Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
553,522
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
289519812-256-k191866.jpg

[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Tác giả: Ryun_Riyuna_Shouya
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Truyện này tôi viết trên Novel toon.

Nhưng Novel chuẩn bị khai tử nên tôi sẽ đăng bên này.

Đơn giản là vậy, giới thiệu lại toi lười lắm.

Tôi đã thôi báo trên truyện mình rồi:)
Vậy nhé:)) Tags: boylovecountryhumansthươngtrườngvietnamvietnamharem​
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 1: Đăng lại, tự nhớ đề đi


Hoang tàn......Khói độc......máu tanh bốc mùi....xác chết la liệt.....thương trường ác liệt nơi thế giới....thế chiến uy lực và hơi sống cuối cùng......lục địa chìm lãng biển máu.....tanh nồng xác chết.....người thân?...đi rồi.....
_ BOSS ƠIIIII!!!! boss ơi, mau mở mắt ra đi, ngài hứa sẽ đưa em đi chơi mà....ngài chưa thực hiện mà....Boss ơi....hức...hức....sụp đổ cả rồi, mất hết rồi boss ơi.....hức....Waaaaaa......bây giờ phải làm sao đây, tất cả...hức hức....đều đi hết cả rồi, chúng ta chưa ăn mừng chiến thắng mà.....mất hết rồi.....__Tiếng vang tội nghiệp đi khắp chiến trường đổ máu, không một người nào còn có thể đập nhịp trái tim mà tỉnh dậy.

Chỉ còn lại....người con trai này, cậu quỳ sụp xuống trước một thân xác, hai tay nâng niu người đó lên như thể yêu thương....Không!! là tôn sùng, coi người ấy như cả cuộc đời. nhưng người trước mắt đang nằm đấy, đi rồi còn đâu.
_ Tất cả đã kết thúc, mọi thứ đã sụp đổ.

Việt Nam! từ giờ em thuộc về ta!_ Một dáng vẻ uy nghiêm đến đáng sợ với khí thức đầy máu vây bám quanh....Hắn là Nazi, một kẻ tàn bạo độc ác.

Hắn luôn tìn đủ mọi cách để tiêu diệt phe Cộng Sản....chỉ để chiếm đoạt lấy cậu....Chiếm đoạt lấy....Việt Nam!!
_ Thứ ác độc, mau cút ra! thứ như ngươi sẽ không bao giờ được ai kính cẩn, tôn trọng đâu! ngươi nghĩ như thế là xong rồi?? như thế là được rồi?...xin lỗi, duyên tơ chúng ta là không có!_ Việt Nam, cậu tức tưởi khóc thút thít, không ngần ngại chỉ tay lên mặt người đã giết Boss của cậu.....tay còn lại mò mẫm súng rồi nạp đạn vô.

- Em tính làm gì!?_ Nazi giật mình nhìn cánh tay từ từ đưa khẩu Usp manh số hiệu 310 kê lên đầu.

- Tính làm gì sao?

đương nhiên là....tự tử!_ Vừa nói xong cậu liền đưa tay nhấn còi mà bóp.

ĐÙNG!!!!!!!!!!!

Một viên đạn phóng ra xuyên qua tâm thức cậu, gục ngã xuống.....cậu ra đi một cách tức tưởi, cậu hận không thể tiễn hắn xuống suối vàng được.....hận không thể dùng tay đánh chết hắn để trả thù được.....nhưng dẫu sao, cậu cũng sắp gặp lại được bạn bè, gia đình của cậu. quan trọng là.....Boss của cậu.....ngài Ussr!
.......
_Tsk!

đây là đâu chứ....._ trong một không gian tối tăm đầy huyền bí....cậu đang đau đớn từ từ đứng dậy.

-Bíp....hệ thống hoàn thành thiết lập, hệ thống đã sẵn sàng.

Chào mừng đến với không gian hệ thống! tôi là hệ thống kí hiệu số 125!_ một giọng nghe rè rạc vang lên, một bảng lập màu xanh sáng với những dòng chữ nhỏ ngay ngắn mở ra trước đôi mắt hiếu kì của cậu.
_ ngươi là ai, cái thứ gì đây?_ Việt Nam nhíu nhẹ đôi mày thanh thoát cất giọng hỏi.
_ Tôi đã nói rồi thưa kí chủ, tôi là hệ thống 125.

đây là bảng nhiệm vụ!_ cái giọng kia lại vang lên lần nữa, thật sự cậu chẳng biết nó đến từ đâu cả....
_ Thế sao ta lại ở đây, để làm gì à?_ Cậu ngây thơ hỏi, đôi mắt nói lên sự hiếu kì nhỏ với thứ này.
_ Ngài cần hoàn thành nhiệm vụ tuyệt mật!

đó là lập nền tảng hòa bình, không được để cho tất cả những nước liên quan đến thế chiến II chết! nếu một trong số họ chết thì sẽ là nút quay ngược!_ Tiếng nói làm như muốn giảng đạo rồi đấy, nếu cậu không hiểu chắc nó phải xông ra đập cho cậu một trận quá.
_ Là sao cơ?_ Đấy, cậu có hiểu tí ti gì đâu mà, nhưng nghe chữ "không được để tất cả chết" mà cậu thấy nó vui lòng sao ấy.
_ Cần tôi ra đập ngài một trận không. có thế cũng chẳng hiểu là sao?

IQ của ngài là 167 cơ mà, sao ngáo ngơ thế!_ Điên rồi đấy nhá, vừa phải thôi chứ!

IQ thì cao ngất ngưỡng sao ngu thế không biết!?

đánh một trận cho máu não lưu thông, muốn vậy hay gì!?
_ Tôi sẽ phục sinh ngài, ngài cần giữ cho cái mạng của Ussr, Nazi, các Countryhuman liên quan đến thế chiến II và cái mạng rách của ngài an toàn. nếu 1 trong các người chết thì mọi thứ sẽ bị quay ngược lại vào một khoảng thời gian không xác định ở quá khứ.

à mà tôi sẽ làm cho mọi người không quen biết kí chủ, đó là cái thứ nhất.

Cái thứ hai là tôi sẽ đưa kí chủ về dạng Omega!_ Nó tuyên bố hùng hồn chuẩn bị đá đít Nam ra khỏi cái không gian này.
_ Khoan! cái mà giữ mạng với cái thứ nhất ta còn tạm chấp nhận được! nhưng mắc gì phải đưa ta về dạng Omega!?

đường đường là 1 Alpha cao 1m80 như ta mắc gì lại phải trở thành Omega chớ!?_ Cậu với vẻ mặt nhăn nhó bất mãn với ý kiến đó cãi lại nó.
_ Thì thân thể Omega nhỏ nhắn dễ di chuyển hơn, làm nhiệm vụ tất nhiên phải dễ dàng hơn rồi!_ Nó cãi lại, bắt buộc cậu phải trở thành Omega.
_ Mắc gì!? không bao giờ!!_ Việt Nam cậu cay lắm nhá, mắc gì phải bị nhỏ lại chứ, cái này cậu đâu có ngu!
_ Bay giờ tôi đổi cho ngài 2 thứ.

đầu tiên là cái này!_ Nó cắn răng bĩu môi ném cho cậu cái điện thoại và tai nghe.
_ Này là cái gì thế?_ Cậu đương nhiên không thể biết cái thứ này là gì rồi, nó làm đ*o gì có ở thế giới của cậu.
_ Điện thoại đa năng, nó là cái dẹp dẹp mỏng mỏng ấy, nó có thể chứa đồ cũng có thể giúp cậu nghe nhạc, giải trí! và liên lạc với tôi.

Còn cái dây kia là tai nghe, cắm vào cái lỗ nhỉ dưới điện thoại và đeo vào tai thì nhạc sẽ vang lên, nhưng chỉ co mình người nghe được thôi.

Nó tùy vào tâm trạng của người để phát nhạc nhé.

Cái thứ hai tôi cho là kĩ năng thiên trường tăng tốc!

