Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 739: Đau quá!


Phấn tùng hương với mùi thơm nồng nàn ập vào người vũ cơ.Mắt của vũ cơ bị phấn thơm làm mờ, ảnh hưởng đến tầm nhìn của mình.Tô tài nhân thừa cơ kéo Quý phi bị thương nhanh chóng chạy trốn.Vũ cơ đuổi theo vài bước, điên cuồng vung đoản đao trong tay.Tuy nhiên, trong chính điện ngoài Quý phi và Tô tài nhân thì còn có tiếng bước chân của những người khác, trong sự hỗn loạn và ồn ào, vũ cơ nhanh chóng mất đi khả năng phân biệt phương hướng.Lúc này cấm vệ quân cuối cùng cũng tới.Thấy một lượng lớn cấm quân xông vào, hai vũ cơ biết thích sát đã thất bại, không thể làm gì được nữa.Bọn họ lập tức dùng đao kiếm tự sát.Lúc Tiêu Lăng Phong chạy đến hiện trường thì hai vũ cơ đã chết.Sắc mặt Tiêu Lăng Phong đăm chiêu, sau khi hỏi rõ mọi chuyện, lập tức sai người đưa thi thể của hai vũ cơ xuống, kiểm tra cẩn thận xem có tìm ra manh mối gì không, đồng thời ra lệnh giam hết nhạc sư vũ cơ trong hành cung.Ông bước tới trước mặt Quý phi, quỳ một gối thỉnh tội."

Là thần làm việc bất lực, không phát hiện có thích khách trà trộn vào vũ cơ."

Tiêu Hề Hề yếu ớt dựa vào giường, cánh tay phải rỉ máu, nửa ống tay áo cũng đẫm máu.Nàng bây giờ không có tâm trạng truy cứu trách nhiệm, yếu ớt nói."

Không được tiết lộ chuyện này, tránh gây ra hoảng loạn không đáng có."

Nếu là bình thường thì không sao, nhưng thích khách lại xuất hiện đúng lúc xảy ra hiện tượng thiên cẩu ăn mặt trời, nếu chuyện này truyền ra ngoài, không biết sẽ dấy lên bao nhiêu thị phi.Tiêu Lăng Phong thận trọng nói "Thần sẽ cố hết sức đè chuyện này xuống, nhưng vừa rồi Tế Vũ cô nương hét rất lớn, cộng thêm chuyện cấm vệ quân bị điều động bất chợt, hẳn là có rất nhiều người ở hành cung biết chuyện có thích khách."

Tiêu Hề Hề "Cứ cố hết sức, những chuyện khác chờ Hoàng thượng về tính tiếp."

"Vâng."

Tiêu Lăng Phong đứng dậy dẫn cấm quân ra ngoài.Phương Vô Tửu nhanh chóng mang theo hộp thuốc đi tới.Y quét mắt nhìn quanh, yêu cầu những người không phận sự ra ngoài.Cảnh phi, Lý phi, Tô tài nhân và Thiệu lương nhân được cung kính mời ra ngoài.Sắc mặt của bốn người rất khó coi.Đặc biệt là Tô tài nhân, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, có hơi sợ hãi.Trong điện.Bảo Cầm cẩn thận giúp Quý phi cắt tay áo, lộ ra vết thương đầy máu.Tế Vũ bưng đến một chậu nước ấm, nhúng khăn cho ướt rồi vắt khô, sau đó lau vết máu ở mép cho Quý phi.Phương Vô Tửu cẩn thận xem xét vết thương, cau mày nói."

Vết thương khá sâu nhưng may là không sâu đến gân cốt."

Y hỏi Tiêu Hề Hề thêm vài câu, xác nhận nàng chỉ bị thương ngoài da, không còn triệu chứng nào khác.Có vẻ như trên mũi tên không có độc.Tuy nhiên với thể chất đặc biệt của Tiêu Hề Hề, có thể trên mũi tên có độc, nhưng chỉ cần không phải kịch độc thì không có tác dụng.Chuyện này cứ để bàn sau.Phương Vô Tửu lấy kim và chỉ tang bạch bì từ trong hộp thuốc.Tiêu Hề Hề nhìn thấy kim chỉ thì da đầu tê dại, vội nói "Vết thương nhỏ thế này thì không cần khâu đâu nhỉ?"

Phương Vô Tửu từ nhỏ thích nghiên cứu y thuật, Tiêu Hề Hề không hiểu y học, nhưng chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, nàng kể y nghe về một số phương pháp điều trị phổ biến trong xã hội hiện đại, bao gồm cả việc khâu vết thương.Vết thương được khâu ít khả năng bị rách, có thể lành nhanh hơn.Phương Vô Tửu được truyền cảm hứng, sau đó tự làm ra kim và chỉ tang bạch bì chuyên dùng để khâu vết thương.Tang bạch bì có thể dùng làm thuốc, sau khi chế thành sợi tơ có thể khâu vết thương, da thịt của con người có thể hấp thụ, không cần phải cắt chỉ.Nhưng ở thời đại không có thuốc tê, việc khâu vết thương chỉ đành phải khâu sống.Cảm giác đau đớn đó chỉ nghĩ thôi cũng khiến ruột gan run rẩy.Phương Vô Tửu vừa nói vừa xỏ kim."

Vết thương của muội khá sâu, cần phải khâu lại."

Tiêu Hề Hề cố trốn tránh "Ta không muốn, ta sợ đau."

Phương Vô Tửu "Giữ chặt muội ấy lại."

Bảo Cầm và Tế Vũ mỗi người giữ một bên vai nàng, ngăn cản nàng trốn.Tiêu Hề Hề điên cuồng đá chân, sợ hãi hét lên."

Ta không muốn khâu!"

Phương Vô Tửu "Đừng ép ta trói muội lại."

Tiêu Hề Hề ngừng đá chân, bắt đầu khóc lớn.Phương Vô Tửu mặc nàng khóc, sau khi dùng rượu khử trùng kim chỉ và vết thương thì bắt đầu khâu vết thương cho Tiêu Hề Hề.Tổng cộng khâu mười hai mũi.Để giảm thiểu nỗi đau cho Tiêu Hề Hề, Phương Vô Tửu khâu rất nhanh.Dù vậy, Tiêu Hề Hề vẫn thấy đau, nước mắt chảy dài trên mặt.Phương Vô Tửu giúp nàng băng bó vết thương, chậm rãi an ủi."

Đừng khóc nữa, khâu xong rồi."

Tiêu Hề Hề khóc nấc lên "Hu hu hu, đau quá!"

Phương Vô Tửu đau lòng khi thấy nàng khóc đáng thương như vậy."

Muội ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh lại sẽ không đau nữa."

Vết thương của Tiêu Hề Hề còn đau, sao nàng có thể ngủ được?Nàng ngấn nước mắt nhìn Phương Vô Tửu, vừa nức nở vừa bàn bạc với y."

Nếu đã khâu vết thương rồi thì đừng bắt ta uống thuốc nữa, được không?"

Phương Vô Tửu xoa đầu nàng, giọng điệu vô cùng dịu dàng nói "Không được."

Tiêu Hề Hề lập tức khóc lớn hơn.Tế Vũ bưng chậu nước trong tay đi ra ngoài, khi thấy Tô tài nhân còn đứng ở hành lang, bèn dừng bước."

Sao Tài nhân vẫn chưa về?"

Các phi tần khác đã về, nhưng Tô tài nhân vẫn chưa đi.Nàng cứ đứng ở hành lang.Tiếng khóc của Quý phi truyền đến tai làm cảm xúc nàng dao động.Lúc này, nàng thấy Tế Vũ bưng chậu nước đầy máu, màu đỏ vô cùng nhức mắt.Nàng không kiềm được hai mắt đỏ lên, gấp gáp hỏi."

Ta không yên tâm nên đứng đây chờ, vết thương của Quý phi nương nương thế nào rồi?"

Tế Vũ thấy nàng quan tâm đến Quý phi như vậy, bèn thả lỏng thái độ "Vừa nãy Phương thái y đã băng bó vết thương cho Quý phi nương nương, vết thương hơi sâu nhưng may là không sâu đến gân cốt."

Nếu gân cốt không sao thì sau này sẽ không cản trở hoạt động bình thường của Quý phi.Tô tài nhân thấy nhẹ nhõm trong lòng."

Có thể truyền lời giúp ta được không?

Ta muốn vào thăm Quý phi nương nương."

Tế Vũ "Người chờ một chút."

Nàng giao chậu nước cho tiểu cung nữ, xoay người đi vào trong.Tiếng khóc của Tiêu Hề Hề dần ngừng lại.Nàng dựa vào giường, hai mắt sưng đỏ, khuôn mặt lấm tấm nước mắt, thỉnh thoảng còn nấc lên, mỗi lần nấc, cơ thể nàng còn hơi run rẩy.Nghe Tế Vũ nói Tô tài nhân cầu kiến, Tiêu Hề Hề nghẹn ngào nói."

Em bảo Tô tài nhân về đi, bây giờ ta không muốn gặp ai hết."

Nếu người ngoài thấy bộ dạng này của nàng, chắc chắn sẽ cười chết mất.Nàng không muốn mất mặt!Tế Vũ hành lễ, bước ra ngoài.Tô tài nhân gấp gáp tiến tới."

Quý phi nương nương nói thế nào?"

Tế Vũ bất đắc dĩ nói "Quý phi nương nương hiện giờ không khỏe, không muốn gặp ai, người vẫn nên về trước đi."

Tô tài nhân thất vọng, nhưng cũng không lo lắng nữa."

Vậy ngày khác ta lại tới, ngươi chăm sóc Quý phi nương nương cho tốt, có việc gì cần ta thì cứ nói với ta."

"Vâng."

Tế Vũ hành lễ, cung kính tiễn Tô tài nhân đi.
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 740: Thế cởi y phục của nàng làm gì?


Mặt trời dần ló dạng trở lại, bầu trời dần sáng hơn.Các thái giám lần lượt thổi tắt đèn lồng.Trong điện Phi Khuyết, Phương Vô Tửu nghe Tiêu Hề Hề kể lại mọi chuyện.Tiêu Hề Hề không muốn lộ chuyện mình biết võ công trước mặt người khác, hơn nữa tối qua nàng mới nôn máu, cơ thể còn khá yếu, nên khi phát hiện hai vũ cơ nhắm vào mình, phản ứng đầu tiên của nàng là lật bàn bỏ chạy, cố gắng không đối đầu trực diện với thích khách.Nào ngờ cuối cùng nàng bị buộc phải ra tay.Những người có mặt chắc hẳn cũng nhận ra nàng biết võ công.Phương Vô Tửu "Hai thích khách đó không quan tâm người khác, mà chỉ muốn giết muội, xem ra bọn chúng tới là vì muội, nhưng tại sao?

Ai hận muội đến như vậy?"

Tiêu Hề Hề khụt khịt mũi, giọng có tiếng nấc."

Nhiều người hận ta lắm, ví như Cảnh phi, Lao phi, còn có Thái hoàng thái hậu."

Phương Vô Tửu bình tĩnh phân tích."

Trong số những người này, Thái hoàng thái hậu có địa vị cao nhất, đồng thời cũng là người ít có khả năng nhất.

Vì bà ấy nghĩ xa hơn những người khác nhất.

Muội bây giờ là công chúa của Nam Nguyệt, là đại diện cho Nam Nguyệt.

Nếu muội bị thích khách giết chết, Nam Nguyệt vương nhất định sẽ đòi công bằng cho muội.

Thái hoàng thái hậu nhất định sẽ nghĩ đến chuyện này.

Bà ấy sẽ không vì lợi ích trước mắt mà dấy lên chiến hỏa hai nước."

Y dừng lại một chút rồi nói thêm."

Nói đi cũng phải nói lại, dù bà ấy muốn giết muội thật cũng sẽ không dùng cách hành thích."

Giết người trong hậu cung có rất nhiều cách, hành thích là cách đơn giản thô bạo nhất, dễ để lại manh mối nhất.Tiêu Hề Hề "Vậy chỉ còn lại Lao phi và Cảnh phi."

Phương Vô Tửu đột nhiên hỏi một câu không liên quan."

Lúc muội bị thích khách cầm đoản đao truy đuổi, có bình hoa lớn suýt đổ trúng người muội, đang yên lành sao bình hoa có thể vừa lúc đổ về phía muội chứ?"

Tiêu Hề Hề chỉ để tâm đến việc chạy trốn, nào có thời gian quan tâm chuyện bình hoa?"

