Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 20: Nhất định phải gả


Đường Mặc Linh lại đến thôn Đại Đông để tìm Mục Tuyết.Anh đến đây bằng chiếc xe địa hình của mình, những con đường trong làng chỉ có thể đi bằng xe địa hình.Đây là lần đầu tiên nhiều người trong làng được nhìn thấy cận cảnh một chiếc ô tô, tất cả đều đến để xem chiếc xe hiếm.Biết anh là người lúc trước được Mục Tuyết cứu về, lần này đặc biệt tới cảm tạ, ai ai nhìn về phía Mục Tuyết vẻ mặt ghen tị.Bà Mục kiêu ngạo, bà biết cháu gái mình là người có triển vọng.Trước đây, trong thôn có rất nhiều người đến cầu hôn Mục Tuyết, bà đều từ chối, bởi vì biết cháu gái mình là người có triển vọng, Mục Tuyết cũng không bằng lòng nên đã gây ra rất nhiều lời đàm tiếu, nói Mục Tuyết đã là bà cô già.Nhìn xem bây giờ ai dám lời ra tiếng vào nữa.Mặc dù Mục Tuyết và Đường Mặc Linh vẫn chưa xác định mối quan hệ của họ, nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng đó chỉ là vấn đề thời gian.Khi Mục Kinh Trập đang tập trung vào việc kinh doanh, Mục gia vì Đường Mặc Linh đã náo nhiệt trong hai ngày.Lý Chiêu Đệ bị bánh bao hấp của Mục Kinh Trập thu hút, ngược lại không có thời gian để làm điều xấu.Bà cầm bánh bao về, nghĩ đến việc Đường Mặc Linh đã từng giúp đỡ con gái, không nhịn được đưa cho Đường Mặc Linh một cái.Đường Mặc Linh không món ngon nào chưa ăn qua, vì vậy anh không quan tâm, tùy tiện ăn thử.Thật bất ngờ, nó rất ngon.Biết Mục Kinh Trập và Lý Chiêu Đệ đã làm, ngày nọ vô tình gặp Mục Kinh Trập trên đường, anh đã dừng bước.Mục Kinh Trập luôn trốn tránh nữ chính và nam chính bất cứ khi nào cô có thể, nhưng Đường Mặc Linh đã giúp cô trước đây, cho nên không tốt nếu giả vờ là không nhìn thấy, cô chỉ có thể chào hỏi và cảm ơn anh ta một lần nữa."

Nếu đã thật sự muốn cảm ơn, vậy thì hãy bày tỏ chút thành ý thay vì nói cảm ơn bằng lời nói."

Mục Kinh Trập suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng không nghĩ ra cái gì để tặng, chỉ có thể tặng anh ta một đôi hoa cài đầu."

Đó là tất cả những gì tôi có trên người."

Đường Mặc Linh cau mày, suýt chút nữa thì đem đồ ném đi, "Cô đưa cái này cho tôi thì có thể làm được gì?"

"Có thể đưa cho Mục Tuyết, chị ấy..."

"Nếu tôi muốn tặng thì tôi cũng sẽ không mua nó."

Đường Mặc Linh trong lòng tự nhủ rằng: anh lấy những gì Mục Kinh Trập đưa cho anh như một món quà cho Mục Tuyết ư?

Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra."

Là tôi nghĩ sai rồi."

Mục Kinh Trập hiểu lầm anh không thích đồ cô làm, vội vàng lấy lại, "Tôi vẫn chưa có gì để cảm ơn, cho nên tôi làm mấy cái bánh bao..."

"Vậy thì bánh bao, cô làm một ít đi, coi như quà cảm ơn."

Đường Mặc Linh trực tiếp cắt ngang lời nói của Mục Kinh Trập, anh ấy không cần phải nhận quà cảm ơn, chỉ là có chút đói.Mục Kinh Trập: "...Được."

Tốt nhất là có thể cảm ơn bằng những chiếc bánh bao hấp.Mục Kinh Trập vừa hấp mười cái bánh bao, đưa cho Đường Mặc Linh, "Có bánh bao đường trắng, bánh bao nấm đông cô, bánh bao dưa cải."

"Được."

Lần trước Đường Mặc Linh ăn bánh bao nấm đông cô, trước đây anh không thích nấm đông cô lắm, nhưng nấm đông cô trong bánh không biết làm như thế nào, ăn rất thơm nên anh rất hài lòng.Vừa định nói gì đó, Mục Kinh Trập đã vội vàng rời đi, anh nhíu mày, đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói của Mục Tuyết."

Tiểu Tuyết."

Nhìn thấy Mục Tuyết, Đường Mặc Linh đem Mục Kinh Trập ném ra sau đầu, "Ăn bánh bao."

Mộc Tuyết sắc mặt trở nên khó coi, "Đường Mặc Linh, vừa rồi là Kinh Trập sao?"

"Phải."

"Tại sao em ấy lại cho anh bánh bao?"

Mục Tuyết không thể không nghĩ đến những ngày Lý Chiêu Đệ cùng Mục Kinh Trập cố gắng cướp đồ của cô ấy, hơn hết sự kiện của Thiệu Kỳ Hải vẫn còn sống động trong ký ức của cô , không ngờ lần này lại nhắm vào Đường Mặc Linh.Mà Đường Mặc Linh vậy mà chấp nhận nó.Phải biết rằng trước đây Đường Mộc Linh chán ghét Mục Kinh Trập, thậm chí còn nói muốn báo thù cho cô, mới có mấy ngày, mọi chuyện đã thay đổi như thế nào?Chẳng lẽ lần này Đường Mặc Linh cũng sẽ bị Mục Kinh Trập cướp đi?Dù Đường Mặc Linh có ngu ngốc đến đâu, anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn nên vội vàng giải thích: "Tiểu Tuyết, đừng hiểu lầm anh, đây là quà cảm ơn, nếu không thì anh đã không nhận."

"Cảm ơn cái gì?"

"Không phải vừa rồi Mục Kinh Trập tìm cô bé của Thiệu gia sao?

Cô ấy chính là mượn xe của anh."

Không nghĩ đến Đường Mặc Linh đã giải thích xong, sắc mặt của Mục Tuyết không những không cải thiện mà thậm chí còn xấu hơn."

Anh còn cho em ấy mượn xe ?"

"Không phải anh cho cô ấy mượn, mà là cho Tiểu Bắc kia mượn, em không phải rất thích đứa nhỏ đó sao?"

Mục Tuyết vẫn có chút không vui, khó tránh khỏi có chút ghen tị."

Hôm qua em mới biết anh có xe."

Đường Mặc Linh nhìn vẻ mặt của cô, cố nén cười, "Em ghen sao?"

Mục Tuyết đỏ mặt, "Anh đừng nói nhảm."

"Được, anh không phải nói nhảm, bất quá là anh có sức hút đi, hôm nay trong thôn của em có mấy người nói chuyện với anh..."

Vốn dĩ anh muốn ám chỉ cô nên sớm nắm lấy, thấy Mục Tuyết định bỏ chạy, Đường Mặc Linh vội vàng im lặng, nắm lấy tay cô."

Được, được, anh không nói giỡn nữa, anh sẽ không nói chuyện với bọn họ, cũng sẽ không nói chuyện với Mục Kinh Trập, lần này anh chỉ bảo cô ấy làm bánh bao cũng vì là cho em ăn."

Hai người đang ăn bánh bao trong văn phòng của Mục Tuyết.Chưa kể, bánh bao do Mục Kinh Trập làm thực sự rất ngon.Mục Kinh Trập đi bộ về nhà trước, Thiệu Đông và mấy đứa nhỏ cũng đi bộ từ trường về nhà rồi.Vừa định ăn cơm, Lý Chiêu Đệ đã tới."

Kinh Trập, mau cùng ta về nhà."

"Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?

Ăn cơm trước đi."

"Con ăn cái gì, cùng ta đi, có người tới cầu hôn con..."

Lý Chiêu Đệ kích động nói, lại nhìn thấy đám Thiệu Đông đang nhìn bà, bà nhanh chóng dừng lại và mỉm cười, "Ăn trước đi, ta có việc phải làm với Kinh Trập."

Nói xong, bà ấy kéo Mục Kinh Trập đi."

Mẹ, mẹ vừa mới nói cái gì?

Cầu hôn?"

"Đúng vậy, người kia là tài xế, đến từ huyện thành, điều kiện rất tốt..."

Lý Chiêu Đệ đè thấp giọng lại, nhưng bởi vì quá kích động, giọng nói của bà trong vô thức trở nên lớn hơn.Thiệu Đông và mấy đứa nhỏ cũng nghe thấy nó trong phòng.Vốn là cao hứng được ăn bánh bao nhưng động tác dần chậm lại.Không đứa nào lên tiếng, bầu không khí hoàn toàn đóng băng.Mục Kinh Trập rất bất ngờ trước màn cầu hôn này, cô không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.Cô cho rằng mình ở lại Thiệu gia là để cho mọi người thấy tạm thời cô không có ý định tái hôn, không ngờ lại có người ngỏ lời cầu hôn.Lý Chiêu Đệ nói nhanh chóng, hai ba câu liền đem tình huống nói rõ.Người đến cầu hôn chính là tài xế xe buýt đưa đón, cậu chàng đầu húi cua mà Mục Kinh Trập đã từng hỏi chuyện lúc trước ở nhà ga hành khách.Cậu biết rằng cô đang tìm con gái mình, sau đó tình cờ nhìn thấy Mục Kinh Trập đang lái xe.Trên đường trở về, Mục Kinh Trập đi cùng xe của cậu một lúc rồi nhanh chóng vượt qua , cô lái xe rất ổn định và nhanh chóng, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng chàng trai trẻ.Nói một cách dễ hiểu, cậu bị mê hoặc bởi màn lái xe anh hùng của cô ấy.Thời đại này rất ít tài xế nữ, chàng trai trẻ hỏi thăm hoàn cảnh của cô, cậu ta không quan tâm đến việc cô đã từng kết hôn hay chưa, cậu ta cho rằng cô là một người phụ nữ tốt vì cô rất tận tụy với những đứa con mà chồng cũ để lại , cưới cô ấy là đúng đắn.Chàng trai trẻ tuổi có vẻ ngoài ngay thẳng và chân thành, cậu ta còn nói rằng sau khi Mục Kinh Trập kết hôn với cậu ta, cô có thể bắt đầu đi cùng bán vé xe buýt đưa đón, hơn hết trong tương lai cậu ta nhất định sẽ tìm cơ hội để cô cũng lái xe.Một người con trai trẻ tuổi tràn đầy sức sống, cậu ấy đã nghĩ rất nhiều về tương lai, thậm chí nghĩ về việc mình sẽ có bao nhiêu đứa con.Cha cậu cũng là lái xe, mẹ là công nhân, họ sở hữu hai căn nhà ở thành phố, Mục Kinh Trập nhất định sống rất sung túc sau khi kết hôn."...

Điều kiện như vậy có thể chọn một cô gái trong thành phố, nhưng cậu ấy lại phải lòng con.

Về sau, hai người sẽ ở riêng, không cần phải sống với mẹ chồng mỗi ngày, là chuyện tốt, Kinh Trập, nghe ta nhất định phải gả."

Lý Chiêu Đệ rất vui mừng.

------------------------------------------------------------------------------------------Editor: Chúc các bạn nữ 8/3 vui vẻ nhó:>
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 21: Cướp Đường Mặc Linh


Cuộc hôn nhân này thực sự tốt, nhưng Mục Kinh Trập không mong đợi sẽ đồng ý.Người mới gặp một lần liền nói đến hôn nhân, quá vội vàng.Cô tạm thời chưa có kế hoạch kết hôn, trong kế hoạch nghề nghiệp tương lai cũng không có hai hạng mục bán vé và lái xe.Nói đến đây, có chút thật xấu hổ, lúc trước cô còn bận tìm Thiệu Bắc, nhưng bây giờ nghĩ lại thân phận của mình lại không có bằng lái xe, hành vi này thật không nên."

Mẹ, hiện tại con không muốn kết hôn."

"Nói bậy cái gì, điều kiện tốt như vậy nhất định phải gả."

Lý Chiêu Đệ mặt mày rạng rỡ, nhướng mày thở ra phiền muộn dồn nén đã lâu: "Mấy ngày nay mẹ ngủ không ngon, lo lắng cho hôn sự của con, lần này không được bỏ lỡ nó."

Khi Thiệu Kỳ Hải qua đời, mẹ vợ Lý Chiêu Đệ còn đau buồn hơn cả mẹ ruột Triệu Lan, bà đã khóc suốt mấy ngày, vừa khóc vì con gái mình phải đi thêm bước nữa, vừa khóc về tương lai của con gái mình."

Mẹ của chàng trai kia hình như có chút không hài lòng, ta sẽ tìm cơ hội lặng lẽ nói cho bọn họ biết, con vẫn còn là khuê nữ, như vậy mới có thể yên ổn kết hôn."

"Mẹ, con tạm thời không muốn kết hôn, chúng ta không phải đồng ý cùng nhau làm bánh bao sao?"

"Kết hôn là chuyện quan trọng, đừng cố chấp."

Lý Chiêu Đệ suy nghĩ một chút, "Con cho rằng điều kiện của cậu ta không bằng Đường Mặc Linh nên không bằng lòng sao?

Kinh Triết, đừng cho rằng như vậy sẽ không sánh bằng Mục Tuyết, chúng ta đã kết hôn một lần, đừng so đo với cô ta, được không nào?"

"KHÔNG..."

