Siêu Nhiên |Đồng Nhân| [HP] (HarDra) Hỗn Loạn

|Đồng Nhân| [Hp] (Hardra) Hỗn Loạn
Chương 10. Như Vợ Chồng.


Bên trong đại sảnh thì nhốn nháo như đám vịt, bên ngoài thì cười ngớt cả hàm răng.Pansy lật đật đuổi theo Draco, sợ cậu sẽ lại giận cô chỉ vì kế hoạch không thông báo trước cho cậu chuẩn bị.Nào ngờ cô vừa bước ra đã thấy cậu khoanh tay, bắt chéo chân dựa vào tường mà nhìn chằm chằm cô, nụ cười nhếch lên không châm chọc mà hài lòng."

Tớ tưởng cậu giận tớ nên bỏ đi mất."

"Tớ còn sợ câu nói lúc nãy làm cậu tổn thương kìa.

Tớ xoay chuyển tình thế quá hay phải không?"

Draco ha há cười lớn, cô nàng cũng chỉ biết gật gù cười nhẹ, xem ra cả đám ai cũng có khiếu làm diễn viên."

Ôi trời, xem đôi chim chuột kìa, cẩn thận lại bị phát hiện nữa đó."

Crabbe nhai kẹo rồm rộp nghe nổi da gà, miệng thì cứ tóp tép không ngừng làm cậu muốn vả vào mồm cậu ta."

Mà coi bộ cả nhóm chúng ta diễn cũng hay đó chứ, mặc dù tớ thấy nó hơi ngượng!"

"Tớ còn tưởng Pansy sẽ nổi giận tát vào mặt cậu đó chứ."

Blaise cười châm biếm vào mặt Draco, muốn giận cũng không giận nổi.

Ngón tay cũng không yên phận mà chọt chọt vào má cậu vài cái.Draco bây giờ muốn cắn nát cái ngón tay chết tiệt đó.

"Blaise à!

Tớ không nói gì là cậu được nước làm tới phải không?"

Ngay lập tức cậu tung một đòn đánh chí mạng vào bụng cậu ta, khiến cậu ta tưởng chừng như mớ thức ăn vừa nuốt vào sắp trào ngược ra ngoài.Tiếng cười của Slytherin nhộn nhịp cả lên, chợt im bặt trước sự xuất hiện của một người đàn ông."

Sao các trò còn ở đây?

Phá hết không khí buổi ăn tối còn có tâm trạng ở đây cười đùa ư?"

Snape chắp tay sau lưng nghiêm nghị hỏi, dù có là gì thì ông vẫn không thể chịu được đám học trò mất nết này."

Nếu đã dùng bữa xong, các trò về hầm tối đi, trò Malfoy ở lại."

Thôi chết!

Không lẽ cha cậu biết chuyện này rồi nên bảo lão chất vấn cậu?"

Các cậu về trước đi, tớ sẽ theo sau."

Dù vậy cậu vẫn lên tiếng an ủi, hối thúc tụi nó đi về và bảo mình ổn kẻo tụi nó lo.Draco chờ đợi họ đi hết rồi sẽ bắt chuyện với lão, Pansy thì cứ ngoảnh đầu lại nhìn, Blaise phải cực nhọc để lôi kéo cô đi."

Có chuyện gì vậy ạ?"

Lão Snape đứng đó thật lâu, ánh mắt kiên định không một lúc dao động.

Lão thở dài một hơi."

Sao vậy ạ?

Không lẽ cha em biết chuyện ở đây rồi?"

"Không, ông ta không biết gì cả!"

"Thế sao mặt ông trầm trọng quá vậy?"

Draco nghía nhìn gương mặt sầu đời của lão, hệt như thất tình vì bị cô bồ nào đó đá."

Nhóc, ta không phải hạng người đó."

Snape như đọc được suy nghĩ mà đáp trả lại, hết nói nổi con nít quỷ."

Cha trò nói với ta nếu có thể trò hãy về nhà một hôm."

Nhìn gương mặt trầm trọng của lão, cậu cũng ý thức được cha cậu rốt cục muốn làm gì.

Thứ nhất, có thể cha cậu sẽ chuyển nhượng chức vụ Tử Thần Thực Tử, cái thứ mà cậu cực kì ghét sau khi trải qua ở kiếp trước.Hoặc thứ hai, ông sẽ gặng hỏi xem rốt cục cậu có gây chuyện gì làm phiền hà lão Snape, hay xem lão có bao che cậu hay không.

Dù sao cha cậu luôn ám ảnh với cái thứ gọi là "hoàn hảo", phá hỏng thì chỉ có nước tiêu đời với ổng thôi.Như đã nói, một khi đặt chân tới kiếp này, cho dù có bị cha cậu lột da rút gân, cậu cũng không bao giờ nhận.

Tối đó, hầm Slytherin náo nhiệt lạ thường, đứa nào đứa nấy khen ngợi nhau cái khả năng diễn xuất trời ban ấy.

Draco cũng bất giác cười nhẹ."

Thầy Snape nói gì với cậu lúc nãy vậy?"

Pansy xuất hiện, cô không thích sự ồn ào, lẽ ra cả hai là nhân vật chính nhưng cảm giác như người ngoài."

Ông ấy bảo tớ về nhà, nhìn mặt có vẻ khá trầm trọng, có lẽ là chuyện không tốt lắm."

Đối với người khác, cậu luôn giữ thế phòng bị nghiêm ngặt, trong người lúc nào cũng giữ những bí mật không ai biết.

Tuy nhiên đối với Pansy, cậu luôn thả lỏng mà kể hết mọi chuyện cho cô nghe, dù đó là chuyện vô lí."

Cha cậu làm Tử Thần Thực Tử nhỉ?

Phục vụ cho Voldemort à?"

"Ừ, có lẽ ông ấy muốn chuyển nhượng chức vụ chết tiệt đó lại cho tớ."

Draco nghiêm nghị, đôi mắt có phần uất hận, cô nàng cũng nhận ra và hiểu cậu nghĩ gì."

Cậu có muốn tớ làm Tử Thần Thực Tử không?"

Draco gặng hỏi một câu, tuy nó ngắn gọn nhưng rất khó lựa chọn.

Ánh mắt có phần mong chờ câu trả lời từ người đối diện."

Đối với tớ, đó là lựa chọn theo bản thân cậu.

Phục vụ cho Voldemort dưới cái tên đó, cả thế giới sẽ xa lánh cậu.

Tuy nhiên, nếu cậu làm những việc cậu không cảm thấy hổ thẹn, chúng tớ sẽ sát cánh bên cậu."

Pansy nói với chất giọng nhẹ nhàng lạ thường, câu nói có phần mơ hồ nhưng lại chắc nịch khiến cậu cảm thấy an tâm hơn.Có thể cô muốn nói rằng cậu có thể lựa chọn cách mà không làm mất lòng tin người khác.

Dù gắn mác với danh hiệu phục vụ cho kẻ ác nhưng lại âm thầm chống đối gã.Tuy nhiên muốn qua mặt gã kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai có vẻ là một thử thách khó."

Ôi trời cậu mau xem, không ngờ hội chúng ta lại có đám sâu rượu này.

Ăn no rồi nằm ngủ, bày bừa thế này tớ thèm vào mà dọn giúp chúng nó."

Pansy than vãn, bây giờ cái hầm hệt như bãi chiến trường.

Đám kia thì nằm thở phì phò hệt như đám lợn."

Cậu có nghĩ tớ nên gọi chúng nó dậy không?"

"Cứ để đấy, có thể họ cũng mệt vì quần quật cả ngày với chúng ta."

Draco nhìn đám người ngủ say, hơi thở nhẹ nhàng, có lẽ họ đang chìm vào giấc mộng, tốt nhất là không nên đánh thức."

Mệt gì chứ, vẫn còn sức mở tiệc là chúng nó còn khoẻ như vâm."

Pansy chu chu cãi lại, chẳng biết sao dạo gần đây cậu cứ sống tình cảm vì người khác quá mức, làm cô cảm giác như đây không phải Dray mà cô biết."

Khuya rồi, cậu đi ngủ đi.

Tớ nghĩ cậu là người mệt nhất đấy."

"Cậu khoẻ chắc?

Cậu làm thế tớ còn không dám ngủ."

Draco bật cười ha hả, cả hai hiện giờ hệt như đôi vợ chồng son mới cưới ngồi thù thì với nhau cả đêm.

Tụi kia mà còn thức chắc lại chí choé nhau châm chọc cậu."

Tớ không ngủ được, sau khi nghe lời nói của thầy Snape."

Pansy chợt im lặng hồi lâu, cô biết đó là lựa chọn khó nhất đối với cậu.

Không muốn mang danh Tử Thần Thực Tử đi khắp nơi để những ánh mắt hận thù đổ dồn về mình, mà cậu còn không muốn làm mất lòng người cha của mình."

Tớ đi ra ngoài hóng gió một lát.

Khỏi cần đợi tớ, cậu đi ngủ trước đi."

Draco trấn an Pansy, vừa muốn hối thúc cô nàng đi ngủ sớm, thức trễ có hại cho da lắm.Cô nàng ậm ừ nhưng cậu biết cô đang lo lắng cho cậu, hẳn sẽ thức nguyên đêm bởi lẽ cô chẳng bao giờ nghe lời cậu cả.Draco khì cười, muốn đi ra hóng gió thật nhưng bây giờ là nửa đêm.

Lão "quái vật" kia sẽ bắt quả tang cậu sau đó mách tội đồ của cậu cho lão Snape cho xem.Cậu chợt nghĩ tới tên Đầu Sẹo kia, hắn có khăn tàng hình nên đương nhiên muốn di chuyển lúc nào sẽ chẳng ai biết.

Cậu cũng chắc chắn rằng đêm nay hắn vẫn sẽ la cà bên ngoài."

Tên Potter chết tiệt."

- Draco nghiến răng, nếu thật sự tên đó có đi ra ngoài giờ này cậu sẽ bóp chết hắn."

Thôi nào, người ta bảo ghét của nào trời trao của đó đấy."

- Pansy cười tinh nghịch, giở giọng châm chọc là vậy nhưng cô vẫn không hề thích người của Gryffindor, nhất là người được mệnh danh Đấng cứu thế kia.Draco lén lút đẩy nhẹ cửa, tiếng ngáy của Crabbe thì cứ vang trời.

Bên ngoài là một mảng tối đen mù mịt không có điểm đến.

Chỉ cần một ánh sáng lập loè nhỏ thôi cậu cũng biết lão "quái vật" kia xuất hiện.Muốn ra ngoài hóng gió thì phải đi ngang qua đại sảnh, mà nơi đó lại dễ bị phát hiện.

Draco nảy ra một ý, đành liều một phen vậy.Draco toan lấy một đoạn dây thừng cột chặt vào thành cửa, hành động đó khiến Pansy như thức tỉnh được rằng nó rất nguy hiểm, vội can ngăn cậu lại."

Cậu muốn chết à?

Việc này chả khác nào cậu đang tìm đường chết.

Ngoài trời đang lạnh âm độ, cậu còn có hứng ra hóng gió?"

Pansy nắm chặt cổ tay cậu, nét lo lắng trên gương mặt Pansy hiện rõ trông thấy, giọng nói có pha chút tức giận nhưng không quá lớn nhằm sợ đánh thức người khác."

Tớ biết nhưng đêm nay tớ hoàn toàn bị mất ngủ, và nếu không dùng cách này tớ cũng sẽ bị lão quái vật tóm gọn."

Đôi mắt cô nàng có gì đó ngập ngừng, muốn cãi lại nhưng không được.

Vì thế cô dừng lại hành động vừa rồi vì cô biết rằng cậu sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích."

Có thể tớ sẽ về trễ nên cậu khỏi đợi tớ nhé!"

Trước khi đi Draco còn nhắn nhủ với cô vài câu, còn nháy mắt nữa, trông ghê quá đi, cô bây giờ đã nói hết cả da gà."

Cậu thích thì cứ đi, nhưng nhớ về trước khi mặt trời mọc."

- cô nàng còn bồi thêm cái lè lưỡi trợn mắt như nhát ma.Ôi trời, bây giờ xem cả hai như đôi vợ chồng vậy, Draco còn tiện quay qua chúc cô nàng ngủ ngon rồi theo đoạn dây thừng leo xuống. ______________________________________Chắc liệm quá🙂)

Thôi đổi fic viết Draco Pansy nha.

Chứ ngoài chap 1 ngược ra thì hầu như chap sau Harry làm cameo luôn rồi=))Coi phim Hàn nhiều quá nên lâu lâu lộn mấy câu bên đó, mấy pà đọc thông cảm nhoe.
 
|Đồng Nhân| [Hp] (Hardra) Hỗn Loạn
Chương 9. Kết Thúc


Có lẽ chuyện Draco và Pansy chia tay là thật.Câu chuyện sẽ không quá to nếu như Pansy có động thái lớn đến vậy.

Từ cái chuyện Pansy đánh mắng Draco và cái tính lúc nóng lúc lạnh khiến cả trường như một mớ hỗn độn.Draco biết Pansy không bao giờ có tính cách như vậy.

Cô rất nhiệt tình và đối tốt với bất kì ai cô yêu quý.

Tuy nhiên thứ khiến cho một cô gái có tính cách mềm yếu chuyển biến lạ như vậy là do cô nàng biết-tuốt Gryffindor.Draco không phải nhân chứng ở hiện trường, không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe Crabbe bảo cô gặp chuyện cậu liền hốt hoảng chạy đến.Một con người chưa biết chuyện đã vội xen vào đánh túi bụi người ta.

Sau đó còn lớn tiếng hét vào mặt người khác khiến họ dựng cả da gà.Tuy nhiên không vì vậy cậu cảm thấy hối lỗi, ngược lại còn cảm thấy căm phẫn.Dù Pansy hay Granger là người sai đi chăng nữa cậu đều không đồng tình với cách xử sự của những kẻ dưới đáy xã hội.

Ỷ đông hiếp yếu tụ lại ăn hiếp rủa xả một cô gái, Pansy có hung dữ đến mấy cũng sẽ cảm thấy tổn thương.Có lẽ đó là tình huống cấp bách, cô bạn thân của cậu bị ăn hiếp liền xông pha giúp đỡ.

Nhưng cũng vì đó khiến kế hoạch như đổ sông đổ biển.Có lẽ kế hoạch dự tính vẫn không bằng tình bạn đúng không?Đối với Draco, cậu xem Pansy như em gái và không cho phép bất kì ai dám động vào gia đình của mình.

Cho dù có mang tiếng là một kẻ ngông cuồng vô tích sự.Mọi chuyện dù đơn giản nhưng trong một lúc nó đã đi quá xa, và cậu không cách nào ngăn nó được.Chậc chậc.Draco tặc lưỡi, sắp hết một ngày và kế hoạch của cậu vẫn chưa diễn ra tiếp tục, cũng vẫn chưa có ám hiệu gì, mà lại sắp đến thời gian ăn tối ở đại sảnh."

Có thể Pansy dự định sẽ kết thúc khi mọi người có mặt tất cả ở đại sảnh" - Blaise như nhìn ra cậu nghĩ gì ngay lập tức trả lời.

"Cậu thừa biết bây giờ cậu ấy trở nên điên cỡ nào mà.

Pansy điên xuất hiện khiến ai cũng sợ hãi..."

Àa, chuyện cậu và cô bắt đầu giận nhau là ở đại sảnh, và giờ cô cũng muốn mình kết thúc ở đó.

Có thể tự công khai khẳng định cả hai đã chấm dứt."

Đi thôi, tớ nghĩ bây giờ chắc cậu ấy đang đứng ở hành lang gần đại sảnh."

"Rốt cục tớ là nhân vật chính hay cậu là nhân vật chính vậy?

Cảm giác như cậu đang nắm kịch bản ấy."

Blaise không nói gì, chỉ cười khì khì rồi gõ nhẹ lên đầu cậu."

Yah tên kia!!"

- Draco nghiến răng rủa."

Đương nhiên cậu là nhân vật chính, nhưng tớ được biết trước kế hoạch."

Cậu ta vẫn cười, nụ cười ngờ nghệch hệt một tên ngốc chính hãng.Rõ ràng Pansy cứ luôn miệng bảo rằng không có kế hoạch, chỉ bảo cậu làm những trò điên khùng theo cô.

Mà lại lén lút âm thầm sắp đặt và kể lại cho Blaise chỉ đạo cậu.Ôi, không ngờ xung quanh cậu lại toàn kẻ điên, không khéo cậu cũng sẽ điên theo sớm thôi."

Không những Pansy, tớ cũng sẽ trao cho cậu giải thưởng diễn viên xuất sắc của Hogwarts!"

Chưa được tận mắt chứng kiến, nhưng xem ra những đứa bạn "điên rồ" của cậu đang có dịp trổ tài nét diễn xuất chúng, xứng đáng là một diễn viên đầy triển vọng trong tương lai."

