Đêm nay đặc biệt khác lạ.Chợt nhận ra giấc mơ của mình không chỉ là màn trình diễn của một người, cả Ngụy Anh vô tư lự lẫn Lam Trạm nhạy bén đều không tránh khỏi chút bất an.Dù có vướng víu hay bối rối đến đâu, điều gì phải đến rồi cũng sẽ đến, giống như mối liên kết giữa họ, không thể phá vỡ cũng chẳng thể tháo gỡ.Ừm, hôm nay thật sự khác biệt.Ngụy Anh cảm nhận rõ điều đó, như thể đang... trong vòng tay của ai đó.
Ừm?
Trong vòng tay của ai?!
Mắt hắn mở to.
Trước mắt là một mảng trắng xóa.
Đợi đã... bộ quần áo này trông quen quen.
Chất liệu, hoa văn...
đây, đây chẳng phải đồng phục của Lam gia sao?
Và mùi hương đàn hương mát lạnh này... cũng rất quen thuộc.Người này là ai ư?
Câu trả lời rõ ràng đến mức không cần suy nghĩ.
Lam Trạm.
Không thể sai được, chính là Lam Trạm.Vậy là... mình đang ở trong vòng tay của Lam Trạm sao?!Ngay khi đang nghĩ vậy, người đang ôm hắn bỗng khẽ dịch chuyển, và một dải ruy băng dài trượt xuống.
Ngụy Anh theo bản năng đưa tay nắm lấy, giữ chặt trong tay.Lam Trạm thoáng bối rối.
Khi định thần lại, y nhận ra Ngụy Anh đang nằm gọn gàng, ngoan ngoãn trong vòng tay mình.
Chưa kịp cảm nhận rõ sự tiếp xúc ấy, ánh mắt y chạm phải đôi mắt vừa mở của Ngụy Anh.
Cơ thể Lam Trạm cứng lại, chiếc đai buộc trán cứ thế trượt xuống, bị Ngụy Anh giữ lại.Cả hai lặng người, một kẻ không biết nên mở lời ra sao, kẻ còn lại thì chợt nhận ra mình đang nắm chặt đai buộc trán của đối phương, trong lòng rối bời, bối rối tìm kiếm một câu nói thích hợp."
Lam Trạm."
"Ngụy Anh."
Họ gần như cùng lúc cất tiếng, nhưng bị một tiếng sáo chói tai bất ngờ cắt ngang.Giật mình vì âm thanh đó, Ngụy Anh mới nhận ra mình vẫn đang trong vòng tay Lam Trạm.
Hắn khẽ nói: "Ừm...
Lam Trạm, thả ta xuống trước đã."
Cả đời hắn chưa từng được ai bế như thế này, huống hồ đối phương lại là Lam Trạm.
Ngay cả Ngụy Anh, vốn da mặt dày, cũng không tránh khỏi chút ngượng ngùng.Lam Trạm như chợt bừng tỉnh, vội vàng cúi người, nhẹ nhàng đặt Ngụy Anh xuống đất, nhưng vành tai lặng lẽ ửng đỏ."
Khụ..."
Ngụy Anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, giọng đầy vẻ trêu chọc.
"Không biết ai đang thổi sáo nhỉ?
Nghe dở quá!"
"..."
"Hay là chúng ta qua đó xem thử?"
"Ừm."
Khi đến nơi, trước mắt họ là một đám đông tu sĩ đang tụ tập.
Người của Cô Tô Lam thị lẫn Lan Lăng Kim thị đều có mặt, nhiều gương mặt thoạt nhìn còn rất trẻ, rõ ràng đây chính là các tiểu bối đang trong quá trình rèn luyện.Người thổi sáo là một chàng thiếu niên với dung mạo thanh tú hiếm thấy, sạch sẽ như vừa được ánh trăng gột rửa.
Lông mày thư thái, ánh mắt sáng trong, khóe môi khẽ cong.
Chỉ là tiếng sáo kia thật khó mà khen nổi.
