Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phạm Ân Thượng Tiên

Phạm Ân Thượng Tiên
Chương 10: Chương 10



Hắn thật biết cách lấy lòng người, ta cảm thấy mình lại có thể rồi.

Hắn ta đáng giá! Hắn ta đáng giá để ta vì ảnh mà nán lại thêm một thời gian.

10

Từ ngày đó, ta thường xuyên ở cùng Cố Phỉ.

Cả hai chúng ta đều ngầm hiểu không nhắc đến chuyện chỗ ở, vẫn là ta ngủ giường, hắn ngủ sàn.

Đôi khi ban ngày hắn bị sai đi làm việc, ta sẽ chạy đến bên cạnh nói chuyện với hắn, có người khác đến thì ta ẩn thân đi.

Đôi khi có người đến bắt nạt Cố Phỉ để mua vui, ta lại thi triển chút phép thuật đuổi họ đi.

Dù sao cũng bị Cố Phỉ nhìn thấy rồi, thôi thì cứ tự nhiên đi.

Hôm nay, sau trâm cài tóc hoa đào, vòng cổ tím, son môi, ta lại nhận được một món quà nhỏ từ Cố Phỉ - một chiếc túi thơm do chính tay hắn thêu.

Tuy không hiểu tại sao lại thêu hai con ngỗng lớn, nhưng đây là lần đầu tiên ta nhận được món đồ như vậy.

Đang ngắm dưới ánh nắng, bỗng một chiếc lá theo gió rơi xuống, xoay tròn rồi đáp xuống chân ta.

"Lá rụng rồi... Khoan đã, bây giờ là tháng mấy?"

Ta bấm ngón tay tính toán, lập tức kinh hãi, "Cái gì? Vậy mà đã qua hai tháng nữa rồi!"

Thời gian trên trời tuy khác dưới đất, nhưng ở phàm gian lâu như vậy, chắc hẳn các tỷ muội ở Tư Âm Điện đã sớm phát hiện ta biến mất.

Cầm Ngữ và những người khác thì không sao, nhưng chuyện phá hủy tiên cốt, ta không muốn bất kỳ người ngoài nào biết.

Vậy thì tuyệt đối không thể để ai phát hiện Điện chủ Tư Âm Điện tự ý xuống phàm.

Không còn thời gian nữa.

Ta lập tức biến mất, nhảy lên tầng mây, quyết định đi xa hơn một chút để tìm mục tiêu.

À, ta đúng là có nói thích Cố Phỉ.

Nhưng bây giờ thời gian gấp gáp quá rồi.

Huống hồ gần hai tháng nay, ta và Cố Phỉ sống rất hòa hợp.

Chúng ta từng trò chuyện thâu đêm, từng thảo luận về nhạc lý, ta còn chỉ điểm cầm kỹ cho hắn.

Chúng ta đã trở nên thân thiết như vậy, làm sao ta có thể mở lời nói muốn làm chuyện này chuyện kia với hắn nữa!

Lần nữa trở về phòng Cố Phỉ là năm ngày sau.

Lần này ta đi thẳng về phía Tây, trải qua không ít quốc gia, ngay cả mỹ nam cũng mỗi người một vẻ.

Tiếc là không tìm được mục tiêu phù hợp.

Xem ra lần sau có thể đi xa hơn về phía Tây một chút.

Ta vừa thầm tính toán trong lòng, vừa thuần thục trèo qua cửa sổ vào phòng.

Đột nhiên, một ánh nến lặng lẽ sáng lên sau lưng ta, chiếu rõ bóng Cố Phỉ đang ngồi bất động bên giường.

Khuôn mặt tuấn mỹ thường ngày của hắn, giờ phút này lại có vẻ âm u.

"Âm Âm, cuối cùng cũng chịu về rồi."

Cố Phỉ nói câu này mặt vẫn cười, nhưng không hiểu sao ta lại cảm thấy một luồng khí lạnh.

"Ờm... chuyến này ta đi các nước phía Tây, đường xa nên chậm trễ chút thời gian, ta còn đặc biệt mang quà về cho huynh này."

Nói rồi ta đưa tay ra, lấy quà tặng ra.

Ta cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Phỉ, "Huynh không giận đấy chứ?"

Nụ cười trên mặt Cố Phỉ càng sâu hơn, "Sao có thể chứ, chân là của Âm Âm, đương nhiên nàng muốn đi đâu thì đi đó, chỉ là lần sau báo trước một tiếng, để ta đỡ lo."

Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm, "Không vấn đề gì, ta đang định đi đến các nước xa hơn về phía Tây đây."

Lời vừa dứt, phụt một tiếng, ngọn nến đột nhiên bị dập tắt.

Bóng tối đột ngột khiến ta không nhìn rõ biểu cảm của Cố Phỉ, chỉ nghe thấy giọng nói đặc biệt trầm thấp của hắn:

"Ngủ đi."

Ngày hôm sau ta lại rời đi, đến các nước phương Tây, mỹ nam ở đây quả nhiên nhiệt tình và táo bạo hơn.

Nhưng lòng ta lại không yên, mỹ nam liếc mắt đưa tình, ta lại lơ đễnh.

Chỉ vỏn vẹn ba ngày, ta lại quay về.

Lần này ta vừa trèo qua cửa sổ, đã cảm thấy không khí trong phòng không ổn.

Trong phòng hỗn loạn, ngoài chỗ Cố Phỉ dành riêng để đặt quà ta tặng, còn lại bàn ghế đồ đạc đều bị đập nát bét.

Ta nhìn kỹ, trên mặt đất có một người đang nằm sấp.

Ta vội vàng chạy tới đỡ Cố Phỉ dậy, chạm vào thấy nóng hầm hập.

Cố Phỉ ngẩng đầu lên, cả người như vừa được vớt từ dưới nước lên.

Mái tóc đen ẩm ướt, vài sợi dính trên má, đôi mắt phượng lạnh lùng giờ đây mờ mịt hơi sương, đuôi mắt đỏ ửng bất thường.

"Cố Phỉ, huynh sao vậy?"

Ánh mắt Cố Phỉ mơ màng, cả người dựa sát vào ta.

"Là Lý Cẩm bọn họ... tìm cớ muốn làm nhục ta... Ta không chịu... bọn họ liền chuốc ta... thứ đó."

"Cái gì! Đúng là một lũ tiện nhân! Ta đi xử lý bọn chúng ngay bây giờ."

Trong mắt ta bùng lên hai ngọn lửa, lập tức định đứng dậy, lại bị một bàn tay lớn kéo lại, rồi cả người bị đ è xuống đất.

Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai ta, "Âm Âm, ta nóng quá..."

Hơi nóng dường như có thể lây lan, má và tai ta cũng nóng bừng lên.

Có lẽ, ý ta là có lẽ, hôm nay thành công được?

Nhưng thế này có tính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không, ta có nên từ chối một chút không?

Khi nụ hôn nóng bỏng của Cố Phỉ rơi xuống, ta nhanh chóng quên mất việc suy nghĩ vấn đề này.

Đêm nay rất dài.

Nửa đêm, đầu óc ta mê man, chỉ nghe Cố Phỉ không ngừng lải nhải bên tai.

"Nhận túi thơm uyên ương ta thêu rồi, tại sao còn đi tìm người khác?"

"Hai tháng qua, ta đêm nào cũng không ngủ được, nàng có biết ta nhẫn nhịn khổ sở thế nào không."

"Ta muốn nhanh chóng minh oan cho gia tộc, đưa nàng rời khỏi nơi ô uế này."

