[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 129,536
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
{Pernut|Textfic} Anh Đã Thích Em Chưa?
14
14
Ra khỏi nhà hàng, Park Do Hyeon phát hiện trời đổ mưa từ lúc nào, trận mưa phùn không lớn nhưng chạy về kí túc xá hai người chắc sẽ ướt hết sạch.
Cậu nhìn sang Han Wang Ho đứng dưới mái hiên, vươn tay đỡ lấy từng hạt mưa rơi, thấy anh vui vẻ ngước lên nhìn nước đọng trên mái tí tách nhỏ xuống lòng bàn tay."
Anh đứng đây đợi nhé, em đi mua ô rồi quay lại liền"."
Mưa nhỏ mà, dầm mưa một chút không sao đâu".Han Wang Ho bị màn mưa thu hút, bâng quơ đáp lời."
Từ đây về kí túc xá xa lắm"."
Nhưng anh thích mưa, con trai dính mưa một tý có sao đâu".Park Do Hyeon muốn vò loạn cái đầu nhỏ kia, xem đứa ngốc bướng bỉnh bây giờ có thực sự là anh Wang Ho của cậu không, sao lì quá vậy?"
Anh mấy tuổi rồi vậy?
Năm tuổi đúng không?"
Han Wang Ho lơ câu hỏi của Park Do Hyeon, trong lúc cậu nghĩ cách đối phó thì bắt lấy bàn tay buông bên người Do Hyeon, nắm tay cậu, kéo cậu cùng chạy vào màn mưa.
Đường về trường vắng vẻ, thỉnh thoảng có vài bóng người qua lại dưới ánh đèn vàng chói mắt.
Hẳn chẳng có ai ngốc nghếch thích thú chạy dưới mưa ở cái giờ này, trong thời tiết này, trừ hai kẻ nào đó.Bước chân đạp trên mặt đất ẩm ướt, giọt nước bắn lên khỏi mặt đường rồi thản nhiên hạ cánh xuống một lần nữa.
Hai thiếu niên đan chặt tay, xuyên qua bụi nước nhuộm vàng ánh sáng, dáng vẻ chật vật như thế cũng rực rỡ như thế.
Park Do Hyeon lần đầu nhìn ngắm dáng vẻ buông thả, thoải mái, xinh đẹp đến vậy, do thích nên thấy đẹp hay đẹp nên càng thích, cậu không phân biệt nổi nữa."
Đến rồi".Han Wang Ho kéo Park Do Hyeon dừng lại trước lối vào kí túc xá anh.
Sảnh trước cầu thang chỉ lắp một cái bóng đèn trắng, đủ để nhìn thấy mờ mờ, Han Wang Ho lắc đầu, rũ nước trên tóc xuống, nước văng khắp xung quanh, bắn cả về phía Park Do Hyeon khiến cậu phải nghiêng đầu giơ tay né tránh.
Han Wang Ho thấy vậy bật cười thành tiếng.
Park Do Hyeon bất mãn:"Anh còn cười, ướt hết rồi đây này".Han Wang Ho vẫn cười, ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai hơi nhăn nhó của Park Do Hyeon:"Em không thấy lãng mạn sao?"
Cậu chưa đáp mà cởi áo khoác, chùm lên đầu Han Wang Ho, dùng mặt trong khô ráo lau tóc cho anh, tiện thể cuốn chặt người anh, nhẹ giọng phàn nàn:"Lãng mạn thì cũng phải chăm sóc bản thân trước chứ".Ý cười bên môi vẫn đọng thật lâu, Han Wang Ho ngước mắt, nhìn thật kĩ người trước mặt:"Em không thấy vui à?"
Anh bĩu môi, giọng nói nhỏ đi nghe như tủi thân lắm:"Lần đầu anh cùng người khác tắm mưa đấy"."
