Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam

Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 90


Ngu Thuấn Thần đang mở lớp niêm phong trên vò rượu, trông thấy động tác nhỏ của Trương lão thái y cũng chỉ mỉm cười.

Lão Thái y cầm đũa lên trước, nói với Ngu Thuấn Thần: “Ở nhà dùng bữa không cần câu nệ mấy lễ tiết kia, đại nhân cứ tự nhiên!”

Ngu Thuấn Thần đáp: “Lão Thái y mời trước.”

Lão Thái y không chờ thêm, gắp ngay một miếng giò heo kho mềm thơm bỏ vào miệng, nheo mắt lại đầy hưởng thụ.

Ngu Thuấn Thần rót cho ông một chén rượu, lão Thái y nâng ly lên ngửi thử, rồi uống cạn một hơi, thỏa mãn thở dài: “Đời này mới đúng là thần tiên!”

Ngu Thuấn Thần cười nói: “Nếu lão Thái y thích, sau này ta sẽ thường xuyên mang rượu thịt đến thăm.”

Lão Thái y gắp một miếng gà nấu rượu, nghe vậy thì liếc nhìn Ngu Thuấn Thần, cười hì hì: “Ngươi là đến thăm ta, hay là đến moi tin tức? Nếu thật sự đến thăm ta, ta đương nhiên hoan nghênh. Nhưng nếu là đến dò hỏi tin tức, vậy thì miễn đi. Hôm nay ta vạch trần chuyện công chúa giả què, e rằng sau này phủ công chúa sẽ không cho ta vào cửa nữa đâu.”

Ngu Thuấn Thần chỉ cười nhạt: “Công chúa biết rõ phải trái, sẽ không trách cứ lão Thái y đâu.”

“Hừ!” Lão Thái y vừa gặm chân gà, vừa liếc xéo Ngu Thuấn Thần, lẩm bẩm: “Công chúa trong mắt ngươi, so với trong mắt người khác, hình như không phải cùng một người.”

Ngu Thuấn Thần chỉ mỉm cười, không biện giải, tiếp tục rót rượu cho lão Thái y.

Đợi lão Thái y ăn được một lúc, tốc độ chậm dần lại, Ngu Thuấn Thần mới lên tiếng: “Thân thể công chúa thế nào?”

Lão Thái y lấy khăn tay lau lớp dầu trên miệng, chậm rãi nói: “Mạch tượng ổn định, không bệnh không đau.”

Ngu Thuấn Thần nghe được tám chữ này nhưng không lộ vẻ vui mừng, ngược lại hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”

Lão Thái y lại ngước mắt nhìn Ngu Thuấn Thần, sau đó cười cười: “Nghe nói gần đây ngươi thường xuyên chạy đến chỗ lão Lỗ học nghề? Nói thật, học xây nhà thì có gì hay? Chi bằng theo ta học y thuật, với kinh nghiệm hành y của ta cộng thêm sự nhạy bén thông minh của ngươi, nhất định có thể gặt hái được thành tựu lớn.”

Ngu Thuấn Thần nhíu mày: “Thân thể công chúa có vấn đề? Hơn nữa còn không nhỏ?”

Lão Thái y lần này không vòng vo nữa. Ông cầm chén rượu lên, trầm ngâm một lúc rồi thở dài: “Người bình thường có mạch tượng như vậy là bình thường. Nhưng nàng ấy là người từng hôn mê suốt mười năm, càng bình thường lại càng không bình thường! Ta tuy nói với người trong cung rằng công chúa hồi phục là nhờ đạo sĩ Ngọc Dương chân nhân, nhưng ta hành y mấy chục năm, chưa bao giờ tin vào mấy phương pháp trị bệnh huyền hoặc đó. Cách chữa trị càng thần bí, càng không thể tin tưởng.”

Ngu Thuấn Thần trầm giọng: “Có lần ta gặp nàng, cảm giác nàng có chút mệt mỏi nhưng lại cố ý che giấu, lúc đó ta đã thấy không ổn. Lão Thái y có thể chẩn đoán ra tình trạng thực sự của công chúa không?”

Lão Thái y lắc đầu, thở dài đầy hổ thẹn: “Mười năm trước khi công chúa hôn mê, ta không thể chẩn đoán ra nguyên nhân. Mười năm sau nàng tỉnh lại, ta vẫn không thể. Ta chỉ biết, năm đó khi công chúa bị thương, mạch tượng của nàng là dấu hiệu của người cận kề cái chết, nhưng mười năm sau lại là mạch của một người khỏe mạnh. Như vậy là không đúng.”

Ngu Thuấn Thần cúi mắt, không giấu được vẻ mặt lo lắng.

Lão Thái y nhìn thấy bộ dạng của hắn, do dự một lát rồi lên tiếng: “Nhưng mà…”

Ngu Thuấn Thần lập tức ngẩng đầu lên.

Lão Thái y lại thở dài, liếc nhìn xung quanh, rồi ghé sát tai hắn, thấp giọng đến mức gần như không thể nghe thấy: “Nhưng mạch tượng của công chúa… ta cảm thấy có vài phần giống với mạch tượng năm xưa của Tiên Hoàng hậu.”

Ngu Thuấn Thần sững người.

Trương lão thái y nói: “Chỉ là một ý nghĩ bất chợt của ta thôi, cũng chưa chắc đã đúng.”

Sắc mặt Ngu Thuấn Thần càng thêm khó coi. Hắn im lặng trong chốc lát, rồi mới hỏi: “Tương truyền Tiên Hoàng hậu đột ngột qua đời vì bạo bệnh, có thật không?”

Lão Thái y không nói gì, chỉ lặng lẽ uống rượu. Đến khi ba chén rượu trôi xuống bụng, ông mới lẩm bẩm, mang theo chút men say: “Trong cung nói nương nương chết thế nào, thì chính là chết thế đó.”

Ngu Thuấn Thần nhìn chằm chằm lão Thái y, trầm giọng hỏi: “Là trúng độc sao?”

Lão Thái y đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt đang ngà ngà say chợt tỉnh táo hẳn.

Ngu Thuấn Thần không cần nghe câu trả lời, đã hiểu. Hắn khẽ cụp mắt, im lặng không nói gì.

Lão Thái y quan sát hắn một lúc lâu, bỗng hỏi: “Ngần ấy năm qua, dường như ngươi vẫn luôn tin rằng công chúa sẽ tỉnh lại, tại sao?”

Ngu Thuấn Thần tự rót cho mình một chén rượu, nhưng không uống, chỉ cầm trong tay, như đang nhớ lại điều gì.

Khi lão Thái y tưởng rằng hắn sẽ không trả lời, thì bỗng nghe hắn thấp giọng nói: “Ta và công chúa từng có một lời hẹn ước.”

Lão Thái y thấy hắn chỉ nói đến đó liền dừng, tuy có chút khó chịu vì bị nửa chừng cắt ngang, nhưng cũng không gặng hỏi thêm.

Bỗng nhiên, Ngu Thuấn Thần lại nói tiếp: “Sau đó có một lần, Tiên đế triệu ta vào cung, nói với ta rằng, nếu có ngày công chúa tỉnh lại, hãy bảo vệ nàng thật tốt. Khi ấy ta liền hiểu, công chúa nhất định sẽ tỉnh lại.”

Lão Thái y nghe vậy, liền cười khẽ: “Hóa ra ngươi cũng đang đánh cược mà thôi. Nhưng Tiên đế không chỉ nói với mình ngươi đâu.”

Ngu Thuấn Thần nhìn ông.

Lão Thái y có chút đắc ý: “Tiên đế cũng từng nói với lão phu câu đó.”

Ngu Thuấn Thần không lấy làm kinh ngạc. Có lẽ trước khi băng hà, Tiên đế đã phó thác công chúa cho tất cả những người mà ngài tin tưởng nhất.

Lão Thái y chợt nhớ ra gì đó, bèn cười trêu ghẹo: “Ngươi quan tâm công chúa đến thế. Sao? Muốn làm Phò mã à?”

Ngu Thuấn Thần không nói là muốn hay không.

Lão Thái y thấy dáng vẻ này của hắn, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, cười nói: “Nếu có ý nghĩ đó, ta khuyên ngươi nên sớm từ bỏ thì hơn! Ngươi có biết Thái hoàng thái hậu đang chọn Phò mã cho công chúa không?”

Sắc mặt Ngu Thuấn Thần lập tức trầm xuống.

Lão Thái y nhìn hắn, bĩu môi hai cái, cười hề hề: “Ngươi giận ta thì có ích gì? Ta là có lòng tốt nhắc nhở ngươi thôi! Đừng có lặng lẽ hết lòng vì người ta, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong lòng ngồi lên kiệu hoa gả cho kẻ khác! Nghe nói lần này Thái hoàng thái hậu đã tốn không ít công sức, nhất định phải chọn cho công chúa một lang quân như ý.”

Ngu Thuấn Thần dường như không mấy bận tâm đến lời lão Thái y, chỉ gắp một miếng cà tím hấp đặt vào bát, giọng điềm nhiên: “Vậy lão có biết, Thái hoàng thái hậu đã chọn những ai không?”

“Câu này mà hỏi người khác, e là họ sẽ không trả lời được. Nhưng hỏi lão phu, thì là hỏi đúng người rồi!” Lão Thái y cười ha hả, vuốt vuốt chòm râu trắng, nói: “Hôm nay lão phu vừa đi bắt mạch cho Lưu họa sư đấy. Ngươi biết Lưu họa sư không? Chính là người chuyên vẽ tranh cho các nương nương trong cung, giỏi nhất là vẽ mỹ nhân! Nhưng lần này, hắn lại vì vẽ tranh cho Thái hoàng thái hậu mà kiệt sức mấy ngày không nghỉ, đến mức nhiễm bệnh.”

Lão Thái y lại cười gian hai tiếng: “Có điều, lần này tranh mỹ nhân của Lưu họa sư lại hơi đặc biệt, là tranh mỹ nam!”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 91


Trương lão thái y nói với Ngu Thuấn Thần về một vài người được đề cử cho vị trí phò mã. Ông không ghi nhớ hết tất cả, chỉ chọn ra vài người nổi bật nhất rồi thêm mắm dặm muối mà kể lại.

Nghe xong, sắc mặt Ngu Thuấn Thần vẫn không có chút biểu cảm nào. Hắn chỉ nhấc chén rượu lên, nhấp một ngụm.

Trương lão thái y thấy vậy thì ngầm gật đầu, thầm nghĩ: Không hổ là người có thể làm phụ chính đại thần, quả nhiên rất trầm ổn.

Một lúc sau, Ngu Thuấn Thần nói với Trương lão thái y: “Không còn sớm nữa, tại hạ xin cáo từ. Lão thái y cứ tiếp tục dùng bữa.”

Trương lão thái y biết hắn bận rộn nên cũng không giữ lại, chỉ tùy ý phất tay: “Được! Ta không tiễn, ngươi cứ đi thong thả.”

Ngu Thuấn Thần gật đầu, đứng dậy rời đi.

Trương lão thái y tiếp tục nhâm nhi một chút rượu, ăn thêm vài miếng thức ăn. Khi đã no nê, ông định quay về phòng nghỉ ngơi. Nhưng vừa đứng lên, ánh mắt lại vô tình lướt qua bộ bát đũa mà Ngu Thuấn Thần đã dùng, khiến ông hơi sững lại.

Trong bát còn lại một miếng cà tím hấp. Trương gia luôn cắt cà tím thành miếng lớn, dày, hấp lên thì mọng nước, mềm thơm. Thế nhưng Ngu đại nhân không hề động đũa lấy một miếng, chỉ dùng đầu đũa chọc thủng vô số lỗ trên bề mặt, trông cứ như thể có thù với miếng cà vậy.

“Tiểu tử này, không ăn thì thôi, sao lại giày vò đồ ăn như thế? Đây là thói quen xấu gì vậy?” Trương lão thái y lẩm bẩm oán trách một câu, nghĩ ngợi một lúc, rồi lại không nhịn được mà bật cười ha hả.

*

Ngu Thuấn Thần rời khỏi Trương gia, người đánh xe đang đợi sẵn ở đầu hẻm vội vàng điều khiển ngựa tới gần. Nhưng khi hắn bước lên xe, thân thể bỗng chao đảo một chút.

Người đánh xe vội đỡ lấy hắn, nhíu mày ngửi thấy mùi rượu, kinh ngạc hỏi: “Lang quân, ngài đã uống rượu sao?”

Mặt Ngu Thuấn Thần không cảm xúc, cũng không trả lời. Hắn không nhận sự đỡ đần của người đánh xe, cứng rắn tự mình vịn vào xe, từng bước trèo lên.

Người đánh xe nhìn tấm rèm xe buông xuống, lẩm bẩm: “Ngài chỉ uống một chén là gục, sao còn cố uống làm gì?”

Bên trong xe yên tĩnh không một tiếng động.

Người đánh xe lo lắng hỏi: “Lang quân, có cần tiểu nhân lên rót cho ngài một chén trà không?”

Bên trong xe vang lên giọng nói lạnh lùng, điềm tĩnh của Ngu Thuấn Thần: “Không cần, đến phủ công chúa.”

Người đánh xe sững sờ. Giờ này đến phủ công chúa?

Dù trong lòng đầy thắc mắc, nhưng nghe giọng chủ nhân có vẻ không giống người đang say, hắn liền đáp lời: “Vâng.”

Trong xe lại chìm vào im lặng.

