Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 389: Thắng làm vua, thua làm giặc


Tiêu Hề Hề dùng hết số tiền đó để mua sách truyện rồi.

Nhưng nàng không dám nói.Nàng chột dạ nhìn đi chỗ khác "Thần thiếp nhàn rỗi buồn chán, ra ngoài mua chút đồ ăn đồ dùng, số tiền người đưa thần thiếp xài hết rồi."

Lạc Thanh Hàn "Vậy à?"

Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu "Vâng, vâng!

Huyện Trầm Bảo có nhiều món ngon lắm, thần thiếp không nhịn được nên ăn rất nhiều, xài hết tiền rồi."

Lạc Thanh Hàn thản nhiên đáp "Ồ, ra vậy."

Xem ra hắn phải phái người điều tra xem Tiêu Hề Hề đã giấu hắn làm những gì?Tiêu Hề Hề sợ hắn lại hỏi, nàng vội đổi chủ đề."

Phía bên phủ Trần Lưu vương sao rồi?

Nghe nói Cừu Viễn chết, gã chết thế nào vậy?"

Lạc Thanh Hàn kể đại khái Cừu Viễn tạo phản thế nào, rồi sau đó bị đệ đệ mình giết chết.Tiêu Hề Hề nghe xong, bèn cảm thán "Đúng là ăn miếng trả miếng mà!"

Lạc Thanh Hàn "Ngày mai là tang lễ của Trần Lưu vương, nàng có muốn đến vương phủ thắp hương không?"

Tiêu Hề Hề gật đầu nói được.Tuy nàng chưa từng gặp Trần Lưu vương, nhưng nếu đã có duyên gặp, thắp cho ông một nén hương cũng không vấn đề gì.Hai người rời hành cung, ngồi xe ngựa đến phủ Trần Lưu vương.Trước cửa vương phủ treo lồng đèn trắng.Cả vương phủ chìm trong đau buồn, cả hạ nhân đến mở cửa nghênh đón cũng khóc lóc thê lương.Tiêu Hề Hề theo Thái tử vào vương phủ đến linh đường.Trong linh đường đặt quan tài của Trần Lưu vương, còn bài vị của Trần Lưu vương đặt trên hương án.Cừu Thịnh mặc áo tang, quỳ bên hương án, nét mặt đờ dẫn tê dại.Có rất nhiều nữ nhân quỳ phía sau y, các nàng là thê thiếp của Trần Lưu vương, còn có chính thất của Cừu Viễn và Cừu Lỗi.Ai nấy đều khóc, mắt sưng đỏ cả lên.Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề đến thắp hương tế bái.Cừu Thịnh cúi đầu trả lễ.Y khàn giọng nói "Đa tạ Thái tử Điện hạ và Trắc phi nương nương tới phúng viếng gia phụ."

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, y liên tiếp mất đi hai huynh trưởng và phụ thân, thậm chí y còn bị ép phải tự tay giết chết đại ca của mình.Những đòn đả kích liên tiếp làm y kiệt quệ thể chất tinh thần, gần như tuyệt vọng.Nếu không phải phụ vương trước khi chết bảo y phải sống tiếp, có lẽ y đã không thể cầm cự được.Tiêu Hề Hề không biết làm sao an ủi y, chỉ đành nhẹ nhàng khuyên."

Ngươi phải tự lo cho mình, tuy Trần Lưu vương không còn, nhưng ông ấy ở trên trời vẫn sẽ phù hộ cho ngươi, ngươi không cô đơn, ngươi còn có phụ vương, còn có chúng ta giúp ngươi."

Cừu Thịnh giật giật khóe miệng, cố gượng cười "Cảm ơn người."

Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hành rời khỏi linh đường.Ra khỏi vương phủ, Tiêu Hề Hề hỏi "Điện hạ, người định xử lý gia quyến của Trần Lưu vương thế nào?"

Lạc Thanh Hàn "Cừu Viễn phạm tội tạo phản, theo luật đáng lý phải xử trảm cả nhà, nhưng nể tình Cừu Thịnh đại nghĩa diệt thân, giết chết phản tặc, ta sẽ cầu xin giúp y.

Về phần vợ con của Cừu Viễn, nhất định không thể giữ lại, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc."

Tiêu Hề Hề im lặng.Lạc Thanh Hàn như biết nàng nghĩ gì, bình tĩnh nói "Nàng không cần thương hại gia quyến của Cừu Viễn, tuy nói quyết định dấy binh tạo phản là của một mình Cừu Viễn, nhưng gia quyến của gã cũng cùng gã hưởng thụ vinh hoa phú quý một thời gian dài, nếu bọn họ đã hưởng lợi, cũng nên chịu trách nhiệm tương ứng."

Tiêu Hề Hề gật đầu "Thắng làm vua thua làm giặc mà, đạo lý này thần thiếp vẫn hiểu."

Hai người ngồi xe ngựa về hành cung.Tuy đã bình định phản loạn nhưng trong thành Bàn Vân còn rất nhiều chuyện cần Thái tử xử lý.Hắn nói với Tiêu Hề Hề "Nàng về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta làm xong việc sẽ đến tìm nàng."

Tiêu Hề Hề nhớ đến số sách truyện chưa đọc xong, nghiêm túc nói "Chính sự quan trong nhất, người cứ từ từ xử lý, không cần lo cho thần thiếp."

Lạc Thanh Hàn đến thư phòng.Thường công công bước vào, cung kính nói."

Khởi bẩm Điện hạ, vừa rồi có một người đàn bà đến gặp Triệu mỹ nhân, nô tài sai người điều tra, bà ta là người bên nhà mẹ của Sở cơ, bà ta đến gặp Triệu mỹ nhân là muốn nhờ Triệu mỹ nhân nói giúp, cứu Sở cơ một mạng."

Lạc Thanh Hàn không quan tâm mấy chuyện nhỏ này, hắn tùy ý hỏi "Triệu mỹ nhân đồng ý chưa?"

"Triệu mỹ nhân không đồng ý cũng không từ chối."

Chính vì thái độ mập mờ này của Triệu mỹ nhân nên Thường công công cảm thấy không ổn, mới bẩm báo với Thái tử.Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Sai người để mắt đến nàng ta, xem nàng ta muốn làm gì."

"Vâng."......Tiêu Hề Hề về phòng ngủ, lập tức đuổi các cung nữ thái giám ra ngoài.Nàng đóng cửa khóa chốt, sau khi chắc chắn không ai vào được, nàng chạy đến mở rương, vén lớp y phục che bên trên, bên dưới là những cuốn sách truyện được xếp ngay ngắn.Nhân lúc Thái tử không ở đây, cuối cùng Tiêu Hề Hề cũng có thể yên tâm đọc mấy cuốn sách truyện này!Nàng chọn một cuốn, nằm xuống ghế sập êm ái bắt đầu đọc.Lúc nàng đang tập trung đọc thì nghe thấy tiếng gõ cửa.Cốc cốc!Tiêu Hề Hề giật mình.Nàng lập tức đóng sách lại, vểnh lỗ tai lên cảnh giác hỏi."

Ai vậy?"

Giọng Triệu mỹ nhân từ ngoài cửa truyền vào "Tỷ tỷ, là muội, muội có chút chuyện muốn nhờ tỷ giúp đỡ."

Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ nhét cuốn truyện dưới gối, đứng dậy ra mở cửa.Triệu mỹ nhân hành lễ với nàng "Tỷ tỷ, chúng ta có thể vào trong nói chuyện không?"

Tiêu Hề Hề thấy kỳ lạ.Từ lần trước bị bỏng nước sôi, Triệu mỹ nhân rất ít xuất hiện trước mặt nàng, quan hệ giữa hai người hoàn toàn rạn nứt, bây giờ Triệu mỹ nhân tự dưng tìm đến cửa, quả thật rất kỳ lạ.Lúc này, hai mắt Triệu mỹ nhân đỏ hoe, còn đọng nước ở khóe mắt, trông rất đáng thương.Tiêu Hề Hề khó hiểu hỏi "Giữa chúng ta còn có gì để nói?"

Triệu mỹ nhân lấy khăn lụa lau khóe mắt, nghẹn ngào nói "Xin lỗi, lần trước là do muội quá kích động, nhất thời hồ đồ mới nói ra những lời đó trước mặt Thái tử.

Thật ra muội sớm đã hối hận rồi, muội bị bỏng nước sôi hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan đến tỷ, muội không nên hắt nước bẩn lên người tỷ."

Tiêu Hề Hề "Những lời này cô nên nói với Thái tử, nói với ta có ích gì?"

"Muội phải xin lỗi tỷ, hi vọng tỷ có thể tha thứ cho muội."

Tiêu Hề Hề thẳng thừng trả lời "Được rồi, ta tha thứ cho cô, còn gì nữa không?

Nếu không thì mời về cho."

Nàng đang đọc truyện đến phần gay cấn, bây giờ trong đầu nàng chỉ toàn là tình tiết trong truyện, đâu có tâm trạng trò chuyện với Triệu mỹ nhân chứ?Nàng chỉ muốn đuổi nữ nhân này đi thật nhanh, rồi tiếp tục đọc truyện của mình.Triệu mỹ nhân không ngờ Tiêu trắc phi sảng khoái chấp nhận lời xin lỗi của mình như vậy, không khỏi sửng sốt, những lời nàng chuẩn bị đều vô ích.Tiêu Hề Hề thấy nàng không có phản ứng, cho rằng nàng không còn chuyện gì nữa, đang định đóng cửa lại.Triệu mỹ nhân vội đưa tay ấn cửa "Chờ một chút!"
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 390: Hẹn hò


Tiêu Hề Hề kiên nhẫn hỏi "Còn chuyện gì nữa?"

Triệu mỹ nhân cầu xin "Muội có một chuyện muốn nhờ tỷ giúp."

"Giúp chuyện gì?"

Triệu mỹ nhân không trực tiếp trả lời, mà lấy lòng nói "Muội biết trong thành có một tửu lầu Sở gia, món đậu phụ nhất phẩm và thịt viên sốt tương đỏ của họ rất nổi tiếng, nghe nói rất ngon, tỷ có muốn ăn thử không?

Muội mời, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện."

Tiêu Hề Hề nghe thấy món ngon thì rất xúc động.Nhưng nàng chợt nhớ mình chưa đọc truyện xong, cốt truyện trong đó khiến nàng không dứt ra được.Dù gì tửu lầu Sở gia vẫn ở đó, không chạy được, nàng hoàn toàn có thể đọc truyện trước, sau đó cùng Thái tử đến tửu lầu Sở gia ăn cơm.Tiêu Hề Hề quyết định xong, bèn từ chối lời mời của Triệu mỹ nhân."

Xin lỗi, chúng ta không có hẹn!"

Triệu mỹ nhân "......"

Khóe mắt Triệu mỹ nhân rưng rưng nước mắt, buồn bã đáng thương nói "Không phải tỷ vừa nói, tỷ đã tha thứ cho muội rồi sao?

Sao ngay cả ăn cơm với muội cũng không muốn?"

Tiêu Hề Hề "Vì bây giờ ta không đói."

Lý do này đơn giản thô bạo mà mạnh mẽ, làm Triệu mỹ nhân nghẹn một hồi mới mở miệng lần nữa."

Vậy chúng ta hẹn buổi tối, cùng nhau ăn tối được không?"

Tiêu Hề Hề nghĩ một lúc, nếu có thêm một Triệu mỹ nhân, có thể gọi thêm vài món, như thế cũng được.Vì thế nàng vui vẻ gật đầu đồng ý "Được!

Vậy chúng ta cùng đi."

Triệu mỹ nhân vội nói "Vậy chúng ta đã bàn xong rồi nhé, tối nay muội lại đến tìm tỷ."

"Ừ."

