Siêu Nhiên | Đồng nhân| Cái chết đau đớn

| Đồng Nhân| Cái Chết Đau Đớn
Ngoại truyện : Ràng buộc


.

.

.

.

.

-" Đừng bỏ tôi...."

.

-" Ở lại đi, ở lại với tôi..."

.-" Em ơi, tình yêu ơi..."

.-" Em đẹp lắm...".

-" Em yêu tôi nhất mà ?".

-" Vậy nên, ở bên tôi mãi nhé ?"

.

-" Tôi cũng yêu em lắm."

.

-" Đừng lo tình yêu, chúng ta sẽ chết cùng nhau."

.

-" Ồ, em ghét tôi ?"

-" Không sao, tôi yêu em là được.".

-" Ừ, tôi cút đây, cút theo lời em."

.-" Em ơi, tôi yêu em lắm...".-" Chạy ?

Ai cho phép em chạy ?!"

.

-" Trả lời tôi !!

Nói đi !"

.

-" Yên phận đi, tôi giết em trai em đấy."

.

-" Lại đây đi em.... nguy hiểm lắm."

.

-" Tôi xin lỗi, tôi sẽ không nhốt em, cũng không giết em trai em đâu nên là...nghe lời tôi, lại đây..."

-" Nghe rõ này ____, em trai em ở ngay đây, chỉ cần tôi bóp cò là nó sẽ chết, và ở phía dưới cũng sẽ có người của tôi đỡ em, dừng hành động ngu ngốc của em và đi lại đây."

.-" Cái gì ?!

Khẩu súng đó ?!"

.

-" Không !

Đừng !!"

.

-" Xin em...."

Bằng !

.

-" Mở mắt ra !

Dù có chết em cũng không thoát được tôi !".

-" Cứu hộ !!

Nhanh lên !!"

.

-" Phải cứu được em ấy, không thì giao đầu bọn mày ra đây ."

.

-" Này, tôi xin lỗi.... tôi sẽ không làm vậy nữa.... nên em tỉnh lại đi."

.

-" Không được rồi, tôi sẽ chết mất, _____ à..."

-" Kiếp sau, kiếp sau nữa, tôi sẽ đến tìm em, cho đến khi đó.... em không được phép quên tôi đâu đấy."

.

.

.

.

.

.

.

Anh, không bao giờ, em sẽ không bao giờ để anh rơi vào tay hắn ta lần nữa.

Em trai anh ở đây, để bảo vệ anh.

Anh trai yêu quý.

.

.

Sự ràng buộc được dựng lên.

Hoa hồng.

Gai hoa hồng.

Và con bướm.

Thế nhưng, xung quanh hoa hồng không chỉ có con bướm xinh đẹp....

//////////

Mong các bác hiểu được 🙂)

Thấy hơi nhảm, thời kì ôn thi nên hết chất xám viết truyện ời.
 
| Đồng Nhân| Cái Chết Đau Đớn
20.


.

.

.

Nhíu mày nhìn bức thư dày cộp bằng da dê, Thurnos tặc lưỡi ném vào lò sưởi đang rực cháy.-" Uống sữa ấm đi."

Lại gần chiếc sofa ấm áp, Thurnos cúi người kê chiếc ghế con để đôi chân bé xíu đặt lên.Matt, cơ thể bé nhỏ mềm mại ôm cốc sữa bằng hai tay nhìn chằm chằm vào nó.6 tuổi.Bé nhỏ làm sao.Dù vẫn là một ma cà rồng nhưng từ giờ Matt không được phép uống máu.Thay vào đó có thể uống một số thứ khác để chống lại cơn khát.Và nó cũng chẳng được bao lâu.

Dù không cần ăn uống hay hít thở để sống.Nhưng Thurnos vẫn theo thói quen con người chăm sóc Matt như một đứa trẻ thực thụ.Đối với ma cà rồng ngoài máu ra thì mọi đồ ăn hay thức uống con người đều chẳng đem lại hương vị gì.Rất khó nuốt.Cốc!Cốc cốc !Cửa kính vang lên những âm thanh gõ từng nhịp.Thurnos ngồi bên cạnh đã nhe nanh, móng tay dài ra, mắt đỏ ngầu theo sau đó là những âm thanh đe dọa.Cốc !Sau một tiếng gõ nhỏ là hàng loạt âm thanh vồ vập.Matt tưởng trừng như nơi nào trong nhà có cửa thì đều bị gõ hết vậy.Giờ thì cả hai ma cà rồng đều ghét cái thính lực tuyệt vời của mình.-" Chậc biết vậy thì ở luôn đấy cho rồi."