Trương gia cách phủ công chúa không xa. Hai khắc sau, người đánh xe đã đưa xe đến cổng phủ công chúa.

“Lang quân, đến phủ công chúa rồi. Ngài có cần tiểu nhân đánh xe vào không?”

Không có hồi đáp.

Người đánh xe nghi hoặc gãi đầu.

Lúc này, người giữ cửa phủ công chúa đã chú ý đến xe ngựa của họ và có vẻ định đến hỏi thăm.

Người đánh xe lo lắng không biết chủ nhân có phải đã ngủ quên hay không, định vén rèm xe kiểm tra. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị hành động, giọng nói lạnh nhạt của Ngu Thuấn Thần từ bên trong vang lên: “Về phủ.”“Hả?” Người đánh xe khựng tay lại, không hiểu rõ ý chủ nhân. Lang quân nói là hồi phủ hay tiến phủ?

“Hồi phủ.”

Giọng nói của Ngu Thuấn Thần lần nữa vang lên, dứt khoát nhưng lại phảng phất vài phần mệt mỏi và phiền muộn.

“Vâng, rõ!”

Người đánh xe vội vàng xoay ngựa, rời khỏi phủ công chúa.

Trên đường về, hắn không ngừng suy nghĩ. Nếu lang quân muốn về phủ, vậy tại sao lại phải vòng qua một đoạn xa như thế? Từ nhà Trương lão thái y trở về trực tiếp chẳng phải gần hơn rất nhiều sao?

Một khắc sau, xe ngựa về đến Ngu phủ.

“Lang quân?” Người đánh xe thấy xe đã dừng nhưng chủ nhân vẫn chưa bước xuống, bèn gọi một tiếng.

Bên trong vẫn không có động tĩnh.

“Lang quân?” Hắn nâng giọng, nhưng bên trong vẫn yên ắng.

“Lang quân?”

Lần này, dù hắn gọi to hơn nữa, vẫn không nghe thấy hồi đáp của Ngu Thuấn Thần. Nhưng đúng lúc ấy, Dung thị đang tỉa hoa trong sân đã nghe thấy tiếng.

“Chuyện gì vậy?”

Dung thị nhanh chóng bước ra. Nhìn thấy xe ngựa đã dừng trước cửa, còn người đánh xe lại có vẻ lo lắng, bà không nói thêm lời nào mà trực tiếp vén rèm xe lên.

Người đánh xe cũng vội ghé mắt vào nhìn, thấy vị lang quân khi nãy vẫn còn nói chuyện tỉnh táo, giờ đã nằm ngửa trong khoang xe, bất tỉnh nhân sự.

Dung thị xác nhận hắn chỉ là uống say, không có gì nghiêm trọng, liền lạnh mặt ra lệnh: “Khiêng xuống, đưa về phòng.”

Lão Ngưu đứng quan sát nãy giờ nhanh chóng tiến lên, cùng người đánh xe cẩn thận đỡ Ngu Thuấn Thần về phòng, đặt hắn ngay ngắn trên giường.

Đợi hai người lui ra, Dung thị mới đến trước giường, nhìn nhi tử đầy ghét bỏ.

Thấy hắn ngủ mà vẫn còn mím môi, chân mày nhíu chặt, bà không nhịn được mà duỗi tay, dùng ngón trỏ chọc mạnh lên trán hắn, trên mặt đầy vẻ hận sắt không thành thép.

Lúc này, Thiên Vân bê một chậu nước nóng vào phòng.

Dung thị nhanh chóng thu tay lại, lạnh mặt đứng sang một bên.

Thiên Vân im lặng đặt chậu đồng lên kệ, vắt khô khăn, định bước đến lau mặt cho Ngu Thuấn Thần.

“Để ta.”

Dung thị lên tiếng, trực tiếp cầm lấy khăn trên tay nàng.

Thiên Vân hơi khựng lại, sau đó cúi đầu lui sang một bên.

Dung thị nhìn nàng một cái, nhíu mày: “Ra ngoài đi. Gọi Như Ý đến hầu hạ lang quân, sau này ngươi không cần vào phòng hắn nữa. Nó không thích có nữ hầu trong phòng.”

Thiên Vân đỏ bừng mặt, cúi đầu vội vã lui ra.

Dung thị ngồi xuống mép giường, cầm khăn lau mặt cho Ngu Thuấn Thần. Nhưng vừa chạm vào, hắn liền hất tay bà ra.

“Lui xuống.”

Ngu Thuấn Thần mở mắt, giọng lạnh lùng.

Dung thị tức giận, giơ tay đập mạnh lên trán hắn một cái, vang lên một tiếng “chát” giòn giã.

“Ai bảo lui?”

Ánh mắt Ngu Thuấn Thần dần lấy lại tiêu cự, nhìn rõ gương mặt trước mặt mình: “Mẫu thân?”

Sự cảnh giác và khó chịu trong mắt hắn lập tức tan biến. Hắn nhắm mắt lại, yên tâm ngủ tiếp.

Dung thị lạnh mặt, tiếp tục lau mặt cho nhi tử, động tác không hề dịu dàng.

“Thói xấu gì đây? Người khác chạm vào một chút cũng không được? Ngươi làm bằng vàng chắc?”

“Mẫu thân thì được.”

Ngu Thuấn Thần say đến mơ màng, còn lẩm bẩm biện hộ.

Dung thị nghe vậy, nét mặt dịu đi một chút, nhưng rồi lại nghe hắn nói tiếp: “Công chúa cũng được.”

Sắc mặt Dung thị lập tức đen lại, trừng mắt lườm hắn, giọng đầy chế giễu: “Có cần ta dựng cho con một cái bài vị trinh tiết không?”

Nói xong, bà càng dùng sức lau mặt hắn mạnh hơn.

*

Ngu Thuấn Thần ngủ mê man cả buổi chiều, đến khi mặt trời sắp lặn mới tỉnh lại.

Dung thị ngồi trong phòng kiểm tra sổ sách. Sau khi Ngu Thuấn Thần tắm rửa xong, thay y phục chỉnh tề rồi bước vào.

“Hài nhi say rượu thất lễ, khiến mẫu thân bận lòng.” Hắn chắp tay hành lễ, giọng điệu trầm ổn.

Dung thị ngẩng đầu nhìn hắn, thấy bộ dáng nghiêm chỉnh đạo mạo ấy lại khiến bà nhớ đến bộ dạng say khướt buổi chiều, càng nhìn càng bực.

Bà hờ hững nói: “Nghe nói công chúa sắp chọn phò mã, không đưa con vào danh sách?”

Nét mặt điềm tĩnh của Ngu Thuấn Thần thoáng chốc biến mất, hắn kinh ngạc nhìn Dung thị.

Dung thị cười lạnh: “Là chính con nói mê khi say rượu, ta không hề ra ngoài dò hỏi.”

Ngu Thuấn Thần: “…”

Dung thị tiếp tục kiểm sổ sách, giọng điềm nhiên nhưng ẩn chứa hàm ý sâu xa: “Trên đời này làm gì có chuyện gì cũng thuận theo ý mình? Có những thứ không tranh giành được, chi bằng buông tay sớm, giữ lại cho mình chút thể diện.”

Cơn phiền muộn và mệt mỏi của Ngu Thuấn Thần từ buổi chiều đã sớm tan biến. Giờ đây, vẻ mặt hắn lại trở nên bình thản như thường.

“Mẫu thân lo lắng quá rồi. Những người đó, chẳng ai có thể làm phò mã cả.”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 92


Dung thị bĩu môi, nếu không phải ban chiều tận mắt chứng kiến bộ dạng say khướt chán nản của hắn, bà suýt nữa đã tin lời hắn thật.

“Được rồi, được rồi, không có việc gì thì ra ngoài đi, đừng làm phiền ta tính sổ.”

Bà phất tay, chẳng buồn quản hắn, nhìn một cái cũng thấy chướng mắt.

Ngu Thuấn Thần hơi sững lại. Hắn còn tưởng mẫu thân sẽ hỏi thêm vài câu về chuyện hắn say rượu, thậm chí trước khi đến đây, hắn còn chuẩn bị sẵn lời giải thích. Không ngờ, Dung thị lại chẳng hề để tâm.

Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ hành lễ, ngoan ngoãn lui ra.

Từ bên ngoài đi vào, Thiên Xảo tình cờ trông thấy bóng lưng Ngu Thuấn Thần rời đi, không hiểu sao lại cảm thấy dáng vẻ ấy có chút đáng thương.

*

Sau lần say rượu ấy, Ngu Thuấn Thần dường như quên mất chuyện công chúa kén phò mã, hoặc có lẽ, đúng như hắn đã nói với Dung thị, hắn không hề để mấy kẻ đó vào mắt.

Mỗi ngày sau khi xong công vụ, hắn một lòng lo việc sửa phủ cho công chúa, hễ có thời gian rảnh lại đến xem xét tình hình.

Hôm nay, vừa ra khỏi cung, hắn định mang bản vẽ thiết kế phủ đệ mà mình vẽ đêm qua đến cho Lỗ đại sư xem, thì Giang Ngạn Thành lại đuổi theo.

“Cuối cùng cũng bắt được huynh! Dạo này muốn hẹn huynh một bữa thật chẳng dễ dàng! Huynh định đi đâu vậy?”

Ngu Thuấn Thần đáp: “Ta đang trên đường đến phủ Lỗ đại sư.”

Giang Ngạn Thành biết dạo này hắn đang học hỏi cùng các thợ thủ công của Giám Tác giám, chỉ nghĩ đó là sở thích của hắn. Dù sao, từ trước đến nay cũng có không ít văn nhân có sở thích khác lạ, so ra, đam mê xây nhà cũng chẳng phải chuyện quá kỳ quái.

Giang Ngạn Thành chỉ vào xe ngựa của Ngu gia, tự nhiên nói: “Ta đang định đến Nghi Thường các trên phố Chính Dương đón phu nhân, vừa hay tiện đường, cho ta đi nhờ một đoạn?”

Ngu Thuấn Thần gật đầu, cùng hắn lên xe.

Vừa ngồi xuống, Giang Ngạn Thành đã nói ngay: “Huynh có nghe chưa? Trung thu năm nay, Thái hoàng thái hậu sẽ tổ chức tiệc thưởng trăng, mời một số nam tử trẻ tuổi xuất thân danh môn, tài mạo song toàn đến dự. Mục đích là để chọn một người làm phò mã cho Thừa Bình công chúa.”

“Ừm.”

Ngu Thuấn Thần hờ hững đáp một tiếng, dường như chẳng để chuyện này trong lòng.

Giang Ngạn Thành hạ giọng nói tiếp: “Đường đệ của phu nhân ta, Tống An Khanh cũng có tên trong danh sách được mời!”

“Tống An Khanh?”

Ngu Thuấn Thần suy nghĩ một lát, chợt nhớ ra: “Ta nhớ rồi, là vị công tử hôm huynh thành thân, định chuốc rượu huynh, nhưng không thắng được một lần nào trong trò đấu rượu, cuối cùng ôm chân huynh khóc nức nở đó sao?”

Giang Ngạn Thành bật cười ha hả: “Bao nhiêu năm rồi mà huynh vẫn nhớ rõ! Lúc đó hắn mới mười một, mười hai tuổi, vẫn là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa! Đấu rượu? Có mặt huynh ở đó mà còn dám chơi trò này sao? Bao năm qua ta chưa từng thấy huynh thua lần nào! Hắn đúng là nghé con mới sinh không biết sợ hổ! Nhưng giờ cũng bảy tám năm trôi qua rồi, hắn chín chắn hơn nhiều rồi.”

Ngu Thuấn Thần khẽ nhếch môi, giọng nhàn nhạt: “Không hẳn vậy.”

Giang Ngạn Thành lại nói: “Còn có Phạm Tất Anh, xuất thân từ Phạm gia ở Khánh Châu. Dù mới đến kinh thành hai năm nay, tuổi cũng không lớn lắm, nhưng lại rất khéo léo, giao hảo với không ít công tử thế gia ở đây. Ta từng gặp hắn hai lần trong yến tiệc của Tống gia. Nghe phu nhân ta nói, thẩm thẩm của nàng còn có ý muốn kết thân với nhà hắn.”

Ngu Thuấn Thần suy tư một chút, hơi nhướng mày: “Phạm gia ở Khánh Châu? Phạm Tất Anh ta chưa từng nghe qua, chỉ biết có người tên Phạm Trực.”

“Đúng, đúng, đúng! Phạm Trực chính là tổ phụ của Phạm Tất Anh, hiện đang giữ chức Thứ sử Khánh Châu! Sao vậy? Huynh từng qua lại với ông ta à?”

Ngu Thuấn Thần thản nhiên đáp: “Chưa từng. Chỉ là từng thấy cái tên này trên triều báo hai mươi năm trước. Khi đó, ông ta còn là một huyện lệnh cấp dưới, vì giết hại dân biên cương để giả làm thủ cấp địch, mạo nhận quân công, cuối cùng bị bãi chức tra xét.”

Giang Ngạn Thành tròn mắt kinh ngạc: “Thế mà ông ta vẫn có thể từng bước thăng lên Thứ sử?”

Ngu Thuấn Thần nói: “Có người đứng ra bảo vệ ông ta. Khi đó biên cương chiến sự liên miên, ông ta có chút tài cầm binh, sau này lập được vài chiến công, lại có người trong triều ra mặt nói giúp, dần dần thăng chức. Chuyện cũ hai mươi năm trước chẳng còn ai nhắc tới nữa.”