Mặc dù Mục Kinh Trập từ chối nhưng cô vẫn bị Lý Chiêu Đệ kéo lại.Mục Kinh Trập xấu hổ, nhưng chàng trai trẻ rất phấn khích, sắc mặt của bà Mục đối với cô cũng trở nên tốt hơn nhiều.Hai cô cháu gái đều gả cho gia đình tốt, sắc mặt cũng sáng lên.Lúc này, mọi người trong thôn đều biết chuyện.Rất nhiều người kinh ngạc nhưng cũng không khỏi có chút ghen tị, thầm nghĩ sau một lần kết hôn mới có được cuộc hôn nhân tốt đẹp như vậy thật sự là điều may mắn.Nhiều người cho rằng, hóa ra Mục Kinh Trập đối xử tốt với bọn trẻ là để thay đổi danh tiếng.Triệu Lan và chị dâu Thiệu đã tìm thấy cơ hội thích hợp, vì vậy họ bắt đầu minh oan và chứng minh rằng họ đã đúng.Người trong thôn cảm thấy rằng Mục Kinh Trập chắc chắn sẽ đồng ý với một điều kiện tốt như vậy.Triệu Lan và chị dâu Thiệu cũng nghĩ như vậy, trong lòng vừa vui vừa buồn, cảm thấy Mục Kinh Trập không xứng.Sau đó vội vàng tuyên bố, Mục Kinh Trập có thể gả đi, nhưng hiện tại cô còn là người nhà bọn họ, muốn gả cho ai, đừng nghĩ tới lấy lại của hồi môn đã đưa qua lúc trước.Hai người tính toán rất nhiều, chẳng mấy chốc đã đến gian nhà cũ canh chừng.Thấy Thiệu Đông và những người khác tâm trạng có vẻ không tốt, Triệu Lan chế nhạo."

Sắc mặt của các ngươi thật khó coi a, mẹ kế của các ngươi sắp kết hôn, không phải cùng cô ta rất thân thiết sao?

Nói cho cô ta biết các ngươi không nỡ, không chừng các ngươi có thể đi cùng cô ta gả đi."

"Gia đình đến cầu hôn có điều kiện tốt.

Là người trong thành phố, các ngươi chỉ cần ngoan ngoãn là có thể ăn sung mặc sướng."

Chị dâu Thiệu cười cười, kéo Triệu Lan lại, "Mẹ chồng, người đừng nói đùa, cho dù là ruột thịt cũng chưa chắc đã mang theo."

Cô ta nhìn Thiệu Đông và những người khác , giả vờ thở dài, "Cho nên cũng phải nói một điều là các ngươi tin tưởng một người ngoài để chống lại bà nội đã vất vả nuôi dạy các ngươi ?

Nói cho các ngươi trước, nếu chúng ta không quan tâm liền đem các ngươi tách ra, các ngươi sẽ làm sao bây giờ?

"Triệu Lan không kiên nhẫn ngắt lời , "Ngươi cùng bọn chúng nhiều lời nói cái gì, các ngươi đều là bạch nhãn lang, cho dù có quỳ xuống cầu xin ta, ta cũng không thèm để ý."

Không nói một lời, Thiệu Đông túm lấy Thiệu Tây đang tức giận, thu dọn đồ đạc rồi rời đi ."

Xem bọn chúng bị Mục Kinh Trập dạy dỗ thành cái dạng gì, một tiếng bà nội cũng không gọi, đi ra ngoài mà không nói một lời..."

Giọng nói của Triệu Lan rất nhanh liền mất hút, trong lòng càng thêm phiền muộn.Thiệu Bắc cúi đầu, nhìn bóng của chính mình, nghĩ đến sau này sẽ không có người ôm cô bé ngủ, không có người nấu cơm , may quần áo , chải đầu cho cô bé.

Tâm trạng khổ sở."

Anh, dì thật sự sẽ kết hôn sao?"

Trong giọng nói của cô bé vô thức lộ ra sự miễn cưỡng .Thiệu Trung nghe xong đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thiệu Đông.Thiệu Đông chưa kịp nói, Thiệu Tây đã cười khẩy: "Nếu không thì dì ấy sẽ ở lại chăm sóc chúng ta mà không kết hôn sao?

Đừng nghĩ về điều đó, Tiểu Bắc.

Dì ấy đối xử tốt với chúng ta là muốn tạo cho mình một danh tiếng tốt, nếu không cũng sẽ không có người đến cầu hôn."

Thiệu Nam sắc mặt trở nên khó coi, " Còn nói sẽ chăm sóc, chăm cái gì?"

Thằng bé không biết đang suy nghĩ cái gì, nhìn Thiệu Đông nói: "Anh, dì phản bội chúng ta, chúng ta cứ như vậy thả dì ấy đi?

Em có biện pháp khiến dì ấy đi cũng đi không được..."

Thiệu Đông hít sâu một hơi, "Đừng nói những lời này."

Sắc mặt nghiêm nghị, không lộ ra quá nhiều cảm xúc, "Dì ấy mới hai mươi tuổi, không thể không gả, dì lựa chọn gả cũng là bình thường, cho nên. . .

"Cậu nhìn đàn em, đặc biệt là Thiệu Nam và Thiệu Tây, "Đừng trách dì ấy, cũng đừng nói những lời đó, chúng ta không có tư cách ngăn cản dì ấy."

Bà nội và bác cả đối xử tệ bạc với bọn chúng như vậy, bọn chúng có tư cách gì mà yêu cầu Mục Kinh Trập - một người không có quan hệ huyết thống với bọn họ.Mục Kinh Trập không biết rằng tin tức đã lan rộng, cũng không biết rằng có một sự hỗn loạn đằng sau nó.Sau một hồi lúng túng nhìn nhau, Lý Chiêu Đệ và những người khác tự nhiên không phản đối gì, cuối cùng cô từ chối bất chấp nguy cơ bị Lý Chiêu Đệ bóp cổ, bày tỏ thái độ.Việc Mục Kinh Trập từ chối nằm ngoài dự đoán, những người mai mối đi theo đều rất bất ngờ.Tất cả đều nghĩ chuyến này sẽ không có vấn đề.Lý Chiêu Đệ ôm mặt cười đuổi người ra ngoài, ý bảo bà nhất định sẽ thuyết phục tốt Mục Kinh Trập.Tiễn người xong, Lý Chiêu Đệ biến sắc.Mục Kinh Trập thông minh , nhân thời cơ tính chuồn đi, nhưng vẫn bị Lý Chiêu Đệ bắt được."

Mục Kinh Trập, con làm sao vậy!"

"Mẹ, con mới nhìn thấy anh ta lần thứ hai, làm sao con có thể kết hôn?

Con thật sự không muốn kết hôn."

Lý Chiêu Đệ không có cách nào bắt ép Mục Kinh Trập, nghĩ nghĩ một hồi, bà đột nhiên hỏi: "Mục Kinh Trập , con nói thật cho ta biết, con có thích Đường Mặc Linh không?"

Mục Kinh Trập sửng sốt, "Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì vậy?"

Bởi vì Mục Tuyết đang đến lớp, Đường Mặc Linh, người vừa từ trường học về, nghe thấy tên mình đã dừng lại.Mục Kinh Trập từ chối cuộc hôn nhân đó là vì anh ta?Đường Mặc Linh không khỏi cười lạnh, cái nhìn tốt về cô lúc trước giờ đã bị ném về lại nguyên hình.Ngẫm lại một chút, trước kia cô thay đổi liệu có vì chút tâm tư này?Anh suy đoán, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục."

Ta không nói bậy, không phải con có hứng thú với Đường Mặc Linh, vậy tại sao con vẫn không đồng ý với điều kiện tốt như vậy?"

Lý Chiêu Đệ thở dài: "Con thật sự thích thì cứ tùy ý mà lấy, cậu ta tướng mạo tốt, tuy rằng có chút lỗ mãng nhưng lại có xe có tiền."

"Con bé Mục Tuyết thật may mắn, nó muốn yêu đương liền có thể gặp một kẻ có tiền, để con bé đó có thể vừa ý, người kia chắc chắn cũng không tệ, nếu con muốn cướp về thì cứ thử xem, không được quay đầu lại lấy cậu tài xế kia, ta nghĩ người ta cũng để ý con."

Mục Kinh Trập hiện tại không phải kinh ngạc mà là kinh hãi."

Không, không, tuyệt đối không phải, mẹ, người muốn dọa chết con sao, sao lại nói những lời đáng sợ như vậy."

Đó là nam chính, nam chính trong lòng chỉ có nữ chính, cô là nữ phụ ngốc nghếch, chẳng phải sẽ đi tìm đường chết sao?Người đàn ông của nữ chính không thể tùy tiện chạm vào.Khiêu khích nam phụ Thiệu Kỳ Hải – mối tình đầu của nữ chính mà đã ra nông nổi này, nếu còn chọc tức nam chính, chỉ sợ nghĩ rằng mình chết không đủ nhanh."

Mẹ, sau này mẹ đừng nói những lời này, con vĩnh viễn sẽ không thích Đường Mặc Linh."

Đường Mặc Linh đang nghe lén: "??!!"
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 22: Nón xanh


Đường Mặc Linh luôn nhận được rất nhiều ưu ái.Anh luôn là người duy nhất khinh thường những người phụ nữ kia, anh ta hoàn toàn không thích những lời như vậy và chỉ có anh ta mới có thể nói những lời đó, bất kể ngoại hình và xuất thân , anh ta đều có tư cách, đặc biệt là trong hai năm qua.Với nhiều sự thay đổi về danh tính, bao nhiêu người đuổi theo anh ta như vịt.Kết quả bây giờ anh đã nghe thấy gì?Mục Kinh Trập, người mà anh không thích, nóng lòng từ chối, và rất kiêng kỵ, như thể anh là một loại virus đáng ngại nào đó, Đường Mặc Linh rất khó chịu.Như thể anh đã phải lòng cô.Đường Mặc Linh nghiến răng nghiến lợi, Mục Kinh Trập không biết điều đó, cô rất khó khăn mới thoát khỏi Lý Chiêu Đệ, nhưng Triệu Lan và chị dâu Thiệu còn đang đợi khi cô trở về nhà.Cô thực sự không kiên nhẫn, cho nên cô đã nói thẳng rằng sẽ không kết hôn để đuổi họ đi.Của hồi môn cũng không được lấy đi, đến ngày thật sự rời đi, cô muốn cũng có thể lấy đi.Cô không muốn mang nó đi mà để lại cho Thiệu Đông và những người khác, đến lượt họ nói chuyện sao?Mục Kinh Trập nói rõ rằng cô không có ý định kết hôn, nhưng Triệu Lan và những người khác hoàn toàn không tin điều đó, cho rằng Mục Kinh Trập chỉ đang kéo dài thời gian và không muốn giữ lại của hồi môn.Họ không những không tin mà người trong thôn cũng không tin, cho rằng đó chỉ là lời nói suông.Mục Kinh Trập không quan tâm họ có tin hay không.Buổi chiều tan học, đám người Thiệu Đông về nhà, thấy Mục Kinh Trập còn ở đó chuẩn bị nấu cơm, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều lời.Mục Kinh Trập vốn định nói với bọn trẻ về tình hình của cô , nhưng thấy không ai quan tâm, cô nghĩ có lẽ bọn trẻ không nghe thấy gì nên cô không nói.Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, chỉ khác là bầu không khí trên bàn ăn tối có chút buồn tẻ.Ăn được một nửa, Thiệu Kỳ Dương đột nhiên trở về, mồ hôi đầm đìa."

Sao đột nhiên lại trở về?"

Mục Kinh Trập hỏi xong liền bừng tỉnh, còn có thể là gì nữa, tự nhiên quay lại chính là vì Mục Tuyết.Cô nhớ rằng Thiệu Kỳ Dương trong cuốn sách một đời chưa từng kết hôn, có vẻ như anh ấy vẫn chưa quên Mục Tuyết.Thứ không lấy được mới là tốt nhất, vì là em trai của Thiệu Kỳ Hải nên Mục Tuyết không thể chấp nhận anh, cuối cùng trở thành bạch nguyệt quang của anh.Đường Mặc Linh xuất hiện trong làng, Mục Tuyết dường như chấp nhận anh ta, Thiệu Kỳ Dương sau khi nghe tin tức trở về là điều bình thường.Mục Kinh Trập vội vàng mang bát và đũa cho Thiệu Kỳ Dương.Thiệu Kỳ Dương nhìn Mục Kinh Trập, muốn nói cái gì lại thôi, chỉ lạnh lùng : "Vừa lúc nghỉ ngơi."

Anh gặp những người trong thôn nghe tin Mục Kinh Trập được cầu hôn, khi anh biết tin, cả người hoang mang, nghĩ cũng không kịp nghĩ liền lao về nhà .Sau khi về đến nhà, nhìn thấy Mục Kinh Trập còn ở Thiệu gia, đột nhiên bừng tỉnh, sao lại vội vã trở về?Có người cầu hôn Mục Kinh Trập, cho dù Mục Kinh Trập đồng ý, nhưng thân là em rể, tựa hồ cũng không có tư cách bình luận cái gì.Vì vậy, trầm mặc gia nhập đội ăn uống.Không khí trên bàn ăn không vì sự trở lại của anh mà cải thiện mà có vẻ càng trở nên buồn bực.Mục Kinh Trập ước gì cô có thể lắc vai Thiệu Kỳ Dương để thức tỉnh anh đừng buồn vì Mục Tuyết.Nữ chính là của nam chính, ngươi chỉ là nam phụ, tình cảm bao nhiêu cũng không thể đến được.Nhưng lời cũng thật khó nói nên cô chỉ có thể hỏi một cách khô khan: "Có chuyện gì sao?

Có mất thư không?"

Thiệu Kỳ Dương dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn cô, "Không có."

Mục Kinh Trập suy nghĩ một lúc , nói: "Mấy tháng này cậu nên tiết kiệm tiền và mua một chiếc xe đạp càng sớm càng tốt, để đi làm về sẽ thuận tiện hơn."