Khoan đã, thế Crabbe thám thính tình hình sao rồi?"

"Nó bảo tụi Gryffindor vẫn còn định tìm hiểu chuyện này.

Nhất là Granger, cô ta đang cố theo dõi Pansy.

Tuy nhiên vì sợ bại lộ vì dẫn theo Potter với Weasley nên chắc từ bỏ rồi."

Blaise kể một tràng câu chuyện, Draco thì mặt từ khi nào đã bắt đầu đen lại."

Cậu ta kể cho cậu từ lúc nào?"

"Lúc mà tớ lấy túi chườm cho cậu."

"Nếu như theo cậu nói tớ là nhân vật chính, thì cậu ta phải báo cáo cho tớ chứ!"

"Nhưng Pansy bảo cậu ta phải báo cáo cho tớ để tớ sắp xếp kế hoạch tiếp theo cho cậu."

"Ôi trời!"

Draco bĩu môi, mặt nhăn lại khó ở.

Miệng thì bảo không có kế hoạch, ấy vậy mà lại sắp đặt cho tụi này chỉ dẫn cậu."

Đi nào!"

Blaise kéo cái con người ngốc nghếch kia khỏi mớ suy nghĩ bòng bong, cười rồi bảo cậu ta ra ngoài."

Vâng vâng, tôi đi ngay, đạo diễn!"

Draco trợn mắt nhìn cậu ta, từng bước nặng trĩu đi ra ngoài theo chỉ đạo.

Hầm của Slytherin giờ đây chẳng có một bóng ma nào khác ngoài cậu và tên ngốc Blaise.

"Hermione, cậu không định xuống đại sảnh đi ăn à?"

"Ôi trời, mọt sách như cậu ấy làm sao mà đói bụng được.

Cậu ấy chỉ cần nuốt chữ là thấy no."

Ron cười hô hố với giọng châm chọc hết thuốc chữa."

Tớ là người...và tớ biết đói...thôi ngay cái việc nói nhảm đi."

- cô nàng đập quyển sách liên tục vào đầu tên đó, mỗi một cú như trời giáng.Harry cũng không biết can ngăn thế nào, chỉ là hắn biết nếu ngăn thì hắn cũng sẽ dính đòn."

Á á, bể sọ não tớ!"

"Tớ sẽ đánh cho cậu rớt não ra, ăn nói không suy nghĩ."

Hành lang đại sảnh đều nhốn nháo tiếng hét thất thanh của Ron, những nụ cười ngờ ngệch của người đi đường.Harry cảm giác như hắn đang trông giữ hai đứa trẻ ba tuổi, lắc đầu thở dài ngao ngán, dù sao cũng không phải lần một lần hai xảy ra."

Thôi nào Hermione, người ra đang nhìn kìa."

- Harry khều nhẹ cô nàng đang nổi điên lên tại nơi đông người.

Cô không ngại nhưng hắn lại thấy ngại."

Harry, tên ngu ngốc này cứ nói nhảm suốt thôi.

Phải đập cho tên này bể sọ não luôn."

Ôi trời, cảnh tượng gì đây, Draco thấy hết rồi.Vốn cứ tưởng người làm loạn là Pansy, nào ngờ lại là cô nàng Biết-tuốt."

Chậc, tớ cứ tưởng Pansy..."

"Nhớ người ta rồi à?"

Blaise bật cười ha hả, giọng châm chọc làm Draco giận đến đỏ cả mặt."

Đừng có nói nhảm, tụi nó lại hiểu lầm nữa tớ sẽ xử lí cậu."

"Tớ xin."

- Blaise giơ hai tay.

"Nhờ cậu nhắc, cậu ấy xuất hiện rồi kìa!"

Cậu hướng mắt nhìn về phía Blaise chỉ, cô nàng đang mặt hằm hằm nhìn nơi đang nhốn nháo, cô đang đứng cạnh đám con gái Slytherin.Hermione nhận ra sự xuất hiện của cô nàng Pansy, dừng lại hành động của mình và cả hai đấu mắt với nhau."

Cậu có nghĩ Pansy sẽ nổi giận với tụi nó không?"

Crabbe từ đâu bất thình lình chui ra đứng phía sau, làm cậu giật thót tim mà vung tay tát một cái vào mặt cậu ta.

"Ôi! cậu làm gì đấy?"

"Từ đâu chui ra đây, tớ tưởng cậu đi chung với Pansy."

"Cậu ấy bảo tớ đi chung với cậu."

Pansy thật sự ổn nhỉ?

Không như cậu cứ bồn chồn chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Thật đúng là điên mà."

Sao các trò lại tụ tập ở đây?

Không đi vào đi?"

Snape nhướng mày, đôi mắt nhẹ đảo quanh và trông thấy Draco.

Ông ta không nói gì chỉ đứng đó nhìn làm cậu sởn cả gai óc, không lẽ cha cậu biết chuyện ngu ngốc này rồi?Cả đám ồ ạt đi vào đại sảnh, tiếng nhốn nháo bắt đầu lớn hơn, Pansy và Hermione cũng dừng lại mà đi vào.Draco vốn dự định sẽ vào cùng lúc tuy nhiên Blaise đã ngăn cản cậu lại."

Theo kế hoạch cậu phải đợi cậu ấy vào trước, sau đó cả hai vô tình ngồi đối diện nhau."

Đến lúc đạo diễn đưa ra vở kịch tiếp theo rồi.

Cậu đành phải đợi tất cả vào hết và mình chính là người đến cuối cùng.Lão Snape đứng phía xa, thẩn thờ nhìn dòng người dần đi khuất khỏi hành lang.

Rồi đưa mắt nhìn đứa vẫn còn đứng ở đó."

Trò Malfoy sao không vào?"

Nghe gọi tên Draco có hơi khựng lại, cậu không biết phải trả lời như thế nào, chả nhẽ bảo là đứng đợi Pansy và những người khác vào hết theo kế hoạch."

Thưa, em không muốn chen lấn nên đợi họ vào trước."

Cậu trả lời, ngoài mặt thì điềm tĩnh lạnh lùng trong thấy, nhưng nội tâm như muốn bùng nổ tới nơi, suýt nữa là khai ra rồi.Snape nghe cũng không hỏi gì thêm, bởi lão biết cậu nghĩ gì và đang định làm gì.Draco thúc giục hai người kia đi vào.

Ôi dào, tụi nó ngồi kín chỗ hết rồi."

Đừng lo, họ để dành chỗ cho cậu kìa."

Blaise vỗ vai cậu bộp bộp rồi chỉ tay ngay vị trí đối diện với chỗ Pansy, và cô nàng cũng đang hướng mắt nhìn về phía này."

Vậy ra căn cứ chỉ có mỗi tớ là do tụi nó nghe theo sự sắp xếp của Pansy à?

Tuyệt vời nhỉ!"

Blaise cũng cười gượng, biết như vậy hơi bất công nhưng cậu ta cũng phải lấy công chuộc tội.Draco miễn cưỡng ngồi ngay chỗ "đặc biệt" được dành tặng cho mình, có phần bất an vì cậu vẫn chưa biết kế hoạch sắp tới như nào.Blaise chủ động ngồi cạnh cậu, vừa để giám sát Gryffindor vừa chỉ đạo cho người kế bên theo lời dặn của Pansy.Bữa ăn bắt đầu một cách gượng gạo, hiệu trưởng Dumbledore chỉ phát biểu đôi lời sau đó tất cả dùng bữa."

Cậu xem, có khi nào cuộc chiến sẽ nổ ra không?

Tớ thấy không ổn khi Pansy và Malfoy lại ngồi đối diện nhau."

Ron vẫn chưa hết nhiều chuyện, ngón tay không yên phận mà chỉ trỏ lung tung."

Trật tự, Ron.

Cẩn thận tên Malfoy đó nghe thấy cậu ta sẽ cắt ngón tay cậu đấy."

Câu nói hăm doạ khiến Ron quắn quéo rụt tay lại, yên phận ăn phần của mình mà không biết Pansy đã nghe hết cả.Cô nàng bực dọc gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, ngay lập tức dường như tất cả nghe thấy ám hiệu mà tuân theo.Blaise cũng nhận ra đó chính là mệnh lệnh nên huých vai trong lúc cậu đang ăn miếng sườn, bực dọc muốn lên tiếng mắng mỏ nhưng lại bị ra dấu im lặng."

Pansy ra hiệu bắt đầu rồi."

"Đâu?

Từ lúc nào?

Tớ có nghe cậu ấy nói gì đâu?"

"Cậu ấy vừa gõ bàn đấy."

À ra vậy, cậu không biết là do ám hiệu đó trừ cậu ra ai cũng biết, cứ ngơ như nai tơ.Pansy với vẻ mặt gấp rút yêu cầu cậu nhanh chóng thực hiện, còn ra ám hiệu chết chóc nếu cậu dám làm trái ý."

Việc tớ làm là gì?"

Draco ghé sát tai Blaise thủ thỉ hỏi kịch bản tiếp theo mà một diễn viên nghiệp dư như cậu chưa nắm bắt.

Còn nhẹ mắng cậu ta vài câu, dám không nói trước cho cậu biết, kì này cậu ta tiêu rồi!"

Cậu chọc tức cậu ấy đi!"

"Điên à?

Cậu muốn cậu ấy đấm tím mắt tớ hả?"

"Yên tâm, cậu ấy sẽ chỉ mắng vài câu chứ không tác động vật lí lên cậu."

- Crabbe chen ngang nó với giọng chắc nịch, còn nháy mắt với cậu làm cậu nổi da gà.Thôi đành, muốn kết thúc thì phải vậy thôi."

Tớ bắt đầu đây."

Draco hít thở thật sâu chuẩn bị lấy hơi, biết trước kết quả mà đứa nào đứa nấy ngơ ngác hết cả."

Rốt cục tụi nó đang làm gì vậy, tớ trông thấy hai đứa nó cứ xù xì mãi thôi.

Yêu nhau à?"

Ron cười khúc khích, điệu bộ rất gợi đòn.

Harry đánh bốp vào đầu cậu ta."

Giọng cười của cậu biến thái quá đi."

Hermione trề môi khinh thường trông thấy, có vẻ cậu ta ăn đòn của Malfoy vẫn chưa chừa đi."

Này!

Vì sao các cậu dù có gặp chuyện gì cũng không thể hạ thấp mình không?"

Cả đám đang ăn thì nghe giọng Draco, chỉ biết lắc đầu mà nhìn cậu.

Còn đám Slytherin thì đứa nào cũng nhoẻn miệng cười tà ác."

Bởi vì kẻ đối diện chính là một đứa ngu ngốc, không thể sánh bằng với bản thân được."

Nghe vậy đám con trai cười phá lên một trận lớn, nghe thì hiểu cậu đang ám chỉ ai rồi, dù biết đó chỉ là một câu nói ngu ngốc.Pansy lúc này đã ngừng ăn, không thể thấy nhưng cũng cảm nhận được đám khói đen âm u quanh cô."

Này!

Malfoy, bớt nói nhảm đi."

Lúc này không khí bỗng im lìm, những con người đang cười lúc này đang sắp nghẹt thở bởi thần thái của Pansy."

Sao nào?

Tớ đã nói cậu đâu?

Nhột à?"

Draco lại cười khúc khích châm chọc với Blaise, nụ cười gượng gạo xuất hiện.

Cô nàng như không chịu nổi đập bàn đứng dậy chất vấn cậu.

Cả bọn một phen hú vía."

Cậu không cảm thấy trong bữa ăn cậu là người bất lịch sự nhất à?"

"Chậc chậc, sao cậu lại làm quá lên thế?

Cậu muốn sao?

Muốn tớ xin lỗi cậu à?"

Draco cũng không yếu thế, trực tiếp đứng dậy gạt phăng cả chiếc ghế đang ngồi, ánh mắt đằng đằng sát khí hướng về Pansy.Thể hiện là vậy chứ trong lòng cậu sợ muốn chết, lỡ như cô không kìm chế được tát cậu rụng mất mấy cái răng thì khổ."

Tớ cực ghét thái độ này của cậu đấy.

Cứ cho mình là vua và khinh thường người khác!

Chia tay đi!

Tớ ghét những người vậy."

"Ồ được thôi, dù sao tớ cũng không chịu được cái tính khó ở của cậu, bọn con gái thật khó ưa!"*giống mấy đứa chẻ châu qa'=))*Draco căng cổ họng ra mà nói thật to đủ cả cái sảnh nghe thấy, người thì tròn mắt ngạc nhiên, người thì từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Sau đó ung dung rời khỏi vị trí của mình và đi ra ngoài.Cô nàng Pansy mặt đã đỏ vì tức giận, nghiến răng đập bàn nhìn theo bóng lưng của Draco mà uất hận."

Vậy là hai đứa nó chia tay thật rồi, làm ầm ầm thế kia mà!"

"Chậc, ban đầu tớ tưởng hai người họ hợp nhau lắm, ai dè..."

- tặc lưỡi."

Tên Malfoy còn giúp cô ta chuyện hôm trước nữa mà."

"Chẳng biết sao mới đây đã chia tay."

Tiếng xù xì bàn tán ngày một nhiều, mỗi một lời cô như nghe rõ mồn một.Cô trừng mắt nhìn những kẻ kia, đá ngã chiếc ghế."

Tụi bây liệu mà giữ mồm giữ miệng."

Bữa ăn cũng vì thế mà mất ngon, chẳng đứa nào dám ăn thêm nữa cả.

À, riêng Crabbe.Pansy giậm chân bình bịch nhìn cái con người không có tâm kia, giận dỗi đi ra ngoài."

Đừng có ăn nữa, đi thôi, cẩn thận cậu ấy lại tẩn cậu một trận đấy."

Blaise lôi kéo cậu ta khỏi bữa ăn, nhanh chóng ra dấu cả bọn mau đi thôi, người ta nhìn ghê quá.Cậu bạn ham ăn không quên vớ lấy ít bánh kẹo tráng miệng nhét đầy vào túi, tức tốc chạy theo.

Bỏ lại những ánh mắt ngơ ngác của những người trong sảnh."

Phức tạp nhỉ, bữa ăn toàn vì chúng nó làm ảnh hưởng."

"Tớ biết ngay tụi nó sẽ để ngay lúc ăn ở đại sảnh kết thúc mà."

- cô nàng Hermione gật đầu, nói với giọng như biết trước được chuyện."

Sao cậu biết?"

"Lần chúng nó bắt đầu là ở đại sảnh, và cũng muốn kết thúc ở đây, cậu không thấy hợp lí à?"

Người như Harry đương nhiên sẽ không hiểu được chuyện, nhưng chí ít hắn cũng biết, Pansy và Draco đã kết thúc câu chuyện của họ rồi._____________________________________Tui thấy hình như Harry sắp cho ra chuồng gà gòi=))Hầu như tui viết toàn hint DraPan, BlaiseDra và hình như cũng có Snape nữa🙂Hay là tui đổi lại là allDra luôn nhỉ:v
 
|Đồng Nhân| [Hp] (Hardra) Hỗn Loạn
Chương 8. Drama


Tui lặn khá lâu gòi, mà ý tưởng thì cứ bí nên thoi đọc đỡ đi nha:>______________________________________Vốn dĩ Draco nghĩ rằng chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc, nhưng cậu cảm thấy ngày hôm nay trôi qua thật lâu.Cậu thở dài ngao ngán, môn Độc Dược hôm nay cũng chẳng có sức hút gì, bởi lẽ Pansy vẫn còn đang diễn sâu vào vở kịch này.Từ đầu buổi đến giờ cô nàng cứ mải mê liếc mắt làm cậu có chút lạnh sống lưng, dù chỉ là giả nhưng lại cảm giác rất chân thật.Blaise thầm cảm thán Pansy, vừa thấy thương cho Draco, cậu ta cũng đang chật vật với kế hoạch tiếp theo sắp diễn ra, nó khá khó coi.Ron hơi bối rối, cậu ta dù biết bản thân không liên quan đến chuyện này nhưng cái ánh nhìn đằng đằng sát khí của Pansy cũng khiến cậu ta nổi da gà. •Sau khi tiết học kết thúc, Pansy bừng bừng khí thế đi lại chỗ Draco, kéo cậu đi đến một góc khuất, nhưng cũng đủ để những nhân chứng kia trông thấy.Cậu đang trong tình trạng ngơ ngác như nai tơ, không biết chuyện gì.

Và sau cái nắm tay đầy bạo lực của Pansy đã kéo cậu khỏi cõi mộng mơ.Pansy nói một thứ ngôn ngữ người ngoài hành tinh gì đó mà cậu không hiểu nỗi, bởi ban đầu cả hai chả biết nên cãi nhau chuyện gì, Pansy đã đề nghị cô sẽ nói nhảm vài câu.Pansy nói với giọng điệu tức giận, cậu thì bày vẻ mặt chán nản nhìn cô sau đó múa may tay chân minh hoạ.Chẳng biết nói gì cô vung tay tát cậu một cái rõ đau, tiếng vang khiến những đứa trong lớp giật nảy mà ôm má mình.

