Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam

Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 40


“Người liên quan đến vụ án, Hạ Điệp Vận, tại sao lên công đường lại không quỳ?” Đỗ ngự sử thấy người này vừa vào đã đưa mắt đưa mày với công chúa, lại còn không quỳ bái bọn họ, liền tỏ vẻ bất mãn.

Hạ Điệp Vận nhìn về phía mấy vị đại nhân trong đường, chắp tay thi lễ, thái độ khiêm nhường nhưng không hèn mọn: “Tiểu sinh tài hèn học kém, từng đỗ Tiến sĩ vào năm Vĩnh Hòa thứ mười tám.”

Lời này vừa thốt ra, bách tính vây xem lập tức xôn xao. Trong mắt dân chúng, người có thể thi đỗ Tiến sĩ đều là Văn Khúc Tinh giáng thế, là quan lão gia tương lai, hoàn toàn khác biệt với người thường.

Đỗ ngự sử và Đại Lý tự khanh cũng khá bất ngờ, không nhịn được mà nhìn Hạ Điệp Vận vài lần. Họ không ngờ nam tử trẻ tuổi này, dung mạo còn đẹp hơn cả nữ tử, lại là một vị Tiến sĩ. Trước đó, bọn họ còn đoán hắn có thể chỉ là một con hát hay loại người tương tự.

Theo luật pháp Đại Thánh triều, người đọc sách có công danh có thể diện kiến quan viên mà không cần quỳ.

“Hiện ngươi có đảm nhiệm chức quan nào không?” Đại Lý tự khanh hỏi.

“Không.” Hạ Điệp Vận mỉm cười đáp, “Năm đó sau khi tiểu sinh vượt qua kỳ tuyển chọn của Lại Bộ thì lâm bệnh nặng, những năm qua vẫn ở nhà tĩnh dưỡng, gần đây thân thể mới bình phục.”

Đại Lý tự khanh khựng lại một chút, cảm thán: “Đáng tiếc thật.”

Hoa ma ma liếc nhìn Hạ Điệp Vận một cái, trong lòng đã hiểu trước đó công chúa là vì người này mà cầu một chức quan.

Đỗ ngự sử chẳng hứng thú gì với chuyện quá khứ của Hạ Điệp Vận, liền hỏi thẳng: “Ngươi vừa rồi đã thừa nhận, đã nhận điền trang mà công chúa cướp từ tay Hạ gia?”

Hạ Điệp Vận dường như suy nghĩ về câu hỏi này của Đỗ ngự sử, sau đó lắc đầu: “Tiểu sinh vừa rồi chưa từng nói như vậy.”

Đỗ ngự sử lập tức nhíu mày, định nhắc nhở hắn công đường không phải nơi để thay đổi lời khai tùy tiện.

Hạ Điệp Vận lại tiếp tục nói: “Tiểu sinh chỉ thừa nhận đã nhận điền trang mà công chúa tặng, nhưng điền trang đó không phải do công chúa cướp từ Hạ gia.”

Đỗ ngự sử cảm thấy hắn đang ngụy biện, lạnh giọng hừ một tiếng: “Nói bậy! Ta thấy ngươi…”

Nhưng Hạ Điệp Vận không để ý đến Đỗ ngự sử, mà lấy ra từ trong tay áo một xấp giấy còn vương mực, đưa cho thư lại bên cạnh: “Tiểu sinh hôm nay cũng đến để kiện cáo, đây là cáo trạng, xin trình lên đại nhân.”

Đại Lý tự khanh có chút ngạc nhiên, nhận lấy đơn cáo trạng từ tay thư lại nhưng chưa vội mở ra, mà nghiêm túc nói: “Hôm nay đang xét xử vụ công chúa cưỡng đoạt điền trang của dân, nếu ngươi muốn kiện cáo, phải đợi vụ án này kết thúc rồi mới xử lý riêng.”

Hạ Điệp Vận chắp tay nói: “Vụ án của tiểu sinh cũng có liên quan đến vụ tranh đoạt điền trang này, khẩn cầu đại nhân hợp án xử lý.”

“Ồ?” Đại Lý tự khanh tò mò mở đơn cáo trạng ra xem, nhưng càng xem, sắc mặt hắn càng trở nên nghiêm trọng, đôi mày cũng dần nhíu chặt.

Người đang quỳ dưới đất là Hạ Đa Thọ cũng ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn Hạ Điệp Vận, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Những người có mặt dần nhận ra vụ án này e rằng không đơn giản, tất cả đều tò mò nhìn về phía cáo trạng trong tay Đại Lý tự khanh.

“Trên đó viết gì?” Đỗ ngự sử khó chịu hỏi.

Đại Lý tự khanh nhanh chóng đọc hết cáo trạng, sau đó lập tức đứng dậy, bước đến bên cạnh Ngu Thuấn Thần, hai tay dâng lên.

“Đại nhân cũng xem qua đi.”

Ngu Thuấn Thần nhận lấy cáo trạng, còn Đỗ ngự sử bị phớt lờ thì sắc mặt càng thêm khó coi.

May mắn là lúc này, Hạ Điệp Vận cất giọng ôn hòa, trong trẻo nói: “Cáo trạng tiểu sinh chỉ viết một bản, không tiện để các đại nhân truyền tay xem, vậy để tiểu sinh thuật lại một lượt. Tiểu sinh Hạ Điệp Vận, khởi kiện phụ tử Hạ Đại Trung và Hạ Đa Thọ đã mưu tài hại mệnh vào hai mươi năm trước, sát hại phụ thân tiểu sinh là Hạ Tòng Thiện, bức tử mẫu thân tiểu sinh là Âu Dương Phù, rồi cưỡng chiếm điền trang của Âu Dương gia.”

Lời vừa dứt, Hạ Đa Thọ lập tức ngã ngửa xuống đất, nhìn Hạ Điệp Vận như thể thấy ma.

“Ngươi… ngươi là Hạ Mẫu Đơn? Ngươi chẳng phải nữ tử sao? Không đúng, ngươi chẳng phải đã chết rồi ư?”

Hạ Điệp Vận từ trên cao lạnh nhạt nhìn xuống Hạ Đa Thọ, kẻ từng là ác quỷ trong mắt hắn, giờ đây chẳng khác nào một con ruồi bẩn thỉu đến mức giẫm chết cũng thấy ghê chân.

Hắn quay đầu không buồn nhìn Hạ Đa Thọ thêm lần nào, mà hướng về phía Ngu Thuấn Thần và Đại Lý tự khanh: “Tiểu sinh khi nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, mẫu thân lo không nuôi nổi nên mới ăn vận như nữ nhi, lấy nhũ danh là Mẫu Đơn. Khi ấy, phụ tử Hạ gia đến nương nhờ chỉ thoáng gặp tiểu sinh vài lần từ xa, nhận nhầm là nữ nhi. Sau khi sát hại phụ mẫu tiểu sinh, bọn họ đã nhấn chìm tiểu sinh xuống hồ. May thay, phu nhân của Hạ Đa Thọ là Trần thị tâm địa lương thiện, lén vớt tiểu sinh lên, giấu trong nhà kho. Đợi khi tiểu sinh hồi phục, bà ấy liền thả đi. Vì vậy, cho đến tận bây giờ, Hạ Đa Thọ vẫn tưởng nữ nhi Âu Dương gia đã bị giết, mà Âu Dương gia cũng tuyệt hậu từ đó.”

Diễn biến bất ngờ này khiến dân chúng ngoài công đường bàng hoàng, nhất thời không theo kịp, thế nên bầu không khí bỗng nhiên lặng đi, ai nấy đều chờ xem hồi sau.

“Ngươi họ Hạ, vậy vì sao điền trang lại thuộc về Âu Dương gia?” Đại Lý tự khanh hỏi.

Hạ Điệp Vận đáp: “Phụ thân tiểu sinh, Hạ Tòng Thiện, là ở rể. Ngoại tổ phụ thấy người hiền lành trung hậu, nên coi như con ruột. Một năm trước khi mất, ngoại tổ đã bỏ hết gia sản ra mua điền trang cho phụ mẫu tiểu sinh. Vì phụ thân là người trực tiếp quản lý mọi việc, sợ người khác coi thường thân phận ở rể mà khinh thị, nên ngoại tổ mới để mọi người gọi điền trang đó là Hạ gia trang. Người và phụ thân đã giao ước rằng, hài tử đầu tiên của mẫu thân sẽ mang họ Hạ, còn đứa thứ hai sẽ theo họ Âu Dương. Nhưng đáng tiếc, ngoại tổ không thể ngờ rằng, mẫu thân tiểu sinh còn chưa kịp sinh hài tử thứ hai thì đã bị hại.”

Mọi người lập tức ồ lên.

“Đang mang thai mà đã bị giết hại, vậy chẳng phải một xác hai mạng sao!”

So với sự chấn động và phẫn nộ của bách tính, người trong cuộc là Hạ Điệp Vận lại vô cùng bình tĩnh. Hắn vẫn giữ giọng điệu trầm ổn: “Sau khi ngoại tổ mất, hai năm sau, đường thúc ở quê của phụ thân là Hạ Đại Trung dẫn cả nhà đến nương nhờ. Khi đó, mẫu thân tiểu sinh không còn thân thích nào khác trên đời, nên rất ủng hộ phụ thân qua lại với họ hàng quê nhà, còn để phụ tử Hạ gia giúp trông coi việc trong điền trang. Nào ngờ, sau khi nhìn thấy sự giàu có của Âu Dương gia, lòng tham của bọn họ lại nổi lên.”

Hạ Đa Thọ rốt cuộc cũng phản ứng lại, vội vàng kêu oan: “Hắn bịa đặt! Toàn là bịa đặt! Hắn là người của công chúa, chắc chắn đã bàn bạc với công chúa để hãm hại tiểu dân!”

Doanh Đông Quân, người đang chống cằm xem trò vui, bỗng khẽ cười nhạo, hờ hững nói: “Ngươi là cái thá gì? Bổn cung muốn ngươi chết, chẳng lẽ không dễ như b*p ch*t một con kiến? Đáng để bổn cung hao tâm tốn trí bàn bạc với người khác để hãm hại ngươi sao?”

Lời của công chúa nghe có vẻ chẳng ra gì, nhưng tất cả mọi người tại đó đều cảm thấy: rất có lý.
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 41


Hạ Đa Thọ nghẹn lời, chỉ có thể khóc lóc kêu oan.

Nhưng những người trước đó còn cảm thấy hắn đáng thương, lúc này nhìn lại, rồi lại nhìn đến vị Tiến sĩ Hạ Điệp Vận tuấn tú nhã nhặn, bỗng dưng cảm thấy Hạ Đa Thọ mặt mày gian xảo, khí chất hèn hạ, lời nói thì lộn xộn, sơ hở chồng chất.

Hạ Điệp Vận không để ý đến Hạ Đa Thọ, tiếp tục nói: “Chúng lấy danh nghĩa về quê tế tổ để lừa phụ thân ta đi, không bao lâu sau trở lại nói với mẫu thân ta rằng phụ thân bị sơn tặc bắt cóc, muốn chuộc người thì phải bỏ ra một khoản tiền lớn. Mẫu thân ta khi ấy đang mang thai, yếu ớt vô cùng, chỉ còn biết đặt toàn bộ hy vọng cứu người lên đám thân thích này. Bà đã giao hết số bạc có thể xoay sở được trong nhà cho phụ tử họ Hạ, tổng cộng khoảng năm vạn lượng bạc.”

“Ôi!” Đám đông kinh hô.

Ở kinh thành, một đấu gạo chỉ đáng giá ba văn tiền, vậy nên với dân thường mà nói, năm vạn lượng bạc là một con số khổng lồ.

“Nhưng chẳng bao lâu sau, phụ tử họ Hạ lại quay về nói rằng sơn tặc chê số bạc quá ít, không chịu thả người.”

Nghe đến đây, có người nhịn không được mà buông lời mắng chửi.