Bàn tay đang xới cơm của Thiệu Kỳ Dương dừng lại, thật lâu sau mới ừ một tiếng.Mua một chiếc xe đạp luôn là ước mơ của anh , có xe đạp anh ấy không phải làm việc vất vả nữa, gửi được nhiều thư hơn và được nhiều tiền hơn.Không phải trước đó không nghĩ tới, nhưng tiền đã ở trong tay Triệu Lan, Triệu Lan không muốn anh mua xe đạp, cho rằng lãng phí tiền bạc, còn không bằng chờ bưu điện cấp cho.Anh không phải là nhân viên chính thức, việc đợi bưu điện cung cấp cho thật là viễn vông, sợ rằng anh sẽ bị sa thải trước khi được cấp cho xe đạp.Ngược lại chính mình tự mua, nếu làm tốt, có thể sẽ trở thành nhân viên chính thức.Nhưng Triệu Lan không quan tâm.Kết quả Mục Kinh Trập yêu cầu anh tiết kiệm tiền để mua một chiếc xe đạp.Thật không may, cô sẽ rời Thiệu gia để kết hôn.Thấy Thiệu Kỳ Dương không cao hứng, Mục Kinh Trập từ bỏ ý định tiếp tục nói chuyện.Cô chỉ muốn khơi dậy tham vọng của Thiệu Kỳ Dương.Nếu tình duyên không suôn sẻ, hãy làm việc chăm chỉ.Cô nhớ trong tiểu thuyết, Thiệu Kỳ Dương hình như đã mở một công ty chuyển phát nhanh sau đó, công ty này làm ăn rất được, sau đó nó đã được phổ biến trên thị trường, mọi người đều biết đến.Sự nghiệp này cũng dựa trên công việc hiện tại của anh .Nhưng Mục Kinh Trập không biết chính xác khi nào anh sẽ bắt đầu phát triển một cách độc lập.Buổi sáng.Thiệu Kỳ Dương vô cùng kiệt sức, nhưng anh không thể ngủ được vì buồn bã.Cuối cùng, anh lặng lẽ đứng dậy, cầm một chai rượu và đi đến bài vị của anh hai Thiệu Kỳ Hải.Nói với người anh thứ hai của mình về tình hình của bọn trẻ và bây giờ đã như thế nào.Sau khi nói chuyện một lúc, Thiệu Kỳ Dương phát hiện ra rằng bất kể anh nói gì, cũng không thể tránh được cái tên Mục Kinh Trập."...

Anh hai, chị dâu sắp tái giá."

"Anh đi không bao lâu, em muốn chị ấy ở lại, nhưng không thể nói..."

Thiệu Kỳ Dương gượng cười cười, khóe miệng tràn đầy chua xót.Chút cay đắng này, tôi cũng không biết là do anh trai hay là do mình nữa.Cùng lúc đó, dưới tầng hầm của ngôi nhà ở vùng ngoại ô của tỉnh bên cạnh.Căn phòng chật hẹp với nhiều đồ vật, người trên chiếc giường đơn vẫn vậy.Nếu nhìn kỹ, phảng phất như đã gầy đi một chút, nhưng tóc lại đã mọc dài rất nhiều.Cây đàn bên cạnh giường đột nhiên phát ra ánh sáng xanh yếu ớt, vừa vặn chiếu vào đầu người kia.Khi ánh sáng xanh vụt qua mắt , tay hắn ta đột ngột di chuyển.Vì xung quanh không có ai nên không ai phát hiện ra chuyện này.Bên kia, hết ly này đến ly khác, Thiệu Kỳ Dương dần có chút say."

Anh, nếu có người lấy chị dâu, anh sẽ tức giận sao?"

"Nếu như anh không tức giận, ai lấy chị dâu đều giống nhau sao?"

"Em không có ý gì khác, chỉ là hỏi...

Chủ yếu là bởi vì lúc trước chị ấy gõ cửa..."

Anh im lặng đột ngột vào thời điểm này."

Anh hai, ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta trong sạch, cũng không làm cái gì có lỗi với anh, em chỉ là. . .

"Anh chỉ chợt nghĩ, nếu lúc đó anh mở cửa, bây giờ sẽ ra sao?Ý nghĩ này vừa lóe lên, Thiệu Kỳ Dương cả kinh, nhất thời tỉnh rượu."

Anh, anh đừng suy nghĩ nhiều, em vừa rồi uống nhiều lắm, sẽ không..."

Nếu cho anh trai đội nón xanh thì anh không xứng làm người.Thiệu Kỳ Dương tự tát mình."

Anh, em chỉ là bởi vì chị dâu sắp kết hôn mà nói nhảm, anh cũng đừng nghiêm túc. . .

"Ở tầng hầm bên kia, chiếc đàn cạnh giường đơn đột nhiên vang lên."

Anh Hải!"

Người đàn ông tóc ngắn mặc quần đùi chạy vào, nét mặt thoáng hoảng sợ.Trong giây tiếp theo, liền bắt gặp ánh mắt của người kia.Người đàn ông tóc ngắn sửng sốt một chút, vui mừng khôn xiết: " Anh Hải, anh rốt cục cũng tỉnh!"

Sau khi bác sĩ nhìn thấy, nói rằng nếu anh ấy tỉnh lại, cho dù anh ấy đã vượt qua khảo nghiệm khó khăn nhất, cũng không được bất cẩn, phải chăm sóc anh ấy thật tốt.Người đàn ông với mái tóc ngắn là một người đàn ông to lớn, mắt anh ta đỏ hoe khi nhìn thấy người thức dậy.Người được gọi là anh Hải kia nhìn hắn, cứng rắn nói, "Thu hồi nước mắt lại."

Người đàn ông tóc ngắn dùng sức gật đầu, "Em biết anh Hải , anh không thích người khóc, cho nên em sẽ không khóc, anh tỉnh lại là tốt rồi."

Anh Hải đầu giật giật, "Tôi hôn mê bao nhiêu ngày rồi?"

"Không phải mấy ngày, mà là mấy tháng."

"Cái gì?"
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 23: Đánh người


Mục Kinh Trập thức dậy vào ngày hôm sau , phát hiện Thiệu Kỳ Dương đã đi làm.Nghĩ đến tối hôm qua nghe được những gì, Mục Kinh Trập lắc đầu, nam chính đêm khuya buồn bực say rượu, nữ chính rất nhanh sẽ biết, còn nam phụ uống rượu... chính là uống rượu.Cô thực sự không thích thiết lập của một người đàn ông si tình với một người phụ nữ, đặc biệt là người sẽ không bao giờ kết hôn vì nam chính và nữ chính.Không muốn kết hôn cũng không sao, bởi vì quên không được nữ chính cùng nam chính, luôn cảm thấy có chút lừa gạt."

Các con muốn món trứng hấp hay súp trứng cho bữa trưa của mình?"

Mục Kinh Trập hỏi Thiệu Đông có đi học không.Bốn đứa trẻ dừng lại, Thiệu Tây nhìn Mục Kinh Trập , hỏi trực tiếp: "Hôm nay dì không về nhà sao?"

"Trở về nhà làm gì?"

"Dì không định kết hôn sao?"

"Ai nói vậy?"

Mục Kinh Trập cười cười, "Con nghe đồn à, đúng là có người cầu hôn, nhưng ta không đồng ý."

"Thật sao?"

Thiệu Nam không khỏi kêu lên một tiếng."

Có thể là giả sao?

Là thật."

Mục Kinh Trập nhìn bọn họ, "Các con muốn ta đi sao?"

Nghe xong điều này, mấy đứa trẻ đột nhiên cảm thấy tốt hơn một chút."

Chúng con không muốn."

Thiệu Bắc không nhịn được mở miệng.Thiệu Tây liếc nhìn Thiệu Bắc, "Con nghe nói rằng anh ấy đến từ thành phố."

"Tin tức nắm bắt rất tốt nha, là lái xe trong huyện."

Mục Kinh Trập gật đầu."

Người đó lái xe có giỏi hơn dì không?"

Thiệu Bắc nghe vậy lập tức nói.Mục Kinh Trập cười cười, "Mau đi học đi, đừng để muộn."

"Ừm."

Thiệu Tây cũng rời đi, nhưng trước khi đi, cậu để lại một câu."

Vậy sau này đừng hối hận."

Đừng hối hận rồi lại mang xui xẻo đến cho bọn chúng.Sau khi nguyên chủ kết hôn, Thiệu Kỳ Hải liền biến mất, lúc đó cô ấy vừa thất thần vừa hối hận, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy đứa nhỏ cũng không vừa mắt.Mặc dù cô chưa bao giờ đánh đập bọn chúng, nhưng Thiệu Tây vẫn nhớ.Mục Kinh Trập sững sờ một lúc trước khi nhận ra điều đó, xoa đầu Thiệu Trung."

Ta sẽ không hối hận."

Mục Kinh Trập đang bận rộn chuẩn bị cho công việc kinh doanh trong tương lai, trong thôn lại đang lan truyền tin đồn về cô, nói rằng cô đã kết hôn.Khi các thành viên trong gia đình buôn chuyện, trẻ em cũng nghe thấy và bắt chước đi nói xấu.Phúc Lộc Thọ từ đại phòng là người vui vẻ nhất, kêu một vài người trong thôn, sau khi tan học vào buổi chiều, cậu không thể chờ đợi liền ngăn Thiệu Đông đang trực."

Nói lắp, hôm nay trở về lấy bánh bao cho chúng ta đi."

Bọn họ có thể ngửi được mùi hương bên cạnh, nếu như trước kia bọn họ trực tiếp đến nhà cũ cướp, nhưng bây giờ bọn họ đối với thể lực đáng sợ của Mục Kinh Trập cùng với lời nói trước đó đều có chút kiêng kị, cho nên bây giờ lựa chọn ra ngoài uy hiếp.Cậu ta cũng kêu gọi người ngoài nên mạnh dạn hơn, một số ít người cậu đưa đến đây đã không còn đi học nữa, những kẻ lông bông tụ tập với nhau, tất cả đều mang tiếng xấu trong thôn."

Không."

Thiệu Đông ánh mắt u ám nhìn bọn họ, trực tiếp từ chối.Thiệu Phúc cười nhạo hắn, "Mẹ kế ngươi sắp kết hôn, ngươi còn kiêu ngạo cái gì, sau này cha mẹ ta sẽ nuôi ngươi, ngươi dám ngỗ nghịch với ta."

Thiệu Đông cau mày, "Dì ấy nói dì ấy... dì ấy sẽ không kết hôn."

Đám người bật cười ha hả , nhái lại điệu bộ nói lắp của Thiệu Đông.Thiệu Đông nắm chặt tay kìm lại ý định đánh tới, quay người bỏ đi nhưng rất nhanh đã bị bắt lại.Mở đầu là một cái tát."

Nói lắp, đánh nó!"

Mục Kinh Trập nghe một đứa trẻ cùng thôn báo tin Thiệu Đông bị đánh, chạy đến thì thấy Thiệu Đông đang nằm ôm đầu dưới đất, bị sáu bảy người đấm đá.Mục Kinh Trập nổi giận lôi đình."

Dừng tay lại cho ta!"

Mục Kinh Trập bước tới, không chút do dự đánh đám người một trận, không tha cho bất kỳ ai trong số chúng."

Lúc ta đã đánh nhau lúc các ngươi còn chưa sinh ra đâu, các ngươi làm sao dám ở trước mặt ta đánh người!"

Là một 'chiến binh' đã đánh bật răng trưởng thành khi mới ba tuổi, cô rất có kinh nghiệm đánh người.Trong hai đến ba cú đánh , bảy người hung hăng vừa rồi không nằm xuống đất, thì là quỳ, khóc lóc kêu rú như sói.Nhìn thấy vết tát trên mặt Thiệu Đông, Mục Kinh Trập lại tát đám người một cái thật mạnh.Gấp đôi, không thiếu bên nào, rất cân đối.Bọn Thiệu Phúc và những người khác quỳ hoặc ngồi, run rẩy trước mặt Mục Kinh Trập, không dám cử động chút nào.Mục Kinh Trập nhặt cây gậy mỏng mà họ dùng để đánh Thiệu Đông vừa rồi, cây gậy mỏng mà giáo viên dùng để phạt học sinh, cầm trong tay nâng cằm bọn chúng lên."

Sau này nếu còn dám khi dễ Thiệu Đông, ngươi động một cái tay, ta chặt hai tay của ngươi, động một chân, ta chặt cả hai chân của ngươi, bắt ngươi đền gấp bội .

Muốn nếm thử cảm giác thì cứ tới."

Không đánh nữa, chúng ta không dám đánh nữa."

Một số người vội vàng lớn tiếng cầu xin.Chúng thực sự sợ hãi, nhìn vào mắt Mục Kinh Trập, chúng biết những gì cô ấy nói là sự thật.Mặt khác, Thiệu Phúc có lẽ đã quen với sự kiêu ngạo, muốn chạy trốn trong khi Mục Kinh Trập không chú ý.Mục Kinh Trập cười lạnh một tiếng, thay vì đuổi theo , cô ném mạnh cây gậy, ngay lập tức cây gậy mỏng đã lướt qua tai của Thiệu Phúc đang chạy trốn, sau đó cắm thẳng trên con đường trước mặt anh ta.Con đường đi quanh năm cầm cái cuốc đào còn khó nhọc, vậy mà cây gậy kia lại cắm thẳng vào.Thiệu Phúc sững người, sờ tai, thấy máu trong lòng bàn tay, hai chân mềm nhũn liền khuỵu xuống.Mục Kinh Trập không nhúc nhích, phủi tay, "Ngươi cảm thấy cái cây gậy này cắm vào trên cổ sẽ như thế nào?"

Chuyện gì xảy ra?

Tất nhiên là chết rồi.Sau khi lời nói của Mục Kinh Trập thốt ra, không còn một tiếng động.Những đứa đang khóc sợ hãi im bặt.Lúc này Phúc Lộc Thọ cũng hoàn toàn kinh hãi.Cuối cùng, Thiệu Phúc được hai người em cõng đi, quỳ chỗ ẩm thấp, hiển nhiên là sợ đến mức tè ra quần.Động tĩnh bên này của họ quá lớn , thu hút một số sự chú ý, nhưng Mục Kinh Trập phớt lờ điều đó và quay lại để giúp Thiệu Đông đứng dậy.Mục Kinh Trập đỡ Thiệu Đông dậy, "Đau ở đâu?