Sau đó cô phồng má quay người đi ra ngoài, dù ngoài mặt đang rất tức giận nhưng bên trong cô cảm thấy có lỗi, có lẽ cô hơi quá tay.Draco hơi bần thần một chút, đứng hình trong giây lát.Cậu liếc mắt nhìn bóng lưng Pansy rồi nhìn những người kia, sau đó cũng bất giác đi ra ngoài.Ron đứng sát Hermione mà thủ thỉ."

Chẳng biết hai chúng nó cãi nhau vì chuyện gì, nhưng mà nhìn cái tát đó tớ nhìn thôi cũng thấy đau rồi."

Hermione hơi ngạc nhiên, cô không nghe nguyên văn câu nói của Pansy là gì, nhưng trông thấy Draco dường như rất bất mãn.Blaise hốt hoảng, chạy theo sau Draco mặc cho những lời bàn tán cứ ngày một nhiều.•Draco đi về hầm theo kế hoạch, xuýt xoa cho cái má của mình bị in nguyên dấu bàn tay đỏ.Blaise từ ngoài đi vào, tay cầm túi chườm đá đi đến cạnh cậu, áp cái thứ lạnh lẽo ấy vào má cậu."

Pansy nhờ tớ gửi cậu lời xin lỗi, cô ấy thật không cố ý."

"Tớ biết nhưng nó khá đau."

Draco giật lấy túi chườm từ tay Blaise mà tự mình mát xa, cậu cảm giác như các dây thần kinh đang giật liên hồi."

Nhưng có vẻ kế hoạch đang đi đến thành công."

"Nếu như được, cậu ấy sẽ đạt giải nhất là diễn viên sáng giá trong trường Hogwarts."

Blaise không nói gì, chỉ gật đầu cười ha ha.Ban đầu khi cô đề nghị chuyện này, cậu ta có chút không đồng tình.Thật là một ý kiến ngu ngốc khi cô ấy muốn diễn vở kịch ngay tại đại sảnh.Tuy nhiên khi nghe cô ấy nói không muốn bất kì ai trong gia đình Slytherin bị thiệt thòi, cả đám ngơ ngác tại chỗ, sau đó bất giác đồng ý.Có lẽ là vì cô đã gọi bọn họ là một gia đình chăng?Lúc đó Blaise nửa tin nửa ngờ, muốn từ chối khéo nhưng Pansy lại bảo cậu ta có thể giúp Draco trong lúc kế hoạch đang diễn ra.Pansy đã xuống nước năn nỉ Blaise, cậu ta chợt nhớ lại chuyện Pansy bị bắt nạt và cậu ta không xông ra giúp đỡ, thế nên đành gật đầu đồng ý.Blaise nhìn cái con người trước mặt không ngừng kêu ca thì cười nhạt.

Chả hiểu sao Draco cứ rước phiền phức này đến phiền phức khác, bản thân của cậu đã là một phiền phức rồi."

Cậu nói xem liệu hôm nay chuyện này có kết thúc không?"

"Chả biết, nhưng có lẽ nó thành công được phần nào."

Blaise lắc đầu tỏ vẻ không biết, sau đó trả lời cho có.Nhưng với cái dáng vẻ hoảng hốt cùng bất ngờ của bọn kia, có lẽ kế hoạch đã thành công được phân nửa."

Thật là ngu ngốc khi tớ lại làm theo lời của Pansy."

Draco đặt túi chườm đá đã tan ngay từ lâu, tiếp tục thở dài.Chả hiểu sao lúc đó Pansy đề ra cái ý kiến ngu ngốc này chỉ để đuổi Hermione, cậu cũng nghe lời làm theo, sau đó tin đồn cậu với cô nàng hẹn hò được tung ra như vũ bão.Cái lần cậu và Pansy cãi nhau trong thư viện, cậu trông thấy Hermione đang tay xách nách mang quyển sách mà đợt trước cậu ném vào mặt tên Weasley, cô nàng đã lẻn ra sau dãy kệ sách nghe ngóng.Dù biết vậy nhưng Draco vẫn tỏ ra không thấy, tiếp tục cãi nhau với Pansy với cái thứ ngôn ngữ người hoả tinh.Thư viện hôm đó rất nhiều người, nhưng khu vực cậu và Pansy đứng thì lại không có ai, có lẽ chúng nó biết điều mà lui đi, tuy vậy miệng mồm chúng nó thì cứ lèm bèm, còn mắt thì liếc ngang liếc dọc.Bởi lẽ không muốn cái thứ ngôn ngữ ấy bị lộ ra, Pansy ra dấu cậu nên cãi nhau một cách nhẹ nhàng, thầm chỉ mong kế hoạch không bị lật tẩy.Trong lúc cãi nhau một cách kịch liệt, Pansy bỗng dưng mạnh bạo quăng quyển sách dưới đất.

Lúc đó cậu cũng hoảng hồn, định hỏi nhưng lại thôi.

Bởi cậu biết người khiến Pansy nổi điên bất chợt chỉ có thể là do cô nàng Biết-tuốt.Cuộc mâu thuẫn bị cắt đứt ngẫu hứng, Draco ngỏ ý muốn ra ngoài trước, hòng muốn kết thúc cuộc hội thoại này.Thiệt tình, cái đám này vẫn không chừa thói nhiều chuyện đi.Draco khẽ nghiến răng, chỉ vừa quay gót đi một cái tiếng xì xầm bỗng ngày một nhiều.

Có vẻ như chúng vẫn không sợ cậu sẽ tìm tới mà rạch miệng chúng."

Thôi tọc mạch chuyện người khác đi."

- Draco trừng mắt cảnh cáo những kẻ không biết điều kia.

Chúng nó sợ hãi mà gục đầu xuống bàn.Draco lại thở dài ngán ngẩm, cậu rất ghét bản thân mình trở thành chủ đề để những kẻ khác đàm tiếu, mà cái cảnh cáo của cậu cũng chẳng ăn thua gì với chúng nó.Cậu hiện tại đang có Blaise bên cạnh, nhưng không biết phía Pansy như nào, chỉ sợ cô sẽ lại bơ vơ mà không một ai để ý đến."

Đừng lo, Pansy đang ở chung với tụi con gái khác."

"Thế còn Crabbe?"

- Draco gật đầu an tâm, nhưng từ nãy giờ vẫn không thấy bóng dáng của cậu mập kia."

Cậu ta nhận lệnh thám thính đám Gryffindor, vẫn chưa bị lộ đâu."

Như trút được khỏi gánh nặng, tạm thời cậu sẽ ở thế bị động, đợi một lúc thích hợp sẽ gặp Pansy sau đó cả hai kết thúc mọi chuyện.•"Cậu nghĩ xem, hai chúng nó sẽ chia tay à?"

"Tớ đoán là vậy."

Ron cứ một mực tò mò mà hỏi đi hỏi lại Hermione, cô nàng nãy giờ cũng đã mệt mỏi lắm rồi.

Cứ phải trả lời mãi một câu."

Cậu chắc không?"

"Tớ chỉ đoán, và nếu cậu còn hỏi lại nữa, tớ sẽ ghim mỏ cậu lại."

Ron biết điều im lặng lại, nhưng cái thắc mắc vẫn cứ vẩn vơ mãi.Harry liên tục thở dài, câu chuyện cứ quanh đi quẩn lại và kết thúc nhanh gọn khiến cả bọn không kịp thở.Chẳng biết Draco và Pansy nghĩ gì, mới hôm qua còn rộ tin hẹn hò, hôm nay lại công khai giận hờn nhau, sắp đến ngưỡng chia tay, mà cái lần đánh nhau của Draco và Ron như chấn động với bọn hắn.

Sau lúc đó Ron như bị khủng hoảng tinh thần, cứ đờ đờ đẫn đẫn đọc đi đọc lại quyển sách.Cái mớ drama đó chỉ có hai con người ấy tạo ra, tự bắt đầu và tự kết thúc.Nhưng có lẽ sẽ có một vài người tò mò mà hỏi rằng, liệu Draco và Pansy có thật sự vừa mới yêu nhau, hay mối quan hệ đó đã xuất hiện từ lâu rồi?Ron muốn dò thám xem thực hư chuyện này thế nào, vừa muốn biết sự thật, vừa có thể giải được khúc mắc trong lòng.Tuy nhiên Hermione đã vụt tắt suy nghĩ của cậu ta, rằng Slytherin có những bí mật mà trời không thấy, đất không biết______________________________________Cái mớ này tui kh biết làm sao luôn á:')

Kỉu như bắt đầu muốn cho ông Harry ghen, đi đánh ghen công khai gòi hỏi rõ mọi chiện từ Draco, sau đó Draco kể lể rằng năm đó bị ổng từ chối tình cảm này nọ.

Mà sao thấy giống như đang viết cặp DracoPansy á:')Gòi chừng nào mới xong chiện này, mớ drama của Draco còn lòng vòng dữ lắm, kiểu này chắc mấy trăm chương còn chưa xong ಥ⁠‿⁠ಥ
 
|Đồng Nhân| [Hp] (Hardra) Hỗn Loạn
Chương 7. Kế Hoạch


Tối hôm đó Draco hắt hơi liên hồi khi đang cùng Pansy suy nghĩ kế hoạch.

Cậu khịt mũi một cái, trời có vẻ lạnh, xem ra cậu phải cẩn thận giữ ấm bản thân.Nhưng Draco chắc chắn, cú hắt hơi này không phải do mỗi cảm lạnh, có lẽ những đứa kia đang nói xấu về cậu."

Dray, tốt nhất cậu nên cẩn thận, trời lạnh rồi, tớ để ý cậu hắt hơi có lẽ hơn 10 lần rồi."

"Đừng nói quá thế, chỉ có 5 lần thôi."

"Không ít đâu, tốt nhất cậu nên đi ngủ sớm.

Kế hoạch tạm thời cứ như vậy, cố gắng diễn sâu vào."

"Cậu nên đăng kí làm diễn viên."

Pansy không nói gì, chỉ cười khúc khích.Tối hôm đó cậu ngủ không được ngon lắm, hầu như cậu toàn mơ thấy ác mộng lúc trước.

Nó đeo bám cậu dai dẳng, như không thể thở, cũng không thể nhúc nhích.

Và mỗi lần bật tỉnh dậy là lúc nửa đêm.Mồ hôi nhễ nhại, cậu thở gấp lấy hơi, có đôi lần cậu còn cảm thấy mình như sắp chết trong giấc mơ.

Thật may là cậu không hét toáng lên, kẻo lại làm phiền những đứa khác, chúng nó sẽ bóp cổ cậu mất.Giấc mơ cứ xoay quanh một chuyện, về chuyện mà cậu chết, cậu nghe tiếng thét xé lòng, tiếng gào tên cậu trong không gian.Có đôi khi là những lời nói rủa xả, nếu như Harry Potter chết, cậu phải xuống địa ngục thay hắn.Draco nhớ cậu thích người ta nhưng không muốn thổ lộ, một tên Tử Thần Thực Tử tỏ tình với một Đấng Cứu Thế thì còn ra cái dạng gì nữa.Cái lúc mà cậu thì thầm chuyện này cho mỗi Pansy biết, cô nàng không nói gì, chỉ bày ra vẻ mặt khá ngạc nhiên.Nhưng không hiểu sao ngay cái lúc cậu thấy hắn mặc sức bảo vệ Hermione, tâm trạng cậu trùng xuống, như cảm thấy trái tim hắn vốn dĩ không hề dành cho cậu.Draco thật sự không dám chấp nhận sự thật này, nhưng vẫn biết điều mà lui đi.Draco cảm thấy nếu dành tình cảm cho một người không yêu mình, người đau đớn nhất sẽ là cậu.

Vì thế ngay chuyện đó cậu quyết định rút lui.Nhưng chả hiểu sao, khi mà tên Voldemort chĩa đũa vào mặt hắn mà yếm ra một loại bùa, Draco liều mình xông tới đỡ cho hắn.

Chẳng thể trăn trối gì được nữa.Có lẽ từ bỏ chính là quyết định đúng đắn của cậu, nhưng lại suy nghĩ một cách ngu ngốc rằng xông pha ra cứu hắn.Nhưng nếu làm hành động đó, ai thương hại cậu?

Chủ yếu là nói rằng chết một Tử Thần Thực Tử sẽ là chiến lợi phẩm.Chỉ vì giấc mơ nhảm nhí mà cậu trằn trọc mãi, sau đó thức trắng tới sáng.Harry chợt tỉnh giấc, khi mà hắn trông thấy cảnh tượng kinh hoàng.

Draco máu be bét, nằm bất động dưới nền đất lạnh lẽo.Hắn thấy cậu nằm đó, môi mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng hắn không nghe rõ, cũng chẳng thể bước nổi một bước.Cảm giác chân hắn như bị một bàn tay nắm chặt, không cho hắn di chuyển mà hả hê cho hắn chứng kiến cảnh tượng đáng sợ trước mắt.Dù cảnh tượng rất mờ nhưng hắn vẫn nhớ, cậu chết là do cứu hắn.Nghĩ đến đây hắn có chút khó thở, và thế là mất ngủ cả đêm.Sáng hôm sau hắn uể oải với hai đôi mắt tựa gấu trúc và mái tóc xù rối bời quen thuộc.Hermione có đôi chút lo lắng, nhưng khi cô hỏi han thì hắn cứ từ chối rằng mình không sao.Ron thì cứ thất thần từ hôm qua tới giờ, đọc đi đọc lại quyển sách ấy, kể cả nửa đêm vẫn có thể thấy được ánh sáng từ giường ngủ của cậu ta, có lẽ cậu ta đã bị ám ảnh chuyện đó.Cả hai uể oải ngáp dài ngáp ngắn mà đi đến đại sảnh trong tiếng hối thúc của cô nàng Hermione.Hôm nay bước chân vào đại sảnh, bàn bên Slytherin trống trơn, có vẻ như chúng nó lại trễ giờ rồi, hoặc cũng có thể là có chuyện khác.Vừa nhắc là tới, nhưng có vẻ lần này khác lần trước, chúng nó không nhao nhao cả lên, không đứa nào lên tiếng mà tự vào chỗ ngồi của mình.Cái đáng chú ý hơn nữa là Draco và Pansy có vẻ giữ khoảng cách, một người đi đầu hàng, một người ở cuối hàng.Mọi khi Pansy cũng là người giành giật ngồi cạnh Draco, nhưng hôm nay lại ngồi xa cậu cách hơn 2m.Chuyện gì đây?

Chả nhẽ cãi nhau rồi?Những đứa không chứng kiến cảnh hôm qua bắt đầu ồn ào lên, còn những đứa khác biết điều mà im lặng, bởi tụi nó sợ nếu hó hé ra sẽ bị rạch miệng mất.Ron nhìn chăm chú vào Draco, vẻ mặt có hơi khó chịu, chân mày nhăn lại rõ ràng, Pansy cứ trề môi mà chọc nĩa vào đồ ăn, mỗi đứa nhìn mỗi nơi.

Ai mà ngờ được Draco lại nhìn về phía cậu ta, khiến cậu ta lúng túng.Blaise ngồi bên cạnh không chịu nổi áp lực, bối rối nhìn qua nhìn lại.

Những đứa khác bị sự im lặng đáng sợ bủa vây, không dám nhúc nhích, chỉ nghe thấy tiếng dao nĩa va chạm nhau của hai con người quái lạ này.Không ngờ tâm trạng của cả hai lại ảnh hưởng rất nhiều người, hầu như toàn đại sảnh đều cảm nhận không khí áp lực đó.Dumbledore chỉ ậm ừ nói vài câu, sau đó cả bọn chỉ việc dùng bữa, chẳng nói gì khác nữa.

Snape chỉ đứng khoanh tay nhìn, lão ta cũng hiểu được Draco muốn gì.Từ đầu buổi đến giờ Draco cũng cảm thấy dường như hơi quá, bản thân cậu không ngờ Pansy lại có thể diễn đạt đến thế.Chả là lúc cả bọn đi muộn đều có nguyên do.

Lúc ở hầm Pansy chợt nảy ra ý tưởng không mấy tốt lành gì, sau đó thảnh thơi bàn bạc với cả bọn kia, nói rằng phải diễn sâu mới mong chuyện này kết thúc êm đẹp."

Pansy, tốt nhất cậu đừng làm chuyện gì quá giới hạn của tớ, tớ không muốn đánh cậu."

- thật tuyệt là cậu không quên nhiệm vụ của mình khi nhận ra ám hiệu của Pansy.Draco nói lớn khi nhận thấy tiếng dao nĩa do Pansy ma sát ngày càng lớn, âm thanh như muốn chọc thủng tai cậu.

Những người khác cũng bị ảnh hưởng nhưng lại không dám nói gì, chỉ cam chịu mà bịt chặt lỗ tai lại."

