Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM1Q64nxuuVjAAgYqsCY4ZZNbWoULVfqrCM8xLKfnhLR0FvO7-gy0E6tMvgAjzLBcjUV46_AchqTOw8SZeHs6nVnMOa-D2fAsH4eFelVo0H5r8HKDENWi6b_xTtceJaIgcofeXsgNo0RIV2deRdmRL4=w215-h322-s-no-gm

Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Tác giả: Diện Bắc Mi Nam
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Ngược
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, cung đình hầu tước, OE

Giới thiệu:

Thừa Bình công chúa, kiêu căng ngạo mạn, hoang dâm vô độ, bất ngờ rơi vào hôn mê sau một tai nạn ngoài ý muốn.

Mười năm sau, khi mở mắt ra lần nữa, nàng phát hiện thế giới này đã hoàn toàn thay đổi.

Phụ hoàng luôn yêu chiều nàng vô điều kiện vừa mới băng hà, người kế vị lại chính là nhi tử của Tiêu Quý phi – kẻ thù không đội trời chung của nàng. Năm xưa, Tiêu Quý phi luôn bị nàng chèn ép, nay đã trở thành Hoàng Thái hậu, buông rèm nhiếp chính.

Còn vị trạng nguyên lang từng bị nàng bắt về cung chỉ vì dung mạo xuất chúng, để rồi hết lần này đến lần khác trêu đùa, sỉ nhục, nay đã trở thành quyền thần khuynh đảo triều đình.

Nhìn cung điện vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, Thừa Bình thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là nghiệp báo mà nhà Phật vẫn nói?

Couple: Công chúa chẳng phải người tốt x Trạng nguyên lang trông có vẻ nghiêm túc nhưng thực tế lại có khí chất “trà xanh”.​
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 1


Năm Vĩnh Hòa thứ hai mươi lăm triều Đại Thánh, đầu mùa thu.

Vừa qua Trung Nguyên Tiết, mưa lớn đã kéo dài suốt chín ngày liên tiếp, khiến đường sá khắp kinh thành trở nên lầy lội, xe ngựa khó bề di chuyển. Ở phía nam thành, nơi dân thường sinh sống, nước cống tràn ngược vào, người đi đường phải lội qua dòng nước ngập đến tận bắp chân. Nhiều căn nhà cũ kỹ không chịu nổi mưa bão đã đổ sập, gây ra thương vong.

Để tránh tai nạn, triều đình đã tạm dừng việc thiết triều ba ngày.

Tiên đế băng hà chưa đầy nửa năm, vị tiểu hoàng đế sáu tuổi vừa mới đăng cơ được vài tháng, đã gặp phải thiên tai khắc nghiệt thế này. Dân gian bắt đầu bàn tán, cho rằng đây là điềm gở. Có lời đồn rằng Tiên đế vốn đang tráng niên, đột nhiên băng hà, hẳn là do gian thần hãm hại, khiến trời cao nổi giận giáng xuống tai ương.

Những lời đồn râm ran khiến Tiêu thái hậu vừa mới lên nắm quyền vô cùng giận dữ và lo lắng. Liên tiếp mấy ngày liền, nàng ta triệu tập đại thần vào cung nghị sự, tìm cách dập tắt lời đồn trong dân gian.

Đúng lúc ấy, Thừa Bình công chúa – Doanh Đông Quân, người đã hôn mê tròn mười năm, bất ngờ tỉnh lại. Kỳ lạ thay, ngày công chúa tỉnh giấc, trời bỗng tạnh mưa. Sang hôm sau, nắng rực rỡ.

Lúc này, dân chúng mới ngộ ra: trận mưa lớn không phải do oan hồn Tiên đế kêu oan, mà là ông trời đang cảnh báo thế gian, ma đầu sắp tái thế.

Cứ như vậy, cơn khủng hoảng đầu tiên sau khi Tiểu hoàng đế đăng cơ, đã nhờ sự tỉnh lại của Thừa Bình công chúa mà lặng sóng.

Thừa Bình công chúa dù hôn mê mười năm, nhưng dân chúng kinh thành vẫn chưa quên nàng. Mười năm trước, khi chưa đến tuổi cập kê, nàng đã gây ra vô số chuyện tày trời như cưỡi ngựa giẫm đạp người vô tội, bức tử nghệ nhân, ngang nhiên cướp đoạt nam nhân… Có thể nói, bản tính đã xấu từ trong trứng nước.

Chỉ vì nàng là Trưởng công chúa do Tiên hoàng hậu sinh ra, thân phận tôn quý, được Tiên đế vô cùng sủng ái, nên dù có làm bao nhiêu chuyện ác, bị quan viên dâng sớ đàn hặc, dân chúng oán thán, thì cùng lắm cũng chỉ bị Tiên đế giơ cao đánh khẽ mà thôi.

Công chúa hôn mê suốt mười năm, kinh thành cũng yên ổn mười năm. Nhưng nay, ngôi sao tai họa này lại tỉnh dậy? Chẳng lẽ thật sự là “người tốt không sống lâu, kẻ xấu lại sống dai”?

Đối với suy nghĩ của người khác, Doanh Đông Quân chẳng hề để tâm. Lúc này, nàng đang lười biếng dựa vào giường, hờ hững quan sát bản thân qua chiếc gương đồng đã hoen rỉ trên tay tiểu thái giám Tiểu Cát Tường.

Người ta thường nói “tâm sinh tướng”, kẻ độc ác thì diện mạo cũng sẽ đáng sợ. Thế nhưng, nữ tử trong gương lại vẫn trẻ trung như độ trăng tròn mười sáu, tóc búi nhẹ, dung nhan diễm lệ tựa hoa phù dung. Đôi mắt dài khẽ khép hờ, thoạt nhìn ngây thơ, nhưng lại phảng phất nét quyến rũ khó lường. Dù gương mặt có hơi nhợt nhạt, tinh thần có vẻ uể oải, nhưng vẫn không thể che giấu dung mạo tuyệt sắc của nàng.

Dường như ông trời rất ưu ái nàng. Mười năm trôi qua, lại còn nằm trên giường bệnh suốt một thời gian dài như vậy, mà dung nhan nàng vẫn chẳng hề phai nhạt theo năm tháng. Thái y đến xem bệnh, không còn là kinh ngạc nữa mà là hoảng sợ.

“Tiểu Cát Tường, ngươi nói xem, có phải ông trời mắt mù hay không?” Thừa Bình công chúa khẽ nhếch môi, giọng điệu lười biếng, mềm mại dễ nghe, nhưng lại chẳng che giấu nổi sự châm chọc.

Tiểu Cát Tường không đáp, chỉ khẽ mỉm cười, trông có vẻ hiền lành, không hề nóng nảy.

Thái Bình liếc hắn một cái, cười nhạt: “Ta lại quên mất, ngươi là kẻ câm.”

Tiểu Cát Tường thò tay vào ống tay áo rộng, lấy ra một con hổ bông nhỏ chỉ bằng nắm tay. Con hổ này được làm vô cùng tinh xảo, nhưng màu sắc có phần bạc phếch, rõ ràng đã có từ rất lâu.

Hắn bóp nhẹ con hổ bông, bên trong không biết được lắp cơ quan gì, phát ra một tiếng “Bù” to rõ, như thể có người đang nói “Không”.

Thừa Bình công chúa nhìn con hổ bông, bật cười, đôi mắt sáng rỡ: “Tuy là kẻ câm, nhưng lại là một kẻ câm thú vị. Xem ra, giữ lại mạng ngươi năm đó cũng không uổng phí.”

Tiểu Cát Tường mỉm cười, đôi mắt cong lên như trăng non, rồi nhanh chóng bóp con hổ hai lần. Lần này, nó phát ra một tiếng “Ừm” vang dội, như thể đang đáp lại.

Lúc này, một cung nữ mặc áo xanh bưng khay sơn đỏ cũ kỹ bước vào, trên khay đặt một bát thuốc đen đặc.

“Công chúa, đến giờ uống thuốc rồi.”

Nghe mùi thuốc, Thừa Bình công chúa khẽ nhíu mày. Tiểu Cát Tường lập tức bước lên, chặn cung nữ lại, không cho đến gần.

“Bổn cung không muốn uống, lui xuống đi.” Thừa Bình công chúa lười biếng nói.

Cung nữ nhẹ giọng khuyên nhủ: “Công chúa, chiều nay người còn phải vào cung bái kiến Thái hậu nương nương, uống thuốc vào mới có tinh thần.”

Thừa Bình công chúa còn chưa lên tiếng, Tiểu Cát Tường đã bước lên, cầm lấy bát thuốc, chậm rãi dốc từ trên đầu cung nữ xuống.

***

Tinh Nguyệt: Chương 1 siêu ngắn, dịch khỏe he.

Chào mừng mọi người lọt hố bộ truyện yêu thích của ta. Hố đúng nghĩa vì tác giả cũng đem con bỏ chợ rồi, nhưng vì yêu thích nên ta vẫn quyết định làm. Hy vọng bộ truyện sẽ được mọi người biết đến nhiều hơn và yêu thích.
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 2


Khi cung nữ bưng thuốc vào, rõ ràng nàng ta chưa thử xem thuốc có nóng quá không. Bị Tiểu Cát Tường dội cả bát thuốc lên đầu, nàng ta lập tức ôm mặt, thét lên một tiếng thê thảm.

Tiểu Cát Tường lại thấy tiếng thét của nàng ta quá chói tai, bèn túm lấy cổ áo, kéo người ra khỏi cửa như lôi một bao tải.

