Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 70: Đánh lại


"Xong hết chưa?"

Thiệu Kỳ Vân sốt ruột thúc giục.Mục Kinh Trập liếc nhìn Thiệu Kỳ Vân, cô gái này trông giống như một thiên thần, nhưng bụng dạ cực kỳ xấu xa.Cô tạm thời không định khiêu khích cô ta: "Được rồi, để tôi mang giày nữa."

Cô cúi xuống xỏ giày, đồng thời chớp lấy cơ hội vớ lấy thứ gì đó.Thiệu Kỳ Vân không chú ý cho đến khi Mục Kinh Trập đứng dậy.Lúc đầu, Thiệu Kỳ Vân nghĩ rằng với mái tóc ngắn của Mục Kinh Trập, cô phải trông thật xấu xí khi mặc váy.Không ngờ không những không xấu mà còn đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.Đường cong của Mục Kinh Trập không quá phập phồng, cũng không thấp, dáng người cao gầy, tư thế uyển chuyển độc đáo, lộ ra một cỗ quyến rũ độc nhất, hoàn toàn khác với những người đồng trang lứa bình thường.Lúc này, Thiệu Kỳ Vân cảm thấy mình giống như là dong chi tục phấn*.(庸脂俗粉: về cơ bản có nghĩa là chỉ một phụ nữ bình dân.

Nó cũng được sử dụng như một thuật ngữ xúc phạm để mô tả một người phụ nữ chỉ biết vẽ, ăn mặc và thô tục, không có tu dưỡng và văn hóa)Một tia không hài lòng thoáng qua trong mắt cô ta.Chiếc váy rẻ nhất và xấu nhất mà cô ta tùy tiện chọn ra, sao có thể đẹp như vậy trên người Mục Kinh Trập?Cô ta không thích ai xinh đẹp hơn mình.Thiệu Kỳ Vân thực sự muốn cô cởi chiếc váy ra, nhưng khi cô ta nghĩ về chính sự, lại nhịn xuống: "Mau ra ngoài."

Mục Kinh Trập vừa đi ra ngoài, ánh mắt của mấy người đều đổ dồn về phía cô, trong mắt đồng thời hiện lên một tia kinh ngạc.Lợi dụng sự ngây người của họ, Mục Kinh Trập không chút nghĩ ngợi ném chỗ bột ớt mà cô lén lút giấu trong tay."

Aaaa..."

Bột ớt rơi vào mắt, những hét lên trong đau đớn.Bản thân Mục Kinh Trập cũng không hoàn toàn tránh đi, cô nhất thời mơ hồ, không để ý chuyện khác, vừa đánh đấm vừa chịu đau.Thiệu Kỳ Vân vừa quay lưng về phía Mục Kinh Trập, không bị trúng chiêu liền vung con dao về phía cô.Tầm nhìn của Mục Kinh Trập bị ảnh hưởng, mặc dù cô đã giật lại con dao, nhưng cánh tay của cô rất đau, giống như bị đâm trúng, nhưng cô không có thời gian để kiểm tra.Mục Kinh Trập không kìm nén sức lực, nhanh chóng đánh gục mấy người đàn ông và trấn áp Thiệu Kỳ Vân giữa tiếng thét của Triệu Lan."

Mấy đứa Thiệu Bắc ở đâu rồi?"

Cô dùng dao uy hiếp cô ta.Thiệu Kỳ Vân không ngờ Mục Kinh Trập lại nghĩ ra chiêu này: "Buông tôi ra!"

"Tôi cho cô một cơ hội, mau nói đi!"

Mục Kinh Trập đang gấp gáp hỏi, cửa đột nhiên bị mở ra, mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói của Thiệu Đông.Mục Kinh Trập không thể tin được ngẩng đầu lên, cô kiền thấy Thiệu Đông và những người khác đang hoảng sợ đứng ở cửa."

Mẹ!"

Thiệu Bắc nhìn thấy định chạy tới."

Đừng tới đây, Tiểu Bắc."

Mục Kinh Trập còn chưa kịp trói mấy người lại, Dương Khánh đã tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy Thiệu Bắc chạy tới, ánh mắt hung ác, vươn tay bắt lấy cô bé.Mục Kinh Trập vội vàng: "Tiểu Bắc, mau chạy đi!"

Cô vừa lao tới vừa hét lên, nhưng đã quá muộn, Thiệu Bắc đã bị bắt lại.Hai mắt của Thiệu Kỳ Vân sáng lên: "Mau, bắt lấy bọn nó."

Chỉ cần bắt bọn chúng lại, mọi thứ có thể trở lại đúng quỹ đạo."

Tiểu Bắc!"

Thấy đã muộn, lúc Mục Kinh Trập đang tuyệt vọng, liền thấy Thiệu Bắc há miệng cắn vào tay Dương Khánh, khi Dương Khánh kêu thảm thiết muốn buông ra, liền dùng sức đá vào giữa hai chân hắn."

A a."

Dương Khánh kêu to hơn.Chính lúc này, Thiệu Đông và Thiệu Tây cũng hành động, đá và giẫm lên hai tên côn đồ đang chuẩn bị đứng dậy.Chỗ đá giống hệt nhau, đều ở giữa hai chân.Thiệu Nam giữ lấy Thiệu Trung ở phía ngoài, nhìn thấy mọi thứ bên trong, liền quay đầu lại gọi người trong thôn đến.Mục Kinh Trập sửng sốt một lúc, sau đó đá cho Thiệu Kỳ Vân một cái, rồi vội vàng chạy đi kiểm tra bọn trẻ."

Con không sao chứ?

Làm sao lại bẩn như vậy?"

"Con không sao, mẹ, mẹ không sao chứ?"

Thiệu Bắc lo lắng hỏi Mục Kinh Trập."

Ta không sao."

Mục Kinh Trập kinh ngạc: "Vừa rồi con làm ta sợ muốn chết."

"Chúng con không sao cả, tất cả đều bị chúng con đánh gục."

Thiệu Bắc chỉ vào một vài người đàn ông vẫn đang la hét: "Chúng con không sợ họ."

Bất chấp tình huống đặc biệt này, Mục Kinh Trập vẫn im lặng trong giây lát: "Sao con lại đá họ vào chỗ đó?"

"Con học từ mẹ đó, không phải người nói chúng con sức lực yếu, chạy không nổi liền cắn hoặc đá vào chỗ hiểm nhất sao?

Tất cả chúng con đều nhớ rõ đó nha.

"Sau khi xem đoạn phim trên ti vi, Thiệu Bắc đã vận dụng nó một cách linh hoạt.Thiệu Đông cũng nói rằng cậu đã học được từ Mục Kinh Trập, lúc trước cô đánh người thế nào cậu vẫn nhớ kĩ.Thiệu Tây nãy giờ vẫn im lặng lập tức nhận ra sự bất thường trên cánh tay của Mục Kinh Trập."

Dì đang chảy máu."

Cô mặc đồ màu đỏ, vết máu không lộ rõ nhưng cậu vẫn có thể nhận ra."

Ở đâu?

Mẹ, mẹ bị thương rồi?"

Thiệu Bắc gấp gáp.Thiệu Đông liếc mắt nhìn, nhanh chóng đi lấy hộp thuốc nhỏ mà Mục Kinh Trập đã làm trước đó."

Không sao, chỉ là vết thương nhỏ."

Mục Kinh Trập nhìn vào miệng vết thương, nó không quá nghiêm trọng.Cô lấy khăn tay buộc lại trước: "Mau thay quần áo đi, đừng để bị cảm, vừa rồi các con có chuyện gì?"

"Bác gái cản tụi con về nhà."

Chúng thấy trời u ám nên vội vã chạy về vì sợ mưa, lẽ ra trước khi trời mưa chúng đã có thể vội vã về nhưng lại gặp phải chị dâu Thiệu.Cô ta cố ý ngăn bọn trẻ lại, nói phải mang chúng đi trốn mưa, chúng không đi cũng không nghe cho nên liền túm Thiệu Trung chạy đến nhà tranh.Những nhà tranh được dùng để lương thực thu hoạch gấp, tránh dính nước mưa làm ẩm mốc, thường thì mọi người cũng sẽ vào đây để trú mưa.Thiệu Trung bị bắt đi, chúng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo, muốn đưa Thiệu Trung trở lại, tình thế đang hỗn loạn thì trời bỗng dưng đổ mưa.Chị dâu Thiệu quyết không chịu để chúng đi, Thiệu Đông cảm thấy có gì đó không ổn, phải quay lại trong mưa.Mặc dù không cần nhưng Thiệu Đông cảm thấy theo thói quen của Mục Kinh Trập, nhất định cô sẽ ra đón bọn chúng.Cô không đến đón, chị dâu Thiệu lại đột nhiên ngăn cản, cậu cảm thấy có gì đó không ổn.Đám Thiệu Đông nháo nhào đòi quay về, chị dâu Thiệu lại thiếu kiên nhẫn, lấy lí do chúng không nghe lời, lập tức vung tay đánh người.Mấy đứa trẻ đều bị đánh, sức tàn lực kiệt, chúng liều mạng mặc kệ bị thương vùng khỏi tay của chị dâu Thiệu.Trời mưa to, chúng chạy về, chật vật, cả người lấm lem, chiếc giỏ đựng rau dại vất vả đào đã bị ném lại từ lâu.Bọn chúng vui mừng vì đã về kịp nếu không thì mọi chuyện đã tệ rồi.Sau khi nghe bọn trẻ giải thích ngắn gọn, Thiệu Nam đi gọi những người trong thôn cũng đã quay lại.Dương Khánh và những người khác bị Mục Kinh Trập và lũ trẻ đánh đập bò dậy không nổi, nghe thấy động tĩnh liền biết rằng lần này là không ổn, họ đứng dậy và muốn chạy trốn, nhưng tất cả đã quá muộn rồi.Mọi người trong thôn đang chuẩn bị nấu ăn vì trời mưa thì bị Thiệu Nam chạy đến cầu cứu, nói rằng trong nhà đã xảy ra chuyện.Vừa nghe nói mọi người liền chạy tới, Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng cũng tới, vừa tới đã ngăn cản Dương Khánh và Triệu Lan đang muốn bỏ chạy."

Muốn đi sao?

Không dễ như vậy đâu, tôi vừa rồi cũng đã nói với các người đây là phạm pháp."

Mục Kinh Trập không che giấu bất cứ điều gì, kể lại ngắn gọn những gì đã xảy ra.Mọi người nghe xong đều hoàn toàn kinh hãi, lần lượt chỉ trích Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân, lúc này là lúc nào mà họ lại làm chuyện như vậy thì thật quá xấu hổ.Hơn nữa, bọn họ còn dùng đám Thiệu Đông để uy hiếp Mục Kinh Trập, Triệu Lan cũng là bà nội, lại lấy cháu trai của chính bà ta ra để uy hiếp người làm mẹ kế là Mục Kinh Trập.Nghe thật buồn cười nhưng cũng thật đáng buồn.Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng nhìn qua Mục Kinh Trập, sau khi nghe chuyện đã xảy ra, họ tóm lấy Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân, không nói hai lời liền đánh tới tấp."

Đồ thối tha tim phổi dám âm mưu hại Kinh Trập nhà ta."
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 71: Đừng mang mẹ đi


Các bà mẹ không thể tha thứ cho người khác động vào con mình, Lý Chiêu Đệ cũng vậy, hai đứa con chính là hai cái vảy mọc ngược của bà.Nếu không nhờ Mục Kinh Trập thông minh trốn thoát và mấy đứa trẻ cũng chạy được, Mục Kinh Trập có lẽ đã bị hủy hoại và buộc phải kết hôn.Ai có thể nhịn được?Tóc của Thiệu Kỳ Vân bị kéo về phía sau, cô ta cảm thấy rằng toàn bộ da đầu của mình sắp bị kéo ra, vì vậy đã kêu cứu mẹ mình trong cơn đau.Nhưng Triệu Lan hiện tại bảo vệ bản thân còn khó chớ hơi đâu mà để ý đến cô ta.Mục Đằng không đánh phụ nữ mà chỉ đánh Dương Khánh.Dương Khánh còn chưa tỉnh lại bị đánh, hắn ta suýt chút nữa bị đánh chết bởi Mục Đằng đang giận dữ."

Cha, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người."

Mục Kinh Trập ngăn lại: "Bọn họ làm chuyện phạm pháp, chúng ta đưa bọn họ đến đồn cảnh sát là được."

Lúc này Mục Đằng mới dừng lại.Người trong thôn cũng rất phẫn nộ chuyện này, sao có thể trực tiếp đến kết hôn như vậy, khác nào đi bắt vợ.Mọi người nhất trí quyết định khi trời tạnh mưa sẽ đưa bọn họ đến đồn cảnh sát, ba người Dương Khánh bị trưởng thôn trói và nhốt lại.Cuối cùng, ánh mắt của mọi người đều hướng về hai đầu sỏ là Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân.Thiệu Kỳ Vân ngay lập tức phủ nhận: "Tôi không biết gì cả."

Triệu Lan cũng bảo vệ con gái mình, nói rằng đó là ý tưởng của riêng bà ta."

Phi, ta mặc kệ các ngươi suy nghĩ cái gì, ta sẽ không buông tha cho hai người các ngươi!"

Lý Chiêu Đệ hận chết, Mục Đằng cũng là sắc mặt âm trầm, đợi đến khi Lý Chiêu Đệ nói xong mới mở miệng."

Không cần nói nhảm, Kinh Trập vốn là có ý tốt, không đành lòng bỏ lại mấy đứa nhỏ nên ở lại chăm sóc chúng, nhưng cuối cùng lòng tốt của con bé lại bị coi như lòng lang dạ thú, bọn họ cứ như vậy mà hãm hại con bé."

Mục Đằng nhìn Thiệu Đông và những người khác, rồi lại nhìn Mục Kinh Trập: "Hôm nay, người cha này sẽ đưa ra quyết định.