Ví dụ người gập bụng 1 cái sẽ như gập bụng 100 cái, hoặc bắn một lần đạn thì kĩ năng bắn súng của người sẽ điêu luyện hơn, chạy một vòng như 100 vòng, nó làm người chạy nhanh hơn.

Hoặc giống giống thế!_ Nó lại giở giọng bày ra vẻ khôn ngoan ta đây để thuyết giảng cho Nam hiểu.
_ Ta....có thể xin thêm một thứ không?_ Nam nhận thấy vui mừng ngừng lòng thoáng qua một ý nghĩ, nó liền vụt miệng hỏi xin thêm một thứ.
_ Được! nhưng người phải đánh đổi một thứ, người muốn trao đổi xin cái gì?_ Nó lạ lẫm hỏi Nam, não phải Load lại cái đã....nhiêu đó chưa đủ hay gì còn xin thêm?
_ Ta có thể đưa nhân cách thứ 2- hoặc Linh hồn thứ 2 trong cơ thể ban đầu của ta về bên tâm thức của ta như cũ không, và hãy cho nó biết mọi chuyện!_ Nam như trút hết lòng tự tôn của mình mà cầu xin nó, cũng rất vui mừng khi nghe thấy nó nói *Ừ*.
_ nhưng ngài sẽ đánh đổi cái thứ gọi là Tình...._ Nó trả một giá cao để cạu hết đường lui, xem xem cậu có phải một kẻ tham làm hay không.
_ ĐƯỢC!!!_ cậu hét to gật đầu đồng ý liền.

Nó giật mình thắc mắc quan sát cậu....thôi vậy, cậu có lòng tốt giữ người bên cạnh.

Nó cũng chẳng phải loại độc ác gì đâu, nó coi như sẽ giữ tạm thời cái đó vậy, khi nào cần thiết nó sẽ quăng trả cậu thôi. có gì đâu.
_ vậy giờ đi nhé, khi tỉnh lại người tên Đông Lào sẽ ở trong tâm thức cậu thôi....._ Nó nói rồi búng tay một cái, cậu liền té khỏi đó và biến Mất.
..........____________
Vui lòng nếu không có gì ra đọc giùm cái giới thiệu, vậy nga:))
25/7/2021
19:26.
____________
Đăng lại:)
Từ Mangatoon chuyển xuống đây:)) Tất cả 44 chương sẽ về đây hết:))
Chỉ vậy thôi:))
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 2: gặp lại


._Ưm....má nhỏ này, đau vcl...mà đây là đâu cơ chứ....._ Nam lờ mờ tỉnh dậy, tay bỗng xoa xoa lấy mông mình, nhỏ này không thấy đâu mà sao đá đau thế nhở.

Cậu ngồi trên một chiếc trực thăng....hiện tại không co người lái và nó sắp đâm đầu xuống đất.

Cậu nhìn xuống lại nhìn qua nhìn lại.

May quá! quân phục và huân chương huy hiệu danh giá vẫn đang trên người cậu...chỉ là bộ đồ có chút tàn tạ như vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt (thì sự thật là vậy mà nhỉ:)) ).

Kế đó là một cái balo to đùng mà theo như nó nói thì trong đó chứa tất cả những gì cậu cần, từ cái thứ nó đưa cho tới quân phục huy hiệu cho tới áo dài của cậu....tùm lum thứ ở trỏng!
_ Má, mình sắp rơi....tự do với máy bay trực thăng không có một thằng nào lái hay sao trờiiiiiiii!?_ Cậu bỗng chốc giật mình vì đằng trước ếu có đứa nào lái, mình thì ngồi tít đằng sau và đếch thể nào leo lên đó được.

Và.....RẦM!!!!

Cái máy bay đâm thẳng xuống khu rừng ngay dưới nó, một vụ nổ bé (không hẳn là bé) xảy ra làm xung quanh chú ý.
_ Ai thế? chuyện gì vậy, cậu nghe thấy tiếng gì không, nó ở gần đây và như kiểu trực thăng rơi thì phải..._ Một cậu chàng cao lớn khoảng 1m80 mặc bộ quân phục vác súng nói với người đi bên cạnh.
_ Có chứ, lẽ nào cậu nghĩ tớ điếc à!? không có nhé, nghĩ tầm bậy vừa thôi Cuba!_ Chàng thanh niên bên cạnh đáp lại rồi cùng một vài người đến xem xem thử có chuyện gì.

Chạy đến đó thì thấy khói đen vẫn còn bốc lên nghi ngút trong đám lửa và tuyết.
_ Có ai bên đó không!?_ Một chàng thanh niên khuôn mặt tinh xảo với ba màu Trắng xanh đỏ vang to tiếng lên hỏi bên đó. không nghe ai đáp lại và chỉ còn là khoảng không thì cậu nghĩ ắt rằng người đó có lẽ đã chết, không thì cũng bị thương nặng.

Lại một đám người chạy tới nữa, họ chạy theo hàng quân ngũ đều đặn theo người dẫn đầu chạy đến đó.
_ Chuyện gì thế!?_ Người đàn ông đó sắc mặt uy nghiêm lạnh lùng khó tả nổi, trên người toát ra thứ áp lực gì đó làm cho người xung quanh phải sợ hãi.
_ Boss, tôi và North đang đi tuần thì thấy một chiếc trực thăng lao thẳng xuống đất thành đám cháy, trên đường chạy đến có gặp Russia, Ukraine và Singapore đang đến đó!_ Người được gọi Cuba khi nãy lên tiếng, giọng anh có chút hơi run lên vì khí tức đáng sợ của ngài Boss.

Lạch cạch lạch cạch!

Rầm oành!!

Mấy đống vụn sắt đột nhiên bật tung ra. trồi lên một con người, dáng vẻ như một Countryhuman
_ Má nó, xui thế không biết!? biết thế không đợi ta đã tìm ra nó đánh cho vài phát rồi. cái mông đáng thương của ta bị đạp không thương tiếc lại còn trực thăng bị hỏng hóc, xui thế không biết!?

Khụ khụ...._ Cậu tức giận xả một tràng vừa nói vừa đá mấy mảnh vụn phía trước để đi ra khỏi đó.

Lúc này mặt đã rõ, cậu thanh niên kia có một màu đỏ tươi êm dịu với ngôi sao màu vàng sáng điểm tô khuôn mặt tinh xảo tỉ lệ vàng kia.

Trên người vài chỗ nhơ vết đen với vết bẩn rách.
_ Ai đó!?_ Người đàn ông kia cất giọng uy nghiêm trầm trầm làm như ổng muốn giết người diệt khẩu ấy, đáng sợ tới nỗi ai cũng run cầm cập.
_ À hả......ai là ai cơ....ý là tôi á!?

Tôi là Việt Nam!_ Cậu ngu ngơ nhìn không rõ lắm về người phía trước, Cậu bỗng có cảm giác tin cậy về đám người phía trước, giống như.....Boss và bạn bè của cậu trước đây....
_ Bắt lại!_ Người đàn ông đó ra lệnh cho người đi đến áp giải cậu đến trước mặt mọi người, cậu để yên cho họ lôi đi rồi bị họ nhấn quỳ xuống đất.

Người đàn ông kia nhìn cậu mà không khỏi bất ngờ, phất tay ý bảo đỡ cậu dậy.

Bọn xung quanh đứng nhìn cũng im lặng, Boss của mình tra hỏi người khác mà nghi là phe mình cũng bắt hắn quỳ xuống, chỉ là không bị lính canh ấn xuống thôi.

Còn cậu là được đứng dậy nói chuyện đàng hoàng luôn nga! ngưỡng mộ thật đó....
_ Bộ quân phục...._ Người đàn ông dò xét mộ lượt về bộ quân phục của cậu, nó có chút giống phe mình, nhưng lại không giống quân phục của Phát xít một chút nào cả....Hắn bỗng nhận ra quân phục này dành cho người cấp cao, cao lắm mới có được bộ này.

