Lãng Mạn {Pernut|Textfic} Anh đã thích em chưa?

{Pernut|Textfic} Anh Đã Thích Em Chưa?
14


Ra khỏi nhà hàng, Park Do Hyeon phát hiện trời đổ mưa từ lúc nào, trận mưa phùn không lớn nhưng chạy về kí túc xá hai người chắc sẽ ướt hết sạch.

Cậu nhìn sang Han Wang Ho đứng dưới mái hiên, vươn tay đỡ lấy từng hạt mưa rơi, thấy anh vui vẻ ngước lên nhìn nước đọng trên mái tí tách nhỏ xuống lòng bàn tay."

Anh đứng đây đợi nhé, em đi mua ô rồi quay lại liền"."

Mưa nhỏ mà, dầm mưa một chút không sao đâu".Han Wang Ho bị màn mưa thu hút, bâng quơ đáp lời."

Từ đây về kí túc xá xa lắm"."

Nhưng anh thích mưa, con trai dính mưa một tý có sao đâu".Park Do Hyeon muốn vò loạn cái đầu nhỏ kia, xem đứa ngốc bướng bỉnh bây giờ có thực sự là anh Wang Ho của cậu không, sao lì quá vậy?"

Anh mấy tuổi rồi vậy?

Năm tuổi đúng không?"

Han Wang Ho lơ câu hỏi của Park Do Hyeon, trong lúc cậu nghĩ cách đối phó thì bắt lấy bàn tay buông bên người Do Hyeon, nắm tay cậu, kéo cậu cùng chạy vào màn mưa.

Đường về trường vắng vẻ, thỉnh thoảng có vài bóng người qua lại dưới ánh đèn vàng chói mắt.

Hẳn chẳng có ai ngốc nghếch thích thú chạy dưới mưa ở cái giờ này, trong thời tiết này, trừ hai kẻ nào đó.Bước chân đạp trên mặt đất ẩm ướt, giọt nước bắn lên khỏi mặt đường rồi thản nhiên hạ cánh xuống một lần nữa.

Hai thiếu niên đan chặt tay, xuyên qua bụi nước nhuộm vàng ánh sáng, dáng vẻ chật vật như thế cũng rực rỡ như thế.

Park Do Hyeon lần đầu nhìn ngắm dáng vẻ buông thả, thoải mái, xinh đẹp đến vậy, do thích nên thấy đẹp hay đẹp nên càng thích, cậu không phân biệt nổi nữa."

Đến rồi".Han Wang Ho kéo Park Do Hyeon dừng lại trước lối vào kí túc xá anh.

Sảnh trước cầu thang chỉ lắp một cái bóng đèn trắng, đủ để nhìn thấy mờ mờ, Han Wang Ho lắc đầu, rũ nước trên tóc xuống, nước văng khắp xung quanh, bắn cả về phía Park Do Hyeon khiến cậu phải nghiêng đầu giơ tay né tránh.

Han Wang Ho thấy vậy bật cười thành tiếng.

Park Do Hyeon bất mãn:"Anh còn cười, ướt hết rồi đây này".Han Wang Ho vẫn cười, ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai hơi nhăn nhó của Park Do Hyeon:"Em không thấy lãng mạn sao?"

Cậu chưa đáp mà cởi áo khoác, chùm lên đầu Han Wang Ho, dùng mặt trong khô ráo lau tóc cho anh, tiện thể cuốn chặt người anh, nhẹ giọng phàn nàn:"Lãng mạn thì cũng phải chăm sóc bản thân trước chứ".Ý cười bên môi vẫn đọng thật lâu, Han Wang Ho ngước mắt, nhìn thật kĩ người trước mặt:"Em không thấy vui à?"

Anh bĩu môi, giọng nói nhỏ đi nghe như tủi thân lắm:"Lần đầu anh cùng người khác tắm mưa đấy"."

Em vui".Park Do Hyeon vội đính chính:"Nhưng em cũng lo anh bị ốm".Han Wang Ho ngẫm nghĩ rồi nói:"Nếu bị ốm anh sẽ lây cho em".

Park Do Hyeon bị chọc cười:

"Lây thế nào cơ?"

"Thế này nè".

Nói rồi anh bước lên một bước, rướn người, vươn tay giữ áo Park Do Hyeon để cậu hơi cúi xuống, hai cánh môi lành lạnh áp lên đôi môi của cậu.

Nụ hôn mềm nhẹ, mang theo hương vị của cơn mùa phùn vào đông, ẩm ướt lạnh băng nhưng được nhiệt độ của hai cá thể làm ấm.

Han Wang Ho đã buông tay, Park Do Hyeon vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, não bộ còn đang hoạt động hết công suất để hiểu rõ cơ chế của cách lây bệnh do Han Wang Ho thực hiện.

"Anh lạnh".

Hai chữ đơn giản gọi hồn vía Park Do Hyeon trở về, cậu vội kéo chặt khoá áo cho Han Wang Ho, đẩy anh về phía thang.

"Anh mau lên phòng tắm nước ấm đi".

"Em có muốn lên phòng anh không?"

Một câu hỏi đòi hỏi sự vận động của não bộ, nhưng lần này Han Wang Ho không cho Park Do Hyeon suy nghĩ thêm mà nắm cổ tay cậu đi về phía phòng mình.

