Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P6] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P6] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 1069: Nữ nhân này thật ngu ngốc


Huyện Linh Đài là một huyện nhỏ xa xôi.Dù vậy, huyện Linh Đài cũng nhận được văn thư truy nã do triều đình gửi đến.Trong số đó có lệnh truy nã Uất Cửu.Uất Cửu mặc đoản đả thô kệch, đội mũ tre đứng trước bảng thông báo, gã nhìn lệnh truy nã dán trên đầu bảng chặc lưỡi."

Vẽ cũng giống đấy!"

Thông thường giữa chân dung trên lệnh truy nã và người thật sẽ có một khoảng cách khá lớn, vì họa sĩ chịu trách nhiệm vẽ tranh chưa tận mắt nhìn thấy tội phạm bị truy nã, chỉ có thể dựa vào mô tả của người khác vẽ lại, chân dung vẽ ra chắc chắn không đạt yêu cầu.Nhưng chân dung Uất Cửu trên lệnh truy nã trước mặt được khắc họa rất sống động.Chỉ cần là người có mắt, thoáng nhìn là có thể kết nối người thật và chân dung.Tiêu Hề Hề cũng đang nhìn chân dung.Nàng vừa nhìn chân dung đã lập tức nhận ra.Bức tranh đó do chính Lạc Thanh Hàn vẽ.Hắn tinh thông hội họa, còn tận mắt nhìn thấy Uất Cửu nên hắn vẽ rất chân thực.Nhưng dù chân dung có giống đến đâu cũng vô dụng.Uất Cửu sớm đoán trước chuyện này nên gã đã cải trang.Lúc này, gã trông giống một người đàn ông miền núi bình thường với làn da đen sạm và một lớp râu trên cằm.Váy dài hoa lệ của Tiêu Hề Hề đã được thay thế bằng váy màu mơ thông thường nhất, thậm chí cả áo choàng lông cáo mang từ trong cung cũng bị bỏ lại trong xe ngựa.Lúc này nàng đang khoác áo choàng đen thô ráp.Nàng cố tình kéo mũ trùm qua đầu, che đi mái tóc bạc trắng.Khu vực gần bảng thông báo có quan binh canh giữ.Hẳn là quan binh cũng không ngờ tới tội phạm bị truy nã lại đường hoàng chạy đến trước mặt mình, cho nên bọn họ không thèm nhìn Uất Cửu và Tiêu Hề Hề, bọn họ vẫn trò chuyện đùa giỡn với nhau.Tiêu Hề Hề hít hít mũi.Nàng ngửi thấy mùi thơm của khoai lang nướng liền quay người đi theo mùi hương.Uất Cửu thấy nàng đi nhanh như vậy, tưởng nàng phát hiện ra gì đó nên nhanh chóng đi theo.Cuối cùng thấy nàng dừng lại trước một quầy bán khoai lang nướng.Uất Cửu "......"

Gã ngốc thật, lẽ ra không nên đặt hy vọng quá cao vào nữ nhân này.Chủ quán chọn một củ khoai lang nướng nóng hổi thơm lừng, nhiệt tình chào mời."

Tiểu nương tử, có muốn ăn khoai lang nướng không?"

Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm khoai lang nướng, không khỏi nuốt nước bọt.Nhưng nàng không có tiền.Nàng chỉ đành quay đầu nhìn Uất Cửu, háo hức hỏi."

Có thể cho ta mượn ít tiền không?"

Uất Cửu nhếch môi cười giễu "Không có."

Trước đó thà trữ đồ ăn cũng không chịu chia cho gã, hại gã đói bụng đi đường.Thù này tới giờ gã vẫn còn nhớ!

Mắt Tiêu Hề Hề nhanh chóng đỏ lên, nước mắt tích tụ, đôi môi run rẩy."

Hu hu hu, người ta muốn ăn khoai lang nướng!"

Uất Cửu nhắm mắt làm ngơ trước sự nũng nịu của nàng, cười lạnh "Không có tiền thì ăn cái quần què gì."

Chủ quán thấy vậy, không nhịn được nữa, bèn thuyết phục gã."

Vị tiểu lang quân này nói gì vậy chứ?

Vợ cậu chỉ muốn ăn khoai lang nướng thôi, khoai lang nướng này cũng không có bao nhiêu, dù cậu không muốn mua cho vợ mình thì cũng không nên mắng vợ mình thế chứ?"

Uất Cửu chưa kịp mở miệng phản bác, Tiêu Hề Hề đã lên tiếng trước."

Đại ca, huynh hiểu lầm rồi, ta không phải vợ của gã."

Chủ quán nhìn nàng, rồi nhìn Uất Cửu bên cạnh, nghi hoặc hỏi."

Hai người không phải vợ chồng sao?"

Tiêu Hề Hề ngấn nước mắt nói "Chồng ta là một người khác, nhưng vì gã này chen ngang, đã cướp ta khỏi chồng ta rồi.

Hu hu hu, bây giờ ta nhớ chồng ta quá, trước đây mỗi lần đi chơi với chồng, chàng đều mua đồ ngon cho ta."

Chủ quán sửng sốt "Hóa ra là tên buôn người!"

Chủ quán lập tức ném củ khoai lang nướng trên tay đi, chạy về phía quan binh không xa, vừa chạy vừa hét."

Quan gia, ở đây có một tên buôn người chuyên bắt cóc phụ nữ nhà lành, các ngài mau bắt gã đi!"

Uất Cửu thấy tình hình không ổn, túm cánh tay Tiêu Hề Hề bỏ chạy.Uất Cửu chạy một quãng đường xa, xác định quan binh không đuổi kịp, thì mới dừng lại.Gã giận dữ trừng mắt nhìn Tiêu Hề Hề."

Vừa nãy là cô cố ý!"

Nước tụ trong mắt Tiêu Hề Hề đã cạn từ lâu.Nàng hất cằm, đắc thắng nói."

Đúng vậy, ai bảo ngươi không cho ta mượn tiền mua khoai lang nướng?"

Uất Cửu tức giận nghiến răng "Ăn, ăn, ăn, cô chỉ biết ăn!

Cô còn nhớ mình tới đây làm gì không?"

Tiêu Hề Hề "Ta biết ta tới giúp ngươi tìm cha, nhưng điều đó không cản trở ta ăn khoai lang nướng, chúng ta có thể vừa ăn khoai lang nướng vừa tìm kiếm cha mẹ ngươi."

Uất Cửu gầm lên "Đây là trọng điểm sao?!"

Tiêu Hề Hề ngây thơ chớp mắt "Không phải sao?"

Uất Cửu tức giận đau ngực.Tiêu Hề Hề nhìn quanh, tìm được một nơi ăn uống gần đó.Đó là một quán thịt dê, lá cờ treo ở cửa ghi thịt dê Vệ Ký.Tiêu Hề Hề tức thì vui vẻ, hưng phấn nói."

Chúng ta ăn cơm đi!"

Uất Cửu không muốn ăn, lại sợ nữ nhân này gây chuyện.Để tránh rắc rối, gã chỉ đành sa sầm sắc mặt cùng nàng bước vào quán thịt dê Vệ Ký.Quán thịt dê kinh doanh khá tốt, gần như kín chỗ.Tiêu Hề Hề tìm một cái bàn trống ngồi xuống.Bà chủ vừa nhanh tay rót trà cho họ, vừa nhiệt tình hỏi."

Hai vị muốn ăn gì?

Món đặc trưng của quán chúng tôi là mì thịt dê, bánh bao thịt dê, lẩu thịt dê, hai vị muốn ăn món nào?"

Trẻ con mới chọn, Tiêu Hề Hề làm người lớn không do dự nói."

Ta muốn hết!"

Bà chủ sửng sốt, không chắc chắn hỏi lại "Ý khách quan là mỗi món một phần?"

Tiêu Hề Hề "Trước tiên cho ta một phần lẩu thịt cừu, hai phần mì thịt dê và bánh bao thịt dê, phải là phần lớn."

Bà chủ ân cần nhắc nhở "Khẩu phần của quán chúng tôi khá lớn, một cặp vợ chồng như hai vị nhiều nhất chỉ có thể ăn hết một lẩu thịt dê và hai món ăn kèm."

Tiêu Hề Hề nghe vậy, vội nói."

Thì ra còn có món ăn kèm!

Ta cũng muốn món ăn kèm, chỗ bà có những món ăn kèm nào?

Bỏ đi, dù là món ăn kèm nào, cứ mỗi món một phần."

Bà chủ "......"

Hẳn là bà chủ chưa từng thấy tiểu nương tử nào gọi đồ ăn sảng khoái như vậy nên không nhịn được hỏi thêm vài câu."

Hai vị ăn hết không?"

Tiêu Hề Hề gật đầu mạnh "Chắc chắn ăn hết!"

Bà chủ hết cách, nét mặt vi diệu đáp lại."

Hai vị đợi một lát, tôi sẽ báo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn."

Tiêu Hề Hề thúc giục "Nhanh một chút, bọn ta đói rồi."

Bà chủ mỉm cười đáp "Dạ được."

Chốc sau, thức ăn được dọn lên bàn.Một chiếc bàn khá lớn được lấp đầy tới tận mép bàn.Còn có một số món không đặt được nữa thì đặt trên kệ nhỏ bên cạnh.Giữa bàn đặt một bếp nhỏ, trên bếp đặt một nồi lớn, nước lẩu đang sôi, không ngừng bốc khói.Tiêu Hề Hề gấp gáp cầm đũa gắp một miếng thịt dê trong nồi, chấm vào nước sốt chế theo bí quyết do quán tặng rồi nhét vào miệng.Nàng bị bỏng hít hà vài hơi, nhưng lại không muốn phun ra, vẻ mặt trở nên khá buồn cười.Sắc mặt Uất Cửu vốn u ám, nhưng khi thấy nàng như vậy, gã không khỏi cong khóe miệng, khinh thường cười nhạo.Hừ, nữ nhân này thật ngu ngốc.
 
[P6] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 1070: Tỷ đệ


Thật ra Uất Cửu không mấy hứng thú với thịt dê.Gã vốn định chỉ ăn hai miếng rồi buông đũa, nhưng thấy Tiêu Hề Hề ăn ngon đến thế, gã cũng không nhịn được mà ăn rất nhiều.Tiêu Hề Hề thấy gã ăn nhiều, sợ gã giành đồ ăn với mình nên tăng tốc độ ăn.Sau một hồi giằng co, một chiếc bàn lớn đầy đồ ăn đã sạch sẽ.Tiêu Hề Hề xoa xoa cái bụng tròn trịa của mình, hài lòng ợ một tiếng."

Cảm giác ăn no đã quá."

Uất Cửu có hơi chướng bụng.Gã vừa xoa bụng vừa thầm hối hận, lẽ ra không nên ăn nhiều như vậy.Đều tại nữ nhân trước mặt ăn quá ngon.Nữ nhân này đúng là có độc!Bà chủ thấy hai người ăn gần xong, bưng ấm trà đi tới rót trà cho hai người, thấy dĩa trên bàn trống trơn, không khỏi thầm chặc lưỡi.Hai người này cũng ăn giỏi quá đấy chứ!Đúng là ứng với câu nói xưa, không phải người một nhà, không vào chung một cửa.Hai miệng ăn hàng ở chung với nhau, quả là trời sinh một cặp!Tiêu Hề Hề lười biếng nói."

Uất công tử, trả tiền."

Uất Cửu cam chịu đút tay vào ống tay áo lấy ví tiền.Trả tiền xong, gã dẫn Tiêu Hề Hề ra ngoài.Đúng lúc này, có hai bổ khoái mặc quan phục màu chàm bước vào, hỏi bà chủ."

Vệ nương tử, hôm nay quán của bà có khách nơi khác tới ăn cơm không?"