Hạ Điệp Vận ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Mẫu thân ta vốn hiền lành chất phác, chưa từng nghĩ rằng thân thích của phụ thân lại lừa gạt mình. Khi nghe tin bạc vẫn chưa đủ, bà định bán đi điền trang. Phụ thân Hạ gia nhân cơ hội đó lừa mẫu thân ký vào khế ước, biến điền trang của nhà Âu Dương thành sản nghiệp của Hạ gia.”

“Phi! Lòng lang dạ sói!” Có kẻ tức giận đến mức nhổ toẹt xuống đất.

“Mẫu thân ta ngày ngày mong đợi phụ thân trở về, nhưng nào hay, chỉ ngay ngày thứ hai sau khi theo phụ tử Hạ gia rời đi, phụ thân ta đã bị chúng sát hại, mãi mãi không thể trở về nữa.” Hạ Điệp Vận nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới mở ra, tiếp tục nói, “Hạ Đại Trung muốn giết cả mẫu thân ta để diệt trừ hậu hoạn. Còn Hạ Đa Thọ, ác quỷ khoác da người này lại nảy sinh tà niệm với mẫu thân ta.”

“Trời ạ! Đúng là cầm thú!” Đám đông vừa mắng chửi Hạ Đa Thọ, vừa không nhịn được mà nhìn Hạ Điệp Vận, trong lòng thầm nghĩ, Tiến sĩ lang đã tuấn tú như vậy, năm đó mẫu thân y ắt hẳn là một mỹ nhân khuynh thành.

“Hạ Đa Thọ nhân lúc say rượu xông vào phòng mẫu thân ta, nói với người rằng phụ thân ta không thể quay về nữa, ép mẫu thân phải tái giá với hắn. Đến lúc ấy, mẫu thân ta mới hiểu được, trước kia vì lòng tốt mà thu nhận về nhà rốt cuộc là loại súc sinh gì. Cuối cùng, mẫu thân ta không muốn chịu nhục, đã đập đầu vào cột tự vẫn. Ngay trong đêm đó Hạ Đa Thọ ném thi thể mẫu thân ta xuống ao sen, sau đó lại ném cả ta xuống nước. Đến ngày hôm sau, hắn lại tuyên bố ra bên ngoài rằng mẫu thân ta nghe tin dữ về phụ thân, nên đã mang theo con nhỏ gieo mình xuống nước tự vẫn.”

Cuối cùng, Hạ Điệp Vận cũng kể xong câu chuyện năm xưa. Trong suốt quá trình thuật lại, giọng điệu của hắn luôn bình thản, như thể đang kể về chuyện của một người khác.

Nhưng Doanh Đông Quân hiểu rõ, chỉ khi giữ vẻ ngoài bình tĩnh, Hạ Điệp Vận mới có thể tạm thời thoát khỏi những ký ức đau thương.

“Hạ Đa Thọ, ngươi còn gì để nói?” Đại Lý tự khanh nghiêm giọng chất vấn.

“Nói bậy! Hắn nói bậy!” Hạ Đa Thọ tức giận đến mức gào lên, “Đại nhân minh xét! Tiểu dân bị hắn vu oan đó!”

Đô ngự sử mở miệng: “Hai mươi năm trước, ngươi chỉ là một đứa trẻ mới vài tuổi, vậy ngươi làm sao biết được tất cả những chuyện này? Chẳng lẽ ngươi tận mắt nhìn thấy phụ tử họ Hạ giết phụ thân ngươi, ép chết mẫu thân ngươi?”

Mắt Hạ Đa Thọ sáng rực lên, vội vàng nói: “Đại nhân anh minh! Hắn sao có thể tận mắt thấy những chuyện đó được! Hắn toàn bịa đặt mà thôi!”

Hạ Điệp Vận đáp: “Đúng là ta không tận mắt thấy phụ tử họ Hạ giết hại phụ thân ta. Đêm Hạ Đa Thọ ép chết mẫu thân ta, ta ngủ ngay phòng bên cạnh, bị tiếng động làm giật mình tỉnh dậy, thứ ta nhìn thấy chỉ là cảnh mẫu thân ngã trong vũng máu.”

Đô ngự sử hừ lạnh một tiếng: “Vậy tức là những gì ngươi nói đều chỉ là suy đoán? Luật pháp Đại Thánh triều ta không hề có chuyện kết tội người khác chỉ dựa vào suy đoán. Tằng đại nhân, ngài thấy có đúng không?”

Đại Lý tự khanh tuy không hài lòng khi Đô ngự sử giành quyền chủ trì, nhưng lời hắn nói quả thực không sai.

Hạ Đa Thọ thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt dần dần khôi phục lại chút huyết sắc.

Nhưng Hạ Điệp Vận lại cất giọng: “Ta không tận mắt chứng kiến, nhưng ta có nhân chứng.”

Đại Lý tự khanh ngồi thẳng người dậy: “Ồ? Nhân chứng đâu?”

Hạ Điệp Vận quay đầu nhìn về phía đám đông bên ngoài: “Ngươi có thể vào rồi.”

Thật sự có nhân chứng! Mọi người trong sảnh đường đều hướng ánh mắt về phía cửa, theo tầm nhìn của Hạ Điệp Vận.

Một lát sau, từ trong đám đông bước ra một người mặc áo đen, đầu mặt bịt kín bằng một tấm vải đen, chỉ lộ ra một đôi mắt, không rõ là nam hay nữ.

Nhìn thấy người này ăn vận kỳ lạ như vậy, đám đông vội vàng né tránh, nhường ra một lối đi.

Người áo đen chậm rãi tiến đến trước đại đường, mấy tên nha dịch gác cửa quan sát kỹ lưỡng một hồi lâu mới chịu cho đi vào.

“Ngươi là ai? Báo danh tính.” Đại Lý tự khanh đánh giá kẻ vừa đến, cau mày hỏi.

Người áo đen vừa vào đến nơi đã quỳ xuống trước công đường. Đôi mắt già nua, mờ đục lộ ra dưới lớp vải, trông như của một lão nhân.

“Ta…” Người áo đen cất giọng. Nhưng điều khiến tất cả kinh ngạc là giọng nói ấy vẫn còn khá trẻ, hơn nữa còn là giọng của nữ nhân, “Ta là Trần A Hoa.”

Bên cạnh, Hạ Đa Thọ bỗng nhiên trợn trừng mắt, khuôn mặt vốn vừa hồi phục huyết sắc lập tức tái nhợt không còn giọt máu.
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 42


“Trần A Hoa?” Cái tên vừa được nhắc đến khiến mọi người trong đại đường đều ngơ ngác.

“Trần A Hoa, lúc nãy ngươi ở ngoài có nghe thấy những gì Hạ Điệp Vận nói không?” Đại Lý tự khanh hỏi.

“Nghe… nghe thấy rồi.” Lần đầu tiên đối diện với quan phủ lại bị nhiều người chăm chú nhìn như vậy, Trần A Hoa không khỏi có chút bối rối, liếc mắt nhìn Hạ Điệp Vận.

Hạ Điệp Vận gật đầu với nàng, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, ngươi chỉ cần nói ra những gì ngươi biết.”

Trần A Hoa dường như rất tin tưởng Hạ Điệp Vận, nghe xong lời ấy, nàng liền nhìn về phía Đại Lý tự khanh, nói: “Những gì Hạ thiếu gia vừa nói đều là sự thật. Mọi chuyện đều là do ta kể cho ngài ấy biết.”

“Ngươi từ đâu mà biết những chuyện này?” Đô ngự sử chất vấn.

“Ta nghe được từ cuộc trò chuyện giữa công công và phu quân ta, còn có một số là do phu quân ta nói lúc say rượu.”

“Công công và phu quân của ngươi là ai?” Đô ngự sử bắt đầu thấy phiền vì cảm giác như đang bị kéo vào một vòng luẩn quẩn.

“Công công ta là Hạ Đại Trung, còn phu quân ta…” Trần A Hoa quay đầu nhìn Hạ Đa Thọ, chậm rãi giơ tay chỉ vào hắn, giọng điệu trống rỗng: “Là hắn, Hạ Đa Thọ.”

“Ôi chao!” Đám đông hô lên kinh ngạc. Không ngờ thê tử mà Hạ Đa Thọ từng nhắc đến, người mà hắn nói là đã tự bán mình để cứu hắn, nay lại xuất hiện.

Mọi người nhìn lại Hạ Đa Thọ, thấy hắn trợn trừng mắt, như thể vừa gặp quỷ.

“Không… không thể nào! Ta nghe nói A Hoa đã chết rồi! Ngươi không thể là nàng! Nhất định ngươi là kẻ giả mạo! Đúng, ngươi là kẻ giả mạo! Nếu không phải, sao ngươi không dám lộ mặt?”

Trần A Hoa nghe vậy chậm rãi tháo tấm khăn đen trên mặt xuống, từng lớp, từng lớp… Cuối cùng, khuôn mặt đầy những vết sẹo dữ tợn lộ ra, trông chẳng khác gì ác quỷ.

Những tiếng hít khí lạnh vang lên khắp nơi, Đô ngự sử thậm chí còn giật mình nghiêng người ra sau, vội vã quay đầu đi chỗ khác.

Trần A Hoa vẫn nhìn chằm chằm Hạ Đa Thọ, giọng nói vô cảm: “Năm đó, ngươi bán nữ nhi Phượng Tiên Nhi của ta trước, nói là nhà nghèo đến mức không có cái ăn, bán nó cho một gia đình tốt để làm con nuôi còn có đường sống. Dù ta không đành lòng nhưng vẫn cố chấp nhận, nghĩ rằng chỉ cần con bé có nơi nương tựa, không phải chịu khổ là được.

Không bao lâu sau, ngươi lại dẫn mối lái đến nhà, bán luôn ta, nói là để ta đến nhà người ta làm nha hoàn. Nhưng đến nơi, ta mới biết, ngươi đã bán ta vào chốn ô uế ấy, chỉ vì bán vào đó có thể thêm được một lượng để ngươi cầm đi đánh bạc!”

Đám đông lại một lần nữa xôn xao, bùng lên những tiếng phẫn nộ.

“Khi ta xuất giá, mẫu thân ta nói ‘Gả gà theo gà, gả chó theo chó.’ Sau khi vào nhà chồng, bà bà cũng nói ‘Xuất giá tòng phu.’ Ngươi bán ta, ta không oán trách, coi như lấy tiền bán thân cắt đứt đoạn tình phu thê này. Ta dùng trâm đồng rạch nát mặt mình, mụ mụ kỹ viện sợ bộ dạng ta dọa khách nên đánh ta một trận rồi bắt đi làm việc nặng. Ta cũng cam lòng, chỉ cần có cái ăn, có quần áo mặc là đủ. Chỉ là ta vẫn luôn nhớ Phượng Tiên Nhi của ta, không biết phụ mẫu nuôi của con bé có yêu thương nó không.

Thế nhưng có một ngày, khi ta mang quần áo giặt sạch đến cho một cô nương trong lầu, nàng ấy lén nói với ta: Không lâu trước, có một đứa bé tên là Phượng Tiên Nhi bị chính phụ thân của mình bán vào kỹ viện.”

Đôi mắt Trần A Hoa rất to, rất đen, nhưng lại trống rỗng không có chút ánh sáng nào.

Nàng nhìn Hạ Đa Thọ chằm chằm, từng chữ từng chữ cất lên: “Đứa bé đó cũng vừa tròn sáu tuổi, khóe miệng bên phải cũng có một nốt ruồi. Phụ thân của nó, kẻ lòng lang dạ sói đó, cũng họ Hạ.

Chỉ tiếc, Phượng Tiên Nhi bị bán vào kỹ viện không may mắn như nữ nhi của ta. Nó không được nhà tốt nào nhận nuôi. Chỉ ba ngày sau khi bị bán vào, nó đã rơi từ tầng ba xuống, đầu đập vào đá, máu chảy lênh láng… chết rồi.”

Những tiếng thở dài vang lên trong đám đông, có vài phụ nhân ôm con mình, âm thầm lau nước mắt.