"Đi thôi, anh lấy quần áo Hyeon Joonie cho em mượn".

Đến khi cả người khô ráo, ngồi trên giường nhìn Han Wang Ho đọc sách Park Do Hyeon mới tìm lại chính mình.

Cậu không nhịn được trộm vui vẻ, co chân, áp cả hai tay lên ngực muốn giấu đi nhịp tim nhảy lên nhanh hơn bình thường cơ số lần.

"Anh ơi".

"Hửm?"

"Em được chuyển thẳng lên chính thức ạ?"

Han Wang Ho nghiêng đầu, hỏi ngược lại:

"Em nghĩ sao?"

Park Do Hyeon nhích đến cạnh anh, cẩn thận câu lấy ngón út đặt trên mép quyển sách, thấy Han Wang Ho không phản ứng liền mạnh dạn nắm tay anh, bàn tay to bao lấy bàn tay nhỏ.

"Giờ em xếp thứ mấy trong danh sách thiên vị ạ?"

"Có thể là đứng cuối đó".

Ngoài dự đoán, Han Wang Ho không thấy vẻ hờn dỗi anh mong chờ thay vào đó là khoé miệng nâng cao:

"Được vào rồi".

Rắn xanh vui sướng quấn lấy cả người lẫn chăn, làm ổ trên giường.

"Anh ơi, em thích anh lắm".

Niềm vui cũng lây thì phải, vì Han Wang Ho bị Park rắn xanh túm, miệng xinh nở thành hình trái tim đáng yêu vô cùng.

"Có phải từ giờ Han Wang Ho sẽ là người yêu của em không?"

"Ừm".

"Em thích anh".

"Em nói rồi mà".

Park Do Hyeon sửa lời:

"Anh đáp sai rồi, anh phải nói anh cũng thích em chứ.

Làm lại".

"Em đúng là đồ phiền phức nhất thế giới đấy".

Park Do Hyeon như con bạch tuộc bám dính lấy Han Wang Ho, nhõng nhẽo:

"Anh mau nói thích em đi.

Hay anh chỉ dỗ ngon dỗ ngọt, lừa em thôi.

Không chịu đâu mà".

"Được rồi, được rồi".

Park Do Hyeon thực hiện âm mưu thành công, chờ được đáp lại tình cảm.

Cậu nghe được giọng nói mềm mềm, mang theo âm mũi nhẹ, vang lên sát gần bên tai.

"Anh thích em".

"Em là ai?"

"Là Park Do Hyeon.

Han Wang Ho thích Park Do Hyeon".
 
{Pernut|Textfic} Anh Đã Thích Em Chưa?
15


5p nhé quý vị🙁((

Các bạn tìm Wang Ho á?

Wang Ho đây nè!!

Wang Ho ăng xong về rồi nè:

Ế giường Wang Ho có vật thể lạ nè:

Sợ lắm luôn ý🤡

Mọi cuộc tranh luận đều được giải quyết nhờ sự khờ của em Cá🤡

Tác hại của việc có anh em vào chung trường🥲
 
{Pernut|Textfic} Anh Đã Thích Em Chưa?
16


Tam hải long vương vẫn đi tạo lửa nè:

Chuyện yêu đương của cặp Đậu Pơ:

Cho hóng mí ạ😍

Tính hơn thua ngấm vào máu Iper hiong rồi hả?

Overlingting boy gặp silent treatment🤡

Cũm cũm mà he😌Hie: Ê Viper tui xem bằng wifi kiểu bạn trai bế anh mà sao tui vẽ ra anh ta trong fic nó lạ dần theo từng câu chữ vậy🥲
 
{Pernut|Textfic} Anh Đã Thích Em Chưa?
17


Có làm gì đâu🙂)))

Sợ cùng Chớp với Hổ giấy ạ🥹

Khen thật, ko giỡn.

Thật!!!

Có nói đỡ nhưng không đáng kể🤡
 
{Pernut|Textfic} Anh Đã Thích Em Chưa?
18.1


Chậc...

Đúng vậy😭

Xót bé con🥲 Nhà ngoại làm căng cho bé!

Cũng sâu sắc dữ he🫣

Nhà nội cũng căng phết nè:
 
{Pernut|Textfic} Anh Đã Thích Em Chưa?
18.2


Bạn 🐯 cơ hội dữ he!!

Bên kia bế bạn, bên này bế anh.

Cá cố hết sức rồi😭

Do Hyeon nghe chưa????

Cá làm gì vậy em??

Chửi chán nên tổ đội này chuyển sang tiểu phẩm😔

Mới khen Cá xong Cá đã lại khờ rồi🫠

Out group chắc khả năng được thêm lại là bao nhiêu phần trăm?🥹
 
{Pernut|Textfic} Anh Đã Thích Em Chưa?
19


Park Do Hyeon nằm vật ra ghế sô pha, tay buông lỏng rơi xuống mặt sàn lạnh băng, tay còn lại che kín đôi mày nhíu chặt.

Tiếng thở nặng nề vang lên trong không gian tĩnh mịch, nhớ đến tấm ảnh nhìn thấy trên điện thoại, Do Hyeon lại cảm thấy bức bối không thôi, lồng ngực như bị bóp nghẹt khiến hô hấp trở nên khó khăn.

