiểu Bắc, nhưng vẫn là một tin tốt."

Mục Kinh Trập đã thấy, đó là một cuốn sách.Ở phía trên là một bức tranh rất quen thuộc, đó là bức tranh mà cô đã tiện tay vẽ cho anh chị em bọn chúng, phía trên đó có viết tên cuốn sách "Gia đình tôi", tác giả là Thiệu Tây.Sau khi Mục Kinh Trập nhìn rõ ràng, bỗng đứng vụt dậy: "Tiểu Tây, đây là ...

đây là sách của con phải không?

Nó đã được xuất bản?"

Thấy Mục Kinh Trập ngạc nhiên, Thiệu Tây ra vẻ bình tĩnh ừ một tiếng, nhưng khóe miệng lại nhanh chóng nhếch lên, lộ ra cảm xúc thật của mình."

Chỉ là sách mẫu, còn phải đợi một thời gian nữa mới chính thức xuất bản và đưa ra thị trường."

"Quá tốt rồi, đã xuất bản được sách rồi, quả đúng là Tiểu Tây, nhưng mà tại sao lại giấu ta?

Con đã gửi bản thảo lúc nào?"

"Lúc trước con cũng chưa nghĩ tới, nhưng có một biên tập viên đã liên hệ với con, nói con có thể thử, không ngờ lại có thể thành công."

"Con giấu kỹ quá, may là tim của ta tốt, nếu không chắc đã chịu không nổi rồi."

Thật sự là tin đáng mừng, tin mừng nối tiếp tin mừng.Mục Kinh Trập không đợi được lật ra, thấy bên trong là những bức vẽ quen thuộc liền hỏi: "Đây là những bức ta vẽ đúng không?"

"Ừm, là mẹ vẽ, cho nên cuốn sách này thật ra có thể xem là cả con và mẹ cùng xuất bản ra nó."

"Ta lúc trước còn thắc mắc tại sao con lại muốn lấy sổ tay của ta, còn hỏi có thể dùng không, hóa ra là vì mục đích này."

"Bởi vì con thấy mẹ vẽ đẹp nhất."

Thiệu Tây đứng thẳng lưng: "Đây là cuốn sách đầu tiên con nhận được, tặng mẹ."

"Cảm ơn Tiểu Tây, ta sẽ xem thật kỹ, chờ đến lúc chính thức xuất bản, ta sẽ mua thêm một cuốn nữa, sau đó sẽ xếp cùng cuốn tạp chí đã đăng bài viết của con."

Mục Kinh Trập trong đêm đó không thể đợi được mà mở ra đọc ngay, sau khi xem một lúc, bất tri bất giác thức trắng đêm.May mà bây giờ có điện, nếu không còn phải soi đèn pin để đọc.

Cuốn sách xuất bản đầu tiên của Thiệu Tây, bất kể là nó được xuất bản sớm hay nội dung nó viết như thế nào, đều nằm ngoài dự đoán của Mục Kinh Trập.Thiệu Tây mới tám tuổi đã xuất bản cuốn sách đầu tiên, điều này giống với trong tiểu thuyết, nhưng nghĩ đến việc cậu đã xuất bản bao nhiêu bài văn trước đó, cô lại cảm thấy điều này rất bình thường.Nội dung cậu viết cũng thật bất ngờ, đều là những ghi chép nhỏ và truyện ngắn của cậu, mang tính chất của một cuốn nhật ký, nhưng lại được viết theo một cách hoàn toàn khác, tràn đầy sức sống và vui tươi, còn có các sự cố nhỏ trong sinh hoạt giữa cậu và các anh em trong nhà.Trong đó cũng có ghi chép về rắn độc tấn công, nhưng nó được viết kịch tính và thăng hoa hơn một chút, tràn ngập những cuộc phiêu lưu kỳ thú, đồng thời có cảm giác phổ cập không ít kiến thức khoa học, để mọi người biết phải làm gì nếu bị rắn cắn.Cậu đã viết rất nhiều câu chuyện thú vị, cho mọi người thấy cách cha mẹ và con cái giao tiếp với nhau, quan điểm tuyệt vời của cậu cũng được phản ánh giữa các dòng văn.Sau khi đọc xong, Mục Kinh Trập có một cảm giác: 'Chà, nó rất đáng đọc'.

Cô có linh cảm rằng doanh thu của cuốn sách này sẽ rất chạy, bởi vì đây là cuốn sách mà mọi lứa tuổi đều có thể đọc.

Mỗi lứa tuổi sẽ có những bài học khác nhau khi đọc nó, nhỏ tuổi có thể đọc, người lớn cũng có thể đọc.Ngoài ra, những bức tranh biếm họa* mà Mục Kinh Trập đã viết nguệch ngoạc trong năm qua càng khiến những câu chuyện trở nên thú vị hơn, với những bức tranh biếm họa này, năm đứa trẻ và mẹ của chúng, còn có một người chú, đã được khắc họa sống động trên trang giấy.( Biếm họa là hình ảnh được kết xuất thể hiện các đặc điểm của đối tượng theo cách đơn giản hóa hoặc phóng đại thông qua phác thảo, nét bút chì hoặc các bản vẽ nghệ thuật khác.

Biếm họa có thể là xúc phạm hoặc khen ngợi, và có thể phục vụ mục đích chính trị, được vẽ chỉ để giải trí hoặc để kết hợp cả hai.)Nó dễ thương, đáng yêu và đầy niềm vui tuổi thơ, khiến người ta phải mỉm cười khi đọc đó.Mục Kinh Trập cười đến đau cả mặt, sợ tiếng cười của mình quá dọa người, cho nên che miệng lại.Sau khi đọc cuốn sách, đối với Mục Kinh Trập, đó cũng là một quá trình đáng nhớ.Sau đó, cô mới nhận ra rằng một năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện với cô và cũng có rất nhiều chuyện đã xảy ra với mấy đứa trẻ.Thấy trời vẫn còn tối, Mục Kinh Trập tự viết một bài cảm nghĩ, đợi Thiệu Tây tỉnh dậy sẽ đưa nó cho cậu."

Tiểu Tây, đây là ấn tượng về người hâm mộ sách số một của con, Mục Kinh Trập."

"Được ạ, con sẽ đọc nó một cách nghiêm túc và suy nghĩ về nó."

Thiệu Tây cũng cẩn thận nhận lấy.Kết quả Thiệu Tây căng thẳng mở ra xem, phát hiện ngoại trừ đoạn đầu nội dung rất bình thường, về sau toàn là nịnh nọt, đều là khen ngợi cậu.Trước kia Mục Kinh Trập khen ngợi cậu rất nhiều, nhưng là nói như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bài viết tâng bốc, Thiệu Tây cười cả một ngày, sau đó cất giữ tờ giấy như bảo bối, rồi lại đưa cho đám người Thiệu Đông đọc, bảo đọc xong hãy viết một bài cảm nghĩ cho cậu.Thiệu Trung cũng không được buông tha: "Tiểu Trung nếu không biết chữ có thể ghép vần, nhưng không được ít hơn 1000 chữ."

Thiệu Đông, Thiệu Nam và Thiệu Bắc: ".....Thầy cô giao bài về nhà cũng không viết đến 1000 chữ."

Mẹ viết tận 2000 chữ!"

Thiệu Tây nói xong đếm từng cái một, số chữ khen cậu được tận 1000 chữ.

Thiệu Đông, Thiệu Nam và Thiệu Bắc: ".....Nhưng em/anh không thể ép tụi anh/em viết được."

"Nhất định phải viết, chú cũng phải viết."

Thiệu Kỳ Dương: "Tiểu Tây, ta rất thích cuốn sách này, nhưng để viết nhận xét 1000 chữ thì thật sự viết không tới được, lúc trước đi học ta sợ nhất là làm văn, viết không đủ."

"Chú, người lớn phải làm gương cho trẻ nhỏ, chú cư như vậy thì anh trai với các em đều sẽ học theo, mẹ có thể viết được, tại sao chú lại không thể?"

Thiệu Kỳ Dương: "..."

Lúc trước anh từng thử phương pháp viết thư tình cho Mục Kinh Trập, kết quả ngồi suốt ba đêm chỉ viết được mấy chữ, bây giờ còn phải viết 1000 chữ, đây không phải muốn ép chết anh sao?Nếu có thể viết như vậy, anh đã viết thư tình cho Mục Kinh Trập từ lâu rồi!Thiệu Kỳ Dương cùng Thiệu Đông, Thiệu Nam, Thiệu Bắc và Thiệu Trung lần đầu tiên nhìn Mục Kinh Trập với ánh mắt bất đắc dĩ.Mục Kinh Trập giả vờ như không nhìn thấy sự lên án của bọn họ, tập trung vào việc thiết kế những bộ lễ phục nhỏ cho Thiệu Bắc và Thiệu Trung.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 182: Chuẩn bị quà sinh nhật


Trước khi khai giảng, Mục Kinh Trập đã làm xong lễ phục, vào đêm trước khai giảng, Thiệu Bắc và Thiệu Trung mặc thử, sau đó lại không nỡ cởi ra."

Đẹp quá mẹ, chúng con rất thích."

"Vậy là tốt rồi."

Thiệu Đông, Thiệu Tây và Thiệu Nam nhìn nhau, trong mắt có chút ghen tị, bộ âu phục và chiếc nơ nhỏ của Thiệu Trung thật sự rất đẹp.Bọn cậu cũng muốn có nó, nhưng ngại nói ra, bởi vì bọn cậu không cần tham gia bất kỳ cái lễ trao giải nào.Bọn cậu không nói gì, nhưng Mục Kinh Trập cũng không có mù, thấy bọn cậu thích nó: "Thích không?

Thích thì ta sẽ may cho các con một bộ, Tiểu Đông đến đây, ta lấy số đo cho con."

Thiệu Đông động chân, nhưng miệng vẫn nói: "Không cần đâu ạ."

"Mau lại đây, ta đo nhanh làm nhanh, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tham gia thời khắc quan trọng nhất cuộc đời của Tiểu Bắc và tiểu Trung, chứng kiến vinh quang của chúng."

Thế là Thiệu Đông ngoan ngoãn đứng trước mặt Mục Kinh Trập.Ngày hôm sau là ngày đầu tiên đi học vào ngày 1 tháng 3.

Bốn đứa trẻ vẫn chấp niệm với việc nhảy lớp nên lại nhảy ra một lớp khác, khi trường học bắt đầu đi học lại, Thiệu Đông và Thiệu Tây nhảy thẳng vào lớp năm, trong khi Thiệu Bắc và Thiệu Nam cũng nhảy thẳng vào lớp bốn.

Thiệu Trung thì vẫn chưa đủ tuổi để nhập học, nhưng đã có thể tham gia dự thính* lớp hai. ( Dự thính là tham dự vào để nghe chứ không phải là thành viên chính thức.) Bởi vì cậu bé đã học xong kiến thức cơ bản của lớp một.

Thiệu Trung là một người dễ mến, mọi người trong thôn đều thích cậu bé, ngay cả giáo viên cũng thích cậu, cho nên liền để cậu ngồi học dự thính.

Vừa đi học lại, mấy đứa trẻ trở thành tâm điểm của sự chú ý, mà Phúc Lộc Thọ Hỉ cách vách lại rất thảm, bởi vì đám người Thiệu Đông vượt một lớp nên bây giờ đã học cùng lớp với bọn nó.

Mặc dù đều là cùng một cấp học, nhưng bọn nó không thể bằng đám người Thiệu Đông, cô giáo còn nói bọn họ phải học hỏi em họ của mình nhiều hơn, còn nói đều là con cháu của Thiệu gia, làm sao lại có chênh lệch lớn như vậy?

Bề ngoài khác biệt thì có thể tạm bỏ qua, nhưng sự khác biệt về trí não vẫn lớn như vậy.Tâm tư của bọn Phúc Lộc Thọ Hỉ căn bản không thuộc về việc học, xếp hạng thứ nhất từ dưới đếm lên, bên phía Triệu Lan cũng không quan tâm lắm, đến bây giờ bọn nó còn chưa thành thục cộng trừ nhân chia, giáo viên dạy toán xem điểm, ngày đầu tiên đi học liền phát bài kiểm tra, không nhịn được mắng Thiệu Phúc và Thiệu Lộc trong đầu có phải chứa toàn đầu hủ hay không.Bọn nó trở nên nổi tiếng, sau giờ học, các bạn học đều gọi bọn nó là não đậu hủ.Phúc Lộc Thọ trước đó không có vấn đề gì về việc học kém, nhưng nhìn thấy Thiệu Tây và Thiệu Đông được mọi người vây quanh khen ngợi, trên người ăn mặc tươm tất, sạch sẽ, rồi tự nhìn mình...