Ngay cả hiệu trưởng cũng không nói gì, cậu dựa vào đâu mà dám mắng tớ?"

"Cậu nên biết chừng mực, đừng có đụng chuyện lại giận vô cớ."

Pansy tức giận đập bàn đứng dậy, cả đám một phen thót tim, sau đó cô rút đũa phép ra nâng những chiếc nĩa dao đó về phía cậu.Draco dường như không yếu thế, chĩa đũa phép vào những thứ đó khiến chúng vô hiệu hoá.Tiếng kim loại va chạm nhau tạo ra âm thanh chói tai, Pansy thì không ngừng quăng đủ thứ về cậu, còn cậu thì thoải mái né ra.Kì thật là lúc đó những đứa khác sợ mình sẽ bị xiên, cứ giật lùi sợ hãi tránh xa cái cuộc chiến này.Snape như không chịu nổi nữa, huơ đũa phép làm dừng lại mọi chuyện.Draco hừ lạnh, quăng mạnh chiếc nĩa lúc nãy đang cầm sau đó hiên ngang bước ra ngoài, mặc những ánh mắt ngơ ngác đang dồn về phía mình."

Họ cãi nhau à?"

Hermione tò mò hỏi hai thằng bạn của mình.

Rõ ràng hôm qua Draco còn giúp Pansy, sao hôm nay lại cãi vã rồi.Cô nhất thời cũng cảm thấy tò mò, muốn tìm hiểu xem nhưng lại chần chừ.

Bữa ăn kết thúc không như mong đợi, dãy bàn nhà Slytherin như một mớ hỗn độn, đồ ăn rơi vương vãi dưới đất.Cô McGonagall lại thở dài ngao ngán, nếu chuyện này cứ tiếp diễn, e là nơi này sẽ chẳng giống như ngôi trường nữa, mà là một bãi chiến trường.Bởi vì tình hình học tập của Draco dường như có tiến bộ trông thấy, dù bản thân bị vướng không ít chuyện, thành tích cậu vẫn tăng đều đều.Ron uể oải vươn vai một cái, ngủ không ngon, miếng ăn cũng chẳng nuốt trôi."

Hermione này, giúp tớ trả cuốn sách này lại nhé!"

Hermione vốn định từ chối, nhưng cô bỗng nhớ cái lần Ron phải chịu cú đấm thay cho cô, cô liền đồng ý.Khi mà vào thư viện như thường lệ, cô lại gặp cảnh tượng không mấy thoải mái.Draco và Pansy đều trong phòng thư viện, nhưng cả hai không ngồi cùng nhau, mà cách nhau tận một dãy kệ sách.Cô len lỏi vào vị trí khuất, thầm cầu mong hai người họ không thấy cô, kẻo lại xảy ra chuyện nữa."

Rầm"Tiếng động lớn làm Hermione giật thót, cô vội ngó nghiêng xem chuyện gì đã xảy ra."

Rốt cuộc cậu muốn gì đây?"

Cảnh cô đang thấy chính là Pansy đang mang bộ mặt giận hờn, Draco thì dường như bất lực.Dưới đất là quyển sách mà Draco từng ném cho Ron, nó nằm đó mặc sự đời, cảm giác nó đều có số phận như vậy.Hai người đứng nhau cả tiếng đồng hồ, sau đó Draco không chịu được mà rời khỏi, Pansy lủi thủi cúi xuống nhặt quyển sách trả lên kệ sau đó cũng quay về.Hermione nghĩ, có lẽ hai người đang dần đi đến việc chia tay, ban đầu còn đối tốt với nhau, nhưng không hiểu hôm sau cả hai đối với nhau như tình địch.______________________________________*Aaaa tự nhiên ngựa ngựa viết cái này ra rồi bây giờ không biết cách nào để nhanh chóng end nó đây nèee.*Nay tui viết còn ngắn hơn nx, đơn giản là bí gòi🙂)*Chiện 2 bạn nhỏ vẫn chưa chuyển biến tới đâu mà đã lu bu chuyện Pansy ròi.*À mà trong tgian nghĩ ra cái này tui có làm 1 truyện khác để đáp ứng sở thích của tui.*Mấy pà có thích thì qa đọc, tui luôn chào đón, nhm đọc thấy xàm quá đừng ném đá tui:')
 
|Đồng Nhân| [Hp] (Hardra) Hỗn Loạn
Chương 6. Người Đặc Biệt Nhất


Pansy tạm thời đã dừng khóc, làm cậu cũng yên tâm phần nào.

Tuy vậy, thái độ của cậu đối với tụi kia có chút nóng nảy, chả biết chúng nó có tung tin này ra rồi kéo nhau nói xấu cậu không."

À, đám kia đâu sao không giúp cậu, ban nãy chỉ có Crabbe cầu cứu tớ."

Draco thầm nhủ, đều là người mình nhưng tại sao tụi Slytherin chẳng làm gì cả, Crabbe thì cứ hớt hải chạy đi tìm cậu thay vì giúp Pansy giải vây.Đang nói thì đằng sau Blaise lạch bạch chạy theo, lần này Crabbe lại một phen bán sống bán chết mà chạy theo hai tên điền kinh này, chạy còn bỏ người ta.Pansy trông thấy, liền giải thích, nếu cô không nói sớm, chỉ sợ Draco sẽ lại động tay động chân tới Blaise."

Ban nãy Blaise vốn định giúp tớ, nhưng tớ từ chối, vì tớ không muốn cậu ấy liên lụy."

Lúc đó có Blaise định giúp nhưng cô lại phất tay yêu cầu cậu ấy tránh ra, cô không muốn người khác bị liên lụy.Draco thầm thở dài, vì vậy cậu đã hiểu vì sao Crabbe lại gấp gáp chạy đi kiếm cậu."

Đầu đuôi câu chuyện là thế nào?"

Draco khó hiểu, nếu là chuyện riêng thì chỉ cần Pansy với Granger giải quyết, đằng này cả đám đông hùa nhau phỉ báng cô.•

Quay về thời gian Pansy đến thư viện trả sách.

•Sau khi Draco tức tốc chạy đi tìm giáo sư Snape, Pansy thong dong đi về hầm, tìm quyển sách hôm trước mượn sau đó líu lo đi đến thư viện.Ban đầu đến cô chỉ muốn trả sách rồi quay về, nhưng cô để ý dạo gần đây Draco có chút đổi thay, đôi khi còn nóng giận vô cớ nên cô muốn tìm một quyển sách đem về cho cậu.

Sau 5phút cô tìm được một quyển về cách ứng xử đạo đức.

Dù biết tựa đề này có thể khiến cậu nổi giận, nhưng không còn cách nào khác, cuốn sách này có thể mài dũa lại tâm trạng của cậu.Vốn chuyện trả sách và mượn thêm sách sẽ được êm xui, ai ngờ cô lại chạm mặt phải Granger đang đi chung với hai tên Weasley và Harry, trùng hợp hơn là gặp nhau tại cửa thư viện, nơi mà cô và Granger đấu mắt nhau.Sự xuất hiện của Granger khiến cô chướng mắt, mí mắt giật liên hồi.

Và dường như Granger cũng cảm nhận được ý của Pansy, không hề có ý sợ hãi."

Không ngờ tao với mày lại có duyên đến thế, gặp nhau tại đây."

Pansy chống hông, nói bằng giọng nghiêm nghị mà nghênh mặt nhìn Granger.

Còn cô thì chỉ im lặng, quan sát xem Pansy sẽ lại giở trò gì."

Sao nào?

Mày nghĩ tao và Draco cũng sẽ đến đây, rồi mày dẫn hai tên đần này cùng tận mắt nhìn thấy màn ân ái của hai bọn tao?

Thật tiếc là mày sai lầm rồi!"

Bị nói trúng tim đen, Hermione cũng chỉ đành im lặng, cố gắng nhịn để không ẩu đả với cô ta ngay tại đây, bởi hôm nay thư viện có rất nhiều người.Trông thấy gương mặt bối rối của Hermione, Pansy bật cười khanh khách.

Cô biết rõ cái trường này nhiều chuyện cỡ nào, còn biết rõ những con người thích hóng chuyện đời tư người khác...chỉ có bộ ba tam giác Gryffindor mới có thói quen đó.Ron tức nổ đom đóm, tại sao Hermione lại có thể im lặng để cho cô ta nói như thế.

Vốn cậu ta định cãi lại nhưng bị Harry giữ lấy, lắc đầu ngỏ ý đừng xen vào.

Ron cũng chỉ thở dài một tiếng."

Tao không ngờ cái tên "máu bùn" mà Dray đặt cho mày coi bộ cũng xứng đáng."

Nghe đến câu này Hermione không nhịn nổi nữa, vung tay tát Pansy một cái rõ đau, làm cô đứng ngơ ở đó.Tiếng vang của cái tát làm những người khác chú ý, chúng nó hùa nhau ra cửa thư viện hóng chuyện, xem ra drama đợt này có vẻ căng.

Không những thế là một chọi ba.

Chỉ vài giây mà cửa thư viện đông nghịt, Blaise trông thấy có cái gì ồn ào nên tiện tay kéo Crabbe lại hóng chuyện.Nhưng ai ngờ cái ồn ào diễn ra lại có mặt của Pansy và Hermione.

Khoan đã!

Pansy đang chọi lại ba đứa Gryffindor sao?Pansy đứng thất thần ở đó, tay chạm vào gò má bị tát đến đỏ, in hằn bàn tay của Hermione.Pansy như không yếu thế, cố cãi lại."

Mày đang làm trò gì vậy?Có thể thấy như Pansy sắp khóc, mắt đỏ hoe cả lên, giọng có chút run rẩy, nhưng cô phải cố nhịn, không thể để mất mặt được.Hermione trừng mắt, cô ghét nhất là ai dám gọi cô là "máu bùn", mà cái gọi này lại do Draco đặt cho cô.

Cô muốn im lặng cho qua chuyện, nhưng sỉ nhục thì cô không thể đứng yên được.Blaise luồn lách qua đám đông, kéo nhẹ tay áo của Pansy để thu hút sự chú ý, sau đó muốn cô rời khỏi đây.

Nhưng Pansy lại từ chối, cô không muốn yếu thế trước những đứa như thế này."

Pansy, tốt nhất đừng nên bắt chước thằng Draco, nó chẳng là cái thá gì cả.

Và nếu là hẹn hò, cô và nó sẽ chẳng khác nào cái gai trong mắt người khác!!"

- Ron hơi lớn giọng, quyết đoán và trước nay cậu ta cực ghét Draco, ôm ấp mối thù lớn trong lòng.Không ngờ đám đông lại nghe theo Gryffindor, hùa nhau nói xấu Draco và phỉ báng cô.

Nói rằng cô theo cậu cũng sẽ là một kẻ vô tích sự, kẻ chướng mắt, không đáng xuất hiện trên đời này.Nghe những lời nói quá đáng này, Pansy không nhịn được liền khuỵu xuống, ôm quyển sách trong lòng mà khóc nấc lên.

Blaise cảm thấy không ổn, liền nhanh chóng bảo Crabbe tìm nhanh Draco về.

Blaise bây giờ thật sự cũng không thể giúp được gì, tiếng ồn của đám đông càng lúc càng lớn, đều là những tiếng nói không mấy tốt lành gì về Pansy, Blaise càng cảm thấy tội lỗi.Nhưng khi trông thấy bộ dạng hớt hải của Draco, Blaise như yên tâm phần nào, chính cậu mới là người duy nhất có thể giúp Pansy giải vây.Và còn ngạc nhiên hơn nữa, khi cậu ta trông thấy dáng vẻ đáng sợ của Draco, như một con sói đầu đàn đang cố gắng bảo vệ đồng loại của nó.

Ánh mắt dò xét từng nhất cử nhất động của từng đứa, như muốn nói nếu ai dám nhúc nhích, cậu sẽ nhào vào cắn xé.Tiếng nói đầy quyền lực, dù cậu ta không hề làm gì nhưng vẫn cảm thấy áp lực, sát khí ám cả một khu, khiến cậu ta như bị ảnh hưởng.Vung tay đấm thật mạnh vào mặt Ron, dấu vết bầm đó khiến cậu ta cũng cảm thấy đau, không phải một mà là hai cái.Nhưng câu nói khiến Blaise suy nghĩ, đó là Draco không muốn đánh con gái.

Cậu sẵn sàng đánh Ron, trả đũa chuyện nói xấu về cậu, sau đó giúp Hermione nhận cú đấm còn lại, để trả thù cho Pansy.Song còn thốt ra lời nói khiến bất kì đứa nào cũng sợ, kể cả Blaise.

Ai cũng nghĩ, nếu bây giờ Draco thốt ra bất kì câu nói nào, khả năng cao cậu ấy sẽ làm thật, tâm trạng cậu ấy phải nói là cực kì tệ, ai làm trái ý, cho dù là ai đi nữa, cậu cũng xử tất.

Trước khi đi còn không quên ban tặng cho tên Ron quyển sách, thoạt nhìn cuốn sách đó cũng rất hợp với Draco, bởi cậu cũng hay bộc phát một cách bất ngờ.

Nhưng Blaise không dám nói ra, sợ sẽ bị ăn đấm.Sau khi kéo Pansy đi, Blaise lon ton chạy theo, bởi chuyện đó cậu ta không hề giúp đỡ Pansy, tốt nhất là nên thú nhận, nếu không chuyện sẽ còn tồi tệ hơn nữa.•

Quay trở lại thời điểm hiện tại.

•Ra vậy, Pansy không muốn bị người khác liên lụy nên không muốn Blaise chen vào, nhưng hành động đó có phải rất ngốc không?

Một mình bản thân cô đối chọi lại những lời nói đó, những tiếng cười khúc khích và lời nói quá đáng không ngừng tuôn ra từ miệng bọn chúng.Draco hiểu Pansy vì muốn tốt cho người khác, nhưng cậu thấy suy nghĩ này có vẻ hơi ngu ngốc.

Giả sử nếu Blaise và Crabbe không ở đó, và cậu cũng không được gọi nhờ giúp, có lẽ Pansy sẽ bị khủng hoảng tinh thần mất."

Đúng rồi, lúc nãy tớ có ném quyển sách cậu cầm trên tay, cậu muốn đọc cái đó à?"

Draco chuyển thắc mắc sang quyển sách, chẳng phải Pansy là một người rất kĩ tính sao, không hề có một sơ suất gì trong quá trình thể hiện cảm xúc cả.

Thế cô mượn nó để làm gì?

Chẳng lẽ là dành cho cậu?"

Tớ không đọc, tớ muốn cho Dray xem.

Dạo gần đây tớ thấy cậu cư xử hơi lạ, sợ cậu có tâm sự nên muốn cậu đọc nó."

Blaise cũng gật đầu tán thành, dù không đi chung nhiều với Draco nhưng cậu ta hiểu, Draco cũng thay đổi không ít, về tinh thần và thái độ.Thái độ kiêu ngạo của cậu dường như biến mất, kể cả khi được cô McGonagall khen là học có tiến bộ, cậu cũng không phản ứng thoái hoá gì.

Ngược lại đôi khi cậu sẽ rất cáu gắt, thậm chí có chuyện bất bình sẽ sẵn sàng lôi bất kì đứa nào thấy chướng mắt mà binh cho một trận.Nói về tinh thần, Draco dường như rất hợp tác, trong việc học lẫn chuyện riêng, cho dù là chuyện khó xử đi chăng nữa.

Nhưng dẫu sao cậu vẫn là con người khó đoán, kể cả khi ở cạnh nhau khá lâu, cả bọn Slytherin không hiểu rốt cục Draco đang nghĩ gì.

Draco giống như người trưởng thành, không trẻ con như trước, trông không giống là đang ở lứa tuổi phản nghịch, mà giống như một người chững chạc.Nhất là lúc giải vây cho Pansy, cậu đã hét lớn vào mặt Harry, hắn cũng chẳng làm gì khác ngoài đứng bất động, như rất nghe lời, sợ nếu bước một bước nữa sẽ bị cậu giết chết.Draco như nhìn thấy những dòng chữ trước mặt Blaise, nhẹ liếc xéo cảnh cáo.

Cậu ta cũng biết điều mà giật lùi lại."

Tớ không thể trơ mắt nhìn cậu bị đám đông bắt nạt, với lại cậu thấy đấy, chúng nó ghét Slytherin từ rất lâu rồi, tớ cảm giác như chúng đang trút giận lên người cậu vậy."

Draco thở dài một hơi, có lẽ chuyện này cũng là do cậu.

Cậu không đồng ý đi theo Pansy, ban đầu cậu cũng nghĩ ra tình huống này nhưng không ngờ tồi tệ đến thế.Vốn dĩ chúng nó rất ghét cậu, mà giờ Pansy cũng dính drama của cả hai nên bây giờ cô cũng phải chịu thiệt thòi.

Không biết đến khi nào chuyện này kết thúc, nhưng dường như nó càng ngày càng đi sâu hơn.