Cậu muốn vùng dậy, chạy đến chất vấn Han Wang Ho, muốn anh giải thích đó chỉ là hiểu lầm, cậu mới là người anh yêu nhưng cậu sợ hãi, sợ thứ mình nhận được là giọng nói đầy xa lạ và câu chia tay đến từ người đó.

Lúc ấy, phản ứng của cậu sẽ ra sao?

Park Do Hyeon không rõ, cậu chỉ biết mới tưởng tượng thôi lồng ngực cậu đã đau đớn như thể máu thịt đang từng chút một tan rã.Tiếng chuông điện thoại vang lên, tạm thời phá tan thứ áp lực đang vây kín Park Do Hyeon.

Cậu bỏ bàn tay đang che mắt ra, nhìn về nguồn sáng duy nhất trong phòng.

Chiếc điện thoại nằm lẻ loi trên mặt bàn thuỷ tinh, theo tiếng chuông báo có cuộc gọi đến, điên cuồng rung lên.

Âm thanh chói tai giục chủ nhân của nó mau chóng nghe máy, tiếc là chủ nhân nó không có tâm trạng, giữ nguyên tư thế để mặc cuộc gọi kết thúc.

Nhưng người kia dường như rất có kiên nhẫn, hồi chuông giục giã vẫn tiếp tục.

Đến tận khi cuộc gọi thứ sáu gọi đến, Park Do Hyeon mới nhấc cơ thể gần như không còn chút sức lực để chống đỡ, ngồi dậy, với tay bắt máy.Đầu dây bên kia chưa chờ cậu nói đã vội vàng lên tiếng:"Do Hyeon, mày có gặp anh Wang Ho không?"

Nghe đến cái tên kia, Park Do Hyeon nhíu mày:"Ý mày là sao?"

Giọng Moon Hyeon Joon ở bên kia không giấu được nôn nóng, câu chữ lộn xộn đáp lời:"Geon Woo nói anh Wang Ho chưa về kí túc xá, hình như anh ấy đi tìm mày đấy, trước đó anh ấy có hỏi tao địa chỉ chung cư mày.

Mày có gặp anh ấy không?"

Park Do Hyeon đưa máy ra trước mặt nhìn giờ rồi vơ vội cái áo khoác chạy khỏi nhà.

"Anh ấy đi từ lúc nào?

Sao giờ mày mới nói cho tao?"

"Tao nhắn trong nhóm đấy, tự mày không xem mà cái thằng này.

Gọi cũng mãi mày mới chịu nghe."

Moon Hyeon Joon nghe thấy tiếng chửi thề, sau đó cuộc gọi ngừng kết nối.Park Do Hyeon chạy quanh khu chung cư và khu vực lân cận gần ba mươi phút, cuối cùng tìm được Han Wang Ho ở ngõ nhỏ cách nhà cậu hai con đường.

Cậu bị tiếng ẩu đả thu hút nên đi vào, lúc nhìn rõ tình hình xảy ra thì Wang Ho đang kéo tay một cô gái bảo vệ phía sau, gã đàn ông trung niên béo lùn bị đá văng, ngã ngửa cách đó mấy mét, bên cạnh gã còn có một con dao gọt trái cây.

Tim Park Do Hyeon nhảy lên đến cổ họng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chắn trước người Han Wang Ho.

Gã đàn ông là loại sợ mạnh hiếp yếu, thấy có thêm người liền lồm cồm bỏ dậy bỏ chạy.Chắc chắn gã trung niên đã đi xa, Park Do Hyeon mới xoay người lại, nhìn cô gái rối rít cảm ơn Han Wang Ho vì đã giúp đỡ.

Cậu nửa muốn tiến lên nửa không, cuối cùng mang cõi lòng bồn chồn không yên chôn chân tại chỗ nhìn anh.Anh cúi đầu, lịch sự xua tay tỏ vẻ không có gì, ở góc độ này với ánh sáng mờ của bóng đèn đường kém chất lượng trong con ngõ, Park Do Hyeon dù đã cố nheo mắt vẫn không nhìn rõ gương mặt mà cậu mong nhớ suốt mấy ngày nay.

Cậu nghe thấy giọng anh, từ tốn, hơi khàn, có phải anh bị ốm không?"

Không có gì, em về đi, muộn lắm rồi.

Lần sau đừng ra đường giờ này nhé".Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu rồi bỗng nhiên "a" một tiếng:"Anh ơi anh bị thương ạ?

Chảy máu nhiều quá."

Park Do Hyeon giật mình, bối rối gì đó bị sự lo lắng thay thế toàn bộ, cậu nhanh chân tiến lên, bỏ qua cô gái, ôm vai Han Wang Ho kiểm tra từ đầu đến chân anh, câu chữ lộn xộn hỏi anh:"Hắn đánh anh sao?

Bị thương ở đâu?

Anh..."

Ánh mắt chạm phải lòng bàn tay bị cứa ngang, nhầy nhụa máu.

Đồng tử Do Hyeon run lên, lời đang nói cũng không cách nào thốt ra thêm.

Cậu nắm cổ tay anh, tay kia liên tục kiểm tra trên người muốn tìm thứ gì đó giúp anh cầm máu.

"Anh dùng cái này đi ạ?"

Cô gái đưa cho Park Do Hyeon một cái khăn tay sạch, cậu nói cảm ơn rồi nhanh chóng dùng nó bịt lên miệng vết thương, buộc lại.

