Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 209: Tiến thoái lưỡng nan


Vượt qua giống loài, vượt qua giới tính, vượt qua tuổi tác.

Dù sao trong những quyển truyện kỳ lạ này, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.Trên mặt Lạc Thanh Hàn vẫn không có biểu cảm gì, nhưng vành tai lại hơi ửng đỏ.Hắn đọc qua vô số điển tịch, cũng chưa từng thấy sách nào dâm loạn như vậy!Đúng là không biết xấu hổ, làm mất mặt người đọc sách!Hắn nghiêm túc hỏi "Nàng lấy đâu ra mấy quyển sách này?"

Tiêu Hề Hề như học sinh làm sai chuyện, cúi đầu nhỏ giọng nói."

Năm ngoái thần thiếp vào cung, lén mang vào."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Đây đều là sách cấm, nàng tự ý mang vào cung, phải chịu phạt."

Tiêu Hề Hề chắp tay cầu xin "Xin Điện hạ đừng nói với người khác, được không?"

"Ta có thể không nói với người khác."

Tiêu Hề Hề vui mừng, nhưng chưa vui được bao lâu, đã nghe Thái tử nói tiếp."

Nhưng, ta phải tịch thu toàn bộ số sách này."

Tiêu Hề Hề như bị sét đánh, mắt hạnh mở to "Tịch ... tịch thu toàn bộ?"

Trong thế giới không có máy tính và di động này, mấy quyển sách này là món ăn tinh thần của nàng, nếu bị tịch thu hết, nàng phải làm gì để giết thời gian đây?Dù là cá muối, thì thỉnh thoảng sau bữa cơm vẫn phải dành chút thời gian giải trí chứ!Tiêu Hề Hề khuỵu xuống, ôm đôi chân dài của Thái tử, bắt đầu khóc ròng rã."

Điện hạ, thần thiếp cầu xin người, tha cho mấy quyển truyện này đi, bọn chúng chỉ là trẻ con thôi mà!"

Lạc Thanh Hàn bất động "Con của nàng quá nhiều rồi, ta không quan tâm."

Có vẻ như chiêu trẻ con này không hiệu quả rồi.Tiêu Hề Hề tức thì thay đổi trạng thái, từ khóc ròng rã thành nhỏ giọng nức nở."

Từ nhỏ thần thiếp được đưa lên núi, không có cha mẹ thương yêu, mỗi lần thấy cả nhà người ta quây quần ấm cùng, trong lòng thần thiếp cô đơn lạnh lẽo, thần thiếp chẳng còn cách nào, đành ký gửi sức sống của mình vào mấy quyển truyện này.

Nếu Điện hạ tịch thu hết, thần thiếp sẽ mất đi nơi gửi gắm sức sống, thần thiếp sống không bằng chết, người nỡ lòng nhìn thần thiếp mỗi ngày phải sống trong đau khổ trống vắng lạnh lẽo sao?"

Lạc Thanh Hàn "......"

Tiêu Hề Hề ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt ngấn nước nhìn hắn, đôi mắt hạnh đầy sự cầu xin.Lạc Thanh Hàn "Buông tay."

Tiêu Hề Hề ôm chặt đùi hắn "Không buông."

"Còn không buông, đêm nay không cho nàng ăn thịt."

Tiêu Hề Hề nghẹt thở "Điện hạ, người uy hiếp thần thiếp?"

Lạc Thanh Hàn không hề cảm thấy làm vậy sẽ vô sỉ, rất bình tĩnh nói."

Là nàng uy hiếp ta trước, ta chỉ dùng cách của nàng đáp trả nàng thôi."

Tiêu Hề Hề muốn ăn thịt, nhưng cũng không nỡ mấy quyển truyện.Nàng không chọn được, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.Lạc Thanh Hàn tiếp tục "Không chỉ tối nay, cả ngày mai ngày kia cũng không được ăn thịt."

Tiêu Hề Hề không chịu được nữa, bật khóc nức nở."

Điện hạ xấu quá!"

Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Còn không buông tay?"

Tiêu Hề Hề khóc lóc buông đôi chân dài của hắn, trơ mắt nhìn hắn tịch thu toàn bộ.Giữa món ngon và truyện, nàng vẫn chọn vế phía trước.Món ăn tinh thần quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng no bụng.Vì bị tịch thu hết sách truyện, Tiêu Hề Hề ủ rũ cả buổi chiều.Nàng nằm ngửa trên ghế sập mềm mại, thẫn thờ nhìn đỉnh phòng, giống như xác cá muối bị hút cạn linh hồn.Từ đầu đến chân, nàng toát ra khí ai oán gọi là 'ta sắp chết rồi'.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 210: Vẫn không khỏi


Thái tử Điện hạ chưa từng thấy nàng như vậy, trong lòng có hơi lo lắng, bèn chủ động hỏi."

Nàng có muốn uống chút nước nóng không?"

"Không uống."

Lạc Thanh Hàn nghiêm túc khuyên "Đó không phải sách hay gì, đọc nhiều không tốt."

Tiêu Hề Hề trở mình, xoay gáy về phía hắn.Chưa có phi tần nào dám giận dỗi hắn thế này, Tiêu lương đệ là người đầu tiên.Lạc Thanh Hàn ngồi xuống cạnh nàng, kiên nhẫn dỗ dành "Ta đọc quyển sách khác cho nàng nghe."

Sau đó, hắn bắt đầu đọc thuộc lòng 'Sử ký Đại Thịnh'.Quyển sách này viết về những biến chuyển lịch sử của vương triều Đại Thịnh, nội dung chính là ca ngợi công lao của các hoàng đế, nhưng khi Lạc Thanh Hàn kể, hắn cố tình bỏ qua mấy đoạn ca ngợi dài dòng đó, chọn vài đoạn lịch sử thú vị kể cho nàng nghe.Giọng của hắn rất hay, trầm và hơi khàn, tốc độ vừa phải rất cuốn hút.Ban đầu Tiêu Hề Hề muốn mặc kệ hắn, nhưng nghe miết nàng không kìm được mà bị hắn thu hút.Lúc Lạc Thanh Hàn kể đến một phần rồi ngừng lại, nàng quay sang nhìn hắn.Nào ngờ hắn không cầm quyển sách nào trong tay cả.Vừa rồi hắn không phải đọc sách, mà là đọc thuộc lòng.Tiêu Hề Hề rất ngạc nhiên, nàng nhớ 'Sử ký Đại Thịnh' có bốn quyển, mỗi quyển đều rất dày, hắn có thể nhớ nhiều nội dung như vậy, trí nhớ này cũng quá tốt rồi đó.Không hổ là học sinh giỏi nha!Lạc Thanh Hàn hỏi "Còn muốn nghe không?"