Có bị gãy xương nào không?"

Thiệu Đông cất chiếc gọt bút chì trong tay vào túi, lắc đầu: "Không sao, con đã bảo vệ đầu và các bộ phận cần thiết của mình."

Nếu bạn đã bị đánh nhiều, bạn sẽ có kinh nghiệm bị đánh và bạn sẽ biết những nơi quan trọng nhất để bảo vệ.Chỉ là lần này bị đánh trong thời gian ngắn nhất.Cậu đã bị đánh đập nhiều lần trong những năm qua và cũng đã bị nhìn thấy nhiều lần, cả Triệu Lan và chị dâu Thiệu đều đã nhìn thấy cậu vài lần, nhưng họ chưa bao giờ ngăn cản qua.Trong thôn rất nhiều người chỉ là liếc mắt một cái liền bỏ đi, ít người ngăn cản, cùng lắm chỉ là nói vài câu.Lần đầu tiên có người dùng vũ lực ngăn lại, đem chuyện cậu muốn làm từ lâu thực hiện.Thiệu Đông cúi đầu, sát ý trong mắt được thay thế bằng sự phức tạp.Mục Kinh Trập nhìn vết máu trên khóe miệng của Thiệu Đông, rồi lại nhìn dấu chân trên người cậu, cảm thấy khó chịu."

Không sao, sau này không ai dám động vào con nữa, ai còn dám động, cứ nói cho ta biết."

Theo mô tả trong cuốn sách, cả 5 đứa trẻ đều từng bị bạo hành ở một mức độ nhất định.Thiệu Đông nhận được nhiều nhất, Thiệu Phúc về sau sẽ càng đi quá xa, dần dần chúng không còn hài lòng với việc chỉ đánh mà sẽ ngày càng vũ nhục hơn.Thiệu Bắc là một cô gái, cô bé chỉ mới vài tuổi mà rất xinh đẹp , nhưng khổ nỗi không thể nghe thấy âm thanh cho nên thường bị bắt nạt.Bởi vì Thiệu Phúc gọi đến một số người thể chất đã trưởng thành , ý đồ xấu, những kẻ bắt nạt đó dần dần thay đổi khẩu vị và trở nên tục tĩu.Ba anh em Phúc, Lộc và Thọ biết điều đó là xấu, nhưng chúng đã bị mua chuộc bởi một vài lời nói và một chút ân huệ.Sau khi Thiệu Đông biết chuyện, cậu đã nghiêm khắc dạy cho những người đó một bài học, những người kia đã bị trả giá, nhưng thiệt hại đã để lại phía sau.Đặc biệt là đối với Thiệu Bắc.Như người xưa vẫn nói, bất hạnh thời thơ ấu cần cả đời để chữa lành và cuối cùng cô bé đã không được chữa lành.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 24: Phân gia


Vì Thiệu Đông đã báo thù, mấy đứa trẻ cũng không thể ở lại trong thôn, Thiệu Đông chưa đầy mười tuổi đã mang theo đàn em rời khỏi cái thôn đầy sự tuyệt vọng này, bọn chúng không một xu dính túi, đến cả ăn xin cũng từng làm qua, về sau Thiệu Đông nhặt ve chai mà khá khẩm hơn .Nghĩ đến tình tiết trong sách, Mục Kinh Trập nghiến răng nghiến lợi.Cô phủi bụi trên người Thiệu Đông: "Nếu có thời gian, ta sẽ dạy con một số kỹ thuật tự vệ."

"Ý người là võ công?"

Khi còn trẻ con ai chẳng mơ làm cao thủ võ lâm, Thiệu Đông cũng không ngoại lệ, vừa sáng mắt liền hỏi."...Nó không được tính là học võ công.

Nó chỉ đơn giản là tự vệ mà thôi.

Con vẫn còn quá nhỏ.

Điều tốt nhất nên làm là chạy."

Trước khi Mục Kinh Trập đưa Thiệu Đông đi ăn, chị dâu Thiệu đã đến với Phúc Lộc Thọ đang khóc."

Mục Kinh Trập, đi ra cho ta, cô đánh bọn nhỏ, cô xem bọn nhỏ bị cô đánh thành cái dạng gì , hôm nay nếu không cùng ta giải thích, ta không tha cho cô!"

Triệu Lan và anh cả Thiệu theo sát phía sau, vẻ mặt vô cùng khó coi, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Mục Kinh Trập."

Mấy người Thiệu Đông lúc trước bị đánh, sao không thấy các người nói gì, bây giờ mới biết đau lòng sao?

Chị có nhìn thấy cái tát trên mặt của Thiệu Đông không?

Tôi chỉ trả lại."

Mục Kinh Trập cười lạnh một tiếng, "Chị dạy dỗ con cái không tốt, thì người làm thím như tôi phải ra tay thôi."

Thấy chị dâu Thiệu định nói, Mục Kinh Trập lập tức giơ tay: "Không sao cả, dù sao tôi cũng là thím của bọn chúng, sau này tôi sẽ tiếp tục dạy dỗ bọn chúng thật tốt."

Chị dâu Thiệu một lời cũng chưa kịp nói, suýt nữa tức chết."

Cô là đang dạy trẻ con hả?

Đánh đến thế, bọn nhỏ cũng bị dọa cho sợ hãi."

"Làm sao vậy?

So với bọn chúng đánh còn kém một chút, tôi đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không phải bọn chúng là thân thích, chị cảm thấy bọn chúng còn có thể đứng vững sao?"

Mục Kinh Trập một chút cũng không lùi bước, "Tôi đã sớm cảnh mấy người, dám động một lần, tôi dám đánh trả gấp hai, tay chân không đánh gãy, tôi đối với Thiệu kỳ Hải thật có lỗi!"

Cô nhìn đám Thiệu Phúc, "Trước mặt cha mẹ và bà của ngươi, để ta nói lại lần nữa, đừng tùy tiện bắt nạt Thiệu Đông và những người khác, nếu không đừng trách ta không cảnh cáo , ta nói được sẽ làm được.

"Ba người bọn chúng vẫn chưa thoát ra khỏi cái bóng mà Mục Kinh Trập mang đến, nghe xong lại bật khóc.Chị dâu Thiệu và Triệu Lan vừa tức giận vừa đau lòng, nếu là trước đây sớm đã lại túm tóc, nhưng lần này lại ngại Mục Kinh Trập không dám động thủ.Anh cả Thiệu cũng đã nhìn ra năng lực của Mục Kinh Trập, càng cho rằng đàn ông tốt sẽ không đấu đá với phụ nữ, vì vậy hắn dứt khoát không nhìn Mục Kinh Trập mà nhìn Thiệu Nam và những người khác."

Thiệu Nam Thiệu Tây, các ngươi cứ như vậy mà nhìn sao?

Bình thường ta đã dạy như thế nào , các ngươi là huynh đệ, xương gãy liền gân*, chuyện nhỏ nhặt thì không sao, hiện tại đã như vậy, ngươi cứ như vậy nhìn?"(打断骨头连着筋: đại loại chỉ mối quan hệ, họ hàng, anh em họ rất thân thiết, không thể tách rời như xương gãy với gân) Thiệu Tây trong mắt hiện lên một tia châm chọc, "Bác cả muốn chúng ta làm cái gì?

Sau này đám người Thiệu Phúc đánh chúng ta, chúng ta không được phép phản kháng cũng không được lên tiếng, để bọn họ đánh chúng ta, thậm chí bị đánh chết?"

Anh cả Thiệu ngày thường căn bản không nói lời nào, hắn nói một câu cũng không ai dám phản đối, nghẹn đến mức trên mặt tràn đầy tức giận."

Đánh chết ngươi là có ý gì?

Bọn chúng là anh trai sao lại đánh chết ngươi?

Chẳng qua là trẻ con đánh nhau mà thôi, tuổi còn nhỏ mà oán khí lớn như vậy..."

"Ai muốn liều mạng?

Mấy người Thiệu Phúc đánh chúng ta chính là muốn đánh chết, chúng ta không muốn chết, đánh lại là đại oán sao?"

Thiệu Tây đỏ mắt, "Chúng ta không cần những người anh em như thế."

Việc tẩy trắng của anh cả Thiệu sắp thành công, nhưng lại bị Thiệu Tây hai ba câu vạch trần không để lại quần lót."

Ngươi..."

Hắn ta tức giận đến vung tay, Mục Kinh Trập cười khẩy."

Như thế nào?

Nghe không được sự thật, tức giận muốn đánh người sao?

Có muốn tôi khua chiêng múa trống cho cả thôn đến xem không?"

Sự tức giận của anh cả Thiệu ngay lập tức chuyển sang Mục Kinh Trập."

Mục Kinh Trập, tôi vì thấy cô là em dâu mà nhịn xuống, đừng có được đà mà lấn tới!"

"Ai là người được đà mà lấn tới?"

Mục Kinh Trập chế nhạo,"Không còn nhịn được ư, sao không nhịn tiếp?

Một tên khốn kiếp chỉ biết núp sau vợ hút máu em trai, một tên hèn nhát chỉ biết núp sau vợ ăn hiếp cháu , giờ bị bức bách còn dám nói ?Sao không tiếp tục giả chết?"

"Con tôm chân mềm bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ cứng, nghe hay quá.

Tất cả người khác đều ngu ngốc, chỉ có anh là thông minh, phải không?

Có tôi đang còn ở đây, anh đang đe dọa mấy đứa trẻ làm gì?

Muốn gì thì hướng tôi mà nói đây này."

Anh cả Thiệu tức giận đến ngã ngửa, sắc mặt tím tái, càng khiến hắn tức giận hơn chính là đám người Thiệu Đông lạnh lùng nhìn hắn cười.Hắn ta hông nhịn được nữa, "Các ngươi còn dám cười!"

Vừa nói, hắn vừa lao về phía trước, lại bị Mục Kinh Trập ngăn lại, "Tôi nói là tôi vẫn ở đây!"

"Tránh ra, cô là mẹ kế, lúc nào cũng có thể rời Thiệu gia mà gả đi, tôi không muốn cùng cô nói chuyện, tôi chỉ tìm bọn chúng!"

Anh cả Thiệu vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm vào Thiệu Đông và những người khác với ánh mắt đe dọa, "Tôi có thể xé xác chúng nó được sao?"

Thiệu Đông và những người khác không nói gì, nhưng ánh mắt lại lộ ra rất nhiều cảm xúc."

Được, thật là tốt, tôi nuôi bọn chúng đến giờ lại nhận được những lời oán trách!"

Chị dâu Thiệu không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp nói: "Tôi đã sớm nói, chúng nó chỉ là những con sói mắt trắng, nuôi chúng nó còn không bằng nuôi một con chó, dù sao tôi cũng không chịu nổi nữa.

Hôm nay liền phân gia, nếu không phân gia, tôi liền mang bọn Thiệu Phúc về nhà mẹ đẻ!"

Nói đi nói lại, cuối cùng rút ra được hai chữ "phân gia".

Điều này đã được bọn họ cân nhắc từ lâu, suy nghĩ về nó trong một thời gian dài.Thiệu Kỳ Hải còn sống, đương nhiên vĩnh viễn không thể phân gia, hiện tại nhất định phải phân gia.Họ đã muốn tống khứ những thứ vướng víu này từ lâu, chẳng lẽ họ phải nuôi chúng và giúp chúng cưới vợ lấy chồng?

Bốn cháu trai thì sao, đừng đùa, nhà họ còn có bốn người con.Sau khi đem lời nói ra, anh cả Thiệu và chị dâu đã bình tĩnh lại trông thấy, còn Triệu Lan thì vội vàng bắt đám người Thiệu Đông xin lỗi, quỳ xuống nhận lỗi.Lúc này, bọn họ hoàn toàn không để ý tới Mục Kinh Trập.Họ tự tin, tin rằng Thiệu Đông và những người khác không thể làm gì nếu không có họ, thề rằng sẽ trút bỏ mọi tức giận mà họ phải gánh chịu trong thời gian này.Bọn họ vốn tưởng rằng đám người Thiệu Đông nhất định sợ hãi, quỳ xuống cầu xin , bọn họ cũng sẽ không mềm lòng, cái nhà này đã nói là chia thì nhất định phải chia.Nhưng cũng cần phải dọn dẹp một vài đứa oắt con trước khi chia.Tính toán của anh cả Thiệu và chị dâu rất hay, Phúc Lộc Thọ không quan tâm gì ngoài việc khóc, Triệu Lan do dự không nói, cuối cùng thậm chí không nói.Nhưng điều mà không ai trong số họ mong đợi là Thiệu Đông đã gật đầu.Cậu tiến lên hai bước, đứng trước mặt đàn em, lắp bắp nhưng lớn tiếng nói: "Phân gia thì phân gia, ngược lại mấy người không được làm phiền chúng ta."

Mục Kinh Trập ngạc nhiên nhìn sang.Cô ngạc nhiên, nhưng không khuyên gì cả.Theo quan điểm của cô , việc phân gia thực sự là tốt, cuộc sống của mấy đứa nhỏ có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng tách ra.Ba người anh cả Thiệu thực sự bị sốc, mãi đến khi phản ứng lại, lập tức nói một cách gay gắt."

Được, các ngươi có gan, nếu đã đồng ý thì sau này cũng đừng hối hận, hôm nay chúng ta liền phân gia!"