Hạ Đa Thọ bị ánh mắt Trần A Hoa nhìn đến phát sợ, vô thức lùi lại mấy bước, nhưng vẫn cố cứng miệng: “Ngươi nói bậy! Ngươi không phải A Hoa! Ngươi là kẻ giả mạo!”

“Trần thị, ngươi có bằng chứng gì chứng minh thân phận mình không?” Đại Lý tự khanh hỏi.

Trần A Hoa cúi đầu, lấy từ trong vạt áo ra một tờ giấy, đưa cho nha dịch: “Khi ta rời khỏi nhà họ Hạ, ta chẳng mang theo gì. Đây là khế bán thân của ta, trên đó có dấu vân tay của Hạ Đa Thọ. Ở kỹ viện Vạn Hoa còn có mấy bà tử có thể làm chứng.”

Đại Lý tự khanh xem xét tờ khế ước: “Khế bán thân tại sao lại nằm trong tay ngươi?”

Trần A Hoa đáp: “Ta từng cứu một cô nương trong lầu, nàng ấy giúp ta chuộc thân.”

Đại Lý tự khanh gật đầu. Những kẻ làm việc nặng như Trần A Hoa không có giá chuộc thân cao, mụ mụ kỹ viện cũng chẳng buồn giữ lại.

“Hạ Đa Thọ, ngươi còn gì để nói?” Đại Lý tự khanh nghiêm giọng quát.

Hạ Đa Thọ biết không thể che giấu chuyện bán vợ con nữa, bèn khóc lóc kể lể: “Đúng, ta đã bán thê nhi! Nhưng đó là vì nhà ta nghèo đói không có cái ăn! Khi ấy đệ đệ ta lại bệnh nặng, nếu không bán họ, cả nhà ta đều chết đói! Con ả này này oán hận ta nên mới thông đồng với kẻ khác vu oan hãm hại ta!”

“Phi! Súc sinh!” Có người mắng to.

Trần A Hoa bỗng lên tiếng: “Đệ đệ ngươi, Hạ nhị lang, không phải bệnh nặng. Hắn bị đánh vì dám trêu ghẹo tiểu thiếp của nghĩa phụ các ngươi.”

Nghe vậy, sắc mặt Hạ Đa Thọ lập tức đại biến, lập tức nhào tới chỗ Trần A Hoa, quát lớn:
“Con đàn bà thối tha, ngươi nói linh tinh cái gì!”

Đáng tiếc, nha dịch đã nhanh tay khống chế hắn.

Trần A Hoa vẫn đứng yên, thản nhiên nói tiếp: “Khi đó, Nhị Lang mới mười bảy tuổi. Ngươi và phụ thân ngươi lấy tiền của Âu Dương gia, dẫn hắn đi ăn chơi, làm hư hắn.”

Thừa Bình công chúa nhìn sang Hạ Điệp Vận, thành thật đề nghị: “Xem ra Hạ gia đúng là phong thủy không tốt, toàn sinh ra cặn bã. Ngươi có muốn đổi sang họ khác không? Bản cung thấy họ Âu Dương nghe hay hơn đấy.”

Hạ Điệp Vận mỉm cười, gật đầu hòa nhã: “Công chúa nói phải.”

Thừa Bình công chúa cười tươi, rồi quay sang hỏi Trần A Hoa: “Đúng rồi, vị nghĩa phụ kia họ gì? Chẳng lẽ cũng họ Hạ?”

Hạ Đa Thọ bỗng quay ngoắt đầu, trợn trừng mắt nhìn Trần A Hoa, ánh mắt tràn đầy đe dọa, nhưng sâu trong đó còn có một tia sợ hãi khó nhận ra.
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 43


Trần A Hoa suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, “Ta không biết hắn họ gì.”

Hạ Đa Thọ lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngã phịch xuống đất, giọng nói vừa yếu ớt vừa nhẹ nhõm, “Con mụ thối tha kia bớt nói bậy đi! Lão tử làm gì có nghĩa phụ chứ!”

Trần A Hoa tiếp tục nói: “Khi công công còn sống, bọn họ đã lén lút qua lại với vị nghĩa phụ đó. Số bạc lấy được từ Âu Dương gia, Hạ gia chỉ giữ lại một phần nhỏ, phần lớn còn lại đều dâng lên vị nghĩa phụ kia. Vì người đó hứa sẽ tiến cử bọn họ vào quan trường.”

Lời này vừa thốt ra, cả sảnh đường lập tức xôn xao.

Hạ Đa Thọ tức giận đến mức quát lớn, “Con mụ thối! Ngậm miệng lại! Mau câm miệng lại cho lão tử!”

Sắc mặt của Đại Lý tự khanh và Đỗ ngự sử đều trở nên nghiêm trọng.

Đỗ ngự sử nghiêm giọng nói: “Trần thị, chuyện liên quan đến quan viên triều đình, không thể ăn nói hàm hồ!”

Trần A Hoa điềm tĩnh đáp: “Từng lời dân phụ nói đều là sự thật, không có nửa câu bịa đặt.”

Đỗ ngự sử quay sang Đại Lý tự khanh nói: “Tằng đại nhân, việc cấp bách hôm nay là xét xử vụ án công chúa cưỡng ép mua điền trang. Còn chuyện Hạ gia có hối lộ mua quan hay không, có thể để sau này điều tra riêng!”

Đại Lý tự khanh suy nghĩ một chút, lại quay sang nhìn Ngu Thuấn Thần, muốn nghe ý kiến của hắn.

Ngu Thuấn Thần chưa kịp mở miệng, thì Doanh Đông Quân lại như vừa nhớ ra điều gì, bèn cất lời: “Nếu như Trần thị nói rằng, phụ tử họ Hạ đã dâng phần lớn số bạc lấy được từ Âu Dương gia cho vị nghĩa phụ kia, vậy chẳng phải người đó cũng là kẻ có liên quan đến vụ án sao? Ta nhớ Ngu đại nhân đã nói gì đó nhỉ? Ồ, Ngu đại nhân từng nói rằng, kẻ có liên quan đến vụ án thì phải bị đưa lên công đường thẩm vấn! Ngu đại nhân, ta có nhớ nhầm không?”

Ngu Thuấn Thần đáp lời, “Công chúa nhớ không sai.”

Doanh Đông Quân khẽ cười: “Lời của Ngu đại nhân, đương nhiên ta phải nhớ thật kỹ rồi.”

Ngu Thuấn Thần cụp mắt.

Hàng mi của hắn dày và dài, mỗi khi rũ xuống lại mang theo một loại cảm giác thần thánh khó xâm phạm, nhưng đồng thời cũng có chút câu hồn đoạt phách.

Doanh Đông Quân vô thức nhìn hắn lâu thêm vài lần, còn Đỗ ngự sử thì lại cau mày khó chịu: “Ta thấy công chúa là đang muốn chuyển hướng mũi dùi thì có!”

Doanh Đông Quân liếc Đỗ ngự sử một cái, cảm thấy so với Ngu lang, người này quả thực vừa xấu vừa kém cỏi, khiến nàng chẳng buồn để ý đến hắn.

Hoa mụ mụ nghiêm mặt, thay công chúa lên tiếng: “Đỗ ngự sử cẩn thận lời nói! Mảnh điền trang đó vốn không phải của phụ tử họ Hạ, năm xưa công chúa chỉ là tiện tay làm một việc tốt, trả lại nó cho chủ cũ mà thôi. Tất cả những chuyện này đều là do họ Hạ gây ra, thì có liên quan gì đến công chúa của chúng ta chứ? Sao có thể nói là chuyển hướng mũi dùi?”

Lúc này, đám dân chúng đứng ngoài vây xem mới ngớ người nhận ra, hóa ra năm đó công chúa không phải là ngang ngược cướp đoạt điền trang, mà là thay trời hành đạo? Trời ơi, hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây sao? Công chúa lại có thể làm việc tốt ư?

Đỗ ngự sử mặt lạnh, hừ một tiếng: “Hừ! Nhưng Trần thị đến cả tên của kẻ đó cũng không nói ra được, vậy có khi nào kẻ đó không hề tồn tại?”

Hạ Đa Thọ vội vàng hùa theo: “Đại nhân anh minh! Đại nhân anh minh! Trần thị hoàn toàn là bịa đặt!”

Thế nhưng, Đỗ ngự sử lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ khi được Hạ Đa Thọ tâng bốc. Bởi vì vừa được hắn ta khen một câu, ánh mắt của đám dân chúng nhìn Đỗ ngự sử lập tức giống như đang nhìn một kẻ hôn quan.

Đúng lúc này, Trần thị bỗng nhiên lên tiếng: “Ta không hề bịa đặt. Ta không biết người đó tên gì, nhưng ta biết phủ đệ của hắn ở đâu, cũng biết hắn làm quan ở chỗ nào!”

Lời của Trần thị lại một lần nữa khiến toàn bộ người trong sảnh đường chấn động, sắc mặt của Hạ Đa Thọ lập tức trắng bệch.

Đại Lý tự khanh vội vã nói: “Còn không mau khai hết những gì ngươi biết!”

Hạ Đa Thọ lại muốn lao đến bịt miệng Trần thị, nhưng lần này, đám sai dịch đã có sự chuẩn bị từ trước, vừa thấy hắn động đậy liền lập tức giữ chặt.

Hạ Đa Thọ điên cuồng gào thét với Trần thị: “Câm miệng! Ngươi không muốn sống nữa à! Ngươi không cần mạng, nhưng lão tử còn muốn sống!”

Thừa Bình công chúa ở bên cạnh bật cười, lười nhác nói: “Người này đã hại cả nhà Âu Dương gia mất mạng, đến tận Đại Lý tự rồi mà vẫn không sợ bị chém đầu, thế mà lại sợ Trần thị nói ra danh tính của vị nghĩa phụ đó. Xem ra vị nghĩa phụ này thế lực còn lớn hơn cả Đại Lý tự các ngươi nhỉ, bổn cung cũng rất tò mò không biết đó là vị thần thánh phương nào.”

Lời của công chúa Thừa Bình khiến tim của Đại Lý tự khanh trầm xuống. Cấp bậc càng cao, thì rắc rối càng lớn. Ông ta một lần nữa nhìn về phía Ngu Thuấn Thần. Nhưng Ngu Thuấn Thần ngay cả lông mày cũng chẳng buồn nhấc lên, khiến ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm.

Còn đám dân chúng thì không quan tâm tâm trạng của Đại Lý tự khanh phức tạp ra sao. Ngược lại, sau khi nghe công chúa nói xong, bọn họ càng thêm mong đợi, chỉ ước sao Trần thị nhanh chóng nói ra tên một đại nhân vật nào đó.

Trần thị nói: “Vị ấy có một tòa nhà ba gian tại ngõ Mão Nhĩ, phố Đông Tứ, bên ngoài cửa có một cây đa lớn. Ta đã từng đi theo sau Hạ Đa Thọ một lần khi hắn mang bạc đến đó. Sau này, khi Nhị Lang trêu ghẹo tiểu thiếp của nghĩa phụ và bị đánh gãy chân, công công tức giận đến mức lâm bệnh nặng. Ta từng nghe ông ấy nhắc nhở Hạ Đa Thọ, bảo hắn phải đến xin lỗi nghĩa phụ. Nghĩa phụ kia là một quan lớn trong Lại bộ, chuyên quản việc tuyển chọn quan viên. Nếu đắc tội với hắn, thì số bạc đã hối lộ trước đây chẳng phải sẽ thành công cốc sao?”

“Phố Đông Tứ, ngõ Mão Nhĩ?” Đại Lý tự khanh hơi nghi hoặc, “Bản quan có họ hàng sống ở đó, nhưng ta không nhớ quanh đó có vị đại nhân nào của Lại bộ cả.”

Đỗ ngự sử cũng hừ lạnh: “Bản quan cũng không nhớ trong cái hẻm nhỏ đó có vị đại quan nào của Lại bộ! Có khi nào Trần thị lại bịa đặt không?”