Tiêu Hề Hề hục hặc trả lời một tiếng "Ừm."

Lạc Thanh Hàn tiếp tục kể chuyện cho nàng nghe.Hắn đọc rất nhiều sách, biết nhiều câu chuyện, có thể kể lại mà không cần lật điển tịch.Hơn nữa, hắn đẹp trai, giọng hay, nghe hắn kể chuyện quả thật nhân đôi sự hưởng thụ về thị giác và thính giác.Tiêu Hề Hề dần cảm thấy nghe Thái tử Điện hạ kể chuyện còn thú vị hơn đọc mấy quyển truyện kia nhiều.Thấy tâm tình nàng khá hơn, Thái tử Điện hạ lúc này mới lấy bánh ngọt Tô Hương Đường ra.Thấy đồ ăn ngon, một chút không vui cuối cùng trong lòng Tiêu Hề Hề hoàn toàn biến mất.Nàng cầm một miếng bánh Như Ý nếm thử, mắt lập tức sáng lên."

Ngon quá!

Không hổ danh là thương hiệu trăm tuổi, quả nhiên lợi hại!"

Nàng bảo Thái tử cũng ăn thử.Lạc Thanh Hàn ăn thử một miếng, bình tĩnh nói "Cũng được."

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa hỏi "Tiểu quận vương chắc thắng rất nhiều tiền nhỉ?"

"Đúng là thắng rất nhiều tiền."

Chẳng những thắng rất nhiều, còn bị đánh một trận tơi bời.Tiêu Hề Hề đắc ý cười "Thấy chưa, thần thiếp bói rất chuẩn mà!"

Buổi tối, Trương thái y và Đoạn thái y đến.Họ bắt mạch cho Thái tử, thấy mạch của Thái tử vẫn còn yếu, uống thuốc bốn ngày vẫn không khỏi.Sau khi hai người thảo luận, quyết định điều chỉnh phương thuốc.Đêm đến, Thái tử uống hết bát thuốc trước mặt cung nữ thái giám.Vào khuya, khi trong phòng chỉ còn hắn và Tiêu lương đệ, hắn mới lấy lọ thuốc từ ngăn ngầm cạnh giường, đổ ra một viên đan Khí Hư, ném vào miệng rồi nuốt xuống.Hắn cất lọ thuốc đi, rồi nằm xuống, vươn tay ôm Tiêu lương đệ vào lòng.Từ hôm kia, sau khi hắn ôm Tiêu lương đệ ngủ, khoảng cách một tấc giữa hai người đã xóa bỏ.Nó giống như tuyến phòng thủ, bị chọc thủng một lần thì tuyến phòng thủ đó sẽ biến mất.Hai đêm qua, Thái tử đều ôm Tiêu lương đệ ngủ.Có lẽ vì khoảng cách kéo gần, tư thế ngủ trên giường của Tiêu lương đệ ngày càng thoải mái.Thỉnh thoảng nàng nhấc tay hoặc duỗi chân.Lạc Thanh Hàn thường bất chợt bị nàng đánh thức, hết cách, hắn chỉ đành ôm chặt nàng vào lòng, đè chặt tay chân của nàng, như vậy nàng không thể nhúc nhích được nữa.---------如意糕 - bánh Như Ý
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 211: Đùi gà


Không lâu sau, Tiêu Hề Hề bắt đầu nói mớ.

"Đùi gà này ngon quá, Bảo Cầm, em tốt với ta quá, hi hi hi ..."

Sau đó, nàng há miệng cắn vào cổ tay phải của Lạc Thanh Hàn.Nàng không cắn quá mạnh, không rách da, nhưng vẫn hơi đau.Lạc Thanh Hàn theo bản năng muốn buông nàng ra.Nào ngờ vừa buông tay, Tiêu Hề Hề đã dùng cùi chỏ đánh vào bụng hắn.Cú đánh này rất mạnh, so với bị cắn thì đau hơn nhiều.Lạc Thanh Hàn hết cách, đành phải lần nữa ôm chặt nàng vào lòng, không cho nàng động đậy nữa.Cứ thế, hai người đan chân đan tay ngủ hết một đêm.Ngày hôm sau, lúc Tiêu Hề Hề thức dậy, đã không thấy Thái tử đâu nữa, trên giường chỉ còn mình nàng.Bảo Cầm bước vào hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục.Lúc dùng bữa sáng, Tiêu Hề Hề phát hiện Thái tử thỉnh thoảng nhìn nàng, ánh mắt khá phức tạp.Nàng tò mò hỏi "Điện hạ có lời muốn nói với thần thiếp à?"

Lạc Thanh Hàn mặt không cảm xúc hỏi "Tối qua nàng mơ thấy mình ăn đùi gà?"

Tiêu Hề Hề kinh ngạc "Sao Điện hạ biết?"

Hắn giơ tay phải vén ống tay áo lên, trên cổ tay lộ ra một hàng dấu răng nông."

Tối qua lúc ngủ, nàng gặm cánh tay ta, vừa gặm vừa nói đùi gà ăn rất ngon."

Tiêu Hề Hề "......"

Nàng cảm thấy ngột ngạt khó tả.Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Cổ tay ta không chỉ có vết răng của nàng, còn có nước bọt của nàng."

Tiêu Hề Hề thật sự không biết phải nói gì, chỉ đành nắm tay hắn, sờ sờ cổ tay hắn, nịnh nọt hắn."

Xin lỗi mà."