Chói tai đến mức khiến người nghe cực kỳ khó chịu.Ngụy Anh nhìn người ấy, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi buồn mơ hồ, kèm theo thứ cảm giác đồng điệu kỳ lạ, như thể mọi thống khổ và lo âu trên đời này đều dồn lên vai người đó, và bản thân hắn cũng đang thấm chịu phần nào.Lam Trạm khẽ nhíu mày.
Không hiểu vì sao, vừa trông thấy người kia, trong lòng y lại cuộn trào đủ thứ cảm xúc đối nghịch... bất lực, kinh ngạc, tiếc nuối, sợ hãi, và lạ lùng thay... còn có cả một tia vui sướng, như thể vừa tìm lại được thứ quý giá đã mất từ lâu.
Chuyện này rốt cuộc là sao?Đúng lúc này, giữa rừng núi Đại Phạn, nổi lên một loạt âm thanh leng keng leng keng.Leng keng leng keng, leng keng leng keng.
Lúc nhanh lúc chậm, lúc trầm lúc bổng, vang vọng trong núi rừng yên tĩnh, hệt như xích sắt va vào nhau, kéo lê trên đất, càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn.Không biết vì sao, âm thanh này khiến cho người ta cảm giác cực kỳ bất an, ngay cả tượng đá không biết tên kia cũng dừng vũ điệu lại, giơ hai tay ngẩn ra nhìn về khoảng tối nơi âm thanh vọng tới.Ngụy Anh và Lam Trạm lập tức dâng lên lòng cảnh giác.
Kẻ vừa đến quả thật rất mạnh, ít nhất là vào lúc này, cả hai đều khó lòng chống đỡ.Âm thanh đột nhiên im bặt, một bóng người hiện ra từ trong màn đêm.Sau khi nhìn rõ dáng hình và gương mặt ấy, Ngụy Anh bỗng sững lại.
Người này là...?"...
'Quỷ tướng quân', là 'Quỷ tướng quân', là Ôn Ninh!"
Trong tiếng kêu này tràn đầy sự sợ hãi.Ôn Ninh hơi cúi đầu, hai tay buông thõng, hệt như một con rối đang chờ chủ nhân giật dây ra lệnh.Ngụy Anh không thể tin nổi...
Ôn Ninh nhút nhát, rụt rè kia, sao lại trở thành dáng vẻ này?
Trở thành một hung thi khiến người người sợ hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lam Trạm."
Ngụy Anh nuốt khan, giọng khẽ run, "Ta đã từng thấy Ôn Ninh trong mơ...
Gã nhút nhát nhưng tốt bụng.
Sao bây giờ lại thành hung thi?
Gã là người Kỳ Sơn Ôn thị, dù thế nào cũng không nên... biến thành một hung thi chứ?"
Trở thành hung thi...
Điều đó chứng minh rằng, khi còn sống, người này nhất định đã phải chịu một cái chết vô cùng tàn nhẫn.
Vậy ai là kẻ gây ra chuyện này?Lam Trạm cũng hiểu rõ.
Y đưa mắt lướt qua những đệ tử Lam gia xung quanh, trầm giọng nói: "Ta chưa từng gặp những đệ tử Lam gia này.
Có lẽ... họ đến từ tương lai."
Đúng lúc đó, một đệ tử Lan Lăng Kim thị bị tượng đá chụp lấy.
Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng Ngụy Anh vang lên một tiếng gọi sâu thẳm: Phải cứu người này!
Bất kể phải liều mạng thế nào, cũng phải cứu!May mắn thay, đúng vào khoảnh khắc hiểm nghèo, Ôn Ninh đã kịp thời ra tay, đập vỡ bức tượng đá, cứu được vị đệ tử kia.Nhìn thấy Ngụy Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, Lam Trạm liền hiểu: "Ngụy Anh, người này hẳn có mối liên hệ sâu xa với ngươi."
Ngụy Anh cũng mơ hồ cảm nhận được điều đó.
Hễ có ai liên quan đến mình, linh cảm trong hắn lại khẽ rung động, khiến hắn bất giác tự hỏi: Rốt cuộc người này sẽ đem đến điềm lành, hay tai họa cho tương lai của hắn?Ánh mắt Lam Trạm dừng lại trên thân ảnh đang thổi sáo.