Cuối cùng cũng đuổi được Triệu mỹ nhân đi, Tiêu Hề Hề lập tức đóng cửa, nằm xuống ghế sập êm ái, vui vẻ cầm cuốn truyện lên tiếp tục đọc.Còn về Triệu mỹ nhân, khi trở về phòng mình, một người đàn bà ăn mặc sang trọng tiến lên đón, gấp gáp hỏi."

Tiểu chủ, chuyện thế nào rồi?

Tiêu trắc phi có đồng ý không?"

Người đàn bà này là Điền thị, bà là mẹ của Sở cơ, đồng thời cũng là vợ của ông chủ tửu lâu Sở gia.Triệu mỹ nhân lau nước mắt, không còn buồn bã đáng thương trên mặt.Nàng khẽ mỉm cười, tự tin nói "Tiêu trắc phi đã đồng ý lời mời của ta, buổi tối nàng ta sẽ cùng ta đến tửu lâu Sở gia ăn cơm, bà sai người chuẩn bị đồ ăn thức uống trước, sau đó ta sẽ nhờ nàng ta nói giúp với Thái tử.

Thái tử rất sủng ái Tiêu trắc phi, chỉ cần Tiêu trắc phi bằng lòng nói giúp, Thái tử nhất định sẽ tha cho Sở cơ."

Điền thị còn hơi lo lắng "Nếu Tiêu trắc phi không muốn nói giúp thì sao?"

"Cho nên ta mới bảo bà chuẩn bị trước đồ ăn thức uống trước, bỏ chút thuốc mê vào, nếu Tiêu trắc phi không muốn giúp, thì làm nàng ta hôn mê, rồi nhốt nàng ta cùng với nam nhân khác.

Chờ nàng ta tỉnh lại phát hiện mình thất tiết, nhất định sẽ hoảng sợ.

Đến lúc đó chúng ta dùng chuyện này uy hiếp nàng ta, nàng ta sẽ ngoan ngoãn làm theo, đây gọi là lễ trước binh sau."

Điền thị nghe xong, cảm thấy làm vậy quá mạo hiểm, không cẩn thận sẽ chuốc họa vào thân nên có hơi do dự.Triệu mỹ nhân thấy vậy, cũng không ép bà, chỉ mỉm cười nói."

Thật ra cũng không cần làm đến bước này, ta sẽ cố gắng nói chuyện với Tiêu trắc phi, chỉ cần chúng ta cho nàng ta đủ lợi ích, ta tin Tiêu trắc phi sẽ cảm động trước thành ý của chúng ta.

Ta bảo bà bỏ thuốc vào thức ăn đồ uống chỉ để đề phòng, nếu nàng ta đồng ý giúp chúng ta, dù nàng ta ngất đi thật, chúng ta cũng sẽ không làm gì nàng ta."

Điền thị "Nếu Tiêu trắc phi không chịu nghe, khăng khăng làm lớn mọi chuyện thì sao?"

"Chúng ta làm cẩn thận một chút sẽ không có người phát hiện, hơn nữa không phải còn có ta sao?

Ta nghĩ ra chủ ý này, nếu xảy ra chuyện gì thật, bà có thể đổ tội cho ta.

Ta làm vậy tất cả đều vì cứu Sở cơ, tỷ ấy là bạn tốt của ta, ta không muốn thấy tỷ ấy còn trẻ như vậy mà đã phải chết."

Điền thị rất xúc động "Sở cơ thật may mắn khi có người bạn tốt như tiểu chủ!"

Bà dừng một chút, sau đó nghiến răng nói "Nếu tiểu chủ sẵn sàng dốc sức vì bạn bè, thì một người mẹ như tôi sao có thể lùi bước?

Sở cơ là con gái duy nhất của tôi, chỉ cần có thể cứu mạng con bé, dù bảo tôi làm gì, tôi cũng bằng lòng!"

Hai người bắt đầu bàn bạc kế hoạch chi tiết.Sau khi bàn bạc xong, Điền thị cáo từ rời đi.Triệu mỹ nhân giơ tay phải vén ống tay áo lên, lộ ra vết sẹo xấu xí trên mu bàn tay, trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm."

Ngươi hủy cả đời ta, ta cũng phải cho ngươi thử cảm giác sống không bằng chết!"......Buổi chiều trôi qua rất nhanh.Sắc trời ngày càng tối, trong hành cung đã treo đèn lồng.Lúc này cửa bị gõ, giọng Thái tử truyền vào."

Mở cửa."

Tiêu Hề Hề giật mình nhảy dựng khỏi ghế sập.Nàng hốt hoảng nhét truyện xuống dưới gối, nhưng cảm thấy sẽ rất dễ bị tìm ra.Thế là nàng lại lấy truyện ra nhét vào rương, rầm một tiếng đóng lại, tiện tay kéo vài bộ y phục che lên.Làm xong chuyện này Tiêu Hề Hề mới dám mở cửa.Lạc Thanh Hàn đứng ngoài cửa, sắc mặt không đổi nhìn nàng, ánh mắt sắc như dao."

Sao lại mở cửa lâu thế?

Nàng ở trong phòng làm gì vậy?"

Tiêu Hề Hề không dám nhìn hắn, cúi đầu nói "Thần thiếp đang ngủ, hơn nữa còn hơi mơ màng, nên động tác chậm một chút, mong Điện hạ thứ lỗi."

Lạc Thanh Hàn bước vào phòng, nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía chiếc rương trong góc.Trong một căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, chiếc rương được phủ một đống y phục vô cùng nổi bật.Lạc Thanh Hàn nhớ trong phòng vốn không có chiếc rương này.Hắn hỏi "Chiếc rương này từ đâu ra vậy?"

Tiêu Hề Hề chột dạ, nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh."

Là hành lý của thần thiếp mang theo từ huyện Trầm Bảo, trong đó chỉ có y phục thôi."

Lạc Thanh Hàn đi đến cạnh rương, giơ tay gạt ra từng y phục đang che đậy.Xem dáng vẻ hình như hắn muốn kiểm tra trong rương đựng gì.Tiêu Hề Hề sợ gần chết, cuống quít chạy tới, từ phía sau ôm eo Thái tử."

Điện hạ!"

Lạc Thanh Hàn dừng một chút, nghiêng đầu nhìn nàng "Sao vậy?"

"Không còn sớm nữa, chúng ta ăn cơm đi!

Nghe nói trong thành có một tửu lầu Sở gia, thịt viên sốt tương đỏ và đậu phủ nhất phẩm rất ngon, chúng ta cùng ăn thử đi nha!"

Lạc Thanh Hàn "Ta không thích ăn đồ bên ngoài."

Tiêu Hề Hề áp mặt vào lưng hắn, cọ cọ như một đứa trẻ."

Đâu phải ngày nào cũng ăn đồ bên ngoài, chúng ta chỉ thỉnh thoảng ra ngoài ăn thôi, cũng là cách để điều chỉnh cuộc sống mà.

Ngày nào cũng ăn món do ngự trù làm, dù ngon đến đâu cũng ăn ngán rồi, cuộc sống phải có chút tươi mới mới thú vị, người nói có đúng không?"

Lạc Thanh Hàn không đồng ý cũng không từ chối.Tiêu Hề Hề tiếp tục nỗ lực "Thật ra thần thiếp muốn ra ngoài hẹn hò với Điện hạ, người đồng ý với thần thiếp đi mà."

Nghe thấy hai chữ hẹn hò, trong lòng Lạc Thanh Hàn khẽ động.Vì Tiêu trắc phi rất muốn hẹn hò với hắn, thế hắn miễn cưỡng đồng ý với nàng vậy.---------一品豆腐 - Đậu phụ nhất phẩm

红烧狮子头 - Thịt viên sốt tương đỏ
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 391: Chúng ta cùng đi


Triệu mỹ nhân cố tình thay một kiểu y phục bình thường, cổ áo cao che vết sẹo trên cổ, ống tay áo rộng che đầu ngón tay.

Cung nữ cầm đèn lồng đi trước, Triệu mỹ nhân khoác áo choàng theo sau.Triệu mỹ nhân bước đi khá nhanh, trong lòng đầy mong đợi.Trong đầu nàng đã bắt đầu tưởng tượng ngày tháng sống không bằng chết của Tiêu trắc phi sau khi thất tiết.Nàng nóng lòng muốn xem cảnh tượng đó!Khi Triệu mỹ nhân tìm thấy Tiêu trắc phi, phát hiện Thái tử cũng ở đó, Triệu mỹ nhân vội khuỵu gối hành lễ."

Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn thờ ơ liếc nàng một cái, không nói gì.Triệu mỹ nhân đứng thẳng người, nhìn Tiêu trắc phi, nhẹ giọng hỏi "Tỷ tỷ chuẩn bị xong chưa?"

Tiêu Hề Hề gật đầu nói xong rồi.Triệu mỹ nhân "Vậy bây giờ chúng ta đi chứ?"

Nàng chủ động đứng sang bên, nhường Tiêu trắc phi đi trước.Tiêu Hề Hề kéo Thái tử đi ra ngoài.Triệu mỹ nhân thấy vậy không khỏi sửng sốt, vội hỏi "Lẽ nào Thái tử Điện hạ cũng muốn tới tửu lâu Sở gia dùng bữa sao?"

Tiêu Hề Hề "Đúng vậy, vốn ta định hẹn Điện hạ cùng dùng bữa, vừa vặn cô cũng muốn đi, vậy thì cùng nhau đi."

Dù gì thêm một người thì có thể gọi thêm vài món.Trong lòng Triệu mỹ nhân chùng xuống.Theo kế hoạch, nàng chỉ định mời một mình Tiêu trắc phi.Ai biết Tiêu trắc phi lại dẫn theo Thái tử, nàng làm sao ra tay với Tiêu trắc phi?!Chuyện này chắc chắn không được!Triệu mỹ nhân muốn ngăn Thái tử, không muốn để ngài ấy đi cùng, nhưng nàng không tìm được lý do thích hợp, chỉ đành bất lực nhìn Tiêu trắc phi kéo Thái tử ra cửa.Đi được vài bước, Tiêu Hề Hề nhận ra Triệu mỹ nhân không đi theo.Nàng quay đầu nhìn lại "Sao cô còn không đi?"

Triệu mỹ nhân tức thì sải bước về phía trước.Lúc đến đây, trong lòng nàng đầy mong đợi.Nhưng bây giờ mong đợi trong lòng nàng biến mất.Chỉ còn lại thấp thỏm và thất vọng.Kế hoạch xảy ra biến cố, nhất định không thể thực hiện tiếp.Đợi nàng đến tửu lâu Sở gia, phải báo ngay cho Điền thị, bảo bọn họ dừng kế hoạch.Tiêu Hề Hề vẫn đi cùng xe ngựa với Thái tử.Triệu mỹ nhân ngồi xe ngựa một mình.Hai cỗ xe ngựa rời hành cung, chạy chừng nửa canh giờ mới chậm rãi dừng lại trước tửu lâu Sở gia.Điền thị sớm đã thông báo với chưởng quầy, bảo chưởng quầy đợi cửa trước.Triệu mỹ nhân vừa xuất hiện, chưởng quầy lập tức bước tới chào đón.Điền thị nói ông biết chỉ có hai vị khách nữ, bây giờ lại có ba vị khách, ngoài hai vị khách nữ còn có một nam nhân tuấn tú, khí chất nghiêm nghị.Chưởng quầy không rõ thân phận của nam nhân này, nhưng xét từ khí chất và tướng mạo thì chắc chắn không phải người bình thường.Chưởng quầy không dám hỏi nhiều, nét mặt tươi cười chào hỏi."

Các vị khách quý tới rồi, phòng riêng đặt ở bên trong, mời đi theo tôi."

Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn lần đầu đến đây, họ không đặt phòng riêng.Tiêu Hề Hề nhìn Triệu mỹ nhân, tò mò hỏi "Là cô đặt chỗ trước à?"