Quyền lực của nguoiF sở hữu bộ này dường như chỉ sau hắn, nous cách khác kẻ sở hữu bộ đó là người có chức lớn thứ hai trong phe Cộng Sản.
_ Của tôi!_ Nam nhận thấy sự nghi ngờ trong mắt người kia, liên cất giọng thanh thoát trả lời.
_ Đống huy hiệu và huân chương..._ Hắn còn chưa kịp hỏi hết đã bị cậu giật câu.
_ Của tôi hết ấy, ngài nhìn gì thế!?_ Cậu Không khỏi vui sướng khi thấy Boss của cậu - Ussr bằng xương bằng thịt đứng ngay trước mắt mình.

Nhưng tình cảnh hiện giờ không cho phép cậu làm điều đó, nhưng thật sự cậu muốn nhảy cẫng lên vui sướng và ôm trầm lấy Ussr.

Bởi theo như nó nói thì mọi thứ về cậu đều bị xóa sạch rồi, nhận ra kiểu đếch mà ôm với chả ấp giờ này!
...................................________
Cảm ơn đã xem:)
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 3: Cơ thể đầy sẹo_Dấu cộng sản trước ngực


._anh nè. sao em chưa thấy anh bao giờ?_ Ukraine lên tiếng hỏi, thực chất là muốn vạch mặt, sợ cậu là phe phát xít nên thế.
_Em không thấy anh hả, ai biết gì đâu, nhưng anh có thể chỉ từng chi tiết căn cứ cho em xem luôn!

Không cần bản đồ nhé, muốn thử không?_ Cậu biết mình đang bị nghi, phải giải vây trước cái đã.
_ Khoan đã, anh bao nhiêu tuổi và....rốt cuộc anh đã làm bao nhiêu nhiệm vụ thế?_ Russia là người có tính đa nghi, không dễ gần gì.

Lúc trước khi mới gia nhập Cộng Sản, cậu phải khó lắm mới kết thân với Russia được đấy.

Russia thầm nghĩ:
_"Nhìn đống huy hiệu cấp chứng nhiệm vụ nguy hiểm nhiều biết bao nhiêu kia, mình cũng chỉ có hai cái, còn nhiệm vụ bao nhiêu thế kia cài đầy áo vậy chứ....rốt cuộc người này là ai..."_ Anh cảm thấy ganh tị với đống huy hiệu chứng kia của cậu thật đấy.

Anh chưa bao giờ thấy ai nhiều huy hiệu như cậu cả, anh có nhiều huy hiệu nhất khối cũng chỉ có 51 cái thôi, đằng này cậu cài đầy hai áo kia không biết còn bao nhiêu nữa....
_ Tôi? tôi 23 tuổi, làm....không nhớ rõ là bao nhiêu nhiệm vụ nhưng nhớ mang máng là khoảng......154 nhiệm vụ thì phải....không rõ nữa, có bao nhiêu Huy hiệu thì bấy nhiêu nhiệm vụ thôi...._ Cậu mỉm cười nhẹ rồi lấy cái balo ra moi móc cái hộp gì đó, mở ra thì là một đống huy nhiệu được xếp chia thành 2 ngăn, nhìn cũng biết là chia thành cấp nhiệm vụ thường và nguy hiểm rồi.
_ Eh.....khoảng chừng này, đếm thử....._ Cậu nhìn có hơi thất vọng, mất đi mấy cái rồi......
_ Cậu là người của Cộng Sản?_Singapore nghi tính nheo mắt hỏi.
_ Chứ sao, không lẽ tôi phe phát xít! ngáo vừa thôi chứ! có cần tôi chứng minh không, có kí hiệu Cộng Sản này!_ Nan nhăn mặt, biết ngay là bị nghi ngờ mà.

Chứ nhưng hỏi thẳng thắn thế này cũng không giống tính cách của Singapore lúc trước lắm, lúc trước khi hỏi cậu ta cứ vòng vòng vo vo mãi thôi, nhức óc chết đi được.
_Được rồi, cậu cứ đi theo, ngoài này trời lạnh, có vạch áo ra chứng minh thì cậu cũng chết cóng rồi.

Về căn cứ thôi_ Ussr trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng, ông có cảm giác mình có thể tin cậy người này vô điều kiện, người này luôn sẵn sàng hi sinh vì mình.

Ông tin cậu...

_ Được rồi, kiểm tra thử!_ Ukraine nhìn qua lớp kính , trong đó chỉ có Việt Nam cậu với Cuba thôi.

Cuba anh kéo áo vạch ra....!

Trên vai cậu không hề có dấu Cộng Sản.
_ Kh-không có_ Cuba lắc đầu nhìn cậu.
_ Pffff, hahahaha! tôi đâu có để dấu ở đó, ngốc gì để đó chứ.

để đó nhỡ sau này tôi bị địch bắt đi thì cái dấu này bị xóa là điều đương nhiên, sau đó bọn chúng thả tôi về và....mọi người nghĩ tôi phản bội.....Hahaha, tôi không ngốc nhé! tôi in dấu ở đây này!_ Cậu nói rồi thoát y từng lớp áo, lớp áo cuối cùng là một lớp sơ mi trắng, vải dày dài tay và hơi cao cổ.

Mở từng nút áo ra, cơ thể cậu hiện ra với bao nhiêu vết sẹo lớn nhỏ, nhưng đáng chú ý là dấu Cộng Sản được in vàng chói tỏa trên ngực cậu, ngay trên trái tim cậu.
_ Nè......cơ thể cậu......_ Cuba lo lắng rờ vào những vết sẹo kia.
_ Ah, đừng để tâm nga, mấy vết thương khi làm nhiệm vụ thôi.

Vả lại tôi không thích bôi thuốc lắm nên mới để lại sẹo ấy mà!_ Nam mỉm cười lần nữa, tay nắm nhẹ tay Cuba.
_" tay cậu ấy......mềm thật.....Từ từ đã! mày nghĩ gì thế Cuba, mày điên rồi!"_ Anh bất chợt nghĩ lung tung.

Ở ngoài mọi người không khỏi ngạc nhiên với cơ thể đầy sẹo kia của cậu, nhưng cũng chẳng thể chối bỏ sự thật rằng dù vó mấy vết sẹo kia hay không thì vẫn không thể nào xóa nhòa đi được vẻ đẹp kiêu sa của cậu.
_" In trên ngực trái sao.....ắt là phải trung thành lắm mới in ở đó..."_ Ussr không khác, rất ngạc nhiên về những vết sẹo của cậu, ông cũng không có nhiều sẹo đến như thế.

Nhưng cái làm ông bất ngờ là cậu để dấu ấn Cộng Sản của phe mình ở trước ngực trái, ở ngay trong tim.
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 4: Địch!


Ussr bước vào nhẹ nhàng rồi quay sang Nam mà nói:
_ Cậu tối nay cứ ở lại, nhưng nếu cậu có hành động nào kì lạ hay hành động đánh người của phe Cộng Sản thì cậu sẽ ngay lập tức bị xử chết, rõ rồi chứ!?_ Ông nghiêm túc nói với cậu, xong nở một nụ cười mỉm ngây ngất lòng người.

Ai cũng bất ngờ trước hành động của ông.

ông chưa bao giờ sắp sếp cho một kẻ lạ ngay một phòng riêng cả, cũng chưa bao giờ mỉm cười một cách tự nhiên như vậy.
_ Cảm ơn Boss....ý lộn cảm ơn ngài đã cho tôi ở lại!_ Cậu nhanh chóng lên tiếng cảm ởn Ussr rồi nở một nụ cười duyên dáng, chiếc răng khểnh cùng má lúm đồng tiền hiện ra, hàm răng trắng tinh đều đặn, đôi môi đỏ mọng anh đào làm cho một số người lỡ nhịp tim.
_ Russ, con đưa cậu ấy đến căn phòng phía Tây đi, số 9 ấy....._ Ussr nhanh chóng tĩnh lại, quay sang bảo Russia đưa cậu về phòng.

Hiện giờ trời chập tối rồi, cầm bản đồ chưa chắc đã dí đúng đến chỗ đó, vậy nên để người giám sát đi theo vẫn hơn.

Phòng thường hợp cậu trốn về Đức......