Dần dần khái niệm "đẹp và xấu" ra đời, Phúc Lộc Thọ bắt đầu xấu hổ, buồn bã và tự ti.

Trở về đến nhà liền khóc lóc, hỏi anh Thiệu và chị dâu Thiệu, tại sao lại sinh ra bọn nó nhìn như thế này, tại sao bọn nó không đẹp trai và tại sao đầu óc lại không thông minh?Liên tù tì ba câu hỏi tại sao, khiến chị dâu Thiệu và Triệu Lan không nói nên lời, bọn họ cũng đâu có muốn như vậy.Bọn họ không có cách nào trả lời câu hỏi của bọn Phúc Lộc Thọ Hỉ, nhưng bọn họ phát hiện ra con cháu mình bị bắt nạt nên đã đến trường làm ầm lên, mắng mỏ giáo viên dạy toán.Bọn họ vốn dĩ muốn trút giận thay cho lũ nhỏ nhưng lại trở thành trò cười trong mắt mọi người, mọi người trong thôn đều biết về việc Phúc Lộc Thọ trong đầu chứa toàn đậu hủ.Mục Kinh Trập nghe xong liền bật cười: "Ha ha, quá buồn cười, thầy dạy toán này có tài năng đó nha, sao lại không dạy ngữ văn?"

Thiệu Kỳ Dương nghe xong cũng không nhịn được cười, đang tính lấy hết dũng khí bày tỏ lòng mình, nhưng sau đó Mục Kinh Trập lại bận bịu, anh cũng phải làm theo, cho nên lại kéo dài đến tận bây giờ.Nhưng mà...

Không thể kéo dài nữa, mấy ngày nữa sẽ là sinh nhật của Kinh Trập, cho nên đến lúc đó anh nhất định sẽ nhân cơ hội bày tỏ tấm lòng của mình.Hai ngày nay, Thiệu Kỳ Dương suy nghĩ nên tặng quà gì, một năm qua, ngoại trừ sinh nhật đặc biệt của Thiệu Nam và Thiệu Bắc, chỉ có thể ăn một bát mì trường thọ.

Ngoài ra sinh nhật của Thiệu Đông, Thiệu Tây và Thiệu Trung đều được cô chuẩn bị cẩn thận.Thậm chí là anh, cô còn đặc biệt làm mì trường thọ, giết một con gà rồi dẫn theo bọn nhỏ mang đến cho anh.Ngày nay rất ít sinh nhật, ăn một quả trứng vào ngày sinh nhật đã là tốt lắm rồi, nhưng Thiệu Kỳ Dương lại giống với Thiệu Kỳ Hải, chưa từng có sinh nhật, cũng chưa từng ăn trứng.Triệu Lan không nhớ ngày sinh nhật của họ, mà chỉ nhớ ngày sinh nhật của anh cả Thiệu và Thiệu Kỳ Vân, mặc dù Thiệu Kỳ Dương không nói ra trong lòng nhưng thực ra rất ghen tị với anh trai và em gái của mình.Bởi vì Mục Kinh Trập, anh ấy đã tổ chức sinh nhật đầu tiên của mình.Lần này là sinh nhật cô, anh sẽ chuẩn bị quà chu đáo.Sau đó Thiệu Kỳ Dương phát hiện ra rằng Thiệu Đông và những người khác cũng có ý tưởng giống mình, bọn trẻ đã bắt đầu bí mật chuẩn bị quà, còn sợ mua trùng nên lén lút mở cuộc họp, Thiệu Kỳ Dương vô tình nghe thấy, sợ mình cũng mua trùng nên cũng đứng lại nghe lén."

Em muốn viết cho mẹ một bài hát."

Đây là Thiệu Trung."

Em mua cho mẹ một chiếc đồng hồ, đồng hồ của mẹ cũng đã hỏng rồi, trông không đẹp."

Đây là Thiệu Tây."

Vốn dĩ anh cũng muốn mua, nhưng biết em mua rồi nên anh đã đổi sang cái khác.

Anh sẽ mua cho mẹ một cái vòng tay bằng bạc, bây giờ mua bạc trước, sau này sẽ mua cho mẹ một cái bằng vàng sau."

Đây là Thiệu Đông."

Vậy chúng ta cùng nhau mua đi."

Thiệu Tây lập tức trả lời."

Em muốn tặng mẹ một chiếc ô tô, nhưng em không có đủ tiền, chỉ có thể mua cho mẹ một lọ nước hoa, để mẹ xức lên."

Đây là Thiệu Bắc."

Em mua khác mọi người, em đã mua một cái lò quạt gió, mua cả than đá.

Sau này, mẹ sẽ không phải vất vả bị ngạt khói hay bị sặc khi thổi ống lửa, chú cũng không cần phải lên núi đốn củi, chúng ta cũng không cần cãi với mẹ để nhặt quả thông và củi khô trên núi."

Vẫn là Thiệu Nam rất thực tế, đồ mua cũng rất thực dụngThiệu Đông nghe xong gật đầu: "Tiểu Nam, em mua rất tốt."

Bọn chúng cũng từng giúp Mục Kinh Trập nhóm củi, thổi lửa.Có đôi lúc trời mưa củi chưa kịp khô, thổi đến hai má phồng đỏ vẫn không có tác dụng gì, chỉ có mỗi khói lên ho sặc sụa, ho đến chảy cả nước mắt.Cuộc trao đổi của mấy đứa trẻ dừng lại ở đây, biến thành một cuộc thảo luận về việc thổi lửa.Thiệu Kỳ Dương rón rén bước đi, đột nhiên cảm thấy món quà mà mình nghĩ đến trước đây còn tệ hơn nhiều so với của bọn trẻ, Thiệu Nam có thể nghĩ đến việc mua bếp lò, máy thổi than, Thiệu Bắc thậm chí còn dám nghĩ đến một chiếc ô tô, mà chúng không phải mơ tưởng, trong tương gần nhất định sẽ mua được.Để không bị trùng quà, Thiệu Kỳ Dương cũng đã làm việc chăm chỉ, cuối cùng đã chọn được chiếc vòng cổ.Anh chọn tới chọn lui mới chọn được một chiếc vòng cổ bằng bạc, nhưng sau khi mua sắm xong, anh lại tình cờ gặp Quý Bất Vọng, Quý Bất Vọng cũng đang đi mua sắm nhưng không thấy anh.Thiệu Kỳ Dương muốn giả vờ không nhìn thấy anh ta, nhưng lại nghe thấy những người đi theo Quý Bất Vọng hỏi anh ta."

Bất Vọng, cậu thật sự muốn tự làm một cái bánh ngọt sao?

Cậu có thể để đó cho phòng bếp hoặc đặt một cái mà."

"Không được, tự mình làm mới tốt, thời gian vẫn còn, tôi sẽ học được."

Thiệu Kỳ Dương nghe vậy liền cau mày, Quý Bất Vọng vậy mà lại muốn làm bánh sinh nhật, nếu anh ta tự mình làm bánh, nhất định Mục Kinh Trập sẽ rất cảm động.Thiệu Kỳ Dương vốn định hành động vào ngày sinh nhật, giờ đây lại có chút vội vàng, nếu ngày đó Quý Bất Vọng cũng tiến thêm một bước, anh sẽ vụt mất cơ hội thì sao?

Nếu Kinh Trập chấp nhận Quý Bất Vọng trước thì sao?
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 183: Nắm tay phải chịu trách nhiệm


Thiệu Kỳ Dương trong nháy mắt lo lắng, liệu anh có nên thực hiện kế hoạch sớm hơn dự định không?

Phải, phải làm trước, Thiệu Kỳ Dương quyết định và bước nhanh ra ngoài.Thà đánh nhầm còn hơn bỏ sót, quyết định là hôm nay đi, nhân lúc sắt còn nóng phải rèn ngay.Quý Bất Vọng làm bánh ngọt, anh cũng phải bày tỏ tấm lòng của mình, không thì làm một bữa cơm đi, Thiệu Kỳ Dương mua một ít đồ ăn, sau khi vội vã chạy về nhà, thừa dịp Mục Kinh Trập chưa trở lại, anh đã làm cơm trước.Thật hiếm khi Thiệu Kỳ Dương quyết đoán như vậy, nhưng anh ấy không biết rằng khi anh ấy đang nấu ăn, Quý Bất Vọng đã gặp Mục Kinh Trập trước.Bọn trẻ và Thiệu Kỳ Dương đang bận rộn mua quà cho sinh nhật sắp tới của Mục Kinh Trập, mà Mục Kinh Trập thực ra cũng bận rộn với sinh nhật sắp tới của chính mình.Trước đó cô không biết chính xác ngày sinh nhật của mình, vừa mới sinh ra không lâu đã bị bỏ rơi ở cổng cô nhi viện, cũng không có bất kỳ vật kỷ niệm nào, ngay cả tờ giấy ghi ngày sinh nhật cũng không có, cha mẹ ruột cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào để cô tìm kiếm, để giảm thiểu khả năng khi lớn lên cô sẽ tìm đến cửa.Theo lời viện trưởng, khi đó cô có lẽ vẫn chưa đầy tháng, nhưng ngày sinh cụ thể thế nào vẫn không thể đoán được, cuối cùng lấy ngày cô vào cô nhi viện ấn định làm sinh nhật của cô.Nhưng ngày đó chỉ được dùng làm ngày ghi trên CMND chứ không thực sự tổ chức sinh nhật.Sau khi trở thành Mục Kinh Trập, cuối cùng cô cũng có một sinh nhật thực sự, nói rằng cô không mong đợi nó sẽ là nói dối, nhưng Mục Kinh Trập trong lòng vẫn rất băn khoăn Lý Chiêu Đệ.Nghe nói sinh nhật của con cái cũng là ngày mẹ của chúng trải qua một trận đau đớn, Lý Chiêu Đệ đau đớn một ngày một đêm mới sinh ra nguyên chủ.Mục Kinh Trập là sinh non, còn chưa đến ngày dự sinh, Lý Chiêu Đệ đã ăn cắp một ít quả óc chó để bổ sung thêm chất dinh dưỡng cho cô trong bụng, cuối cùng lại bị bà Mục phát hiện đuổi đánh, sau đó bị ngã nên mới sinh non.Khi đó, những người sinh con đều không đến bệnh viện mà đều sinh con ở nhà, sống hay chết, sinh nở thuận lợi hay không, tất cả đều phụ thuộc vào số phận.Lúc đó, Lý Chiêu Đệ sinh non, lại là con đầu lòng, ca sinh rất khó khăn, bà đỡ mời đến còn hỏi bà ấy muốn giữ lớn hay giữ nhỏ, Lý Chiêu Đệ trong cơn mê man một mực kêu phải giữ nhỏ.Cũng may ông trời có mắt, Mục Kinh Trập thuận lợi sinh ra và Lý Chiêu Đệ cũng được cứu sống.Mục Kinh Trập nghe xong liền cảm thấy đau lòng cho Lý Chiêu Đệ, cảm thấy rằng Lý Chiêu Đệ nên được chúc phúc và cảm ơn hơn là tổ chức sinh nhật cho cô.Mục Kinh Trập đã nghĩ đến việc mua quà cho Lý Chiêu Đệ và làm cho bà ấy những món ăn ngon nhất, nhưng trước đó, cô cũng muốn báo đáp bà ấy.Cho nên sáng sớm trước ngày sinh nhật, Mục Kinh Trập đã đến giúp Lý Chiêu Đệ và cửa hàng của bọn họ, qua một buổi sáng bận rộn, cô đưa Lý Chiêu Đệ đi mua sắm.Lý Chiêu Đệ thật ra cũng rất yêu cái đẹp, nhưng vì đã có tuổi nên luôn cảm thấy xấu hổ, bà luôn nhìn mái tóc xoăn của mọi người một cách chăm chú.Lúc này nhuộm tóc còn chưa thịnh hành, nhưng uốn tóc lại rất thịnh hành, có thể nói là thịnh hành khắp cả nước, trong huyện thành có rất nhiều người đã uốn tóc, chỉ cần uốn tóc chính là mốt, mặc dù có một số phong cách Mục Kinh Trập không thể thưởng thức nổi, nhưng có một số lại thực sự rất đẹp, rất cổ điển.