Nàng ngủ không an phận cho lắm, chẳng những thích động tay động chân, có lúc còn nói mớ, thậm chí lúc còn nhỏ từng bị mộng du.Lạc Thanh Hàn có thể làm gì nữa?Chỉ đành mặt không cảm xúc tha thứ cho nàng.Ti Trúc bưng lên trà nóng đã nấu xong.Trà hôm nay được pha bằng sương, hương vị tinh khiết lạ thường, thêm sữa và mật ong thì càng hoàn hảo.Bảo Cầm nghiên cứu làm ra trân châu pudding nếp cẩm, nàng hỏi Tiêu lương đệ thêm loại nào?Tiêu Hề Hề vẫy bàn tay nhỏ "Trẻ con mới chọn, ta muốn hết!"

Sau đó Bảo Cầm thêm một ít trân châu pudding nếp cẩm vào trà sữa.Cũng may ly trà sữa nàng pha đủ lớn, thêm nhiều nguyên liệu như vậy cũng không bị tràn.Tiêu Hề Hề cầm ly trà sữa siêu lớn, thích thú thưởng thức.Nàng uống rất vui vẻ, nhưng Ti Trúc lại rất không vui.Hôm nay vì để hứng sương, trước khi trời sáng Ti Trúc đã đến ngự hoa viên, nàng mất nhiều công sức mới hứng được một lọ sương.Lúc này nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, thật muốn ngủ một giấc.Nhưng nàng là đại cung nữ, trừ phi bệnh quá nặng không thể xuống giường, nếu không nàng vốn không có cơ hội về phòng nghỉ ngơi.Nàng chỉ biết nghiến răng chịu đựng.Ti Trúc nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Tiêu lương đệ khi uống trà sữa, trong lòng thầm nguyền rủa, uống đi uống đi!

Uống thành con heo mập đi!Đợi ngươi biến thành kẻ mập, xem ta hành hạ ngươi thế nào?Vì dốc sức khiến Tiêu lương dệ tăng cân càng sớm càng tốt, hôm nay Ti Trúc vắt óc chuẩn bị rất nhiều món thịt.Mỗi lần nàng thấy Tiêu lương đệ ăn thịt, trong lòng sẽ nổi lên một loại khoái cảm báo thù.Đêm đó, Ti Trúc nằm mơ.Nàng mơ thấy Tiêu lương đệ biến thành kẻ mập xấu xí bị Thái tử ghét bỏ, sau đó nàng nhân cơ hội đoạt được sủng ái của Thái tử, chà đạp Tiêu lương đệ dưới chân.Mơ đến đây, Ti Trúc tỉnh dậy.Nàng liếc ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối, nhưng nàng phải dậy.Vì nàng phải đến ngự hoa viên hứng sương.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 212: Không tin ma quỷ


Chương 212: Không tin ma quỷTi Trúc lấy lại tinh thần đứng dậy, mặc y phục, cầm bình ngọc, lảo đảo bước ra ngoài.Lúc hứng sương, nàng luôn tự an ủi mình."

Cố lên, tiếp tục chịu đựng!

Mỗi ngày Tiêu lương đệ ăn nhiều như vậy, nhất định sẽ sớm mập như heo, mình chỉ cần đợi thêm một thời gian, sẽ thấy được cảnh Thái tử ghét bỏ nàng ta, đúng vậy, tiếp tục chịu đựng!

Người thua cuộc cuối cùng chắc chắn là Tiêu lương đệ!"

Tự thôi miên bản thân, cuối cùng nàng cũng vực dậy tinh thần.Mặt trời mọc cao ba sào, Tiêu Hề Hề mới thức dậy.Ăn bữa sáng xong thì muốn uống trà sữa.Trà sữa được pha từ sương sớm, lá trà thượng hạng từ Giang Nam, sữa tự nhiên nguyên chất và mật ong chất lượng cao, dĩ nhiên ngon hơn trà sữa của bất kỳ quán trà sữa nào.Đặc biệt, Bảo Cầm còn thêm trân châu pudding nếp cẩm tự làm, hương vị càng tuyệt vời hơn!Tiêu Hề Hề cắn ống hút, hút trà sữa rột rột.Ti Trúc nhìn chằm chằm mặt nàng, muốn xem mặt nàng có tròn hơn hôm qua không?Nhưng dù nhìn trái nhìn phải thì cũng không thấy dấu hiệu mập ra.Ti Trúc không tin ma quỷ.Chắc là Tiêu lương đệ ăn chưa đủ nhiều!Bữa trưa hôm nay, nàng chuẩn bị một phần thịt heo hầm thật lớn.Đứng bên bếp, nàng vừa cho gia vị vào nồi vừa hằn học nguyền rủa."

Mập lên, mập lên, mập nhanh lên!"......Vừa thấy một phần thịt heo hần lớn, mắt Tiêu Hề Hề sáng rực.Một nồi thịt heo hầm lớn quá đi!Thích quá đi mất!Tiêu Hề Hề không đợi được nữa.Bảo Cầm bên cạnh khẽ ho một tiếng, nhắc nhở nàng chú ý hình tượng trước mặt Thái tử, không được ăn nhiều.Đáng tiếc Tiêu Hề Hề ăn quá vui vẻ, không nhận được tín hiệu nhắc nhở của nàng.Thấy nàng ăn ngấu nghiến, Ti Trúc không khỏi nhếch mép.Tốt lắm, cứ ăn như thế đi!Nếu cứ tiếp tục thế này, Tiêu lương đệ sẽ mập nhanh thôi!Mỗi sáng sau đó, Ti Trúc phải dậy sớm hứng sương, nàng dốc sức chuẩn bị bữa ăn vỗ béo Tiêu lương đệ, cả người dần kiệt quệ.Mười ngày ngắn ngủi, sắc mặt nàng tái nhợt, tinh thần mơ màng, bước đi hơi loạng choạng.Điều đáng hận là, Tiêu lương đệ không mập chút nào!Ti Trúc không tin ma quỷ, nàng nghĩ nhất định có sơ hở gì đó!Có lẽ Tiêu lương đệ lén uống thuốc giảm cân?

Hay sử dụng phương pháp giảm cân nào đó mà không ai biết?Nữ nhân trong cung vì muốn giữ thân hình cân đối, cách gì cũng dám dùng, có lẽ Tiêu lương đệ có bí quyết giảm cân nào đó.Ti Trúc không muốn thụ động chờ đợi, nàng phải tìm hiểu xem Tiêu lương đệ giảm cân thế nào?