Nhưng lúc này, Ngu Thuấn Thần lại thản nhiên nói: “Bản quan lại nhớ, có một viên ngoại họ Lý của Lại bộ đang sống ở đó.”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 44


Đại Lý tự khanh sững sờ, hỏi lại: “Viên ngoại lang? Đại nhân chắc chắn là viên ngoại lang?”

Không phải ông ta nghi ngờ lời của Ngu Thuấn Thần, mà là vì chức viên ngoại lang của Lại Bộ chỉ là quan lục phẩm, theo ông ta thấy thì không tính là nhân vật lớn.

Ngu Thuấn Thần đáp: “Hơn một tháng trước, bản quan vừa xem qua sổ khảo hạch của Lục Bộ.”

Nghe vậy, Đại Lý tự khanh lập tức im lặng. Ngu đại nhân nổi danh là người có trí nhớ kinh người, đừng nói là chuyện hắn ta xem hơn một tháng trước, ngay cả những hồ sơ vụ án hắn ta từng xem qua nhiều năm trước, cũng không bao giờ quên.

Nhưng khi Đỗ ngự sử nghe thấy nhắc tới họ Lý, trong lòng liền chấn động, vội vàng nói: “Ta thấy rõ ràng là Trần thị đang vu cáo bừa bãi! Lời khai không đủ bằng chứng! Giờ cũng đã muộn, chi bằng tạm dừng thẩm vấn, ngày mai tiếp tục?”

Hoa ma ma nghe thấy một vị viên ngoại lang mang họ Lý, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ. Nghe xong lời của Đỗ ngự sử, bà lạnh giọng nói: “Lời này của Đỗ ngự sử thật khó hiểu! Khó khăn lắm mới có manh mối mới, vậy mà ngài còn chưa điều tra đã vội kết luận Trần thị bịa đặt. Hơn nữa, trời vẫn còn sáng, rõ ràng còn sớm lắm, vậy mà ngài lại vội vàng như thế… Chẳng lẽ là đang che chở cho ai đó?”

“Ngông cuồng!” Đỗ ngự sử tức giận đến mức râu cũng run lên.

Hoa ma ma cười nhạt: “Nếu không phải, vậy thì tiếp tục thẩm vấn đi. Thái hoàng thái hậu trong cung còn đang chờ kết quả.”

Đỗ ngự sử và Hoa ma ma đang tranh luận gay gắt, thì trong đám đông bỗng có người kinh ngạc thốt lên, quay sang nói với những người xung quanh: “Nhà ta ở ngay trong ngõ Mao Nhĩ, lời Trần nương tử nói chẳng lẽ là chỉ đại nhân Lý Tá Tài? Theo ta biết, Lý đại nhân quả thật làm quan ở Lại Bộ! Bình thường, sau nhà ông ta có không ít người lui tới, mà chẳng ai đi tay không cả, chậc chậc.”

Người xung quanh lập tức hỏi: “Hừ! Vậy Lý đại nhân này là quan lớn lắm à?”

Người nọ đáp: “Quan lục phẩm cũng đâu có nhỏ! Hơn nữa, nghe nói ông ta xuất thân danh môn Lý gia, mà Thái phó đại nhân Lý đại nhân chính là thúc phụ của ông ta!”

Những lời bàn tán bên ngoài không hề hạ thấp giọng, khiến mọi người trong đại sảnh đều nghe rõ bảy tám phần.

Đại Lý tự khanh bất giác liếc nhìn Đỗ ngự sử.

Đỗ ngự sử mặt mày khó coi, quát lớn: “Ai ngoài kia dám ồn ào! Lính đâu, còn không mau đuổi hết ra ngoài!”

Đáng tiếc, nơi này là Đại Lý tự, không phải Ngự sử đài. Đám sai dịch thấy Đại Lý tự khanh không lên tiếng, nên cũng không hành động.

Thừa Bình công chúa cười khẽ, nhàn nhã nói: “Thì ra là người nhà Lý gia à? Chẳng trách! Đỗ ngự sử, ngài là thủ hạ đắc lực của Lý Thái phó, chẳng lẽ không nên tránh khỏi vụ án này sao?”

Mọi người đều quay sang nhìn Đỗ ngự sử, xì xào bàn tán.

Đỗ ngự sử giận dữ nói: “Bọn ta là Ngự Sử, hành sự không can dự lẫn nhau! Bản quan đường đường chính chính, sao phải né tránh!”

Nếu né tránh, chẳng phải là ngầm thừa nhận mối quan hệ không đơn giản giữa ông ta và Lý gia sao? Đỗ ngự sử nhất quyết không chịu lui.

Đại Lý tự khanh liếc nhìn Đỗ ngự sử một cái, nhưng không nói gì.

Để đảm bảo việc Ngự sử buộc tội không bị can thiệp, Ngự Sử đài trước đây thực sự có quy tắc rằng mỗi Ngự sử hành sự không cần báo cho đồng liêu, cũng không bắt buộc phải trình lên cấp trên. Nhưng đó là chuyện của ngày trước!

Từ khi Lý Xương Phụ nhậm chức Ngự sử đại phu, để tập trung toàn bộ quyền lực của Ngự Sử đài vào tay mình, ông ta đã bãi bỏ quy định này. Kết quả là ngày nay, mọi bản buộc tội tại Ngự Sử đài đều phải qua tay Lý Xương Phụ, nếu không sẽ vô hiệu.

Thừa Bình công chúa mỉm cười nói: “Nếu đã vậy, Đỗ đại nhân cứ ở lại đi. Chỉ mong sau này ngài có thể luôn giữ vững chính trực, hành sự quang minh lỗi lạc.”

Đỗ ngự sử hừ lạnh một tiếng, không để tâm đến ẩn ý trong lời công chúa. Ông ta liếc mắt nhìn ra cửa, kín đáo ra hiệu cho tùy tùng của mình. Người nọ rất nhanh trí, lập tức xoay người rời đi, chạy đến báo tin cho Lý gia.

Đỗ ngự sử hơi thả lỏng một chút, nhưng đáng tiếc ông ta không nhận ra rằng, vào đúng lúc ấy, Ngu đại nhân ngồi đối diện cũng khẽ liếc nhìn ra cửa. Một gã Kim Dực vệ lập tức âm thầm bám theo gã tùy tùng kia.

Đại Lý tự khanh cất giọng: “Kim Dực vệ Hữu lang tướng có mặt không?”

Trần Từ bước lên, chắp tay nói: “Tằng đại nhân có gì phân phó?”

Kim Dực vệ và Đại Lý tự vốn không có quan hệ trực thuộc, nhưng vì thường xuyên hỗ trợ điều tra nên giữa đôi bên cũng có chút giao tình.

Đại Lý tự khanh nói: “Ngươi dẫn người đến Lại bộ, mời viên ngoại lang Lý Tá Tài đến đây!”

“Tuân lệnh!” Trần Từ không nói thêm lời nào, lập tức xoay người rời đi.

Từ Đại Lý tự đến ngõ Mao Nhĩ khá xa, nhưng đến nha môn Lại bộ thì gần hơn. Giờ này, quan viên thông thường vẫn còn ở trong nha môn, vì vậy Trần Từ liền dẫn người trực tiếp đến đó tìm người.

Trong công đường Đại Lý tự, Đại Lý tự khanh tiếp tục thẩm vấn Hạ Đa Thọ.

“Hạ Đa Thọ, còn không mau khai thật chuyện ngươi sát hại tộc nhân Hạ Tòng Thiện, ép chết Âu Dương thị!”

Hạ Đa Thọ vốn là nguyên cáo, nhưng từ khi Hạ Điệp Vận và Trần thị xuất hiện, thân phận của hắn liền đảo ngược.

Thế nhưng, Hạ Đa Thọ vẫn cắn răng không thừa nhận, nói: “Ta không giết người! Hạ Tòng Thiện năm đó bị sơn tặc bắt cóc, về sau dù đã nộp tiền chuộc, nhưng bọn chúng vẫn chặt đầu ông ấy, còn mang thủ cấp đến uy h**p ta và phụ thân. Chúng ta sợ quá, không dám chống lại sơn tặc nên mới bỏ trốn.”

Đại Lý tự khanh thấy hắn vẫn ngoan cố, khẽ nhíu mày. Đúng lúc này, Trần A Hoa lên tiếng: “Giết người chính là Hạ Đa Thọ và phụ thân hắn. Hai người họ đã dùng một sợi dây siết cổ Hạ Tòng Thiện đến chết, sợ ông ấy chưa chết hẳn, Hạ Đa Thọ còn dùng dao đâm thêm một nhát vào ngực.”

Hạ Đa Thọ chấn động, không biết vì sao Trần A Hoa lại biết rõ chi tiết đến vậy. Hắn nhớ rằng mình chưa từng nói với nàng ta câu nào, chẳng lẽ thật sự là do hắn say rượu mà lỡ miệng? Nhưng hắn biết mình tuyệt đối không thể nhận tội, nhận rồi thì chỉ có con đường chết. Hắn nghiến răng gằn giọng: “Ta không giết người! Ngươi vu khống!”

Trần A Hoa nhìn chằm chằm Hạ Đa Thọ, đột nhiên nhếch miệng cười kỳ dị, chậm rãi nói: “Ta biết nơi các ngươi chôn xác.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Hạ Đa Thọ lập tức tái nhợt, Đại Lý tự khanh thì ánh mắt sáng bừng.

“Trần thị, ngươi thực sự biết thi thể Hạ Tòng Thiện ở đâu?” Chỉ cần tìm được xác, toàn bộ lời khai trước đây của Hạ Đa Thọ sẽ bị lật đổ.

Trần A Hoa gật đầu, trực tiếp nói ra một địa điểm, chính là một ngọn núi hoang cách kinh thành chưa đầy ba mươi dặm.

Hạ Đa Thọ nghe xong liền ngã quỵ xuống đất, toàn thân run rẩy không ngừng. Hắn lẩm bẩm như không thể tin nổi: “Không thể nào… Sao ngươi có thể biết được! Chuyện này không thể nào!”

Hạ Đa Thọ tin chắc rằng, bí mật nguy hiểm này, dù hắn và phụ thân có say đến bất tỉnh cũng tuyệt đối không tiết lộ cho người khác biết.
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 45


Đại Lý tự khanh lập tức cất giọng: “Kim Dực vệ Tả lang tướng Dương Trụ có mặt không?”

Dương Trụ, người đang dẫn thuộc hạ duy trì trật tự bên ngoài, lập tức sải bước tiến vào.

“Tằng đại nhân có gì phân phó?”

Doanh Đông Quân quay đầu, liếc nhìn vị Tả lang tướng Kim Dực vệ anh tuấn trước mặt.

“Điện hạ.” Đúng lúc này, Ngu Thuấn Thần đột nhiên lên tiếng.

Doanh Đông Quân quay lại, khẽ mỉm cười với hắn: “Ngu lang, gọi ta có chuyện gì?”

Ngu Thuấn Thần chỉ vào búi tóc của nàng, hạ giọng nói: “Trâm cài của công chúa hơi lệch rồi.”

“Lệch sao?” Doanh Đông Quân vội đưa tay lên chỉnh lại tóc, giọng trách móc đầy vẻ làm nũng: “Ai da, lúc ra ngoài Tiểu Cát Tường cũng không nhắc nhở bổn cung một tiếng! Để Ngu lang chê cười rồi.”

Nàng vừa nói, vừa nhẹ nhàng chỉnh lại cây trâm trên đầu: “Cây trâm điệp hí mẫu đơn này tuy đẹp, nhưng hơi nặng, đeo lâu dễ bị tuột.”

Ngu Thuấn Thần nghe đến cái tên điệp hí mẫu đơn, chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt lướt qua Hạ Điệp Vận đang đứng một bên.

Hắn nhớ rõ, không chỉ trong tên của hắn ta có chữ “Điệp”, mà tên tự cũng là “Mẫu Đơn”.

Điệp hí mẫu đơn? Ha.

Trùng hợp thay, Doanh Đông Quân vừa chỉnh lại trâm vừa ngước mắt hỏi Ngu Thuấn Thần: “Ngu lang, giúp ta xem thử, đã ngay ngắn chưa?”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Đại Lý tự khanh đã phân phó xong nhiệm vụ cho Dương Trụ, bảo hắn dẫn người đi đưa di hài của Hạ Tòng Thiện về. Dương Trụ vừa nhận lệnh liền lập tức xoay người rời đi.

Ngu Thuấn Thần nhìn Doanh Đông Quân, lạnh nhạt nói: “Không chỉnh thẳng được, cũng chẳng hợp với công chúa. Chi bằng thay cái khác đi.”

Doanh Đông Quân hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cười nhẹ: “Được thôi, nghe theo Ngu lang, lát nữa về cung ta sẽ đổi.”

Hai người họ đứng gần nhau, lại hạ giọng trò chuyện, nên ngoài Hoa mụ mụ đứng phía sau Doanh Đông Quân và Hạ Điệp Vận ở bên cạnh, không ai nghe được nội dung cuộc đối thoại.

Nhưng Hoa mụ mụ và Hạ Điệp Vận, giống như những người khác, đều bị diễn biến vụ án thu hút, chẳng ai để ý đến cuộc trò chuyện ngắn ngủi đầy ẩn ý này.

Đại Lý tự khanh tiếp tục thẩm vấn Hạ Đa Thọ, nhắc nhở hắn rằng nếu không tự thú ngay bây giờ, đợi đến khi thi thể được đưa về, chứng cứ xác thực, tội danh của hắn sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Trong luật pháp của Đại Thánh triều, ngay cả hình phạt tử hình cũng có nhiều cấp độ. Vào thời Thái Tông, để trấn áp phản loạn, những hình phạt tàn khốc như xé xác và lăng trì vẫn được giữ lại.

Hạ Đa Thọ vốn còn định chối cãi, nhưng chẳng khác gì gặp quỷ, mỗi lần hắn nói dối, Trần thị đều lập tức vạch trần, hơn nữa hầu hết đều có chứng cứ rõ ràng. Bị vạch mặt hết lần này đến lần khác, Hạ Đa Thọ rốt cuộc cũng sụp đổ, tại công đường thừa nhận rằng hắn và phụ thân mình, Hạ Đại Trung, đã vì tranh đoạt gia sản của nhà Âu Dương mà cùng nhau sát hại Hạ Tòng Thiện. Việc hại chết Âu Dương thị, hắn cũng không thể chối cãi nữa, dứt khoát khai nhận toàn bộ.

Ngay khi Hạ Đa Thọ thú nhận tội trạng, Trần Từ cũng vừa dẫn viên ngoại lang Lý Tá Tài của Lại bộ tới.

Mọi người nhìn thấy Lý Tá Tài đều có chút sững sờ, bởi vì người này trông chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, so với nghĩa tử của hắn là Hạ Đa Thọ còn trẻ hơn.

Lý Tá Tài bước vào công đường vẫn ung dung như thường, trước tiên chắp tay hành lễ với Ngu Thuấn Thần, Đại Lý tự khanh và Đỗ ngự sử ngồi trên cao, sau đó ánh mắt lướt qua Thừa Bình công chúa mà không có chút phản ứng, dường như không nhận ra nàng, cũng không bận tâm, cuối cùng mới nhìn về phía Hạ Đa Thọ đang quỳ dưới đất.

Hạ Đa Thọ thấy Lý Tá Tài bình tĩnh như vậy, trong lòng chợt hối hận vì vừa rồi khai nhận quá sớm. Hắn khóc lóc lao đến ôm chặt lấy chân Lý Tá Tài, gào lên: “Nghĩa phụ cứu con! Nghĩa phụ!”

Lần này nha dịch không kịp ngăn cản, để Hạ Đa Thọ ôm lấy chân Lý Tá Tài. Hắn nhíu mày, nhấc chân đá văng Hạ Đa Thọ ra, rồi phủi phủi vạt áo, không vui nói: “Ngươi là ai? Ai là nghĩa phụ của ngươi?”

Hạ Đa Thọ ôm lấy ngực, sững sờ trong giây lát rồi cuống quýt nói: “Ta là Hạ Đa Thọ! Phụ thân ta là Hạ Đại Trung!”

Lý Tá Tài ra vẻ suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Bản quan không biết Hạ Đa Thọ nào, cũng không quen ai tên Hạ Đại Trung. Ngươi chắc là nhận nhầm người rồi.”

“Ta… ta, sao có thể…”

Hạ Đa Thọ định biện bạch, nhưng Lý Tá Tài chẳng buồn để ý đến hắn nữa, mà quay sang Đại Lý tự khanh, mỉm cười nói: “Tằng đại nhân, chức quan của Lý mỗ không cao, nhưng Lại bộ chúng ta trọng trách nặng nề, mà Lý mỗ lại luôn làm việc theo quy củ, không dựa vào tình riêng, vì thế đã đắc tội với không ít người. Nếu cứ ai không vừa mắt với Lý mỗ đều chạy đến Đại Lý tự tố cáo, còn Đại Lý tự lần nào cũng triệu ta đến thẩm vấn, vậy e rằng Lý mỗ chẳng còn thời gian làm việc khác nữa, chi bằng sau này dọn hẳn vào Đại Lý tự ở luôn cho tiện?”

Lời này nghe như nói đùa, nhưng ý tứ lại vô cùng ngang ngược, thậm chí còn có chút khiêu khích.

Sắc mặt Đại Lý tự khanh trở nên khó coi.

Lý Tá Tài cười nhạt, lại nói: “Lý mỗ nể mặt đại nhân nên mới đến đây. Nhưng Đại Lý tự làm việc quá tùy tiện, ngày mai lên triều, sợ rằng đại nhân sẽ bị dâng tấu buộc tội đấy.”

Ngày mai không phải buổi chầu chính thức, mà Lý Tá Tài chỉ là một quan lục phẩm, vốn dĩ không đủ tư cách lên triều, còn việc buộc tội quan viên thường là trách nhiệm của Ngự sử đài. Hắn nói vậy chẳng qua là ngầm cảnh báo Đại Lý tự khanh, đừng vì một vụ án nhỏ mà đắc tội với hắn, đắc tội với Lý gia đang kiểm soát Ngự sử đài.

Các quan viên thông thường cũng chẳng muốn gây thù chuốc oán với Ngự sử đài, bởi nếu bị nhắm đến, dù chỉ phạm một lỗi nhỏ cũng sẽ bị dâng sớ liên tục, cuối cùng bị bãi quan. Lý gia trước giờ vẫn thường dùng thủ đoạn này để đối phó với kẻ địch chính trị.

Quả nhiên sắc mặt Đại Lý tự khanh càng thêm khó coi, nhưng Tằng Hữu Quang được Ngu Thuấn Thần tiến cử vào vị trí này chính vì ông ta tuy có phần cẩn trọng, nhưng vẫn giữ được khí khái không sợ quyền thế.

“Nếu Lý đại nhân thực sự trong sạch, bản quan bị buộc tội cũng chẳng sao.” Tằng Hữu Quang lạnh nhạt đáp trả.

Bên ngoài, bách tính vây xem không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi Đại Lý tự khanh.

Lý Tá Tài nhíu mày: “Những kẻ tạp nham này ở đây quấy nhiễu công đường, vẫn nên đuổi ra ngoài đi.”

Doanh Đông Quân xem náo nhiệt đến đây, không nhịn được mà cười khẽ: “Thú vị thật! Những bách tính này là do Thái hậu đích thân cho phép vào xem Đại Lý tự xử án, bản cung còn nhịn được, vậy mà ngươi nói đuổi là đuổi. Chẳng lẽ ngươi ỷ vào việc mẫu thân của Thái hậu xuất thân từ Lý gia, liền cho rằng nàng ta sẽ bênh vực thân tộc mà bỏ qua lẽ công bằng? Hay là họ Lý các ngươi còn cao quý hơn họ Doanh ta?”

Sắc mặt Lý Tá Tài lập tức biến đổi, quay sang Doanh Đông Quân, như thể bây giờ mới nhận ra nàng, vội vã chắp tay: “Hóa ra là công chúa! Lý mỗ thất lễ rồi!”

Doanh Đông Quân không khách khí vạch trần hắn: “Không muốn hành lễ với bản cung thì cũng không cần miễn cưỡng, dù sao mặt mũi nhà họ Lý các ngươi lớn như vậy, bổn cung cũng không dám đắc tội với Ngự sử đài. Xe ngựa của bổn cung đang đỗ ngay ngoài kia, cả kinh thành này, dù là đứa trẻ tám tuổi cũng nhận ra đó là xe của bổn cung. Ngươi ở kinh thành hơn ba mươi năm, làm quan bao nhiêu năm, lại bảo không nhận ra? Chẳng lẽ ngươi mù rồi?”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 46


Lời của công chúa khiến bách tính xung quanh cười ầm lên.

Đúng lúc này, có một đứa trẻ bỗng cất giọng lanh lảnh: “Ta nhận ra xe ngựa của công chúa! Xe ngựa của công chúa cũng đẹp y như công chúa vậy!”

Lời trẻ con ngây thơ lại càng khiến tiếng cười vang lớn hơn.

Doanh Đông Quân quay đầu liếc ra ngoài cửa.

Mọi người tưởng rằng công chúa sẽ tức giận, tiếng cười lập tức ngưng bặt. Thế nhưng nàng lại khẽ cười, chẳng hề để bụng mà chỉ nhàn nhạt nói: “Tuổi còn nhỏ mà có mắt nhìn đấy.”

Mọi người lại bật cười, bỗng cảm thấy công chúa không hề ngang ngược vô lý như lời đồn.

Không chỉ trừ gian diệt ác, công chúa còn có thể bao dung trò đùa của bách tính. Quan trọng nhất là vị công chúa từng cao cao tại thượng, tôn quý vô song này, nay lại bị một tên quan tham lục phẩm chèn ép, chỉ bởi vì hắn họ Lý, là thân thích bên nhà mẫu thân của Thái hậu.

Tiếng cười của bách tính khiến sắc mặt Lý Tá Tài càng thêm khó coi. Bất kể hắn trả lời thế nào cũng đều bất lợi, vậy nên hắn dứt khoát làm như không nghe thấy, quay đầu sang hướng khác.

Dưới mắt nhìn của bách tính vây xem, vị quan họ Lý này lại càng thêm kiêu căng vô lễ. Ôi, công chúa xinh đẹp như vậy, thực ra cũng thật đáng thương.

Lý Tá Tài tự tin vào thế lực của Lý gia hiện tại, cho rằng quan viên bình thường không ai dám chống đối bọn họ. Trong lòng hắn, dù Ngu Thuấn Thần hay Đại Lý tự khanh có chức vị cao hơn, nhưng xuất thân bần hàn, không có chỗ dựa, chẳng đáng sợ. Còn Đỗ ngự sử? Xuất thân từ Ngự Sử đài, chính là thuộc hạ của tộc bá Lý Xương Phủ, đương nhiên cũng là người nhà.

Phải, dù Lý Tá Tài tự xưng là cháu của Lý Xương Phủ, nhưng thực tế hai người đã cách nhau năm đời, cùng lắm chỉ có quan hệ đồng tộc. Thế nhưng dù chỉ là đồng tộc, hắn vẫn tự thấy mình cao quý hơn kẻ khác, bởi vì Lý gia là một trong bốn đại thế gia, trước nay luôn đoàn kết và che chở lẫn nhau. Nếu hắn gặp chuyện, hắn tin rằng chi chính tông tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

“Người này tự xưng là Hạ Đa Thọ, nhưng Lý mỗ quả thực chưa từng gặp qua. Rõ ràng là có kẻ muốn báo thù Lý mỗ, sai hắn đến vu hãm.” Nói đến đây, hắn quay người, từ trên cao nhìn xuống Hạ Đa Thọ: “Lý mỗ năm nay mới ba mươi tám, làm sao có một nghĩa tử lớn như ngươi?”