Giang Ngạn Thành không khỏi thở dài: “Quả nhiên có người trong triều thì mọi chuyện dễ dàng hơn hẳn! Mà phải rồi, sao huynh lại đi xem triều báo của hai mươi năm trước vậy?”

Ngu Thuấn Thần dường như không muốn nhiều lời, chỉ đáp qua loa: “Trùng hợp thôi.”

Giang Ngạn Thành gật gù, cũng không truy hỏi thêm, rồi lại nhắc đến một người khác: “Đúng rồi, còn có Diêu Xuân, người này chắc huynh có ấn tượng chứ? Tổ phụ hắn là Diêu Tùng Niên!”

“Ừm.” Ngu Thuấn Thần hờ hững đáp một tiếng.

Giang Ngạn Thành bật cười: “Có người nói dung mạo lẫn tài hoa của hắn đều có vài phần giống huynh khi còn trẻ, ta thấy mấy kẻ đó đúng là mắt mù.”

Ngu Thuấn Thần chậm rãi ngước lên, nhìn Giang Ngạn Thành: “Khi còn trẻ?”

Giang Ngạn Thành sững lại, lập tức cười chữa cháy: “Ta chỉ thuận miệng nói thế thôi! Hắn nhỏ hơn huynh mấy tuổi mà! Tên tiểu tử này cũng có chút kiêu ngạo, không thích bị đem ra so sánh với huynh. Nghe nói trước đây hắn từng lấy danh nghĩa thỉnh giáo mà cùng huynh tỉ thí văn chương?”

Ngu Thuấn Thần chỉ “Ừ” một tiếng.

Giang Ngạn Thành tò mò hỏi: “Thật sự đã đấu qua? Kết quả thế nào? Sao ta chưa nghe huynh nhắc đến?”

Ngu Thuấn Thần có vẻ chẳng để tâm, tùy ý đáp: “Chẳng đáng nhắc tới.”

Giang Ngạn Thành lập tức hiểu ra, chắc chắn là Diêu Xuân thua rồi.

Cũng đúng thôi, nếu hắn thắng, hẳn đã nhân cơ hội khoe khoang khắp nơi, lấy danh tiếng của Ngu Thuấn Thần làm bàn đạp cho mình, chứ đâu thể để chuyện này trôi qua lặng lẽ như vậy.

Vừa trò chuyện, xe ngựa đã đến phố Chính Dương.

Thấy xe chậm lại, Giang Ngạn Thành vén rèm nhìn ra ngoài: “Đến Nghi Thường các rồi… Ồ? Kia chẳng phải tiểu tử Tống An Khanh sao?”

Lúc này, xa phu vừa khéo dừng xe ngay trước cửa Nghi Thường các, Ngu Thuấn Thần liếc mắt ra ngoài, thấy một thiếu niên tầm mười tám, mười chín tuổi, diện mạo thư sinh nho nhã, đang đứng chờ trước cửa tiệm, có vẻ như đang đợi ai đó.

Đúng lúc đó, Tống An Khanh cũng nhìn về phía xe ngựa, thoáng sững sờ khi thấy người bên trong, sau đó lập tức bước xuống bậc thềm, nhanh chóng tiến đến.

“Trò Tống An Khanh, bái kiến Ngu đại nhân.” Hắn cung kính hành lễ với Ngu Thuấn Thần trong xe.

Ngu Thuấn Thần liếc nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu.

Giang Ngạn Thành không vui nói: “Nhóc con, mắt ngươi chỉ thấy mỗi hắn thôi sao?”

Chỗ Giang Ngạn Thành ngồi sát cửa sổ ngay hướng Nghi Thường các, vậy mà Tống An Khanh lại hành lễ với Ngu Thuấn Thần trước, hoàn toàn lờ hắn đi, đúng là chẳng để ai vào mắt!

Lúc này, Tống An Khanh mới quay sang nhìn Giang Ngạn Thành, như thể bây giờ mới phát hiện ra hắn cũng ở đây, miễn cưỡng hành lễ, gọi một tiếng: “Tam tỷ phu.”

Giang Ngạn Thành lúc này mới miễn cưỡng hài lòng, hỏi: “Ngươi làm gì ở đây?”

Tống An Khanh đáp: “Mẫu thân và các tỷ đang chọn vải trong tiệm, tam tỷ bảo ta đứng ngoài chờ tỷ phu.”

Giang Ngạn Thành nhìn vào trong Nghi Thường Các, phát hiện hôm nay khách khứa đông hơn bình thường gấp mấy lần, không khỏi ngạc nhiên: “Sao hôm nay lại đắt hàng thế?”

Tống An Khanh giải thích: “Nghi Thường các vừa nhập một lô vải thượng hạng, gọi là băng giao tiêu…”

Đúng lúc này, chưởng quầy của Nghi Thường các đang giới thiệu với một vị phu nhân bên trong: “…Loại vải băng giao tiêu này rất thích hợp để may áo khoác nam, mặc vào thì phong thái thanh tao, khí chất cao quý vô song! Công tử Phạm gia, công tử Diêu gia, công tử Tống gia đều đã đặt vải này để may y phục mới, chuẩn bị đi dự tiệc thưởng trăng của Thái hoàng thái hậu đấy.”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 93


Giang Ngạn Thành nghe xong, liếc nhìn Tống An Khanh đầy ẩn ý: “Hóa ra hôm nay là tới để sắm y phục cho ngươi?”

Tống An Khanh đỏ bừng mặt, vội xua tay: “Ta… ta chỉ đi cùng mẫu thân, tiện thể…”

Đúng lúc này, chưởng quầy lấy ra một xấp băng giao tiêu, trưng bày cho vị phu nhân nọ, không quên tâng bốc: “Người ta vẫn nói ‘người đẹp vì lụa’, hôm qua công tử Diêu gia khoác bộ y phục làm từ băng giao tiêu này, quả thực phong thái như thiên nhân giáng thế!”

Giang Ngạn Thành thoáng nhìn, mắt sáng lên, lập tức quay sang Ngu Thuấn Thần nói: “Phải công nhận, vải này nhìn cũng đẹp thật! Hay là ta cũng đặt may một bộ?”

Ngu Thuấn Thần liếc qua một cái, hờ hững nói: “Là kẻ sĩ thì phải chú trọng tu dưỡng bản thân, không nên dễ dàng bị ngoại vật làm lay động, nếu không cũng chỉ là hư danh bề ngoài mà thôi.”

Tống An Khanh nghe vậy, không khỏi lộ vẻ hổ thẹn, vội vàng nói: “Ngu đại nhân dạy chí phải, là tiểu sinh nông cạn. Tam tỷ phu, nếu huynh thích, bộ y phục của ta tặng huynh đấy, ta không mặc nữa.”

Nói xong, hắn còn lén liếc Ngu Thuấn Thần, như thể mong chờ được khen ngợi. Nhưng ánh mắt Ngu Thuấn Thần không hề dừng lại trên người hắn, khiến hắn không khỏi có chút thất vọng.

Giang Ngạn Thành bực bội: “Huynh đây là đang chê ta nông cạn sao?”

Tống An Khanh nhỏ giọng lầm bầm: “Không phải chính huynh nói muốn mặc sao?”

Giang Ngạn Thành còn định dạy dỗ tiểu cữu này một trận, nhưng Ngu Thuấn Thần dường như không hứng thú với mấy chuyện tầm thường, chỉ nói: “Ta còn có việc, đi trước.”

“Vậy lần sau lại gặp.” Giang Ngạn Thành chợt nhớ ra thê tử còn ở trong Nghi Thường các, liền xuống xe, vẫy tay chào Ngu Thuấn Thần.

Ngu Thuấn Thần khẽ gật đầu với họ, buông rèm xe xuống, rồi xe ngựa dần rời khỏi phố Chính Dương.

Xe đã đi xa, vậy mà Tống An Khanh vẫn còn đứng ở cửa Nghi Thường các, luyến tiếc nhìn theo.

Giang Ngạn Thành thấy vậy, bĩu môi: “Chậc chậc, ngươi định làm hòn vọng phu đấy à?”

Tống An Khanh lập tức trừng mắt nhìn hắn đầy tức giận.

Giang Ngạn Thành khoát tay: “Chẳng qua hắn chỉ hướng dẫn ngươi viết hai bài văn mấy năm trước thôi, còn là vì nể mặt ta mà chỉ điểm, có cần phải thế này không?”

Tống An Khanh nghiêm túc nói: “Dù Ngu đại nhân chỉ dạy ta một chữ, thì ‘một chữ cũng là thầy’! Huống hồ, những lời chỉ dạy năm đó của ngài ấy, ta đã được hưởng lợi rất nhiều!”

Giang Ngạn Thành hạ giọng: “Cũng chỉ có ngươi còn nhớ chuyện đó, bản thân hắn sớm đã quên rồi, chỉ còn nhớ ngươi…”

Tống An Khanh chỉ nghe được nửa câu, mắt sáng rỡ, vội hỏi: “Nhớ gì về ta?”

Giang Ngạn Thành nhìn hắn với ánh mắt thương hại, rồi vỗ vai hắn trấn an: “Không có gì đâu! Đi thôi, vào trong nào.”

Tống An Khanh: ???

*

Chớp mắt đã đến ngày mười ba tháng tám, Doanh Đông Quân ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới chịu dậy. Hoa Miên chờ nàng tỉnh lại, lập tức hối hả vào phòng.

Lúc Doanh Đông Quân ngủ, Tiểu Cát Tường như một vị thần giữ cửa, cấm tiệt bất cứ ai quấy rầy công chúa. Dù Hoa Miên nói có chuyện khẩn cấp, Tiểu Cát Tường cũng không nhúc nhích, khiến Hoa Miên chỉ có thể kiên nhẫn đợi bên ngoài đến khi công chúa tự tỉnh dậy.

Vừa thấy Doanh Đông Quân, Hoa Miên vội vàng ra hiệu: Công chúa, hôm nay Thái hậu đột nhiên hạ lệnh, muốn tổ chức hội Nguyệt Tịch vào đêm Trung thu, mời các công tử, tiểu thư danh môn trong kinh thành đến dự tiệc!

Lúc này, Doanh Đông Quân vẫn đang rửa mặt súc miệng dưới sự hầu hạ của Tiểu Cát Tường, nghe vậy cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt.

Hoa Miên sốt ruột ra dấu: Công chúa! Thái hậu làm vậy là muốn chọc tức Thái hoàng thái hậu, cũng là để khiến người khó xử!

Doanh Đông Quân giọng khàn khàn nói: “Nàng ta tổ chức lễ hội của nàng ta, liên quan gì đến bổn cung?”

Hoa Miên: Dù Thái hậu tỏ vẻ rộng lượng, nói rằng hội ngắm trăng tùy ý mọi người tham gia, nhưng hiện tại thế lực Tiêu gia đang mạnh. Những công tử, tiểu thư thế gia trong kinh thành, nếu vừa nhận được lời mời của Thái hoàng thái hậu, vừa nhận được lời mời của Thái hậu, e rằng phần lớn sẽ chọn dự hội Nguyệt Tịch của Thái hậu. Đến lúc đó, số người đến dự yến tiệc của Thái hoàng thái hậu chắc chắn sẽ rất thưa thớt, rồi kẻ xem trò vui sẽ nói công chúa… sẽ nói công chúa…

Doanh Đông Quân tiếp lời: “Sẽ nói bổn cung không ai để ý tới?”

Hoa Miên cúi đầu.

Doanh Đông Quân đi đến bàn trang điểm, ngồi xuống, vừa cầm lược chải mái tóc đen tuyền như mực, vừa như đang suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, nàng khẽ thở dài: “Bổn cung mất chút thể diện thì không sao, chỉ thương cho tổ mẫu của ta. Bao năm nay người không xuất hiện trước mặt ai, lần này vất vả lắm mới muốn tổ chức yến tiệc để náo nhiệt một phen, vậy mà lại bị Tiêu Dĩnh Nương chèn ép như vậy!”

Hoa Miên: Thái hoàng thái hậu tức đến mức không ăn nổi cơm! Ma ma trong cung nhắn hỏi, công chúa có cách nào ngăn Thái hậu tổ chức hội Nguyệt Tịch không?

Doanh Đông Quân cố kiềm nén cơn giận: “Nàng ta giờ đã là Thái hậu, lại còn là Nhiếp chính Thái hậu, muốn tổ chức một cái lễ hội, ai có thể cản nổi?”

Hoa Miên: Vậy phải làm sao đây?

Doanh Đông Quân lười biếng nói: “Chỉ có thể tạm thời quan sát tình hình thôi.”

Hoa Miên: Nhưng ngày kia đã là Trung thu rồi!

Doanh Đông Quân đáp: “Biết đâu trong thời gian này trời giáng một đạo sấm sét, đánh chết Tiêu Dĩnh Nương, thế thì hội Nguyệt Tịch của nàng ta cũng chẳng thể tổ chức nữa!”

Lời này của Doanh Đông Quân nghe như một câu oán thán bất lực. Hoa Miên thấy công chúa cũng không có cách gì, đành cáo lui để truyền tin về cung.

Hoa Miên vừa đi, Tiểu Cát Tường liền lấy ra một viên thuốc, đút cho Doanh Đông Quân uống.

Doanh Đông Quân nuốt thuốc xong, tựa vào bàn trang điểm nhắm mắt dưỡng thần. Đợi đến khi thuốc phát huy tác dụng, nàng mới chậm rãi mở mắt.

Tiểu Cát Tường lấy khăn lau mồ hôi trên trán công chúa.

Tiểu Cát Tường: Công chúa thấy thế nào rồi?

Doanh Đông Quân khẽ nói: “Bổn cung không muốn châm cứu nữa.”

Tiểu Cát Tường nhìn dáng vẻ yếu ớt của nàng, lòng đau xót, nhưng vẫn cứng rắn ra dấu: Mỗi tháng một lần, không thể ít hơn được. Nếu không, độc trong người công chúa sẽ không thể kiểm soát.

Doanh Đông Quân im lặng một lúc, bỗng nhiên cười nói: “Đôi khi ta nhớ mẫu hậu, mong bà còn sống. Nhưng có lúc ta lại thấy may mắn vì bà đã chết rồi. Chết… cũng tốt.”

Tiểu Cát Tường nghe vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Tiểu Cát Tường: Là tại nô tài vô dụng, học nghệ không tinh, tìm đủ mọi cách cũng không thể giúp công chúa bớt đau đớn!

Doanh Đông Quân xoa đầu hắn, nhẹ giọng: “Bổn cung từ nhỏ đã hiểu, làm người không thể tham lam, sống đã khó rồi, đau đớn chẳng qua chỉ là cái giá để tiếp tục tồn tại mà thôi.”

Tiểu Cát Tường cúi đầu lau nước mắt.

Sự yếu ớt trên người Doanh Đông Quân dần biến mất, nàng lại trở về dáng vẻ ngày thường.

“Tiêu Dĩnh Nương thật khiến bổn cung thất vọng. Đường đường là một Nhiếp chính Thái hậu, sao không biết nhìn xa trông rộng, suốt ngày chỉ loay hoay đấu đá trong hậu cung, chuyện vặt vãnh như vậy có đáng không?” Doanh Đông Quân thở dài một hơi, suy nghĩ một lát rồi nói, “Không biết phủ của ta, Ngu lang tu sửa đến đâu rồi?”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng bẩm báo của Chu Diễm: “Công chúa, Ngu đại nhân đến.”

“Ái chà! Xem ra bổn cung và Ngu lang thật là tâm linh tương thông!” Doanh Đông Quân lập tức bật cười, đá nhẹ Tiểu Cát Tường vẫn còn đang lau nước mắt, “Đừng khóc nữa, mau đến giúp bổn cung thay y phục, trang điểm! Trước mặt Ngu lang, bổn cung phải thật rạng rỡ mới được!”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 94


Sau khi Doanh Đông Quân trang điểm xong, thay y phục chỉnh tề, đã qua nửa canh giờ.

Tiểu Cát Tường là người đầu tiên bước ra khỏi phòng. Hắn vừa định quay người đi nghênh đón công chúa, nhưng khi ánh mắt lướt qua sân viện, bỗng sững lại, sau đó nhíu chặt mày.

“Có chuyện gì vậy?” Doanh Đông Quân thấy Tiểu Cát Tường đứng chặn ngay cửa như một vị thần giữ cổng, liền đẩy hắn sang một bên rồi tự mình bước ra ngoài. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng cũng ngẩn người.

Bên bờ ao trong sân, một nam nhân cao ráo đang đứng quay lưng về phía họ. Nghe tiếng động, nam nhân ấy xoay người lại.

Hắn có đôi mày mắt như tranh vẽ, khí chất thanh nhã. Y phục màu lam nhạt trên người không rõ được làm từ chất liệu gì, dưới ánh nắng phản chiếu tia sáng dịu nhẹ như ánh trăng, tôn lên làn da trắng mịn như ngọc.

Gió nhẹ ven hồ thổi qua, tay áo và vạt áo hắn khẽ bay, trông như một vị tiên nhân hạ phàm từ cửu thiên, vừa thần bí lại mang phong thái cao quý, không thể khinh nhờn.

“Ngu lang?” Doanh Đông Quân thất thần gọi một tiếng.

Ngu Thuấn Thần mỉm cười với nàng, sau đó bước lên hành lễ: “Công chúa.”

Doanh Đông Quân hoàn hồn, vừa quan sát hắn, vừa mỉm cười khen ngợi: “Ngu lang mặc bộ này thật sự rất đẹp, lúc nãy bổn cung suýt chút nữa không nhận ra đấy.”

“Vậy sao?” Ngu Thuấn Thần cười nhạt, dường như không cảm thấy y phục này có gì đặc biệt, “Hôm nay vội vàng ra ngoài, tiện tay chọn bừa thôi.”

“Nhưng rất hợp với Ngu lang.” Doanh Đông Quân khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn mang theo ý thưởng thức nhìn hắn.

Ngu Thuấn Thần dường như có chút ngượng ngùng, mỉm cười cụp mắt xuống: “Công chúa ra ngoài một chuyến sẽ biết, gần đây trong kinh thành, mười người thì tám người đều ăn mặc thế này.”

Doanh Đông Quân cười nói: “Nhưng bổn cung cảm thấy, y phục này chỉ có Ngu lang mặc mới hợp nhất. Ta đã nhìn thấy Ngu lang rồi, sau này dù có thấy người khác mặc giống vậy, e rằng cũng chỉ cảm thấy như Đông Thi bắt chước Tây Thi mà thôi.”

Ngu Thuấn Thần nghe vậy, mặt hơi đỏ lên.

“Hôm nay trời nắng đẹp, Ngu lang cùng bổn cung dạo quanh bờ ao một chút nhé?” Doanh Đông Quân mỉm cười mời hắn.

Ngu Thuấn Thần liếc nhìn chân nàng: “Chân của công chúa…”

“Đã khỏi rồi, Ngu lang không cần lo lắng.” Doanh Đông Quân vừa nói, vừa bước về phía bờ ao.

Ngu Thuấn Thần định tiến lên, nhưng Tiểu Cát Tường lại lườm hắn một cái đầy khinh bỉ, sau đó chen vào giữa, đi theo công chúa trước.

Ngu Thuấn Thần không để tâm, chỉ lặng lẽ bước đến bên cạnh Doanh Đông Quân, cùng nàng chậm rãi dạo quanh bờ ao.

“Hình như… công chúa đang chọn phò mã?” Ngu Thuấn Thần chợt lên tiếng.

Giọng hắn nhàn nhạt, không rõ cảm xúc. Doanh Đông Quân liếc nhìn hắn, đưa tay vén lọn tóc lòa xòa bên trán, cười đáp: “Không phải bổn cung chọn phò mã, mà là tổ mẫu muốn chọn phò mã cho bổn cung.”

Ngu Thuấn Thần hỏi: “Vậy công chúa có người trong lòng chưa?”

Doanh Đông Quân trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: “Những người mà tổ mẫu chọn, đều không tệ.”

Ngu Thuấn Thần khựng lại, nhìn về phía Doanh Đông Quân.

Doanh Đông Quân bắt gặp ánh mắt hắn, khẽ nghiêng người, ghé sát bên tai hắn, nhẹ giọng thì thầm: “Nhưng chỉ cần Ngu lang đứng ở đây, bổn cung liền cảm thấy những người đó, không ai có thể lọt vào mắt.”

Biểu cảm trên mặt Ngu Thuấn Thần vẫn điềm tĩnh như cũ, nhưng đôi tai lại đỏ lên, dần lan xuống tận cổ.

Doanh Đông Quân bật cười khúc khích, đứng thẳng dậy.

Ngu Thuấn Thần đỏ mặt im lặng hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Nếu như, thần…”

Nhưng Doanh Đông Quân chỉ đưa hai ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn, không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn hắn.

Ngu Thuấn Thần nhìn nàng một lát, sắc đỏ trên mặt dần nhạt đi, nhưng lại lộ ra vài phần tái nhợt.

Doanh Đông Quân thu tay về, xoay người nhìn mặt nước ao, trầm ngâm giây lát rồi khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: “Nếu có thể, bổn cung không muốn từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Ngu lang.”

Ngu Thuấn Thần cụp mắt, đáp: “Thần đã hiểu.”

Hai người tiếp tục tản bộ dọc theo bờ ao.

Ngu Thuấn Thần nhanh chóng lấy lại vẻ trầm ổn như thường, như thể cuộc đối thoại vừa rồi chưa từng xảy ra.

Đi hết một vòng, họ dừng lại ở chỗ hôm trước đã câu cá. Doanh Đông Quân hỏi: “Căn nhà cũ kia, tiến triển thế nào rồi?”

Ngu Thuấn Thần lấy từ trong tay áo ra một cuộn bản vẽ, đưa cho Doanh Đông Quân: “Đây là bản thiết kế, nếu có chỗ nào không hài lòng, thần sẽ sửa lại.”

Doanh Đông Quân nhận lấy, mở ra xem. Trong bản vẽ phác họa một căn nhà đơn giản, mộc mạc nhưng từng chi tiết nhỏ đều tinh tế vô cùng. Đặc biệt, người vẽ còn cẩn thận ghi chú rõ ràng, ngay cả người không biết xem bản vẽ cũng có thể hiểu được.

Doanh Đông Quân không khỏi tán thưởng: “Tuyệt vời! Bản vẽ này… là do chính Ngu lang vẽ sao?”

Ngu Thuấn Thần khẽ gật đầu.

Doanh Đông Quân cười nói: “Bổn cung không ngờ Ngu lang còn biết cả việc này.”

Ngu Thuấn Thần đáp: “Chỉ biết sơ sơ đôi chút.”

Doanh Đông Quân đưa lại bản vẽ cho hắn: “Cứ theo bản vẽ này mà sửa lại đi. Chỉ là… có thể nhanh hơn một chút không?”

Ngu Thuấn Thần nhìn nàng: “Công chúa cần gấp sao?”

Doanh Đông Quân thở dài: “Ban đầu không gấp, nhưng bây giờ thì có chút gấp rồi.”

Ngu Thuấn Thần suy nghĩ một chút, rồi khẽ gật đầu: “Được.”

Doanh Đông Quân mỉm cười với hắn: “Đa tạ Ngu lang.”

Ngu Thuấn Thần cúi đầu, chậm rãi cuộn bản vẽ lại, khẽ nói: “Thần sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của công chúa.”

Doanh Đông Quân sững người.

Ngu Thuấn Thần cất bản vẽ vào trong tay áo, hành lễ với nàng: “Thần xin cáo lui trước.”

“Được.” Doanh Đông Quân nhìn Ngu Thuấn Thần, khẽ đáp.

Ngu Thuấn Thần xoay người rời đi.

Người vừa đi khỏi, Doanh Đông Quân liền ngồi lên lan can bên bờ ao, nhìn đàn cá trong nước, lại khẽ thở dài.

Tiểu Cát Tường bĩu môi đầy khinh bỉ: Hắn toàn nói lời đường mật! Công chúa nhất định đừng để bị lừa.

Doanh Đông Quân cười nhạt: “Một người đẹp như vậy, dù có nói lời đường mật, cũng khó mà không động lòng.”

Tiểu Cát Tường: “…”

Doanh Đông Quân khẽ cười, “Huống hồ, người luôn nói lời đường mật không phải là Ngu lang, mà là bổn cung.”

Ngu Thuấn Thần từ phủ công chúa trở về Ngu phủ.

Vừa xuống xe, Ngưu lão quản gia đã vội vàng chạy đến, định bẩm báo chuyện gì đó, nhưng Ngu Thuấn Thần dường như đang có tâm sự, không chú ý đến ông, cứ thế đi thẳng vào cửa trong.

“Quân Nghiêu!” Một giọng nói vang lên trong sân.

Ngu Thuấn Thần hơi cứng người, muốn xoay người né tránh nhưng đã không kịp.

Giang Ngạn Thành cười rạng rỡ bước nhanh tới, vừa đến gần nhìn rõ y phục trên người Ngu Thuấn Thần, không khỏi sững sờ, nghi hoặc hỏi: “Ơ? Quân Nghiêu, chẳng phải đây là loại lụa băng giao tiêu gì đó sao?”

Ngu Thuấn Thần liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Huynh đến sao không báo trước?”

Giang Ngạn Thành đáp: “Ồ, mẫu thân ta đến thăm bá mẫu, tiện thể mang bánh Trung thu đến. Ta rảnh rỗi nên đi theo cùng. Nhưng mà, y phục này của huynh…”

Ngu Thuấn Thần bình thản nói: “Là băng giao tiêu.”

Giang Ngạn Thành thoáng ngẩn người: “Nhưng chẳng phải huynh từng nói, quân tử phải tu dưỡng bản thân, không nên bị ngoại vật mê hoặc sao?”

Ngu Thuấn Thần không hề tỏ ra chột dạ, nhàn nhạt đáp: “Huynh mới nghe nửa câu. Nửa sau là: ‘Quân tử không thể không học, gặp người không thể không chỉnh trang. Không chỉnh trang thì không có dung mạo, không dung mạo thì không tỏ lòng tôn kính, không tôn kính thì thất lễ, mà thất lễ thì chẳng thể đứng vững.’”

Giang Ngạn Thành: “…”

***
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 95


Dù đạo lý Ngu Thuấn Thần nói đều đúng, nhưng Giang Ngạn Thành vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

“Vào đi.” Ngu Thuấn Thần gọi Giang Ngạn Thành.

Giang Ngạn Thành theo hắn đến cửa phòng, bấy giờ mới sực nhớ ra điều bất thường.