"Em về trước đi, anh là bạn anh ấy.

Có anh ở đây là được rồi"."

Vậy em về trước.

Cảm ơn hai anh nhiều ạ".Cô gái chần chừ một chút rồi quay đi, Park Do Hyeon liền nhìn về phía Han Wang Ho, anh vẫn cúi đầu không nói.

Phản ứng của anh khiến lồng ngực Park Do Hyeon khẽ nhói lên nhưng vẫn kéo tay anh, nhẹ giọng trấn an:"Anh giận em à?

Nhưng mà phải đi kiểm tra vết thương trước, đợi vết thương ổn rồi anh muốn giận sao cũng được, nhé?"

Han Wang Ho không đáp, Park Do Hyeon nhìn xung quanh, cửa hiệu, nhà cửa đều đóng cửa tắt đèn, phòng khám dưới chung cư có lẽ còn mở, mong là vậy."

Anh có đi được không?

Em cõng anh nhé?"

"Không phải bạn".Giọng nói run rẩy vang lên."

Hả?

Anh nói gì?"

Han Wang Ho dùng bàn tay không bị thương, túm chặt góc áo Park Do Hyeon.

Park Do Hyeon nghe thấy âm thanh nức nở dễ nhận ra:"Không phải bạn.

Anh là bạn trai của em mà."

Cậu nâng mặt anh, để anh ngước lên nhìn mình.

Wang Ho của cậu mím chặt môi, không để tiếng nấc nghẹn ngào bật ra, nhưng gương mặt đầy nước mắt bán đứng anh mất rồi.

Do Hyeon chợt nhớ đến lời đảm bảo không để Han Wang Ho khóc khi bọn họ chính thức quen nhau.

Cậu không làm được nên hình phạt là thứ cảm giác đau đớn tràn ra từ ngực trái, đang từng chút lan ra khắp cơ thể.

Đau đến khó thở, đau đến không nói nên lời.Cậu chỉ biết cúi người, ôm anh vào lòng, bàn tay đặt trên lưng anh khẽ vỗ về.

Nhận được an ủi, người trong lòng nức nở thành tiếng, trút hết ấm ức ở trong vòng tay cậu."

Anh không tìm được em.

Sao em lại trốn đi chứ, em bảo anh không được trốn cơ mà..."

Lòng bàn tay truyền đến từng trận đau đớn nhưng Han Wang Ho vẫn vươn tay, thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình của Park Do Hyeon, lần mò tìm đến tay cậu, run run bắt lấy ngón tay cái cậu.

Uất ức, tủi thân... trào ra như vỡ đê.Park Do Hyeon nghe giọng nói dường như vụn vỡ của Han Wang Ho, trái tim như bị đục rỗng."

Anh nắm tay em rồi...

Không muốn chia tay.

Do Hyeon, không... không chia tay có được không?"

Park Do Hyeon hối hận, cảm giác tội lỗi lấp đầy tâm trí cậu.

Nếu có thể, cậu muốn cho cái tên Park Do Hyeon của vài ngày trước một trận.Tại sao lại hèn nhát, sao không dũng cảm bước đến tìm anh?

Sao lại để anh khổ sở thành như vậy?"

Em xin lỗi.

Anh đừng khóc.

Không chia tay."

Cậu nâng mặt Wang Ho, từng cái hôn dịu nhẹ chạm lên mặt anh hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng kết thúc ở đuôi mắt đỏ hoe, lem nhem nước mắt."

Làm lành nhé?

Han Wang Ho vẫn là người yêu em, anh nói yêu em đi".(Viết mà thấy bất bình á, ẻm dỗ anh nhưng miệng đòi quyền lợi🤦🏼‍♀️)Wang Ho hít mũi, ngoan ngoãn nói lời yêu:"Yêu em"."

Chỉ yêu em?"

Wang Ho gật đầu, kiễng chân vòng tay qua cổ Park Do Hyeon:"Yêu mình em thôi".Park Do Hyeon mỉm cười, hai tay thuận thế bế Wang Ho lên, sải bước ra khỏi con ngõ tối."

Lạnh quá!

Đưa người yêu em về nhà nhé?"

Han Wang Ho vùi mặt vào cổ Park Do Hyeon, yên tâm hấp thụ độ ấm từ túi sửa hình người dành riêng cho mình còn khàn giọng lầm bầm:"Tay anh đau"."

Bây giờ anh mới biết đau à?"

Anh bé của Do Hyeon không nói mà dụi đầu tóc bông xù vào cổ cậu, dùng hành động chứng tỏ bản thân rất oan ức."

Sắp đến rồi, kiên nhẫn chút.

Hết đau ngay thôi.

Nhé?"

Tiếng "ừm" nho nhỏ chui vào tai Do Hyeon.

Cậu lại thở dài, tự trách nói:"Lần sau em sẽ không biến mất kiểu này nữa, bù lại anh bận học cũng đừng block em nhé yêu"."

Ừm".Giọng Wang Ho lèm nhèm đáp lời."

Yêu buồn ngủ à?"

"Ừm".Park Do Hyeon kéo lại vạt áo xộc xệch hơi cuốn lên do tư thế hiện tại của hai người, xong xoa nhẹ phần gáy không được che chắn của anh."

Lạnh không anh?

