-Cha có thôi đi không con đã
một công nàng với vẻ ngoài đặt biệt đang cố gào lên trong sự tức giận có vẻ cô đang cãi nhau với cha cô điều gì đó và trước mặt cô có lẽ là cha cô ông ấy có vẻ ngoài nghiêm khắc vóc dáng cao lớn,ông có vẻ rất tức giận khi nghe thấy con gái mình nói vậy ông liền không kiềm chế mà tát cô một tát Chát âm thanh vang giữa cỏi u minh tĩnh lặng
-Cha..
Cô mang theo vẻ tức giận quay người bỏ đi thấy vậy cha cô liền thở dài nhìn theo bóng cô.Cô đang về phòng thì một cánh cổng kì lạ hiện ra trước mắt cô vì tò mò mà cô bước vào thử, không ngờ đó là của để hắc bạch vô thường lên nhân gian đón hồn người chết đi về cỏi u minh cô vừa bước vào một luồn ánh sáng liền tỏ ra vì quá chói khiến cô phải nhắm mắt khi lần nữa mở mắt ra cô thấy bản thân đã ở một nơi xa lạ cô nhìn xung quanh rồi đi để xem nơi này là đâu đang đi thì cơn đói bụng ập đến vì không biết bản thân chẳng còn ở âm phủ nên cô dùng tiền âm để mau bánh bao thấy vậy chủ quán liền chửi rủa và đánh cô
-Bao nhiêu tôi trả
Một cô gái cùng hai chàng trai đi đến cô gái mở lời thấy vậy chủ quán liền niềm nở trả lời khi nhìn mọi thứ và con người thì cô mới biết mình đã không còn ở dưới âm phủ cô liền suy nghĩ về cuộc sống sau này ở nơi này đang suy nghĩ thì giọng cô gái kia lại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô
-Nhà cô ở đâu
Cô khẽ lắc đầu vì bây giờ có nói cũng chẳng ai tin đâu thấy vậy cô gái kia liền mở lời mời cô về nhà cùng mình khi nghe thấy cô gái kia muốn đưa mình về nhà cô liền ngoan ngoãn theo sau rồi bốn người họ cùng đi.Tầm 4 phút sau cô gái dừng lại trước một dãy trọ rồi đi vào trong đến một căn trọ nhỏ cô liền lấy chìa khóa mở cửa vào trong căn trọ nhỏ đủ cho 2 người ở với một gác mái nhỏ đủ cho 2 người ngủ nhưng vẫn đầy đủ nội thất
-À nhà chúng tôi hơi nhỏ mong cô không chê
-Không sao cảm ơn cô
Nói rồi cô gái ấy vào bếp làm đồ ăn để cô và hai cậu kia ở trên cùng nhau hai người bắt đầu giới thiệu về bản thân đến lược cô cô chỉ nói tên chứ chẳng nói tuổi vì khi nói ra chắc mọi người tưởng cô khùng đang trò chuyện thì cô gái kia đem cơm trộn lên mọi người cùng nhau ăn rồi cười nói vui vẻ cô chưa từng trải qua cảm giác như vậy trước đây nên buộc miệng hỏi
-Con người có thể vui vẻ ở nơi nhỏ bé như vậy sao
-Hả
-À không có gì
Khi chợt nhận ra rằng bản thân đã lỡ lời cô liền chối mọi người cũng nghĩ là chỉ nghe lộn khi ăn xong mọi người phân công rửa chén dù chả biết chút gì nhưng cô vẫn xung phong đi rửa không ngoài dự đoán một tiếng choảng vang lên cái chén bể thành bốn mảnh thấy vậy cô gái kia liền chạy đến hỏi thăm cô cô liền ngại ngùng bảo không sao cô vô tình để mảnh sứ đâm vào tay nhưng lại chẳng chảy ra giọt máu nào khiến cô gái kia sợ hãi
-Không có máu á
-tôi cơ địa thiếu máu
Cô nói đại vì sợ doạ sợ cô gái kia cô gái kia nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.Tối đến mọi người cùng nhau nướng đồ ăn rồi vừa ăn vừa chia sẻ hoàng cảnh của nhau hai chàng trai kia vì yêu nhau mà bị đuổi ra khỏi nhà còn cô gái kia thì là trẻ mồ côi từ nhỏ họ vô tình gặp nhau ở công trường rồi kết bạn ở cùng sau khi mọi người ăn uống xong ai cũng chìm vào cơn buồn ngủ nhưng cô lại không vì đối với cô ngủ với thức chẳng khác gì nhau khi mọi người ngủ hết cô đi ra một gốc cây rồi nghĩ vì sao con người lại có thể vui vẻ như thế và tình yêu là gì khiến cho hai người Minh Hải và Tiến Minh chọn bỏ ra đi cô cứ ngồi thơ thẩn và suy nghĩ vì vốn cô là con gái diêm vương nên vô lo vô nghĩ chẳng có cảm súc nhiều nên những thứ mới lạ ở trần gian khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều kể cả những thứ giản đơn như nụ cười cũng khiến cô thấy lạ lẫm vì trước giờ cỏi u minh là nơi đầy rẫy oán hận đau thương nên thứ như tình yêu và nụ cười chẳng xuất hiện ở đấy.Cô đứng lên gió nhẹ thổi làng tóc trắng cô bay nhẹ nhẹ trong gió sự xinh đẹp từ cỏi u minh sự xinh đẹp đến rợn người tóc trắng khuông mặt không chút cảm xúc da trắng nhìn như chẳng có giọt máu nào trong người
-Trẻ mồ côi là không cha không mẹ...vậy đứa trẻ không mẹ như ta là gì...
Từ lúc cô có nhận thức là cô đã biết bản thân chỉ có cha cô luôn sống trong sự bao bọc của ông thường ngày làm bạn với cô đơn cô luôn khao khát có được tình mẹ nhưng chẳng thể mỗi khi cô hỏi về mẹ cô ông lại lãng tránh đi nhớ có lần cô bị kẻ khác bảo là thứ mẹ sinh nhưng chẳng có mẹ nuôi khiến cô rất tủi thân nhưng cha cô lại bảo cô chẳng có mẹ nên thành ra cô chẳng còn quan tâm nhưng hôm nay cô lại buồn rồi lại nhớ mẹ rồi