Siêu Nhiên [PerthSanta] CHỤP LẠI EM, MỘT LẦN CUỐI

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396899477-256-k43237.jpg

[Perthsanta] Chụp Lại Em, Một Lần Cuối
Tác giả: Jennifight
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

📸 CHỤP LẠI EM, MỘT LẦN CUỐI
"Nếu một ngày em tan biến, anh có còn nhớ em không?"

"Anh sẽ chụp lại em... một lần cuối."

Santa - một chàng trai không rõ nguồn gốc, không có quá khứ, xuất hiện giữa hoàng hôn Pattaya như ánh bình minh cuối cùng của đời Perth.

Còn Perth - nhiếp ảnh gia từng đánh mất cảm xúc, lại vô thức giữ lấy nụ cười của người không thuộc về thế giới này.

Họ gặp nhau như định mệnh, yêu nhau như mộng tưởng... và chia tay nhau bằng một lời hứa:
"Chụp lại em, một lần cuối - để nhớ."

Nhưng khi tình yêu chạm đến tận cùng nỗi đau, liệu một phép màu có thể khiến linh hồn không hoàn chỉnh kia trở nên thật sự... thuộc về nhau mãi mãi?​
 
[Perthsanta] Chụp Lại Em, Một Lần Cuối
Chap 1 - Nụ cười dưới hoàng hôn


Ánh nắng chiều buông dài trên mặt biển Pattaya, màu cam nhạt lặng lẽ phủ lên từng con sóng lăn tăn như những lời thì thầm của đại dương.

Perth đứng lặng trên bãi cát, máy ảnh lủng lẳng trước ngực, ống kính trĩu nặng thời gian và những kỷ niệm không còn tên gọi.

Đã bao lâu rồi cậu không cảm thấy xúc động trước một khung cảnh đẹp?

Đã bao lâu rồi mọi thứ chỉ là bối cảnh trống rỗng, là hình ảnh vô hồn trên màn hình máy tính?Perth là một nhiếp ảnh gia - hay từng là như vậy.

Những năm đầu của sự nghiệp, cậu sống bằng sự đam mê không giới hạn với ánh sáng, màu sắc và khoảnh khắc.

Nhưng rồi mọi thứ dần mờ đi, giống như ảnh bị phơi quá lâu trong ánh nắng.

Sau những lần hợp tác thất bại, những cuộc tình đổ vỡ, những bức ảnh được khen ngợi nhưng không ai thật sự nhớ, Perth bắt đầu nghi ngờ liệu ánh sáng có còn là thứ cậu muốn theo đuổi suốt đời nữa không.Cậu dừng chân bên tảng đá lớn gần mép nước, tháo máy ảnh khỏi cổ và mở nắp ống kính.

Không phải để chụp gì đó.

Chỉ là thói quen.

Thứ duy nhất còn lại từ thời mà cậu tin vào cảm xúc.Rồi cậu nhìn thấy người đó.Một cậu trai đang chạy trên bãi biển, chân trần giẫm lên từng vệt sóng mỏng, mái tóc nâu nhạt bay nhẹ theo gió chiều.

Cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng và quần vải linen màu kem, dáng vẻ mảnh mai và phóng khoáng như thể vừa bước ra từ một cuốn sách lãng mạn nào đó.Santa.

Perth không biết tên cậu ấy lúc đó.

Cũng không biết rằng cái khoảnh khắc cậu vô thức nâng máy ảnh lên, điều chỉnh khẩu độ, bấm nút chụp ấy... chính là điểm bắt đầu của mọi chuyện."

Click."

Santa quay đầu lại.

Ánh nắng chiếu nghiêng trên mặt cậu, tạo nên một thứ ánh sáng dịu ngọt như được làm từ mật ong và gió.

Đôi mắt cậu ánh lên sự ngạc nhiên, rồi cong lại thành nụ cười.

Một nụ cười...

đẹp đến nao lòng.- "Anh chụp em à?"

Perth sững lại.

Cậu không biết phải trả lời sao.

Rõ ràng là cậu đã chụp.

Nhưng tại sao cậu lại làm thế?

Người lạ.

Không lên kế hoạch.

Không xin phép.- "Xin lỗi."

Cậu lúng túng.

"Tôi... không định làm phiền.

Chỉ là, ánh sáng đẹp quá nên-"- "Không sao."

Cậu trai cười, tiến lại gần hơn.

"Nếu là ánh sáng đẹp thì em mừng vì mình vô tình lọt vào khung hình của anh."

Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Perth bật cười.

Một nụ cười thật, không qua lớp mặt nạ xã giao nào.

Cậu hạ máy xuống, nhìn thẳng vào người trước mặt.- "Em tên gì?"

- "Santa."

Cậu ấy trả lời không chút do dự, như thể cái tên đó chưa từng là điều xa lạ.- "Tôi là Perth."

Cậu chìa tay.

Santa bắt lấy, tay cậu mát và nhẹ như gió biển.

"Em ở đây du lịch à?"

Santa nghiêng đầu, như đang nghĩ câu trả lời.- "Không hẳn.

Em... sống gần đây.

Nhưng cũng không rõ tại sao lại ở đây."

Perth nhíu mày.- "Em không nhớ?"

Santa chỉ mỉm cười.- "Có những người được sinh ra không cần biết ngày bắt đầu, phải không?

Em chỉ biết là, từ lúc mở mắt ra ở đây, em thấy rất bình yên.

Như thể em thuộc về nơi này."

Perth im lặng.

Có gì đó trong câu nói ấy chạm vào phần sâu nhất trong lòng cậu.

Cảm giác rất quen.

Rất thật.

Nhưng cũng rất xa vời.- "Anh hay chụp ảnh ở đây sao?"

Santa hỏi.- "Ừ.

Là thói quen.

Dù dạo gần đây, ảnh chẳng còn đẹp như trước nữa."

- "Tại sao?"

Perth nhìn xuống chân mình, nơi cát ướt thấm vào đôi giày vải cũ kỹ.- "Vì anh quên mất lý do mình bắt đầu chụp."

Santa không nói gì.

Cậu chỉ đứng im, rồi bất ngờ bước về phía trước, đến gần hơn.

Khoảng cách giữa họ chỉ còn một nhịp thở.- "Vậy... anh có thể thử chụp em một lần nữa không?

Biết đâu... em có thể nhắc anh nhớ lý do."

Perth lặng người.

Tim cậu đập lệch một nhịp.

Rồi không nói gì, cậu giơ máy lên.

Santa không tạo dáng, không cười, chỉ nhìn vào ống kính - sâu, thẳng, và trầm như mặt biển trước khi đêm buông.Click.---Những ngày sau đó, Santa xuất hiện như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Perth.

Mỗi buổi chiều, Santa lại chờ cậu bên ghế gỗ cũ trước quán cà phê nhỏ gần biển.

Hai người cùng nhau đi bộ, nói chuyện về những điều rất vu vơ - mây có vị gì, nước biển mặn bao nhiêu, hay liệu con người có nhớ rõ tiếng cười của người mình từng thương không.Santa luôn mang theo một cái túi nhỏ bằng vải thô, bên trong có vài món đồ linh tinh: một quyển sổ trắng không chữ, một chiếc bút máy, và một chiếc đồng hồ cũ không chạy.

Khi Perth hỏi tại sao lại giữ một thứ không chạy, Santa chỉ nhún vai:- "Vì thời gian đâu có quan trọng với em.

Miễn là lúc này còn tồn tại."

Perth thấy lòng mình dịu lại mỗi khi ở gần Santa.

Có gì đó nơi cậu ấy làm cậu cảm thấy nhẹ nhõm - không phán xét, không kỳ vọng.

Chỉ là... sự hiện diện.Một chiều muộn, khi cả hai ngồi trên cầu gỗ ngắm mặt trời lặn, Santa lên tiếng:- "Perth này... nếu một ngày em biến mất, anh có nhớ em không?"

Câu hỏi đến bất ngờ, như một mũi tên nhỏ xuyên qua lớp vỏ bọc Perth tạo ra cho trái tim mình.- "Tại sao em lại hỏi vậy?"

Santa không trả lời ngay.

Cậu chỉ đưa mắt nhìn mặt biển đang nhuộm màu đỏ rực.- "Vì đôi khi em có cảm giác... mình không thật sự tồn tại lâu được."

Perth nắm chặt tay Santa.

Tay cậu vẫn lạnh.

Perth tưởng đó là do gió.

Nhưng không hiểu sao, lần này, cái lạnh ấy khiến cậu rùng mình.- "Em đừng nói vậy."

- "Em không nói là em sẽ biến mất."

Santa quay lại, mỉm cười.

"Em chỉ muốn biết, nếu điều đó xảy ra... anh sẽ làm gì?"

Perth nhìn cậu.

Nhìn rất lâu.- "Anh sẽ chụp em.

Một lần cuối.

Để giữ lại em... trong tim, trong ảnh, và trong tất cả những gì anh có thể."

Santa bật cười.

Tiếng cười của cậu như gió len vào qua kẽ lá, trong veo và nhẹ tênh.- "Vậy em yên tâm rồi."

---Khi đêm phủ xuống, họ cùng nhau quay về con hẻm nhỏ nơi Perth thuê trọ.

Santa đứng trước cửa, tay vẫy nhẹ.- "Ngày mai gặp lại nhé?"

- "Ừ."

- "Đừng quên mang theo máy ảnh.

Em vẫn muốn được chụp, nhiều lắm."

- "Anh sẽ không quên."

Santa cười.

Nụ cười ấy, ánh đèn đường vàng hắt lên má, khiến Perth ngỡ như đang nhìn một điều gì đó... không thuộc về thế giới này.