Doanh Đông Quân chỉ thờ ơ liếc mắt một cái, rồi thu ánh nhìn về, tiếp tục nghịch chiếc gương ba cạnh trong tay.

Đợi đến khi Tiểu Cát Tường xử lý xong cung nữ kia, bưng trà quay lại, Doanh Đông Quân mới than vãn: “Ta không ở đây mấy năm, Tiêu Quý phi càng sống càng thụt lùi rồi. Ngay cả việc cài người bên cạnh ta cũng qua loa đến mức này.”

Tiểu Cát Tường đặt khay trà lên bàn nhỏ cạnh giường, sau đó dùng tay ra hiệu: Bởi vì bây giờ công chúa chẳng có gì trong tay nữa, nên nàng ta cũng chẳng phải dè chừng.

Doanh Đông Quân dừng tay đang cầm gương, lạnh giọng không hài lòng: “Đã nói bao lần rồi, đừng ra hiệu với ta! Ta nhìn không hiểu!”

Tiểu Cát Tường ngoan ngoãn lấy con hổ vải của mình ra, bóp nhẹ hai cái, nó phát ra một tiếng “Ưm” như đang đáp lời.

Doanh Đông Quân liếc hắn một cái, rồi lại bật cười, nâng gương trong tay lên vỗ nhẹ vào đầu hắn: “Lưỡi cũng chẳng còn mà vẫn chưa học ngoan!”

Tiểu Cát Tường cười hì hì, xoa đầu, sau đó lấy từ trong túi áo ra một chiếc túi thơm đã bạc màu. Hắn mở túi, lục lọi một chút rồi lấy ra viên thuốc màu đen to bằng móng tay cái, đưa cho Doanh Đông Quân.

Nàng liếc viên thuốc một cái, dù trong mắt tràn đầy chán ghét nhưng vẫn nhận lấy, nuốt thẳng vào bụng.

Tiểu Cát Tường lập tức rót một chén trà đưa qua, Doanh Đông Quân uống liền ba chén mới miễn cưỡng đè xuống được vị tanh đắng trong cổ họng.

“Ta muốn ăn mứt hổ phách, loại mứt của Điền công công trong ngự thiện phòng làm, hương vị thơm ngọt mà không ngán, ăn cùng thuốc là hợp nhất.” Doanh Đông Quân vừa đưa chén trà lại cho Tiểu Cát Tường vừa lầm bầm như đang làm nũng.

Tiểu Cát Tường nhìn quanh một vòng cách bài trí trong phòng, sau đó quay sang nhìn Doanh Đông Quân mà không nói gì.

Nàng cũng nhìn theo hắn, đảo mắt một vòng.

Nơi này không phải hoàng cung mà là phủ công chúa của nàng ở bên ngoài hoàng thành. Năm đó chính phụ hoàng đã đích thân chọn chỗ này cho nàng, nằm ở góc đông bắc kinh thành, địa thế và phong thủy đều tuyệt hảo, diện tích rộng lớn, trang trí tinh xảo lộng lẫy.

Nhưng sau khi xây xong, nàng vẫn luôn ở trong cung, nên phủ này bị bỏ không. Ồ, cũng không hẳn là bỏ không, năm đó nàng từng nhốt một mỹ nam trong tòa phủ này.

“Tiểu Cát Tường, ngươi nói xem, Đại Thánh Triều ta liệu có phải sắp bị Tiêu Dĩnh và đứa con vô dụng của ả hủy hoại rồi không?” Doanh Đông Quân nhìn quanh căn phòng, chợt thở dài đầy ẩn ý.

Đường đường là Trưởng công chúa hoàng thất, mà trong phủ đệ tráng lệ này lại bày toàn những món đồ cũ kỹ bong tróc, ngay cả cái bàn giữa phòng cũng bị gãy một chân.

Tiểu Cát Tường bóp con hổ vải hai cái, như là đồng tình với suy đoán của nàng.

Nhưng ngay sau đó, hắn thu con hổ vải lại, giơ tay ra hiệu: Nhưng cũng không thể trách hết cho Tiêu thái hậu được. Công chúa quên rồi sao? Người còn nợ quốc khố mười vạn lượng bạc chưa trả đấy!

Doanh Đông Quân im lặng một lúc, đưa tay xoa trán, lạnh giọng nói: “Thuốc của ngươi có vấn đề gì sao? Đã tanh đắng khó nuốt, uống xong còn khiến ta đau đầu choáng váng.”

Tiểu Cát Tường nhìn nàng đầy khoan dung, không tranh luận gì, chỉ ngoan ngoãn quỳ xuống trước giường, cẩn thận kéo chăn lên đắp cho nàng.

Doanh Đông Quân hất tay hắn ra, hừ một tiếng: “Đi chuẩn bị xe, bản cung muốn hồi cung.”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 3


Việc chuẩn bị xe ngựa không thuộc phạm vi trách nhiệm của Tiểu Cát Tường, nên hắn đi tìm Gia lệnh của phủ công chúa.

Gia lệnh của công chúa là một chức quan của phủ, giữ chức Cửu phẩm.

Trước khi Tiên hoàng băng hà, Thừa Bình công chúa chưa từng ở phủ công chúa, nên trong phủ cũng không có thuộc quan nào được sắp xếp. Chỉ đến khi Tiên hoàng qua đời, công chúa đang hôn mê bị đưa tới đây, vị Gia lệnh họ Chu tên Diễm này mới vội vàng được bổ nhiệm.

Gia lệnh dù chỉ là một chức quan nhỏ, nhưng nếu đi theo đúng chủ nhân, chưa chắc đã không có cơ hội thăng tiến. Chỉ là trong lòng Chu Diễm không hề có mộng tưởng xa vời ấy.

Trước khi công chúa tỉnh lại, hắn chỉ mong có thể bình yên chờ ngày điều chuyển. Sau khi công chúa tỉnh lại, hắn chỉ mong có thể sống, tốt nhất là sống nguyên vẹn cả người.

Nghe đồn công chúa chỉ thích những kẻ không biết nói hầu hạ bên mình. Trước đây, hắn còn bán tín bán nghi, bây giờ thì tin chắc rồi. Cung nữ vừa rồi bị Cát Tường công công lôi đi, có lẽ cũng vì quá nhiều lời mà thôi.

Còn lý do vì sao hắn lại được chọn trong số bao nhiêu người chờ xét duyệt làm quan, bên Thanh Lại tư nói là vì hắn biết xem hiểu ngôn ngữ bằng tay. Nhưng Chu Diễm tự hiểu rõ, ngoài việc có thể giả câm, nguyên nhân quan trọng hơn e là do hắn không có bạc để đút lót.

Lúc này, Chu Diễm dẫn theo hơn chục bà tử, thấp thỏm đứng chờ ngoài cửa Thùy Hoa. Không có lệnh, những người không phải thân cận như bọn họ không được phép bước vào nội viện.

Những bà tử trong phủ công chúa này cũng chẳng biết được điều từ đâu đến. Thông thường, người hầu theo chủ nhân ra ngoài đều phải có diện mạo ưa nhìn, vóc dáng cân đối, cao thấp vừa phải để giữ thể diện cho chủ nhân.

Chu Diễm đã cố gắng hết sức chọn từ những người có thể dùng được một nhóm gọn gàng tươm tất cho công chúa, nhưng trong mắt hắn, những kẻ này vẫn khó mà ra hồn. Ngoài việc dung mạo thô kệch, ngay cả quy củ cũng rất lỏng lẻo. Rõ ràng đang đứng chờ chủ nhân, vậy mà lại nhìn ngang ngó dọc, thì thầm to nhỏ với nhau.

Chu Diễm nhìn đám bà tử này, không khỏi thở dài, lo lắng lát nữa mình sẽ bị trách phạt. Hắn ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, nhưng các bà tử chỉ liếc hắn một cái, rồi tiếp tục cười đùa, ai bận việc nấy.

Hắn đang định nghiêm giọng quát mấy câu dọa cho họ sợ, thì từ nội viện đột nhiên vang lên tiếng lộc cộc của bánh xe lăn, từ xa dần tiến lại.

Một giọng nữ mềm mại phàn nàn: “Sao mà nhiều bậc cửa thế này?”

Chu Diễm còn đang sững sờ thì đã thấy nội thị Cát Tường đẩy một chiếc ghế gỗ lắp hai bánh xe từ cửa đi ra.

Trên ghế là một nữ tử vận hiếu phục, tóc búi đơn giản, ngoài một đóa hoa lụa trắng, không có bất kỳ món trang sức nào khác.

Dung nhan nữ nhân ấy vốn đã khuynh thành, nay khoác lên mình một bộ y phục trắng, lại càng đẹp đến không bút nào tả xiết. Đến cả Chu Diễm, người luôn mắt điếc tai ngơ với nữ nhân vì trong nhà có dữ thê, cũng không nhịn được mà nhìn đến ngây người.

Dù đã nhậm chức trong phủ công chúa gần nửa năm, hắn vẫn chưa từng thấy mặt công chúa, càng không biết công chúa lại bị tật ở chân.

“Ngươi là Gia lệnh của phủ công chúa, Chu Diễm?” Giọng nói của nữ tử mang theo chút soi mói, khiến Chu Diễm lập tức hoàn hồn.

Ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua đôi chân của công chúa, không dám nhìn lâu, cúi đầu hành lễ: “Chính là thần. Thần tham kiến công chúa.”