Hắn chỉ chờ ngày bọn chúng không sống nổi mà hối hận đi ăn mày!
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 25: Tuyết đối không thiệt thòi


Một sự kiện lớn đã xảy ra ở thôn Đại Đông vào ngày hôm đó, đó là sự chia cắt của Thiệu gia .Thiệu Kỳ Hải đã không còn, đứa trẻ Thiệu Đông đại diện cho nhị phòng nói phân gia.Mặc dù Triệu Lan và những người khác đã giải thích rất nhiều, nhưng mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, mắng họ từng người một là vô tâm.Sống một cuộc sống tốt đẹp bằng tiền của Thiệu Kỳ Hải, nhưng khi Thiệu Kỳ Hải không còn nữa liền trực tiếp tống cổ mấy đứa trẻ, lòng dạ ác độc đen tối.Bọn chúng chỉ là năm đứa trẻ, ai cũng sợ rằng chúng sẽ gặp khó khăn trong tương lai.Những người có tiếng nói trong thôn đã đến thuyết phục , thậm chí còn cử người đi thông báo cho Thiệu Kỳ Dương, đại khái là có ý không nên hấp tấp.Sau khi Thiệu Kỳ Dương trở lại, mọi người vốn tưởng anh sẽ ngăn cản, không ngờ anh lại gật đầu đồng ý."

Cứ phân gia, tôi cũng sẽ chia, sau này tôi sẽ chiếu cố bọn nhỏ."

Thiệu Kỳ Dương lạnh lùng nhìn anh cả Thiệu , "Chỉ hy vọng sau này anh cả không gặp ác mộng."

Triệu Lan mắng, "Ngươi ăn nói kiểu gì thế?

Ngươi đã quên ngay từ đầu anh trai đã nuôi dạy ngươi như thế nào.

Chân của nó đến bây giờ vẫn như thế này.

Sao ngươi có thể nhẫn tâm nói về anh trai mình như vậy!"

"Đủ rồi!"

Thiệu Kỳ Dương chịu không nổi nữa, "Nghe câu này nhiều năm như vậy, mẹ ngày nào cũng nói, con cùng anh hai nên cảm tạ anh cả, chúng ta cũng biết anh trai đã vất vả rồi nên trước đây chúng ta vẫn luôn biết ơn, mẹ bất công chúng ta có thể chịu được.

Anh hai liên tiếp mấy năm đều gửi lại toàn bộ tiền trợ cấp."

"Bất quá, cái gì cũng có giới hạn, anh cả vất vả ba năm, sau khi chân bị thương, anh hai tiếp quản, chính là anh hai chống đỡ qua nhiều năm, đến bây giờ món nợ lớn của lòng biết ơn đều đã trả hết." .Tất cả những khó khăn và bất bình đã phải chịu đựng trong nhiều năm đều bùng phát vào thời điểm này.Thiệu Kỳ Dương không ngu ngốc, hai năm qua anh đã nhìn rõ điều đó.Triệu Lan thiên vị, còn anh cả nhìn chất phát thật thà, lúc đầu đối với bọn họ rất tốt, nhưng anh ấy đã thay đổi từ lâu, đặc biệt là sau khi kết hôn.Người khác ghét bị gọi là người què, hắn một chút cũng chẳng ngần ngại, người đã què ước gì mình có thể càng ngày càng què, để anh hai và anh có thể báo đáp hắn cả đời.Anh trước đây đã chịu đựng rất nhiều, bây giờ không có ý định chịu đựng nó lần nữa.Những mâu thuẫn đã tồn tại trong Thiệu gia trong một thời gian dài đều được giải quyết vào ngày này, phân gia là điều khó tránh khỏi.Theo kế hoạch của Đại Phòng, đương nhiên nhà cửa, ruộng vườn sẽ chiếm phần lớn, nhưng Mục Kinh Trập làm sao có thể thực hiện được ước nguyện của họ.Tính toán từng khoản một.Đại Phòng còn muốn tuyên bố rằng ngôi nhà mới là do chính họ xây dựng, điều này suýt khiến mọi người phải bật cười thành tiếng.Hai vợ chồng có được xây nhà không?Ai mà không biết rằng con cái họ đã dùng tiền của Thiệu Kỳ Hải để mua thức ăn và quần áo.Điều duy nhất Mục Kinh Trập có thể làm là đấu tranh để giành được nhiều lợi ích hơn cho bọn trẻ, vì vậy cô tự nhiên sẽ không tiếc công sức.Cuối cùng, nhờ những lời lẽ đanh thép và thái độ cứng rắn, cô đã giành được lợi ích mà những đứa trẻ đáng được hưởng.Gia đình ly tán hoàn toàn khác với những gì bọn họ tưởng tượng, Triệu Lan và Đại Phòng tức giận đến mức sống dở chết dở.Vốn dĩ Triệu Lan rất hay nói, Thiệu Kỳ Dương không thể nói lại bà ấy, bọn trẻ tuy thông minh nhưng chúng là trẻ con, dân làng coi trọng việc của chúng nhưng không phải việc nhà họ nên cũng không nói gì thêm.Nguyên nhân chủ yếu là do mẹ bọn trẻ không phải người trong thôn, không có dì giúp đỡ, cha cũng không còn nên sẽ thiệt thòi.Bây giờ với Mục Kinh Trập thì khác, cô ấy có thể cúi, duỗi, khóc và la hét, chính là không thiệt thòi.Ngoài ra, Lý Chiêu Đệ đã đến giúp đỡ, cuối cùng tình hình đã thay đổi.Mặc dù Triệu Lan và Đại Phòng vẫn hạ quyết tâm nói không có tiền nên không lấy đồng nào, không chịu nhường phòng lớn nhưng cũng phải nhượng ruộng, nương và trang trại.Mấy đứa nhỏ chưa thể trồng trọt, sau này có thể cho dân làng thuê đất, thu hoạch được lương thực sẽ không chết đói, có Thiệu Kỳ Dương chăm sóc thì tốt hơn trước .Thiệu Kỳ Dương không thiệt thòi.Phía Đại Phòng không muốn chi tiền và nhà lớn, cuối cùng không lấy được một mẫu đất tốt nào, chỉ có một ít đất đồi núi.Nhưng đó cũng là những gì họ lựa chọn.Bi kịch gia đình ly tán vốn không thể thiếu trong sách niên đại vừa đi đến hồi kết.Sau vở kịch phân gia này, dân làng có hiểu biết mới về Thiệu Đông, dù đứa trẻ vẫn còn nhỏ nhưng tâm lý rất vững.Những đứa trẻ này sau này sẽ không tồi, chờ bọn chúng thành công, đại phòng nhất định sẽ phải hối hận.Ngay cả thái độ tổng thể đối với Mục Kinh Trập cũng đã thay đổi rất nhiều.Mặc kệ Mục Kinh Trập là vì sắp đi lấy chồng, trong lòng có chút tội lỗi nên mới tranh giành chút quyền lợi nào cho lũ trẻ hay không, nhưng cô đã làm rất tốt.Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ biết Mục Kinh Trập ở đây rất mạnh miệng, không có khóc lóc, làm loạn, cũng không có làm càn, mà là rộng lượng buông tay.Tốt hơn nhiều so với Lý Chiêu Đệ.*****Sau khi phân gia, Mục Kinh Trập vội vã nấu ăn cho mấy đứa trẻ ăn khuya."

Ngôi nhà chúng ta ở sau này sẽ là của chúng ta, cho nên chúng ta không cần phải bị đuổi đi đúng không?"

Trong bữa ăn, Thiệu Bắc vui vẻ xác nhận một cách ngốc nghếch."

Ừ, anh đã nói mấy lần rồi."

Thiệu Nam oán trách cô bé, nhưng vẻ mặt cũng vui vẻ.Mấy đứa trẻ có tâm trạng rất tốt, chúng sẽ không còn bị Thiệu Phúc và những người khác đe dọa đuổi chúng ra ngoài, bị bắt nạt và đánh đập và chúng không phải lo lắng về việc chết đói.Thức ăn sẽ được đưa trực tiếp cho chúng.Hiếm khi có một bàn ăn vui vẻ và hạnh phúc, mặc dù Thiệu Kỳ Dương rất buồn vì sự phân gia của gia đình chính mình đến mức này, nhưng anh ấy đã sớm thư giãn.Đây không phải là ngày anh mơ ước sao?Nghĩ đến đây, anh bất giác nghĩ đến Mục Tuyết.

Anh ấy đã nhìn thấy Mục Tuyết ngày hôm qua, cũng nhìn thấy Đường Mặc Linh đứng cạnh Mục Tuyết.Nếu là trước đây nhất định anh sẽ đau đớn không chịu nổi, nhưng hôm nay trong lòng anh có đau cũng chỉ nhói một chút bởi anh biết anh với người ta không có khả năng.Vì anh trai , Mục Tuyết đã từ chối anh .Bây giờ cô ấy đã tìm thấy Đường Mặc Linh, anh và họ không còn ở cùng một thế giới.Thế giới của anh bây giờ là ...

Thiệu Kỳ Dương liếc nhìn Mục Kinh Trập từ khóe mắt, rất nhanh rời đi.Lòng bỗng chùng xuống, chị dâu thứ hai của anh... sắp kết hôn.Trong lúc Thiệu Kỳ Dương không thể giải thích được tâm trạng khó chịu của bản thân , mọi người trong làng cũng nghĩ rằng Mục Kinh Trập sẽ kết hôn, thì cô và Lý Chiêu Đệ đã lên đường trước bình minh, đẩy xe và nói rằng họ sẽ đến bán bánh bao trong thị trấn.Bán bánh bao?Sau khi xác nhận rằng Mục Kinh Trập thực sự bắt đầu bán bánh bao, những người trong thôn cuối cùng đã tin rằng Mục Kinh Trập thực sự không muốn kết hôn.Trong thôn rất nhiều người đi thị trấn bán đồ vật, tỷ như củi đốt, khoai tây tự trồng, than củi đốt trên núi, nhưng chưa từng có người bán bánh bao.Nghe tin Mục Kinh Trập đi bán bánh bao, mọi người đều lắc đầu, không mấy khả quan."

Không bán được?

Bán cũng không dễ dàng gì?"

Bất kể họ nói gì, gian hàng của Mục Kinh Trập đã mở.Lần đầu tiên đi đến đó, vị trí cũng không tốt lắm, còn có một cửa hàng bánh bao đã bán từ rất lâu, lúc đầu cũng không có người quan tâm."

Bán bánh bao đây, bánh bao to ngon bổ rẻ, có thể chọn nhân nấm, dưa cải, đường."

Cửa hàng kia bán chủ yếu là bánh bao nhân thịt, bánh bao đường trắng và bánh bao hấp, khẩu vị của Mục Kinh Trập không tốt lắm, mua thịt cũng không giỏi nên mới dừng bán bánh bao nhân thịt, tìm cách bán mới là bán bánh rau củ.Hóa ra là không tệ.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 26: Thiệu Tây bị đánh


Nấm đông cô cùng dưa cải đều được xào qua, rất thơm, tuy không phải bánh bao thịt nhưng to hơn và rẻ hơn bánh bao thịt.Mọi người nghe thấy Mục Kinh Trập rao hàng, thấy ngon nên tranh thủ mua.Đường Mặc Linh cũng cảm thấy bánh bao hấp ngon đương nhiên hương vị sẽ không tồi, trừ phi bọn họ thật sự không thích mùi vị của dưa cải và nấm đông cô, nếu không ăn xong sẽ nói rất ngon.Nếu nghĩ rằng ăn mỗi bánh hấp không ngon, bạn có thể thêm một ít sữa đậu nành.Sữa đậu nành nhà tự làm, ăn cùng thậm chí còn ngon hơn.Người đi chợ toàn là người trong thôn, tôi biết bạn- bạn biết tôi, không nỡ ăn những đồ ngoài nhưng nghe ngon thì lại xúm nhau đến mua.Vào cuối ngày, bán cũng không tệ lắm, tất cả bánh làm ra đã được bán hết.Ngoại trừ việc người bán bánh bao luôn nhìn họ với ánh mắt vô hồn, những thứ khác đều rất tốt.Lý Chiêu Đệ không ngờ lại có thể bán được, bà cao hứng đến mức không thèm khuyên Mục Kinh Trập không thể không lấy chồng."

Nếu mỗi lần đến chợ đều có thể bán được như vậy, một năm có thể kiếm được rất nhiều tiền ."

"Ừm, chúng ta cũng có thể bán chúng vào ngày họp chợ gần đây."

Họp chợ phiên ở thị trấn gần đó ai cũng có thể tham gia nhưng quãng đường xa hơn, mất cả tiếng đồng hồ.Nhưng khoảng cách nhỏ này không phải là vấn đề lớn trong mắt những người nông dân chăm chỉ, vì vậy Lý Chiêu Đệ trực tiếp vẫy tay."

Vậy thì đi bán !"

Con đường bán bánh bao bắt đầu từ mờ sáng đến tối mịt, đẩy chiếc xe ba bánh tự chế phải đi từ sáng sớm và tối mịt mới về.Thế này trời vẫn còn ấm, nếu là mùa đông sẽ chết cóng.Ngoài ra, phải chuẩn bị thêm rất nhiều, hai ngày này bán, đêm ngủ cũng chẳng được bao nhiêu.Nhưng Lý Chiêu Đệ không có phàn nàn làm việc chăm chỉ, "Có việc gì làm mà chẳng khó khăn?

Trồng trọt khó nhọc , bán bánh bao đã tốt rất nhiều, bán hàng vẫn có thể ngồi trong râm mà lấy tiền, điều này tốt hơn nhiều so với việc làm việc ngoài ruộng."

Mục Đằng thấy họ bận bịu liền giúp đỡ, vì vậy ngay cả Mục Hàn cũng đến phụ một tay.Sau khi bán bánh bao được một tháng, Mục Kinh Trập đem các khoản tính toán qua một lượt, cô đưa một nửa cho Lý Chiêu Đệ, nhưng bà ấy không muốn lấy, vì vậy Mục Kinh Trập hết cách phải buộc bà cầm lấy."

Mẹ, sau này con có việc bận, chỉ còn cha với mẹ bán, mẹ có thể giữ lại."