Triệu mỹ nhân cười đáp "Đúng vậy, nơi này làm ăn rất tốt, nếu bất chợt tới thì sợ không có phòng, cho nên muội đặt trước một gian phòng riêng."

Tiêu Hề Hề "Vậy cũng được."

Chưởng quầy dẫn ba người họ vào phòng riêng trong cùng.Sau khi họ ngồi vào bàn, chưởng quầy vừa pha trà, vừa niềm nở giới thiệu mấy món đặc sản của quán.Chỉ cần nghe tên món, Tiêu Hề Hề đã chảy nước miếng.Nàng nói ngay "Mỗi món đặc sản trong quán làm một phần!"

Có thể nói là rất hào phóng!Chưởng quầy nhắc nhở "Quán chúng tôi có mười lăm món đặc sản, nhưng chỉ có ba người, sợ là ăn không hết."

Tiêu Hề Hề "Không sao, chỉ có mười lăm món, tướng công ta mỗi bữa ăn ít nhất hai mươi món!"

Chưởng quầy sững sờ.Ông không kiềm được nhìn nam nhân nghiêm nghị ngồi cạnh Tiêu Hề Hề, đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài!

Vị công tử này thoạt nhìn lạnh lùng nhưng thật ra là một vua bụng bự ăn hết hai mươi món một bữa.Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc nói "Mỗi bữa ta có hai mươi món, nhưng không có nghĩa mỗi bữa ta đều ăn hết."

Tiêu Hề Hề "Cho nên mới nói, người lãng phí quá rồi!

Sau này nếu người dùng bữa, nhớ gọi ta đến, chỉ cần có ta ở đây, chắc chắn sẽ không cho người cơ hội lãng phí thức ăn!"

Lạc Thanh Hàn mặc nàng, nói thẳng với chưởng quầy."

Cứ gọi món như nàng nói."

Chưởng quầy nhanh chóng đáp "Vâng, quý khách chờ một chút, món ăn sẽ lên ngay!"

Chưởng quầy vừa đi, Triệu mỹ nhân đứng dậy."

Muội ra ngoài một lát, sẽ về nhanh thôi."

Tiêu Hề Hề vội hỏi "Cô muốn đi nhà xí hả?"

Triệu mỹ nhân muốn tìm Điền thị, nhưng nàng không thể nói, vì vậy nàng gật đầu nói "Đúng vậy, hôm nay uống hơi nhiều nước, muội đi nhanh lắm."

Tiêu Hề Hề cũng đứng lên "Ta đi chung với cô, ta cũng muốn đi nhà xí."

Làm trống dạ dày trước, mới có thể ăn nhiều hơn!Triệu mỹ nhân sửng sốt.Nàng không ngờ Tiêu trắc phi lại muốn đi cùng nàng.Tức thì nàng có hơi hoảng hốt, cố giả vờ bình tĩnh "Vậy được, chúng ta cùng đi."

Tiêu Hề Hề nói với Thái tử, rồi cùng Triệu mỹ nhân ra khỏi phòng riêng.Hai người hỏi hầu bàn, thuận lợi tìm thấy nhà xí.Tiêu Hề Hề và Triệu mỹ nhân vào hai phòng riêng.Chẳng mấy chốc, Triệu mỹ nhân đã ra khỏi nhà vệ sinh, nàng định lặng lẽ đi tìm Điền thị, nhưng mới đi được hai bước, đã nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Hề Hề từ nhà xí bên cạnh."

Sao cô đi nhanh vậy?"

Triệu mỹ nhân đành dừng bước, giả như không có chuyện gì trả lời "Đó giờ muội đi rất nhanh, muội còn có chuyện nên sẽ không chờ tỷ nữa.

Tỷ từ từ giải quyết đi, không cần gấp, muội đi trước, lát nữa gặp nhau trong phòng."

Tiêu Hề Hề "Đừng mà, ta xong ngay đây!"

Nói xong, nàng bước ra khỏi nhà xí.Bên cạnh có một thùng nước, Tiêu Hề Hề múc nước rửa tay, đồng thời hỏi "Vừa rồi cô chưa rửa tay phải không?

Lại đây rửa tay đi."

Triệu mỹ nhân bây giờ rất rối, nào còn tâm trạng rửa tay?Nàng hời hợt nói "Không cần, muội rửa rồi."

Tiêu Hề Hề dùng kiểu ánh mắt như đang nhìn đứa trẻ nghịch ngợm nhìn nàng, quở trách "Sao cô lại nói dối?

Vừa rồi rõ ràng ta không nghe thấy tiếng nước, cô chắc chắn chưa rửa tay.

Cô mới đi nhà xí xong, tay nhất định rất bẩn, dù cô không thích sạch sẽ, cũng đừng liên lụy ta và Thái tử, dù gì lát nữa chúng ta cũng cùng nhau dùng bữa, cô nói có đúng không?"

Cái đầu bò nhà ngươi!Triệu mỹ nhân muốn mắng người, nhưng nàng đã kìm lại, thành thật bước tới rửa tay.Rửa tay xong, Triệu mỹ nhân lần nữa đề nghị muốn đi một mình.Tiêu Hề Hề nhận thấy ấn đường Triệu mỹ nhân phát đen, đoán nàng kế đó có thể gặp xui xẻo.Tiêu Hề Hề rất tò mò, muốn biết nàng gặp xui xẻo ra sao?Thế nên Tiêu Hề Hề chủ động đề nghị đi cùng nàng.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 392: Hôm nay cô nương này gặp xui xẻo lớn rồi


Triệu mỹ nhân uyển chuyển từ chối.

"Đa tạ ý tốt của tỷ tỷ, một mình muội đi là được, Thái tử Điện hạ còn ở trong phòng riêng, ngài ấy chỉ có một mình, nhất định rất buồn chán, tỷ tỷ mau về với ngài ấy đi."

Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ nói "Được thôi, vậy cô cẩn thận, đừng đụng phải người xấu."

Triệu mỹ nhân qua loa đáp "Muội biết rồi, tỷ mau đi đi."

Tiêu Hề Hề vừa đi, Triệu mỹ nhân đã chạy tới nội viện.Nàng phải nhanh chóng tìm thấy Điền thị.Điền thị rất kinh ngạc "Sao tiểu chủ lại tới đây?

Lúc này tiểu chủ không phải nên ở cùng Tiêu trắc phi trong phòng riêng sao?"

Triệu mỹ nhân vội vàng nói "Kế hoạch thay đổi!

Tối nay không chỉ có Tiêu trắc phi, mà còn có Thái tử, kế hoạch của chúng ta phải dừng lại, bà không được bỏ thuốc vào thức ăn!"

Sắc mặt Điền thị thay đổi "Nhưng tôi đã sai người đưa thức ăn bỏ thuốc đến phòng riêng rồi!"

Triệu mỹ nhân không tin được "Sao lại nhanh như vậy?!"

"Tôi biết tiểu chủ sẽ đến nên bảo đầu bếp chuẩn bị trước tất cả các món đặc sản trong quán, tôi tự tay bỏ thuốc, chừng nào tiểu chủ gọi món, tôi sẽ cho người mang rượu và món ăn đến."

Điền thị muốn mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn nên bà sắp xếp mọi thứ từ trước.Không ngờ kế hoạch lại xảy ra biến cố.Lúc này, tim Triệu mỹ nhân đập điên cuồng.Trong đầu nàng chỉ còn lại hai từ ---Toi rồi!Đồ ăn thức uống đều có thuốc, nếu Tiêu trắc phi và Thái tử ăn vào, nhất định sẽ ngất đi.Sau đó bọn họ nên giải thích chuyện này thế nào?Với đầu óc của Thái tử, chuyện này dù có giải thích thế nào cũng không thể qua mắt được!Điền thị hốt hoảng "Làm sao đây, làm sao đây?

Hay là tôi cho người dọn món ăn xuống?"

Triệu mỹ nhân cũng hoảng loạn, đầu óc quay cuồng "Bây giờ cũng chỉ còn cách này, món ăn vừa dọn lên, chắc họ cũng chưa ăn nhiều nên tạm thời sẽ không ngất.

Bà sai người tìm cớ dọn món ăn và rượu đi, lát nữa ta sẽ tìm cách chuốc say họ, nếu sau đó họ thấy chóng mặt, cũng sẽ nghĩ mình uống say, có lẽ chuyện này sẽ qua được."

"Được, tôi sẽ cho người sắp xếp!"

Điền thị vội vã chạy đi tìm chưởng quầy.Triệu mỹ nhân cũng vội về phòng riêng.Vừa bước vào phòng, nàng thấy trên bàn bày đầy các món, trong phòng đầy rượu và hương thơm của món ngon.Tiêu Hề Hề đang ăn rau, không có thời gian chào hỏi Triệu mỹ nhân, chỉ dùng mắt nhìn nàng, phát hiện ấn đường của nàng đen hơn trước.Xem ra hôm nay cô nương này gặp xui xẻo lớn rồi!Triệu mỹ nhân vội vàng khuyên "Tỷ đừng ăn nhanh như vậy, ăn nhanh quá sẽ không tốt cho dạ dày."

Tiêu Hề Hề nuốt thức ăn trong miệng "Không sao, thân thể ta rất khỏe, dạ dày cũng rất tốt, sẽ không bị khó tiêu."

Lạc Thanh Hàn không ăn nhiều.Hắn vẫn luôn không yên tâm về thức ăn bên ngoài.Hắn nhận ra biểu hiện của Triệu mỹ nhân khác thường, bèn bắt đầu âm thầm quan sát nàng ta, muốn biết nàng ta đang bày trò gì.Triệu mỹ nhân vẫn đang khuyên "Dù thân thể tỷ tốt, cũng không thể ăn nhanh như vậy, dù sao mấy món này cũng đâu có chạy được, tỷ có thể từ từ thưởng thức."

Tiêu Hề Hề "Ta nói cô biết, món khác có thể ăn chậm, nhưng thịt nhất định phải ăn khi còn nóng, để nguội sẽ không ngon."

Lúc này, cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra.Chưởng quầy dẫn một nhóm hầu bàn chạy vào.Chưởng quầy cười nói "Quý khách, thật sự xin lỗi, là lỗi của chúng tôi!

Chúng tôi sơ ý lên nhầm món, những món này chuẩn bị cho khách khác, chúng tôi sẽ đổi món cho quý khách."

Ông vừa dứt lời liền gọi đám hầu bàn phía sau dọn món.Đám hầu bàn xúm lại, nhanh tay dọn từng món trên bàn.Tiêu Hề Hề nhanh tay cầm dĩa thịt viên sốt tương đỏ gần mình nhất, đặt trước mặt nàng.Nàng nói "Ta thấy mấy món này rất ngon, lên sai món rồi cũng không sao, các ngươi có thể làm lại món mới cho khách, dù gì chúng tôi cũng ăn mấy món này rồi nên dọn xuống chỉ có thể vứt đi, lãng phí lắm!"

Chưởng quầy khăng khăng "Đây là sai lầm do chúng tôi bất cẩn gây ra, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi phải chịu trách nhiệm, bù lại tối nay sẽ miễn phí bữa này cho quý khách."

Đồ ăn thức uống trên bàn đều bị hầu bàn nhanh chóng dọn đi, chỉ có món thịt viên sốt tương đỏ vẫn còn trong tay Tiêu Hề Hề, nàng nắm chặt dĩa không chịu buông.Nàng rất thích món này!

Nàng không muốn nó bị đổi!Chưởng quầy thấy vậy, vội nói "Tôi bảo đầu bếp nấu cho người một dĩa khác, dĩa này để chúng tôi dọn xuống đi."

Triệu mỹ nhân giúp khuyên "Tỷ đừng làm khó người khác nữa, mau đưa dĩa thịt cho họ đi."