_ Phòng cậu đây nhé, nếu đói thì cứ đi xuống bếp, cách cậu 5 phòng đó, nên nhớ hành lang luôn có người trực nên cậu không được làm gì hết nhé....vậy thôi, tạm biệt!_ Anh nói rồi quay người rời đi.

để cậu lại căn phòng trống trãi vậy.

Cậu bước vô tắm táp rồi quấn khăn đi ra, cúi người xuống Balo tìm đồ để mặc, mãi mới thấy một bộ đồ khá ưng ý, cậu liền mặc nó vào ngay.
*Ọt ọt ọt!~*
_ Ui, hazz....cả ngày đúng là chưa ăn chút gì, thôi thì đi xuống chỗ nhà bếp tìm gì đó ăn vậy..._ Cậu mở cửa rồi đi xuống nhà bếp.

Cạch!.....

Một đám trẻ con đang chui rúc trong nhà bếp tìm đồ ăn, rõ đây là con của ngài Ussr mà....
_???

Mấy đứa là......"

Nhớ rồi, con của Boss!

Estonia này, Belarus này, Kazakhstan và Latvia...."_ Cậu nhưng đơ một hồi rồi hỏi bọn chúng, sau mới nhớ ra bọn chúng đều là con của Boss.
_ Vậy anh là ai thế?_ Estonia, có thể coi là lớn nhất trong bốn đứa bọn chúng lui mấy đứa em vào sau lưng rồi che chắn, hỏi cậu.
_ Anh hả....Anh là Việt Nam, có thể coi là người của cha chúng em, nên mấy đứa không phải sợ đâu.....Mà mấy đứa đói hả, anh cũng vậy, muốn ăn gì không anh nấu cho!?_ Cậu vui vẻ cười ấm áp, nhồi xuống xoa đầu Estonia, Thằng nhóc này sau này lớn lên vô cùng chín chắn, khó mà chinh phục được.
_ Thật sao ạ?_ Latvia ló đầu mình ra hỏi Nam.
_ Ừm, yên tâm nếu sợ anh hạ độc mấy đứa, anh nấu xong thử trước cho mấy đứa coi!_ Nam đưa tay lên dõng dạc nói, bọn trẻ nhìn có vẻ đã bắt đầu tin tưởng cậu rồi......

_ Oaaaaaa, thơm quá, anh nấu gì thế!?_ Belarus đưa mặt về phía bếp nơi cậu đang đứng sắt hành.

Cậu đang nấu một nồi phở to đùng đùng kia.
_ Muốn ăn rồi hả?

đợi chút nhé!_ Cậu nói rồi múc nước ra tô, thả những sợi phở vào.

Cậu luôn nhớ rõ đứa nào không ăn được hành và đứa nào ăn được, sắp ra cho chúng nó ăn.

Cả buổi ăn đang vui vẻ tự dưng.....

ĐOÀNG ĐOÀNG!!!!!!

Những tiếng súng inh tai nhức óc vang lên, những chiếc đũa rơi rớt trên sàn với những vẻ mặt lo lắng sợ hãi....
_Mấy đứa, mau trốn đi.

Ra phía sau đống củi và nhớ rõ quy tắc khi địch xông vào căn cứ nghe!

Anh ra trợ cho họ!!!_ Nam lùa đám trẻ ra sau đống củi, kế cạnh cái bếp lò mà chỗ đó rất kín đáo, khó bị phát hiện, kế là cái tủ gỗ đen được bọc sắt theo nên không sợ đạn bắn thủng.

Cậu xong liền tìm tòi thứ gì đó có thể đánh nhau trong nhà bếp, tay lấy Chảo cán dài.

Con dao nhỏ với dao gọt trái cây vừa đc mài.

Trên đầu đội cái xoong nồi rồi đứng kế cửa bếp, Tay dơ chảo lên cao, nhắm vào cái tên đang chạy sáng phía này.

Sau khi nhận dạng được đó là quân phục của phe Trục. cậu liền chạy thẳng ra một đập vô trán anh ta, anh ngất xỉu liền bị lôi vào trong bếp, cậu nhặt súng và đội mũ của anh ta lên.

Bằng! trúng bả vai của một tên mặc quân phục Italy đang tiến tới, hắn tức giận rút súng ra định bắn cậu một phát thì cậu nhảy lên ngang cột nhắm bắn vào đầu gối anh ta, ĐOÀNG ĐOÀNG!!

Hai bên đầu gối đều trúng đạn mà khuỵu xuống, nằm vật ra đất.

Tay anh ta cứ run run cầm súng định xả về phía cậu thì cậu nhanh tay lấy chảo ra đập vào đầu anh ta, thế là anh ta ngất xỉu.

Bên khu chính và khu phía đông, bắc, nam cũng vang lên tiếng súng, rồi tiếng chân dồn dập chạy về phía khu tây này.

Điều đó là đương nhiên, Phòng của tụi nhỏ cũng chỉ cách phòng cậu có 2 phòng, tức là cách phòng bếp có 2 phòng thôi.

Rầm!
_ Mấy đứa có sao không!?_ Russia đập mạnh cửa phòng tụi nhỏ ra...không thấy ai hết, nghĩ tới người hồi sáng cũng chạy sang phòng mở cửa, nhưng cũng chẳng thấy ai hết.

Anh tự dưng mất hết hi vọng vào cậu....Theo sau anh có Cuba, N.K, Philippines, Ukraine và Ussr.

Bỗng có tiếng cười của Latvia phát ra từ phòng bếp.

Mọi người theo phản xạ chạy sang thì thấy vệt máu chảy dài, ngó vô là 2 tên lính bị trói và cậu đang đứng phủi tay với cái nồi và mũ trên đầu, sau mông là cái chảo và trên bàn là 2 khẩu súng và một đống đạn.

Bọn nhỏ ca ngợi cậu không ngớt lời.

Tuy chỗ đõ kín nhưng có thể nhìn ra hành lang được.

Bọn nó nhìn cậu đánh mà ngưỡng mộ!

"Thật ngầu!".
_Phù, mấy tên này làm bù nhìn à....yếu quá...,còn chẳng đủ để mình đánh đấm vài cái nữa....vậy mà đã ngất rồi.

ăn có một cú chảo đập mật thôi mà!?

Ông đây đập tới 10 cái vào đầu còn chưa chắc là đã ngất.

Chán ngắt!_ Cậu đang quay lưng ra phía cửa nên không biết có người tới, ung dung gãi gáy nói như thật.
_ Mà mấy đứa có sao không?_ Cậu quay sang hỏi mấy đứa nhỏ, đứa nào cũng lắc đầu rồi mắt sáng đồng thanh:
_ Thật ngầu, nhìn anh cứ như đã chiến đấu thật sự rồi ấy!

đến cả anh Russia hay anh Ukraine cũng không làm đc vậy khi không có súng đâu, anh tận dụng ghê thật!_ Mấy đứa nhỏ sáng mắt lên hết lời ca ngợi cậu.
_ A, cha và mọi người! lúc nãy anh ấy ngầu lắm, còn biết chỗ bọn con thường núp ở chỗ nào và biết quy tắc khi có địch luôn, anh ấy đánh ngất hai người đó bằng cái chảo đấy.

Thật Ngầu!!_ Belarus mắt sáng lên chạy lại ôm Ussr rồi kể cho mọi người nghe..
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 5:Tra tấn tâm lí__Như đã trải qua rồi vậy....


_"B-Bằng chảo và một cây súng cướp được sao....?"_ Đó là suy nghĩ của tất cả mọi người khi nghe Belarus kể lại, con bé còn dành lời khen thật hay cho Nam nữa.
_Belarus à! thật sự thì anh không giỏi đến thế đâu, một chút kĩ năng nhỏ thôi mà!

Chỉ là hời tiếc vì....bọn chúng quá yếu, còn chưa được dùng dao thôi...._ Nam tươi cười tinh nghịch nhìn cô bé, rồi mặt hơi xịu lại buồn buồn.
_Bên khu khối phía nam bọn con thì cũng có, nhưng chỉ có một tên.

Bên cha thì sao?_ Russia nhanh chóng hỏi Ussr.