Cô đưa Lý Chiêu Đệ đi uốn tóc, sợ Lý Chiêu Đệ cảm thấy lãng phí tiền bạc, Mục Kinh Trập trực tiếp trả tiền trước: "Con đã trả tiền trước rồi, không lấy lại được, mẹ cứ uốn tóc đi."

Lý Chiêu Đệ ngoài mặt còn ngượng ngùng, nhưng cả người đã thành thật ngồi xuống ghế, trong suốt quá trình uốn tóc, bà ấy luôn miệng khoe với thợ cắt tóc rằng Mục Kinh Trập hiếu thuận như thế nào, nhìn ánh mắt bất lực của thợ cắt tóc, Mục Kinh Trập che mặt xin lỗi.Khi bước ra khỏi tiệm cắt tóc, Lý Chiêu Đệ đã trở thành một phụ nữ thời trang với mái tóc xoăn và cũng là người đầu tiên trong thôn.Lý Chiêu Đệ ngẩng đầu tự hỏi mình vui vẻ biết bao nhiêu, đi ngang qua cửa sổ kính nhìn bộ dáng xinh đẹp của mình trong gương, lát nữa sẽ phối thêm một cái khăn lụa, trong lòng bà tràn đầy tự tin, nóng lòng muốn trở về.Miệng nói sợ trở về trời đã tối, nhưng thật ra là bận trở về khoe khoang.Mục Kinh Trập buồn cười, nói mình đi ăn một chút gì đó sẽ trở về sau, kết quả lại gặp phải Quý Bất Vọng.Quý Bất Vọng nhìn thấy Lý Chiêu Đệ uốn tóc, lập tức khen Lý Chiêu Đệ, nói rằng bà ấy trông rất ưa nhìn, trẻ trung và rất thời trang, khen đến mức Lý Chiêu Đệ muốn nổ tung.Vì không thể nhìn thấy mặt của Lý Chiêu Đệ, Quý Bất Vọng cứ chân thành khen ngợi, khiến Mục Kinh Trập chết lặng.Lý Chiêu Đệ được khen ngợi đến mức không vội quay lại, thậm chí còn thảo luận về việc uốn tóc với Quý Bất Vọng, Quý Bất Vọng lại nói rằng anh trời sinh đã có, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc họ nói chuyện cùng nhau.Sau đó không biết vì cái gì, hai người họ nói rằng tóc xoăn phù hợp nhất với kính râm, Quý Bất Vọng liền nói rằng anh sẽ mua tặng Lý Chiêu Đệ một cặp kính râm.Tìm được một cửa hàng bán kính râm, Lý Chiêu Đệ thử đi thử lại, cuối cùng chọn được một cặp kính râm.Chưa kể sau khi Lý Chiêu Đệ đeo kính râm, khí chất của bà ấy thực sự thay đổi - bà ấy trông giống như một nữ tặc sẽ đi áp giải đàn ông về làm chồng, còn Quý Bất Vọng thì giống như một người dân lương thiện bị bà ấy bắt về.Đặc biệt là khi Lý Chiêu Đệ nhìn Quý Bất Vọng ngày càng hài lòng, bà ấy còn lôi kéo tay của anh, điều đó càng giống hơn.Khi Lý Chiêu Đệ ngoắc tay kêu Mục Kinh Trập đi qua, Mục Kinh Trập vội vàng ném đi những suy nghĩ kỳ quặc của mình.Lý Chiêu Đệ đeo kính râm rất vui vẻ, chỉ có một vấn đề duy nhất là bà ấy không quen, đeo kính râm một chút sẽ không nhìn được đường đi, luôn nói không nhìn thấy mặt trời lặn ở đâu, Mục Kinh Trập phải nắm tay bà."

Mẹ, mẹ không nhìn thấy thì đừng đeo nữa."

"Không sao, nhìn được."

Lý Chiêu Đệ không nỡ tháo ra.Sau lần chậm trễ này, cũng không còn thời gian ăn cơm, vì vậy Quý Bất Vọng nói trên đường về nhà hãy mua gì đó ăn, có khá nhiều người mua, lúc xếp hàng cảm thấy cánh tay mình bị người ta chạm vào, Mục Kinh Trập còn tưởng là Lý Chiêu Đệ, không quay đầu lại, theo thói quen mà nắm lấy bàn tay kia.Sau khi nắm vào mới thấy có gì đó không ổn, Lý Chiêu Đệ tuy là phụ nữ, quanh năm làm lụng, tay rất thô cứng, nhưng sao tay này lại mềm mại như vậy...

Mục Kinh Trập quay đầu lại, thấy Quý Bất Vọng đang vô tội nhìn cô: "Mẹ tôi đâu?"

Mục Kinh Trập vội vàng buông tay ra, nhưng Quý Bất Vọng lại không chịu thả, tay còn lại của anh chỉ vào một hướng khác.

Cách đó không xa có một nhà vệ sinh công cộng, Lý Chiêu Đệ đã vào nhà vệ sinh.

Mục Kinh Trập hiểu ra, nhìn tay của hai người, lại nhìn người bên cạnh, vội vàng thấp giọng nói: "Mau buông ra."

Trên đường phố hiện đại đứng hôn nhau cô cũng không cảm thấy gì, nhưng có lẽ đã quen với sự bảo thủ của thời đại này, cô cảm thấy như vậy sẽ rất đáng sợ.

Mục Kinh Trập hơi dùng sức, lần này nhanh chóng đã buông ra.Trong mắt Quý Bất Vọng hiện lên một tia tiếc nuối, trên mặt khẽ mỉm cười, trầm giọng nói: "Kinh Trập, vừa rồi cô nắm tay tôi."

"Đó là do tôi nhầm, tôi nghĩ đó là mẹ tôi."

"Dù sao cô đã nắm tay tôi, là chủ động nắm, tôi đã lớn như vậy, từ trước tới nay vẫn chưa có người con gái nào nắm tay qua, cho nên cô phải chịu trách nhiệm với tôi."

"Đừng nói nhảm nữa."

Vừa rồi cô còn tưởng rằng Quý Bất Vọng là người bị Lý Chiêu Đệ bắt về trại làm chồng, bây giờ nói ra lời này, giống như hai mẹ con cô đang ức hiếp anh vậy."

Tôi không phải nói nhảm, hay là cô nắm rồi không nhận?"

Quý Bất Vọng vô tội nhìn Mục Kinh Trập."

Tôi thừa nhận, nhưng..."

Làm sao một người có thể chịu trách nhiệm chỉ bằng cách nắm tay?

Đây không phải là thời cổ đại, hơn nữa anh cũng là một người đàn ông đó nha!"

Nhận là tốt rồi."

Đôi mắt của Quý Bất Vọng sáng lên, không nghe lọt tai chữ 'Nhưng' của cô.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 184: Không theo nữ tắc


"Anh..."

Mục Kinh Trập không biết nên đáp lại lời của Quý Bất Vọng như thế nào, ngẩng đầu liền thấy Lý Chiêu Đệ đã trở lại: "Mẹ!"

Nhanh chóng nhận lấy đồ ông chủ đưa, không thèm quay đầu lại, chỉ qua hướng của Quý Bất Vọng kêu 'Anh trả tiền', sau đó kéo Lý Chiêu Đệ còn đang muốn chào hỏi Quý Bất Vọng rời đi.Nếu cô không rời đi, cô sẽ bị choáng ngợp mất, khí chất của Quý Bất Vọng quá tuyệt và anh lại quá đẹp trai, cô cũng chỉ là một người phụ nữ, nhất định sẽ bị hớp mất hồn.Quý Bất Vọng nhìn bóng lưng của Mục Kinh Trập và cười: "Bị dọa rồi."

Mục Kinh Trập đưa Lý Chiêu Đệ trở lại thôn Đại Đông, mái tóc xoăn và chiếc kính râm lớn của Lý Chiêu Đệ ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của người trong thôn.Mục Kinh Trập nhìn Lý Chiêu Đệ vừa thỏa mãn vừa bắt đầu trò chuyện và khoe khoang với người trong thôn, lắc đầu và về nhà trước.Vừa về đến nhà đã thấy Thiệu Kỳ Dương nấu rất nhiều món, món nào cũng là món cô và bọn trẻ yêu thích.Thấy Mục Kinh Trập vừa mới trở về, Thiệu Kỳ Dương thở phào nhẹ nhõm, thấy vẫn còn thời gian, anh sửa soạn bản thân và thay quần áo mới.Cẩn thận cất sợi dây chuyền vào túi, thầm cầu nguyện nhất định phải thành công, Thiệu Kỳ Dương đi mời đám người Mục Kinh Trập đi ăn tối, nhưng còn chưa kịp ngồi xuống, Triệu Lan đã tìm đến cửa.Bà ta không đến một mình, bên cạnh còn có Thiệu Kỳ Vân, sau lưng là một đoàn người anh cả Thiệu và chị dâu Thiệu.Triệu Lan và những người khác đến mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, vừa đến đã hung hăng xông vào, bọn hắn vừa bước vào, Thiệu Kỳ Dương đã cảm thấy có gì đó không ổn."

Sao các người lại đến đây?"

Triệu Lan liếc mắt nhìn Thiệu Kỳ Dương: "Hôm nay chúng ta không tìm ngươi, ngươi đi qua một bên, để Mục Kinh Trập đi ra ngoài."

"Bà muốn làm gì?"

Thiệu Kỳ Dương nghiến răng nhìn Thiệu Kỳ Vân: "Thiệu Kỳ Vân, thấy mặt ngươi đều không có chuyện gì tốt, ngươi lại giật dây chuyện gì nữa?

Quên lời cảnh cáo trước đây của ta rồi sao?

Không sợ lại bị đánh nữa à."

"Thiệu Kỳ Dương, ngươi la hét cái gì?

Ngươi còn dám mắng em gái của mình, cái thứ ăn cây táo rào cây sung*, lòng lang dạ sói**.

Không phải nói không muốn nhận ta làm mẹ sao?

Bây giờ quản nhiều như vậy làm gì." ( Ăn cây táo rào cây sung: để chỉ những người hưởng đặc ân nơi này nhưng lạ̣i đi làm lợi cho nơi khác.Lòng lang dạ sói: kẻ có tâm địa độc ác, thâm hiểm.)Triệu Lan nhìn thấy Thiệu Kỳ Dương liền tức giận, nhưng bây giờ Thiệu Kỳ Dương không quan trọng, coi như bà ta chưa sinh ra đứa con trai này đi, Triệu Lan nghĩ xong đẩy Thiệu Kỳ Dương ra một bên, nhìn về phía Mục Kinh Trập đi tới."

Ta tới tìm Mục Kinh Trập."

Mục Kinh Trập hếch cằm: "Muốn nói cái gì?

Còn dẫn theo nhiều người như vậy?"

"Vẫn là chuyện lần trước ta đã nói qua, trả bọn trẻ Thiệu Đông lại cho ta, ta không cho phép ngươi mang theo bọn chúng lấy chồng."

"Bà dẫn theo nhiều người như thế này là muốn cướp bọn nhỏ về?"

Mục Kinh Trập quả nhiên nói: "Vậy trước hết tôi cũng nói luôn, mặc kệ bà có qua đây bao nhiêu lần, dẫn theo bao nhiêu người thì tôi vẫn như cũ, chuyện đó là không thể nào."

"Chị cũng không phải mẹ ruột của bọn chúng, vì cái gì mà bám chặt lấy năm đứa trẻ không thả?

Hôm nay chúng tôi tới đây, bất luận thế nào cũng sẽ đem bọn trẻ về."

Thiệu Kỳ Vân ở bên cạnh lên tiếng, giọng điệu rất hùng hổ, nhìn về phía đám trẻ Thiệu Đông sau lưng Mục Kinh Trập, hai mắt sáng lên.Trước đây, Thiệu Kỳ Vân không quan tâm đến đám người Mục Kinh Trập, cũng lười nghe Triệu Lan nói huyên thuyên, mãi cho đến khi xem bộ phim của Thiệu Bắc trong rạp chiếu phim lần trước, rồi lại nhìn thấy quảng cáo của Thiệu Bắc trên TV.