Doanh Đông Quân nhìn hắn từ trên xuống dưới, không nhịn được mà quay sang than phiền với Tiểu Cát Tường: “Ai chọn người này cho ta vậy? Dung mạo cũng quá mức tầm thường rồi! Đổi một kẻ tuấn tú hơn đi!”

Đám bà tử nghe vậy không nhịn được mà cười trộm. Vị Chu đại nhân này khi nãy còn chê bai diện mạo của bọn họ, bây giờ chính hắn cũng bị công chúa ghét bỏ rồi đấy!

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Chu Diễm không hề lộ ra vẻ thất vọng mà trái lại, trong lòng vui mừng khôn xiết. Công chúa lên tiếng đòi đổi người, chẳng phải nghĩa là hắn có thể rời khỏi phủ công chúa rồi sao? Chưa bao giờ hắn lại cảm thấy biết ơn phụ mẫu vì đã sinh ra mình với dung mạo “khó coi” đến vậy!

“Công chúa dạy rất đúng! Dung mạo thần thô kệch, không xứng hầu hạ công chúa. Thần lập tức tới Lại Bộ tấu trình, xin đổi người theo ý chỉ công chúa!” Chu Diễm cúi đầu, không dám để lộ niềm vui sướng trong mắt.

“Ừm. Ngươi đi đi, đổi người họ Ngu… à, Ngu gì nhỉ…” Doanh Đông Quân trầm ngâm một lúc, có chút bối rối day day thái dương. “Bản cung quên mất tên rồi, chỉ nhớ hắn là Trạng nguyên họ Ngu. Ngươi đi đổi hắn tới phủ công chúa hầu hạ bản cung.”

Vừa dứt lời, bầu không khí trong viện bỗng trở nên quái dị, mọi người đều im lặng hẳn.

Chu Diễm ngẩng đầu lên, miệng há nửa chừng, vẻ vui sướng khi nãy còn chưa kịp tiêu tan, nay lại bị kinh ngạc và sững sờ lấp đầy.

“Sao vậy?” Doanh Đông Quân nhận ra sự bất thường, nhíu mày hỏi.

Chu Diễm lúng túng, muốn nói lại thôi, cuối cùng mặt đỏ bừng cũng không thốt ra nổi một chữ.

Ngược lại, một bà tử trong đám nô tỳ không nhịn được mà dè dặt lên tiếng: “Công chúa nói đến vị Trạng nguyên họ Ngu, chẳng lẽ là Trạng nguyên năm Vĩnh Hòa thứ mười lăm, Ngu Thuấn Thần, Ngu đại nhân?”

“Ngu… Thuấn… Thần…” Doanh Đông Quân khẽ lặp lại cái tên này, sau đó nở nụ cười rạng rỡ, vỗ tay nói: “Đúng rồi, Ngu Thuấn Thần! Chính là Ngu lang ‘dung nhan diễm tuyệt, cử thế vô song!”

Mọi người xung quanh lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn hưng phấn, trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý.

Vẻ mặt Chu Diễm kỳ quái, ấp úng nói: “Công chúa… Ngu đại nhân e là, e là không thể tới phủ công chúa làm việc được.”

“Có gì mà không thể? Chẳng phải hắn đã từng đến đây rồi sao?” Doanh Đông Quân chẳng mấy để tâm, nhưng rồi như nhớ ra điều gì, sắc mặt nàng trầm xuống, có phần khó chịu: “Lẽ nào sau khi bản cung hôn mê, hắn đã cưới vợ sinh con rồi?”

Đám bà tử hóng chuyện nghe vậy thì càng thêm hưng phấn, như thể vừa khám phá ra một bí mật động trời nào đó.

“Không phải vậy.” Chu Diễm lau mồ hôi lạnh trên trán, khó khăn nói: “Mà là… hiện tại Ngu đại nhân đã nhậm chức Trung thư lệnh, hơn nữa trước khi băng hà, Tiên đế đã chỉ định ngài ấy là một trong các Phụ chính đại thần, đồng thời… được phong làm Thiếu sư của Thái tử.”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 4


Thừa Bình công chúa nghe vậy im lặng trong chốc lát, sau đó quay sang nổi giận với Tiểu Cát Tường: “Chuyện quan trọng như vậy, tại sao sau khi ta tỉnh lại ngươi không bẩm báo?”

Tiểu Cát Tường lập tức dùng tay ra hiệu.

Chu Diễm nhìn động tác của hắn, theo thói quen chuyển đổi thành lời nói ở trong đầu: “Điện hạ đã hôn mê suốt mười năm. Khi trước, người để mắt đến kẻ nào thì kẻ đó vừa có tài vừa có sắc. Những kẻ như vậy, nếu mười năm rồi mà vẫn không thăng tiến, cũng chưa lấy vợ sinh con, vậy ắt hẳn là không còn trên đời nữa. Những người vẫn còn sống, tất cả đều đã khác xưa rồi.”

Chu Diễm cảm thấy vô cùng đồng tình, chỉ mong công chúa đừng nghĩ đến chuyện bắt Trung thư lệnh đại nhân về phủ để hầu hạ nàng nữa.

Thừa Bình công chúa hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Tiểu Cát Tường, sắc mặt lạnh lùng nói với Chu Diễm: “Thôi bỏ đi, ngươi cứ tiếp tục đảm nhiệm chức vụ này. Đợi khi nào bản cung tìm được người thích hợp, sẽ đổi ngươi đi.”

“Thần tuân lệnh!” Chu Diễm không dám hỏi công chúa dự định tìm “người thích hợp” từ đâu và bằng cách nào.

Tiểu Cát Tường vẫy tay gọi hai bà tử có dáng vẻ thô kệch đến, bảo họ khiêng cả công chúa lẫn chiếc ghế lên xe ngựa.

Chu Diễm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại nghe thấy công chúa đang ngồi trên xe thấp giọng lẩm bẩm:

“Phụ hoàng nhìn nữ nhân thì chẳng ra sao, nhưng chọn nam nhân lại thật chuẩn…”

Chu Diễm nghe vậy toát mồ hôi lạnh, vội vàng lùi về sau hai bước, không muốn nghe tiếp những lời động trời của công chúa.

Hắn dõi mắt nhìn theo xe ngựa của công chúa, dưới sự vây quanh của hơn mười bà tử, từ từ rời khỏi phủ. Đến khi cánh cổng lớn khép lại, hắn mới thật sự thả lỏng, phát hiện áo trong của mình đã ướt sũng.

Nhưng ngay sau đó, đám nô bộc và thị vệ vừa trốn trong bóng tối hóng chuyện lại lập tức rì rầm bàn tán.

“Không ngờ lời đồn về công chúa và Ngu đại nhân lại là thật?”

“Còn lời đồn gì nữa? Khi nãy công chúa đã đích thân thừa nhận rồi mà!”

“Chậc chậc, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Một vị đại nhân cao cao tại thượng, tính cách lạnh lùng như Ngu đại nhân, vậy mà thật sự từng là… tình nhân của công chúa!”

“Nếu vậy thì lời đồn kia chắc chắn cũng là thật rồi!”

“Ngươi nói đến tin đồn Ngu đại nhân bị công chúa… khụ khụ, khiến thân thể bị thương, nên mới không thành thân cho đến giờ?”

“Còn một tin đồn khác nữa cơ! Nói rằng Ngu đại nhân chưa thành thân không phải vì công chúa, mà là vì…”

Chu Diễm nghe bọn họ càng nói càng quá trớn, mí mắt không khỏi giật liên hồi.

“Câm miệng! Các ngươi không muốn sống nữa sao? Chuyện của ai cũng dám bàn tán hả?!”

Đám bà tử thấy Chu Diễm ngày thường trông như mọt sách, tính tình ôn hòa, không ngờ lại đột nhiên nổi giận, liền bị dọa cho hoảng sợ.

Chu Diễm lạnh mặt nhìn bọn họ, nói: “Nói năng xằng bậy về bậc thượng vị, theo ‘Đại Thánh luật’ sẽ bị phạt một năm lao dịch, sáu mươi roi! Hôm nay ta niệm tình các ngươi lần đầu phạm lỗi, mở một con đường sống, mỗi người đến tiền viện chịu năm trượng, trừ bổng lộc một mùa!”

Nói xong, hắn gọi hai hộ viện đến, ra lệnh áp giải những kẻ nhiều chuyện đi chịu phạt.

Đợi đến khi đám bà tử thích hóng hớt bị lôi đi kêu khóc thảm thiết, Chu Diễm mới nặng nề thở ra một hơi, sải bước rời đi. Cũng là do hắn quá lơ là, sau khi nhậm chức ở phủ công chúa thì chỉ muốn bình yên sống qua ngày, không hề để tâm đến chuyện trong phủ. Thành ra bọn nô tài vốn đã vô phép vô tắc nay càng thêm ngông cuồng, đến mức ngay cả những lời đáng chém đầu cũng dám buông ra.

Còn lúc này, xe ngựa của Thừa Bình công chúa đã rời khỏi phủ, chậm rãi tiến về hướng hoàng cung.

Những bà tử đánh xe không phải không muốn đi nhanh, mà là bởi vì chiếc xe ngựa này chính là chiếc mà Thừa Bình công chúa đã dùng mười năm trước. Vì từng cán chết người ngay trên phố, nên trong kinh thành, bất cứ ai trên mười lăm tuổi đều nhớ rõ chiếc xe này, còn những người nhỏ hơn thì năm đó vẫn còn quá bé.

Thấy xe ngựa từ phủ công chúa đi ra, người qua đường đều đứng từ xa nhìn. Nhưng cũng chỉ dám nhìn từ xa, mỗi khi xe ngựa lăn bánh đến cách họ chừng năm mươi bước, đám đông lập tức tản ra nhanh chóng, tựa như nước biển rẽ đôi, trật tự mà ngay ngắn.