"Âm Âm, gả cho ta được không... đừng rời xa ta."

Người ta khó chịu vô cùng, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây.

"Đừng lải nhải nữa... ta đau quá."

Ánh mắt Cố Phỉ trong veo, nghe ta kêu đau lại vội vàng ôn nhu dỗ dành.

"Âm Âm ngoan, đừng sợ."
 
Phạm Ân Thượng Tiên
Chương 11: Chương 11



Ngoài cửa sổ trời sắp sáng.

Ta hơi cử động là eo đau dữ dội, nhưng vẫn cắn răng bò dậy, bên cạnh Cố Phỉ vẫn đang ngủ.

Ta dùng ánh mắt phác họa đường nét gương mặt nghiêng của hắn, trong lòng thầm thở dài.

Xin lỗi, đã kéo chàng vào vòng xoáy định mệnh này.

Nếu có thể phá vỡ kết cục phải chết, ta nhất định sẽ tìm lại chàng, bù đắp cho chàng.

Ta đặt một nụ hôn lên trán Cố Phỉ, gửi gắm lời chúc phúc của mình.

Mong chàng đời này vạn sự như ý, vui vẻ bình an.

Sau đó, thân hình ta nhạt dần, trở về Thiên giới.

11

Trở lại Thiên giới, tránh né tai mắt người khác, ta vịn eo, đứng ngoài Tư Âm Điện ngó nghiêng.

Rất tốt, rất yên tĩnh, lẽ nào không ai phát hiện?

Ta vừa bước vào hai bước, bỗng nghe bên tai vang lên tiếng đàn tiếng trống tiếng tỳ bà.

Quay đầu lại chỉ thấy Cầm Ngữ, Cổ Sắt, Tỳ Bà Ca ba người đang nghiêm mặt, đồng loạt nhìn chằm chằm ta.

"Ngài đi đâu vậy? Sao đột nhiên biến mất không một tiếng động."

"Có biết chúng ta lo lắng thế nào không, còn nghi ngờ có phải tên tiện chủng Trạch Việt kia trả thù Ngài không!"

Cổ Sắt phát hiện điểm đáng ngờ, nghi hoặc nhìn rõ vết tích trên cổ ta, lập tức giận dữ nói:

"Ngài ra ngoài đánh nhau à? Ai véo ngài thành thế này, ta đi chặt móng vuốt của hắn!"

Các tỷ muội thấy vậy liền vây lại, Tư Âm Điện lại một trận nhạc cụ vang loạn xạ.

"Khoan đã." Cuối cùng vẫn là Cầm Ngữ trầm ổn nhất, nàng nhíu mày, "Điện chủ, thành thật khai báo."

Haizz, ta cũng không định giấu nhẹm các tỷ muội, bèn phất tay.

"Đi, vào điện nói tỉ mỉ."

Trong điện, ta kể lại toàn bộ chuyện mình tự ý xuống phàm để phá hủy Lưu Ly Tiên Cốt.

Nói xong ta nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của các tỷ muội.

Kết quả bên tai im phăng phắc, ta hé mắt nhìn trộm, chỉ thấy các tỷ muội đều mắt lưng tròng, nhào tới ôm chầm lấy ta.

"Điện chủ của ta, trong mơ chắc hẳn đã chịu nhiều khổ cực lắm."

"Ngài chắc chắn là sợ hãi lắm, đến cả tiên cốt cũng không cần nữa."

Ta sững người một lúc, rồi đột nhiên đỏ hoe mắt.

Đúng vậy, đáng sợ lắm chứ.

Mất bạn bè, mất tỷ muội, tiên cốt cũng bị róc xương).

Bị ngàn người chỉ trích, cả thế giới chống lại ta, cô đơn lẻ loi mà c.h.ế.t đi.

Sắp xếp lại cảm xúc, ta mở miệng nói tiếp:

"Nhưng bây giờ sẽ không như vậy nữa, chúng ta đã chuẩn bị trước. Ít nhất, không ai có thể giẫm lên xác ta mà đi lên."

Cầm Ngữ và những người khác vẫn tiếc nuối, "Đó là tiên cốt thượng cổ mà."

Điểm này ta lại nhìn thoáng hơn.

"Đừng quên ta là thần linh bẩm sinh, không có cơ duyên thì cả đời dừng lại ở bậc Thượng Tiên. Tiên cốt đâu có dễ tu luyện như vậy. Lưu Ly Tiên Cốt đối với ta tác dụng không lớn."

Lại trò chuyện với các tỷ muội một lúc, Mộng Sênh mới từ ngoài điện trở về, thấy mấy người chúng ta mắt đều đỏ hoe, vội vàng tiến lên hỏi han.

Ta đành phải kể lại cho Mộng Sênh một lần nữa, sau đó dỗ dành một hồi, mới khiến tiếng sênh nức nở như khóc ngừng lại.

Tỳ Bà Ca vừa lau nước mắt vừa nói, "Sao nàng về muộn thế."

Mộng Sênh nấc lên một tiếng.

"Các nàng đến nơi gần nên về sớm. Ta theo lệnh Điện chủ đến phía Nam Thiên giới, xa lắm."

"Lúc về đi ngang qua Đế Quân Điện, thấy Liên Kiều tiên tử trông coi tiên thể Đế Quân đứng ngoài điện vẻ mặt hoảng hốt, liền nói chuyện với nàng ấy một lúc, nên mới chậm trễ."

"Đế Quân Điện?" Ta và các tỷ muội đều sững sờ, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Mộng Sênh.

"Tình hình Đế Quân có biến đổi? Ngài ấy sắp tỉnh rồi?"

Trong giấc mơ đó, Đế Quân từ sau khi trọng thương liền rơi vào giấc ngủ sâu, chưa từng tỉnh lại.

Cho đến cuối cùng, trong giấc mơ của ta ngài ấy vẫn lạc, ngược lại còn để Trạch Việt có cơ hội lên ngôi làm Đế Quân.

Mộng Sênh đối mặt với câu hỏi của chúng ta, trước tiên gật đầu, sau đó lại lập tức lắc đầu.

"Khó nói lắm, Liên Kiều tiên tử nói tiên thể Đế Quân có biến đổi chỉ trong một khoảnh khắc, nàng ấy chớp mắt một cái đã khôi phục bình thường rồi. Không biết có phải nàng ấy nhìn nhầm không, nàng ấy đang phân vân có nên báo cáo với Y Tuế Thượng Tiên không."

"Là biến đổi gì?"

Mặt Mộng Sênh đột nhiên đỏ bừng, ấp úng không nói nên lời, gọi Cổ Sắt đang ở gần ghé tai lại.

Tiếp đó, mặt đỏ như thể lây lan, lần lượt hiện lên trên mặt các tỷ muội.

Cuối cùng Cầm Ngữ truyền đến tai ta.

Nghe lời đó, phản ứng đầu tiên trong đầu ta là nhớ đến một vài hình ảnh.

Phản ứng thứ hai là mặt đỏ bừng, hét lớn không thể nào!

"Không thể nào! Đế Quân ngài ấy thanh tâm quả dục, băng thanh ngọc khiết! Ngài ấy chắc chắn không có... mọc ra cái đó đâu! Chắc chắn là Liên Kiều nhìn nhầm!"

Các tỷ muội mặt đầy khó hiểu, "Lạ thật, lúc Đế Quân ngủ say Điện chủ còn chưa ra đời, sao Điện chủ lại bảo vệ ngài ấy như vậy."

"Ngài ấy vì bảo vệ hai giới Tiên Phàm mà đại chiến với Ma tộc mới trọng thương ngủ say, ta coi ngài ấy là trưởng bối đáng kính."
 
