Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 329: Ta muốn bảo vệ nàng


Bảo Cầm dừng bước, quay đầu nhìn nàng, kinh ngạc hỏi "Người đi thì có ích lợi gì?"

Tiêu Hề Hề "Nếu có ta, có lẽ sẽ tìm thấy cơ hội xoay chuyển tình thế."

"Nhưng người chỉ là nữ tử yếu ớt, lỡ không cứu được Thái tử, còn liên lụy tính mạng của người thì sao?"

Tiêu Hề Hề mỉm cười, thoải mái nói "Vậy cho thấy số ta định sẵn như thế rồi."

Bảo Cầm hai mắt đỏ hoe nhìn nàng.Tiêu Hề Hề thấy nàng như vậy, lập tức mềm lòng, vội vàng an ủi "Đừng khóc, chuyện còn chưa đến lúc tồi tệ nhất, nói không chừng ta và Thái tử cuối cùng đều sẽ bình an vô sự."

Bảo Cầm rơm rớm nước mắt nói "Nô tỳ sai rồi, lẽ ra nô tỳ không nên bảo người bói quẻ cho Thái tử, nếu không phải người đoán được Thái tử có tử kiếp, người cũng sẽ không nghĩ tới chuyện đi cùng Thái tử chuyến này."

Tiêu Hề Hề dở khóc dở cười "Chuyện này liên quan gì đến em?

Hôm nay dù em không bảo ta bói cho Thái tử, sau này ta cũng sẽ tự bói cho ngài ấy một quẻ, ta không thể để ngài ấy một mình đối mặt với nguy hiểm."

Bảo Cầm không biết nên nói gì, chỉ có thể cúi đầu lau nước mắt.Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ "Ta vẫn chưa chết, sao em lại khóc trước rồi?"

Bảo Cầm tức thì lo lắng "Người không được nói lời xui xẻo!"

Tiêu Hề Hề nhanh chóng trả lời "Được được được, ta không nói mấy lời xui xẻo như vậy nữa, em mau đi làm món gì ngon cho ta đi."

Bảo Cầm biết, có rất nhiều chuyện mà một cung nữ nhỏ bé như nàng không thể thay đổi được.Nàng chỉ có thể yên lặng lau nước mắt, xoay người đi vào bếp làm việc.Điều duy nhất nàng có thể làm cho Tiêu trắc phi chính là nấu nhiều món ngon hơn để Tiêu trắc phi ăn uống vui vẻ hơn.......Hai ngày nay, Lạc Thanh Hàn bận bịu sắp xếp chuyện trở về quận Trần Lưu, buổi tối đều ở điện Lân Đức, chưa từng đặt chân tới hậu viện.Mãi đến ngày thứ ba, hắn mới dành chút thời gian đến điện Thanh Ca.Hắn vốn định nói với Tiêu trắc phi trong khoảng thời gian này ngoan ngoãn ở trong cung, không được chạy lung tung, yên tâm chờ hắn về.Không ngờ vừa vào phòng đã thấy Tiêu trắc phi chỉ huy cung nữ thái giám thu dọn hành lý, các cung nữ thái giám bận tối mắt tối mũi, dưới đất có mấy chiếc rương lớn, bên trong chứa rất nhiều đồ đạc cần dùng để đi xa.Mãi đến khi Thường công công hét lớn "Thái tử giá đáo" thì mọi người trong điện Thanh Ca mới nhận ra Thái tử đến rồi, cuống quýt dừng việc đang làm, đồng loạt quỳ xuống hành lễ.Tiêu Hề Hề hành lễ "Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn phất tay, mọi người trong phòng lập tức lui ra ngoài.Lạc Thanh Hàn tìm một chỗ, tao nhã ngồi xuống, tùy ý hỏi "Nàng đang làm gì vậy?"

Tiêu Hề Hề ngồi xuống cạnh hắn, cười nói "Thần thiếp đang sắp xếp hành lý đó."

Lạc Thanh Hàn khó hiểu "Nàng sắp xếp hành lý làm gì?"

Tức thì, hắn nghĩ đến gì đó, lập tức trở nên cảnh giác."

Lẽ nào nàng muốn về sư môn?"

Tiêu Hề Hề chớp mắt "Không có, thần thiếp vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, về sư môn làm gì chứ?"

Lạc Thanh Hàn thầm nghĩ, không phải về sư môn thì tốt, hắn thả lỏng, lại hỏi "Vậy nàng muốn đi đâu?"

"Thần thiếp đương nhiên muốn cùng người về quận Trần Lưu."

Lạc Thanh Hàn nghi ngờ nhìn nàng "Bình thường nàng ra ngoài còn đắn đo rất lâu, sao bây giờ lại bằng lòng đi cùng ta đến quận Trần Lưu xa xôi?

Không lẽ nàng còn có dự định nào khác?"

Tiêu Hề Hề nghiêm mặt nói "Thần thiếp có dự định gì chứ?

Thần thiếp chỉ muốn ở cạnh Điện hạ thôi."

Dù những lời này nghe rất dễ chịu, nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn tàn nhẫn từ chối nàng."

Không được, lần này ta không có ý định dẫn nàng ra ngoài, nàng cứ ngoan ngoãn ở trong cung chờ ta về."

Tiêu Hề Hề không đồng ý "Tại sao chứ?

Lần trước xuống phía nam cầu mưa cũng dẫn theo thần thiếp mà, lần này sao lại không muốn dẫn thần thiếp theo?

Chẳng lẽ Điện hạ cũng giống thư sinh bạc tình trong sách truyện, bắt đầu có mới bỏ cũ rồi sao?"

Cuối cùng, nàng cố ý dùng khăn lụa lau khóe mắt, giả vờ rất đau lòng.Lạc Thanh Hàn sắc mặt không đổi nhìn nàng "Trong đống sách truyện mà ta đưa cho nàng, không có thư sinh nào bạc tình như vậy."

Tiêu Hề Hề "Có đó, thư sinh sau khi đỗ Thám hoa, vứt bỏ thê tử kết tóc, cưới một quý nữ, sau đó thê tử kết tóc ngàn dặm xa xôi lên kinh cáo trạng, kiên quyết kiện thư sinh, cuối cùng thư sinh đó thân bại danh liệt."

Nàng nói đến đây không khỏi thở dài."

Quả là một câu chuyện tràn đầy năng lượng tích cực."

Lạc Thanh Hàn không hiểu năng lượng tích cực là gì, nhưng cũng có thể đoán được đại khái.Hắn đưa chủ đề trở lại chuyện chính."

Ta không phải người bạc tình như vậy, lần này không muốn dẫn nàng đến quận Trần Lưu là vì tốt cho nàng.

Đường xá xa xôi, không biết sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm, ta không muốn nàng gặp nguy hiểm, nàng vẫn nên ở yên trong cung đi."

Tiêu Hề Hề nắm chặt tay, nghiêm túc nói "Chính vì nguy hiểm, thần thiếp càng muốn đi với người, thần thiếp phải bảo vệ người an toàn!"

Lạc Thanh Hàn không nghĩ nữ nhân trước mắt có thể bảo vệ hắn, nhưng trong lòng không khỏi có chút ấm áp.Hắn nghiêm túc nói "Ý tốt của nàng, ta nhận, nhưng ta không thể dẫn nàng đến quận Trần Lưu."

Tiêu Hề Hề tức giận trừng mắt nhìn hắn.Lạc Thanh Hàn không hề bị lay chuyển.Tiêu Hề Hề nghiến răng "Nếu người không dẫn thần thiếp theo, thần thiếp sẽ lẻn ra khỏi cung, bám đuôi theo người."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Nếu nàng lẻn ra khỏi cung, bị người khác phát hiện, thì các cung nữ thái giám trong điện Thanh Ca đều sẽ bị buộc tội lơ là nhiệm vụ, nhẹ thì phạt đến Hoán Y cục, nặng thì bị đánh chết."

Tiêu Hề Hề rụt cổ, tức thì chùn bước.Nàng có thể bảo đảm an toàn cho mình, nhưng chưa chắc bảo đảm được an toàn của những người khác trong điện Thanh Ca.Lạc Thanh Hàn thấy nàng biết sợ, giọng điệu chậm rãi một chút "Nàng yên tâm ở trong cung đi, chờ ta về, ta sẽ mang đồ ngon cho nàng."

Tiêu Hề Hề bĩu môi, ấm ức nhìn hắn "Điện hạ không tin thần thiếp đến vậy sao?"

"Ta không có ý đó."

"Ý của người là như thế!

Lúc trước người nói thì nghe hay lắm, nào là người tin nhất là ta, trên thực tế người không hề tin ta, người xem ta là gánh nặng, ra ngoài cũng không chịu dẫn ta theo, không phải người sợ ta liên lụy người sao?"

Lạc Thanh Hàn không ngờ phản ứng của nàng lại dữ dội như vậy.Hắn ngẩn người một chút, sau đó giải thích nói "Ta muốn bảo vệ nàng, không muốn nàng theo ta ra ngoài chịu khổ."

Tiêu Hề Hề lớn tiếng nói "Đâu phải ta chưa từng chịu khổ, lần trước xuống phía nam cầu mưa, ta thích ứng còn tốt hơn người, người đừng xem thường ta!"

Lạc Thanh Hàn không nói nên lời.Trong khoảng thời gian ba tháng xuống phía nam, Tiêu Hề Hề quả thật là người thích nghi tốt nhất trong số họ, nàng không quan tâm mình sống ở đâu và mặc gì, miễn no bụng, nàng đều có thể sống được.Trước giờ nàng không phải đóa hoa nuôi trong nhà kính, nàng vốn không sợ mưa gió bên ngoài.
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 330: Người phiền phức


Lạc Thanh Hàn nhìn vào mắt nàng, tiếng nói vẫn rõ ràng, nhưng giọng điệu lại không khỏi ôn hòa vài phần.

"Nàng xác định muốn cùng ta đến quận Trần Lưu?"

Tiêu Hề Hề không chút do dự trả lời "Đương nhiên!

Người ở đâu, ta ở đó!"

Ánh mắt nàng trong trẻo kiên định, không hề sợ hãi.Lạc Thanh Hàn mím môi mỏng.Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn là người nói một không hai.Chỉ cần hắn đã quyết định, thì sẽ không thay đổi.Nhưng sau khi quen Tiêu Hề Hề, hắn dường như thay đổi quyết định của mình hết lần này đến lần khác.Nguyên tắc của hắn lùi từng bước trước mặt nàng.Lạc Thanh Hàn như nhận thua, khẽ thở dài."

Rạng sáng ngày mai xuất phát, nàng nhớ đừng ngủ quên."

Hai mắt Tiêu Hề Hề sáng lên, cả người trở nên phấn khích.Nàng nhào tới, ôm cánh tay của Thái tử, mừng rỡ hỏi "Điện hạ đồng ý dẫn thần thiếp theo rồi sao?"

Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn nàng, bình tĩnh "Lúc không vui thì luôn miệng ta - người, bây giờ vui vẻ thì đổi thành Điện hạ và thần thiếp, khả năng thích ứng của nàng giỏi thật nhỉ."

Tiêu Hề Hề cười tủm tỉm nói "Vừa rồi thần thiếp quá xúc động, cho nên nói bậy thôi."

"Vậy nàng bây giờ đã bình tĩnh rồi?"

Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu "Vâng vâng, bây giờ thần thiếp rất bình tĩnh."

"Vậy nàng nói đi, tại sao nhất quyết muốn cùng ta đến quận Trần Lưu?"

"Thần thiếp không phải nói rồi sao?

Thần thiếp muốn ở cạnh người ..."

Lạc Thanh Hàn ngắt lời nàng "Ta muốn nghe nói thật, nàng cứ nói thật đi."

Tiêu Hề Hề hơi ngồi thẳng lên "Vậy người phải hứa với thần thiếp, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, người cũng phải dẫn thần thiếp đến quận Trần Lưu, tuyệt đối không được nuốt lời!"