Sau khi chú ý đến điều này mới phát hiện rằng ngay cả Thiệu Nam cũng lên TV, tham gia chương trình gì đó, nghe Triệu Lan nói có các giáo sư nổi danh của trường cao đẳng và đại học ở thủ đô thường viết thư và gửi sách cho Thiệu Nam, hơn nữa còn tranh giành nhau làm giáo viên cho Thiệu Nam.

Thiệu Kỳ Vân cũng nhìn thấy Thiệu Đông mua một chiếc vòng tay bằng bạc, nghe cuộc trò chuyện của cậu với nhân viên giao dịch, cậu là mua cho mẹ.

Điều đó có nghĩa là gì?

Một đứa trẻ mới bao lớn đã có thể mua một chiếc vòng bạc mà cô ta thậm chí không thể mua được?

Chứng tỏ rằng nhà máy trong tay cậu thật sự hái ra tiền, cộng thêm lần trước thấy cuộc phỏng vấn, nhìn Thiệu Bắc và Thiệu Trung đều có triển vọng, không một đứa trẻ nào trong số năm đứa trẻ bị bỏ lại phía sau, cô ta liền động lòng.

Sau khi hỏi Triệu Lan cặn kẽ, càng hỏi càng kinh ngạc, giống như Triệu Lan nói, cục vàng ở sát bên cạnh cô ta, vì sao lại không mang về?

Nếu giữ mấy đứa trẻ trong tay và dùng chúng để kiếm tiền, cô ta đâu cần phải rửa chén để kiếm tiền, chiếc vòng bạc kia cũng sẽ đeo trên tay cô ta.

Xét về thân phận, Mục Kinh Trập là mẹ kế, không có thân thiết như người cô là Thiệu Kỳ Vân, theo lý thì Mục Kinh Trập có chỗ nào xứng với vòng tay bạc đó, tay của cô ta mới xứng.

Sau khi rửa bát một thời gian, tay của cô ta trở nên thô ráp, thường xuyên bị người khác trêu chọc, trong quán nhỏ như vậy cũng không gặp được người có tiền, cô ta cũng muốn bỏ từ lâu.Nếu có thể giữ bọn trẻ trong lòng bàn tay thì sẽ khác, có thể dùng bọn chúng để kiếm tiền, nhận thêm vài cái quảng cáo cho Thiệu Bắc, sau đó để cô bé đóng phim, tiền kiếm được so với lúc cô ta rửa chén còn nhiều hơn gấp bao nhiêu lần, ăn ngon mặc sướng cũng không phải vấn đề.Hơn nữa cô ta lại xinh đẹp như vậy, thật ra làm người nổi tiếng cũng không phải là không thể, sau đó cô ta sẽ có cơ hội gặp được đàn ông giàu có, hoặc gặp được người nổi tiếng cũng không tệ, những người này đều là những người có tiền.Sau khi Thiệu Kỳ Vân hạ quyết tâm, cô ta và Triệu Lan đã nghĩ đến việc giành lại mấy đứa trẻ, Triệu Lan có chút sợ hãi và nói ra những gì Thiệu Nam đã đe dọa bọn họ trước đây.Nhưng Thiệu Kỳ Vân hoàn toàn không để trong lòng, chỉ nói không cần sợ mấy lời uy hiếp của bọn chúng, chỉ là lời nói suông, Thiệu Đông và Thiệu Tây lớn nhất cũng chỉ mới tám tuổi, còn lâu mới mười tám tuổi, bọn chúng vẫn chưa là vị thành niên, với tư cách là người giám hộ, quyền nuôi dưỡng liền nằm trong tay bọn họ, quyền định đoạt cũng vậy.Thiệu Kỳ Vân lên kế hoạch cẩn thận, không giống như Triệu Lan, cô ta chỉ chiến đấu trong những trận chiến đã chuẩn bị sẵn, sau khi trở lại thôn Đại Đông một lần nữa, điều đầu tiên cô ta làm là mang theo lễ vật cùng với Triệu Lan trực tiếp đến gặp các trưởng lão gia tộc có tiếng nói trong thôn, cũng như những người muốn đối phó với đám người Mục Kinh Trập, mời bọn họ đến để chủ trì công đạo.Mục Kinh Trập bây giờ ở thôn Đại Đông rất nổi tiếng, nhiều người thích cô, nhưng cũng có người nhìn cô không vừa mắt, hoặc là những người từng đắc tội với Mục Kinh Trập.Mọi việc diễn ra tốt đẹp, sợ rằng Mục Kinh Trập có nhiều người ủng hộ và bên cô ta có quá ít người ở đây, Thiệu Kỳ Vân đã nhờ Triệu Lan tìm thêm vài người bên nhà mẹ đẻ, lúc này mới hùng hùng hổ hổ kéo đến tìm một lời giải thích.Thiệu Kỳ Vân đã chuẩn bị sẵn sàng, bám lấy việc Mục Kinh Trập không phải mẹ ruột của bọn trẻ, kết hợp với chuyện Mục Kinh Trập muốn kết hôn, buộc Mục Kinh Trập phải buông tay.Lúc trước vứt bỏ bọn trẻ Thiệu Đông một cách dễ dàng như vậy, bây giờ thấy bọn nhỏ có tiền đồ lại muốn cướp lại, làm sao Mục Kinh Trập có thể để chúng quay về, bọn trẻ nghe xong cũng bị chọc giận.Đi cùng đám người Triệu Lan tới đều là những người 'Đức cao vọng trọng'* vẫn cảm thấy bản thân rất có lý, quan niệm rất sâu sắc, tư tưởng truyền thống, cứ nói tới nói lui một câu: "Làm con cháu, dù thế nào cũng phải hiếu thuận với ông bà cha mẹ, mấy đứa bé nên quay về, Triệu Lan nuôi lớn chúng nó cũng không dễ dàng gì."( Đức cao vọng trọng: Lời ca tụng những người có đạo đức cao cả, được người ta quý trọng.)So với mẹ hiền con hiếu, bọn họ càng coi trọng lòng hiếu thảo của con cái hơn, theo cách nhìn của bọn họ, đám trẻ Thiệu Đông có tiền đồ, mặc kệ Triệu Lan trước đây đã nuôi dạy bọn chúng như thế nào, dù sao cũng đã nuôi lớn chúng, bọn chúng cũng không thể vong ơn bội nghĩa* làm những con sói mắt trắng.( Vong ơn bội nghĩa: Đó là những kẻ sống chỉ biết mình, quên đi ân tình của những người đã giúp chúng vượt qua hiểm cảnh.)"Chúng tôi cũng đã phân gia rồi, bây giờ cũng có thể tự lập, không cần bà ấy nuôi dưỡng, đã tách ra rồi thì căn bản không có lý gì cưỡng ép đoàn tụ cả, tôi cũng chưa từng nghe nói qua."

Thiệu Đông hiện tại đã tự tin rất nhiều, tuy rằng tình trạng nói lắp vẫn chưa cải thiện được nhưng cậu vẫn không ngại lên tiếng nữa, có nhiều người cũng mặc kệ, cậu ngừng khoảng nửa phút rồi giải thích rõ ràng: "Hiện tại chúng tôi sống với mẹ rất tốt, không cần người ngoài phải quan tâm."

"Mục Kinh Trập không tuân theo nữ tắc, dây dưa với đàn ông lâu như vậy, chẳng mấy chốc sẽ kết hôn, như vậy thì có gì tốt?"

Lời nói của Thiệu Kỳ Vân sâu xa: "Thiệu Đông, cháu phải nhìn xa vào, bà nội với cô đều vì lợi ích của các cháu."
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 185: Công cụ kiếm tiền?


Triệu Lan nghe Thiệu Kỳ Vân nói xong, hai mắt sáng lên, lập tức bổ sung: "Không sai, Mục Kinh Trập không tuân theo nữ tắc, nếu như trước đây đã bị nhốt lồng heo thả trôi sống rồi, bây giờ xã hội mới nên mới không nhắc tới cái này, chúng ta cũng không ngăn cản ngươi lấy chồng, nhưng nếu không giữ được thì về lại nhà mẹ đẻ đi, đừng ở lại Thiệu gia chúng ta, thật mất mặt."

Mục Kinh Trập nghe thấy 'nữ tắc' và 'nhốt lồng heo thả trôi sông' không khỏi giật giật khóe miệng: "Nếu biết là xã hội mới thì nói những cái kia làm gì?"

"Đúng vậy, cứ coi như là mẹ đi lấy chồng, cũng là chuyện của nhà chúng tôi, chúng tôi còn chưa phản đối, bà chạy tới đây lo lắng cái gì?"

Thiệu Tây nói: "Chúng tôi cho phép mẹ ở nơi này, đây là nhà của chúng tôi, chúng tôi được phép làm chủ."

"Nhảm nhí, ngươi để nàng ta ở Thiệu gia mà gả đi lấy chồng sao, như vậy còn ra hệ thống gì?"

Các trưởng lão xung quanh không thể chấp nhận được.Thiệu Kỳ Vân vừa nhìn vừa cười ha hả nói: "Nói không chừng bọn Thiệu Đông còn nghĩ sẽ đi theo mẹ lấy chồng đấy."

"Điều đó không được!"

"Không được, tuyệt đối không được!"

Thiệu Kỳ Vân vừa nói ra lời này, mấy vị trưởng lão đã kích động: "Đi theo mẹ kế lấy chồng là cái dạng gì?

Thiệu gia cũng chưa có chết hết."

Bọn họ chỉ thẳng mặt cảnh cáo Mục Kinh Trập: "Ngươi muốn lập gia đình thì tự mình đi, nhưng tuyệt đối không được dẫn theo đám Thiệu Đông, bọn chúng là huyết mạch của Thiệu gia."

Mục Kinh Trập cười khẩy: "Tôi đã nói biết bao nhiêu lần là tôi không có lấy chồng, các người nghe không có hiểu tiếng người có phải không?

Hơn nữa cứ coi như sau này tôi sẽ lấy chồng đi, tôi thích dẫn theo bọn nhỏ, mà bọn nhỏ cũng vui vẻ đồng ý thì sao nào?"

"Còn như thế nào nữa, chị nói hay như vậy không phải là muốn che giấu chuyện bản thân coi đám Thiệu Đông như công cụ kiếm tiền sao?

Chị nghĩ tại sao chúng tôi lại muốn đem bọn chúng về, chẳng phải là muốn cứu bọn chúng sao?

Để cho bọn chúng không trở thành công cụ kiếm tiền dưới tay chị."

Thiệu Kỳ Vân không muốn nói nhiều về vấn đề lấy chồng của Mục Kinh Trập, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính, cũng là điều dễ khơi dậy cảm xúc của mọi người nhất.Quả nhiên, cô ta vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều thay đổi.Mục Kinh Trập cũng thay đổi sắc mặt: "Thiệu Kỳ Vân, cô nói rõ ràng một chút, tôi xem bọn trẻ như một công cụ kiếm tiền khi nào?"

"Lúc nào ư?

Từ đầu đã luôn như vậy, chị đừng cố gắng phủ nhận nó, chị thấy mấy đứa trẻ lớn lên đẹp mắt, bắt bọn chúng quay quảng cáo đóng phim, cho bọn chúng lên TV, tiền kiếm được không phải đều rơi vào tay chị sao?"

Thiệu Kỳ Vân hất cằm lên hỏi: "Sao, chị có gì muốn nói không?"

Mục Kinh Trập cười khẩy một cái: "Thực sự không phải, bọn trẻ kiếm được tiền, tôi từ trước đến giờ vẫn chưa hề đụng vào, chỉ mở giúp chúng một tài khoản ngân hàng và gửi tiền vào đó."

Thiệu Kỳ Vân không nghĩ tới còn có chuyện này, cô ta không chuẩn bị cho việc này, muốn đi đâu cũng phải dùng đến tiền, bọn trẻ lại rất dễ dỗ, tại sao lại để dành tiền giúp chúng?Thiệu Kỳ Vân thay đổi góc nhìn, quyết định không tin một từ nào: "Điều nay mà chị còn có thể nói dối được?"

"Mẹ không nói dối, mẹ chính xác đã làm những điều đó, chúng tôi kiếm tiền cho mẹ, mẹ còn không muốn nhận.

Mẹ không giống cô, đừng lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử*."

Thiệu Tây hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng trả lời lại.( Lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử [Dĩ tiểu nhân chi tâm, độ quân tử chi phúc]: để ám chỉ việc dùng lòng dạ tiểu nhân bỉ ổi, mà phỏng đoán người đạo đức cao thượng.) Thiệu Kỳ Vân nghẹn một cái: "Ngươi mới là tiểu nhân."