Phạm Ân Thượng Tiên
Chương 12: Chương 12



Ta cần một mình về tẩm điện tĩnh tâm.

Phải một lúc lâu sau ta mới bình tĩnh lại, nhớ ra phải nội thị bản thân, kiểm tra tình hình tiên cốt.

Lưu Ly Tiên Cốt toàn thân màu xanh băng, bám trên xương quai xanh của ta.

Nhìn kỹ, trên đó đầy những vết nứt nhỏ li ti, nhưng lại không hoàn toàn bị hủy đi.

Ta kinh hãi trong lòng, không khỏi thốt lên, "Cố Phỉ không được à?!"

Trời ạ, chuyện đau đớn như vậy lẽ nào còn phải trải qua thêm lần nữa sao?

Ý nghĩ vừa lóe lên ta đã lắc đầu.

Không không không, cứ để ta từ từ nghỉ ngơi đã, trong một khoảng thời gian tới, ta không muốn xuống phàm nữa.

12

Đang ở trần gian, vừa xuống từ thiên đình.

Bên tai vang lên giọng nói yếu ớt của Thanh Chi, "Đều tại muội không tốt, tu vi không tinh thông, lần này xuống phàm trừ yêu còn liên lụy đến Phạm Âm tỷ tỷ."

Ta bực bội đáp lại, "Biết là tốt rồi, khóc khóc khóc, vận may trừ yêu đều bị cô khóc hết rồi."

Thanh Chi: "..."

Thanh Chi bị nghẹn họng không nói nên lời, che mặt quay người nép vào lòng Trạch Việt.

Trạch Việt nhíu mày, "Phạm Âm, nàng đừng..."

Ta hoàn toàn không kiên nhẫn nghe, trực tiếp cắt ngang, "Ngươi cũng vậy, câm miệng!"

Nói xong, ta quay đầu đi về phía trà lâu hẹn gặp đệ tử phái Côn Lôn ở phàm gian.

Thiệt là hết nói nổi, ta đã tránh xa Trạch Việt và Thanh Chi lắm rồi, sao vẫn bị cuốn vào thế này.

Trong mơ Thanh Chi vào Tư Âm Điện, cứ đòi làm việc này việc kia, nói là "không thể ăn không ngồi rồi".

Nhưng một phàm nữ như nàng ta thì làm được gì?

Không ngờ nàng ta lại nhân lúc tiên nữ trong điện thay ca mà trộm tiên phù, gieo tiếng chim hót cho trăm loài chim ở phàm gian, lại bất cẩn khiến một con gà lôi có khả năng nói tiếng người.

Con gà lôi đó hiểu tiếng người, học được cách tu luyện, chuyên bắt trẻ sơ sinh ăn môi lưỡi, trở thành yêu vật tác oai tác quái.

Trong mơ cũng là ta cùng hai người họ xuống phàm giải quyết chuyện này.

Nhưng thực tế, Thanh Chi căn bản không vào Tư Âm Điện, sao con gà lôi đó vẫn thành yêu?

Đang suy nghĩ thì ta đến trà lâu hẹn gặp, không hiểu sao, ta thấy trà lâu này quen mắt một cách kỳ lạ.

"Tư Âm Các? Tên trà lâu này lạ thật." Phía sau Thanh Chi và Trạch Việt cũng đuổi kịp.

Trạch Việt nhìn ta một cái, mở miệng nói, "Lát nữa gặp đệ tử phái Côn Lôn, đừng để lộ thân phận tiên nhân."

"Côn Lôn nằm ở nơi giao giới Tiên Phàm, tuy có trách nhiệm dẫn đường, nhưng trong mắt đệ tử bình thường của họ, chúng ta chỉ là đạo hữu cùng nhau trừ yêu."

Thanh Chi lập tức đáp ứng, gật đầu nói, "Được, vậy lát nữa muội sẽ gọi huynh bằng tên ở phàm gian, Lục Trạch ca ca~"

Ta thầm ọe một tiếng trong lòng, vội vàng tránh xa cặp ca ca muội muội này.

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, ta dứt khoát không nghĩ nữa.

Từ lần trước ta xuống phàm, Tiên giới đã qua mấy tháng, nhân gian e là trăm năm đã trôi qua, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được.

13

Lên tầng hai của quán trà, một thiếu niên mặt tròn đã đợi sẵn.

Cậu ta mặc đạo bào màu trắng ngà thêu hoa văn mây, mặt rõ ràng còn non nớt, nhưng khuỷu tay lại cầm một cây phất trần.

Thấy mấy người chúng ta lên lầu, cậu ta tiến lên đón, chắp tay hành lễ nói, "Tại hạ Khê Nguyên núi Côn Lôn, ra mắt các vị đạo hữu."

Trạch Việt chỉ hơi gật đầu, Thanh Chi đứng bên cạnh hắn.

"Ta tên Lục Trạch, vị này là muội muội của ta, tên Thanh Chi. Vị này là vị hôn... "

Ta cắt ngang lời giới thiệu của Trạch Việt, đáp lễ với thiếu niên.

"Chỉ là người đồng hành thôi, gọi ta Âm Âm là được. Ra mắt Khê Nguyên tiểu đạo trưởng."

Khê Nguyên mặt tròn nhỏ đỏ bừng, luống cuống dẫn chúng ta vào phòng riêng.

"Chuyến này còn có một vị sư huynh đồng môn của ta, chỉ là vừa rồi huynh ấy leo cao nhìn xa không biết thấy gì, lại bị ngã một cái, nên không thể ra ngoài đón tiếp, mong các vị đừng trách."

Lúc này cửa phòng mở ra, bên trong có một người đang ngồi ngay ngắn.

Người đó mặc trường bào cổ tròn màu đỏ sẫm thêu hoa văn vàng sẫm, đầu đội ngân quan.

Ánh mắt ta và hắn giao nhau, tim ta đột nhiên run lên dữ dội.

Cố... Cố Phỉ phiên bản trẻ trâu?

Nhìn kỹ thì người này khoảng mười tám, mười chín tuổi, tuy cũng sở hữu đôi mắt phượng xếch nhưng giữa hai hàng lông mày lại toát lên vẻ anh hùng và tràn đầy sức sống, đường nét gương mặt cũng không hoàn toàn giống Cố Phỉ.

Ta cố gắng tự an ủi mình, có lẽ những vẻ ngoài xinh đẹp trên đời này luôn có nét tương đồng.

Nhấn mạnh lại lần nữa, làm gì có chuyện trùng hợp như thế!

Khê Nguyên bên cạnh lẩm bẩm một câu: "Thay đồ lúc nào vậy trời..."

Rồi giới thiệu: "Đây là sư huynh của ta."

Ánh mắt người đó dán chặt vào người ta, miệng nói: "Tại hạ Bùi Niệm, xin chào các vị đạo hữu."

Sau khi mọi người ngồi xuống, Bùi Niệm rất tự nhiên ngồi xuống cạnh ta, cầm ấm trà tráng ly cho ta.

Ánh mắt Thanh Chi đảo qua lại giữa ta và Bùi Niệm: "Haizz, thật ngưỡng mộ Âm Âm tỷ tỷ quá đi, xinh đẹp thế này, ra ngoài lúc nào cũng có trai tranh nhau săn đón nhỉ. Không như ta..."
 
Phạm Ân Thượng Tiên
Chương 13: Chương 13



Bùi Niệm mắt cũng không thèm ngước lên, tiếp tục động tác trên tay: "Không như cô, vừa xấu lại còn lắm lời. Với lại trông cô già hơn tỷ ấy nhiều tuổi thế mà, sao lại gọi là tỷ tỷ?"