Lần sau ra đường nhớ mặc áo cao cổ đấy".Đáp lại cậu chỉ còn tiếng thở đều đều, cùng hơi thở ấm nóng phả vào cần cổ, làm tan đi chút lạnh giá vương trên da thịt."

Vừa nãy còn chưa nói với anh.

Em cũng yêu một mình Han Wang Ho".Tiếng thủ thỉ trầm thấp lọt giữa gió đông, không đến được với con mơ của rực rỡ trong lòng Park Do Hyeon.Nhưng có sao đâu, tương lai dài như vậy, cậu có đủ thời gian nói anh nghe mỗi ngày.

Trong vô thức, dù không có lời hứa hẹn, Park Do Hyeon đã lặng lẽ đem rực rỡ mình bắt được, đặt vào quãng đời còn lại, dùng yêu thương trói chặt, dịu dàng giam cầm.
 
{Pernut|Textfic} Anh Đã Thích Em Chưa?
20.1


Ảnh kèo dưới mà ảnh mắc ý kiến🙂))

Ẻm đổi chiều nhanh thì thôi luôn nhé!!

Choi Doran không được lung lay thế đâu!!!

Gu lạ he🤡

Do Hyeon đi cảm ơn Ji Hoon đi nhé👍

*tin nhắn
 
{Pernut|Textfic} Anh Đã Thích Em Chưa?
20.2


Nó có anh là nó bắt đầu cợt nhả nhá😀

Ra vậy=]]]

Ê!

Rất khốn nạn luôn nha Iper hiong

Thật ý!!!

Wang Ho chọn đi😤😤

Các môm đoán được Đậu nhỏ chọn ai chưa🐧

Báo ứng đến cũng nhanh ha?

Đúng!

Đấy các môm ạ, con cái lớn, yêu đương vào không quản nổi.

Muốn làm căng cũng có căng nổi đâu🤷‍♀️
 
{Pernut|Textfic} Anh Đã Thích Em Chưa?
21


Con mèo nó nghịch ác🤡

Hổ ơi đi học gdcd liền cho chị!!!

Gia đình 7 người đồ đó😍

Nhắc con Thỏ mí con Hổ nha!!

Nhắc hai đứa xem thì rủ chị với🐧

20 phút sau...

Phân thắng bại liền🙂)))

Rủ con mèo múa tiếp đi mòoo

Nghe chưa?

Chúng nó cứ vờn nhau kiểu này mới chịu😤
 
{Pernut|Textfic} Anh Đã Thích Em Chưa?
22


Thực ra Chobibi không chỉ thua ở app X:

1-0

Chobibi to Viper3lol:

2-0

Đã thua còn thành cớ cho nó được bồ dỗ nè con mèo😤

Chỉ chờ có thế Do Hyeon nhờ?

3-0

Mùi trà hình như hơi nồng he🤔

Này thì Bí Bo thắng gì nổi😢
 
{Pernut|Textfic} Anh Đã Thích Em Chưa?
23


____________________________________

Jeong Ji Hoon giúp Kim Geon Woo tha hai ông anh đã say khướt, ném vào ghế sau taxi rồi quay vào quán.

Hắn ngồi xuống bên cạnh anh trai nhỏ đã say thành đồ ngốc, nhìn vẻ mặt ngây thơ không chút phòng bị nào của anh, không nhịn được bật cười.

Dù xa nhau hai năm nhưng anh chẳng thay đổi chút nào, gương mặt nhỏ nhắn được ông trời ưu ái, vẫn xinh đẹp y như ngày bọn họ cách xa.

Bạn trai cũ giờ là anh trai, không uống được nhưng thích uống nên say rượu trở thành lẽ dĩ nhiên của mỗi lần họ tụ tập, Jeong Ji Hoon đã quen với cảnh này, nhưng lần này có chút khác.

Wang Ho hiện tại sẽ không nhăn mặt ôm cổ hắn, ở trong vòng tay hắn nhỏ giọng gọi "Ji Hoon à, Ji Hoon ơi" mà yên tĩnh đợi người tới đón, người đã lấp đầy vị trí hắn bỏ lại.

Nghĩ đến đây, nụ cười của Jeong Ji Hoon nhạt dần, hắn nâng tay chạm vào gò má ửng đỏ, giọng nói như bao lần dỗ anh, ép xuống chỉ đủ để hai người nghe, nhẹ nhàng đến bên tai Han Wang Ho."

Em đưa anh về trả cho Park Do Hyeon nhé?"

Jeong Ji Hoon nhìn cái đầu nhỏ cúi xuống dán mắt vào màn hình điện thoại di động trong tay.

Anh rũ mắt, tập trung vào khung chat bất động trên màn hình.

Jeong Ji Hoon thấy tên của người nhắn kèm biểu tượng trái tim nhỏ, cũng nhìn thấy chiếc nhẫn bạch kim ôm lấy ngón tay thon dài, trắng trẻo.

Người mới đến thật giỏi, không bao lâu đã trói được anh ấy lại rồi.Không biết xuất phát từ tâm tư gì, Jeong Ji Hoon vươn tay nắm cổ tay Han Wang Ho kéo anh xoay về phía mình.

Có lẽ là chút tình cảm còn sót lại, âm ỉ trong lồng ngực, bị hơi rượu quanh quất làm nóng rồi chỉ một kích thích nho nhỏ cũng khiến nó bùng lên, lấn át lí trí hắn tự cho là đã gia cố vững chắc."