Nếu vậy... thì người này chẳng lẽ là...
Y khẽ dao động trong thoáng chốc, rồi lặng lẽ nhìn sang Ngụy Anh, kẻ vẫn đang ngơ ngác.
Niềm vui mừng khôn xiết khi tìm lại được điều đã mất, song cùng lúc đó, một luồng lạnh buốt lại dâng tràn, thấm thẳng vào tim gan.
Ngụy Anh...
đã chết rồi sao?
Chỉ một ý nghĩ thoáng vụt qua, trái tim Lam Trạm liền co thắt nghẹn ngào, đau đớn đến khó thở, đôi tay cũng bất giác siết chặt lại.Tượng đá đã bị Ôn Ninh chế ngự, hiểm cảnh nhờ đó hóa giải.
Nhưng đúng lúc này một đạo sĩ gào lên: "Vây chặt lấy gã!"
Có người ngập ngừng đáp lại, nhưng càng nhiều kẻ do dự thì lại càng chậm rãi lùi về phía sau.
Vị đạo sĩ kia lại hét: "Các vị đạo hữu, nhất định phải ngăn không cho gã chạy thoát.
Gã là Ôn Ninh đấy!"
Thấy bọn họ vẫn chần chừ, thế là đạo sĩ kia lại hô: "Sợ gì chứ?
Di Lăng lão tổ đâu có ở đây!"
"Lam Trạm, sao bọn họ lại thế?
Rõ ràng Ôn Ninh vừa mới cứu họ!"
Ngụy Anh thực sự bị chọc tức đến mức bật cười.
Hung thi thì sao?
Dù là hung thi, gã vẫn cứu mạng bọn họ đó!Mấy thanh phi kiếm bắt đầu lượn vòng quanh Ôn Ninh.
Vài câu qua lại, vòng vây Ôn Ninh rất nhanh đã thu nhỏ, Ôn Ninh khoát cánh tay một cái, những mắc xích nặng trịch quét ngang, đánh văng toàn bộ phi kiếm, tiếp đó bước lên một bước, bàn tay chộp lấy cổ kẻ gần nhất, nhẹ nhàng nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Ngụy Anh lại nói: "Lam Trạm, ta luôn cảm thấy Ôn Ninh không nên như thế này.
Gã nên, gã nên có ý thức mới đúng chứ.
Còn nữa, cái vị Di Lăng lão tổ mà bọn họ cứ nhắc đến... chắc chắn không liên quan đến ta chứ?"
Hắn cười cợt, nhưng trong lòng lại chưa dám chắc."
Ngụy Anh, Di Lăng lão tổ, rất có thể chính là ngươi."
Lam Trạm điềm tĩnh đáp.Ngụy Anh im lặng hồi lâu, khẽ lẩm bẩm: "Di Lăng lão tổ... sao nghe không ổn lắm nhỉ.
Giống hệt như một tên đại ma đầu vậy."
Đúng lúc ấy, tiếng sáo bỗng vang lên lần nữa.Khác hẳn với giai điệu chói tai, quái dị khi nãy, lần này âm điệu lại êm dịu, bình thản.
Ôn Ninh nghe giai điệu này thì khựng lại, chậm rãi quay người về phía phát ra tiếng sáo.
Người thổi sáo đứng yên tại chỗ, nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng của của gã.Một thoáng sau, Ôn Ninh thả lỏng bàn tay, buông người kia xuống, rồi từng bước nặng nề đi về phía tiếng sáo.Đây là...
Ngụy Anh và Lam Trạm nhìn nhau, xác nhận."
Lam Trạm, đây là khúc hát của ngươi."
Dù tiếng sáo có phần đứt quãng, cao độ chưa hẳn chuẩn xác, nhưng Ngụy Anh vẫn nghe ra.
Cổ họng hắn khô khốc."
Khúc này, ta chưa từng hát cho bất kỳ ai khác nghe."