Có lẽ bọn họ vô tình làm đổ bình hoa khi chạy trốn."

Phương Vô Tửu "Muội không thấy ai đụng ngã sao?"

Tiêu Hề Hề lắc đầu.Phương Vô Tửu không hỏi thêm nữa.Y đứng dậy nói "Muội nghỉ ngơi cho tốt, ta đi sắc thuốc cho muội."

Tiêu Hề Hề đột nhiên rưng rưng nước mắt cầu xin "Lần này có thể sắc ít một chút được không?"

Phương Vô Tửu cười cười "Được."

Một từ đơn giản làm Tiêu Hề Hề thấy như được ân xá.Nàng lập tức thả lòng, bắt đầu được nước làm tới."

Có thể đừng sắc thuốc đắng nữa được không?"

Phương Vô Tửu "Được."

Tiêu Hề Hề "Có thể không uống thuốc được không?"

Phương Vô Tửu "Không được."

Tiêu Hề Hề "Hu hu hu ~"Sau khi Phương Vô Tửu rời khỏi điện Phi Khuyết, y đi sắc thuốc trước, sau đó sai người mang đến cho Tiêu Hề Hề, rồi mới đi tìm Tiêu Lăng Phong hỏi thăm tiến độ điều tra.Y không gạt Tiêu Hề Hề, lần này y sắc thuốc với lượng vừa đủ, cũng không quá đắng.Tiêu Hề Hề một hơi uống cạn.Nàng nhai mứt trái cây, mơ hồ hỏi."

Bây giờ là lúc nào rồi?"

Mắt Bảo Cầm khi thấy Quý phi bị thương, đau lòng đến chảy nước mắt, nên mắt vẫn còn hơi đỏ.Lúc này tâm trạng của nàng đã bình tĩnh trở lại.Nàng quay sang nhìn đồng hồ cát bên ngoài nói "Đã gần trưa rồi."

Mắt Tiêu Hề Hề sáng lên "Không phải đến giờ ăn trưa rồi sao?"

Bảo Cầm bất đắc dĩ "Người vừa mới trải qua chuyện đáng sợ như vậy, không cần nghỉ ngơi một lát rồi mới ăn ư?"

Tiêu Hề Hề "Với ta mà nói, chuyện gì cũng có thể chậm trễ, nhưng ăn uống không thể chậm trễ dù chỉ là một phút!"

"Được rồi, nô tỳ đi chuẩn bị bữa trưa cho người."

Vì chú ý đến vết thương của Quý phi nên bữa trưa tương đối thanh đạm, Tế Vũ còn đặc biệt nấu một nồi canh chân giò hầm đậu, nghe nói món canh này có tác dụng thúc đẩy vết thương mau lành.Tiêu Hề Hề rất thích món canh chân giò hầm đậu này.Chân giò được hầm đến khi mềm, nước canh có màu trắng sệt, chứa đầy collagen.Nàng ăn hết nồi canh, không chừa một miếng nào.Nhóm người của Hoàng đế theo dự định đến tối mới đi săn về.Tuy nhiên Hoàng đế bất ngờ nhận được tin Quý phi bị hành thích lại còn bị thương.Hoàng đế lập tức kết thúc chuyến đi săn, không chậm trễ một giây, lập tức bỏ lại đại quân, phi ngựa trở về hành cung.Triệu Hiền dẫn cấm quân cưỡi ngựa theo sát.Sau khi về tới hành cung, Lạc Thanh Hàn đi thẳng đến điện Phi Khuyết.Vì xảy ra chuyện hành thích nên số lượng cấm quân trong hành cung tăng gấp ba lần, khắp nơi đều có cấm quân tuần tra.Bọn họ thấy Hoàng đế đột nhiên trở về, ai nấy đều giật mình vội vàng hành lễ.Lạc Thanh Hàn không nhìn ai khác, sải bước vào điện Phi Khuyết, đi thẳng đến phòng ngủ, lại thấy người mình mong nhớ đang nằm trên giường ôm chăn ngủ ngon lành.Tư thế ngủ của Tiêu Hề Hề vẫn buông thả như trước.Nàng nằm giang rộng chân tay trên giường, nửa chăn rơi xuống đất, chỉ còn một góc chăn che bụng, hai chân lộ ra ngoài, ống quần bên trái bị cuốn xếp chồng lên nhau ở đầu gối, để lộ một phần bắp chân trắng nõn thon thả.Nàng nhắm mắt, hàng mi dài rũ xuống, miệng hơi mở, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy chất lỏng trong suốt từ khóe miệng chảy ra.Lạc Thanh Hàn ngồi xuống bên giường.Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của nàng, trái tim treo lơ lửng của hắn cuối cùng cũng có thể đặt xuống.Ánh mắt hắn rời khỏi khuôn mặt nàng, dừng lại ở cánh tay phải của nàng.Nghe nói nàng bị thương ở cánh tay, nhưng không thể thấy gì qua lớp y phục.Hắn đưa tay muốn kéo cổ áo nàng xuống, xem vết thương trên cánh tay nàng.Kết quả mới cởi được một nửa, Tiêu Hề Hề đã tỉnh lại.Nàng ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt.Một lúc sau, nàng ngờ nghệch nói."

Ta bị thương rồi, không thể hầu hạ bệ hạ được."

Lạc Thanh Hàn "Ta không bảo nàng hầu hạ ta."

Tiêu Hề Hề nhìn xuống chiếc áo bị cởi một nửa của mình.Nếu không muốn nàng hầu hạ, thế cởi y phục của nàng làm gì?Lạc Thanh Hàn giải thích "Ta chỉ muốn xem vết thương của nàng."

Tiêu Hề Hề lộ ra vẻ mặt "ta hiểu mà"."

Ừm ừm, ở tuổi này của chàng đều như thế, ta hiểu mà."

Lạc Thanh Hàn "......"

Cứ cảm thấy trong đầu nữ nhân này luôn có vài thứ không mấy đàng hoàng.Hắn giúp nàng mặc lại y phục, mặt không biểu cảm hỏi."

Vết thương của nàng còn đau không?

Thái y nói thế nào?"

Tiêu Hề Hề chống một tay lên giường, ngồi dậy bĩu môi "Đau chết đi được!

Đau đến phát khóc, nước mắt đầm đìa."

Lạc Thanh Hàn thấy hai mắt nàng còn hơi đỏ, biết nàng không hề nói dối, nhất định là rất đau.Hắn sờ mặt nàng, giọng nói dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra."

Đáng lẽ ta không nên bỏ nàng ở lại hành cung, xin lỗi."

Tiêu Hề Hề nắm tay hắn, ậm ừ nói."

Ta không chấp nhận xin lỗi bằng lời nói, ta cần bồi thường vật chất, lợn rừng của ta đâu?"

Lạc Thanh Hàn "Đã sai người đưa tới thiện phòng rồi."

Biết có lợn rừng, Tiêu Hề Hề hài lòng buông tay hắn, vui vẻ hoan hô."

Hay quá, tối nay có lợn rừng ăn rồi!"

Lạc Thanh Hàn cũng không nhắc nàng, trong tình trạng này thì có lẽ nàng không thể ăn lợn rừng được, hắn chỉ bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, hắn còn phải đi xử lý chuyện hành thích.
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 741: Tự gây mâu thuẫn


Lạc Thanh Hàn triệu Tiêu Lăng Phong và Phương Vô Tửu đến hỏi chuyện.

Hai người đều không phải đương sự, chỉ có thể miêu tả lại theo lời người khác nói.Tiêu Lăng Phong "Hai thích khách đều là người nước Liêu, nước Liêu có thù với nước ta, mạt tướng nghi ngờ lần hành thích này có thể là do nước Liêu cố ý làm ra."

Lạc Thanh Hàn "Liêu vương muốn báo thù thì nên nhắm vào trẫm, Quý phi là công chúa của Nam Nguyệt, giết nàng có ích gì?"

Tiêu Lăng Phong nghĩ ngợi hồi lâu, bèn nói ra suy đoán của mình."

Giết Quý phi, một là có thể khiến Hoàng thượng mất đi người mình yêu, hai là có thể khơi dậy tranh chấp giữa Đại Thịnh và Nam Nguyệt, một tên hai nhạn!"

Lạc Thanh Hàn trầm mặc, như thể đang suy nghĩ.Phương Vô Tửu "Tiêu tướng quân nói có lý, nhưng vi thần có một chuyện vẫn không rõ."

Lạc Thanh Hàn "Nói đi."

Phương Vô Tửu "Mũi tên bắn trúng Quý phi có độc, nhưng chất độc chỉ làm bất tỉnh trong thời gian ngắn, không hại đến tính mạng.

Nếu người Liêu muốn giết chết Quý phi thì tại sao không dùng kịch độc có thể lấy mạng ngay lập tức?"

Tiêu Lăng Phong không trả lời được.Nếu mũi tên tẩm kịch độc thì khả năng thành công chắc chắn cao hơn, thích khách chắc chắn biết rõ điểm này.Chuyện này quả thật hơi kỳ lạ.Phương Vô Tửu "Thích khách không dùng kịch độc, nghĩa là bọn chúng không hề muốn giết Quý phi, hành thích chỉ là mục đích giả, bọn họ còn có mục đích khác."

Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một chút, quyết định gọi Cảnh phi, Lý phi, Tô tài nhân và Thiệu lương nhân tới, các nàng đều là những người trải qua vụ hành thích, hỏi các nàng nhất định sẽ giúp bọn họ hiểu rõ toàn bộ câu chuyện.Bốn phi tần hơi kinh ngạc, không ngờ Hoàng đế lại về hành cung sớm như vậy.Bốn phi tần hành lễ.Đôi mắt xinh đẹp của Cảnh phi ngập nước, giọng điệu buồn bã."

Hoàng thượng, thần thiếp suýt nữa là không gặp được ngài rồi."

Thiệu lương nhân cũng dùng khăn tay lau khóe mắt, run giọng nói."

Hai thích khách kia rất hung ác, thần thiếp chưa từng gặp phải chuyện này, may là Hoàng thượng trở về sớm, nếu không cả ngày hôm nay thần thiếp không thể nào yên lòng được."

Lý phi thật ra cũng rất sợ, nhưng nàng nhìn thoáng là biết Hoàng đế hoàn toàn không quan tâm nàng có sợ hay không, cho nên dứt khoát không nói lời nào.Tô tài nhân cúi đầu không nói.Lạc Thanh Hàn không để ý tới Cảnh phi và Thiệu lương nhân đang kêu gào, mà nhìn Tiêu Lăng Phong bên cạnh, ra hiệu cho ông đặt câu hỏi.Tiêu Lăng Phong tiến lên một bước, chắp tay với bốn phi tần."

Mạt tướng phụng lệnh điều tra chuyện hành thích, có vài chuyện cần bốn vị nương nương giải đáp, hy vọng các vị nương nương có thể thành thật trả lời."

Cảnh phi gật đầu "Trong hành cung đột nhiên xảy ra chuyện này, bổn cung cũng hy vọng có thể nhanh chóng tra rõ chân tướng, bằng không bổn cung không yên lòng được, Tiêu tướng quân có chuyện muốn hỏi thì cứ hỏi, bổn cung sẽ trả lời hết những gì mình biết."

Tiêu Lăng Phong "Xin hỏi tại sao các vị nương nương lại truyền vũ cơ?"

Cảnh phi cau mày "Ngươi đang nghi ngờ bổn cung sao?"

Tiêu Lăng Phong "Nương nương nghĩ nhiều rồi, mạt tướng đang làm theo lệ thôi."

Cảnh phi liếc nhìn Hoàng đế, thấy sắc mặt Hoàng đế vô cảm, không nhìn ra vui giận, chỉ đành hậm hực giải thích."

Bổn cung nghe nói Tô tài nhân muốn gảy khúc cho Quý phi nương nương nghe, bổn cung thấy chỉ nghe khúc thôi thì quá đơn điệu, nên mới gọi hai vũ cơ tới để góp vui.

Bổn cung không biết hai vũ cơ được gọi tới là thích khách, cầu xin Hoàng thượng minh xét!"

Tiêu Lăng Phong thuận thế nhìn sang Thiệu lương nhân."

Xin hỏi tại sao người lại cùng Cảnh phi đến gặp Quý phi?"

Thiệu lương nhân "Ta rảnh rỗi không có gì làm nên đến tìm Cảnh phi nói chuyện, vừa hay nghe nói Quý phi bị bệnh nên cùng Cảnh phi đến thăm Quý phi nương nương."

Tiêu Lăng Phong hỏi "Người thân với Cảnh phi lắm sao?"

Thiệu lương nhân cụp mắt "Cảnh phi là người khoan dung nhân hậu, ngày thường rất quan tâm ta."

Lý phi nghe vậy không khỏi trợn mắt, giả tạo!Cái trợn mắt này của nàng bị Tiêu Lăng Phong bắt được.Tiêu Lăng Phong nhìn nàng "Người có gì muốn nói?"

Nét mặt Lý phi cứng đờ.Nàng nhanh chóng thu lại nét mặt "Bổn cung không có gì muốn nói."

Cuối cùng Tiêu Lăng Phong nhìn về phía Tô tài nhân, hỏi nàng có biết gì không.Tô tài nhân luôn cúi đầu, nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.Nàng cắn môi dưới, như thể đã hạ quyết tâm gì đó, ánh mắt kiên quyết."

Ta không biết thích khách làm sao trà trộn vào được, nhưng ta có chuyện muốn nói."

Tiêu Lăng Phong lập tức nói "Mời người nói."

Tô tài nhân liếc nhìn Thiệu lương nhân trước rồi nói."

Lúc thích khách tấn công Quý phi, ta nhìn thấy ... ta nhìn thấy Thiệu lương nhân cố ý đẩy bình hoa, bình hoa đó đúng lúc chặn đường của Quý phi, suýt nữa đã hại chết Quý phi nương nương!"

Nghe vậy, nét mặt Thiệu lương nhân thay đổi rõ rệt.Nàng không do dự phủ nhận "Không có!

Thần thiếp không đẩy bình hoa, thần thiếp vô tội, cầu xin Hoàng thượng minh xét!"

Tô tài nhân "Lúc đó Cảnh phi nương nương ở cùng Thiệu lương nhân, hẳn là Cảnh phi nương nương cũng nhìn thấy."

Cảnh phi lắc đầu "Không có, lúc đó thần thiếp quá sợ hãi, chỉ lo chạy trốn nên không nhìn thấy gì cả."

Tô tài nhân khó tin nhìn nàng "Sao nương nương không chịu nói thật?"

Cảnh phi bất lực "Bổn cung nói đều là sự thật, bổn cung quả thật không để ý là ai đẩy ngã bình hoa."

Tô tài nhân gấp gáp "Lúc đó người ở gần Thiệu lương nhân như vậy, không thể nào không nhìn thấy được!"

Thiệu lương nhân rưng rưng nước mắt nhìn nàng "Cảnh phi nương nương rõ ràng đang nói thật, tại sao ngươi không tin?

Lẽ nào ngươi nhất quyết muốn Cảnh phi nương nương chỉ nhận ta mưu hại Quý phi nương nương thì mới cam tâm sao?"

Tô tài nhân "Không phải vậy, các người nói dối, Cảnh phi nương nương chắc chắn đang bao che cho ngươi!"

Cảnh phi cau mày "Tô tài nhân, ngươi chẳng những vu khống Thiệu lương nhân, còn muốn vu khống bổn cung, rốt cuộc ngươi đang có ý đồ gì?

Lẽ nào người đẩy bình hoa muốn mưu hại Quý phi nương nương chính là ngươi?

Ngươi cố tình vu khống bổn cung và Thiệu lương nhân là để qua mắt người khác!"

Mặt Tô tài nhân đỏ bừng "Thần thiếp không có!

Những gì thần thiếp nói đều là sự thật, thần thiếp có thể thề, nếu có nửa lời giả dối thì thần thiếp sẽ bị sét đánh!"

Thấy ba người sắp cãi nhau, Lạc Thanh Hàn lạnh lùng ngắt lời."

Đủ rồi!"

Ba người đồng thời im lặng, không dám nói thêm.Tiêu Lăng Phong nhìn Lý phi là người duy nhất đứng ngoài cuộc, cung kính hỏi."

Nương nương có thấy ai đẩy ngã bình hoa không?"

Ánh mắt của Lý phi lần lượt quét qua Cảnh phi, Tô tài nhân và Thiệu lương nhân, cuối cùng dừng lại ở Tô tài nhân.Tô tài nhân thấp thỏm bất an.Rất lâu sau mới nghe thấy Lý phi lên tiếng."

Lúc thích khách tấn công, Tô tài nhân là người có phản ứng đầu tiên, cầm tỳ bà trên tay đánh bất tỉnh một thích khách, sau đó Tô tài nhân không ngần ngại dùng thân mình bảo vệ Quý phi, nói thật, nếu Tô tài nhân muốn mưu hại Quý phi nương nương thì cần gì làm những chuyện này?

Không phải tự gây mâu thuẫn sao?"
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 742: Tự lo cho bản thân


Cảnh phi không nói nữa.

Thiệu lương nhân mím môi "Có lẽ Tô tài nhân cố ý làm vậy?

Một mặt giả vờ cứu người, một mặt âm thầm hại người, như vậy dù Quý phi nương nương có bị bình hoa đập trúng, cũng không có ai nghi ngờ nàng ta."

Lúc này, Phương Vô Tửu chậm rãi nói."

Theo lời người nói thì lẽ ra Tô tài nhân không nên nói gì, giả như không biết gì, tận sức hạ thấp cảm giác tồn tại để xóa tan nghi ngờ, tại sao Tô tài nhân lại cố ý nhắc đến bình hoa?

Đây không phải đang tự gây rắc rối cho mình sao?!"

Thiệu lương nhân không nói nên lời, cuối cùng chỉ đành nghiến răng nhấn mạnh."

Mặc kệ Tô tài nhân nghĩ thế nào, dù sao thần thiếp cũng vô tội, ngày thường thần thiếp không có thù gì với Quý phi nương nương, tuyệt đối không cần phải mạo hiểm mưu hại Quý phi nương nương!"

Lý phi nhướng mày "Nhưng bổn cung tận mắt nhìn thấy là ngươi đẩy bình hoa."

Ai nấy sững người.Bầu không khí ngưng trệ trong chốc lát, sau đó giọng nói gấp gáp của Thiệu lương nhân vang lên "Thần thiếp không có!"

Lý phi kiên quyết nói "Bổn cung nhìn thấy rồi, lúc đó ngươi giả vờ quá sợ hãi không biết trốn đường nào, trong lúc chạy trốn còn giơ tay đẩy bình hoa một cái."

Nàng vừa nòi vừa giơ tay phải lên, bắt chước động tác đẩy bình hoa của Thiệu lương nhân.Tô tài nhân lập tức nói theo "Đúng vậy, Thiệu lương nhân đẩy như vậy, thần thiếp cũng nhìn thấy."

Thiệu lương nhân mắt ngấn nước nhìn hai người, như thể mình đã chịu ấm ức rất lớn."

Hai người ... hai người tại sao lại bắt tay hãm hại thần thiếp?!"

Lý phi xòe tay "Như ngươi vừa nói, ngày thường bổn cung không có thù gì với ngươi, tại sao phải mạo hiểm hãm hại ngươi?

Ngươi không có động cơ mưu hại Quý phi nương nương, mà bổn cung cũng không có động cơ hãm hại ngươi."

Thiệu lương nhân quỳ trên đất, đau lòng buồn bã nhìn Hoàng đế."

Thần thiếp thật sự vô tội, cầu xin Hoàng thượng minh xét!"

Lạc Thanh Hàn nhìn Cảnh phi, trầm giọng hỏi."

Nàng chắc chắn nàng không nhìn thấy Thiệu lương nhân đẩy bình hoa?"

Ánh mắt Cảnh phi lóe lên "Thần thiếp ... thần thiếp không biết."

Lạc Thanh Hàn "Không biết?"

Cảnh phi "Lúc đó thần thiếp quá sợ hãi, đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh xung quanh, cho nên thần thiếp không biết Thiệu lương nhân có đẩy bình hoa hay không."

Lý phi cười lạnh "Nhưng chẳng phải vừa nãy ngươi nói Tô tài nhân vu khống Thiệu lương nhân sao?"

Cảnh phi bào chữa "Ta và Thiệu lương nhân đều sống trong cung Nghênh Phúc, ngày thường qua lại khá nhiều, đương nhiên tin tưởng nàng hơn, còn chuyện nàng có mưu hại Quý phi hay không, thì ta làm sao biết được?!"

Lời này của Cảnh phi đã gạt sạch sẽ liên can.Thiệu lương nhân khó tin nhìn nàng "Cảnh phi nương nương, sao người có thể nói như vậy?!"

Cảnh phi tránh ánh mắt nàng."

Bổn cung chỉ nói sự thật mà thôi."

Môi Thiệu lương nhân run run, như có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói được gì, chỉ có thể cúi đầu ôm mặt khóc.Lạc Thanh Hàn "Giam Thiệu lương nhân trước, sau khi về kinh giao nàng ta cho Thận Hình Ti thẩm vấn."

Thiệu lương nhân nghe vậy, sắc mặt tức thì tái nhợt.Nàng sợ hãi hét lên."

Đừng mà!

Cầu xin Hoàng thượng minh xét, thần thiếp thật sự vô tội, cầu xin Hoàng thượng đừng giao thần thiếp cho Thận Hình Ti!"

Lạc Thanh Hàn "Giải xuống, trông chừng cho kỹ, không được để nàng ta chết."

Tiêu Lăng Phong "Vâng."

Ông gọi hai cấm quân kéo Thiệu lương nhân đang khóc la không ngừng ra ngoài.Trước khi ra ngoài, Thiệu lương nhân vẫn hét lên."

Thần thiếp vô tội!

Cầu xin Hoàng thượng minh xét!

Cảnh phi nương nương cứu ta!"

Nghe thấy sáu chữ cuối cùng, mọi người có mặt đều nhìn Cảnh phi.Da đầu Cảnh phi tê dại, muốn giải thích nhưng nàng cảm thấy làm vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, chỉ đành cười gượng.Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng."

Nàng tự lo cho bản thân mình đi."

Nói xong, hắn phất tay ra hiệu cho mọi người lui xuống.Ba phi tần rời khỏi điện Phi Khuyết.Nụ cười dịu dàng thường ngày trên mặt Cảnh phi không còn nữa.Nàng lạnh lùng nhìn Tô tài nhân, giễu cợt nói."

Tô tài nhân giỏi thật, biết không dễ lấy lòng Hoàng thượng nên quay sang lấy lòng Quý phi.

Chiêu đi đường vòng này hay thật, chỉ không biết kết cục cuối cùng của ngươi có tốt hơn Thiệu lương nhân chút nào không?!"

Tô tài nhân cũng không phản bác, nàng chỉ hành lễ, cụp mi bình tĩnh nói."

Thần thiếp đa tạ Cảnh phi nương nương nhắc nhở."

Cảnh phi như đấm vào gối bông, trong lòng càng thêm khó chịu.Nhưng nàng biết mình không thể trút cơn giận này, ít nhất là không phải bây giờ.Hiện giờ nàng chỉ có thể nhịn.Chờ mà xem, xem nàng xử lý ả tiện nhân này thế nào!Cảnh phi hất khăn thêu, sắc mặt sa sầm bỏ đi.Lý phi cười như có như không nhìn Tô tài nhân."

Thú vị thật."

Tô tài nhân vẫn cúi đầu "Đa tạ Lý phi nương nương vừa nãy đã nói giúp thần thiếp, thần thiếp xin ghi nhớ ân tình này, sau này nhất định sẽ trả cho người."

Lý phi cười lạnh "Bổn cung không giúp ngươi, bổn cung chỉ không chịu nổi bộ dạng tự cho mình là đúng của Cảnh phi mà thôi."

Tô tài nhân "Dù thế nào thì người cũng đã giúp thần thiếp."

Lý phi thấy nàng hiểu chuyện như vậy, thuận tiện nhắc nhở."

Hôm nay ngươi đắc tội Cảnh phi, sau này cẩn thận một chút."

Nói xong nàng quay người bỏ đi.Tô tài nhân hơi khom người nói "Thần thiếp cung tiễn Lý phi nương nương."

Đội quân bị Hoàng đế bỏ lại cuối cùng cũng quay về.Tuy Hoàng đế không cho ai bàn tán, nhưng hành cung chỉ có bao lớn, rất nhiều chuyện dễ bị truyền ra ngoài.Cuối cùng, mọi người đều biết chuyện Quý phi bị hành thích.Buổi tối, Cảnh phi và Lý phi dẫn các phi tần với một nhóm nữ quyến đến thăm Quý phi bị thương.Lúc này hai mắt Tiêu Hề Hề đã hết đỏ, tinh thần khá tốt, nhưng sắc mặt vẫn kém, chủ yếu là do tối qua nàng nôn máu, hôm nay bị thương, mất quá nhiều máu, nên sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.Nàng cảm tạ mọi người đã đến thăm.Đôi bên nói vài lời.Mọi người không muốn quấy rầy Quý phi dưỡng thương nên nhanh chóng rời đi.Chỉ có Tô tài nhân chủ động ở lại.Nàng ngấn nước mắt, nghẹn ngào nói."

Lần này may nhờ có Quý phi nương nương cứu giúp, nếu không có người giúp thần thiếp đỡ mũi tên, có lẽ thần thiếp đã mất mạng rồi."

Tiêu Hề Hề "Không đến mức đó, bổn cung chỉ giơ tay chặn lại thôi, hơn nữa là cô giúp bổn cung chặn đao trước, trước đó cô cũng dùng tỳ bà đánh thích khách bất tỉnh, nếu phải nói cảm ơn thì cũng phải là bổn cung cảm ơn cô."

Tô tài nhân lắc đầu "Không phải vậy, thần thiếp vốn không giúp được gì cho người, dù lúc đó không có thần thiếp, dựa vào thân thủ của người thì hai thích khách kia hẳn là không thể làm người bị thương, là thần thiếp làm liên lụy người, tất cả đều là lỗi của thần thiếp."

Nàng nói xong thì không kìm được nước mắt.Tiêu Hề Hề thấy nàng khóc thảm thiết, thầm nghĩ nếu nàng là nam nhân, lúc này sẽ ôm Tô tài nhân vào lòng an ủi.Tiếc thay nàng lại là con gái.
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 743: Ăn xong chùi mép


Tiêu Hề Hề "Đừng khóc nữa, chuyện này không liên quan tới cô, đều là lỗi của hai thích khách kia."

Tô tài nhân dùng khăn lụa lau mắt, nói "Là thần thiếp thất lễ, mong nương nương tha tội."

Ngoài cửa vang lên tiếng báo."

Hoàng thượng giá đáo!"

Lạc Thanh Hàn bước vào.Tô tài nhân vội đứng dậy hành lễ "Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng."

Tiêu Hề Hề cũng muốn đứng dậy nhưng bị Lạc Thanh Hàn ngăn lại."

Nàng đừng động đậy, nằm im đó."

Tiêu Hề Hề lại an tâm nằm xuống.Ánh mắt Lạc Thanh Hàn quét qua Tô tài nhân "Nghe nói lần này Quý phi bị hành thích là nàng liều mạng cứu Quý phi?"

Tô tài nhân cúi đầu "Thần thiếp không cứu được Quý phi nương nương, mà ngược lại là Quý phi nương nương đã cứu thần thiếp."

Lạc Thanh Hàn không nói thêm gì nữa, chỉ phất tay.Tô tài nhân hiểu ý, biết điều lui ra ngoài.Từ đầu đến cuối, nàng không hề nhìn Hoàng đế một lần, cả quá trình luôn cư xử đúng mực.Lạc Thanh Hàn ngồi xuống bên giường, thản nhiên nói."

Tô tài nhân này có vẻ là người hiểu chuyện."

Tiêu Hề Hề lập tức bĩu môi, bất mãn nói "Lẽ nào ta không hiểu chuyện?"

Lạc Thanh Hàn cười nói "Nàng đang ghen đấy à?"

Tiêu Hề Hề quay lưng lại với hắn.Lạc Thanh Hàn thấy vậy, khóe miệng cong lên.Hắn từ sau ôm nàng, cúi đầu hôn lên mặt nàng."

Ta chỉ muốn hỏi nàng, nếu nàng thấy Tô tài nhân này dùng được, sau này để nàng ta đi theo nàng, giúp nàng xử lý những việc vặt trong cung."

Tiêu Hề Hề than thở "Người ta là một cô nương, sao lại bắt người ta đi theo ta?

Ta đâu phải Hoàng đế, đâu sủng ái người ta được."

Lạc Thanh Hàn "Mùi chua nồng quá."

Tiêu Hề Hề "Phải đó phải đó, chua chết ta rồi."

Lạc Thanh Hàn không nhịn được trước biểu cảm đáng yêu của nàng, lần nữa hôn lên mặt nàng."

Nàng không muốn thì thôi vậy."

Tiêu Hề Hề "Trước đó Đại sư huynh từng nhắc nhở ta, Tô tài nhân này không đơn giản, thật ra ta không hiểu nổi nàng ta, nàng ta hết lần này đến lần khác giúp đỡ ta, ta còn tưởng nàng ta muốn lợi dụng quan hệ với ta để đứng vững trong cung, nhưng ta thấy chuyện không đơn giản như vậy, ta không hiểu được rốt cuộc nàng ta muốn gì?"

Nếu Tô tài nhân muốn tranh sủng, vừa rồi Hoàng đế đến trước mặt nàng, Tô tài nhân không nhìn lấy một lần, cứ luôn cụp mắt nhìn xuống, sau đó dứt khoát rời đi, không hề lưu luyến chút nào.Dáng vẻ đó thật sự không có vẻ gì là có hứng thú với Hoàng đế.Trước đó Lạc Thanh Hàn chưa từng để ý đến Tô tài nhân, mãi đến lễ sắc phong, Tô tài nhân nhắc nhở Quý phi một câu, xem như là có ân với Quý phi, sau khi Hoàng đế biết chuyện này mới biết có một người như Tô tài nhân tồn tại.Lần đi săn này sở dĩ hắn mang theo Tô tài nhân là vì thay Quý phi báo đáp ân tình kia.Lạc Thanh Hàn nghe Tiêu Hề Hề nói xong, không suy nghĩ gì bèn nói."

Nếu nàng thấy nàng ta khả nghi, thế ta sai người đưa nàng ta rời cung."

Tiêu Hề Hề hừ một tiếng "Không phải vừa rồi chàng khen người ta hiểu chuyện sao?

Bây giờ sao lại muốn đưa người ta rời cung rồi?

Quả nhiên nam nhân đều là móng heo!"

Lạc Thanh Hàn "......"

Tiêu Hề Hề liếc hắn một cái "Sao chàng không nói gì?

Chàng chột dạ rồi à?"

Lạc Thanh Hàn thật sự không biết nên nói gì mới tốt, bèn gượng ép đổi chủ đề."

Buổi tối nàng muốn ăn gì?"

Tiêu Hề Hề "Chàng đổi chủ đề hơi gượng ép rồi đó."

Lạc Thanh Hàn "Muốn ăn thịt lợn rừng không?"

Tiêu Hề Hề "Muốn!"

Lạc Thanh Hàn "Lần này ta không chỉ săn được lợn rừng, còn săn được nai rừng."

Tiêu Hề Hề "Tuyệt vời!

Bệ hạ lợi hại quá!"

Chủ đề chuyển hướng thành công.Buổi tối, Tiêu Hề Hề được ăn thịt lợn rừng và nai rừng như ý muốn, nhưng vì vẫn còn bị thương nên nàng không thể ăn nhiều.Lạc Thanh Hàn chỉ cho nàng nếm mỗi thứ một chút.Đối với Tiêu Hề Hề, nếm thử một chút sao mà đủ được?Để được ăn nhiều hơn, nàng vứt bỏ liêm sỉ, ôm Hoàng đế điên cuồng làm nũng.Lạc Thanh Hàn vừa hưởng thụ nũng nịu của nàng, vừa lạnh lùng từ chối yêu cầu ăn thêm thịt của nàng.Ăn xong chùi mép, đồ trai tồi!Sau khi Tiêu Hề Hề bị đối xử tệ bạc lại không có chỗ kêu oan, cuối cùng chỉ đành hậm hực vứt bỏ Hoàng đế, xoay người bỏ chạy.Tiếc thay còn chưa kịp chạy xa thì bị Hoàng đế bắt về.Lạc Thanh Hàn "Đến giờ uống thuốc rồi."

Tiêu Hề Hề vô cùng đau lòng giận dỗi "Không cho ăn thịt thì thôi, còn ép ta uống thuốc, chàng có phải người không?!"

Lạc Thanh Hàn "Ta không phải người, ta là ác ma."

Tiêu Hề Hề "Ta ghét ác ma!"

Lạc Thanh Hàn "Nàng còn lằng nhằng, ác ma sẽ dùng miệng đút thuốc cho nàng."

Tiêu Hề Hề "......"

Tên ác ma này không chỉ tồi còn vô liêm sỉ, đáng sợ quá rồi!Nàng cầm bát thuốc từ tay ác ma, bịt mũi một hơi uống hết.Lạc Thanh Hàn đặt hai miếng mứt trái cây vào tay nàng.Nàng ăn hết mứt trái cây, súc miệng rồi lên giường ngủ với ác ma tồi.Cuộc săn mùa thu dự kiến kéo dài ba ngày hai đêm, nhưng vì xảy ra chuyện hành thích nên không còn ai có ý định muốn đi săn, nên Hoàng đế đã kết thúc sớm chuyến đi săn.Mọi người hùng dũng trở về Thịnh Kinh.Vụ án hành thích vẫn đang được điều tra.Nhưng dù có tra thế nào cũng không thể tìm ra chủ mưu đứng sau.Ngược lại phía bên Thiệu lương nhân có thêm manh mối.Nàng không chịu được thủ đoạn thẩm vấn của Thận Hình Ti, nên nói ra chân tướng.Nàng thừa nhận mình đụng trúng bình hoa nhưng khẳng định mình không cố ý làm như vậy.Thận Hình Ti trình bản lời khai của Thiệu lương nhân lên Hoàng đế.Lạc Thanh Hàn liếc mắt đọc xong bản lời khai.Thiệu lương nhân nói lúc đó nàng quá sợ hãi, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, chỉ có thể dựa vào cảm tính tìm đường chạy, vô tình đụng trúng bình hoa, nàng không ngờ bình hoa ngã đúng về phía Quý phi.Rốt cuộc chân tướng thế nào, chỉ trong lòng nàng biết rõ.Lạc Thanh Hàn buông bản lời khai, lạnh nhạt nói "Giáng Thiệu lương nhân làm Tuyển thị, đánh hai mươi trượng, đày vào lãnh cung."

Hai mươi trượng không lấy được mạng của Thiệu lương nhân, nhưng sẽ khiến nàng khó chịu trong thời gian dài.Kế đó, hắn ban thêm hai thánh chỉ."

Tô tài nhân có công bảo vệ Quý phi, thăng làm Tiệp dư, ban phong hiệu Mẫn, chuyển đến Tuế Vãn Các."

"Cảnh phi cấm túc một tháng."

Ngay khi ba thánh chỉ được tuyên bố, ai nấy trong hậu cung đều vô cùng sốc.Cảm giác tồn tại của Thiệu lương nhân khá thấp, không ai quan tâm chuyện nàng bị phạt trượng, bị giáng cấp.Chuyện mà mọi người quan tâm là hai thánh chỉ cuối cùng.Tô tài nhân mới vào cung bao lâu đâu, sao đột nhiên được thăng làm Tiệp dư?Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là nàng không có công sinh hoàng tự, cũng không có công hầu hạ Hoàng đế, mà vì có công bảo vệ Quý phi.Đây là chuyện gì?

Dù Quý phi được sủng ái thế nào cũng chỉ là phi tần, dù Tô tài nhân bảo vệ nàng thì cùng lắm cũng là khen thưởng một ít, sao có thể vì chuyện này mà thăng chức vị?

Chuyện này không hợp quy tắc!Điều khó hiểu hơn nữa là tại sao Hoàng đế lại cấm túc Cảnh phi?

Cảnh phi đã làm gì sai?
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 744: Không ai dám tranh với nàng


Dù mọi người không biết vì sao Cảnh phi bị phạt, nhưng mọi người đều hiểu một chuyện —
Chỉ cần có thể lấy lòng Quý phi, thì sẽ có cơ hội trèo cao.Tô tiệp dư là một ví dụ sống điển hình.Điều này cũng cho thấy Hoàng đế sủng ái Quý phi đến mức nào.Các phi tần đương nhiên là đố kỵ ghen tức, các phi tần cấp bậc cao thì không nói tới, các nàng giữ thân phận, không muốn người khác coi thường mình.Nhưng các phi tần cấp bậc thấp lại không thể ngồi yên.Để trở thành Tô tiệp dư thứ hai, các nàng liều mình luồn cúi, đến cung Vân Tụ cố lấy lòng Quý phi.Nhất thời cung Vân Tụ náo nhiệt như phố phường.Tiêu Hề Hề bị ồn ào làm đau cả đầu, bèn dứt khoát lấy cớ dưỡng thương đóng cửa không tiếp khách.Mọi chuyện lẽ ra nên kết thúc ở đây, nhưng không hiểu sao chuyện này lại lan truyền ra ngoài cung, ban đầu mọi người chỉ nói Hoàng đế vô cùng sủng ái Quý phi, hậu cung không ai sánh bằng, sau đó ngày càng phóng đại hơn, lời đồn dần thay đổi.Có người nói Quý phi độc sủng, đè đầu các phi tần khác, các phi tần khác thật đáng thương khi phải hạ thấp tôn nghiêm, dựa vào Quý phi để tồn tại.Còn có người nói Quý phi cố ý hãm hại các phi tần khác, đã có vài phi tần đắc tội với Quý phi, sau đó bị phạt trượng bị giáng chức, kết cục rất thê lương.Hậu cung hiện giờ là thiên hạ của Quý phi, không ai dám tranh với nàng.Các quan Ngự sử cảm thấy chuyện này không thể kéo dài, lần lượt viết tấu chương dâng lên Hoàng đế, hy vọng Hoàng đế có thể kiềm chế hành vi của Quý phi, ngăn Quý phi làm loạn quy tắc trong hậu cung.Các tấu chương với luận điểm hùng hồn đầy đủ, cuối cùng chủ đề lại quay về vấn đề lập hậu.Ngự sử cho rằng sở dĩ Quý phi có thể một tay che trời là vì hậu cung không chủ.Chỉ cần có chính cung Hoàng hậu, dù Quý phi có được sủng ái đến đâu cũng chỉ là phi tần, gặp chính cung chỉ có thể quỳ gối cúi đầu.Lạc Thanh Hàn ném hết số tấu chương này sang một bên, không buồn nhìn lại.Hôm nay sau khi hạ triều, hắn vừa ra khỏi điện Nghị Sự, Khổng nữ sử bên cạnh Thái hoàng thái hậu đã tới mời hắn."

Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái hoàng thái hậu đã lâu không gặp ngài, cảm thấy rất nhớ ngài, muốn mời ngài đến uống trà."

Lạc Thanh Hàn đại khái có thể đoán được Thái hoàng thái hậu muốn nói gì.Hắn hơi khó chịu, nhưng vẫn bãi giá đến cung Trường Lạc.Lúc đến cung Trường Lạc, Thái hoàng thái hậu trông vẫn hiền lành tốt bụng.Bà quan tâm hỏi."

Chuyện Quý phi bị hành thích đã có manh mối gì chưa?"

Lạc Thanh Hàn "Vẫn chưa."

Thái hoàng thái hậu thở dài "Ai gia biết người thương xót Quý phi, sợ nàng chịu ấm ức, nhưng người không cần thiết phải coi trọng nàng như vậy.

Hiện giờ trong ngoài cung có vô số người muốn nàng chết, nếu người thật lòng thích nàng, phải biết kiềm chế một chút, đừng để người khác đổ dồn chú ý về nàng."

Lạc Thanh Hàn điềm nhiên nói "Đa tạ hoàng tổ mẫu nhắc nhở, chính vì có nhiều người nảy sinh ác ý với Quý phi, trẫm mới càng muốn mọi người biết Quý phi quan trọng với trẫm đến nhường nào, trước khi bọn họ ra tay với Quý phi, trước tiên phải nghĩ xem liệu bản thân có chịu đựng được sự trả thù từ đế vương một nước hay không."

Thái hoàng thái hậu không nói nên lời.Lạc Thanh Hàn "Trẫm là đế vương, nếu cả chuyện sủng ái một phi tần cũng phải lén lút thì trẫm làm đế vương có ý nghĩa gì?

Hoàng tổ mẫu thấy thế sao?"

Thái hoàng thái hậu cau mày nói "Hậu cung không có mỗi một mình Quý phi."

Lạc Thanh Hàn "Thế thì sao?

Trẫm thích Quý phi, chỉ muốn sủng ái mình nàng, còn về các phi tần khác, các nàng không được trẫm sủng ái thì chỉ có thể trách các nàng kém cỏi."

Thái hoàng thái hậu nhíu chặt mày hơn.Lạc Thanh Hàn "Lẽ nào hoàng tổ mẫu cho rằng trẫm nên từ bỏ yêu thích của mình, chủ động sủng ái các phi tần trong hậu cung sao?"

Thái hoàng thái hậu nói "Ai gia không có ý này, ai gia chỉ mong người có thể ban ân đều nhau, đừng chỉ sủng ái một mình Quý phi, thanh xuân của nữ nhân chỉ có mấy năm, đừng để các nàng lãng phí trong thâm cung."

Lạc Thanh Hàn nhếch môi khẽ cười "Ban đầu kiên quyết chọn các nàng vào cung không phải là hoàng tổ mẫu sao?

Người thật sự khiến các nàng lãng phí thanh xuân không phải là người sao?"

Thái hoàng thái hậu mắng "Người đang nói gì vậy?

Ai gia chọn phi tần cho người, lẽ nào không phải vì muốn tốt cho người sao?

Sao người còn đổ lỗi cho ai gia?"

Lạc Thanh Hàn vuốt nhẹ ngọc bội đồng điếu treo bên hông, điềm tĩnh nói."

Hoàng tổ mẫu là trưởng bối, dù trưởng bối nói gì làm gì cũng đều có lý, trẫm không dám oán trách."

Thái hoàng thái hậu tức giận đau ngực khi nhìn bộ dạng lãnh đạm của hắn.Bà ấn ngực, tức giận nói "Nếu người đã nói vậy thì ai gia cũng không quản chuyện của người nữa, người thích làm gì thì làm, sau này có gây ra họa gì thì người cũng đừng trách ai gia không cảnh báo trước cho người!"

Lạc Thanh Hàn "Hoàng tổ mẫu đừng vì chuyện nhỏ này mà tức giận, nếu tức giận hại đến sức khỏe thì không đáng."

Hắn đứng dậy, dáng vẻ rất cung kính."

Người nên nghỉ ngơi cho tốt, sau này bớt nhọc lòng, trẫm còn công vụ cần xử lý, không thể ở cùng người nữa, cáo từ."

Sau khi hắn rời khỏi cung Trường Lạc, Thái hoàng thái hậu cuối cùng không nhịn được nữa, đập mạnh xuống bàn."

Hoàng đế thật là ... thật là ..."

Bà thật sự không tìm được từ thích hợp, hơi thở như tắc nghẹn trong lồng ngực.Khổng nữ sử vội bước tới, giúp bà vuốt lưng nhuận khí, nhẹ giọng khuyên."

Người đừng tức giận, Hoàng đế còn trẻ, lời lẽ hành động đương nhiên có hơi sắc bén một chút, qua mấy năm nữa ngài ấy sẽ dần chín chắn hơn, không phải Tiên đế trước kia cũng như vậy sao?"

Thái hoàng thái hậu cười lạnh "Trước kia ai gia tưởng Hoàng đế là người điềm tĩnh, nào ngờ sau khi trở thành Hoàng đế, tính tình ngày càng ngang ngược.

Đặc biệt là sau khi sắc phong Quý phi, Hoàng đế càng không xem ai gia ra gì, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sau này trong cung sẽ không còn chỗ cho ai gia nữa."

Khổng nữ sử vội nói "Không đâu, người nghĩ nhiều rồi."

Thái hoàng thái hậu đột nhiên hỏi "Phía Trưởng công chúa Hoa An vẫn chưa có tin tức gì sao?"

Khổng nữ sử "Nghe nói đã tìm thấy cao nhân rồi, không lâu nữa sẽ đưa vào cung."

Thái hoàng thái hậu suy nghĩ một chút "Trong cung không an toàn, rất dễ bị Hoàng đế phát hiện, ai gia phải xuất cung một chuyến."

Bà sai người gọi Cam Phúc đến.Sau khi Thịnh Vĩnh Đế băng hà, Cam Phúc được điều đến cung Trường Lạc hầu hạ Thái hoàng thái hậu.Hắn cực kỳ thông thạo mọi việc trong cung, vừa giỏi văn vừa giỏi võ, là một nhân tài hiếm có, chẳng bao lâu đã được Thái hoàng thái hậu trọng dụng.Cam Phúc vừa vào cửa đã quỳ bái trên đất."

Nô tài bái kiến Thái hoàng thái hậu."

Thái hoàng thái hậu "Hai ngày nữa ai gia muốn đến chùa Quang Chiếu cầu phúc, ngươi sắp xếp đi."

"Vâng."

Hai ngày sau, Thái hoàng thái hậu rời cung, cùng Trưởng công chúa Hoa An đến chùa Quang Chiếu cầu phúc, trong chùa Quang Chiếu, bà gặp một vị cao tăng đắc đạo vân du bốn phương.Nghe nói Thái hoàng thái hậu rất tín phục vị cao tăng này, nghe ông ấy giảng Phật pháp hơn một canh giờ, lúc rời đi, cao tăng còn tặng Thái hoàng thái hậu một chuỗi Phật châu làm từ gỗ cẩm lai.Nghe nói chuỗi Phật châu này đã được khai quang, có tác dụng xua đuổi tà ma, bảo vệ bình an.
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 745: Lẽ nào Quý phi muốn trực tiếp đoạt quyền?


Thái hoàng thái hậu tuổi tác đã cao, chất lượng giấc ngủ không tốt lắm, bà thường xuyên bị mất ngủ và mơ nhiều, đặc biệt những đêm gần đây bà thường xuyên thức giấc vào nửa đêm.

Nhưng từ khi đeo chuỗi Phật châu này, bà thấy mình ngủ yên hơn nhiều, hiếm khi thức giấc lúc nửa đêm.Hiệu quả rõ ràng đến mức Thái hoàng thái hậu ngày càng tín phục cao tăng, cứ dăm ba hôm thì bà sẽ đến chùa Quang Chiếu nghe cao tăng giảng Phật giáo.Thái hoàng thái hậu bận nghe cao tăng giảng kinh Phật, không có thời gian quan tâm đến chuyện của Hoàng đế và Quý phi.Nghị luận về Quý phi trong triều vẫn mãi không ngừng, ngược lại còn có xu hướng tăng lên.Gần đây có người liên kết chuyện của Quý phi và thiên cẩu ăn mặt trời với nhau.Quý phi bị hành thích khi thiên cẩu ăn mặt trời, phải chăng chuyện này có nghĩa cả ông trời cũng ngứa mắt chuyện Quý phi hoành hành ngang ngược, muốn dùng thiên cẩu ăn mặt trời giúp thích khách một tay?Tin này vừa truyền ra đã lập tức được đại đa số mọi người công nhận.Chuyện thiên cẩu ăn mặt trời là điềm báo xui xẻo, mỗi lần thiên cẩu ăn mặt trời xuất hiện, Hoàng đế ắt phải viết chiếu nhận tội để nhận tội với ông trời, mong được tha thứ, tránh những tai họa lớn hơn.Tuy nhiên, năm nay xảy ra chuyện của Quý phi, các đại thần đương nhiên càng sẵn lòng để Quý phi trở thành 'thủ phạm' của thiên cẩu ăn mặt trời.Như vậy, ảnh hưởng tiêu cực do thiên cẩu ăn mặt trời gây ra sẽ được giải quyết, Hoàng đế cũng không cần phải hạ mình viết chiếu nhận tội, quả là hoàn mỹ!Tiêu Hề Hề vẫn đang an tâm làm cá muối trong cung Vân Tụ không hề biết mình đã trở thành yêu phi hại nước trong mắt nhiều người.Hiện giờ nàng đang nghe Lý phi báo cáo.Ban đầu sự vụ trong cung do ba phi tần cùng quản lý.Mà hiện giờ Cảnh phi bị Hoàng đế cấm túc, Lao phi luôn viện cớ bệnh không ra ngoài.Cho nên mấy chuyện lộn xộn này đều đổ lên đầu Lý phi.Lý phi bận tối mắt tối mũi, đến mức từ hai cằm chỉ còn lại một cằm.Lại chẳng thế, vừa mới phát bổng lộc tháng này cho phi tần các cung, Lý phi tiện thể sắp xếp lại sổ sách tháng trước, vô tình phát hiện sổ sách tháng trước có vấn đề.Hiện giờ Thái hoàng thái hậu chuyên tâm bái Phật, không quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này, Lý phi đành phải đến gặp Quý phi, xin Quý phi cho ý kiến.Lý phi mang tất cả sổ sách đến, đối chiếu từng khoản một, muốn Quý phi nắm rõ vấn đề trong sổ sách.Nàng nói khô cả miệng, cổ họng gần như bốc khói, cuối cùng nàng cũng nói xong, ngẩng đầu lên thì thấy Quý phi đang ngủ gật!Lúc đầu Lý phi còn tưởng mình nhìn nhầm.Nàng nhìn chằm chằm mặt Quý phi, đúng thế, Quý phi đang ngủ gật!Ngủ gật thì đã đành, lại còn chảy nước dãi!Lý phi tức giận suýt nữa nổ tung.Lẽ nào nàng cực khổ đọc sổ sách lâu như thế đều uổng phí hết sao?!

Bảo Cầm chú ý ánh mắt sắp phun lửa của Lý phi, ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở."

Quý phi nương nương, Lý phi nương nương đang nói chuyện với người."

Tiêu Hề Hề: ZzzzzzzBảo Cầm duỗi ngón tay lặng lẽ chọc vào lưng Quý phi.Lần này Tiêu Hề Hề đã phản ứng lại.Nàng giơ tay gãi gãi lưng, rồi định ngủ gật tiếp.Bảo Cầm suýt nữa muốn quỳ lạy nàng.Nương nương, người mau mở mắt nhìn Lý phi đi chứ!

Nếu người còn không tỉnh, Lý phi sẽ phát nổ thật đó!Để có thể khiến Quý phi lập tức tỉnh dậy, Bảo Cầm chỉ đành dùng át chủ bài của mình.Nàng nhỏ giọng nói."

Bữa trưa ăn lẩu không?"

Tiêu Hề Hề lập tức mở mắt, quay sang nhìn Bảo Cầm, vừa nói vừa lau nước dãi."

Thêm nhiều ớt."

Bảo Cầm đáp vâng, sau đó lặng lẽ chỉ về phía Lý phi, ra hiệu cho Quý phi nhanh chóng xoa dịu Lý phi, đừng làm Lý phi bốc hỏa.Tiêu Hề Hề nhìn sang, thấy Lý phi đang giận dữ trừng mắt nhìn mình, đôi mắt đẹp dường như có thể phun lửa bất cứ lúc nào.Nàng ngạc nhiên hỏi."

Cô vẫn chưa đi à?"

Lý phi tức giận bật cười "Thần thiếp còn chưa làm xong việc, sao có thể đi được?

Thần thiếp không giống Quý phi nương nương, ngồi cũng ngủ gật được."

Tiêu Hề Hề ngượng ngùng cười "Xin lỗi, ngồi một chỗ chán quá, nên không cẩn thận ngủ quên."

Đối phương chủ động xin lỗi, Lý phi không tiện truy cứu tiếp, chỉ đành đè nén tức giận."

Nếu Quý phi nương nương dậy rồi thì mời người cho thần thiếp ý kiến, nên xử lý chuyện này thế nào?"

Tiêu Hề Hề "Cô đang nói số sổ sách đó à?

Số sổ sách này trước đây ai phụ trách?"

Lý phi "Là Lao phi."

Dù nghe bao nhiêu lần, chỉ cần nghe thấy hai chữ Lao phi, Tiêu Hề Hề đều không nhịn được cười.Lúc này, nàng hơi cong khóe miệng."

Nếu Lao phi phụ trách sổ sách, vậy cứ để nàng ta xử lý thiếu sót trong sổ sách."

Lý phi thấy nụ cười trên mặt nàng có hơi sững người, sau đó mới hiểu tại sao nàng lại cười.Quả thật, phong hiệu Lao phi này rất buồn cười.Lý phi cũng khó lòng kiềm được mím môi cười, cơn giận với Quý phi cũng tiêu tan."

Nhưng Lao phi còn đang dưỡng bệnh, e là không có sức xử lý mấy chuyện vặt này."

Thật ra không phải Lao phi không có sức giải quyết, mà nàng cố ý đẩy mọi chuyện cho Lý phi, muốn Lý phi bận rộn, sau đó bị ép đến đường cùng phải đến nhờ nàng ra mặt giải quyết.

Lý phi cảm thấy Lao phi đang ra vẻ, không muốn làm theo ý nàng ta, càng không muốn cầu xin nàng ta.Tiêu Hề Hề "Nếu sức khỏe Lao phi không tốt, sau này đừng để nàng ta nhúng tay vào mấy chuyện này nữa, tránh để nàng ta hao tâm tổn sức làm bệnh tình nặng thêm.

Hậu cung nhiều phi tần như vậy, hẳn là có nhiều người thông minh và có năng lực, Lý phi xem thử có ai thích hợp tiếp quản chuyện của Lao phi không?"

Lý phi hơi kinh ngạc.Lẽ nào Quý phi muốn trực tiếp đoạt quyền?Nhưng Lao phi có thể đồng ý sao?Huống chi, tuy Quý phi có cấp bậc cao hơn bọn họ, nhưng dù gì cũng chỉ là phi, không phải chính cung Hoàng hậu, không có tư cách quyết định việc phân chia sự vụ trong cung.Thấy Lý phi im lặng, Tiêu Hề Hề tò mò hỏi."

Có vấn đề gì sao?"

Lý phi vội nói "Thần thiếp thì không có vấn đề gì, thần thiếp chỉ sợ khó giải thích với Hoàng thượng và Thái hoàng thái hậu, dù sao đổi người xử lý sự vụ trong cung không phải chuyện nhỏ."

Tiêu Hề Hề "Chuyện này bổn cung sẽ nói với Hoàng thượng, cô chỉ cần tiến cử người thích hợp là được."

Lý phi cẩn thận suy nghĩ.Người có quan hệ tốt nhất với nàng là Diêu tiệp dư, nhưng nàng biết rõ tính cách của Diêu tiệp dư, Diêu tiệp dư thích buôn chuyện, thích đi khắp nơi nghe tin, không có hứng thú với mấy chuyện quản lý sổ sách đòi hỏi nhiều kiên nhẫn.Trong đầu Lý phi hiện lên một khuôn mặt, nàng buột miệng nói."

Mẫn tiệp dư cũng được."

Tiêu Hề Hề hơi sững người.Nàng không ngờ Lý phi lại nhắc tới Mẫn tiệp dư.Sau cuộc săn mùa thu, ngày nào Mẫn tiệp dư cũng đến thỉnh an Quý phi.Dù nàng có viện cớ không gặp thì Mẫn tiệp dư vẫn nhất quyết muốn đến cung Vân Tụ chấm công, trời mưa hay nắng cũng không cản được.Thành thật mà nói, Tiêu Hề Hề cũng bội phục sự kiên trì của Mẫn tiệp dư.Nếu đổi lại là nàng, có thời gian rảnh còn không bằng nằm trong phòng ngủ một giấc!Lúc đầu Lý phi chỉ là nhất thời xúc động, nhưng sau khi nói ra, càng nghĩ càng cảm thấy Mẫn tiệp dư là một ứng cử viên rất thích hợp.
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 746: Hắn chỉ muốn sủng nàng


Ai nấy đều biết, Mẫn tiệp dư có thể thăng chức vị đều dựa vào Quý phi, nàng trung thành với Quý phi, hơn nữa nàng là người thông minh hiểu chuyện, biết xem xét tình thế, thích hợp iếp quản sổ sách trong hậu cung nhất.Lý phi tưởng Quý phi sẽ đồng ý ngay, nào ngờ Quý phi lại nói."

Bổn cung sẽ xem xét."

Lý phi kinh ngạc, lẽ nào Quý phi bất mãn Mẫn tiệp dư à?Chắc là không, Mẫn tiệp dư trung thành với Quý phi như vậy, Quý phi còn bất mãn chuyện gì?Tiêu Hề Hề đột nhiên khịt mũi.Nàng ngửi thấy mùi thơm của lẩu!Chắc chắn là Bảo Cầm đang xào nguyên liệu, nguyên liệu xào sơ sẽ thơm hơn.Tiêu Hề Hề không khỏi nuốt nước bọt.Nàng nhìn Lý phi, giọng điệu hơi gấp."

Cô còn chuyện gì khác không?"

Lý phi "Hết ... hết rồi."

Tiêu Hề Hề "Nếu không còn chuyện gì nữa thì cô mau về đi."

Cứ ở đây mãi sẽ làm chậm trễ món lẩu của ta!Lý phi bị đuổi khỏi cung Vân Tụ trong mơ hồ.Sau khi ngồi vào kiệu, nàng chợt nhớ tới dáng vẻ gấp gáp của Quý phi vừa rồi khá giống với Tiêu trắc phi.Hai người không chỉ có dung mạo tương tự mà tính cách và vài thói quen cũng khá giống nhau.Lẽ nào là trùng hợp?Lý phi cảm thấy trên đời không có chuyện trùng hợp như vậy.Có lẽ, Quý phi đã biết chuyện của Tiêu trắc phi, cố tình bắt chước thói quen sinh hoạt của Tiêu trắc phi để giữ vững vị trí của mình trong lòng Hoàng đế.Đây là suy đoán hợp lý nhất.Bảo Cầm vừa nấu xong nồi lẩu thì Hoàng đế tới.Tiêu Hề Hề ra ngoài nghênh đón, phát hiện tâm trạng hôm nay của Lạc Thanh Hàn không tốt lắm.Tuy nét mặt hắn lúc nào cũng vô cảm, không nhìn ra vui giận, nhưng Tiêu Hề Hề ở bên hắn đã lâu, cũng có thể từ một số chi tiết suy đoán tâm trạng của hắn.Tiêu Hề Hề chủ động nắm tay hắn."

Hôm nay bệ hạ gặp chuyện phiền lòng gì sao?"

Lạc Thanh Hàn cùng nàng bước vào chính điện, nhẹ giọng nói "Không có gì, chỉ chút chuyện vặt thôi."

Hôm nay hắn lại nhận được tấu chương luận tội Quý phi được sủng sinh kiêu, hoành hành ngang ngược trong hậu cung.Trong đó có một tấu chương chỉ trích Quý phi vô dụng, dùng những lời lẽ cực kỳ khó nghe, thậm chí còn thỉnh cầu Hoàng đế xử tử yêu phi họa quốc, tránh sau này xảy ra tai họa lớn.Lạc Thanh Hàn tức giận ném tấu chương đi.Hắn không muốn nói với Hề Hề những chuyện không hay này, kẻo làm bẩn tai nàng.Tiêu Hề Hề hưng phấn nói "Hôm nay chúng ta ăn lẩu, chàng có ngửi thấy mùi lẩu không?

Có phải rất thơm không?"

Lạc Thanh Hàn vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi cay, gật đầu nói "Thơm lắm."

Tiêu Hề Hề "Ta biết chàng không thể ăn cay, cho nên ta đặc biệt sai người làm một nồi lẩu uyên ương."

Để được ăn món lẩu uyên ương, nàng còn cố ý sai người làm một cái nồi lẩu uyên ương.Hai người ngồi xuống bên lò đang nấu lẩu, một bên nồi là lẩu nấm gà, một bên nồi là lẩu cay mala.

Tiêu Hề Hề cầm đũa gắp một nắm thịt bò xắt nhỏ cho vào bên lẩu cay mala đang sôi.Nàng thầm đếm từng giây trong đầu.Đợi đếm đúng thời gian, nàng nhanh chóng gắp thịt bò ra, chấm vào chén nước chấm rồi nhét vào miệng.Một từ thôi, ngon !!!Tránh cho nàng bị nóng trong người sau khi ăn lẩu, Bảo Cầm đặc biệt pha trà thảo dược thanh nhiệt, giảm nóng trong người.Tiêu Hề Hề ăn hai miếng thịt, uống một ngụm trà thảo mộc.Cuộc sống thế này quả thật thích quá đi mất!Lạc Thanh Hàn nhìn nàng đắm chìm trong niềm vui được ăn ngon, bất mãn trong lòng dần dần tiêu tan.Dù mọi người trên đời phản đối chuyện hắn sủng Hề Hề thì đã sao?Hắn chỉ muốn sủng nàng, muốn sủng nàng lên tận trời.Ai bảo cả đời này của hắn chỉ có một bảo bối thế này!Tiêu Hề Hề ăn gần no thì mới giảm tốc độ lại.Trong lúc thêm rau vào nồi, nàng nói về chuyện sổ sách trong cung có vấn đề."

Chuyện này vốn do Lao phi phụ trách, nhưng bây giờ không phải Lao phi đang bệnh à, Lý phi một mình quản không xuể, cho nên ta nghĩ đến chuyện thêm một người giúp Lý phi."

Lạc Thanh Hàn hỏi "Nàng thấy ai thích hợp?"

Tiêu Hề Hề "Lý phi tiến cử Mẫn tiệp dư."

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng "Nàng không đồng ý?"

Tiêu Hề Hề khịt mũi "Không phải ta không đồng ý, chỉ là ta không nhìn thấu Mẫn tiệp dư, trong lòng luôn có chút nghi hoặc, nhưng qua lâu vậy rồi, nàng ta hình như cũng không có biểu hiện gì khả nghi, có lẽ là do ta nghĩ quá nhiều."

Lạc Thanh Hàn "Nếu nàng thấy Mẫn tiệp dư không ổn thì tìm người khác, chuyện trong hậu cung đều do nàng quyết định."

Tiêu Hề Hề cười ranh mãnh "Chàng không sợ ta hành hạ số oanh yến kia của chàng đến chết hết à?"

Lạc Thanh Hàn "Nàng sẽ không làm vậy."

Năm chữ đơn giản nói ra không chút do dự.Tiêu Hề Hề nhếch môi "Chàng tin ta vậy sao?"

Lạc Thanh Hàn "Đương nhiên, ta luôn tin nàng, cũng như nàng luôn tin ta."

Tiêu Hề Hề lại cười.Trên đời này ai cũng thích cảm giác được tin tưởng vô điều kiện, nàng đương nhiên cũng vậy.Dù biết lời của hắn có thể chỉ là dỗ dành nàng nhưng nàng vẫn thấy vui.Cuối cùng, Tiêu Hề Hề giao trách nhiệm xử lý sổ sách hậu cung cho Mẫn tiệp dư.Mẫn tiệp dư biết chuyện, nàng lập tức đến cung Vân Tụ tạ ơn Quý phi.Tiêu Hề Hề không thể nhìn thấu nàng, vậy thì cứ để mặc nàng, xem nàng rốt cuộc muốn gì?Lao phi vốn đang dưỡng bệnh trong cung Yên Vũ, chợt hay tin Mẫn tiệp dư thay mình tiếp quản sổ sách hậu cung, nàng tức giận suýt nữa ngất đi.Vốn nàng chỉ muốn mượn cơ hội để ra vẻ một chút, để mọi người biết tầm quan trọng của nàng.Nào ngờ Quý phi lại trực tiếp tước đoạt quyền lực khỏi tay nàng!Lao phi không phục "Nàng ta là phi, ta cũng là phi, sao có thể đối xử với ta như vậy?!"

Liễu Nhứ vừa vuốt lưng nhuận khí cho nàng, vừa an ủi nói."

Những tin đồn người truyền ra trước đó đã lan truyền khắp Thịnh Kinh.

Hiện giờ mọi người trong thành đều biết Quý phi hoành hành ngang ngược, có nhiều đại thần dâng tấu luận tội Quý phi.

Dù là vậy nhưng Hoàng thượng vẫn hết lòng bảo vệ Quý phi.

Cả Thái hoàng thái hậu cũng phải né tránh, trốn vào chùa Quang Chiếu.

Chúng ta có thể làm gì được Quý phi?"

Nói đến chuyện này, Lao phi càng tức giận hơn.Nhiều người như vậy luận tội Quý phi, nhưng Hoàng đế thà mạo hiểm chống đối với người trong thiên hạ, cũng muốn bảo vệ Quý phi.Tình cảm sâu đậm này khiến nàng vừa ngưỡng mộ vừa oán hận.Rõ ràng nàng là người biết Hoàng đế trước, cũng là người theo Hoàng đế trước, tại sao Hoàng đế luôn dành tình cảm cho người khác, lại không chịu quay đầu nhìn nàng một lần?!Liễu Nhứ an ủi "Với tình hình trước mắt, chúng ta cũng không còn cách nào khác, người vẫn nên nhìn thoáng một chút, kẻo tức giận hại đến sức khỏe."

Lao phi sao có thể nhìn thoáng được?Nàng thích Hoàng đế nhiều năm như vậy, bảo nàng nhất thời buông tay, sao có thể được?!

"Dìu bổn cung dậy, bổn cung muốn đến cầu kiến Thái hoàng thái hậu."

Liễu Nhứ vội nói "Nhưng sáng nay Thái hoàng thái hậu đã rời cung đến chùa Quang Chiếu, vẫn còn chưa về."

Lao phi "Bổn cung có thể đến cung Trường Lạc đợi Thái hoàng thái hậu về."
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 747: Nhắc nhở Quý phi


Thái hoàng thái hậu mãi đến tối mới trở về cung.

Bà vừa về cung Trường Lạc thì được báo Lao phi đang đợi.Thái hoàng thái hậu sững người một lúc khi nghe thấy hai chữ Lao phi, sau đó bà mới nhớ ra chính là Bạch phi trước đây.Bạch phi đang tốt lành như vậy lại bị ban cho một phong hiệu không đứng đắn, cũng khá đáng thương.Thái hoàng thái hậu bước vào cung, Lao phi hành lễ."

Thần thiếp thỉnh an Thái hoàng thái hậu."

Sau khi Thái hoàng thái hậu ngồi xuống thì nhìn sang Lao phi.Lao phi luôn thích mặc y phục đơn giản tao nhã, hôm nay cũng không ngoại lệ, nàng mặc tề hung nhu quần xanh nhạt có thêu hoa mai vàng trên tay áo, choàng khăn lụa vàng nhạt giữa hai cánh tay, trên cổ đeo ngọc trai, búi tóc cài bộ dao khẽ đung đưa.Nàng vẽ lông mày mảnh, thoa chút son đỏ nhạt lên môi, khiến nước da của nàng càng trắng sáng rạng ngời.Thái hoàng thái hậu lúc trẻ cũng thích trang phục đơn giản tao nhã này, bây giờ lớn tuổi lại thích tươi sáng sống động hơn, không thích kiểu trang phục nhạt nhẽo này lắm.Dù trong lòng đang nghĩ gì, bà vẫn nở nụ cười nhân hậu, nhẹ giọng hỏi."

Nghe nói gần đây ngươi lại bệnh, sao không ở cung Yên Vũ nghỉ ngơi cho tốt?"

Lao phi mím môi, hơi nhíu mày "Thần thiếp vẫn chưa khỏi bệnh, vốn không nên đến làm phiền Thái hoàng thái hậu.

Chẳng qua trong lòng thần thiếp thấy rất bất an, nghĩ tới nghĩ lui vẫn lấy hết can đảm đến cầu kiến Thái hoàng thái hậu, xin Thái hoàng thái hậu làm chủ."

Thái hoàng thái hậu hơi ngạc nhiên "Xảy ra chuyện gì?"

Lao phi nhẹ nhàng nói."

Vốn dĩ sự vụ trong cung đều do người quản lý, thần thiếp và Lý phi, Cảnh phi hỗ trợ cho người.

Nhưng bây giờ, Quý phi không nói tiếng nào, đã trực tiếp đoạt đi chuyện trong tay thần thiếp.

Nàng ta là Quý phi, thân phận cao hơn thần thiếp, lẽ ra thần thiếp nên nhường cho nàng ta.

Nhưng đổi người quản sự vụ không phải chuyện nhỏ, chỉ cần sơ suất một chút sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Nàng ta không thể ỷ mình được sủng ái, bất chấp mọi chuyện mà tùy ý đổi nhân sự trong cung."

Thái hoàng thái hậu khẽ cau mày "Có chuyện vậy sao?"

Bà nhìn Khổng nữ sử bên cạnh.Khổng nữ sử hiểu ý, liền ra ngoài nói nhỏ vài câu với một đại cung nữ, sau khi biết được đại khái sự việc bèn kể lại với Thái hoàng thái hậu.Thái hoàng thái hậu đang nghĩ đến chuyện gần đây trong triều đang bất mãn với Quý phi, bây giờ lại xảy ra chuyện này, xem ra tin đồn không sai, Quý phi được sủng sinh kiêu, bắt đầu nhúng tay vào chuyện hậu cung.Đây không phải đang tranh quyền sao?Lao phi cẩn thận quan sát biểu cảm biến hóa của Thái hoàng thái hậu, thấy nét mặt bà không vui, thầm biết bà cũng bất mãn với Quý phi nên nói tiếp."

Thật ra, dù Quý phi có muốn nhúng tay vào chuyện hậu cung cũng không sao.

Dù sao nàng ta cũng là Quý phi, còn được sủng ái, đương nhiên không thể so bì với một phi tần bình thường như thần thiếp.

Nhưng nàng ta không nói tiếng nào với Thái hoàng thái hậu đã nhúng tay vào chuyện hậu cung.

Chuyện này không hợp quy tắc.

Vì vậy thần thiếp đặc biệt tới đây cầu xin Thái hoàng thái hậu làm chủ, đừng để Quý phi phá hoại quy tắc trong cung."

Đây quả thật là điểm khiến Thái hoàng thái hậu bất mãn.Tuy ngày thường bà không quản việc gì, nhưng dù sao bà cũng là Thái hoàng thái hậu, là nữ nhân có địa vị cao nhất trong hậu cung, chuyện lớn như đổi nhân sự trong cung sao có thể không nói bà biết?

Điều này có nghĩa là không xem bà ra gì?!

Nói đi cũng phải nói lại.Lao phi trước mặt này cũng không phải thứ tốt lành gì.Dù nàng có dùng lời lẽ tốt đến mấy cũng không thể che giấu sự thật nàng đang gây chuyện ly gián.Chẳng trách Hoàng đế lại ban cho nàng phong hiệu như thế.Lòng dạ mưu mô như vậy, quả thật làm người khác chán ghét.Thái hoàng thái hậu nhẹ giọng hỏi "Theo ngươi thì ai gia nên xử lý chuyện này thế nào?"

Lao phi vâng dạ đáp "Thái hoàng thái hậu là chủ hậu cung, những chuyện này đương nhiên là do người quyết định, thần thiếp nào dám khoa tay múa chân, dù người quyết định thế nào, thần thiếp cũng sẽ nghe theo sắp xếp của người."

Thái hoàng thái hậu mỉm cười "Ngươi cũng khá là dễ bảo."

Bà căn dặn Khổng nữ sử đứng bên cạnh."

Đi gọi Quý phi tới đây, ai gia có chuyện muốn nói với nàng."

"Vâng."

Trước đó Thái hoàng thái hậu suýt nữa đã cãi vã với Hoàng đế vì chuyện của Quý phi, lần này đương nhiên sẽ không nói với Hoàng đế nữa.Bà định trực tiếp nói chuyện với Quý phi, nhân tiện nhắc nhở Quý phi tuân thủ bổn phận, không nên quá kiêu căng.Lúc Lao phi biết Thái hoàng thái hậu muốn triệu Quý phi tới, trong lòng thầm nghĩ Quý phi lần này gặp xui xẻo rồi, phiền muộn tích tụ trong lòng cũng được giải tỏa, tâm trạng cũng cải thiện.Trong cung Vân Tụ.Tiêu Hề Hề đang thử y phục.Cuối thu đầu đông, thời tiết ngày càng lạnh, Chiết Chi đặc biệt gửi vài loại vải đến Thượng Phục Ti, bảo Thượng Phục Ti may hai bộ y phục mới.Biết là y phục của Quý phi, Thượng Phục Ti không dám chểnh mảng, dùng tốc độ nhanh nhất để may xong, Trần ti chính đích thân đưa đến cung Vân Tụ để Quý phi mặc thử.Sau khi Tiêu Hề Hề mặc thử, xác nhận kích cỡ vừa đúng, không cần chỉnh sửa.Để lại y phục, Chiết Chi tiễn Trần ti chính ra ngoài.Hai người vừa đi, Thanh Tùng vội vã chạy vào."

Khởi bẩm Quý phi nương nương, có người từ cung Trường Lạc tới, nói Thái hoàng thái hậu mời người qua đó."

Tiêu Hề Hề đang định thay bộ y phục mới ra, nghe vậy ngừng lại động tác."

Có nói tìm bổn cung làm gì không?"

Thanh Tùng nhìn quanh "Nghe nói có chuyện tìm người."

Bảo Cầm cho người trong phòng lui ra ngoài, chỉ còn lại nàng, Thanh Tùng và Quý phi.Thanh Tùng nói tiếp "Nô tài vừa tốn chút tiền, người báo tin nói hôm nay Lao phi đã đến cung Trường Lạc."

Bảo Cầm cảnh giác, vội vàng nói."

Có phải Lao phi cố ý nói gì đó trước mặt Thái hoàng thái hậu không?

Quý phi nương nương, hay là báo chuyện này với Hoàng thượng?

Dù Thái hoàng thái hậu muốn làm gì người thật, nếu có Hoàng thượng ra mặt thì Thái hoàng thái hậu cũng không dám làm gì quá đáng với người."

Tiêu Hề Hề thầm bói trong lòng.Kết quả bói cho thấy lần này nàng gặp chút rắc rối nhưng không phải chuyện gì lớn.Tuy nhiên để đảm bảo an toàn, nàng vẫn sai người nhắn với Hoàng đế.Tiêu Hề Hề "Không cần nói nhiều, chỉ cần nói bổn cung đi thỉnh an Thái hoàng thái hậu."

Thanh Tùng trả lời "Vâng."

Nếu đã phải đi gặp Thái hoàng thái hậu, Tiêu Hề Hề cũng không cần thay y phục nữa, trực tiếp mặc luôn y phục mới ra ngoài.Tề hung nhu quần đỏ thẫm, phối với áo dài tay vàng đậm, trước ngực thêu hồ điệp mẫu đơn, điểm xuyết ngọc trai.Màu sắc tươi sáng sống động làm vẻ ngoài của nàng càng thanh tú dễ thương.Đội nghi trượng của Quý phi dừng trước cổng cung Trường Lạc.Tiêu Hề Hề vịn tay Bảo Cầm xuống xe, chậm rãi đi vào cung Trường Lạc."

Thần thiếp thỉnh an Thái hoàng thái hậu."

Thái hoàng thái hậu nhìn y phục nàng mặc, so với trang phục nhạt nhẽo mà Lao phi mặc thích mắt hơn rất nhiều.Thích thì thích, nhưng nhắc nhở vẫn phải nhắc nhở."

Ai gia nghe nói gần đây ngươi bắt đầu nhúng tay vào chuyện trong cung."

Tiêu Hề Hề liếc nhìn Lao phi đang quỳ bên cạnh, xem ra Bảo Cầm nói đúng, Lao phi quả nhiên đến cáo trạng với Thái hoàng thái hậu.
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 748: Phạt quỳ


Lao phi chú ý đến cái liếc nhìn của Quý phi, cũng không đáp lại, chỉ cụp mắt cúi đầu, trông mềm mại yếu đuối.

Tiêu Hề Hề không giấu giếm, thẳng thắn nói ra sự thật."

Gần đây Cảnh phi bị cấm túc, Lao phi lại bị bệnh.

Cả hai đều không thể quản lý mọi chuyện, chỉ có Lý phi một mình gánh vác tất cả.

Thần thiếp thương cho Lý phi vất vả nên bảo Lý phi tiến cử một người trợ giúp.

Lý phi tiến cử Mẫn tiệp dư.

Thần thiếp đã bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng cảm thấy Mẫn tiệp dư rất tốt, nên mới để Mẫn tiệp dư thay Lao phi quản lý sổ sách trong cung."

Thái hoàng thái hậu cười nói "Lao phi không khỏe, quả thật không thể làm việc quá sức, nhưng lúc ngươi xử lý chuyện này sao không biết bẩm báo ai gia một tiếng?"

Tiêu Hề Hề cúi đầu "Gần đây người đang chuyên tâm bái Phật, loại chuyện vặt này quả thật không tiện quấy rầy người, nhưng người nói đúng, chuyện này là do thần thiếp sơ suất, thần thiếp xin lỗi người."

Nàng thẳng thắn nhận lỗi như vậy, ngược lại làm Thái hoàng thái hậu hơi ngạc nhiên.Thái hoàng thái hậu vốn tưởng dựa vào mức độ mà Quý phi được sủng ái thì chắc chắn sẽ không dễ dàng nhận lỗi.Nào ngờ vị Quý phi này lại co được duỗi được, nói nhận lỗi là nhận lỗi, không chút do dự.Thái hoàng thái hậu nhìn chằm chằm nàng một lúc, không hề thấy nàng né tránh.Có thể biểu hiện thản nhiên như vậy, chỉ có hai khả năng —Một là nàng ngốc thật.Hai là nàng đang diễn.Nàng là công chúa một nước, dám vượt núi qua sông đến quốc gia khác cầu cứu, trong thời gian ngắn như vậy có thể độc sủng hậu cung, tuyệt đối không phải kẻ ngốc.Vậy là nàng đang diễn.Kỹ năng diễn của nữ nhân này quá tốt, không thể nhìn ra điểm giả tạo.Chẳng trách có thể dụ dỗ được Hoàng đế, quả thật rất giỏi!Nụ cười trên mặt Thái hoàng thái hậu dần nhạt đi."

Ngươi có biết bên ngoài có rất nhiều lời đồn thổi, chỉ trích ngươi hành động ngạo mạn, thậm chí có rất nhiều đại thần trong triều đã viết tấu chương luận tội ngươi.

Nếu Hoàng đế không hết lòng bảo vệ ngươi, chỉ sợ ngươi đã sớm bị đày vào lãnh cung rồi."

Tiêu Hề Hề giật mình.Còn có chuyện như vậy?Lạc Thanh Hàn chưa từng nhắc chuyện này với nàng, nàng cũng không biết gì.Thái hoàng thái hậu nhấn mạnh giọng điệu."

Thân là phi tần hậu cung, nhiệm vụ của ngươi là hầu hạ Hoàng đế cho tốt, cố gắng sinh nhiều con cái cho Hoàng đế.

Nhưng ngươi thì hay rồi, không chỉ độc chiếm Hoàng đế, không cho Hoàng đế sủng hạnh các phi tần khác, còn gây phiền phức cho Hoàng đế!"

Tiêu Hề Hề "Thần thiếp không gây rắc rối cho Hoàng thượng ..."

Thái hoàng thái hậu ngắt lời nàng, lạnh giọng dạy dỗ."

Ngươi còn không gây rắc rối Hoàng đế?

Danh tiếng bây giờ của ngươi vô cùng xấu.

Vốn phải tự kiềm chế, tuân thủ quy tắc, cố gắng khiêm tốn nhất có thể.

Sao ngươi còn dám tùy ý nhúng tay vào chuyện hậu cung?

Dù không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho Hoàng đế.

Ngày ngày Hoàng đế bận rộn nhiều việc, lại còn phải dành thời gian xử lý những việc lộn xộn của ngươi.

Đây lẽ nào không phải đang gây rắc rối cho Hoàng đế sao?"

Tiêu Hề Hề đột nhiên nhớ tới một câu nói.Muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cớ.Thái độ của Thái hoàng thái hậu rõ ràng là đang buộc tội nàng, dù có giải thích thế nào thì trong mắt Thái hoàng thái hậu cũng chỉ là ngụy biện.Nếu nàng nói nhiều, có thể bị buộc tội cãi lời trưởng bối.Trong trường hợp này, Tiêu Hề Hề không giải thích nữa, thành thật nói."

Thái hoàng thái hậu dạy dỗ rất đúng, thần thiếp biết sai rồi."

Thái hoàng thái hậu quyết định hôm nay sẽ nhắc nhở cho nàng nhớ kỹ, để nàng khiên tốn một chút, tránh sau này gây thêm phiền phức."

Nếu ngươi đã biết lỗi, ai gia không nói thêm nữa, ngươi ra ngoài sân quỳ đi, tự mình kiểm điểm, một canh giờ sau mới được đứng dậy."

Tiêu Hề Hề buồn bực trong lòng.Nếu biết trước sẽ bị phạt quỳ, trước khi ra ngoài nên thay quần bông thật dày, ít nhất quỳ sẽ không đau.Tính sai rồi!......Trong ngự thư phòng, Lạc Thanh Hàn đang nghị sự với các đại thần thì nghe tin Thanh Tùng bên cạnh Quý phi đến.Hắn bảo các đại thần nghỉ ngơi uống trà một lát.Thanh Tùng bước nhanh vào, quỳ xuống hành lễ."

Nô tài bái kiến Hoàng thượng."

Lạc Thanh Hàn hỏi "Lúc này ngươi tới tìm trẫm, phải chăng Quý phi có dặn dò gì?"

Thanh Tùng "Hoàng thượng anh minh, Quý phi nương nương vừa được mời đến cung Trường Lạc gặp Thái hoàng thái hậu."

Quý phi được mời đến gặp Thái hoàng thái hậu cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng Lạc Thanh Hàn lại nghĩ tới những lời chỉ trích trong triều gần đây đối với Quý phi, hơn nữa Thái hoàng thái hậu luôn bất mãn với Quý phi ...Lạc Thanh Hàn khẽ cau mày."

Thường Hỉ."

Thường công công lập tức đi tới, cung kính đáp "Bệ hạ có gì dặn dò?"

Lạc Thanh Hàn nhỏ giọng nói vài câu.Thường công công hơi kinh ngạc.Hắn nhịn không được hỏi lại "Bệ hạ có chắc không?"

Lạc Thanh Hàn không nói gì, chỉ khẽ liếc Thường Hỉ một cái.Thường công công tức thì không dám nói thêm, phục tùng cúi đầu "Nô tài đi làm ngay."

Lúc Thường công công quay người lại, nháy mắt với Thanh Tùng.Thanh Tùng hiểu ý, lập tức theo Thường công công rời ngự thư phòng.Thanh Tùng "Thường công công, chúng ta đi đâu vậy?"

Thường công công "Đi lấy một thứ trước, sau đó đến cung Trường Lạc."......Trong sân ở cung Trường Lạc.Tiêu Hề Hề quỳ trên nền đất lát đá cẩm thạch trắng.Để tránh đường trơn trượt những ngày mưa, trên bề mặt đá cẩm thạch trắng có chạm khắc nhiều hoa văn cát tường.Vì thế mặt đất có hơi không bằng phẳng.Tiêu Hề Hề không mặc nhiều nên khi quỳ lên đầu gối của nàng rất đau.Nhưng chuyện này chẳng là gì cả.So với cơn đau ở đầu gối, điều khiến nàng không chịu nổi chính là đói.Lúc này trời đã tối, đèn lồng treo trong sân đều được thắp sáng.Những chiếc đèn lồng như những ngôi sao lơ lửng trong đêm tối.Ngày thường giờ này, Tiêu Hề Hề đang ăn tối.Mà bây giờ nàng phải quỳ ở đây.Nàng đói quá!Bảo Cầm cũng quỳ, lo lắng nhìn Quý phi.Trước đó không lâu Quý phi bị bệnh, lại còn bị thương, tuy bây giờ đã khỏi nhưng tổn hại đến thân thể, hôm nay bị phạt quỳ, không biết thân thể có chịu nổi hay không.Lao phi vịn tay Liễu Nhứ chậm rãi ra khỏi chính điện.Hai người vừa nhìn đã thấy Quý phi và Bảo Cầm đang quỳ trong sân.Lao phi đứng trên bậc thang nhìn Quý phi thấp hơn mình một bậc, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.Dù ả là Quý phi thì đã sao?Trước mặt Thái hoàng thái hậu, chẳng phải cũng phải ngoan ngoãn chịu phạt sao!Lao phi nhẹ giọng nói "Đêm khuya rét lạnh, Quý phi nương nương phải giữ gìn thân thể, đừng để bị cảm lạnh."

Lúc này Tiêu Hề Hề chỉ nghĩ tới đồ ăn, không còn tâm tư đấu võ mồm với Lao phi.Đói quá, muốn ăn tối quá!Nàng xoa bụng, cảm thấy đói đến mức có thể nuốt chửng một con bò.Lao phi tinh tường chú ý tới động tác nhỏ của nàng, nụ cười trên mặt chợt đông cứng.Tại sao Quý phi lại sờ bụng?Lẽ nào là Quý phi đang mang thai?Quý phi vào cung đã hơn bốn tháng, rất được Hoàng đế sủng ái, đặc biệt sau khi Quý phi chuyển vào cung Vân Tụ, hầu như mỗi đêm Hoàng đế đều ở cung Vân TụNếu nói Quý phi mang thai, là chuyện cũng có thể xảy ra!
 
Back
Top Bottom