Ngu Thuấn Thần nói “gặp người không thể không chỉnh trang”, vậy thì người mà vị bằng hữu này của hắn vừa gặp, rốt cuộc là ai mà lại cần cẩn thận trang phục đến vậy? Chẳng lẽ là…

Giang Ngạn Thành xưa nay có gì nói nấy, vừa định mở miệng hỏi thẳng thì lại nghe thấy giọng của mẫu thân mình vang lên từ trong phòng, mang theo chút nghẹn ngào.

“… Hai người đã thành thân tám năm rồi, vậy mà đến giờ nó vẫn chưa sinh cho Giang gia một mụn con. Ta nói nửa câu cũng không được, muốn bóng gió nhắc nhở một chút thì lại cứ giả vờ như không nghe thấy! Tỷ tỷ, muội thật khổ quá! Sớm biết có ngày hôm nay, ban đầu ta đã không để nhi tử mình cưới tiểu thư thế gia gì đó rồi. Ban đầu muội đã chọn sẵn tôn nữ bên nhà mẹ đẻ, vừa môn đăng hộ đối, lại vừa thân càng thêm thân…”

Sắc mặt Giang Ngạn Thành có chút cứng lại, vội vàng bước vào trước cả Ngu Thuấn Thần, ngắt lời mẫu thân mình: “Mẫu thân, đừng nói nữa!”

Hạ thị đang cầm khăn tay lau nước mắt, nghe nhi tử nói vậy, càng thêm tủi thân và tức giận.

“Đồ bất hiếu! Ở nhà thì ta không có tiếng nói, ra ngoài con cũng không cho ta lên tiếng. Con không nghĩ xem, ta chịu ấm ức này là vì ai chứ!”

Giang Ngạn Thành xấu hổ nhìn sang Dung thị, sau đó bước đến bên cạnh Hạ thị, khẽ kéo tay bà, hạ giọng nói: “Mẫu thân, sao người lại không có tiếng nói? Con vẫn luôn nghe lời người mà? Tuyết Ninh cũng rất kính trọng người, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều xin ý kiến mẫu thân.”

Hạ thị nghe vậy càng tức, hất mạnh tay y ra: “Việc lớn việc nhỏ đều hỏi ý ta? Nó là đang lợi dụng ta không hiểu gì, ngoài mặt thì hỏi ý kiến, nhưng cuối cùng không phải vẫn là nó quyết định sao?”

Giang Ngạn Thành bất đắc dĩ nói: “Chính mẫu thân cũng biết mình không hiểu mà…”

Hạ thị vừa nghe vậy đã bật khóc: “Ta biết ngay mà! Giờ con làm quan rồi, chê ta chỉ là một phụ nhân quê mùa không hiểu gì chứ gì! Ta góa bụa hai mươi năm, từng đường kim mũi chỉ, từng tấm thêu tay nuôi con khôn lớn, tốn bao nhiêu công sức mới đưa con vào kinh thành. Con đỗ Tiến sĩ, làm quan, nhưng đôi mắt này của ta cũng mờ đi vì thức đêm may vá mà không thể sáng lại nữa!”

Giang Ngạn Thành nhìn đôi mắt luôn nheo lại của mẫu thân vì nhìn không rõ vật ở xa, lại nhìn đôi tay dù dùng bao nhiêu loại cao dưỡng da quý giá của Tống gia cũng không thể nào mềm mại trở lại, vành mắt y cũng đỏ lên.

“Mẫu thân, con không có ý đó, sao con có thể chê mẹ ruột của mình chứ.”

Hạ thị vừa khóc vừa sụt sùi: “Nếu con thật sự không chê ta, vậy lần này nhất định phải nghe ta!”

Giang Ngạn Thành lau nước mắt, thấp giọng nói: “Mẫu thân cứ nói đi.”

Hạ thị nắm chặt tay con trai, kiên quyết nói: “Nạp thiếp!”

Giang Ngạn Thành giật nảy mình, suýt nữa giật tay khỏi bà.

Hạ thị lại càng nắm chặt hơn, không để hắn rút ra, ánh mắt nhìn hắn đầy kiên quyết: “Con có nghe lời ta không?”

“Mẫu thân, không được!”

Hạ thị cứng rắn đáp: “Có gì mà không được? Nó không sinh được con, con nhẫn nhịn tám năm còn chưa đủ sao? Dù nó có là nữ nhi Tống gia thì đã sao? Tống gia có lớn mạnh đến đâu, cũng không thể khiến Hạ gia chúng ta tuyệt hậu được! Chuyện này dù có nói ra ngoài, lý cũng đứng về phía chúng ta! Nếu con không dám nói với Tống thị, ta sẽ đi nói với nó!”

Giang Ngạn Thành cuối cùng cũng giật tay mình khỏi tay Hạ thị, vì bà dùng quá sức, trên cổ tay y đã hằn rõ mấy dấu tay đỏ ửng.

“Mẫu thân, chuyện này người đừng nhúng tay vào.” Giang Ngạn Thành dù có chút chật vật, nhưng vẫn kiên định nói: “Con sẽ không nạp thiếp.”

Hạ thị nghe vậy liền ôm ngực, trợn trắng mắt, thẳng tắp ngã ngửa ra sau.

Giang Ngạn Thành vội vàng tiến lên đỡ lấy bà, lo lắng gọi: “Mẫu thân! Mẫu thân, người sao rồi?”

Lúc này, Dung thị người từ nãy đến giờ vẫn im lặng bước đến trước mặt Hạ thị, kéo mạnh gáy áo Giang Ngạn Thành, đẩy y về phía Ngu Thuấn Thần đang đứng bên cạnh. Sau đó, bà bình tĩnh rút cây trâm bạc trên búi tóc của mình, dứt khoát và chính xác đâm mạnh vào huyệt nhân trung của Hạ thị.

Hạ thị đau đến co giật một chút, mí mắt run rẩy, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Giang Ngạn Thành lập tức nhào tới, vội vàng hỏi: “Bá mẫu biết y thuật ạ? Mẫu thân con thế nào rồi?”

Tống thị không trả lời y mà chỉ quay sang nói với Ngu Thuấn Thần: “Trâm bạc quá nhỏ, không đủ tác dụng. Con vào bếp lấy con dao mổ gà ra đây, ta sẽ cắt mười đầu ngón tay, mười đầu ngón chân của bà ấy để loại máu đọc. Chỉ cần lấy chừng một, hai bát, chắc chắn sẽ tỉnh lại.”

Sắc mặt Giang Ngạn Thành lập tức tái nhợt, nhìn Tống thị, định nói gì đó lại thôi.

Ngu Thuấn Thần gật đầu: “Vâng.”

Ngay khi Ngu Thuấn Thần vừa xoay người, Hạ thị bỗng cựa quậy, mở mắt ra.

“Không… không cần đâu, ta thấy đỡ hơn rồi.”

Tống thị thản nhiên cài trâm trở lại búi tóc, rồi nói với Giang Ngạn Thành: “Học được chưa? Sau này nếu mẫu thân ngươi lại ngất xỉu, trước tiên cứ dùng kim châm vào huyệt nhân trung, nếu vẫn không tỉnh thì cắt máu. Lấy khoảng một, hai bát, không ảnh hưởng gì đến sức khỏe đâu.”

Giang Ngạn Thành ngây người gật đầu, sau đó vội vàng quay sang hỏi Hạ thị: “Mẫu thân, người thấy sao rồi?”

Khóe miệng Hạ thị giật giật, bà lẳng lặng ngồi thẳng dậy, lắc đầu không nói gì.

Trận náo loạn này khiến cả Hạ thị và Giang Ngạn Thành đều không còn mặt mũi ở lại Ngu gia lâu hơn nữa, chỉ ngồi lại một lát rồi cáo từ.

Dung thị cũng không giữ lại, đứng lên tiễn khách.

Khi ra đến cửa, Hạ thị nắm lấy tay Dung thị, chân thành nói: “Tỷ tỷ à, chúng ta làm tỷ muội nhiều năm, lại có xuất thân tương đồng, nên ta mới tâm sự nỗi lòng với tỷ! Sau này nếu tỷ có tức phụ, ngàn vạn lần đừng cưới cô nương nhà cao cửa rộng! Một khi đã rước vào cửa rồi, thì chẳng khác nào thỉnh một pho tượng Phật sống về nhà, những ngày sau đó, có mà khổ dài dài!”

Dung thị vỗ nhẹ tay bà, ôn hòa đáp: “Con cháu có phúc của con cháu, chuyện gì cũng cứ nhìn thoáng một chút.”

Hạ thị cười khổ: “Chuyện tuyệt tự tuyệt tôn, làm sao mà nhìn thoáng được? Tỷ nói vậy chẳng khác nào người đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng!”

Dung thị liếc nhìn Hạ thị một cái, trong lòng có chút chán ghét bà ta: Chẳng lẽ chỉ có nhà bà mới lo tuyệt hậu? Ít nhất như tử của bà cũng cưới được thê tử rồi còn gì!

Giang Ngạn Thành đưa Hạ thị lên xe ngựa, sau đó quay lại hành lễ với Dung thị và Ngu Thuấn Thần.

“Bá mẫu, Quân Nghiêu, hôm nay thực sự là thất lễ khiến hai người chê cười.” Giang Ngạn Thành liếc nhìn xe ngựa, khổ sở cười, “Mẫu thân ta về nhà không biết sẽ còn làm ầm đến mức nào.”

Tống thị nói: “Mẫu thân ngươi nuôi ngươi khôn lớn không dễ dàng, có thể thuận theo thì cứ thuận theo một chút.”

Giang Ngạn Thành gật đầu: “Ta hiểu, ta cũng sẽ khuyên Tuyết Ninh thuận theo mẫu thân nhiều hơn, còn những chuyện khác… có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu.”

Tống thị nhìn y một cái, lại nhìn sang Ngu Thuấn Thần, bỗng nhiên cảm thấy nhi tử của mình cũng không quá đáng ghét nữa.

“Nương tử ngươi quản lý nội viện, giúp ngươi không phải lo lắng chuyện trong nhà, lại còn thay ngươi phụng dưỡng mẫu thân, cũng không dễ dàng gì. Ngươi cũng đừng khiến nàng tức giận.” Dung thị kiên nhẫn dặn dò.

Giang Ngạn Thành sửng sốt, ngập ngừng nói: “Không thể khiến mẫu thân buồn, cũng không thể làm thê tử giận, vậy… vậy phải làm sao?”

Tống thị không muốn nói chuyện nữa, liếc nhìn Ngu Thuấn Thần một cái, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện này khó lắm sao?”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 96


Sau khi nói xong câu đó, Dung thị dường như không muốn nhiều lời với Giang Ngạn Thành nữa, xoay người bỏ đi.

Giang Ngạn Thành muốn hỏi thêm nhưng không có cách nào, chỉ có thể trông mong nhìn Ngu Thuấn Thần: “Quân Nghiêu, huynh nói xem, ta nên làm gì bây giờ?”

Ngu Thuấn Thần bất đắc dĩ đáp: “Chuyện này là việc trong nội viện của huynh, ta không tiện xen vào.”

Giang Ngạn Thành hiện tại cũng đã cùng đường, nghĩ đến việc phải về nhà đối diện với mớ hỗn độn kia liền thấy sợ hãi. Hắn dày mặt níu lấy tay áo Ngu Thuấn Thần, tha thiết cầu xin: “Đây không chỉ là chuyện trong nội viện, mà còn là chuyện liên quan đến tính mạng! Chúng ta đã làm bạn nhiều năm, Quân Nghiêu, huynh nhẫn tâm thấy chết không cứu sao?”

Thực ra, Ngu Thuấn Thần hoàn toàn có thể nhẫn tâm, nhưng Giang Ngạn Thành cứ túm chặt lấy tay áo hắn, nhất quyết không buông, không cho hắn rời đi.

Ngu Thuấn Thần cúi đầu nhìn bộ y phục mới mặc hôm nay, đành nói: “Huynh thực sự muốn nghe?”

Giang Ngạn Thành vội vàng gật đầu, buông tay áo hắn ra, nghiêm túc hành lễ: “Quân Nghiêu, nếu huynh cứu ta lần này, sau này ta nhất định sẽ báo đáp!”

“Không cần.” Ngu Thuấn Thần lùi lại một bước, tránh để tay áo mình lại bị túm lấy, rồi nói: “Ngày mai, huynh cầm thiếp mời của ta đến tìm Trương thái y đi.”

Giang Ngạn Thành ngơ ngác: “Cơ thể ta không có vấn đề gì, sao lại phải tìm thái y?”

Ngu Thuấn Thần nhìn y, chậm rãi nói: “Tám năm không có con, huynh chắc chắn vấn đề nằm ở phu nhân của huynh sao?”

Lời này như sét đánh ngang tai Giang Ngạn Thành!

“Không… chẳng lẽ… chẳng lẽ…”

Nhìn thấy sắc mặt bằng hữu tái mét, Ngu Thuấn Thần trấn an: “Huynh có thể nghĩ theo hướng tích cực.”

Giang Ngạn Thành lảo đảo như sắp ngã: “Chuyện này còn có thể nghĩ theo hướng tích cực sao?”

Ngu Thuấn Thần cảm thấy với sự thông minh của Giang Ngạn Thành, có lẽ hắn không thể dạy nổi: “Nếu vấn đề ở huynh, mẫu thân huynh còn ép huynh nạp thiếp không?”

Giang Ngạn Thành cuối cùng cũng hiểu ra ý của hắn, sắc mặt xanh trắng lẫn lộn, ngập ngừng nói: “Nhưng nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, ta còn mặt mũi nào nữa?”