Nói xong cô ta nhìn quần áo trên người Mục Kinh Trập, nghĩ đến những gì mình thấy trước đó, mới bình tĩnh lại một chút: "Được rồi, cho dù có gửi vào tài khoản thì cũng chỉ là qua mắt mà thôi, cuối cùng cũng là tiêu trên người chị ta."

"Mục Kinh Trập, thủ đoạn của chị quả thật quá cao tay, ngoài mặt kêu bản thân không lấy cái gì, sau lưng lại lén lút dụ dỗ bọn nhỏ mua đồ tặng chị, cứ xem bọn nhỏ đã mua bao nhiêu thứ cho chị là biết."

Ánh mắt của Thiệu Kỳ Vân hung hăng dán chặt lên người Mục Kinh Trập: "Quần áo giày dép mỗi ngày đều thay mới, người trong thôn ai mà không biết là của bọn trẻ mua cho chị, chưa kể đến còn mua cho cha mẹ của chị.

Chị dựa vào mấy đứa bé để nuôi sống cả gia đình mình, các người đúng là một lũ hút máu."

"Ngươi mới là đồ hút máu, Thiệu Kỳ Vân, con điếm này, ngươi lại ngứa da rồi đúng không?

Ngươi quên lần trước là ai đã đánh ngươi một trận rồi phải không?"

Tiếng hét giận dữ từ ngoài cửa truyền đến, là đám người Lý Chiêu Đệ nghe được Triệu Lan dẫn một đoàn người đến tìm Mục Kinh Trập nên đã tức tốc chạy đến.Lý Chiêu Đệ vốn dĩ đang rất vui vẻ khoe khoang với mội người, kết quả lại nghe tin Triệu Lan qua gây sự, vừa đến nơi đã nghe thấy lời phàn nàn của Thiệu Kỳ Vân, điều này khiến Lý Chiêu Đệ rất tức giận, đi vào cho Thiệu Kỳ Vân một cái tát thật vang.

"Cái miệng ngươi suốt ngày kêu be be khắp nơi, không chịu lấy chồng đi, cứ ở đây mà phun phân!"

Thiệu Kỳ Vân đang nói đến sảng khoái, không ngờ Lý Chiêu Đệ không thèm nói lý lẽ, lập tức đánh người làm cô ta rất tức giận: "Bà dám đánh tôi!"

Triệu Lan ở bên cạnh nhìn thấy Thiệu Kỳ Vân bị đánh, không chút do dự muốn nhảy vào cào Lý Chiêu Đệ, nhưng trước khi hai người kịp động đậy đã bị một lực mạnh đẩy ra ngoài.Triệu Lan bị đẩy vào đám đông, vừa vặn ngồi vào trong lòng một ông già, hai người luống cuống tay chân, Thiệu Kỳ Vân thì bị đẩy xuống đất.Hai mẹ con tức giận ngẩng đầu nhìn thấy Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập vỗ vỗ tay nói: "Tôi còn ở dây, đừng động vào mẹ tôi, nếu như các người dám động, tôi liền chiều các người!"

"Mục Kinh Trập, ngươi còn dám động thủ, đúng là không có phép tắc gì cả!"

"Mục Kinh Trập, tôi đánh chết chị."

Hai người bọn họ chửi bới, muốn lao vào đánh nhưng bị ngăn lại."

Đừng đánh, hai người cộng lại, toàn bộ chúng ta cộng lại cũng không thể đánh nổi cô ta!"

"Đúng vậy, Triệu Lan, hãy nhớ tới mấy con rắn lần trước bị đánh đến nát nhừ."

Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân nghẹn một cái, đúng là về phần đánh nhau bọn họ không so được với Mục Kinh Trập, Triệu Lan tức giận không thôi, cuối cùng vẫn là Thiệu Kỳ Vân tỉnh táo: "Được rồi, không đánh nhau, chúng tôi hôm nay đến để nói lý, không phải đánh nhau, để tôi tiếp tục nói về việc Mục Kinh Trập lợi dụng đám Thiệu Đông để kiếm tiền nuôi cả gia đình của chị ta."

Lý Chiêu Đệ được Mục Kinh Trập bảo kê, không sợ bất cứ cái gì, chống nạnh mắng mỏ: "Đánh không lại thì nói là đánh không lại, cái gì mà tới nói lý, ta khinh, chỉ với ngươi mà cũng đòi phân rõ hai chữ 'phải – trái' sao?"

"Lý Chiêu Đệ, bà đừng khinh người quá đáng."

"Ta bắt nạt các ngươi khi nào?

Các ngươi không đánh lại chúng ta, còn nói lý...

Cái lý do lý trấu đó của ngươi, ta không sợ, cái gì mà lợi dụng đám Thiệu Đông nuôi cả nhà, ta khinh!

Chúng ta có chỗ nào cần bọn chúng nuôi, đồ vật bọn chúng tặng cho ta đều xuất phát từ lòng hiếu thảo, các ngươi đừng cho rằng ai cũng giống mình, đều là một đám vô dụng!"

Mục Hàn và Mục Kinh Trập đều kiếm được tiền, thậm chí cả hai vợ chồng cũng kiếm được tiền ở trong huyện thành, vì vậy Lý Chiêu Đệ tràn đầy tự tin, hai tay chống nạnh và tiếp tục sỉ vả: "Có ai trong thôn Đại Đông kiếm được nhiều tiền và sung túc hơn nhà chúng tôi không?

Đặc biệt là Kinh Trập, nói là người giàu nhất thôn cũng không hề khoa trương.

Nhà chúng tôi bốn người, lấy đại một người ra cũng có tiền đồ hơn nhà bọn họ, như vậy còn cận đám trẻ nuôi sống qua ngày sao?"

"Còn nói cái gì mà hút máu, Kinh Trập lợi dụng bọn nhỏ để kiếm tiền, chúng tôi có cần sao?

Nói thì cũng phải là một nhà các người đều vô dụng đồ nên mới cần người nuôi dưỡng.

Là Kinh Trập một mực vì bọn trẻ Thiệu Đông mà hao tâm tổn sức."
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 186: Dạy hư


Ngay khi Lý Chiêu Đệ nói điều này, Thiệu Đông và những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm và gật đầu, người xem xung quanh cũng phải bị thuyết phục, ánh mắt kỳ quái lập tức đổ dồn về phía Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân.Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân đỏ mặt tía tai, nhất thời không thể phản bác, bởi vì không thể phủ nhận rằng bây giờ Mục Kinh Trập đã thực sự kiếm được tiền, không ai có dũng khí đứng lên phản đối việc nói cô là người giàu nhất trong thôn.Vì vậy Thiệu Kỳ Vân chỉ có thể cười nhạo một tiếng, nói: "Đừng có khoe khoang như vậy, chỉ là tốn có chút tiền, bây giờ một mình chị ta có tận mấy đứa trẻ kiếm ra tiền, chị ta còn cần tiêu cái gì nữa?

Hơn nữa chị ta tiêu tiền cho tụi nhỏ cũng chỉ vì sau này sẽ thu lại được..."

Thiệu Kỳ Vân muốn chửi bới thêm, nhưng Thiệu Nam và những người khác không thể nghe nổi nữa."

Đủ rồi!"

Thiệu Nam không thể nhịn nỗi, cắt ngang lời nói của Thiệu Kỳ Vân: "Cô là cái quái gì mà dám ở đây bình phẩm người khác, còn về hút máu, cô mới là kẻ hút máu, cô cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc sao?

Khuôn mặt thật của nhà các người, lẽ nào mọi người lại không biết?"

Thiệu Nam cười một tiếng: "Thu hồi lại bộ mặt kinh tởm của các người đi, hôm nay tôi nói rõ cho các người biết, mặc kệ các người tốn bao nhiêu tâm tư công sức, bọn tôi cũng không theo các người trở về."

"Cũng đừng nghĩ đến việc bôi xấu mẹ của tôi, bọn tôi sẵn lòng tiêu tiền cho mẹ, tiền do bọn tôi kiếm ra thì bọn tôi sẽ tự quyết, dù cho mẹ không lấy cũng không tới lượt các người, đừng lãng phí thời gian ở đây đoạt bọn tôi về nữa, tôi nói rõ luôn là bọn tôi không hề muốn!

Không muốn cùng các người trở về, càng không muốn nhận các người!"

Thiệu Nam vừa mở miệng, sức chiến đấu đã được triển khai hoàn toàn, nó khiến Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân tức giận vô cùng, Triệu Lan muốn mắng chửi nhưng đã bị Thiệu Kỳ Vân nhanh tay cản lại.Đã đến nước nỳ rồi không thể bốc đồng, cô ta nén giận, bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu Nam, cô lo lắng con sẽ trở thành bộ dạng này nên mới muốn đem con về nhà nuôi nấng."

"Con xem trước kia con ngoan ngoãn lễ phép biết bao nhiêu, bây giờ nhìn lại bộ dạng này của con có nơi nào giống một đứa trẻ, đều bị Mục Kinh Trập dạy hư mất."

Sau khi nói xong, Thiệu Kỳ Vân nhìn mọi người: "Mọi người cũng thấy rồi đấy, chuyện còn hơn thế nữa, đứa nhỏ này bị cả nhà Mục Kinh Trập dạy hư mất rồi.

Trong thôn không ai biết không biết danh tiếng của Lý Chiêu Đệ và Mục Kinh Trập, trẻ con gặp tốt học tốt, gặp xấu học xấu, về sau sẽ thành dạng gì đây?"

Thiệu Kỳ Vân nói xong cũng đợi mọi người gật đầu tán thành, nhưng chờ mãi cũng không thấy gì, cô ta khó hiểu, Triệu Lan bên cạnh gấp gáp kéo tay áo của Thiệu Kỳ Vân: "Đã qua lâu rồi."

Thiệu Kỳ Vân không ở thôn Đại Đông, vì vậy cô ta Không biết rằng hình tượng của Mục Kinh Trập và Lý Chiêu Đệ đã thay đổi, đặc biệt là sau những gì xảy ra với bà Mục lần trước, muốn sử dụng hình ảnh người phụ nữ đanh đá sẽ không được nữa.Lời nhắc nhở của Triệu Lan, mặc dù Thiệu Kỳ Vân vẫn không hiểu, nhưng cô ta phản ứng rất nhanh, lập tức nói thêm: "Mọi người còn chưa biết đâu, Thiệu Nam lúc trước còn uy hiếp mẹ tôi, nói nếu lại đắc tội thì bọn chúng sẽ phóng hỏa, hạ độc, giết người.

Còn nói là dù sao nó vẫn còn nhỏ, cho dù giết người phóng hỏa cũng không cần ngồi tù.

Mọi người nghe xem có đáng sợ không cơ chứ?

Nếu dựa theo lời nó nói, thôn chúng ta coi như tiêu rồi."

"Tôi nghe mẹ nói xong liền rất sợ hãi, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, mấy đứa nhỏ nhất định sẽ bị Mục Kinh Trập dạy cách giết người, phóng hỏa cho nên mới phát sinh chuyện ngày hôm nay.

Mặc dù hiện tại tôi bị xem là kẻ ác, nhưng bọn trẻ là máu mủ của anh trai tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn bọn chúng bị hủy hoại được."

Phóng hỏa, người là hai cụm từ rất mẫn cảm, người trong thôn nghe vậy cũng có chút động lòng, thất thần nhìn nhau."

Có thật hay không?

Thiệu Nam, cháu thật sự nói như vậy sao?"

"Không phải chứ, nếu là thật thì quá đáng sợ?

Mới bây lớn đã có tư tưởng giết người phóng hỏa, còn nói không cần ngồi tù.

"Cách mọi người nhìn bọn trẻ đã thay đổi ngay lập tức, đặc biệt là nhìn về đứa trẻ Thiệu nam.Mục Kinh Trập thấy không ổn, vội vàng nói: "Thiệu Kỳ Vân, đừng cố cắt nghĩa.

Rõ ràng là Triệu Lan nhìn thấy bọn trẻ Thiệu Nam kiếm ra tiền nên muốn cướp về lại.

Tiểu Nam chỉ nói rằng nếu quay lại cùng bà ấy rồi cũng sẽ bị ngược đãi, đến lúc đó bất đắc dĩ sẽ làm ra chuyện như vậy, cô..."

"Đó là những gì tôi muốn nói."