Ông nói rằng khu chính thì không biết nhưng khu phía đông của ông cũng có, nhưng cũng chỉ có một tên thôi.....
_Em nghe tiếng súng mà thật giật mình đấy, nhưng sao kì lạ bọn chúng lại chạy đến khu của lũ trẻ tới 2 người!?

Nhìn phục trang là biết lính quèn rồi, bên chỗ ta thì phục quân Japan.

Bên chỗ này thì quân phe trục phục và phục Italy, bọn chúng có ý gì? bắt lũ trẻ hay....._ Ukraine vẫn chưa dứt sự nghi ngờ đối với cậu, nó sợ có một ngày cha mình bị giết ngay trong tay cậu, nó cứ tưởng như thế đấy.
_Thôi Ukraine, mi thực quả đa nghi quá rồi đấy, chẳng phải anh bảo rằng không nên như vậy sao.....dù sao trên người người ta cũng có dấu cộng sản rồi cơ mà, đừng có như thế nữa!_ Russia huých vào hông của Ukraine một cái nhẹ, nói nhỏ với nó rằng đừng có lo, bớt tính đa nghi đi.

Nhưng chính anh cũng rất nghi ngờ cậu là quân phe Trục, nếu thật vậy thì khổ.........

_Thả ra!!!Đệch mẹ thả ra thằng ch*!_ Bọn lính kia bị giam bắt đang bị treo lên kĩ càng, trông như con gà sắp bị hun lửa để làm chín vậy, trông rất mắc cười.

Trong đó cái tên ở phía Đông tấn công Ussr rõ ràng là mặc quân phục quân đội của Liên Xô cơ mà, chỉ có thể là gián điệp cài vào để do thám căn cứ, tiện cho việc tấn công bất ngờ thôi.
_Thả cái cụ nhà mi ấy.

Muốn về với vợ con thì khai hết ra! kẻo không ta cưa chân 6 lần là chết đấy nghe chưa! muốn thử không!?_Việt Nam tuy có mắc cười nhưng nó chửi cả mình lẫn Boss mình kính trọng là......ứm ừm, Thế nó mới cay, không thiến nó để nó mất đi khả năng 'làm tăng dân số' là đã ưu ái cho nó lắm rồi đấy, Than một chữ là xẻo luôn giờ!

Mà kể cũng lạ, nhắc đến vợ con thì chỉ có duy nhất tên ở khu chính là cười phá lên như kiểu được mùa.

Còn lại tên nào cũng lấm xanh hết cả mặt, trông thảm rõ nét.
_Cười cười cái khỉ gì!?

Người đâu!

đưa đi triệt sản luôn đi!_ Nam hùng hổ kêu người tính lôi hắn đi, hắn mới ngưng bặt tiếng cười và khai rẩ.

Thông tin tuy không rõ rệt lắm nhưng cũng là có còn hơn không rồi!

Hắn khai ra thế này:
_Thôi tôi xin, thế này tôi sau này không lấy vợ được nữa đâu.

Tôi khai tôi khai!

Tôi cũng chẳng biết chính xác cái nhiệm vụ chúng tôi làm là gì cả, nhưng mà có nghe cấp trên nói làm loạn khu căn cứ này để nắm được coi căn cứ đóng ở đâu, để tiếp cận.

Cấp trên chúng tôi có hai người.

Một người thì chúng tôi biết đó là ngài Nazi, người còn lại chúng tôi không rõ mặt lắm cũng không biết tên.

Chỉ biết rằng hắn có màu.....đỏ và....hay cầm quạt phe phẩy phỡn phỡn với chúng tôi.

Hắn luôn dùng quạt để bạt vào má chúng tôi khi chống lệnh.

Đó là tất cả những gì tôi biết được!_ Hắn xác định rằng đó là tất cả, Hắn là hét rằng dù có tra tấn dã man thế nào đi nữa thì cũng không khai ra đâu.

Nhưng Nam cầm súng định dí đầu hắn bắn một phát thì cái tên bên cạnh đang ngất bỗng tỉnh từ khi nào, thốt ra một câu khiến Ussr và cậu phải nhíu mày rồi nghiến răng ken két.

Hắn hét:
_Là China!

Là China! tôi đã khai rồi vậy nên đừng giết hắn, giết hắn thì cả doanh trại dính dáng gì tới hắn đều sẽ bị xử trảm mất!!_Gã kinh hoàng mở to mắt cầu xin cậu tha cho đồng đội mình, sợ sệt đến xanh mặt.
_Hưm....thật ra ta cũng chẳng muốn giết người, với lại ngươi là người trọng tình trọng nghĩa.

Mang người chạy bỏ của, chứ không bỏ người mang của chạy.

Coi như lần này thôi đấy!_ Nam vứt khẩu súng qua một bên.

Thực chất khẩu súng đó chẳng hề có một viên đạn nào cả, Usr và cậu đều biết điều đó, nhưng Ussr lại luôn thắc mắc tại sao cậu biết trong đó không có đạn mà vẫn còn dọa bắn được! nhưng khi ra khỏi nhục khi y hỏi thì Nam trả lời rằng:
_Cái trọng điểm không phải cứ tra tấn bằng vũ khí là địch nó sẽ khai!

đôi khi còn phải đánh vào đòn tâm lí của bọn chúng nữa, như khi nãy tên kia nếu có vợ con thì cũng không cười phá lên mà xanh mặt như bọn còn lại rồi.

Hắn còn sợ bị triệt sản nên khai ra hết, Đồng đội cứu do sợ chết.

Đều là đòn tâm lí! tuy nhiên những đòn chủ trương chủ chốt này phải tùy mức độ nặng nhẹ.

Nếu người bị hỏi cung là tình báo thì sẽ khó hơn nhiều vì họ rất cứng đầu, ít chịu khai ra lắm! nhưng còn lính quèn yếu khi đi như vậy rất dễ bị sợ hãi bởi những thứ mà họ đang có sắp mất.

Lấy cái đấy ra để dọa họ mà thành công mới gọi là chuẩn xác_Cậu nói trơn tru như chính cậu cũng đã trải qua càm giác này rồi, chính cậu cũng thử thực hành rồi vậy...chính cậu cũng đã bị tra tấn bởi đòn tâm lí rồi vậy...nhưng cậu chúa bao giờ bị nhưng cậu cứ có cảm giác rằng....mình đã trải qua rồi vậy.

Ussr đơ ra với toàn bộ lời nói của cậu.
_________
Trích lời vài đoạn: CIA trong kênh Youtube Tuấn Tiền Tỉ.....
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 6:Anh an toàn như cha vậy!


Vài ngày sau đó.....
_Chẹp chẹp, hôm nay lại là một ngày rắc rối to lớn đây, sao mà mấy cái công chuyện này nó rối rắm đến thế này!!_Nam than thở với cái đống công việc.

Vừa mới hôm qua cậu được kết nạp vào khối Cộng Sản.

Bọn họ kêu cậu chuyển phòng qua khu phía nam cho tiện, ở chung bọn họ cho tiện bàn việc nhưng cậu từ chối.

Cậu nói rằng nếu như phe Trục hay lính phản động hoặc gián điệp cài vào mà chạy qua khu phía Tây này thì ai bảo vệ tụi nhỏ đây? chúng nó nhỡ như sẽ bắt cóc lũ trẻ thì sao.....ai đánh chúng nó cứu tụi nhỏ? rồi tụi nhỏ sẽ thành con tin sao, bị đánh đập và bị hành hạ mỗi ngày là những gì lũ trẻ phải chịu đựng!?

Chẳng ai muốn vậy cả nên cậu sẽ ở lại đề phòng bất trắc và bảo vệ lũ trẻ.

Ai cũng có vẻ đã bị thuyết phục bởi lời nói của cậu nên đã cho cậu ở lại.

Vừa được nạp vào khối đã bị giao cho đống việc.

Ussr còn đưa cho cậu một khẩu C2-75 (loại súng lục), một khẩu MAC-10 (loại tiểu liên), một khẩu Glock 17( Loại súng lục) để phòng thân.