Cậu thật sự chẳng chịu nổi bản thân là tâm điểm để người khác xù xì bàn tán."

Cậu đã nghĩ ra cách gì để kết thúc chuyện này chưa?"

- Draco ngập ngừng, vốn dĩ không muốn hỏi Pansy trong tình trạng như vậy, nhưng cậu lại buộc miệng hỏi."

Tớ không biết làm cách nào, bởi dường như tụi kia càng nghĩ tớ với cậu là một đôi."

Pansy lại thở dài ngao ngán, cô tựa hồ và tự trách tại sao lúc đó lại ngu ngốc tạo ra vở kịch nhảm nhí này, rồi tự bản thân rước hoạ vào chứ.Có cách tạo ra nhưng lại không có cách kết thúc, Draco cảm thấy khả năng cao chuyện này sẽ đeo bám cậu mất thôi."

Thế giả sử hai người giả vờ cãi nhau sau đó chia tay?"

Crabbe rụt rè núp bóng sau Blaise mà lên tiếng, chỉ hận không thể đấm vào mỏ mình.Nhưng không ngờ gợi ý của Crabbe lại là một kế hoạch tuyệt vời như vậy."

Ý kiến được đấy, nhưng phải nghĩ xem cãi nhau chuyện gì?"

"Cậu lại muốn nghĩ ra kịch bản nữa à?"

Draco nhẹ liếc xéo cô nàng, lúc tạo ra cái kịch bản này cũng vậy, phải nghĩ ra cốt truyện mới tạo thành.

Và bây giờ muốn kết thúc cô cũng lại tạo ra cốt truyện cãi nhau."

Tớ biết, xin lỗi nhưng nếu không có lí do tớ với cậu cãi nhau bằng cách nào?"

Pansy giơ tay đầu hàng khi trông thấy nét mặt u ám của Draco, khẽ nhăn mày.Nhưng dù gì cách đó cũng có lí, mỗi tội ngày mai cũng phải đến đại sảnh dùng bữa.

Chả nhẽ cãi nhau trước mặt đám đông à?"

Đừng nghĩ nhiều, tối nay tớ với cậu nghĩ kịch bản, rồi tính tiếp."

Pansy nhẹ lôi kéo Draco, hai tên còn lại cũng lịch bịch chạy theo, Blaise thầm nghĩ rốt cục hai người này định làm gì nữa đây?•

Về phần những con người hóng hớt lúc nãy.

•Ron vẫn còn đang thất thần, chính xác là không hiểu chuyện gì xảy ra.

Cứ ngồi bệt dưới đất, mắt chăm chú nhìn quyển sách.

Harry và Hermione cố gắng đỡ cậu ta dậy, phòng trường hợp cậu ta xỉu tại chỗ.Cả đám một phen hú vía khi trông thấy Draco bộc phát bản tính của một con sói.

Rén trước câu nói của cậu và biết điều im thin thít.Harry hắn ngạc nhiên nhất, từ trước tới nay Draco chẳng hành động vì ai cả, kể cả người mình nó cũng không thèm, cứ im lặng.Đằng này dường như cơn tức bộc phát khiến cậu ta xả hết vào mặt họ, tính Draco trước giờ rất nóng, bây giờ lại còn động vào Pansy, cả đám coi như chết chắc.Vốn dĩ hắn muốn giúp Ron, nhưng không hiểu sao khi Draco hét lớn vào mặt hắn, hắn lại im lặng lùi về sau.

Kì thật lúc đó hắn cũng bị doạ sợ, nghĩ rằng đứa ăn đập tiếp theo sẽ là mình.

Xong rồi còn ném quyển sách trước mặt họ, xem ra hàm ý của Draco không những nói về Ron mà tất cả những người chứng kiến cảnh này.Đám đông đã vơi đi, ai về nhà nấy, bước chân lững thững như có thể ngã bất cứ lúc nào.

Bộ ba tam giác vẫn còn đó, Ron cầm quyển sách xem đi xem lại, vẫn là lựa chọn lấy.

Rồi quay về chỗ ở của Gryffindor.Hermione cầu mong ngày mai sẽ ổn, cô không muốn mọi người chịu rắc rối thêm.

Khi mà nghe Draco nói Ron nhận thay cú đấm của cô, cô cảm giác khá tội lỗi.

Bản thân cô cũng không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến thế.Xem ra năm nay Draco chính là người đặc biệt nhất.

Hermione chắc chắn không chỉ mình cô mà rất nhiều người cảm thấy rằng Draco là người duy nhất có sức ảnh hưởng.______________________________________*Lại xong thêm một chương, k ngờ mấy nay tui siêng vcl, viết còn dài hơn mấy chương trước nữa:>*Lại sắp pải có drama nóng nữa về chuyện Draco và Pansy dựng chuyện cãi nhau rồi chia tay.

Hơi tiếc nhm pải nhanh kết thúc chứ làm zậy quài biết nào hai bạn đến với nhau:')*Hai người cãi nhau nhm sẽ k giận nhau, đơn giản chỉ là che mắt thoy..*Chắc tui pải ngược ai đó một chút chứ như này quài cũng chán.
 
|Đồng Nhân| [Hp] (Hardra) Hỗn Loạn
Chương 5. Tin Đồn Hẹn Hò


Sau sự kiện đáng báo động đó, chuyện hẹn hò của Draco và Pansy đã trở thành tin sốt dẻo nhất trong tất cả các tin đồn trong trường từ trước đến nay.Hiện tại nhà Slytherin đang trong trạng thái lo lắng.

Chính xác hiện tại Draco và Pansy đang mặt nhăn mày nhó với những gì đang diễn ra trước mắt.Còn những người khác thì đang bị sự im lặng đáng sợ đó bủa vây, không đứa nào dám hó hé một câu hay thậm chí là thở mạnh."

Tuyệt vời, bây giờ hai chúng ta đã trở nên nổi tiếng rồi."

Câu nói của Draco đã phá tan sự im lặng đáng sợ, Pansy cũng vì thế mà nhăn mặt đáp lại."

Chắc chắn là tụi Gryffindor chứ không ai vào đây, ngay từ đầu tớ đã bảo con nhỏ Granger là đứa chẳng tốt lành gì mà!"

Dù đang trong trạng thái cực kì bực mình nhưng cả bọn vẫn phải lết xác đến sảnh, chuyện gì đến cũng sẽ đến.Đúng như những gì Draco dự đoán, từ khi bước vào hàng chục con mắt đang nhìn về phía này sau đó xù xì bàn tán.Muốn nói gì thì nói nhưng đừng có chỉ chỉ trỏ trỏ như vậy được không?

Draco âm thầm đánh giá, chuyện hẹn hò đâu phải là vấn đề gì to tát, sao cứ phải làm quá lên thế, thật khiến người khác khó chịu.•*Lâu không coi cho tui hỏi hiện tại Dumbledore còn chức hiệu trưởng k hay giao cho lão Snape làm gòi:')?*Tạm thời không rõ lắm nên tui chỉ đành gọi là hiệu trưởng ko thoi vậy:')

Với lại tui sẽ gọi "ông" nha.•Có lẽ mớ lộn xộn này đã lọt tới tai của hiệu trưởng, ông nhìn những đứa lanh chanh đó bằng đôi mắt bất lực.Bản thân của Gryffindor, chính xác hơn là bộ ba con nai tơ đang bị hai con sói của Slytherin nhìn với ánh mắt như muốn cắn xé.Ron thầm nhủ rằng sẽ không sợ Malfoy nhưng khi trông thấy ánh mắt sói đói của cậu, Ron liền bủn rủn ra.

Cả trường biết chuyện này đều do mồm của Ron mà ra, cậu ta hí hửng kể lại câu chuyện sau đó còn bôi bác và kể xấu Draco.Nếu nói hai người hẹn hò, Pansy cũng là người tuyệt nhiên không xem đây là chuyện nhỏ.

Granger Hermione chính là người trông thấy hành động của cô và Dray, và hơn nữa chính cô ta kể lại mọi chuyện cho hai tên đần độn kia.

Không chỉ Draco, Pansy còn rất hiểu rõ thói lắm chuyện của tên Weasley tóc đỏ, cả mối thù lúc chạm mặt ngay cửa ra vào thư viện và màn đấu mắt gay cấn của cô và Granger đều do tên đó tung tin mà ra.Bởi hiện tại đang ở sảnh cùng với cả trăm người có mặt ở đó, Draco lựa chọn im lặng và không muốn làm lớn chuyện, thế nhưng Pansy thì không như vậy.

Từ lúc đặt chân vào sảnh, cậu đã để ý thái độ của Pansy, cô chăm chăm nhìn vào cô nàng Biết-tuốt, cảm giác như Pansy muốn nhào tới đó choảng với cô ta.

Bởi vì không muốn kiếm chuyện trước mặt hiệu trưởng, cậu nhẹ nhàng kéo tay cô như ngỏ ý nhắc nhở đừng có đánh bọn không biết điều ở đây, thế nên cô mới ngừng lại.Harry không ngừng dán mắt vào người kia.

Draco cũng cảm nhận được sự khó chịu khi bị người khác nhìn chằm chằm.

Nhưng khi cậu quay sang nhìn hắn thì hắn nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.Harry khi đang không ngừng suy nghĩ thì chợt ánh mắt cả hai chạm nhau, trông thấy ánh mắt sắc lẻm của cậu hắn trông thấy liền bất giác sợ hãi.Draco thở dài tìm bừa một chỗ ngồi, Pansy cũng vốn muốn mọi chuyện được êm xui, ngồi cạnh cậu bày chuyện trả đũa.Blaise luôn im lặng, nhưng khi nhìn thấy sự tức giận của hai đứa lanh chanh nhất nhóm là lần đầu tiên cậu ta trông thấy, cậu ta cũng không nhịn nổi miệng lưỡi của người khác, vốn dĩ cũng muốn giúp họ, nhưng nhìn lại bản thân chẳng có quyền gì lên tiếng, xen vào chỉ làm vướng chân hai người.Và vốn dĩ là đàn em của Draco nhưng cả hai đứa Crabbe và Goyle chẳng làm được tích sự gì, nếu nói cách khác, hai đứa nó chẳng biết làm gì ngoài im lặng.

Bởi một khi Draco nổi quạu, cậu cũng sẽ chẳng ngán ai mà đánh cho một trận tơi bời hoa lá.Chẳng biết khi nào mà tâm trạng của những đứa khác trong Slytherin cũng bị ảnh hưởng, bởi cái bầu không khí chết tiệt này.

Một vài đứa như muốn nổ tung, muốn lên tiếng nói ra.

Bọn chúng nghĩ rằng chuyện hai đứa nó hẹn hò sẽ chẳng liên quan gì đến mình, nhưng khi đối mặt với những lời xù xì bàn tán của những nhóm còn lại, bọn chúng cũng tức xì khói lên.

Kể cả khi không dính líu gì đến, chúng cũng bị đem ra đàm phán.Tiếng xù xì ngày một lớn và ánh mắt của những con người nhiều chuyện kia cứ tía lia.Ron từ nãy giờ không dám lên tiếng, không dám nhìn lên, cứ cúi gằm xuống.

Bởi cậu ta biết đang có sát khí chăm chăm vào mình, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta, như muốn cắn xé cậu ra không dư tí thịt nào.Pansy nung nấu ý định trả thù Granger, nhưng nếu làm vậy cô sẽ là người sai.

Với lại hiệu trưởng đối với Gryffindor có chút thân thiết, cô càng không muốn bẽ mặt trước dân chúng.Hiệu trưởng từ nãy giờ vẫn cứ im lặng, ông biết thời gian này học sinh cũng sẽ trải qua giai đoạn yêu đương nên không nhắc tới."

Tất cả im lặng!!"

- Riêng cô McGonagall không chịu được sự ồn ào này, liền lớn giọng nhắc nhở.

Nhờ giọng nói quyền lực mà tất cả những học sinh đang ngồi ở sảnh mới chịu im lặng, ánh mắt của Draco lúc này không dán chặt vào người Ron mà chuyển sang chú ý ở trung tâm.Không nhận được sát khí đáng sợ nữa, Ron mới từ từ ngước mặt lên, đầu tiên là nhẹ liếc sang bàn Slytherin, cảm thấy an toàn liền nhìn vào cô McGonagall."

Dray này, cậu nghĩ họ biết chuyện của chúng ta không?"

"Chúng nó xù xì như vậy, cho dù không biết cũng đủ hiểu."

Pansy lo lắng, bản thân cô đã có thể tự chủ được hành động của mình, nhưng còn Draco?

Khả năng nếu động vào lòng tự ái của cậu, cậu có thể bổ nhào tới xé xác tên đó ra.Nhưng khi cô ngụ ý hỏi cậu, nét mặt cậu trông rất bình thản, dường như không muốn để ý những gì xảy ra xung quanh.

Nhưng ánh mắt cậu vẫn dò xét từng nhất cử nhất động của Weasley, như chắc chắn rằng người làm lớn chuyện này chính là nó."

Việc học có một số em rất cố gắng, hơn cả mong đợi của tôi, thành tích dường như cao hơn so với những năm trước, điển hình như em Draco Malfoy."

Lời nói của cô McGonagall khi nhắc tên cậu thu hút không ít sự chú ý.

Nhưng hành động này khiến cậu rất khó chịu."

Còn nữa, chuyện yêu đương tôi không cấm, nhưng không được làm ảnh hưởng đến việc học."

Câu nói này dù có ám chỉ là cậu đi nữa, thì vẫn không có cách nào phản bác lại, mọi chuyện vẫn đúng."

Dray này, tớ quên trả sách, lát nữa cậu đi thư viện với tới nhé?"

"Không ổn lắm, tớ nghĩ tớ phải nói chuyện với giáo sư Snape."

"Thế à?

Vậy tớ đi một mình, dù sao sách cũng do tớ đem đi."

Cậu sực nhớ ra cái lần bắt đầu vở kịch, Pansy đã đem một cuốn sách đi ra.

Vốn dĩ cậu định đồng ý, nhưng trước hết cậu phải nói rõ chuyện này ra cho giáo sư Snape, nếu không lão sẽ kể lại cho cha cậu nghe.

Sau khi kết thúc cậu nhanh chân chạy đi kiếm giáo sư bày tỏ, Pansy thì quay về hầm lấy sách sau đó đem về thư viện."

Giáo sư Snape!!"

Ngoài hành lang, Draco với bộ dạng thở hổn hển chạy tới.

Snape thoạt nhìn ra mọi chuyện, nhưng vẫn cố giữ khuôn mặt không cảm xúc, đối với cậu nhóc này, ông vẫn phải tỏ ra nghiêm nghị."

Có chuyện gì?"

"Em muốn nói với thầy chuyện này."

"Về chuyện yêu đương?"

Snape vẫn tỏ ra nghiêm túc, lông mày khẽ nhíu lại."

Vâng, thật ra hai tụi em đều bình thường, không có yêu đương gì cả."

Draco nói với ánh mắt cầu xin, Snape dù sao cũng có mối quan hệ mật thiết với cha cậu, nhỡ lão kể lại chuyện này cho ông thì không hay."

Dựa vào đâu tôi phải tin em?"

"Pansy vốn dĩ trước nay đều hơn thua với Hermione, lần trước vào thư viện cô ấy không muốn Hermione xuất hiện nên mới bày ra trò này.

Ai ngờ cô ta lại nghĩ là thật, kể hết ra nên giờ chúng nó không những tung tin còn kể xấu em."

- Draco tuôn một tràng, tâm trạng hơi khó chịu, dường như cậu chỉ muốn trút những gánh nặng này đi."

Ồ, ra vậy.

Nhưng em kể cho tôi thì được gì?"

- Snape như hiểu ra, ồ một tiếng, hai tay vẫn đan vào nhau.

Nhưng lão muốn nghe lí do vì sao cậu lại xuống nước giải thích cho lão chuyện này."

Em chỉ hy vọng thầy không kể lại cho cha em."

- Dáng vẻ cậu hơi bối rối, cậu thật sự không muốn hạ thấp xin ông ta nhưng bây giờ cậu chỉ muốn học chứ không muốn dính vào chuyện rắc rối khác.Snape dường như hiểu vấn đề, khẽ gật đầu.

Ngữ khí vẫn nghiêm túc nhưng nét mặt có vẻ dễ chịu hơn."

Nếu chuyện này không làm ảnh hưởng đến năng suất học tập của em, tôi sẽ suy nghĩ lại."

Draco thở phào một hơi, như trút được gánh nặng.

Mừng chưa bao lâu, Crabbe hấp tấp chạy tới, cái dáng vẻ đó khiến cậu lại càng thêm khó hiểu."

Tớ tìm cậu mãi...hộc...Pansy đang...cãi nhau với Hermione ở thư viện."

Crabbe vừa thở phì phò vừa kể lại câu chuyện.