Nhà chồng của bà chủ quán thịt dê họ Vệ, mọi người đều gọi bà là Vệ nương tử.Vệ nương tử nghe vậy, vô thức nhìn về phía Tiêu Hề Hề và Uất Cửu.Hai bổ khoái nhìn theo ánh mắt của bà thấy hai khuôn mặt xa lạ.Bổ khoái trông trẻ tuổi hơn lập tức gọi bọn họ lại."

Đợi một chút!"

Lúc này, Tiêu Hề Hề và Uất Cửu đã bước tới cửa.Nhưng hai bổ khoái đã chặn trước cửa, Tiêu Hề Hề và Uất Cửu không thể ra ngoài nên phải dừng lại.Uất Cửu âm thầm cảnh giác, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.Tiêu Hề Hề bối rối hỏi "Quan gia có gì dặn dò?"

Bổ khoái nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá hai người bọn họ, nghi ngờ hỏi."

Chúng ta vừa nhận được báo án, trong thành xuất hiện một tên buôn người chuyên bắt cóc phụ nữ nhà lành, tên buôn người còn dẫn theo một tiểu nương tử, chắc không phải là hai người chứ?"

Tiêu Hề Hề chưa kịp phủ nhận, Vệ nương tử đã lên tiếng trước."

Trương bổ khoái, Lưu bổ khoái, hai người chắc chắn hiểu lầm rồi.

Hai vị khách này chắc hẳn là một cặp vợ chồng nơi khác, hai người xem bọn họ có tướng phu thê biết bao!

Hơn nữa, nào có tên buôn người nào đường hoàng dẫn người bị bắt cóc đến quán ăn uống thế chứ?"

Hai bổ khoái cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy có lý, vẻ mặt mới dịu một chút.Trương bổ khoái lớn tuổi hơn, nhiều kinh nghiệm xử lý vụ án, hành sự cũng điềm tĩnh chu đáo hơn.Ông nheo mắt nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề, hỏi."

Tiểu nương tử, đừng sợ, cô nói thật cho chúng ta biết, nam nhân này có phải tướng công của cô không?"

Tiêu Hề Hề không do dự lắc đầu "Không phải."

Sắc mặt Uất Cửu hơi thay đổi.Nữ nhân này có phải lại muốn gây rối không?Không được, không thể để nữ nhân này dắt mũi nữa.Gã phải ra tay trước!Uất Cửu thầm vận nội lực, đang muốn đánh gục hai tên bổ khoái cản trở trước mặt thì nghe thấy Tiêu Hề Hề nói."

Đệ ấy là đệ đệ của ta."

Uất Cửu "......"

Hơi hít không lên, suýt thì gã nghẹn chết.Tầm mắt của Trương bổ khoái nhìn qua nhìn lại khuôn mặt hai người, nửa tin nửa ngờ nói."

Nhưng gã trông già hơn cô."

Nét mặt Tiêu Hề Hề không đổi nói "Chắc do đệ ấy trưởng thành hơi vội."

Uất Cửu ho kịch liệt.Toàn do bị chọc tức!

Tiêu Hề Hề vội vỗ lưng gã, giải thích với hai bổ khoái."

Hai người đừng thấy đệ đệ to con, chứ thật ra sức khỏe đệ ấy rất yếu.

Đặc biệt là vào mùa đông, sức khỏe càng yếu hơn.

Cho nên ta mới dẫn đệ ấy đến đây ăn thịt dê.

Không phải nói thịt dê bồi bổ cơ thể sao, bồi bổ cho đệ ấy, để cơ thể đệ ấy khỏe hơn."

Uất Cửu "......"

Cô mới yếu!

Cả nhà cô đều yếu!

Vệ nương tử hơi bất ngờ trước kết quả này, bà không ngờ hai người này không phải vợ chồng mà là tỷ đệ.Chẳng qua bà nhanh chóng chấp nhận thực tế này, tự động tìm ra nguyên nhân của sự hiểu lầm trước đó, chẳng trách hai người này ăn giỏi như vậy, hóa ra vì hai người là tỷ đệ!Vệ nương tử cười đáp "Đúng vậy, ăn nhiều thịt dê có thể bồi bổ cơ thể, sau này cô nhất định phải dẫn dệ đệ đến đây ăn nhiều hơn."

Tiêu Hề Hề sảng khoái đồng ý.Dù sao cũng không phải nàng trả tiền, ăn hàng ngày cũng không vấn đề gì!Hai bổ khoái thấy Tiêu Hề Hề cười nói hành động tự nhiên, trông không hề giống phụ nữ bị bắt cóc, cuối cùng cũng tin bọn họ là tỷ đệ.Nhưng Trương bổ khoái vẫn thận trọng hỏi."

Giấy thông hành của hai người đâu?

Lấy ra cho chúng ta xem."

Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn Uất Cửu, cố ý lớn tiếng nói "Đệ đệ, giấy thông hành đâu?

Mau lấy ra cho quan gia xem."

Uất Cửu ghét bỏ tiếng đệ đệ của nàng, nhưng không tiện lộ trước mặt người khác, chỉ đành kiềm nén xúc động phản bác, nghiến răng mỉm cười."

Ở trên người của ta."

Ban đầu gã trốn thoát khỏi Thịnh Kinh là nhờ Trưởng công chúa Hoa An giúp đỡ.Trưởng công chúa Hoa An đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho gã, bao gồm xe ngựa, lộ phí, hành lý và giấy thông hành.Uất Cửu lấy một phong bì giấy dầu màu nâu từ trong ngực.Mở phong bì ra, bên trong có hai tờ giấy thông hành.Trương bổ khoái đưa tay cầm giấy thông hành, xem xét cẩn thận.Lưu bổ khoái bên cạnh cũng nghểnh cổ nhìn sang.Sau khi hai người xem nội dung, vẻ mặt của bọn họ chợt trở nên vi diệu.Thấy vậy, Vệ nương tử tò mò hỏi."

Giấy thông hành này có vấn đề gì sao?"

Trương bổ khoái "Giấy thông hành không có vấn đề, nhưng trên giấy thông hành ghi quan hệ của hai người là vợ chồng."

Lưu bổ khoái lập tức nhìn Tiêu Hề Hề và Uất Cửu, nghi hoặc hỏi."

Nhưng hai người không phải tỷ đệ sao?

Tỷ đệ sao có thể là vợ chồng?"

Tiêu Hề Hề "......"

Lật xe nhanh thế.Giấy thông hành luôn trên người Uất Cửu, Tiêu Hề Hề chưa từng đọc qua, nàng không biết giấy thông hành đã thiết lập cho mình quan hệ như vậy.Uất Cửu cong khóe môi, cười như có như không nhìn Tiêu Hề Hề, chờ xem nàng bịa tiếp thế nào?Tiêu Hề Hề bắt đầu nghiêm túc nói nhảm."

Chúng ta quả thật là tỷ đệ, nhưng chúng ta không phải ruột thịt, mà là biểu tỷ đệ.

Cháu gái của em họ của chú họ của thím hai của mẹ ta là mẹ của đệ ấy.

Ta và đệ ấy là họ hàng rất xa, sau này để thân thiết hơn, hai bên gia đình đã cho chúng ta thành thân.

Bình thường đệ ấy quen gọi ta là tỷ tỷ, ta cũng quen gọi đệ ấy là đệ đệ."

Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn Uất Cửu."

Đệ nói phải không, đệ đệ?"

Uất Cửu gượng cười đáp "Đúng vậy, tỷ tỷ."
 
[P6] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 1071: Nàng nằm không cũng trúng đạn nữa!


Trương bổ khoái và Lưu bổ khoái bị mối quan hệ gia đình của bọn họ làm chóng mặt.Vệ nương tử hiểu ra nói "Vừa nãy ta còn tự hỏi tại sao hai người giống nhau đến vậy, thì ra hai người không chỉ là họ hàng, còn là vợ chồng!"

Tiêu Hề Hề thật sự không thể hiểu được, nàng và Uất Cửu trông khác nhau như vậy, sao Vệ nương tử cứ nhất quyết bảo bọn họ giống nhau chứ?Trương bổ khoái trả giấy thông hành cho Uất Cửu, hỏi vài câu."

Chỗ này của bọn ta rất xa xôi, rất ít người ngoài tới, sao hai người lại tới đây?

Đến thăm người thân à?"

Trong đầu Tiêu Hề Hề nảy sinh ý nghĩ, nhưng khi nói lại giả vờ do dự.Do dự một hồi mới lên tiếng.

"Nói thật thì chúng ta đến đây tìm người thân, đệ đệ ta vốn là người huyện Linh Đài.

Vì trong nhà xảy ra chút biến cố, đệ ấy từ nhỏ đã phải xa gia đình.

Bây giờ đệ ấy cuối cùng đã thành gia lập nghiệp, nên muốn về thăm cha mẹ.

Nhưng đã qua bao nhiêu năm, đệ đệ ta quên mất nhà mình ở đâu, đến giờ chúng ta vẫn chưa tìm được."

Uất Cửu thấy khó chịu khi liên tục nghe nàng gọi mình là đệ đệ.Nữ nhân này rõ ràng đang chiếm lợi của gã.Mà gã lại không thể vạch trần nàng trước mặt mọi người, chỉ đành im lặng chịu đựng.Vệ nương tử nhiệt tình nói "Vậy ra chồng cô cũng là người huyện Linh Đài, thế chồng cô họ gì?

Nơi này chỉ lớn vậy thôi, mọi người đều biết nhau, có lẽ chúng ta có thể giúp được cho hai người."

Tiêu Hề Hề "Đệ đệ ta họ Uất."

Họ Uất không phải là một họ phổ biến.Cả huyện Linh Đài chỉ có một hộ gia đình họ Uất.Vệ nương tử sửng sốt một lát, như nhớ ra gì đó, sắc mặt chợt thay đổi."

Thì ra hai người là người của Uất gia!"

Hai bổ khoái cũng phản ứng rất nhanh, trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.Tiêu Hề Hề chớp mắt "Uất gia làm sao?

Có vấn đề gì à?"

Vệ nương tử vội xua tay "Không ... không sao, ta chỉ thấy ngạc nhiên thôi, không ngờ Uất gia còn có con cháu, ta còn tưởng người Uất gia đều chết hết rồi ......"

Nói tới đây, bà chợt ngậm miệng lại, trước mặt người ta mà nói người nhà của người ta như vậy, quả không ổn lắm.Bà kéo khóe miệng, nặn ra nụ cười xin lỗi.Uất Cửu hỏi "Người Uất gia đều chết hết rồi là chuyện thế nào?"

Gã được Thiên Yển chân nhân nhận nuôi khi còn rất nhỏ, khi đó gã chỉ là một đứa trẻ vô tri chưa hiểu gì, bao nhiêu năm trôi qua, ký ức của gã về cha mẹ đã mờ nhạt.Bây giờ gã chỉ nhớ mẫu thân họ Uất, những chuyện khác thì không nhớ nữa.Trương bổ khoái nhanh chóng giải thích."

Uất gia là một gia đình giàu có nổi tiếng ở thành chúng ta, không chỉ giàu có mà còn tốt bụng, danh tiếng ở đây rất tốt.

Chỉ có một điểm không tốt đó là con cháu nối dõi khá ít.

Uất lão gia lớn tuổi mà chỉ có một cô con gái, thậm chí không có con trai có thể kế thừa gia nghiệp.

Cuối cùng, bọn họ không còn lựa chọn nào khác, định tuyển cho con gái một người ở rể."

Lưu bổ khoái tiếp lời."

Ta nhớ bọn họ đã tuyển một người nơi khác làm con rể, người đó đến từ Tây Vực, trông rất kỳ lạ, đặc biệt là đôi mắt xanh lam, rất đáng sợ."