Chỉ cho cậu sân tập và mấy phòng khác để cậu tiện làm việc nhưng cậu đã quá quen với căn cứ rồi nên cũng hơi thờ ơ với việc này.
_Anh Nam!

Nghỉ ngơi ăn bánh nè!_Bọn nhỏ từ đâu chạy ùa vô phòng cậu, bọn nó bám lấy Nam không rời luôn, còn đôi khi xin cậu ngủ chung cho vui ấy!

Nhưng cậu còn rất nhiều việc.

Không việc này thì việc kia, nên không có thời gian đáp ứng.

Theo sau bọn nhỏ là Russia và Ukraine.
_Hửm?

Bánh sao, thật mong chờ nga!_Nam bỏ tờ tài liệu xuống, cầm cây bút lên rồi nhìn ra cửa, bọn nhỏ ùa tới vui vẻ.
_Đ-đây là bánh của tui, với ông anh và-và bọn nhỏ làm cho. a-anh ăn thử đi!_Urkraine ngượng ngùng đưa đĩa bánh đến để trước mặt cậu.
_Oh, chịu gọi anh rồi hả?

Thật lạ nga~ mới thấy xưng tôi cậu đó cơ mà~_ Nam giở giọng ra chọc ghẹo Ukraine, làm người ta đã ngượng rồi còn ngượng thêm nữa.
_Nghe gì chưa, China sắp về rồi....À mà hình như-_Chưa kịp để Russia nói hết thì cậu tức giận bẻ gãy cây bút làm đôi rồi.

Bọn trẻ và hai đứa lớn bất ngờ với hành động của cậu.

Sao mà giống Ussr thế?

Hồi nãy bọn chúng có tới chỗ Ussr đưa bánh và cà phê đến cho ông, nghe tới thông tin Russia nói ra ông cũng đang cầm trên tay ly cà phê nhấp nhấp, nghe tới 'China sắp về' thì ông tức giận bóp bể ly cà phê luôn, làm ướt một số tệp tài liệu.

May cho ông đó chỉ là tài liệu nháp, chứ mà là tài liệu quan trọng như kiểu: có bao nhiêu gián điệp trong căn cứ hay căn cứ của Nazi đóng quân ở đâu...vân vân.... thì toi đời!
_Hành động của cậu.....giống cha thật!

Nhẽ nào China làm chuyện gì sai mà chỉ cậu với ông ấy biết thôi!? không thể nói sao?_Russia đơ ra một hồi rồi mấp máy môi nói nhỏ, nhưng cũng đủ âm lượng để mọi người trong phòng nghe.
_Anh y như cha vậy, cách tức giận cũng giống mà cách vui vẻ cười đùa cũng giống luôn.

Y như sinh đôi với cha vậy á! tiếc là năm nay cha đã 42 tuổi còn anh mới 23, không thể sinh đôi được.....Ê nhỡ đâu là anh em thất lạc thì sao? khả thi lắm chứ, em nghe nói một Countryhumans có thể bất tử nếu không bị ám sát hay tự tử đấy, nhỡ như anh là.....em của cha thì....._ Kazakhstan hiếu kì tuôn một tràng làm ai cũng đông cứng.

Nam còn hóa đá rồi bị sứt mẻ nữa chứ.

Những hành động này là do cậu bị nhiễm từ Ussr đấy, cậu do ở với ông quá lâu nên cũng bị nhiễm theo.

Nhưng với chỉ một kiếp khoảng 10 năm như thế thì không bị nhiễm tới mức quen tay quen chân thành thói quen được...cứ như ở với ông đã hơn 1 kiếp rồi ấy.
_Ahaha, vậy sao? anh cũng không để ý nữa.

Giống đến vậy thật à?_Nam cười gượng nhìn Kazakhstan.
_Ừm ừm.

Ở bên anh có cảm giác rất an toàn và thoải mái!

Giống y như ở bên cha vậy.

Chúng em chẳng phải lo lắng vì điều gì cả!

Thật đấy!_Latvia trèo lên đùi Nam ôm cổ cậu thắm thiết.

Ukraine và Russia cảm thấy khó chịu thế nào ấy.
(Au: Là do chúng bây ghen chớ còn gì nữa!!

Ngáo vừa thôi!).
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 7


_"Giống.....giống như Boss sao...mình.....thật sự giống Boss tới cả điều này?.....Mình có cảm giác như...bị nghiện ngài ấy...thì phải..."_Ánh mắt cậu đang quang lên tươi vui mà giờ sụp xuống trông buồn thảm biết bao nhiêu...nó dấy lên sự nghi ngờ một cách lạ lẫm.

Nhưng rồi cũng dập tắt ngay.

Nam cười mĩm thả Latvia ra rồi dùng tay xoa đầu tụi nhỏ.

Nó tỏa ra không khí ấm áp lạ thường:_Giống đến vậy sao? anh cảm ơn nhé, thật không ngờ mấy đứa quý anh đến vậy đấy!_
Ukraine chợt thiếu mất một nhịp tim, anh cứ nghĩ mãi về cái nụ cười mỉm ấm áp ấy...:_"Không được! mày nghĩ gì thế Ukraine! anh ta lớn tuổi hơn mày và không biết có phải phe địch hay không mà, tỉnh lại đi Ukraine!

Mày đừng để anh ta lừa mày!"_Anh đưa tay vỗ bồm bộp vài cái lên mặt, bản thân không ngừng chối bỏ cái thứ tình cảm lạ kì kia.
_Mày bị bệnh hả Ukraine? cần gọi y tế tới không?_Russia ngồi bên cạnh chú ý tới những hàng động của Nam, lúc nãy Ukraine vỗ vỗ mặt cũng thu hút anh nhìn rồi.

Cậu nhóc này là đang bị gì vậy không biết....Russia hỏi nên cả phòng lại chú ý tới tâm điểm là Ukraine.

Anh buộc phải cười trừ rồi chối.

Anh không thích sự chú ý bị hướng về phía mình cho lắm.

Anh không biết là thừa hưởng cái tính cách tùy hứng nghịch ngợm và hiếu chiến này từ ai nữa.

Học thì không biết anh bằng được ai chứ đánh nhau thì chắc trên cao là thường!
_Ah....không, chỉ nghĩ một số thứ và nó không hay cho lắm thôi.

Phải vứt cái đó ra khỏi đầu óc của tôi ấy mà!

ông anh không cần lo đâu!_Ukraine gượng cười rồi vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài....., thôi thì mọi người tiếp tục tám vậy.

Giữa chừng Russia có một cuộc họp nên phải đi.

Cậu thấy vẻ mặt của Russia như hơi táu đi nên thấy lạ, quyết định đi theo thử..........

_Đông đủ rồi chứ, vào họp thôi!_Ussr ngồi đầu bàn chính giữa cất giọng, mắt nheo lại quan sát một hồi.
_Ủa....cái cậu Việt Nam kia?....._N.K thấy thiếu thiếu ai đó, nhận ra là thiếu Nam nên hỏi.
_Cậu ấy nãy còn trong phòng làm cái gì á, chưa đến được._Russia nói với mọi người.
_Ủa....sao cậu biết? nãy giờ cậu ở cùng cậu ấy hay gì....._Cuba nhíu nhẹ mày hỏi Russia.
_À.....Nãy tôi với ổng, và cả mấy đứa nhỏ nữa.

Có chút bánh bọn tôi làm nên mang qua cho ông già, tiện về phòng bọn nhỏ nên mang qua cho anh ta thôi_Ukraine
_Khụt! cậu mà cũng biết làm bánh sao!?_Philippines Phì cười chọc quê Ukraine làm cậu ta đầu hốc khói mặt đỏ hừng hực
_Thôi Philip, đừng chọc Ukraine nhỏ bé đó nữa mà_Malaysia hùa theo cà khịa.

Cái từ "Ukraine nhỏ bé" lọt vào tai cậu ta rồi,cậu ta sắp nổi khùng cho coi.
_Nè! hai người không chọc tôi bộ không sống được chắc!

Đang họp đó!_Cậu ta hét lên vào mặt hai người bọn họ, mặt đỏ như gấc.