Anh để ý đến em chút đi".Han Wang Ho có để ý, nhưng là để ý bàn tay to rộng đang nắm chặt cổ tay mình.

Anh nhíu mày, muốn thoát khỏi trói buộc của người đối diện."

Bỏ ra, không được nắm tay".Nếu là bình thường, Jeong Ji Hoon sẽ không chần chừ mà làm theo yêu cầu của anh nhưng với một Han Wang Ho say khướt, giọng nói bị cồn làm cho méo mó, mềm mềm, dính dính y như đang làm nũng thì không.

Nó chỉ khiến suy nghĩ cướp anh về càng thêm mãnh liệt.

"Không được động mà, của Do Hyeon".Vẫn là thanh âm khiến hắn muốn giữ làm của riêng nhưng tạt cho hắn một gáo nước lạnh, đánh thức hắn khỏi cơn mê.

Rời đi rồi, đã không còn là của Jeong Ji Hoon nữa."

Ji Hoon thì sao?

Ji Hoon cũng không thể à?"

Han Wang Ho gật gù:"Chỉ Do Hyeon thôi".Dùng dáng vẻ ngốc nghếch lại thành thật xát muối vào tim hắn, nhưng hắn không có cách nào oán hận được.

Suy cho cùng, người buông tay là hắn, kết quả này là thứ hắn nên nhận được.

Thả cánh tay anh ra, hắn mới biết bản thân đã siết chặt thế nào.

Cổ tay gầy bị nắm ra một vòng màu hồng nhạt.

Jeong Ji Hoon cười khổ:"Chết rồi, lát nữa người yêu anh có đánh em không?"

Han Wang Ho miệng cứng tim mềm, chỉ cần là người anh xếp vào vòng tròn quan hệ thân thiết đều sẽ cực kỳ bao che.

Nên, hắn cảm nhận được lực đạo nho nhỏ chạm lên đỉnh đầu mình, khẽ vuốt:

"Không sao, anh che cho Ji Hoon, không cho ai đánh em hết".

"Vẫn nuôi mèo cam à?"

Wang Ho nghe thấy hắn tự nhận là mèo cam, híp mắt cười đáp lại.

"Ừ, anh sẽ bảo vệ mèo cam như hồi trước nhé?"

"Vâng".

Dịu dàng của hắn vẫn vậy dù cho hắn ở bất kì cương vị nào.

Khi Park Do Hyeon chạy đến nơi đã là chuyện của hai mươi phút sau.

Cậu nhìn quanh quán rồi thấy được người cần tìm.

Anh ngồi dựa vào tường, câu được câu mất nói chuyện với một Jeong Ji Hoon chống cằm chăm chú dõi theo.

Khung cảnh này với tính cách của Park Do Hyeon chắc chắn sẽ ghen phát điên lên nhưng đến gần rồi nghe được cuộc trò chuyện kia, thú thực cậu ghen không nổi.

"Gì?

Trễ deadline mà anh không xử tử thằng cha đấy á?"

"Ò.

Người yêu đó không xử được âu".

"Lúc đấy đã yêu đâu?"

"Ừ ha?

Sao vậy nhỉ?"

Han Wang Ho nheo hai con mắt muốn sụp lại, nhìn Jeong Ji Hoon muốn nhận được câu trả lời.

"Anh thích rắn hay mèo?"

Không có đáp án còn bị lái sang chủ đề khác.

Wang Ho biến ngốc hi hi cười, che miệng đáp:

"Thích mèo với Viper".

"Không, anh chọn một thôi".

"Thích cả mà".

"Một thôi.

Rắn cắn đấy, anh thích mèo đi".

"Viper hông cắn đâu.

Wang Ho cắn á".

"Đệt".

Jeong Ji Hoon ngồi dậy, lắc đầu:

"Sao giờ anh bạo thế?

Em từ chối tiếp nhận cảnh tượng đấy".

Còn chưa tống khứ được vụ việc cắn qua cắn lại, Jeong Ji Hoon đã thấy anh mình loạng choạng đứng dậy, len qua người hắn ra ngoài, lao vào lồng ngực người đàn ông sau lưng.

Cánh tay rắn chắc của người đàn ông vòng quanh thắt lưng anh, vững vàng giữ được người trong lồng ngực.

Người trong ngực lại không chịu đứng yên, ngọ nguậy mãi không thôi.

Anh kiêng chân ôm cổ Park Do Hyeon, thoả mãn thở ra một hơi:

"Rắn xanh đến òi".

"Ừm.

Em đến rồi".

Cậu gật đầu coi như chào hỏi Jeong Ji Hoon, sau đó lặp lại câu hỏi hai chọn một vừa nãy.

"Wang Ho thích rắn hay mèo".

"Thích Do Hyeon".

Han Wang Ho được hơi thở quen thuộc bao phủ, hít hương nước hoa giống với mùi hương trên áo khoác mình đang mặc, mơ mơ màng màng đáp lại.

"Chọn một rồi, người cũ nghe rõ chưa?"

Jeong Ji Hoon cười khẩy ngao ngán đến mức không muốn tiếp lời.

Hội đồng quản trị chê hắn trẻ con, nên anh hắn đổi từ thằng trẻ trâu này sang thằng trẻ trâu khác, chắc Son Si Woo với Choi Hyeon Jun chán lắm.