Một khoảnh khắc thoáng qua, Perth có cảm giác hình ảnh cậu qua ống kính chớp một cái sẽ tan vào không khí.Nhưng Santa vẫn đứng đó.

Như thật.

Như gió.

Như ánh chiều lặng lẽ phủ xuống bờ cát nơi họ từng chụp bức ảnh đầu tiên.Perth không biết.

Cậu chưa từng nghĩ rằng nụ cười hôm nay... sẽ là bắt đầu của rất nhiều lần "cuối cùng".
 
[Perthsanta] Chụp Lại Em, Một Lần Cuối
Chap 2 - Em là bình minh hay làn gió?


Ánh nắng sớm rọi xuyên qua khung cửa kính, đọng lại trên gương mặt Santa những mảng sáng dịu dàng.

Cậu ngồi vắt chân trên bệ đá bên ngoài tiệm cà phê nhỏ sát biển, tay cầm ly trà đào lạnh, mắt nhắm hờ tận hưởng từng cơn gió mát lành của Pattaya sáng sớm.Perth đứng cách đó vài bước, máy ảnh đã giơ lên từ lâu, nhưng cậu chưa bấm.

Có điều gì đó khiến cậu do dự.

Có lẽ là vì... không muốn phá vỡ khoảnh khắc ấy.

Hoặc là vì, khoảnh khắc ấy - thật sự quá đẹp.Santa xoay đầu lại, khẽ nghiêng đầu cười.- "Chụp đi chứ?

Em biết anh đang giơ máy mà."

Perth bật cười, cuối cùng cũng bấm máy.

Click.- "Em quen với việc bị chụp lén vậy sao?"

- "Không phải quen.

Mà là... thích.

Nhất là khi người chụp là anh."

Perth đeo lại nắp ống kính, bước tới ngồi cạnh Santa.

Họ đã gặp nhau như thế suốt mấy ngày qua - sáng thì ra biển, trưa lánh nắng, chiều lại dạo qua các góc phố nhỏ nơi Santa luôn bất ngờ xuất hiện và kéo cậu đi.- "Em thật sự không nhớ trước đây mình từng sống ở đâu à?"

Perth hỏi, một lần nữa.- "Không nhớ.

Hoàn toàn không."

Santa đưa tay vẽ vòng tròn trên mặt bàn gỗ.

"Chỉ biết là khi mở mắt ra, em đã ở đây.

Không đau, không sợ.

Chỉ... hơi trống."

- "Trống?"

- "Ừ.

Giống như một cuốn sổ trắng.

Em có cảm xúc, có sở thích.

Em biết em thích trà đào, thích sóng biển, thích nắng chiều.

Nhưng không có gì phía sau để gọi là 'quá khứ' cả."

Perth im lặng.

Một phần trong cậu muốn tin đó chỉ là một lối nói hoa mỹ, như thể Santa đang cố che giấu một ký ức đau buốt nào đó.

Nhưng phần khác... lại tin vào điều phi lý ấy.

Có gì đó ở Santa khiến mọi lý lẽ thông thường trở nên mờ nhạt.- "Anh thấy em giống một làn gió."

Perth nói.Santa bật cười, âm thanh trong trẻo như chuông gió va vào nhau.- "Gió à?"

- "Ừ.

Lặng lẽ.

Mềm mại.

Và thoảng qua."

Santa không trả lời ngay.

Cậu nhìn ra phía biển, nơi những con sóng trắng đang xô nhẹ vào bờ, đều đặn như nhịp thở.

Một lúc sau, cậu nghiêng đầu:- "Vậy anh muốn giữ một làn gió lại không?"

Perth hơi sững.

Câu hỏi nghe thật đơn giản, nhưng như một mũi kim nhọn, đâm đúng vào những nỗi bất an chưa kịp gọi tên.

Cậu nhìn Santa - mái tóc rối nhẹ vì gió, đôi mắt ánh nắng sớm, làn da trắng ửng đỏ vì nắng biển.- "Anh... không biết."

Perth thì thầm.Santa mỉm cười, đưa ngón tay chạm nhẹ lên trán Perth.- "Vậy chừng nào anh biết, nhớ chụp lại khoảnh khắc đó nhé."

---Buổi chiều hôm ấy, họ cùng nhau tới một khu nhà cũ ven biển - nơi đã bỏ hoang từ lâu, cửa gỗ mục nát và sàn nhà loang lổ vết nắng.

Santa nói cậu từng thấy nơi này trong mơ, nên muốn đến.- "Trong mơ em đứng ở đây.

Có người gọi em từ bên ngoài cửa."

Santa nói, ngồi xuống bậc thềm.

"Giọng rất quen.

Nhưng em không nhớ mặt."

Perth lặng lẽ chụp vài tấm.

Santa không tạo dáng gì cả, chỉ ngồi đó, tay vòng quanh đầu gối, mắt nhìn ra xa.

Có điều gì đó... rất buồn trong khung cảnh ấy.

Rất tĩnh.

Rất lặng.

Như thể chỉ cần nhấn thêm một lần phím chụp nữa, thời gian sẽ ngưng đọng.Perth chỉnh lại tiêu cự, nhưng khi nhìn vào khung ngắm thì sững lại.Santa... không rõ nét.Cậu vẫn ngồi đó, ngay trước mặt Perth.

Nhưng qua ống kính, Santa như bị phủ một lớp sương mỏng.

Mọi đường nét mờ đi một chút, không nhiều, nhưng vừa đủ để khiến cậu giật mình.Perth rời mắt khỏi ống kính, nhìn bằng mắt thật.

Santa vẫn y nguyên.Cậu nhìn lại ống ngắm.

Mờ.- "Anh sao thế?"

Santa hỏi, nghiêng đầu nhìn.Perth lắc đầu:- "Không có gì."

Cậu nhanh chóng bấm máy, rồi xem lại trên màn hình.

Ảnh vẫn lưu.

Nhưng Santa... vẫn mờ hơn bình thường.- "Ảnh này..." cậu lẩm bẩm.- "Không đẹp sao?"

Perth định nói "em không rõ nét", nhưng rồi thôi.

Cậu không muốn làm Santa lo.

Dù chính cậu lại thấy một cơn lạnh thoáng qua sống lưng.

Cảm giác... rất giống những giấc mơ ngày trước - khi mọi thứ đẹp đến kỳ lạ, rồi biến mất trước khi kịp chạm.---Tối đó, Perth về nhà, ngồi xem lại toàn bộ ảnh mình đã chụp Santa mấy ngày nay.

Lúc đầu, ảnh rất rõ - ánh sáng hoàn hảo, màu da ấm áp, đôi mắt lấp lánh.

Nhưng đến tấm hôm nay, độ rõ nét giảm dần.

Như thể máy ảnh đang từ chối giữ lại hình ảnh cậu ấy.Cậu thử in ra một tấm - máy in màu hiện đại, loại tốt, không có lý do gì để in sai.

Nhưng khi ảnh in ra, Santa gần như... không có trong ảnh.Một khoảng trống nơi lẽ ra là hình dáng của Santa, chỉ có ánh sáng và một cái bóng mờ lạ lẫm.Perth thấy lòng mình thắt lại.

Cậu cầm ảnh lên, soi dưới ánh đèn.

Không lẽ... là máy hỏng?

Hay là ống kính?Nhưng mọi ảnh khác - ảnh biển, ảnh quán xá, ảnh người dân - đều bình thường.Chỉ có ảnh Santa.Một cảm giác kỳ lạ len vào tim.

Perth gọi cho Santa, hỏi cậu có rảnh không, nhưng đầu dây bên kia chỉ là giọng tin nhắn hộp thư.Santa chưa từng không nghe máy.---Sáng hôm sau, Perth ra biển sớm, nơi hai người thường gặp nhau.

Không thấy Santa.

Cậu ngồi chờ gần hai tiếng, rồi lững thững quay về.Khi đi ngang quán cà phê, cô chủ tiệm - người từng thấy hai người trò chuyện nhiều lần - hỏi:- "Cậu lại đi một mình à?"

- "Hôm nay Santa không đến."

Perth đáp.Người phụ nữ cau mày:- "Santa?

Ai thế?"

- "Cậu ấy vẫn hay ngồi ở bệ đá trước quán chị mà..."

- "Tôi không nhớ là có người nào tên Santa ở đây đâu."

Perth chết lặng.Cậu định mở điện thoại, lục lại ảnh Santa gửi.

Nhưng hộp chat... trống rỗng.

Không có bất kỳ dòng tin nào.

Tài khoản Santa không tồn tại trong danh bạ.Cậu lật đật mở máy ảnh - ảnh vẫn còn, nhưng Santa càng lúc càng mờ.

Tấm ảnh cuối cùng - chỉ còn biển, nắng, và khoảng không.Cậu chạy về nhà, mở tấm ảnh đã in đêm qua.

Giấy vẫn còn mùi mực, màu vẫn tươi.

Nhưng hình Santa... biến mất.Hoàn toàn.---Tối đó, Perth ngồi thẫn thờ trong phòng tối.

Máy ảnh đặt trước mặt, mắt cậu nhìn vào ống kính, nhưng lòng lại như rơi vào một khoảng trống không đáy.Santa là ai?Một người?Một giấc mơ?Một làn gió?Hay là... một điều gì đó không thuộc về thế giới này?Cậu bật máy ảnh lên.

Không có ảnh mới.

Cũng chẳng có ảnh cũ.

Dường như mọi ký ức đã bị gió cuốn đi - như chính sự tồn tại mong manh của cậu trai ấy.Perth siết máy ảnh trong tay.

Gió đêm rít qua khe cửa sổ, mang theo mùi biển và một chút gì đó...