Thiệu Kỳ Vân cắt ngang lời Mục Kinh Trập, trực tiếp nhìn về phía Thiệu Nam: "Thiệu Nam, con tự nói đi, con có nói những lời dọa người ấy không?

Tại sao còn bé như vậy lại học được mấy cái điều ngồi tù, là ai đã dạy con?"

"Không ai dạy cả, là tôi tự xem sách học!"

Thiệu Nam phản ứng lại, cậu cũng không thể ngờ rằng những lời cậu dùng đe dọa Triệu Lan sẽ trở thành bằng chứng tấn công lại mẹ trong hôm nay."

Vậy thì ai đã đưa cuốn sách cho con?

Còn không phải là Mục Kinh Trập, chị ta đang hại các con, làm sao có thể dạy trẻ con như vậy, cái khác không dạy, lại đi dạy cách giết người phóng hỏa, rồi làm thế nào để không phải ngồi tù..."

"Im đi, cô không được phép nói xấu mẹ tôi!"

Thiệu Nam căm hận nhìn Thiệu Kỳ Vân, Thiệu Đông và những người khác cũng vậy.Thiệu Kỳ Vân hô lên một tiếng rồi lùi về phía sau: "Ánh mắt của bọn con là có ý gì..."

"Lúc trước bọn chúng cũng nhìn tôi như vậy, mọi người xem ánh mắt của bọn chúng đi, có phải rất dọa người hay không?

Bọn chúng bây giờ đang muốn giết tôi."

Triệu Lan cuối cùng cũng tìm được cơ hội than thở: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cũng sợ chết khiếp, nhưng nói thế nào cũng là một tay tôi nuôi lớn bọn chúng, bọn chúng lại đối xử với tôi như vậy..."

Thiệu Nam bật cười: "Bà còn mặt mũi để nhắc tới việc đã nuôi lớn bọn tôi như nào à?

Ồ, đúng rồi, lúc bà ăn thịt bọn tôi đến canh còn không được húp, bọn tôi đói rét còn phải làm việc, bị ức hiếp mà lớn lên!"

"Từ lúc tôi có nhận thức vẫn chưa một lần được ăn no!

Chưa bao giờ được mặc áo mới!

Bọn tôi ốm đau, bà đi xin tiền của cha nhưng lại chưa lần nào dẫn bọn tôi đi khám bệnh, để dành tiền mua đồ tốt thức ăn ngon cho bọn Thiệu Phúc, nói bọn tôi bệnh chết cũng đáng đời!"

"Vì để tiết kiệm chút tiền học phí, bà còn không cho bọn tôi đi học, từng việc từng việc bọn tôi đều nhớ rất rõ!

Mẹ cũng chỉ mới đến đây có một năm, mấy việc đó mọi người còn nhớ chứ?"

"Đúng vậy, là tôi uy hiếp bà ta, nhưng là bà ấy ép buộc bọn tôi, cha đã không còn, bà ta liền coi bọn tôi là gánh nặng, phân gia với bọn tôi để đỡ vướng víu, vứt bỏ bọn tôi mặc cho có chết cóng hay đói chết, vẫn là mẹ lúc đó đến thu nhận rồi chăm sóc bọn tôi, mẹ để cho bọn tôi ăn ngon mặc ấm, cho bọn tôi tình thương, cho bọn tôi cơ hội để học tập.

Cuối cùng bọn tôi mới có thể trải qua một năm yên ấm."

"Gia đình tôi vất vả một năm mới có thể có ngày hôm nay, các người ở bên nhìn thấy bọn tôi có thể kiếm được tiền, lại muốn đem bọn tôi trở về để làm trâu làm ngựa cho các người, muốn đem bọn tôi về khoảng thời gian trước kia, bà nghĩ có ai muốn không?

Nếu như vậy, không bằng bọn tôi kéo theo các người xuống chỗ chết, bất kể là hạ độc hay phóng hỏa cũng là cái chết thanh tĩnh!"

Thiệu Kỳ Vân dám đổi nghĩ câu, Thiệu Nam cũng có thể làm được, dù sao thì đó cũng là sự thật.Khi Thiệu Nam nói ra mấy câu này, người trong thôn đều cảm động, đúng là thời gian trôi qua không lâu, nhưng bọn họ đều nhớ kỹ, đều nhìn thấy ở trong mắt, nếu là bọn họ, có lẽ cũng sẽ lựa chọn giống như Thiệu Nam.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 187: Máu mủ của Thiệu gia


Thiệu Kỳ Vân nhìn Thiệu Nam nói mấy câu đã thay đổi được cục diện, lập tức gấp gáp: "Vô duyên Vô cớ không có quan hệ máu mủ, tại sao Mục Kinh Trập có thể đối xử tốt với bọn con như vậy được, đó chắc hẳn là chị ta muốn lợi dụng các con đê kiếm tiền..."

"Đủ rồi!"

Đến lượt Thiệu Tây bùng nổ: "Đến bây giờ còn nói lợi dụng chúng tôi để kiếm tiền, là các người lợi dụng để kiếm tiền mới đúng, cho nên mới có một màn như ngày hôm nay, Thiệu Kỳ Vân, chỉ bằng cô mà xứng với mẹ sao?"

"Các người công kích mẹ, nói xấu mẹ nhiều như vậy, còn không phải là vì mẹ không phải mẹ ruột, mẹ là mẹ kế thì có tội tình gì?

Chẳng lẽ mẹ kế là có tội sao?"

Thiệu Kỳ Vân nghẹn lại: "Chị ta vốn dĩ là mẹ kế..."

"Mẹ kế thì sao?

Có người dù là mẹ ruột hay bà ngoại cũng không bằng mẹ kế, lấy cái tư cách gì mà công kích mẹ?

Không nói những cái khác, thôn Đại Đông này không có ai tốt hơn mẹ cả, các người ai cũng không thể làm được."

Thiệu Tây nói điều này, sắc mặt của Thiệu Kỳ Vân tái nhợt, lời vừa định nói ra liền bị ngăn lại.

Triệu Lan nắm chặt hai tay, nhìn về phía Thiệu Trung, nhìn thấy Thiệu Trung cũng đang tức giận nhìn bọn họ, trong lòng bị nghẹn lại, kéo Thiệu Kỳ Vân ra sau lưng, đối mặt với Thiệu Tây: "Thiệu Tây, ngươi mới kiếm được chút tiền nên cánh cũng cứng cáp rồi phải không?

Ngươi đang chê ta nghèo phải không?"

"Mẹ kế thì có gì tốt, còn không phải cô ta kiếm ra tiền, lúc đầu ta nuôi các ngươi cũng không tốn nhiều tiền như vậy, nhưng ta thật sự cũng không có tiền..."

"Tôi biết bà sẽ lấy cái cớ này."

Thiệu Tây cười lạnh một cái, không cho Triệu Lan cơ hội nói: "Không có tiền nên mới dùng tiền trợ cấp của cha tôi xây phòng mới, không có tiền mà có thể nuôi bọn Phúc Lộc Thọ Hỉ thành bốn cái đầu lợn sao?"

Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng đổ dồn về phía Phúc Lộc Thọ Hỉ đang xem náo nhiệt, Phúc Lộc Thọ Hỉ không ngờ vừa xem náo nhiệt vừa cười trên nổi đau của người khác lại bị trúng chiêu.Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, bọn nó cố gắng thóp bụng lại, nhưng hít mãi cũng vậy, toàn bộ mỡ đều không nhúc nhích, không có cách nào có thể xem nhẹ nó.Nhìn Phúc Lộc Thọ Hỉ, không biết ai là người phá lên cười trước, nhận xét của Thiệu Tây rất đúng, cuộc sống của mọi người vốn dĩ rất bình thường, trẻ con lớn lên ăn cũng không được nhiều, suốt ngày lại chạy nhảy, vì thế mà trẻ con trong thôn cơ bản là đen và gầy.Chỉ có Phúc Lộc Thọ Hỉ vừa béo vừa đen, không khác gì bốn con lợn.Giống như thường lệ, trước mặt mọi người, anh cả Thiệu vốn không nói gì, sắc mặt ngượng ngùng có chút thay đổi, chị dâu Thiệu nghe thấy bọn Phúc Lộc Thọ Hỉ bị gọi là mấy con heo cũng dừng lại: "Thiệu Tây, ngươi nói ai là bốn con lợn?

Đám Thiệu Phúc chính là có phúc."

"Phúc...

Phúc đều là ăn mà ra.

Thiệu gia nói không có tiền nuôi con, lại có bốn đứa nhỏ có phúc, đều ăn đến nỗi có phúc, chỉ có chúng tôi là xui xẻo, gầy gò khô khan, đây là các người nói không có tiền nuôi sao?

" Triệu Lan nghẹn một cái: "Ta...

" Bà ta hung hăng nhìn về phía chị dâu Thiệu: "Ngươi chỉ được cái lắm mồm."

Thiệu Tây nhìn bọn họ cắn nhau mà cười lạnh một tiếng: "Bị phát hiện mượn cớ không có tiền thì dừng lại đi, thôn Đại Đông ai mà có tiền?

Ai mà không thắt lưng buộc bụng nuôi con, mẹ tôi lúc đầu không có tiền nhưng khi không một xu dính túi vẫn đối xử rất tốt với chúng tôi."

"Cho nên?

Ngươi còn muốn đi theo cô ta gả đi đúng không?

Đừng quên ngươi là máu mủ ruột thịt của Thiệu gia, Mục Kinh Trập cũng không phải mẹ ruột của ngươi!

Ngươi thuộc về Thiệu gia chúng ta!"

Triệu Lan nói xong còn ra vẻ đắc ý.Vẻ đắc ý làm trái tim của Thiệu Tây đau nhói: "Chúng tôi không phải mẹ có ruột thì có tội sao?

Chúng tôi còn hi vọng mẹ là mẹ ruột, còn về Thiệu gia..."

"Máu mủ của Thiệu gia, hừ..."

Thiệu Tây nhìn cánh tay của mình: "Nếu như có thể, chúng tôi rất muốn giống Na Tra, gọt xương trả cha gọt thịt trả mẹ, trả lại cho các người cái thứ gọi là máu mủ ruột thịt của Thiệu gia, các người thấy quan trọng, nhưng chúng tôi chỉ thấy ghê tởm mà thôi!"

Sau khi biết Thiệu Kỳ Hải không chết mà chỉ muốn bỏ rơi bọn chúng, ngòi nổ đã được chôn sâu trong lòng mấy đứa bé, hôm nay lại bị chèn ép, Thiệu Tây mới không nhịn được nói ra những lời như vậy.Lời nói của Thiệu Tây vừa nói ra, bầu không khí liền yên tĩnh.Bởi vì Thiệu Bắc từng đóng Tiểu Na Tra, đặc biệt là còn đóng đoạn kịch này, nên về cơ bản cả thôn đều được xem qua.Thiệu Bắc khi đó diễn vai này, bây giờ lại nghe Thiệu Tây nói, một lần nữa lại đỏ mắt, mọi người nhìn Thiệu Tây Thiệu bắc rồi lại nhìn về phía Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân, trong lòng lập tức chua xót.Mấy đứa bé bị ép nói ra những lời như vậy, chắc hẳn đã rất khó chịu.Bọn họ đều đau lòng, huống chi là Mục Kinh Trập, cô đứng chắn trước mặt mấy đứa nhỏ: "Triệu Lan, Thiệu Kỳ Vân, đừng ép bọn nhỏ nữa, chỉ cần tôi còn sống, hai người đừng nghĩ đến chuyện mang bọn nhỏ đi, nhân lúc tôi còn nói chuyện đàng hoàng thì mau cút ra ngoài, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"

"Ngươi cảm thấy ngươi như thế nào sẽ không khách khí?"

Triệu Lan bị lời nói của Thiệu Tây làm cho phát cáu, thấy không thể nói lại, bà ta liền giở trò, bị người khác chỉ trỏ nói vài câu còn không bằng có tiền xài.Chỉ cần mấy đứa bé nằm gọn trong lòng bàn tay, bà ta sẽ có được tiền và cuộc sống sung túc.Triệu Lan ỷ vào đông người, rướn cổ qua: "Ta biết Mục Kinh Trập, ngươi rất mạnh, nhưng hôm nay ta không sợ ngươi, ngươi có bản lĩnh thì qua đây giết ta."

"Nếu ngươi không giết ta, hôm nay ta sẽ mang bọn trẻ đi!"