Giờ chỉ muốn kiếm cái lỗ chui vào thôiiii!
_.....Mọi người thôi nào, cho người gọi cậu Việt Nam đó đến đi!

để còn nhanh chóng họp!_Sweden lên tiếng.

Cậu ta nổi tiếng là Nghiêm túc không thuốc trị, cái gì cũng phải hoàn hảo không được chệch một milimet nào! người như cậu ta còn kiềm chế đến thế này được đã là giỏi lắm rồi.
_Không cần đâu, tôi đến rồi....nhưng mà bọn nhỏ....

Nam đẩy nhẹ cửa bước vài bước vào trong.

Tất cả quay sang nhìn cậu.

Đứa nhỏ nào cũng túm lấy áo cậu, không túm áo thì là ngón tay.
_Thôi nào mấy đứa! thả anh ra nào, đâu phải lúc nào anh cũng chơi được với mấy đứa đâu! ngoan đi!_Nam quay ra sau xoa đầu tụi nhỏ, Mắt Latvia bỗng rưng rưng như sắp khóc, cô bé nói:_Nhưng bọn em không có ai chơi sẽ chán lắm! anh bỏ cuộc họp cũng được mà!_Em nói cậu này xong làm cho ai cũng giật giật khóe môi khóe mắt.
_Hơ......À.....cái này là không thể bỏ được! nhưng anh hứa là sẽ nhanh thôi! rồi ành sẽ nấu gì đó cho mấy đứa ăn nha!

được không!?_Cậu ngồi xổm xuống hỏi lũ trẻ:_Nhưng lỡ anh không làm thì sao?_Belarus nghiêng nghiêng đầu ngay thơ hỏi.

Hực! em ơi em là thần tiên nơi nào đến thế!?

Nam nó nổi máu muốn giấu em đi rồi kìa!

Cậu đưa tay che mui, tay còn lại giơ ngón cái ra làm điệu bộ hứa với con bé.

Lũ trẻ tin tưởng rồi, thả cậu ra quay về phòng mình chờ.____
_Mấy bữa nay quan sát! sao tôi thấy khi nào bọn trẻ cũng bám lấy cậu thế Việt Nam!?_Cuba nhìn cậu bước đến ngồi cạnh mình với vê mặt ngưỡng mộ.

Ngoài gia đình là Boss, Ukraine và Russia thì hầu như chúng nó ít bám ai lắm.
_Không biết sao? mấy em ấy nói rằng ở bên cậu ta có cảm giác như ở bên cha ấy, tôi nghe còn thấy bất ngờ đây mà!_Russia với vẻ mặt "thản nhiên", nhún vai một cái rồi nói ra cho cả khối nghe....Im lặng một hồi

_"Thôi chết mình nói hớ! lỡ lời rồi!"_Anh nhận ra mình vừa nói gì đó, đưa tay bịt miệng lại.

Cả phòng gần như không tin vào tai mình, vậy mà ở bên người này cũng có cảm giác như ở bên ngài ấy sao? bất ngờ thật!.
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 8: Trò Parkuor


_trời....Lúc nãy khi nghe Ch- Ưm ưm ưm!!_Ukraine tính quất thêm câu nữa cho nó nóng, nhưng mà lại bị Russia bịt miệng lại.
_Mi điên à, oang oang cái miệng như mày sau này gặp địch chắc nó chưa kịp đánh đã khai!_Russia ghé sát tai nó nói thật nhỏ không để người khác nghe được trừ anh và cái cậu em của mình.
_E hèm, vào họp thôi.

Theo như tình hình hiện giờ chắc chắn kẻ bị gài vào căn cứ không ít, chắc chắn đang còn nhiều.Hiện giờ chúng ta cần phải có một số giấy tờ, và danh sách kẻ được cài cắm vào đây.

Tuy nhiên việc này cần đột nhập căn cứ địch, ai xung phong không? nếu không sẽ phải lọc hết lớp lính nghi ngờ rồi lọc dần lọc dần.

Ai xung phong đi!?_Ussr
lại là sự im ắng bao trùm, ở đây ai cũng biết rằng căn cứ của địch không phải dễ, lại còn rất nguy hiểm đến tính mạng của bản thân và tất cả mọi người.

Muốn làm nhiệm vụ này bắt buộc phải là một người có kinh nghiệm lâu năm, quen thuộc từng ngóc ngách trong căn cứ của địch, phải cứng rắn chịu trận không khai báo bán đứng cả căn cứ, phải có tinh thần thép, dù chết cũng không sợ thì may ra.....
_Ừm......tôi đi được không?_Cậu giơ tay lên cất tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng kia.
_Việt Nam! cậu điên à!? việc này là quá liều lĩnh!_N.K mở to đôi đồng tử đứng thẳng dậy đập bàn, nhìn về phía cậu.
_Đúng rồi đó! cậu đã đột nhập căn cứ của địch bao giờ đâu, làm sao có thể....._Cuba cũng lên tiếng muốn ngăn cản.

Cả hội phòng như nháo nhào lên ngăn cản cậu.
_Mọi người không tin vào số huy hiệu nhiệm vụ cấp bậc nguy hiểm trên người tôi à?

Yên tâm đi! tôi đã khá quen thuộc địa hình căn cứ của địch rồi.

Ngày trước tôi hay đi chạy nhiệm vụ ở căn cứ đó cho Boss-....À không!

ý tôi là tôi có thể làm được, mọi người phải tin tưởng tôi chứ! có công mài sắt có ngày nên kim mà!_Nam nhất định muốn đi, vì cậu biết chỉ có cậu là quen căn cứ của địch nhất.

Cậu đã làm điều này rất rất nhiều lần rồi mà.
_Cậu chắc chắn chứ?_Ussr hỏi lại.
_Vâng, rôi xin xác nhận! nếu cần gấp tôi có thể đi ngay bây giờ!_Nam gật đầu, cơ mặt khẽ giản ra.
_Được, không cần gấp đến vậy.

Sắp sếp sáng sớm mai đi, vậy hiện giờ chỉ còn lại là sức mạnh của quân ta khá yếu.

Ai có thể huấn luyện quân đội?!_Ussr nhìn qua bản báo cáo, rồi quay ra hỏi.
_".....việc này lúc trước là của mình...."_Nam thầm nghĩ.
_Ừm...lúc trước tôi có huấn luyện quân đội, chốc nữa tôi sẽ viết một bản huấn luyện gửi đi được chứ.

Bởi ngày trước khi huấn luyện như này sức của quân đội chúng tôi tăng không ít!_Nam lại lần nữa giơ tay.

Cả phòng chảy mồ hôi hột, cùng chung một suy nghĩ:_"Cậu rốt cuộc biết làm bao nhiêu việc vậy?

Việt Nam!?"_
_Vậy được! nếu thế thì chiều nay tập hợp quân đội, chúng ta sẽ thử tập! giờ thì cuộc họp kết thúc, Giải tán!_Ussr nói rồi đứng dậy giải tán cuộc họp.

Tất cả như đồng đều đứng lên, hô rõ to:_RÕ!!!!!_........Chiều tới.......

Mọi người tất cả đều đã tập hợp ở sau sân tập kết.

Ngay đó là bao nhiêu các chỉ huy nhóm nhỏ.

Cùng với các Countryhumans đang đứng.
_Vậy tập thứ đầu tiên trước đi! chúng ta thử trò Parkuor!!_Nam uy nghiêm nhưng nét mặt tươi vui.
_Parkuor? là cái gì thế?_Ukraine, cậu ta từ hé làn biết bao nhiêu trò huấn luyện rồi vẫn chưa bao giờ nghe trò nào lạ đến vậy.
_Có thể nói là một trò chơi nguy hiểm, gọi là 'Bật nhảy địa hình'!_Cậu nheo mắt lại tỏ vẻ nguy hiểm.
(Au:không biết ghi có đúng không nữa....)
cậu để lại hai chữ "Nhìn nhé", rồi sắp sếp đồ đạc theo thứ tự.
_Chúng ta thử với cấp độ 1 trước đã!_Nam
Cậu nói rồi hai chân móc vô hai sợi dây thừng, tay nắm kéo lên cao.

