Siêu Nhiên [Đồng nhân: Harry Potter] Hoa, máu, và ngôi nhà

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396681892-256-k745388.jpg

[Đồng Nhân: Harry Potter] Hoa, Máu, Và Ngôi Nhà
Tác giả: ConLonKhongBeo
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tình tiết siêu máu chó, có r18, cringe, chỉ để giải trí nên xin hãy vứt não khi đọc.​
 
[Đồng Nhân: Harry Potter] Hoa, Máu, Và Ngôi Nhà
Chương 1


Vào một ngày cuối thu ở Revien, gió thổi lồng lộng cuốn bay những chiếc lá vàng đã úa tàn rơi đầy trong khu vườn của một trang viên trắng toát.Từng tiếng gió rít gào đến đau cả màng nhĩ mang theo một nỗi buồn mang mác và hơi lạnh từ cái hồ nước gần đó thổi qua khiến người ta không khỏi rùng mình.Ở xa xa, một cô bé dáng người nhỏ nhắn mặc một chiếc váy dài qua gối, khoác theo một cái áo choàng ren mỏng dính đứng trong sân.Hai vai và đôi má đã đỏ ửng lên vì lạnh nhưng cô bé ấy vẫn không hề nhúc nhích, đứng im tựa như một bức tượng thạch cao tinh xảo và xinh đẹp.Đôi mắt màu hoa hồng trống rỗng nhìn vào khoảng không, không có tiêu cự.Mái tóc như từng sợi chỉ bạc được nhuộm bởi thứ ánh sáng thuần khiết của những đêm trăng rằm xõa rũ rượi trên đôi vai gầy một cách mệt mỏi.Làn da cô bé trắng bệch, nhợt nhạt như bị rút hết sinh lực, thứ còn lại trên thế gian là cái xác rỗng tuếch, mục rữa yên lặng chờ đợi ngày giải thoát.Chỉ khi trên nền trời xanh biếc, thoáng đãng kia dần xuất hiện một cái chấm đen nhỏ.

Rồi dần dần, chấm đen ấy ngày càng to hơn, to đến mức có thể nhìn rõ ràng đó là một con cú to tướng, toàn thân đen nhẻm với một cái mỏ nâu đang ngậm một lá thư bay đến đậu trên hàng rào thì cô bé mới dời ánh mắt đến chỗ con cú.Con cú bay đến, đôi mắt nâu sẫm nhìn chằm chằm vào cô bé, tựa như đang đánh giá tâm trạng của cô vào lúc này.

Và rồi như ngầm hiểu, con cú thuần thục đặt lá thư xuống trong lòng bàn tay trắng bệch kia một cách nhẹ nhàng, sau đó lại cọ cọ đầu vào lòng bàn tay cô như đang chào tạm biệt rồi sải cánh bay mất dạng.Sau khi thân ảnh con cú hoàn toàn biến mất, sự tập trung của cô bé mới trở lại với lá thư trong tay.Nhìn rõ cái phong bì làm bằng giấy da màu vàng nhạt và con dấu quen thuộc, từ trong đáy mắt của đôi đồng tử màu hoa hồng kia mới khẽ ánh lên một tia sáng nhỏ, giống như ánh nắng ban mai dịu dàng ôm ấp con người ta trong những ngày đông lạnh giá.Vết mực màu xanh biếc trên phong bì đã khô, một dòng chữ nắn nót được viết rõ ràng:Gửi Erica Letion.Erica khe khẽ nhíu mày, một cái nhíu mày nhẹ đến mức nếu không phải người thân quen thì sẽ chẳng ai nhận ra trong lòng cô đang khó chịu đến mức nào.Erica Letion.

Letion, để được mang trên mình cái họ cao quý ấy cô bé đã phải đánh đổi thứ quan trọng nhất của mình mà thậm chí bản thân cô còn không được quyền quyết định.Một nụ cười tự giễu thoáng hiện trên gương mặt, và cái nụ cười đó cũng chẳng hề phù hợp với lứa tuổi của cô bé.Từng đầu ngón tay nhỏ nhắn, tinh xảo khẽ vuốt nhẹ qua cái sáp đóng dấu niêm phong.Sau một khoảng thời gian trầm lặng nhớ về những đoạn ký ức không mấy tốt đẹp thì cuối cùng Erica cũng chịu ban phát chút lòng thương hại cho làn da mỏng manh của mình mà chịu bước vào nhà.Bên trong căn nhà đèn đã được bật lên, ánh sáng màu vàng nhạt soi rọi từng viên gạch trắng muốt khiến cho nó bớt đi phần nào sự lạnh lẽo.Erica chậm rãi bước từng bước đi đến phòng khách, nhẹ nhàng đặt mông ngồi lên chiếc ghế sofa màu nâu sẫm mà mình thích, cô bé nhẹ nhàng mở lá thư ra và đọc nội dung bên trong.HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTSHiệu trưởng: Albus Dumbledore (Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, Liên đoàn phù thủy quốc tế)Kính gửi cô Erica Letion, chúng tôi rất làm hân hạnh thông báo cho cô biết rằng cô đã trúng tuyển vào học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts.

Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.

Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9.

Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày 31 tháng 7.Kính thư, Giáo sư McGonagall Phó hiệu trưởng.McGonagall
 
[Đồng Nhân: Harry Potter] Hoa, Máu, Và Ngôi Nhà
Thông báooooo


Trong truyện này tui xin phép ae cho tui thêm một số địa danh, chủng tộc và một vài sinh vật huyền bí không xuất hiện trong nguyên tác của cô J.K Rowling nhé.Và vì là fan cứng của Nahida, Focalors, Furina cùng anh Ajax (Genshin) iu dấu nên ae cho phép tui dẫn mấy ẻm đi học trường phù thủy nhaaaa.Ừa thì vì có sự xuất hiện của mấy nhân vật ọ ọ nên sẽ có mấy cp hơi kì dị, ae thông cảm cho tui nha.Rất iu ae 🫶🏻À tui biết là tui viết cringe lắm nhưng ae hãy góp ý nhẹ nhàng với tui nhaaa.
 
[Đồng Nhân: Harry Potter] Hoa, Máu, Và Ngôi Nhà
Chương 2


Khẽ lắc đầu đặt tờ giấy gọi nhập học sang một bên, Erica lại lôi được thêm một tờ giấy khác trong phong thư ra.Và thật sự là cô bé đã ngẩn người đến tận 5 giây sau khi nhìn danh sách liệt kê những thứ cần khi nhập học.Ba bộ áo chùng thực tập (màu đen).Một nón đỉnh nhọn (đen) đôi ban ngày.Một bộ găng tay bảo hộ (bằng da rồng hay tương tự).Một áo trùm mùa đông (đen, thắt lưng bạc).Lưu ý là đồng phục của tất cả học sinh đều mang phù hiệu và tên.SÁCH GIÁO KHOA:Tất cả các học sinh đều phải có các sách kiệt kê sau đây:Sách thần chú căn bản (lớp 1) của Miranda Goshawk.Lịch sử pháp thuật của Bathilda Bagshot.Lý thuyết pháp thuật của Adalbert Waffling.Hướng dẫn biến hình dành cho người nhập môn của Emeric Switch.Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật của Phyllida Spore.Đề cương phép lạ và độc dược của Arsenius Jigger.Quái vật kỳ thú và nơi tìm ra chúng của Newt Scamander.Những lực lượng hắc ám: Hướng dẫn tự vệ của Quentin Trimble.TRANG THIẾT BỊ KHÁC1 cây đũa phép.1 cái vạc (bằng thiếc, cỡ số 2)1 bộ chai hũ ống nghiệm thủy tinh.1 kính viễn vọng.1 bộ cân bằng đồng.Học sinh cũng có thể đem theo một con cú hoặc một con mèo hoặc một con cóc.

LƯU Ý PHỤ HUYNH LÀ HỌC SINH NĂM THỨ NHẤT KHÔNG ĐƯỢC PHÉP CÓ CHỔI RIÊNG.Ánh mắt cô bé quét xuống đôi tay nhỏ xíu của mình.

Một dấu hỏi to đùng xuất hiện trong đầu Erica.Thật là khó xử khi cô bé phải tự mua tất cả và vận chuyển nó một mình.Rất may là bây giờ chỉ mới cuối tháng 6, vẫn còn kha khá thời gian để chuẩn bị.Nghĩ nhiều thêm đau đầu, Erica quyết định đi pha một cốc sữa nóng để uống rồi đi ngủ.Và nó cũng là lý do hoàn hảo để giải thích cho cái cơ thể bé xíu không hề phù hợp với số tuổi 11 đó.Vì ở một mình nên suốt 8 năm qua hầu như ngày nào cô bé cũng chỉ ăn vào bữa trưa, còn bữa tối và bữa sáng thì mặc kệ.

Nếu có hứng thì pha một cốc sữa nóng, còn không thì thôi.Hầu hết thời gian trong ngày cô đều đứng ngẩn ngơ ở trong vườn, nhìn đăm đăm về một nơi xa xăm nào đó mà chính cô cũng không biết.Khác với mọi hôm, có vẻ hôm nay tâm trạng Erica không tệ.Cô bé chậm rãi bò dậy khỏi chiếc giường màu kem sữa mà cô yêu thích nhất.Vệ sinh cá nhân đơn giản, thay một chiếc váy hoa nhí xinh xinh để chuẩn bị cho ngày đầu tiên bước ra khỏi nhà sau 6 tháng tách mình khỏi thế giới.Xuống lầu, Erica không vội đi ngay.

Nhớ ra vẫn còn một vài quả táo mọng nước được gửi đến từ các nàng tiên ở Leternia.Cô bé vơ lấy một quả được đặt trong bàn bếp, chậm rãi nhấm nháp để vị ngọt của quả táo lan tỏa trong khoang miệng.Tâm tình lại được cộng thêm một điểm vui vẻ.Ăn xong, Erica lại bước đến phòng khách, lấy tờ giấy danh sách những thứ cần thiết rồi gấp lại bỏ vào túi.Dù ở một mình nhưng về khoản tiền bạc thì Erica thật sự chưa bao giờ thiếu thốn, cô bé có một chiếc túi nhỏ màu màu xanh đã được phù phép mở rộng không gian lúc nào cũng đầy ắp những đồng Galleons vàng óng.Kiểm tra mọi thứ hoàn tất, Erica chụp lấy cái áo choàng màu đen có mũ đang được treo ngay ngắn trên giá khoác lên người và kéo mũ lên.

Cô không muốn ai đó nhận ra mình vì nó thật sự rất phiền phức.Và thật may vì cụ Dumbledore đã giúp Erica tạo nên một cái khóa cảng để cô bé có thể di chuyển đến Hẻm Xéo một cách nhanh chóng và an toàn nhất.Cái khóa cảng là một cái bình tưới được đặt ở một góc khó tìm trong khu vườn.
 
[Đồng Nhân: Harry Potter] Hoa, Máu, Và Ngôi Nhà
Chương 3


Nắm lấy cái khóa cảng, ngay sau đó Erica cảm nhận được không gian xung quanh mình bắt đầu bị vặn xoắn, đầu óc ong ong lên và có một cảm giác vô cùng buồn nôn.Rất may là vì đã sử dụng không ít lần nên cô bé vẫn có thể đáp xuống Hẻm Xéo một cách nhẹ nhàng chứ không phải là ngã sõng soài như lần đầu.Nhanh chóng lôi tờ giấy kia ra, điểm đến đầu tiên của Erica đương nhiên là cái tiệm đũa vô cùng nổi tiếng trong thế giới phù thủy - tiệm đũa phép Ollivanders.Vừa bước qua khỏi cánh cửa, một mùi hương lạ từ các loại gỗ pha trộn xộc vào mũi Erica.

Bên trong cửa tiệm chất đầy những hộp đũa phép, chúng cao lêu nghêu và nhiều vô kể.

Ở giữa tiệm là một cái ghế dành cho khách và một cái bàn làm việc dài.

Ông cụ Olivander đã đứng ở đó đợi sẵn."

Chào cháu, Letion".Erica cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu chào đáp lễ rồi ngồi xuống ghế.Cụ Ollivander tóc đã bạc trắng, giọng nói ông hiền hòa nhưng vẫn mang chút gì đó nghiêm nghị.Ông không vội lấy đũa phép cho Erica mà ngồi xuống đối diện cô, trò chuyện như những người bạn đã lâu không gặp."

Ta cứ tưởng cháu sẽ sử dụng lại đũa phép của ông Letion?"

Erica vừa kéo mũ xuống, vừa trả lời"Đừng nhắc đến ông ta."

Cô bé dừng lại một chút rồi lại nói:"Cháu sẽ không bao giờ chạm vào cái đũa phép đáng kinh tởm ấy".

Erica cụp mắt, trong giọng nói không che giấu nổi sự chán ghét và khinh bỉ.Điều bất ngờ chính là ông Ollivander không hề tỏ vẻ gì trước câu trả lời ấy, như đã quá quen, ông chỉ khẽ gật đầu sau đó đứng dậy quay người đi.Trong lúc ấy, Erica ngồi tận hưởng chút mùi hương gỗ mà cô bé thích nhất.

Thứ mùi hương này luôn mang đến một cảm giác nhẹ nhàng, xoa dịu vết thương lòng của con người một cách chậm rãi.Một lúc sau, ông cụ Ollivander bước ra với 5-6 hộp đũa phép gì đó trong tay.Ông khẽ cười rồi bước đến mở từng cái hộp và bày chúng ra trước mặt Erica.Đôi mắt màu hoa hồng kia khẽ ánh lên một tia thích thú, cô bé ngắm nghía mấy cây đũa một lúc rồi ánh mắt chợt dừng lại trên một cây đũa có thân màu trắng ngà, rất đẹp.Ông cụ Ollivander cũng rất hiểu ý, cầm cây đũa lên và đưa cho cô bé.Và ngay khi bàn tay ấy chạm cây đũa, Erica lập tức cảm nhận được một luồng nhiệt ấm nóng truyền vào từ những đầu ngón tay, đôi đồng tử cô bé sáng lên, mái tóc dài đằng sau cũng khẽ bay lên tựa như có một cơn gió nhẹ vừa thổi qua.Cụ Ollivander nở một nụ cười vui vẻ, khóe mắt lấp lánh những giọt nước mắt tựa như rất hạnh phúc.Tay ông nhanh thoăn thoắt đặt chiếc đũa trở lại vào hộp rồi gói ghém cẩn thận, đưa cho Erica."

Cây đũa này làm từ gỗ bạch dương với lõi là một sợi gân rồng, ta mong nó sẽ là bạn đồng hành tốt nhất của cháu"Erica khẽ mỉm cười với ông cụ, và đây cũng là nụ cười đầu tiên trong suốt 8 năm qua của cô bé."

Cảm ơn ông, cho phép cháu gửi ông 10 đồng Galleons nhé".

Nói rồi, không đợi ông cụ từ chối, Erica thuần thục lôi ra 10 đồng Galleons đặt lên bàn sau đó chạy mất dạng, vì cô bé hiểu rằng nếu ở lại thì với tính cách của mình, ông cụ Ollivander sẽ chẳng đời nào chịu lấy thêm một xu nào từ cô.Và ngay khi bước ra khỏi cửa tiệm, khi niềm vui trên mặt còn chưa tan thì Erica đã nhớ ra mình quên một thứ khá quan trọng - mũ trùm đầu.Ở Hẻm Xéo lúc này người qua kẻ lại vẫn vô cùng tấp nập, ánh mắt ai dồn về phía Erica khiến cô bé chuyển từ kinh ngạc sang giận dữ với chính bộ óc đãng trí của chính mình.
 
[Đồng Nhân: Harry Potter] Hoa, Máu, Và Ngôi Nhà
Chương 4


Cái cảm giác nhộn nhạo khi bị vô số người nhìn chằm chằm như một thứ gì đó kì lạ thật khiến người khác khó chịu.Và thật may mắn làm sao khi danh tiếng của cái họ chết tiệt này trong giới phù thủy vẫn quá ư là tốt nên nó vẫn chưa mang lại phiền phức gì lớn.Không ít người đi ngang qua gật đầu hay thậm chí là cúi người chào cô, điều đó khiến Erica cảm thấy không thoải mái.Cô bé ghét tất cả mọi thứ liên quan tới họ Letion, và đương nhiên là cô cũng ghét luôn cả cái vinh quang mà nó mang lại.

À ừm thì Erica cũng không chắc nó có phải vinh quang không nữa, nhưng nó khiến cô buồn nôn.Vì dù gì cũng đã lộ rồi nên Erica quyết định không trùm mũ nữa mà sải bước đến thẳng cái tiệm sách.Tiệm sách này là một cái tiệm trông khá cũ kĩ, nhưng vì nó gần với tiệm quần áo nên Erica quyết định chọn nó.

Dù sao thì tiết kiệm được một khoảng thời gian cũng tốt mà.Đẩy cánh cửa ra, bên trong tiệm sách này có vẻ rộng hơn nhiều so với khi nhìn từ bên ngoài, hệt như một cái thư viện, hai bên vách là hai kệ sách to đồ sộ như thể nó chứa toàn bộ sách của giới phù thủy vậy.Và ở trung tâm của cửa tiệm là một cái bàn gỗ, trên bàn bày đủ các loại sách về thảo dược, bùa chú, còn có một cái đồng hồ hình con chim liên tục mổ vào mấy chữ số rất vui tai.Người đang ngồi ở bàn kia có lẽ là ông chủ, ngay khi vừa thấy Erica vào ông ta liền đứng bật dậy khiến cái ghế đổ cái rầm khiến cô bé không khỏi giật mình.Ông chủ nhanh nhẹn bước qua cái bàn, dáng người ông ta cao gầy, mặc một chiếc áo sơ mi đã cũ mèm mỉm cười xoa hai tay chào cô."

Ôi tiểu thư Letion, rất vui vì cô đã ghé qua cửa hàng của tôi!

Ắt hẳn là cô muốn mua sách để đi học trường Hogwarts đúng không?

Cô ngồi ghế đợi một lúc nhé, tôi sẽ mang nó ra ngay!

À mà cô hãy dùng trà nhé, trà của tôi được pha theo công thức đặc biệt rất đáng để thử đó!"

Ông ta nói liến thoắng, nhiệt tình một cách quá đáng làm cho Erica ngơ người.

Đến khi cô sực tỉnh thì thấy mình đã ngồi trên ghế với một tách trà nóng hổi trước mặt rồi.Dù gì người ta đã nhiệt tình như vậy thì mình cũng không nên làm người ta mất mặt.

Erica cầm tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, và thật sự thì trà rất ngon, ngon ngoài sức tưởng tượng luôn.Nhưng mà Erica cũng khá là băn khoăn khi ông chủ tiệm sách đã biến mất tăm trước khi cô bé kịp mở miệng nói mình cần những gì.

Thật đáng lo ngại nếu nhỡ đâu ông ấy lấy nhầm một quyển gì đó thì với cái danh sách dài dằng dặc kia việc kiểm tra lại sẽ mất thêm một khoảng thời gian nữa.Và sự thật đã chứng minh là Erica nghĩ quá nhiều.Ông chủ tiệm sách trở lại với một chồng sách khá cao trên tay, miệng vẫn không ngừng cười như thể cô là vị khách đầu tiên của ông sau một thế kỷ vậy.Nhưng khác với dáng vẻ ngờ nghệch đó thì ông chủ lại là một người khá tinh tế, không biết từ đâu ông lấy ra một tờ giấy da liệt kê số sách mà cô cần rồi giúp cô kiểm tra một lượt.Sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì ông nhanh nhẹn gói từng quyển vào một cái rương nhỏ màu xanh xám có tay cầm rồi khóa lại.Ông mỉm cười đặt nó xuống bàn rồi vui vẻ hỏi:"Trà ngon chứ tiểu thư Letion?"

Erica thật sự rất có hảo cảm với những người pha trà ngon, đối với cô, trên đời chỉ có 3 loại người:1 Là cụ Dumbledore và cô McGonagall2 Là bọn phù thủy hắc ám và người cha tồi tệ mà cô ghét cay ghét đắng kiaVà cuối cùng là những người pha trà ngon.Cô bé mỉm cười gật đầu, còn bạo dạn bắt tay với cả ông chủ tiệm như thể người quen từ thuở nào khiến ông cười không khép nổi miệng.Sau đó Erica bước ra khỏi tiệm sách cùng cái công thức trà ngon trong túi và dịch vụ đưa ra tận cửa của ông chủ với tổng thiệt hại là 63 đồng Galleons.
 
[Đồng Nhân: Harry Potter] Hoa, Máu, Và Ngôi Nhà
Chương 5


Điểm đến tiếp theo là cửa tiệm trang phục của phu nhân Malkin.Ngay khi Erica vừa định mở cửa đi vào thì ánh mắt cô bé đập thẳng vào cái vật thể hình người mặc đồ đen cao kều trước mặt.Và hỡi ôi Merlin, một trong những kẻ mà Erica ghét nhất trong giới phù thủy lại lù lù xuất hiện trước mắt cô.Thật không phải phóng đại nhưng lúc này cô bé chỉ muốn nôn hết toàn bộ những thứ mà cô đã cho vào bụng hôm nay vào mặt kẻ trước mắt - Lucius Malfoy.Mái tóc vàng bạch kim dài được chải cho bóng lộn lên cùng với vẻ mặt không thể thảo mai hơn thật sự là một hình ảnh khiến người ta không thể không ghét, Erica nghĩ vậy."

Tiểu thư Letion, thật hân hạnh được gặp".Nói rồi Lucius đưa tay ra, yêu cầu một cái bắt tay của cô với cái nụ cười giả tạo vẫn nằm im trên gương mặt.Erica mặt lạnh tanh, chỉ gật đầu chào.Và khi vừa định bước qua cái kẻ đáng ghét này để vào tiệm thì ánh mắt Erica lại dừng trên...một cái đầu bạch kim bóng loáng khác núp sau Lucius?Thật khó cho Erica khi cô bé đã cố hết sức giữ cho cơ mặt mình được bình thường chứ không phải giật mạnh một cái hay lạnh tanh như mọi hôm.Và như chợt nghĩ ra điều gì đó, cô bé nhanh nhẹn bắt tay Lucius chứ không phải bước đi luôn như dự định.May là bàn tay ông ta vẫn dừng giữa không trung chứ vẫn chưa rút về vì xấu hổ đấy.Erica chào ông ta với cái giọng không thể lạnh lùng hơn."

Chào ông, ông Malfoy"."

Phải chăng là cô Letion cũng đang đi mua đồng phục để nhập học trường Hogwarts?"

"Phải, cảm ơn ông vì đã quan tâm"."

Thật trùng hợp làm sao khi con trai tôi cũng vậy, chúng tôi sẽ rất lấy làm vinh dự nếu thằng bé được làm bạn với cô, thưa cô Letion!".

Nói rồi, ông ta quay đầu ra sau gọi "Draco, mau đến đây chào cô Letion".Và đúng như dự đoán, cái đầu bạch kim nhỏ kia bước ra, là một thằng nhóc theo lời giới thiệu thì bằng tuổi Erica, Draco Malfoy.Draco Malfoy có vẻ như là cao hơn Erica một xíu, nó có đôi mắt màu xám và mái tóc bạch kim vàng bóng bẩy hệt như cha mình.Thằng nhóc có vẻ được nuôi dạy khá tốt, hoặc ít nhất thì nó khá tự tin trong khoảng xã giao khi không hề nao núng trước gương mặt lạnh tanh của Erica."

Chào cậu, tôi là Draco Malfoy, rất vui được gặp cậu".

Thằng nhóc mỉm cười nhìn Erica mong chờ một câu đáp lọt tai từ cái miệng gai góc ấy.Mặc dù rất không ưa nhưng vì thân cô thế cô nên Erica cũng không rỗi hơi đâu mà đi kiếm thêm thù.Cô bé gật đầu chào lại thằng nhóc hệt như câu nó nói:"Tôi là Erica Letion, rất vui được gặp".Sau một màn chào hỏi nhảm nhí không cần thiết và trả lời mấy câu ngớ ngẩn của Lucius thì cuối cùng ông ta cũng chịu rời đi.Khi Erica bước vào tiệm trang phục thì trời cũng đã sẩm tối, cô bé âm thầm mắng cái tên Lucius chết tiệt đã làm lãng phí biết bao thời gian của mình.Bước vào tiệm thì thấy ngay một bà phù thủy lùn với thân hình tròn trịa đang đứng đợi.

Trên người bà từ đầu tới cuối đều toàn mấy món đồ màu tím không thể quê hơn khiến Erica cứ tưởng mình đang ở một vùng quê nào đó mấy thập kỉ trước.Giọng bà ta oang oang:"Mua đồng phục Hogwarts đúng không nè?

Lại đây lại đây!"

Nói rồi ba ta kéo Erica đến trước một cái giá cao treo toàn mấy bộ áo chùng đen thui.Và thật may mắn làm sao khi sau một hồi thử tới thử lui thì Erica đã mua thành công mấy bộ đồng phục như trong tờ danh sách viết mà không phải đợi quá lâu.Tiếp theo là mấy cái linh tinh như vạc, cân, kính viễn vọng.Mua xong tất cả cô bé trở về trang viên với một đống đồ tưởng chừng như nặng gấp đôi mình.Tắm rửa thay đồ, ăn uống xong thì trời cũng đã về khuya, cô bé nằm cuộn mình chìm trong những giấc mơ.
 
[Đồng Nhân: Harry Potter] Hoa, Máu, Và Ngôi Nhà
Chương 6


Hôm sau, Erica choàng tỉnh giấc khỏi giấc mộng đẹp bởi tiếng đập cửa sổ bụp bụp của một con cú màu nâu.Ngay khi Erica ngồi dậy, cô bé và nó bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt nâu của nó như thể sắp tóe lửa.

Nếu nói được thì chắc chắn nó sẽ hét vào mặt cô để giải tỏa nỗi uất hận khi phải chờ đợi cô suốt 2 tiếng đồng hồ.Erica nhanh chóng mở cửa sổ cho con cú bay vào.Con cú nhanh nhẹn chui vào phòng, thả một phong thư với cái giấy da màu vàng nhạt quen thuộc xuống cho Erica rồi đậu chễm chệ trên chiếc lồng cú trống không mà cô đặt trong phòng.Và cũng như bao lần khác, vết mực xanh trên phong thư đã khô, ghi rõ dòng chữ:Gửi Erica Letion.Cô bé nhanh chóng mở thư ra xem, bên trong là một lá thư của cụ Dumbledore gửi cô với mục đích hỏi thăm về việc sắm sửa đồ đạc.Và hiển nhiên là cô bé rất vui vì hầu như ngoài cụ Dumbledore ra chẳng có ai gửi thư cho cô nữa.Nhanh chóng ngồi vào bàn rồi rút ra một tờ giấy da màu nâu nhạt, Erica lấy ra chiếc bút lông ngỗng trắng tinh ngồi viết thư trả lời cụ.Cô bé cứ ngồi viết đi viết lại lá thư đến khi đống giấy da hết sạch mới chịu dừng, khi nhìn xuống sàn thì mấy cục giấy bị cô vo tròn rồi vứt đã chất đống.Cái thì thấy chữ xấu nên vứt, cái thì lại viết dài quá nên vứt, cái thì mực không đều nên vứt,...Đủ mọi lý do để cô bé viết lại.Đến khi hết giấy da, không còn viết được cái mới nữa thì Erica mới chịu từ bỏ.

Chọn một cái ổn nhất rồi nhét vào phong bì, cầm đến chỗ con cú thì thấy nó đã ngủ mất.Erica cầm lá thư chọc chọc vào bụng con cú, sau một hồi thì con cú mở mắt ra, ngoạm lấy lá thư một cách không hài lòng rồi lại lườm cô bé một cái trước khi bay đi.Và suốt một tháng sau đó trước khi nhập học, Erica trở lại với nhịp sống hàng ngày của mình.Pha độc dược, đọc sách, và...đứng ngẩn ngơ trước cửa.Đến sát ngày nhập học, Erica nhận được chiếc vé tàu tốc hành đến Hogwarts và lời xin lỗi của cụ Dumbledore khi ông đã quên mất việc này.Và khoảng thời gian sau đó thật sự là một mối hỗn loạn khi cô bé phải tự vác đống đồ ấy đến sân ga một mình.Sau một đêm thức trắng không ngủ thì Erica đã đến được sân ga ở giới Muggle trong lá thư hướng dẫn của cụ Dumbledore.Sau một lúc nghĩ ngợi thì Erica quyết định sẽ lên tàu sớm để ngủ bù vì đêm qua cô bé đã phải tự mình vận chuyển đồ đạc tới sáng.Nhờ có lá thư hướng dẫn mà Erica thuận lợi lên tàu, vì đến sớm nên hầu như chẳng có mấy người.Chỉ có một số hình như là học sinh khóa trên đang ngồi cười đùa ở toa đầu của tàu, và khi Erica đi ngang qua thì ánh mắt tất cả mọi người lại dừng trên mặt cô, nụ cười trên môi họ cứng lại.Erica thì chẳng quan tâm mấy vì kiểu này cô gặp hàng ngày mà.Chọn một toa gần cuối rồi bắt đầu di chuyển đồ đạc, và đương nhiên là với cái cơ thể nhỏ xíu ấy thì cô gặp không ít khó khăn.Sau một hồi vật lộn thì Erica vẫn chẳng có cách nào để giúp cho cái rương đồ nhúc nhích.

Khi cô bé đang loay hoay thì đám học sinh ban nãy không biết bị cái gì lại ùn ùn chạy về phía cô, gương mặt bọn họ phấn khích đến mức đỏ bừng lên, tranh nhau hỏi:"L...LETION?"

"Em là Erica Letion à?"

"Tiểu thư à em bao nhiêu tuổi rồi vậy?

Nhìn nhỏ xíu như con chuột con vậy á."

Ngay khi bọn họ vẫn đang tranh nhau hỏi thì một giọng nói ấm áp vang lên cắt đứt tất cả:"Các cậu thôi đi.

Giúp em ấy đưa đồ vào đã."

Teong lúc Erica đang cảm thán vị thánh nhân nào đến đúng lúc vậy thì một cậu thanh niên bước ra, dáng người cao ráo với một gương mặt điển trai và đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh.
 
[Đồng Nhân: Harry Potter] Hoa, Máu, Và Ngôi Nhà
Chương 7


Anh ta cùng một người nữa nhanh nhẹn giúp Erica khuân cái rương chết tiệt đó vào toa rồi trở ra, đuổi đám bạn đi rồi lại cười xin lỗi cô."

Xin lỗi nhé, bọn họ cũng là vì tò mò quá thôi.

Dẫu sao người gặp được em ngoài đời cũng không nhiều mà, đúng không Letion?"

Erica âm thầm trợn mắt với cái lý do này.

Lời anh ta thì cũng đúng, nhưng mà đó là trước khi cái sự cố ngu ngốc ở Hẻm Xéo mấy tháng trước chưa xuất hiện thôi, bây giờ thì còn ai không biết mặt cô nữa chứ?Erica càng nghĩ lại càng rối rắm, chỉ hận không thể khoét cái đôi mắt chết tiệt này ra.Dù trong lòng đã khó chịu đến vặn vẹo ruột gan nhưng Erica cũng rất lịch sự gật đầu cảm ơn sau đó lủi vào trong toa để ngủ.Mặc dù toa xe rất rộng nhưng việc nằm dài ra mà ngủ thì chẳng lịch sự tí nào.Sau một hồi đấu tranh nội tâm quyết định việc ngủ thoải mái nhưng bất lịch sự hay ngủ lịch sự nhưng chả hề thoải mái thì Erica quyết định chọn vế hai.Đáng thương thay cho Erica khi Merlin luôn thích trêu chọc những người thiếu ngủ bằng cách khiến họ khó chịu nhất.Ngay khi Erica vừa say giấc nồng chưa được bao lâu thì nghe thấy âm thanh rục rịch từ ngoài cửa truyền vào.Erica khe khẽ nhíu mày rồi chậm chạp ngồi thẳng dậy, đôi mắt màu hoa hồng vì ngái ngủ mà còn đọng lại vào giọt nước mắt nơi đáy mắt.

Mái tóc dài mềm mại xõa ra nhìn thật sự rất đáng yêu.Cửa toa xe mở ra.

Một cái đầu màu cam cùng một cái đầu màu nâu chui vào.Giọng nói trầm ấm vang theo sự vui vẻ vang lên:"Đúng là Letion này!"

Nghe giọng nói xa lạ Erica nhanh chóng lấy lại được sự tỉnh táo.Cô bé dụi mắt nhìn hai người đang đứng ở cửa toa.Ồ!Là một anh chàng đẹp trai có mái tóc màu cam nổi bật cùng đôi mắt xanh biếc, bên cạnh anh ta còn một người nữa là người ban nãy đã giúp cô di chuyển cái rương đồ."

Nè, bọn anh ngồi đây được chứ?

Những toa khác hết chỗ rồi."

Nói rồi anh ta kéo theo anh chàng mắt hổ phách ngồi phịch xuống hàng ghế đối diện.Gương mặt ra chiều vui vẻ lắm.Erica thì ngoài mặt vẫn lạnh tanh nhưng lại âm thầm mắng: thật là không biết phép tắc!Một khoảng thời gian quý báu nữa để ngủ trôi qua, Erica nhận lại được một số thông tin mà cô bé cho là không cần thiết và dư thừa là:1 Người tóc cam tên là Ajax Tartaglia.2 Người mắt hổ phách thì là Cedric Diggory.3 Cả hai người đang học năm tư ở Hogwarts.Và lại một lần nữa, nội tạng Erica như thể muốn xoắn hết vào nhau khi cô bé nghĩ đến việc mình phải từ bỏ giấc mơ đẹp chỉ để biết tên hai kẻ ngồi trước mắt này.Erica rất muốn lơ đi cái máy nói tóc cam kia để trở về với giấc mơ đẹp nhưng Tartaglia thì lại không cho phép cô bé làm điều đó.Cái miệng anh ta như thể được gắn động cơ vĩnh cữu để có thể hoạt động liên tục mà không cần phải đợi nước bọt tiết ra, cô bé nghĩ.Tuy nhiên sự thân thiện của Erica hoàn toàn bị đánh sập khi cơn buồn ngủ lần nữa xâm nhập vào trong não.

Hai mắt cô bé díu lại, chẳng mở ra nổi nữa.Nhưng Tartaglia thì có vẻ như vẫn chưa nhận ra điều đó, anh vẫn không ngừng huyên thuyên về mấy tin tức mình đọc được trên tờ Nhật báo Tiên tri.Erica âm trầm cắt ngang lời Tartaglia:"Xin lỗi nhưng anh có thể im lặng để tôi ngủ một lúc không?

Tôi thật sự rất mệt."

Nói rồi Erica chẳng màng đến phản ứng của hai người kia hay giữ phép lịch sự nữa.

Cô bé nằm dài ra ngủ ngon lành trên hàng ghế.Dẫu cho đã duỗi thẳng chân ra rồi thì diện tích cô chiếm cũng chỉ hơn một nửa cái ghế có xíu.Chỉ có điều phản ứng của cô thật sự đã khiến Tartaglia há hốc mồm.Nhưng rồi có lẽ là sợ bị cái đôi mắt màu hoa hồng kia trừng mình, anh ta buộc phải im lặng.Còn Diggory bên cạnh anh ta đã nhịn cười đến nỗi cả người run rẩy.Diggory chưa bao giờ thấy có ai nói chuyện như vậy cả.Thẳng thắn, lạnh lùng nhưng cũng rất đáng yêu.Tựa như một con mèo nhỏ đang xù lông vì bị làm phiền.
 
[Đồng Nhân: Harry Potter] Hoa, Máu, Và Ngôi Nhà
Chương 8


Khi ngủ thì con người ta sẽ không thể biết được mình đã ngủ trong bao lâu.

Nhưng ước chừng là ngủ được khoảng hơn 1 tiếng gì đó thì lại một lần nữa Erica giật mình tỉnh giấc bởi âm thanh tàu chạy.Đôi mắt u ám nhìn xung quanh và cô bé phát hiện hai cái con người phiền phức kia vẫn đang ngồi yên vị trên ghế, chăm chú nhìn mình.Thật sự là muốn phát điên lên mà!

Chỉ là một giấc ngủ thôi thì có nhất quyết phải keo kiệt với cô vậy không hỡi Merlin?Sau khi xác định bản thân sẽ chẳng thể ngủ tiếp được nữa bởi kiểu gì cũng có cái gì đó nhảy ra cản bước cô đến với những giấc mơ đẹp thì Erica bắt đầu chấp nhận hiện thực.Mặc kệ mấy lời hỏi han của Tartaglia, cô bé cúi người lục lọi trong cái túi đựng mấy bình độc dược ra một cái lọ bé xíu bằng 2 ngón tay, chứa trong đó là một cái chất lỏng sền sệt màu xanh lá.Erica mở nắp bình, bên trong tràn ra một mùi hương kì dị như thể mùi cam thảo hòa trộn với nhớt ốc sên.Trước ánh mắt kinh ngạc của Tartaglia và Diggory, cô bé nốc hết cái bình một cách ngon lành.Gần như là ngay lập tức, đôi mắt màu hoa hồng kia sáng lên.

Cảm giác sảng khoái như thể vừa tỉnh dậy với giấc ngủ 10 tiếng sau một ngày làm việc mệt mỏi.Và cái lọ thuốc thần kì kia là thành quả sau những ngày làm nổ vạc của Erica - Thuốc Tỉnh Táo.Như tên gọi, uống lọ thuốc vào sẽ giúp mình tỉnh táo trong một thời gian dài, mang lại cảm giác thư thái như vừa ngủ dậy.

Chỉ có điều là không nên lạm dụng vì nó chỉ mang đến cảm giác tỉnh táo chứ không phải giấc ngủ thật sự, dùng thường xuyên trong thời gian dài sẽ gây ra suy nhược cơ thể và chứng mất ngủ.Quãng thời gian dùng để tự mãn vì lọ thuốc chính tay bào chế qua đi, lúc này Erica mới chú ý tới Tartaglia và Diggory.Tartaglia nhìn cô với một vẻ mặt nghiêm túc, lo lắng hỏi:"Em vừa uống gì vậy?

Không phải nhớt...nhớt ốc sên đấy chứ?".

Nói xong cơ mặt anh ta còn giật mạnh một cái, như thể vừa tưởng tượng ra cái viễn cảnh nào đó khủng khiếp lắm vậy.Diggory cũng nhìn cô với một ánh nhìn đầy quan ngại:"Cái lọ đó...Letion à..."

Gương mặt Erica nhanh chóng đổi màu một cách ngoạn mục, từ đỏ, chuyển sang xanh, rồi cuối cùng là tối sầm lại."

Hai người nghĩ gì vậy?

Nó chỉ là một loại độc dược giúp giữ tỉnh táo thôi."

Cơ mặt hai người đối diện lúc này mới giãn ra, Diggory cười cười nhìn Erica, ngay khi anh ta đang định mở miệng hỏi gì đó thì máy nói lại chen ngang:"Nè Letion, em muốn vào nhà nào nhất vậy?

Anh ở nhà Slytherin, anh và nhà anh sẽ rất vui nếu em được phân vào đó."

"Còn anh thì ở Hufflepuff."

Erica khó hiểu hỏi lại:"Một người ở Slytherin, một người ở Hufflepuff, hai người chơi thân kiểu gì vậy?"

Trước câu hỏi được đặt ra, hai người họ chỉ có thể nhìn nhau cười chứ chẳng biết nói thế nào vì vốn dĩ thì họ cũng đâu có thân thiết gì cho cam.Câu chuyện bắt đầu chuỗi bi kịch cho giấc ngủ của Erica chính thức mở màn khi Diggory đang nói chuyện với bạn bè vui vẻ thì cái tên đầu cam này từ đâu nhảy ra nghe lỏm cuộc trò chuyện của họ.