Ngu Thuấn Thần nhìn y một cái, thản nhiên hỏi: “Mặt mũi của huynh quan trọng lắm sao? Điều huynh sợ phải đối diện, chính là điều thê tử của huynh đang phải chịu đựng. Nàng là nữ nhân, so với huynh chỉ có khó khăn hơn mà thôi.”

Giang Ngạn Thành cúi đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, cắn răng gật đầu: “Huynh nói đúng!”

Ngu Thuấn Thần nói: “Vậy về đi.”

Giang Ngạn Thành dường như nhẹ nhõm hơn hẳn, vẫy tay với hắn rồi xoay người rời đi.

Sau khi tiễn khách, Ngu Thuấn Thần trở lại nội viện.

Dung thị vừa từ bếp đi ra, lúc này mới chú ý đến bộ y phục trên người hắn, liền thắc mắc: “Đây chẳng phải là bộ đồ mà con bảo Ngưu thẩm thức đêm may gấp cho con sao?”

Ngu Thuấn Thần khựng lại một chút, bình tĩnh đáp: “Phải.”

Dung thị quan sát hắn từ trên xuống dưới, đúng lúc Ngu Thuấn Thần cảm thấy có chút xấu hổ, định mở miệng giải thích thì bà đã đánh giá xong, xoay người bỏ đi.

“Gương mặt mà dùng để lấy lòng người khác, rốt cuộc cũng không thể bền lâu.” Giữa cơn gió, lời nhắc nhở nhẹ nhàng của bà vang lên.

Ngu Thuấn Thần: …

Vì đã hứa với công chúa sẽ đẩy nhanh tiến độ tu sửa ngôi nhà, Ngu Thuấn Thần liền cho gọi Ngu Tam thúc, sau đó cùng ông đến căn nhà cũ.

Những người tham gia tu sửa đều là họ hàng trong tộc do Ngu Tam thúc đặc biệt tuyển chọn từ thôn Ngu gia, nhân phẩm không có vấn đề gì. Ngu Thuấn Thần lấy bản vẽ của mình ra, cẩn thận giao phó cho hai người có kinh nghiệm nhất.

Trong đó, một nam nhân trung niên tên Ngu Quả lo lắng mở miệng: “Lang quân, căn nhà này chúng ta đã xem xét rất kỹ, nếu làm theo bản vẽ của ngài thì mọi người dốc sức làm, khoảng một tháng là xong. Chỉ là… có một gian phòng ở hậu viện, nền nhà dường như bị lún xuống, e là phải đào lên kiểm tra. Nếu vấn đề không lớn thì không sao, nhưng nếu nghiêm trọng, có thể sẽ mất thêm vài ngày nữa.”

“Nền nhà lún xuống?” Ngu Thuấn Thần trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Dẫn ta đi xem.”

“Vâng, vâng, lang quân, xin mời đi theo ta.”

Ngu Thuấn Thần theo sau Ngu Quả, đi về phía hậu viện.

Căn nhà này đủ cũ nát, khiến tộc nhân họ Ngu khi nhìn thấy lại cảm thấy yên tâm hơn. Nếu đây là một phủ đệ nguy nga tráng lệ, có lẽ họ còn e ngại không dám ra tay.

Ngu Tam thúc đi phía sau, không nhịn được mà nói: “Căn nhà này chắc phải mấy chục năm rồi không có người ở nhỉ? Đúng là đủ cũ kỹ! Bát Lang, sau khi sửa xong, con định dọn đến đây ở sao?”

Ngu Thuấn Thần còn chưa trả lời, Ngu Quả đã bật cười nói: “Tam thúc, căn nhà này chắc chắn không phải để lang quân ở đâu!”

Nghe vậy, Ngu Thuấn Thần nhìn về phía Ngu Quả, hỏi: “Ồ? Sao ngươi biết?”

Ngu Quả cười ngây ngô: “Hôm qua ta xuống cái giếng cạn ở hậu viện xem thử, phát hiện bên dưới chôn ba vò Nữ Nhi Hồng. Nhìn tình trạng của những vò rượu đó, có lẽ đã được chôn hơn mười, hai mươi năm rồi. Nhà này trước kia chắc chắn có một cô nương chờ gả đi.”

Ngu Thuấn Thần nghe vậy, bước chân chợt khựng lại, hỏi: “Ồ? Rượu đâu?”

Lúc này, bọn họ vừa đi tới hậu viện. Ngu Quả liền chỉ về phía giếng cạn nơi góc tường, đáp: “Vẫn còn chôn trong giếng đấy, ta chưa dám động vào.”

Ngu Thuấn Thần liếc mắt nhìn về phía miệng giếng.

Ngu Quả hỏi: “Lang quân, có cần đào rượu lên không?”

Ngu Thuấn Thần thu lại ánh nhìn, tiếp tục đi về phía trước: “Không cần, trước tiên cứ đến xem phía sau đã.”

Mọi người nhanh chóng đi tới căn phòng mà Ngu Quả đã nhắc đến. Ngay chính giữa nền nhà, quả nhiên có một chỗ bị sụt xuống.

Ngu Thuấn Thần bước đến mép chỗ sụt lún.

Ngu tam thúc vội vàng kéo hắn lại: “Lang quân cẩn thận, đừng đến gần!”

Ngu Thuấn Thần khoát tay: “Không sao.”

Hắn cúi người xuống, quan sát thật kỹ. Gần đây, hắn học được không ít kiến thức về cấu trúc nhà cửa từ Lỗ Đại Hưng, nên cũng có chút hiểu biết. Nhìn một hồi, hắn suy nghĩ rồi dặn dò Ngu Quả: “Gọi mọi người tới, hôm nay đào chỗ này trước.”

Ngu Quả lập tức đáp: “Vâng! Ta đi gọi người ngay!”

Dứt lời, hắn liền chạy đi.

Ngu Thuấn Thần đứng đó, ánh mắt trầm tư nhìn nền đất.

Tam thúc Ngu không hiểu mấy chuyện này, thấy hắn cứ chăm chú nhìn xuống đất, bèn hỏi: “Lang quân, có chuyện gì sao?”

Ngu Thuấn Thần đáp: “Bên dưới có lẽ là một hầm ngầm.”

Tam thúc Ngu nghe vậy, vội vàng nhìn quanh: “Hầm ngầm? Nhưng lối vào đâu? Ở đây không giống có đường xuống chút nào.”

Chẳng bao lâu sau, Ngu Quả dẫn theo người đến. Ngu Thuấn Thần đứng sang một bên, quan sát bọn họ đào đất.

Tam thúc Ngu lo lắng khuyên: “Lang quân, ở đây nguy hiểm, chi bằng ra ngoài chờ đi?”

Ngu Thuấn Thần lắc đầu.

Ngu Tam thúc đành bất lực, chỉ có thể đứng bên cạnh chờ cùng hắn.

Khoảng hai canh giờ sau, trời gần tối, đột nhiên có người hét lên kinh hãi.

Tam thúc Ngu giật mình hoảng hốt: “Sao thế? Sao thế? Có chuyện gì vậy?”

Ngu Thuấn Thần lập tức tiến nhanh về phía trước.

Người vừa hét đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Không có gì, không có gì, chỉ là giày của ta rơi xuống rồi!”

Cùng lúc đó, giọng của Ngu Quả vang lên: “Lang quân! Bên dưới hình như bị khoét rỗng!”

Ngu Tam thúc kinh ngạc: “Thật sự có hầm ngầm sao?!”

Ngu Thuấn Thần dường như đã sớm đoán được, nhìn chỗ nền đất vừa đào ra một cái lỗ, lạnh nhạt nói: “Tiếp tục đào.”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 97


Rất nhanh, cái hố trên mặt đất càng lúc càng lớn, lộ ra một cửa động còn rộng hơn cả miệng giếng. Tiếc rằng lúc này trời đã tối, chẳng thể nhìn rõ bên dưới.

“Có khi nào bên dưới là một kho báu cất giấu vàng bạc châu báu không?” Có người phỏng đoán.

“Ngôi nhà này cũ nát thế này, xung quanh cũng chẳng có hộ gia đình giàu có nào, chắc khó mà có vàng bạc châu báu. Ta nghĩ có khi là hầm rượu thì đúng hơn!”

Ngu Quả bước tới bẩm báo với Ngu Thuấn Thần: “Lang quân, để ta xuống xem thử. Trước đây ta từng đào giếng cho người ta, cũng từng đào cả hầm ngầm.”

Ngu Thuấn Thần khẽ gật đầu: “Trước tiên cứ thử xem bên dưới có nguy hiểm gì không, an toàn là trên hết.”

“Vâng!”

Ngu Quả lấy một bó dây thừng, sau đó đi đến hậu viện bắt một con gà sống, buộc nó vào dây rồi thả xuống hố.

“Lang quân, bên dưới sâu khoảng sáu thước!” Hắn nhìn chiều dài sợi dây thừa lại rồi ước tính.

Qua thời gian chừng một nén nhang, hắn kéo dây lên, thấy con gà vẫn còn sống khỏe mạnh thì yên tâm. Sau đó, hắn buộc một đầu dây thừng vào người mình, đầu còn lại cố định vào cột nhà, rồi bảo mấy tộc nhân giữ chặt dây để thả hắn xuống.

“Bên dưới có phải là kho báu không?” Có người cười hỏi.

“Có chôn rượu không đấy?”

Ngu Quả không để ý đến những câu hỏi đó. Một lúc lâu sau, giọng hắn mới vang lên từ bên dưới. Có vẻ hắn đã đi vào sâu bên trong nên giọng nghe lẫn chút tiếng vọng.

“Bên dưới rộng bằng cả chục gian phòng, hình như thông ra cái giếng phía ngoài! Làm gì có kho báu hay rượu chứ? Ở đây toàn là đá, từng tảng đá lớn! Ồ? Trên đá có chữ! Những tảng đá này đều được khắc chữ! Là… là kinh gì đó?”

“Kinh gì? Chẳng lẽ là do mấy hòa thượng chôn dưới này?” Có người tò mò suy đoán.

Ngu Thuấn Thần trầm ngâm giây lát rồi nói: “Ngươi lên trước đi.”

Ngu Quả từ nhỏ không học hành bao nhiêu, dù đứng nhìn những tảng đá đó hồi lâu cũng chỉ nhận ra được vài chữ. Nghe Ngu Thuấn Thần bảo hắn lên, hắn lập tức thở phào, vội nhờ người phía trên kéo lên.

Khi Ngu Quả đã lên, Ngu Thuấn Thần cởi dây thừng trên người hắn, buộc vào mình.

“Lang quân, ngài định đích thân xuống sao?” Ngu Tam thúc ngạc nhiên hỏi.

Ngu Thuấn Thần gật đầu: “Ta xuống xem thử.”

“Lang quân, để ta đi thì hơn, ta biết chữ.” Ngu Tam thúc nói.

“Ta cũng biết chữ! Để ta xuống!” Một vài thanh niên trong tộc cũng tranh nhau xung phong.

Ngu Thuấn Thần từ chối: “Ta tự đi.”

Thấy hắn không chịu nghe, Ngu Tam thúc đành chọn ra mấy thanh niên khỏe mạnh, định cho họ đi cùng để bảo vệ lang quân.

Ngu Thuấn Thần vẫn kiên quyết từ chối. Cuối cùng, chỉ có Ngu Tam thúc ỷ vào thân phận trưởng bối, nhất quyết phải theo, hắn mới đồng ý.

Hai người lần lượt được thả xuống. Ngu Tam thúc đi trước, cầm một cây đuốc thô sơ mới chế để chiếu sáng đường đi cho Ngu Thuấn Thần.

“Thật sự toàn là đá!” Tam thúc Ngu kinh ngạc thốt lên.

Không gian bên dưới quả thực rất rộng, ước chừng bằng cả chục gian nhà. Mỗi khoảng cách một, hai bước chân lại có một tảng đá lớn cao ngang một người.

“Là bia đá.” Ngu Thuấn Thần nhận lấy đuốc từ tay tam thúc Ngu, đứng trước một tấm bia, quan sát chữ khắc trên đó.

May mắn là những tấm bia này được bảo quản tốt, dù ánh sáng ngọn đuốc mờ nhạt nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ.

Tam thúc Ngu ghé sát lại, nheo mắt nhìn dòng chữ trên bia, chậm rãi đọc từng chữ: “Cửu… Kinh… Chú?”

Lúc này, Ngu Thuấn Thần đã lướt qua toàn bộ chữ trên tấm bia đá, trong khi đó, ánh mắt của Ngu Tam thúc vẫn dõi theo ánh lửa, chậm rãi nhận diện những chữ cuối cùng: “Minh… Đức… năm hai mươi tám?”

Ngu Tam thúc lẩm nhẩm lại niên hiệu của các vị hoàng đế Đại Thánh triều trong đầu theo thứ tự, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra “Minh Đức” là niên hiệu của vị hoàng đế nào. Ông không khỏi lẩm bẩm: “Minh Đức là niên hiệu của vị bệ hạ nào nhỉ?”

Ngu Thuấn Thần lúc này đã sải bước đến một tấm bia đá khác, thuận miệng đáp: “Triều trước.”

“Triều trước?” Tam thúc Ngu ngẩn người. Đối với dân thường, chuyện của tiền triều chẳng mấy ai hiểu rõ. Ngay cả việc ghi nhớ niên hiệu của triều đại hiện tại đã là hiếm hoi, huống hồ là tiền triều. Ông kinh ngạc nói: “Những tảng đá này lẽ nào là di tích của tiền triều?”