Park Do Hyeon cũng không quan tâm người kia có đáp trả không, cậu kéo kín cổ áo khoác cho Han Wang Ho rồi dắt tay anh đi ra ngoài.

Jeong Ji Hoon lững thững đi theo sau, đánh giá kẻ được gọi là người yêu mới của người yêu cũ.

Ra là kẻ kia thực sự đối xử tốt với anh.

Hắn nhìn một lớn một nhỏ chậm rì rì đi trên vỉa hè.

Người cao lớn hơn cố tình thả chậm bước chân để người nhỏ lảo đảo đi theo, cánh tay rắn chắc không một giây nào rời khỏi bờ vai mảnh khảnh.

Đến cạnh chiếc taxi đợi sẵn, Park Do Hyeon cẩn thẩn đỡ Han Wang Ho ngồi vào ghế sau, lúc định đứng dậy vòng sang bên kia, cánh tay đột nhiên bị túm lại.

Han Wang Ho mím môi, ánh mắt mất mát rưng rưng nhìn cậu:

"Em đi đâu vậy?

Do Hyeon không đi, Do Hyeon ở với anh".

Park Do Hyeon không còn cách nào, chỉ đành ngồi xổm bên cạnh, cất giọng nói như ủ trong nước ấm, khác hẳn thanh âm lạnh nhạt xen lẫn khiêu khích mới rồi, chậm rãi dỗ dành người yêu:

"Vẫn ở với yêu mà, em sang bên kia, vèo cái là đến rồi".

Thực ra, Do Hyeon có thể nói anh người yêu ngồi dịch qua, nhưng người say mà, khó bảo vô cùng, nghe cái gì cũng vào tai nọ ra tai kia nên cậu chỉ đành tự thân vân động.

Wang Ho theo tay Do Hyeon nhìn ghế trống còn lại ở hàng ghế sau, dù không vừa lòng lắm nhưng vẫn thả tay, cúi đầu nhìn bạn trai nhỏ đang ngồm xổm trước mặt mình, nghiêm túc dặn dò:

"Nhanh lên nha".

"Được, Wang Ho chờ ngoan nha".

Chờ con ma men gật đầu đáp lại, Do Hyeon mới đứng dậy đóng cửa xe, hơi cười với bé xinh đang áp mặt sát vào cửa kính taxi ngó theo mình rồi quay đi, vừa vặn đối mắt với người yêu cũ của người yêu.

Cậu tự nhận bản thân là kẻ nhỏ nhen trong chuyện yêu đương nên lúc đối mặt với Jeong Ji Hoon hoàn toàn không cho hắn sắc mặt đẹp đẽ gì cho cam, đương nhiên hắn cũng vậy.

"Đi đi, yêu đợi kìa!"

Đến cả tông giọng cũng không hay ho lắm.

"Yêu là tôi gọi, cậu Ji Hoon gọi tên như bạn bè anh ấy là được rồi".

Lưc này, Jeong Ji Hoon nảy sinh suy nghĩ y hệt Son Siwoo ngày trước, cái hội yêu nhau sao cứ bắt chước nhau vậy, gọi kiểu gì kệ hắn chứ.

"Cút nhanh hộ".

Park Do Hyeon chẳng buồn để ý hắn nữa, quay lưng đi một mạch, chỉ là lúc đến đuôi xe nghe thấy giọng nói bướng bỉnh mới rồi đã dịu lại nhưng vẫn ngứa tai như cũ, nhắc nhở hắn:

"Yêu đương cho đàng hoàng, nếu anh Wang Ho buồn, tôi không ngại làm kẻ thứ ba đâu".

"Câm đi".

Người yêu cũ toàn lũ khó ưa.

Park Do Hyeon nhìn người gối lên đùi mình ngủ ngon lành thở dài.

Xe đi qua ổ gà, hơi xóc lên, cậu vội nhấc tay đỡ, tránh anh bị ngã sau đó bàn tay cứ thế giữ nguyên, áp lên gò má hơi hồng không biết do cơ địa cứ vào đông là đỏ hay do say, nhìn anh vô thức cọ má vào lòng bàn tay mình, bĩu môi trách móc:

"Cái đồ xinh đẹp đáng ghét này, em thì đau đầu đuổi ong bướm còn anh hihi haha với đứa muốn làm kẻ thứ ba vậy mà được à?"

Cậu nhéo má anh coi như trừng phạt:

"Phải mau chóng nhốt anh lại thôi".
 
{Pernut|Textfic} Anh Đã Thích Em Chưa?
24.1


Cá đại diện tống cổ hai đứa nó đi!!!

Tình địch gì đòi sang nhà vậy?

Ý là bên trên đang phản đối cái kèo và giờ thành không mua cua ứ cần mày nhắn hẻ?

Eo cái nết🙂)))

Cá ơi là sao?

Cá ơi thôi mà em😔

Cãi gì nổi🙁((((

Trung bình mèo cam🙂‍↕️

Khóc đi ạ!!!

Của nha, kp cô đâu

Là sao Đậu nhỏ, là sao con?
 
{Pernut|Textfic} Anh Đã Thích Em Chưa?
24.2


Mê cách anh ta đẩy nhanh tiến độ🫢

Nhanh quá ha hai bố😔

Cá đã biết quá nhèo!