Nói xong, hắn mới nhìn lại Uất Cửu, vừa rồi hắn chỉ thấy người này nhìn có hơi khác, lúc này mới nhận ra Uất Cửu quả thật có hơi giống người Tây Vực kia.Chỉ xét về ngũ quan, Uất Cửu bây giờ trông rất bình thường.Nhưng mắt gã có hơi xanh.Điểm này rất giống với người Tây Vực đó.Lưu bổ khoái chợt buột miệng "Cậu là con trai của Uất gia tiểu thư và người đàn ông Tây Vực đó sao?!"

Uất Cửu không trả lời, xem như là thừa nhận.Lưu bổ khoái trợn mắt, vẻ mặt như nhìn thấy ma "Nhưng chẳng phải cậu đã chết rồi sao?"

Uất Cửu cau mày "Ăn nói kiểu gì đấy?"

Trương bổ khoái vội giải thích "Cậu đừng hiểu lầm, Tiểu Lưu không phải có ý muốn trù ẻo, hắn bị dọa sợ nên mới nói lung tung, cậu đừng để bụng."

Nói đến đây, bọn họ kiềm không được đánh giá Uất Cửu.Nước da Uất Cửu hồng hào, có thể nói, có thể thở, lại có bóng, hiển nhiên là người sống.Xem ra Uất Cửu không có chết, thật sự là người sống!Trong mắt Vệ nương tử đầy vẻ khó tin."

Chúng ta đều tưởng Uất gia không còn ai nữa, không ngờ cậu còn sống, còn lớn như vậy nữa."

Uất Cửu càng nghe càng thấy không ổn "Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao các người đều cho rằng ta đã chết?"

Vệ nương tử cố nén ngạc nhiên, tiếp tục nói."

Tuy con rể mà Uất gia tuyển trông khác với chúng ta, nhưng tính cách rất tốt, có thể nói tiếng Đại Thịnh, giao tiếp không vấn đề gì.

Từ khi vào làm rể Uất gia, hắn an ổn sống qua ngày với Uất gia tiểu thư.Hai vợ chồng thường xuyên ra ngoài ăn uống mua sắm, nhìn hai người họ cứ bám lấy nhau, tình cảm chắc chắn rất tốt.

Tiếc là thời gian vui vẻ không kéo dài, người con rể đó cũng biến mất không lâu sau đó.Người Uất gia phái người đi khắp nơi tìm kiếm, thậm chí còn báo quan, nhưng vẫn không tìm thấy người đàn ông Tây Vực đó.

Đáng thương hơn là Uất gia tiểu thư lúc đó mới biết mình có thai.

Nàng không muốn bỏ đứa bé nên đã sinh đứa bé ra, ta nhớ hình như là một bé trai."

Nói đến đây, bà không khỏi lại liếc nhìn Uất Cửu.Rõ ràng, bé trai mà Uất gia tiểu thư năm đó sinh ra chính là Uất Cửu.Sắc mặt Uất Cửu lạnh lùng nói "Đáng lẽ bà ấy nên phá bỏ ta."

Mọi người ngạc nhiên trước phản ứng của gã, khó hiểu nhìn gã.Uất Cửu lại lộ vẻ mặt khinh thường, giọng điệu cũng quái gở."

Lẽ nào ta nói không đúng sao?

Lúc đó bà ấy còn trẻ, nhà giàu có, dù có tái giá cũng sẽ được gả vào một gia đình tốt, tại sao bà ấy cứ phải sinh gánh nặng đó ra?

Lẽ nào vì chút tình cảm mẹ con đó sao?"

Vệ nương tử lắc đầu thở dài "Không thể nói như vậy, dù sao cũng là ruột thịt của nàng, mẹ con nối liền khúc ruột, sao Uất gia tiểu thư nỡ lòng chứ?"

Bản thân bà cũng là một người mẹ, hiểu được cảm giác làm mẹ.Nhưng Uất Cửu không hiểu được.Gã thậm chí còn cho rằng cách làm của Uất tiểu thư rất ngu ngốc.Nếu lúc đó Uất tiểu thư phá thai, gã không cần phải đến thế giới này, sau đó cũng không cần trải qua nhiều khốn khổ như vậy.Cuộc đời gã từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm.Nếu Uất gia tiểu thư thông minh một chút, thì nên kịp thời ngăn chặn sai lầm này.Nghĩ đến đây, gã không khỏi nhìn về phía Tiêu Hề Hề, thấp giọng mắng một câu."

Bà ấy giống như cô, đều là nữ nhân ngu ngốc."

Tiêu Hề Hề khó hiểu "Liên quan gì đến ta?"

Nàng nằm không cũng trúng đạn nữa!Tiêu Hề Hề bảo Vệ nương tử mặc kệ tên chó điên này, ra hiệu cho bà tiếp tục.Vệ nương tử nói tiếp "Sức khỏe của Uất gia tiểu thư vốn không được tốt lắm.

Sau khi sinh con, sức khỏe lại càng tệ hơn, cứ cách hai ba ngày thì phải khám đại phu kê thuốc uống.

May là đứa bé có sức khỏe tốt, từ khi chào đời luôn khỏe mạnh bình an.

Cho đến ngày Uất gia tổ chức tiệc đầy tháng, có một đạo sĩ vân du tìm tới cửa."
 
[P6] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 1072: Chuyện xưa Uất gia


"Đạo sĩ đó nói với vợ chồng Uất lão gia, đứa con trai mà Uất tiểu thư sinh ra là thiên sát cô tinh, khắc cha khắc mẹ, nếu tiếp tục giữa đứa bé bên cạnh, nhất định sẽ khắc chết cả nhà.

Sở dĩ sức khỏe của Uất tiểu thư ngày càng tệ là do bị con trai khắc.Cách giải quyết duy nhất là giao đứa bé cho người khác nuôi dưỡng.

Đạo sĩ đó còn chủ động nhận củ khoai nóng hổi này.Vì Uất gia đang tổ chức tiệc đầy tháng nên hầu như mọi người trong thành đều được mời tới dự, lúc đó ta cũng đi cùng với cha mẹ tới Uất gia, nên tận mắt chứng kiến cảnh này."

Trương bổ khoái nói "Lúc đó ta cũng có mặt, quả thật có chuyện này."

Lưu bổ khoái nói tiếp "Chuyện đó rất ầm ĩ, rất nhiều người trong thành đều biết."

Uất Cửu không biết nghĩ chuyện gì, khóe miệng cong lên chế giễu."

Vậy là bọn họ đồng ý giao ta cho tên đạo sĩ vân du đó sao?"

Hóa ra đây là cách mà gã được Thiên Yển chân nhân nhận nuôi.Tuy nhiên, Vệ nương tử lắc đầu."

Không có, vợ chồng Uất lão gia vốn không tin lời đạo sĩ đó nói, bọn họ lập tức đuổi đạo sĩ đó ra ngoài.

Uất tiểu thư cũng tuyên bố trước mặt mọi người rằng sức khỏe của mình trước giờ đã không tốt, không liên quan gì đến con trai.

Con trai của nàng sau này nhất định sẽ lớn lên khỏe mạnh, thành gia lập nghiệp, sinh con đẻ cái, tuyệt đối không phải thiên sát cô tinh.

Nếu có ai dám nói xấu con trai của nàng nữa, nàng sẽ liều mạng với người đó!"

Uất Cửu sửng sốt.Tiêu Hề Hề thầm thở phào một hơi.May là không phải cha mẹ nào trên đời cũng vô tình như cha mẹ nàng.Vệ nương tử chân thành nói "Uất tiểu thư thật sự rất yêu thương con trai mình."

Uất Cửu đã quen với việc chấp nhận ác ý và hãm hại của người khác, lần đầu tiên biết mình có một người mẹ rất yêu thương mình, gã chợt không biết phải làm thế nào.Gã đứng chết trân tại chỗ, môi mím thành một đường thẳng.Lưu bổ khoái mím môi, khẽ lẩm bẩm."

Thật ra nếu lúc đó Uất gia có thể giao đứa bé kia đi, có lẽ Uất gia đã không gặp họa diệt môn, bây giờ xem ra đạo sĩ đó nói đúng, quả đúng là do đứa bé kia khắc chết bọn họ."

Cơ thể Uất Cửu đột nhiên trở nên cứng ngắc.Trương bổ khoái trừng mắt nhìn hắn, ra hiệu cho hắn không được nói nhảm.Vệ nương tử cũng không đồng tình với lời của Lưu bổ khoái, cau mày nói."

Đứa bé đó vô tội, cái gì cũng không biết, Uất gia gặp họa diệt môn, hoàn toàn là vì đắc tội người không nên chọc đến!"

Tiêu Hề Hề hỏi "Uất gia đắc tội ai?"

Vẻ mặt Vệ nương tử phức tạp nói "Chuyện này dài lắm, chúng ta ngồi xuống từ từ nói đi."

Vừa hay hầu hết khách trong quán đã ăn xong và rời đi, trong quán rất yên tĩnh.Nhóm người tìm một cái bàn ngồi xuống.Vệ nương tử rót cho mỗi người một tách trà, từ từ kể lại chuyện năm đó.......Năm đó ở huyện Linh Đài, rất nhiều người biết Uất gia có một cô con gái yêu kiều, không chỉ dịu dàng mỏng manh, còn xinh đẹp như tiên, khiến vô số trai tráng khao khát muốn cưới nàng.Tiếc là Uất gia không muốn gả con gái, chỉ muốn tuyển con rể.Ở thời này, bất kể nhà nào có thể sống qua ngày cũng sẽ không sẵn lòng cho đứa con trai không dễ gì nuôi lớn đi ở rể nhà người khác.Hầu hết những người tự nguyện ở rể đều là những kẻ tầm thường, ham ăn lười biếng, chỉ muốn bám váy vợ sống qua ngày.Vợ chồng Uất lão gia không muốn gả con gái cho một người như vậy.Trong số nhiều người ngưỡng mộ, tiểu công tử nhà huyện lệnh có thân phận cao nhất, hành sự cũng rất ngang ngược.Vị tiểu công tử đó ở nhà đã có vợ cả, vợ lẽ cũng có mấy người, nhưng gã vẫn không biết đủ, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, thấy tiểu nương tử xinh đẹp thì tán tỉnh chọc ghẹo.Gã luôn thèm muốn sắc đẹp của Uất gia tiểu thư, muốn nạp Uất gia tiểu thư làm vợ lẽ, nhưng bị vợ chồng Uất lão gia từ chối.Nhưng gã không bỏ cuộc, chỉ cần có cơ hội là đến quấy rối Uất gia tiểu thư.Uất gia tiểu thư không chịu nổi quấy rối, lại không thể báo quan đòi công đạo, chỉ đành trốn trong nhà, không dám ra khỏi cửa.Mãi cho đến khi nàng tuyển được một người đàn ông Tây Vực về làm chồng thì mọi chuyện mới xoay chuyển.Người đàn ông Tây Vực không chỉ cao to khỏe mạnh mà còn giỏi công phu quyền cước.Hắn bảo vệ Uất gia tiểu thư rất tốt, đồng thời âm thầm dạy cho tiểu công tử nhà huyện lệnh một bài học.Tiểu công tử đó là người ăn mềm không ăn cứng, gã thấy người đàn ông Tây Vực là cao thủ liều mạng thì không dám có ý gì với Uất gia tiểu thư nữa.Từ đó Uất gia tiểu thư sống thoải mái được vài năm.Tiếc là sau đó người đàn ông Tây Vực biến mất, cuộc sống thoải mái của Uất gia tiểu thư cũng chấm dứt.Khi tiểu công tử nhà huyện lệnh biết tin con rể Uất gia mất tích, gã liền hùng hổ đến Uất gia cầu hôn, nhất quyết muốn nạp Uất gia tiểu thư làm vợ lẽ, nhưng lại lần nữa bị vợ chồng Uất lão gia từ chối.Gã thẹn quá hóa giận, đứng đó lớn tiếng chửi rủa, nói Uất gia tiểu thư là chiếc giày rách bị người khác vứt bỏ, có người bằng lòng cưới nàng, thì nàng phải nên biết ơn rồi, nàng còn dám kén chọn?