đau.Cậu thầm nghĩ:> "Nếu em là gió... thì làm sao anh giữ được?"

Nhưng lòng cậu lại thầm trả lời:> "Anh sẽ giữ em.

Trong từng bức ảnh.

Trong từng giấc mơ.

Trong từng nhịp thở."

Và nếu phải...> "Anh sẽ chụp lại em.

Một lần cuối.

Dù có phải chờ cả đời."
 
[Perthsanta] Chụp Lại Em, Một Lần Cuối
Chap 3 - Những tấm ảnh không ai thấy


Perth ngồi bất động trước màn hình laptop.

Tấm ảnh vừa được tải từ máy ảnh vào đang hiện trên khung preview - ánh nắng hoàng hôn tuyệt đẹp, từng tia vàng loang ra như nhũ ánh trên mặt biển.

Và ở chính giữa khung hình, lẽ ra phải là Santa, đang ngồi trên chiếc xích đu gỗ cũ, nở nụ cười quen thuộc.Nhưng...Không có ai cả.Chỉ là xích đu trống.---Mồ hôi lạnh lăn dài trên gáy Perth.

Cậu dụi mắt, mở lại file ảnh.

Không có lỗi.

Không hư ổ cứng.

Không nhầm thư mục.

Nhưng trong tấm ảnh - chính tay cậu chụp, chỉ cách đây mười phút - Santa không xuất hiện.Cậu chuyển qua ảnh khác.

Một tấm cậu chụp Santa đứng dưới mái hiên cửa hàng nhỏ, tay cầm cây kem dừa.

Lúc ấy, cậu nhớ rõ: Santa vừa cười vừa nói "anh chụp em mà không báo trước nữa rồi".

Cậu còn nhớ rõ cả ánh sáng chiếu lên tóc cậu ấy, đôi mắt sáng và cái hắt hơi nhỏ khi cắn miếng đầu tiên.Tấm ảnh hiển thị.

Mái hiên vẫn đó.

Kem dừa vẫn còn trên tay... một cánh tay... không có người.Perth bật dậy khỏi ghế.

Cậu thở dốc.

Tự trấn an.

Có thể lỗi cảm biến.

Có thể máy hư.

Có thể... chỉ là do cậu mệt mỏi.Cậu rút thẻ nhớ, cắm lại.

Tấm ảnh vẫn như vậy.Cậu bật camera trên điện thoại, giơ lên chụp một góc khác trong phòng - nơi Santa đang ngồi đọc sách, miệng cười nhè nhẹ vì một đoạn gì đó vui trong cuốn "Tiệm cà phê của những điều kỳ lạ".Click.Santa ngẩng lên.

- "Gì nữa đó?"

Perth không trả lời.

Cậu chỉ nhìn vào màn hình điện thoại.Ảnh vừa chụp...Không có Santa.---- "Em... tới đây một chút được không?"

- Perth khẽ nói, giọng khan khàn.Santa gấp sách lại, bước tới.

Perth quay camera selfie.

Hai người cùng nhìn vào màn hình.Hiện rõ: khuôn mặt cậu - mệt mỏi, hoang mang, và trống rỗng.

Bên cạnh... trống không.Santa nhìn màn hình, rồi nhìn lại chính mình.

Cậu khẽ đưa tay chạm lên cổ Perth.- "Anh thấy em chứ?"

- "Ừ."

- "Vậy là được rồi."

Perth nhìn cậu, đôi mắt đỏ ngầu vì xúc động.

- "Nhưng em không có trong ảnh nữa."

Santa cười nhẹ.

- "Không sao.

Miễn là anh còn thấy em... bằng mắt.

Bằng tim."

---Ngày hôm sau, Perth quyết định thử nghiệm.

Cậu dẫn Santa ra biển, nơi đông người qua lại - khách du lịch, người địa phương, trẻ con chạy chơi.Cậu chụp một bức ảnh đông người - Santa đứng giữa, tay giơ chữ V, cười tươi rói.

Sau đó, cậu nhờ một đôi vợ chồng trẻ đi ngang lại chụp giúp.- "Anh chị nhìn thử giúp em trong ảnh này có thấy gì lạ không?"

Người vợ xem ảnh rồi nói:

- "Biển đẹp ghê!

Ánh sáng tuyệt quá.

Nhưng mà... cậu bảo 'có gì lạ' là sao?"

- "Người trong ảnh."

- "Chỉ có biển thôi mà?"

- người chồng chen vào.Perth siết chặt máy ảnh.

- "Anh chị... có thấy ai đứng giữa ảnh không?"

Hai người nhìn nhau, rồi nhìn Perth như thể đang đối diện với một kẻ mất trí.- "Không có ai hết.

Chỉ có cảnh biển.

Mà cậu có sao không đó?"

Họ trả lại máy, bước đi nhanh hơn.

Perth lật lại ảnh.

Rõ ràng là có Santa.

Đứng chính giữa.

Cười rất rõ.- "Thấy chưa?"

- Santa cười khẽ, đứng sát bên.

"Không ai thấy em nữa."

Perth quay sang, nắm chặt tay cậu.- "Vì sao?

Tại sao chỉ mình anh thấy em?"

Santa lắc đầu, ánh mắt không còn vẻ lạc quan như mọi khi.- "Em nghĩ... em không thuộc về đây."

- "Nhưng em đang ở đây.

Em tồn tại.

Em nói chuyện, em ăn uống, em thở..."

Santa chặn lời.

- "Không phải ai thở cũng là con người thật sự, Perth."

---Tối đó, Santa đứng nhìn biển.

Gió lộng hơn bình thường.

Áo cậu bay phần phật.

Perth ngồi phía sau, mắt không rời dáng người ấy - mong manh, nhẹ như gió, nhưng lại là điều duy nhất giữ cậu còn cảm thấy mình sống.- "Perth."

- Santa nói, vẫn không quay lại.- "Ừ."

- "Nếu một ngày em tan hẳn, đừng đau."

Perth tiến tới, ôm lấy cậu từ phía sau.

- "Không.

Đừng nói như thế."

- "Em nói thật.

Em không biết mình còn bao nhiêu thời gian.

Nhưng từng ngày ở cạnh anh... là thứ duy nhất em thật sự 'sống'."

Santa quay lại, tay chạm lên má Perth.

- "Anh đã cho em cảm giác được là người.

Dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn.

Cảm ơn anh... vì đã nhìn thấy em."

Perth nghẹn lại nơi cổ.

Cậu không biết phải làm gì - không thể giữ Santa bằng tay, cũng không thể giữ cậu ấy trong ảnh.- "Vậy... em là gì?"

- Perth hỏi.Santa im lặng một lúc lâu, rồi đáp:- "Em không chắc.

Nhưng nếu linh hồn là thứ được hình thành từ những mong muốn chưa trọn vẹn... thì có lẽ em là một nỗi khát khao bị bỏ quên."

---Perth bắt đầu ghi chép lại từng điều nhỏ về Santa.- Ngày Santa mờ đi trong ảnh.

- Ngày Santa không còn hiện trên video.

- Ngày người khác không còn nhìn thấy cậu.

- Ngày giọng Santa bắt đầu vang nhẹ như vọng lại từ rất xa.Cậu viết hết vào một cuốn sổ tay, như một nhà nghiên cứu đang cố giữ lại bằng chứng cuối cùng về một điều kỳ diệu.

Không còn ảnh, không còn người chứng kiến, nhưng Perth vẫn thấy Santa - rất thật, mỗi khi tỉnh dậy, mỗi khi quay đầu, mỗi khi tim cậu nhói lên mà không vì lý do gì.Một đêm nọ, Santa đến bên giường Perth, ngồi nhìn cậu ngủ.

Ánh trăng xiên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt cậu như một lớp lụa mỏng.Perth giật mình thức dậy, thấy Santa đang cúi xuống gần mình.- "Anh lại mơ em tan biến à?"

- "Ừ..."

Santa cúi sát hơn, hôn nhẹ lên mi mắt cậu.- "Đừng sợ.

Em chưa đi đâu."

- "Nhưng em đang dần... không tồn tại với ai ngoài anh."

- "Vậy em sẽ ở lại... chỉ với anh thôi."

---Hôm sau, Perth chụp thử một tấm Polaroid.Là ảnh in liền, không có chỉnh sửa, không có file kỹ thuật số, không qua bất kỳ công cụ công nghệ nào.Santa đứng cạnh cây dừa gần biển, tay giơ cao chiếc khăn trắng.

Perth bấm máy.

Tấm ảnh đẩy ra, chờ vài giây để hiện hình.Santa đứng đó, chờ cùng cậu.Tấm ảnh hiện dần...Không có gì.Chỉ cây dừa.

Chỉ biển.

Và khoảng trống - nơi Santa từng đứng.Santa khẽ cười.

- "Xác nhận rồi."

- "Em là gì vậy, Santa?"

Cậu không đáp.

Chỉ cúi xuống, lấy bút lông đen, viết vào mặt sau bức ảnh:> "Dù không hiện hình, em đã từng ở đây."

Perth giữ tấm ảnh ấy trong ví.

Như một lá bùa.

Như một minh chứng.Cậu bắt đầu sợ mỗi khi chớp mắt.Bắt đầu sợ khi trời mờ sáng, khi màn đêm buông xuống, vì sợ rằng một lúc nào đó mở mắt ra...

Santa sẽ không còn ở đó nữa.---Đêm cuối tháng, trăng khuyết.Santa nằm cạnh Perth trong phòng tối, đầu tựa vào vai cậu.- "Nếu em biến mất, anh sẽ làm gì?"

- "Anh sẽ đi tìm em.

Bằng tất cả những cách có thể."