Giọng điệu của nàng nghiêm túc đến mức Lạc Thanh Hàn không khỏi cũng trở nên nghiêm túc.Hắn hứa hẹn nói "Nàng yên tâm, nếu ta đã hứa dẫn nàng đi, nhất định sẽ không nuốt lời."

"Hôm kia thần thiếp bói cho người một quẻ."

Lạc Thanh Hàn "Kết quả không tốt sao?"

Tiêu Hề Hề khổ sở nói "Đâu phải chỉ không tốt?

Thật sự tệ vô cùng, quẻ bói nói người đi chuyến này sẽ gặp nguy hiểm tính mạng, không cẩn thận có thể mất mạng."

Lạc Thanh Hàn không khỏi nhíu mày.Hắn biết thân phận của mình khá mẫn cảm, lần trước xuống phía nam đã bị người ám sát, lần này đến quận Trần Lưu hẳn là sẽ không thuận lợi.Hắn đã chuẩn bị tâm lý gặp ám sát lần nữa, nhưng theo Tiêu Hề Hề nói, có vẻ nguy hiểm mà hắn gặp lần này có thể còn lớn hơn lần trước.Lạc Thanh Hàn nhìn nàng "Nếu có nguy hiểm, tại sao nàng vẫn muốn đi cùng ta?"

"Vì thần thiếp muốn bảo vệ người!"

Không phải lần đầu nàng nói câu này, Lạc Thanh Hàn từng nghĩ nàng nói câu này chỉ để dỗ hắn vui, nhưng giờ xem ra, nàng thật sự nghĩ như vậy.Lạc Thanh Hàn mở miệng, như thể muốn nói gì đó.Tiêu Hề Hề đã nói trước "Người vừa hứa với thần thiếp, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, người đều phải dẫn thần thiếp theo, người không được nuốt lời!"

Lạc Thanh Hàn "Nếu ta thật sự gặp nguy hiểm, ta có thể không bảo vệ được nàng."

Tiêu Hề Hề "Người chỉ cần bảo vệ mình cho tốt, thần thiếp sẽ không liên lụy người."

"Ta không có ý đó, ta sợ liên lụy nàng."

Tiêu Hề Hề bịt tai "Thần thiếp không muốn nghe mấy lời xui xẻo!"

Lạc Thanh Hàn hết cách với nàng, đành đổi chủ đề.Hắn nhìn mấy chiếc rương trên đất, hỏi "Nàng định mang tất cả những thứ này xuất cung?"

Tiêu Hề Hề bỏ tay xuống "Đúng vậy, đây là những thứ thần thiếp thường dùng."

"Vậy nàng thu dọn đàng hoàng đi, còn thiếu thứ gì thì nói với ta, ta sẽ sai người đi chuẩn bị cho nàng."

Tiêu Hề Hề gật đầu nói "Vâng!"

Lạc Thanh Hàn còn có chuyện khác phải làm, hắn ở lại điện Thanh Ca không lâu đã đứng dậy rời đi.Tiêu Hề Hề tiếp tục chỉ đạo mọi người thu dọn đồ đạc.Bảo Cầm sốt sắng hỏi "Nô tỳ không thể đi cùng người thật sao?"

Tiêu Hề Hề không chút do dự lắc đầu "Không được, chuyến đi này rất nguy hiểm, nếu dẫn em theo, ta không chắc có thể bảo đảm an toàn cho em, em ở trong cung an toàn hơn."

Bảo Cầm cúi đầu "Là nô tỳ quá vô dụng, không giúp được người."

"Ai nói em không giúp được ta?

Em làm thêm chút món ngon, cho ta mang theo từ từ ăn trên đường, chỉ cần có thể ăn món ngon do em làm, tâm trạng của ta sẽ vô cùng tốt!"

Bảo Cầm bị dáng vẻ khoa trương của nàng chọc cười, không thể nhịn được cười theo nàng"Vậy nô tỳ sẽ làm một vài món tiện mang theo trên đường."

Tiêu Hề Hề gật đầu mạnh "Ừ ừ, nhớ làm nhiều chút!"

Bảo Cầm vào phòng bếp nhỏ bận rộn.Tin tức Tiêu trắc phi sẽ cùng Thái tử đến quận Trần Lưu lan truyền nhanh chóng trong Đông cung.Chúng phi tần vô cùng đố kỵ, ghen ghét và thù hận.Nhưng các nàng có thể làm gì?Lần trước Thái tử kiên quyết xuống phía nam, Bạch trắc phi lê tấm thân ốm yếu thuyết phục Thái tử đổi ý, cuối cùng chẳng những không thuyết phục được Thái tử mà đại cung nữ bên cạnh còn bị Thái tử phạt trước mọi người, khiến nàng mất hết mặt mũi.Có Bạch trắc phi làm gương, dù trong lòng các phi tần có nhiều ý kiến cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.Cuối cùng liều lĩnh nhảy ra lại là Triệu mỹ nhân ít khi xuất hiện.Lạc Thanh Hàn đang ở trong cung Minh Quang, nghe Triệu Hiền bố trí.Biết Triệu mỹ nhân đến, Lạc Thanh Hàn nhíu mày, không hiểu nàng lúc này lại chạy tới đây làm gì?"

Để nàng ta vào."

"Vâng."

Thường công công lui ra ngoài, nhanh chóng dẫn Triệu mỹ nhân vào.Triệu mỹ nhân tiến lên hành lễ "Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn lười chào hỏi với nàng, trực tiếp hỏi "Nàng tới đây làm gì?"

Triệu mỹ nhân thận trọng liếc nhìn hắn, rồi nói "Thần thiếp biết ngày mai Thái tử sẽ đến quận Trần Lưu, thần thiếp to gan cầu xin Thái tử đưa thần thiếp đi cùng, quê nhà của thần thiếp ở quận Trần Lưu, thần thiếp đã lâu chưa về quê, rất muốn về thăm nhà một chút, cầu xin Thái tử thành toàn."

Nói xong, nàng cung kính cúi đầu, cử chỉ khá thành khẩn.Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng "Lần này ta có việc phải làm, không phải du sơn ngoạn thủy, ta không thể mang theo người phiền phức như nàng."

Triệu mỹ nhân mím môi đỏ mọng "Thần thiếp sẽ không gây phiền phức cho người, thần thiếp nhất định sẽ theo sát Tiêu trắc phi."

Nếu không phải nàng biết Tiêu trắc phi cùng Thái tử đến quận Trần Lưu, Triệu mỹ nhân cũng không dám nói như vậy.Lúc này nàng cố ý nhắc tới Tiêu trắc phi là muốn nhắc nhở Thái tử, Tiêu trắc phi cũng là người phiền phức giống nàng, nếu Thái tử đã dẫn theo một người, tại sao không thể dẫn theo một người khác?Lạc Thanh Hàn dĩ nhiên nghe hiểu ý nghĩa trong câu nói của nàng.Hắn thong thả hỏi "Nàng tưởng nàng có thể sánh với Tiêu trắc phi sao?"
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 331: Bách độc bất xâm


Lời của Thái tử quá thẳng thắn, khiến Triệu mỹ nhân nghẹn họng.

Nhưng Triệu mỹ nhân không bỏ cuộc.Trước khi đến đây, nàng đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối.Nàng cụp mắt, giọng điệu buồn bã suy sụp "Thần thiếp liễu yếu đào tơ, thân phận thấp kém, đương nhiên không thể so với Tiêu trắc phi, nhưng tấm lòng thần thiếp đối với Thái tử Điện hạ có trời đất chứng giám."

Lạc Thanh Hàn không tin những lời này.Nữ nhân trong cung người này nói nghe hay hơn người kia, nhưng cũng chỉ nghe hay mà thôi.Triệu mỹ nhân lại nói "Thần thiếp biết Điện hạ lần này đến quận Trần Lưu, ngoài chuyện mang tro cốt của Thẩm chiêu nghi về quê an táng, còn đến thăm Trần Lưu vương.

Thần thiếp có một người bạn thân là ái thiếp của đích trưởng tử của Trần Lưu vương, nếu thần thiếp có thể đi cùng Điện hạ, nói không chừng có thể giúp được Điện hạ."

Nghe vậy, Lạc Thanh Hàn cuối cùng cũng có hứng thú."

Theo ý nàng nói, giống như có thể giúp ta nghe ngóng chuyện trong phủ của Trần Lưu vương?"

Triệu mỹ nhân không dám quá tự tin, trả lời rất thận trọng "Thần thiếp có thể thử, có lẽ sẽ thành công."

Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một chút, nói "Nếu nàng khăng khăng muốn đến quận Trần Lưu, vậy ta sẽ ân chuẩn thỉnh cầu của nàng, nàng quay về chuẩn bị, rạng sáng ngày mai khởi hành."

Triệu mỹ nhân vui mừng khôn xiết, lập tức quỳ xuống tạ ân.Sau khi nàng đi, Triệu Hiền mới lên tiếng."

Điện hạ, nếu Triệu mỹ nhân nói thật, vậy lần này chúng ta đến quận Trần Lưu, sẽ nắm chắc hơn được hai phần."

Lạc Thanh Hàn không lạc quan như Triệu Hiền.Tiêu Hề Hề bói ra quẻ đại hung luôn khiến cho Lạc Thanh Hàn phải nghiền ngẫm.Nếu đã dữ nhiều lành ít, một Triệu mỹ nhân cỏn con có thể thay đổi được gì?Lạc Thanh Hàn dẫn theo nàng ta, chẳng qua có còn hơn không mà thôi.Còn chuyện nàng ta có thể bình an vô sự hay không, còn xem phải tạo hóa của nàng ta.Dù sao cũng do nàng ta nhất quyết muốn đến quận Trần Lưu, sống hay chết thì tự nàng ta chịu trách nhiệm.Triệu mỹ nhân không biết Thái tử đang nghĩ gì, nàng chỉ nghĩ mấy lời của mình đã khiến Thái tử cảm động, khiến Thái tử mong chờ nàng.Nàng vô cùng phấn khởi trở về Ánh Tuyết các, sai người thu dọn hành lý, chuẩn bị ngày mai xuất cung.Cung nữ Vân Hương cũng rất mừng "Nghe nói Thái tử xuất hành lần này chỉ dẫn theo người và Tiêu trắc phi, nói cách khác người và Thái tử sẽ có thời gian mấy tháng ở bên nhau, đây là một cơ hội rất tốt!

Nếu người tận dụng cơ hội có được sự sủng ái của Thái tử, sau khi về cung, địa vị của người sẽ được nâng cao hơn."

Những lời này đánh vào tim của Triệu mỹ nhân.Triệu mỹ nhân cố ý cầu xin cơ hội này, là vì để được ở bên Thái tử lâu dài.Tình cảm đều phải lâu ngày ở chung mới phát triển được.Ngày thường nàng trầm mặc ít nói, như người vô hình trong cung, Thái tử hầu như không để ý tới nàng.Chuyến đi này là một cơ hội tốt cho nàng.Nàng phải nắm bắt cơ hội này, để Thái tử biết tấm lòng của mình, từ từ có ấn tượng tốt về nàng.Nghĩ vậy, Triệu mỹ nhân cố ý căn dặn."

Xếp thêm vài bộ y phục, màu sắc không cần rực rỡ nhưng kiểu dáng nhất định phải độc đáo."

Vân Hương mím môi cười nói "Nô tỳ biết, người xem những y phục này, đều đặc biệt chuẩn bị cho người, còn có số son phấn, trâm cài trang sức, đã chuẩn bị đủ cho người rồi, người cứ yên tâm đi."

Triệu mỹ nhân nhìn y phục trâm cài được xếp trong rương, trong lòng tràn đầy mong đợi cho chuyến đi này.Vân Hương vừa thu dọn, vừa cảm thán."

Tiếc là nô tỳ không thể đi cùng người, ngày thường không có nô tỳ hầu hạ, không biết người có quen không?"