Không ngờ chuyện cậu lo lại xuất hiện.Không nói nhiều Draco liền lập tức chạy đến thư viện, mặc Crabbe đang sống chết chạy theo.

Không sai, ngay cửa thư viện tấp nập người, ồn ào bon chen nhau hóng chuyện.

Cả hành lang bây giờ đây chật ních người.Draco cố hít một hơi, luồn lách qua đám đông.

Giữa trung tâm là Pansy đang cãi nhau một trận gay go với cô nàng Biết-tuốt.Cậu biết ngay là thể nào chuyện này cũng xảy ra, trực giác cậu luôn luôn đúng.Nhưng có vẻ lần này nghiêm trọng hơn.

Pansy với giọng sụt sùi cãi lại Hermione, đôi khi còn lau nước mắt.Cậu mới để ý, Pansy không những đang đối chọi lại với ba đứa trong Gryffindor, Hermione, Weasley và Potter mà còn bị những đứa xung quanh phỉ báng.Chẳng phải chuyện đám đông ăn hiếp chỉ một người rất không công bằng sao?Draco không nhịn được nữa, tức tốc chạy đến, che chắn cho Pansy đang nức nở với bao nhiêu con mắt ngơ ngác."

Tụi mày làm gì Pansy?"

Chất giọng cậu có phần trầm lại, nghe đến sởn gai óc, mặt tối sầm, tâm trạng tức giận mà tra hỏi ba đứa.Nghe thấy câu nói này, không chỉ bộ ba tam giác đứng bất động ở đó, mà cả những đứa hưởng ứng xung quanh cũng chết trân.

Mọi tiếng ồn ào dường như không xuất hiện nữa, chỉ nghe tiếng thút thít của Pansy."

Dr...Dray...hức..."

- Pansy nức nở, có vẻ như là khóc không ngừng, chỉ biết nắm vạt áo cậu.Draco vỗ vai trấn an, nhưng khi không thấy ai trả lời, cậu càng tức giận hơn."

NÓI!"

Thanh âm của cậu như thể hiện rằng mình không còn giới hạn, khiến những đứa đứng đó cũng giật mình.

Chúng không dám lên tiếng, càng không dám nhúc nhích, chân như dính dưới đất, không thể nhấc lên được."

Cô ta...cô ta tát tớ."

Pansy vừa khóc vừa chỉ vào Hermione, cô chỉ biết đứng đó.Lần này Draco trừng mắt nhìn sang Hermione, vốn dĩ cứ nghĩ cãi nhau là xong chuyện, không ngờ lại còn động tay động chân."

Nhưng rõ ràng cô ta kiếm chuyện trước, bảo rằng Hermione là kẻ ngáng đường, lại còn đáng ghét, gọi "máu bùn" là một cái tên xứng đáng với cậu ấy."

Ron cãi lại, vốn cậu rất sợ bầu không khí này, và cả thái độ của Draco, nhưng vì muốn lấy lại công bằng cho Hermione, cậu lại buộc miệng nói ra, không ngờ lại hại chính bản thân.Chưa nghe hết câu, Ron ăn trọn cú đấm của Draco, làm cậu ta ngã nhào xuống đất."

Chúng bây hùa nhau phỉ báng một đứa con gái, xứng đáng sao?"

Harry vốn không muốn to chuyện, nhưng Draco lại làm chuyện quá mức, hắn bất giác tiến lên phía trước nhưng lại bị cậu chỉ vào mặt."

Mày đứng yên đó cho tao."

Bất giác hắn đứng đơ ra.

Draco lại dùng chất giọng trầm nói chuyện với Ron đang ôm mặt dưới đất."

Chuyện mày tung tin và kể xấu tao, thậm chí dậm mắm thêm muối vào tao còn chưa xử, và giờ mày lại có gan kiếm chuyện.

Mày không sợ tao chứ gì, chính xác là không sợ chết?"

Giọng điệu Draco càng lúc càng đáng sợ, Ron run lẩy bẩy không dám đứng dậy, cũng không dám cầu cứu ai, chỉ cúi gằm mặt xuống.Draco tức giận xách cổ áo Ron lên, đấm thẳng vào mặt cậu ta lần nữa.

Những đứa khác vốn có ý định đỡ dậy, nhưng lại sợ bị vạ lây.

Bởi Draco bây giờ không nên chọc vào."

Cú đấm lúc nãy trả thù vụ mày tung tin vịt về tao, cú đấm này trả thù mày dám kiếm chuyện với Pansy, coi như là nhận thay Hermione, tao vốn không thích đánh con gái."

Tuy vậy cậu vẫn chưa rời đi, dán mắt một vòng những con người vẫn còn đang đứng đực ở đấy."

Những đứa đang đứng ở đây tốt nhất bảo quản cái mồm lại, nếu không tao tìm từng đứa rạch nát cái miệng ra."

Những đứa nghe câu đó không khỏi sợ hãi, chúng ôm miệng mình lại và thầm cầu mong không được khóc ở đây.

Draco trước giờ không đáng sợ bằng lần này.Sau đó cậu quay sang Pansy, thấy cô không khóc nữa, trên tay cầm thêm một quyển sách khác, về đức tính con người.Có lẽ sách này khá hợp với cậu, bởi vì tính cách lần đầu tiên cậu bộc phát là sự tức giận tột độ, khiến chúng nó sởn tóc gáy.Nhưng cậu lại không nghĩ đều đó, lấy cuốn sách từ tay Pansy, quăng mạnh xuống đất trước mặt Ron đang sợ hãi."

Tụi bây tốt nhất nên đọc cuốn sách này, tu dưỡng đạo đức và coi lại bản thân xem, ăn hiếp con gái có đáng không?

Hưởng ứng phong trào chẳng biết đúng sai có nên không?"

Nói rồi kéo Pansy đi, cô nàng hơi bất ngờ trước những hành động của cậu.

Cô rất vui, vì cậu bênh cô.Sau khi Draco đi khuất, những đứa khác mới dám nhúc nhích, hồn cũng đã trở về thân xác, chúng không tin đây có thật sự phải Draco hay không.

Với dáng vẻ tức giận đó, khả năng cao nếu chúng làm trái ý cậu, có thể cậu sẽ rạch miệng chúng.

Vì thế chúng lựa chọn im lặng, nhìn quyển sách dưới đất rồi rời khỏi như chưa có chuyện gì xảy ra, không dám lảng vảng ngoài hành lang, mà đi thẳng về hầm của mình.Ron ngồi thất thần đó, cậu ta như không tin chuyện này xảy ra, dấu vết bị đánh vẫn còn đó, hơn nữa miệng còn đậm vị máu, nhưng cậu ta không hứng thú nếm nó.Harry đỡ cậu bạn dậy, Hermione nhặt quyển sách đọc đi đọc lại tựa đề.

Cô vốn dĩ không muốn để tâm, chỉ muốn trả sách lại chỗ cũ, nếu để dưới đất thì không hay lắm.Nhưng Ron vội từ chối, cậu ta nói có lẽ cuốn sách đó sẽ giúp cậu ta hiểu, dù chuyện này không chỉ cậu ta sai.Harry buồn, hắn không thể giúp cậu bạn mình, nhưng khi đối mặt với ánh mắt sắc như dao của cậu, hắn liền cứng đơ người.Sau chuyện này có lẽ không ít người biết được Draco đã thay đổi đáng sợ như nào, thậm chí còn chứng kiến những cảnh tượng không nên xem.______________________________________*Hết một chương, chương này có vẻ như dài hơn chương trước:>*Chuyện là câu hỏi trên tui có nói, lâu không xem nên tui quên mất, liệu năm này Dumbledore còn làm HT k, hay lão Snape.*Dạo gần đây bí ý tưởng wa', không biết khi nào bạn Harry vs Draco mới tới với nhau, chứ giờ tui thấy Draco - Pansy đầy hint🙂) bảo vệ bao che này nọ.
 
|Đồng Nhân| [Hp] (Hardra) Hỗn Loạn
Chương 4. Mối Quan Hệ Mập Mờ


Khoan đã, bóng dáng quen thuộc đó...À không, có lẽ cậu đã nghĩ nhiều khi trông thấy đồng phục của Gryffindor.Chính xác thì chỉ có cô nàng Biết-tuốt vào thư viện.

Pansy trông thấy liền nhăn mặt, sau đó cô không nghĩ nhiều liền nhanh chóng rời khỏi chỗ và chủ động ngồi cạnh cậu."

Đừng nói là cậu sợ nhé?"

- câu nói của Draco có hàm ý châm chọc."

Hả?!

Tớ nào sợ cô ta, chỉ là tớ muốn cho cô ta thấy hành động thân mật của hai đứa mình thôi."

- bị trêu, cô nàng nhanh chóng phản biện lại, bản thân cô cực kì ghét những ai khiến Draco phải chú ý - nhất là Hermione, ngoài ra còn có cả tên Đấng cứu thế gì đấy.Thư viện hôm nay rất vắng vẻ, nhưng cả Draco và Pansy đều thu hút sự chú ý của mọi người, đơn giản vì hai người họ ngồi khá gần cửa ra vào.Tiếng xù xì bàn tán khiến Hermione phải tò mò liếc nhìn.

Trước mặt là cảnh Draco đầu sát bên đầu với Pansy, nói gì đó về cuốn sách sau đó còn cười nói vui vẻ làm cô phải khó hiểu.

Đúng là cô có nghe bên Slytherin về cặp đôi quái lạ Draco - Pansy nhưng không phải đến mức này chứ.

Không những thế, hai người bọn họ còn cùng nhau đọc sách có tựa đề về tình yêu.Hermione có chút bối rối, đối mặt với sự việc này cả cô lẫn những người xung quanh được dịp bị thồn cơm chó ngập mặt.Đối mặt với những ánh mắt của dân chúng, Draco phải miễn cưỡng thuận theo ý muốn của Pansy.

Thậm chí cô còn bảo cậu phải cười nói vui vẻ nữa chứ, thật là sến quá đi.Hermione đứng đơ người ở đó, rồi không nghĩ nhiều nhanh chân chạy ra khỏi thư viện."

Đuổi được cô ta rồi!"

- Pansy nhìn theo bóng lưng của Hermione đi ra khỏi thư viện mà không ngừng vui mừng.Hả?

Vậy tính ra Pansy muốn làm vở kịch này chỉ để đuổi cô nàng Biết-tuốt đi thôi ư?"

Vậy là tớ bị cậu gài bẫy rồi."

- Draco thở dài, chỉ vì ý muốn của Pansy mà giờ cả trường đều biết cậu và Pansy yêu nhau rồi."

Nào có, tớ muốn cô ta thấy chúng ta thân mật sau đó tránh xa cậu ra.

Mối quan hệ của cậu với bọn Potter không được tốt lắm nên chí ít ra việc này cũng có ích đấy."

Cô nàng cười một cách ngây ngô, lí do của cô thật khiến cậu không hiểu nổi.

Nếu không tốt thì cậu chỉ việc hạn chế gặp mặt hay đấu đá nhau là được, đâu cần màu mè thế này."

Ừ, nhờ vở kịch dở hơi này của cậu mà cả thế giới biết tớ và cậu mập mờ rồi, cậu tính thế nào đây?"

Trong lòng cậu bây giờ thật sự hết cách với trò đùa quái gở của cô bạn mình, nhưng trong mắt những "khán giả" kia, hai người giống như một đôi tình nhân đang chí choé nhau bởi chuyện nhỏ nhặt.Draco uất ức liếc xéo những con người không có tí liêm sỉ kia, họ nhận ra bèn giả vờ lảng chỗ khác."

Nếu như giải thích mọi người sẽ càng không tin, bởi vì việc này có biết bao nhiêu nhân chứng trông thấy."

- Draco

lại thuận mồm quở trách cô nàng, còn cô thì bĩu môi làm nũng.Dù đối mặt với những tiếng cười kinh dị và tiếng nói xì xầm của những con người nhiều chuyện kia, Draco vẫn tiếp tục đọc quyển sách còn dang dở.

Sau một lúc thì thư viện lại im như tờ, đôi khi có những tiếng nói bàn bạc về vấn đề nào đó.

Còn phía Hermione, cô nàng nhanh chân tụ hội với hai cậu bạn đần độn của mình.

Có bẻ như ngoài những người trong thư viện ra, những người còn lại không hề biết chuyện gì đã xảy ra.Dáng vẻ hồng hộc của Hermione khiến Harry phải tò mò, ít khi hắn thấy dáng vẻ gấp gáp này của cô."

Sao cậu lại chạy về đây?

Chẳng phải cậu đến thư viện đọc sách sao?

Còn cái dáng vẻ gấp gáp này là sao vậy?"

- câu hỏi tràn ngập sự tò mò của Ron.

Cô nàng không vội trả lời mà dừng lại ổn định hơi thở."

Đúng là lúc nãy tớ đến thư viện, nhưng chỉ vừa bước vào trong thì tớ đã trông thấy cảnh tượng..."

"Gì cơ?

Cảnh tượng gì cơ?

Kể tiếp đi."

Ron rối rít muốn nghe điều gì kinh khủng mà khiến Hermione cứ lấp dấp không ngừng."

Draco và Pansy hẹn hò."

"Cái gì?!!"

"Bé cái mồm của cậu lại."

Dù Draco và Pansy dính tin đồn hẹn hò nhưng cũng không đến mức công khai đến nỗi như vậy chứ, thật khiến con dân nổi máu mà.Cả ba mới ngộ ra Draco không có hứng thú đối với những thói quen trước kia là vì có mối quan hệ với Pansy.

Rồi xong!

Vậy là trong thời gian này chúng nó phải ăn cơm chó dài dài.

Nếu tốt hơn một chút, sẽ không tệ đến nỗi hai đứa nó thể hiện trước mặt các giáo viên hay thậm chí nơi đông người."

Hermione, chúng nó còn trong thư viện đúng không?"

- Harry không hứng thú với những thứ gì về Slytherin, nhưng vẫn lắng nghe lời kể của Hermione.

Riêng Ron thì cảm thấy đây chính là vấn đề bàn tán đáng chú ý nhất."

Nếu tớ chỉ vừa ra đây không lâu thì chắc tụi nó vẫn còn trong đó."

"Thế thì đi hóng chuyện thôi, hai đứa quái đản yêu nhau sẽ cho ra một cặp quái dị, chẳng phải rất tuyệt sao?"

- Ron nói với vẻ mặt có phần nham hiểm, nó sắp có ý đồ gì đây?"

Đừng nhìn tớ với vẻ mặt đó, hai cậu không trông thấy khi hai đứa đó thành một đôi sẽ như thế nào à?"

Dù biết Ron rất ghét Draco, nhưng hắn không ngờ tên này còn có sở thích thăm dò chuyện nhà người ta.Còn chưa kịp đợi suy nghĩ Ron đã nhanh chóng kéo tay Harry và Hermione đi hóng chuyện.

Khỏi nói chắc cũng biết hai người họ nản cỡ nào.Bên ngoài đã rất rối rắm nhưng hai con người kia vẫn không biết mình sẽ bị tọc mạch chuyện đời tư.Draco chợt nhận ra vấn đề lớn sắp xảy ra, liền ra hiệu Pansy nhanh chóng rời khỏi.

Nhưng cô nàng thì vẫn cứ day dưa không chịu đi."

Cậu còn định đóng kịch nữa à?

Bọn Potter nó mà biết chắc chắn sẽ đến bêu xấu chúng ta cho xem."

Cô nàng lại ngay lập tức nhăn mặt.

Gập quyển sách đang đọc dở, định mang đi.

"Dray này."

"Huh?"

"Nếu như mọi người đã nghĩ chúng ta đang hẹn hò, vậy thì phải làm cho trót nhỉ!"

Gì đây?

Câu nói này hình như có chút mờ ám, đừng nói là cô nàng muốn đóng kịch này dài dài nhé.

Còn muốn tình tứ như những cặp đôi yêu nhau khác, trông ghê chết đi được."

Chuyện này do cậu bày ra, muốn tình tứ chỉ vì đuổi cô nàng Biết-tuốt đi, cậu rảnh thật.

Nhưng lỡ rồi thì đành thôi."

"Tớ đâu muốn, chỉ là bất đắc dĩ thôi."

Chưa gì đâu cậu lại đón thêm cái rắc rối vào người, đây là điều cậu không muốn gặp nhất.

Không biết vì sao Pansy lại nghĩ ra trò quái đản này, trong khi có biết bao nhiêu trò khác để đuổi cô nàng Gryffindor đi.Chưa ra cửa cậu và Pansy lại trở thành chủ đề bàn tán, vẫn là những đứa lúc nãy, cố tình ở lại chỉ để hóng chuyện của cậu.Lại đến lúc Pansy thể hiện mình là một diễn viên tài năng, cô nàng tung tăng chạy trước cậu rồi nở nụ cười tươi rói, khác biệt với vẻ mặt đáng thương lúc nãy.Gương mặt tò te này khiến hắn khá lo nhưng vẫn thuận theo ý cô.