Cũng không nhổ một bãi rồi soi lại cái nết của mình!

Vợ chồng Uất lão gia tức giận, phất tay áo bỏ đi.Tiểu công tử đó chắc là cầm tinh con chó, càng đuổi gã đi, gã càng quyết đuổi theo cắn người.Khoảng thời gian tiếp theo, gã luôn nghĩ cách gây rắc rối cho Uất gia.Gã còn lợi dụng quyền lực của cha mình phá hoại việc làm ăn của Uất gia.Vì thế, cuộc sống của Uất gia ngày càng khó khăn.Dù vậy, vợ chồng Uất lão gia vẫn không muốn để con gái mình làm vợ lẽ.Cho đến một ngày.Tiểu công tử đó uống say.Đầu óc gã không tỉnh táo nên dẫn người đột nhập vào Uất gia, muốn cưỡng bức Uất gia tiểu thư.Uất gia tiểu thư liều mạng không phục tùng, cuối cùng bị gã bóp cổ chết.Vợ chồng Uất lão gia thấy cảnh này, tức giận mất hết lý trí lao tới liều mạng với gã.Cuối cùng bị người hầu bên cạnh tiểu công tử đó đẩy mạnh xuống đất.Lúc đó, gã đã tỉnh táo một chút.Gã biết lần này mình gây họa lớn, trong lòng khó tránh hối hận.Nhưng chuyện đến nước này, hối hận cũng chẳng ích gì.Lúc đó vợ chồng Uất lão gia còn đang khóc lóc chửi bới, đòi đến Thịnh Kinh cáo ngự trạng, thề sẽ bắt gã nợ máu trả bằng máu!Gã tức thì hoảng sợ.Nếu vợ chồng Uất lão gia cáo ngự trạng thật thì tương lai của cha gã coi như xong.Gã nôn nóng, lòng sôi lửa giận, cộng thêm tác dụng của rượu khiến người ta bạo gan, gã tức thì trở nên tàn nhẫn, sai người hầu giết vợ chồng Uất lão gia.Dù sao Uất gia tiểu thư cũng chết rồi, người chết không thể sống lại, chi bằng làm cho triệt để, bớt hậu hoạn về sau.Giết một người là giết, giết cả nhà cũng là giết.Không có gì khác nhau!

Đêm đó, Uất gia xảy ra cháy lớn.Tất cả người hầu của Uất gia đều trốn thoát, còn vợ chồng Uất lão gia, Uất gia tiểu thư và Uất tiểu ông tử bị chôn vùi trong biển lửa, thậm chí không để lại một thi thể hoàn chỉnh nào.
 
[P6] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 1073: Đây gọi là ác giả ác báo!


Vệ nương tử nói đến đây, không khỏi thở dài một tiếng."

Nếu ba năm trước hai người đến đây hỏi những chuyện này, ta cũng không dám nhắc tới.

Nhưng bây giờ thì không sao, mọi chuyện đã qua rồi, nhà huyện lệnh đó không còn ở đây nữa."

Nét mặt Uất Cửu trở nên cực kỳ u ám.Ấn tượng của gã về cha mẹ đã mờ nhạt từ lâu, thậm chí gã còn quên mất mẹ mình trông như thế nào.Nhưng theo mô tả của Vệ nương tử và hai bổ khoái, hình ảnh người mẹ dần trở nên sống động hơn.Đó là một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, nhưng lại rất kiên cường mạnh mẽ.Bà ấy yêu thương cha mẹ, chồng con.Nếu bà ấy không bị giết, nếu vợ chồng Uất lão gia còn sống, gã đã không trở thành trẻ mồ côi, không cần bị bắt học những thủ đoạn giết người, không cần chịu đánh đập chỉ vì phạm chút sai lầm.Gã có thể giống như những đứa trẻ khác, được mẹ và ông bà yêu thương chiều chuộng, vui vẻ hạnh phúc trưởng thành.Tuy nhiên, trên đời này không có nếu như.Giọng Uất Cửu có hơi khô khốc khàn khàn, nghe vô cùng trầm, nếu nghe kỹ, thậm chí có thể nghe thấy chút run rẩy."

Cả nhà huyện lệnh đó đi đâu rồi?"

Vệ nương tử "Có lẽ vì bọn họ làm quá nhiều chuyện xấu nên ông trời cũng thấy ngứa mắt.

Lúc bọn họ đi thăm họ hàng, không may gặp thổ phỉ.

Cả nhà và người hầu đi cùng bị giết hết, không còn ai sống sót.

Nghe nói chết thảm lắm!"

Cuối câu, bà kiềm không được lộ ra vẻ hả hê.Lưu bổ khoái hừ một tiếng nói "Đây gọi là ác giả ác báo!

Cả nhà bọn họ không phải thứ tốt lành gì, già tham tiền, trẻ háo sắc, ỷ có quyền trong tay thì lộng hành ngang ngược, nên chết từ lâu rồi!"

Trương bổ khoái không nói gì, nhưng xét vẻ mặt của ông, ông cũng cảm thấy cả nhà huyện lệnh đáng chết.Biết kẻ thủ diệt môn đã chết, Uất Cửu chẳng những không thấy vui mà càng chán nản hơn.Gã đến quá muộn, cơ hội tự tay giết kẻ thù không còn nữa.Trương bổ khoái nhìn Uất Cửu với ánh mắt phức tạp."

Chúng ta vốn tưởng con trai của Uất tiểu thư đã chết cháy, không ngờ cậu vẫn còn sống, còn lớn thế này rồi."

Vệ nương tử "Lúc Uất gia tổ chức tiệc đầy tháng cho cậu, ta cũng từng đến dự, lúc đó cậu chỉ có bây lớn thôi."

Bà vừa nói vừa giơ tay diễn tả giữa không trung."

Một đứa bé chút xíu, trắng trẻo mềm mại, không sợ người lạ, gặp người là cười, vô cùng đáng yêu."

Nói đến đây, bà không khỏi nhìn Uất Cửu thêm mấy lần, nhẹ giọng lẩm bẩm."

Cậu lớn lên rất khác lúc nhỏ."

Ngoại hình hiện giờ của Uất Cửu khác với ngoại hình vốn có.Bây giờ gã trông giống chàng trai nhà quê da dẻ thô ráp bình thường, nhưng đôi mắt lại có chút đặc biệt, đương nhiên hoàn toàn khác với lúc nhỏ.Vệ nương tử chân thành thở dài."

Nếu Uất tiểu thư còn sống, thấy cậu lớn thế này, chắc chắn sẽ rất vui.

Phải rồi, cậu có muốn đi bái tế mẹ cậu và ông bà không?

Tốt nhất là đưa vợ cậu đi cùng.

Bọn họ thấy cậu thành gia lập nghiệp, dưới suối vàng cũng sẽ được an ủi."

Uất Cửu thấp giọng hỏi "Các người chôn họ ở đâu?"

Vệ nương tử "Trên núi ngoài cổng thành phía Tây, phần mộ rất lớn, rất dễ tìm."

Tiêu Hề Hề "Ai xây mộ cho họ vậy?"

Vệ nương tử "Lúc một nhà ba người họ qua đời, không có ai xây mộ cho họ.

Chúng ta từng chịu ơn của Uất gia, nhìn thấy cũng không đành lòng, góp tiền mua ba cỗ quan tài, nhờ người an táng họ.

Sau đó, một nhóm người không biết từ đâu đến, sau khi biết được chuyện của Uất gia, thì đào quan tài lên, xây lại một phần mộ rộng lớn sang trọng cho họ, còn mời hòa thượng đến tụng kinh siêu độ ba ngày ba đêm."

Lưu bổ khoái chặc lưỡi nói "Phần mộ đó lớn thật, lớn hơn nhà của chúng ta ở."

Trương bổ khoái tức giận mắng "Nói bậy gì đấy?

Mấy lời này có thể tùy tiện nói được sao, không sợ phạm cấm kỵ à?!"

Lưu bổ khoái hậm hực ngậm miệng.Tiêu Hề Hề nhạy bén nắm bắt từ khóa."

Trước khi chúng ta tới đây, còn có ai hỏi về chuyện của Uất gia không?"

Trương bổ khoái vội gật đầu "Có, những người đó tự nhận là từng chịu ơn của Uất gia, cố ý đến báo ơn, nhưng chúng ta chưa từng gặp bọn họ ở huyện Linh Đài, cũng không biết bọn họ nói có thật không."

Tiêu Hề Hề suy nghĩ một chút "Có lẽ nào là người mà con rể Uất gia phái tới không?"

Lời vừa nói ra, ai nấy đều giật mình.Bọn họ quả thật chưa từng nghĩ tới điểm này.Vệ nương tử nghi hoặc hỏi "Nếu thật là người đó, vì sao không đích thân về?"

Tiêu Hề Hề "Có lẽ ông ấy có chuyện gì đó rất quan trọng, tạm thời không thể về."

Vệ nương tử không đồng ý, nói "Quan trọng đến mấy thì có quan trọng bằng vợ con không?"

Tiêu Hề Hề không thể trả lời.Trên đời này có hàng ngàn người, một số cho rằng người nhà quan trọng nhất, nhưng cũng có người lại cho rằng tiền bạc, quyền lực và danh tiếng còn quan trọng hơn.Nàng hỏi "Những người đó trước khi đi có nói gì không?"

Ba người đều lắc đầu, tỏ ý không biết.Trương bổ khoái lớn tuổi hơn, biết nhiều hơn.Ông suy nghĩ một lúc rồi nói "Những người đó không chỉ xây phần mộ mới cho Uất gia mà còn xây lại nhà cũ của Uất gia.

Vì không có người ở nên căn nhà khóa cửa quanh năm.

Những người đó trước khi đi có để lại chìa khóa ở chỗ Giang thúc, nói là nhờ Giang thúc có rảnh thì sang dọn dẹp một chút, tránh để căn nhà quá hoang vu."

Ông nhìn Uất Cửu nói."

Nếu cậu là hậu nhân của Uất gia, căn nhà đó nên do cậu thừa kế, vừa hay ta đang rảnh, ta dẫn hai người gặp Giang thúc, bảo ông ấy đưa chìa khóa cho hai người."

Tiêu Hề Hề cảm ơn ông "Làm phiền ông rồi."

Vệ nương tử còn phải buôn bán, không thể đi theo xem náo nhiệt, chỉ có thể nhìn họ rời đi.Sau khi rời khỏi quán thịt dê, bốn người đi thẳng đến nhà của Giang thúc.Vừa đến nhà của Giang thúc, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông với vẻ mặt dữ tợn từ trong nhà đi ra, miệng vẫn còn chửi bới."

Căn nhà tồi tàn có người chết mà còn giữ như báu vật, tôi khinh!

Ông già chết tiệt, ông có giỏi thì giữ căn nhà tồi tàn đó suốt đời đi, sau này để nó tiễn đưa ông!

Chờ đó đi, dù ông không đưa chìa khóa cho tôi, tôi cũng có thể bán nó!"

Hắn vừa đi vừa quay đầu lại chửi phía sau.Hắn vô tình va vào vai Uất Cửu.Hắn lập tức dừng lại, trừng mắt hung dữ nhìn Uất Cửu."

Ngươi đi không nhìn đường sao?!"

Đúng lúc Uất Cửu không có chỗ trút cơn giận dồn nén trong lòng, thấy có người chủ động lao vào họng súng, gã liền túm lấy quần áo của đối phương, dùng sức nhấc người lên.Người đàn ông bị ép hai chân rời mặt đất, mặt đỏ bừng, liều mạng vùng vẫy nhưng không thể thoát được.Uất Cửu cười lạnh hỏi."