Hạ Đa Thọ bị ánh mắt của Lý Tá Tài quét qua, không nhịn được run lên. Hắn không quên được ánh mắt đó giống ánh mắt khi xưa Lý Tá Tài ra lệnh đánh gãy chân đệ đệ hắn, lạnh băng như thể nhìn một con ruồi nhặng dơ bẩn.

Hắn cũng nhớ lại câu nói của Lý Tá Tài khi ấy: “Sau khi rời khỏi phủ ta, ngươi tốt nhất đừng quay lại, cũng đừng nói những lời không nên nói, bằng không, ta sẽ không chỉ lấy một chân của đệ đệ ngươi đâu.”

Lý Tá Tài còn chẳng coi Đại Lý tự khanh ra gì, muốn chỉnh hắn càng dễ như trở bàn tay. Hạ Đa Thọ hoảng sợ, lập tức muốn đổi lời khai.

“Ta… Ta nhớ nhầm…”

Không ngờ, lời hắn còn chưa dứt thì đã bị Trần thị cắt ngang.

Trần A Hoa lạnh giọng nói: “Trước kia để nịnh bợ vị Lý đại nhân này, không chỉ bạc vàng, lễ vật ngươi đều dâng lên, mà còn tận dụng chút tay nghề xoa bóp học được từ phụ thân ta, thường xuyên đến phủ giúp Lý đại nhân ấn huyệt thư giãn. Lý đại nhân sau một thời gian được ngươi xoa bóp, chứng đau cổ ngày trước cũng thuyên giảm. Trong lúc vui vẻ, liền nhận ngươi và Nhị Lang làm nghĩa tử.”

Lý Tá Tài khẽ sững sờ, lúc này mới trầm mặt nhìn Trần A Hoa mà trước đó hắn vốn không để vào mắt.

“Ngươi là ai? Dám vu hãm Lý mỗ?”

Trần A Hoa không nhìn hắn, chỉ cúi đầu nói: “Tiện phụ trước đây là thê tử của Hạ Đa Thọ, sau này bị hắn bán đi. Tiện phụ không hề vu hãm đại nhân. Đại nhân còn nhớ năm xưa từng bị đau cổ hành hạ suốt một thời gian chứ? Khi đó, Hạ Đa Thọ nói rằng ngài đã mời không ít đại phu đến phủ xem bệnh, nhưng đáng tiếc không ai tìm ra nguyên nhân. Sau đó, hắn nhớ đến việc từng học qua thuật xoa bóp, nhưng đã quên gần hết, nên còn quay về hỏi tiện phụ.”

“Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi nói dối!” Hạ Đa Thọ bỗng nhiên hét lên, như thể bị Trần A Hoa bắt được nhược điểm. Hắn chỉ vào nàng, kích động quay sang Đại Lý tự khanh, kêu oan: “Nàng ta bịa đặt! Ta chưa bao giờ nói với nàng rằng nghĩa phụ ta bị đau cổ!”

Lý Tá Tài nhíu mày, ghét bỏ liếc Hạ Đa Thọ một cái. Hắn cảm thấy tên này đúng là ngu xuẩn! Nói như vậy chẳng phải càng chứng minh quan hệ của hai người họ sao?

Những người xung quanh nghe Hạ Đa Thọ la lối cũng chẳng ai có phản ứng gì đặc biệt. Hắn đã nói dối quá nhiều lần, lời khai của hắn chẳng còn chút tin cậy nào.

Trần A Hoa lạnh nhạt nói: “Ngươi có nói! Ngươi còn bảo trên bả vai trái của nghĩa phụ ngươi có một nốt ruồi lớn, lần đầu tiên nhìn thấy còn tưởng là một con ruồi đen đậu trên đó!”

Sắc mặt Lý Tá Tài lập tức thay đổi, hắn trừng mắt nhìn chằm chằm Hạ Đa Thọ.

Hạ Đa Thọ sợ đến mức vội vàng xua tay: “Ta không nói với nàng ta! Ta thật sự không nói! Ta cũng không biết sao nàng ta lại biết chuyện này!”

Nhưng Lý Tá Tài không tin. Nốt ruồi sau lưng hắn, trừ những người hầu h* th*n cận, không ai có thể biết. Mà người trong phủ của hắn tuyệt đối không thể nào kể chuyện này cho nữ nhân kia!

Bên ngoài có người hô lên: “Trần thị có nói dối hay không, chỉ cần Lý đại nhân cởi áo ra là biết ngay!”

Lý Tá Tài lạnh lùng liếc về phía ngoài cửa, ánh mắt sắc bén khiến những người vây quanh cửa lớn sợ hãi, vội vã lùi lại một bước.

Đại Lý tự khanh ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Lý đại nhân, lời Trần thị nói…”

Lý Tá Tài cứng rắn cắt ngang: “Mấy năm trước Lý mỗ đúng là từng mắc bệnh cổ, sau lưng cũng có một nốt ruồi. Nhưng đây vốn không phải chuyện gì bí mật, người ngoài biết được cũng chẳng có gì lạ!”

Hai chuyện này Lý Tá Tài không thể phủ nhận, vì chỉ cần điều tra là có thể xác nhận ngay.

Nhưng những người có mặt nghe hắn biện hộ lại càng thấy hắn đang lấp l**m! Một phụ nhân như Trần A Hoa, nếu không phải từ Hạ Đa Thọ mà biết, thì còn có thể biết từ đâu?

Giờ đây, về cái gọi là quan hệ nghĩa phụ nghĩa tử giữa Lý Tá Tài và Hạ Đa Thọ, tất cả những ai có mắt ở đây đều tin đó là sự thật.

Thế nhưng, thái độ của Lý Tá Tài vô cùng cứng rắn, dù có thế nào cũng không chịu thừa nhận, Đại Lý tự khanh cũng chẳng thể làm gì được.

Bách tính bên ngoài tức giận không thôi, cảm thấy tên họ Lý này thật quá đáng! Thái hậu sao lại có một thân thích như vậy chứ! Nghĩ lại mà xem, năm đó công chúa dù có đâm phải người giữa phố, vẫn thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm.

Đúng lúc ấy, người trong cung đến.

Một hàng nội thị rầm rộ tiến vào, tuyên đọc ý chỉ của Thái hậu. Người trong sảnh đường đều đứng dậy hành lễ, bách tính bên ngoài đồng loạt quỳ xuống.

Người duy nhất vẫn còn ngồi, chính là Thừa Bình công chúa.

Nội thị cầm thánh chỉ liếc nhìn chân của công chúa, không nói gì, chỉ tự mình đọc to: “Qua điều tra, Thừa Bình Công chúa không có hành vi cưỡng đoạt điền trang. Đại Lý tự phải nhanh chóng kết án, thả công chúa về phủ.”

Mọi người nghe xong, đưa mắt nhìn nhau.

Chỉ có Lý Tá Tài là thở phào nhẹ nhõm.
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 47


Sau khi thánh chỉ được tuyên đọc, mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều ngạc nhiên.

Lý Tá Tài vui mừng khôn xiết, cảm thấy ý chỉ của Thái hậu đến thật đúng lúc! Hắn lập tức đứng thẳng lưng, ánh mắt nhìn Đại Lý tự khanh cũng lộ ra vài phần đắc ý và kiêu ngạo.

Nhưng Đại Lý tự khanh lại nghi hoặc nhìn về phía Ngu Thuấn Thần: Sao ý chỉ của Thái hậu lại đến nhanh như vậy?

Vụ án này chỉ khi xét xử đến đoạn cuối mới phát hiện có liên quan đến nhà họ Lý. Dù có người chạy vào cung bẩm báo, Thái hậu muốn bảo vệ dòng tộc của mình, cũng không thể nào hạ chỉ nhanh đến thế được.

Trong mắt Ngu Thuấn Thần cũng có vẻ trầm tư. Hắn hiểu rất rõ rằng ý chỉ này không chỉ đến quá nhanh, mà còn xuất hiện rất không đúng thời điểm.

Nếu Thái hậu muốn thiên vị người Lý gia, thời điểm tốt nhất là trước khi Lý Tá Tài lên công đường, hoặc sau khi kết thúc vụ án của Thừa Bình công chúa rồi mới xử lý riêng vụ của Lý Tá Tài.

Chứ không phải ngay lúc Trần thị vừa vạch trần mối quan hệ mờ ám giữa Lý Tá Tài và Hạ Đa Thọ trước mặt bao người, khiến dân chúng phẫn nộ sục sôi như thế này.

Điều này không giống với phong cách cẩn trọng của Thái hậu.

Chẳng lẽ còn có chuyện gì đó mà bọn họ chưa biết?

Ngu Thuấn Thần vô thức liếc nhìn Thừa Bình công chúa, thấy nàng hơi nhếch môi, dùng giọng điệu đầy tiếc nuối mà nói: “Thánh chỉ của Thái hậu đến thật đúng lúc. Chẳng trách người nhà Lý gia dám ngang ngược như vậy. Nhưng bổn cung không muốn cứ thế mà kết án vội vàng. Bổn cung thà ngồi thêm vài ngày trong đại lao của Đại Lý tự, cũng muốn Đại Lý tự điều tra kỹ càng, trừng phạt kẻ gây tội.”

Lời của công chúa khiến bách tính vừa nghe xét xử nãy giờ đều ngấm ngầm hoan hô trong lòng, cảm thấy quả nhiên công chúa chính là người chính trực, căm ghét kẻ gian tà.

Nội thị truyền chỉ hơi sững sờ, rồi vội khuyên nhủ: “Công chúa xin đừng đùa giỡn. Nay Thái hậu đã điều tra rõ ràng, chứng minh công chúa bị oan, chi bằng mau chóng hồi phủ đi ạ.”

Thừa Bình Công chúa khẽ cười lạnh một tiếng, rồi nghiêm mặt nói: “Ta nhớ rõ, khi Thái Tổ Hoàng đế lập ra Đại Thánh luật, đã từng nói: Việc xét xử là của quan phủ, mà quan phủ cũng không thể kết tội vô căn cứ, phải tuân theo luật pháp Đại Thánh. Nếu không, một khi pháp luật lung lay, thiên hạ ắt đại loạn. Nay Thái hậu chỉ bằng một câu nói mà ra lệnh cho Đại Lý tự nhanh chóng kết án, vậy không biết dựa vào điều khoản nào trong luật pháp? Chẳng lẽ nàng ta cho rằng Đại Thánh luật chỉ là trò đùa?”

Lời nói của công chúa khiến Đại Lý tự khanh vô thức gật đầu liên tục. Đến khi nhận ra người nói là ai, ông ta lập tức sửng sốt, không dám tin mà quay sang nhìn công chúa.

Còn Ngu Thuấn Thần thì lặng lẽ quan sát nàng bằng ánh mắt phức tạp.

Hắn không hề ngạc nhiên khi công chúa có thể nói ra những lời này. Bởi vì trên đời này, có lẽ ngoài hắn ra, không ai biết rằng Thừa Bình công chúa tuy bề ngoài nghịch ngợm, nhưng lúc nhỏ đã từng đọc rất nhiều sách.

Năm xưa, vì muốn lấy lòng hắn, nàng tặng hắn không ít sách.

Mãi đến một ngày, hắn tình cờ phát hiện tất cả những cuốn sách nàng tặng, nàng đều đã đọc qua.

Dân chúng dù không phải ai cũng hiểu hết lời công chúa, nhưng trong đám đông cũng có người từng học chữ, lập tức lớn tiếng hoan hô.

Hoa ma ma lần này không ngăn cản sự bướng bỉnh của công chúa, mà còn nghiêm nghị tiếp lời: “Công chúa nói rất đúng! Dù công chúa đã rửa sạch nỗi oan, nhưng những kẻ khác chưa chắc đã trong sạch. Nếu vụ án này kết thúc qua loa, vậy làm sao ăn nói với thiên hạ? Thái hoàng thái hậu dù không muốn can thiệp triều chính, nhưng cũng tuyệt đối không thể ngồi yên nhìn Thái hậu xử án như vậy!”