Triệu mỹ nhân nhẹ giọng dỗ dành "Ngươi là đại cung nữ bên cạnh ta, là người mà ta tin tưởng nhất, nhất định phải giúp ta trông coi Ánh Tuyết Các, nếu không dù ta xuất cung, ta cũng sẽ không yên tâm."

Vân Hương gật đầu "Nô tỳ hiểu rồi."......Lúc này ở điện Thanh Ca, Bảo Cầm cũng đang giúp Tiêu trắc phi thu dọn đồ đạc.Nàng nhét từng hộp thức ăn vào rương, xếp ngay ngắn, nhìn trái nhìn phải vẫn cảm thấy quá ít.Giống như mẹ già tiễn khuê nữ ngốc ra ngoài du ngoạn, luôn muốn nhét thêm thức ăn cho khuê nữ ngốc, sợ sẽ chết đói ở bên ngoài."

Nô tỳ đi làm thêm đồ ăn cho người."

Tiêu Hề Hề đang cầm một dĩa điểm tâm, ngồi bên cạnh ăn vui vẻ.Nàng thấy bộ dạng lo lắng của Bảo Cầm, không nhịn được nói "Hai ngày nay em dường như chẳng ngủ được chút nào, không chuẩn bị đồ ăn cho ta, thì chuẩn bị y phục giày vớ, em nhìn quầng thâm trên mặt đi, sắp giống gấu trúc rồi."

Bảo Cầm "Gấu trúc là gì?"

"Là một động vật lông lá suốt ngày chỉ biết ăn uống ngủ và làm những hành động dễ thương."

Bảo Cầm "Nghe có hơi giống nương nương."

Tiêu Hề Hề "......"

Sao lại kéo nàng vào rồi?Nàng khuyên "Em đã chuẩn bị cho ta đủ nhiều rồi, em về nghỉ ngơi đi, chuyện khác cứ để người khác làm."

Bảo Cầm lắc đầu "Không được, sáng mai người đi rồi, nô tỳ nhất định phải giúp người thu dọn hành lý, nếu không nô tỳ không yên tâm."

Tiêu Hề Hề bất lực "Em quả thật có số nhọc lòng mà."

Bảo Cầm thầm nghĩ, còn không phải sao, nuôi một khuê nữ ngốc, có quá nhiều thứ phải lo lắng.Tiêu Hề Hề vừa ăn điểm tâm vừa nói "Em yên tâm đi, lần này ta ra ngoài với Thái tử, Thái tử có nhiều tiền lắm, chỉ cần đi theo ngài ấy, nhất định sẽ không lo đói."

"Đồ ăn bên ngoài sao có thể yên tâm bằng ở nhà làm?

Trên đường lỡ như gặp phải kẻ xấu, kẻ xấu lén bỏ thuốc vào đồ ăn của người thì sao?"

Tiêu Hề Hề cười đắc ý "Đừng lo, ta bách độc bất xâm!"

Bảo Cầm nghẹn lời, gần như quên mất.Tiêu Hề Hề lại nói "Ta có thể bói toán, người khác muốn hại ta, không dễ như vậy."

Bảo Cầm thở dài.Dù nàng biết Tiêu Hề Hề có khả năng tự bảo vệ mình, nhưng nàng vẫn lo lắng."

Nô tỳ sẽ chuẩn bị cho người thêm vài bộ y phục dày, thêm mấy đôi lót giày, bây giờ thời tiết ngày càng lạnh, ra ngoài nhất định phải mặc nhiều chút, kẻo cảm lạnh."

Tiêu Hề Hề không thể khuyên nàng, chỉ đành mặc nàng làm việc.Bảo Cầm vừa thu dọn vừa lẩm bẩm."

Không biết quận Trần Lưu mùa đông lạnh thế nào?

Có tuyết không?

Nếu có tuyết thì phải chuẩn bị cho người hai đôi ủng da ..."

Vì Bảo Cầm quá lo lắng, số lượng hành lý của Tiêu Hề Hề tăng vọt.Sáng sớm hôm sau, khi Tiêu Hề Hề bị kéo từ trong chăn ra, mới phát hiện hành lý của mình đầy mười rương lớn!Nàng há hốc mồm."

Bảo Cầm, không lẽ em dọn hết toàn bộ điện Thanh Ca rồi sao?"

Bảo Cầm vừa giúp nàng mặc y phục, vừa nói nhanh."

Những thứ này đều cần dùng khi người ra ngoài, nếu không phải sợ Thái tử chê người mang quá nhiều, nô tỳ còn muốn thu dọn cho người vài thứ nữa."

Tiêu Hề Hề vội vàng can ngăn "Đừng đừng đừng!

Nhiêu đây là đủ rồi!"
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 332: Xuất phát


Khi Tiêu Hề Hề hội hợp với Thái tử, mới biết còn có thêm một Triệu mỹ nhân.

Nàng vốn tưởng mười rương hành lý của mình đã nhiều lắm rồi, nhưng khi thấy hơn hai mươi rương hành lý của Triệu mỹ nhân, nàng chợt thấy mình thật sự khiêm tốn lắm rồi.Triệu Hiền chỉ đạo Ngọc Lân vệ chất rương hành lý lên xe ngựa.Hôm nay Triệu mỹ nhân cố tình mặc nhu quần đối khâm màu kem, áo khoác màu hồng, trang điểm nhẹ nhàng thanh tú, nhìn rất xinh đẹp.Nàng hành lễ với Thái tử, sau đó hành lễ với Tiêu trắc phi.Lúc này trời mới lờ mờ sáng, thời gian ước chừng là sáu giờ sáng.Tiêu Hề Hề chưa tỉnh ngủ, đứng cạnh Thái tử, ngáp dài không ngừng.Nàng thật sự rất buồn ngủ, rất muốn ngủ tiếp.Triệu mỹ nhân chủ động đến cạnh nàng, thận trọng hỏi."

Tiêu tỷ tỷ, lát nữa muội có thể ngồi cùng xe ngựa với tỷ được không?

Đường xá xa xôi, một mình muội sẽ rất chán, hai người ngồi cùng nhau còn có bạn nói chuyện."

Bây giờ trong đầu Tiêu Hề Hề chỉ muốn ngủ, nàng qua loa nói "Ồ, tùy cô."

Triệu mỹ nhân rất mong chờ hành trình sắp tới, trông nàng thật rạng rỡ.Ngược lại với nàng, Tiêu Hề Hề rất khổ sở.Lúc này, các phi tần khác của Đông cung đều tới.Các nàng đến tiễn Thái tử.Vì Lý trắc phi và Cảnh trắc phi đang bị cấm túc, cho nên người đứng đầu lúc này là Bạch trắc phi.Ánh mắt nàng nhìn Thái tử đầy không nỡ và lo lắng, nhẹ giọng nói "Lần này đi núi cao đường xa, mong Thái tử Điện hạ giữ gìn sức khỏe, nhất định phải bình an trở về!"

Lạc Thanh Hàn thản nhiên đáp "Ừm."

Các phi tần khác không chen được lời, chỉ đành mong mỏi nhìn Thái tử, hy vọng Thái tử sẽ chú ý đến mình.Triệu Hiền đi tới, cung kính nói "Hồi bẩm Điện hạ, tất cả hành lý đã được chất lên xe, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào."

Lạc Thanh Hàn "Vậy đi thôi."

Hắn quay người đi về phía xe ngựa của mình, đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Hề Hề, ra hiệu cho nàng đi theo.Tiêu Hề Hề nghĩ thầm nàng cuối cùng cũng có thể lên xe, lên xe có thể ngủ rồi.Nàng hoàn toàn không để ý đến ánh mắt chua chát của các phi tần khác, nhanh chóng lên xe ngựa của Thái tử, sau đó tự giác tìm một vị trí tốt, nằm thẳng xuống.Khoảnh khắc nàng nhắm mắt, nàng cảm thấy cuộc sống của mình cuối cùng đã viên mãn!Lạc Thanh Hàn cầm chiếc chăn được gấp gọn gàng bên cạnh, mở ra rồi đắp lên người nàng, tránh để nàng bị cảm lạnh.Bên ngoài xe ngựa, Triệu mỹ nhân sững sờ.Nàng vốn định theo sát Tiêu trắc phi, lợi dụng quan hệ của Tiêu trắc phi thuận thế thu hút sự chú ý của Thái tử.Vừa rồi nàng đã hẹn với Tiêu trắc phi, hai người đi chung một xe.Nào ngờ Tiêu trắc phi vừa quay đầu đã lên xe ngựa của Thái tử.Triệu mỹ nhân cứ thế bị vứt lại tại chỗ.Nàng cũng muốn đi cùng xe với Thái tử, nhưng Thái tử không muốn nàng lên xe nên không thể cưỡng ép lên xe của Thái tử.Thường công công cười nói "Tiểu chủ, xe ngựa của người ở phía sau."

Triệu mỹ nhân mím môi dưới, ôm tâm trạng buồn bực bước về phía sau.Thấy vậy, Bạch trắc phi và các phi tần khác có cảm xúc lẫn lộn.Các nàng ghen tị Tiêu Hề Hề được sủng ái, thầm cười nhạo Triệu mỹ nhân ngu ngốc.Các nàng nhìn đội ngũ chậm rãi rời khỏi Đông cung, hướng theo ánh mặt trời ra khỏi cửa cung.Đội ngũ dừng lại ở cổng Minh Đức để hội hợp với đội ngũ của Đại hoàng tử.Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần không ngồi xe ngựa, y chọn cưỡi ngựa.Y cưỡi trên một con ngựa cao lớn, chắp tay với Thái tử."

Bái kiến Thái tử."

Thái độ có thể nói là khá hời hợt.Lạc Thanh Hàn sớm đã quen với tính cách ngu xuẩn của Đại hoàng tử, lười so đo mấy chuyện vặt này.Ngoài Đại hoàng tử, trong đội ngũ còn có hai phụ tá, với Trung Võ tướng quân Tiêu Lăng Phong.Tiêu Lăng Phong là phụ tá mà Thái tử đặc biệt gọi tới.Dù Tiêu Lăng Phong rất thực dụng, về mặt làm người xử thế được không người khác thích, nhưng năng lực quả thật rất tốt.Ông xuất thân hàn môn, quân công trên người đều do ông tích lũy từng chút qua từng trận chiến đẫm máu, tốt hơn những thế gia quan lại được nuông chiều trong thành Thịnh Kinh.Quan trọng nhất, Tiêu Lăng Phong còn là phụ thân ruột thịt của Tiêu Hề Hề.Dù quan hệ cha con của họ không thân thiết, thì quan hệ huyết thống vẫn tồn tại.Với quan hệ này, Tiêu Lăng Phong sẽ trung thành ở phe của Thái tử, dù ông chỉ vì tiền đồ của mình, cũng sẽ dốc sức thể hiện tốt trước mặt Thái tử.Mọi chuyện đúng như dự đoán của Thái tử.Khi Tiêu Lăng Phong biết mình được Thái tử trọng dụng, ông đã vô cùng phấn khích.Đối với ông, đây là một cơ hội tuyệt vời.Ông nhất định phải nắm bắt thật tốt, tăng ấn tượng tốt trước mặt Thái tử.Mặc quân trang nặng nề, ông xuống ngựa, quỳ một gối hành lễ."

Mạt tướng bái kiến Thái tử Điện hạ!"

Ngồi trong xe ngựa, Lạc Thanh Hàn vọng qua cửa sổ nói với ông "An toàn của đoạn đường kế tiếp giao cho khanh và Triệu tướng quân."

Tiêu Lăng Phong đè nén kích động trong ngực, lớn tiếng đáp "Mạt tướng nhất định sẽ không phụ lòng tin của Thái tử!"

Lạc Dạ Thần đang ngồi trên lưng ngựa, khi thấy cảnh này, không khỏi hừ lạnh.Nịnh nọt!Tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình đặc biệt cưỡi ngựa đến tiễn hắn.Y còn mang theo hai hộp bánh ngọt của Tô Hương Đường."