Đợi nàng tìm hiểu được, sẽ có thể nghĩ ra cách đối phó!Bảo Cầm đang bận rộn trong phòng bếp nhỏ, Ti Trúc đến gần, cười nói."

Bảo Cầm tỷ tỷ, đây là khăn tay ta thêu, tỷ thấy đẹp không?"

Bảo Cầm bận thái rau, không có thời gian để ý nàng, chỉ tùy ý liếc nhìn một cái, nói "Cũng được."

Ti Trúc đưa khăn tay sang "Nếu tỷ không chê, khăn tay này tặng cho tỷ."

Tự dưng tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm!Bảo Cầm lập tức cảnh giác "Cô muốn nói gì thì nói thẳng, tặng đồ thì khỏi đi, ta sợ cô hạ độc trên khăn."

Nụ cười trên mặt Ti Trúc cứng ngắc, bèn cười khan nói "Ha ha, Bảo Cầm tỷ tỷ thật biết nói đùa, ta sao có thể hạ độc được chứ?"

Nàng rất muốn hạ độc, nhưng thuốc độc đâu dễ có được?
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 213: Cũng không mập


Ti Trúc chỉ là cung nữ, hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với thuốc độc.

Huống chi, nếu nàng muốn hạ độc thật, cũng sẽ không dùng thủ đoạn đơn giản trực tiếp như vậy, lỡ bị phát hiện thì sao?

Thấy nàng không muốn nhận quà, Ti Trúc hết cách, đành cất khăn tay đi, tiếp tục dò hỏi làm quen."

Tỷ đang chuẩn bị món ngon gì vậy?

Ta với tỷ cùng nấu nha."

Bảo Cầm không chút do dự từ chối "Không cần, một mình ta tự nấu được, nếu cô không có chuyện gì làm, thì đứng xa ta ra, đừng cản trở ta làm việc."

"Đừng lạnh lùng thế mà, chúng ta đều là cung nữ, tuy hầu hạ khác chủ, nhưng cũng không ảnh hưởng chúng ta kết bạn, cần gì khiến quan hệ của chúng ta trở nên ngượng ngập như vậy?"

Bảo Cầm giật giật khóe miệng "Ta không giống cô, cô là đại cung nữ bên cạnh Thái tử, địa vị cao hơn ta nhiều, nói không chừng sau này có thể bay lên cành cao thành phượng hoàng, ta không có với tới."

Liên tục bị nàng chế giễu, Ti Trúc không nhịn được nữa "Con người ngươi sao khó ở vậy?

Ta chỉ muốn kết bạn thôi, ngươi không muốn thì thôi, cần gì phải chế giễu ta?"

Bảo Cầm ngừng thái rau, quay sang nhìn Ti Trúc cười khẩy."

Nếu cô còn cản trở ta làm việc, ta không chỉ chế giễu cô, ta chém cô luôn!"

Nói xong, Bảo Cầm giơ dao lên chặt đầu một con gà!Ti Trúc tự dưng thấy ớn lạnh ở cổ.Bảo Cầm cầm dao làm bếp, chỉ hướng cửa "Ra ngoài."

Ti Trúc nhìn lưỡi dao sáng bóng trước mặt, không dám nói lời thêm nào, chạy nhanh ra ngoài.Bảo Cầm thản nhiên ném đầu gà vào sọt rác, vung dao chặt gà thành vô số mảnh.Động tác hung hãn sắc bén, như thể thứ nàng chặt không phải gà, mà là con hồ ly Ti Trúc kia.......Ti Trúc không moi được tin gì từ Bảo Cầm, còn bị Bảo Cầm đe dọa, làm Ti Trúc càng thêm khó chịu.Nàng không cam lòng bỏ cuộc như vậy.Nàng phải làm cho rõ Tiêu lương đệ giảm cân bằng cách nào?Ti Trúc cầm một hộp bánh ngọt đi tìm Tiêu lương đệ."

Tiểu chủ, đây là bánh Quế Hoa do nô tỳ đặc biệt làm cho người, người thử xem có hợp khẩu vị không?"

Tiêu Hề Hề dùng đũa gắp một miếng bánh ngọt, bỏ vào miệng, gật đầu khen."

Ngon lắm!"

Ti Trúc cười nói "Nếu tiểu chủ thích thì ăn nhiều một chút, không đủ thì nô tỳ làm tiếp cho người."

Tiêu Hề Hề không khách sáo với nàng, ăn hết miếng này tới miếng khác.Ti Trúc thấy nàng ăn vui vẻ, thử dò hỏi."

Tiểu chủ ăn nhiều như vậy, không sợ mập sao?"

Tiêu Hề Hề vẫn đang ăn, giọng có hơi không rõ ràng "Không sợ."

Ti Trúc lập tức hỏi "Tại sao?

Phải chăng có bí quyết giảm cân?"

Nàng tưởng Tiêu lương đệ sẽ tránh câu hỏi hơi nhạy cảm này.Nào ngờ đã Tiêu lương đệ không do dự trả lời thẳng."

Trời sinh ta có thể chất không dễ mập, ăn bao nhiêu cũng không mập."

Ti Trúc "......"

Lúc rời đi do xuất thần, nàng vấp phải ngưỡng cửa, ngã mạnh xuống đất.Tiêu Hề Hề quay sang nhìn nàng "Ngươi không sao chứ?"

Ti Trúc cố đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ "Không sao."

Nàng đi một lúc, nghĩ đi nghĩ lại những gì Tiêu lương đệ vừa nói ..."

Trời sinh ta có thể chất không dễ mập, ăn bao nhiêu cũng không mập."

---------桂花糖蒸栗粉糕 (hay gọi ngắn hơn là 桂花糕 - bánh Quế Hoa) là một loại bánh ngọt truyền thống của Trung Quốc, được làm từ bột nếp, mật quế hoa, kỷ tử và đường phèn, có đặc điểm là trong suốt như pha lê, vị thanh mát, hương thơm ngọt và mềm mại.