Mặc dù đám đông rất “giữ chừng mực”, nhưng bà tử đánh xe vẫn chủ động giảm tốc độ. Mười năm trước, xe ngựa của công chúa đâm chết người, công chúa bình an vô sự nhưng gã hoạn quan cầm cương năm đó đã bị xử tử.

May mắn thay, công chúa lần này cũng không vội, không giục ngựa, chỉ thỉnh thoảng thất thần nhìn cảnh phố xá bên ngoài.

Mất gấp ba lần thời gian bình thường, xe ngựa của Thừa Bình công chúa mới đến trước cổng hoàng cung.

Trong nội cung không cho phép xe ngựa đi vào, Tiểu Cát Tường lại gọi hai bà tử đến, cẩn thận khiêng ghế của công chúa xuống xe.

Những người đứng từ xa theo dõi thấy công chúa dường như không thể đi lại, đồng loạt hít vào một hơi lạnh.

Thừa Bình công chúa coi ánh mắt người khác như không tồn tại, cũng chẳng bận tâm đến những lời bàn tán khe khẽ. Tuy nàng tội ác chồng chất, nhưng đối với dân thường, nàng hầu như chẳng buồn để mắt. Nếu nói nàng rộng lượng, chẳng thà nói rằng nàng chẳng coi ai ra gì.

Giống như một vị tiên nhân cao cao tại thượng, chẳng bao giờ bận tâm đến suy nghĩ của lũ sâu kiến.

Thừa Bình công chúa ngẩng đầu nhìn cánh cổng cung điện nguy nga trước mắt, không biết đang nghĩ gì. Tiểu Cát Tường đang định đưa lệnh bài cho hoạn quan giữ cửa thì bên cạnh bỗng vang lên một tiếng reo kinh ngạc:

“Ôi chao! Cát An, ngươi nhìn xem, đây chẳng phải là Thừa Bình công chúa sao?”

Giọng nói chua ngoa ấy cắt ngang mạch suy nghĩ của công chúa. Nàng có chút bực mình, nhất thời không nhớ ra giọng ai, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy hai phụ nhân trẻ tuổi chừng hai mươi vừa bước xuống từ xe ngựa.

“Công chúa, chân ngài… què rồi sao?” Người vừa lên tiếng là một phụ nhân hơi đẫy đà. Nàng ta liếc mắt đánh giá Doanh Đông Quân một lượt, khẽ che môi, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc và thương cảm.

Còn nữ tử áo lục đi cùng nàng ta thì trông lại có chút quen mắt. Người này vừa chạm phải ánh mắt của Doanh Đông Quân liền cúi đầu theo bản năng, một lúc sau mới lại ngẩng lên, nhưng ánh mắt có phần lảng tránh.

Doanh Đông Quân không để ý đến hai người đó, chỉ hỏi Tiểu Cát Tường: “Bọn họ là ai? Bản cung có quen à?”

Hai người kia sững sờ. Lần này, trong mắt phụ nhân đẫy đà kia cuối cùng cũng lộ ra sự kinh ngạc thật sự.

“Ngươi không nhận ra chúng ta sao? Thái y chẳng phải nói nàng ta chỉ không thể đi lại thôi ư?” Câu sau là nàng ta quay sang nói với nữ tử áo lục.

Tiểu Cát Tường đang định nhắc nhở công chúa, nhưng phụ nhân đẫy đà kia đã tự giới thiệu: “Ta là Tiêu Huệ của Tiêu gia, còn người bên cạnh ngươi cũng không nhận ra sao? Nàng ấy là hoàng muội của ngươi, Cát An công chúa đó!”

Lúc này Doanh Đông Quân mới chịu nhìn thẳng bọn họ, nhướng mày nói: “Ngươi là Tiêu Tứ? Bản cung quả thật không nhận ra, mười năm không gặp, ngươi ngày càng giống Tiêu đại nhân rồi.”

Tiêu Huệ nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống. “Tiêu đại nhân” mà Doanh Đông Quân nhắc đến chính là phụ thân của nàng, cũng là thúc phụ của đương kim Thái hậu. Ngũ quan ông tuy đoan chính nhưng vóc dáng lại béo tròn. Điều Tiêu Huệ ghét nhất chính là có người nói nàng ta giống phụ thân mình.

Doanh Đông Quân lại nhìn sang Cát An công chúa, khóe môi cong lên đầy ẩn ý: “Hoàng muội cũng thay đổi nhiều, nhất thời ta không nhận ra. Dù sao trước đây ngươi lúc nào cũng đứng sau lưng ta, ta rất ít khi nhìn thấy ngươi chính diện.”

Cát An cắn môi, siết chặt tay áo, không nói một lời.

Tiêu Huệ cố nặn ra một nụ cười, bước lên một bước, nhìn về phía cung môn: “Công chúa định vào cung sao? Hôm nay Thái hậu nương nương đang bàn quốc sự với các đại thần phụ chính tại Cần Chính điện, e rằng không có thời gian tiếp kiến công chúa đâu! Dẫu sao thì chuyện quốc gia đại sự cũng không thể trì hoãn được mà.”

Vừa nói, Tiêu Huệ vừa lén đưa ánh mắt ra hiệu cho hoạn quan giữ cửa.

Khi tiên hoàng còn tại thế, Doanh Đông Quân ở trong cung tung hoành ngang dọc, thị vệ giữ cửa đừng nói ngăn nàng, ngay cả ngẩng đầu nhìn nàng một cái cũng phải lấy hết dũng khí. Nhưng bây giờ Tiên hoàng đã băng hà, Thiên tử triều nào thì thần tử triều ấy. Doanh Đông Quân muốn bước vào cánh cổng này, còn phải xem sắc mặt của mẫu tử tân đế.

Hôm nay, Tiêu Huệ chính là muốn để Doanh Đông Quân hiểu rõ điều đó.
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 5


Gã hoạn quan trông còn trẻ, hẳn không phải là người đã từng trải qua thời kỳ Doanh Đông Quân hoành hành ngang ngược trong hậu cung Đại Thánh triều.

Nhận được ánh mắt ra hiệu của Tiêu Huệ, hắn nhận lấy lệnh bài từ tay Tiểu Cát Tường, nghiêm túc nói: “Các vị hãy chờ một chút, hiện tại Thái hậu nương nương vẫn đang ở Cần Chính điện bàn bạc quốc sự với các đại thần. Hôm nay có rảnh tiếp kiến hay không, đợi tin tức rồi hãy nói.”

Trong hoàng cung Đại Thánh triều, theo quy củ, mệnh phụ muốn vào cung yết kiến phi tần phải trình lệnh bài trước.

Nếu phi tần không muốn gặp, sẽ bảo hoạn quan hồi báo để người đó quay về; nếu đồng ý tiếp kiến, sẽ phát thẻ chờ, sau đó cung nhân sẽ dẫn người đó vào một nơi nghỉ ngơi riêng trong cung để đợi.

Thông thường, những ai đến yết kiến phi tần đều đã được triệu kiến từ trước, hoặc là có thân phận đặc biệt, được hưởng đặc quyền. Rất hiếm khi có người đến tận cổng cung rồi lại bị đuổi về.

Tiêu Huệ hất cằm, liếc Doanh Đông Quân đầy đắc ý.

Thế nhưng, Doanh Đông Quân lại chẳng hề tỏ ra phẫn nộ vì bị làm khó. Nàng đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn trên ghế, hờ hững hỏi gã hoạn quan: “Phải chờ bao lâu?”

Gã hoạn quan vô thức liếc nhìn Tiêu Huệ, thấy nàng giấu tay trong tay áo, lặng lẽ ra hiệu một cái.

Hắn lập tức đáp: “Một canh giờ.”

Doanh Đông Quân nghe vậy, ngẩng đầu nhìn sắc trời. Giờ này khoảng chừng đầu giờ Mùi, một canh giờ sau sẽ là giờ Thân, không lâu nữa hoàng cung sẽ đóng cổng.

“Nhất định phải chờ sao?” Nàng nhíu mày.

“Đương nhiên rồi! Quốc sự là trên hết, những kẻ rảnh rỗi cùng mấy chuyện vặt vãnh đều phải tránh sang một bên!” Tiêu Huệ cười đầy vẻ chế nhạo, giọng điệu còn mang theo chút ác ý. “Đáng tiếc là, mấy ngày trước trời đổ mưa lớn, mái điện Khánh An bị hỏng mà vẫn chưa kịp sửa, e rằng công chúa chỉ có thể đợi ngay tại cổng cung rồi.”

Khánh An điện là một điện nhỏ gần hoàng môn, bình thường dùng làm nơi nghỉ ngơi cho các mệnh phụ chờ diện kiến.

Doanh Đông Quân liếc nhìn Tiêu Huệ, bộ dáng như đang khiêm tốn thỉnh giáo: “Nếu nói quốc sự là quan trọng nhất, Thái hậu không có thời gian tiếp kiến kẻ rảnh rỗi, vậy chẳng phải các ngươi cũng phải đứng đây đợi một canh giờ sao?”

Tiêu Huệ thoáng sững lại, nhưng rất nhanh cắn răng nói: “Đúng vậy! Chúng ta đương nhiên cũng phải chờ ở đây!”