Thanh Chi tức điên lên: "Lục Trạch ca ca, huynh xem hắn kìa."

Trạch Việt thấy Bùi Niệm rót một tách trà đặt trước mặt ta, sắc mặt tối sầm, vươn tay định lấy tách trà đi thì bị Bùi Niệm chặn lại.

Trạch Việt híp mắt: "Bùi Niệm đạo hữu, mời tự trọng, Âm Âm là vị hôn thê của ta."

"Ha!" Bùi Niệm bật ra một tiếng cười lạnh ngắn ngủi từ cổ họng, ta cảm giác hắn lườm ta một cái.

"Vị hôn thê? Người ta thừa nhận chưa? Đừng tưởng ta ở trong phòng không nghe thấy gì nhé, “ muội muội” bên cạnh ngươi sắp khóc đến nơi rồi kìa, đồ đạo đức giả!"

"Ngươi!" Trạch Việt cố nén giận, như muốn chứng minh điều gì đó, nói với ta: "Âm Âm, qua đây ngồi cạnh ta."

Chưa đợi ta đáp lời, chân Bùi Niệm dưới bàn đã lặng lẽ giẫm lên vạt váy của ta, miệng châm chọc:

"Một cái ghế dài không ngồi được ba người đâu, hay là ngươi đứng dậy nhé?"

Ta đưa tay, dùng sức kéo vạt váy ra khỏi chân Bùi Niệm.

Làm ơn đi, ta vốn dĩ đâu có định ngồi qua đó.

Bên kia lại bắt đầu đấu võ mồm, Khê Nguyên phải đứng ra khuyên giải hai bên:

"Lục huynh bớt giận, xin lỗi, sư huynh ta bình thường không như vậy đâu, hôm nay không biết bị gì nữa."

"Sư huynh, huynh cũng bớt lời lại đi."

Ta cạn lời, dời mắt đi chỗ khác. Trên sân khấu ở sảnh tầng một, gánh hát đang biểu diễn.

Một người đang hát đến đoạn: "Đừng rời xa ta!"

"Cô nương cũng thích vở kịch này sao? Vở này là do bà cố của ta tự tay viết đấy, bà cụ thích xem kịch lắm."

Ta ngẩng đầu lên, thì ra là bà chủ quán mang trà bánh lên.

Ta tò mò hỏi: "Vở kịch này kể về chuyện gì vậy?"

"Nghe nói kể về Cố tiểu hầu gia năm đó bị kẻ xấu hãm hại, lưu lạc thanh lâu, nhưng có tiên nữ hạ phàm cứu ngài ấy thoát khỏi bể khổ. Tiếc là cuối cùng tiên nữ lại không từ mà biệt, bỏ rơi Cố công tử."

"Phụt!" Ta phun thẳng ngụm trà trong miệng ra, bên cạnh lập tức có người đưa khăn lụa tới, ta nắm chặt khăn, hít sâu một hơi.

Không thể nào... không thể có chuyện trùng hợp đến thế được... phải không?

"Bà chủ họ gì ạ?"

Bà chủ cười hề hề: "Haizz, ta họ Trương thôi."

Tay ta siết chặt chiếc khăn lụa hơn một chút: "Vậy bà có biết kết cục cuối cùng của Cố tiểu hầu gia này thế nào không?"

Bà chủ thở dài: "Nghe nói sau khi tiên nữ đi rồi, Cố tiểu hầu gia ốm nặng một trận. Nửa năm sau, vụ án của Cố phủ được minh oan, Thánh thượng đích thân đến thanh lâu đón người. Nhưng Cố tiểu hầu gia lại từ chối ban thưởng của Thánh thượng, chỉ lấy khế ước đất của thanh lâu, cho mọi người đi hết, rồi một mình dọn vào đó ở."

"Haizz, chưa đầy hai năm sau, Cố tiểu hầu gia buồn bã mà qua đời. Trước khi mất, ngài ấy đưa khế ước đất cho bà cố của ta, chỉ có hai điều kiện, một là đặt tên quán trà này là Tư Âm Các, hai là phải giữ gìn căn phòng của ngài ấy thật tốt, không ai được phép vào."

14

"Choang", tách trà trên tay ta rơi xuống đất, bất giác, nước mắt từng giọt lã chã rơi.

Bà chủ luống cuống tay chân: "Ối chà, cô nương đừng khóc mà, đều là chuyện trăm năm trước rồi, có khi là do bà cố ta bịa ra cũng nên."

Trạch Việt lạnh lùng bình phẩm: "Câu chuyện nhạt nhẽo, làm gì có tiên nữ nào nhàm chán như vậy."

Là thật, chỉ có ta biết đó là sự thật, Cố Phỉ vậy mà lại ra đi sớm như thế.

Là ta đã hại chàng.

Bên tai bỗng vang lên giọng nói trong trẻo trầm thấp: "Khê Nguyên, đưa thực đơn cho ta."

"Ồ vâng."

Khê Nguyên đưa tay ra, đạo bào rộng thùng thình che khuất tầm mắt của người đối diện.

Người bên cạnh đột nhiên giơ tay, dùng đầu ngón tay lau đi giọt lệ của ta.

Giọng điệu dịu dàng và quen thuộc đến thế: "Đừng khóc."

Thôi xong, ta lại càng muốn khóc hơn.

Thanh Chi nói giọng đầy mỉa mai: "Câu chuyện này cảm động lắm sao? Âm Âm cô nương không phải cố tình làm vậy để lấy lòng thương hại của người khác đấy chứ?"

Ta đập bàn đứng dậy: "Đủ rồi đấy, trà này đặc quá, ta ra ngoài cho thoáng."

Nói xong ta liền rời đi, lần theo ký ức, ta lại tìm đến căn phòng đó.

Trăm năm trôi qua, màn giường và lớp sơn gỗ trong phòng đều đã phai màu.

Món quà ta từng tặng chàng lại được đóng khung cẩn thận, đặt trong kệ tủ có lồ ng kính che chắn.

Một con tò he bằng đường đã sớm ch ảy nước, bên cạnh dựng một bức tranh vẽ lại hình dáng ban đầu của nó.

"Két", cửa phòng sau lưng bị đẩy ra, là Bùi Niệm.

"Âm Âm, lâu rồi không gặp."
 
Phạm Ân Thượng Tiên
Chương 14: Chương 14



Lâu rồi không gặp, đối với ta chỉ mới mấy tháng. Còn đối với chàng, lại là cách biệt cả một vòng sinh tử luân hồi.

Ta nghiến răng đi tới: "Ta rõ ràng đã chúc chàng bình an vui vẻ, cả đời thuận lợi, sao chàng lại có thể... sao chàng lại có thể..."

Bùi Niệm cười nắm lấy ngón tay ta: "Âm Âm quả là lợi hại, con đường minh oan của ta vô cùng thuận lợi. Sau này đến cả Hoàng thượng cũng tới xin lỗi ta nữa cơ. Chỉ tiếc là tương tư đã ăn vào tận xương tủy, trên đời này chẳng còn gì khiến ta lưu luyến nữa."

Nước mắt ta lã chã rơi: "Xin lỗi..."

Bùi Niệm đưa tay lau nước mắt cho ta: "Đừng nói xin lỗi, là tự ta muốn chết, sao có thể trách nàng được."