Lam Trạm khó nhọc cất lời, hít sâu một hơi.
Dù đã có dự cảm từ trước, nhưng khi thật sự xác nhận chuyện này, khiến hơi thở y vẫn trở nên dồn dập, trái tim co thắt lại.Khúc "Vong Tiện", Lam Trạm sẽ không bao giờ hát cho ai khác.
Nó thuộc về Ngụy Anh, chỉ riêng mình Ngụy Anh mà thôi.
Từ khoảnh khắc biết tên khúc hát, Ngụy Anh đã hiểu điều ấy."
Lam Trạm..."
Nhìn gương mặt thoáng hiện vẻ suy sụp của Lam Trạm, Ngụy Anh tự trấn an, gom hết can đảm để gọi: "Lam Trạm."
Khi Lam Trạm quay sang nhìn, ánh mắt u buồn ấy chạm vào hắn, khiến Ngụy Anh nghẹn lại, nuốt khan: "Ta... chúng ta..."
Nhưng đúng lúc ấy, tiếng sáo bỗng ngừng hẳn.Lời còn chưa dứt, cả hai đồng thời quay đầu.
Ngay khoảnh khắc ấy, lưng người nọ va phải một người, cổ tay lập tức bị nắm chặt, tiếng sáo cũng dừng lại.
Dù nhìn thế nào đi nữa, đó vẫn là Lam Trạm đã trưởng thành, chỉ có điều sắc mặt lạnh lẽo hơn bao giờ hết.Lam Trạm mím môi, không còn chút nghi ngờ, y đã nhận ra.Chỉ thấy Lam Trạm trưởng thành một tay siết chặt lấy người nọ.
Ngay gần đó, cách chưa đầy hai bước chân, Ôn Ninh lặng lẽ đứng yên, ánh mắt chậm rãi đảo quanh dường như đang tìm kiếm tiếng sáo bỗng dưng biến mất.Trong núi rừng xa xa có ánh lửa và tiếng người lan dần đến, người nọ cũng không để ý đến bàn tay đang túm lấy mình, đưa cánh tay lên tiếp tục thổi, lần này giai điệu nhanh hơn, như kể lể như giục giã, khí tức mất đi sự ổn định, âm cuối vỡ òa, thê thiết mà chói lói.
Lam Trạm trưởng thành cứ nắm lấy không buông, đến cuối cùng ngón tay người nọ buông lỏng, sáo trúc rơi xuống đất.Đồng thời, Ôn Ninh như nghe hiểu mệnh lệnh, lập tức lặng lẽ rút lui, thoáng chốc đã biến mất trong khu rừng tối tăm, không để lại dấu vết.
Người nọ dường như sợ Lam Trạm trưởng thành truy đuổi Ôn Ninh nên vội trở tay giữ y lại.Ai ngờ, Lam Trạm khi trưởng thành chẳng buồn liếc đến Ôn Ninh, chỉ chăm chú nhìn hắn.
Hai người, kẻ nắm người giữ, cứ thế đối diện, ánh mắt không rời nhau."
Lam Trạm, hình như ngươi nhận ra ta."
Ngụy Anh bỗng thấy lòng mình buồn bã vô cùng.
Có lẽ Lam Trạm đã đợi hắn rất lâu rồi, phải không?Hắn cứ ngỡ Lam Trạm sẽ im lặng, nào ngờ lại nghe thấy một tiếng "ừm"."
Nhận ra được."
Lam Trạm lặp lại, như muốn khẳng định chắc chắn hơn, "Nhận ra được."
"Lam Trạm..."
Ngụy Anh không rời mắt khỏi cảnh trước mặt, nhưng bàn tay đã lặng lẽ đưa ra, muốn chạm đến y.
Chưa kịp chạm vào, Lam Trạm đã trở tay nắm lấy, siết chặt không buông.Ngụy Anh khẽ sững lại, rồi mím môi cười, chủ động siết chặt tay Lam Trạm.Ngay lúc đó, Giang Trừng trưởng thành lao đến, quát lớn: "A Lăng!"
Tên Giang Trừng này, vẫn dễ nhận ra như thế.