Điện hạ, đây là hai hộp bánh ngọt ta nợ Tiêu trắc phi, phiền người chuyển cho cô ấy."

Lạc Thanh Hàn thò tay ra khỏi cửa sổ xe, cầm hai hộp bánh ngọt, bình tĩnh nói "Ngươi cứ ở yên trong thành, nếu có chuyện gì cần ngươi giúp, sẽ phái người gửi thư cho ngươi."

Nhiếp Trường Bình nhếch môi cười nói "Không vấn đề!"

Lạc Thanh Hàn kéo rèm xuống, che cửa sổ xe.Đội ngũ lại khởi hành, chậm rãi ra khỏi cổng Minh Đức.Khi đi ngang qua núi Đan Hà, lão trụ trì đợi sẵn dưới chân núi, đích thân trao hộp tro cốt của Thẩm chiêu nghi cho Thái tử.Ông chắp tay, hành lễ."

Thái tử hiếu thuận đáng khen, Phật Tổ nhất định sẽ che chở cho người lên đường thuận lợi."

Lạc Thanh Hàn cầm hộp tro cốt quay về xe ngựa.Đội ngũ quay đầu, trở lại quan đạo, tiếp tục lên đường.Lạc Thanh Hàn chậm rãi vuốt ve bề mặt của hộp tro cốt, đôi mắt trầm tĩnh sâu thẳm.Tiêu Hề Hề bên cạnh trở mình, vẫn đang ngủ say.Hai canh giờ sau, Tiêu Hề Hề ngủ dậy.Nàng chống một tay xuống sàn ngồi dậy, chiếc chăn đang đắp trên người trượt xuống bụng.Lạc Thanh Hàn đặt quyển sách trong tay xuống "Nàng cuối cùng cũng dậy rồi."

Tiêu Hề Hề duỗi eo "Ngủ đủ thật sảng khoái!"

Nàng quay đầu, phát hiện bên cạnh có hai hộp bánh ngọt Tô Hương Đường, mắt nàng sáng lên."

Bánh này chuẩn bị cho thần thiếp sao?"

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nó "Có người tặng cho nàng."

Tiêu Hề Hề lập tức chọn một hộp bánh ngọt, mở hộp ăn nhanh.Nàng vừa ăn vừa hỏi "Ai mà tốt vậy?

Thế mà tặng bánh ngọt cho thần thiếp."
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 333: Nàng ấy gọi là ăn là được phúc


Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Chỉ hai hộp bánh ngọt thôi, mà nàng đã thấy người ta tốt rồi?"

"Sẵn lòng chuẩn bị cho thần thiếp món ngon, vậy là tốt với thần thiếp rồi!"

Tiêu Hề Hề nói như chuyện đương nhiên.Lạc Thanh Hàn không vui nhìn nàng, sớm biết nữ nhân này vô lương tâm như vậy, vừa nãy hắn không nên nhận hai hộp bánh ngọt này cho nàng.Tiêu Hề Hề vui vẻ ăn bánh ngọt, cả người toát ra hạnh phúc.Lạc Thanh Hàn càng nhìn càng thấy không vui.Không phải chỉ hai hộp bánh ngọt thôi sao?

Có cần vui đến mức này không?Quá trưa, đội ngũ dừng lại bên sông nghỉ ngơi một lát.Lạc Thanh Hàn bảo Tiêu Hề Hề xuống xe đi dạo với hắn.Tiêu Hề Hề vừa rồi uống rất nhiều trà, quả thật muốn tìm một nơi giải quyết vấn đề thể chất của mình.Thế là nàng vui vẻ đồng ý.Hai người lần lượt xuống xe.Tiêu Hề Hề đi về hướng khu rừng phía trước.Lạc Thanh Hàn kéo nàng lại, hỏi nàng đi đâu?Tiêu Hề Hề thì thầm "Thần thiếp muốn đi tiểu."

Lạc Thanh Hàn "......"

Người trong cung đi nhà xí sẽ dùng những từ tương đối tao nhã như đi ngoài.Người nói thẳng hai chữ đi tiểu như Tiêu trắc phi, trong cung nhất định sẽ không tìm được người thứ hai.Nét mặt Lạc Thanh Hàn khó tả "Có cần ta đi cùng nàng không?"

Tiêu Hề Hề vội vàng lắc đầu "Không cần không cần, lúc thần thiếp đi tiểu không quen có người bên cạnh, ngại lắm."

Lạc Thanh Hàn thấy nghe nàng nói hai chữ đi tiểu cũng đủ ngại rồi.Hắn nhìn Tiêu Hề Hề chạy về phía khu rừng.Rồi hắn liếc nhìn Thường công công.Thường công công hiểu ra, lập tức sai hai cung nữ đi theo.Bên sông, ngựa đang uống nước gặm cỏ.Ngọc Lân vệ đang đun nước.Thời gian có hạn, bây giờ nấu nướng hẳn không kịp, bọn họ chuẩn bị nước nóng và lương khô mang theo làm thành bữa trưa.Triệu mỹ nhân thấy Thái tử ra ngoài, nàng cũng vội xuống xe, nhấc váy đi về phía Thái tử.Nơi đồng hoang đầy cỏ dại và bùn đất, váy nàng đang mặc rất dài, dù nàng dùng tay nhấc váy nhưng chiếc váy vẫn bị ngọn cỏ vướng vào, đôi giày thêu cũng lấm tấm vết bùn.Nàng phải tốn nhiều công sức mới đến được trước mặt Thái tử."

Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn thờ ơ đáp "Ừm."

Triệu mỹ nhân cố gắng tìm chủ đề, muốn trò chuyện với Thái tử một lúc.Nhưng Thái tử cứ vô cảm, thỉnh thoảng thốt ra những từ đơn âm như "ừ, ờ", muốn nhạt nhẽo bao nhiêu thì có bấy nhiêu.Triệu mỹ nhân giả như không nhận ra thờ ơ của Thái tử, tiếp tục nói."

Đây là lần đầu thần thiếp cùng Thái tử đi xa, trước giờ thần thiếp không nghĩ sẽ có được vinh hạnh như vậy."

"Nghe nói lần trước Điện hạ xuống phía nam cầu mưa, lúc rời đi có rất nhiều dân chúng đến tiễn đưa, cảnh tượng nhất định hùng tráng lắm nhỉ?"

"Cũng chỉ có con trời như Thái tử Điện hạ mới được nhiều dân chúng yêu mến như vậy, thần thiếp chỉ hận bản thân là phận nữ nhi, nếu thần thiếp là nam nhi, thần thiếp có thể thường xuyên ở cạnh Thái tử, tùy tùng theo hầu, cúc cung tận tụy."

Lạc Thanh Hàn hơi nghiêng đầu.Triệu mỹ nhân còn tưởng hắn muốn nói gì, lập tức ngậm miệng, mong chờ hắn đáp lại.Nhưng ánh mắt hắn lướt qua đỉnh đầu nàng, dừng ở lùm cây cách đó không xa.Tiêu Hề Hề đi ra khỏi rừng.Nàng cúi người phủi cỏ dính trên gấu váy.Hai cung nữ bên cạnh bước tới giúp nàng gỡ lá trên tóc.Tiêu Hề Hề đi đến bờ sông, ngồi xuống, múc nước sông rửa tay.Đúng lúc này, Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần đi tới.Y cúi đầu nhìn nữ nhân trước mặt, giễu cợt nói "Chậc chậc, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn y, chớp mắt "Đã lâu không gặp."

Lạc Dạ Thần khinh thường nói "Không ngờ Thái tử đi xa, lại mang theo kẻ phiền phức như cô, hắn cũng không sợ bị ngáng chân."

Tiêu Hề Hề rửa sạch tay, đứng dậy, nghiêm túc giải thích "Là ta cứ nhất quyết muốn đi với Thái tử đấy."

Nghe vậy, Lạc Dạ Thần châm chọc càng rõ hơn "Cô có biết chuyến này sẽ đi bao xa không?

Vì tranh sủng, mà bám lấy Thái tử dẫn cô ra ngoài, quả nhiên đầu to óc như trái nho, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, sau này chịu khổ, xem cô khóc lóc thế nào!"

Tiêu Hề Hề còn chưa kịp lên tiếng, giọng của Thái tử đột nhiên vang lên."

Chỉ cần có ta ở đây, nàng sẽ không có cơ hội chịu khổ.

Ngược lại là Đại hoàng huynh, huynh ít khi đi xa, phải tự lo cho mình, đừng cả ngày cứ nghĩ gì nói đó, bái học trước đó vẫn chưa đủ sao?

Lẽ nào huynh còn muốn đeo mận gai nhận tội thêm lần nữa?"

Vừa nhắc đến đeo mận gai nhận tội, sắc mặt Lạc Dạ Thần lập tức tối sầm.Đó là nỗi nhục mà cả đời này y sẽ không bao giờ quên.Y hằn học trừng mắt nhìn Thái tử và Tiêu Hề Hề, sau đó tức giận bỏ đi.Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu Hề Hề lạnh lùng nói "Mặc kệ sau này y nói gì, cũng không cần quân tâm."

Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn gật đầu "Vâng."

Vì điều kiện có hạn, ngự trù không thể nấu những món quá cầu kỳ, chỉ nấu một nồi cháo, trong cháo bỏ thêm ít sò điệp và tôm, mùi vị khá thơm ngon.Lạc Thanh Hàn ăn một bát, Triệu mỹ nhân và Lạc Dạ Thần cũng ăn một ít, phần cháo còn lại vào hết dạ dày của Tiêu Hề Hề.Đây là lần đầu tiên Lạc Dạ Thần thấy Tiêu trắc phi ăn cơm.Y nhìn Tiêu trắc phi bưng bát cháo lớn húp rột rột, hai mắt không khỏi nhìn chằm chằm.Y không khỏi quay đầu nhìn Triệu mỹ nhân.Triệu mỹ nhân bưng một bát cháo nhỏ húp từng hớp, trông rất yêu kiều.So ra, tư thế ăn uống của Triệu mỹ nhân như tiểu tiên nữ, trong khi Tiêu trắc phi như thùng cơm.Lạc Dạ Thần không nhịn được nữa, y nói với Thái tử."

Trắc phi nhà ngươi ăn nhiều như vậy, ngươi không quản sao?"

Lạc Thanh Hàn điềm nhiên đáp "Đâu phải không ăn nổi, quản nàng làm gì?"

Lạc Dạ Thần "Không phải vấn đề có ăn nổi hay không, mà thể diện kìa, cô ta ăn nhiều như vậy, ngươi không thấy mất mặt sao?"

Lạc Thanh Hàn "Nàng ấy gọi là ăn được là phúc, huynh không hiểu thì đừng nói bậy."

Lạc Dạ Thần tức giận chế nhạo "Nếu cô ta còn ăn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ mập."

Lạc Thanh Hàn "Dù nàng mập, cũng khiến người ta thích hơn huynh."

Lạc Dạ Thần "......"

Má!Không thể nói tiếp được nữa!Cuộc "trò chuyện thân thiện" giữa huynh đệ bị lời độc địa của Thái tử cưỡng ép cắt ngang.Lạc Dạ Thần bị một đòn chí mạng, nhất thời không muốn nói chuyện với Thái tử.Cách đó không xa, Tiêu Lăng Phong vẫn luôn ngẩng đầu nhìn về phía này, thấy dáng vẻ ăn cháo của con gái lớn, da đầu không khỏi tê dại, suýt chút quỳ xuống lạy nàng.Ông biết sức ăn của Tiêu Hề Hề khá lớn, nhưng không ngờ nàng lại dám ăn nhiều như vậy trước mặt Thái tử, hoàn toàn không có ý định kiềm lại.Điều khiến Tiêu Lăng Phong ngạc nhiên hơn nữa là, Thái tử thấy Tiêu Hề Hề ăn nhiều như vậy, lại không tỏ ra khó chịu chút nào.Nhìn Thái tử như vậy, hình như đã quen từ lâu.Trong lúc nhất thời Tiêu Lăng Phong không biết nên mừng hay nên lo?
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 334: Nàng không nỡ đi!