Nàng chính là muốn thấy bộ dạng chật vật của Doanh Đông Quân khi không thể đi lại, để tất cả mọi người đều biết rằng nàng ta giờ đã sa sút đến mức ngay cả cổng cung cũng không thể bước vào! Nếu chưa nhìn đủ, nàng còn chưa muốn đi đâu!

Doanh Đông Quân mỉm cười gật đầu: “Vất vả rồi.”

Tiêu Huệ còn chưa kịp phản ứng lại ý nghĩa trong lời nói của Doanh Đông Quân, thì Cát An công chúa, người vẫn luôn im lặng nãy giờ, khi nhìn thấy nụ cười kia liền dâng lên một dự cảm chẳng lành…

Lúc này, Doanh Đông Quân đã quay đầu nhìn về phía cổng cung.

Từ bên trong, một lão ma ma tóc hoa râm, gương mặt nghiêm nghị bước ra, theo sau là một tiểu cung nữ.

Gã hoạn quan giữ cửa vừa thấy bà ta, sắc mặt lập tức thay đổi, cúi đầu hành lễ một cách cung kính: “Hoa ma ma!”

Tiêu Huệ và Cát An công chúa nhìn thấy Hoa ma ma cũng đồng thời biến sắc. Với thân phận của hai người, họ không cần hành lễ với bà, nhưng vẫn theo bản năng mà căng thẳng hẳn lên.

Hoa ma ma đi thẳng đến trước mặt Doanh Đông Quân, ánh mắt nghiêm khắc lướt qua đôi chân nàng trước tiên, sau đó mới cúi người hành lễ, giọng điệu cứng rắn, lạnh lùng: “Trưởng công chúa điện hạ, Thái hoàng thái hậu có lệnh triệu kiến.”

Hoa ma ma chính là tâm phúc số một bên cạnh Thái hoàng thái hậu, nắm giữ Tư Hình ti trong gần bốn mươi năm.

Tư Hình ti là cơ quan chuyên quản lý hình phạt của cung nhân trong hậu cung. Tất cả hoạn quan và cung nữ khi mới nhập cung đều phải vào Tư Hình ti học quy củ, chỉ sau khi học xong mới được phân đến các cung điện để hầu hạ chủ nhân.

Có thể nói, trong cung này, tất cả cung nữ và hoạn quan bất kể cao thấp, gần như đều là đồ đệ của bà.

Doanh Đông Quân cười nói: “Đã lâu không gặp, Hoa ma ma trông vẫn thật tinh anh như trước.”

Nàng lại nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay ta vốn cũng định vào cung thăm tổ mẫu, không biết thân thể của người dạo này thế nào?”

Sắc mặt Hoa ma ma không chút dao động, giọng điệu cũng chẳng có lấy nửa phần nhiệt tình: “Điện hạ có lòng quan tâm, nương nương vẫn khỏe.”

Nói rồi, bà phất tay ra hiệu cho Tiểu Cát Tường lùi lại, đích thân đẩy xe lăn của Doanh Đông Quân tiến về phía cổng cung.

“Khoan đã, ma ma!”

Doanh Đông Quân cười gọi Hoa ma ma dừng lại.

Hoa ma ma nghe theo, đứng yên không hỏi gì.

Doanh Đông Quân chỉ về phía Tiêu Huệ và công chúa Cát An, rồi quay sang dặn dò tiểu cung nữ phía sau Hoa ma ma: “Ngươi ở đây trông chừng, để hai người họ đứng đủ một canh giờ rồi mới được đi.”

Tiểu cung nữ ngẩn ra, theo phản xạ nhìn sang Hoa ma ma.

Hoa ma ma liếc nhìn Doanh Đông Quân một cái, nhưng không nói gì.

Tiêu Huệ vừa nghe xong lập tức trừng mắt, theo bản năng bật thốt: “Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi tưởng ngươi vẫn còn là Thừa Bình trưởng công chúa chắc?”

Doanh Đông Quân chẳng buồn nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt nói với gã hoạn quan giữ cửa: “Nếu bọn họ không đứng đủ một canh giờ, bổn cung sẽ viết tấu chương dâng lên, buộc tội đương kim Thái hậu cấu kết ngoại thích, ngay tại cổng cung sỉ nhục Trưởng công chúa còn đang để tang Tiên hoàng.”

Nàng khẽ cười, chậm rãi nói tiếp: “Ta thật sự muốn xem xem, Tiêu gia hiện giờ có phải đã không còn coi Tiên hoàng, cũng chẳng coi trọng hoàng tộc Doanh thị chúng ta nữa rồi hay không.”

***
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 6


Lời của Doanh Đông Quân khiến sắc mặt Tiêu Huệ tái nhợt. Nàng ta há miệng định phản bác, nhưng lại chẳng biết phải nói gì.

Mãi đến lúc này, Tiêu Huệ mới nhận ra Thừa Bình công chúa hôm nay lại mặc tang phục.

Trong dân gian, người ta để tang phụ mẫu ba năm. Nhưng theo lễ chế của Đại Thánh triều, sau khi Tiên hoàng băng hà, tân hoàng đế, hậu phi, bá quan và bách tính đều dùng ngày thay tháng, chỉ cần để tang hai mươi bảy ngày. Qua hai mươi bảy ngày, mọi người có thể bỏ phục tang, khôi phục lại mọi chuyện cưới gả, tang ma như thường.

Theo lý, Doanh Đông Quân mặc tang phục vào cung là không hợp với lễ chế, thậm chí còn có thể bị xem là bất kính với tân quân. Nhưng tình huống của nàng đặc biệt, khi Tiên hoàng băng hà, nàng vẫn còn hôn mê. Dù chưa từng có tiền lệ để tang muộn sau thời hạn, nhưng nếu đặt chữ “hiếu” lên hàng đầu, vẫn có thể miễn cưỡng thông cảm.

Tân hoàng vừa lên ngôi chưa bao lâu, Tiêu gia dù thế như mặt trời ban trưa, nhưng triều đình vẫn còn ba vị đại thần phụ chính, còn trong hậu cung, Thái hoàng thái hậu Dương thị vẫn còn đó…

Tiêu Huệ liếc nhìn Hoa ma ma đứng sau Doanh Đông Quân với vẻ kiêng dè.

Đừng tưởng Thái hoàng thái hậu đã buông bỏ mọi thứ sau khi Nhị hoàng tử và Tiên hoàng lần lượt qua đời, chỉ một lòng hướng Phật, không màng thế sự. Năm xưa, bà ấy từng là một nhân vật vô cùng lợi hại. Nếu nhà mẹ đẻ của bà ta, thế gia ngoại thích Dương thị từng quyền khuynh thiên hạ kia chưa sụp đổ, vậy thì người đang ngồi trên ngai vàng hiện tại là ai, còn chưa biết được đâu.

Tiêu Huệ không dám nói gì thêm. Cát An công chúa nhìn Tiêu Huệ, lại nhìn Doanh Đông Quân, cuối cùng cúi đầu, càng không dám hó hé. Nàng ta vốn là người như vậy, trước kia Doanh Đông Quân làm gì, nàng ta liền làm theo, bây giờ người Tiêu gia làm gì, nàng ta cũng chỉ biết thuận theo.

Tên hoạn quan giữ cửa đã sợ đến mặt trắng bệch, chân run cầm cập quỳ rạp xuống đất.

Hắn biết, lời của Thừa Bình công chúa không phải nhắm vào mình, mà là nhắm vào Thái hậu và Tiêu gia. Bất kể công chúa có thực sự dâng sớ buộc tội hay không, cái mạng nhỏ của hắn tám chín phần là không giữ nổi.

Giờ hắn mới hiểu vì sao Thừa Bình công chúa lại có danh xưng “Diêm La sống”, nhưng đã quá muộn để hối hận.

Hoa ma ma vẫn không nói một lời, chỉ khẽ gật đầu với tiểu cung nữ, sau đó tiếp tục đẩy xe lăn của Doanh Đông Quân tiến vào trong cung. Còn tiểu cung nữ thì đứng nguyên tại cổng, làm theo lệnh của Doanh Đông Quân, giám sát Tiêu Huệ và Cát An công chúa.

Tiêu Huệ đã lâu lắm rồi không phải chịu ấm ức như thế này. Nhìn theo bóng lưng Doanh Đông Quân, nàng ta cười lạnh, nghiến răng nói: “Đường dài mới biết sức ngựa, cứ chờ xem!”

Doanh Đông Quân lặng lẽ ngồi trên xe lăn, được Hoa ma ma chậm rãi đẩy đi trên con đường rộng lớn của hoàng cung Đại Thánh.

Chỉ có âm thanh bánh xe gỗ va chạm với nền gạch xanh vang vọng trong không gian. Gió nhẹ thổi qua mang theo hương quế dìu dịu.

Con đường này, nàng đã đi suốt từ khi còn bé đến lúc trưởng thành, dù nhắm mắt cũng biết mỗi lối rẽ sẽ dẫn đến đâu. Nhưng hôm nay, khi ngồi trên xe lăn mà đi qua, nàng lại cảm thấy vô cùng xa lạ.

Doanh Đông Quân nghĩ hồi lâu mới hiểu ra, có lẽ vì hôm nay, nàng đang ngồi chứ không phải đang đi, nên mọi thứ trong mắt nàng bỗng thấp hơn hẳn

Doanh Đông Quân đột nhiên bật cười, nói: “Hôm nay đa tạ ma ma giúp ta giải vây.”

Hoa ma ma thẳng thắn nhận xét: “Công chúa vừa hồi cung đối đầu trực diện với Tiêu thái hậu, thực sự không phải nước cờ sáng suốt.”