Ngụy Anh bật cười ha hả.Tiểu bối Kim gia kia vừa đứng vững, nghe thấy giọng Giang Trừng liền vội vàng gọi: "Cậu!"
Ngụy Anh như chợt bừng tỉnh, quay sang nói với Lam Trạm: "Khó trách ta cứ muốn bảo vệ tiểu tử đó, thì ra là con của sư tỷ!
Thảo nào, thảo nào."
Nhưng ngay sau đó, Giang Trừng đã lớn tiếng quở trách: "Trên người ngươi không mang tín hiệu sao?
Gặp phải thứ này mà không biết đường phóng tín hiệu đi à?
Thích làm anh hùng hả?
Lăn lại đây cho ta!"
Đứa nhỏ kia cũng tức giận đáp lại: "Chẳng phải cậu bảo cháu nhất định phải hạ được nó sao?!
Không hạ được nó thì đừng có trở về gặp cậu còn gì!"
Giang Trừng như nghẹn họng, đành quay sang đám đạo sĩ đang đổ nghiêng đổ ngửa, châm chọc: "Rốt cuộc là thứ gì mà khiến các người đẹp mặt vậy?"
"Lam Trạm, sao ta cứ thấy Giang Trừng lớn lên lại càng mất kiên nhẫn thế?
Thật sự không bằng ngươi."
Ngụy Anh khẽ thở dài nói.Lam Trạm siết chặt bàn tay trong tay mình.Một tay đạo sĩ hai mắt vẫn còn trợn trừng: "Tông...
Tông chủ, là... là Ôn Ninh đó..."
Trong số những đạo sĩ mặc trang phục màu sắc khác nhau này, có mấy người là môn sinh của Vân Mộng Giang thị cải trang, phụng mệnh đi theo ngầm giúp Kim Lăng, chỉ sợ cậu ta không qua được ải này.
Phận trưởng bối làm tới mức này cũng coi như hao tâm tổn huyết lắm rồi.Giang Trừng ngờ rằng mình đã nghe nhầm: "Ngươi vừa nói gì?"
Người kia đáp: "Ôn Ninh quay lại rồi!"
Trong chớp mắt, chấn động, căm thù, phẫn nộ, không thể tin nổi... tất cả cảm xúc đó đan xen hiện lên khuôn mặt Giang Trừng.
Một lúc lâu sau, gã mới lạnh giọng nói: "Thứ đó sớm đã bị nghiền thành tro bụi để thị chúng rồi, sao có thể quay trở lại?"
Tay đạo sĩ kia vẫn nói: "Thực sự là Ôn Ninh!
Tuyệt đối không thể sai được!
Thuộc hạ chắn chắn không nhìn lầm..."
Tên đạo sĩ kia chỉ về phía người thổi sáo: "...
Là hắn triệu hồi tới!"
Giang Trừng chậm rãi nhìn về hướng người thổi sáo.Một lúc sau, khóe miệng Giang Trừng nhếch lên thành một nụ cười vặn vẹo, tay trái lại xoa xoa cái nhẫn trong vô thức.Gã khẽ nói: "...
Được lắm.
Trở lại rồi?"
Gã thả tay trái ra, một sợi roi rũ xuống.Dây roi cực mảnh, đúng như tên gọi của nó, là một sợi điện lưu ánh tím vẫn còn đang kêu xoẹt xoẹt, hệt như một tiếng sét xẹt ra từ giữa lôi vân dày đặc nơi chân trời được gã nắm chặt trong tay.
Sợi dây vung lên giống như bổ ra một tia chớp với tốc độ không gì sánh nổi!"
Khoan đã, Lam Trạm, sao ta cứ cảm thấy chuyện này không ổn nhỉ?"
Ngụy Anh giật mình.
Phản ứng của Giang Trừng quá kỳ lạ.Lam Trạm gật đầu, cũng tỏ vẻ khó hiểu.
"Có gì đó kỳ lạ.
Chúng ta cứ chờ xem sao."