Ăn uống xong đội ngũ lại bắt đầu chuẩn bị.

Lần này Thái tử không cần nói, Tiêu Hề Hề đã tự giác leo lên xe ngựa của Thái tử.Triệu mỹ nhân lấy hết can đảm bước đến bên xe, khẽ hét lên."

Tiêu tỷ tỷ."

Tiêu Hề Hề vén rèm trúc, thò đầu ra ngoài, tò mò hỏi "Chuyện gì?"

Triệu mỹ nhân đứng bên đường, giày thêu và váy của nàng dính rất nhiều bùn đất lá cỏ, trông có hơi nhếch nhác và đáng thương.Nàng thận trọng nói "Tỷ tỷ lẽ nào quên lời hứa trước đó của chúng ta rồi sao?"

Tiêu Hề Hề chớp mắt "Lời hứa gì?"

"Sáng nay tỷ hứa cho muội ngồi xe của tỷ."

Tiêu Hề Hề chợt hiểu "Là chuyện này à, nếu cô muốn đi xe ngựa của ta, thì ngồi lúc nào cũng được, ta ngồi cùng xe ngựa với Thái tử là được rồi."

Triệu mỹ nhân gấp gáp nói "Ý muội không phải vậy, muội muốn ngồi chung xe với tỷ, trên đường chúng ta có thể nói chuyện giết thời gian."

Tiêu Hề Hề "Nhưng ta ở trong xe không nói chuyện nhiều."

Hầu hết thời gian trong xe nàng chỉ ngủ thôi.Triệu mỹ nhân thấy nàng ta cố ý phớt lờ mình, nàng ta chính là muốn độc chiếm Thái tử, không muốn nữ nhân khác đến gần Thái tử.Triệu mỹ nhân mím môi, giọng điệu thất vọng "Tỷ tỷ không thích ngồi chung xe với muội đến vậy sao?"

Tiêu Hề Hề "Không có."

"Nếu không có thì tại sao không muốn ngồi chung xe với muội?"

Tiêu Hề Hề đương nhiên nói "Vì ta muốn ngồi cùng xe với Thái tử, xe ngựa của Thái tử rộng rãi và thoải mái hơn xe ngựa của ta, ta thích ở đây hơn."

Xe ngựa của Thái tử phủ một tấm thảm dày, có thể lăn lộn trên đó, dù không ngủ, chỉ cần nằm cũng cảm thấy rất thoải mái.Chưa kể trong xe có nhiều ngăn ngầm, trong mỗi ngăn có rất nhiều đồ ăn vặt.Đối với nàng, nơi này chính là thiên đường!Nàng không nỡ đi!Triệu mỹ nhân rất tức giận.Nữ nhân này nhất định là cố ý!Nàng ta đang khoe khoang!Triệu mỹ nhân cố gắng áp chế ghen tị trong lòng, miễn cưỡng mỉm cười "Muội vẫn chưa vào xe ngựa của Thái tử, nghe tỷ nói như vậy, muội rất là tò mò."

Tiêu Hề Hề hỏi "Cô có muốn lên xe chơi không?"

Triệu mỹ nhân vui mừng khôn xiết, không ngờ cơ hội lại đến bất ngờ như vậy.Nàng giả vờ dè dặt, ngượng ngùng nói "Muội thật sự có thể lên xe sao?"

Tiêu Hề Hề "Chờ một chút, ta hỏi Thái tử đã."

Nàng quay lại, trước khi nàng kịp hỏi, Thái tử đã trả lời."

Không được, nàng ta quá bẩn."

Triệu mỹ nhân đang đứng bên ngoài nghe vậy, trái tim lập tức tan thành từng mảnh.Mà Tiêu Hề Hề nghĩ nàng không nghe thấy, bèn thò đầu ra ngoài lặp lại nguyên văn lời của Thái tử, giọng của nàng không hề thấp."

Thái tử nói không được, người cô quá bẩn."

Ngọc Lân vệ xung quanh nghe thấy, họ lén liếc nhìn Triệu mỹ nhân.Bọn họ nghĩ Thái tử dẫn Triệu mỹ nhân theo vì Thái tử sủng ái Triệu mỹ nhân, không ngờ Thái tử lại ghét Triệu mỹ nhân đến vậy.Triệu mỹ nhân tức thì cảm thấy xấu hổ vì bị xử tử công khai.Không phải nàng chỉ dính một chút bùn đất trên váy với giày thôi sao?

Nàng có thể thay y phục sạch, có cần ghét bỏ nàng như vậy không?!Hơn nữa giày của Tiêu trắc phi cũng dính đầy bùn đất, sao Thái tử không chê nàng ta bẩn?Thái tử quá thiên vị rồi!Triệu mỹ nhân trừng mắt nhìn Tiêu trắc phi, sau đó tức giận bỏ chạy.Tiêu Hề Hề rụt đầu lại, buông rèm trúc xuống.Nàng nhìn Thái tử đang nhắm mắt ngủ, thành thật bẩm báo "Triệu mỹ nhân hình như tức giận rồi."

Lạc Thanh Hàn thản nhiên đáp "Ừm."

Thấy hắn không để bụng, Tiêu Hề Hề cũng vứt chuyện đó ra sau đầu.Đội ngũ lại lên đường.Tiêu Hề Hề dùng tư thế cá muối nằm trên tấm thảm dày, trong tay cầm quyển sách truyện, chậm rãi đọc.Xem mãi, nàng bắt đầu ngủ gật.Sau đó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.Lạc Thanh Hàn lấy quyển sách truyện ra khỏi tay nàng, giúp nàng đắp chăn.Hắn cầm quyển sách truyện mà Tiêu Hề Hề vừa đọc lên, mở nó ra đọc.Đây là quyển sách truyện hắn cho người ra ngoài cung mua, trong đó kể về vài chuyện ngoài phố.Lạc Thanh Hàn đang đọc sách, đột nhiên thấy một cánh tay ôm lấy eo mình.Hắn nhìn xuốn, thấy Tiêu Hề Hề lăn sang bên cạnh hắn từ lúc nào, hai tay nàng vòng qua eo hắn, má nàng cũng áp vào cơ thể hắn.Nàng ngủ ngon lành, thỉnh thoảng lại chu miệng, như đang mơ thấy món gì ngon.Lạc Thanh Hàn hơi điều chỉnh tư thế ngồi của mình để nàng ôm thoải mái hơn.Hắn tiếp tục đọc sách truyện.Khi mặt trời lặn, đội ngũ dừng lại trước cổng một dịch trạm.Dịch thừa và quan viên quỳ xuống đất nghênh đón Thái tử.Lạc Thanh Hàn đánh thức Tiêu Hề Hề, hai người xuống xe ngựa, mọi người hộ tống hai người vào dịch trạm.Các phòng trong dịch trạm đã được dọn sạch.Thường công công chỉ đạo cung nữ thái giám chuyển rương đựng vật dụng thường dùng vào trong.Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong bắt đầu kiểm tra dịch trạm, đảm bảo không có kẻ khả nghi nào ra vào.Với kinh nghiệm lần trước xuống phía nam cầu mưa, lần này Thái tử sớm đã chuẩn bị tinh thần, đối với điều kiện đơn sơ của dịch trạm cũng không để ý.Nhưng Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần thì không hài lòng.Y cau mày nói "Nơi rách nát này muốn thứ gì cũng không có, đêm nay chúng ta ở đây thật sao?

Không thể đổi một chỗ tốt hơn sao?"

Lạc Thanh Hàn sớm đã ngồi trên đệm mềm, đối mặt với phàn nàn của Đại hoàng tử, hắn cũng không thèm liếc mắt một cái."

Nếu huynh cảm thấy ở đây không tốt, thì đừng ở đây."

Lạc Dạ Thần tức giận nói "Đó là cách ngươi nói chuyện với đại ca của mình sao?"

Lạc Thanh Hàn không chút khách khí phản bác lại "Lúc ám sát ta, huynh có từng nghĩ ta là đệ đệ của huynh không?"

Khi nhắc đến chuyện này, Lạc Dạ Thần lại nhớ đến bốn tử sĩ đang bị Thái tử nắm trong tay.Lạc Dạ Thần chột dạ, kiêu ngạo cũng dần yếu đi.Y nhỏ giọng lẩm bẩm "Chuyện đã qua rồi, sao ngươi cứ lật lại chuyện cũ vậy."

Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Là huynh khăng khăng lấy thân phận đại ca để nói chuyện."

Lạc Dạ Thần biết mình nói không lại hắn, chỉ đành hậm hực rời đi.Kế đó Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong bước vào."

Hồi bẩm Điện hạ, chúng thần đã kiểm tra dịch trạm này, không phát hiện có kẻ khả nghi, Ngọc Lân vệ trực đêm và tuần tra cũng đã sắp xếp thỏa đáng."

Lạc Thanh Hàn khẽ gật đầu, biểu thị đã biết.Dịch trạm có sắp xếp một phòng riêng cho Tiêu Hề Hề, nhưng nàng cứ chạy đến chỗ của Thái tử, biểu thị buổi tối sẽ ngủ cùng hắn.Nàng không biết khi nào nguy hiểm sẽ đến, vậy nên nàng phải luôn ở cạnh hắn.Lạc Thanh Hàn khó hiểu nhìn nàng "Nàng muốn ngủ cùng ta vậy sao?"

Tiêu Hề Hề gật đầu "Phải phải!

Thần thiếp rất muốn ngủ cùng người!"

Nhìn ánh mắt sáng ngời nhiệt tình của nàng, Lạc Thành Hàn nghiêm mặt thốt ra một câu."

Không biết xấu hổ."
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 335: Nàng đang giở trò lưu manh à?


Trong đầu Tiêu Hề Hề xuất hiện dấu chấm hỏi.

Nàng chỉ muốn đích thân bảo vệ an toàn cho Thái tử, sao lại thành không biết xấu hổ?Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói "Niệm tình nàng thành tâm muốn thị tẩm như vậy, ta có thể cho nàng ở lại đây qua đêm, nhưng nàng phải đảm bảo, ban đêm lúc ngủ không được ôm ta gặm lung tung."

Câu cuối cùng hắn cố ý nhấn mạnh.Tiêu Hề Hề giọng lẩm bẩm "Thần thiếp một khi đã ngủ, thì chẳng biết gì cả, sao có thể kiểm soát được hành vi của mình?"

"Nếu nàng không thể kiểm soát bản thân, vậy đêm nay nàng ..."

Lạc Thanh Hàn nói đến đây thì dừng lại, rồi tiếp tục với giọng điệu uy nghiêm."

Vậy đêm nay nàng ngủ dưới đất."

Tiêu Hề Hề vốn tưởng nàng sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng không ngờ Thái tử bảo nàng ngủ dưới đất.Nàng khá ngạc nhiên.Dù ngủ dưới đất không thoải mái bằng ngủ trên giường, nhưng ít nhất có thể ở cùng phòng với Thái tử.Chỉ cần có thể ở cạnh hắn, thì có thể bảo vệ hắn an toàn mọi lúc.Với nàng mà nói cũng đủ rồi.Thế nên Tiêu Hề Hề không chút do dự gật đầu, nói "Được, thế thần thiếp ngủ dưới đất vậy!"

Lạc Thanh Hàn "......"

Hắn không ngờ nàng lại phản ứng như vậy.Nàng thậm chí không muốn đấu tranh, sảng khoái chấp nhận ngủ dưới đất.Điều này khiến Lạc Thanh Hàn cảm thấy khó chịu kỳ lạ, áp suất không khí xung quanh hắn cũng lạnh đi.Lúc này, Thường công công bước vào, cung kính hỏi."