Nội thị truyền chỉ vốn là người được Tiêu Thái hậu đề bạt sau khi nàng nắm quyền nhiếp chính, tuy trung thành, nhưng kinh nghiệm xử lý các vụ việc triều đình còn hạn chế.

Lúc này thấy tình hình không ổn, hắn không biết nên đối phó ra sao, chỉ có thể nhấn mạnh: “Thánh chỉ của Thái hậu đã ban, các vị đại nhân tự xử lý đi.”

Nói xong, hắn lập tức dẫn người rời đi, nhanh chóng quay về cung.

Đại Lý tự khanh nhìn sang Đỗ ngự sử, hỏi: “Theo ý của Đỗ đại nhân thì…”

Đỗ Ngự sử nhận thấy dân chúng bên ngoài đều đang nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt đầy mong chờ, liền cảnh giác quay sang Đại Lý tự khanh. Ông cảm thấy Tằng Hữu Quang rõ ràng đang muốn đẩy mình vào chỗ khó, nếu không thì sao lần này lại không đi hỏi Ngu Thuấn Thần trước?

“Trước đó chẳng phải Ngu đại nhân đã nói rồi sao? Bản quan và Ngu đại nhân chỉ đến để nghe thẩm vấn, việc xét xử đương nhiên phải giao cho Tằng đại nhân rồi!”

Dù sao Đỗ Ngự sử cũng đã lăn lộn quan trường nhiều năm, tâm tư thâm sâu, ông cũng nhận ra chuyện này có điểm bất thường, nên lập tức đẩy trách nhiệm lại cho Đại Lý tự khanh, không muốn đứng ra quyết định.

Đại Lý tự khanh cũng cảm thấy khó xử.

Tuy ông ta một lòng muốn làm rõ vụ án, nhưng không muốn bị cuốn vào cuộc đối đầu giữa Thái hậu và Công chúa. Vì vậy, ông ta lại nhìn về phía Ngu Thuấn Thần.

Không phải ông ta muốn đẩy Ngu đại nhân vào thế khó, mà chỉ là muốn xem thử Ngu đại nhân có ý gì không.

Không ngờ Ngu Thuấn Thần lại trực tiếp mở miệng: “Như công chúa đã nói trước đó, quan phủ xét xử phải dựa vào chứng cứ, tuân theo luật pháp. Hiện tại thi thể của Hạ Tòng Thiện vẫn chưa được tìm thấy, tội danh giết người đoạt sản của Hạ Đa Thọ chưa thể thành lập, Công chúa cũng chưa thể hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi. Vậy thì chi bằng tạm thời hoãn thẩm, đợi khi tìm thấy thi thể của Hạ Tòng Thiện rồi mới mở lại công đường.”

Lời của Ngu Thuấn Thần khiến Đỗ ngự sử và Lý Tá Tài thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy kéo dài thời gian một chút cũng tốt, có thể tranh thủ tìm cách đối phó.

Đỗ ngự sử thậm chí còn nghi hoặc liếc nhìn Ngu Thuấn Thần một cái. Trước đây cứ tưởng hắn đứng về phía công chúa, nhưng sao bây giờ lại không giống như vậy?

Rốt cuộc thì Ngu đại nhân thuộc phe nào? Hay là hắn thực sự như lời đồn, chỉ hành xử theo luật pháp, công chính vô tư, không nể tình riêng?

Đại Lý tự khanh lo lắng nhìn về phía công chúa, sợ rằng nàng sẽ phản đối.

Nhưng không ngờ Công chúa lại nở nụ cười dịu dàng với Ngu Thuấn Thần, vui vẻ nói: “Vẫn là Ngu đại nhân nói có lý, bổn cung nghe theo Ngu đại nhân. Nhưng trước khi vụ án kết thúc, theo luật pháp, bổn cung phải ở lại Đại Lý tự mới đúng. Tằng đại nhân, phiền ngài chuẩn bị cho bổn cung một gian lao phòng.”

Câu nói sau cùng của Doanh Đông Quân là dành cho Đại Lý tự khanh, khiến ông ta đổ một lớp mồ hôi lạnh.

Nhưng Doanh Đông Quân cũng không quan tâm ông ta có đáp lại hay không, mà chỉ hờ hững nói thêm một câu đầy ẩn ý: “Bổn cung tuân theo Đại Thánh luật mà ở lại Đại Lý tự. Hôm nay, bổn cung muốn xem thử ai dám đứng trên cả luật pháp của Đại Thánh triều.”

Vừa dứt lời, sắc mặt của Lý Tá Tài lập tức trở nên khó coi.

Đỗ ngự sử do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Đại Lý tự khanh nhanh chóng tuyên bố hoãn thẩm.

Dân chúng tuy cảm thấy tiếc nuối vì chưa có kết quả trong hôm nay, nhưng sau khi nghe những lời vừa rồi của công chúa, họ đều tin rằng nàng nhất định sẽ đối đầu với kẻ ác đến cùng, cho đến khi đưa tất cả vào ngục.

Bởi vì ấn tượng về sự ngang tàng, bá đạo của Doanh Đông Quân đã khắc sâu trong lòng bọn họ.

Nhưng lần này, kẻ mà nàng muốn áp chế lại là bọn ác nhân, điều này khiến dân chúng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hả hê!
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 48


Đám sai dịch lôi Hạ Đa Thọ dậy, định áp giải hắn về nhà lao của Đại Lý tự. Trần thị cũng bị đưa đến viện chứng nhân để tạm giam.

Lúc Hạ Đa Thọ đứng lên, hắn trừng mắt nhìn Trần thị. Nhưng Trần thị lại chỉ bình tĩnh nhìn lại hắn, không rõ đã dõi theo bao lâu.

Thấy hắn nhìn sang, Trần thị bỗng nở một nụ cười. Sau đó, nàng khẽ mấp máy môi, không phát ra tiếng nhưng rõ ràng nói: “Đi chết đi.”

Nụ cười của Trần thị kết hợp với gương mặt dữ tợn của nàng, trông như một ác quỷ vừa bò lên từ địa ngục, khiến ai nhìn cũng phải rùng mình.

Hạ Đa Thọ bỗng không dám đối diện với Trần thị nữa, chỉ hạ giọng nguyền rủa một câu rồi nhanh chóng bước theo ngục tốt.

Bên ngoài, Cấm quân Kim Dực vệ đang duy trì trật tự, dẫn dân chúng rời khỏi Đại Lý tự sau phiên xét xử.

Có người đi chậm, thấy Hạ Đa Thọ sắp bị áp giải ra ngoài liền cởi giày ném thẳng vào mặt hắn. “Bốp” một tiếng, chiếc giày trúng ngay sống mũi, khiến hắn đau đến mức hét lên.

Thấy có người ném trúng, lập tức có thêm nhiều người hưởng ứng. Chỉ trong chốc lát, vô số giày bay về phía Hạ Đa Thọ, đám sai dịch hét khản cả giọng cũng không ngăn được.

Không ngờ, trong số đó lại có một người ném trượt. Sức tay người này lại quá mạnh, khiến chiếc giày bay vút về phía Doanh Đông Quân vẫn còn đứng trên công đường chưa rời đi.

Ngu Thuấn Thần vừa hay đang đi xuống từ trên điện, hắn và Hạ Điệp Vận cùng lúc nhìn thấy chiếc giày kia lao tới gáy Doanh Đông Quân.

Hai người đồng loạt vung tay ra đỡ, nhưng cuối cùng, Ngu đại nhân nhanh hơn một chút, chặn được chiếc giày trước.

Hạ Điệp Vận sững người, bất ngờ nhìn Ngu Thuấn Thần.

Doanh Đông Quân cũng nhanh chóng phản ứng lại, lập tức quay sang nhìn tay của Ngu Thuấn Thần, khẽ kêu lên: “A! Ngu lang, tay ngài!”

Chiếc giày kia đã đập trúng cổ tay của Ngu Thuấn Thần.

Hắn kéo tay áo xuống che đi vết thương, cúi đầu thản nhiên nói với Doanh Đông Quân: “Không sao.”

Doanh Đông Quân không tin, vội đưa tay kéo tay áo hắn lên để kiểm tra. Ngu Thuấn Thần liếc nhìn Hạ Điệp Vận một chút, ngập ngừng giây lát nhưng cuối cùng vẫn để mặc Doanh Đông Quân nắm lấy tay áo mình.

Quả nhiên, sắc mặt của Hạ Điệp Vận lại càng lộ vẻ bất ngờ hơn.

Ngu Thuấn Thần lại nhìn về phía Hạ Điệp Vận, giọng điệu ôn hòa: “Bản quan từng đọc qua bài văn của ngươi.”

Hạ Điệp Vận nhớ rõ mình đã nhiều năm không để lộ bài viết ra ngoài. Vậy thì Ngu Thuấn Thần chỉ có thể đọc được những bài từ nhiều năm trước. Nhưng vị Trung lệnh đại nhân được giới học giả xuất thân hàn môn coi là tấm gương sáng này vậy mà vẫn còn nhớ đến bài văn của mình.

“Tại hạ thật vinh hạnh!” Hạ Điệp Vận cảm thấy vừa kinh ngạc vừa phấn khởi, vội vàng chắp tay hành lễ.

Ngu Thuấn Thần khẽ gật đầu, tiếp tục thể hiện thiện ý và sự tán thưởng: “Sau này nếu có tác phẩm mới, có thể đến phủ ta, cùng nhau luận bàn.”

Hạ Điệp Vận sững người một chút, rồi nhanh chóng cúi người thi lễ thật sâu, vô cùng cảm kích mà nói: “Không dám nhận hai chữ ‘luận bàn’, Hạ mỗ đa tạ Ngu đại nhân đã chỉ giáo!”

Hạ Điệp Vận không nghi ngờ lời của Ngu Thuấn Thần chỉ là khách sáo. Giữa hai người thân phận cách biệt, Ngu Thuấn Thần hoàn toàn không cần phải giả vờ khách khí với hắn. Hơn nữa, hắn từng nghe nói những năm qua, Ngu Thuấn Thần luôn rất quan tâm đến những người đọc sách có tài, không tiếc công chỉ dạy. Vì thế, trong giới học giả xuất thân hàn môn, Ngu đại nhân có uy vọng cực kỳ cao.

Doanh Đông Quân kiểm tra cổ tay của Ngu Thuấn Thần, thấy không có vết thương rõ ràng liền ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Bổn cung biết ngay mà! Ngu lang mà gặp tiểu Mẫu Đơn, chắc chắn sẽ tán thưởng!”

Ngu Thuấn Thần hờ hững hỏi: “Công chúa cũng rất tán thưởng sao?”

Doanh Đông Quân không nghĩ nhiều, lập tức đáp lại một cách tự nhiên: “Đó là đương nhiên! Tiểu Mẫu Đơn năm đó là người mà bổn cung vừa nhìn đã thấy ưng ý!”

Ngu Thuấn Thần nhẹ nhàng rút tay áo ra khỏi tay nàng.

Lúc này, Đại Lý tự khanh, người vừa bị Đỗ Ngự sử kéo sang một bên nói chuyện, cất giọng gọi: “Ngu đại nhân.”

Ngu Thuấn Thần gật đầu với Hạ Điệp Vận rồi xoay người bước về phía Đại Lý tự khanh.

Doanh Đông Quân tưởng rằng hắn chỉ vì nghe tiếng gọi nên mới không chào nàng mà đi, cũng không để tâm nhiều.

Một lát sau, vài tên sai dịch đến dẫn Doanh Đông Quân về viện chứng nhân của Đại Lý tự. Trước đó nàng đã bảo Đại Lý tự khanh chuẩn bị cho mình một gian nhà lao, nhưng Đại Lý tự khanh không dám làm thế, chỉ có thể sắp xếp nàng ở viện chứng nhân.

Còn về Lý Tá Tài, lý do Đỗ ngự sử kéo Đại Lý tự khanh sang một bên là để dặn dò rằng chuyện vẫn chưa điều tra rõ, không thể coi hắn là tội phạm mà áp giải vào ngục. Thay vào đó, hãy sắp xếp cho hắn một gian phòng trong phủ Đại Lý tự.