Em vui".Park Do Hyeon vội đính chính:"Nhưng em cũng lo anh bị ốm".Han Wang Ho ngẫm nghĩ rồi nói:"Nếu bị ốm anh sẽ lây cho em".
Park Do Hyeon bị chọc cười:
"Lây thế nào cơ?"
"Thế này nè".
Nói rồi anh bước lên một bước, rướn người, vươn tay giữ áo Park Do Hyeon để cậu hơi cúi xuống, hai cánh môi lành lạnh áp lên đôi môi của cậu.
Nụ hôn mềm nhẹ, mang theo hương vị của cơn mùa phùn vào đông, ẩm ướt lạnh băng nhưng được nhiệt độ của hai cá thể làm ấm.
Han Wang Ho đã buông tay, Park Do Hyeon vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, não bộ còn đang hoạt động hết công suất để hiểu rõ cơ chế của cách lây bệnh do Han Wang Ho thực hiện.
"Anh lạnh".
Hai chữ đơn giản gọi hồn vía Park Do Hyeon trở về, cậu vội kéo chặt khoá áo cho Han Wang Ho, đẩy anh về phía thang.
"Anh mau lên phòng tắm nước ấm đi".
"Em có muốn lên phòng anh không?"
Một câu hỏi đòi hỏi sự vận động của não bộ, nhưng lần này Han Wang Ho không cho Park Do Hyeon suy nghĩ thêm mà nắm cổ tay cậu đi về phía phòng mình.
"Đi thôi, anh lấy quần áo Hyeon Joonie cho em mượn".
Đến khi cả người khô ráo, ngồi trên giường nhìn Han Wang Ho đọc sách Park Do Hyeon mới tìm lại chính mình.
Cậu không nhịn được trộm vui vẻ, co chân, áp cả hai tay lên ngực muốn giấu đi nhịp tim nhảy lên nhanh hơn bình thường cơ số lần.
"Anh ơi".
"Hửm?"
"Em được chuyển thẳng lên chính thức ạ?"
Han Wang Ho nghiêng đầu, hỏi ngược lại:
"Em nghĩ sao?"
Park Do Hyeon nhích đến cạnh anh, cẩn thận câu lấy ngón út đặt trên mép quyển sách, thấy Han Wang Ho không phản ứng liền mạnh dạn nắm tay anh, bàn tay to bao lấy bàn tay nhỏ.
"Giờ em xếp thứ mấy trong danh sách thiên vị ạ?"
"Có thể là đứng cuối đó".
Ngoài dự đoán, Han Wang Ho không thấy vẻ hờn dỗi anh mong chờ thay vào đó là khoé miệng nâng cao:
"Được vào rồi".
Rắn xanh vui sướng quấn lấy cả người lẫn chăn, làm ổ trên giường.
"Anh ơi, em thích anh lắm".
Niềm vui cũng lây thì phải, vì Han Wang Ho bị Park rắn xanh túm, miệng xinh nở thành hình trái tim đáng yêu vô cùng.
"Có phải từ giờ Han Wang Ho sẽ là người yêu của em không?"
"Ừm".
"Em thích anh".
"Em nói rồi mà".
Park Do Hyeon sửa lời:
"Anh đáp sai rồi, anh phải nói anh cũng thích em chứ.
Làm lại".
"Em đúng là đồ phiền phức nhất thế giới đấy".
Park Do Hyeon như con bạch tuộc bám dính lấy Han Wang Ho, nhõng nhẽo:
"Anh mau nói thích em đi.
Hay anh chỉ dỗ ngon dỗ ngọt, lừa em thôi.
Không chịu đâu mà".
"Được rồi, được rồi".
Park Do Hyeon thực hiện âm mưu thành công, chờ được đáp lại tình cảm.
Cậu nghe được giọng nói mềm mềm, mang theo âm mũi nhẹ, vang lên sát gần bên tai.
"Anh thích em".
"Em là ai?"
"Là Park Do Hyeon.
Han Wang Ho thích Park Do Hyeon".