Lam Trạm trưởng thành thì đã trở đàn trong tay, khẽ vuốt một cái, như một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng, tiếng đàn tạo ra vô số gợn sóng trong không khí, đối chọi với Tử Điện, bên giảm bên tăng giằng co dữ dội.
Trên không trung của núi rừng Đại Phạn về đêm, lúc thì ánh tím rợp trời, lúc lại sáng như ban ngày, lúc thì tiếng sấm rền vang, lúc tiếng đàn lại triền miên vang vọng.
"Ngụy Anh" thế nhưng nhìn ra được chính xác cơ hội, co giò bỏ chạy."
Lam Trạm, ta là muốn chạy trốn ư?"
Ngay thời điểm này, chạy chẳng phải là bị đánh trúng à?Giang Trừng thấy hắn rời khỏi phạm vi bảo vệ của Lam Trạm, đời nào chịu từ bỏ cơ hội tốt như thế, vung tay quất một cái, tiếng roi vút vút phóng ra, Tử Điện hệt như một con độc long lao đi, nhằm đúng vào lưng hắn."
Ngụy Anh" suýt bị hất bay, may nhờ con lừa chống đỡ nên không đập vào gốc cây.
Có điều roi này tung ra xong, Lam Trạm và Giang Trừng trưởng thành đều dừng tay, ngẩn người.Chỉ thấy "Ngụy Anh" vừa xoa eo vừa bám vào lừa hoa bò dậy, trốn sau lưng con lừa gào lên: "Giỏi thật đấy!
Có thế có lực đúng là giỏi thật đấy!
Tùy tiện đánh người cơ đấy!
Chậc chậc chậc!"
Lam Trạm trưởng thành: "..."
Giang Trừng trưởng thành: "..."
Ngụy Anh và Lam Trạm cũng kinh hãi."
Tử Điện" có một điểm đặc biệt, đó là nếu kẻ đoạt xá bị đánh trúng thì lập tức sẽ hồn xác chia lìa, hồn phách của kẻ đoạt xá sẽ văng ra khỏi cơ thể, tuyệt đối không có ngoại lệ.
Thế nhưng người này bị đánh trúng vẫn hoạt động nhảy nhót như thường, ngoài việc hắn không phải kẻ đoạt xá thì không có cách nào giải thích.Sau một lúc trầm ngâm, Ngụy Anh khẽ nói: "Lam Trạm, ta không thể nào đi đoạt xá người khác.
Nhưng nếu không phải đoạt xá, vậy là ai khiến ta sống lại chứ?"
Lam Trạm lặng lẽ siết chặt tay hắn.
Trong lòng y trào dâng sự biết ơn vô hạn đối với người đã ban cho Ngụy Anh cơ hội sống lại, để hắn một lần nữa xuất hiện trước mắt mình.Thấy Giang Trừng lộ vẻ hoài nghi, còn định quật thêm một roi nữa, một tiểu bối Lam gia kêu lên: "Giang tông chủ, đủ rồi.
Đó là Tử Điện đấy!"
Thứ vũ khí đẳng cấp như Tử Điện, chắn chắn không có chuyện một lần không được phải hai lần mới xong.
Không đánh bật hồn được là không đánh bật hồn được, không đoạt xá là không đoạt xá, nếu không thì danh tiếng của nó chỉ là giả mà thôi.Trong lòng Giang Trừng một mảnh hỗn loạn, chỉ vào "Ngụy Anh", tỏ vẻ khó tin nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?!"
Lúc này, một kẻ xem chiến nhiều chuyện cuối cùng cũng ho khan một tiếng, chen mồm vào nói: "Có lẽ Giang tông chủ không để ý đến những chuyện này nên không biết, đây là Mạc Huyền Vũ, Lan Lăng Kim thị...
Khụ, hắn từng là môn sinh ngoại tộc của Lan Lăng Kim thị, có điều vì linh lực yếu kém, không chịu cố gắng tu đạo, thêm vào cái tật gì đó... quấy rối đồng môn nên bị đuổi khỏi Lan Lăng Kim thị.
Nghe nói còn bị điên nữa?