Đu qua đu lại rồi vung tay bắt lấy xà ngang, Hít một cái đẩy mình đướng trên thanh xà ngang đó.

Sau lấy đà bật một phát xuống bao cát cách đó 3m.

Lấy đà bật lên một cây cầu khỉ, dưới là một hố bùn.

Cậu thoăn thoắt chạy vù qua rồi đu lấy cây xà ngang, Tay chuyển động đu các thanh ngang.

Nhảy xuống cầu ván.

Trước mặt là hai bức tường cách nhau khoảng gần 1m, cậu bám lên từ từ men qua, nhảy xuống tấm đệm để sẵn.

Nhào lộn một vòng qua vũng bùn rồi lộn qua bức tường cao 1m rưỡi.

Chạy qua cái cầu khỉ còn nhỏ hơn lúc nãy, dưới là hồ nước lạnh cóng.

Nhảy một phát rồi chụp lấy cây gậy gắn gần đó, nhào lộn một vòng rồi sau đó bấm nút.
_HOÀN THÀNH!!!!_Cậu giơ cái cây lên.
_Thế nhé, đó là trò Parkuor.

Nếu các cậu cảm thấy khó thì tốt nhất đừng chơi!

đây là cấp độ dễ đó.

Ai sẵn sàng tiến lên chơi đi! từng người một nhá!_Cậu cười tươi tiến về chỗ cũ.

Ai cũng nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ.
_Trò này.....có vẻ.....nguy hiểm!?_Cuba đơ người ra.
_Ầy, nguy hiểm mà làm được thì gọi là nguy hiểm làm gì.

Luyện tập có bấn giờ.

Lúc nãy tôi vượt qua là 4p37s.

Nếu ai bị rớt xuống hố bùn, hồ nước hay chân chạm đất thì sẽ bị loại.

Thời gian chuẩn cho vòng 1 là 5p nhưng vì mọi người là lần đầu nên cho thời gian gấp đôi là 10p, ai xung phong thử chơi không!?_Nam quay nhìn khối Cộng Sản, không ai giơ tay chịu chơi cả.
_Không ai chơi thì tôi thử trước!_Ukraine nhìn mà hứng thú với trò này, cậu chưa bao giờ chơi trò nào vui vậy hết á.
_Được, cho cậu thử!_Nam mỉm cười rồi đưa đến vạch xuất phát.
_Nhiệm vụ của cậu là phải lấy được cái cây và bấm nút! rõ chưa!_Nam hỏi
_Rồi!_Cậu ta hô to
BẮT ĐẦU!.
 
[Phần 1] Mong Muốn Hòa Bình....
Chương 9: Thốn tận rốn


Cậu ta hùng hồn vượt qua chướng ngại vật, nhưng đến chỗ cầu khỉ thứ nhất thì bắt đầu chần chừ.

Ô, cậu ta sợ trò đi qua cái khúc gỗ bé tí này.
_Ukraine!

Anh làm được mà em không làm được sao?

YẾU ỚT thế!?_Nàm buông lời thêm động lực cho cậu ta, cố tình nhấn mạnh thêm chữ Yếu ớt làm cậu ta tía tai hết cả mặt.

Tức giận vung chân đi lên.

Cố lên! chỉ còn một nửa đường nữa nhưng cậu ta cứ chần chứ không bước tiếp.

Nhớ lại lời hồi nãy tức giận bước đến, nhưng....đời đâu có như là mơ! cậu trượt chân một phát, chân bên kia cũng trượt theo tạo thành hiệu ứng....chỗ giữa của hai chân đập mạnh vào cây cầu khỉ.

Cậu ta hét lên một tiếng rồi rơi xuống vũng bùn.

Những người đứng xa quan sát mà không khỏi thương sót cho cậu, ai cũng cản thấy....đau giùm, nó cứ thôn thốn làm sao ấy.

Chưa kể Ukraine là cậu ta đập mạnh nữa, thương quá.....
_Ầy......kiểu này thì thôi rồi, đau lắm đấy.....may lúc nãy tôi không nghĩ tới trò gắn mấy cây đinh lên cầu khỉ...chứ không thì...._Nam nhắm một bên mắt khi thấy 'chỗ đó' của Ukraine đập mạnh vào cầu.

Bất giác nói lên tiếng lòng, người xung quanh nghe được thì đầu họ cùng suy nghĩ:
_"Em/mi như thế là còn may mắn đấy Ukraine....để mà cậu ta đóng đinh lên thì chết!"_
_Tiếp theo có ai muốn thử không!?_Cậu quay sang nhìn.
_Không ai xung phong thì tôi gọi tên nhé!

để xem.....hôm này là ngày 18.....số thứ tự trong bảng chữ cái là.....R.....RUSSIA!_cậu nhìn lên trời ngắm ngắm rồi nhìn sang Russ mà hô tên.

Xui cho Russ nhà ta:((
_.....Thôi vậy, đằng nào chẳng phải lên....._Russia thở dài một hơi rồi bước đến vạch xuất phát.

Đi ngang qua Ukraine đang được khiêng lên Y tế.

Nói gì chứ việc quân đội và ba cái trò này anh rất giỏi (nhưng đương nhiên ai cho giỏi bằng Nam!).

Anh vượt qua một cách trơn teu và về đích với thời gian là 6p23s.
_Uầy, khá lắm! lần đầu tôi chơi trò này mà thời gian cũng phải 7p20s.

Vậy mà cậu chỉ có 6p23s!

TÔI BẮT CÓC CẬU VỀ BỒI DƯỠNG ĐÊY!

NHÂN TÀI NGÀN NĂN CÓ MỘT!!!!_Nam sáng mắt lên thán phục anh, nếu anh chơi nhiều chắc chắn còn giỏi hơn cả cậu nữa đó!
_Haha, tôi không tới nỗi giỏi vậy đâu....có công mài sắt có ngày nên kim mà!_Russia mặt có hơi lấm một chút do lúc lãy anh suýt đập mặt xuống đất.

Ngượng nhìn về phía Nam và mọi người mà gãi gãi gáy.
_Russia làm được thì mọi người phải làm được chứ! có khi hơn đấy, nào lên đi!_Nam cổ vũ tinh thần cho mọi người nhưng ai cũng rớt mồ hôi hột.
_Việt Nam cậu không biết....trước giờ cậu ta luôn đứng đầu về quân sự đó!_Cuba chảy hắc tuyến nhìn về cậu.
_Thì sao!? trong con người ai chả có tài năng và cái tốt!

Tìm ra nó rèn giũa là điều quan trọng! phải làm thì mới biết chứ!

Hay đến cậu nha Cuba!_Nam nói rồi đẩy lưng Cuba về phía vạch xuất phát.
_Ê ê!tôi còn chưa sẵn sàng mà! nè nè!_Anh vơ tay loạn xạ muốn yêu cầu cậu dừng lại.

Kết quả vẫn phải chịu thua mà thực hiện thôi.

Nhưng Cuba quả thật cũng có tài lắm, anh gần sát mép với Russia luôn!

6p31s!
....................................................................................

Cứ thế buổi chiều nó trôi qua êm ả.........23 giờ 45 phút.......

cậu ra sân cát sau căn cứ, tay bấm bấm điện thoại hỏi hệ thống.

Nam nhắn
Hệ thống
Nam vừa nhắn vừa ôm người.

Ting!

Nam nhận được cau mày rồi cũng vẽ theo.

Vừa vẽ xong liền phát sáng lên.

Phát sáng xong tự nhiên có hai thân ảnh hiện ra.

Giống cậu y như đúc ra từ một khuôn vậy.
.
.
.
.
.đằng xa có một người âm thầm quan sát mà cậu không hề hay biết gì.
_Thì ra.....cậu cũng trọng sinh....Việt Nam~....._Một giọng nói băng lãnh vang lên m, tuy nhỏ nhưng nếu nghe được cũng không thể cảm nhận nó lạnh tới mức nào cả
_______
Đoán xem đó là ai đi nào các độc giả thân yêu!.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back