Có chút vốn liếng, Mục Kinh Trập tranh thủ thời gian lên thành phố nhập hàng.Cô mua ít vải định may cho mấy đứa trẻ một bộ quần áo mới, trước đây chỉ có một bộ , không có gì để thay giặt.Còn phải mua thêm giày, giày bọn chúng đeo nếu không phải nhỏ thì đã lủng lỗ.Lần này, Mục Kinh Trập không quên làm một bộ cho Lý Chiêu Đệ, Mục Đằng và Mục Hàn.Lý Chiêu Đệ trước đó đã xuýt xoa khen đồ áo của mấy đứa nhỏ, bà ấy chính là có một chút ghen tị, nhưng Mục Kinh Trập vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, cô cảm thấy có lỗi vì lúc trước không may đồ cho người nhà.Sau một chuyến lên thành phố, số tiền ít ỏi bán bánh bao vừa kiếm được đã tiêu hết.Đổi lại thì thu hoạch khá tốt.Mục Kinh Trập đến thành phố và đàm phán kinh doanh với những mối mới, lần này sau khi hoa cài đầu được giao, số tiền liền kiếm được trở lại.Một bên kết hoa cài đầu, một bên theo Lý Chiêu Đệ đi bán bánh bao hai lần, sau đó Mục Kinh Trập quyết định tạm thời không bán bánh bao nữa."

Mẹ, từ nay về sau chỉ có người cùng cha bán bánh bao, bán bánh bao bao lâu nay cũng quen rồi, mẹ làm được rất nhiều bánh bao, con thật sự không có đủ sức."

Công việc bán bánh phù hợp hơn với vợ chồng Lý Chiêu Đệ."

Con không rảnh, ta đi giúp một chút, chuyện này cũng tốt, nhưng sau này con nhất định phải làm."

Mục Đằng vẫn là nghĩ về sau."

Cha, việc buôn bán ổn định, người và mẹ tiếp tục làm ăn cho tốt."

Để tránh bà Mục tức giận."

Con còn có rất nhiều việc phải làm, nguyên nhân chủ yếu là con đi rồi, mấy đứa nhỏ ăn uống gì cũng là vấn đề, không thể thường xuyên bưng bánh bao cho bọn nhỏ ăn được."

Mấy đứa Thiệu Đông cũng không có nhiều ý kiến, ăn bánh bao hấp cũng tốt, bánh bao hấp cũng rất ngon.Nhưng Mục Kinh Trập không ổn chút nào.Trong khoảng thời gian này, Mục Kinh Trập đối xử với bọn chúng rất tốt, Thiệu Bắc thân thiết với cô hơn, Thiệu Đông thái độ thay đổi và Thiệu Nam cũng mỉm cười.Người duy nhất không thay đổi nhiều là Thiệu Tây, vẫn lạnh lùng quan sát, cậu cảm thấy rằng Mục Kinh Trập có tâm tư đen tối , mua chuộc lòng tin của mọi người.Nếu Mục Kinh Trập biết rằng Thiệu Tây nghĩ như vậy về cô, cô có thể phải cười thành tiếng.Tâm tư đen tối, mua lòng người hay gì đó, cô thực sự rất muốn có khả năng này."

Tiểu Trung, đừng ngã."

Khi Mục Kinh Trập làm xong bữa trưa, cô nhìn thấy Thiệu Trung đang đuổi theo những chú gà con ở trong sân, vội vàng dặn dò hai ba câu.Sau khi làm quen với thằng bé, Thiệu Trung cuối cùng cũng không từ chối Mục Kinh Trập nhiều như vậy, nghe xong khẽ gật đầu .Trong khoảng thời gian này, Thiệu Trung trở nên hoạt bát và dũng cảm hơn, nhưng thằng bé vẫn chưa nói chuyện.Mục Kinh Trập đã nói chuyện với thằng bé rất nhiều , cũng cố gắng hướng dẫn thằng bé nói, nhưng không hiệu quả.Cô cũng biết không nên vội vàng, gây áp lực quá lớn cho Thiệu Trung, nên chỉ có thể thỉnh thoảng trêu chọc thằng bé."

Tiểu Trung, đếm xem còn con gà nào không."

Con gà vàng ươm vừa mới nở không bao lâu, lớn lên sẽ đẻ trứng vừa ăn cho cả nhà ăn, chính là Lý Chiêu Đệ đặc biệt ôm con gà mái lớn của mình đến.Bây giờ đây là đã trở thành những người bạn chơi yêu thích của Thiệu Trung, thằng bé phải xem chúng mỗi ngày, cho gà ăn hai lần vào buổi sáng và buổi tối, biết cô không thích phân gà nên thằng bé sẽ không để gà con vô nhà, lỡ có thì sẽ được thằng bé dọn dẹp sạch sẽ.Mục Kinh Trập giao cho thằng bé nhiệm vụ trông chừng gà, thằng bé nghe xong liền đếm cẩn thận.Thiệu Trung chỉ tay đếm, nhanh chóng chạy đến chỗ Mục Kinh Trập, duỗi tay ra, giơ hai ngón tay ra hiệu có mười hai con gà con."

Tiểu Trung thật lợi hại...

Ồ, các anh của con đã học về, chúng ta ăn cơm trước đi."

Sau đó Mục Kinh Trập phát hiện ra rằng Thiệu Tây không trở về cùng .

"Thiệu Tây đâu?

Đến phiên nó trực sao?"

"Không phải, là thầy giáo giữ lại."

"Thầy giáo giữ Tiểu Tây lại làm cái gì?"

Mục Kinh Trập cau mày, "Lại là thầy dạy ngữ văn sao?"

Cô nhớ tới lần trước Thiệu Tây viết sai một chữ, bị phạt chép lại một trăm lần."

Ừm."

"Lần này lại là lý do gì?"

"Không biết, thầy giáo chỉ giữ lại."

Thiệu Đông lắc đầu."

Dì à, thầy giáo đã mấy lần giữ anh hai lại."

Thiệu Bắc ở bên bổ sung."

Mấy lần?

Ta tưởng chỉ một lần thôi."

Nhìn vẻ mặt của bọn chúng, Mục Kinh Trập biết chuyện xảy ra khi cô đi bán bánh bao, nhưng chúng không nói cho cô biết."

Anh cả không cho con nói."

Thiệu Bắc âm thầm liếc nhìn Thiệu Đông, nhỏ giọng nói."

Ta đi xem."

Trong trường, tất cả học sinh đã chạy về hết, chỉ còn lại giáo viên ở lại.Mục Kinh Trập tìm thấy lớp học của Thiệu Tây, vừa lại gần liền nghe thấy một âm thanh chát chát, hóa ra là thầy giáo đang đánh vào lòng bàn tay của Thiệu Tây."

Ngươi có thể viết không?

Ngươi có thể viết không?"

Mục Kinh Trập cũng biết thầy giáo này, tên là Trương Phi, dạy ngữ văn, anh ta là giáo viên nam trẻ tuổi duy nhất trong trường , có mối quan hệ rất tốt với nữ giáo viên trẻ tuổi duy nhất Mục Tuyết.Trước đây gặp mặt tưởng rằng anh ta là một con người lịch sự nhã nhặn, như thế nào lại có bộ mặt khác ghê gớm thế này?Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thiệu Tây, Mục Kinh Trập vội vàng chạy tới."

Dừng tay lại!"

Trương Phi quay đầu, cau mày nói: "Vì sao?"

Mục Kinh Trập tiến lên xem xét lòng bàn tay sưng đỏ của Thiệu Tây, "Sao lại bị đánh như vậy?"

Thấy sắc mặt cô thay đổi, Thiệu Tây cảm thấy xấu hổ, không muốn cô nhìn thấy, nhưng làm sao cậu có thể thoát ra được.Đau đến mức tay đều run lên, không tránh ra được cũng vừa sốt ruột, khóc không ra nước mắt.
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 27: Bảo vệ


Thiệu Tây tính cách mạnh mẽ, sĩ diện cao, bình thường bị đánh sẽ không khóc, Mục Kinh Trập tưởng rằng cậu rất đau, càng thêm lo lắng nói: "Đừng khóc, Thiệu Tây, đừng khóc, chúng ta sẽ quay về và lấy thuốc ngay bây giờ."

"Tôi có nói là có thể rời đi sao?"

Trương Phi bị phớt lờ, sắc mặt khó coi, "Hôm nay viết không xong không cho phép rời đi."

"Tay của thằng bé như thế này, sao có thể cầm bút viết?"

Mục Kinh Trập sắc mặt cũng khó coi."

Không có đánh đến gãy, tại sao không viết được?"

"Không gãy thì có thể viết sao?

Tay cũng đánh ra nông nỗi này!"

Mục Kinh Trập đột nhiên nổi giận, "Làm giáo viên, nói như vậy có thích hợp sao?"

"Tôi là giáo viên, nên mới nghiêm khắc với bọn chúng!"

Trương Phi cũng tức giận, "Mục Kinh Trập, hôm nay cô có ý gì ?

Tôi làm tròn trách nhiệm của tôi cũng là sai?"

Mục Kinh Trập hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại, đây không phải là thời hiện đại, giáo viên không thể trừng phạt học sinh về mặt thể chất, trong thời đại này, giáo viên có thể trừng phạt thể xác học sinh, ngay cả cha mẹ cũng ủng hộ, họ luôn đánh và mắng nếu chúng không nghe lời để các học sinh học tốt.Cô ấy không nói đến đúng sai nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó."

Thầy Trương, không phải là không có trách nhiệm, trừng phạt một chút cũng không sao, nhưng chỉ một mực đánh thằng bé thì không được, tôi muốn hỏi Thiệu Tây đã làm sai cái gì?

Tôi sẽ phụ trách giáo huấn thằng bé.

"Đã đánh đến mức này, nhất định phải ngăn cản lại."

Cô dạy nó?

Cô là giáo viên à?"

Trương Phi khinh thường rất rõ ràng.Loại thái độ này khiến Mục Kinh Trập mở rộng tầm mắt, "Tôi không phải là giáo viên, nhưng tôi là phụ huynh.

Tôi ở đây, nói chuyện giữa giáo viên và phụ huynh để cùng chịu trách nhiệm không phải tốt hơn sao?"

"Được rồi, tôi nói cho cô biết."

Trương Phi khịt mũi, "Bài văn của nó câu từ lộn xộn, bố cục cũng không theo, vì vậy tôi đã yêu cầu nó viết lại, nhưng mà nó có thái độ không tốt , một mực vẫn không muốn viết lại."

Mục Kinh Trập lần này thực sự bị sốc, "Viết văn?

Thầy nói Thiệu Tây không thể viết tốt?"

Đùa nhau sao, cái khác có thể nói cho qua chuyện, anh nói rằng đại văn hòa nổi tiếng trong tương lai mà lại không thể viết được văn lớp hai?Mục Kinh Trập giống như vừa nghe thấy một điều cực kì khó tin, điều này khiến Trương Phi càng khó chịu hơn."

Như thế nào?

Cô còn không tin?

Chẳng lẽ là tôi vu khống nó?"

Mục Kinh Trập: "... cho tôi xem bài văn của thằng bé."

Trương Phi thở dài một tiếng, "Cô còn không tin sao?

Được, tôi cho cô tin!"

Giây tiếp theo, anh dừng lại.Anh ta đã xé bài văn của Thiệu Tây.Mục Kinh Trập nhìn theo hướng nhìn của anh ta chỉ thấy một đống mảnh giấy được thả ở cửa.Mục Kinh Trập sắc mặt lạnh lùng: "Chẳng lẽ thầy xé bố cục của Thiệu Tây?"

Trương Phi nhịn không được, hừ lạnh một tiếng: "Đúng vậy, tôi xé đó, xé rồi thì sao?

Chỉ là rác rưởi mà thôi."

Thiệu Tây lạnh lùng nhìn Trương Phi, trong mắt tràn đầy hận ý.Mục Kinh Trập cũng nghiêm nghị nhìn anh ta một cái, sau đó đi tới nhặt những mảnh giấy lên, cẩn thận trải ra đọc.Thiệu Tây sững sờ một lúc, khi Mục Kinh Trập bắt đầu đọc, cậu do dự không nói, vẻ mặt trở nên khó xử.Bài viết lớp hai rất ngắn, Mục Kinh Trập đã đọc xong nó một cách nhanh chóng.Vừa đọc xong, cô nhìn Trương Phi."

Không phải là thầy nghĩ rằng thằng bé không viết tốt?"

Trương Phi vừa muốn nói chuyện, liền thấy Mục Kinh Trập so với anh ta còn hưng phấn hơn, "Thằng bé có chỗ nào viết không được chứ, viết rất tốt là đằng khác!"

Thiệu Tây sững sờ.Trương Phi sắc mặt cũng vặn vẹo.Cả hai đều muốn nhìn thấy dấu vết lừa gạt nằm trên mặt Mục Kinh Trập, nhưng không, Mục Kinh Trập rất nghiêm túc.Trương Phi thở dài một tiếng, "Cô nói nó viết rất tốt?

Tôi phân chủ đề là người nhà, nhìn xem nó viết cái gì!"

"Thầy cũng biết hoàn cảnh của thằng bé mà.

Bố mẹ đã mất nên thằng bé đã đổi mới cách viết.

Thật là một ý tưởng tuyệt vời!"

Sáng tác của lớp hai viết về cha mẹ và gia đình, Thiệu Tây không có, vì vậy cậu viết rằng cậu uống nước thần, lớn lên trong một đêm và trở thành cha, rồi tự làm cha trong một ngày.Không có nhiều từ, nhưng tường thuật rõ ràng, nội dung cũng rất sáng tạo.Thế giới của trẻ em luôn không bị gò bó, thật bất ngờ khi Thiệu Tây đã thể hiện tài năng của mình ở độ tuổi trẻ như vậy.Dù sao, Mục Kinh Trập thực sự ngạc nhiên và bị thuyết phục.Thiên tài chính là tài giỏi như vậy.Mục Kinh Trập không có biểu hiện giả dối gì, Trương Phi rất tức giận, "Mục Kinh Trập ... cô cố ý nói như vậy, cô cố ý muốn chọc giận tôi đúng không."