Tiêu Hề Hề "Ta thấy món này rất ngon, ta có thể ăn hai phần!"

Chưởng quầy "Vậy tôi bảo đầu bếp chuẩn bị cho người hai phần thịt viên sốt tương đỏ, được không?"

Tiêu Hề Hề không do dự gật đầu "Được!"

"Vậy mau đưa dĩa thịt viên sốt tương đỏ này cho chúng tôi."

Tiêu Hề Hề "Không!

Không ai có thể lấy đi thức ăn trong từ trong tay ta!"

Chưởng quầy "......"

Chưởng quầy gấp gáp, nhưng không dám thô lỗ với Tiêu Hề Hề, ông chỉ đành nhìn Triệu mỹ nhân cầu cứu.Triệu mỹ nhân khuyên Tiêu Hề Hề thêm vài câu.Tiêu Hề Hề không chịu nghe.Triệu mỹ nhân vô cùng tức giận, không còn cách nào khác, chỉ đành cầu cứu Thái tử."

Công tử, chưởng quầy cũng nói bằng lòng miễn phí cho chúng ta rồi, ta thấy cũng rất có thành ý, tỷ tỷ thế này sẽ làm khó người khác, công tử mau khuyên tỷ tỷ đi."

Ở đây là bên ngoài, lại có nhiều người đang nhìn, Triệu mỹ nhân cảm thấy Thái tử nhất định sẽ không mặc Tiêu trắc phi làm loạn.Quả nhiên, Lạc Thanh Hàn nói với Tiêu Hề Hề, giọng trong trẻo lạnh lùng."

Nàng đặt dĩa xuống đi."

Tiêu Hề Hề bĩu môi "Không, đây là món ăn của ta, ta không muốn đưa cho người khác."

Lạc Thanh Hàn "Không bảo nàng đưa cho người khác, chỉ bảo nàng đặt thức ăn xuống bàn, nàng cứ cầm thế này thì làm sao ăn được?"

"Nhưng nếu ta đặt thức ăn lên bàn, những người này sẽ lấy thức ăn của ta."

"Nếu bọn họ dám cướp thức ăn của nàng, ta sẽ khiến tửu lâu của bọn họ không bao giờ mở cửa nữa." nói đến đây, Lạc Thanh Hàn liếc nhìn chưởng quầy một cái, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.Da đầu chưởng quầy tê dại, mồ hôi lạnh toát ra.Ông run rẩy lấy tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, run giọng giải thích."

Chúng tôi không có ý cướp thức ăn của người, chúng tôi chỉ muốn đổi một dĩa thịt viên sốt tương đỏ khác cho quý khách thôi, tôi đảm bảo hương vị của hai dĩa sẽ giống hệt nhau, không thay đổi gì hết."

Tiêu Hề Hề "Nếu không có thay đổi gì, sao ông muốn đổi món ăn của ta?"

Chưởng quầy "Chúng tôi chỉ muốn xin lỗi người, đổi món là cách chúng tôi bày tỏ lời xin lỗi."

Tiêu Hề Hề "Ta không thích cách này!"
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 393: Nàng ta tự làm tự chịu


Chưởng quầy đã dùng hết cách, nói gần như sủi bọt mép.

Nhưng Tiêu Hề Hề không chịu buông tay.Có Thái tử chống lưng, nàng đặt dĩa thịt viên sốt tương đỏ lên bàn, tức giận nói."

Các ngươi dám động đến đồ ăn của ta, tửu lâu của các ngươi sẽ đóng cửa!"

Khí thế của Lạc Thanh Hàn quá dọa người, chưởng quầy không dám chọi cứng với hắn, chỉ đành từ bỏ món thịt viên sốt tương đỏ.Ông dẫn đám hầu bàn lui xuống.Tiêu Hề Hề cầm đũa, tiếp tục ăn thịt viên sốt tương đỏ của nàng.Triệu mỹ nhân thấy nàng nhanh chóng ăn hết một viên thịt, trong lòng rất lo lắng."

Tỷ tỷ, tỷ hà cớ gì phải làm khó họ?

Chỉ là một món ăn thôi, để họ đổi thì cũng có sao đâu."

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói "Là bọn họ khăng khăng làm khó ta, ta đang ăn ngon lành, bọn họ đột nhiên xông vào đổi món ăn của ta, dựa vào đâu chứ?

Chúng ta là khách hàng, khách hàng là thượng đế!"

Không đúng, thời đại này không có thượng đế.Nàng lập tức đổi lại "Khách hàng là Ngọc hoàng đại đế!

Bọn họ dám bất kính với Ngọc hoàng đại đế, đúng là gan to bằng trời, với thái độ phục vụ của bọn họ, tửu lâu này sớm muộn gì cũng đóng cửa!"

Triệu mỹ nhân mở miệng, muốn nói gì đó, lại không biết nói gì mới được.Có thể nói nàng đã nói hết rồi, nhưng không có tác dụng gì cả!Lúc này, Thái tử đột nhiên lên tiếng."

Vừa rồi Triệu mỹ nhân chưa ăn thịt viên sốt tương đỏ phải không?

Tiêu trắc phi, chia một ít thịt viên sốt tương đỏ của nàng cho nàng ta."

Tiêu Hề Hề không vui, nhưng lại không muốn bản thân bị người khác nói quá keo kiệt, nàng miễn cưỡng chọn viên thịt nhỏ nhất cho Triệu mỹ nhân.Đối với sự quan tâm đột ngột của Thái tử, Triệu mỹ nhân chẳng những không vui mà còn thấy hoảng sợ.Nàng vội từ chối "Không không không, thần thiếp không thích ăn món này."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Ta bảo nàng ăn, thì nàng phải ăn."

Triệu mỹ nhân rùng mình khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của hắn.Trực giác nói nàng biết, nhất định Thái tử đã biết gì đó rồi!Thái tử đang cố ý thử nàng!Nếu nàng từ chối, Thái tử chắc chắn sẽ nghi ngờ nàng nhiều hơn.Để rửa sạch hiềm nghi, Triệu mỹ nhân chỉ đành cầm đũa gắp viên thịt, khó khăn cho vào miệng.Lạc Thanh Hàn "Ăn ngon không?"

Triệu mỹ nhân nhịn lại cảm giác muốn nôn, gượng cười nói "Rất ngon."

Lạc Thanh Hàn "Nếu thấy ngon, thì ăn hết dĩa thịt viên sốt tương đỏ này, một giọt nước sốt cũng không được chừa lại."

Triệu mỹ nhân sững người.Tiêu Hề Hề lập tức nhảy dựng lên, bất mãn than vãn "Điện hạ!

Món này là của ta, sao người có thể đưa hết cho người khác?"

Lạc Thanh Hàn "Chỉ cần nàng đưa dĩa thịt viên sốt tương đỏ này cho Triệu mỹ nhân, cả bàn thức ăn này là của nàng, nhưng nếu nàng không đưa, tối nay cả một món nàng cũng đừng hòng ăn."

Tiêu Hề Hề "......"

Thịt viên sốt tương đỏ tuy ngon, nhưng so với một bàn cao lương mĩ vị thì vẫn còn kém một khoảng.Tiêu Hề Hề miễn cưỡng đặt dĩa thịt viên sốt tương đỏ trước mặt Triệu mỹ nhân.Sắc mặt Triệu mỹ nhân lúc này vô cùng tái nhợt.Nàng biết dĩa thịt này có bỏ thuốc.Nếu nàng ăn hết món này, chắc chắn sẽ ngất ngay tại chỗ.Thái tử vẫn đang nhìn nàng, trong lòng hoảng loạn không thôi, cả một câu dư thừa cũng không dám nói.Lạc Thanh Hàn "Mau ăn đi, nguội rồi ăn không ngon."

Tiêu Hề Hề cầm một đùi gà, vừa ăn vừa nhìn bọn họ, hai má tức giận phồng lên.Thái tử thật quá đáng!

Lại đưa món ngon của nàng cho nữ nhân khác.Dưới sự giám sát của Thái tử, Triệu mỹ nhân không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành run tay gắp từng viên thịt cho vào miệng.Lạc Thanh Hàn nhắc nhở "Còn rất nhiều nước sốt."

Tiêu Hề Hề ghen tị nói "Phết nước sốt ăn rất ngon!"

Đáng tiếc nàng không ăn được.Lạc Thanh Hàn sai người mang một bát cơm đến.Triệu mỹ nhân run rẩy chan nước sốt lên cơm, sau đó trộn đều, ăn liên tục.Nhìn nét mặt gần như sắp khóc của nàng, không giống đang ăn món ngon, mà giống như đang ăn bữa cuối trước khi lên đoạn đầu đài.Tiêu Hề Hề nhịn không được hỏi "Khó ăn đến thế sao?"

Sắp khóc đến nơi rồi!Triệu mỹ nhân không thể trả lời.Nàng bây giờ chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hi vọng tác dụng của thuốc chậm lại.Vừa rồi nàng thấy Tiêu Hề Hề ăn nhiều như vậy, tới bây giờ vẫn rất ổn, phỏng chừng tác dụng của thuốc hẳn rất chậm.Nàng vẫn còn cơ hội tránh được kiếp nạn này.Triệu mỹ nhân ôm tia hi vọng cuối cùng, ăn hết nước sốt trong bát.Nàng đặt bát đũa xuống, dùng khăn lụa lau khóe miệng, miễn cưỡng cười nói "Đa tạ Điện hạ ban thưởng, thần thiếp no rồi, thần thiếp muốn đi nhà xí."

Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói "Không phải vừa mới đi sao?

Sao bây giờ đi nữa?"

"Bụng của thần thiếp hơi khó chịu."

"Vậy à?

Có lẽ là ăn phải đồ hỏng rồi, lẽ nào món ăn của tửu lâu này không sạch sẽ?

Nếu thật là như vậy, ta lập tức sai người niêm phong tửu lâu này."

Triệu mỹ nhân vội nói "Không phải do thức ăn, mà do hai ngày nay thần thiếp cảm lạnh, bụng hơi khó chịu, vừa rồi ăn một lúc nhiều như vậy nên bụng có hơi đau, không phải chuyện gì lớn, thần thiếp đi nhà xí là sẽ hết thôi."

Lạc Thanh Hàn lại nói "Đợi lát nữa."

Triệu mỹ nhân "Đợi gì?"

Lạc Thanh Hàn không trả lời, càng thêm lạnh lùng thâm trầm nhìn nàng.Ánh mắt ấy đầy sức mạnh xuyên thấu, như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng nàng.Triệu mỹ nhân cảm nhận có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, máu của nàng gần như bị đóng băng hoàn toàn.Nàng run rẩy nói "Bụng của thần thiếp khó chịu, thần thiếp muốn ... muốn ..."

Nàng chưa kịp nói xong thì cảm thấy chóng mặt.Cơ thể nàng run lên như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.Nàng nhanh chóng giơ tay chống mặt bàn, gần như không giữ được thăng bằng.Lạc Thanh Hàn thờ ơ hỏi "Sao vậy?"

Lúc này, hình bóng Thái tử trong mắt Triệu mỹ nhân trở nên mơ hồ, thậm chí còn xuất hiện rất nhiều hình ảnh trùng lặp.Triệu mỹ nhân biết thuốc đã có tác dụng.Nhưng nàng không thể hiểu là tại sao Tiêu trắc phi ngồi đối diện không hề hấn gì?Rõ ràng Tiêu trắc phi ăn nhiều hơn nàng, theo lý mà nói, Tiêu trắc phi nên ngất trước mặt nàng!Mà Tiêu trắc phi lúc này vẫn tỉnh táo, không hề có dấu hiệu sắp ngất đi.Triệu mỹ nhân lắc đầu thật mạnh, cố gắng làm mình tỉnh táo.Tiếc là vô ích.Thuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng, đầu óc Triệu mỹ nhân ngày càng choáng váng.Cuối cùng, nàng không chịu được nữa, ngã thẳng xuống đất.Tiêu Hề Hề ngạc nhiên "Nàng ta sao vậy?"