Vừa nãy ngươi nói muốn bán căn nhà nào?"

Trương bổ khoái và Lưu bổ khoái thấy tình hình không ổn, vội tiến lên kéo hai người ra.
 
[P6] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 1074: Tại sao ngươi lại ở đây?


Trương bổ khoái vội giải thích cho Uất Cửu."

Đây là con trai của Giang thúc, Giang Thành Tài, tên nhóc này tuy chẳng ra sao, nhưng vẫn là máu thịt của Giang thúc, nể mặt Giang thúc, cậu đừng so đo với nó."

Nếu là bình thường, Uất Cửu sẽ không chút do dự giết chết tên này.Nhưng bây giờ gã có việc quan trọng hơn phải làm nên đành bỏ qua.Giang Thành Tài bị dọa sợ vỡ mật.Vừa rồi hắn còn tưởng mình sẽ bị người này giết chết.Hắn lớn đến chừng này, chưa từng thấy ai có ánh mắt hung dữ như vậy.Chỉ cần nhìn vào mắt đối phương, hắn có cảm giác hoảng sợ không thở được.Giang Thành Tài đè nén sợ hãi, run rẩy hỏi."

Ngươi ... ngươi là ai?"

Uất Cửu nhếch môi cười lạnh "Ta là chủ nhân của căn nhà có người chết mà ngươi vừa nhắc tới."

Giang Thành Tài sửng sốt một lát mới phản ứng lại, sắc mặt lập tức tái nhợt."

Ngươi là đứa trẻ Uất gia đó?

Tại sao ngươi lại ở đây?"

Uất Cửu cảm thấy phản ứng của hắn hơi kỳ lạ, trong lòng sinh nghi, nét mặt bình tĩnh hỏi lại."

Tại sao ta không thể ở đây?"

Giang Thành Tài lắp bắp nói "Đương nhiên ngươi không thể ở đây, ngươi đã bị người mang đi rồi, ngươi ......"

Lúc này, hắn chợt tỉnh táo lại, nhận ra mình đã vô tình lỡ miệng, lập tức ngậm miệng lại, sắc mặt càng xấu xí.Bây giờ không chỉ Uất Cửu mà cả Tiêu Hề Hề và hai bổ khoái cũng nhận thấy có gì đó không ổn.Nhiều năm qua, mọi người đều cho rằng Uất Cửu và mẹ với ông bà của mình đã chết trong vụ hỏa hoạn.

Trong tình cảnh này, người bình thường lần đầu tiên nhìn thấy Uất Cửu, đều phải nghi ngờ tại sao gã còn sống?

Nhưng Giang Thành Tài lại có vẻ sợ hãi hỏi tại sao gã lại ở đây?Giống như Giang Thành Tài đã sớm biết chuyện Uất Cửu chưa chết.Điểm này rất đáng nghi.Trương bổ khoái và Lưu bổ khoái một trái một phải tóm lấy Giang Thành Tài, không cho hắn đi.Giang Thành Tài càng thêm hoảng sợ.Hắn vừa giãy giụa vừa hét lên."

Các người làm gì vậy?

Tôi là lương dân, tôi không làm chuyện xấu, các người sao lại bắt tôi?

Thả tôi ra!"

Lưu bổ khoái giơ tay tát mạnh vào sau đầu hắn, tức giận mắng."

Cái nết này của ngươi còn dám nói mình là lương dân?

Trong thành này ai mà không biết ngươi là côn đồ, trộm cắp khắp nơi, thậm chí còn trộm quan tài của cha ngươi, suýt thì khiến cha ngươi tức chết, ngươi còn mặt dày nói mình là lương dân?!"

Giang Thành Tài bị tát đau cả đầu.Hắn rụt vai phản bác."

Đó là cha tôi, mọi thứ của ông ấy đều để lại cho tôi, tiền của ông ấy đều là tiền của tôi, tôi lấy tiền của mình thì đã làm sao?

Vi phạm điều luật nào chứ?!"

Lưu bổ khoái bị lý luận của hắn chọc tức."

Ngươi nói cũng có lý, được, bây giờ ngươi theo chúng ta đến nha môn một chuyến, chúng ta đến nhà lao nói lý cho đàng hoàng."

Giang Thành Tài sợ hãi hét lên "Tôi không muốn vào nhà lao, tôi không phạm pháp, các người không thể bắt tôi vào nhà lao!

Cha, cứu con với, cha!

Con sắp bị người ta bắt vào nhà lao rồi!"

Lúc này hắn giống như con vịt sắp chết, tuyệt vọng quay đầu nhìn lại, hét khản cổ kêu cứu.Một ông lão gầy gò mặc quần áo vải thô chạy vội ra khỏi nhà.Ông chính là Giang thúc mà Trương bổ khoái nhắc đến.Lúc Giang thúc thấy con trai mình bị hai bổ khoái bắt giữ, tức thì lo lắng, vội vàng bước tới chắp tay chào."

Hai vị quan gia làm phước, cầu xin hai người tha cho con tôi, nếu nó làm gì sai, mong hai người nể tình nó nhỏ tuổi vô tri, giơ cao đánh khẽ, tha cho nó lần này."

Lưu bổ khoái cạn lời "Con trai ông năm nay đã ba mươi lăm rồi, lớn hơn cả ta, còn nhỏ tuổi vô tri sao?"

Giang thúc đỏ mặt ấp úng."

Là lỗi của tôi, tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng, các người muốn bắt thì bắt tôi đi, cầu xin các người tha cho con tôi."

Giang Thành Tài hét lên "Phải đó, các người muốn bắt thì bắt ông ta đi, nếu ông ta dạy dỗ tôi đàng hoàng, tôi đã không trở thành như hôm nay!"

Trương bổ khoái vội cắt ngang màn kẻ xướng người họa của cặp cha con kỳ lạ này, đồng thời nói thẳng mục đích tới đây với Giang thúc."

Vị này là tiểu lang quân của Uất gia, ta biết ông muốn nói gì, ông đừng sợ, cậu ấy chưa chết, cậu ấy còn sống, ông có thể nhìn bóng dưới chân cậu ấy, cậu ấy không phải ma."

Giang thúc nhìn rõ bóng dưới chân Uất Cửu, trong lòng nhẹ nhõm đôi chút.Chỉ cần không phải ma thì chuyện gì cũng dễ nói.Trương bổ khoái vội nói "Ông vẫn còn giữ chìa khóa nhà cũ Uất gia chứ?"

Giang thúc vội vàng nói "Còn, còn."

Trương bổ khoái "Trả chìa khóa cho chủ nhân của nó đi."

Giang thúc nhìn Uất Cửu, liên tục gật đầu "Nên thế, nên thế."

Ông luôn mang chìa khóa bên mình, lập tức lấy túi nhỏ trong ngực, mở túi lấy ra một chùm chìa khóa đồng.Ông hai tay đưa chìa khóa sang."

Tiểu lang quân, chìa khóa lớn nhất này mở cổng, những chiếc còn lại là chìa khóa các phòng."

Uất Cửu đưa tay cầm chìa khóa.Tuy Giang thúc dạy con thất bại, nhưng con người ông thật thà, giao chìa khóa dứt khoát, không hề tham lam.Ngón tay Uất Cửu vuốt nhẹ chìa khóa, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, khiến người khác nhìn không thấu.Lúc gã ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Giang Thành Tài không cam lòng nhìn chìa khóa trong tay mình.Nhớ lại những lời Giang Thành Tài vừa mắng, Uất Cửu không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được tên này đang nghĩ gì.Uất Cửu lắc chìa khóa trong tay, cười như có như không hỏi."

Muốn à?"

Giang Thành Tài bị nụ cười của gã làm tê dại da đầu, vội vàng dời tầm mắt "Không ... không có, chìa khóa đó vốn là của ngươi, không liên quan đến tôi."

Uất Cửu "Nhưng chẳng phải vừa rồi ngươi còn đòi bán nhà của ta sao?"

Giang Thành Tài rụt cổ, nhỏ giọng phản bác."

Không phải, vừa nãy tôi cãi nhau với cha, nên mới nói bậy thôi, căn nhà đó không phải của tôi, tôi làm sao bán nó được chứ?!"

Thật ra hắn luôn muốn bán căn nhà cũ của Uất gia.Tuy căn nhà đó trước đây có người chết nhưng căn nhà đã được sửa sang lại, không có dấu vết bị đốt cháy.Không biết khi ấy những người đó có ý định gì, lúc sửa sang căn nhà, bọn họ rất hào phóng, vật liệu toàn là loại tốt nhất, không hề quan tâm tiền bạc, vì vậy, sau khi căn nhà sửa sang xong thì trở nên sang trọng tinh xảo hơn trước.Dù sao người Uất gia đã chết hết, nhà để trống cũng lãng phí, chi bằng bán đi có thể kiếm được ít nhất mấy ngàn lượng bạc!Giang Thành Tài tính toán rõ ràng, nào ngờ nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, tiểu lang quân Uất gia thế mà quay về rồi.Hắn chột dạ quay mặt đi, không dám nhìn Uất Cửu.Giang thúc vẫn đang cầu xin hai bổ khoái thả con trai mình ra.Trương bổ khoái và Lưu bổ khoái nhìn sang Uất Cửu là khổ chủ, phải xem Uất Cửu quyết định thế nào.Uất Cửu nhét chìa khóa vào tay áo, liếc nhìn khuôn mặt hoảng sợ bất an của Giang Thành Tài, ẩn ý mỉm cười."

Nể mặt Giang thúc, chuyện hôm nay bỏ qua đi."
 
[P6] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 1075: Nghi vấn


Sau khi Tiêu Hề Hề và Uất Cửu từ biệt hai bổ khoái, qua mấy lần dò hỏi, bọn họ đã thành công tìm thấy nhà cũ của Uất gia.Tuy nói là nhà cũ nhưng sau khi sửa sang xây lại, nó đã biến mới hoàn toàn, nói là nhà mới cũng không quá.Chỉ là cánh cổng nhưng được xây vô cùng hoành tráng.Uất Cửu lấy chìa khóa ra mở ổ khóa đồng treo trên cổng.Dùng sức đẩy mạnh cánh cổng nặng nề ra.Khung cảnh bên trong ngôi nhà như một bức họa cuộn tròn từ từ hiện ra trước mặt bọn họ.Uất Cửu đứng ở cổng ngơ ngác nhìn Uất gia trước mặt, hồi lâu sau mới nhấc chân bước qua ngưỡng cửa cao.Gã vừa đi vừa nhìn.Mọi thứ xung quanh khiến gã cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.Cuối cùng gã dừng lại trước cửa một phòng ngủ.Cánh cửa đã bị khóa.Uất Cửu thử từng chiếc chìa khóa, cuối cùng cũng mở được cửa.Tiêu Hề Hề thò đầu vào nhìn thử.Qua cách bày trí của căn phòng, có thể thấy đây là phòng ngủ của một cặp vợ chồng.Hẳn là phòng của Uất tiểu thư và chồng mình.Cũng là nơi mà Uất tiểu thư bị kẻ khác giết hại.Căn nhà được xây phỏng theo nhà cũ của Uất gia.

Kết cấu và đồ đạc bên trong giống hệt như trước khi căn nhà bị thiêu rụi.Người có thể phục hồi căn nhà đến mức này phải là người rất quen thuộc với căn nhà.Uất Cửu đứng giữa phòng nhìn chung quanh.Vì Giang thúc thường xuyên đến đây dọn dẹp, dù không có người ở vẫn vô cùng sạch sẽ.Nhưng vì quá sạch sẽ nên nơi đây cho người khác cảm giác vắng vẻ, không có sức sống.Uất Cửu ở trong phòng này rất lâu.Khi gã ra ngoài thì trời đã tối.Tiêu Hề Hề đang ngồi trên bậc thang ăn bưởi, thấy Uất Cửu đi ra, nàng lập tức nhét miếng bưởi cuối cùng còn lại trong tay vào miệng.Vì ăn quá nhanh nên hai má phồng lên.Uất Cửu cạn lời."