Theo ý tại hạ, chắc là do tu chính đạo không thành, trong lòng sinh phẫn hận nên đi theo tà đạo, chứ không nhất định là do...
Di Lăng lão tổ nhập vào."
Cái gì?!
Đạo sĩ Kim gia không nói gì, mà còn là đoạn tụ nữa chứ!!!
Ngụy Anh kinh ngạc đến mức ngây người.
Mặc dù hiện giờ hắn cũng đã là đoạn tụ rồi.Lam Trạm vẫn im lặng.Lại có người lẩm bẩm: "Nhìn thế nào cũng không giống mà...
Hơn nữa thổi sáo còn khó nghe kinh...
Học người ta mà cũng sứt sẹo không ra làm sao, cái gọi bắt chước bừa chính đây chứ đâu."
Nhìn thấy Lam Trạm chăm chú nghe, Ngụy Anh lo lắng y thật sự nghĩ mình thổi sáo dở, vội vàng giải thích: "Lam Trạm, Lam Trạm, đừng nghe bọn họ nói linh tinh, ta thổi sáo hay lắm đó nha!"
Lam Trạm gật đầu: "Ta biết."
Ngụy Anh thổi sáo, kiểu gì cũng hay.Bên kia Giang Trừng ra hiệu, thuộc hạ gã hiểu rõ ý tứ của gã, xông tới, "Ngụy Anh" vội kéo con lừa nhảy đến sau lưng Lam Trạm trưởng thành, ôm lấy ngực nói: "A, các ngươi định làm gì ta?!"
Lam Trạm trưởng thành nhìn hắn một cái, chịu đựng hành vi vô cùng ồn ào thất lễ này của hắn.Giang Trừng thấy y không có ý định tránh sang một bên, bèn nói: "Lam nhị công tử, công tử thực sự muốn giằng co với Giang mỗ sao?"
Một tiểu bối Lam gia nói: "Giang tông chủ, sự thật đã bày ra trước mắt, Mạc công tử không phải là bị đoạt xá, tông chủ sao phải làm khó một kẻ vô danh nhỏ bé?"
Giang Trừng lạnh lùng nói: "Vậy không biết vì sao Lam nhị công tử từ lúc bắt đầu vẫn luôn muốn che chở cho một kẻ vô danh nhỏ bé nhỉ?"
Bỗng nhiên, "Ngụy Anh" lại phụt cười hai tiếng.Ngụy Anh lập tức cảm giác mình sắp gây chuyện rồi.Nghe hắn nói: "Giang tông chủ này, cái đó... ngươi cứ muốn dây dưa lằng nhằng với ta như thế, ta khó xử lắm đấy."
Đôi mày của Giang Trừng giật giật, theo bản năng dự cảm lời tiếp theo của người này tuyệt đối sẽ không khiến gã dễ chịu."
Ngụy Anh" nói: "Ngươi nhiệt tình quá.
Cảm ơn, nhưng ngươi nghĩ nhiều quá rồi.
Dù ta có thích nam nhân thì cũng thích một cách chọn lọc, càng không có chuyện nam nhân vẫy tay là ta theo.
Loại như ngươi, ta không có hứng thú."
Ngụy Anh cảm thấy bàn tay Lam Trạm trong tay mình bất giác siết chặt lại.
Y như rằng, sắc mặt Giang Trừng lập tức tái mét.: "Ồ, vậy xin hỏi, thế nào thì ngươi mới thích?"
"Ngụy Anh" nói: "Thế nào á?
Ừm, người giống như Hàm Quang quân thế này, ta rất thích."
Khoan đã... sao tay lại siết chặt đến thế?Lam Trạm trưởng thành nghe xong câu này, xoay người lại.Mặt không chút cảm xúc, nói: "Đây là ngươi nói nhé."
"Ngụy Anh": "Hả?"
Lam Trạm trưởng thành quay đầu lại, không chút thất lễ nhưng cũng không cho người ta cơ hội phản kháng, nói: "Người này, tại hạ sẽ đưa về Lam gia."
"Ngụy Anh": "..."
"Ngụy Anh": "...