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Nàng ta tự làm tự chịu."
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 394: Rượu độc


Đêm đó, tửu lâu Sở gia bị Ngọc Lân vệ phong tỏa.

Cả Điền thị và người nhà cũng bị bắt.Chiếu theo pháp luật, có ý mưu hại phi tần của Thái tử, Điền thị nhất định sẽ bị xử tử, thậm chí người nhà cũng bị lưu đày.Triệu mỹ nhân tỉnh lại đã là sáng hôm sau.Nàng ngồi dậy trên giường, nhớ lại chuyện tối qua, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.Nàng còn chưa kịp xỏ giày đã vội nhảy xuống giường lao ra cửa, định mở cửa ra ngoài tìm Thái tử giải thích.Nhưng cửa bị khóa từ bên ngoài, dù nàng cố gắng thế nào thì cánh cửa vẫn bất động.Triệu mỹ nhân dùng sức đá cửa, hét lớn hết cỡ."

Mở cửa, thả ta ra ngoài!

Ta muốn gặp Thái tử!

Ta bị oan!"

Thật lâu sau, cửa mới được mở.Người vào không phải Thái tử mà là Thường công công.Hắn đang bưng một cái khay với một ly rượu trên đó.Triệu mỹ nhân nhìn thấy ly rượu, tức thì cảm thấy tay chân lạnh cóng, toàn thân như sắp quỵ xuống.Thường công công cười nói "Tiểu chủ, bây giờ Thái tử rất bận, không rảnh gặp người, ly rượu này là Thái tử ban cho người.

Người mau uống đi, uống nó rồi người sẽ được giải thoát."

Triệu mỹ nhân ôm tia hi vọng cuối cùng run rẩy hỏi "Đây là rượu gì?

"Đây là Hoa Điêu thượng hạng, bên trong có Hạc Đĩnh Hồng, lúc mới uống vào có thể hơi đau, nhưng qua một lát sẽ ổn thôi."

Triệu mỹ nhân không tin được "Thái tử muốn giết ta?

Ta đã làm gì sai?

Thái tử sao lại đối xử với ta như vậy?"

Nụ cười trên mặt Thường công công dần nhạt đi "Ngươi đã làm gì, bản thân ngươi còn không rõ sao?"

"Ta không biết ngươi đang nói gì, ta không làm gì hết, người bị ngất là ta, ta mới là người bị hại!"

"Điền thị đã khai hết rồi, bà ta nói mọi chuyện đều do ngươi chỉ thị, ngươi cố ý gài bẫy, muốn hủy hoại trong sạch của Tiêu trắc phi, nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi có hét lớn tiếng hơn nữa cũng vô ích thôi.

Kẻ lòng dạ độc ác như ngươi, Thái tử sao có thể cho phép ở lại Đông cung, ly rượu độc này là cho ngươi chút tôn nghiêm cuối cùng, để ngươi yên lặng ra đi, kiếp sau nhớ đầu thai làm người tốt."

Triệu mỹ nhân không muốn chấp nhận hiện thực này, nàng dùng sức đẩy hắn ra, muốn xông ra ngoài."

Ta không tin!

Ta muốn gặp Thái tử!

Ta muốn nói ngài ấy biết, tất cả đều là do Điền thị nói nhảm, ta bị oan!"

Tuy nhiên nàng chưa kịp chạy thì đã bị hai thái giám canh cửa bắt lại.Hai thái giám giữ chặt hai cánh tay của Triệu mỹ nhân, buộc nàng quỳ trên đất.Lúc này Triệu mỹ nhân đầu tóc bù xù, không đi giày, cổ áo xộc xệch để lộ những vết sẹo gớm ghiếc trên cổ và mu bàn tay, trông nàng như một bà điên.Nàng bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, biết mình không còn đường sống, trong lòng hoảng sợ đến cùng cực, rồi trở thành tức giận uất hận."

Rõ ràng người bị ngất là ta, Tiêu trắc phi không bị gì hết, các ngươi không nghi ngờ ả, mà còn đổ tội lên đầu ta?

Đừng nói Điền thị có khai hay không, nói không chừng Điền thị và Tiêu trắc phi mới là đồng bọn?

Bọn họ đối chiếu lời khai trước, cố ý muốn hại ta, các ngươi nối giáo cho giặc, lẽ nào không sợ trời đánh sao?"

Thường công công ở trong cung từng gặp không ít người như nàng, dù sắp chết đến nơi cũng muốn cắn người khác một cái.Đây là phần hiểm ác trong trái tim con người.Bản thân không sống tốt, thì không muốn thấy người khác sống tốt.Dù có chết cũng phải kéo người theo làm bàn đạp cho mình.Thường công công bình tĩnh nhìn nàng "Ngươi đánh giá bản thân mình quá cao rồi, nếu Tiêu trắc phi muốn hại ngươi, không biết ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi, chỉ trách lòng dạ ngươi quá độc ác."

Triệu mỹ nhân cười điên dại, tiếng cười sắc bén chói tai."

Ha ha ha!

Ta lòng dạ độc ác?

Kẻ độc ác thật sự không phải là Tiêu trắc phi sao?

Nếu không phải do ả, trên người ta sẽ có sẹo sao?

Nếu không phải do ả, ta có đi đến bước đường hôm nay không?

Kẻ độc ác thật sự là ả!"

Thường công công biết nữ nhân này điên rồi.Hắn lười nói chuyện với nàng, trực tiếp đưa rượu độc đến miệng nàng.Triệu mỹ nhân không chịu mở miệng.Thái giám bên cạnh dùng sức cạy miệng nàng.Thường công công đổ rượu độc vào.Sau đó, hắn và hai thái giám ra ngoài, để một mình Triệu mỹ nhân vùng vẫy la hét trong đau đớn.Thường công công đứng trên bậc thang ngoài cửa, trước mắt là cây cối phủ sương, bên tai là tiếng kêu the thé của Triệu mỹ nhân.Thật lâu sau, âm thanh dần dần nhỏ xuống.Thường công công tính toán thời gian, cảm thấy đã đến lúc, liền ra hiệu cho tiểu thái giám vào trong khiêng người ra ngoài.Thi thể của Triệu mỹ nhân được đặt trong quan tài, lặng lẽ chuyển ra khỏi hành cung, chôn ở vùng núi ngoài thành.Thường công công làm xong, liền thay quần áo, đi bẩm báo với Thái tử."

Điện hạ, chuyện của Triệu mỹ nhân đã xử lý ổn thỏa."

Lạc Thanh Hàn đang chơi cờ với Tiêu Hề Hề, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, bình tĩnh nói "Không được truyền chuyện này ra ngoài, sau này có người hỏi, thì cứ nói Triệu mỹ nhân bệnh nặng qua đời."

"Vâng."

Thường công công thấy không còn dặn dò nào khác, bèn lặng lẽ lui ra ngoài.Tiêu Hề Hề tay trái chống má nghiêng đầu, cơ thể dựa vào mép bàn như không có xương, tay phải cầm quân đen, không nhìn thế cờ, tùy tiện tìm một chỗ đặt xuống.Lạc Thanh Hàn ngồi ngay ngắn, hắn cũng không vội đặt cờ, chỉ đang nghịch quân trắng trong tay, như vô tình hỏi."

Nàng không muốn biết kết cục của Triệu mỹ nhân sao?"

Tiêu Hề Hề thản nhiên trả lời "Sao cũng được."

Tối qua nàng đã đoán được Triệu mỹ nhân gặp xui xẻo, thế nên Triệu mỹ nhân có xảy ra chuyện gì, nàng cũng không quá ngạc nhiên.Lạc Thanh Hàn "Tối qua Triệu mỹ nhân muốn bỏ thuốc nàng, lẽ nào nàng không hề quan tâm?"

Tiêu Hề Hề lười biếng nói "Thần thiếp bách độc bất xâm, dù nàng ta bỏ thuốc cũng sẽ không hại được thần thiếp, thần thiếp cần gì phải bận tâm nàng ta?"

"Tuy nói như vậy, nhưng nàng ta dù gì cũng muốn hại nàng, nàng không muốn đánh trả sao?"

Tiêu Hề Hề "Không muốn đánh trả, lười vận động."

Lạc Thanh Hàn "......"

Dù câu trả lời này nằm trong dự đoán của hắn, nhưng khi nàng nói ra, hắn vẫn cảm thấy khó diễn tả.Lạc Thanh Hàn "Nếu có người kề dao vào cổ nàng, nàng cũng lười vận động sao?"

Tiêu Hề Hề "Vậy thì phải vận động một chút, thần thiếp chỉ bách độc bất xâm, chứ không phải đao thương bất nhập."

Lạc Thanh Hàn dường như muốn gây hấn, phải hỏi cho ra kết quả.Thế là hắn hỏi tiếp."

Giả sử Triệu mỹ nhân không bỏ thuốc nàng, mà trực tiếp đâm nàng một dao, nàng sẽ làm gì?"

Tiêu Hề Hề không nghĩ ngợi buột miệng "Triệu mỹ nhân không biết võ công, thần thiếp đối phó với nàng ta chỉ một chiêu là đủ rồi, thần thiếp sẽ giật lấy dao của nàng ta, đánh ngất nàng ta, rồi đi báo quan."

"Báo quan?"
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 395: Chúng ta phải tránh hiềm nghi


Tiêu Hề Hề đương nhiên nói "Gặp người xấu đương nhiên phải báo quan, đây là thường thức!"

Nét mặt Lạc Thanh Hàn phức tạp nhìn nàng "Ta còn tưởng nàng cầm dao đâm lại."

Tiêu Hề Hề kinh ngạc "Người đang nghĩ gì vậy?

Lẽ nào chó cắn thần thiếp, thần thiếp cũng phải cắn lại sao?!"

Lạc Thanh Hàn không nói nên lời.Thì ra trong mắt nàng, Triệu mỹ nhân chẳng khác gì chó?Chú chó đáng thương đã làm gì sai chứ?!Lạc Thanh Hàn "Xem dáng vẻ của nàng, hoàn toàn không quan tâm đến Triệu mỹ nhân?"

Tiêu Hề Hề đương nhiên nói "Nàng ta không tốt với thần thiếp, thần thiếp cần gì phải quan tâm nàng ta?"

Lạc Thanh Hàn hơi kinh ngạc "Nàng còn biết nàng ta không tốt với nàng à?

Ta còn tưởng nàng cái gì cũng không biết."

"Lúc trước nàng ta cố ý vu oan hãm hại thần thiếp, ác ý rõ ràng như vậy, thần thiếp có thể không nhìn ra được sao?

Thần thiếp chỉ không quân tâm mà thôi, dù sao nàng ta cũng không hại được thần thiếp, tốn thời gian bày trò với nàng ta, thần thiếp thà ăn thêm hai bát cơm còn hơn."

Lạc Thanh Hàn nhất thời không biết nên nói gì mới phải.Hắn nhận ra Tiêu Hề Hề thật sự không quan tâm đến Triệu mỹ nhân.Thù hận, tức giận gì đó đều không liên quan đến nàng.Lạc Thanh Hàn lại hỏi "Nếu tối qua ta không giúp nàng, nàng định đối phó với Triệu mỹ nhân thế nào?"

Tiêu Hề Hề nhấn mạnh "Người đã nhầm thứ tự rồi, thần thiếp vì muốn ra ngoài hẹn hò ăn cơm với người, mới tiện thể cho Triệu mỹ nhân đi cùng, nếu người không đi, tại sao thần thiếp phải ra ngoài?"