- "Nếu không còn ai tin là em từng tồn tại thì sao?"

Perth siết chặt tay cậu.- "Chỉ cần anh tin.

Chỉ cần anh còn nhớ."

Santa nhìn Perth rất lâu.

Rồi gục đầu vào ngực cậu, như đang nghe nhịp tim ấy lần cuối.Perth thì thầm, gần như không thành tiếng:> "Nếu em là một giấc mơ, anh xin ngủ mãi không tỉnh."

"Nếu em là hư vô, anh nguyện bước vào nó chỉ để được chạm em một lần."

"Và nếu em phải tan biến... thì hãy để anh chụp lại em - một lần cuối."

Santa không trả lời.Chỉ gật đầu.Một cái gật khẽ như gió lướt qua ngón tay giữa một ngày biển lặng.
 
[Perthsanta] Chụp Lại Em, Một Lần Cuối
Chap 4 - Một ngày không còn em


Perth tỉnh dậy giữa một buổi sáng lặng gió.

Căn phòng im ắng đến mức cậu tưởng như đang nằm trong lòng một giấc mơ.

Cậu xoay người, tay quờ sang bên phải theo thói quen.

Trống.

Ga giường lạnh.Không có Santa.Cậu bật dậy, tim đập dồn.

Đôi mắt còn nhòe nước ngủ cố gắng nhìn quanh.

Cửa sổ hé mở, ánh sáng rọi vào nhưng không thấy dáng ai ngồi trên bệ như thường lệ.

Nhà tắm không có tiếng nước.

Phòng khách không có ai.

Bếp lạnh ngắt, ấm trà vẫn đầy.Perth đi vòng ra hiên sau, nơi có chiếc xích đu gỗ mà Santa từng nói: "Nếu em biến mất, hãy nhìn ra đây, có thể gió sẽ trả lời anh."

Không có gió.Không có Santa.Không có một mảnh giấy, một lời nhắn, một dấu vết.---Cậu mở máy ảnh, lục lại tất cả ảnh từ hôm trước.

Santa vẫn ở đó, mờ nhưng hiện hữu.

Những bức ảnh cuối cùng, cậu ngồi ở bậc thềm còn Santa đứng sau lưng.

Bàn tay cậu ấy đặt nhẹ trên vai Perth.

Ánh mắt hơi nghiêng, cười rất khẽ.Nhưng... giờ thì không.Ảnh đã biến mất.Trong tất cả bức hình - Santa không còn.Không phải mờ.

Mà là không còn gì cả.---Perth cầm lấy ví, chạy ra ngoài.

Trời đã nắng gắt, con đường từ nhà cậu ra biển phủ bụi vàng.

Cậu chạy về quán cà phê nơi hai người vẫn hay ngồi - bệ đá trống.

Chị chủ tiệm vẫn đang lau ly, ngẩng lên mỉm cười:- "Lại đến một mình à?"

Perth gắng giữ giọng:- "Chị có thấy Santa hôm nay không?"

Chị cau mày:- "Santa nào?"

- "Cậu ấy... hay ngồi ở đây, uống trà đào, tóc nâu nhạt, hay cười..."

Chị lắc đầu, nhíu mày lâu hơn:- "Cậu ổn không?

Tôi chưa từng thấy ai như vậy cả."

Perth rút điện thoại, tìm ảnh.

Không có gì.

Những album từng lưu đầy ảnh Santa giờ trống trơn.

Tên album còn đó: "Santa - ánh sáng cuối cùng", nhưng bên trong, chỉ là nền trắng.Cậu bấm gọi số Santa.

Không tồn tại.Messenger: Cuộc trò chuyện đã bị xóa.Zalo: Người dùng không còn trong danh sách bạn bè.Perth đứng chết trân giữa nắng.

Mồ hôi chảy dọc sống lưng, nhưng cậu không thấy nóng.

Chỉ thấy lạnh - một cái lạnh len từ tim ra từng đầu ngón tay.---Perth đi đến từng nơi hai người từng đến: tiệm kem, cửa hàng vải cũ, hiệu sách nhỏ cuối phố.

Ai cũng lắc đầu khi cậu hỏi về Santa.

Không ai nhớ.

Không ai từng thấy ai đi cùng cậu.

Không ai tin có một người tên Santa từng tồn tại.- "Cậu vẫn luôn đi một mình mà."

- "Tôi còn tưởng cậu là nhiếp ảnh gia kiểu trầm lặng, không thích nói chuyện."

- "Có chuyện gì không ổn sao?"

Câu hỏi ấy lặp đi lặp lại như một vết xước trong đầu Perth.

Không ai nhớ.

Không một ai.

Chỉ còn mình cậu - với ký ức rõ ràng từng chi tiết: cách Santa cười khi nheo mắt, cách cậu ấy ăn chậm khi có kem, tiếng cười lúc Santa chạy dưới mưa.Perth cảm giác mình đang bị bỏ lại trong một thế giới nơi tất cả đã bị chỉnh sửa lại - như thể Santa chưa từng tồn tại.---Buổi tối, Perth trở về nhà.

Căn nhà yên tĩnh đến mức cậu tưởng có thể nghe được tiếng bụi rơi.

Cậu mở ngăn kéo, lôi ra cuốn sổ tay - nơi từng ghi lại từng dấu mốc Santa dần mờ đi.Trang giấy... trắng.Không có chữ nào cả.Perth thở gấp.

Cậu cầm bút, run rẩy viết xuống:> "Hôm nay, Santa biến mất."

Mực vẫn hiện trên giấy.

Nhưng chỉ vài phút sau - nét mực phai dần, như bị nước xóa.

Trang giấy lại trắng như ban đầu.Cậu hét lên, ném bút.

Máy ảnh rơi khỏi bàn, ống kính bung ra.

Perth ngã ngồi xuống sàn, tay ôm đầu.- "Santa... em đang ở đâu?"

Im lặng.Không ai trả lời.Không còn giọng nói khẽ bên tai, không còn cái ôm từ sau lưng, không còn nụ cười nhẹ như sương ban mai.Perth bật khóc.

Không nức nở.

Không rền rĩ.

Chỉ là những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống sàn gỗ lạnh.---Ba ngày sau.Perth không ra khỏi nhà.

Cậu tắt điện thoại, kéo rèm, không ăn uống.

Chỉ nằm trên sàn, mắt nhìn trần nhà, tay cầm một tấm ảnh cũ in từ rất lâu - nơi có bóng Santa đứng giữa nắng chiều.

Ảnh giờ chỉ còn ánh sáng.

Không có hình người.Cậu thầm gọi tên Santa.

Hàng trăm lần.

Ngàn lần.

Trong đầu.

Trong tim.

Trong mơ.Nhưng không ai trả lời.Đêm thứ tư, Perth mơ thấy biển.

Sóng xô rất nhẹ.

Và Santa đứng giữa nước, mắt nhìn cậu.

Không nói gì.

Không cười.

Chỉ đứng đó, như thể đang chờ.Perth vươn tay về phía cậu ấy.

Nhưng mỗi bước chân lún xuống cát là Santa lại xa hơn.

Xa hơn.

Cho đến khi biến mất trong làn sương mờ.Cậu tỉnh dậy, tim đập mạnh.

Căn phòng vẫn vậy.

Trống.

Lặng.

Lạnh.Cậu thầm nghĩ: "Nếu em không còn tồn tại... thì anh sẽ biến mình thành ký ức của chính em."

Perth bật dậy, lục lại máy ảnh, gắn lại ống kính.

Cậu chụp mọi thứ trong nhà - nơi Santa từng ngồi, tấm chăn Santa từng đắp, ly trà Santa từng cầm.Ảnh in ra.

Trống.

Nhưng Perth vẫn viết tên Santa phía sau mỗi bức:> "Đây là chỗ em từng cười."

"Đây là ly em từng uống."

"Đây là ngày em biến mất."

---Một tuần trôi qua.

Perth ra biển vào cùng một giờ mỗi ngày.

Cậu ngồi ở bệ đá cũ, đặt máy ảnh trước mặt, mắt nhìn xa xăm.

Ai đi ngang cũng thấy cậu ngồi một mình.

Nhưng Perth thì khác - cậu thấy Santa, thấy nụ cười, thấy bóng dáng nhòe dần theo ánh nắng.Perth bắt đầu nói chuyện một mình.

Cậu cười khi gió thổi.

Khẽ lẩm bẩm "Em lạnh không?" mỗi khi sóng vỗ mạnh.

Cậu thì thầm "Ngủ ngon, Santa" mỗi tối trước khi tắt đèn.Bạn bè bắt đầu lo lắng.

Họ gọi, nhắn, đến tận nhà - nhưng Perth không trả lời.

Cậu không thể rời khỏi nơi ấy - vì ở đó, Santa từng ở.

Từng tồn tại.

Từng yêu cậu.Perth bắt đầu ghi lại từng giấc mơ - nơi Santa xuất hiện, mờ ảo, chạm nhẹ, rồi tan vào ánh sáng.

Cậu tin, chỉ cần ghi lại đủ giấc mơ, Santa sẽ quay lại.Và một đêm, cậu nghe thấy tiếng gọi.- "Perth..."

Rất nhẹ.

Rất gần.

Như từ phía sau gáy.Cậu quay lại.

Không ai.Nhưng giọng nói ấy - là thật.Perth lao đến máy ảnh.

Cậu đặt hẹn giờ.

Chạy ra đứng ở giữa phòng.

Nhìn vào ống kính.

Cười - như cách Santa vẫn từng làm.Click.Tấm ảnh in ra.

Mờ.

Nhưng... phía sau lưng Perth - có một cái bóng.Không rõ hình.

Không có mặt.