Kinh Trập, chúng ta hãy về nhà, đừng ở trong hang sói này nữa.

Ta không muốn con bị hủy hoại bởi Thiệu gia bất cứ một giây phút nào nữa."

"Chúng ta còn chưa chết, xương cốt của ta vẫn còn, ta không cho phép con chịu ủy khuất như vậy."

Ông nhìn người trong thôn: "Mọi người hãy làm chứng, Kinh Trập của chúng ta đã cố gắng hết sức.

Kể từ hôm nay, Kinh Trập không liên quan gì đến Thiệu Gia, cũng không liên quan gì đến mấy đứa trẻ."

Ông nắm lấy tay Mục Kinh Trập: "Đi đi, Kinh Trập, cha đưa con về."

Mục Kinh Trập sững sờ, không khỏi nhìn bọn trẻ.Cô cũng nghĩ đến việc dạy cho Triệu Lan và những người khác một bài học, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra.Nhưng từ quan điểm của Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng với tư cách là cha mẹ, đây là một lựa chọn hết sức bình thường.Chuyện như vậy đã xảy ra với con gái của họ, tất nhiên họ muốn đưa cô trở lại.Cô hiểu, nhưng cô không có sự chuẩn bị, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ mấy đứa trẻ.Đám Thiệu Đông cũng sững sờ.Mọi thứ diễn ra quá nhanh, mới một giây trước bọn chúng còn đang hận, muốn xé xác kẻ đã bắt nạt Mục Kinh Trập.Nhưng trong giây tiếp theo, Mục Kinh Trập lại chuẩn bị rời đi.Không phải điều bọn chúng luôn nghĩ, Mục Kinh Trập sẽ kết hôn và mặc kệ bọn chúng, mà là bị Mục gia đưa về nhà mẹ đẻ.Chúng sững sờ đứng đó cho đến khi Mục Kinh Trập bị kéo đi chúng mới nhận ra."

Không."

Thiệu Đông cùng Thiệu Tây đứng chắn trước mặt Mục Đằng: "Không được."

"Đừng mang mẹ đi."

Thiệu Bắc và Thiệu Trung hoảng sợ: "Đừng mang mẹ đi mà."

Mục Kinh Trập trong lòng cũng hoảng hốt, vừa định nói chuyện, đã bị Mục Đằng dùng sức kéo đi: "Không được nói gì hết."

Thiệu Bắc và Thiệu Trung ngay lập tức bật khóc, "Mẹ, mẹ đừng đi, mẹ đừng bỏ rơi chúng con."

Bất kể trời mưa to, Thiệu Bắc vẫn đuổi theo và ôm lấy Mục Kinh Trập.Thiệu Trung đi xuống quá nhanh, trực tiếp ngã xuống cầu thang, lại nhanh chóng đứng dậy đuổi theo: "Mẹ, đừng đi."

"Mau trở về đi."

Hốc mắt Mục Kinh Trập nóng lên, nhất thời không phân biệt được là mưa hay nước mắt: "Các con mau trở về đi."

Không chỉ có chúng không quay lại, Thiệu Đông Thiệu Tây và Thiệu Nam đều đuổi theo ra ngoài, Thiệu Đông dang hai tay chặn cửa, toàn thân run rẩy, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.Thiệu Tây Thiệu Nam kéo kéo quần áo của Mục Kinh Trập, trong mắt đều là sự hoảng loạn trước giờ chưa từng có.Trước đây bọn chúng luôn nói sẽ không dựa dẫm vào Mục Kinh Trập, sẽ không gọi cô là mẹ, sẽ không dính dáng đến tình cảm, nhưng giờ phút này, bọn chúng lại hoảng sợ.Chúng cầu xin Mục Kinh Trập đừng rời đi.Thiệu Trung và Thiệu Bắc ôm Mục Kinh Trập khóc lớn không thả: "Mẹ, đừng đi."

"Mẹ, mẹ nói mẹ thích chúng con nhất, sau này chúng con sẽ ngoan ngoãn, mẹ đừng đi nữa mà."

Chúng khóc đến muốn đứt từng khúc ruột gan khiến nhiều người trong thôn vây xem xung quanh đỏ hoe mắt.Mục Kinh Trập tim như bị dao cứa phải.Cô muốn quay lại, nhưng tay cô bị bàn tay run rẩy của Mục Đằng nắm lấy, cùng với ánh mắt cầu xin của Lý Chiêu Đệ."

Đừng quay lại, Kinh Trập, đừng mềm lòng, con không thể chiếu cố được bọn chúng mãi được."

Mục Đằng không nói, nhưng cô vẫn có thể hiểu được cảm xúc trong mắt ông.Giờ khắc này, Mục Kinh Trập như bị xé thành hai người."

Mẹ đừng đi."

"Tránh ra, đừng cản Kinh Trập."

Lý Chiêu Đệ mang theo tiếng nức nở đuổi bọn trẻ đi, cố gắng đẩy Thiệu Bắc và Thiệu Trung ra, nhưng bọn chúng đã ôm chặt không chịu buông.Bà định hất tay Thiệu Đông Thiệu Tây ra, nhưng chúng vẫn không chịu buông tay.Thiệu Bắc cầu xin Lý Chiêu Đệ: "

Sau này chúng con sẽ ngoan ngoãn, đừng mang mẹ đi, con muốn mẹ."

"Các ngươi đây là muốn làm gì?

Các ngươi muốn bức chết Kinh Trập sao.

Kinh Trập không phải mẹ ruột của các ngươi, các ngươi còn muốn gì nữa?

Tránh ra hết cho ta."

Lý Chiêu Đệ bị bọn chúng bức đến phát điên.

Nhưng họ không thể đánh mấy đứa trẻ, nhất thời giằng co cũng không được.Thiệu Đông nhìn Mục Đằng, lấy hết dũng khí nói: "Bác, cháu muốn nói chuyện với bác, cầu xin hai người."

Cậu không gọi cho ông ngoại, vì cậu biết Mục Đằng sẽ không thích.Mục Đằng sắc mặt âm trầm, nhưng nhìn những người vây quanh cùng Mục Kinh Trập không thể trốn tránh, ông chỉ có thể âm trầm đồng ý.Mục Đằng mang theo Thiệu Đông ra ngoài phòng: "Nói ở đây đi, muốn nói cái gì."

Thiệu Đông nắm chặt tay thành quyền: "Bác, van xin bác đừng mang dì ấy đi, chúng cháu chỉ có dì ấy, dì ấy là mẹ của chúng cháu, cuối cùng chúng cháu cũng có mẹ, không có không được, chúng cháu cũng không nỡ bỏ dì ấy."

Mục Đằng hờ hững: "Ta biết, nhưng là con bé không thể chiếu cố ngươi cả đời, nó phải kết hôn sinh con."

"Chúng cháu sẽ đối tốt với dì ấy, hiếu thuận với dì ấy, hiếu thảo hơn cả con ruột, cũng không cần dì ấy suốt ngày chu cấp nuôi dưỡng, nếu sau này dì ấy có người thích hợp kết hôn, chúng cháu nhất định sẽ không ngăn cản dì ấy, còn có thể chuẩn bị cả của hồi môn tặng, nhưng bây giờ xin đừng mang dì ấy đi."

"Chúng cháu cũng đã bắt đầu kiếm tiền, cũng đã trưởng thành.

Chúng cháu sẽ bảo vệ dì ấy, cho dì ấy những điều tốt nhất và sẽ không bao giờ để dì ấy gặp nguy hiểm nữa."

Mục Đằng vẫn là không đồng ý: "Nói thì dễ nghe rồi, lời tốt đẹp như vậy ai lại không biết nói, đúng vậy, các ngươi thông minh, ta tin tưởng các ngươi sau này nhất định sẽ có tiền đồ, nhưng ngươi còn quá nhỏ."

"Ta không muốn con bé vất vả, chỉ muốn nó bình an vô sự."

Ông hít sâu một hơi: "Nói đến đây là hết, cũng đừng dây dưa nữa, ngươi đi giải quyết các em trai em gái của ngươi đi, không thì đừng trách ta độc ác."

Mục Đằng xoay người rời đi, Thiệu Đông trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, cậu nhắm mắt lại, Thiệu Đông quỳ gối quỳ xuống."

Bác, Bác, van xin người đừng mang mẹ đi..."
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 72: Không thể sống thiếu mẹ được


Thiệu Đông biết rõ mình thứ mình có được quá ít, dù có moi tim ra cũng vẫn là gánh nặng.Nhưng cậu thực sự không muốn Mục Kinh Trập rời đi.Sống cùng Mục Kinh Trập nửa năm, cuộc sống của bọn chúng, mọi thứ đều liên quan đến cô, cậu không thể tưởng tượng được những ngày không có Mục Kinh Trập sẽ sống ra sao.Chúng đã quen với sự ấm áp do Mục Kinh Trập mang đến, chúng làm sao quay trở lại quá khứ sống như thế nào?Cô đã thỏa thuận với chúng rằng cô sẽ chăm sóc chúng, cô cũng nói rằng cô sẽ thực hiện một trăm điều ước của cậu, còn có rất nhiều điều ước chưa được thực hiện.Bọn chúng cũng đồng ý về sau sẽ báo đáp cô, nhưng chúng cái gì cũng chưa kịp làm.Làm sao cô có thể đi, làm sao chúng có thể bằng lòng.Nhưng bọn chúng không có bất kỳ con bài thương lượng nào, vì vậy Thiệu Đông cuối cùng chỉ có thể moi tim ra, cầu xin sự cảm thông, sử dụng cách quỳ mà trước đây cậu không hề thích.Dù vậy, đây cũng là cầu xin, nhất định mọi giá phải giữ Mục Kinh Trập lại.Thiệu Đông quỳ trong nước bùn, cúi đầu cầu xin Mục Đằng đừng mang Mục Kinh Trập đi."

Cầu xin người, đừng đem mẹ đi... chúng cháu không thể sống thiếu mẹ được."

Mục Đằng lại liếc nhìn Thiệu Đông, không phải không động tâm, nhưng...

ông không thể mềm lòng.Mục Đằng quay trở lại, mặc kệ Thiệu Trung và Thiệu Bắc khóc lóc ngăn cản, ông mạnh mẽ kéo Mục Kinh Trập đi."

Nếu muốn nhận chúng ta, thì liền đi theo chúng ta đi."

Lý Chiêu Đệ cũng nhìn Mục Kinh Trập, trong mắt cô tràn đầy cầu xin, cô không nói gì, nhưng thật ra đã nói rất nhiều lời.Bà luôn muốn Mục Kinh Trập quay về với mình, cũng không thích cô chăm sóc mấy đứa trẻ, bà nói rằng bà ấy cũng hiểu rất nhiều.

Trên đời này, quan hệ huyết thống là đáng tin cậy nhất, nhưng những đứa trẻ là do chính mình sinh ra chưa chắc đã hiếu thuận, huống chi không phải do cô sinh ra.Mục Kinh Trập mặc dù tốt hơn trước, nhưng Lý Chiêu Đệ vẫn luôn lo lắng, bà thậm chí còn nói rằng cô có thể hành xử giống như trước đây, đi theo Mục Tuyết để cướp Đường Mặc Linh còn tốt hơn là chăm sóc mấy đứa trẻ.Những lời này nghe có vẻ rất vô tri, nhưng chúng đều là những căn cứ do Lý Chiêu Đệ rút ra dựa trên kinh nghiệm sống của chính bà ấy.Nhìn vào mắt Lý Chiêu Đệ, Mục Kinh Trập không khỏi nghĩ đến kết cục của Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ trong cuốn sách.Theo cốt truyện ban đầu, Mục Kinh Trập đã thất bại trong việc quyến rũ em rể của mình và khiến Thiệu Bắc bị điếc, trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.Sau đó, cô ấy không thể chịu đựng được nữa và theo người khác đến làm việc ở các thành phố lớn.Cô ấy vẫn luôn nghĩ về việc kiếm tiền và quay trở lại, nhưng cô ấy chỉ coi đó là điều hiển nhiên.Cái gì mà đi làm nữ công nhân xí nghiệp ở thành phố lớn, cô bị lừa đi tiếp xúc da thịt.Khi phát hiện mình bị lừa.

Kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không nghe, sau đêm đó đã không còn trong trắng.Trong sách, lúc Mục Tuyết mang thai, nguyên chủ mắc bệnh, đầu óc không minh mẫn, điên điên khùng khùng, một đêm chạy ra ngoài, sau đó liền không có tin tức gì.Lý Chiêu Đệ sau đó đã tìm nguyên chủ, bà không quan tâm con gái mình có bệnh hay bị điên hay không, bà chỉ muốn đi tìm con gái mình.Một bên đi ăn xin, một bên tìm kiếm, thử mọi cách nhưng cuối cùng cũng vẫn không tìm được, dần dần im bặt vô âm tín, biến thành một cái xác thối rữa bên cạnh bãi rác.Mục Đằng lại dấn thân vào con đường tìm kiếm vợ và con gái, nửa đời sau ông chỉ muốn mang hai mẹ con trở về.Nhưng cuối cùng cũng không thể toại nguyện, chết không nhắm mắt.Nguyên chủ đã không còn, Mục Kinh Trập thay thế trở thành nữ nhi của bọn họ, không thể để hai người bọn họ một lần nữa chết tâm.Lý Chiêu Đệ chặn lũ trẻ và không cho chúng đi theo.Thiệu Đông đứng dưới mưa nhìn Mục Kinh Trập bị Mục Đằng kéo đi.Chiếc váy đỏ trên người Mục Kinh Trập dần biến mất trong màn mưa."

Đừng đuổi theo nữa."

Thấy Thiệu Bắc và Thiệu Đông muốn đuổi theo, Thiệu Đông ngăn lại."

Đừng đuổi theo, để cho dì ấy trở về đi."

"Không, em muốn mẹ."

Lần đầu tiên Thiệu Bắc không nghe lời mà khóc.Thiệu Trung cũng không nghe lời, khóc nói: "Em muốn đi tìm mẹ, mẹ ơi!"

Thiệu Đông vẫn không thay đổi lời nói, mặc kệ bọn chúng giãy giụa, ôm bọn chúng lại: "Không được đi."

Chúng không thể ích kỷ giữ Mục Kinh Trập bên mình.Lúc này, Thiệu Đông cảm thấy may mắn là cơn mưa đủ lớn.Không ai có thể nhìn thấy những giọt nước mắt của mình.*****Mục Kinh Trập bị Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ kéo về Mục gia."

Đừng khóc, hai ngày nữa sẽ quen."

Lý Chiêu Đệ đã mất bình tĩnh khi Mục Kinh Trập khóc suốt quãng đường, bà ấy vô cùng hối hận."

Nếu biết hồi đó không nghe lời con thì ta đã sớm đưa con về rồi.

Cũng không phải ruột thịt gì, lại khiến còn khổ sở giống như máu mủ của chính mình vậy."

Lý Chiêu Đệ trong lòng cảm thấy khó chịu, Mục Đằng cũng không thoải mái, nhưng ông nhất định phải nhẫn tâm, không thể để Mục Kinh Trập sau này chỉ nuôi mấy đứa nhỏ.Mục Kinh Trập nhất thời không nói nên lời, cô không thể bỏ qua ý nguyện của hai người già, nhưng nghĩ đến việc bỏ lại mấy đứa nhỏ, cô lại cảm thấy khó chịu.Khi Lý Chiêu Đệ muốn nói điều gì khác, giọng nói thiếu kiên nhẫn của bà Mục vang lên."

Đã trở về thì vào nhà đi, đứng ở cửa làm gì?"

Mục Kinh Trập đi theo Lý Chiêu Đệ bước vào, điều đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt nghiêm nghị của bà Mục, bên cạnh là Đường Mặc Linh và Mục Tuyết đang che dù.Đường Mặc Linh thường đến Mục gia, mọi người nói đùa rằng anh ấy giống như một người con rể đến thăm nhà vợ.Trời đổ mưa, Đường Mặc Linh đến trường đón Mục Tuyết đang chấm bài, vừa mới trở về về nên cũng không biết chuyện gì đã xảy ra."

Có chuyện gì vậy?"

Anh hỏi một câu, lại thấy Mục Kinh Trập đi đến trong màn mưa mù mịt.Đây là lần đầu tiên Mục Kinh Trập mặc váy, lại còn là váy đỏ, đặc biệt nổi bật.Đường Mặc Linh sửng sốt một lúc, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.Anh vốn đã phát hiện Mục Kinh Trập càng ngày càng đẹp, càng nhìn càng ưa mắt, nhưng anh lại vô thức bỏ qua.Cho đến bây giờ.Nếu nói về những bông hoa cúc tao nhã của Mục Tuyết, thì Mục Kinh Trập là một bức tranh sơn thủy đậm màu mực, nhìn thoáng qua đã khiến người xem rung động khó quên.Đường Mặc Linh thậm chí còn nghe thấy nhịp tim của mình tăng nhanh trong giây lát.Bụp bụp bụp.Như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực."

Chuyện gì đã xảy ra?"

Bà Mục lạnh lùng hỏi, kéo Đường Mặc Linh ra khỏi dòng suy nghĩ.Anh lấy lại tinh thần, nhìn đi chỗ khác với một chút xấu hổ.Đúng vậy a, có chuyện gì xảy ra vậy?Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Mục Kinh Trập khóc, cúi đầu thất thần.Nó hoàn toàn khác với bộ dạng cảnh giác hoặc mạnh mẽ mà anh đã thấy trước đây, đây là lần đầu tiên anh biết rằng Mục Kinh Trập sẽ có một bộ dạng mỏng manh như vậy.Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Mục Kinh Trập, đám người Đường Mặc Linh cùng nhau nhìn về phía Mục Đằng.Sắc mặt Mục Đằng tối sầm, giải thích ngắn gọn chuyện gì đã xảy ra."

Khinh người quá đáng."

Bà Mục đen mặt nói, lửa giận hướng về phía Mục Kinh Trập: "Ta trước kia cũng không đồng ý ngươi vội vàng gả cho Thiệu Kỳ Hải, hiện tại ngươi nhìn thấy chưa?

Không có viên kim cương kia, còn phải ôm một đống thứ phiền phức, thật đáng xấu hổ."

Mục Đằng không vu: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, chuyện này Kinh Trập không sai."

Bà Mục muốn phản bác, lại bị Đường Mặc Linh cắt ngang.Đường Mặc Linh nghe xong cũng nổi trận lôi đình.Anh không ngờ lại nghe được những chuyện đáng ghê tởm như vậy: "Gặp phải chuyện như vậy sao không quay về gọi người, chúng ta phải gọi đánh lại, đánh một trận cho thỏa đáng, xem bọn họ có dám làm như vậy trong tương lai nữa không."

Khó trách Mục Kinh Trập đột nhiên mặc váy đỏ, nguyên lai là bị người nhà bắt làm dâu.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 73: Đoạn tuyệt quan hệ


Đường Mặc Linh tức giận, nhìn về phía Mục Kinh Trập nhịn không được nói: "Làm gì mà khóc?

Cũng không phải lỗi của cô?

Cô không phải khỏe lắm sao?

Đánh bọn họ đi chứ, đánh chết hắn ta!"

Cô đã rất mạnh mẽ chống lại anh trước đây!Không ai ngờ rằng Đường Mặc Linh sẽ đột nhiên mất bình tĩnh, tất cả đều sững sờ nhìn anh.Đường Mặc Linh không để ý tới, chỉ là sắc mặt âm trầm nhìn Mục Kinh Trập, ánh mắt tìm kiếm một hồi, cuối cùng dừng ở cánh tay của cô."

Cô còn bị thương sao?"

Anh nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy lo lắng xen lẫn tức giận, vơ lấy một công cụ tính rời đi: "Đi, cùng tôi đánh lại."

"Anh đang làm gì vậy?"

Mục Tuyết nhanh chóng túm lấy Đường Mặc Linh.Bà Mục cũng kỳ quái nhìn anh: "Mọi chuyện ổn định rồi, sao con lại kích động như vậy?"

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Mục Tuyết và ánh mắt kỳ lạ của Mục Đằng cùng Mục Tuyết, Đường Mặc Linh dần bình tĩnh lại.Anh sững người một lúc, phải, tại sao anh lại tức giận như vậy?

Lập tức anh tìm được lý do."

Tôi không quen nhìn bọn họ bắt nạt người khác như vậy.

Đánh chó còn phải xem chủ mà".Bà Mục nghe vậy thì sắc mặt giãn ra: "Từ nay về sau chỉ cần chăm sóc Tiểu Tuyết thật tốt là được."

Mục Tuyết cúi đầu cười, mà Mục Đằng sắc mặt âm trầm, nói ai là chó?Đường Mặc Linh sau đó mới nhận ra điều đó và muốn giải thích, nhưng không biết bắt đầu như thế nào.Anh không khỏi nhìn về phía Mục Kinh Trập, nhưng cô cũng không có nhìn anh, khẽ cau mày nhìn ra bên ngoài, không biết đang suy nghĩ cái gì.Anh không nhịn được nhíu mày theo, người của Thiệu gia là một đám cầm thú, nhất là Thiệu Kỳ Vân kia, cũng không phải người tốt gì tốt.Vừa nghĩ tới đây, liền nghe Mục Tuyết nói: "Nãy giờ vẫn cứ mưa, anh trở về có phiền toái không?"

Lúc này Đường Mặc Linh mới nhớ tới vừa rồi lúc trở về lẽ ra mình nên rời đi, khóe mắt liếc nhìn vết đỏ ửng, đột nhiên nghĩ, tại sao anh lại không ngủ ở chỗ này một đêm?Ngay khi Đường Mặc Linh định nói điều gì đó, liền nghe thấy bà Mục hắng giọng."

Có xe hơi thì sợ cái gì?

Cũng không phải là đi bộ.

Mặc Linh có chuyện chính sự, chuyện của nó đều quan trọng, chúng ta không thể trì hoãn được, trời đã tối, phải nhanh chóng rời đi."

Đường Mặc Linh chỉ có thể nuốt lại những gì định nói, lên xe rời đi dưới ánh mắt cảnh giác của bà Mục và Mục Tuyết.Mục Kinh Trập thì đã bị Lý Chiêu Đệ kéo trở lại phòng, một mực không có ra ngoài.Căn phòng nhỏ ban đầu của Mục Kinh Trập đã được bà Mục đổi thành phòng làm việc của Mục Tuyết, nói rằng để cho cô ấy chấm bài tập về nhà.Mặc dù bà Mục không quá nguyện ý, nhưng cũng không ngăn cản cô ấy đổi phòng làm việc trở lại thành phòng của Mục Kinh Trập.Trời đã tối hẳn, bà Mục nghiêm mặt nói ăn cơm tối.Mục Kinh Trập không có khẩu vị, bà Mục trên bàn ăn cũng không cho cô sắc mặt tốt gì, nhưng cũng không đuổi người đi, so với trước đây thì thái độ thật ra rất tốt.Mục Đằng trầm mặc nói khi trở về phòng rằng họ sẽ xây một ngôi nhà nếu tiết kiệm được nhiều tiền hơn.

Sau này, mỗi khi Mục Kinh Trập trở về, cô sẽ có một gian phòng thuộc về mình, không cần nhìn sắc mặt người khác.Mục gia đã yên ắng trở lại, nhưng Thiệu gia lúc này lại không yên ổn, bởi vì Thiệu Kỳ Dương đã trở lại.Thiệu Kỳ Dương vừa trở về đã ướt sũng, vừa vào sân liền chào hỏi: "Ta về rồi."

Lúc trước về, trong nhà luôn sáng đèn, cơm nước đầm ấm, nhưng hôm nay chẳng còn gì.Cũng không có ai trả lời.Thiệu Đông đưa các em đi thay quần áo khô và đang đốt lửa, Thiệu Bắc và Thiệu Trung cứ khóc mãi và ngủ thiếp đi.Thiệu Đông, Thiệu Tây và Thiệu Nam đều tái nhợt vì lạnh, Thiệu Kỳ Dương vừa vào đã thấy có gì đó không ổn.Bên ngoài là một mớ hỗn độn, bọn trẻ cũng có điều gì đó không ổn, hơn nữa Mục Kinh Trập đã biến mất."

Làm sao vậy?

Đã xảy ra chuyện gì?

Kinh Trập đâu?"

"Chú."

Thiệu Đông gọi một tiếng, nhìn thấy Thiệu Kỳ Dương cũng không quá kinh ngạc.Vì anh quay lại cũng chẳng thay đổi được gì."

Chú, chú đi thay quần áo trước đi."

"Nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra trước."

Thiệu Tây kể lại những gì đã xảy ra, một cách thẳng thắn, không thêm quá nhiều cảm xúc.Thiệu Kỳ Dương nghe vậy hai mắt nóng lên:"Làm sao bọn họ... làm sao dám, làm sao có thể!"

Bọn họ làm sao có thể như vậy đối với Mục Kinh Trập, anh cẩn thận ghi nhớ trong lòng, thậm chí đối với Mục Kinh Trập những lời trong lòng cũng không dám nói ra, lại bị bọn họ đối đãi như vậy?Thiệu Kỳ Dương hai mắt bốc hỏa, xoay người rời đi.Anh đá mạnh một cái vào cửa Đại Phòng, không thèm để ý đến lời chào của anh cả Thiệu, nhìn thấy Thiệu Kỳ Vân đang sưởi ấm, liền đi tới kéo cô ta lên, tát cô ta một cái.Thiệu Kỳ Dương sợ rằng đây là lần đầu tiên anh động thủ với một người phụ nữ, cũng là lần đầu tiên động thủ với em gái của mình.Vì sự thiên vị của Triệu Lan và là con gái duy nhất nên ba anh em nhà họ Thiệu luôn đối xử tốt với Thiệu Kỳ Vân, nhưng Thiệu Kỳ Vân thì sao?"

Đồ lòng lang dạ thú!"

Thiệu Kỳ Dương chửi mắng, tát cô ta hai cái."

Anh ba, anh điên rồi!"

Thiệu Kỳ Vân hét lên."

Hai cái tát này là ta tát thay cho anh hai."

Nói xong giơ tay tát thêm một cái: "Lần này là ta tự tát ngươi."

"Ngươi điên rồi, sao ngươi lại đánh em gái mình?"

Triệu Lan chạy đến ngăn anh lại, nhưng Thiệu Kỳ Dương không buông Thiệu Kỳ Vân ra, vẫn tiếp tục ra tay."

Nếu hôm nay tôi không dạy cho nó một bài học thật tốt, nó sẽ không bao giờ biết rằng mình đã sai."

"Mẹ, mau giúp con!"

Thiệu Kỳ Vân bị đánh muốn điên rồi, dù đấm đá thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể gọi Triệu Lan.Triệu Lan thấy anh cả Thiệu ngăn cản cũng vô ích nên nghiến răng, nhặt một khúc củi, hướng về phía Thiệu Kỳ Dương đánh tới."

Buông ra, này thì đánh em gái ngươi, ta cho ngươi đánh!"

Củi đập vào đầu và tai của Thiệu Kỳ Dương, khiến anh chảy máu ngay lập tức.Chị dâu Thiệu từ xa đứng nhìn hét lên: "Đừng đánh nữa, chết người thiệt đó".Triệu Lan nhìn thấy máu trên đầu Thiệu Kỳ Dương chảy xuống cổ mới chịu dựng lại, bà ta hét lên một tiếng ném cây củi xuống.Nhưng ngay cả khi bị Triệu Lan đánh như vậy, Thiệu Kỳ Dương vẫn không buông Thiệu Kỳ Vân ra, sau khi liếc nhìn bà ta, anh vẫn quay lại và tiếp tục đánh Thiệu Kỳ Vân."

Có chịu nhận sai không?

Có chịu thay đổi không?"

Triệu Lan không ngừng lui về phía sau: "Điên rồi, điên rồi!"

"Kỳ Vân, mau nhận lỗi đi, anh trai con điên rồi."

Thiệu Kỳ Vân cảm thấy mình sắp bị đánh chết nên nhanh chóng nhận lỗi: "Em sai rồi, sau này sẽ không bao giờ dám nữa."

Thiệu Kỳ Dương lúc này mới ngừng thở dốc: "Nhớ kỹ lời nói hôm nay, sau này nếu còn dám tái phạm, thật sự đánh chết ngươi."

"Ta còn chưa chết, ngươi uy hiếp ai?

Thiệu Kỳ Dương, ngươi ở nhà xảy ra chuyện gì còn không hỏi, ngươi đánh người, nếu chúng ta ngồi tù, ta cũng tha cho ngươi!"

Ba người Dương Khánh đã bị nhốt, ngày mai đại khái sẽ bị đem đến đồn cảnh sát.Đến lúc đó cũng không thể trốn thoát được, bởi vì bọn họ cũng đã hỗ trợ.Triệu Lan cùng Thiệu Kỳ Vân vừa tức giận lại vừa sợ hãi, kết quả Thiệu Kỳ Dương trở về còn không giúp bọn họ.Triệu Lan tức giận xông tới đánh Thiệu Kỳ Dương một cái: "Ngươi là cái thứ gì?"

Thiệu Kỳ Dương hất Triệu Lan ra: "Bà là mẹ của tôi, tôi không động đến bà, nhưng hôm nay là lần cuối cùng."

"Như thế nào?

Ngươi tính đoạn tuyệt quan hệ với ta sao?"

Triệu Lan cười lạnh.Thiệu Kỳ Dương gật đầu, hốc mắt đỏ hoe: "Đúng vậy, tôi không nhận nữa, bà không xứng làm mẹ tôi, sau này tôi sẽ coi không có thứ tình thân này."

Triệu Lan tức giận đến ngã ngửa: "Chỉ vì Mục Kinh Trập mà ngươi không nhận mẹ mình?"

Bà ta tiến lên nắm lấy cổ áo Thiệu Kỳ Dương: "Ta biết người và Mục Kinh Trập sẽ ở bên nhau mà, ta biết hết, hai người các ngươi là không biết xấu hổ mà."
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 74: Bất công


Cuối cùng, Triệu Lan vẫn không cảm thấy mình sai, bà ta chỉ nghĩ rằng Thiệu Kỳ Dương và Mục Kinh Trập có quan hệ tình cảm."

Câm miệng!"

Thiệu Kỳ Dương hất bà ta ra: "Bà một chút cũng không xứng nhắc tới cô ấy, còn nói cô ấy không biết xấu hổ, người vô liêm sỉ nhất chính là bà."

Với một gia đình như vậy, anh có tư cách gì để ở bên Mục Kinh Trập?Thiệu Kỳ Dương trong mắt tràn đầy hận ý: "Là các người ép tôi ác."

"Từ nay về sau, tôi với các người ân đoạn nghĩa tuyệt."

Thiệu Kỳ Dương quay đầu rời đi.Triệu Lan sửng sốt một chút, sau đó hung hăng mắng: "Bạch nhãn lang, đồ con bất hiếu!"

"Ta nói cho ngươi biết, sau này ta sẽ không có con trai như ngươi."

Thấy Thiệu Kỳ Dương đã thực sự rời đi, Triệu Lan tức giận vỗ vào chân."

Ôi cái số của ta, sao số ta khổ thế này!"

Triệu Lan khóc nửa ngày nhưng không ai để ý đến bà ta, Thiệu Kỳ Vân vì đau mà mất bình tĩnh, khuôn mặt cô ta hoàn toàn sưng tấy vì bị đánh, vừa đỏ vừa sưng.Từ khi còn nhỏ, Triệu Lan cũng không nỡ đánh cô ta, đây cũng là lần đầu tiên Thiệu Kỳ Vân bị đánh.Thiệu Kỳ Vân và Triệu Lan điên cuồng chửi rủa, anh cả Thiệu hối hận dậm chân: "Ta đã nói là không thể làm vậy rồi."

Chị dâu Thiệu kéo hắn lại và bảo hắn đừng đổ thêm dầu vào lửa, lúc họ nhận sính lễ cũng không có thương tiếc.Sau khi Thiệu Kỳ Dương đi ra, sửng sốt một hồi rồi đi đến Mục gia, không thể cứ như vậy để Mục Kinh Trập trở về.Anh đến Mục gia để xin lỗi, cầu xin sự tha thứ và để Mục Kinh Trập quay trở lại.Nhưng mà còn không có nhìn thấy mặt của Mục Kinh Trập, liền bị Mục Đằng đuổi đi."

Bây giờ xin lỗi có ích lợi gì?

Sau này Thiệu gia các ngươi tuyệt đối đừng mơ tưởng tới bước chân vào cửa của Mục gia!"

Đứng dưới mưa, Thiệu Kỳ Dương cảm thấy toàn thân lạnh như băng, suýt chút nữa đứng không vững.Ừ, anh có tư cách gì, tất cả đã quá muộn rồi.Anh luôn không bao giờ ở đó khi Mục Kinh Trập cần được bảo vệ nhất, anh luôn đến muộn một bước.Số phận như trêu đùa anh, giữ anh lại phía sau một bước.Hơn nữa, người hãm hại Mục Kinh Trập lại là mẹ ruột và em gái ruột của anh, anh có tư cách gì?Trời mưa suốt đêm và tạnh sau vào sáng sớm hôm sau, nhưng trời vẫn nhiều mây.Mục Đằng gọi người cùng nhau đưa Dương Khánh, Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân đến đồn cảnh sát.Triệu Lan và Thiệu Kỳ Vân đương nhiên không chấp nhận, kêu khóc không ngừng, Triệu Lan thậm chí còn đòi treo cổ tự tử, buộc Mục Đằng phải bỏ cuộc.Bọn họ cũng tiếp cận những người họ hàng thân thích của Mục gia, thậm chí còn thuyết phục bà Mục kêu Mục Đằng đừng so đo về chuyện đó nữa, sẽ không tốt cho Mục Kinh Trập nếu chuyện như vậy lan ra ngoài.Dù sao sau này Mục Kinh Trập cũng sẽ lấy chồng, mọi người đều là người cùng thôn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu liền gặp, cũng đừng quá cực đoan.Nhưng đám người Triệu Lan càng như vậy, Mục Đằng càng dứt khoát, bà Mục nói cũng không nghe.Trước khi có Mục Tuyết, bà Mục thực sự rất yêu thương Mục Đằng, bởi vì Mục Đằng có thể nói chuyện và dỗ dành mọi người.Sau đó, vì tình huống gia đình, Mục Đằng nhiều lần không làm trái lại bà Mục, bà Mục trong nhà lại là người có tiếng nói nhất.Nhưng lần này Mục Đằng không nghe, bởi vì ông hiện tại có sự tự tin của chính mình.Mặc dù ông và Lý Chiêu Đệ đi bán bánh bao không kiếm được nhiều tiền, nhưng dù sao họ cũng có thu nhập ổn định, sự tự tin của họ cũng khác nhau.Trước đó dựa vào bà Mục để sinh hoạt, nay không cần nữa nên nhất quyết truy cứu trách nhiệm.Bà Mục chỉ yêu quý Mục Tuyết, không thèm để ý Mục Kinh Trập, còn không bằng một cái ân tình.Bà ấy không đau, nhưng với tư cách là một người cha, ông thậm chí không thể bảo vệ tốt con gái của mình.Ông muốn mọi người nhìn thấy thái độ của mình và xem ai sẽ dám bắt nạt Mục Kinh Trập trong tương lai.Sau một hồi gian nan, trời lại đổ mưa, nhưng vẫn không ngăn được bước chân của Mục Đằng.Đường Mặc Linh hoàn thành công việc và đang đợi Mục Đằng.Anh lái xe chở Mục Đằng về, đồng thời cũng dùng quan hệ để chào hỏi, nhất định phải cho Dương Khánh và Triệu Lan biết lỗi, để tránh sau này xảy ra những chuyện như vậy.Địa vị của Đường Mặc Linh không bình thường, lời nói của anh có ảnh hưởng hơn trăm câu của Mục Đằng, Mục Đằng cũng đã cảm ơn anh.Hai người chưa bao giờ gặp nhau trước đó.Rốt cuộc, Đường Mặc Linh từng rất ghét những người họ hàng của Mục Tuyết, Mục Kinh Trập là người đầu tiên trong số họ, tiếp đến là Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng.Nhưng khi anh thay đổi cách nhìn về Mục Kinh Trập, không còn mang theo thành kiến nhìn nữa, anh lại phát hiện ra rằng Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ thực sự không tệ như vậy.Có thể họ đã làm những việc không tốt trong quá khứ, nhưng sự yêu thương của họ đối với con cái thì không bao giờ thay đổi.Đường Mặc Linh lại đến thôn Đại Đông khiến bà Mục rất ngạc nhiên, nhưng bà chỉ nghĩ rằng Đường Mặc Linh đang lo lắng cho Mục Tuyết nên mỉm cười nhẹ nhõm, cứ như này về sau Mục Tuyết gả đi cũng không sợ bị ủy khuất."

Sao lại mang nhiều đồ ăn thế?"

Chiếc cốp xe của Đường Mặc Linh chất đầy thức ăn, còn có cả thịt bò và thịt cừu tươi, bà Mục cười đến tận mang tai."

Trời mưa rồi, nên ăn chút thịt cừu và thịt bò để bồi bổ cơ thể."

Đường Mặc Linh khóe mắt chú ý tới Mục Kinh Trập.Mắt Mục Kinh Trập vẫn còn hơi sưng, nhưng vẻ mặt đã dịu đi rất nhiều, sau khi cảm ơn xong liền đi đến vây quanh bên cạnh Mục Đằng, bảo ông đi thay quần áo, còn mình thì đi nấu canh gừng đường nâu cho ấm người."

Cha, mau uống đi, đừng để bị cảm lạnh."

Chỉ còn một bát, Mục Kinh Trập do dự một chút, Đường Mặc Linh giúp bọn cô, theo lý cũng nên cho uống, nhưng lại sợ Mục Tuyết hiểu lầm.Trong lúc do dự, Đường Mặc Linh trực tiếp hỏi: "Còn nữa không?

Tôi cũng uống một bát để tránh cảm lạnh."

Mục Tuyết lập tức trả lời: "Em làm cho anh."

"Không cần, vẫn còn ở đây?"

Đường Mặc Linh tự mình làm, bưng chén uống cạn.Mục Tuyết mím môi không hài lòng.Trong bữa tối, tất cả thịt bò và thịt cừu đều được nấu thành món, nhưng ít hơn vì một số được đem đi ướp muối.Người nhiều thịt ít, bà Mục phần lớn đều gắp cho Mục Tuyết, những người khác cũng chia một ít, cho nên Mục Kinh Trập được hai miếng thịt.Bát của Mục Tuyết đầy ắp, lại nhìn vào bát của Mục Kinh Trập, sự tương phản là rõ ràng.Lý Chiêu Đệ bĩu môi không vui, cũng không làm ầm lên, đem phần của mình cho Mục Kinh Trập.Đường Mặc Linh nhìn miếng thịt trong bát của mình, đột nhiên cảm thấy có chút không vui."

Bà nội, sao bà không nấu hết đi, để mọi người có thể no bụng."

Bà Mục không thèm để ý: "Thịt sao có thể ăn no, con ăn không đủ sao?

Không đủ thịt ta cho con ăn thêm."

"Đủ rồi."

Đường Mặc Linh lắc đầu, cụp mắt xuống, trong mắt có chút nặng nề.Lúc đầu, khi nhìn thấy bà Mục đối xử tốt với Mục Tuyết, anh chỉ cảm thấy bà cụ này có con mắt tinh tường và dễ thương.Nhưng hôm nay, những gì anh thấy là sự thiên vị bất công.Khó trách Mục Kinh Trập và Lý Chiêu Đệ trước đây luôn cướp đồ của Mục Tuyết, bởi vì nếu họ không cướp, họ sẽ chẳng có gì.Phần đáng lẽ thuộc về họ cũng thuộc về Mục Tuyết và thứ họ giành được lại là phần đáng lẽ phải thuộc về họ.Chỉ là mọi người đã quen với nó và nghĩ rằng nó thuộc về Mục Tuyết.Lúc đầu anh không để ý, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, anh phát hiện Mục Tuyết tròn trịa hơn Mục Kinh Trập rất nhiều.Mục Tuyết có dáng người mảnh khảnh cho nên trông gầy, nhưng thực tế cô ấy có rất nhiều thịt.Mục Kinh Trập trước đây không thể nhận ra điều đó, nhưng bây giờ cô mặc chiếc váy đỏ đó, rõ ràng là cô gầy hơn Mục Tuyết rất nhiều.Nhưng bà Mục chỉ đau lòng cho Mục Tuyết, nói cô ấy gầy, kêu cô ấy ăn nhiều một chút.Trên bàn ăn tràn ngập tiếng cười của bà Mục và Mục Tuyết, Mục Kinh Trập lại yên lặng nghe và ăn cơm, trên bàn ăn hoàn toàn không thể nghe thấy giọng nói của cô.Đường Mặc Linh nín thở trong lòng, cơm cũng không có tâm trạng ăn.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 75: Thay lòng?


Đường Mặc Linh nhiều lần muốn nói, nhưng nghĩ đến kết quả mở miệng của mình, anh vẫn là nên ngậm miệng, cuối cùng không nói được lời nào.Lý Chiêu Đệ vốn muốn nói, nhưng nghĩ lại mười năm qua, bà chán nản, cũng không thèm gây sự, như vậy chỉ khiến Kinh Trập càng thêm khó chịu.Thái độ của bà Mục khiến Lý Chiêu Đệ nguội lạnh, bọn họ trước đây không có giá trị gì, nhưng bây giờ cũng không tệ, Kinh Trập lại trở về như vậy, bà đau lòng cho con gái cũng không kịp, nhưng bà Mục vẫn là một thái độ xem thường.Ăn cơm xong, Lý Chiêu Đệ kéo Mục Kinh Trập trở về phòng, mặc kệ bà Mục mắng bà lười biếng, Lý Chiêu Đệ nghe tam gia dỗ dành bà Mục khen ngợi Mục Tuyết, cười lạnh một tiếng."

Kinh Trập, ăn bánh hạch đào đi, sau này mẹ mua cho con một con cừu cho con ăn no luôn, không cho bà ta một chút gì."

Mục Kinh Trập biết Lý Chiêu Đệ khó chịu, cho nên dù không thèm ăn gì cũng cầm lên: "Được, cảm ơn mẹ."

"Ta là mẹ con, con cảm ơn cái gì, xem con gầy như thế nào."

Lý Chiêu Đệ đau lòng nhìn Mục Kinh Trập: "Đều là tại ta vô dụng, không được bà nội con thích, càng không thể trộm nhiềuc đồ hơn để cho con ăn, nhưng con yên tâm, nếu bà ta quá đáng quá, chúng ta tách ra và sau đó con có thể ăn bất cứ thứ gì con muốn.

Cũng không có ai làm cho con ủy khuất."

"Mẹ, chỉ cần có mẹ là được rồi, con không có ủy khuất, con chỉ là đau lòng cho người."

Ăn ít đi vài miếng thịt có ích lợi gì, cô muốn ăn có thể tự mua, nhưng cô cảm thấy có lỗi với Lý Chiêu Đệ, người đã phải chịu đựng như vậy hơn 20 năm.Nếu không tách ra thì sau này cũng phải chịu đựng, cho nên cô liền đồng ý bằng cả hai tay rằng về sau bọn họ sẽ xây dựng một ngôi nhà mới và tự lập nghiệp.Lý Chiêu Đệ không ngờ Mục Kinh Trập còn đau lòng cho bọn họ, nhất thời không khỏi đỏ mặt."

Tại sao con lại cảm thấy có lỗi với mẹ?

Mẹ là người ngoài, còn con thì không phải.

Cả hai đều là cháu gái của Mục gia, mà lại đối xử với con và Mục Tuyết rất khác nhau, giống như con được nhặt về vậy."

Lý Chiêu Đệ nghiến răng: "Ông trời không có mắt, Mục Tuyết sau khi sinh ra, bà nội con như bị trúng tà, đối xử với nó rất tốt, ngay cả cháu trai của bà ta cũng phải xếp ở phía sau."

"Trước kia cha con cũng được yêu thương rất nhiều, nhưng kết quả sau khi nó được sinh ra thì mọi chuyện thay đổi, hai bác cả của con ngay cả cái rắm đánh cũng không được, bọn họ tức giận cũng không xong, cho nên cũng thuận nước đầy thuyền."

"Chú ba và dì ba chỉ vì cùng Mục Tuyết nói vài câu tốt đẹp mà bọn họ cũng được lợi cho nên cũng nghiêng về phía nó, liền chỉ trỏ về phía chúng ta nói không phải là người, khắp nơi đều bị đàm tiếu."

"Ta xem như là nhìn thấu, nha đầu chết tiệt Mục Tuyết kia là thứ tà môn, cũng không biết là yêu ma quỷ quái gì đầu thai, đối tốt với nó thì tốt, không tốt thì gặp xui xẻo."

Nghe Lý Chiêu Đệ cằn nhằn, Mục Kinh Trập giật mình."

Mẹ, mẹ biết đối tốt với Mục Tuyết là tốt, vậy tại sao mẹ lại không đối xử tốt với chị ấy?"

Mục Tuyết là điển hình của sự cưng chiều, bà nội vốn trọng nam khinh nữ lại đối xử tốt với cô ấy, người khác đều đối tốt với cô ấy, ai đối xử không tốt đều là gặp xui xẻo.Trước khi Mục Kinh Trập xuyên tới, thể loại đoàn sủng văn này luôn là thứ được ưa thích, nó không nói về logic, chỉ muốn thật hả dạ.Cô vốn tưởng rằng Lý Chiêu Đệ, cực phẩm khó đấu lại ở giai đoạn đầu luôn chống lại Mục Tuyết vì bà ấy không thể nhìn thấu điều đó, nhưng không ngờ bà ấy lại biết.Lý Chiêu Đệ đương nhiên đáp: "Ta đối với nó không tốt?

Nó là thứ tà môn đáng sợ, vận khí của con đều bị nó hút đi, nếu không con cũng sẽ không xui xẻo như vậy, gả cho một người liền trở thành quả phụ ."

Lý Chiêu Đệ suy nghĩ khác với người khác, nếu không, với sự thông minh lanh lợi của bà, tam gia không thể so với bà, nhưng bà là không muốn bởi vì bà cảm thấy tà môn."

Ta từng nghĩ nó sẽ hiện nguyên hình hoặc sớm muộn gì cũng lụi tàn.

Ta không ngờ rằng con bé lại được chiều chuộng và lớn lên như vậy.

Nó cũng đã trở thành một giáo viên, bây giờ nó lại tìm được kẻ có tiền là Đường Mặc Linh kia, tương lai phía sau ắt hẳn cũng sẽ rất tốt."

Về phần Mục Kinh Trập, lại cùng mấy đứa trẻ ...Lý Chiêu Đệ nói, lại nghe thấy giọng nói của Đường Mặc Linh bên ngoài, càng không phục: "Đều là những thứ tầm nhìn nông cạn, ta đã nghĩ những người giàu có khác với những người nông dân như chúng ta, nhưng kết quả lại giống nhau.

Liền thích Mục Tuyết đó, con so với nó còn mạnh hơn gấp trăm lần."

Mục Kinh Trập dở khóc dở cười: "Mẹ, mẹ là mẹ của con, đương nhiên nhìn con của mình sẽ thấy vạn phần tốt hơn rồi."

Lý Chiêu Đệ vỗ đầu Mục Kinh Trập: "Không có, con lúc đầu rất tốt, nhưng là con đầu thai vào trong bụng ta mới bị ảnh hưởng."

"Mẹ, mẹ không được phép nói như vậy."

Mục Kinh Trập nghiêm mặt nói: "Làm con gái của mẹ là phúc phận con đã tu luyện ở kiếp trước."

Lý Chiêu Đệ lúc này mới vui vẻ: "Được, sau này mẹ sẽ cố gắng kiếm tiền, để dành đủ của hồi môn cho con, muốn gả cho ai thì gả."

Mục Kinh Trập cười nói: "Được."

Bây giờ cô không nên nói rằng cô không muốn kết hôn để tránh kích thích Lý Chiêu Đệ.Hai người đang nói chuyện trong phòng, Đường Mặc Linh ở bên ngoài thấy Mục Kinh Trập không xuất hiện, biết cô nhất định cũng khổ tâm, đành phải rời đi.Nhưng ngày hôm sau anh ta lại đến và vẫn mua một thứ gì đó, nhưng lần này không phải thịt mà là quả hạch đào chiên giòn, trái cây đóng hộp và các thực phẩm khác.Đặc biệt có nhiều trái cây đóng hộp, anh đã mua cả thùng."

Vừa có người cho nên tôi mang theo, mọi người trong nhà cùng chia nhau".Mục Kinh Trập động tác nhanh chóng, hào phóng chia sẻ với mọi người một vài hộp, Mục Kinh Trập vốn là đang nhóm lửa cũng bị anh nhét ba hộp."

Ồ, cảm ơn."

Mục Kinh Trập vội vàng cảm ơn.Thấy cô nhận được, Đường Mặc Linh cuối cùng cũng mỉm cười.Anh vẫn nhớ cách Mục Kinh Trập cầm trái cây đóng hộp trước đây, dường như cô rất thích ăn nó.Anh biết Mục Kinh Trập không nỡ chia xa những đứa trẻ đó, ăn xong sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đúng không?Nhớ tới lúc trước còn hoài nghi Mục Kinh Trập diễn kịch, anh cảm giác như cách xa mấy đời.Mặc dù bà Mục có chút không hài lòng vì Đường Mặc Linh đã cho mọi người, nhưng bà ta và Mục Tuyết vẫn có nhiều hơn những người khác nên bà ta rất vui."

Đứa nhỏ này, bận rộn như vậy mỗi ngày đều tới đây, mang theo nhiều thứ này."

Bà Mục thấy anh thành thật như vậy, liền cho cậu cơ hội ở một mình với Mục Tuyết: "Đi chấm bài tập với Tiểu Tuyết đi."

Mục Tuyết nhìn trái cây đóng hộp trên bàn, trong lòng không vui lắm.Cô ấy đã ăn rất nhiều loại trái cây đóng hộp mà người nông thôn ít ăn, thậm chí cô ấy còn có thể hái chọn, chỉ ăn vị đào mà mình thích.Cô ấy nói với Đường Mặc Linh rằng cô ấy chỉ ăn thích đào trong trái cây đóng hộp, nhưng anh không quan tâm chút nào và đưa cho cô ấy cam.Bà Mục chỉ nghĩ rằng Đường Mặc Linh ở đây vì Mục Tuyết mà đến, nhưng bà cảm thấy có gì đó không ổn.Đường Mặc Linh trước đây vẫn luôn mang theo đồ đạc, nhưng những gì anh mang theo hai ngày này khác với những gì anh đã mang trước đó."

Hai ngày nay ngày nào anh cũng tới?"

Mục Tuyết thấp giọng hỏi Đường Mặc Linh, cô ấy muốn biết có phải là bởi vì Mục Kinh Trập hay không.Cô ấy luôn cảm thấy giữa Đường Mặc Linh và Mục Kinh Trập có gì đó không ổn, bởi vì Đường Mặc Linh luôn đến gặp Mục Kinh Trập, nhưng Mục Kinh Trập lại cư xử bình thường, không để ý nhiều đến Đường Mặc Linh.Mục Tuyết sắp điên rồi, cô cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, nhưng trực giác của một người phụ nữ lại khiến cô bất an.Đường Mặc Linh dừng một chút: "Anh đương nhiên là tới để gặp em."

Anh nói ngoài miệng, nhưng trái tim anh không thể lừa dối chính mình.Đúng vậy, anh vẫn thích Mục Tuyết, nhưng mấy ngày nay, thời gian anh nghĩ đến Mục Tuyết đã ít hơn rất nhiều.Ngay cả với anh cũng không thể phân biệt được, không biết liệu anh đến thôn Đại Đông là vì Mục Tuyết hay vì Mục Kinh Trập.

----------------------------------------------------Editor: ý là sắp tới cũng là hè nên tui cũng khá rảnh hơn thường ngày , tui mới ngoi lên đây hỏi mọi người là mọi người thích lịch đăng như nào nè:1.

10 chap/7 ngày2.

5 chap/ 4 ngàyhoặc là mọi người muốn giữ nguyên 10 chap/10 ngày cũng được=]]]
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 76: Trở về


Đường Mặc Linh trước đây cũng thường xuyên đến, nhưng chưa bao giờ đến liên tục như vậy.Đường Mặc Linh cũng biết có gì đó không ổn với bản thân, nhưng anh không thể kiểm soát nó.Anh chỉ muốn vạch trần bộ mặt thật của Mục Kinh Trập và dụ cô ta báo thù, nhưng cuối cùng lại đem chính mình chìm đắm vào.Anh chính là lo lắng cho Mục Kinh Trập, tức giận vì chuyện đã xảy ra với cô và vì lo lắng cho Mục Kinh Trập, anh nhất định phải tới gặp cô, nhìn cô một cái mới có thể yên lòng.Đường Mặc Linh đã kiềm chế bản thân không đến vào ngày thứ ba, liền trút giận lên những người đã bắt nạt Mục Kinh Trập.Bởi vì ép hôn không thành, cuối cùng Dương Khánh và Triệu Lan, bao gồm cả Thiệu Kỳ Vân, không bị kết án, nhưng bọn họ cũng lột được một lớp da.Thiệu Kỳ Vân cảm thấy xấu hổ, không còn mặt mũi tiếp tục ở lại thôn, liền trực tiếp quay trở về huyện thành.Thiệu Kỳ Vân có ký túc xá của riêng mình, mặc dù đang trong kỳ nghỉ nhưng cô ta vẫn có thể sống ở đó.Không ngờ khi đến trường, cô ta mới biết mình đã bị đuổi.Trường học biết được việc cô ta đã làm, liền ra quyết định đuổi cô ta, thậm chí còn tìm người thay thế.Công việc này không đòi hỏi quá nhiều về trình độ, có bao nhiêu người đang chờ, tốc độ thay thế rất nhanh.Hành lý của Thiệu Kỳ Vân đã được đóng gói xong cho cô ta, cũng không cho phép quay lại kí túc xá, nói rằng sợ cô ta cũng đem mình ép gả cho mấy học sinh.Thiệu Kỳ Vân sắp phát điên rồi, cô ta không biết làm thế nào mà tin tức lại đến được trường."

Tôi bị oan, tôi không làm gì cả, sao có thể đối xử với tôi như vậy?

Chẳng lẽ Mục Kinh Trập cố ý đến gây chuyện để trả thù tôi sao?

Là cô ta sao?"

Người gác cổng lắc đầu: "Ai là Mục Kinh Trập, tôi chưa từng nghe nói qua, cô đã làm gì thì trong lòng cô cũng rõ nhất, đừng làm loạn nữa, đi nhanh đi."

Trong hai ngày qua, trong trường lan truyền tin đồn Thiệu Kỳ Vân ép chị dâu góa bụa đi lấy người khác để lấy của hồi môn làm của riêng.Nhà trường rất coi trọng, yêu cầu giáo viên phải quản tốt việc của lớp mình, khi học sinh về phải nhấn mạnh với các em việc này là sai.Trường có nhiều học sinh đến từ các bản miền núi xa xôi, học giỏi nhưng nhà nghèo, có em bỏ học lấy chồng.Nhiều em không tự nguyện, chưa đủ tuổi kết hôn nhưng bố mẹ quyết định dù muốn hay không.Nhà trường cũng rất bất lực, đặc biệt không muốn tình huống như vậy tái diễn, sau khi nghe được sự việc của Thiệu Kỳ Vân đã vô cùng coi trọng, đã đưa ra văn bản thông báo đặc biệt về vấn đề này.Cô ta tuyệt đối không được phép cứ như vậy ở lại trường học, nếu không dạy dỗ học sinh hư thì làm sao bây giờ?

Nếu học sinh bị bán thì phải làm sao?Bằng cách này, Thiệu Kỳ Vân đã trở thành một tài liệu giảng dạy về sự sai trái, đồng thời cũng mất đi công việc mà cô ta đã nỗ lực cất công mới có được."

Mục Kinh Trập, nhất định là Mục Kinh Trập làm loạn."

Thiệu Kỳ Vân và Triệu Lan nghiến răng, chỉ hận không thể xé xác người kia ra.Đáng hận, đáng hận, bọn họ bị đuối lý, trước khi quay về đã bị người trong thôn sỉ vả, về chuyện đã xảy ra với Thiệu Kỳ Vân, mọi người chỉ có hai chữ - đáng đời.Thái độ của người trong thôn đối với Mục Kinh Trập không giống như trước đây.Bọn họ chỉ chờ Mục Kinh Trập làm ăn càng ngày càng lớn, không còn cách nào khác, tuyển thêm nhân công, bọn họ đi theo cũng có thể kiếm được tiền.Sự việc lần này của Thiệu Kỳ Vân và Triệu Lan cũng sẽ ảnh hưởng đến họ.Có một sự náo động trong thôn, nhưng Mục Đằng cùng Mục Kinh Trập đều im lặng, cũng chưa từng lộ mặt.Đường Mặc Linh chịu đựng được một ngày, nhưng vào ngày thứ hai anh không thể không mang một đống đồ đến thôn Đại Đông một lần nữa.Nhưng hóa ra Mục Kinh Trập không ở Mục gia.Cô đã trở lại Thiệu gia, đến cùng cô cũng không thể buông bỏ những đứa trẻ đó.Bà Mục sắc mặt âm trầm mắng Mục Kinh Trập, bà ta không chào đón Mục Kinh Trập trở về, nhưng bà cũng bất mãn khi Mục Kinh Trập lại đi.Đường Mặc Linh không hiểu sao cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng không khỏi thất vọng.Cuối cùng, Mục Kinh Trập không thể bỏ qua những đứa trẻ đó.Điều này khiến anh cảm thấy mình đã không nhìn lầm người, trong lòng nhẹ nhõm, cũng có chút thất vọng, dù sao thì cô cũng đã quay về.Trong nhất thời, Đường Mặc Linh cảm thấy hơi ghen tị với Thiệu Đông và những người khác.Bà Mục liên tục cằn nhằn, nhưng Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ thì lơ đi, đặc biệt là Mục Đằng, người luôn nghĩ về những lời của Mục Kinh Trập với vẻ mặt ủ rũ, áp thấp dần lan rộng.Mỗi buổi sáng Mục Kinh Trập đều dậy sớm, chờ đến khi Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ thức dậy, cô đã chuẩn bị xong nước rửa mặt cho hai người họ.Mục Kinh Trập đã như vậy trong hai ngày qua, thậm chí còn đun nước cho họ rửa chân vào ban đêm.Mục Đằng nhìn thấy Mục Kinh Trập, trực giác mách bảo không tốt lắm, một lúc sau, Mục Kinh Trập mới thật sự mở miệng."

Cha mẹ, hôm nay con muốn trở về, con không bỏ được bọn nhỏ, con luôn nhớ tới bọn chúng."

Bọn chúng, không cần phải nói cũng biết là ai."

Con cuối cùng cũng là muốn trở về?"

"Ừm, cha mẹ, con xin lỗi đã không nghe lời hai người, nhưng nếu cứ như vậy, con sẽ luôn khó chịu."

Lý Chiêu Đệ như mất hết khí lực, lẩm bẩm nói: "Cuối cùng vẫn phải quay về, ta biết con không thể buông bỏ được bọn chúng, kiểu gì cũng quay về..."

Bà ước gì không phải như vậy, nhưng bà đã luôn ghi nhớ biểu hiện của Mục Kinh Trập trong hai ngày qua.Cô luôn lơ đãng, nhìn về hướng nhà họ Thiệu, đôi khi ngẩn ngơ, vô tình gọi tên bọn chúng.Mấy đêm nay cô ngủ không ngon, Lý Chiêu Đệ đã nhìn thấy tất cả."

Đứa nhỏ ngốc, con sao lại ngốc như vậy, sao lại chọn con đường khó đi nhất."

Mục Kinh Trập đã suy nghĩ rất thấu đáo: "Không làm gì thẹn với lương tâm là được, con và chúng có duyên."

Cô trở lại ở lại ba ngày, đầu tiên là để xoa dịu Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ.

Thứ hai là để bình tĩnh hơn.Cô không có sở thích lao vào làm mẹ kế, thế nhưng ở chung lâu ngày với bọn chúng vẫn có tình cảm.Nhiều kế hoạch tương lai của cô đều có liên quan mật thiết đến chúng, cô cũng nghĩ rằng kiểu sống đó rất thú vị.Sau khi trở về Mục gia, ngược lại nơi đây cũng không có gì ràng buộc cô.Ở Thiệu gia, cô là gia chủ, nhưng đối với Mục gia, cô cảm thấy mình phụ thuộc vào người khác, cũng cần nể mặt người ta, giống như lúc đầu cô nghĩ như vậy.Bây giờ cô ấy thuê nhà ở huyện không phải là không thể, nhưng tổ sản xuất của cô lại ở trong thôn.Vẫn là miễn cưỡng khi chuyển đến thị trấn và huyện cùng một lúc, hơn nữa cô không muốn bỏ cuộc giữa chừng.Như là bây giờ đang chăm sóc đám Thiệu Đông, cùng lắm là hai năm, trong khoảng thời gian ngắn, mấy đứa trẻ có thể không cần cô chăm sóc nữa.Mà cô cho tới bây giờ cũng chưa gặp được người nào thích hợp, cũng không có dự định kết hôn, cho nên vẫn phải quay về.Sau khi suy nghĩ trong ba ngày, Mục Kinh Trập đã nghĩ rõ ràng."

Cha mẹ đừng lo lắng, con sẽ không sao và sẽ thật hạnh phúc.

Hai người đừng luôn lo lắng cho con.

Con đã lớn rồi, con sẽ tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình."

"Mau chuẩn bị sạp hàng đi, đừng vì con mà nghỉ, làm ăn mưa nắng đều là như vậy, vô cớ đóng hàng vài lần, liền sẽ bị ảnh hưởng."

Mục Đằng không nói lời nào, nhưng ông biết Mục Kinh Trập đã mở miệng là không thể thay đổi, đứa nhỏ này tính tình ngang ngạnh, đã quyết sẽ không quay đầu lại.Nghĩ đến cảnh Thiệu Đông quỳ xuống nói những gì, nghĩ đến hai ngày nay vẫn lén lút đến thăm cô, ông biết trong lòng Mục Kinh Trập có những đứa trẻ đó, trong lòng những đứa trẻ đó cũng có cô.Mục Đằng thở dài: "Cũng là chính mình lựa chọn con đường, sau này đừng khóc lóc hối hận với ta."

"Con sẽ không."

Mục Kinh Trập lại nhấn mạnh: "Cha mẹ yên tâm, con sẽ không sao."
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 77: Sẽ không rời đi


Thiệu gia những ngày qua thật u ám.Tất cả những tiếng cười nói vui vẻ trước đây đều biến mất, chỉ còn lại áp lực thấp và phiền muộn, thậm chí còn tệ hơn cả trước khi Mục Kinh Trập đến.Giống như những gì Thiệu Đông nghĩ, sau khi sống một cuộc sống tốt đẹp như vậy, nhìn thấy ánh sáng, lại trở lại bóng tối, ai có thể chịu đựng được.Thiệu Kỳ Dương muốn chăm sóc bọn nhỏ, nhưng anh không thể rời bỏ công việc của mình được, đi sớm về muộn, căn bản là không thể.Thiệu Đông giữ vững tinh thần để chăm lo cho các em, nhưng chúng đều mặt ủ mày chau, Thiệu Bắc và Thiệu Trung liên tục khóc và nói rằng chúng nhớ mẹ.Ăn cơm cũng nhớ đến, nghe đài cũng nhớ đến, đi ngủ cũng nhớ đến, mỗi giờ mỗi phút đều nhớ đến cô.Thiệu Tây một mực sáng tác văn, trước đây trong lòng luôn khó chịu xen lẫn chút thẹn thùng, cậu luôn tránh những bài luận về mẹ mình vì cậu cảm thấy mình không có mẹ.Cậu cũng chưa bao giờ viết về Mục Kinh Trập vì cậu sợ cô tự cao, nhưng bây giờ lại rất hối hận, kỳ thực cậu có rất nhiều thứ muốn viết.Khi cô còn ở Thiệu gia, cậu đã không trân trọng cô, luôn nghi ngờ ý định của cô, bây giờ cô đã đi rồi, cậu hối hận vô cùng.Bây giờ cậu đã viết nó, nhưng cô thì không thể nhìn thấy nó nữa và cũng không có ai động viên cậu nữa, cũng không ai nói rằng cậu viết rất hay.Cậu biết là đã muộn, nhưng dù thế nào cậu vẫn muốn viết cho Mục Kinh Trập.Cô rất thích sáng tác của cậu, chỉ cần cô muốn, cậu sẽ đưa cho cô.Thiệu Nam lại rất yên tĩnh, không nói gì cả, luôn trong trạng thái đờ đẫn.Cậu cũng hối hận vì mình không đủ tốt với Mục Kinh Trập.Rõ ràng là có thể tốt hơn, nhưng cậu lại keo kiệt không làm.Thiệu Trung vẫn thổi sáo, nhưng tiếng sáo của cậu bé không còn giai điệu vui vẻ nữa mà trở nên buồn bã, nghe xong chỉ muốn khóc.Thiệu Trung không chơi được một bản nhạc hoàn chỉnh, vì đến khúc đó sẽ bật khóc.Theo kế hoạch, chúng sẽ đến trường nghệ thuật để tiếp tục học ngoại ngữ và đọc sách, nhưng mọi thứ đã bị gián đoạn.Bọn chúng len lén đi xem Mục Kinh Trập, lại không gặp được, cũng không dám để cho Mục Kinh Trập nhìn thấy bọn chúng.Thiệu Bắc hái những bông hoa và bí mật đặt chúng trước cửa Mục gia, muốn tặng chúng cho Mục Kinh Trập để cô vui.Mỗi khi trời tối, Thiệu Bắc và Thiệu Trung luôn khóc, nháo nhào muốn tìm Mục Kinh Trập, nhưng đều bị Thiệu Đông ngăn lại.Thiệu Đông cấm chúng đi, nếu đi thì chỉ làm Mục Kinh Trập thêm khó xử.Bọn chúng cứ như vậy chịu đựng qua ba ngày, ngày hôm đó tỉnh lại vẫn như cũ, không có tiếng cười, không có trứng, bọn nhỏ bơ phờ, không nghĩ đến lại có chuyện xảy ra.Vì chuyện của Thiệu Kỳ Vân và Triệu Lan, người hàng xóm bên cạnh đã chán nản, luôn né tránh bọn họ khi chạm mặt, bọn Thiệu Phúc cũng bị ghét bỏ.Bọn họ liền giận cá chém thớt với đám Thiệu Đông, biết rằng Mục Kinh Trập không ở bên cạnh, về sau cũng sẽ không quay lại, vì vậy bọn họ nhịn không được chạy đến chễ giễu.Điều này hoàn toàn giống như xát muối vào vết thương của mấy đứa trẻ, Thiệu Bắc và Thiệu Trung vừa nghe đã khóc, Thiệu Phúc đắc ý và muốn tiếp tục bắt nạt chúng, giành lấy thứ mà trước đây chúng cho rằng mình không thể lấy được.Nhưng khi vừa động thủ, Thiệu Bắc và Thiệu Trung, những người vẫn còn đang khóc trước đó, đã xông ra, tiến lên và giật lại, lớn tiếng mắng mỏ bọn họ."

Đây là của mẹ ta mua cho ta, ngươi không được lấy trộm!"

"Mẹ của ngươi đâu còn ở đây, Mục Kinh Trập không cần ngươi nữa, mau đưa cho ta!"

Một câu hoàn toàn chọc giận năm đứa trẻ, cuối cùng Phúc Lộc Thọ Hỉ bị đánh.Đây là lần đầu tiên, trước đây bọn chúng căn bản không phải là đối thủ của bọn Thiệu Phúc, dù sao bọn chúng vẫn còn quá nhỏ.Nhưng trong khoảng thời gian này, vì có Mục Kinh Trập, bọn chúng đã cao lớn hơn, mạnh mẽ hơn, dũng cảm hơn, cũng biết điểm yếu của người khác nên đặc biệt nhắm vào điểm yếu đó ra tay, chỗ nào đau thì đánh.Cuối cùng, Phúc Lộc Thọ Hỉ bị đánh đến trực tiếp bỏ chạy.Thiệu Đông và những người khác đã thắng, nhưng ngược lại không vui chút nào, nhìn những thứ mà Mục Kinh Trậpe mua cho, chúng càng cảm thấy khó chịu hơn.Thiệu Đông hìn thấy mọi người đều khó chịu, nhưng cậu phải kìm lại."

Đừng khóc, chúng ta có thể đánh bại bọn họ, sau này có thể càng tốt bảo vệ chính mình, đừng khóc."

Đừng nghĩ đến việc tìm kiếm Mục Kinh Trập nữa.Thiệu Đông dẫn các em vào bếp, đang định làm đồ ăn cho bọn chúng, nhưng vừa đi vào, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói."

Tiểu Bắc Tiểu Trung, ta đã trở lại, các con ở nơi nào?"

Trong lúc nhất thời bọn chúng còn cho rằng mình nghe lầm, nhất thời không nhúc nhích.Mấy ngày nay bọn chúng luôn có loại ảo giác này, cho rằng Mục Kinh Trập đã trở lại, nhưng mỗi lần ra ngoài xem đều là giả."

Thiệu Đông?"

Nhưng bọn chúng lại nghe thấy, lần này còn có tiếng bước chân, tăng thêm cảm giác chân thực.Thiệu Trung là người đầu tiên chạy ra ngoài và nhìn thấy Mục Kinh Trập trong nháy mắt."

Mẹ!"

Thiệu Trung kêu một tiếng chạy tới.Thiệu Bắc theo sát phía sau: "Mẹ, thật là mẹ, mẹ đã về rồi."

Các anh trai không thể ngồi yên được nữa, lao ra ngoài.Thiệu Tây lao nhanh đến mức loạng choạng và suýt ngã.Thiệu Bắc và Thiệu Trung ôm Mục Kinh Trập vui mừng kêu lên: "Mẹ, mẹ rốt cuộc đã trở về."

"Huhu, chúng con nghĩ rằng mẹ không cần chúng con nữa, sau này cũng không cần nữa."

Mục Kinh Trập hai mắt cũng đỏ hoe ôm lấy bọn trẻ: "Thật xin lỗi, là lỗi của ta, ta nên trở lại sớm hơn."

"Không phải mẹ sai, là lỗi của bà nội, bọn họ bắt nạt người."

Thiệu Bắc nói xong liền phủ nhận: "Không phải, là con gọi nhầm, bọn họ không phải bà nội a, bọn họ đối với mẹ như vậy, chúng con cùng bọn họ đã cắt đứt quan hệ rồi, không nhận bọn họ nữa."

"Đúng vậy, chúng con chỉ cần mẹ, không phải họ."

Thiệu Trung gật đầu, người vừa dũng cảm đánh nhau vừa rồi lại kéo Mục Kinh Trập lại khóc lóc kể lể."

Bọn họ đều là người xấu, vừa rồi tới đoạt đồ của chúng con."

Người thân yêu của chúng đã trở lại, Thiệu Bắc và Thiệu Trung liền đem những suy nghĩ và bất bình của chúng nói với Mục Kinh Trập."

Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, ngày nào con cũng nhớ mẹ, đêm nào con cũng mơ thấy mẹ."

"Con cũng nhớ mẹ.

Mỗi ngày trong mơ con đều nhớ đến mẹ, nghĩ đến liền khóc."

"Ta cũng nhớ các con, trong mơ cũng đều nhớ các con."

Ba người ôm nhau khóc, Thiệu Đông, Thiệu Tây, Thiệu Nam nhịn không được đôi mắt đỏ hoe, nhưng cố kìm lại, đứng bên cạnh nhìn cô chằm chằm.Mục Kinh Trập kéo cả người bọn chúng: "Sao trông gầy như vậy?

Ăn uống không ngon sao?"

Vốn là đang nhịn lại, nhưng câu hỏi này của Mục Kinh Trập lại khiến tất cả đỏ mắt."

Người không ở đây, tụi con làm sao có thể ăn ngon, làm sao có thể không gầy."

Vừa nói ra lời này, cũng không kìm được nước mắt, cuối cùng biến thành bão đoàn khóc.Mục Kinh Trập trong lòng vừa chua chát vừa ngọt ngào, khi tâm trạng của cô bình tĩnh lại, liền vội vàng dỗ dành bọn trẻ."

Được rồi, đừng khóc nữa, trở về lần này ta sẽ bù đắp cho các con, ăn nhiều thêm sẽ không gầy nữa."

Cô lấy khăn tay lau nước mắt cho mấy đứa trẻ: "Mắt các con khóc sắp sưng hết lên rồi, đừng khóc nữa, chúng ta giống như trong phim truyền hình, khóc thành một đoàn, khóc nữa là người trong thôn sẽ chạy đến đó, nín đi nào."

Vừa nói đến đây, Thiệu Bắc đã bật khóc và cười.Thiệu Bắc và Thiệu Trung bám lấy Mục Kinh Trập không chịu buông ra, Thiệu Đông và những người khác có chút xấu hổ.Thiệu Nam nhìn cô: "

Sau này người sẽ không đi nữa chứ?

Sẽ không giống như lần này bỏ chúng con mà đi?"

Khuôn mặt bướng bỉnh, nhưng đôi mắt rất thận trọng.Mục Kinh Trập khẳng định gật đầu: "Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ không rời đi, chờ các con lớn lên, không cần ta nữa, ta sẽ rời đi."
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 78: Đều gọi là mẹ


Mục Kinh Trập cảm thấy dù sao cô vẫn còn trẻ, năm nay cô mới hai mươi, nuôi mười năm nữa cũng chỉ ba mươi.Khi đó đám Thiệu Đông gần như sẽ trưởng thành, Thiệu Trung cũng đã lớn, đến lúc đó sẽ không cần cô nữa.Thiệu Nam vừa nghe xong liền buột miệng nói: "Không có gì ngoài ý muốn cả, người không được rời đi."

Đi một lần liền sợ hãi, hiện tại Mục Kinh Trập trở lại, lại cho bọn chúng hi vọng, chúng không dám nghĩ hi vọng kia lại một lần nữa tiêu tan.Cậu nói xong, cảm thấy giọng điệu của mình không tốt, có chút lúng túng bổ sung nói: "Chúng con sẽ đối tốt với người, sau đó cùng hiếu thuận với người, để cho người sống thật tốt."

"Đúng vậy."

Thiệu Tây đáp: "Bây giờ chúng con chưa có năng lực nhưng sau này sẽ có tiền đồ, cho người mỗi ngày đeo vàng bạc sống sung sướng."

Mục Kinh Trập cười ha hả: "Thật là mỗi ngày đều đeo vàng bạc?"

Thiệu Tây đen mặt: "Người không tin sao?

Chúng con nói được sẽ làm được, nhất định sẽ làm cho cuộc sống của người còn tốt hơn là đi tái hôn."

Cậu sợ Mục Kinh Trập không tin nên nghiêm túc nói: "Con gái trong thôn lấy chồng chưa chắc đã sung sướng, đều vất vả hầu hạ mẹ chồng và cả nhà chồng, nhưng còn phải bị chê trách, không có một phút nghỉ ngơi nào cả, luôn bị coi như người ngoài.

Đã lập gia đình thì đã được coi là người ngoài, về nhà mẹ đẻ cũng vẫn là người ngoài.

""Còn chưa tính đến phải sinh con, vốn là sinh con nguy hiểm lắm.

Vậy mà còn phải kén chọn con gì.

Nhà này muốn con trai, nhà kia muốn con gái.

Họ có thể chết sau khi sinh, năm ngoái cái thím nhà kia cũng vì thế mà đã qua đời."

"Người không cần sinh, đã có chúng con, sau này chúng con sẽ hiếu thuận với người, người không cần gánh vác cả nhà, sau này chúng con sẽ giúp việc nhà, nhà cũng sẽ do người làm chủ, không bị người khác coi thường.

Chúng ta sẽ là một gia đình thực thụ."

Mục Kinh Trập nghe vậy kinh ngạc nói: "Làm sao con có thể nói ra những chuyện như vậy?

Chẳng lẽ là Thiệu Tây....Con là xuyên không tới đây?

Hay là trọng sinh?Thiệu Tây khó hiểu: "Xuyên cái gì?

Mấy cái này nhìn một cái liền thấy."

Cậu đã phân tích và tổng kết trong hai ngày nay, thậm chí còn muốn đến Mục Kinh Trập, phân tích lý luận với cô để cô quay lại.Nhưng không đi được.Bây giờ Mục Kinh Trập đã trở lại, liền nhịn không được nói ra.Mục Kinh Trập nghe cậu nói rằng là đã thấy, trong lòng khen ngợi khả năng quan sát và sự nhạy bén của Thiệu Tây, nghĩ rằng không có gì lạ khi cậu có thể trở thành một nhà văn, bởi vì cậu có thể nhìn thấu hiện tượng và nhìn ra bản chất.Thấy Mục Kinh Trập giơ ngón tay cái lên, Thiệu Tây thở phào nhẹ nhõm."

Chúng con là thật lòng, cũng không muốn người chiếu cố chúng con cả đời, sau này nếu muốn kết hôn, chúng con sẽ không ngăn cản, còn có thể giúp người, đến lúc đó người muốn gả cho ai cũng được, chúng con sẽ cho người rất nhiều của hồi môn, nếu như hắn dám bắt nạt người, chúng con sẽ xử lý hắn."

Thiệu Tây cuối cùng kết luận: "Ngược lại nếu người thích ai, chúng con sẽ giúp người lấy được."

Câu cuối rất kiêu ngạo, thích ai cũng bắt về lấy được.Nghe giống kiểu phất tay một khác liền đem dâng lên trước mặt cho cô vậy.Điều này nghe không giống một đứa trẻ bảy tuổi nói, cho dù sớm sang tám tuổi, nhưng vẫn là một đứa trẻ.Mục Kinh Trập: "..."

Cô rất phục, không hổ danh là nhà văn, có thể tóm tắt và nói như thế này, lời nói của cậu sắc bén, chắc như đinh đóng cột, sức thuyết phục lại siêu mạnh, siêu ấm lòng.Đúng vậy, Mục Kinh Trập cảm động, là một người phụ nữ nhất định sẽ bị những lời này làm cho cảm động.Mục Kinh Trập không nhịn được duỗi ngón út ra: "Vậy chúng ta một lời đã định."

Thiệu Tây hai mắt sáng lên, duỗi ra ngón út móc ngoéo một cái: "Thành giao!"

Thiệu Đông ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, Thiệu Nam nhìn Mục Kinh Trập với đôi mắt sáng ngời, rõ ràng là không đúng lúc, lại không nhịn được hỏi Mục Kinh Trập hứng thú nhất câu nói nào.Mục Kinh Trập: "..."

Muốn cô chọn như vậy sao?Tất nhiên, cô bị cám dỗ bởi ăn sung mặc sướng và tiền tiêu không hết rồi, còn đàn ông chỉ là điều kiện phụ.Thiệu Đông không nhịn được cười, kéo cánh tay Thiệu Nam, không sai biệt lắm liền chuyển đề tài hỏi Mục Kinh Trập: "...

Người ăn cơm chưa?"

Lúc trước đứng trước mặt Mục Đằng kêu mẹ nên bây giờ cậu lại có chút xấu hổ khi đối mặt với cô."

Chưa, ta muốn trở về làm cho các con ăn, các con ăn chưa?

" Mục Kinh Trập vừa hỏi vừa giúp Thiệu Đông lau bụi trên mặt.Sau khi xoa xong, Mục Kinh Trập cảm thấy có gì đó không đúng: "Thiệu Đông, sao mặt con nóng thế?

Con phát sốt à?"

"Anh lại phát sốt?"

Thiệu Tây lập tức sờ sờ mặt Thiệu Đông: "Sao ban ngày lại phát sốt?"

Mục Kinh Trập sau đó mới biết rằng Thiệu Đông đã bị ốm trong hai ngày qua.Lần trước cậu quỳ khóc, trên người có nhiều vết trầy xước, đêm đó cả người cũng nóng rần đi.Đã hai ngày rồi, cũng là buổi tối mới phát sốt.Nhưng cậu vẫn kiên trì, uống thuốc mà Mục Kinh Trập mua trước đó, hàng ngày vẫn dậy chăm sóc các em.Trong lòng cậu có quá nhiều chuyện, bệnh cũng không dám bệnh, nếu như ngã bệnh sẽ càng rối tung.Khi Mục Kinh Trập trở lại, Thiệu Đông thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh liền ngã bệnh.Cậu không sốt cao, nhưng có triệu chứng cảm lạnh, Mục Kinh Trập đưa cậu đi gặp bác sĩ và chăm sóc cậu.Mấy đứa em trong lòng áy náy, thay phiên nhau túc trực bên giường bệnh anh trai.Mục Kinh Trập vừa quay lại, chúng đã có sức sống, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.Thiệu Đông buổi tối không phát sốt, nhưng lúc nào cũng khát nước, đổ mồ hôi, nửa đêm uống nước xong lại đi toilet.Mãi đến nửa đêm mới yên.Rạng sáng ngày hôm sau, Mục Kinh Trập sờ trán Thiệu Đông, phát hiện cậu không còn sốt nữa, sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều nên cũng yên tâm.Thiệu Đông sững sờ mở mắt ra, còn chưa tỉnh hẳn, nhìn thấy khuôn mặt của Mục Kinh Trập, không khỏi mỉm cười, nhẹ giọng gọi mẹ.Mục Kinh Trập sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng đã bị Thiệu Đông ôm vào lòng."

Mẹ, mẹ đừng đi, tâm nguyện của con còn rất nhiều..."

"Được, ta không đi."

Mục Kinh Trập ôm chặt Thiệu Đông.Cô rất ngạc nhiên khi Thiệu Đông sửa cách xưng hô, nhưng cũng không từ chối, trong lòng như mềm nhũn ra.Thiệu Đông bị ôm chớp chớp mắt, càng tỉnh táo lại, sau đó liền xấu hổ.Cậu... cậu thực sự đã gọi mẹ, đồng thời cũng nói ra những gì trong lòng mình.Cậu chỉ nghĩ đó là một giấc mơ trong sự bàng hoàng, nhưng hóa ra đó là sự thật.Thiệu Đông cứng đờ lúng túng, rồi bắt gặp ánh mắt của Thiệu Nam.Thiệu Nam đến gặp cậu lại đúng lúc nhìn thấy cảnh này."

Anh, anh đỏ mặt rồi, xấu hổ khi gọi mẹ sao?"

Thiệu Nam đùa giỡn đi vào, 'than thở' với Mục Kinh Trập, "Mẹ, anh trai, anh ấy xấu hổ."

Thiệu Đông chỉ vào Thiệu Nam: "Em. . ."

Thiệu Nam nhìn Mục Kinh Trập đang nhìn chằm chằm mình, bình tĩnh nói: "Con gọi người là mẹ được không?

Con cũng muốn gọi như thế, kỳ thực trước đó nếu người bảo chúng con đổi, con cũng sẽ đổi."

Mục Kinh Trập: "...Có thể, tất nhiên là có thể, ta chỉ là có hơi..." sủng thụ nhược kinh.Mục Kinh Trập luôn cảm thấy rằng cô có chút không nhìn thấu về Thiệu Nam, còn Thiệu Đông thì không cần phải nói, cậu tương đối trầm mặc ít nói.Không ngờ, hai người đột nhiên cùng nhau gọi mẹ, nghe cũng hốt hoảng.Sau khi bị Thiệu Nam nói, Thiệu Đông vứt bỏ sự ngượng ngùng: "

Sau này mong người chiếu cố con hơn, mẹ."

Không giống như ba đứa em, Thiệu Đông cùng Thiệu Tây đã từng gọi mẹ, thậm chí còn có những ký ức mơ hồ về mẹ của chúng.Bây giờ gọi một chữ "mẹ" cũng không còn cảm giác oán giận mà chỉ thấy nhẹ nhõm.Hai người tùy ý đổi cách xưng hô, khiến Thiệu Bắc vô cùng hưng phấn: "Anh cả cùng anh ba đều gọi là mẹ."

"Đều gọi là mẹ."

Thiệu Trung cười nói: "Chỉ còn thiếu mỗi anh hai thôi."

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Thiệu Tây, người duy nhất không thay đổi quyết định.Thiệu Tây: "..."

Không, tại sao tất cả mọi người đều thay đổi ý định và bỏ mặc cậu?
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 79: Nằm mơ


Thiệu Tây hung hăng trợn mắt nhìn Thiệu Đông và Thiệu Nam, cậu luôn biết rằng người em ba gian xảo, nhưng không ngờ rằng người anh cả cũng thay đổi, cũng không rủ theo cậu.Cậu ậm ừ, rất không vui.Mục Kinh Trập cho rằng cậu không muốn, vội vàng nói: "Có gọi hay không cũng không sao, gọi thế nào cũng được, không muốn gọi dì cũng có thể gọi chị."

Cô thích được gọi là chị, nghe rất trẻ đó nha.Thiệu Tây nghe thấy điều này liền trở nên lo lắng: "Ai nói con không muốn, con. . . con mới không gọi là chị, nó sẽ làm rối loạn bối phận."

Cậu lẩm bẩm và ậm ừ gọi mẹ một cách mơ hồ, vừa nhanh vừa gấp gáp, như thể miệng cậu bị bỏng bởi từ mẹ, cuối cùng tiếng gọi hoàn toàn không nghe rõ.Thiệu Trung thành khẩn hỏi: "Anh hai, em nghe không rõ, anh không muốn gọi mẹ sao?"

"Làm sao có thể!"

Thiệu Tây tức giận: "Mọi người đều đổi cách xưng hô, anh đương nhiên cũng sẽ đổi."

Cậu lại nhìn Mục Kinh Trập và lẩm bẩm: "Nếu con không thay đổi xưng hô, người lại nghĩ rằng con không chào đón người, nhưng con không có ý đó."

Nói xong ngửa cổ đỏ mặt kêu: "Mẹ!"

Tiếng mẹ này hét rất to, làm lũ chim sẻ trên mái nhà giật mình, mấy con gà đang mò ăn cũng giật mình."

Bây giờ có nghe thấy không?

Nghe rất rõ à nha."

Thiệu Đông: "..."

Ai không biết tưởng gọi kẻ thù.Mục Kinh Trập cũng cảm thấy như vậy, cô nhịn không được phụt một tiếng, "Ài, ta nghe thấy rồi."

Cô sờ sờ đầu Thiệu Tây, nhìn cậu đỏ mặt, vuốt tóc: "Có thể gọi mẹ là mẹ, mẹ rất vui."

Thiệu Tây lúc này mới hài lòng, được khen như vậy, trong lòng có chút luống cuống, không khỏi có chút đắc ý."

Đương nhiên, có bao nhiêu người muốn con hét, nhưng con không có hét đâu đấy."

Sau đó Thiệu Trung ngẩng đầu, thành thật hỏi: "Có hả?

Ai vậy?

Anh hai?"

Cậu thực sự tò mò, bởi vì dường như không có người như vậy trong thôn.Thiệu Tây: "..."

Cậu đánh thật mạnh vào đầu Thiệu Trung, vò rối tung mái tóc của cậu bé, hung ác nói: "Người mà em không biết!"

Mục Kinh Trập thở dài khi nhìn mấy đứa nhỏ náo loạn.Chà, kể từ hôm nay, cô chính thức trở thành bà mẹ 5 con.Chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến cô muốn che mặt lại.Nhớ cái lúc mới đến đây, đối mặt với năm đứa trẻ giống như một cái đầu lớn.Cũng thề là chỉ làm bảo mẫu chăm sóc một thời gian, còn bây giờ...

đừng nhắc đến nữa.Nếu bạn bè hiện đại mà biết, chắc chắn sẽ nói cô bị điên, cô cũng thấy bản thân chắc cũng bị điện thật rồi.Đó có lẽ là di chứng của việc chơi nhà chòi lúc nhỏ, dành làm mẹ quá nhiều.Nhưng tiếng kêu mẹ này cô cũng đã chấp nhận, vì vậy cô phải có trách nhiệm hơn và không thể tùy tiện hối hận.Mục Kinh Trập hạ quyết tâm, âm thầm nắm chặt tay.Mấy đứa nhỏ liếc nhau một cái, trong mắt có hàm ý chỉ có đối phương mới hiểu được, bọn chúng cũng hạ quyết tâm, yên lặng nắm chặt nắm đấm.Những gì Thiệu Tây đã nói, chúng không thể tùy tiện nói ra, chúng thực sự muốn nói được làm được.Cha ruột Thiệu Kỳ Hải không cần và bỏ rơi bọn chúng, bà nội và bác gái cả không quan tâm đến sống chết của bọn chúng, từng người một càng quá đáng.Chỉ là Mục Kinh Trập, người không có quan hệ huyết thống với chúng, nhưng đã chăm sóc chúng, cũng đã quay về lại lần nữa.Hôm nay Mục Kinh Trập quay trở lại, bọn chúng đều ghi nhớ.Cả cuộc đời này, chúng sẽ không bao giờ phụ mẹ của chúng vì bất cứ lý do nào nữa.Cha Thiệu Kỳ Hải cũng đã không cần và bỏ rơi mẹ của chúng, ông ấy không cần chúng cũng như mẹ của chúng.Vậy thì từ nay chúng sẽ hiếu thuận với mẹ, tìm một người tốt hơn và đẹp trai hơn Thiệu Kỳ Hải, chỉ cần mẹ thích, chúng có thể đổi người liên tục cho mẹThiệu Kỳ Hải có thể tìm những người phụ nữ khác, vậy thì chúng cũng sẽ để mẹ tìm những người đàn ông mạnh mẽ khác để xem ai sẽ lợi hại hơn trong tương lai.Bọn chúng không tin, năm người vẫn không thể đánh bại cha mình.Ngọn lửa cuồng nộ bùng cháy trong lòng chúng: "Hô."

Ở phía bên kia, Thiệu kỳ Hải mơ thấy lửa.Ngọn lửa nóng như thiêu đốt hắn.Cũng không biết đó là một cảm giác hay một cái gì đó, Thiệu Kỳ Hải, người đang trốn trong thành phố, cảm thấy rất khó chịu khi mất ngủ trong vài đêm này.Muốn khóc trong lòng, luôn mơ thấy mấy đứa con gọi mẹ.Nghĩ đến trước đó không lâu là ngày mất của Bạch Lộ, Thiệu Kỳ Hải cảm thấy khó chịu, mẹ bọn nhỏ đã mất, hắn lại không ở bên.Lúc này, hắn rất biết ơn Mục Kinh Trập vẫn chăm sóc mấy đứa trẻ.Thiệu Kỳ Hải thực sự muốn quay lại càng sớm càng tốt, nhưng điều đó không phụ thuộc vào hắn.Sau khi mơ thấy chúng gọi mẹ trong nhiều đêm liên tiếp, đêm này chúng trực tiếp nằm mơ thấy lửa."

Làm sao lại mơ thấy lửa?"

Thiệu Kỳ Hải khó hiểu.Sau khi thức dậy và không thể ngủ lại, Thiệu Kỳ Hải đứng dậy đi ra ngoài, lặng lẽ hút một điếu thuốc.Để che giấu danh tính, hắn để râu và để tóc dài, giả làm người hút thuốc.Nhưng hắn thật sự không giỏi hút thuốc, một lúc sau liền bị sặc, làm Giang Phong tỉnh lại."

Anh Hải, ngủ không được à."

Thiệu Kỳ Hải gật đầu, vừa định nói lời xin lỗi vì đánh thức, lại nghe Giang Phong nói: "Lại nhớ đến chị dâu?"

Thiệu Kỳ Hải: "..."

Những lời này hắn nên trả lời như thế nào đây?"

Anh không nói em cũng hiểu, em cũng rất nhớ mẹ."

Giang Phong thở dài: "Không biết bà ấy hiện tại thế nào, em rất muốn nhắn cho bà ấy một câu."

"Chúng ta kết thúc sớm một chút rồi trở về đi."

Giang Phong giúp Thiệu Kỳ Hải chạy một chuyến, Thiệu Kỳ Hải trước đó cũng chạy cho Giang Phong.Mẹ Giang Phong sắc mặt không tốt, tóc đã bạc một nửa, nhìn bằng mắt thường rõ ràng đã già."

Ừ."

Giang Phong gật đầu, sau đó hỏi: "Anh Hải, có muốn em giúp anh đi nhìn một chút không?"

"Không được, quá mạo hiểm, chuyện này chúng ta làm trước đi, chúng ta sớm kết thúc sớm một chút rồi trở về."

Hắn nhìn trăng trên trời và nghĩ thầm.Thiệu Đông Thiệu Tây Thiệu Nam Thiệu Bắc Thiệu Trung, ráng đợi thêm chút nữa thôi, cha sẽ quay lại sớm.*****Sau khi Mục Kinh Trập trở lại Thiệu gia, trời mưa liên tục trong nhiều ngày, cuối cùng đã quang mây tạnh.Tâm trạng tốt hơn, thời tiết tốt hơn, hết mưa, bệnh của Thiệu Đông cũng khỏi.

Vì lý do này, dây chuyền sản xuất nhỏ mà Mục Kinh Trập đã dừng lại trong vài ngày vẫn tiếp tục hoạt động.Ai cũng vui vẻ trở lại, cứ sợ tiền này sẽ không lấy được, nhưng bây giờ thì ổn rồi.Bởi vì trong lòng cao hứng, lúc tới đều mang theo một thứ gì đó, một vài trái lê hoặc dưa chua của nhà mình, sau đó bắt đầu làm việc một cách vui vẻ.Mục Kinh Trập trở về Thiệu gia là một tin tức lớn trong thôn, một số không hiểu, một số nói rằng cô rất rộng lượng.Nhưng dù sao, cuộc sống đang đi đúng hướng.Mục Kinh Trập nhanh chóng bận rộn, nhưng cô rất nhanh đã phát hiện ra điều gì đó bất thường.Bọn trẻ dường như càng ngày càng bám lấy cô, à không, không chỉ bám lấy cô mà chẳng đi đâu cả, lúc nào cũng bám theo cô, nhìn cô, lôi kéo cô, như sợ cô chạy mất, làm bài cũng thỉnh thoảng đi sang nhìn cô một cái.Cô lại bận rộn, từng người một thay phiên nhau nấp sau cánh cửa để lén quan sát, bọn nhỏ đó có thể được tạo thành một đám đông biểu tình.Năm đứa trẻ lần lượt đến, Mục Kinh Trập đã bắt được tất cả.Nhìn thấy vẻ ngoài dễ thương của chúng, Mục Kinh Trập tiếc rằng mình không có máy ảnh nên đã vẽ chúng vào sổ tay.Đến giờ cơm trưa, Mục Kinh Trập đi làm cơm trưa, bọn nhỏ ở trong bếp trông chừng cô.Trong thôn toàn là củi, than tổ ong cũng không có, đồ ăn nấu bằng củi này ngon hơn bếp từ rất nhiều, nhưng khói cũng nhiều.Đây cũng là điều Mục Kinh Trập khó chịu nhất, mắt cô rất nhạy cảm, mỗi lần nấu xong mắt lại đỏ hoe.Mấy đứa trẻ cũng tương tự, cứ dụi mắt là cô lại cho ra ngoài."

Ra ngoài chơi đi, nơi này khói mù mịt, chuẩn bị xong sẽ gọi các con."

Chúng đã từng ngoan ngoãn đi ra ngoài, nhưng lần này chúng không nghe lời."

Không sao, không có khói gì cả."

Chúng muốn nhìn mẹ mình.Bây giờ bọn chúng thích nhìn mẹ nhất, nhìn thấy mẹ mới yên tâm được
 
Back
Top Bottom