Ngu Thuấn Thần đi dọc theo hàng bia đá, đã xem qua năm sáu tấm, tựa như đắm chìm vào trong đó, hoàn toàn không để tâm đến những lời sau đó của Ngu Tam thúc.

Thấy vậy, Ngu Tam thúc cũng không quấy rầy nữa, chỉ lặng lẽ đi theo sau. Thi thoảng, ông liếc nhìn Ngu Thuấn Thần, luôn thấy trong mắt hắn tràn đầy tập trung và sáng ngời.

Ngu Thuấn Thần lần lượt xem qua hơn ba mươi tấm bia đá, mãi đến khi Tam thúc Ngu nhắc nhở: “Lang quân, đuốc sắp cháy hết rồi, có lẽ nên lên trước chăng?”

Lúc này Ngu Thuấn Thần mới hoàn hồn, đưa cây đuốc đã yếu ớt trên tay cho Ngu Tam thúc: “Thúc đi lấy một cây mới, ta chờ ở đây.”

“Nơi này tối đen như mực, ngài…” Hai người đã đi khá xa khỏi miệng hang.

Ngu Thuấn Thần không để tâm: “Không sao, cứ đi đi.”

Tam thúc Ngu đành bất đắc dĩ cầm đuốc quay lại.

Trong không gian tối đen và tĩnh lặng, tâm trí Ngu Thuấn Thần dần tách ra khỏi những dòng chữ trên bia đá. Trong khoảnh khắc này, vô số ký ức vụt qua đầu hắn.

Hắn nhớ lại mình khi mười bảy, mười tám tuổi, bề ngoài có thể giả vờ khiêm tốn, nhưng trong lòng lại kiêu ngạo tự phụ.

Cho đến một ngày nọ, hắn bước vào phủ công chúa, nhìn thấy căn phòng chứa đầy sách của nàng. Những cuốn sách ấy, chỉ một phần nhỏ là hắn đã đọc qua, còn lại phần lớn hắn chưa từng nghe tới.

Khi ấy, hắn mới hiểu khoảng cách giữa học giả xuất thân bách tính và thế gia công tử ở đâu.

Nhưng công chúa lại nói với hắn, một phần sách trong thư phòng nàng, ngay cả thư phòng của thế gia cũng không có.

Lúc ấy, dù hắn vẫn không muốn nói chuyện với vị tiểu công chúa bướng bỉnh kia, nhưng cuối cùng không nhịn được mà hỏi vì sao.

Công chúa nheo mắt cười với hắn: “Ngươi đã từng nghe truyền thuyết về những năm đầu triều Thái Tông chưa? Truyền rằng, không lâu sau khi Thái Tổ bệ hạ băng hà, con phượng hoàng bên cạnh ngài bay đến Thái Học, tự thiêu mà chết. Sau đó, lửa phượng hoàng cháy suốt ba ngày ba đêm, thiêu rụi Tàng Thư lâu của Thái Học, cùng hơn ba trăm tấm thạch kinh do hiền triết tiền triều lưu lại.”

Ngu Thuấn Thần khẽ gật đầu: “Từng nghe tiên sinh kể qua.”

Chuyện này thật giả khó phân, nhưng Tàng Thư lâu của Thái Học thực sự đã bị thiêu hủy, khiến bao học giả tiếc hận khôn nguôi.

Công chúa chỉ vào thư phòng của mình, đắc ý nói: “Những cuốn sách ở đây chính là sách từ Tàng Thư lâu khi đó. Có rất nhiều quyển là bản duy nhất, tất nhiên ngươi sẽ không tìm thấy ở nơi khác.”

Ngu Thuấn Thần khi ấy nửa tin nửa ngờ.

Công chúa ghé sát, hạ giọng nói: “Chỉ cần sau này ngươi mọi chuyện đều nghe theo bổn cung, thì toàn bộ sách ở đây sẽ tặng cho ngươi, thế nào?”

Khi đó, Ngu Thuấn Thần vẫn còn là một thiếu niên non nớt, nhìn vào đôi mắt sáng rực như mang ý cười của công chúa, chỉ nghĩ rằng nàng đang bịa chuyện trêu chọc mình, liền tức giận đến mức mặt đỏ bừng.

Hắn tức giận, nhưng công chúa lại cho rằng hắn xấu hổ, cười đùa suốt một lúc lâu.

***
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 98


“Bát Lang? Bát Lang?”

Ngu Thuấn Thần bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức.

Hóa ra là Ngu Tam thúc đã quay lại, lần này ông mang theo một chân đèn cắm nến.

“Đưa ta.” Ngu Thuấn Thần nhận lấy chân đèn từ tay Tam thúc, rồi tiếp tục đi về phía tấm bia đá tiếp theo.

Tam thúc Ngu lặng lẽ theo sau, trong lòng không khỏi thắc mắc: Những tấm bia đá này thực sự thú vị đến vậy sao? Khi nãy Bát Lang dường như còn cười nữa.

Ngu Thuấn Thần cầm chân đèn, tiếp tục đọc những dòng chữ trên bia đá. Giữa chừng, hắn cho Ngu Quả cùng những người khác đang chờ phía trên rời đi trước, ngày mai quay lại làm việc.

Đến khi hắn xem hết toàn bộ những tấm bia, trời đã sáng hôm sau. Người ở bên cạnh hắn lúc này đã đổi từ Tam thúc thành Ngu Thập Tam lang.

Ngu Thập Tam lang mới mười bảy tuổi, tính tình hiếu động, không thích ngồi yên. Vậy mà lần này lại theo Ngu Thuấn Thần ở dưới này suốt cả đêm. Tam thúc đã dặn đi dặn lại không được làm phiền Bát Lang, nhưng đến nửa đêm, hắn rốt cuộc không chịu nổi, tựa vào một tấm bia mà ngủ quên.

Ngu Thuấn Thần đọc xong tấm bia cuối cùng, đi đến bên cạnh Ngu Thập Tam lang, khẽ lay hắn dậy.

Ngu Thập Tam lang giật mình bật dậy, thấy Ngu Thuấn Thần đứng trước mặt, lại nhìn xung quanh, lập tức tỉnh táo hẳn, đưa tay lau khóe miệng, ngượng ngùng hỏi: “Lang quân đã xem xong rồi?”

Hắn còn nhỏ, không dám gọi Ngu Thuấn Thần là Bát Lang như Tam thúc, cũng không dám gọi là Bát ca, bởi nghe giống như đang gọi một con chim, thế nên cứ theo cách mọi người trong nhà mà gọi “Lang quân”.

Ngu Thuấn Thần gật đầu, giọng ôn hòa: “Cảm ơn đệ, về ngủ đi.”

“Đệ có giúp được gì đâu.” Ngu Thập Tam lang xấu hổ đi theo sau, rồi hỏi: “Lang quân, những tảng đá này xử lý thế nào? Có cần gọi người đưa lên không?”

Ngu Thuấn Thần đáp: “Lát nữa ta sẽ quay lại xử lý.”

“Ồ, được rồi.”

Sau khi rời khỏi, Ngu Thuấn Thần gọi Ngu Quả tới, dặn hắn trước tiên dẫn người sửa sang tiền viện, còn hậu viện thì bố trí vài người canh giữ, tuyệt đối không được để ai động vào những tảng đá phía dưới.

“Lang quân, những tảng đá đó là gì vậy? Rất đáng giá sao?” Ngu Quả thấy lang quân coi trọng chúng như thế, không nhịn được nhỏ giọng hỏi.

Ngu Thuấn Thần suy nghĩ một chút, rồi nói: “Bất cứ tảng nào trong đó cũng đều đáng giá vạn kim.”

Ngu Quả kinh ngạc đến há hốc miệng, “Thật sự là bảo vật sao?”

Ngu Thuấn Thần khẽ cười, “Với một số người, đó là bảo vật vô giá. Với một số khác, lại chẳng đáng một xu.”

Ngu Quả không hiểu hết lời lang quân nói, nhưng cũng biết rằng những tảng đá đó vô cùng quan trọng.

Hắn nghiêm túc cam đoan: “Ta sẽ bảo các tộc nhân trông chừng thật kỹ, lang quân đi thế nào, lúc quay lại vẫn sẽ y nguyên như vậy.”

Ngu Thuấn Thần gật đầu cảm ơn, sau đó về Ngu phủ tắm rửa, thay y phục, rồi lập tức tới phủ công chúa.

Hôm nay Doanh Đông Quân dậy sớm hơn hôm qua, khi Ngu Thuấn Thần đến, nàng đã trang điểm xong, ngồi trong sảnh tiếp khách đợi hắn.

“Công chúa.” Ngu Thuấn Thần bước vào, chắp tay hành lễ.

Doanh Đông Quân mỉm cười, chỉ vào chiếc ghế gần mình nhất, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, miệng đùa cợt: “Ngu lang đến sớm thật, nếu còn sớm hơn một khắc, bổn cung có khi phải tiếp đãi chàng ngay trong phòng ngủ mất.”

Ngu Thuấn Thần bỏ qua giọng điệu trêu chọc thường thấy của nàng, đi thẳng vào vấn đề: “Công chúa trùng tu phủ cũ, là vì những tấm thạch kinh chôn dưới lòng đất, đúng không?”

Nghe vậy, Doanh Đông Quân có chút bất ngờ, bật cười: “Chàng vậy mà đã tìm thấy rồi?”

Ngu Thuấn Thần nhìn nàng, thở dài: “Nếu công chúa nói rõ ngay từ đầu, có lẽ ta còn tìm thấy sớm hơn.”

Doanh Đông Quân lại vô tội nói: “Ta cũng đâu biết chúng chôn ở đâu. Trước đó, nơi này vẫn còn nằm trong tay Cố gia, ta không rõ bọn họ có động đến hay chưa.”

Ngu Thuấn Thần cau mày: “Cố gia?”

Doanh Đông Quân mỉm cười: “Là Cố gia của phủ Tĩnh An Hầu đó. Nơi này vốn do phụ hoàng ta giao cho Cố Phượng Khởi, sau đó ta đòi lại.”

Ngu Thuấn Thần nhớ đến ba hũ Nữ Nhi Hồng dưới giếng, im lặng không nói gì.

“Những tảng đá đó, Ngu lang đã xem qua rồi chứ?” Doanh Đông Quân hỏi.

“Xem qua rồi. Tổng cộng có ba trăm hai mươi sáu tấm. Phần lớn là di tích từ triều đại trước, còn hơn mười tấm có từ thời đại xa xưa hơn.” Giọng Ngu Thuấn Thần không mang theo cảm xúc gì, “Ta nhớ công chúa từng nói, vào thời Thái Tông, lửa Phượng Hoàng đã thiêu rụi hơn ba trăm bia đá của Thái Học viện.”

“Trí nhớ của Ngu lang đúng là tốt thật.” Doanh Đông Quân cười tủm tỉm, “Không sai, ba trăm hai mươi sáu tấm bia mà Ngu lang tìm thấy chính là những tấm bị gọi là lửa Phượng Hoàng thiêu hủy năm đó.”

Ngu Thuấn Thần vốn đã có suy đoán, nhưng khi nghe công chúa xác nhận, hắn vẫn không khỏi kinh ngạc.

“Truyền thuyết về Phượng Hoàng… là thật sao?”

Doanh Đông Quân nhìn hắn cười, “Ngu lang tin truyền thuyết đó à?”

Ngu Thuấn Thần trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu, “Không tin.”

Doanh Đông Quân thở dài: “Không tin là đúng rồi. Làm gì có Phượng Hoàng nào chứ? Chẳng qua chỉ là tổ tiên nhà ta tự dát vàng lên mặt mình thôi. Con chim mà Thái Tổ Hoàng Đế nuôi năm đó, chẳng phải Phượng Hoàng gì cả, mà là một con đại bàng.”

Nghe nàng thẳng thừng vạch trần truyền thuyết của tổ tiên mình, Ngu Thuấn Thần không nhịn được muốn bật cười.

Doanh Đông Quân thấy nụ cười của hắn, cũng bật cười theo, “Vậy Ngu lang có biết lửa Phượng Hoàng thiêu rụi Thái Học viện là chuyện thế nào không?”

Nụ cười trên môi Ngu Thuấn Thần hơi khựng lại, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không phải thiên tai, vậy chỉ có thể là nhân họa.”

Doanh Đông Quân vỗ tay cười: “Ngu lang lại đoán đúng rồi!”

Ngu Thuấn Thần nhìn nàng, “Vì sao?”

Doanh Đông Quân khẽ cười: “Đã lâu lắm rồi ta mới nghe Ngu lang hỏi hai chữ này, bổn cung bỗng dưng có chút hoài niệm.”

Ngu Thuấn Thần khẽ sững lại.

Hắn chợt nhớ đến quãng thời gian còn ở phủ công chúa. Khi ấy, hắn tình cờ phát hiện ra rằng, dù công chúa có vẻ nghịch ngợm, nhưng nàng lại đọc rất nhiều sách, hơn nữa còn có những góc nhìn rất riêng.

Dù khi đó hắn không tán đồng nhiều quan điểm của nàng, bây giờ cũng chưa hoàn toàn chấp nhận, nhưng lại rất thích nghe nàng ngồi bên cạnh, dùng giọng điệu lơ đãng mà nói về những điều đó.

Có lúc nghe đến nhập tâm, hắn quên mất mình đang giận nàng, buột miệng hỏi: “Vì sao?”