"Ta cứ nghĩ sẽ bằng lòng một mình ăn tối với Triệu mỹ nhân."

"Sao có thể?

Quan hệ của thần thiếp với Triệu mỹ nhân không tốt, hai người ở cùng nhau rất gượng gạo, cùng ăn cơm với người mình thích mới ngon miệng chứ."

Lạc Thanh Hàn sững người một lúc mới nhận ra nàng nói gì.Hắn hỏi "Ý nàng là, vì nàng thích ta, nên mới hẹn ta ra ngoài ăn cơm?"

Tiêu Hề Hề gật đầu, không do dự thừa nhận "Vâng!"

Dù biết 'thích' mà nàng nói khác với 'thích' mà hắn nghĩ, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy khá ngọt ngào.Lạc Thanh Hàn nghiêm túc nói "Vậy sau này nàng đừng tùy tiện cùng người khác ăn cơm."

Tiêu Hề Hề biết tính chiếm hữu của hắn lại phát tác rồi.Nàng dùng tấm lòng bao dung đứa trẻ ngỗ nghịch đáp "Được, sau này thần thiếp chỉ ăn cơm với người thôi."

Khóe miệng Lạc Thanh Hàn bất giác nhếch lên.Tiêu Hề Hề phát hiện lúc này tâm tình Thái tử rất tốt, liền nhân cơ hội hỏi "Chi bằng tối nay chúng ta ra ngoài hẹn hò lần nữa?"

Lạc Thanh Hàn "Được."

Hắn đặt quân trắng trên tay xuống bàn cờ."

Ta thắng rồi."

Tiêu Hề Hề cúi đầu nhìn thế cờ, hóa ra phần lớn quân đen đã bị ăn mất.Nàng vươn vai "Không chơi nữa, thần thiếp muốn về nghỉ ngơi."

Lạc Thanh Hàn "Ừm, nàng đi đi."

Tiêu Hề Hề đứng dậy rời khỏi thư phòng.Khi đi được khá xa, nàng xác định không còn ai nhìn thấy mình nữa, nàng lập tức tăng tốc chạy về Hóa Tiên cư.Nàng chạy vào phòng, đóng cửa lại rồi nhanh chóng lấy sách truyện trong rương ra.Nàng nằm xuống ghế sập mềm mại, vui vẻ đọc sách truyện.Tiêu Hề Hề đang mải mê xem, thì chợt nghe thấy ai đó gọi mình."

Trắc phi nương nương."

Tiêu Hề Hề giật mình, ngẩng đầu thì thấy Thường công công đứng ngoài cửa sổ.Ánh sáng trong phòng không tốt, dù thắp đèn dầu cũng không bằng ánh mặt trời dễ chịu, hơn nữa trong phòng đốt địa noãn, nhất định phải mở cửa sổ cho thoáng khí, nếu không trong phòng sẽ rất ngột ngạt.Vừa nãy nàng mải mê đọc truyện đến mức không để ý bên ngoài cửa sổ có người đang đứng.Tiêu Hề Hề vội đóng truyện lại, nhét dưới gối, giả vờ như không có gì hỏi."

Thường công công sao lại tới đây?"

Thường công công nâng bánh ngọt trong tay lên "Vừa rồi ngự trù có làm chút điểm tâm, Thái tử Điện hạ sai nô tài mang tới cho người, người mau mở cửa, nô tài mang điểm tâm vào cho người."

Tiêu Hề Hề đứng dậy, ra mở cửa.Nàng nhận bánh ngọt từ tay Thường công công "Phiền ngươi nói cảm ơn Điện hạ giúp ta."

Thường công công chắp tay với nàng, rồi cáo từ rời đi.Tiêu Hề Hề đóng cửa lại, đặt điểm tâm lên bàn.Nàng rút sách truyện dưới gối ra, vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.Vừa nãy Thường công công nhìn thấy nàng đọc truyện.Hắn có đi mách không?Dù ấn tượng của nàng với Thường công công rất tốt, nhưng dù gì Thường công công cũng là người của Thái tử, nếu hắn mách với Thái tử thì rương sách truyện này của nàng sẽ mất hết!Không được, nàng không thể mạo hiểm!Tiêu Hề Hề nhét cuốn truyện vào rương, sau đó đóng nắp lại.Nàng ôm chiếc rương, vác lên vai.Rương sách này rất nặng, ít nhất cũng phải sáu bảy mươi cân, may mà nàng biết võ công, lại có nội lực chống đỡ, sức lực còn mạnh hơn so với nam tử trưởng thành.Nàng ôm rương chạy ra khỏi Hóa Tiên cư, thẳng đến chỗ của Đại hoàng tử.Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần đang nghỉ ngơi trong phòng.Trước đó y bị giam lỏng trong phủ Trần Lưu vương, không bị hành hạ nhưng cũng không sống tốt.

Nhất là sau đó Cừu Viễn sai người bắt y treo trên tường thành làm con tin, bỏ đói y một ngày, dù là tinh thần hay thể xác, y cảm thấy mình đã chịu đả kích rất lớn.Mấy ngày nay, y ngoan ngoãn ở trong phòng, không ra ngoài nhiều.Lúc Tiêu Hề Hề vác rương chạy vào, làm Lạc Dạ Thần giật mình.Lạc Dạ Thần ngồi dậy trên giường, kéo chăn quấn quanh người, tức giận nói "Trước khi vào cô cũng không biết cho người thông báo một tiếng sao?"

Tiêu Hề Hề thấy y lộ ra vẻ sợ hãi quá mức, vội trấn an y."

Đừng sợ, ta sẽ không làm gì người."

Lạc Dạ Thần càng tức giận hơn "Dù cô muốn làm gì ta, ta cũng không sợ!"

Đùa chắc!

Y đường đường là Đại hoàng tử, sao có thể sợ một nữ nhân yếu đuối?!Tiêu Hề Hề nhìn trái rồi nhìn phải, đánh giá căn phòng một hồi, cố gắng tìm một nơi giấu đồ.Lạc Dạ Thần thấy nàng làm lơ mình thì càng thêm tức giận."

Này!

Cô có nghe bổn hoàng tử nói gì không?!"

Tiêu Hề Hề hời hợt nói "Nghe rồi, nghe rồi."

Nàng phát hiện gầm giường trống không, hình như có thể giấu đồ.Vì vậy nàng nhanh chóng chạy đến, quỳ một gối xuống, đặt chiếc rương xuống.Lạc Dạ Thần thấy nàng quỳ trước mặt mình, lửa giận trong lòng y lập tức giảm đi rất nhiều.Y ho nhẹ một tiếng, giả vờ nói "Nêu cô đã thành tâm xin lỗi, vậy ta miễn cưỡng tha thứ cho cô một lần, sau này trước khi vào nhớ cho người thông báo một tiếng, đừng tùy tiện xông vào.

Ta dù gì cũng là nam tử trưởng thành, còn cô là phi tần của Thái tử, chúng ta phải tránh hiềm nghi."

Tiêu Hề Hề hoàn toàn không nghe y nói gì.Nàng đẩy mạnh chiếc rương vào gầm giường.Lạc Dạ Thần nghe thấy tiếng vật nặng cọ xát với mặt đất, cuối cùng phát giác có điều không ổn.Y cảnh giác hỏi "Cô nhét cái gì dưới gầm giường của ta?"
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 396: Sách đó nhất định có vấn đề


Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn y, giải thích "Ta mua vài cuốn sách, mà không có nơi để, chỉ đành mượn phòng của người để đỡ."

Lạc Dạ Thần rất không vui "Hành cung lớn như vậy, sao cô cứ phải để sách ở đây?

Chỗ của ta không phải nhà kho, cô mau mang sách đi đi!"

Tiêu Hề Hề đảo mắt, đột nhiên nghiêng người, cười khúc khích nói."

Đại hoàng tử có muốn đọc sách của ta không?"

Lạc Dạ Thần chế nhạo "Người trong Thịnh Kinh đều biết bổn hoàng tử ghét nhất là đọc sách!

Cô còn dám lấy sách mua chuộc ta?

Nằm mơ đi!

Ta sẽ không bị lừa đâu!"

"Sách của ta không phải sách bình thường."

Tiêu Hề Hề dứt khoát kéo rương ra khỏi gầm giường.Nàng mở rương, lấy một cuốn sách, lật đến trang có ảnh, đưa cho Lạc Dạ Thần.Lạc Dạ Thần ban đầu khinh thường, nhưng khi thấy nội dung trong ảnh, đôi mắt y lập tức mở to.Y không chớp mắt nhìn chằm chằm hình ảnh trong cuốn sách.Tiêu Hề Hề thấy ánh mắt của y gần như dán vào sách, Tiêu Hề Hề cười nói "Ta tạm thời gửi số sách này ở chỗ người, người cứ tùy ý xem, nhưng không được làm hỏng sách, càng không được để người khác biết số sách này."

Lạc Dạ Thần nuốt nước bọt, giơ tay cầm sách, nhưng giọng điệu vẫn rất khinh thường."

Không ngờ cô lại đọc loại sách này, không biết xấu hổ!"

Tiêu Hề Hề "Không phải người cũng thích xem loại sách này sao?"

Lạc Dạ Thần "Ta là nam nhân, xem một chút thì chẳng sao, nhưng cô là nữ nhân, nữ nhân thì phải hiền lương thục đức, dịu dàng lễ độ, sao có thể xem loại sách này?

Sao Thái tử không quản cô vậy?"

Sau đó y mới nhận ra."

Cô muốn trốn Thái tử nên mới giấu số sách này ở đây phải không?"

Tiêu Hề Hề bày ra biểu cảm 'trong lòng biết là được' cười nói "Hi hi, người biết thì tốt, đừng nói với ai."

Lạc Dạ Thần vẫn lầm bầm "Thật không biết Thái tử nhìn trúng cô điểm nào?

Nhan sắc bình thường, không có tài nghệ, đầu óc có vẻ không linh hoạt lắm, còn thích đọc sách đồi trụy, mắt nhìn của Thái tử thật kỳ lạ."

Tiêu Hề Hề bất mãn phản đối "Người có thể xem thường ta, nhưng người không thể xem thường mắt nhìn của Thái tử!"

Lạc Dạ Thần "......"

Đây là trọng điểm à?Tiêu Hề Hề "Hơn nữa, ta không hoàn toàn vô dụng, ta có thể ăn, có sức mạnh, vừa nãy người không thấy ta vác rương sách sao?

Đổi lại là người, người có thể vác được không?"

"Không phải chỉ là rương sách thôi sao?

Có gì mà vác không được?!"

Lạc Dạ Thần không chịu được chuyện bị coi thường.Để chứng minh mình không thua kém gì nàng, Lạc Dạ Thần ném cuốn truyện, nhảy xuống giường xắn tay áo ôm rương sách.Dù y dùng hết sức lực của mình cũng chỉ gắng gượng ôm một lát.Chốc sau y lại đặt xuống.Vì nó quá nặng!Tuy y từng học cưỡi ngựa bắn cung, biết một chút võ công, nhưng chưa từng học nội công, ngày thường sống sung sướng quen rồi, sức lực có hạn, thật sự không kham nổi chiếc rương nặng như vậy.Tiêu Hề Hề chống nạnh nhìn y, thấy y kiệt sức thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, nàng nhịn không được cười đắc ý."

Thấy chưa, sức lực của người còn không bằng ta, có mặt mũi gì mà xem thường ta?"

Lạc Dạ Thần tức giận trừng mắt với nàng "Cô là nữ nhân, có sức lực lớn như vậy làm gì?!"

Tiêu Hề Hề "Người là nam nhân, mà một chút sức lực cũng không có, có xấu hổ không?!"

Lạc Dạ Thần "......"