Cười đáp lại cô sau đó đi ra ngoài.

Bọn nó lại một lần nữa bị thồn cơm chó ngập mặt.Nhưng thật không hay, trong lúc Pansy đang tung tăng chạy ra tới cửa thì va phải cô nàng Biết-tuốt cũng đang gấp rút chạy đến đây, cùng với hai tên Weasley và Potter.Không biết va chạm mạnh cỡ nào mà Pansy ngã chúi, quyển sách trên tay cô cũng vì thế mà rơi ra, cả cô nàng Biết-tuốt cũng ngã xuống đất.

Chuyện này khiến cả người trong thư viện và người đi đường cũng trông thấy.Thôi rồi, thể nào hai người này gặp nhau cũng cãi vã một trận, Draco nhanh chóng chạy đến chỗ Pansy.Harry và Ron thay phiên đỡ Hermione, cô nàng chỉ lẳng lặng phủi bụi dính trên đồ rồi nhìn Pansy với đôi mắt chán ghét.

Sau đó Harry có ý tốt muốn giúp đỡ Pansy nhưng lại trông thấy Draco chạy đến, hắn chỉ có thể nhặt quyển sách.

Dù sao hắn cũng không muốn Gryffindor và Slytherin ghét càng thêm ghét, mối thù hằn của hai nhà ngay từ lâu đã như mèo với chó.*Hả?!

Cẩm nang hẹn hò??*Dấu chấm hỏi to đùng trên đầu hắn khi trông thấy quyển sách mà Pansy làm rơi, vốn định cúi xuống nhặt nhưng Draco lại nhanh tay nhặt lên."

Không sao chứ?"

Dáng vẻ cuống quýt lo lắng của Draco cũng thu hút không ít sự chú ý, xem ra tin đồn hai người hẹn hò đã vang khắp trường rồi.

Thật sự tính cách của Draco thay đổi như chong chóng, hiếm khi có ai thấy được dáng vẻ lo lắng của cậu dành cho người khác.Không để ý những gì xảy ra xung quanh, Draco nhanh chóng đỡ Pansy sau đó đưa quyển sách cho cô.Cô nàng hậm hực chu môi phồng má liếc xéo người dám làm cô ngã mà không một lời xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ quan tâm chăm sóc của Draco nên cô lại thôi.Nhưng dường như không dừng lại ở đó, Hermione và Pansy có một màn đấu mắt dai dẳng.

Vốn dĩ cứ tưởng mọi chuyện êm xui, nhưng ngờ đâu lại trở nên rắc rối hơn bao giờ hết.

Với lại còn có rất nhiều người thấy cảnh tượng này."

Pansy, về thôi!"

Câu nói của Draco cắt đứt dòng suy nghĩ của Pansy, nếu cậu không lên tiếng có lẽ cô nàng cũng sắp móc mắt ra đấu khẩu với ả Granger."

Thiệt tình, không ngờ ở đây còn có những người thích hóng chuyện người khác."

Pansy lên tiếng trách móc, Hermione cũng chẳng biết nói gì, chỉ đành liếc mắt nhìn cô ta.

Ở đây lâu như vậy rồi, cô vẫn không có chút cảm tình gì với bọn Gryffindor."

Hai chúng nó hẹn hò thật rồi, tên Malfoy thay đổi chắc chắn là do Pansy."

- Ron cảm thán, không ngờ gu của cô ta lại mặn như vậy.Hai người còn lại cũng chẳng biết nói gì, chỉ cần cuốn sách cẩm nang hẹn hò mà Pansy đang cầm đã đủ chứng minh hai người đang yêu nhau.Thôi xong, vở kịch này không biết bao giờ mới kết thúc đây!!______________________________________Lâu rồi không đăng, sau khi quay lại có rất nhiều bạn bảo hóng truyện của mình nên mình rất vui.Chả là dạo gần đây cứ bị bận ngang, đôi khi còn bỏ dở nên mọi người thông cảm.Theo mọi người tui có nên ngược 2 bạn nhỏ một chút không🙂?
 
|Đồng Nhân| [Hp] (Hardra) Hỗn Loạn
Chương 3. Thay Đổi


Tại sao Malfoy lại bơ mình?

Tại sao Malfoy lại im lặng?

Tại sao Malfoy lại không nhìn mình?...Aizz chết tiệt!!Harry vò đầu chửi thầm, suốt buổi học hắn không thể tập trung nổi.

Dù việc Malfoy bơ hắn lẽ ra những khúc mắc sẽ dần hạn chế, nhưng chuyện này làm hắn thật sự khó hiểu.- Trò Harry, có vẻ như trò không chú ý bài giảng của tôi từ nãy giờ?Giáo sư Alastor Moody là giáo viên của bộ môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám (tui cũng không nhớ rõ lắm:>).

Hắn nhanh chóng vực lại tinh thần sau cái gọi của ông ta.Đúng là từ nãy giờ hắn chỉ nghe qua loa mấy lời nói của ổng, nhưng thật may ổng không nói gì cả.

Hắn quay lại chú tâm vào bài học, nhưng cái tên Malfoy vẫn cứ bay bay trong đầu hắn, làm hắn phải cứ bận tâm chuyện đó mãi.Loay hoay mà tiết học đã kết thúc, hắn vẫn cứ suy nghĩ mông lung, đầu óc vẫn không tập trung nổi.Mới hôm qua Malfoy đã công khai chọc ghẹo hắn đủ thứ chuyện, không những thế còn giở giọng khinh bỉ sang Ron là Hermione đến nỗi họ chẳng nói được lời nào.

Có thể nói Malfoy chính là cao thủ trong việc chặn họng người khác đến tức điên.Nhưng chỉ sau một đêm, tính cách của cậu ta như thay đổi 180°, dù là đặc điểm không đáng nhắc đến, nhưng khi nghĩ lại cũng khiến người khác đau đầu.Malfoy coi việc trêu chọc hắn là thói quen khó bỏ, cho dù một ngày không đụng chạm tới hắn, cậu ta cảm thấy lòng như lửa đốt.Hay là do cậu ta gặp ác mộng nên mới chợt thay người đổi tính?Harry có một cảm giác, hắn cảm nhận được sự ghét bỏ qua cái thái độ thờ ơ của Malfoy đối với hắn, có thể là vậy.Nhưng vì sao chỉ một ngày không bị trêu thì hắn lại cảm thấy khó chịu ra trò nhỉ?Không những là không nói câu gì với hắn, thậm chí cả ánh nhìn cũng chả có.

Như không cảm nhận được sự tồn tại của hắn vậy, mọi khi cậu ta luôn dành cho hắn một ánh mắt "trìu mến" đến sởn gai người.

Hay nhìn từ phía sau cũng khiến hắn dựng tóc gáy cả lên.Thêm một cái đặc biệt nữa là cảm tình của đám Slytherin đối với Malfoy, hắn không biết nên diễn tả ra sao, nhưng có một điều kì lạ là bọn nó như những fan hâm mộ vậy, sáng ra lúc ở hành lang bọn nó cứ bu xung quanh Malfoy và cứ luôn miệng khen những câu như "Cậu thật tuyệt vời!".Slytherin trước kia, Malfoy như là cái gai trong mắt và bọn nó cứ luôn dành cho cậu ta ánh mắt hình viên đạn.

Dù bọn nó được xếp vào Slytherin đều có đặc điểm chung là luôn kiêu ngạo và xem thường người khác.Hiện tại Malfoy đang là tâm điểm chú ý, chỉ những đứa trải qua mới hiểu được cảm giác lạ này.

Thử nghĩ xem đã bị nó chọc ghẹo biết bao nhiêu lần đến tức ói máu mà đến hôm sau bỗng chốc im lặng lạ thường là một điều cực kì bất thường!"

Harry, cậu có nghĩ rằng do Malfoy đã nằm mơ thấy cái gì đó rồi chợt thay đổi hay không?"

Hermione để ý kĩ nét mặt của hắn từ nãy giờ, lên tiếng hỏi."

Harry, cậu là người bị nó chọc nhiều nhất, lẽ ra cậu phải vui mừng khi nó ngừng việc đó đi chứ?

Mà Hermione cũng không bị nói là "máu bùn" nữa!"

Ron nhanh nhảu đáp, một người chỉ biết thù ghét thì chả thể nào nhận ra được sự khác thường đâu."

Mà, nếu là Malfoy thì cậu ta sẽ chẳng biết hối hận đâu, cậu hiểu rõ mà."

Giả thiết của Harry đúng là đã thuyết phục được Hermione, có vẻ hợp lí vì Slytherin luôn nổi tiếng là kiêu ngạo, cho dù có làm việc gì mà bản thân cho là đúng thì sẽ không cảm thấy hối lỗi."

Nhưng mà Harry, chẳng phải cậu và nó là "kẻ thù không đội trời chung" sao?

Sao cứ để tâm đến chuyện đó vậy?"

Hermione nhướng mày hỏi, và hắn cũng sực tỉnh ra.Phải rồi, không bị làm phiền thì người ta sẽ cảm thấy ngày đó thật tuyệt vời.

Nhưng đối với hắn thì ngược lại, một cản giác khó chịu đến khó tả.---Draco cảm thấy nổi da gà, trong suốt buổi học đến khi kết thúc vẫn không thấy khá hơn, dù thời tiết thì vẫn nắng đẹp.Chỉ như vậy cậu đã nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Có thể là do hôm nay cậu không có hứng thú trêu chọc bọn nó nên có thể là lôi cậu ra bàn tán chăng?Không bị phiền thì tốt biết bao, ngược lại bọn nó cứ nhắc đến cậu, làm phiền cũng nói mà không làm phiền cũng bị nói, làm sao để vừa lòng tụi nó đây?Ít ra sống với cơ thể của bản thân mình khi trọng sinh cậu đã nhận thức ra được mức độ nghiêm trọng của chuyện kiếp trước và nguyên nhân khiến cậu trở thành Tử Thần Thực Tử.Cậu sẽ không đi theo vết xe đổ của cha mình, biến mình thành tay sai cho "lão không mũi" kia chẳng khác nào tự nộp mạng.

Và cũng khiến cậu suýt giết người.Draco dự định sẽ một mình đi đến thư viện và dặn dò bọn kia đi trước.

Nhưng Pansy thì cứ nằng nặc đòi đi theo cho bằng được."

Tớ vào thư viện là để xem sách về độc dược, cậu có biết gì về nó không?"

"Không, nhưng tớ có thể đọc những thứ khác!"

Pansy trả lời kèm nụ cười tươi rói, cậu chỉ đành bó tay mà cho cô đi theo.Được sự đồng ý của Draco, cô nàng hí hửng chạy theo, nếu như nhìn không kĩ cứ nghĩ họ là một đôi cơ đấy.Blaise thì cứ luôn cho là vậy vì hai người cứ như hình với bóng, có lẽ không nên làm phiền họ.Blaise nhanh nhẹn lôi Crabbe và Goyle đi trong khi hai đứa nó vẫn còn đứng trời trồng ở đấy."

Cậu thích độc dược à?"

"Phải, tớ muốn làm y dược!"

Cô nàng ồ một cái, lời nói của cậu có vẻ như khiến cô có chút bất ngờ, nhưng sau đó lại tung tăng đi theo sau Draco đến thư viện.Thư viện hiện tại chỉ lác đác vài người.

Cậu đi đến dãy sách lựa chọn một cuốn hợp ý mình sau đó ngồi vào bàn gần đó để đợi Pansy.Cô nàng vui vẻ lựa chọn một cuốn sách về cẩm nang trong chuyện tình cảm (tự chế:v).

Sau đó nhanh chóng ngồi phía bàn mà cậu chờ sẵn.Ôi trời, cô ấy không thể chọn cuốn khác sao?Nhưng thôi kệ, dù sao thì cô đi theo cậu chỉ để đọc sách cho vui.

Ít ra cô không phải như cậu đọc sách để hiểu thêm về môn Độc Dược.Mà khoan, bóng dáng đó, gương mặt quen thuộc đó.

Draco thầm rủa trong lòng, tại sao lại gặp ngay ở đây cơ chứ?______________________________________Chiện là mấy nay tui bị rỗi hơi nên cứ cắm đầu vào đây làm típ chương mới:>

Mấy bữa trước có lẽ ứng dụng bị lỗi nên tui pải xoá đi tải lại liên tục mới vào được (lúc đó còn sợ là bị mất tài khoản cơ đấy:
 
|Đồng Nhân| [Hp] (Hardra) Hỗn Loạn
Chương 2. Bắt đầu lại


Draco không tin vào chuyện vừa xảy ra với mình, trọng sinh chỉ có ở trong truyện tranh, còn bây giờ thì cậu đang ở trong thân xác của mình lúc 14 tuổi trong khi vừa rồi cậu đã bị giết.Cẩn thận soi gương thật kĩ để chắc chắn rằng đây không phải là mơ.

Còn mạnh tay nhéo má bản thân mấy cái rõ đau.Vậy đây không phải là mơ!Xác nhận cả trăm lần Draco mới dám khẳng định đây là sự thật.Sống lại cũng tốt, thời điểm bây giờ cậu chưa gia nhập Tử Thần Thực Tử nên trên tay không còn hình dáng của hình xăm quái đản đó.

Biết đâu lúc này có thể nhanh chóng đảo ngược mọi chuyện.Trời cũng ló dạng, nhưng chẳng có đứa nào trong đám Slytherin thức dậy, chỉ đôi khi lười nhác động đậy trong đống chăn.

Draco không muốn phí nước bọt vào buổi sáng sớm nên nhanh chóng tìm nồi niêu soong chảo, những thứ có thể gây âm thanh ở xung quanh để đánh thức đám lười này dậy.BANG!!Thật là hiệu nghiệm, chỉ cần một lần đánh là cả tụi nó ngồi bật dậy như xác sống, đồng loạt đưa đôi mắt hình viên đạn nhìn cậu."

Lườm cái gì?

Mặt trời chiếu xuống mông rồi, dậy nhanh còn đến sảnh."

Tự tin đối mặt với những cái lườm nguýt suýt cháy mặt, Draco thản nhiên mặc kệ bọn kia muốn làm gì thì làm."

Thật hiếm khi tôi thấy cậu dậy sớm."

Draco không quá ngạc nhiên với câu hỏi ngáo ngơ vừa ngủ dậy của cậu bạn Blaise, chỉ cười một cái cho có lệ."

Chả nhẽ tôi không được một lần thức sớm à?"

Câu nói có hàm ý trêu ghẹo làm Blaise lắc đầu ngao ngán.

Cái cách nói chuyện của Draco cứ tưởng chừng như đã chấn chỉnh lại chỉ sau một đêm vậy.

Thái độ kiêu ngạo của cậu ta đâu mất rồi.Nếu là Malfoy thì thế nào?

Cậu ta mà là người thức sớm nhất sẽ đứng chống hông cười ha hả vào mặt tụi này, sau đó chạy tơn tơn khắp sớm khoe khoang.Còn Malfoy hiện giờ thì sao?

Có ý tốt gọi tất cả mọi người dậy, thản nhiên xem chuyện này là bình thường và coi như không có gì xảy ra.Nhưng như thế thì sao?

Nếu cậu ta đã biết sửa đổi cái tính kiêu căng ấy, thì đây là điều tốt chứ chẳng có gì phải đáng nói cả."

Dray, cậu trưởng thành rồi ư?

Thật kì lạ là cậu lại có lòng tốt gọi chúng tớ dậy!"

Pansy ở bên cạnh không ngừng khẳng định lòng tốt của Draco, nhưng có vẻ như cậu chẳng có một chút gì là vui cả."

Ồ, tôi có lòng gọi các cậu dậy, nhưng ngoài cái liếc mắt của các cậu ra, chẳng ai có một lời cảm ơn cả."

Những đứa này chẳng có tính tự giác gì cả, nếu như cậu không nhắc tụi nó, có khi tụi nó chẳng thèm mải mai tới.Thật may là vì "báo thức" chấn động của Draco, cả bọn Slytherin không bị trễ giờ.Bon bon trên đường đi đến sảnh, đứa nào đứa nấy cũng nói chuyện trên trời dưới đất.

Pansy ở bên cạnh thì cứ luôn miệng khen cậu tốt bụng, thay đổi thái độ một cách kì lạ và tùm lum thứ khác...Phía Harry cũng "đang bận" với quả đầu rối nùi suốt mấy năm nay chả thay đổi.

Những người khác chỉ biết tặc lưỡi nhìn nhau lắc đầu."

Cứ kệ với mái tóc của cậu đi, nếu cứ loay hoay mãi với mái tóc đó thì đến tối cũng không phẳng được đâu."

Hermione nói pha chút trêu ghẹo, kì thật là tóc của Harry tựa như là bị điện giật ấy, rối bù cả lên.[Sunsilk xin tài trợ:>]Nghe câu nói chứa sát thương lớn của Hermione, hắn chỉ biết xịu mặt xuống đặt chiếc lược lên bàn rồi bước ra ngoài đi đến sảnh.Thật tình cờ thế nào hắn lại gặp Draco Malfoy với đám Slytherin đang nói chuyện nhao nhao cả hành lang.