Nguyên liệu làm món có chức năng thúc đẩy tuần hoàn máu và dưỡng khí, điều tiết dịch cơ thể và dạ dày, cải thiện tiêu hóa, giảm đờm và giảm ho.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 214: Tự chuốc họa vào thân


Ti Trúc thấy cơn nghẹn ở ngực, không nhổ ra được, cũng không nuốt vào được, suýt làm nàng nghẹt thở mà chết.Nàng nhớ lại mấy ngày qua vắt óc nghiên cứu món ăn thật dầu mỡ, nàng cứ nghĩ Tiêu lương đệ ăn nhiều món thịt dầu mỡ như vậy, nhất định sẽ mập rồi trở nên xấu xí.Ai mà biết Tiêu lương đệ lại không mập?Vậy khổ cực và nhẫn nhịn của nàng mấy ngày qua rốt cuộc là cái gì?Nàng nghĩ mình có thể khiến đối phương trở nên xấu xí rồi thất sủng, kết quả đối phương không biến thành kẻ xấu xí, ngược lại còn làm đối phương ăn uống thỏa thích.Lúc này nàng thấy mình như trò cười!Ti Trúc không chịu được nữa, nước mắt rơi xuống.Nàng vừa khóc vừa thầm mắng Tiêu lương đệ.Ả Tiêu lương đệ mưu mô này, chắc chắn sớm đã biết ý định của nàng, nên cố ý không nói, trơ mắt nhìn nàng làm trò hề, khiến nàng giống như thằng hề nhảy nhót đủ kiểu, mặc nàng tự làm xấu mặt, ép nàng gục ngã nhận thua.Nếu nàng gục ngã thật, vậy sẽ như ý muốn của Tiêu lương đệ rồi.Không được.Nàng không thể gục ngã, càng không thể nhận thua.Tiêu lương đệ có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là một Lương đệ cỏn con, đợi cô nương Tần gia làm Thái tử phi rồi, nàng có thể dựa vào Thái tử phi.Đến lúc đó, Tiêu lương đệ chỉ có thể chờ chết!Nghĩ đến đây, Ti Trúc cuối cùng cũng tìm thấy hy vọng để kiên trì.Nàng lấy khăn tay, chuẩn bị lau nước mắt.Tình cờ Thái tử đi ngang qua.Hắn thấy Ti Trúc khóc, cau mày hỏi "Ngươi khóc cái gì?"

Ti Trúc vội khuỵu gối hành lễ, nghẹn ngào nói "Nô tỳ bái kiến Thái tử Điện hạ, nô tỳ vừa rồi đi gặp Tiêu lương đệ, nói chuyện với Tiêu lương đệ vài câu, trong lòng hơi cảm thán, kìm không được nên mới khóc.

Không ngờ bị Điện hạ nhìn thấy, là nô tỳ thất lễ, mong Điện hạ tha tội."

"Tiêu lương đệ nói gì ngươi?"

Ti Trúc suy nghĩ một lúc, cho rằng đây là cơ hội tốt để chia rẽ.Nàng do dự nói "Thật ra cũng không có gì, tiểu chủ chỉ nói nô tỳ vài câu, nô tỳ vốn không muốn khóc, nhưng thật sự nhịn không được ..."

Người không biết nhìn cảnh này nhất định sẽ nghĩ nàng bị Tiêu lương đệ bắt nạt nên khóc.Sắc mặt Lạc Thanh Hàn lạnh lùng "Ngươi chỉ nói một nửa, là muốn kích thích tò mò của ta sao?"

Tim Ti Trúc đập mạnh, cuống quýt phủ nhận."

Nô tỳ không có ý này, nô tỳ không dám nói thật, Tiêu lương đệ dù sao cũng là chủ tử, còn là sủng phi của Điện hạ, nếu nô tỳ nói xấu nàng, sợ làm phật ý Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt lạnh như dao.Ánh mắt ấy dường như nhìn thấu hết thảy tâm tư không thể để ai biết trong lòng nàng.Da đầu Ti Trúc tê dại, trong lòng ngày càng hoảng loạn.Sở dĩ nàng cố ý nói không rõ là muốn Thái tử nghĩ ngợi, gieo rắc hiềm khích, khiến Thái tử có ấn tượng xấu khi Tiêu lương đệ đối xử hà khắc với cung nữ.Có vài lời nói quá rõ sẽ không tốt, úp úp mở mở mới dễ dẫn dắt ý nghĩ của người khác.Đặc biệt là người có địa vị cao như Thái tử, chắc chắn rất đa nghi, chỉ cần gợi ý một chút là có thể nghĩ ra rất nhiều chuyện.Khi đó, Tiêu lương đệ có trăm cái miệng cũng không giải thích được.Ngay cả khi sau này Thái tử mới nhận ra muốn truy cứu chuyện này, nàng cũng có thể thoái thác, nói mình không có ý trách móc Tiêu lương đệ, là do Thái tử hiểu lầm thôi.Ai ngờ tự chuốc họa vào thân, Thái tử chẳng những không mắc lừa, ngược lại còn gây áp lực cho nàng.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 215: Chia rẽ


Ti Trúc đâm lao thì phải theo lao, chỉ đành cố hết sức giành lấy đồng cảm cho mình.

"Vừa rồi Tiêu lương đệ thật sự không nói gì, là nô tỳ nhớ lại vài chuyện trước kia trong nhà, nhất thời nhịn không được nên mới khóc, nô tỳ biết quy tắc trong cung, thân làm nô tỳ không được tùy tiện khóc, là nô tỳ sai, nô tỳ bằng lòng chịu phạt."

Miệng thì nói lời thỉnh tội, nhưng mặt lại cố tình ngẩng lên.Lúc này, giọt nước ngấn trên khóe mắt, trông còn đáng thương hơn vừa nãy.Nếu chiêu này của nàng sử dụng với nam nhân khác, có lẽ sẽ thành công, tiếc thay hiện giờ nàng đang đối mặt với móng heo không cảm xúc.Thái tử chẳng những không mềm lòng, ngược lại vì bộ dạng đạo đức giả của nàng, càng chán ghét nàng hơn."

Gần đây, ngày ngày ngươi trưng bộ mặt không vui, hôm nay còn khóc lóc trước mặt nhiều người, bộ dáng như bị bóc lột áp bức vậy, sao hả?