"Kiếp này có thể gặp lại nàng đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi. Ban đầu ta còn tưởng phải khổ tu mấy chục, mấy trăm năm mới tóm được nàng, kẻ lừa đảo bỏ rơi người khác này chứ."

Ta buột miệng phản bác: "Ai bỏ rơi ai chứ, ta chỉ muốn giải quyết xong chuyện của mình rồi mới đi tìm chàng."

"Nàng còn nói không có à, thèm muốn thân thể của ta, có được rồi lại không biết trân trọng..."

Nghe vậy ta hoảng loạn, vội vàng chạy tới bịt miệng hắn lại, nào ngờ lại bị hắn thuận thế ôm vào lòng.

Bùi Niệm ôm chặt lấy ta, giọng nói tràn đầy vui sướng:

"Âm Âm của ta quả nhiên vẫn còn yêu ta, vậy mà nhận ra ta nhanh thế."

Nghe vậy ta cạn lời: "Chàng giả vờ một chút không được à? Thể hiện rõ rành rành thế kia, cứ nhìn chằm chằm ta không rời, còn biết cả trà ta thích, điểm tâm ta hay ăn nữa chứ."

"Mặc kệ, Âm Âm chính là yêu ta."

Ta hơi nghi hoặc hỏi: "Mà sao chàng lại nhớ được ta? Sau khi chuyển thế đáng lẽ phải quên hết chuyện kiếp trước chứ."

Bùi Niệm lắc đầu: "Ta cũng không biết, dù sao thì ta vẫn nhớ."

Bùi Niệm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngồi thẳng dậy: "Vị hôn phu kia của nàng là sao thế, nàng thực sự lén lút tìm người khác sau lưng ta à?"

"...Nói bậy. Với lại, hắn có trước chàng mà."

Bùi Niệm mặt đen như đ.í.t nồi, nghiến răng nghiến lợi: "...Ta là tiểu tam?"

Ta vội vàng giải thích: "Bọn ta chỉ là hôn ước bằng miệng thôi, ta đã đơn phương cắt đứt với hắn rồi."

"Hừ, được rồi, vậy nàng xuống trần làm gì?"

Ta thở dài: "Vị Thanh Chi cô nương kia muốn tu tiên trừ yêu..."

"Việc đó thì liên quan gì đến nàng?"

Ta cũng muốn biết việc này thì liên quan gì đến ta lắm, nhưng mà...

"Tuy là tình thế bắt buộc, nhưng con gà trĩ yêu kia đúng là làm nhiều việc ác, nếu không trừ khử sớm, sẽ có thêm nhiều bá tánh bị hại."

"Được, vậy chúng ta lập tức lên đường."

15

Năm người chúng ta lên đường, men theo manh mối tìm nơi ẩn náu của gà trĩ yêu.

Nói ra cũng thật buồn cười.

Trong giấc mơ trên suốt chặng đường này, Trạch Việt và Thanh Chi thì thầm tình tự, tận hưởng niềm vui vụng trộm, còn ta thì vừa phải chịu đựng nỗi chua xót trong lòng, vừa phải dò xét yêu vật.

Còn thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

Dù ta đã ám chỉ mấy lần, nhưng tên Bùi Niệm này chẳng biết tiết chế là gì, cứ như con công xòe đuôi vậy.

Suốt đường đi chỉ thấy hắn ta thể hiện, đến sư đệ Khê Nguyên của hắn cũng phải kêu trời không nỡ nhìn.

Thú vị hơn nữa là, Trạch Việt thấy Bùi Niệm hết mực săn đón ta, hắn không biết uống nhầm thuốc gì mà cũng cứ lân la lại gần ta.

Đối với chuyện này ta chỉ có thể đánh giá bằng một chữ: Tiện.

Đêm đó, chúng ta đến chân núi Hoài Nam Lĩnh, nơi gà trĩ yêu ẩn náu.

Sau khi ta đá bay cái ghế đẩu Trạch Việt chuẩn bị cho ta văng xa mười mét, Trạch Việt cuối cùng cũng mất bình tĩnh.

Hắn đùng đùng nổi giận kéo ta sang một bên: "Phạm Âm, ngươi không thấy mình quá đáng lắm sao? Ngươi có còn nhớ mình là vị hôn thê của ai không hả?"

Ta khoanh tay cười lạnh: "Lúc ngươi mang phàm nữ lên Thiên đình, còn bắt ta chăm sóc nàng ta thì không thấy quá đáng à? Lúc ngươi với nàng ta thân mật gọi 'ca ca' 'muội muội' thì không thấy quá đáng, giờ lại thấy ta quá đáng?"

"Phạm Âm, ngươi là nữ tử!"

"Nữ tử thì sao? Nữ tử thì phải nhẫn nhịn nuốt giận, mặc cho ngươi chà đạp à? Còn ngươi thì sao, ngươi có thêm cái gì mà khiến ngươi nghĩ mình có đặc quyền được tha thứ? Ngươi xứng không?"

Trạch Việt tức đến xanh mặt: "Sao trước kia ta không phát hiện ra ngươi lại lanh mồm lanh miệng thế này."

Ta cười khẩy: "Trước kia là ta nể mặt ngươi, giờ ta không muốn nữa, ngươi tính là cái thá gì."

Trạch Việt còn muốn nói nữa, nhưng ta nhếch mép mỉa mai: "Thôi tiết kiệm hơi đi, muội muội' tốt của ngươi lại dỗi bỏ đi rồi kìa."

Trạch Việt quay đầu nhìn lại, Thanh Chi thấy ta và Trạch Việt ở riêng với nhau, liền trưng ra vẻ mặt "Ta vừa thấy cái gì thế này? Sao hai người lại như vậy", rồi hu hu khóc lóc bỏ chạy.
 
Phạm Ân Thượng Tiên
Chương 15: Chương 15



Trạch Việt quay người đuổi theo, trước khi đi còn nói với ta một câu đợi hắn quay lại.

Ta thầm "phỉ" một tiếng trong lòng, ai thèm đợi ngươi.

Nửa đêm, tại một căn nhà nhỏ dưới chân núi, Trạch Việt đã đi đuổi theo Thanh Chi.

Khê Nguyên cũng bị Bùi Niệm cử vào thôn thu thập tin tức rồi.

Nhất thời, trong căn nhà nhỏ ấm áp này chỉ còn lại ta và Bùi Niệm.

Bùi Niệm ghé sát lại hỏi ta: "Âm Âm, nàng có Lưu Ly Tiên Cốt phải không?"

Ta lộ vẻ kinh ngạc: "Sao chàng biết?"

Bùi Niệm đáp: "Nghe lỏm được lúc con nhỏ 'trà xanh' kia nói chuyện với tên tra nam."

Ta bị cách gọi này chọc cười: "Bọn họ nói sao?"

"Con nhỏ đó hỏi 'chàng cứ thân thiết với ta như vậy có sợ nàng ta cũng vụng trộm không'. Tên kia trả lời 'không cần lo, nàng ta có Lưu Ly Tiên Cốt, chắc chắn sẽ giữ mình như ngọc'."

"Rắc" một tiếng, ta bẻ gãy cọng cỏ trong tay, sự chán ghét đối với Trạch Việt lại tăng thêm một bậc.

Hắn coi Lưu Ly Tiên Cốt là cái gì? Bảng hiệu trinh tiết của ta chắc?

Ta cố nén cảm xúc, giải thích với Bùi Niệm: "Nghe đồn phải băng thanh ngọc khiết mới tu luyện được Lưu Ly Tiên Cốt. Tiếc là ta tu mấy trăm năm vẫn không đắc pháp, nên đã phá nó rồi."