Ngu Thuấn Thần vừa đi tới liền lạnh lùng nói: “Đại Lý tự tuy không lớn, nhưng vẫn còn một, hai gian phòng trống. Nếu Đỗ đại nhân không muốn để Thái hậu bị người đời dị nghị là dung túng ngoại thích, để ‘gà mái gáy sáng’ thì tất nhiên, Đại Lý tự có thể chiêu đãi Lý viên ngoại lang chu đáo.”

Đỗ ngự sử giật mình, quay đầu trừng mắt nhìn Ngu Thuấn Thần, tức giận nói: “Ngu đại nhân sao lại nói như vậy! Thái hậu nhân từ tiết kiệm, danh tiếng truyền xa, từ lâu đã được bách tính kính yêu, sao có thể, sao có thể bị bôi nhọ như thế này!”

Ngu Thuấn Thần đứng trên bậc cao, cúi xuống nhìn Đỗ Ngự sử một cách lạnh nhạt, trong ánh mắt phảng phất ý cười châm biếm: “Ban đầu quả thực là như vậy. Nhưng đáng tiếc thay, lại có một đám như các người, suốt ngày kéo chân thái hậu và bệ hạ… Ngu xuẩn.”

Đỗ ngự sử kinh ngạc đến mức chỉ tay vào Ngu Thuấn Thần, không thể tin nổi.

Hắn vừa bị mắng là ngu xuẩn sao?! So với tức giận, hắn còn có cảm giác hoang mang, như thể mình đang nằm mơ vậy.

Đại Lý tự khanh, người đã tiếp xúc với Ngu Thuấn Thần khá nhiều lần, cũng không khỏi trợn tròn mắt vì kinh ngạc.

Ngu đại nhân dù xuất thân hàn môn, nhưng trước giờ chưa từng thất lễ, luôn được ca tụng là người có phong thái quân tử. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Ngu đại nhân mắng người thẳng thừng như vậy.

Không phải là Ngu đại nhân chưa từng nổi giận, nhưng trước đây, khi hắn mắng người, chưa bao giờ dùng những lời lẽ như thế này!

Chẳng lẽ Ngu đại nhân hôm nay tâm trạng không tốt?

Nhưng rất nhanh, Đại Lý tự khanh liền phủ định suy nghĩ này. Ngu đại nhân trước nay luôn bình tĩnh và sáng suốt, quyết định chưa từng bị cảm xúc chi phối.

Vậy thì… Ngu đại nhân chắc chắn có thâm ý! Đại Lý tự khanh trầm ngâm suy nghĩ.

Ngu Thuấn Thần lại không thèm để ý đến bọn họ nữa, chỉ xoay người bỏ đi.
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 49


Đỗ ngự sử nghẹn một hơi trong ngực, nuốt không trôi, thở cũng không xong, bức bối vô cùng. Cuối cùng, nhớ lại lời của Ngu Thuấn Thần, hắn vẫn quyết định phái người ra ngoài nghe ngóng tình hình.

Do vụ án hôm nay liên tục đảo ngược, dân chúng sau khi rời khỏi Đại Lý tự vẫn chưa thôi bàn tán về vụ án ly kỳ này. Bên ngoài phủ nha, những người trước đó không thể chen vào Đại Lý tự đang vây quanh, chăm chú lắng nghe những người vừa chứng kiến phiên xét xử thuật lại chi tiết, rồi liên tục kinh ngạc thốt lên.

Có người nói: “ Phụ tử Hạ gia đúng là không ra gì! Hạ Đa Thọ làm bao nhiêu chuyện thất đức như vậy, thế mà còn dám trở mặt tố cáo công chúa. May mà Trần thị lương thiện, cứu được Hạ tiểu công tử, để hắn có thể trưởng thành rồi trở về báo thù cho phụ mẫu!”

Cũng có người đặt nghi vấn: “Hạ gia trước đây chẳng qua chỉ là nông hộ bình thường, lấy đâu ra bản lĩnh giết người cướp của xong vẫn nhởn nhơ suốt mấy năm trời? Đã vậy còn dám kiện cả Thừa Bình công chúa! Chắc chắn sau lưng có kẻ chống lưng!”

“Còn phải nói! Chẳng phải Hạ Đa Thọ có một vị viên ngoại lang là nghĩ phụ đó sao?”

Lúc này, một giọng nữ vang lên: “Ở kinh thành này, một quan viên Lục phẩm thì tính là quan to gì? Chẳng qua là vì có Lý gia phía sau chống lưng thôi! Lý gia chính là ngoại tộc của Thái hậu!”

“Ôi! Nói vậy chẳng phải sau lưng Hạ Đa Thọ còn có cả Thái hậu sao? Vậy liệu hắn có bị kết tội không đây?”

Vẫn là giọng nữ kia cất lên: “Một nhân vật nhỏ như Hạ Đa Thọ làm sao lọt vào mắt Thái hậu? Nhưng còn viên ngoại lang họ Lý kia thì khó nói. Hắn ta là người mang họ Lý chính tông! Ban nãy chẳng phải Thái hậu vừa hạ ý chỉ, lệnh cho Đại Lý tự khanh nhanh chóng kết án để bảo vệ hắn sao?”

Mọi người lập tức chuyển sang bàn tán về thánh chỉ rõ ràng thiên vị Lý gia của Thái hậu khi nãy.

Giữa đám đông, nữ tử vừa nói khẽ nhếch môi đầy hài lòng. Nàng ta ăn mặc giản dị với một bộ vải thô cũ kỹ, nhưng một đoạn áo lót bên trong hé ra ở cổ tay lại là loại vải mới, chất liệu tốt. Nếu có người trong cung ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra đó là loại vải chuyên dùng để may áo lót cho cung nhân.

Nữ tử nhìn về phía cửa Đại Lý tự, gật đầu một cái rồi nhanh chóng rời đi, đến một đám đông khác để tiếp tục lan truyền tin tức.

Bóng dáng Hoa ma ma thấp thoáng xuất hiện trước cửa Đại Lý tự, sau đó lại chắp tay thong thả bước vào trong.

Người do Đỗ ngự sử phái đi nhanh chóng quay về, thuật lại toàn bộ những lời bàn tán ngoài kia. Đỗ ngự sử biết tình thế bất lợi, không dám tiếp tục yêu cầu Đại Lý tự ưu ái Lý Tá Tài, vội vã rời khỏi Đại Lý tự để tìm thượng cấp Lý Xương Phủ của mình để bàn bạc đối sách.

Lúc này, Đại Lý tự khanh rốt cuộc cũng thoải mái hơn, hoàn toàn phớt lờ sắc mặt khó coi của Lý Tá Tài, ra lệnh áp giải hắn vào ngục Đại Lý tự. Không những thế, y còn làm ra vẻ chân thành, dặn dò ngục tốt ngay trước mặt Lý Tá Tài: “Nhớ chọn cho Lý đại nhân một phòng giam rộng rãi, sáng sủa, thoáng khí, để xứng với thân phận cao quý của ngài ấy.”

Tiểu Cát Tường đẩy xe lăn của Doanh Đông Quân, theo sau nha dịch dẫn đường đến chứng viện. Chứng viện thực chất chỉ là một cách gọi, trên thực tế đó là một viện nằm phía sau phủ Đại Lý tự, chuyên dùng để an trí những người có liên quan đến vụ án.

Nha dịch tuân theo chỉ thị, đưa công chúa đến gian phòng tốt nhất trong chứng viện, vừa định lui ra thì Doanh Đông Quân đã gọi giật lại: “Hạ Điệp Vận đang ở đâu? Bổn cung còn có chuyện muốn hỏi hắn, ngươi mau đưa hắn tới đây.”

Nha dịch khó xử nói: “Đại nhân đã căn dặn, trong thời gian thẩm án, những người liên quan đến vụ án không được gặp nhau. Công chúa không thể gặp Hạ công tử.”

Doanh Đông Quân cũng không ép buộc, chỉ phất tay cho hắn lui ra.

Không lâu sau khi nha dịch rời đi, Hoa ma ma liền đẩy cửa bước vào.

Doanh Đông Quân mỉm cười hỏi: “Hoa ma ma vừa rồi đi đâu vậy?”

Lúc nãy, khi Đại Lý tự khanh sai người giải tán bách tính, Hoa ma ma cũng lặng lẽ biến mất. Doanh Đông Quân đã nhận ra điều đó nhưng không để tâm.

Hoa ma ma đáp: “Nô tỳ vừa sai người hồi cung, báo tin cho Thái hoàng thái hậu, tránh để người lo lắng cho công chúa.”

Doanh Đông Quân liếc nhìn Hoa ma ma, mỉm cười gật đầu, không truy hỏi thêm.

Ngược lại, Hoa ma ma tiến lên một bước, quan sát công chúa vài lần rồi hỏi: “Hạ Điệp Vận và Trần thị đều là do công chúa sắp đặt sao?”

Doanh Đông Quân cười nhạt: “Bổn cung hôn mê suốt mười năm, nào có bản lĩnh đó? Bổn cung đâu phải thần tiên. Ta đoán rằng tất cả những năm qua, Hạ Điệp Vận vẫn luôn theo dõi Hạ Đa Thọ và Lý Tá Tài. Khi biết Hạ Đa Thọ dưới sự xúi giục của Lý gia muốn tố cáo bổn cung, hắn thấy thời cơ đã đến, liền thuận thế ra tay, báo thù cho gia đình mình.”

Hoa ma ma ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy cũng có lý, liền tạm gác lại nghi ngờ, trêu đùa: “Lão nô còn tưởng công chúa cố tình sắp xếp để Hạ Đa Thọ đưa mình lên công đường chứ.”

Doanh Đông Quân bật cười khúc khích: “Ma ma thật biết nói đùa. Loại người như Hạ Đa Thọ, bổn cung đâu thèm lợi dụng, bẩn tay lắm. Chỉ là sáng nay, trước khi ma ma đến phủ công chúa, Hạ Điệp Vận đã lặng lẽ gửi cho bổn cung một phong thư. Ta còn tưởng hắn muốn ôn chuyện cũ, nào ngờ trong thư lại nói rằng hắn có thể giúp bổn cung thoát khỏi tình cảnh hiện tại, nhưng với một điều kiện, sau chuyện này bổn cung phải giúp hắn kiếm một chức quan. Đấy, chung quy nam nhân vẫn luôn đặt lợi ích lên trên hết.”

Hoa ma ma trầm tư gật đầu: “Thảo nào hôm nay công chúa lại đích thân xin quan chức cho hắn.”

Doanh Đông Quân thở dài bất đắc dĩ: “Còn gì nữa! Bổn cung bây giờ tay trắng, nào có bản lĩnh giúp hắn kiếm chức quan? Chỉ đành nhờ vào tổ mẫu và ma ma thôi.”

Hoa ma ma không khỏi trách móc: “Lẽ ra công chúa nên nói với lão nô sớm, như vậy lão nô có thể sắp xếp chu toàn hơn.”

Như thế, bọn họ có thể cắn một miếng từ Tiêu gia và Lý gia rồi!

Doanh Đông Quân cười nhạt: “Bổn cung và Hạ Điệp Vận dù có chút duyên cũ, nhưng đó cũng là chuyện của nhiều năm trước. Bao năm không gặp, lòng người dễ đổi thay, nam nhân tâm lại càng thay đổi nhanh hơn. Lúc đầu, khi nhận được thư của hắn, bổn cung cũng chẳng mấy bận tâm, còn tưởng hắn chỉ mượn cớ để xin quan chức. Nghĩ rằng năm xưa dù sao cũng có chút tình nghĩa, tiện tay giúp một chút cũng không sao. Nhưng lại không dám nói với ma ma, vì nếu chẳng may Hạ Điệp Vận bị người khác mua chuộc, muốn hại bổn cung, chẳng phải sẽ liên lụy cả tổ mẫu và ma ma sao?
 
Back
Top Bottom