Bỏ đi, y không nên so đo với nữ nhân này.Y hít một hơi thật sâu, lặng lẽ bò về giường, tiếp tục đọc truyện.Tiêu Hề Hề cũng muốn đọc truyện.Nhưng lại sợ Thái tử đến kiểm tra.Nàng nghiêm túc suy nghĩ, vẫn nên nhẫn nhịn một chút.Sách truyện để ở đây, cũng chạy không được, sau này từ từ đọc.Hôm nay cứ qua ải của Thái tử trước rồi tính sau.Tiêu Hề Hề đóng nắp, đẩy trở về gầm giường.Nàng dặn dò "Đại hoàng tử, người nhớ giữ sách của ta cho kỹ, đừng để người khác phát hiện, nếu Thái tử biết có số sách này, sau này hai chúng ta sẽ không còn sách truyện để xem nữa."

Đôi mắt của Lạc Dạ Thần vẫn dán vào cuốn truyện, không kiên nhẫn trả lời "Ta biết rồi, cô dài dòng quá."

Tiêu Hề Hề chạy trở về.......Thường công công trở lại thư phòng, cung kính nói "Hồi bẩm Điện hạ, nô tài đã mang điểm tâm cho Tiêu trắc phi rồi."

Lạc Thanh Hàn đang phê duyệt công văn, tùy ý hỏi "Nàng đang làm gì?"

"Tiêu trắc phi đang đọc sách."

Đọc sách?

Lạc Thanh Hàn ngẩng đầu khỏi đống công văn "Đọc sách gì?"

Thường công công "Nô tài không biết."

Lạc Thanh Hàn "Ngươi đi gọi Tiêu tướng quân tới."

"Vâng."

Một lúc sau, Tiêu Lăng Phong đến thư phòng."

Mạt tướng bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn hỏi "Khi hộ tống Tiêu trắc phi đến thành Bàn Vân, Tiêu trắc phi có mang theo hành lý không?"

Tiêu Lăng Phong không biết tại sao Thái tử hỏi chuyện này, nhưng ông vẫn thành thật trả lời "Có mang theo một rương hành lý."

"Chỉ một rương?"

Tiêu Lăng Phong trả lời rất chắc chắn "Vâng."

"Rương hành lý đó nặng không?"

"Rất nặng."

Người luyện võ quanh năm như Tiêu Lăng Phong nói rất nặng, vậy nó thật sự rất nặng.Tiêu Hề Hề nói rương đựng y phục, nhưng y phục sao có thể nặng như vậy?Chắc chắn nàng nói dối.Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho Tiêu Lăng Phong lui ra ngoài.Tiêu Lăng Phong rời đi, Lạc Thanh Hàn đứng dậy đi về phía Hóa Tiên cư.Lạc Thanh Hàn cố tình không cho người thông báo, hắn lặng lẽ xuất hiện trước cửa phòng.Cửa bị khóa từ bên trong, không mở được.Hắn thấy cửa sổ đang mở, bèn nhấc chân đi về phía đó.Nhìn qua cửa sổ, hắn vừa hay thấy Tiêu Hề Hề trong phòng.Tiêu Hề Hề đang nằm trên ghế sập đọc sách.Nàng mải mê đến nỗi không để ý có người ngoài cửa sổ.Lạc Thanh Hàn quá hiểu nàng, nàng vốn không thích đọc sách, ngày thường ngoài đọc sách truyện thì nàng chưa từng đụng vào những loại sách khác.Bây giờ nàng lại nghiêm túc đọc sách, sách đó nhất định có vấn đề!Lạc Thanh Hàn một tay vịn bệ cửa sổ, chân dùng chút sức, dễ dàng trèo qua cửa sổ, vững vàng đáp xuống đất.Một loạt hành động trôi chảy mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào.Lạc Thanh Hàn chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Hề Hề, nhìn xuống cuốn sách trên tay nàng."

Nàng đang đọc gì vậy?"

Tiêu Hề Hề thản nhiên đáp "Đọc sách."

Nàng chợt nhận ra bên cạnh mình có người!Nàng vội ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen láy của Thái tử.Không khí đóng băng trong giây lát.Nàng còn chưa kịp phản ứng, Lạc Thanh Hàn đã giơ tay đoạt lấy cuốn sách trong tay nàng.Tiêu Hề Hề lập tức nhảy dựng, hét lên "Điện hạ, sao người lại cướp sách của thần thiếp?"

Nàng với tay giật lại cuốn sách.Lạc Thanh Hàn một tay giữ đầu nàng, một tay cầm sách, cúi đầu nhìn bìa sách, bên trên viết hai chữ to ---Nữ đức!
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 397: Hi vọng nàng không làm ta thất vọng


Lạc Thanh Hàn nghĩ mình bị hoa mắt.Hắn nhìn chằm chằm hai chữ trên bìa hồi lâu, quả nhiên là hai chữ nữ đức, không nhìn nhầm.Hắn lại mở sách ra đọc, nội dung bên trong đúng là 'Nữ Đức'.Nghĩ trên mặt chữ, 'Nữ Đức' viết về tam tòng tứ đức, rất nhiều nữ tử trước khi xuất giá đều học qua nội dung cuốn sách này.Trước đây Lạc Thanh Hàn cũng từng đọc, nội dung bên trong rất chán, thế nên hắn đọc xong cũng vứt đi rồi.Không ngờ hôm nay hắn lại thấy cuốn sách này trong tay Tiêu trắc phi.Thành thật mà nói, bất cứ nữ nhân nào trong cung đọc cuốn sách này, hắn sẽ không hề ngạc nhiên, nhưng Tiêu trắc phi đọc sách này lại khiến hắn cảm thấy vô cùng hoang đường.Với tính cách của nàng, tam tòng tứ đức kiểu gì?

Ba ăn bốn ngủ thì đúng hơn!Lạc Thanh Hàn tức thì nhận ra mình nhất định bị chơi xỏ rồi!Hắn quay đầu nhìn Tiêu trắc phi.Nét mặt Tiêu Hề Hề vô tội "Sao Điện hạ cướp sách của người ta thế?"

Lạc Thanh Hàn lắc lắc cuốn 'Nữ Đức' trong tay trước mặt nàng "Nàng bắt đầu đọc loại sách này từ khi nào?"

Tiêu Hề Hề ngượng ngùng nói "Gần đây thần thiếp cảm thấy mình vẫn còn nhiều chỗ chưa đủ tốt, người ta nói nữ nhân nên đọc 'Nữ Đức', thần thiếp mới nghiêm túc nghiền ngẫm một chút, xem có thể học được điều gì trong đó không."

"Thế nàng học được gì rồi?"

Tiêu Hề Hề "Thần thiếp vẫn đang học, đợi học xong sẽ chia sẻ kết quả học tập với người."

Lạc Thanh Hàn tiện tay ném 'Nữ Đức' xuống đất "Đây không phải sách gì hay, nàng bớt đọc lại đi."

Tiêu Hề Hề khá ngạc nhiên, nàng còn tưởng nam nhân đều thích nữ nhân tam tòng tứ đức, không ngờ Thái tử lại nói như vậy.Lạc Thanh Hàn nhìn ra nàng đang nghĩ gì, thản nhiên nói "Nếu nữ nhân cứ làm theo yêu cầu của 'Nữ Đức', cuối cùng nhất định sẽ trở thành người ngu ngốc không có chính kiến, nàng bây giờ rất tốt, không cần bắt chước người khác."

Tiêu Hề Hề mắt cười cong cong "Ừm!"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi."

Chiếc rương nàng mang về từ huyện Trầm Bảo đâu?"

Chủ đề thay đổi quá nhanh, Tiêu Hề Hề nhất thời chưa phản ứng lại, suýt chút nói ra sự thật.May là nàng quay xe kịp thời, nuốt sự thật vào trong.Nàng gãi gãi má, mắt cụp xuống "Y phục trong rương lấy ra hết rồi, thần thiếp thấy chiếc rương đó chiếm không gian trong phòng nên vứt đi rồi."

Lạc Thanh Hàn "Vứt đi đâu rồi?"

Tiêu Hề Hề "Tìm đại một nơi vứt đi rồi, thần thiếp cũng không nhớ nơi đó, dù gì hành cung lớn như vậy, rất nhiều chỗ thần thiếp chưa từng đến."

Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm vào mắt nàng.Tiêu Hề Hề không dám đối diện với ánh mắt của hắn, nàng chỉ đành nhìn lên đỉnh phòng.Lạc Thanh Hàn "Ta ghét nhất bị người khác lừa dối, nếu nàng lừa ta, thì ráng mà lừa đến cùng, đừng để ta biết nàng đang nói dối, nếu không nàng xong đời thật rồi."

Tiêu Hề Hề kinh hoàng nhìn hắn "Người lại muốn bạo hành?"

Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Ta không chỉ muốn bạo hành, mà còn tước đi quyền ăn thịt và ăn vặt của nàng, sau này mỗi bữa nàng chỉ có thể húp cháo trắng ăn rau xanh, một chút mỡ cũng không có!"

Tiêu Hề Hề hít một hơi khí lạnh.Hình phạt này quá tàn ác rồi!

Lạc Thanh Hàn sờ sờ đầu nàng, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lạnh băng."

Trước giờ ta nói được làm được, hi vọng nàng không làm ta thất vọng."

Tiêu Hề Hề chỉ cảm thấy bàn tay trên đầu rất nặng, nặng đến mức nàng gần như không thể ngẩng đầu lên.Lạc Thanh Hàn "Đi thay y phục đi."

Tiêu Hề Hề ngơ ngác nhìn hắn "Thay y phục làm gì?"

"Ra ngoài ăn cơm, không phải trước đó nàng nói buổi tối muốn hẹn hò sao?"

"À à!

Thần thiếp đi thay y phục, người đợi một chút!"

Tiêu Hề Hề chạy vào phòng trong, nhanh chóng thay y phục, ra ngoài với Thái tử.Đêm nay chỉ có hai người, không có ai khác.Hai người suôn sẻ dùng xong bữa tối, không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.Tiêu Hề Hề vốn định đi dạo trong thành với Thái tử, nhưng đêm đông thật sự quá lạnh, gió rét thổi qua gần như đóng băng khuôn mặt nàng.Khung cảnh này không hề lãng mạn.Tiêu Hề Hề dứt khoát kéo Thái tử về nhà.Hai người trở về căn phòng ấm áp, Tiêu Hề Hề thở phào nhẹ nhõm "Ở nhà là thoải mái nhất!"

Nhân lúc vẫn còn sớm, hai người đến suối nước nóng.Vẫn là nam nữ tách ra ngâm nước nóng như trước.Sau khi tắm suối nước nóng xong, hai người về nơi ở.Tiêu Hề Hề ngồi trước gương chải tóc, vui vẻ nói "Mỗi lần tắm nước nóng xong, thần thiếp cảm thấy mình lại xinh đẹp hơn!"

Lạc Thanh Hàn liếc nhìn nàng một cái, thành thật nói "Có lẽ ngâm nước quá lâu, não bị úng nước rồi."

Tiêu Hề Hề "......"

Hít một hơi thật sâu.Nàng không thể tức giận với hắn, nàng phải xem lại bản thân trước.Nàng tự hỏi, ban đầu sao nàng mù quáng chọn Thái tử thẳng đuột độc miệng này chứ?!Đôi vợ chồng vừa mới hẹn hò, nháy mắt quan hệ đã xuất hiện rạn nứt.Mãi đến trước lúc đi ngủ, Tiêu Hề Hề cũng không nói lời nào với Thái tử.Nàng dùng hành động để biểu đạt với Thái tử, nàng rất tức giận!Thế nhưng Thái tử thẳng đuột hoàn toàn không nhận ra nàng tức giận chuyện gì, cứ nghĩ buổi tối nàng ăn không đủ no.Hắn vẫn ôm nàng vào lòng, an ủi nàng "Đừng giận nữa, ngày mai cho nàng ăn nhiều một chút, ngủ đi."