Hả?"
Quay đầu lại, Ngụy Anh trông thấy rõ ràng vành tai Lam Trạm đã ửng đỏ.
Khóe môi hắn cong lên, khẽ cúi xuống thì thầm bên tai y, giọng run run như cố ý trêu chọc: "Chà...
Lam nhị công tử cứ thế mà đem ta mang về ư?!"
Hơi thở ấm áp của Ngụy Anh phả vào tai Lam Trạm, khiến nó càng đỏ hơn, như sắp nhỏ máu."
Mang về."
Ngụy Anh vốn tưởng Lam Trạm sẽ lúng túng không nói thành lời, ai ngờ y bất ngờ siết chặt vòng tay ôm lấy hắn, mùi đàn hương thanh nhã bao phủ."
Mang về!"
Giọng hắn trầm thấp mà kiên quyết.Lồng ngực trước mắt khẽ rung động, mang theo sức mạnh không thể kháng cự, Ngụy Anh chỉ mỉm cười yếu ớt."
Vậy thì, Lam nhị công tử, xin hãy trông chừng ta, nếu không ta sẽ bỏ chạy đấy."
Ôm càng chặt hơn nữa."
Không chạy thoát được đâu."
"Hả?"
"Một khi đã bước vào cửa, thì đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy."
Giấc mơ dừng lại ở đó.Ngày hôm sau.Vân Mộng Liên Hoa Ổ.Giang Trừng nhìn Ngụy Anh với ánh mắt đầy cảnh giác.
Từ sáng tới giờ, sư huynh hắn cứ giữ nụ cười kỳ quái khiến lưng gã lạnh toát."
Ngụy Vô Tiện."
Giang Trừng im lặng thật lâu rồi mới mở miệng: "Ngươi có thể đừng cười như vậy nữa được không?
Ta sợ đến phát khiếp rồi."
Ngụy Anh liếc xéo, chỉ buông một câu: "Ngươi không hiểu."
Không hiểu cái gì chứ?
Giang Trừng chau mày.Nhớ lại gương mặt dữ tợn của Giang Trừng trong giấc mơ đêm qua, Ngụy Anh khẽ cảnh cáo: "Sư muội, lần sau đừng hung dữ như vậy nữa, nếu không ngươi sẽ chẳng tìm nổi đạo lữ đâu."
"Dẹp cái sư muội của ngươi đi!"
Giang Trừng nghiến răng mắng, "Nói cứ như ngươi tìm được vậy.
Ngươi dám chắc sao?"
Ngụy Anh chỉ cười, vẻ mặt bí ẩn, sư huynh ta đã nói hết những gì có thể nói rồi, ngươi không nghe thì ta cũng chịu.Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ.Bầu không khí trong Lam gia hôm nay rất khác thường.
Đa số đệ tử đều ngạc nhiên nhìn Lam Trạm, bởi hiếm khi thấy y vui vẻ rõ ràng đến thế.
Gương mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng khí chất lại ấm áp hẳn lên."
Vong Cơ, hôm nay tâm tình đệ dường như rất tốt."
Lam Hi Thần thoáng kinh ngạc nhìn đệ đệ, ngay cả thúc phụ cũng lộ vẻ hiếu kỳ.
Trong lòng y thầm tự hỏi, rốt cuộc là nguyên do gì khiến Lam Trạm vui mừng đến vậy.
Một phần là để có lời cùng thúc phụ, song phần nhiều, chính y mới thật sự muốn nghe đáp án."
Huynh trưởng."
Giọng Lam Trạm vẫn bình thản, song Lam Hi Thần dễ dàng nhận ra niềm vui không che giấu được trong lời nói ấy."
Đệ đã nhận được một lời hứa hẹn."
"Quan trọng đến thế sao?"
Lam Hi Thần tự hỏi.
Chỉ một câu hứa hẹn mà có thể khiến đệ đệ mình thay đổi đến mức này ư?"
Đúng vậy, rất quan trọng."
Nếu đối phương gật đầu, người đó sẽ thuộc về y.[Hết chương 15]