Nhưng là một bóng người, đang đứng rất gần.Perth bật khóc.Santa chưa biến mất.Em chỉ đang cố tìm cách quay về.
 
[Perthsanta] Chụp Lại Em, Một Lần Cuối
Chap 5 - Khi những bức ảnh biết thở


Perth đã mất khái niệm về thời gian.

Trong căn phòng nhỏ ấy, ngày và đêm chỉ khác nhau bởi độ sáng của cửa sổ, không phải bởi sự có mặt hay vắng mặt của Santa.

Cậu sống như một kẻ vừa đi qua chiến tranh - mỗi tiếng động, mỗi ánh sáng lạ đều khiến tim cậu thắt lại.

Mọi thứ quá yên tĩnh.Mãi đến sáng thứ tám kể từ ngày Santa biến mất, Perth mở mắt trong tiếng lách tách nhẹ như tiếng phim cuộn quay ngược.

Cậu nhìn quanh.

Không có gì.

Nhưng cảm giác ấy... quen.

Như thể có ai đó vừa bước qua phòng.Cậu ngồi dậy, kéo rèm.

Ánh sáng hắt vào tấm ảnh duy nhất cậu dán trên cửa sổ - tấm ảnh chụp mình cậu đứng trong phòng, với một cái bóng mờ phía sau.

Perth đưa tay lên, lướt nhẹ qua lớp giấy.

Ở đó - phía sau vai cậu - là nơi Santa từng đứng.Cậu lấy máy ảnh, lắp thẻ nhớ mới, chỉnh lại thông số rồi giơ lên.

Không nhắm vào ai cả.

Cậu chỉ đứng giữa phòng, bấm máy như một bản năng.

Từng click vang lên trong không gian tĩnh lặng.Một tiếng thì thầm khẽ vang lên.- "Perth..."

Cậu quay lại.

Không có ai.Ảnh vừa chụp hiện trên màn hình.

Trong một tấm - phía góc trái khung hình - là một vệt sáng mờ kéo dài như một bóng áo trắng lướt qua.Tim cậu đập nhanh.

Perth rút thẻ nhớ, gắn vào laptop.

Phóng lớn bức ảnh.

Có vệt.

Có chuyển động.

Không phải lỗi ống kính.Không phải ngẫu nhiên.Là Santa.Ngày hôm đó, Perth mang theo máy ảnh ra biển.

Nắng rực.

Sóng trắng.

Cậu chọn đúng bệ đá Santa từng ngồi, đặt máy lên tripod, chỉnh chế độ chụp liên tục - mỗi ba giây một khung hình.Cậu ngồi xuống.

Không nhìn máy.

Chỉ ngồi như đang đợi một người bạn đến muộn.Gió thổi nhẹ.

Lá dừa lay.Tiếng click-click đều đặn vang lên.Sau khoảng nửa tiếng, cậu kiểm tra lại ảnh.Tấm đầu tiên: chỉ mình cậu.

Tấm thứ năm: bầu trời hơi đổi màu.

Tấm thứ tám: phía sau cậu - một bóng trắng thoáng qua.Tấm thứ mười ba: một ngón tay chạm hờ vào vai cậu.

Không rõ, nhưng có vết lõm nhẹ trên áo - giống như áp lực thật sự.Tấm thứ hai mươi: nửa khuôn mặt, lướt qua như gió.Perth bật khóc.Cậu in toàn bộ chuỗi ảnh ấy, ghép thành một dải phim.

Từng chuyển động mờ mờ hiện dần, như Santa đang từ từ trở lại.

Không phải ngay lập tức.

Không hoàn toàn.

Nhưng rõ ràng hơn từng chút một.Cậu dán chúng lên tường, biến phòng mình thành một triển lãm nhỏ.

Mỗi ngày, cậu lại thêm ảnh mới.

Mỗi đêm, lại gọi tên Santa như một thói quen - không còn tuyệt vọng, mà là tin tưởng.Một hôm, trong lúc đang ngủ thiếp đi trên bàn, Perth mơ thấy Santa ngồi cạnh, tay cậu đặt lên máy ảnh.- "Anh đang mở cánh cửa."

Perth hỏi: "Cửa nào?"

Santa mỉm cười: "Cửa giữa ký ức và hiện thực."

Cậu tỉnh dậy, trên tay là máy ảnh - và ảnh mới vừa được in tự động từ máy Polaroid.

Trong đó, Santa đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Gương mặt vẫn mờ, nhưng lần này - cậu ấy có mắt, có miệng.

Biểu cảm dịu dàng đến nghẹt thở.Perth chạm vào ảnh.

Giấy còn ấm.Santa...

đang quay lại.Những đêm sau đó, Santa xuất hiện thường xuyên hơn - trong giấc mơ, trong ảnh, trong khoảnh khắc giữa hai lần chớp mắt.

Cậu không nói nhiều.

Nhưng mỗi lần hiện ra, đều để lại một dấu hiệu rõ rệt: một tấm chăn bị kéo, một ly nước ấm đặt cạnh giường, một mảnh giấy viết tay với dòng chữ nguệch ngoạc: "Anh còn nhớ không?"

Perth giữ tất cả.Một lần, trong giấc ngủ ngắn ban trưa, cậu nghe tiếng Santa đọc to một đoạn trong cuốn sách cũ:- "Những linh hồn chưa hoàn chỉnh không thể giữ lâu một hình dạng.

Nhưng tình yêu - nếu đủ thật - có thể là thứ khiến họ tồn tại trọn vẹn."

Perth giật mình tỉnh dậy.

Sách mở sẵn đúng đoạn đó.

Không thể nào là trùng hợp.Cậu bật dậy, nhìn quanh.

Căn phòng lặng yên, nhưng trên tường - những bức ảnh Santa đang sáng hơn trước.

Một vài ảnh, cậu ấy đã rõ gần hết gương mặt.Không chỉ là ký ức.

Không chỉ là ảnh.

Santa đang từ một linh hồn trở thành một người sống.Cậu gọi điện cho người bạn nhiếp ảnh gia - Benz.

Một trong số ít người biết Perth là ai trước khi cuộc sống cậu chỉ còn xoay quanh "người không ai nhìn thấy".- "Mày khỏe không?"

- "Tao cần mày đến chụp giúp một bộ."

- "Chụp gì?"

- "Một người...

đặc biệt.

Nhưng có thể mày không thấy được cậu ấy."

Benz cười nhẹ: "Lại là 'cậu ta' nữa à?"

- "Ừ.

Nhưng lần này, có bằng chứng."

Benz đồng ý.

Hôm sau, anh mang máy đến.

Thiết bị chuyên nghiệp.

Ánh sáng đầy đủ.

Anh chỉnh khung, đặt máy, rồi nói:- "Tao chỉ chụp đúng như mày yêu cầu."

Perth ngồi xuống, mỉm cười với khoảng trống bên cạnh.- "Santa, em sẵn sàng chưa?"

Click.Tấm ảnh ra đời.

Khi phóng lên máy tính, Benz bật cười thành tiếng:- "Ghê thiệt.

Tao chụp một người, lại ra hai."

Trong ảnh, Santa hiện lên rõ hơn bao giờ hết.

Đôi mắt cậu ấy đang nhìn Perth - ánh nhìn ấm áp, sống động.

Không còn mờ.

Không còn bóng.Benz nói nhỏ:- "Tao không thấy cậu ấy.

Nhưng giờ thì tin mày không điên."

Perth cười, mắt đỏ hoe.- "Không ai nhìn thấy em ấy.

Nhưng anh vẫn luôn tin."

Đêm ấy, Perth cầm tấm ảnh Santa - bản in đẹp nhất, rõ nhất - ôm vào lòng.- "Em đã quay lại được một nửa."

Santa thì thầm trong gió:- "Một nửa còn lại... là của anh."

- "Anh sẽ cho em hết."

Santa không đáp, nhưng trong giấc mơ, cậu ấy bước đến gần hơn bao giờ hết.

Tay cậu chạm vào má Perth, rất nhẹ.Và lần đầu tiên, Perth cảm nhận được hơi ấm.Không phải gió.

Mà là da thịt.Không phải mộng.

Mà là sự thật.Perth thì thầm:- "Nếu em có thể quay lại qua những tấm ảnh... thì hãy để anh chụp em thêm ngàn lần nữa."

Santa gật đầu.- "Chụp đi.

Và lần này, không phải lần cuối."...
 
[Perthsanta] Chụp Lại Em, Một Lần Cuối
Chap 6 - Khi em học cách tồn tại


Từ khoảnh khắc ấy - khi Benz chụp được Santa trong ảnh - thế giới của Perth như đổi màu.

Không còn là bóng tối đặc quánh.

Không còn là chuỗi ngày vật vờ giữa hoài niệm và nỗi đau.

Mà là niềm tin.

Niềm tin được xác nhận bởi một nhân chứng, một bằng chứng hữu hình, không chỉ riêng cậu cảm nhận.Santa - đang quay lại thật sự.Perth bắt đầu ghi chép một cách khoa học.

Giờ giấc, điều kiện ánh sáng, khoảng cách ống kính, mọi yếu tố từng ảnh một.

Như thể đang giúp một người học cách "hiện hình" qua từng lớp ảnh.

Cậu không muốn Santa chỉ là một bóng mờ.

Cậu muốn cậu ấy sống.Một tuần sau, Santa bắt đầu xuất hiện trong video.

Mờ.

Chỉ là một cái chớp bóng lướt ngang.

Nhưng không thể nhầm.Perth ngồi bất động trước màn hình máy tính, dừng ở khung hình thứ 128.

Ở đó, Santa quay mặt lại, cười.