Tiêu Hề Hề gầm gừ, cắn vào xương quai xanh của hắn.Lạc Thanh Hàn bị cắn có hơi đau, nhưng vẫn nhịn.Nhìn xem, quả nhiên lại đói rồi, còn bắt đầu cắn người.Một mặt, hắn thấy nữ nhân này ngày càng tùy hứng, xem ra bị chiều hư rồi.Đồng thời lại thấy tùy hứng thì cứ tùy hứng đi, dù gì với tính cách của nàng, có tùy hứng hơn nữa cũng không gây ra phiền phức, cùng lắm lại trồng thêm rau ở hậu viện điện Thanh Ca mà thôi.Cả hai cứ thế mơ màng chìm vào giấc ngủ.Sau khi tỉnh dậy, Tiêu Hề Hề đã quên chuyện xảy ra tối qua.Nàng vui vẻ ăn xong bữa sáng rồi chạy đi tìm Đại hoàng tử.Tiêu Hề Hề vừa vào cửa thì thấy Đại hoàng tử hai mắt thâm quầng ngồi trên giường, bộ dạng buồn ngủ như sức lực bị hút kiệt.Nàng sửng sốt "Đại hoàng tử, người sao vậy?

Chẳng lẽ tối qua có yêu tinh hút tinh lực của người hả?"

Lạc Dạ Thần yếu ớt nói "Không có yêu tinh, chỉ là ta đọc truyện cả đêm qua."

Tiêu Hề Hề "Thì ra là thức cả đêm, nhưng dù thức cả đêm cũng không đến nỗi vậy chứ?"

"Còn không phải vì đống truyện rách nát kia của cô sao?"

Nói đến chuyện này thì Lạc Dạ Thần liền tức giận."

Đống truyện đó của cô là chuyện gì nữa?

Sao lại có ... có tình tiết kỳ lạ đó?!"

Tiêu Hề Hề không hiểu "Tình tiết kỳ lạ gì?"

"Thì là hai nam nhân ấy ấy, rồi người và thú ấy ấy, rất là ấy ấy!

Đọc xong cả người ta rất không ổn!"

Tâm trạng Lạc Dạ Thần sắp sụp đổ.Không phải trước đây y chưa từng đọc mấy truyện đồi trụy, trong phủ y giấu rất nhiều loại truyện này, có ảnh hay không có ảnh đều có cả, y tự nhận mình là tay chơi lão làng đọc qua vô số sách, nhưng đống truyện kia của Tiêu trắc phi thì y mới lần đầu thấy qua.Tam quan của y chịu đả kích nặng nề, vì vậy tinh thần cũng uể oải.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 398: Có phải cô làm không?!


Não Tiêu Hề Hề truyền tải thông tin, nhanh chóng hiểu ý của Lạc Dạ Thần.

Xem ra y đã đọc mấy cuốn truyện không dành cho trai thẳng rồi, nên tinh thần của y mới bị vấy bẩn.Nàng an ủi "Thật ra cũng không có gì, người cứ coi như được tăng thêm kiến thức đi, dù gì trên đời này có rất nhiều điều kỳ diệu, cũng có rất nhiều chuyện người không thể tưởng tượng nổi."

Lạc Dạ Thần tức giận trừng mắt nhìn nàng "Cô cố ý đúng không?

Dùng loại sách này làm ta ghê tởm!

Cô và Thái tử cùng một bọn, tàn nhẫn độc ác, chỉ biết ức hiếp ta!"

Tiêu Hề Hề thấy oan ức."

Ta không có!

Số sách này ta vất vả lắm mới mua được, cảm thấy số sách này rất thú vị, người không thích đọc thì đừng đọc."

Lạc Dạ Thần "Nhưng cô để lung tung hết cả lên, làm sao ta biết cuốn nào đọc được?

Cuốn nào không đọc được?"

Tiêu Hề Hề "Chuyện này dễ thôi mà, ta phân loại cho người là được rồi."

Nói là làm, nàng xắn tay áo, lấy hết sách trong rương ra ngoài, bắt đầu phân loại từng cuốn một.Lúc đầu Lạc Dạ Thần còn chăm chăm nhìn nàng, mà sau đó quá mệt lại ngủ gật.Lúc Tiêu Hề Hề phân loại xong, ngẩng đầu lên thì thấy Đại hoàng tử ngủ gật.Đầu y cứ gục xuống liên tục như gà mổ thóc.Tiêu Hề Hề không gọi y dậy, mà ngồi xuống đệm bên cạnh, bắt đầu đọc truyện.Nàng đang mải mê xem thì đột nhiên nghe thấy một tiếng rầm!Nàng giật mình.Nàng nhìn sang, thấy Lạc Dạ Thần ngã từ trên giường xuống đất!Y lập tức tỉnh lại, từ dưới đất nhảy lên, hét một tiếng "Là ai đánh lén ta?!"

Tiêu Hề Hề cầm sách trong tay, kinh ngạc nhìn y."

Không ai đánh lén người, là tự người ngủ gật rồi bất cẩn ngã khỏi giường."

Lạc Dạ Thần không chấp nhận thiết lập này.Y hùng hổ nói "Ta đường đường là Đại hoàng tử!

Sao có thể vì ngủ gật mà ngã khỏi giường?

Nhất định có người nhân lúc ta ngủ đánh lén!

Nói, có phải cô làm không?!"

Tiêu Hề Hề chấm hỏi đầy đầu "Liên quan gì đến ta?"

Lạc Dạ Thần cười khẩy "Đừng giả ngốc nữa, trong phòng này ngoài ta thì chỉ có mình cô, không phải cô thì là ai?

Đừng tưởng ta không biết, từ lâu cô đã ý xấu với ta, cố ý lợi dụng lúc ta đang ngủ, muốn ra tay tàn độc với ta!"

Tiêu Hề Hề do dự mãi, vẫn lên tiếng nhắc nhở."

Tạm thời không bàn đến chuyện có người đánh lén hay không, người có thể mặc quần trước được không?"

Lạc Dạ Thần nhìn xuống, phát hiện quần của mình đã tụt xuống đầu gối!May là áo y đủ dài che đi phần quan trọng.Y cuống quít kéo quần lên rồi chui tọt vào trong giường.Y kéo chăn che chắn, mặc lại quần đàng hoàng, đồng thời không quên hằn học nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề.Dáng vẻ đó như gái nhà lành bị chọc ghẹo, vừa xấu hổ vừa tức giận.Tiêu Hề Hề vô cùng lịch thiệp hỏi "Hay là ta ra ngoài?"

Lạc Dạ Thần hận không thể khiến nàng mau chóng cút đi.Đến khi người đi xa, y mới nhớ chuyện mình bị đánh lén, y lại thả nghi phạm đi!Y đập mạnh vào ván giường, chết tiệt!......Hôm nay Cừu Thịnh đến từ biệt Thái tử.Bất ngờ là Cừu Thịnh đã cạo trọc đầu, đỉnh đầu còn có chấm hương, mặc áo cà sa của tăng sư.Y chắp hai tay với Thái tử, khom người hành lễ."

Bần tăng bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn hỏi "Sao ngươi lại xuất gia rồi?"

Cừu Thịnh trông gầy đi nhiều, cũng khép kín hơn rất nhiều, đôi mắt đen láy không còn vẻ ngây thơ năm xưa, chỉ còn lại lãnh đạm sau bao giày vò đau khổ."

Cha huynh của bần tăng không còn, bần tăng không thể làm gì cho họ, nên bước vào cửa Phật, chuyên tâm tu hành Phật pháp, tích đức hành thiện, hi vọng sẽ giảm bớt tội nghiệt của Đại ca, để phụ vương và hai huynh trưởng kiếp sau được đầu thai tốt."

Lạc Thanh Hàn "Còn ngươi thì sao?

Ngươi còn trẻ như vậy đã bước vào cửa Phật, không thấy đáng tiếc sao?"

"Bần tăng bây giờ chỉ có một mình, hồng trần này với bần tăng mà nói, đã không còn vướng bận gì nữa, chi bằng bước vào cửa Phật, làm một tăng sư vân du an ổn tự tại."

Lạc Thanh Hàn thấy tâm ý y đã quyết, cũng không khuyên nữa, chỉ hỏi "

Sau này ngươi có dự định gì?"

Cừu Thịnh "Bần tăng muốn du ngoạn khắp nơi, ngắm nhìn sông núi thế gian, sau đó tìm một Phật môn thanh tịnh, ổn định cuộc sống, ngày sau an nhàn qua một đời."

Lạc Thanh Hàn "Vậy ta chúc ngươi lên đường bình an."

"Đa tạ Điện hạ chúc phúc, bần tăng cáo từ."

Không nói tạm biệt.Vì ly biệt này, sẽ không có ngày gặp lại.Cừu Thịnh chắp tay, cúi đầu thật sâu trước Thái tử, rồi quay người bước ra khỏi phòng.Bóng dáng gầy gò nhanh chóng biến mất trong gió tuyết.Cừu Thịnh rời thành Bàn Vân thì không còn tung tích.Không ai biết y đã đi đâu.Gia quyến nô bộc của Cừu Viễn cũng bị phán quyết, nên giết thì giết, nên tha thì tha.Sở cơ là ái thiếp của Cừu Viễn nên không thoát khỏi cái chết, bị kết án treo cổ.Xử lý đám người này xong, cả phủ Trần Lưu vương trống không.Không lâu sau, thành Bàn Vân đón một vị khách phương xa.Tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình bất chấp gió tuyết dẫn theo hộ vệ vào thành Bàn Vân.Trên đường đến đây, Nhiếp Trường Bình vẫn lo lắng cho Thái tử, sợ hắn xảy ra chuyện thật.

Sau khi vào quận Trần Lưu, y biết Thái tử vẫn chưa chết, tâm trạng tức thì chuyển từ lo lắng sang vui mừng.Vừa vào thành liền đến thẳng hành cung.Thái tử biết Nhiếp Trường Bình đến, thì có hơi kinh ngạc, lập tức sai người dẫn y vào.Nhiếp Trường Bình sải bước vào thư phòng, liền nhìn thấy Thái tử đang ngồi sau thư án, hai mắt đỏ hoe quỳ xuống."

Bái kiến Thái tử Điện hạ!"

Lạc Thanh Hàn bảo y đứng dậy nói chuyện.Nhiếp Trường Bình ăn gió nằm sương, ngày đêm lên đường, cả người gầy đi rất nhiều, trên cằm mọc râu lởm chởm, thoạt nhìn phong trần bụi bặm.Sau khi ngồi xuống, đầu tiên y bưng tách trà, uống một hơi cạn sạch trà nóng, rồi nhét mấy miếng bánh ngọt vào miệng.Vì lên đường vội, y đã nhiều ngày không ăn đồ nóng, thường lót dạ bằng nước lạnh và màn thầu.Bây giờ thấy trà nóng bánh ngọt, giống như sói đói nhìn thấy thịt, kiềm không được muốn ăn cho đã.Lạc Thanh Hàn thấy vậy, không nói gì, cứ để y ăn.Thấy y ăn gần xong, Lạc Thanh Hàn mói hỏi "Sao ngươi lại đột nhiên tới thành Bàn Vân?"

Nhiếp Trường Bình ăn uống no nê mới thả lỏng người.Y tựa vào bàn, uể oải nói "Là Hoàng thượng bảo ta tới, ngài ấy tưởng người bị hại, bảo ta đến tra chân tướng sự việc, còn bảo ta mang di thể của người về."

Nói đến đây, y không khỏi hỏi "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao trước đó có tin đồn người đã chết?

Còn nói như đúng rồi, làm ai cũng tin là thật, thậm chí trong cung còn chuẩn bị hậu sự cho người."

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Chuyện này nói ra rất dài."
 
Back
Top Bottom