Ngươi muốn cho mọi người biết ngươi ở chỗ ta chịu ấm ức lắm sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ti Trúc nhất thời tái nhợt, cuống quýt phủ nhận "Nô tỳ tuyệt đối không có ý đó!"

"Vậy ngươi suốt ngày bày vẻ mặt khổ sở cho ai xem?"

Ti Trúc rơm rớm nước mắt giải thích "Sắc mặt nô tỳ không tốt, là vì mỗi sáng sớm đều phải đi hứng sương, quả thật rất mệt."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi "Ngươi đang trách ta không nên sai ngươi đi hứng sương?"

"Không phải, nô tỳ không có ..."

"Nhìn ngươi như vậy, hẳn sớm đã bất mãn với ta, cũng đúng, ngươi vốn là đại cung nữ của điện Tiêu Phòng, bị đưa đến điện Lân Đức, quả thật uất ức cho ngươi rồi."

Lúc này Ti Trúc hoàn toàn hoảng sợ.Nàng chưa từng ngờ tới mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này!Nàng cố ý úp úp mở mở, là vì muốn chia rẽ quan hệ của Thái tử và Tiêu lương đệ, chưa từng nghĩ sẽ lôi điện Tiêu Phòng vào!Nàng biết tính tình của Tần hoàng hậu, nếu Tần hoàng hậu nghe được những lời này, nàng chỉ có con đường chết.Ti Trúc hoảng sợ dập đầu cầu xin "Nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên nói bậy, cầu xin Điện hạ khai ân, tha cho nô tỳ lần này đi!"

Lạc Thanh Hàn từ trên cao nhìn nàng, không giấu vẻ chán ghét trong mắt."

Mẫu hậu phái ngươi đến chăm lo cuộc sống hàng ngày của ta, vốn là một ý tốt, nhưng tâm tư ngươi quá lớn, không vừa ý điện Lân Đức quá nhỏ này của ta, nếu đã như vậy, ta cũng không ép ngươi ở lại."

"Người đâu, đưa Ti Trúc đến Hoán Y cục."

Sắc mặt Ti Trúc biến đổi.Hoán Y cục là nơi chuyên giặt y phục, là một trong những nơi có hoàn cảnh tệ nhất trong hoàng cung, cơm không đủ no mặc không đủ ấm, ngày đêm đều phải giặt y phục, một khi bị đưa đến đó, không chết cũng sẽ mất một lớp da!"

Điện hạ tha mạng, nô tỳ sai rồi, sau này nô tỳ không dám nữa!"

Lạc Thanh Hàn bỏ đi, không nhìn nàng.Ti Trúc muốn đuổi theo, nhưng bị hai thái giám bịt miệng, cưỡng ép kéo đi.Chẳng mấy chốc, người trong điện Lân Đức đều biết Ti Trúc bị đưa đến Hoán Y cục.Trong số những người này, Bảo Cầm là người vui nhất.Nàng luôn đề phòng Ti Trúc, sợ Ti Trúc cướp đi sự sủng ái của Thái tử.Bây giờ Thái tử cuối cùng cũng đuổi người đi, dù là nguyên nhân gì, đối với Tiêu lương đệ mà nói là một chuyện tốt!Nhưng bản thân Tiêu lương đệ lại không nghĩ vậy.Nàng thấy khá tiếc."

Ngày nào Ti Trúc cũng chuẩn bị đồ ngon cho ta, ta rất thích cô ấy."

Vẻ mặt Bảo Cầm như quả chanh biểu cảm, giọng điệu chua chát."

Tiểu chủ, mới có mấy ngày, người đã thích Ti Trúc rồi, nô tỳ ở cạnh người lâu như vậy, chưa từng thấy người luyến tiếc nô tỳ như vậy."
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 216: Tất cả đều phải chịu phạt!


Tiêu Hề Hề vội vàng an ủi "Ta chỉ thích tài nấu ăn của cô ấy thôi, chứ ta thật lòng với em mà."

Bảo Cầm "......"

Đấy đấy, nghe mấy lời người nói kìa, như tra nữ ấy!Tiêu Hề Hề chẳng hề thấy mình xấu xa, thậm chí còn nắm tay Bảo Cầm cười nói."

Em yên tâm, với người khác ta chỉ chơi đùa mà thôi, trong lòng ta thích nhất vẫn là em."

Bảo Cầm giật giật khóe miệng "Ôi, nữ nhân."......Trong điện Tiêu Phòng.Tần hoàng hậu cau mày khi biết Ti Trúc bị đuổi đi.Mười ngày ngắn ngủi, Thái tử đã đuổi hết hai đại cung nữ, đều là người từ điện Tiêu Phòng phái tới, chuyện này để người ngoài biết, nhất định sẽ dấy lên nhiều suy đoán ác ý.Tần hoàng hậu rất không vui.Bà ghét bỏ Ti Trúc vô dụng, bất mãn Thái tử phản nghịch.Trân Châu thận trọng hỏi "Nương nương, có cần phái thêm cung nữ đến chỗ Thái tử không?"

Tần hoàng hậu cau mày "Bỏ đi, hai ngày nữa đến tiệc Quần Phương rồi, việc cấp bách bây giờ là chọn ra Thái tử phi, tạm thời gác lại mấy chuyện vặt đó đi."

"Vâng."

"Thiệp mời tiệc Quần Phương được gửi đi hết chưa?"

Trân Châu cung kính trả lời "Đã gửi hết rồi."

Tần hoàng hậu đột nhiên hỏi "Bệnh tình của Thái tử thế nào rồi?

Đã hồi phục chưa?"

"Ngày nào thái y cũng đến Đông cung bắt mạch cho Thái tử, thuốc vẫn uống đều đặn, nhưng không có tiến triển."

Tâm tình Tần hoàng hậu ngày càng trầm xuống "Không phải thái y nói Thái tử chỉ bị nhiễm phong hàn thôi sao?

Đã lâu vậy tồi, tại sao vẫn không khỏi?

Đám thái y này rốt cuộc là đang làm gì?"

Trân Châu cúi đầu không dám trả lời.Một lúc sau, nàng nghe thấy Tần hoàng hậu nói tiếp."

Ngươi đến Thái y viện, nói với đám thái y đó, mặc kệ dùng cách gì, trong vòng hai ngày có thể trị khỏi cho Thái tử, bổn cung sẽ trọng thưởng!"