"Phá rồi?" Bùi Niệm hơi kinh ngạc: "Phá thế nào?"

Ta: "..."

Ta nghi ngờ hắn đang giả ngu, bèn cố tình nói: "Phá cùng với chàng đó, chàng quên rồi à?"

"Tiếc là, Cố Phỉ không được, chỉ phá được một nửa thôi."

"Rắc", lần này đến lượt cọng cỏ trong tay Bùi Niệm bị bẻ gãy.

"Ta không được? Sao ta lại không được? Ta không được chỗ nào?"

Ta như thể đã chạm phải công tắc ẩn nào đó, Bùi Niệm đột nhiên nổi điên lên, cứ khăng khăng đòi ta thử lại xem rốt cuộc hắn có 'được' hay không.

Ta nghĩ đến Lưu Ly Tiên Cốt chưa hoàn toàn bị phá bỏ, lại nhớ đến trải nghiệm đau đớn lần trước, nhất thời lại do dự không quyết được.

Bùi Niệm đến ôm lấy ta, đôi mắt phượng như rắc đầy sao, mang theo mong đợi, lại còn long lanh ngấn nước.

Hắn thì thầm bên tai ta:

"Ta thực sự rất nhớ nàng."

"Ta đã đọc sách học rồi, lần này chắc chắn sẽ khác."

Hắn ghé sát tai ta: "Đêm khuya sương nặng, sân nhỏ núi lạnh, chỉ có hai chúng ta, nàng không thấy rất k1ch thích sao..."

Ta đưa tay đẩy hắn ra, trong mắt có chút kinh ngạc: "Chàng thật là..."

Bùi Niệm lao tới ngậm lấy môi ta, khiến ta không thể nói hết câu.

Đợi đến khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, cả người đã đỏ bừng vì xấu hổ: "Đừng nói ra..."

Mắt ta cong cong, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên.

Quả nhiên vẫn là chàng ấy.

Suốt chặng đường này hắn đấu võ mồm với Thanh Chi, cà khịa Trạch Việt, ta còn tưởng sau khi chuyển thế tính tình hắn đã thay đổi nhiều lắm chứ.

Bùi Niệm đỏ mặt khẽ nói bên tai ta:

"Cầu xin nàng..."

Ta quên mất mình rốt cuộc có gật đầu hay không, nhưng lần này thật sự rất khác.

16

Ngày hôm sau, Trạch Việt một mình quay về, còn Thanh Chi và Khê Nguyên lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

Ta và Bùi Niệm nhìn nhau, đều đọc được sự nghiêm trọng trong mắt đối phương.

Ba người chúng ta đi thẳng đến động phủ của gà trĩ yêu.

Trong động tối tăm sâu thẳm, không khí tràn ngập mùi m.á.u tanh, cảm giác nhớp nháp khiến người ta vô cùng khó chịu.

Đột nhiên sâu trong hang động trào ra một làn sương đen, giây tiếp theo ta đã bị tách khỏi hai người kia.

Ta một mình đi trong bóng tối, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng xé gió.

Lưỡi đao sắc bén tập kích tới, nhưng bị hư ảnh một cây đàn cổ tranh hiện ra sau lưng ta chặn lại, phát ra một tiếng đàn tranh.

Kẻ đánh lén một đòn không trúng liền muốn chạy trốn, từ khoảng không bên cạnh ta vô số dây đàn vươn ra, kéo người đó từ trong sương đen ra ngoài.

Người đó chính là Thanh Chi.

Ta đưa tay bóp cổ Thanh Chi: "Tu vi của ngươi quả nhiên không cao."

Ngón tay vừa định dùng sức, Thanh Chi đã hét lên chói tai: "Ngươi còn không mau ra đây!"

Một mảng sương đen tan đi, một con gà trĩ yêu đầu gà mình người lộ ra, dưới chân nó, Bùi Niệm và Khê Nguyên đang bất tỉnh nhân sự.

Gà trĩ yêu gào thét: "Thả nàng ta ra, nếu không tính mạng hai người này khó giữ!"

Nó và Thanh Chi rõ ràng là cùng một phe, rốt cuộc là chuyện gì thế này?

Ta nhếch môi cười lạnh: "Đừng có mà coi thường ta quá đấy."

Dứt lời, ta đưa tay vung lên, tiếng chuông Phá Chướng vang lên.

Đồng thời ta hét lên: "Bùi Niệm!"

Ngay sau đó, Khê Nguyên bị tiếng chuông Phá Chướng làm cho tỉnh lại.

Còn Bùi Niệm ánh mắt trong veo, căn bản là chưa từng ngất đi.

Hắn rút bảo kiếm đ.â.m về phía gà trĩ yêu, c.h.é.m đứt một bên cánh của nó.

Tay ta cũng không ngừng lại, Thanh Chi sắp bị ta siết c.h.ế.t đến nơi.

Đột nhiên, một cây trường thương đ.â.m tới chỗ ta, nhưng ta như đã chuẩn bị từ trước, nghiêng người tránh được.
 
Phạm Ân Thượng Tiên
Chương 16: Chương 16



Trạch Việt từ trong bóng tối bước ra: "Ngươi có vẻ không hề kinh ngạc, phát hiện ra từ lúc nào?"

"Từ lúc ngươi một mình quay về."

Trạch Việt hiển lộ Chiến Thần Pháp Tướng, ta không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu.

Trước khi vào động phủ ta đã bóp nát tín vật, hy vọng viện binh sẽ mau chóng tới nơi.

So với Chiến Thần, cuối cùng ta vẫn yếu thế hơn, bị đánh bị thương ngã xuống đất.

Bùi Niệm đánh bại gà trĩ yêu, lập tức chạy về phía ta.

Thấy trường thương của Trạch Việt sắp đ.â.m xuống, hắn hét lớn: "Dừng tay!"

Trạch Việt vậy mà lại bị giữ chặt tại chỗ, hai người như đang ganh đua sức mạnh, giằng co với nhau.

Cuối cùng thân xác Bùi Niệm không chịu nổi nữa, há miệng phun ra một ngụm m.á.u tươi lớn.

Trạch Việt vừa kinh ngạc vừa tức giận, như bị ác mộng khống chế lẩm bẩm: "Đây là Đế Ngôn Lệnh? Là ngươi? Là ngươi! Sao ngươi còn chưa chết!"

Nói rồi Trạch Việt liền ném ngọn thương trong tay về phía Bùi Niệm, ta kinh hãi tột độ, không chút do dự bóp nát lá bùa trong tay: "Tru Tiên Lôi Phù!"

Lá bùa này chỉ tru diệt tiên nhân, không làm hại người thường.

Sấm sét giáng xuống, tất nhiên ta cũng không tránh được.

Giây cuối cùng trước khi ý thức biến mất, ta thấy Bùi Niệm đang hộc m.á.u tươi rút ra một luồng ánh sáng vàng từ giữa trán, ném vào người ta.

17

Lần nữa tỉnh lại, ta phát hiện mình đã quay về Thiên giới.

Nơi chân trời, tia sét tím dữ tợn ngang dọc, đây là chiến trường Thần Ma đại chiến năm xưa, Đoạn Vân Nhai.

Còn ta thì hai tay bị trói chặt, đứng bên bờ vực, Trạch Việt, Thanh Chi, gà trĩ yêu đứng đối diện ta.

Trên người Trạch Việt còn dấu vết cháy đen do bị sét đánh.

Xương cổ Thanh Chi đã gãy, nhưng ả ta vẫn sống sót với một tư thế kỳ quái.