Ta đâu có cướp của cô, cần phải vậy không?"

Tiêu Hề Hề nhai thật nhanh, mơ hồ nói "Ta đây gọi là lo trước khỏi họa, chỉ cần ta ăn đủ nhanh, không ai có thể cướp được đồ ăn trong tay ta."

Uất Cửu nhìn đống vỏ bưởi bên cạnh rồi hỏi."

Bưởi này ở đâu ra?"

Tiêu Hề Hề chỉ vào cây bưởi bên cạnh "Hái bên đó."

Uất Cửu nhìn sang, thấy trên cành có rất nhiều quả bưởi, cành nào cũng nặng trĩu.Gã rời Uất gia lúc còn quá nhỏ, thậm chí còn không nhớ Uất gia có cây bưởi hay không.Gã thẫn thờ nhìn hai cây bưởi, tự hỏi không biết trước đây cha mẹ gã có hái bưởi vào mùa đông, ngồi bên đống lửa gọt vỏ, từ từ ăn hay không.Uất Cửu bất chợt hỏi."

Bưởi ngọt không?"

Tiêu Hề Hề chẹp chẹp miệng, vừa nhớ lại mùi vị vừa nói."

Ngọt lắm."

Nàng tưởng Uất Cửu cũng thèm, nên xúi gã."

Nếu ngươi muốn ăn thì hái thêm mấy trái đi."

Uất Cửu thoáng nhìn liền biết nàng nghĩ gì, cười giễu nói "Cô chỉ biết ăn, đứng dậy, chúng ta còn việc khác phải làm."

Tiêu Hề Hề đứng dậy, phủi phủi váy bám bụi, hỏi."

Chúng ta phải làm gì?"

Uất Cửu "Tới tìm Giang Thành Tài hỏi chút chuyện."

Sở dĩ gã tha cho Giang Thành Tài không phải xuất phát từ lòng tốt gì, mà gã muốn tìm ra chân tướng Uất gia diệt môn.Tuy mọi người đều nói Uất gia bị tiểu công tử nhà huyện lệnh giết chết, nhưng Uất Cửu cảm thấy trong chuyện này vẫn còn rất nhiều nghi vấn.Ví như tại sao tiểu công tử đó đương lúc say lại nhớ đến Uất tiểu thư?Rồi làm sao đột nhập vào phòng của Uất tiểu thư mà không kinh động người khác?Và khi một nhà ba người Uất gia bị giết, người hầu trong nhà ở đâu?Còn Uất Cửu mới một tuổi đã rời khỏi Uất gia thế nào?Những vấn đề này trước mắt vẫn chưa tìm được giải thích hợp lý.Uất Cửu muốn tìm hiểu tất cả những vấn đề này.Biểu hiện hôm nay của Giang Thành Tài đã cho gã manh mối, có lẽ gã sẽ tìm được câu trả lời mình muốn từ Giang Thành Tài.Lúc Uất Cửu và Tiêu Hề Hề bước ra khỏi Uất gia, Uất Cửu đột nhiên dừng lại, nhìn sang bên phải.Tiêu Hề Hề đi được hai bước, thấy gã không đi theo, lập tức quay đầu lại nhìn."

Sao không đi?"

Uất Cửu "Hình như vừa rồi có người theo dõi chúng ta."

Tiêu Hề Hề nhìn theo tầm mắt của gã, trên đường ngoài một số người đi đường thì không thấy người nào khả nghi.Tiêu Hề Hề "Ngươi chắc chắn mình không nhìn nhầm?"

Loại cảm giác thất thường này, bản thân Uất Cửu cũng không thể xác định cảm giác của mình là sai hay đúng.Gã nhìn con đường bên phải một lúc, nhưng không nhìn thấy sơ hở gì, cuối cùng đành bỏ cuộc."

Bỏ đi, mặc kệ chuyện này, có lẽ ta nảy sinh ảo giác thôi, chúng ta đi."

Uất Cửu đuổi kịp Tiêu Hề Hề, hai người đi về hướng nhà họ Giang.Lần này bọn họ không đi cửa chính mà lợi dụng đêm đen trèo tường vào.Số người trong nhà họ Giang rất đơn giản, ngoài Giang thúc chỉ có vợ chồng Giang Thành Tài và hai đứa con của hắn.Uất Cửu và Tiêu Hề Hề làm quen với bóng tối trước, tìm hiểu bố cục nhà họ Giang, sau khi mọi người ngủ say, bọn họ đi thẳng vào phòng Giang Thành Tài.Giang Thành Tài đêm nay uống chút rượu, ngã xuống giường ngủ say, từ xa đã nghe tiếng ngáy to.Vợ hắn đã quen, chất lượng giấc ngủ không hề bị ảnh hưởng, ngủ rất an ổn.Hai vợ chồng không để ý cửa đã bị đẩy nhẹ ra.Uất Cửu lặng lẽ đi vào phòng, giơ tay phóng hai cây kim bạc.Hai kim bạc đâm vào cơ thể vợ chồng Giang Thành Tài.Cả hai lập tức rơi vào trạng thái hôn mê, hoàn toàn mất đi ý thức.Uất Cửu kéo Giang Thành Tài lên, vứt hắn xuống đất như rác.Gã cầm ấm trà trên bàn, đổ đầy bình trà nguội vào mặt Giang Thành Tài.Giang Thành Tài lập tức bị kích thích tỉnh lại.Hắn mở mắt nhìn thấy Uất Cửu và Tiêu Hề Hề đang đứng trước mặt, sửng sốt một lát, sau đó tái mặt hoảng sợ."

Sao các người lại ở đây?

Các người muốn làm gì?"

Uất Cửu rút dao găm sắc bén từ trong tay áo.Lưỡi dao phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong đêm."

Ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, nếu ngươi có thể ngoan ngoãn hợp tác, hỏi xong chúng ta sẽ đi.

Nhưng nếu ngươi dám nói dối, ta sẽ dùng con dao này chặt đứt từng ngón tay của ngươi."

Giang Thành Tài chỉ là một tên côn đồ bình thường, giỏi nhất là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, nào từng thấy qua cảnh tượng lợi hại này?Hắn sợ hại run rẩy, suýt nữa thì mất khống chế.Hắn muốn đứng dậy bỏ chạy nhưng phát hiện cơ thể mình nặng như sắt.Lúc này, bộ phận duy nhất trên cơ thể hắn có thể cử động được là mắt và miệng.Hắn tức thì sợ hãi hơn.Giang Thành Tài mở miệng kêu cứu, nhưng tiếng còn chưa kịp phát ra, Uất Cửu đã kề dao găm vào cổ hắn.
 
[P6] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 1076: Bà ấy vô tội


Uất Cửu nheo mắt, giọng điệu nguy hiểm."

Ngươi muốn gọi người tới sao?

Ngươi có thể thử xem, rốt cuộc người khác tới nhanh, hay là ngươi chết nhanh hơn?"

Giang Thành Tài cảm thấy da cổ bị lưỡi dao cào xước, khiến hắn vô cùng sợ hãi.Con ngươi hắn run rẩy kịch liệt, miệng run cầm cập, nhỏ giọng cầu xin."

Tôi sai rồi, tôi không dám hét nữa, tôi trên có cha già, dưới có con nhỏ, nếu tôi chết thì họ phải làm sao?

Xin nể mặt cha tôi mà tha cho tôi đi."

Tên này vì muốn sống mà lời gì cũng dám nói.Chẳng qua Uất Cửu rất hài lòng với phản ứng của Giang Thành Tài.Giang Thành Tài càng sợ chết thì Uất Cửu càng nắm chắc mình sẽ biết được sự thật từ miệng hắn.Uất Cửu ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt Giang Thành Tài, hỏi."

Năm đó lúc một nhà ba người Uất gia bị hại, ngươi ở đâu?"

Trong từ điển của Giang Thành Tài, không tồn tại hai từ khí khái.Uất Cửu chỉ dọa hắn một chút, hắn đã khai hết tất cả."

Xin lỗi xin lỗi, là tôi có lỗi với Uất lão gia và Uất phu nhân, nhưng tôi thật sự không cố ý, là do người đó ép tôi!"

"Lúc đó tôi xui xẻo, cờ bạc thua rất nhiều tiền, nhưng tôi lại không có tiền, vốn không trả nổi số tiền đó.

Người trong sòng bạc ngày nào cũng đến đòi nợ, còn dọa chặt tay tôi, tôi thật sự cùng đường rồi!"

"Khi đó có người đến tìm tôi, đề nghị cho tôi mượn một khoản tiền, giúp tôi thoát khỏi khó khăn, yêu cầu duy nhất là bảo tôi lén đưa tiểu thiếu gia của Uất gia rời khỏi Uất gia."

"Tôi biết làm vậy là không tốt, nhưng lúc đó tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác, nếu tôi không trả nợ, người ở sòng bạc sẽ chặt tay tôi thật!"......Ngón tay cầm dao găm của Uất Cửu vô thức siết chặt, trong mắt hiện lên vài phần hung dữ."

Nói vậy, là ngươi lén đưa ta rời khỏi Uất gia?"

Giang Thành Tài cau mày nói "Phải ... phải."

Uất Cửu kiềm nén xúc động muốn giết tên này, nghiến răng hỏi "Nói rõ ràng, ngươi làm sao đưa ta rời khỏi Uất gia?"

Giang Thành Tài không dám nhìn vào mắt gã, chột dạ cúi đầu, run rẩy nói."

Cụ thể thế nào, thật ra tôi cũng không biết.

Dù sao đêm đó Uất gia cũng rất loạn.

Trước thì có rắn độc không biết từ đâu xuất hiện, mọi người đều chạy đi bắt rắn.

Sau vì bữa tối không sạch sẽ nên tất cả người hầu đều bị đau bụng, ai nấy tranh nhau đến nhà xí.

Khó lắm Uất gia mới an tĩnh lại, mọi người đều mệt rã rời.

Cha tôi làm việc xong thì kiệt sức, vừa về đến phòng là ngủ thiếp đi.Tôi nhân cơ hội đó lẻn ra khỏi phòng, chạy đến phòng của tiểu thiếu gia.

Nhũ mẫu lúc đó vì không khỏe nên đã ngủ say, không để ý tôi đã đưa tiểu thiếu gia đi.

Lúc đó không biết đã xảy ra chuyện gì, tiểu thiếu gia mê man, bị tôi bế đi cũng không khóc không quấy.Lúc tôi sắp chạy đến cửa sau, chợt nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết ở phía sau!

Tiếng gào thảm đó làm tôi tê dại cả da đầu.

Tôi tưởng có người phát hiện tôi trộm đứa bé nên tôi sợ quá bỏ chạy.Ngoài cửa sau có một cỗ xe ngựa, tôi đưa tiểu thiếu gia cho người trong xe, sau đó người trong xe đưa cho tôi một xấp ngân phiếu.

Sau khi giao dịch xong, xe ngựa lập tức rời đi.

Dù trong lòng có sợ hãi bất an, nhưng vừa nghĩ tới món nợ khổng lồ đè trên người cuối cùng đã được trả hết, tôi lại thấy nhẹ nhõm trong lòng.Đúng lúc này, Uất gia đột nhiên bốc cháy dữ dội.

Tôi nhớ ra cha tôi vẫn còn ở Uất gia, vội chạy tới đánh thức ông ấy.