Rồi dưới sự thúc đẩy của cơn tò mò Tartaglia đã lôi xềnh xệch Diggory theo mình đến đây.Hai bên, ba mặt âm thầm nhìn nhau, chẳng ai nói gì.Sau đó Erica dời mắt đi, nhàn nhã ngồi tựa vào ghế, có vẻ như câu hỏi kia Erica cũng chỉ thuận miệng ném ra chứ chẳng bận tâm mấy về câu trả lời của họ.

Cô bé yên lặng nhìn cảnh vật đang dần thay đổi bên ngoài cửa sổ.Thú thật thì Erica đang cảm thấy rất mông lung, không biết việc mình đến Hogwarts học và tiếp xúc nhiều với giới phù thủy là tốt hay xấu nữa.Nhưng thôi, đã đến đây rồi thì còn nói gì đến việc hối hận nữa.
 
[Đồng Nhân: Harry Potter] Hoa, Máu, Và Ngôi Nhà
Chương 9


Và ba người bọn họ cứ vậy mà ngồi yên lặng suốt cả một khoảng thời gian, mỗi người lại tự chìm trong mỗi nỗi ưu tư của riêng mình.Đến khi bên ngoài có tiếng chuông reo leng keng và âm thanh lục đục của cái cửa toa bị mở ra thì ba người họ mới dần trở lại thực tại.Một bà cụ đẩy theo một chiếc xe đẩy bày đầy ắp các loại bánh mứt khác nhau tươi cười bước vào hỏi:"Các cháu có dùng gì không?"

Gần như là cùng lúc, thanh âm của hai anh chàng ngờ nghệch phía đối diện kia vang lên: "Em có muốn ăn ít kẹo không?"

Nói xong hai người họ lại bốn mắt nhìn nhau rồi cười phá lên làm cho Erica đầu đầy dấu hỏi.Cô định xua tay từ chối thì đôi mắt lại va phải cái bánh mì đã được phết sẵn mứt dâu trông vô cùng ngon lành kia.Nhưng sau một hồi đắn đo cái gì đó thì Erica lại vẫn xua tay tỏ vẻ không muốn ăn.Cơ mà có lẽ thần kinh của hai tên trước mắt có vấn đề thật, bọn họ mua một đống bánh kẹo đủ các loại rồi bày ra bàn, lại còn bóc vỏ sẵn rồi nài nỉ cô bé.Trong lòng đoán rằng hai tên này ý đồ không đơn giản nên Erica vẫn dứt khoát từ chối.

Trên đời này làm gì có miếng bánh nào là miễn phí nên mình cứ yên phận biết điều thì sẽ sống dai hơn.Tuy vậy, có vẻ như Erica đã đánh giá thấp sự quyết tâm của hai tên này.Lại một lần nữa, nhân lúc Erica mở miệng định từ chối thì hai viên socolo đã bay ngay vào miệng, đẩy cho cái lời đã sắp thốt ra kia phải chui ngược trở lại.Cái má nhỏ bị phồng lên vì hai viên socola to tướng làm cho mặt cô bé trông như một con hamster nhỏ háu ăn.Cô bé biểu cảm quái dị nhìn hai tên thủ phạm làm họ ôm bụng cười ngặt nghẽo đến chảy cả nước mắt.Sau một hồi vật lộn thì Erica cuối cùng cũng chiến đấu xong với hai viên socola trong miệng, mặc dù rất ngon nhưng hành vi của hai tên này thật khiến người ta tức điên.Erica nhíu nhíu mày nhìn họ, để tránh cho lịch sử lập lại thì cô đã rất cảnh giác lùi về sau, nói chuyện cố gắng không để miệng há ra quá to:"Hai người rốt cuộc là muốn làm gì vậy?

Chúng ta vốn dĩ không quen không biết, hai người nhiệt tình như vậy thật sự là khiến người ta có chút sợ hãi đó."

Đôi mắt màu hoa hồng lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc thường ngày, yên lặng quan sát vẻ mặt của hai người đối diện.Tartaglia thì có vẻ như không định lên tiếng, ngược lại Diggory lại mỉm cười dịu dàng, bình thản nói:"Em không cần phải nghi ngờ tôi vậy đâu, Letion.

Tôi chỉ đơn giản là muốn được làm bạn với em thôi."

Ánh mắt Diggory dừng lại trên mặt Erica, từ trong đôi mắt màu hổ phách ấm áp đó cô bé nhận ra một sự chân thành sâu sắc.

Dù vẫn không hoàn toàn tin tưởng nhưng với từ trực giác thì Erica nghĩ kẻ này hẳn sẽ không làm hại mình.Ngược lại, Tartaglia nãy giờ vẫn chưa hề lên tiếng.

Anh ta ngồi tựa lưng vào ghế, hai tay đặt trên đùi.

Cái đôi mắt màu xanh thẳm kia tựa như một cái hố đen không đáy xoáy sâu vào tâm khảm con người, khiến người ta dâng lên một cảm giác lạnh gáy kì lạ.Nếu đã không muốn nói thì đương nhiên sẽ chẳng thể ép được.

Nhưng cái máy nói này trông cứ nguy hiểm nên tránh xa ra vẫn là lựa chọn tốt nhất.Có lẽ là phiến diện nhưng Erica thật sự không thích nhà Slytherin cho lắm, bọn họ luôn mang lại một cái cảm giác rợn người cho cô mỗi khi đối mắt.Và lại một khoảng lặng dài dằng dặc nữa trôi qua.

Sắc trời bên ngoài cửa sổ đã dần chuyển sang màu xanh đen u ám, cuối cùng chỉ còn lại những bóng cây cao đen nhẻm, thưa thớt bị bỏ lại bởi chuyến tàu tốc hành.
 
Back
Top Bottom