"Vâng."

Trân Châu rời điện Tiêu Phòng, vội đến Thái y viện.Nàng truyền lệnh của Hoàng hậu cho các thái y.Thái y nghe vậy, lo lắng không thôi.Bọn họ cũng muốn mau trị khỏi bệnh cho Thái tử, nhưng bọn họ thử hết mọi cách, uống thuốc hay châm cứu, bệnh tình của Thái tử vẫn không thuyên giảm.Rõ ràng chỉ là nhiễm phong hàn bình thường, nhưng không hiểu sao còn khó trị hơn nhiều bệnh nan y khác?Trân Châu vừa đi, Cam Phúc đã đến Thái y viện.Cam Phúc đến truyền khẩu dụ của Hoàng đế."

Bệ hạ nói, cho các người thêm một ngày để trị khỏi cho Thái tử, nếu không trị khỏi, tất cả đều phải chịu phạt!"

Các thái y càng lo lắng hơn.Vừa rồi Tần hoàng hậu nói hai ngày, giờ thì hay rồi, Hoàng đế trực tiếp giảm còn một nửa, chỉ còn một ngày, trị không khỏi thì phải chịu phạt.Các thái y gấp chết mất.Bọn họ đeo hộp thuốc trên lưng, hùng hổ chạy đến Đông cung.Một đám thái y vây quanh Thái tử, dốc sức để chữa trị cho Thái tử.Dù bọn họ đề xuất cách chữa trị gì, Thái tử đều rất phối hợp, không hề lên mặt, làm cho các thái y càng thêm xấu hổ bất an.Đêm đó, các thái y trực tiếp ở lại điện Lân Đức, phỏng là định cắm rễ ở đây, dù cuối cùng không thể trị khỏi cho Thái tử, nhưng chí ít nhìn bề ngoài bọn họ xem như tận lực rồi.Sau khi Ti Trúc bị đuổi đi, Lạc Thanh Hàn chỉ định Mặc Họa làm đại cung nữ, tiếp quản mọi công việc lặt vặt trong điện Lân Đức.Nàng sắp xếp nơi ăn chốn ở cho các thái y trật tự nề nếp, thoạt nhìn là người rất có năng lực.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 217: Con định chọn ai làm Thái tử phi?


Mặc Họa là một trong những cung nữ theo cạnh Lạc Thanh Hàn lâu nhất, nàng hơn Lạc Thanh Hàn hai tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi, dung mạo thanh tú, dáng người cao ráo.

Nàng không giống Tuệ Tương thích lo chuyện bao đồng, cũng không giống Ti Trúc muốn leo lên cành cao.Tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc nói ít làm nhiều, là đại cung nữ rất tiêu chuẩn.Tiêu Hề Hề không có ấn tượng đặc biệt gì với vị đại cung nữ này, nhưng Bảo Cầm lại thân thiết với nàng, cả hai thường cùng nhau nghiên cứu nấu ăn và thêu thùa.Hôm sau, Hoàng đế và Tần hoàng hậu đích thân đến điện Lân Đức.Cả hai không hề hẹn trước, hai người đến từ hai hướng khác nhau, nhưng lại tình cờ gặp nhau trước cổng điện Lân Đức.Sắc mặt Tần hoàng hậu vẫn bình tĩnh "Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng."

Xung quanh có rất nhiều thái y đang nhìn, vì thể diện của Hoàng đế, thái độ cũng mềm mỏng hơn lúc ở riêng."

Hoàng hậu không cần đa lễ, sao nàng lại tới đây?"

Tần hoàng hậu "Bệnh tình của Thái tử vẫn không thuyên giảm, thần thiếp lo lắng, nên tới xem một chút."

Hoàng đế "Trẫm cũng vậy, nghĩ tới Thái tử đã bệnh nửa tháng vẫn chưa khỏi, trong lòng quả thật rất lo."

Đế hậu trò chuyện vài câu như thể không có ai khác, sau đó cùng bước vào tẩm điện.Thái tử lê thân thể ốm yếu xuống giường, cung kính hành lễ."

Nhi thần bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu."

Hoàng đế ôn hòa nói "Con còn bệnh, đừng động đậy lung tung, mau về giường nằm đi."

Hai tiểu thái giám tiến lên đỡ Thái tử nằm xuống.Hoàng đế thăm hỏi Thái tử vài câu trước, sau đó gọi các thái y để hỏi tình hình của Thái tử.Các thái y bàn tán rất nhiều, cuối cùng tổng kết lại ..."

Thái tử bị nhiễm phong hàn, nhìn triệu chứng thì không nghiêm trọng lắm, theo lý mà nói cũng không khó trị, không biết tại sao mãi vẫn không có chuyển biến tốt."

Sau khi nghe xong, sắc mặt Hoàng đế không tốt lắm "Nếu đã không khó trị, tại sao lâu như vậy cũng không có chuyển biến tốt?

Các ngươi đúng là lang băm!"

Các thái y vô cùng sợ hãi, quỳ xuống nhận tội.Hoàng đế cũng không thể lôi hết đám thái y này ra ngoài chém đầu, cuối cùng chỉ đành phạt bổng lộc một tháng, rồi đuổi hết đám chướng mắt này ra ngoài.Hoàng đế thở dài "Ngày mai là tiệc Quần Phương, nhưng Thái tử vẫn còn bệnh, chuyện này phải làm sao mới tốt?"

Lạc Thanh Hàn yếu ớt nói "Chỉ là nhiễm phong hàn, ngày mai nhi thần mặc y phục nhiều một chút, vẫn có thể ra ngoài."

"Ài, vốn không nên miễn cưỡng con như vậy, nhưng thiệp mời tiệc Quần Phương ngày mai đã gửi đi hết, vương tôn quý tộc trong kinh cũng đã nhận được tin, hoãn lại thì không hay, chỉ đành tạm thời để con chịu uất ức rồi."

"Phụ hoàng đừng nói như vậy, là sức khỏe của nhi thần quá kém, chuyện này là lỗi của nhi thần."