Cha tôi tốt bụng, lúc rời đi còn đánh thức người khác dậy, cũng vì vậy mà chúng tôi lãng phí rất nhiều thời gian.Khi tất cả chúng tôi cuống quít rời khỏi Uất gia, mới phát hiện lão gia phu nhân và tiểu thư vẫn chưa ra ngoài.

Sau đó tôi mới biết ba người họ đã chết hết, nghe nói là chết cháy, cũng có người đồn họ bị người khác hại chết.

Chân tướng rốt cuộc ra sao tôi cũng không rõ, dù sao tôi cũng không dám hỏi nhiều, sợ hỏi nhiều sẽ khơi dậy nghi ngờ của người khác."

Giang Thành Tài cũng khá là may, nhiều năm như vậy cũng không có ai tra đến hắn.

Mọi người đều tưởng tiểu thiếu gia của Uất gia đã chết cháy.

Chỉ có Giang Thành Tài biết tiểu thiếu gia đó đã bị hắn âm thầm bán đi.Giang Thành Tài nhận thấy sát ý trong mắt Uất Cửu càng ngày mãnh liệt, vội vàng biện giải."

Tôi biết cậu nhất định rất hận tôi, nhưng cậu nghĩ kỹ xem, nếu không phải tôi lén đưa cậu ra ngoài, cậu đã bị thiêu sống rồi, tôi xem như cứu cậu một mạng, cậu không thể lấy oán trả ơn!"

Uất Cửu bị hắn chọc tức bật cười."

Nói vậy, ngươi còn là ân nhân cứu mạng của ta?

Có phải ta còn cần cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi?"

Giang Thành Tài cười xấu hổ "Cảm tạ thì không cần, chỉ cần cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng là được."

Tuy nhiên, hắn vừa dứt lời, Uất Cửu đột nhiên ra tay bẻ gãy cổ hắn.Tiêu Hề Hề cách một khoảng khá xa vẫn nghe thấy tiếng xương cổ gãy rắc rắc.Nàng vô thức lùi lại một bước, đưa tay chạm vào cổ mình.Chậc, tên này ra tay ác thật.Giang Thành Tài chưa từng ngờ tới mình sẽ chết thế này.Hắn mở to mắt, con ngươi co lại, vẻ khó tin hoàn toàn đông cứng trên mặt, trở thành biểu cảm cuối cùng trong cuộc đời hắn.Uất Cửu ngẩng đầu nhìn vợ của Giang Thành Tài, bà vẫn bất tỉnh nằm trên giường, hoàn toàn không biết chồng mình đã tắt thở.Chỉ chết một Giang Thành Tài vẫn chưa đủ.Mạng của ba người Uất gia phải nợ máu trả bằng máu!Tiêu Hề Hề phát hiện Uất Cửu khác thường, vội bước tới chắn tầm nhìn của gã."

Bà ấy vô tội!"

Trong mắt Uất Cửu hiện lên sát ý, lạnh lùng hỏi "Lẽ nào người nhà của ta không vô tội sao?"

Tiêu Hề Hề "Nếu người nhà của ngươi còn sống, họ sẽ không muốn nhìn thấy ngươi giết người vô tội bừa bãi."

Uất Cửu "Cô không phải họ, làm sao biết họ nghĩ thế nào?"

Tiêu Hề Hề "Ngươi không nghe những người đó nói sao?

Ai cũng nói Uất gia nhân từ tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ người nghèo, có danh tiếng tốt ở địa phương, nếu họ còn sống chắc chắn sẽ không để ngươi giết người vô tội bừa bãi."

Uất Cửu "Nhưng họ chết hết rồi, đây là kết cục của người tốt."

Tiêu Hề Hề không nói nên lời.Uất Cửu cười lạnh "Tránh ra."

Tiêu Hề Hề hít một hơi thật sâu, nói nhanh."

Suy nghĩ của ngươi có vấn đề.

Đầu tiên, người nhà của ngươi bỏ mạng không phải vì họ làm chuyện tốt, mà vì có người xấu nhắm vào họ.

Lỗi là của kẻ xấu, không liên quan gì đến việc người nhà của ngươi có phải người tốt hay không.

Dù người nhà của ngươi là một đám xấu xa, chỉ cần tiểu công tử nhà huyện lệnh vẫn là một kẻ vô liêm sỉ bẩn thỉu biến thái, mà mẹ của ngươi bị tên đó bám lấy, bi kịch cuối cùng vẫn sẽ xảy ra."
 
[P6] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 1077: Miệng quạ


"Thứ hai, chính vì trước đây người nhà của ngươi làm nhiều việc tốt nên sau khi họ chết mới có rất nhiều người vẫn nhớ đến họ, góp tiền mua quan tài, xây mộ cho họ.

Giả sử người nhà của ngươi là một đám xấu xa, vậy dù họ có chết thì cũng không có ai thông cảm, càng đừng nói đến việc bỏ tiền ra mai táng cho họ.

Thậm chí mọi người còn thấy hả hê.

Ngươi thử nghĩ đến cảnh tượng đó xem, ngươi có thấy thoải mái không?"

Uất Cửu "......"

Lần này đến lượt gã không nói nên lời.Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói "Có lẽ giờ phút này, người nhà của ngươi ở trên trời đang theo dõi ngươi đấy, ngươi muốn để họ thấy ngươi giết hại người vô tội bừa bãi sao?"

Uất Cửu không biết đang nghĩ chuyện gì, sát ý trong mắt dần tiêu tán.Gã nhìn thi thể Giang Thành Tài nằm trên đất lần cuối, thu lại dao găm, xoay người sải bước ra ngoài.Tiêu Hề Hề thở phào nhẹ nhõm.Cuối cùng cũng khuyên được tên sát nhân biến thái này rồi.Nàng nhanh chóng đuổi theo, cùng gã rời nhà họ Giang.Đêm khuya an tĩnh, đường không bóng người.Gió lạnh thổi qua mặt Tiêu Hề Hề, hất tung mũ trùm đầu để lộ ra một mảng tóc trắng như tuyết.Nàng nhanh tay nắm vành mũ kéo về phía trước che tóc.Uất Cửu liếc nhìn nàng rồi đột nhiên nói."

Ta có một chuyện luôn muốn hỏi cô."

Tiêu Hề Hề nói nhanh "Chưa từng yêu."

Uất Cửu "......"

Uất Cửu "Ta không muốn hỏi chuyện này."

Tiêu Hề Hề liền nói "Không có tiền."

Uất Cửu: toàn mấy chuyện gì đâu không vậy?!Gã nghiến răng."

Ta muốn hỏi cô, tóc cô sao lại bạc trắng hết rồi?"

Vừa nghe chuyện này, Tiêu Hề Hề lập tức thả lỏng, cười nói."

Trước đây ta luôn để tóc đen, nhìn lâu cũng thấy chán nên đổi sang tóc trắng, ngươi thấy tóc mới của ta thế nào?

Có phải đặc biệt lắm không?"

Đối mặt với lời nhảm nhí của nàng, Uất Cửu không khách sáo chê bai."

Xấu xí khó coi."

Tiêu Hề Hề phản bác "Mắt nhìn của ngươi có vấn đề, ta đề nghị ngươi nên đi tìm đại phu chữa mắt."

Uất Cửu cười lạnh nói "Nếu Hoàng đế của cô ở đây, nhất định sẽ nói tóc của cô khó coi chết đi được."

Tiêu Hề Hề đột nhiên ngừng nói.Sở dĩ nàng chọn lúc này rời cung, một trong những nguyên nhân đó là vì nàng không muốn Lạc Thanh Hàn thấy mình như thế này.Không phải nàng nghĩ Lạc Thanh Hàn sẽ ghét bỏ nàng, Lạc Thanh Hàn không phải loại người đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, huống hồ tình cảm của hai người đã đủ sâu sắc, không cần phải dựa vào ngoại hình để duy trì nó.Chủ yếu là nàng không biết giải thích làm sao chuyện tóc nàng bạc trắng.Nàng sợ Lạc Thanh Hàn sẽ tự trách mình, khó chịu trong lòng.Việc Tiêu Hề Hề tự nguyện sửa mệnh cho hắn đã trải qua nhiều lần cân nhắc, quyết định mà nàng đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng là nàng bằng lòng hi sinh, nàng không muốn Lạc Thanh Hàn mang trong mình cảm giác tội lỗi nặng nề.Thấy nàng im lặng, Uất Cửu càng thấy không vui.Gã không thể giải thích khó chịu này đến từ đâu, nhưng dù sao gã cũng không vui."

Cô ......"

Uất Cửu vừa lên tiếng thì đột nhiên dừng lại, quay người nhìn về phía sau.Lần này gã nhìn thấy một bóng người lướt qua cách đó không xa!Quả nhiên có người đang âm thầm theo dõi bọn họ!Uất Cửu không suy nghĩ gì đã lao về phía bóng người biến mất.Tiêu Hề Hề bị hành động đột ngột của gã làm khó hiểu, nàng đuổi theo vài bước, nhưng vì nội lực lúc này đã bị phong ấn, nàng không thể dùng khinh công, tốc độ của nàng cũng không thể theo kịp Uất Cửu.Chẳng mấy chốc Uất Cửu đã bỏ xa nàng.Nàng chống hai tay lên đầu gối, cúi người thở hổn hển nhìn bóng lưng Uất Cửu biến mất trong màn đêm sâu thẳm.Nàng không khỏi chửi rủa."

Mẹ kiếp, dù ngươi muốn chạy thì cũng phải giải huyệt đạo cho ta trước đã chứ!"

Bây giờ nàng không thể dùng nội lực, chẳng khác gì người bình thường, nếu lúc này có hai người đàn ông vạm vỡ xuất hiện muốn cướp của cướp sắc, nàng cả khả năng tự vệ cũng không có, chỉ có thể nằm yên chờ chết.Đúng lúc này, hai người đàn ông vạm vỡ đột nhiên từ con hẻm bên cạnh lao ra, chặn đường Tiêu Hề Hề.Tiêu Hề Hề "......"

Không phải chứ, miệng quạ cũng không linh như vậy!Nàng vừa lui về sau, vừa gượng cười nói."

Hai vị đại ca này, nửa đêm rồi còn ra ngoài đi dạo à?

Có nhã hứng quá nhỉ, hai người tiếp tục đi, cứ mặc kệ ta, ta bây giờ đi ngay, bảo đảm không quấy rầy thế giới hai người của hai vị."

Tuy nhiên, nàng chưa kịp đi bao xa thì đã bị hai người đàn ông vạm vỡ một trái một phải tóm lấy cánh tay.Hai người đàn ông nhấc nàng lên.Chân Tiêu Hề Hề nhấc khỏi mặt đất, chỉ có thể bất lực đá giữa không trung, miệng liều mạng hét lên."

Cứu với!

Có người cưỡng bức gái nhà lành ......"

Nàng chưa kịp hét xong thì miệng bị nhét một cái khăn.Nàng không thể nói được nữa, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở không rõ ràng.Xong rồi, xong rồi!

Trong trắng cả đời nàng sẽ bị hủy trong tay hai người đàn ông vạm vỡ này!Đều do cái tên nóng nảy Uất Cửu chỉ quan tâm truy đuổi, hoàn toàn mặc kệ sống chết của nàng.Tiêu Hề Hề bị nhấc chạy qua hai con phố, cuối cùng được đưa đến một quán trọ.Nửa đêm, quán trọ đã đóng cửa.Quán trọ vốn dĩ đóng cửa rất chặt, nhưng khi hai người đàn ông vạm vỡ vác Tiêu Hề Hề tới cửa thì cửa được mở ra từ bên trong.Một cái đầu thò ra từ sau cánh cửa, một chàng trai trẻ khoảng hai mươi.Chàng trai trẻ này có khuôn mặt trẻ con vô hại, hắn nheo mắt đánh giá Tiêu Hề Hề."