Triệu Lan dứt khoát nói, Thiệu Kỳ Vân bên cạnh cũng không nói gì, chỉ còn nước này thôi.Nhìn hành động của bà ta, mọi người trong thôn bĩu môi, Thiệu Kỳ Dương mấy lần muốn chen vào, không nhịn được nữa, trực tiếp tiến lên chộp lấy Triệu Lan đang muốn đụng vào Mục Kinh Trập."

Đủ rồi, lúc trước cũng chính là bà không biết xấu hổ chia cắt bọn trẻ Thiệu Đông, bây giờ nhà cũng đã phân, bà ở đây làm loạn cái gì?

Coi tôi là người chết sao?"

"Ngươi còn không phải người chết sao?"

Triệu Lan xì một tiếng khinh thường: "Cút sang một bên!"

Anh cả Thiệu cuối cùng cũng nói một câu: "Em ba, đừng làm loạn nữa."

Hắn hít một hơi thật sâu, khập khiễng đi tới, nhìn đám trẻ Thiệu Đông một cái thật sâu: "Thiệu Đông, cháu là người của Thiệu gia, trong người cũng chảy dòng máu của Thiệu gia, sao các cháu có thể nghĩ như vậy, ta..."

Hắn vỗ ngực, mặt mũi tràn đầy đau đớn: "Các cháu nói như vậy, ta biết phải làm như thế nào, các cháu để Thiệu gia ở chỗ nào, sau này ta làm sao có thể đi gặp em Hai, làm sao có thể gặp mặt tổ tiên."

Anh cả Thiệu còn muốn nói thêm, Mục Kinh Trập đã cắt ngang: "Chà, đồ bỏ đi rốt cuộc cũng lên tiếng, tôi còn tưởng rằng anh hôm nay vẫn núp sau lưng vợ ra vẻ đáng thương cơ, anh cũng đường đường là một người đàn ông, sao cứ giả bộ làm đóa sen trắng làm cái gì?

Có ai cần anh phải ghê tởm sao?"

"Ở chỗ này, anh là người không có tư cách nhất để nói những lời đó.

Dùng tính mạng của em trai để đổi lại căn nhà mới, dùng tiền của em trai để nuôi con của mình thành một đám lợn.

Với huyết thống hèn hạ như vậy, anh thật sự nên lo lắng về việc Thiệu Kỳ Hải và tổ tiên sẽ nhìn mình như thế nào đi."

Những lời này của Mục Kinh Trập không cay nghiệt, nó là cảm xúc thật của cô, cô chán ghét Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân, nhưng người mà cô coi thường nhất vẫn là tên hèn nhát anh cả Thiệu.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 188: Hài cốt còn chưa lạnh


Đây là lần đầu tiên trong một năm qua, anh cả Thiệu được nếm trải cái miệng độc địa của Mục Kinh Trập, đột nhiên nhớ tới kinh nghiệm đau thương trước đây, lần này lại là trước mặt nhiều người như vậy.Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, anh cả Thiệu hận không thể ngay lập tức giết chết Mục Kinh Trập."

Mục Kinh Trập, cô... sao cô có thể nói như vậy về tôi...

Cây ngay không sợ chết đứng, tôi không làm gì trái với lương tâm cả, tôi làm sao phải sợ em hai, nếu cô còn nói nhảm nữa, tôi..."

Hắn giận đến run lên, giống như bị tức không nói nên lời.Triệu Lan nhìn mà đau lòng: "Mục Kinh Trập, ngươi có nghe thấy chưa?

Lão đại không có làm gì sai, ngươi muốn gì thì cứ hướng vào ta, đừng nói bậy bạ!"

"Lời của cô ấy nói có gì sai sao?

Đó không phải là sự thật à?"

Thiệu Kỳ Dương không khỏi xen vào."

Thiệu Kỳ Dương, cái thứ con trai khốn nạn!"

Triệu Lan tức giận."

Anh ba, mẹ là người sinh anh ra và nuôi nấng anh nên người, anh cả vì phải gánh vác gia đình mà què mất một chân, anh không thấy sao?

Sao anh có thể đối xử với mẹ và anh cả như vậy?"

Thiệu Kỳ Vân ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.Thiệu Kỳ Dương hung hăng nhìn về phía Thiệu Kỳ Vân: "Câm miệng, Thiệu Kỳ Vân, ngươi nói nghe dễ như vậy, tại sao chưa một lần nào báo đáp anh cả?

Anh hai đối tốt với ngươi bao nhiêu, ngươi tiêu xài tiền của anh ấy, tại sao ta vẫn không thấy ngươi đối xử tốt hơn với đám Thiệu Đông dù chỉ là một chút?"

"Không kể ngươi chưa một lần đối tốt với bọn trẻ, mà mỗi lần ngươi trở về cũng chẳng tốt lành gì, chỉ cần có lợi với ngươi là ngươi luôn xúi giục gây chuyện, ngươi cứ như này không sợ anh hai buổi tối sẽ đến tìm ngươi hỏi chuyện hay sao?"

Ánh mắt của Thiệu Kỳ Vân khẽ thay đổi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Không phải em vừa nãy nói là sẽ đem bọn trẻ về nuôi sao?

Giống như lời anh cả nói, không làm việc trái với lương tâm, tại sao phải sợ?"

"Các người mà nuôi?

Chẳng qua hám lợi nên mới tìm cách lấy về!"

"Vậy anh muốn em phải làm sao?

Anh ba, em không quan tâm đám Thiệu Đông thì anh nói, bây giờ em quan tâm bọn chúng, anh vẫn nói là thế nào?"

"Chuyện gì trong lòng ngươi rõ nhất, mọi người cũng có thể nhìn ra, bây giờ ngay lập tức cút ra ngoài!"

Thiệu Kỳ Vân nhìn Mục Kinh Trập, nhếch miệng: "Anh, anh là vì Mục Kinh Trập nên mới trở mặt với chúng ta có phải không?"

Sắc mặt của Thiệu Kỳ Dương hơi thay đổi, Triệu Lan lập tức la lối nói: "Thiệu Kỳ Dương, ta biết ngay ngươi bị con hồ ly Mục Kinh Trập này dụ dỗ mà, các ngươi có phải đã lén lút cấu kết với nhau sau lưng ta?

Ta còn thắc mắc tại sao Mục Kinh Trập lại không về nhà, ngươi cũng không nhận ta là mẹ, hóa ra là các ngươi cấu kết với nhau.

Lẽ ra ta phải sớm nhận ra, các ngươi... cái đôi cẩu nam nữ này!"

Triệu Lan khóc lớn: "Thiệu Kỳ Dương, sao ngươi lại làm thế với anh trai của ngươi?

Hài cốt của nó còn chưa lạnh, ngươi đã cùng Mục Kinh Trập lăn lộn."

Triệu Lan chửi rủa, khóc rống lên, một mực đánh Thiệu Kỳ Dương: "Vì một người phụ nữ, lại còn là chị dâu của ngươi, ngươi không chịu nhận mẹ, thậm chí còn ra tay đánh em gái, ngươi không sợ anh trai ngươi sẽ đội mồ sống dậy đi tìm ngươi sao Hôm nay ta phải đánh chết các ngươi, đôi cẩu nam nữ này!"

Thiệu Kỳ Dương né tránh Triệu Lan, nhìn thấy sắc mặt của mọi người xung quanh dần thay đổi, trái tim anh chùng xuống, đây cũng là lí do vì sao anh vẫn luôn do dự và không thể có đủ can đảm để nói ra lòng mình.Sự can đảm mà anh tập hợp được cuối cùng đã bị Triệu Lan phá hủy hoàn toàn.Người trong thôn kiêng kỵ nhất loại tình huống này, em trai chồng với chị dâu, nếu mà phát sinh chút quan hệ gì sẽ bị dìm chết trong nước bọt."

Bà đừng nói nhảm!"

Thiệu Kỳ Dương không dám nhìn Mục Kinh Trập, chỉ nói một câu, trên người bị Triệu Lan đánh mấy phát, trên mặt còn có vết cào.Đám người Thiệu Đông đối với người chú nhỏ này rất cảm kích, nhìn thấy Thiệu Kỳ Dương bị đánh, mẹ cũng bị lôi vào mắng chửi, Thiệu Đông liền đi lên kéo Triệu Lan lại: "Không được đánh chú của tôi, không được nói xấu mẹ!"

Thiệu Đông mới nói xong đã bị Triệu Lan hất tay ra: "Tránh ra!"

Thiệu Đông ngay lập tức bị đẩy ngã xuống đất, Mục Kinh Trập hốt hoảng: "Tiểu Đông!"

Thiệu Kỳ Dương thay đổi sắc mặt, bắt lấy cánh tay của Triệu Lan, đỏ mắt hét vào mặt bà ta: "Đủ rồi!"

Anh đẩy Triệu Lan qua một bên: "Tôi bây giờ rất muốn hỏi bà một câu, rốt cuộc anh hai và tôi có phải con ruột của bà hay không?

Sao bà có thể đối xử với bọn tôi như vậy?

Còn Thiệu Đông, nó có phải cháu ruột của bà không?

Tại sao bà có thể ra tay với thằng bé được chứ?"

Triệu Lan vất vả giữ thăng bằng, rồi lại ngồi bệt xuống đất, gào to: "Thiệu Kỳ Dương, ngươi còn cá gan hỏi ta, ngươi có thật sự coi ta là mẹ không?

Làm gì có người con nào đối xử với mẹ mình như vậy!"

Đối với câu hỏi về cháu trai, Triệu Lan không đếm xỉa đến, cháu trai ruột thì như thế nào, bà ta còn thiếu cháu trai à?

Bà ta chính xác là có cháu trai, nhưng lại mang trong mình giọt máu của người phụ nữ Bạch Lộ chết tiệt đó, sau đó bị Mục Kinh Trập dạy hư, mấy đứa trẻ này trong mắt bà ta đều là thứ dơ bẩn, huống chi là một đứa cháu trai bị câm!Triệu Lan vỗ đùi bắt đầu khóc kể lể: "Mọi người nhìn đứa con ngoan của tôi đi, lúc trước nó bởi vì Mục Kinh Trập mà không chịu nhận tôi, hôm nay lại vì Mục Kinh Trập mà ra tay với tôi, con trai tôi bị cô ta dụ dỗ rồi quay ra đánh tôi, cháu trai tôi bị cô ta dạy hư muốn tôi, tôi đã làm ra cái tội tình gì, hôm nay dù thế nào tôi cũng sẽ đuổi Mục Kinh Trập ra khỏi Thiệu gia, Thiệu gia có tôi sẽ không có cô ta!"

Mặc kệ ầm ĩ như thế nào, mục đích cuối cùng nhất định phải đạt được.Triệu Lan vừa nói lời này, khóe miệng của Thiệu Kỳ Vân nhanh chóng cong lên, những người đi theo sau cũng lần lượt lên tiếng, chính là như vậy, Mục Kinh Trập đương nhiên phải bị đuổi đi.Lý Chiêu Đệ bị tức gần chết, nhưng vì Mục Kinh Trập ngay từ đầu đã thực sự có tình cảm với Thiệu Kỳ Dương, cho nên bà ấy có hơi chột dạ.Trong nháy mắt, Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân đã chiếm thế thượng phong, sắc mặt của Thiệu Đông thay đổi rõ rệt, mấy đứa bé Thiệu Đông vây lấy Mục Kinh Trập, nắm chặt lấy tay cô."

Bà không có tư cách đuổi mẹ đi, các người cũng không có tư cách, chúng tôi đã phân gia, mẹ được ở lại nơi này!"

Thiệu Đông bình tĩnh lại và nói: "Trước đây lúc phân gia, gian phòng ở đây đã được chia cho chúng tôi..."

Triệu Lan lập tức đáp trả: "Cái gì mà phòng của ngươi, ta hôm nay muốn đuổi Mục Kinh Trập đi, chỗ người lớn nói chuyện, con nít con nôi không được xen vào!"

Sắc mặt Thiệu Đông lạnh đến cực điểm: "Được, gian phòng này chúng tôi không cần nữa, bà cũng không cần đuổi mẹ, chúng tôi đi, chúng tôi sẽ đi cùng mẹ, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với các người!"

Thiệu Tây bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, bọn tôi sẽ đi với mẹ, ngược lại cũng không cần phải xây phòng, bọn tôi trực tiếp mua một căn nhà, mẹ đi đâu thì bọn tôi sẽ đi đó!"

"Không được!"

