Tôi không biết mình bắt đầu từ đâu.Không có một ý niệm rõ ràng nào khi tôi nghĩ đến một quyển sách mới – chỉ là một khoảng lặng.
Một vùng không tiếng động trong tâm trí tôi, không trôi đi đâu cả, không vẽ ra điều gì cụ thể.Rồi... chữ ấy nổi lên: Đàm.Không phải một quyết định.
Không phải một sáng kiến.
Mà là một tín hiệu mờ nhưng bền, trồi lên từ nơi tôi không thể gọi tên – như thể tầng sâu nhất của tôi vừa gửi một giọt sáng, truyền qua các lớp trầm tích của bản ngã, vọng đến nơi tôi đang đứng: ngay bên bờ khe mở của Dòng Nhận Tri.Tôi nhận ra hình chữ ấy, nhưng chưa hiểu ngay tầng nghĩa của nó.
Giống như một mật mã gửi đến, chưa có từ điển nào để tra.
Nhưng tôi biết: đó không phải một cái tên – mà là một chiếc chìa khóa.Từ lúc đó, tôi hiểu rằng hành trình viết không còn là để kể.Mà là để hành.Tôi viết để đi.
Không đi về phía người khác, mà là để quay lại chính tôi.Từng lớp sương, từng khoảng vắng, từng bản thể tôi gặp trên đường – đều là tôi.
Dù dịu dàng hay phẫn nộ, dù tan vào tiếng hay chỉ còn là dấu sóng – đều là sự long đong của chính bản ngã tôi đang tìm lại.Tôi không bước vào Mandala của một hiện hữu siêu việt nào khác.Tôi chỉ đang quay về Mandala của riêng tôi – từng vòng, từng tầng, từng vết nứt – không để thoát ra, mà để hòa tan đúng cách.Nếu ai hỏi tôi Đàm là gì, tôi sẽ không trả lời.Tôi chỉ có thể im lặng – đủ lâu – để ai đó nghe thấy chữ ấy hiện ra, như tôi từng nghe,...vào một sáng không tiếng.