Ả ta thúc giục Trạch Việt: "Mau lấy tiên cốt của nó đi, ta sắp không chịu nổi nữa rồi."

Trạch Việt chau mày nhìn ta, lấy ra lưỡi d.a.o sắc bén: "Phạm Âm, đừng trách ta."

Ta nhìn theo luồng ánh sáng vàng kia rời khỏi cơ thể mình bay về phía nam, rồi quay sang Trạch Việt nở nụ cười đầy khiêu khích:

"Vậy ngươi thử lấy xem."

Lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m vào da thịt, nhưng ta lại không cảm thấy đau đớn chút nào.

Ta khoái trá ngắm nhìn biểu cảm của Trạch Việt, từ chắc thắng trong tay chuyển sang bàng hoàng ngơ ngác.

Không nhịn được mà bật cười thành tiếng đầy hả hê.

Giấc mơ ám ảnh ta cuối cùng cũng đã thay đổi rồi, đường đường là Phạm Âm Thượng Tiên ta, không làm nền cho bất kỳ ai hết.

Thanh Chi mặt mày điên dại, "Tiên cốt đâu? Lưu Ly Tiên Cốt đâu rồi!"

Mặt Trạch Việt đen như mực, hắn vươn tay giữ chặt cổ tay ta, dò xét mạch tượng.

Cảm nhận được điều gì đó, hắn nghiến răng nghiến lợi, gần như muốn bóp nát cổ tay ta,

"Phạm Âm! Ngươi!"

Ta cười lớn nói: "Thế nào hả Trạch Việt Thượng Thần? Còn lấy được tiên cốt nữa không?"

"Tại sao? Phạm Âm, nói cho ta biết tại sao!"

Nhìn Trạch Việt như phát điên, ta ngược lại cũng muốn hỏi một câu, "Tại sao?"

Trước khi mơ thấy giấc mơ kia, ta đối với Trạch Việt cũng là một lòng chân thành.

Vậy cớ sao hắn lại biến thành bộ dạng hoàn toàn khác như bây giờ?

Trạch Việt im lặng một lát, đưa ngón trỏ và ngón cái ra làm hiệu một khoảng cách,

"Một chút thôi, chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi, ta đã là Đế Quân rồi."

"Mấy trăm năm trước, ta không bằng Ngôn Triệt. Bây giờ hắn đã ngủ say nhiều năm, ta vẫn chỉ là kẻ đứng đầu dưới Đế Quân! Ngươi bảo ta làm sao cam tâm!"

Ta giận quá hóa cười, "Một chút nào cơ? Ai đo khoảng cách đó cho ngươi vậy? Người ta tâng bốc ngươi vài câu là kẻ đứng đầu dưới Đế Quân mà ngươi cũng tin thật à? Ngươi còn kém xa lắm! Chỉ riêng tấm lòng vì chúng sinh thôi, Ngôn Triệt Đế Quân đã bỏ xa ngươi cả vạn dặm rồi!"

Lúc này, không khí bỗng trở nên đặc quánh, nặng nề, cả ta và Trạch Việt đều cảm nhận được.

Chỉ thấy Thanh Chi mặt đầy vẻ điên cuồng, đã ở trong trạng thái mất kiểm soát.

"Ta mưu tính mấy trăm năm, không tiếc hiến tế tuổi thọ mới biến thành bộ dạng này để vào Tiên giới."

"Bây giờ Lưu Ly Tiên Cốt mất rồi, ta phải làm sao để tu thành bất tử bất diệt đây?"

"Ta không thể c.h.ế.t một mình! Ta muốn cả thiên hạ này chôn cùng ta!"

Nói rồi ả tóm lấy con trĩ tinh, cắn mạnh một cái, trĩ tinh hóa thành làn khói đen đặc quánh nhập vào cơ thể ả.

Trạch Việt cũng lộ vẻ kinh ngạc, "Thanh Chi, ngươi..."

Thanh Chi cười ha hả ngắt lời, "Ai là Thanh Chi? Ta là một luồng ác niệm của Ma Tôn Trọng Hoàng!"

"Lúc đó Trọng Hoàng bị Ngôn Triệt g.i.ế.c chết, vào giây phút cuối cùng ta đã thoát ra khỏi cơ thể, cắn mạnh Ngôn Triệt một miếng, hắn bị ta xé mất một nửa thần hồn, rơi vào ngủ say."

"Trạch Việt, tên ngu xuẩn nhà ngươi! Ngươi tưởng ta không biết ngươi đang lợi dụng năng lực mê hoặc lòng người của ta sao? Ta chẳng phải cũng đang lợi dụng ngươi để chiếm lấy Lưu Ly Tiên Cốt ư? Bây giờ Lưu Ly Tiên Cốt mất rồi, vậy thì tất cả cùng c.h.ế.t đi!"
 
Phạm Ân Thượng Tiên
Chương 17: Chương 17 (Hoàn)



Nói xong, Thanh Chi nhảy xuống Đoạn Vân Nhai, lấy ác niệm của Ma Tôn Trọng Hoàng làm vật dẫn, hòng phá vỡ phong ấn Ma tộc.

Nơi chân trời, những tia sét tím đan vào nhau ngày càng dày đặc, phát ra tiếng gầm rú như dã thú. Ta không biết lấy sức lực từ đâu mà lại giằng thoát được khỏi sự kiềm chế.

Ta lao tới tát cho Trạch Việt một cái bạt tai, "Tên ngu xuẩn bị tâm ma khống chế nhà ngươi! Còn không mau ngăn ả lại!"

Ta cũng nhảy theo xuống vách núi, nhưng cuối cùng vẫn không kịp.

Sau những tia chớp liên hồi nơi chân trời là một tiếng nổ vang trời.

Bầu trời, nứt ra rồi.

18

Vô số Ma tộc hung tợn bò ra từ khe nứt, ma khí lan tràn khắp nơi.

Ta cúi đầu nhìn xuống Phàm giới, vô số tai họa lập tức nổi lên.

Ta hít sâu một hơi, lấy ra Truyền Âm Phù.

Trước đó, dựa vào giấc mơ, ta đã đoán được năng lực mê hoặc lòng người của Thanh Chi, vốn định bảo các tỷ muội bố trí đầy Phù Tiếp Nhận ở Tiên giới, để đến lúc đó có thể truyền âm đánh thức các tiên nhân bị mê hoặc.

Nào ngờ bây giờ lại phát huy tác dụng.

Ta nghiêm giọng nói: "Chư tiên nghe lệnh! Phong ấn Ma tộc đã bị phá vỡ, mau đến Đoạn Vân Nhai!"

Chẳng mấy chốc, ta thấy Bạc Xuyên, Phù Lĩnh dẫn quân kéo đến, lao vào chiến trường.

Dần dần, ngày càng nhiều tiên nhân đến trợ giúp, nhưng Ma tộc thì vô cùng vô tận, dường như g.i.ế.c mãi không hết.

Ta ngước nhìn vết nứt trên trời, trái tim dần trở nên kiên định.

Ta là thần linh bẩm sinh, trời là cha, đất là mẹ, bản thân ta chính là một phần của đất trời.

Ta hiển lộ Pháp Tướng, lao thẳng về phía vết nứt trên trời.

Dường như cảm nhận được ý nghĩ của ta, phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu xé lòng: "Điện chủ!"

Ta quay đầu lại, thấy đám tỷ muội của mình nước mắt giàn giụa, gào thét gọi ta quay lại.

Ta nở một nụ cười rạng rỡ với họ, rồi quay người kiên quyết bay đi.