Bữa tối đã chuẩn bị xong, Điện hạ có muốn dùng bây giờ không?"

Tiêu Hề Hề nghe nói có đồ ăn, đôi mắt lập tức sáng lên.Lạc Thanh Hàn mặt vô cảm đáp "Ừm."

Thường công công chỉ đạo các cung nữ mang đồ ăn đến.Các nàng cẩn thận đặt từng món ăn lên bàn rồi im lặng lui ra ngoài.Dù điều kiện của dịch trạm có hạn, nhưng không làm khó được tay nghề của ngự trù, món ăn được nấu đủ sắc hương vị.Tiêu Hề Hề thích thú ăn.Lạc Thanh Hàn cả quá trình giữ khuôn mặt lạnh lùng.Hắn nhìn nữ nhân đối diện đang vùi đầu ăn, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện đi ngủ tối nay.Ban đầu Dịch thừa sắp xếp một phòng riêng cho Tiêu trắc phi, nhưng vì nàng ở cùng phòng với Thái tử, nên đồ đạc của nàng cũng được chuyển đến phòng của Thái tử.Đây không phải chuyện gì lớn, người khác không có phản ứng gì.Chỉ có Triệu mỹ nhân cảm thấy rất khó chịu.Nàng luôn biết Tiêu trắc phi rất được sủng ái, nhưng không ngờ Tiêu trắc phi lại được sủng ái đến mức này, ban ngày Tiêu trắc phi chẳng những cùng Thái tử ngồi chung xe, mà tối đến còn ngủ cùng Thái tử.Dù là lúc ăn lúc ở hay đi lại, cả hai đều không thể tách rời, dường như Thái tử không thể rời xa Tiêu trắc phi một giây phút nào.Trong lòng Triệu mỹ nhân sôi lên vì chua chát, thậm chí chẳng muốn ăn.Nàng thản nhiên húp vài hớp canh rồi sai người dọn thức ăn ra.So với Triệu mỹ nhân phiền loạn, Tiêu Lăng Phong vui mừng khôn xiết.Ông hi vọng Thái tử mỗi ngày đều ở cạnh Tiêu trắc phi, Tiêu trắc phi có thể mang thai là tốt nhất.Bây giờ Thái tử vẫn chưa có con, nếu Tiêu trắc phi có thể sinh con trai cho ngài ấy, đó sẽ là trưởng tử của Thái tử.Như vậy, địa vị của Tiêu trắc phi càng thêm vững vàng, thậm chí Tiêu gia cũng có thể hưởng vinh hoa.Sau khi ăn uống no nê, Tiêu Hề Hề ngã người xuống đệm mềm, một tiểu cung nữ ngồi quỳ bên cạnh xoa bóp chân cho nàng, nàng thoải mái khe khẽ ậm ừ.Lạc Thanh Hàn hiện đang khó chịu, thấy Tiêu Hề Hề thoải mái như vậy, càng làm hắn khó chịu hơn.Thường công công sai người mang nước nóng cho Thái tử tắm.Thái tử từ chối các thái giám hầu hạ, nói với Tiêu Hề Hề."

Nàng hầu hạ ta thay y phục tắm rửa."

Tiêu Hề Hề sững sờ, không ngờ chuyện này lại rơi trúng đầu mình?Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng "Nếu đêm nay nàng muốn ở phòng này, vậy phải ngoan ngoãn nghe lời, ta bảo nàng làm sao, thì nàng làm vậy."

Vì để bảo toàn tư cách ngủ cùng phòng với Thái tử, Tiêu Hề Hề đành tạm thời giải phóng trạng thái cá muối, cố gắng đứng dậy.Thường công công khéo léo dẫn những người khác ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.Chỉ còn lại Tiêu Hề Hề và Thái tử trong phòng.Tiêu Hề Hề cúi đầu cởi thắt lưng của Thái tử.Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn xuống, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện đi ngủ tối nay.Sớm biết nữ nhân này không có chí tiến thủ như vậy, vừa nãy không nên nói gì mà ngủ dưới đất.Giờ thì hay rồi, lời đã nói ra, hắn muốn thay đổi cũng khó.Tiêu Hề Hề giúp hắn cởi từng lớp y phục, đến khi chỉ còn lại chiếc quần.Nàng do dự một lúc, vẫn kiên quyết đặt tay lên quần, thầm nghĩ cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy, nhìn thêm một lần thì đã làm sao?

Dù sao người bị nhìn cũng là Thái tử, nàng có gì phải sợ?Hơn nữa dáng người Thái tử nóng bỏng như vậy, nhìn cũng không thiệt, he he~Lạc Thanh Hàn đột nhiên bắt lấy tay nàng."

Ta tự làm."

Tiêu Hề Hề lập tức buông tay, lùi lại một bước, sau đó nhìn hắn không chớp mắt.Lạc Thanh Hàn cảm thấy kỳ lạ, hắn cau mày hỏi "Nàng nhìn ta làm gì?"

Tiêu Hề Hề chớp mắt "Nhìn người cởi quần đó."

Lạc Thanh Hàn "......"

Nàng đang giở trò lưu manh à?Sắc mặt hắn đen lại "Quay lại, không được nhìn."

Tiêu Hề Hề hừ một tiếng "Keo kiệt, nhìn một cái cũng đâu mất miếng thịt nào."

Lạc Thanh Hàn tức giận bật cười "Vậy sao?

Nếu nàng muốn xem, vậy ta cho nàng xem."

Nói xong hắn liền cởi quần.Cảnh tượng này kích thích đến mức Tiêu Hề Hề không kịp phản ứng, cả người ngẩn ra.Lạc Thanh Hàn tiến lên một bước đến gần nàng, lợi dụng chiều cao gần như chiếm trọn tầm nhìn của nàng.Hắn cụp mắt nhìn Tiêu Hề Hề, cười lạnh nói."

Nàng thật sự không biết xấu hổ sao?"

Ánh mắt Tiêu Hề Hề trôi dạt, nhỏ giọng nói "Thật ra cũng có một chút xấu hổ."

Lạc Thanh Hàn không nói nữa, chỉ kiên định nhìn chằm chằm nàng.Đôi mắt đen thẳm như muốn nuốt chửng cả người nàng.Cảm giác áp bức mạnh mẽ bao trùm lấy Tiêu Hề Hề.Hai người cách nhau quá gần, mặt Tiêu Hề Hề đối diện với ngực hắn, chóp mũi nàng gần như đụng phải cơ ngực của hắn.Nàng nhịn không được mà duỗi bàn tay xấu xa của mình, ấn vào ngực hắn.Thế ... thế mà chắc dữ.Lạc Thanh Hàn bắt lấy tay nàng, giọng hơi khàn khàn "Nàng muốn làm gì?"

Giở trò lưu manh bị bắt tại trận, Tiêu Hề Hề khá xấu hổ, nàng thẹn thùng nói "Vóc dáng của Điện hạ đẹp quá nên thần thiếp nhịn không được muốn sờ một chút."

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn ngày càng sâu "Sờ vào cảm giác thế nào?"

"Rất đã, nhưng hơi cứng, không mềm như thịt heo."

Lạc Thanh Hàn "......"

Hắn nghiến răng hỏi "Nàng so sánh ta với thịt heo?"

Tiêu Hề Hề sợ hãi rụt cổ trước ánh mắt hung dữ của hắn."

Thần thiếp chưa sờ nam nhân khác, chỉ từng sờ thịt heo thịt gà thịt gia cầm, đương nhiên thần thiếp chỉ có thể so với gia cầm thôi."
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 336: Làm giá


Lạc Thanh Hàn siết chặt tay nàng hơn "Nghe giọng điệu của nàng, hình như còn muốn sờ nam nhân khác?"

Lúc này, Tiêu Hề Hề bùng nổ khát vọng sống sót mạnh mẽ."

Không không không!

Ngoài người ra, thần thiếp không muốn sờ người khác."

Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Xem như nàng biết điều."

Hắn buông tay Tiêu Hề Hề, xoay người bước vào bồn tắm.Tiêu Hề Hề xoa xoa cổ tay đỏ ửng của mình, thầm nghĩ dục vọng chiếm hữu của Thái tử Điện hạ ngày càng mạnh, nàng chỉ tùy tiện nói vài câu, mà đã bị hiểu sai ý rồi.Xem ra sau này ở trước mặt Thái tử phải nói năng cẩn thận hơn.Lạc Thanh Hàn lạnh mặt liếc nàng một cái "Còn đứng ngây ra đó làm gì?

Còn không lại đây chà lưng cho ta?"

Tiêu Hề Hề cam chịu trả lời "Thần thiếp tới ngay."

Tránh làm Thái tử tức giận nữa, lần này Tiêu Hề Hề chà lưng cho hắn chỉ sử dụng một tay, tránh mọi tiếp xúc cơ thể với hắn càng nhiều càng tốt.Cuối cùng cũng hầu hạ hắn tắm xong, hắn mặc đồ ngủ rồi ngồi lên giường, gương mặt anh tuấn vẫn không có biểu cảm gì.Tiêu Hề Hề không biết lúc này hắn đang nghĩ gì, thăm dò hỏi "Thần thiếp gọi người vào đổ nước tắm?"

Lạc Thanh Hàn thản nhiên đáp "Ừ."

Tiêu Hề Hề mở cửa, để các tiểu thái giám đang chờ bên ngoài vào đổ nước.Nước tắm được mang ra từng thùng.Chẳng mấy chốc họ lại mang nước nóng mới vào, đổ đầy bồn nước.Tiêu Hề Hề lặng lẽ nhìn Thái tử, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của hắn.Thái tử lạnh lùng hỏi "Nhìn ta làm gì?

Lẽ nào nàng còn muốn ta hầu hạ nàng tắm sao?"

Tiêu Hề Hề điên cuồng lắc đầu "Không không không!

Nào dám làm phiền Thái tử Điện hạ?

Thần thiếp tự tắm là được."

Nàng kéo tấm bình phong lại, đặt nó trước bồn tắm, che khuất tầm nhìn của Thái tử.Thấy nàng cẩn thận như vậy, Lạc Thanh Hàn càng thấy khó chịu.Chặn cái gì mà chặn?

Nghĩ hắn quan tâm đến thân hình phẳng lì của nàng thật sao?Tiêu Hề Hề trốn sau bức bình phong, nhanh chóng cởi y phục, sau đó ngồi vào bồn tắm, vui vẻ tắm sạch cơ thể.Dù có bức bình phong chặn, Lạc Thanh Hàn vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một cái bóng.Hắn nhìn chằm chằm vào cái bóng, trong lòng có hai nhân vật đang chiến đấu ác liệt.Hắc tiểu nhân hét lớn "Nàng là Trắc phi của ngươi, là nữ nhân của ngươi, từ đầu đến chân nàng đều thuộc về ngươi, ngươi tùy ý đối xử với nàng!"

Bạch tiểu nhân giơ tay, điên cuồng hét lên "Không được!

Nàng khác với những phi tần khác, nếu ngươi ép nàng quá mức, nàng lúc nào cũng có thể bỏ chạy!"

Hắc tiểu nhân "Vừa rồi ngươi không thấy ánh mắt của nàng sao?

Sau khi ngươi cởi y phục, nàng cứ nhìn chằm chằm!

Điều này cho thấy nàng không phải không có hứng thú với ngươi, ngươi chỉ cần thuận thế đẩy nàng xuống, nàng nhất định không phản kháng!"

Bạch tiểu nhân "Không, không, không!

Ngươi không được manh động, nếu ngươi ngủ với nàng thật, lỡ nàng mang thai thì sao?

Bây giờ không phải là thời điểm tốt để sinh con."

Hắc tiểu nhân "Ngươi có thể cho nàng uống thuốc tránh thai!"

Bạch tiểu nhân "Thuốc có ba phần độc, ngươi nỡ đối xử với nàng thế sao?"

Hắc tiểu nhân "Ngươi câm miệng!"