Mỗi lần như vậy, nàng đều sẽ như vừa trêu chọc hắn thành công, đắc ý mặc cả với hắn.

“Bổn cung nói cho tiểu lang quân biết, vậy tiểu lang quân có chịu đọc thơ cho bổn cung nghe không?”

Doanh Đông Quân vẫy tay trước mặt hắn, kéo hắn ra khỏi hồi ức: “Ngu lang đang nghĩ gì vậy?”

Ngu Thuấn Thần hoàn hồn, cụp mắt đáp: “Không có gì.”

Doanh Đông Quân có chút bất mãn, trách móc: “Ngu lang đang nói chuyện với bổn cung mà tâm trí để đi đâu.”

Ngu Thuấn Thần thầm thở dài trong lòng, nhưng vẫn nhìn công chúa trước mặt, nghiêm túc nói: “Thần không hề lơ đãng. Thần chỉ đang nghĩ về… lời của công chúa.”

Doanh Đông Quân lại cười, “Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”

Ngu Thuấn Thần nhắc nhở: “Thiên tai, nhân họa.”

Doanh Đông Quân tiếp tục kể: “Sau khi Thái Tổ băng hà, Hoàng Hậu của Thái Tổ là Chu Thái hậu tranh quyền với Thái Tông. Khi đó, Yêu An Sùng, người phụ trách Thái Học viện, đã dẫn theo người đến cổng hoàng cung, dâng thư yêu cầu Chu Thái hậu nhường lại quyền hành cho Thái Tông, thậm chí còn liệt kê mười tội trạng của Thái hậu. Chu Thái hậu tức giận g**t ch*t Yêu An Sùng, tưởng rằng sau khi hắn chết, những kẻ phản đối bà sẽ ngoan ngoãn im lặng. Nhưng không ngờ, trong Thái Học viện lại toàn những kẻ cứng đầu.”

Ngu Thuấn Thần lặng lẽ lắng nghe. Những bí ẩn trong cung cấm này dù không có trong sử sách, nhưng hắn cũng từng suy đoán phần nào.

Doanh Đông Quân nói tiếp: “Thế là có người nói với Thái Hậu rằng, sở dĩ Yêu An Sùng cùng những kẻ kia phản đối bà, là vì trong một tấm bia đá do triều trước để lại có lời tiên đoán rằng: ‘Giang sơn họ Doanh cuối cùng sẽ rơi vào tay nữ nhân’.”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 99


“Chu Thái hậu sai người đến Thái Học viện tìm tấm bia đá có khắc lời tiên đoán trong truyền thuyết. Nhưng đáng tiếc, trong ba trăm hai mươi sáu tấm bia đá còn lại ở Thái Học viện, không hề có tấm nào mà Thái Hậu muốn tìm. Khi đó, thái giám Trương Thuận kẻ được cử đi lại xảy ra tranh cãi với các học sĩ trong Thái Học viện. Hắn mang lòng oán hận, trở về cung liền gièm pha với Thái Hậu rằng tấm bia đá đã bị giấu đi, bọn học sĩ đang âm mưu lật đổ bà, không để bà can dự vào triều chính. Không lâu sau đó, sự kiện lửa Phượng Hoàng Hỏa rụi Thái Học viện đã xảy ra.”

“Vậy chuyện này là do Chu Thái hậu gây ra?” Ngu Thuấn Thần hỏi.

Doanh Đông Quân nhìn hắn một lúc, rồi lại cười, nhưng không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Ngu lang vào triều làm quan đã mười năm, hẳn cũng hiểu những chuyện liên quan đến cung đình tiền triều, thật giả lẫn lộn, sao có thể nói rõ ràng được?”

Ngu Thuấn Thần suy nghĩ một chút, gật đầu, “Công chúa nói rất đúng.”

Hắn không hỏi thêm nữa.

Doanh Đông Quân nói: “Thay vì truy xét ai là người phóng hỏa, chi bằng Ngu lang nghĩ xem những tấm bia đá này nên xử lý thế nào?”

Ngu Thuấn Thần đáp: “Đã được tìm thấy trong phủ công chúa, vậy đương nhiên thuộc về công chúa. Công chúa muốn xử lý thế nào, tất nhiên có thể tùy ý quyết định.”

Doanh Đông Quân có chút bất ngờ, bật cười: “Ta cứ tưởng Ngu lang sẽ nói rằng, những bia đá này thuộc về sĩ tử thiên hạ, nên trả về chốn cũ.”

Ngu Thuấn Thần biết, công chúa để lộ những bia đá này ra, chắc chắn là có dụng ý. Nghe nàng nói vậy, hắn liền đùa rằng: “Trả về chốn cũ cũng tốt. Nhưng trong Thái Học viện, sau này Thái Tông Hoàng Đế đã cho dựng bốn mươi sáu tấm bia mới. Vậy chi bằng đặt những bia đá này vào Vạn Niên thư viện? Ta nhớ Tôn viện trượng của Vạn Niên thư viện khi giảng dạy thường tiếc nuối vì không được tận mắt thấy ba trăm tấm bia đá của tiền triều, cho rằng đó là điều đáng tiếc đối với giới đọc sách ngày nay.”

Doanh Đông Quân vỗ tay cười: “Ngu lang và bổn cung thật đúng là tâm ý tương thông, lại nghĩ giống bổn cung đến vậy! Vậy Ngu lang có thể thay bổn cung đến Vạn Niên thư viện gặp Tôn viện trưởng không? Bổn cung sợ rằng khó mà vào được cửa thư viện.”

Ngu Thuấn Thần gật đầu, “Được, ta đi ngay.”

Vừa nói xong, hắn đứng dậy, nhưng lại bị Doanh Đông Quân kéo tay áo giữ lại.

Ngu Thuấn Thần quay đầu nhìn vạt áo của mình, “Công chúa còn điều gì muốn dặn dò thần?”

Doanh Đông Quân thả tay ra, nhìn hắn cười híp mắt: “Dù có đi cũng không cần vội vã. Ngu lang hôm nay vội vã đến đây, chắc còn chưa kịp dùng bữa? Bổn cung đã sai người chuẩn bị cơm, dùng xong rồi đi cũng không muộn.”

Có lẽ công chúa đã sắp xếp từ trước, vì vừa dứt lời, Tiểu Cát Tường dẫn theo mấy nha hoàn mang thức ăn vào, bày biện trên bàn.

Lòng Ngu Thuấn Thần khẽ ấm lên. Hôm qua hắn bận rộn đến mức không kịp ăn tối, sáng nay cũng chưa dùng bữa, đến mức chính hắn còn quên mất chuyện phải ăn.

Công chúa vẫn luôn như vậy. Nhiều lúc nàng tùy hứng, lạnh lùng, nhưng đôi khi lại lộ ra sự quan tâm ấm áp.

“Được.” Dù là mặt nào của nàng, Ngu Thuấn Thần cũng không thể chối từ.

Bữa ăn được dọn xong, công chúa cùng Ngu Thuấn Thần ngồi vào bàn.

Doanh Đông Quân tự tay múc một bát cháo, đặt trước mặt hắn, mỉm cười nói: “Ngu lang ăn chút cháo cho ấm bụng. Sau này nhớ kỹ, dù có chuyện gì cũng đừng quên ăn cơm. Đây là lời mẫu hậu ta dặn dò ta, vì thế ta chưa từng lơ là một ngày ba bữa.”

Lần đầu tiên nghe có người dùng từ “lơ là” để nói về chuyện ăn uống, Ngu Thuấn Thần không nhịn được mà bật cười.

Tiểu Cát Tường thấy công chúa tự tay múc cháo cho Ngu Thuấn Thần, mà hắn lại thản nhiên nhận lấy, không khỏi trừng mắt lườm hắn một cái.

Ngu Thuấn Thần không hề tỏ vẻ bối rối, bởi đây không phải lần đầu tiên hắn cùng công chúa ăn chung bàn, công chúa cũng từng gắp thức ăn cho hắn.

Trước khi hắn đến Doanh Đông Quân đã dùng bữa rồi, nên chỉ nhấc đũa mang tính tượng trưng, ánh mắt lại luôn dõi theo hắn dùng bữa.

Hoa Miên bưng một bát canh ngọt từ bên ngoài bước vào, ánh mắt dừng lại trên người Ngu Thuấn Thần một lát, rồi cúi đầu đặt bát canh xuống.

Doanh Đông Quân thấy Ngu Thuấn Thần đã buông đũa, liền đẩy bát canh đến trước mặt hắn: “Ngu lang mau nếm thử bát canh bạch ngọc viên này đi.”

Ngu Thuấn Thần nhìn nàng một cái, rồi làm theo ý nàng, nếm thử một thìa.

Lúc này, ánh mắt Doanh Đông Quân lướt qua Hoa Miên, sắc mặt không vui: “Ở đây không cần ngươi hầu hạ, lui xuống đi.”

Hoa Miên vội vàng cúi đầu, nhanh chóng lui ra ngoài.

Ngu Thuấn Thần nhìn theo bóng lưng nàng, vẻ mặt có chút trầm tư, rồi đặt thìa xuống: “Người của Thái hoàng thái hậu?”

“Đúng vậy. Ngu lang từng gặp qua?”

“Chưa từng. Chỉ là nhìn cách hành xử của nàng ta, có vẻ xuất thân từ trong cung.” Ngu Thuấn Thần suy nghĩ một lát, rồi nhắc nhở: “Nàng ta biết võ.”

Doanh Đông Quân hơi nhướng mày, có phần bất ngờ: “Ồ? Chuyện này ta lại không biết.”

“Lúc nãy khi nàng ta cúi xuống đặt đồ, tư thế đứng không giống người bình thường, đó là một tư thế có thể tấn công bất cứ lúc nào. Khi công chúa nói chuyện, nàng ta hơi nghiêng đầu, nhưng tai lại động trước mắt, có lẽ đã từng sống lâu trong chốn tối tăm, nên thính giác đặc biệt nhạy bén.”

Doanh Đông Quân hứng thú hỏi: “Vậy Ngu lang nghĩ nàng ta là người thế nào?”

Ngu Thuấn Thần suy nghĩ một chút: “Thần không biết nàng ta là ai, nhưng vài năm trước, thần từng bắt một sát thủ của Bái Nguyệt giáo, người đó cũng có thính giác nhạy hơn thị giác rất nhiều.”

“Bái Nguyệt giáo?” Doanh Đông Quân bật cười, “Chuyện này thú vị đấy.”

Ngu Thuấn Thần nhíu mày: “Công chúa, đây không phải chuyện thú vị gì đâu. Bái Nguyệt giáo hành sự cực đoan, từng nhiều lần ám sát triều thần và hoàng thất, hơn nữa còn không ít lần thành công.”

Doanh Đông Quân mỉm cười nhìn hắn: “Ngu lang yên tâm, bổn cung quý mạng lắm, sẽ cẩn thận đề phòng. Đa tạ Ngu lang đã nhắc nhở.”

Thấy nàng thực sự nghiêm túc tiếp thu, Ngu Thuấn Thần mới yên tâm.

“Giờ cũng không còn sớm, thần xin cáo lui trước.” Ngu Thuấn Thần nói, “Công chúa có điều gì muốn thần chuyển lời đến Tôn viện trưởng của Vạn Niên thư viện không?”

“Những bia đá này thuộc về sĩ tử thiên hạ, bổn cung nguyện tặng chúng cho Vạn Niên thư viện. Nhưng ta hy vọng thư viện có thể chọn một ngày lành, mời toàn bộ học sĩ trong kinh thành đến để cùng thảo luận về kinh điển.” Doanh Đông Quân giơ tay bấm đốt ngón tay, sau đó nghiêm túc nói: “Bổn cung tính toán một chút, ngày mai chính là một ngày đại cát!”

“Ngày mai là Trung Thu?” Ngu Thuấn Thần khẽ cong môi, cũng nghiêm túc gật đầu: “Công chúa quả nhiên thần cơ diệu toán, ngày mai đích thực là một ngày tốt, hẳn là Tôn viện trưởng sẽ đồng ý.”

Doanh Đông Quân cười: “Ngoài ra, hãy nói với viện trưởng rằng, nếu lão nhân gia thấy những tấm bia đá mà Thừa Bình dâng lên đáng giá, thì hãy tặng bổn cung một vò rượu thanh mai do phu nhân ông ấy tự tay ủ. Khi còn nhỏ, ta từng thấy phụ hoàng và mẫu hậu uống loại rượu này, khi đó đã rất muốn biết mùi vị ra sao. Nhưng đáng tiếc khi ấy còn quá nhỏ, không có duyên được thưởng thức, nên vẫn luôn nhớ mãi không quên.”

Ngu Thuấn Thần gật đầu: “Được.”

Hắn hành lễ, sau đó rời đi.

Tiểu Cát Tường ngập ngừng: Ngày mai chẳng phải là ngày Thái hoàng thái hậu mở tiệc thưởng trăng, còn Thái Hậu tổ chức hội Nguyệt Tịch sao?

Doanh Đông Quân tinh ranh chớp mắt: “Đúng vậy! Nhưng hiện tại, ba trăm hai mươi sáu tấm bia đá trong truyền thuyết, vốn được cho là đã bị lửa Phượng Hoàng thiêu rụi, lại bất ngờ tái xuất nhân gian. Bổn cung nghĩ rằng, bất cứ ai là một người đọc sách chân chính, đều sẽ không thể từ chối lời mời của Tôn viện trưởng, phải không?”

***
 
Back
Top Bottom