Doanh Đông Quân cúi đầu, thong thả nghịch ngón tay, giọng điệu hờ hững: “Ma ma hẳn là biết tính ta rồi. Ai khiến ta khó chịu, ta sẽ khiến kẻ đó càng khó chịu hơn.”

Hoa ma ma nói: “Điện hạ vẫn giữ nguyên tính tình như xưa.” Không rõ đây là lời khen hay chê nữa.

Doanh Đông Quân buồn bã thở dài, nhìn dãy cung điện nguy nga trước mặt, ánh mắt u tối: “Đáng tiếc Nhị hoàng đệ đã không còn. Nếu đệ ấy kế thừa giang sơn của phụ hoàng, ta nào cần phải nhìn sắc mặt của Tiêu Dĩnh! Cớ sao người tốt lại bạc mệnh như vậy chứ!”

Sắc mặt Hoa ma ma lập tức thay đổi, nghiêm giọng quát: “Công chúa, lời này không thể nói bừa!”

Doanh Đông Quân khoát tay: “Biết rồi, biết rồi! Ta cũng chỉ dám nói với ma ma một câu thôi mà!”

Hoa ma ma vẫn không yên tâm, dặn dò thêm: “Nhị điện hạ qua đời chưa bao lâu, Quý phi nương nương cũng bệnh mất không lâu sau đó. Giờ ngay cả Tiên hoàng cũng… Thái hoàng thái hậu liên tục phải tiễn biệt người thân, thân thể người đã không còn như trước nữa. Cho nên, lát nữa khi gặp nương nương, công chúa phải cẩn trọng lời nói, chớ để người đau lòng thêm.”

“Ừ.” Doanh Đông Quân gật đầu, tâm trạng dường như trùng xuống.

Dọc đường đi, hai người không nói thêm gì nữa. Hoa ma ma lặng lẽ đẩy xe lăn của Doanh Đông Quân đến trước cửa Thọ Tiên cung, nơi ở của Thái hoàng thái hậu.

Thọ Tiên cung tọa lạc ở phía tây trục chính hoàng cung Đại Thánh, từ trước đến nay vẫn là nơi dành riêng cho các Thái hậu và Thái phi an dưỡng tuổi già. So với phía Đông, kiến trúc nơi này không dày đặc bằng, không gian thanh tĩnh, thích hợp để dưỡng sinh. Nhưng đồng thời, nó cũng xa trung tâm quyền lực hơn.

Hiện tại, Tiêu thái hậu vì thuận tiện cho việc quản lý triều chính, đã không dọn sang Tây cung theo lệ cũ. Ban đầu, nàng ta muốn chuyển vào Phượng Húc cung, nơi ở của các Hoàng hậu qua các triều đại. Nhưng trước khi băng hà, Tiên hoàng đã hạ chỉ, từ nay về sau, chỉ có nguyên hậu của các đời Hoàng đế mới được ở tại Phượng Húc cung, con cháu không được trái lệnh.

Tiêu thị dù mang danh Thái hậu, nhưng không phải nguyên hậu, nên không đủ tư cách dọn vào Phượng Húc cung. Cuối cùng, nàng ta đành phải chọn Chiêu Hoa cung làm nơi ở của mình.
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 7


“Sao lại vắng lặng thế này? Ta nhớ trước đây tổ mẫu rất thích náo nhiệt mà.”

Sau khi tiến vào Thọ Tiên cung, Doanh Đông Quân phát hiện trong cung chỉ có rất ít cung nhân hầu hạ. Ngoài người canh giữ ở cửa cung, dọc đường đi hầu như không thấy bóng dáng ai, cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng nói chuyện nào.

Hoa ma ma hạ giọng giải thích: “Mấy năm nay, nương nương mắc chứng đau đầu, không chịu được tiếng ồn ào, nên đã cho lui hết những người không cần thiết, chỉ giữ lại vài người hầu hạ việc thường ngày.”

Khi đến chính điện, hai tên nội thị và hai cung nữ vội vàng bước ra, phối hợp nâng cả người lẫn ghế của Doanh Đông Quân lên bậc thềm. Sau khi hành lễ, họ lại lặng lẽ lui xuống mà không phát ra một tiếng động nào.

Doanh Đông Quân lướt mắt một vòng, nhận ra toàn là gương mặt xa lạ. Cũng đúng thôi, nàng đã rời xa nơi này mười năm, những người từng hầu hạ bên cạnh Thái hoàng thái hậu chắc hẳn đều đã được thả ra khỏi cung.

“Có phải Thừa Bình của ta đã trở về rồi không?”

Vừa bước vào nội điện, Doanh Đông Quân đã nghe thấy một giọng nói già nua vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy một bà lão tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy những nếp nhăn sâu hằn như những rãnh cắt, ngồi trên đệm, lúc này đang vươn tay về phía nàng với ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Thừa Bình! Mau lại đây để tổ mẫu nhìn con một chút nào!”

Mắt Doanh Đông Quân lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào gọi: “Tổ mẫu!”

Hoa ma ma đẩy nàng đến trước mặt Thái hoàng thái hậu. Vừa đến gần, bà lão liền cúi xuống nắm lấy tay nàng, còn Doanh Đông Quân thì thuận thế rúc vào lòng bà, ôm lấy eo mà nũng nịu: “Tổ mẫu, Thừa Bình nhớ người lắm!”

Thái hoàng thái hậu dịu dàng vuốt tóc nàng, giọng đầy yêu thương: “Tổ mẫu cũng luôn nhớ con. Những năm con hôn mê, ta muốn phái người đi thăm, nhưng phụ hoàng con lại cố chấp, suốt mười năm qua không cho phép bất kỳ ai quấy rầy. Vì chuyện này, ta còn cãi nhau với nó mấy lần.”

Doanh Đông Quân bĩu môi: “Chẳng phải vì phụ hoàng tin lời lão đạo sĩ thối Ngọc Dương chân nhân sao? Ông ta nói đầu con bị chấn thương nặng, không có thuốc chữa, nhưng có một bí pháp truyền đời của Đạo môn có thể thử. Chính là đem con đặt trong địa cung của hành cung, sắp xếp theo trận pháp Ngũ hành Bát quái, mỗi tháng hắn sẽ đến châm cứu kết hợp với đạo thuật, trong thời gian này không thể để bất kỳ ai quấy rầy. Kết quả, con cứ thế mà nằm trong địa cung suốt mười năm!”

Thái hoàng thái hậu thở dài, đánh giá nàng một lượt: “Lúc đầu ta cũng cho rằng hắn chỉ là một tên đạo sĩ ham danh, nhưng dù sao hắn cũng đã cứu sống con, xem như có chút bản lĩnh.”

Doanh Đông Quân lại chẳng thèm nể mặt, cười nhạt: “Theo con thấy, hắn chỉ là muốn trả thù vì năm xưa con từng trêu chọc hắn mà thôi! Bằng không, sao có thể suốt mười năm hắn châm cứu mà con vẫn mê man, vừa rời đi thì con lại tỉnh? Hắn hẳn là biết sau khi phụ hoàng băng hà, người nắm quyền không dễ lừa gạt như trước, nên bỏ trốn. Nhờ thế, con mới có cơ hội tỉnh lại! Hừ! Đợi con bắt được hắn, nhất định sẽ l*t s*ch y phục hắn, trói lại rồi—”

“Khụ khụ…”

Thái hoàng thái hậu đột nhiên ho khan, cắt ngang lời Doanh Đông Quân.

Nàng lập tức ngoan ngoãn xoa lưng cho bà, vẻ mặt biết điều hơn hẳn.

Thái hoàng thái hậu nắm lấy tay Doanh Đông Quân, bất đắc dĩ trách mắng: “Con đó! Lúc nào cũng ăn nói không kiêng nể gì cả.”

Lúc này, bên ngoài có người bẩm báo: “Nương nương, Quận vương đến thỉnh an.”

Thái hoàng thái hậu lập tức trở nên phấn chấn, ngồi thẳng người nhìn ra phía ngoài điện: “Mau vào đi!”

Doanh Đông Quân cũng tò mò nhìn theo ánh mắt của bà. Thấy một thiếu niên chừng mười tuổi cùng một phụ nhân xinh đẹp lần lượt bước vào.

Thiếu niên kia ngũ quan thanh tú, chỉ là thân hình hơi đẫy đà. Khi quỳ xuống thỉnh an, cậu ta còn hơi th* d*c, nữ nhân đứng phía sau liền đưa tay đỡ một cái.

“Tôn nhi thỉnh an Thái tổ mẫu.”

Thái hoàng thái hậu vui mừng đến nỗi những nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu thêm. Bà đứng dậy, đỡ thiếu niên, sau đó nhìn sang Doanh Đông Quân, thấy nàng đang tò mò quan sát, bèn kéo thiếu niên đến trước mặt nàng: “Đây là con trai của Nhị hoàng đệ con, tên là Doanh Thần. Hai cô chất các ngươi hôm nay là lần đầu gặp mặt phải không? Thần nhi, mau bái kiến Đại cô cô của con đi.”

Thiếu niên nhìn Doanh Đông Quân một chút, ngoan ngoãn hành lễ gia tộc: “Tôn nhi bái kiến Đại cô cô.”

Doanh Đông Quân nheo mắt cười, cẩn thận quan sát cậu, rồi nói với Thái hoàng thái hậu: “Chả trách con thấy quen mắt, nghĩ kỹ lại thì chẳng phải giống hệt Nhị hoàng đệ khi còn nhỏ sao?”