Bạch tiểu nhân "Lêu lêu lêu!"......Lạc Thanh Hàn nhắm mắt lại.Cuối cùng, hắn vẫn nghiêng về bên trắng.Thời gian còn dài nên không cần vội, cứ từ từ thôi.Tiêu Hề Hề mặc đồ ngủ màu trắng, bước ra từ phía sau bức bình phong.Nàng gọi tiểu thái giám bên ngoài vào đổ nước.Đổ nước xong, Tiêu Hề Hề bảo Thường công công mang chăn gối đến.Thường công công không hiểu, bèn nói "Nương nương muốn chăn gối làm gì?

Lẽ nào chăn gối trên giường không đủ dùng sao?"

Tiêu Hề Hề "Tối nay ta muốn ngủ dưới đất."

Thường công công tưởng mình nghe lầm.Thái tử cố ý cho Tiêu trắc phi ở trong phòng, không phải vì muốn hưởng thụ mỹ nhân sao?

Sao lại để Tiêu trắc phi ngủ dưới đất?Lẽ nào Thái tử và Tiêu trắc phi nảy sinh mâu thuẫn gì sao?Nếu là như vậy, sao Thái tử không trực tiếp đuổi Tiêu trắc phi ra ngoài?Thường công công khó hiểu, cảm thấy bộ não của mình không đủ dùng.Hắn quay sang nhìn Thái tử, muốn xem thái độ của Thái tử thế nào.Trên mặt Lạc Thanh Hàn vẫn không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng khiến da đầu Thường công công tê dại.Dù không biết giữa Thái tử và Tiêu trắc phi đã xảy ra chuyện gì, nhưng Thường công công nhận thấy Thái tử thật sự không muốn Tiêu trắc phi ngủ dưới đất nên đã khôn ngoan lựa chọn nói dối."

Hồi bẩm nương nương, dịch trạm đã hết chăn gối dự phòng rồi."

"Không phải dịch trạm có dọn một phòng cho ta sao?

Lẽ nào trong phòng đó không có chăn gối?"

Thường công công bình tĩnh giải thích "Vốn là có chăn gối, nhưng vì nương nương không ở đó, dịch trạm mới mang chăn gối trong phòng đó cho người khác dùng."

Tiêu Hề Hề suy nghĩ một lúc, lại nói "Ta nhớ có chăn gối dự phòng trên xe ngựa, có thể mang đến cho ta không?"

Thường công công mặt không đổi sắc tiếp tục nói dối "Vừa rồi Triệu mỹ nhân vô ý làm bẩn chăn, nô tài mang chăn gối dự phòng cho ngài ấy rồi."

Tiêu Hề Hề vò đầu bứt tóc, khổ sở nói "Sao lại trùng hợp như vậy?"

Thường công công bất đắc dĩ thở dài "Đúng vậy, trùng hợp như vậy."

Tiêu Hề Hề "Nếu đã như vậy, bỏ đi, ta sẽ tự mình nghĩ cách."

Thường công công "Nô tài cáo lui."

Trước khi đi Thường công công không quên lén nhìn Thái tử một cái, thấy ánh mắt Thái tử ôn hòa hơn, xem ra mình đoán không sai, Thái tử thật sự không muốn Tiêu trắc phi ngủ dưới đất.Thường công công rời đi, trong phòng chỉ còn lại Thái tử và Tiêu Hề Hề.Thái tử ngồi ở trên giường, thản nhiên nhìn nàng, chờ nàng cầu cứu.Tiêu Hề Hề chậm chạp đến trước mặt hắn."

Điện hạ ..."

Lạc Thanh Hàn cố gắng kìm khóe miệng đang muốn nhếch lên, nhẹ giọng đáp "Sao?"

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, rồi khó khăn mở miệng."

Thần thiếp không tìm thấy chăn gối dự phòng, không thể nào ngủ dưới đất ở chỗ người được."

Vừa thưởng thức bộ dáng đáng thương của nàng, Lạc Thanh Hàn thấp giọng hỏi "Cho nên?"

Tiêu Hề Hề thở một hơi thật dài "Cho nên đêm nay thần thiếp chỉ có thể đi chỗ khác ngủ."

Lạc Thanh Hàn "......"

Tiêu Hề Hề "Thần thiếp không ở cạnh người, người phải tự bảo vệ mình thật tốt, nếu có người gây bất lợi cho người, người hét lớn lên, thần thiếp sẽ có mặt ngay."

Lạc Thanh Hàn không nhúc nhích.Hắn cảm thấy nữ nhân này đang làm giá.Nàng cố tình giả vờ rời đi, để hắn chủ động mở miệng giữ lại.Mánh khóe vụng về như vậy, hắn sẽ không mắc lừa!

Tiêu Hề Hề cầm áo khoác lên mặc vào, sau đó quay người đi về phía cửa.Lạc Thanh Hàn trơ mắt nhìn nàng đi đến cửa, rồi mở cửa.Một chân nàng bước ra.Nữ nhân này không giả vờ, nàng muốn đi thật!
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 337: Ta bảo nàng làm sao, thì nàng làm vậy


Lạc Thanh Hàn không chịu đựng được nữa, gọi nàng lại
"Nàng đợi đã."

Tiêu Hề Hề dừng một chút, quay đầu nhìn hắn "Điện hạ còn dặn dò gì?"

Lạc Thanh Hàn dè dặt nói "Chỉ cần buổi tối nàng ngủ an phận, ta có thể cho nàng ngủ trên giường này."

Tiêu Hề Hề chán nản nói "Thần thiếp cũng muốn ngủ an phận, nhưng thần thiếp ngủ rồi làm sao có thể kiểm soát bản thân?

Bỏ đi, thần thiếp vẫn nên đến chỗ khác ngủ, không quấy rầy người nghỉ ngơi."

Nàng bước ra ngoài, xoay người đóng cửa.Nhìn cánh cửa đóng lại, sắc mặt Lạc Thanh Hàn triệt để trầm xuống.Mẹ kiếp làm giá!Trong đầu nữ nhân này vốn không có hai chữ làm giá!Cung nữ thái giám đứng hầu ngoài cửa thấy Tiêu trắc phi bước ra, vội khuỵu gối hành lễ.Tiêu Hề Hề nghĩ một chút.Bây giờ đã muộn như vậy, nàng có thể qua đêm ở đâu?Nàng nghĩ đến đầu tiên đó là Triệu mỹ nhân.Nhưng ban ngày Triệu mỹ nhân tức giận rồi, có lẽ không muốn gặp nàng, nàng vẫn không nên tự chuốc vạ vào thân.Sau đó Tiêu Hề Hề nghĩ đến Thường công công.Thường công công là thái giám, đến chỗ hắn ngủ nhờ một đêm chắc không sao.Tiêu Hề Hề hỏi "Thường công công ở đâu?"

Một tiểu thái giám chỉ chỉ phòng khách bên cạnh "Công công ở đây."

Tiêu Hề Hề thấy vậy càng vui hơn.Thường công công ở cạnh phòng Thái tử, vậy quá tốt rồi!Nếu ban đêm Thái tử xảy ra chuyện gì, nàng có thể lập tức chạy đến hiện trường.Tiêu Hề Hề lập tức đưa ra quyết định tối nay sẽ ở phòng của Thường công công!Nàng bước lên gõ cửa.Chốc sau cửa mở ra, Thường công công không khỏi kinh ngạc khi thấy Tiêu trắc phi đứng bên ngoài."

Nương nương sao lại đến đây?"

Tiêu Hề Hề mong đợi nhìn hắn "Tối nay ta có thể ngủ nhờ phòng của ngươi không?"

Thường công công "......"

Hắn chưa từng nghĩ Tiêu trắc phi lại đề xuất yêu cầu giật gân như vậy.Hắn chỉ là một thái giám thấp hèn đáng thương thôi!Tha cho hắn đi mà!Hắn cố gượng cười "Nương nương đừng giỡn như vậy, một kẻ thấp hèn như nô tài, sao có thể ở cùng phòng với nương nương?"

Tiêu Hề Hề an ủi "Ngươi đừng nói bản thân như vậy, ta thấy ngươi rất tốt mà."

Thường công công điên cuồng lắc đầu "Không không không, nô tài không tốt chút nào!

Khắp người nô tài toàn là tật xấu!

Nương nương mau về phòng của Thái tử đi, nô tài phải ngủ rồi!"

Nói xong, hắn đóng sầm cửa lại, còn không quên cài chốt.Tiêu Hề Hề bị từ chối ngoài cửa.Nàng nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, sờ sờ mũi, hơi ngượng ngùng.Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ quay lại, thấy Thái tử đang đứng cạnh mình.Hắn vẫn mặc đồ ngủ mỏng manh, khuôn mặt lạnh như băng.Tiêu Hề Hề giật mình "Sao Điện hạ lại ra đây?"

Lạc Thanh Hàn đầu tiên nhìn cánh cửa đóng chặt bên cạnh, sau đó nhìn nữ nhân trước mặt, lạnh lùng hỏi."

Nàng định ngủ cùng phòng với Thường Hỉ sao?"

Tiêu Hề Hề còn chưa kịp trả lời, tiếng khóc thét của Thường công công vọng tới từ sau cửa "Xin Điện hạ minh giám, nô tài trong sạch!"

Tiêu Hề Hề "......"

Cách một cánh cửa, nàng cũng cảm nhận được khát vọng sống sót mạnh mẽ của Thường công công.Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, đột nhiên đưa tay ra bóp mạnh mặt nàng."

Gan của nàng ngày càng lớn, ta mới nói nàng mấy câu, nàng đã chạy đi ngủ cùng người khác, trong mắt nàng có còn Thái tử này không?"

Tiêu Hề Hề bị bóp rất đau, nàng không ngừng kêu ây da ây da.Lạc Thanh Hàn buông nàng ra, xoay người rời đi.Tiêu Hề Hề xoa gò má đau đớn, nhìn bóng lưng đang khuất dần của hắn, cảm thấy vô cùng ấm ức.Rõ là hắn không thích tư thế ngủ xấu của nàng, sao bây giờ lại là lỗi của nàng?Lạc Thanh Hàn đi hai bước liền dừng lại, quay đầu nhìn nàng."

Nàng định đứng trước cửa phòng Thường Hỉ cả đêm sao?

Nàng nặng tình với hắn như vậy sao?"

Thường công công ở sau cửa nghe vậy, sợ tới mức suýt chút đứng tim tại chỗ.Tiêu Hề Hề khổ sở nói "Thần thiếp không biết tối nay còn có thể qua đêm ở đâu nữa?"

Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại "Phòng của ta không thỏa mãn được nàng sao?"

"Nhưng chẳng phải người không thích tư thế ngủ của thần thiếp sao?"

Lạc Thanh Hàn cau mày, không kiên nhẫn "Nàng hỏi nhiều như vậy làm gì?

Ta bảo nàng làm sao, thì nàng làm vậy."