Khóc to lên i Bí Bo.

Vẫn là mèo cam anh hiểu anh thương.

Con Cá thì hư nha😤

Ghét kiểu này nọ hoy, chứ yêu ai yêu cả đường đi lối về, mai kia nhận anh rể đó😌

Đúng là bạn thân của củ lạc mà🙂‍↕️____________________________________

🧡End tại đây he, happy quá rùi nà🧡
 
{Pernut|Textfic} Anh Đã Thích Em Chưa?
PN1.1 (Oner x Zeus)


Ngoại lệ của ẻm rồi Hổ còn muốn sao?

+1 trai "đỏ" đòi danh phận🥳

Gia trưởng thế nhờ!!!

Sợ ơi sợ ý...

Aishh, Hổ hay Rắn đều my gu, xin vía Chớp với Củ Lạc ạ!

Ngày hôm sau...

1 văn mẫu nhưng xài cho nhiều đối tượng🙂

Đã thật không đùa, PDH mê mà có được đâu🙂‍↔️
 
{Pernut|Textfic} Anh Đã Thích Em Chưa?
PN1.2


Nâng cấp như nào cơ?🫠

Người ta học mẫu giáo mà😚

Thích đánh nhau kiểu này dữ luôn😌

Cá: đá vía🙂

Ừa, con Rắn đoán đúng rồi á☺️
 
{Pernut|Textfic} Anh Đã Thích Em Chưa?
PN2. Chuyện thường ngày khi chung nhà


*chìa nha ạ, lỗi tí😢

Cho khổ với!!!

Hmm...

Khùng ở mọi vũ trụ🙂

Cùng thắc mắc ạ.

Bị sao á?

Không có hiểu nổi nó nữa?

*xong kp sang ạ😞

———————————————————————————Chocolate uống rồi, người cũng đang được bao lấy trong hơi ấm quen thuộc đầy mùi sữa tắm bạc hà cả hai dùng chung.

Wang Ho rúc sâu vào lồng ngực dày của Do Hyeon, mí mắt mới ba mươi phút trước dù nhắm chặt vẫn không thể vào giấc giờ nặng hẳn.

Vậy ra không phải mình Park Do Hyeon thiếu hơi, anh cũng không thể ngủ ngon nếu thiếu vòng tay quen.

Hơi dụi đầu để tóc mềm lung lay cọ lên cằm người thương, rồi đổi lấy tiếng cười trầm cưng chiều, bàn tay to cũng di xuống nhè nhè vỗ về thắt lưng mềm nhũn."

Yêu nhớ anh nên không ngủ được chứ gì?

Vậy mà chẳng chịu nói bao giờ."

Người ta chẳng mặt dày được như Park Do Hyeon, có chăng là khi say, miệng cứng mới chịu nhả lời yêu, nên lúc này bị nói trúng, má mềm Do Hyeon nuôi đỏ ửng, tai xinh giấu trong bóng tối cũng nóng bừng.

Anh xinh thấy may mắn vì đã chôn mặt vào lòng ai kia, có ngại ngùng hơn cũng chẳng lo bị phát hiện.

Anh thu lại cánh tay vắt ngang trên hông cậu, giọng nói nhỏ xíu từ lồng ngực len lỏi đến đầu tim Do Hyeon:

"Ai thèm nhớ anh?"

"Ừm, yêu chẳng nhớ anh, yêu chỉ lạ giường chút thôi."

Người ôm quen thói chiều người được ôm, nhưng vẫn không quên ghẹo anh xinh một chút.

"Giường không có anh rộng quá đúng không yêu?"

Yêu của Do Hyeon muốn đá cậu xuống giường lắm, nhưng giường rộng thật, anh không thích khoảng trống to đùng bị hơi điều hoà làm lạnh khiến anh lúc vô tình sờ đến, lòng bàn tay cũng lạnh theo đâu.

Han Wang Ho tự bào chữa, rằng anh sợ lạnh, nên cần túi sưởi cao mét tám thân nhiệt ba mươi bảy độ C ủ ấm chăn đệm và cả tay chân luôn trong trạng thái không đủ nhiệt của anh.

"Em ngủ rồi, chẳng nghe thấy gì hết".

Do Hyeon kéo cánh tay mới nãy rút lại, co thành nắm đấm áp vào ngực mình, cho nó trở về trên thắt lưng.

Thế là chút khoảng cách vừa bị cánh tay nho nhỏ tạo ra biến mất, hai thân thể sát sàn sạt.

"Phải như này mới đúng.

Bây giờ ngủ ngon được rồi."

Có lẽ cơn buồn ngủ phát huy tác dụng, giọng trầm ban ngày, trong đêm dịu hẳn đi:

"

Sau này đừng tách phòng nữa nhé?

Anh không có yêu cũng chẳng ngủ nổi.

Nhớ hơi lắm."

"Biết rồi ạ".

"Ngoan quá".

Tiếng rầm rì nhỏ chui vào cơn mơ màng của Han Wang Ho, ừ thì giận, nhưng chắc lần sau phải nghĩ biện pháp trừng phạt khác, chứ anh mê cậu Park không kém gì cậu đâu.

Han Wang Ho quen ôm ấp mỗi đêm của cậu Park, nên là, hết ngủ được một mình rồi.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom