[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 76,040
- 0
- 0
[Đồng Nhân Hp] Ánh Sáng Cứu Rỗi
Chương 19 - Harry khốn khổ
Chương 19 - Harry khốn khổ
Đây không phải là vụ cãi vã đầu tiên nổ ra trong buổi điểm tâm ở nhà số 4 đường Privet Drive.Harry vội giải thích:"Ý con muốn nói hai tiếng 'làm ơn', chứ con không có ý..."
Nhưng dượng Vernon đã nổi cơn thịnh nộ, gầm lên, nước miếng phun khắp bàn:"TAO ĐÃ DẠY MÀY CÁI GÌ VỀ VIỆC NÓI HAI TIẾNG 'NM' ẤY TRONG NHÀ TAO HẢ?"
"Nhưng con..."
"SAO MÀY DÁM LÀM CHO DUDLEY SỢ HẢ?"
"Con chỉ..."
"TAO CẢNH CÁO MÀY!
TAO KHÔNG CHỊU ĐƯỢC BẤT CỨ BIỂU HIỆN BẤT BÌNH THƯỜNG NÀO CỦA MÀY DƯỚI MÁI NHÀ NÀY."
Harry nhìn sững hết gương mặt tím rịm của dượng Vernon đến gương mặt tái mét của dì Petunia.
"Dạ... dạ."
Harry nói, "Thôi được..."
Đúng lúc đó tiếng chuông cửa vang lên, dượng Vernon lườm Harry ra hiệu cậu mau ra mở cửa.
Harry như được ân xá mà lập tức đi tới, mở toang cánh cửa.
Và nó gần như há hốc mồm khi nhìn thấy người bên ngoài.
Đó là một cô bé chừng mười tuổi, mặc một chiếc yếm jeans dài, mang vẻ thanh lãnh khó gần, mái tóc bạch kim mượt mà, nổi bật hẳn lên đôi mắt xanh ngọc có thể lay động lòng người."
Jessica!!?"
Harry hô lên đầy kinh ngạc xen lẫn vui mừng."
Harry lâu rồi không gặp, bồ vẫn như vậy hen."
Cả nhà Dursley tò mò đi về phía cửa chính, trố mắt ra nhìn 'sinh vật' trước mắt.Dượng Vernon thì to bè và không có cổ, chỉ có một bộ ria mép vĩ đại, dượng tái mép lại:"T, tiên, tiên nữ...
Phù thủy."
Dì Petunia thì mặt dài như mặt ngựa, người xương xẩu, dì cũng run rẩy khi nghe lời chồng nói.Anh họ Dudley của Harry thì là thằng nhóc mập ú lại, mập hơn cả Penny.
Nếu Penny còn có thể chạy nhảy với thân hình của nó thì Jessica không chắc thằng Dudley ham ăn này có thể vận động nổi không."
Con bé này chả phải giống thiên thần hơn tiên nữ phải không hả má?"
Dudley chỉ tay vào Jessica."
Chào mọi người, tôi là Fernandes, tôi chả phải cái 'giống' như mấy người vừa nói, tôi chỉ là con nhóc mười hai tuổi đến tìm bạn của mình mà thôi."
Không để ba người nhà Dursley thôi kinh hãi, Jessica trực tiếp kéo tay Harry chạy đi."
Một."
"Hai."
"Ba."
Dượng Vernon gào lên: "MAU ĐỨNG LẠI NGAY!
BÂY CÒN ĐỐNG BÁT ĐĨA CHƯA RỬA.
VÀ KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ 'THỨ ĐÓ' TỚI NHÀ TAO!"
Jessica cùng Harry chạy đến cuối con đường Privet Drive, cô bé mệt ná thở.
Không biết từ lúc nào Jessica kéo Harry chạy đi đã đổi thành cậu cầm tay cô mà chạy."
Harry, dừng, mình mệt quá.
Dượng của bồ đâu thể đuổi theo chúng ta chứ?"
Jessica giờ đây đã đỏ bừng cả mặt, tế bào vận động của nó đã sụt giảm đáng kể từ khi học Hogwarts."
Mình xin lỗi, chỉ là lâu rồi mình mới làm phản như vậy."
Harry đã dừng lại nhưng vẫn nắm lấy bàn tay của cô bé.Hai tụi nó thở hồng hộc, nhìn nhau lấm tấm mồ hôi rồi cùng nở nụ cười.
..."
Mời bồ."
Jessica đưa cây kem ốc quế cho Harry."
Cảm ơn bồ, mình thích vị vanilla lắm."
"Vì bồ thích nên mình mới gọi chứ, bồ từng nói mà, bồ tèo ạ."
Harry nhìn vào nụ cười của Jessica, đỏ mặt: "Bồ vẫn nhớ sao?"
"Dĩ nhiên."
Lắng nghe, quan sát và ghi nhớ là bước đầu có thể tạo ấn tượng tốt với người khác, cũng là phép lịch sự căn bản."
Phải rồi!
Chúc mừng sinh nhật Harry, mình hiện không có đủ tiền Muggle để mua bánh sinh nhật...
Coi tạm cây kem này là bánh kem nhé."
Harry lại càng cảm động hơn, Jessica là người duy nhất nhớ tới sinh nhật của cậu.
Thế là Harry ngay lập tức ôm chầm lấy cô bé."
Mình cảm ơn, thật sự đó, Jessica là người duy nhất chúc sinh nhật mình, mình vui lắm."
"Khoan Harry, bồ bình tĩnh.
Kem của mình dính lên áo của bồ rồi kìa."
Jessica không dám động đậy, sợ cái yếm của mình chung số phận với áo của Harry.*****
"Họ đúng là thật khủng khiếp, đâu thể bắt một con cú im lặng chứ đúng không?"
Harry nói."
À phải, bồ nên thoát khỏi căn nhà đó.
Sao bồ không trả lời thư của Ron và Hermione vậy?"
Harry bỗng dưng nổi quạu:"Phải là họ không thèm gửi thư cho mình chớ, chưa một giây phút nào mình không hy vọng được giải thoát ra khỏi căn nhà này."
"Không thể nào?
Hermione vì không liên lạc được với bồ nên cô ấy mới nhờ mình tới đây đó?
Bồ không hề nhận được bức thư cú nào sao?"
"...Không thể nào?"
Hai đứa bây giờ mới nhận thấy điều gì đó sai sai.
"..."
"..."
"Merlin ơi, vậy là mấy bồ đã hiểu lầm nhau suốt cả một tháng hè.
Bồ thậm chí còn oán hận hai người kia không thèm đếm xỉa tới bồ."
"Jessica!"
Harry hét lên một tiếng."
Oops sorry, mình không cố ý."
"Thật không đấy?"
Dẫu thế nhưng tâm trạng của Harry đã tốt lên vài bậc.Jessica mỉm cười nhìn Harry, so với hè năm ngoái cậu ấy đã tốt hơn hẳn, cũng lớn thêm vài phần.
Nhưng rồi nụ cười nhanh chóng vụt tắt, "Vì sao Harry không thể nhận được thư nhỉ?"
..."
Bồ gắng gượng thêm mấy ngày nữa, mình nhất định sẽ lập biệt đội đi giải cứu bồ."
" 'Biệt đội giải cứu'?
Bồ định làm gì chứ?
Chúng ta không thể liên lạc được với Ron."
"Ừ phải...
Ron đâu có sử dụng điện thoại chứ, mình lại không có bất cứ một con cú nào..."
Và rồi hai đứa tụi nó đồng thanh, "Hedwig!"
Harry lại nhanh chóng ủ rũ:"Dượng Vernon đã xích chặt Hedwig lại, mình không thể thả hay mang nó đi đâu."
"Phòng của bồ ở tầng mấy?"
Jessica bỗng dưng hỏi."
Tầng hai, nhưng mình không thể từ phòng mà mang Hedwig xuống được, nó sẽ đập cánh và kêu liên tục."
"Gần cửa sổ phòng bồ có cái cây nào không?"
"Không có, bồ định làm gì?"
Harry khó hiểu, tự dưng hỏi chuyện cây cối làm gì."
Vậy cũng không sao, đêm nay bồ sẽ biết.
Nhớ đó, đêm nay mình sẽ tới đón Hedwig."
Jessica nháy mắt với cậu.*****