Thái hoàng thái hậu hài lòng nhìn Doanh Thần, nhưng càng nhìn ánh mắt lại càng đỏ lên, bà thở dài: “Đứa trẻ ngoan, chỉ tiếc số khổ. Từ khi chào đời đã chưa từng gặp phụ thân, mẫu phi cũng không đoái hoài, ta đây tuy già rồi nhưng vẫn cố gắng chăm sóc cho nó, chỉ là… tuổi ta đã cao, còn có thể lo cho nó được bao lâu nữa đây?”

Phụ nhân đứng sau lưng Doanh Thần khẽ đẩy nhẹ cậu một cái. Cậu lập tức nói: “Thái tổ mẫu trường thọ trăm tuổi.”

Nghe vậy, Thái hoàng thái hậu lại càng đau lòng, nước mắt lã chã rơi: “Đứa nhỏ ngoan như vậy, sao số mệnh lại khổ thế này…”

Hoa ma ma đứng bên cạnh vội an ủi: “Nương nương nói vậy là không đúng rồi. Giờ đây công chúa đã trở về, hai cô chất có thể nương tựa lẫn nhau. Lại thêm người luôn ở bên chăm lo, như thế sao có thể nói là mệnh khổ?”

“Đúng đúng đúng.”

Thái hoàng thái hậu lau nước mắt, một tay nắm tay Doanh Thần, một tay nắm tay Doanh Đông Quân, rồi đặt hai bàn tay của họ chồng lên nhau, nắm chặt lại.

Doanh Đông Quân nhìn ba bàn tay đặt lên nhau, cười rạng rỡ, chân thành nói với Thái hoàng thái hậu:

“Tổ mẫu cứ yên tâm, Doanh Thần là huyết mạch duy nhất của Nhị hoàng đệ, con nhất định sẽ đối xử với nó như từng đối xử với Nhị hoàng đệ năm đó.”

Thái hoàng thái hậu gật đầu liên tục, ánh mắt tràn đầy vui mừng, nhưng rồi bà lại thở dài: “Lòng con dành cho Nhị hoàng đệ, tổ mẫu đây hiểu rõ. Năm đó vì cứu nó mà con bị thích khách đả thương, hôn mê suốt mười năm. Đáng tiếc, Nhị hoàng đệ lại không chịu gắng gượng, từ khi bị thích khách chặt đứt một bên cổ tay, nó đã hoàn toàn sa sút, suốt ngày sống mơ mơ màng màng. Cuối cùng, vì dùng Trường Lạc tán quá liều mà mất lý trí, tự mình nhảy xuống hồ sen…”

Hoa ma ma vội khuyên nhủ: “Nương nương, cớ gì lại nhắc đến chuyện xưa, chỉ tự chuốc bi thương mà thôi.”

“Không nói, không nói nữa.”

Thái hoàng thái hậu lắc đầu, khẽ thở dài một hơi, ánh mắt trở nên kiên định: “Giờ ta cũng đã nghĩ thông rồi, thay vì mãi đau buồn vì người đã khuất, chẳng bằng trân trọng hiện tại. Bây giờ, ta chỉ mong có thể thấy Thần nhi trưởng thành bình an, rồi lại chọn cho Thừa Bình một phò mã tốt, như vậy dù có nhắm mắt cũng an lòng.”

Bà buông tay Doanh Thần ra, nhưng vẫn nắm chặt tay Doanh Đông Quân, nhẹ nhàng vỗ về
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 8


“Phò mã?”

Thừa Bình công chúa dường như nhớ ra điều gì đó, chống cằm lười biếng nói: “Con nhớ mang máng mười năm trước, phụ hoàng từng chọn cho con một người? Người đó tuy không đẹp bằng Ngu lang, nhưng cũng coi như anh tuấn, miễn cưỡng lọt vào mắt. Hơn nữa, gia thế cũng tạm chấp nhận được. Dù sao cũng phải chọn một phò mã, người quen vẫn hơn người lạ, vậy thì cứ chọn hắn đi. Con tin vào mắt nhìn nam nhân của phụ hoàng.”

Giọng điệu thờ ơ của Thừa Bình công chúa khiến khóe miệng Thái hoàng thái hậu giật nhẹ.

Hoa ma ma lên tiếng: “Công chúa nói người đó là Thế tử của phủ Tĩnh An hầu, Cố Phượng Khởi?”

Thừa Bình công chúa suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Đúng, là nhi tử của Tĩnh An hầu Cố Hiển. Ta chỉ nhớ phụ thân hắn rất nổi danh, dù sao chọn phò mã cũng phải xem gia thế trước.”

Thái hoàng thái hậu nhìn cháu gái một cái, chậm rãi nói: “Cố Phượng Khởi tướng mạo xuất chúng, tài năng hơn người, hiện nay tuổi còn trẻ mà đã là Đại tướng quân Phi Kỵ Vệ chính tam phẩm, đúng là một mối hôn sự tốt.”

Thừa Bình công chúa hài lòng gật đầu, nàng biết mắt nhìn người của phụ hoàng sẽ không sai.

Nhưng Thái hoàng thái hậu lại nhẹ nhàng bổ sung: “Đáng tiếc, vài năm trước hắn đã thành thân, hiện nay trưởng nữ cũng đã ba tuổi rồi.”

Thừa Bình công chúa sững người, sau khi phản ứng kịp thì nổi giận, đập mạnh tay vịn ghế. Nàng định đứng lên nhưng phát hiện chân tay còn chưa có sức, đành ngồi tại chỗ tức giận.

“Cố Phượng Khởi đã có hôn ước, vậy mà còn dám nhận lời với người khác? Đám nam nhân suốt ngày miệng hô ‘phụ đạo, phụ đạo’, chẳng lẽ không ai dạy bọn họ thế nào là ‘phu đạo’ sao? Thật là không biết liêm sỉ!”

Thái hoàng thái hậu day trán, không muốn nói gì nữa, chỉ mệt mỏi liếc Hoa ma ma một cái.

Hoa ma ma giữ giọng điềm nhiên: “Công chúa, hôn ước giữa người và Cố Phượng Khởi chỉ là lời nói miệng của Tiên hoàng mà thôi. Khi ấy Tiên hoàng còn chưa kịp chính thức hạ chỉ thì người đã bị thương và hôn mê. Hơn nữa, Cố gia sau khi người hôn mê đã chờ đợi suốt năm năm, đến khi được Tiên hoàng đồng ý mới cưới người khác.”

Sắc mặt Thừa Bình công chúa lúc này mới khá hơn một chút, nhưng vẫn không vui, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc là nhà nào không biết quy củ, dám đem nam nhân đã định của bổn cung gả đi? Là ai cho bọn họ lá gan chó đó?”

Hoa ma ma đáp: “Chính thê của Đại tướng quân Cố bây giờ, công chúa vừa mới gặp qua, chính là Tiểu thư Tiêu gia, Tiêu Huệ Nương.”

Doanh Đông Quân vừa nghe đến cái tên này, liền khịt mũi khinh miệt, trong giọng nói tràn đầy chán ghét. Nàng khoát tay một cái: “Hóa ra là nàng ta? Thôi bỏ đi. Cố Phượng Khởi mà có thể để mắt tới Tiêu Huệ Nương, vậy mắt nhìn người đúng là kém cỏi vô cùng. Loại nam nhân này, không cần cũng được!”

Lúc này, Thái hoàng thái hậu mới lên tiếng lại: “Không có Cố Phượng Khởi thì thôi, tổ mẫu sẽ chọn cho con một phò mã còn tốt hơn!”

Thừa Bình công chúa suy nghĩ một chút rồi nói: “Được thôi, nhưng con có vài yêu cầu nhỏ.”

Thái hoàng thái hậu ngừng lại một chút rồi mới nói: “Yêu cầu gì, con cứ nói.”

Thừa Bình công chúa trầm ngâm đáp: “Trước hết, dung mạo không thể quá kém, ít nhất cũng không thể thua kém Cố Phượng Khởi, nếu không chẳng phải con sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao? Xuất thân văn hay võ đều không quan trọng, văn nhân có phong thái của văn nhân, võ tướng có khí khái của võ tướng, mỗi người một vẻ. Nhưng quan chức không thể thấp hơn tam phẩm! Còn nữa…”

“Còn nữa?” Thái hoàng thái hậu nghe đến đây, sắc mặt đã có chút khó coi.

“Ừm, thêm một điều cuối cùng thôi. Dù không phải xuất thân thế gia vọng tộc, trong nhà cũng phải có tước vị từ hầu tước trở lên. Người đời lấy vợ gả chồng, điều đầu tiên không phải chính là xem môn đăng hộ đối sao?”

Nói đến đây, Thừa Bình công chúa có chút tiếc nuối thở dài: “Phải nói là, Ngu lang chỉ thua ở điểm này, xuất thân quá bình thường. Nếu không, hắn chính là lựa chọn hoàn hảo nhất cho vị trí phò mã rồi!”

Thái hoàng thái hậu: “…”

Không khí im lặng hồi lâu, cuối cùng bà mới tìm lại giọng nói của mình, sắc mặt có phần nghiêm túc hơn.

“Thừa Bình, con phải biết rằng con nay đã hai mươi lăm tuổi, không còn là thiếu nữ xuân xanh nữa! Những người cùng tuổi như Tiêu Huệ Nương hay Cát An từ lâu đã thành thân, sinh con. Nếu con là nữ nhi nhà bình thường, giờ này chỉ có thể chờ người ta đến kén chọn mà thôi. May mắn thay, con có thân phận cao quý, lại có tổ mẫu bảo bọc, vẫn còn cơ hội lựa chọn. Nhưng con cũng không thể kén chọn mà đưa ra yêu cầu quá cao.”