Dù rất nhạt, nhưng rõ là cười.- "Anh thấy không?"

- Giọng Santa vang lên sau lưng, nhẹ như gió thoảng.Perth quay lại.

Căn phòng trống.

Nhưng máy ảnh vẫn đang quay.

Cậu tua lại.

Trong video - không chỉ có hình.

Có âm thanh.

Tiếng của Santa.- "Anh thấy không?"

Giọng nói phát ra đúng như lúc nãy.

Không mơ.

Không ảo giác.Santa đã bước thêm một đoạn trên hành trình trở lại làm người.---Perth bắt đầu trò chuyện với Santa mỗi tối, ghi âm lại.

Những đoạn hội thoại lúc đầu chỉ có một giọng - của Perth.

Nhưng sau vài hôm, đoạn băng xuất hiện âm thanh thứ hai.

Lúc đầu mơ hồ.

Rồi rõ dần.

Như có ai đó nói từ một thế giới khác qua một lớp kính mỏng.Một đêm, cậu hỏi:- "Em là gì, Santa?"

Tiếng đáp lại vang ra từ loa:- "Em là một mảnh chưa hoàn chỉnh.

Nhưng anh đang làm em đầy."

Perth rơi nước mắt.

Không phải vì đau.

Mà vì hiểu: tình yêu của cậu đang biến điều không thể thành có thể.Santa không chỉ là một linh hồn.

Cậu ấy đang học cách tồn tại.---Tháng tiếp theo, Santa bắt đầu chạm được vào vật thật.

Những chiếc ly trà ấm để trên bàn, đôi khi tự dịch chuyển nhẹ.

Tấm chăn trên giường mỗi sáng được gấp lại gọn gàng.

Perth đặt thử một chiếc cốc nhựa rỗng giữa bàn, dặn Santa: "Nếu em còn ở đây, hãy làm chiếc cốc nghiêng đi một chút."

Sáng hôm sau, chiếc cốc lăn xa tận góc bàn.Santa để lại một mảnh giấy viết tay:> "Anh thấy chưa?

Em bắt đầu chạm được vào thế giới này."

Chữ viết run rẩy nhưng rõ nét.

Perth ép mảnh giấy vào sổ, dán băng keo cẩn thận như bảo vật.Cậu nói vào máy quay:- "Ngày 61.

Santa có thể tương tác với vật thể.

Tiến triển nhanh."

Rồi cậu cười, thêm vào:- "Ngày 61.

Anh yêu em nhiều hơn từng ngày."

---Một tối, khi đang ngồi bên cửa sổ, Santa hiện rõ trong mắt Perth như thể chưa từng biến mất.

Lần đầu tiên từ ngày cậu tan vào gió, Santa ngồi đó - cả hình lẫn âm, ánh mắt lấp lánh như phản chiếu sao trời.Perth không nói gì.

Cậu đưa tay chạm nhẹ lên má Santa.

Da thịt.

Hơi ấm.

Rõ ràng.Santa nhắm mắt, tựa đầu vào lòng Perth.- "Em vẫn sợ."

- "Sợ gì?"

- "Sợ rằng nếu một ngày em trở thành người thật, thì anh lại không còn nhìn thấy em."

Perth siết chặt cậu:- "Không có chuyện đó.

Người hay không người, anh vẫn sẽ luôn thấy em."

Santa ngẩng lên, khẽ cười:- "Vậy... em muốn thử."

- "Thử gì?"

- "Trở lại hoàn toàn."

Perth im lặng.Santa tiếp lời:- "Nhưng... nếu thử và thất bại, em có thể tan biến vĩnh viễn."

Perth ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Santa:- "Nếu em không thử, chúng ta chỉ mãi sống giữa lưng chừng.

Nếu em tan biến, anh sẽ tìm em ở mọi kiếp sau.

Nhưng nếu thành công... anh sẽ giữ em đến hết đời."

Santa mỉm cười, lần này không còn sương khói.- "Vậy... chụp lại em đi."

---Perth sắp đặt một buổi chụp đặc biệt.

Căn phòng được treo đầy ảnh cũ.

Cửa sổ mở, gió lùa nhẹ.

Nắng buổi chiều chiếu xiên, dịu dàng.Santa mặc áo trắng, ngồi giữa phòng.

Cậu nhìn thẳng vào ống kính, nói:- "Em muốn bức ảnh này là lần đầu tiên và cuối cùng."

- "Không."

- Perth lắc đầu.

- "Là lần đầu tiên em là người."

Click.Khoảnh khắc ấy, Perth thấy rõ đôi mắt Santa rơi một giọt lệ.Tấm ảnh hiện ra.

Không mờ.

Không nhiễu.

Không ảo.

Santa - trọn vẹn.Perth chạy tới ôm lấy cậu.

Không khí xung quanh rung lên, như có điều gì đó vừa được gỡ bỏ.

Santa ngẩng đầu, hít một hơi sâu.

Cậu nói, rõ ràng:- "Anh ơi.

Em... thở được rồi."

---Ngày hôm sau, Santa hiện diện suốt cả ngày bên cạnh Perth.

Không cần chụp ảnh, không cần ghi âm.

Cậu cười, ăn cơm, đọc sách, tắm nắng.

Mọi thứ... bình thường như thể chưa từng có những ngày tan biến.Benz đến chơi, suýt đánh rơi máy ảnh khi thấy Santa mở cửa.- "Chào anh."

- "C... cậu... là người thật?"

Santa cười:- "Chắc là...

đang học làm người."

Benz quay sang Perth:- "Mày làm được thiệt rồi..."

Perth mỉm cười, nắm tay Santa:- "Không phải tao.

Là tụi tao."

---Tối hôm đó, Perth và Santa ngồi dưới hiên nhà, nhìn sao.Santa tựa đầu vào vai Perth:- "Em từng nghĩ mình sẽ không bao giờ biết đến hơi thở, vị của trà nóng, hay tiếng tim đập."

Perth siết nhẹ tay cậu:- "Em có tất cả rồi."

- "Nhờ anh."

- "Không.

Nhờ tình yêu."

Santa im lặng một lúc lâu, rồi hỏi:- "Nếu một ngày anh không còn tin vào em, liệu em sẽ biến mất nữa không?"

- "Không.

Vì giờ đây, em đã là một phần thế giới này.

Em đã học cách tồn tại."

Santa ngẩng lên, chạm môi vào môi Perth.

Lần đầu tiên - không mờ, không ảo - mà là một nụ hôn thật sự.Gió thổi nhẹ.

Ánh trăng chiếu qua khung mái.Perth thì thầm:- "Và nếu em là bình minh... thì anh xin làm bóng tối chờ em mãi mãi."...
 
[Perthsanta] Chụp Lại Em, Một Lần Cuối
Chap 7 - Đêm cuối cùng của màn đêm và bình minh


Santa đã ở bên Perth được gần một tháng, hoàn toàn như một người bình thường.

Cậu biết lạnh, biết đói, biết thở, biết cười - và biết yêu như bất kỳ ai.

Mọi thứ tưởng chừng không thể giờ đây đã thành hiện thực, tự nhiên đến mức nếu ai nhìn vào cũng sẽ tin rằng hai người là một cặp tình nhân sống lâu năm bên nhau, không mang theo quá khứ bí ẩn nào cả.Nhưng chỉ có Perth mới biết: từng giây phút này, từng ánh mắt, từng cái chạm đều là phép màu.

Và từng phép màu ấy có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.Đêm đó trời mưa.

Santa nằm nghiêng bên Perth, tay vòng qua eo, đầu gối lên ngực cậu.

Căn phòng chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp và nhịp thở nhẹ của hai người hòa vào nhau.

Không gian mờ tối như ôm trọn lấy họ.- "Anh đang nghĩ gì vậy?"

- Santa hỏi, giọng nhỏ như tiếng thở.Perth không trả lời ngay.

Cậu vuốt nhẹ lưng Santa, rồi khẽ nói:- "Anh nghĩ... nếu sáng mai thức dậy mà em không còn ở đây, anh sẽ làm gì."

Santa im lặng một lúc, rồi ngước lên:- "Vậy để tối nay em ở gần anh hơn một chút."

- "Gần hơn nữa?"

Santa gật đầu.

Cậu kéo tay Perth đặt lên má mình, nghiêng người hôn lên cổ cậu ấy một cái thật nhẹ.

Nụ hôn không vội vã, không ám chỉ điều gì xác thịt, chỉ như một lời khẳng định: Em đang ở đây.

Thật sự.- "Em muốn ghi nhớ anh bằng mọi giác quan của mình.

Không chỉ là ký ức."

Perth ngồi dậy, kéo Santa vào lòng.

Họ ngồi tựa vào tường, tay đan tay, trán tựa vào nhau.

Không ai nói gì thêm.

Chỉ có đôi môi chạm nhẹ - một nụ hôn chậm rãi, không tham lam, không đòi hỏi.

Giống như nụ hôn đầu tiên ở một thế giới không có lời hứa.Đêm trôi qua trong yên tĩnh.

Họ nằm sát nhau, quấn trong một chiếc chăn, hơi thở hoà vào nhau.

Santa rúc vào hõm cổ Perth, thủ thỉ:- "Nếu mai em không còn ở đây, thì tối nay... hãy để em được yêu anh theo cách của em."

Perth đặt tay lên trái tim Santa.

Nhịp đập đều đặn.- "Em đang sống.

Không phải mơ.

Anh cảm nhận được."

Santa siết nhẹ tay cậu:- "Và anh chính là điều khiến em sống được."

Sáng hôm sau, khi Perth tỉnh dậy, Santa vẫn đang ngủ say trong vòng tay cậu.

Tóc cậu ấy rối, hơi thở phập phồng.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ phủ lên làn da trắng mỏng.