"Tôi không có, thầy đừng nói nhảm, tôi thật sự cảm thấy rất tốt, thầy xem có phải hay không?

Đây là một ý tưởng cực kì sáng tạo đó, thầy Trương!"

Mục Kinh Trập ước có thể nhấc đầu Trương Phi lên để xem anh ta đang nghĩ gì.Cô cẩn thận vuốt tờ giấy trong tay, "Thầy Trương, thầy đừng xé bài tập của Tiểu Tây nhà chúng tôi nữa.

Những gì thằng bé viết rất quý giá, thầy không thích nhưng có người khác thích."

Mặc dù Mục Kinh Trập không nói rõ ràng rằng anh ta có mắt như để trưng, nhưng Trương Phi cũng không mù đương nhiên sẽ nhận ra.Mục Kinh Trập nhìn anh ta, như thể anh ta đã làm phải tội ác tày trời.Trương Phi tức giận đến suýt chút nữa hụt hơi, anh ta nhìn Mục Kinh Trập , sau đó là Thiệu Tây, chỉ vào hai người và hung hăng nói, "Được, rất tốt, Mục Kinh Trập, cô được lắm!"

Nói xong quay người rời đi, anh ta cho rằng Mục Kinh Trập cố ý.Vô lễ với giáo viên như vậy, anh ta sẽ không bỏ qua đâu!Mục Kinh Trập nhìn bóng lưng của anh ta, vô cùng tức giận, "Thái độ gì vậy?

Đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn, cũng không biết thưởng thức, còn mạnh miệng như vậy?"

Mục Kinh Trập đau lòng, nếu có nhiều giáo viên như thế này, bao nhiêu học sinh tài năng cũng sẽ bị chôn vùi.Thiệu Tây: "..."

Cậu hít một hơi thật sâu và nói: "Đừng diễn nữa, giáo viên đã rời đi""Ta không có diễn, ta là nói thật."

Mục Kinh Trập quay đầu lại, thầm nghĩ Thiệu Tây còn nhỏ, nhưng bị thầy giáo một mực phủ nhận, đại khái là mất tự tin.Cô nghiêm túc nhấn mạnh: "Thiệu Tây, con viết rất hay.

Con còn cuốn nào bị xé không?

Con không thể làm mất chúng, nhất định phải giữ gìn cẩn thận."

Sáng tác của đại văn hào năm lớp 2 cũng là một kho tàng quý hiếm của thời đại nên dù thế nào cũng phải sưu tầm.Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mục Kinh Trập, Thiệu Tây nhất thời không thể phân biệt thật giả."

Mấy lần trước không có xé, chỉ có lần này mới xé, những bài khác đều ở trong sách bài tập."

Bài tập về nhà của Thiệu Tây bị bỏ lại một mình trên bục giảng.Mục Kinh Trập vội vàng nhận lấy, cẩn thận giũ sạch bụi phấn trên đó: "Đừng xé nó."

Thiệu Tây nhìn cô, "Dì thật sự cảm thấy tôi viết tốt?"

"Đương nhiên, nếu không ta có thể lừa con sao?"

Mục Kinh Trập thực sự muốn xem nó ngay lập tức, nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng bị thu hút bởi bàn tay của Thiệu Tây, hướng qua thổi thổi vào tay cậu một chút."

Chúng ta đi xử lý tay trước đi."

Thiệu Tây sắc mặt cực kỳ cứng ngắc, cái người này cư nhiên lại thổi tay cho cậu?Cô nghĩ cô thực sự là mẹ cậu?Nói là xử lí nhưng thực ra không có thuốc, chỉ nhai mấy lá ngải cứu ven đường rồi quấn vào lòng bàn tay là khỏi.Tay cậu bị băng lại, ăn không tiện, Mục Kinh Trập muốn đút cho cậu nhưng Thiệu Tây nhất quyết không chịu , muốn tự mình ăn.Sau khi ăn xong, Mục Kinh Trập không thể chờ đợi hỏi: "Thiệu Tây, ta có thể đọc những bài văn khác của con không?"

Thiệu Tây muốn từ chối nhưng cuối cùng cũng gật đầu.Cậu chỉ muốn xem cô có thể diễn xuất tốt đến mức nào.Không nghĩ đến Mục Kinh Trập lại rất thán phục nó."

Oa, Thiệu Tây, con thật lợi hại, cái đầu nhỏ của con quá sáng tạo đi, làm sao lại có thể có những ý tưởng hay đến vậy."

Thiệu Tây: "? ? ?"
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 28: Không nhún nhường


Thiệu Tây nhìn Mục Kinh Trập với ánh mắt bất đắc dĩ.Không phải là về đến nhà rồi , sao còn đóng kịch, hay là... cô đang nghiêm túc?"

Ta nghiêm túc mà, con thực sự rất lợi hại nha."

Mục Kinh Trập thực sự phải nể phục, Thiệu Tây năm nay mới bảy tuổi, nhưng tất cả những ý tưởng tuyệt vời như quay ngược thời gian của cậu đều xuất hiện."

Ta đại khái biết tại sao thầy Trương nói con viết bừa bãi, bởi vì anh ta căn bản không có đủ tư duy, cũng không hiểu để thưởng thức."

Mục Kinh Trập kẹp tờ giấy rách nát vào bên trong, "Chờ ta dán nó lại, chỉ là Thiệu Tây con phải nhớ kĩ, con viết văn rất tốt, các bài văn của con là hiếm có nhất, thật sự là trăm năm có một, con đừng để ý đến những gì thầy Trương nói."

Thiệu Tây muốn tìm sự giả dối trên khuôn mặt của cô nhưng chỉ thấy sự chân thành.Bị đả kích lâu như vậy, đột nhiên nghe được một câu tán thưởng, khóe miệng cậu không khỏi cong lên, nhưng lại kiên quyết đè xuống, "Dì... dì lừa tôi cũng không có ích lợi gì."

Mục Kinh Trập cười, "Ta không cần nhận được bất kỳ lợi ích nào, chỉ cần sau này con viết một sáng tác mới thì cho ta xem nó là được, tài năng của con là lợi ích tốt nhất."

"Tài năng" hai chữ làm cho Thiệu Tây trên mặt không tự chủ được nóng lên, "Người còn biết tài năng...

Vậy sau này tôi nghĩ tới cái gì liền viết, nếu Thầy Trương lại gây phiền toái kêu tôi viết lại, tôi liền tìm dì."

"Yên tâm, giao cho ta, ta đi giải quyết hắn."

Cô ấy không quan tâm đến nhà của người khác, dù sao cô cũng ở bên cạnh Thiệu Tây chăm sóc, sau này không được cho phép người ta đánh đập, trừng phạt thân thể cậu chứ đừng nói là coi thường nên xé bài tập của cậu .Chúng ta phải biết rằng giáo viên sẽ có ảnh hưởng suốt đời đối với trẻ em.Mục Kinh Trập định buổi chiều đưa Thiệu Tây và những người khác đến trường, sau đó nói chuyện với Trương Phi, hoặc nói chuyện với hiệu trưởng nếu anh ta không chịu chấp nhận, để anh ta hiểu thêm về tình hình."

Thầy Trương có làm như vậy với các bạn cùng lớp khác không?"

"Không, hình như thầy ấy nhắm vào tôi nhiều hơn...

À, còn anh trai tôi, thầy ấy thường bảo anh trai tôi đứng dậy trả lời câu hỏi và đọc sách, anh trai tôi đọc xong... dừng lại, anh ấy cố ý bảo anh trai tôi đứng lặp lại, cũng không ngăn các bạn cùng lớp cười nhạo anh ấy, cuối cùng sau đó hiệu trưởng ngăn thầy ấy lại, không chịu nghe lời ngụy biện của thầy ấy về việc giáo dục anh trai tôi."

Thiệu Đông khi nói chuyện đều nói lắp, lúc học cũng vậy, vì chuyện này mà cậu hoàn toàn không nói chuyện, Trương Phi lại đối xử với cậu như vậy, có thể tưởng tượng được cậu bé đã tức giận và khó chịu đến mức nào.Mục Kinh Trập nắm đấm cứng lại, cảm thấy rất khó chịu.Thiệu Đông mới bảy tuổi, còn phải tìm mọi cách để bảo vệ, dạy dỗ, chăm sóc những đứa em, chịu nhục nhã như vậy lại không có ai ra mặt chở che."

Vừa rồi ta thật sự nên đánh hắn."

Mục Kinh Trập nghiến răng nghiến lợi.Thiệu Tây gật đầu đồng ý, cậu cũng nghĩ rằng nhìn thấy Mục Kinh Trập tức giận vì anh trai mình, trong lòng cậu cảm thấy tốt hơn một chút."

Hắn bắt đầu làm việc này từ khi nào vậy?"

"Trước đây vẫn luôn như vậy, nhưng mấy ngày nay lại nhiều hơn."

Thiệu Tây bĩu môi, "Thầy Trương, mấy ngày nay tâm tình không tốt."

Tâm trạng không tốt cũng có lí do gì để trút giận lên học sinh của mình cả.Mục Kinh Trập lại đi hỏi thăm một chút, liền cảm thấy rất kỳ lạ, mặc dù giáo viên thời này nghiêm khắc, nhưng cô cảm thấy Trương Phi đối với người khác rất bình thường, chỉ duy nhất nhắm vào anh em Thiệu gia, đặc biệt là Thiệu Tây.Hơn một tháng qua, Thiệu Tây đều bị phạt đứng, còn bị giữ lại chịu đánh phạt, phạt chạy, không được về nhà ăn cơm .Vào buổi chiều, Mục Kinh Trập và Thiệu Tây cùng nhau đến trường, thái độ của Trương Phi còn tệ hơn buổi sáng, đang đợi Mục Kinh Trập đến xin lỗi.Nhưng Mục Kinh Trập không phải đến để xin lỗi."

Thầy Trương, nếu Thiệu Tây làm không tốt, thầy có thể nói với tôi, tôi sẽ để thằng bé xin lỗi thầy, nhưng mong thầy có thể đối xử với thằng bé như những học sinh khác."

Việc nhắm vào học sinh phải được dừng lại , bị giáo viên nhắm vào luôn luôn là ác mộng của học sinh."

Cô có ý gì?

Cô muốn nói là tôi kiếm chuyện phạt nó?"

Trương Phi hoàn toàn bộc phát, trực tiếp đi tới phòng hiệu trưởng, muốn hiệu trưởng đòi lại công bằng, "Học sinh như vậy tôi cũng không muốn dạy nữa."

Anh ta trực tiếp bày tỏ thái độ và muốn Thiệu Tây trực tiếp bị đuổi khỏi lớp .Thầy hiệu trưởng đau đầu, "Chúng ta không có nhiều lớp, lớp hai cũng chỉ có một lớp của cậu, thằng bé không học lớp này thì biết chuyển đi lớp nào?

Phụ huynh của học sinh ấy cũng là đau lòng, cậu chiếu cố thằng bé một chút..."

"Tôi chịu không nổi, bằng không sau này không được đến lớp của tôi, muốn tôi ở lại trường học, muốn tôi tiếp tục dạy học, ngài nhất định phải nghe tôi."

Trương Phi chỉ ra bên ngoài, "Hôm nay nó viết bậy bạ lại cãi lời giáo viên, tôi phạt nó chạy trên sân chơi nhưng nó không chạy.

Bây giờ ra ngoài chạy mười vòng rồi quay lại!"

Nói như là Thiệu Tây đã làm rất nhiều chuyện sai trái đầy trời, còn Mục Kinh Trập lại cố tình gây sự.Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của anh ta, Mục Kinh Trập sững người , nắm đấm lại cứng lại."

Thầy Trương, thầy để thằng bé chạy mười vòng, sáng mai lại đánh nó, nếu nó xảy ra chuyện gì thì thầy có thể chịu trách nhiệm được không?

Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cha mẹ cho con đến trường là để chúng đi học, không phải là chỗ để cho giáo viên trút giận, học sinh không phải là chỗ phát tiết của thầy."

"Hiệu trưởng, ngài nghe những lời cô ta nói đi?

Nhìn thái độ của cô ta đi..."

"Thái độ của tôi có vấn đề gì?

Trước khi nói về thái độ của tôi, trước tiên anh nên xem thái độ của chính mình.

Đừng nghĩ rằng anh là một giáo viên mà thanh cao hơn người khác.

Anh trước tiên nên xem bản thân có xứng hay không.

Hãy tự hỏi chính mình làm vậy không thấy chột dạ sao?

Tất cả mọi người không phải đồ ngốc, anh có nhằm vào Thiệu Đông Thiệu Tây hay không, trong lòng anh rõ nhất."

Mục Kinh Trập không nhượng bộ, nếu nhượng bộ một người như vậy, anh ta sẽ cho rằng bạn đang sợ hãi, rồi lại tự tin hơn, sau đó không biết sẽ đối xử với Thiệu Tây như thế nào.Mâu thuẫn đang trên đà bùng phát hoàn toàn.Hiệu trưởng giữ Trương Phi lại, Mục Kinh Trập cũng bị Mục Tuyết kéo lại."

Mục Kinh Trập, sao có thể nói nhảm, thầy Trương là người tốt, có năng lực, cũng không nhằm vào học sinh, em cũng không biết gì về chuyện dạy học thì đừng làm loạn mọi thứ lên, tùy tiện nói lung tung."

"Đúng vậy, tôi thật sự chưa từng đi dạy học, nhưng tôi biết giới hạn của việc làm giáo viên!"

Mục Kinh Trập chưa từng đi dạy học, nhưng cô cũng đã vượt qua kỳ kiểm tra chứng chỉ cử nhân giáo viên, cho nên đối với ngành giáo viên cũng không hoàn toàn xa lạ."

Không phải tôi nói bậy nói bạ, mà là anh ta thật sự đi quá xa."