Thừa Bình công chúa nghe xong, không nhịn được cau mày, khó hiểu nói: “Chỉ vì bổn cung đã hai mươi lăm tuổi, thì không thể có yêu cầu đối với hôn sự của mình sao? Chẳng lẽ phải chấp nhận những kẻ xấu xí vụng về? Con nhớ năm đó vị Thị lang bộ Hộ họ Chu kia, đã sáu mươi lăm tuổi còn cưới một tiểu mỹ nhân mười lăm tuổi làm thiếp, vậy mà còn được ca tụng là giai thoại mỹ mãn.”

Thái hoàng thái hậu thở dài, dịu giọng khuyên nhủ: “Hắn là nam nhân, con là nữ nhi. Thế đạo vốn là như vậy.”

“Cái thế đạo chết tiệt này!” Thừa Bình công chúa hừ lạnh một tiếng, hất cằm kiêu ngạo vô cùng, “Dù sao người khác thế nào con không quan tâm, nhưng nếu muốn làm phò mã của con, thì không phải con mèo con chó nào cũng có tư cách. Nếu không, con thà không chọn phò mã, mà chọn vài tiểu lang quân tuấn mỹ khỏe mạnh hầu hạ bên cạnh, chẳng phải vui vẻ hơn sao? Hà tất phải tự chuốc phiền não vào mình!”
 
Đông Quân - Diện Bắc Mi Nam
Chương 9


Thái hoàng thái hậu cảm thấy chứng đau đầu của mình lại nặng thêm.

Bà thật sự không có cách nào trị được đứa cháu gái ngang bướng này, chỉ đành ôm trán, cố nén mệt mỏi mà nói: “Được rồi, được rồi, tổ mẫu sẽ giúp con tìm theo yêu cầu trước. Ta hơi đau đầu, hôm nay mọi người về trước đi.”

Vị phụ nhân xinh đẹp đứng bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn chưa lên tiếng vội vàng hành lễ cáo lui cùng Doanh Thần. Chờ hai người họ rời đi, Doanh Đông Quân vẫn ngồi yên như núi, không nhúc nhích.

“Thừa Bình còn chuyện gì sao?” Thái hoàng thái hậu cố gắng giữ tinh thần, hỏi.

Doanh Đông Quân nở một nụ cười rạng rỡ, tiến đến gần bà, vừa nhẹ nhàng đấm bóp chân vừa nũng nịu nói: “Tổ mẫu, gần đây tôn nữ hơi túng thiếu, không biết có thể giúp đỡ một chút không ạ?”

Thái hoàng thái hậu giật giật gân xanh trên trán, chỉ vào nàng, trách mắng: “Con mới tỉnh lại được mấy ngày, sao đã thiếu bạc rồi?”

Doanh Đông Quân bĩu môi: “Từ trước tới nay tôn nữ vốn chẳng dư dả gì. Hiện giờ lại do nữ nhân hai mặt Tiêu Dĩnh kia quản lý ngân lượng, chuyện ăn mặc dùng đều bị nàng ta cắt xén từng chút một. Tổ mẫu, người sai người đến phủ công chúa của con mà xem, nghèo túng đến mức nào rồi! Có lẽ con là vị công chúa thảm nhất từ khi Đại Thánh triều lập quốc đến nay mất! Thật là mất mặt hoàng thất!”

Thái hoàng thái hậu thản nhiên nói một câu công bằng: “Không chỉ có mình con bị cắt xén đâu, giờ trong cung trên dưới đều đang thực hành tiết kiệm. Trừ cung Thọ Tiên của ta, các cung khác đều giảm một nửa ngân sách. Ngay cả Chiêu Hoa cung của nàng ta cũng không ngoại lệ. Việc này được triều đình khen ngợi không ít, giúp nàng ta tích lũy được danh tiếng tốt.”

Doanh Đông Quân không mấy bận tâm: “Chẳng phải nàng ta vốn giỏi giả bộ sao?”

Thái hoàng thái hậu bất đắc dĩ thở dài, phất tay ra hiệu cho Hoa ma ma. Hoa ma ma lập tức đi vào trong, lát sau mang ra một chiếc hộp nhỏ.

Doanh Đông Quân tròn mắt nhìn chằm chằm.

Thái hoàng thái hậu nhận hộp, mở ra xem qua, rồi đưa cho Doanh Đông Quân. Nàng vui vẻ nhận lấy, cười tươi như hoa.

“Đa tạ tổ mẫu! Con biết mà, tổ mẫu là người tốt nhất với con!”

Vừa nói, nàng vừa mở hộp, đếm sơ qua rồi lập tức xị mặt, lén liếc thái hoàng thái hậu một cái, thấp giọng oán trách: “Sao chỉ có mười ngàn lượng? Khi nãy tổ mẫu còn nói Tiêu Dĩnh không cắt giảm chi tiêu của người cơ mà?”

Thái hoàng thái hậu nhìn nàng với vẻ mặt khó tả, nhưng bà không còn hơi sức để dạy dỗ nữa, chỉ mệt mỏi phất tay: “Tạm thời chỉ có bấy nhiêu, con không muốn thì để lại.”

Doanh Đông Quân lập tức đóng hộp, đặt ngay ngắn trên đùi mình, ngoan ngoãn nói: “Tạ tổ mẫu ban thưởng, vậy tôn nữ xin phép về trước, lần sau lại đến thăm tổ mẫu.”

Thái hoàng thái hậu phất tay: “Đi đi.”

Doanh Đông Quân ra hiệu cho Tiểu Cát Tường đẩy xe đưa mình về. Nhưng đi chưa được bao xa, thái hoàng thái hậu lại gọi nàng lại.

“Thừa Bình!”

“Tổ mẫu còn chuyện gì ạ?” Doanh Đông Quân quay đầu.

Lúc này, Hoa ma ma không biết từ đâu lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ khác, đưa cho nàng.

Doanh Đông Quân nhận lấy, cảm thấy khá nặng, nghĩ rằng bên trong cũng là bạc, đôi mắt sáng rực lên.

Thái hoàng thái hậu dường như biết nàng đang nghĩ gì, lại thở dài một tiếng, nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng:

“Ta nhớ lúc nhỏ con thích nhất là món bánh bạc ty hương quế. Người thì bé tí hon, ôm cái hộp đựng thức ăn to ngồi trên bậc cửa Phượng Húc cung, chỉ cần không để mắt một chút là đã ăn hết nửa hộp. Biết hôm nay con vào cung, ta liền sai Hoa ma ma báo cho ngự thiện phòng làm sẵn một ít để con mang về ăn. Nếu lần sau còn muốn ăn, cứ vào cung tìm tổ mẫu, tổ mẫu sẽ bảo người làm cho con. Thừa Bình, phụ hoàng con tuy không còn, nhưng đừng sợ, mọi chuyện vẫn còn có tổ mẫu lo liệu.”

Doanh Đông Quân nhìn chiếc hộp trong tay, không nhịn được khẽ hít mũi, rồi ôm chặt cả hai chiếc hộp vào lòng. Đôi mắt nàng hơi đỏ, nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ với Thái hoàng thái hậu:

“Dạ, Thừa Bình nhớ rồi.”

“Đi đi.”

Doanh Đông Quân vừa ngân nga một khúc hát nhỏ, vừa được Tiểu Cát Tường đẩy ra khỏi Thọ Tiên cung, tâm trạng cực kỳ tốt. Khi đi ngang qua hoa viên phía tây, nàng cố ý dặn Tiểu Cát Tường đi đường vòng, xuyên qua ngự hoa viên để thưởng thức cảnh sắc lâu rồi chưa được ngắm. Nhân tiện, nàng còn muốn hái vài nhành hoa mang về trang trí cho phủ công chúa lạnh lẽo của mình.

Vừa mới tự tay bẻ một cành nguyệt quý nở rộ, phía sau liền có một giọng nói ngập ngừng gọi nàng.

“Công chúa!”

Doanh Đông Quân khẽ nhướng mày, quay đầu nhìn lại, phát hiện người vừa gọi chính là Doanh Thần và phụ nhân xinh đẹp đã rời đi trước đó. Người lên tiếng chính là phụ nhân kia.

Doanh Đông Quân mỉm cười, vẫy tay với họ: “Đến trước mặt bản cung đi, bản cung không thích phải vặn cổ để nói chuyện với người khác.”

Phu nhân thoáng ngẩn ra, nhưng vội kéo Doanh Thần tiến lên đứng trước mặt Doanh Đông Quân.

“Tìm bản cung có chuyện gì?” Vừa nhìn đã biết là cố ý đợi ở đây, khiến nàng không khỏi có chút tò mò.

Dưới ánh mắt của Doanh Đông Quân, phụ nhân có vẻ hơi rụt rè. Nàng ta lại nhìn sang Doanh Thần một chút, rồi thấp giọng nói: “Thiếp thân là sinh mẫu của Thần Quận vương, tên là Hàn Sương. Năm xưa thiếp vốn là một ca kỹ trong phủ Nhị điện hạ, từng có may mắn được diện kiến công chúa vài lần.”

*

Lời tác giả:

Những gì các người đang thấy về công chúa, chưa chắc đã là con người thật của nàng.

Có một từ gọi là “phản chuyển” – bộ truyện này là nữ cường.

Rất cường!

Hãy hứa với ta, đọc xong ba mươi chương rồi hãy mắng nàng ngốc bạch ngọt, được không?
 
Back
Top Bottom