Tâm Linh PHẦN 1 - BIÊN GIỚI CẢM GIÁC

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
401964982-256-k575031.jpg

Phần 1 - Biên Giới Cảm Giác
Tác giả: BAOTHANH91
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Biên Giới Cảm Giác là điểm khởi đầu của ĐÀM - nơi ta bắt đầu học cách buông khỏi ngôn ngữ, để lắng nghe khoảng trống bên trong mình.​
 
Phần 1 - Biên Giới Cảm Giác
Lời mở đầu


Đôi lời của tác giả:Trước khi bắt đầu, tôi muốn bạn biết: đây không phải một câu chuyện với tuyến nhân vật rõ ràng hay sự kiện dễ đoán.Biên Giới Cảm Giác là nơi ánh sáng và bóng tối, ký ức và quên lãng, cảm giác và trống rỗng gặp nhau trong một khe mảnh của ý thức.Ở đây, bạn sẽ không tìm thấy lời giải thích, mà chỉ tìm thấy khoảng lặng – nơi mà mỗi cảm giác đều vừa hiện hữu, vừa tan biến.Hãy thở thật chậm.

Hãy để bản thân cảm nhận mà không đặt tên.Vì cánh cửa đầu tiên của ĐÀM – Cánh rìa – chỉ mở ra cho những ai dám dừng lại và lắng nghe chính mình.
 
Phần 1 - Biên Giới Cảm Giác
TIỀN KHAI - ĐÀM


Tôi không biết mình bắt đầu từ đâu.Không có một ý niệm rõ ràng nào khi tôi nghĩ đến một quyển sách mới – chỉ là một khoảng lặng.

Một vùng không tiếng động trong tâm trí tôi, không trôi đi đâu cả, không vẽ ra điều gì cụ thể.Rồi... chữ ấy nổi lên: Đàm.Không phải một quyết định.

Không phải một sáng kiến.

Mà là một tín hiệu mờ nhưng bền, trồi lên từ nơi tôi không thể gọi tên – như thể tầng sâu nhất của tôi vừa gửi một giọt sáng, truyền qua các lớp trầm tích của bản ngã, vọng đến nơi tôi đang đứng: ngay bên bờ khe mở của Dòng Nhận Tri.Tôi nhận ra hình chữ ấy, nhưng chưa hiểu ngay tầng nghĩa của nó.

Giống như một mật mã gửi đến, chưa có từ điển nào để tra.

Nhưng tôi biết: đó không phải một cái tên – mà là một chiếc chìa khóa.Từ lúc đó, tôi hiểu rằng hành trình viết không còn là để kể.Mà là để hành.Tôi viết để đi.

Không đi về phía người khác, mà là để quay lại chính tôi.Từng lớp sương, từng khoảng vắng, từng bản thể tôi gặp trên đường – đều là tôi.

Dù dịu dàng hay phẫn nộ, dù tan vào tiếng hay chỉ còn là dấu sóng – đều là sự long đong của chính bản ngã tôi đang tìm lại.Tôi không bước vào Mandala của một hiện hữu siêu việt nào khác.Tôi chỉ đang quay về Mandala của riêng tôi – từng vòng, từng tầng, từng vết nứt – không để thoát ra, mà để hòa tan đúng cách.Nếu ai hỏi tôi Đàm là gì, tôi sẽ không trả lời.Tôi chỉ có thể im lặng – đủ lâu – để ai đó nghe thấy chữ ấy hiện ra, như tôi từng nghe,...vào một sáng không tiếng.
 
Back
Top Bottom