Mục Tuyết nghiêm túc nói: "Cho dù em không hài lòng, cũng không nên nói như vậy đối với thầy giáo, Kinh Triết, em đã là mẹ của bọn trẻ, em nên làm tốt bổn phận của một người mẹ."

Mục Kinh Trập không muốn nhắc tới trách nhiệm của người mẹ, cô có trách nhiệm chăm sóc bọn chúng, nhưng cho dù như vậy, cô cũng không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương bọn chúng.Rốt cuộc, Mục Tuyết và Mục Kinh Trập không thỏa hiệp được, ý kiến của họ rất bất đồng.Sau đó, Mục Tuyết có chút tức giận.Đây là lần đầu tiên cô biết Mục Kinh Trập có cái miệng sắc bén như vậy.Trong khoảng thời gian này, Mục Kinh Trập đã mang đến cho cô rất nhiều bất ngờ, cho dù đó là việc bán bánh bao hay sự lựa chọn của cô ấy.Đây cũng là lần đầu tiên cô phát hiện khí chất của Mục Kinh Trập mạnh mẽ như vậy, khuôn mặt cũng rực rỡ như vậy.Lúc trước Mục Kinh Trập bắt chước cô, cô rất khó chịu, hiện tại không bắt chước nữa, cô cũng cảm thấy không vui.Mục Kinh Trập đã trở thành một người khác, cô ấy trở nên tràn đầy hung hăng, đôi khi cô luôn cảm thấy mình và Mục Kinh Trập đang đứng cùng nhau, giống như bị che lại, điều đầu tiên mọi người nhìn thấy chính là Mục Kinh Trập.Mục Kinh Trập hết lần này đến lần khác luôn nghĩ đến việc phá hủy đồ đạc của cô và những người mà cô kết bạn, cô không biết làm thế nào để Đường Mặc Linh, người ghét Mục Kinh Trập, cho mượn xe và ăn bánh bao của cô ấy.Trương Phi có mối quan hệ tốt với cô , cô cũng không muốn gây rắc rối, điều này khiến Trương Phi bị coi thường."

Mục Kinh Trập, chị phải nói nhiều lần, thầy Trương không phải là loại người như em đã nói, anh ấy đến Thiệu Tây là vì sự tốt bụng.

Chị đã nhờ anh ấy chăm sóc cho Thiệu Đông và Thiệu Tây."
 
(Phần 1) Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại
Chap 29: Tự vạch trần


Mục Tuyết nhờ Trương Phi chăm sóc Thiệu Tây?Mục Kinh Trập không nghĩ đến còn có chuyện này, "Chị yêu cầu anh ta chăm sóc bọn nhỏ?

Từ khi nào?

Vì cái gì?"

Mục Tuyết thoáng qua một tia mờ mịt, còn có thể là vì cái gì, bởi vì năm đó cô suýt chút nữa trở thành mẹ Thiệu Tây .Cho dù không thành, cô vẫn cảm thấy thương cảm mấy đứa trẻ, nên vẫn nhờ Trương Phi quan tâm bọn chúng."

Mới là mấy ngày trước, cho nên đều là em hiểu lầm."

Mục Kinh Trập lắc đầu: "Không, tuyệt đối không phải hiểu lầm."

"Mục Kinh Trập, em có thể đừng cứng đầu như vậy mà chịu một chút trách nhiệm được không?

Nếu cứ cãi nhau không chịu xin lỗi, thầy Trương thật sự không muốn dạy Thiệu Tây nữa.

Thiệu Tây nên làm thế nào đây?

Thằng bé sẽ nghỉ học sao?"

Mục Kinh Trập muốn nói nếu không được còn có giáo viên khác và trường học khác, nhưng đã khựng lại trong giây tiếp theo.Trong cái thôn này chỉ có duy nhất một ngôi trường.Lớp hai cũng chỉ có một lớp.Mục Tuyết nhìn Mục Kinh Trập đang suy tư, hít một hơi thật sâu, "Nếu em muốn tốt cho Thiệu Tây, em hãy xin lỗi thầy Trương ngay bây giờ , đồng thời hứa với anh ấy sẽ không quan tâm đến việc dạy dỗ của anh ấy trong tương lai.

Chị tin rằng thầy Trương không phải là loại người thù lâu nhớ dai."

"Tôi xin lỗi cũng được, nhưng tôi không thể tin tưởng anh ta, anh ta chính là người sẽ ôm hận..."

Mục Kinh Trập không nói nên lời."

Mục Kinh Trập, em bị gì vậy?

Em thực sự không muốn Thiệu Tây đi học sao?"

Mục Tuyết không nhịn được ngắt lời Mục Kinh Trập, trong mắt mang theo sự tức giận."

Không học thì không học."

"Mục Kinh Trập, ngươi. . .

" Mục Tuyết vừa muốn nói tiếp, đột nhiên ý thức được, vừa rồi giọng nói không phải Mục Kinh Trập.Cô quay lại và nhìn thấy Thiệu Tây ở cửa.Thiệu Tây liếc nhìn Mục Kinh Trập, sau đó nhìn Mục Tuyết, "Dì ấy nói đúng, ngay cả khi dì ấy không nói hay làm loạn gì, em cũng không thể chịu đựng được, mặc kệ cô có tin hay không, thầy Trương đang nhắm vào em."

"Tiểu Tây, con. . .

" Mục Tuyết không nghĩ tới Thiệu Tây sẽ nói như vậy, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng, cô cảm thấy mình ý tốt của mình bị phụ bạc.Thiệu Tây có thể nhìn rõ, lại mím môi, bướng bỉnh không an ủi cô.Trong lòng cậu thậm chí có chút thất vọng.Cậu đã từng rất thích cô Mục Tuyết, bởi vì cô Mục Tuyết xinh đẹp và dịu dàng, lại đối xử rất tốt với họ.Trước đây cha hỏi chúng có thích Mục Tuyết với tư cách là mẹ mới của chúng không, lúc đó cậu và anh trai đều đồng ý.Sau đó, Mục Tuyết không còn là mẹ của chúng và được thay thế bởi Mục Kinh Trập, cậu vẫn rất không vui.Nhưng bây giờ nhìn thấy Mục Tuyết nói như vậy về Mục Kinh Trập, cậu lại có chút không thích.Lúc cậu bị giữ lại, Mục Tuyết cũng đã nhìn thấy điều đó, nhưng Mục Tuyết chưa bao giờ nói ra.Mặt khác, Mục Kinh Trập chỉ thấy một lần, liền làm to chuyện .Thiệu Tây nhìn Mục Kinh Trập, "Dì không cần xin lỗi, thầy không muốn thì thôi, tôi mặc kệ."

Nhưng sách thì vẫn phải đọc.Bất quá chuyện ầm ĩ như vậy, chưa kể toàn bộ học sinh trong trường, phụ huynh đều biết chuyện, Trương Phi cũng không chấp nhận nói lời xin lỗi nữa.Ngay cả khi xin lỗi, Thiệu Tây sẽ không được chấp nhận.Mục Tuyết đi tới can ngăn, khi Trương Phi nhìn thấy Mục Tuyết, lửa giận trên mặt tiêu tan rất nhiều, thái độ cũng thay đổi tốt hơn, nhưng vẫn là kiên trì.Anh ta không thể chấp nhận rằng mình đã sai.Hiệu trưởng nói hãy đợi ông ấy tìm ra cách.Người trong thôn bàn tán xôn xao, phần lớn đều cảm thấy Mục Kinh Trập làm ầm ĩ, có lỗi với giáo viên.Thậm chí có người nói cô cố ý không muốn Thiệu Tây đi học.Mục Kinh Trập cũng không nói gì, không tránh khỏi lo lắng.May mắn thay, Trương Phi không mất nhiều thời gian để tự vạch trần bản thân.Ngày hôm sau, tình cờ có người trong nhà đãi khách rằm nên Trương Phi đến làm khách, đúng lúc đến thăm đã gặp Mục Tuyết và Đường Mặcc Linh.Vì bị kích thích, Trương Phi không nhịn được uống thêm hai chén, sau đó say khướt.Sau khi say rượu, Trương Phi tiết lộ trước một nửa cái thôn rằng anh ta thích Mục Tuyết.Mục Tuyết trước đây được coi là hoa khôi của làng, chưa kể một nửa đàn ông trong làng, cũng có một phần ba thích cô ấy, nhưng Trương Phi cảm thấy anh ta là người phù hợp nhất với Mục Tuyết, bởi vì anh ta là một giáo viên và hơn hết họ có mối quan hệ tốt nhất.Mục Tuyết ban đầu thích Thiệu Kỳ Hải, nhưng sau khi Thiệu Kỳ Hải qua đời, anh ta liền nghĩ rằng cơ hội của mình đã đến, nhưng cuối cùng, Đường Mặc Linh lại xuất hiện giữa chừng.Đường Mặc Linh nhiều phương diện đều khiến anh ta lép vế .Mọi người anh ta có tức giận hay không?Kể từ khi Đường Mặc Linh ra mắt ô tô cách đây hơn một tháng, anh ta luôn trong tâm trạng bồn chồn và lo lắng.Lý do nhắm vào Thiệu Tây là vì anh ta đang có tâm trạng không tốt.Và tại sao Thiệu Tây được chọn?

Tất nhiên là vì anh ta ghét chúng, ai bảo bọn chúng là con trai của Thiệu Kỳ Hải.Mục Tuyết nhờ anh ta chăm sóc Thiệu Đông và Thiệu Tây, điều này khiến anh ta càng ghen tị nên đã cố tình giày vò chúng.Thiệu Đông và Thiệu Tây không còn cha mẹ, các phụ huynh khác cũng nghĩ anh ta làm vậy là vì tốt cho mấy đứa trẻ, khiến anh ta trở nên không kiêng sợ ai, thậm chí còn cố tình tìm cách trừng phạt chúng theo một cách mới.Trước đây luôn phạt Thiệu Tây đứng, sau này cảm thấy không đủ nên nghĩ ra biện pháp mới, khi phạt sẽ nhét hai viên phấn dưới gót chân, khiến Thiệu Tây chỉ có thể đứng trên mũi chân của mình nếu không sẽ đạp gãy viên phấn , sau đó tiếp tục tăng ca."...Tôi chỉ xem khi nào nó khóc lóc van xin mà đứa trẻ đó mồ hôi đầm đìa chân run vẫn không cầu xin tha thứ, còn nói muốn học theo cha , đổ máu chảy mồ hôi chớ không đổ lệ, tôi khinh."

Trương Phi lần đầu tiên say rượu, anh ta cũng không biết say sẽ như thế nào, dưới sự kích thích của rượu, sau khi nhìn thấy Thiệu Tây, anh ta liền đem mặt xấu xí nhất , thành thực nói ra những lời trong lòng."

Ta nói cho ngươi biết, ngươi càng không khóc, ta sẽ càng tức giận, ta mà không khiến ngươi khóc lóc van xin, ta không mang họ Trương, cứ chờ đi."

Khi anh ta quay sang Mục Tuyết, khuôn mặt biến thành vẻ lấy lòng."

Tiểu Tuyết, tôi giúp em trút giận, em có hài lòng hay không?

Tôi và em mới là xứng đôi nhất, tôi chờ em nhiều năm như vậy, em không thể phụ ta được."

Sắc mặt của Mục Tuyết cực kỳ khó xử.Cô ấy không ngờ Trương Phi sẽ nói những điều này trước mặt mọi người.

Lúc trước, cô đã thề với Mục Kinh Trập rằng Trương Phi không phải là loại người như vậy, nhưng bây giờ kết quả như tát vào mặt cô.Anh ta là loại người như vậy, hơn nữa lý do chủ yếu khiến anh ta nhắm vào Thiệu Tây là vì cô .Cô cảm thấy mất mặt cực kì, hai mắt đỏ hoe.Đường Mặc Linh kéo Mục Tuyết ra sau để che chắn, mắng một câu: cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga rồi đưa Mục Tuyết đi.Trương Phi tức giận muốn đuổi theo nhưng bị ngăn lại.Trương Phi quay đầu liền nhìn thấy Mục Kinh Trập, trút giận trực tiếp lên cô , "Mục Kinh Trập, cô cứ chờ đi, tôi sẽ khiến cô phải quỳ gối trước mặt tôi!

Dám nói tôi, cô là cái thá gì!"

Ôi, còn để cô quỳ xuống.Cô bắt anh ta quỳ trước!Khi Mục Kinh Trập rời đi, cô đá vào một hòn đá , thành công khiến Trương Phi ngã xuống đất .Vì úp mặt xuống đất nên máu mũi chảy ra.Cha mẹ Trương Phi sợ quá, vội kéo Trương Phi đi.Những người còn lại đều thất thần nhìn nhau, đều nói rằng họ không bao giờ tưởng tượng được rằng Trương Phi là một người như vậy.Danh tiếng của Trương Phi rất tệ, mọi người đều biết rằng Mục Kinh Trập và Thiệu Tây đã bị oan.Khi Mục Kinh Trập mang Thiệu Tây và những người khác trở về, cô cảm thấy phấn chấn, "Ngày mai chúng ta sẽ lại đến trường, lần này không phải là chuyện đuổi các con đi, muốn đi cũng là Trương Phi đi."

Khóe miệng Thiệu Tây nhanh chóng cong lên, nói: "Cảm ơn."

Cảm nhận được trong lòng dâng lên kích động, Thiệu Tây vội vàng khống chế.Cậu sẽ không thích cô dễ dàng như vậy và coi cô như mẹ mình.Cô có thể ra đi bất cứ lúc nào, cậu biết hết.Thiệu Tây nói thêm: "Mặc dù tôi cảm ơn dì, nhưng tôi không dễ bị dì mua chuộc như Tiểu Bắc.

Đừng nghĩ rằng tôi sẽ thân thiết với dì trong tương lai."

Mục Kinh Trập: "...

Ừ, ừ, ta hiểu."
 
Back
Top Bottom