Tiêu Hề Hề rụt cổ lại, nói thì nói đi, hung dữ như vậy làm gì?Nàng nhấc chân bước theo.Cung nữ thái giám bên cạnh cúi đầu, giả vờ như mình là người vô hình, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.Tiêu Hề Hề theo Thái tử trở về phòng.Khi cửa đóng lại, các cung nữ thái giám mới dám ngẩng đầu.Bọn họ nhìn nhau, không hiểu giữa Thái tử và Tiêu trắc phi xảy ra chuyện gì?Lúc này, Thường công công mở cửa, thò đầu ra ngoài.Mãi đến khi xác định Tiêu trắc phi đã đi theo Thái tử, Thường công công mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình mới trải qua một kiếp nạn.Hắn dặn dò các cung nữ thái giám vài câu, lấy lại tinh thần, không được lười biếng, không được tiết lộ chuyện vừa rồi với người khác.Các cung nữ thái giám gật đầu đáp vâng.Trong phòng Tiêu Hề Hề leo lên giường, tìm một nơi thoải mái nằm xuống.Lạc Thanh Hàn thổi tắt nến, sau đó nằm xuống cạnh nàng.Tiêu Hề Hề biết tư thế ngủ của nàng không đẹp, để tránh bi kịch gặm Thái tử như chân gà, nàng cố ý dịch vào bên trong, đến khi nửa người nàng bị ép vào tường.Dù phòng tối đen, nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn chú ý đến những cử động nhỏ của nàng.Sự không vui trong lòng hắn ngày càng lộ rõ.Lúc Tiêu Hề Hề ngủ say, Lạc Thanh Hàn giơ tay kéo nàng vào lòng.Tiêu Hề Hề ngủ say, hoàn toàn không biết khoảng cách nàng cố tình vạch ra đã bị một người nào đó xóa bỏ.Đêm nay nàng lại nằm mơ, trong mơ toàn là món ngon.Nàng ăn rất vui vẻ.Hôm sau, Tiêu Hề Hề bị đánh thức, thấy Thái tử đã dậy.Thậm chí còn mặc xong y phục rồi.Tiêu Hề Hề đứng dậy, dụi mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời vẫn chưa sáng.Nàng lập tức muốn ngã xuống ngủ tiếp.Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Ngự trù đã chuẩn bị xong bữa sáng, nàng còn tiếp tục ngủ thì không kịp dùng bữa sáng."

Vì bữa sáng ngon lành, Tiêu Hề Hề chỉ đành cố giữ mí mắt, khó khăn bò xuống giường.Cung nữ hầu hạ nàng chải tóc thay y phục.Nàng vừa thay y phục xong, Thường công công sai người mang bữa sáng vào.Tiêu Hề Hề ăn bữa sáng ngon lành, bực bội khi thức dậy của nàng đã biến mất.Nàng vừa ăn vừa nghĩ, thức ăn quả là có sức mạnh chữa lành tâm hồn con người!Tiêu Hề Hề chợt nhớ đến giấc mơ đẹp đêm qua, trong đó nàng đã ăn rất nhiều món ngon ...Nhớ lại kinh nghiệm trước đây, Tiêu Hề Hề không nhịn được nhìn sang Thái tử ngồi đối diện, thăm dò hỏi."

Điện hạ, tối qua thần thiếp không quấy rầy giấc ngủ của người chứ?"

Lạc Thanh Hàn nhớ đến cảnh nữ nhân nào đó nằm trong vòng tay hắn vừa gặm vừa liếm đêm qua, vô cảm nói."

Không có, nàng ngủ rất ngoan."

Tiêu Hề Hề yên lòng "Vậy thì tốt."
 
[P2] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 338: Thái tử thật đúng là có diễm phúc lớn!


Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề ra ngoài, thấy Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần và Triệu mỹ nhân ở cửa.

Hôm nay, Triệu mỹ nhân mặc một nhu quần thắt eo xanh nhạt, kết hợp với khăn lụa dài xanh nhạt, vào cuối thu, bộ trang phục này trông cực kỳ duyên dáng yêu kiều, thu hút sự chú ý của mọi người.Nàng tiến lên trước, uyển chuyển hành lễ "Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ, không biết tối qua Điện hạ ngủ có ngon không?"

Lạc Thanh Hàn hờ hững đáp "Tạm được."

Ánh mắt Lạc Dạ Thần đảo giữa Thái tử và Tiêu trắc phi, nghĩ đến gì đó, y cười giễu một tiếng."

Thái tử thật đúng là có diễm phúc lớn!"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng liếc y một cái "Đại hoàng huynh nếu không biết nói chuyện, thì ngoan ngoãn câm miệng, tránh để người khác ghét."

Lạc Dạ Thần thu lại nụ cười, sắc mặt tối sầm, muốn phản bác nhưng lại nhớ tới lời Thái tử nói hôm qua, sợ Thái tử lại giở trò cũ, chỉ đành ngậm miệng không nói nữa.Lạc Thanh Hàn bước lên thang gỗ vào trong xe ngựa.Tiêu Hề Hề theo sát phía sau bước vào.Thấy vậy, Triệu mỹ nhân bất giác siết chặt khăn lụa trong tay.Nàng vốn định nhân cơ hội đến quận Trần Lưu, nỗ lực biểu hiện trước mặt Thái tử, để Thái tử chú ý đến sự tồn tại của nàng, từ đó dần dần có ấn tượng tốt với nàng.Nhưng từ hôm qua đến giờ, Thái tử đều ở cạnh Tiêu trắc phi, hoàn toàn không cho nàng cơ hội xen vào.Nàng mím đôi môi đỏ mọng, lấy hết can đảm tiến lên hai bước, khẽ gọi."

Thái tử Điện hạ."

Rèm trúc được vén lên, Tiêu Hề Hề ló đầu ra, tò mò hỏi "Cô có chuyện gì sao?"

Triệu mỹ nhân mong đợi hỏi "Muội có thể đi cùng xe với hai người không?"

Như không muốn Tiêu trắc phi hiểu lầm, Triệu mỹ nhân vội vàng giải thích thêm vài câu."

Muội không có ý gì khác, muội chỉ cảm thấy một mình ngồi xe ngựa quá buồn chán, muốn ở cùng hai người, ít nhất cũng có người nói chuyện cùng."

Tiêu Hề Hề không hiểu tại sao Triệu mỹ nhân lại khăng khăng đòi đi cùng xe với nàng.Nàng quay sang nhìn Thái tử, muốn hỏi ý của hắn.Lạc Thanh Hàn tùy ý trả lời "Nàng ta quá ồn ào."

Tiêu Hề Hề nhìn Triệu mỹ nhân đang đứng bên ngoài, định lặp lại những gì Thái tử đã nói.Triệu mỹ nhân lên tiếng trước "Tỷ tỷ không cần nói nữa, muội nghe thấy Thái tử nói rồi."

Nàng thật sự không muốn trải qua tình cảnh xấu hổ hôm qua lần nữa.Tiêu Hề Hề "Thái tử không thích quá nhiều người, sẽ quấy rầy ngài ấy nghỉ ngơi, nêu cô buồn chán, có thể nói chuyện với Thường công công."

Thường công công tự dưng bị điểm tên đứng lên cười nói "Nếu tiểu chủ không chê, nô tài có thể giúp tiểu chủ giải sầu."

Triệu mỹ nhân giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười ngượng ngùng."

Ha ha, Thường công công hầu hạ cạnh Thái tử, sao có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy tán gẫu với ta?"

Thường công công nói "Nói chuyện vài câu, nô tài vẫn dành được chút thời gian."

Triệu mỹ nhân không muốn trò chuyện với một thái giám chút nào."

Bỏ đi, ta không muốn quấy rầy Thường công công làm việc."

Nói xong nàng nhấc chân đi tới xe ngựa phía sau.Thường công công chắp tay với Tiêu trắc phi, rồi quay trở lại xe của mình.Thấy vậy, Tiêu Lăng Phong rất nhẹ nhõm.Ông vốn nghĩ Tiêu Hề Hề không thể đối phó với Triệu mỹ nhân, sợ nàng sẽ mắc bẫy của Triệu mỹ nhân, nhưng giờ xem ra ông đã xem thường thủ đoạn của Tiêu Hề Hề.Nhìn cách nàng đối phó vừa rồi, một hai câu đã đuổi Triệu mỹ nhân đi.Xem ra, Tiêu Hề Hề quả thật có tư cách làm sủng phi!Tiêu Hề Hề không biết hình ảnh của nàng đã có một sự thay đổi lớn trong lòng cha mình.Nàng tìm một vị trí thoải mái trong xe ngựa rồi nằm xuống, kéo chăn đắp lên người, tiếp tục ngủ nướng.Lạc Thanh Hàn cầm sách hắn mang từ trong cung theo, chậm rãi đọc.Đội ngũ tiếp tục lên đường.Đi liên tục trong ba ngày, cuối cùng đã đến một huyện thành tương đối phồn hoa.Huyện lệnh địa phương nhận được tin báo, dẫn theo một nhóm quan viên chờ sẵn ở cửa thành.Vừa thấy xe ngựa của Thái tử xuất hiện, lập tức tiến lên, đồng loạt quỳ xuống, hô vang Thái tử thiên tuế.Lạc Thanh Hàn không xuống xe ngựa, thông qua cửa sổ nói với Huyện lệnh bên ngoài."

Đứng dậy hết đi."

Huyện lệnh đứng lên, ông khom người, cung kính nịnh nọt "Vi thần đã dọn dẹp huyện nha sạch sẽ, Điện hạ vào ở lúc nào cũng được."

Lạc Thanh Hàn lại nói "Ta ở dịch trạm là được rồi."

Huyện lệnh vội nói "Hoàn cảnh dịch trạm quá tệ, chỉ sợ Điện hạ ở không quen, ở huyện nha vẫn tốt hơn."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng liếc ông một cái.Chỉ một cái liếc mắt như vậy, làm Huyện lệnh sởn cả da đầu, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.Ông vội vàng thay lời "Vi thần sẽ cử người đến dọn dẹp dịch trạm."

Thấy vậy, các quan viên phía sau vội chạy đi phái người dọn dẹp dịch trạm.Xe ngựa của Thái tử đi vào thành.Dân chúng quỳ hai bên đường để nghênh đón Thái tử đến.Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần cưỡi ngựa, đi ở phía trước đội.Y nhìn dân chúng quỳ lạy này mà trong lòng nổi lên chua chát.Nếu Thái tử là y thì tốt biết bao!Lúc này Tiêu Hề Hề đã tỉnh.Nàng nhìn qua cửa sổ xe, thấy đường phố sạch sẽ, nhà cửa xung quanh cũng ngăn nắp trật tự, nhìn thấy thật thoải mái.Có lẽ Huyện lệnh đã chuẩn bị trước những chuyện này.Xe ngựa của Thái tử dừng lại trước dịch trạm.Dịch thừa cúi người, thận trọng nói "Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng hoàn cảnh hơi tệ, mong Thái tử Điện hạ thứ lỗi."

Lạc Thanh Hàn cũng không nhiều lời, trực tiếp đi vào.Những người khác cũng vào theo.Dù Huyện lệnh và Dịch thừa đã nhiều lần nói hoàn cảnh của dịch trạm này không tốt lắm, nhưng trên thực tế cũng không tệ, ít nhất tốt hơn nhiều so với viện nhỏ đổ nát mà Lạc Thanh Hàn ở khi xuống phía nam lần trước.Huyện lệnh niềm nở nói "Vi thần đặc biệt chuẩn bị yến tiệc ở tửu lâu trong thành, mong Thái tử Điện hạ nể mặt đến dự."

Lạc Thanh Hàn "Ta không thích ăn bên ngoài."

Huyện lệnh lập tức nói "Vi thần có thể sai người sắp xếp yến tiệc trong dịch trạm."

Lạc Thanh Hàn vẫn từ chối "Không cần, ta đã đi cả ngày đường, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt."

Huyện lệnh rất thất vọng, nhưng vẫn phải duy trì nụ cười trên mặt "Là vi thần không chu đáo, không nghĩ tới chuyện này, mong Điện hạ nghỉ ngơi cho tốt, vi thần cáo lui trước."

Ông rời dịch trạm, lắc đầu với các quan viên đang đợi bên ngoài, bày tỏ Thái tử đã từ chối yến tiệc của ông.Mất cơ hội tiếp cận Thái tử, các quan viên rất thất vọng.Rút kinh nghiệm lần trước, hiện giờ không cần Thái tử nói, Thường công công tự giác sai người khiêng hành lý của Tiêu trắc phi đến phòng của Thái tử.Đúng lúc này, Triệu mỹ nhân đi tới."

Tiêu tỷ tỷ, vừa rồi muội nhìn thấy trong thành có rất nhiều cửa tiệm, nhân lúc trời chưa tối, chi bằng chúng ta đi dạo một chút?"
 
Back
Top Bottom