Triệu Lan đương nhiên sẽ không để vụt mất bọn trẻ: "Các ngươi không được phép rời đi, ta là bà nội của các ngươi, các ngươi phải đi theo ta!"

Thiệu Đông còn muốn nói thêm, nhưng Triệu Lan không cho cậu cơ hội nói chuyện, bà ta đứng dậy xông về phía Mục Kinh Trập: "Hôm nay ta giết ngươi, đồ hồ ly tinh, ngươi không tuân theo nữ tắc, dụ dỗ em trai chồng, còn lừa gạt con cháu Thiệu gia..."

Lý Chiêu Đệ vốn đã rất tức giận đã lâu, vừa thấy vậy lập tức xông lên, đứng trước mặt Mục Kinh Trập: "Tôi xé nát cái miệng thối của bà ra, để cho bà bớt nói bậy bạ.

Kinh Trập nhà chúng tôi muốn gả đi, cần gì nhớ thương đến em chồng, hôm nay tôi phải dạy cho bà một bài học, để cho bà biết Lý Chiêu Đệ tôi không phải người dễ chọc!"

Hai người lao vào đánh nhau, những người đi theo Triệu Lan cũng muốn rục rịch, bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng, muốn vượt khỏi tầm kiểm soát.Trưởng thôn lo lắng hét to bình tĩnh lại, nếu có đánh nhau tập thể hay xảy ra chuyện gì thì coi như xong, vừa hét vừa vội vàng kêu người kéo Lý Chiêu Đệ và Triệu Lan ra.

--------------------------------------Editor: tặng thêm cho mn 1 chap đọc cho zui nha, sau khi đăng được 200 chap thì lịch đăng truyện sẽ đổi thành 7 chap/ tuần nha mn, do tháng sau tui có hơi bận rộn trở lại rồi :3
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 189: Là người hay là ma?


Hai người tạm thời được kéo đi nhưng không khí càng lúc càng căng thẳng."

Hôm nay dù thế nào ta cũng phải đuổi Mục Kinh Trập ra ngoài, bọn trẻ phải do chúng ta nuôi dưỡng!"

"Muốn động đến mấy đứa trẻ, không có cửa, hôm nay nhất định phải đánh thắng tôi!"

Mục Kinh Trập không nhúc nhích.

"Đánh đấm cái rắm, ta không quan tâm ngươi nói gì, trả lại bọn trẻ cho bọn ta.

Nếu ngươi không trả, ngày mai ta sẽ kiện ngươi về tội bắt cóc con cháu Thiệu gia!"

"Cho dù là mẹ kế, nhưng tôi vẫn là mẹ của bọn nhỏ, bà kiện tôi thì tôi sẽ kiện ngược lại bà tội ngược đãi trẻ con."

Mục Kinh Trập không hề nhân nhượng, Triệu Lan cũng không chùn bước: "Hừ, ngươi là mẹ mà vẫn đi dụ dỗ em trai chồng, còn không sợ dạy hư bọn trẻ sao!"

Triệu Lan nhìn Thiệu Kỳ Dương đứng bên cạnh Mục Kinh Trập, lại chửi rủa một tiếng, hai mắt của Thiệu Kỳ Dương đỏ bừng, nghe đến đây, rất muốn 'vò mẻ không sợ rơi', nói thẳng ra tâm tư của mình là anh thật sự thích Mục Kinh Trập, muốn cùng cô nuôi dưỡng đám trẻ Thiệu Đông.Một khi Triệu Lan nói ra lời này, Kinh Trập cũng sẽ bị mọi người bàn tán, chi bằng bây giờ trực tiếp nói ra!

Thiệu Kỳ Dương cầm sợi dây chuyền trong tay, vừa định lên tiếng đã nghe thấy giọng nói của Thiệu Đông vang lên.

"Mẹ không có, mẹ còn muốn làm mai cho chú nhỏ, đừng có nói xấu mẹ nữa!"

Thiệu Đông vừa dứt lời, Lý Phương và Lý Chiêu Đệ lập tức ủng hộ: "Đúng vậy, không nói được thì câm miệng!"

Lời nói của Thiệu Kỳ Dương nghẹn ở trong cổ họng.

Triệu Lan nhìn Thiệu Kỳ Dương một cách khinh miệt: "Bây giờ còn muốn phủ nhận điều đó, con mắt tôi cũng không mù, người nên câm miệng là các người.

Mục Kinh Trập, mau cút khỏi đây, đừng không biết xấu hổ mà ở lỳ trong nhà của ta, còn cướp cháu của ta, nếu ngươi có bản lĩnh thì tự mình sinh con đi!"

Triệu lan không biết từ khi nào đã cầm một cục đá trong tay, ném thẳng về phía Mục Kinh Trập.Đầu của Mục Kinh Trập bị cục đá đập mạnh vào, đau nhức.

Sau tiếng hét của Lý Chiêu Đệ và hô hào của mọi người, Mục Kinh Trập nhìn cục đá trên mặt đất, ánh mắt trầm xuống, không nói hai lời cúi xuống nhặt lên và ném trở lại.Triệu Lan còn đang đắc ý, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị ném trúng đầu.Sức lực của Mục Kinh Trập không phải chuyện đùa, Triệu Lan cảm thấy đầu mìn kêu ong ong, cả người trực tiếp ngã xuống đất, đầu bị sưng vù lên.Trên trán Mục Kinh Trập có vết ửng đỏ, nhưng Triệu Lan vừa nhìn đã thấy nghiêm trọng hơn, vừa đỏ lại vừa xanh, xét về kích thước và mức độ nghiêm trọng, thì còn tệ gấp ba lần Mục Kinh Trập, hoàn toàn không thể nhìn ra là bị đá đập vào.Đều là đá đập trúng, nhưng khác nhau một trời một vực.Triệu Lan ngồi dưới đất ngây người một lúc mới hoàn hồn lại, cảm thấy đau đớn lập tức kêu lên."

Giết người rồi!"

Tiếng hét đầy mâu thuẫn bùng phát: "Được lắm!

Còn đánh trả!"

"Đánh thì đánh."

Hai bên dường như sắp xông lên đánh nhau, Mục Kinh Trập đẩy bọn trẻ cho Lý Phương và Lý Chiêu Đệ, vừa khởi động cổ tay chuẩn bị chiến đâu thì nghe thấy ngoài cửa truyền vào một tiếng hét lớn: "Dừng tay!"

Tiếng hét to lấn át sự ồn ào bên trong, vang vọng bên tai mọi người, Triệu Lan nghe thấy liền sững sờ, cảm giác rất quen thuộc, khi mọi người cùng nhau nhìn ra bên ngoài, thấy một bóng người đứng ở cửa.Thân hình cao lớn, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt nghiêm nghị, mặc áo khoác ngoài, dưới chân mang theo một túi hành lý thật to, không biết đã đứng ngoài cửa từ lúc nào.

Sắc mặt hắn tràn đầy âm trầm nhìn Mục Kinh Trập thật lâu, cuối cùng chuyển qua trên mặt Triệu Lan: "Hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng, đây là nhà của Mục Kinh Trập, không ai có thể đuổi cô ấy đi."

Mục Kinh Trập nhìn người vừa mới nói, điên cuồng nhớ lại ký ức của nguyên chủ, người này rất quen thuộc...

Đây không phải là người tên Thiệu Kỳ Hải trong ký ức sao?

Không phải Thiệu Kỳ Hải đã chết rồi sao?

Làm sao có thể sống sờ sờ ngay trước mặt cô thế này?

Hắn chưa chết sao?

Mục Kinh Trập dụi dụi con mắt, thầm nghĩ nhất định là nhìn lầm, hoặc là nguyên chủ nhớ lầm, đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

"Ma!"

Tiếng hét kinh thiên động địa, mọi người đang sững sờ sau khi nhìn thấy người đó cũng hét lớn lấy lại tinh thần.

Người hô là Lý Chiêu Đệ, bởi vì bà đã bị dọa sợ.

Nhưng là đám người Triệu Lan mới thật sự kinh ngạc, Triệu Lan kêu lên một tiếng, bủn rủn ngã trên mặt đất, nhìn Thiệu Kỳ Hải đột nhiên xuất hiện ở cửa: "Kỳ Hải, ngươi..."

Môi bà ta run rẩy, cả người chột dạ và sợ hãi, bà ta không thể không sợ, đang làm chuyện xấu để âm mưu hại con của Thiệu Kỳ Hải thì hắn đột nhiên xuất hiện.Thiệu Kỳ Vân hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, run rẩy đến mức không nói được lời nào, chỉ lặp đi lặp lại một câu: "Anh đừng tìm em, anh đừng tìm em, tìm mẹ đi, tất cả đều là ý của mẹ..."

Cô ta từ lâu đã quen đùn đẩy trách nhiệm, bộ dáng đắc ý vừa rồi đã biến mất.Vốn dĩ hành vi của Thiệu Kỳ Vân đã đủ kỳ lạ, nhưng cuối cùng điều đó chẳng là gì cả, bởi vì có những người chật vật hơn cả Thiệu Kỳ Vân.Đó chính là anh cả Thiệu và chị dâu Thiệu, lúc trước hắn còn dõng dạc kêu cây ngay không sợ chết đứng, bây giờ đã quỳ rạp xuống, còn chưa kể, mọi người nhìn xuống dưới chân anh cả Thiệu đã xuất hiện một vũng nước.Kèm theo một mùi khai, mọi người mới nhận ra rằng anh cả Thiệu đã sợ đến nỗi tè ra quần.Trong đám người có người kêu lên: "Vậy mà sợ tè ra quần?

Không phải nói là không sợ sao?"

Ban ngày ban mặt gặp ma quỷ, đám người rất muốn chạy đi, nhưng dù sao thấy bộ dạng đó của anh cả Thiệu, ma quỷ chắc chắn đã tìm đến hắn, cũng không tìm đến bọn họ cho nên cũng không cần sợ hãi.Mọi người thảo luận ầm ĩ, nhưng anh cả Thiệu không nghe lọt ta lời nào, trong lòng hắn sớm đã có bóng đen, bình thường giả vờ giả vịt, bây giờ đã lộ nguyên hình, sau khi run rẩy bắt đầu dập đầu xin lỗi."

Em hai, anh sai rồi, anh không nên bởi vì vết thương ở chân mà chèn ép em và em ba, là do mẹ một mực nói, anh không thể không đồng ý."

"Anh không phải cố ý phớt lờ mấy đứa Thiệu Đông, tất cả đều do mẹ làm, em yên tâm, sau này anh sẽ bù đắp cho chúng.

Anh tuyệt đối sẽ không làm hại bọn chúng, những quần áo đồ ăn của đám Thiệu Phúc anh cũng sẽ trả lại hết, anh cũng sẽ không tiếp tục lấy tiền nuôi dưỡng các con của em, anh sẽ đối xử với bọn chúng thật tốt, cho nên em hãy mau đi đi."

Thiệu Kỳ Hải: "....."

Hơn một năm, sau khi giải quyết sự việc dứt điểm, cuối cùng hắn có thể quay về nhà và lấy lại thân phận của mình.Lẽ ra hắn phải thông báo trước, nhưng hắn nghĩ mình không thể nói rõ ràng, còn không bằng trực tiếp quay về gây bất ngờ cho người nhà.Bây giờ hãy nhìn xem, đúng là một sự ngạc nhiên, giống như một cú sốc từ trên trời rơi xuống.Hắn không hề biết người anh cả thật thà lại làm ra chuyện như vậy, nếu không phải chết một lần, có lẽ hắn sẽ không bao giờ biết được, không bao giờ nhìn rõ sự tình sao?Thiệu Kỳ Hải suy nghĩ rồi cười giễu cợt, hắn khịt mũi.Thiệu tổng nghe vậy càng thêm sợ hãi: "Anh thật sự sai rồi, em hai, lúc trước là anh đã sai rồi, sau khi em chết anh không nên xem bọn nhỏ là những thứ vướng víu, để bọn chúng tự sinh tự diệt, cũng không nên nhìn bọn chúng có tiền đồ, nghe lời mẹ đến cướp chúng về, để bọn chúng kiếm tiền nuôi chúng ta.

Anh đã sai rồi, xin em đi đi."

Hắn đã sớm nghe Giang Phong nói qua sự việc, nhưng chính tai mình nghe thấy, vẫn là vô cùng kinh ngạc: "Đúng là anh trai tốt của tôi."
 
Back
Top Bottom