Cảnh tượng ấy quá thật, quá sống động.Perth không đánh thức Santa.

Cậu lấy máy ảnh, bước nhẹ xuống giường.

Không bật đèn.

Không chỉnh ống kính.

Chỉ giơ máy lên - và chụp một tấm.Click.Tiếng máy ảnh khiến Santa mở mắt.

Cậu cười:- "Anh lại chụp lén em."

- "Là chụp vì anh sợ... nếu không chụp, khoảnh khắc ấy sẽ tan biến."

Santa chống người ngồi dậy, cầm máy lên, nhìn ảnh:- "Trong ảnh, em trông thật... yên bình."

- "Vì em đang thật sự ở đây."

Santa lật ngược máy, nhìn Perth qua màn hình nhỏ, rồi đặt máy xuống:- "Nhưng nếu một ngày... em không thể tiếp tục là người?"

Perth đáp ngay, không do dự:- "Thì anh vẫn chụp em.

Dù em là gió, là ánh sáng, là bất cứ thứ gì."

Santa mỉm cười.

Nụ cười đó không buồn, nhưng ẩn chứa điều gì đó rất sâu.

Như thể cậu đang chuẩn bị cho điều gì đó.Chiều hôm đó, Santa làm bữa tối đầu tiên cho Perth.

Món cá nướng với rau thơm và canh rong biển.

Dù mùi vị không hoàn hảo, nhưng là bữa ăn ngon nhất từ khi Santa quay lại.

Perth vừa ăn vừa cười:- "Lần đầu tiên anh thấy em đo lường mọi thứ như một đầu bếp thực thụ."

Santa gãi đầu:- "Vì em muốn nếu mai anh nhớ em, thì anh sẽ nhớ một Santa biết nấu ăn."

Perth dừng đũa.

Cậu không nói gì, chỉ nhìn Santa rất lâu.- "Em...

định đi sao?"

Santa không trả lời thẳng.

Cậu chỉ khẽ nói:- "Nếu một linh hồn được tạo lại bằng tình yêu, thì nó cũng cần được tự do.

Em không muốn mãi là bóng hình của ai đó."

Perth nắm tay Santa thật chặt:- "Anh chưa bao giờ muốn giữ em như một phần của anh.

Anh yêu em - một con người có thể tự đi, tự lựa chọn."

Santa nhìn vào mắt cậu:- "Vậy hãy để em chọn.

Và nếu sáng mai em không còn ở đây nữa... thì tối nay, anh ôm em thật lâu nhé?"

Perth không trả lời.

Cậu chỉ kéo Santa vào lòng.Đêm thứ hai của cơn mưa mùa hè lại tới.

Nhưng lần này, mưa không lạnh.

Trong căn phòng nhỏ, hai người ôm nhau, không nói gì.

Santa nằm trên ngực Perth, nghe nhịp tim cậu ấy như một bài hát quen thuộc.- "Em nhớ từng lần tim anh đập khi em còn là gió."

Perth vuốt tóc cậu:- "Anh nhớ từng tiếng em gọi trong mơ."

Santa bật cười khẽ:- "Vậy lần này... mình đừng để ai tan biến nữa, được không?"

- "Không ai tan biến.

Chỉ là chuyển hoá.

Em sẽ luôn ở đâu đó - trong anh, hoặc bên anh."

Cả hai chìm vào giấc ngủ trong tiếng mưa và hơi ấm.Gần sáng, Perth mở mắt.

Santa không còn trong tay cậu.Tim cậu thắt lại.

Nhưng rồi cậu thấy một vệt sáng mờ từ hiên nhà.

Cậu bước ra.Santa ngồi đó, mặc áo len trắng, tóc ướt nhẹ vì sương.

Cậu nhìn lên bầu trời đang rạng đông.Perth ngồi xuống cạnh cậu, không nói gì.Santa quay sang, thì thầm:- "Em không đi đâu cả.

Nhưng... có lẽ em sẽ biến mất một thời gian.

Em cần quay lại nơi mình sinh ra, để hiểu bản thân hơn.

Sau đó, nếu được phép... em sẽ quay lại."

- "Anh phải chờ bao lâu?"

Santa mỉm cười:- "Không lâu lắm đâu.

Vì em đã chạm vào đời thật.

Em đã biết yêu.

Và em đã từng tồn tại trong vòng tay anh."

Perth siết tay cậu:- "Anh sẽ đợi."

Santa nghiêng đầu, hôn nhẹ lên trán Perth:- "Vậy thì tối nay... hãy ghi nhớ em.

Một lần cuối.

Không phải bằng máy ảnh.

Mà bằng trái tim."

Perth khẽ gật đầu.

Và họ ngồi đó - giữa ánh sáng bình minh, trong khoảnh khắc giao nhau giữa chia xa và kỳ vọng....
 
[Perthsanta] Chụp Lại Em, Một Lần Cuối
Chap 8 - Chụp lại em, một đời sau


Một năm kể từ đêm Santa rời đi.Perth vẫn sống trong căn nhà cũ, vẫn mở tiệm ảnh nhỏ, vẫn giữ thói quen mỗi sáng chụp lại khung trời trước hiên.

Ảnh của Santa không còn xuất hiện nữa, nhưng cậu vẫn dán chúng đầy tường.

Không để hoài niệm, mà để nhắc nhở: tình yêu có thể khiến điều không thể thành có thật.Đôi lúc, cậu thấy mình mơ - Santa đứng ở bờ biển, giữa nắng chiều, gọi tên cậu rồi tan vào sóng.

Cũng có lần, cậu nghe tiếng cửa mở ban đêm, nhưng chẳng thấy ai.

Chỉ có tấm thảm ướt như có người vừa bước qua.Cậu không tuyệt vọng.

Chỉ là nhớ.

Nhớ đến đau, đến rã rời, nhưng vẫn tin.

Tin rằng nếu tình yêu đủ lớn, nó sẽ tìm cách quay về.---Tháng Sáu.

Ngày nắng vàng như mật.Perth đang phơi ảnh trong phòng tối thì có tiếng chuông cửa.

Cậu lau tay, bước ra.Trước hiên, là một chàng trai.

Áo sơ mi trắng, tóc rối, vai đeo chiếc máy ảnh cổ.

Đôi mắt nâu lấp lánh dưới nắng.- "Anh còn chụp em không?"

Perth đứng chết lặng.Santa - không mờ, không tan, không sương.

Là một con người thật sự.

Đứng ở đó, thở, cười, và dang tay chờ ôm lấy cậu.Cậu chạy đến, ôm chầm lấy Santa, vùi mặt vào cổ cậu ấy.

Hơi thở, làn da, nhịp tim - tất cả đều sống động.Santa thì thầm:- "Em về rồi."

- "Thật sao?"

- "Thật.

Em là người.

Hoàn chỉnh.

Không còn là linh hồn thiếu mảnh.

Không cần tình yêu của ai để tồn tại nữa.

Nhưng em chọn ở lại... vì em yêu anh."

---Đêm ấy, họ nấu ăn cùng nhau.

Santa cắt hành bị cay mắt.

Perth pha trà sữa ngọt đến mức cả hai cùng phì cười.

Tất cả bình dị đến mức gần như không tin nổi một năm qua từng là chia ly.Khi ăn xong, Santa lấy ra từ túi áo một cuộn phim.- "Trong một năm qua, em đã học sống.

Học hít thở.

Học bước đi.

Và học chụp lại từng khoảnh khắc không có anh...

để khi gặp lại, em biết mình đã yêu anh sâu đến nhường nào."

Perth run tay nhận lấy cuộn phim.- "Anh sẽ rửa nó.

Rửa như rửa lại một linh hồn."

Santa mỉm cười:- "Rồi sau đó, hãy chụp em.

Nhưng lần này, không phải là lần cuối."

---Đêm xuống.

Perth kéo Santa vào phòng ngủ.Không gian quen thuộc.

Nhưng lần này, khác.Santa ngồi trên giường, nhìn Perth đang cài cửa.

Cậu đứng dậy, bước đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy Perth, tựa cằm vào vai cậu ấy.- "Anh từng nói... nếu một ngày em trở lại, hãy để em là em thật sự."

- "Và giờ em là chính em."

Santa quay Perth lại, nhìn sâu vào mắt cậu:- "Vậy... lần này, để em yêu anh... bằng tất cả những gì một con người có thể."

Perth đáp không bằng lời.

Cậu hôn Santa.

Không còn sợ mất, không còn lo tan biến.

Là một nụ hôn mãnh liệt, đắm sâu, dài như nối liền cả hai kiếp người.Tay Perth lần theo sống lưng Santa, kéo áo cậu ấy qua đầu.

Santa cũng cởi áo cậu ra, chậm rãi, nghiêm túc như đang mở một cánh cửa cuối cùng.Họ ngã xuống giường, hoà vào nhau.

Không còn những giới hạn.

Chỉ là hai cơ thể hoà thành một, trái tim đập cùng nhịp.

Santa hôn từ cổ xuống ngực Perth, thì thầm giữa từng hơi thở:- "Em ở đây...

ở thật gần."

Perth đặt tay lên hông Santa, kéo cậu sát vào mình.

Cậu nâng mặt Santa lên, ngắm ánh mắt ấy lần nữa.- "Em đẹp lắm.

Nhưng điều đẹp nhất... là em đang sống."

Santa khẽ cười:- "Và em sống để yêu anh."

Họ hoà quyện, chậm rãi, sâu lắng.

Không là dục vọng, mà là sự chứng thực - một lời tuyên thệ thầm lặng bằng thân thể.

Mỗi va chạm là một lần Santa khẳng định: em đã trở về.