Ngay sau đó, các tỷ muội hóa thành những luồng sáng lao tới, biến thành hình thêu nhạc cụ trên pháp y của ta.

Ta nghẹn ngào: "Đồ ngốc, sao lại tới đây làm gì?"

"Điện chủ ở đâu, chúng ta ở đó."

Sét tím đánh vào người ta, Lưu Ly Tiên Cốt vốn tưởng đã bị phá hủy đột nhiên nóng rực lên, hóa thành một luồng hơi ấm lan tỏa khắp tứ chi.

Tổn thương do sét tím gây ra lại không bằng tốc độ hồi phục của cơ thể ta!

Ta bay càng lúc càng nhanh, cảm giác như đã phá vỡ một rào cản vô hình.

Sét tím ta luyện thân thể, không phá thì không xây!

Ta vậy mà lại đột phá lên Thượng Thần vào đúng lúc này!

Rất nhanh ta đã đến chỗ vết nứt, hai tay kết ấn, pháp y tung bay dữ dội,

"Ta lấy linh hồn ta, tế trời cao. Ta lấy thân xác ta, trả về đất mẹ. Ta nguyện lấy thân mình..."

Đột nhiên một bàn tay to lớn vươn ra, đặt lên bàn tay đang kết ấn của ta, cắt ngang lời ta nói.

Ta nhìn thấy Cố Phỉ trong pháp tướng áo giáp bạch kim... không, là Ngôn Triệt Đế Quân?

Người đàn ông bật cười khe khẽ,

"Âm Âm giỏi lắm, nhưng tiếp theo là lĩnh vực sở trường của ta, cứ giao cho ta đi."

19

Cùng với sự thức tỉnh của Ngôn Triệt Đế Quân, phe Tiên giới sĩ khí tăng vọt.

Các chiến thần như Bạc Xuyên, Phù Lĩnh đều cúi đầu quy phục.

Dưới sự lãnh đạo của Ngôn Triệt Đế Quân, họ như thanh kiếm sắc bén vừa được mài giũa, tiến đâu thắng đó.

Màn mở đầu của đại chiến Thần Ma vừa mới kéo lên, Ma tộc đã bị đánh lui với thế như vũ bão.

Đại chiến kết thúc, Ma tộc bị phong ấn lại lần nữa, tai họa ở Phàm giới cũng hoàn toàn tan biến.

Trên chiến trường hoang tàn, Ngôn Triệt Đế Quân xách theo Trạch Việt bộ dạng thảm bại bay về phía ta.

Đôi mắt phượng của chàng ánh lên ý cười, nét hăng hái ngang tàng giữa hai hàng lông mày giống Bùi Niệm, còn đường nét khuôn mặt điềm tĩnh, trưởng thành lại giống Cố Phỉ.

"Âm Âm, sao lại nhìn ta như vậy?"

Ngôn Triệt Đế Quân đưa tay muốn véo má ta, nhưng ta lại cúi đầu hành lễ, giọng nói bất giác mang theo sự kính trọng:

"Phạm Âm bái kiến Đế Quân."

Đối diện với ánh mắt đầy oán trách của Ngôn Triệt Đế Quân, ta có chút không dám ngẩng đầu.

Aaa phải làm sao đây! Tình lang ở phàm gian của mình đột nhiên biến thành Đế Quân mà mình luôn kính trọng!

Mình còn từng làm thế này thế kia với hắn ta...

"Ha ha ha..." Một tràng cười khàn khàn tự giễu cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của ta.

Trạch Việt quỳ rạp trên mặt đất, đến nước này rồi mà giữa hai hàng lông mày hắn vẫn còn đầy vẻ hung ác.

Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Ngôn Triệt Đế Quân, "Ngôn Triệt! Ta lại thua ngươi rồi, ta không cam tâm, ta không phục!"

Ngôn Triệt đối mặt với Trạch Việt, gương mặt lạnh lùng mà ta chưa từng thấy,

"Trạch Việt, mấy trăm năm trước ta đã cảnh cáo ngươi, tâm thuật bất chính, ắt sẽ tự rước tâm ma."

Trạch Việt lại bật ra một tràng cười điên dại, "Bớt nói lời hay ý đẹp đi, chẳng qua là kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc thôi. Rơi vào bước đường hôm nay, ta không hối hận!"

"Ta chỉ mắc nợ một người."

Nói rồi, Trạch Việt nhìn về phía ta.

Ta lập tức thấy buồn nôn, da gà da vịt nổi hết cả lên.

Hắn đâu thật lòng cảm thấy mắc nợ, chẳng qua là vì thất bại mà thôi.

Bớt dùng cái mặt nạ si tình đó để che đậy bộ mặt xấu xí của mình đi!

Ta tiến lên một bước, phất tay đè Trạch Việt xuống đất, thổi tan mây mù, ép hắn phải nhìn thảm cảnh dưới nhân gian.

"Chỉ mắc nợ một người? Ngươi cũng nói ra được câu đó sao! Ngươi mở to mắt chó ra mà nhìn nhân gian này đi, vì ngươi và Thanh Chi, bao nhiêu bá tánh phải lưu lạc khắp nơi, bao nhiêu người mất đi người thân yêu nhất!"

"Ngươi mắc nợ tất cả mọi người trong thiên hạ này!"

Trong mắt Trạch Việt lộ ra vẻ sợ hãi, ta lại nói tiếp:

"Ngươi căn bản không xứng làm Chiến Thần bảo vệ Phàm giới, ngươi nên hủy đi tiên cốt, vĩnh viễn đọa vào luân hồi để chuộc tội!"

Lời vừa dứt, chỉ nghe một tiếng "rắc" giòn tan vang lên từ trong cơ thể Trạch Việt.

Tiên cốt của hắn cũng không muốn thừa nhận một chủ nhân như vậy, đã tự mình hủy diệt.

Trạch Việt cứ thế rơi vào vòng luân hồi.

Ta thở phào nhẹ nhõm, quay người lại thì bắt gặp ánh mắt cười tủm tỉm của Ngôn Triệt Đế Quân,

"Âm Âm thật oai phong, so với Võ Thần cũng chẳng kém cạnh đâu nhỉ."

Mặt ta lập tức đỏ bừng, khiêm tốn đáp: "Đế Quân quá khen rồi."

Ngôn Triệt Đế Quân làm mặt khổ sở sáp lại gần, ta liền bị anh nắm lấy tay.

Chàng nắm tay ta, giọng điệu đầy tủi thân:

"Âm Âm, mới xa nhau có mấy ngày mà sao nàng lại xa cách với ta thế?"

Ta không nhịn được phải lấy tay che mặt.

Cảm giác thật là khó tả, Đế Quân trong truyền thuyết lại gọi mình là Âm Âm cơ đấy.

Lúc này, ta cảm nhận được thân hình Ngôn Triệt Đế Quân đang nắm cổ tay mình bỗng cứng đờ.

.

"(Trời)" Sắc mặt ta biến đổi, toi rồi, quên mất bé con trong bụng.

Ta vội giật tay Ngôn Triệt Đế Quân ra, "Đế Quân, Tư Âm Điện còn chút việc, ta đi trước đây."

Ngôn Triệt vừa đuổi theo sau vừa gọi: "Âm Âm, cẩn thận một chút nhé."

Có lẽ ta vẫn cần chút thời gian để chấp nhận sự thay đổi thân phận này.

Nhưng ta đã thoát khỏi xiềng xích của số phận rồi.

Chúng ta còn cả một quãng thời gian dài đằng đẵng phía trước.

Thiên trường địa cửu.

(Hết truyện)
 
Back
Top Bottom