Mà sao nhìn mặt đứa nào đứa nấy cũng vui vẻ hết vậy, mọi khi trông tụi nó khủng bố lắm mà.Quái lạ nhất là cái thái độ của tên đầu bạch kim, trong khi cô Pansy đang đứng bên cạnh cứ tía lia đủ thứ chuyện thì cậu ta lại dửng dưng và lạnh nhạt bước đi.Hắn đứng trực chờ ở đấy thử xem tên Malfoy đó có thủ sẵn câu trêu chọc khinh bỉ gì hắn hay không.Không, dường như là không hứng thú.Suy nghĩ của hắn chợt loé lên khi phát hiện dường như Draco Malfoy đã thay đổi, dù là một chi tiết không đáng quan tâm.

Cậu ta không những bước ngang qua hắn, mà một cái liếc mắt cũng không có.Thái độ đó là sao?

Lạnh nhạt giữa những con người náo nhiệt, cứ như là vị vua của sự kiêu ngạo vậy.Rõ ràng hôm nay lặng im đến lạ thường, mỗi buổi sáng hắn luôn phải nghe cái giọng vang trời của Draco mấy câu như "Ôi chào đầu quạ" hay "Mày có đánh răng mỗi khi thức dậy không?

Tao sợ khi nói chuyện miệng mày lại bốc mùi!"

Kiểu như vậy.

"Cái tên Malfoy đấy vừa sáng sớm ra đã gặp rồi, xui xẻo thế không biết.

Mà thật ngạc nhiên là cậu ta hôm nay lại không đếm xỉa tới cậu đấy Harry."

Ron đứng cạnh vỗ bèm bẹp vào vai hắn thở dài ngao ngán.Từ trước đến nay ai cũng thừa biết Ron rất không vừa mắt Draco, cứ mỗi lần chạm mặt là lại chĩa đũa phép vào mặt nhau cãi lộn cùng trời cuối đất, ngay cả hắn và Hermione lẫn đám Slytherin bên kia thay phiên nhau cũng không ngăn cản nổi, chỉ có thể đi cầu cứu hiệu trưởng khi chúng nó sắp choảng nhau tới nơi.Về việc Draco sỉ nhục từng đứa một mỗi ngày thì đứa nào mà chả ghét, mà hôm nay lại chính nó làm cả đám sốc nặng."

Thôi đừng đứng đực ở đây nữa, trễ giờ rồi."

Câu nói của cô nàng Hermione đã đánh thức mớ suy nghĩ rối bòng bong của Harry, phải chăng nếu cô không nói câu đấy ra thì hẳn hắn sẽ đứng đấy tới chiều.Sảnh đường đã đông đủ, chỉ thiếu mỗi Gryffindor và cả đám phải chạy trối chết đến thở không ra hơi.

Nhưng thật may hiệu trưởng đã không lên tiếng nói gì.Quái lạ, tại sao Draco lại không thèm liếc mắt bọn hắn một cái, cả ngoài hành lang lẫn lúc chạy vào sảnh.

Cậu ta cứ ngồi đấy cúi gằm mặt hay nhìn lên bục, còn cô nàng Pansy dường như vẫn say mê nói chuyện, hai tên mập kia thì khỏi nói, tham ăn lại còn lười thối thây.Hay có thật là Draco đã thay đổi?

Nhưng chỉ mới như vậy thì vẫn chưa thể kết luận.Nhưng tại sao Harry lại cảm thấy khó chịu?

Khó chịu vì không được cậu trêu chọc sao?

Ngớ ngẩn, mọi ngày cậu ta luôn khiến người khác tức sôi máu, không những không cãi lại được còn bị chặn họng, nếu như không bị trêu nữa thì là chuyện tốt chứ sao.Hay trong lòng hắn có cảm giác khác, Draco chán việc đó và muốn thay đổi vì hối hận chuyện trước kia?

Hay là đang âm mưu chuyện gì đó mà không muốn bộc phát ra?

Hay do...một thói quen nào đó khiến hắn cảm thấy trống vắng?Vô lí!Harry lắc đầu, vỗ bèm bẹp vào mặt và hắn quyết định dẹp mớ suy nghĩ đó, bắt đầu ăn bữa sáng và nghe vài lời nói của hiệu trưởng trước khi vào tiết học.Sảnh đường đã tan để các lớp có thể đến với tiết học của mình, Harry tiện mắt liếc nhìn bên bàn Slytherin.

Draco thì vẫn là đang nói chuyện say mê với Pansy, còn cho tay vào túi quần và vẫn là...bước qua hắn!!Tại sao?

Draco đã thay đổi thật rồi, cậu ta chán ghét hắn rồi à?

Tại sao lại khiến hắn sốc như vậy?

Không dành một câu trêu ghẹo thường ngày và thậm chí không có cái liếc mắt gì dành cho hắn, kể cả là khinh bỉ hay chỉ một cái lườm nguýt.Ngược lại hắn cảm thấy, dường như cảm tính của đám Slytherin với cậu kì lạ hơn thì phải, ngưỡng mộ chăng?

Chúng cứ quây quanh cậu và cứ luôn miệng bảo "Cậu thật tuyệt vời" gồm cả Pansy và những người đi chung với cậu.Chuyện gì xảy ra đây?

Vì sao chút chuyện nhỏ như vậy hắn lại để ý?

Vì sao hắn lại tò mò chuyện Draco thay đổi hay chưa?

Một đống câu hỏi tràn lan trong đầu Harry, và hàng vạn dấu chấm hỏi đặt xung quanh Draco.______________________________________Ra lâu mà hơn nữa còn viết tệ, nhưng mà tui cũng cố gắng đọc đi đọc lại để sửa chữa lỗi sai hay là lỗi chính tả trong lúc gõ.

Đôi khi tui mắc lỗi gõ nhanh sau đó không thèm xem lại mà đăng luôn.

Đôi khi tui cứ bị bí mấy chỗ không quan trọng và cứ ngồi lầm lì cắn móng tay suy nghĩ như một con dở, và rồi cười phá lên với phát hiện của mìk:>

Tui đang làm những chương tiếp theo, nhưng nếu đã thay đổi một chi tiết nhỏ tui lại phải thay đổi luôn cả cốt truyện, không hỉu nổi🙂!

Nếu mà mọi người chán thì cứ việc out ra, tui thì viết chỉ để thoả mãn mìk và thay đổi ý, chỉ vậy thôi.
 
|Đồng Nhân| [Hp] (Hardra) Hỗn Loạn
Chương 1. Quay lại năm 14 tuổi


Sử dụng xưng hô cũ

Draco => cậu

Harry => hắn

______________________________________"Malfoy, mày định làm gì?!!"

Tiếng hét văng vẳng của Harry khiến tất cả những người có mặt ở đấy đều ngỡ ngàng, ai nấy đều đưa mắt nhìn.Trong trận chiến cuối cùng, Harry và Vodelmort chiến đấu vô cùng ác liệt.

May thay được gọi tên là "Đấng Cứu Thế", Harry đã thành công đánh bại Vodelmort.

Trước khi chết, Vodelmort còn cố gắng sức lực cuối cùng để ếm một bùa Chết Chóc lên người Harry.

Đối với gã, việc Cứu Thế Chủ bị giết gã sẽ chết trong vinh quang.Chỉ tiếc là ý định của gã nhanh chóng vụt tắt khi bóng dáng của cậu nhóc mái tóc bạch kim chạy vụt ngay trước mặt Harry Potter, và đứng ngay đầu đũa của Vodelmort.Xem ra điều ước của ta đã bị ngươi phá đám, Draco Malfoy.

Vodelmort cười thầm trong lòng.Đối với Draco mà nói, có lẽ đây là hành động vô cùng ngu ngốc.

Nhưng cậu lại sẵn sàng hy sinh để cứu mạng tên Cứu Thế Chủ - người mà cậu đơn phương bấy lâu nay.

Tại sao hắn không đáp lại tình cảm của cậu?

Là do hắn ngốc hay do cậu quá hồ đồ, theo đuổi một người không yêu mình thì có nghĩa gì?

Một luồng sáng xanh đánh xuyên qua người Draco, kì lạ là cậu lại không cảm thấy đau.Chết là con đường giải thoát bản thân, dù sao cậu cũng là Tử Thần Thực Tử, có sống cũng chẳng nhận được gì ngoài sự sỉ vả, phỉ nhổ của thế giới Phép Thuật.

Ngược lại, nếu Harry Potter chết, mọi thứ sẽ hỗn loạn lên, mọi tội lỗi cũng sẽ đổ hết lên người cậu, cha mẹ cậu cũng vì thế sẽ liên lụy theo.

Ha, làm gì có chuyện Cứu Thế Chủ dễ dàng bị giết thế chứ!Draco cảm thấy bản thân thật nực cười, không hiểu vì sao lại thích tên Đầu Sẹo đó.Mọi chuyện có lẽ là do cái bắt tay năm ấy, Draco đã chủ động ngỏ lời kết bạn với hắn, nhưng ngược lại hắn không những không đồng ý và luôn miệng bảo cậu là tên nhà giàu khốn khiếp.

Có lẽ là do bênh vực tên Chồn Đỏ và quý cô Biết - tuốt.Sau chuyện đó Draco thường hay trêu chọc và giơ bộ mặt khinh bỉ nhìn hắn, đôi khi hắn sẽ cắn lại hoặc im lặng bỏ đi.

Hành động đó dường như nó là thói quen khó bỏ của cậu.

---Draco cười lạnh, đưa đôi mắt không có sức sống nhìn Harry.

Ngay lúc đó đã bắt gặp được biểu cảm của hắn, trông thật khó tả.

Harry như ngừng thở, hắn không biết diễn tả như thế nào khi mái tóc bạch kim trước mắt hắn ngã uỵch xuống nền đất lạnh lẽo, hơi thở yếu ớt dần rồi tắt hẳn.Người chết lẽ ra là hắn, sao người nằm dưới đất kia lại là Draco?!Hắn ngồi bất động ở đấy, cả người cứng đờ không thể nhúc nhích được, không khí xung quanh như nghẹn lại.

Hắn chỉ có thể ngồi ở đấy trợn tròn nhìn mọi chuyện vừa xảy ra trước mắt.Trong đầu hắn tràn ngập câu hỏi, người mà hắn luôn cho là "kẻ thù không đội trời chung" ấy thế mà lại đỡ đòn giúp hắn, chết thay hắn chỉ vì hắn được gọi là Cứu Thế Chủ ư ?

Chỉ vì như vậy có đáng không ?Harry nhận ra hắn đã thích Draco, từ lúc nào không biết, nhưng bây giờ có nói ra cũng quá muộn rồi, người ấy bây giờ sang thế giới bên kia, không thể nghe được tâm tư của hắn rằng hắn thích cậu.Tại sao hắn lại không nhận ra sớm hơn nhỉ?

Kể từ lúc hắn lạnh lùng từ chối cái bắt tay năm ấy, ngày nào Draco cũng luôn trực chờ sẵn sau đó quay sang trêu chọc hắn.Hắn ghét cái thói khinh bỉ ngất trời cao của cậu, nhưng lại thích dáng vẻ ương ngạnh và cái miệng ấy không ngừng nói xấu đủ thứ về hắn.Lúc trước ở nhà vệ sinh, Harry lỡ ếm bùa Chết Chóc lên người Draco, máu ở bụng ứa ra không ngừng.

Hắn lúc đó vô cùng hoảng loạn, sợ rằng chính tay hắn đã giết cậu.

Thật may lão Snape kịp thời xuất hiện nên cứu được cậu.Bây giờ nghĩ lại, hắn thật sự tiếc cái bắt tay năm ấy, Tử Thần Thực Tử luôn là người cô độc, nếu hắn ở cạnh cậu, cậu sẽ không phải chịu như vậy.Không khí xung quanh lạnh lẽo đến đáng sợ, Vodelmort sớm đã tan biến, chỉ còn thân xác sớm ngừng thở của cậu chàng tóc bạch kim, không ai vui mừng cả, như có gì đó nghẹn ở cổ họng, khiến họ chỉ biết im lặng chôn chân đứng ở đấy nhìn.Harry cười cay đắng, được mệnh danh là Cứu Thế Chủ, luôn đảm bảo rằng sẽ bảo vệ tất cả mọi người, nhưng rốt cục hắn vẫn không giữ được người hắn yêu, vậy còn là Cứu Thế Chủ nữa không?Hắn khóc, nước mắt trực tràn lên gương mặt, tâm can như xé ra làm đôi.

Người đầu tiên khiến hắn khóc luôn luôn là cậu, dù là con trai cũng không thể giấu được nỗi mất mát.

Nếu yêu hắn tại sao lại khiến hắn khóc, sao lại khiến hắn đau lòng như vậy.Hắn lảo đảo ngồi dậy, đến bên cạnh ôm người nọ vào lòng.

Hắn nức nở như một đứa trẻ, không ai dám đến gần hắn, kể cả Hermione lẫn Ron.

Hắn gào tên Draco một cách tuyệt vọng, khiến những người xung quanh cũng quặn lại.

Dù Draco không được lòng những người trong số họ, họ cũng cảm thấy có chút đau lòng.

Hành động được cho là vô cùng ngu ngốc ấy lại là một cống hiến vô cùng to lớn.Harry vẫn khóc, hết cách Hermione chỉ cố gắng đứng cạnh hắn như dỗ dành, không dám nói một câu vì sợ khi cô nói ra, Harry sẽ không tự chủ được mà gào như sắp rách cổ họng đến nơi.Gương mặt xinh đẹp ngày nào, bây giờ không còn sức sống, chân mày không còn nhăn nhó khi bị động chạm, mà lại ngoan ngoãn nằm im lên người mà cậu ghét nhất.Những học sinh xung quanh không dám làm gì, đứng như trời trồng nhìn cảnh tượng trước mắt, có người như sắp ngất tới nơi bởi bầu không khí ngột ngạt này.

Họ quên đi một Malfoy kiêu ngạo, chỉ ở đấy hy vọng cậu sống tốt hơn ở thế giới bên kia.---Xung quanh Draco bao phủ toàn là màu đen.

Bản thân luôn là người hiếu kì, bước chân đi đến phía trước tìm hiểu mọi chuyện ở tận cùng bên kia.Một thứ gì đó cầm chân Draco, khiến cậu dừng lại để xem nó.À, ra là hồi ức của cậu với tên Cứu Thế Chủ.Những quá khứ của cậu với hắn nhiều vô kể, nhưng cả hai đối với nhau như kẻ thù.Tự mình xem lại rồi tự cười bản thân mình, trách bản thân ngu ngốc thật.

Vì một tên đáng ghét mà hy sinh mạng sống của mình nghe đúng là vô lí.Draco để ý, trước khi chết cậu đã thấy biểu cảm của Harry, ngồi bệt dưới đất và đưa đôi mắt bần thần nhìn cậu.Có phải hắn đang cười cậu không?

Hay là giả vờ đau khổ để cậu thoát kiếp sớm?

Hay là...hắn nhận ra rồi?Ha, dù có nhận ra cũng chả có ý nghĩa gì nữa, làm sao hắn có thể đối đáp lại được tình cảm của cậu.

Trách cậu quá dại khờ, yêu người khác và chỉ nhận lại sự muộn màng từ người ấy.

Khung cảnh chợt biến mất, cả những hình ảnh hồi ức cũng tan biến đi.

Trước mặt cậu chỉ xuất hiện một tia sáng chói bao quanh lấy cậu.Không biết chuyện gì xảy ra, Draco chỉ cảm thấy mọi thứ quay cuồng, sau đó chìm vào đen tối.--Buổi sáng, một cậu trai tóc bạch kim ngồi bật dậy, thở gấp nhìn dáo dác xung quanh, sau đó nhìn vào bản thân trong chiếc gương bên cạnh.Merlin, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đây chẳng phải là mình lúc 14 tuổi sao?Draco như không tin vào mắt mình, mạnh tay tát vào mặt mấy cái rõ đau, cậu bắt đầu tin đây là sự thật chứ không phải là mơ.Cậu đang ở trong hầm Slytherin, mặt trời bắt đầu ló dạng nhưng chẳng có ai thức giấc.Khoan đã, nếu sống lại trong cơ thể của quá khứ, chả lẽ muốn cậu thay đổi mọi chuyện?______________________________________Cảm thấy việc này hơi phiền một chút nhm mọi ngừi chịu khó đọc lại giúp tui nha, bởi vì tui pải thay đổi hoàn toàn để tránh sai lầm đáng tiếc xảy ra.

Mặc dù việc đăng rồi mà xoá đi rồi viết lại, thay đổi lum la đọc dễ bị rối.

Nhưng đây là cách tốt nhất để truyện nó hợp lí hơn.
 
Back
Top Bottom