Hoàng đế hài lòng Thái tử ngoan ngoãn hiểu chuyện, cảm thấy dễ chịu hơn.Tần hoàng hậu lạnh lùng nhìn phụ tử bọn họ nói chuyện, nét lạnh lùng trên mặt không chút thay đổi.Mãi đến khi Hoàng đế rời đi, Tần hoàng hậu mới lạnh lùng nói."

Rốt cuộc bệnh của con là sao đây?"

Lạc Thanh Hàn "Nhi thần cũng không biết."

Tần hoàng hậu luôn cảm thấy bệnh của hắn quá kỳ lạ, nhưng lại không tìm được chứng cứ, cũng không thể cứ vịn điểm này mà nói mãi.Bà phất tay cho tất cả cung nữ thái giám ra ngoài.Trong tẩm điện chỉ còn lại hai người, Tần hoàng hậu nghiêm túc hỏi."

Tiệc Quần Phương ngày mai, con định chọn ai làm Thái tử phi?"

Lạc Thanh Hàn cụp mắt, nói "Nhi thần nghe theo sự sắp xếp của phụ hoàng và mẫu hậu."

"Nhưng Thái tử phi mà bổn cung và Hoàng thượng chọn không giống nhau."

Lạc Thanh Hàn không nói gì.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 218: Ăn kẹo


Tần hoàng hậu nhìn hắn thật sâu."

Ta biết con gần đây tâm tình không tốt, chỉ là hai cung nữ, đuổi đi thì đuổi đi vậy, cũng không phải chuyện gì to tát.

Nhưng Thái tử phi thì khác, nếu muốn ngồi vững ngôi vị Thái tử của mình, Thái tử phi nhất định phải họ Tần, con hiểu chưa?"

Lạc Thanh Hàn nhỏ giọng đáp "Nhi thần hiểu."

"Con hiểu thì tốt."

Tần hoàng hậu để lại câu cảnh cáo này rồi rời đi.Chỉ còn lại Thái tử trong tẩm điện.Hắn nhớ lại những lời vừa rồi phụ hoàng và mẫu hậu nói, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra sự chế giễu.Nhìn đi, đây là người nhà mà hắn từng rất tin tưởng.Bọn họ không quan tâm hắn bị bệnh gì, bọn họ chỉ quan tâm bệnh của hắn có ảnh hưởng đến sắp xếp của bọn họ hay không.May là hắn đã chuẩn bị tâm lý, cho nên lúc này không quá thất vọng.Một cái đầu thò qua khe cửa.Là Tiêu lương đệ.Nàng vô tình thấy nét mặt giễu cợt của Thái tử, không khỏi ngẩn người.Trước kia Thái tử cũng từng chế giễu nàng, nhưng kiểu chế giễu chỉ là bề ngoài, không khắc sâu trong lòng, nhưng chế giễu lúc này của hắn lại mang theo một ý lạnh thấu xương.Chỉ nhìn thôi, nàng đã thấy ớn lạnh trong lòng.Lạc Thanh Hàn hạ khóe miệng xuống, trở lại vẻ mặt không cảm xúc "Sao nàng lại tới đây?"

Tiêu Hề Hề do dự, nhưng vẫn bước vào.Nàng ngồi xuống bên giường, nhớ nét mặt chế giễu vừa rồi của Thái tử, thản nhiên nói "Tới hỏi bữa trưa người muốn ăn gì?"

Lạc Thanh Hàn "Gì cũng được."

Tiêu Hề Hề lấy hai viên kẹo giòn từ trong túi nhỏ của mình.Nàng đưa một viên đến miệng Thái tử, ra hiệu cho hắn mở miệng.Lạc Thanh Hàn "Ta không thích ăn kẹo."

Tiêu Hề Hề "Ăn một viên thôi mà ~"Chỉ cần nàng làm nũng, hắn có hơi không chống đỡ được.Hắn vẫn không chút biểu cảm gì mở miệng, cắn kẹo giòn nàng đưa cho.Kẹo giòn này không đặc biệt gì, chỉ là nó rất ngọt, ngọt đến mức khiến người ăn cảm thấy béo ngậy.Tiêu Hề Hề hỏi "Có ngon không?"

Lạc Thanh Hàn khẽ nhíu mày, kìm lại xúc động muốn nhổ kẹo ra, dối lòng nói "Ngon lắm."

Tiêu Hề Hề bỏ kẹo giòn vào miệng, hài lòng nói "Mỗi khi tâm trạng không tốt, thần thiếp sẽ ăn đồ ngọt, sau khi ăn đồ ngọt, tâm trạng của thần thiếp tốt hơn rất nhiều."

Nghe vậy, Lạc Thanh Hàn hơi sửng sốt.Không ngờ với tính cách vô tư lự của mình, nàng vẫn có thể nhìn ra tâm trạng hắn lúc này không tốt.Hắn hỏi "Nàng đang dỗ cho ta vui à?"

Tiêu Hề Hề thẳng thắn thừa nhận "Phải đó."

Lúc này, trong lòng Lạc Thanh Hàn có cảm giác không biết diễn tả thế nào.Mẫu hậu từ nhỏ đã dạy hắn phải che giấu cảm xúc, vui giận không lộ, tuyệt đối không để người khác biết hắn đang nghĩ gì.Để đạt được yêu cầu của mẫu hậu, Lạc Thanh Hàn đã chịu đựng rất nhiều.Lúc người khác vui, hắn không thể vui, lúc người khác buồn, hắn cũng không thể buồn.Đối diện với món mình thích, hắn phải kiềm chế, đối diện với người và thứ hắn ghét, hắn phải nhẫn nhịn.Lúc nào hắn cũng phải tự nhắc nhở bản thân, không được trầm mê, không được buông thả, không được để người khác biết trong lòng mình nghĩ gì.Vì thế dù hắn không vui, cũng rất ít người biết, biết rồi cũng chưa chắc quan tâm.Bằng lòng bỏ tâm tư dỗ hắn vui quả thật không được mấy người.Lạc Thanh Hàn dùng đầu lưỡi đẩy kẹo giòn vào miệng, kẹo giòn vốn ngọt đến phát ngấy, dường như cũng không béo ngậy đến vậy.Hắn hỏi "Nàng cũng có lúc tâm tình không tốt sao?"
 
Back
Top Bottom