Mỗi tiếng thở là một lần Perth đáp lại: anh vẫn ở đây.Sau tất cả, họ nằm cạnh nhau, trần trụi và đầy đủ.

Santa gác đầu lên ngực Perth, tay vuốt ve hình xăm nhỏ nơi xương quai xanh cậu:- "Bức ảnh đẹp nhất đời anh, chưa bao giờ được chụp."

Perth bật cười:- "Vì nó không cần chụp.

Nó đang sống."

---Một tháng sau.Santa cùng Perth mở một triển lãm ảnh nhỏ ở Pattaya.

Tên triển lãm là "Ký ức được chụp lại".

Ở giữa gian phòng là bức ảnh lớn nhất: Perth đang ôm một hình bóng trong suốt, ánh sáng tràn từ khung cửa phía sau.Khách tham quan hỏi:- "Ảnh ghép à?"

Santa mỉm cười, không trả lời.

Perth chỉ nói:- "Đó là ảnh thật.

Nhưng phải nhìn bằng trái tim mới thấy."

Ở góc phòng, Santa đặt một máy ảnh cũ, có tấm giấy ghi:> "Nếu bạn yêu ai đó, hãy chụp họ - không phải để giữ lại, mà để nhớ rằng: từng khoảnh khắc họ tồn tại là điều quý giá nhất."

---Đêm cuối cùng của triển lãm, Perth và Santa ngồi giữa phòng tối.

Cả hai ôm nhau, nhìn lại toàn bộ ảnh trên tường.

Santa nói:- "Em từng là linh hồn thiếu khuyết.

Nhưng nhờ anh... em học cách trở thành người.

Và nhờ chính mình... em học cách được yêu."

Perth siết tay cậu:- "Chúng ta không còn là hai mảnh.

Chúng ta là một câu chuyện."

Santa nhìn Perth rất lâu:- "Vậy... chụp lại em, một lần cuối đi."

Perth bật máy ảnh.

Nhưng lần này, Santa không đứng một mình.

Cậu kéo Perth vào khung hình.

Hai người ôm nhau giữa tường ảnh.

Perth cài chế độ hẹn giờ, đặt máy lên chân.Click.Bức ảnh hiện ra.

Không ánh sáng thần kỳ, không linh hồn mờ ảo.

Chỉ là hai người - trần thế, yêu nhau, hiện hữu.Và điều kỳ diệu nhất là:Không cần phép màu nào nữa....
 
[Perthsanta] Chụp Lại Em, Một Lần Cuối
Ngoại truyện - Em là bức ảnh không bao giờ phai


Biển Pattaya vào cuối thu không còn rực rỡ như ngày hè, nhưng cũng chẳng quá lạnh.

Nắng nhạt, gió nhẹ, và từng con sóng như thở đều theo nhịp sống của thành phố.

Trong con hẻm nhỏ quen thuộc ven biển, tiệm ảnh "Giữ Khoảnh Khắc" của Perth vẫn mở đều đặn mỗi ngày, với biển gỗ treo bên ngoài ghi dòng chữ mờ dần theo năm tháng: "Chụp lại nhau, một lần thôi... cũng đủ cho cả đời."

Năm nay, Santa tròn 26 tuổi.

Đã ba năm kể từ ngày cậu trở lại làm người - không phải linh hồn, không phải ký ức, mà là con người hoàn chỉnh, sống cạnh Perth từng ngày.

Mỗi sáng thức dậy có ánh mặt trời chiếu qua rèm, có bữa sáng thơm mùi trứng ốp la và tiếng máy ảnh rè rè chụp đại một bức chân dung còn ngái ngủ.

Mỗi tối nằm nghe tim nhau đập, kể lại những điều nhỏ bé trong ngày như hai người bạn tri kỷ.Và đến giờ, cả hai vẫn chưa có lấy một bức ảnh chính thức nào chụp chung bằng studio chuyên nghiệp.Vì họ nói: "Mình đang sống trong bức ảnh đó rồi."

---Một buổi sáng đầu tháng Mười Một, Santa tỉnh dậy thấy gối bên cạnh trống trơn.

Không thấy Perth.

Cậu ngồi dậy, dụi mắt, bước ra hiên.

Và rồi, tim cậu đập mạnh.Trên bàn có một bức ảnh mới.

Không phải ảnh chụp biển, hay hoa, hay khách hàng.

Mà là ảnh chụp Santa đang ngủ, mỉm cười nhẹ, tay ôm một chiếc gối thêu chữ "P".Bên cạnh bức ảnh là mảnh giấy ghi bằng nét chữ quen thuộc:> "Hôm nay, anh muốn tặng em một điều mà em chưa bao giờ có: một buổi sáng chỉ dành riêng cho chính mình."

Santa bật cười.

Cậu biết Perth đang bày trò gì đó.

Nhưng cũng không quá tò mò.

Cậu pha một ly cacao nóng, ngồi ngoài hiên, đọc quyển sách dở dang, rồi mở nhạc nhỏ.Cả sáng trôi qua trong yên tĩnh.

Không một tin nhắn, không một tiếng gõ cửa.

Chỉ đến khi trời sẫm màu, Santa mới nhận được một tấm thiệp nhỏ luồn dưới khe cửa:> "7h tối.

Mặc áo trắng em hay thích.

Đi theo ánh đèn vàng."

Cậu ngạc nhiên.

Rồi bật cười.

Rồi chấp hành.---Santa đi dọc theo con đường nhỏ dẫn ra biển.

Mỗi vài mét lại có một chiếc đèn lồng treo thấp, ánh sáng dịu như ánh trăng.

Dưới từng chiếc đèn là một bức ảnh nhỏ treo bằng dây thừng: Santa đang cười, Santa ngồi nghịch cát, Santa đang ngáp trong tiệm...

Những khoảnh khắc cậu không biết mình được chụp lại.Santa bước chậm rãi, vừa đi vừa cười, lòng xốn xang như đêm đầu tiên được yêu.Cuối con đường là một bãi cát trải dài, được rải những ngọn nến nhỏ.

Giữa bãi cát, Perth đứng đó, mặc sơ mi trắng, tay cầm chiếc máy ảnh cũ, miệng cười nghiêng nghiêng:- "Em tới rồi."

Santa bước tới, chạm vào tay Perth:- "Anh làm gì lãng mạn vậy?"

- "Vì hôm nay là kỷ niệm ba năm em sống lại."

Santa im lặng.

Gió biển nhẹ làm tóc cậu bay.

Mắt cậu sáng long lanh như mặt nước đêm.Perth giơ máy ảnh lên:- "Lần này, cho anh chụp một bức thật sự.

Không để làm ký ức.

Mà để ghi dấu: em - người thật, đang sống ở đây, yêu anh."

Santa gật đầu.

Cậu đứng giữa vòng nến, tay đan vào tay Perth, nhìn thẳng vào ống kính.

Nụ cười ấy không còn là hư ảo.

Nó là sự khẳng định.Click.---Sau buổi tối hôm đó, Perth đưa Santa về lại tiệm.

Nhưng khi mở cửa, Santa lại ngạc nhiên lần nữa.Toàn bộ tiệm ảnh đã được biến thành một không gian triển lãm nhỏ.

Trên các bức tường là ảnh của Santa qua từng năm: năm đầu tiên khi mới trở lại - còn ngơ ngác; năm thứ hai - khi mở triển lãm đầu tiên; và năm nay - nụ cười sáng rõ như nắng.Ở giữa phòng là một tấm bảng lớn, ghi:> "Tên triển lãm: Em là bức ảnh không bao giờ phai."

Santa quay lại, ngỡ ngàng nhìn Perth:- "Tất cả... chỉ vì hôm nay?"

Perth ôm cậu vào lòng:- "Vì mỗi ngày bên em đều đáng để ghi nhớ cả đời."

---Đêm hôm đó, hai người ngồi giữa phòng triển lãm, ánh đèn vàng nhẹ chiếu lên bức ảnh mới chụp.

Santa dựa đầu vào vai Perth, tay chơi đùa với cổ áo cậu ấy.- "Anh có nghĩ... nếu em không phải linh hồn khi xưa, tụi mình có gặp nhau không?"

Perth khẽ lắc đầu:- "Không biết.

Nhưng anh biết nếu có một kiếp nào đó mà không có em, thì anh sẽ đi tìm.

Tìm đến khi nào thấy thì thôi."

Santa siết tay cậu:- "Vậy... nếu một ngày, em biến mất nữa thì sao?"

- "Thì anh lại đi tìm.

Nhưng lần này, anh sẽ mang máy ảnh theo - để chụp lại em, từng bước."

Cả hai cười.

Tiếng cười vang lên giữa căn phòng đầy ảnh.

Không ai khóc, không ai sợ.

Vì họ biết: tình yêu này không còn là phép màu.

Mà là điều thật sự.---Sáng hôm sau, họ thức dậy cùng nhau như mọi ngày.

Santa nằm xoay mặt về phía Perth, khẽ hôn lên sống mũi cậu:- "Hôm nay đừng chụp em nữa."

- "Sao vậy?"

- "Vì hôm nay... em muốn là người chụp.

Anh làm mẫu nhé."

Perth bật cười:- "Nhưng anh không đẹp."

- "Không cần đẹp.

Chỉ cần thật."

Và Santa chụp.

Một bức ảnh đầu tiên trong bộ sưu tập mới.

Ảnh của người mà cậu yêu - vào một buổi sáng bình thường, nhưng lại quý giá hơn bất kỳ bức ảnh nào từng được chụp.Bức ảnh được đặt tên:"Người đã chụp lại em - một lần cuối - và giữ em mãi mãi."
 
Back
Top Bottom