Đây là phu nhân của tiểu thiếu gia?"

Hai người đàn ông vạm vỡ đáp "Ừ."

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con nghiêng người sang bên để bọn họ đưa người vào trong.Tiêu Hề Hề bị ném vào phòng dành cho khách.Chàng trai có khuôn mặt trẻ con đứng ngoài cửa mỉm cười nói với nàng."

Thiếu phu nhân đừng sốt ruột, chúng tôi không có ý xấu với người, xin người đợi ở đây một lát, chúng tôi sẽ sớm đưa thiếu gia tới đây, đến lúc đó chúng tôi sẽ giải thích mọi chuyện với hai người."

Khi Tiêu Hề Hề nghe được ba từ "thiếu phu nhân", phản ứng đầu tiên của nàng là kinh ngạc, lẽ nào những người này do Lạc Thanh Hàn phái tới?Nhưng sau đó nàng đã lật ngược suy đoán này.Thứ nhất, Lạc Thanh Hàn không thể nhanh như vậy.Thứ hai, nếu Lạc Thanh Hàn muốn gặp nàng, không cần dùng cách cưỡng ép này.Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, đối phương nói sẽ sớm đưa thiếu gia tới.Ý nghĩa của hai từ "đưa tới" quá rõ ràng.Tiêu Hề Hề nghĩ tới chuyện vừa rồi, liền đưa ra một suy đoán thực tế hơn."

Các ngươi là người mà phụ thân Uất Cửu phái tới?"

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con tỏ ra ngưỡng mộ "Không hổ là vợ mà thiếu gia chọn, không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh."

Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói "Nói thật thì ta và Uất Cửu chỉ giả dạng vợ chồng thôi, thật ra ta và gã không hề có quan hệ gì, các người nhốt ta ở đây cũng vô dụng, Uất Cửu vốn không hề quan tâm ta sống hay chết."

Nàng vừa dứt lời thì có người đi tới nói với chàng trai có khuôn mặt trẻ con."

Thiếu gia tới rồi!

Ngài ấy nói sẽ tới đón thiếu phu nhân về!"

Tiêu Hề Hề "......"

Cái miệng này của nàng chắc chắn được khai quang rồi, nếu không thì không thể nào linh đến vậy được!
 
[P6] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 1078: Người cha anh hùng


Chàng trai có khuôn mặt trẻ con cười nói "Ta biết, sở dĩ thiếu phu nhân nói như vậy, chắc chắn là vì không muốn chúng ta dùng người uy hiếp thiếu gia, xem ra không chỉ thiếu gia nặng tình với người, mà người cũng rất yêu thiếu gia!"

Tiêu Hề Hề run rẩy duỗi bàn tay "Sự thật không như ngươi nghĩ đâu!"

Nhưng dù nàng có giải thích thế nào thì chàng trai có khuôn mặt trẻ con cũng đã kết luận rằng nàng và Uất Cửu yêu nhau sâu đậm.Chàng trai có khuôn mặt trẻ con căn dặn thuộc hạ."

Đi mời thiếu gia tới."

"Vâng."

Chốc sau Uất Cửu đã được đưa đến.Gã không quan tâm người khác, lập tức đến xem Tiêu Hề Hề, thấy nàng bình an vô sự, gã mới yên tâm.May là nữ nhân này không sao, nếu không sẽ không có ai giúp gã tìm cha.Phản ứng của Uất Cửu lọt vào mắt chàng trai có khuôn mặt trẻ con, điều này càng khẳng định quan điểm Uất Cửu và Tiêu Hề Hề yêu nhau sâu đậm.Chàng trai có khuôn mặt trẻ con cung kính hành lễ với Uất Cửu..Tư thế hành lễ của hắn rất kỳ lạ, không phải chắp tay cúi chào như thường thấy ở Đại Thịnh, mà khom người tay phải ấn vào ngực trái."

Thuộc hạ bái kiến thiếu gia."

Uất Cửu đánh giá hắn, ánh mắt không che giấu cảnh giác và nghi ngờ "Các người là ai?

Tại sao luôn theo dõi bọn ta?"

Hôm nay lúc rời khỏi Uất gia, gã phát hiện có người đang lén lút theo dõi, nhưng đối phương trốn quá nhanh, gã không có chứng cứ xác thực, chỉ cho rằng mình nhìn nhầm.Mãi đến khi ra đường, gã lại có cảm giác mình bị theo dõi.Gã nhanh chóng quay đầu, lần này gã đã phát hiện ra kẻ theo dõi.Gã lập tức đuổi theo.Nhưng đối phương chạy quá nhanh.Uất Cửu tăng tốc độ đến cực hạn, đuổi theo mấy con phố mới đuổi kịp.Kết quả, gã còn chưa kịp ra tay, đối phương đã chủ động lộ mặt, nói với gã."

Phu nhân của ngươi đang ở trong tay chúng ta, nếu không muốn nàng bị thương thì hãy đi theo ta."

Tiêu Hề Hề đối với Uất Cửu vẫn có giá trị sử dụng, gã không muốn nàng bị người khác bắt cóc.

Hơn nữa, gã muốn biết thân phận và mục đích của nhóm người này, vì vậy gã hợp tác đi theo người đó.Thế là gã được đưa đến quán trọ này.Dù bây giờ trông gã có vẻ thoải mái bình tĩnh nhưng thật ra gã rất căng thẳng, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.Chàng trai có khuôn mặt trẻ con dường như không nhận thấy cảnh giác trong mắt Uất Cửu, cười nói."

Chúng tôi phụng lệnh tướng quân tới đây để đưa thiếu gia về Tây Vực."

Uất Cửu vừa nghe thấy hai chữ "Tây Vực", liền hiểu ra hết thảy."

Người xây mộ cho mẹ và ông bà ngoại của ta là các người?

Sửa sang xây lại Uất gia cũng là các người?

Các người ẩn nấp ở huyện Linh Đài suốt những năm qua chỉ để chờ ta về?"

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con gật đầu, nói "Phải."

Uất Cửu "Ông ta phái các người tới đây, thế ông ta đâu?

Tại sao ông ta không tự mình tới?"

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con "Tướng quân bận rộn sự vụ, không có thời gian tới đây, chỉ có thể nhờ chúng tôi tới đây."

Uất Cửu nhếch môi cười lạnh "Nếu ông ta bận như thế, vậy thì cứ chuyên tâm làm việc của mình đi, ta sẽ tự giải quyết chuyện của Uất gia, không cần ông ta nhúng tay vào."

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con thấy vậy, biết trong lòng gã còn vướng mắc, bèn nhẫn nại kể gã nghe mọi chuyện lúc đó."

Năm đó, Lãng tướng quân bị kẻ gian hãm hại, buộc phải chạy trốn đến Đại Thịnh.

Khi đó ngài ấy bị thương nặng, suýt nữa mất mạng, cũng là nhờ vợ chồng Uất lão gia tốt bụng cứu ngài ấy, còn gả con gái của mình cho ngài ấy, cho ngài ấy một nơi an toàn để dưỡng thương.

Tướng quân vô cùng cảm kích, sau khi trở về Tây Vực giải quyết xong việc trước mắt, lập tức phái người đến Đại Thịnh, hi vọng có thể đưa Uất tiểu thư và phụ mẫu của nàng về Tây Vực sống, nhưng không ngờ đã muộn một bước.

Một nhà ba người Uất gia đã bị giết hại.Tướng quân biết được chuyện này vô cùng đau buồn, lệnh cho chúng tôi phải tra rõ mọi chuyện, báo thù cho Uất gia.

Đồng thời còn căn dặn chúng tôi cải trang ẩn nấp ở huyện Linh Đài, hi vọng tìm được tung tích của thiếu gia."

Uất Cửu cười như có như không hỏi "Vậy các người đã tra rõ chân tướng chưa?"

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con "Chúng tôi phát hiện một nhà ba người Uất gia bị tiểu công tử nhà huyện lệnh hại chết, chúng tôi đã bắt cả nhà huyện lệnh phải trả giá."

Tiêu Hề Hề hiểu ra "Lẽ nào thổ phỉ cướp giết cả nhà huyện lệnh là do các người giả dạng?"

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con thẳng thắn thừa nhận "Đúng vậy."

Tiêu Hề Hề nghĩ thầm, tác phong hành sự của đám người này giống hệt Uất Cửu, giết một người không hả giận, nhất quyết phải giết hết cả nhà mới thôi.Nói đi cũng phải nói lại.Có một nhóm người Tây Vực ẩn náu trong lãnh thổ Đại Thịnh, mà triều đình hoàn toàn không hề hay biết.Chuyện này giống như một mũi kim đâm vào tim người nhưng người bị đâm lại không hề hay biết, tưởng rằng không có chuyện gì xảy ra.Nhưng nếu nghĩ kĩ thì khá đáng sợ.Tiêu Hề Hề thầm quyết định, sau này gặp lại Lạc Thanh Hàn, nàng sẽ nói hắn biết chuyện này, để hắn cẩn thận hơn.Uất Cửu cười giễu nói "Trước khi các người giết cả nhà huyện lệnh, lẽ nào chưa từng nghĩ đến chuyện hỏi trực tiếp tiểu công tử nhà huyện lệnh tại sao đêm đó lại đột nhiên nghĩ đến chuyện tới Uất gia không?"

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con sửng sốt một chút "Hôm đó không phải tên đó uống say sao?

Ma men đầu óc không tỉnh táo, ai biết tên đó đang nghĩ gì."

Uất Cửu quái gở nói "Đúng vậy, tên đó đầu không tỉnh táo, còn có thể tìm chính xác phòng của mẹ ta, cơn say này đúng là vừa tỉnh táo vừa hồ đồ nhỉ!"

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con bị hỏi không trả lời được.Hắn muộn màng nhận ra "Ý của thiếu gia là vụ án sát hại một nhà ba người Uất gia năm đó còn có ẩn tình?"

Uất Cửu lạnh lùng nói "Có ẩn tình không cũng không liên quan gì đến các người, đây là chuyện riêng của Uất gia ta, người ngoài như các người đừng tùy tiện nhúng tay vào."

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con cau mày "Tôi đã giải thích rõ ràng với ngài, sao ngài vẫn không thể hiểu cho tướng quân?"

Uất Cửu hỏi "Ngươi muốn ta hiểu ông ta thế nào?

Hiểu ông ta bỏ rơi vợ con?

Hay hiểu ông ta máu lạnh vô tình, vong ân phụ nghĩa?"

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con cau mày, vẻ mặt hơi tức giận."

Xin ngài đừng nói Lãng tướng quân như vậy!

Ông ấy không chỉ là phụ thân của ngài mà còn là anh hùng ở Tây Vực chúng ta!

Năm đó nếu ông ấy không kịp thời quay lại dẹp yên nội chiến ở Tây Vực, chúng ta đến giờ vẫn đang sống trong nỗi đau do chiến tranh gây ra, ông ấy đã cứu tất cả chúng ta!"

Uất Cửu chế nhạo."

Phải rồi, ông ta đã cứu các người, ông ta là anh hùng của các người.

Nhưng với ta, ông ta mãi mãi là kẻ nhẫn tâm bỏ rơi vợ con.

Nếu năm đó ông ta đã đưa ra lựa chọn, vậy thì mời ông ta kiên trì đến cùng, vinh quang mà làm anh hùng của ông ta, đừng bao giờ quay đầu lại!"

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con không hiểu được quyết định của gã.Đối với mỗi một người Tây Vực mà nói, được làm con trai của Lãng tướng quân là vinh dự biết bao?Tại sao có người vẫn không chịu thừa nhận mình có một người cha anh hùng?Uất Cửu không có tâm trạng giải thích lý do với bọn họ.Gã nói với Tiêu Hề Hề "Đi thôi."

Sau đó nhấc chân bước ra ngoài.
 
Back
Top Bottom