Thurnos lẩm nhẩm.Cả hai vừa chuyển từ chỗ Zeft về đây được mấy hôm.Chớp chớp mắt, Matt thấy cả một lá thư kì lạ ở trong cốc sữa mình đang cầm.Ngay lập tức cốc sữa biến mất thay vào đó là một đôi găng tay lông dày cộp.Thurnos lạnh nhạt dùng móng tay dài ngoằng gắp lá thư ướt sũng từ cốc sữa ra lại ném cho bẹp vào lò sưởi.Ma cà rồng không có thân nhiệt và cũng chẳng biết lạnh thế nhưng bán ma cà rồng như Thurnos lại có, nên có thể nói hắn ta không thích cơ thể lạnh lẽo của Matt.Sau khi bức thư thứ ba được ném vào lò sưởi thì âm thanh ngoài kia chợt im bặt.Vậy là kết thúc ba ngày đày đọa màng nhĩ.Giẫy người làm lớp chăn bông ở vai rơi xuống, Matt bước trân trần xuống nền nhà lạnh cóng.Một loạt cảm giác sợ hãi lan dài trên khuân mặt.Gì vậy ?Sự nôn nao, bồn chồn này là như thế nào ?Thứ gì đó, rất gần.Matt quỵ xuống cả người run bần bật.Tởm quá.Bụng trống rỗng chợt sôi lên từng đợt.Lấy tay bịt miệng cũng chính là lúc cả người bị đẩy ra sau.RẦM !!Bức tường trước mặt bị phá nát.Thurnos gầm lớn.Trong đám khói mù mịt dần hiện ra.Là một con sói.Một con sói cam vô cùng lớn, riêng việc nó đứng đi bình thường cũng phải cao hơn một kẻ mét 9 như Thurnos.Nó gầm gừ vài tiếng, đôi mắt xanh lá của nó xoáy sâu vào cơ thể nhỏ bé.Mùi người sói lạ lẫm xộc thẳng vào khứu giác, Matt nhăn mày vẻ mặt không ổn.Thurnos và con sói kia gầm gừ qua lại không chịu nhường ai.Cuối cùng nó lùi chân sau chớp nhoáng biến thành một con người cho dễ nói chuyện.Là một người con trai và đặc biệt nude 🙂)Tầm mắt Matt đen xì, đến khi Thurnos bỏ tay xuống thì người kia đã choàng lên người tấm chăn bông che tạm bợ.Hắn vậy mà chỉ là một thanh niên đang tuổi dậy thì.Khịt mũi mấy cái, hắn dụi mặt vào tấm chăn, ánh mắt không ngừng dò xét Matt.Chăn đó, hình như là cái cậu vừa đắp ?Thurnos có vẻ không hài lòng.-" Cút đi, tao đã cảnh cáo mày rồi."

Hắn nhếch miệng, đôi mắt xanh ngược sáng lóe lên.

-" Quỷ hút máu, đừng nhiều lời sao không lao vào đánh trực tiếp luôn đi."

Khiêu khích nhau à.Anh ta kì lạ thật đấy, ma cà rồng và người sói vốn có thù oán từ lâu nên việc trực tiếp khiêu chiến nhau như vầy có vẻ khá ngu ngốc.Hơn nữa, anh ta đang đứng trong địa phận của lũ quỷ hút máu.

-" Nhóc con..."

Kéo chăn hơi trễ xuống, hắn ta nhìn Matt đầy vẻ khó hiểu.-" Quả nhiên là một con quỷ hút máu..."

-" Nhưng cũng chẳng sao----"

Chưa dứt câu thì cả người anh ta đã bị đánh bay ra khỏi nhà.

-" Thật kém cỏi, mới thức tỉnh được bao nhiêu hôm rồi ?"

Cười khẩy, Thurnos chỉnh cổ tay áo sơ mi.

Đứng dậy khỏi mấy cành cây vụn nát, hắn ta không nói nhiều biến thành sói phi lên.

....-" Tôi xin lỗi ạ...."

-" Hu hu hu, làm ơn, chú cho tôi gặp em ấy đi, hu hu hu."

-" Cút đi."

Nhấc đôi chân dài hơn mét của mình lên đạp kẻ đang lăn lê bò lết trên đất, Thurnos khinh bỉ ra mặt.Bữa trước đánh cho chưa chừa à, còn dám mò tới đây.-" Thurnos..."

Ngồi xem drama bổ mắt nãy giờ, Matt cảm tưởng như bạn trai đến nhà hỏi cưới con gái vậy.

Nhưng cái quan trọng bây giờ.Là mùi máu nồng quá.

Nhất là máu của tên người sói kia.Mùi rất thơm...

-" Em ơi !"

Tên người sói nghị lực từ dưới đất vẫy tay chào Matt.Vẻ mặt bầm dập xấu vô cùng.Và Matt lại khônh thích những thứ xấu xí cho lắm.

Cơn khát dâng trào cũng vì vậy mà tắt ngúm.

Lau bàn tay dính máu, Thurnos chỉnh lại trang phục rồi dứt khoát lột luôn áo ngoài dính máu.

Lại không thương tiếc nhấc chân chuẩn bị đạp cho thằng bên dưới vài phát thì tiếng hú của sói xuất hiện.Hàng loạt những con sói ngoại cỡ xuất hiện.Bao vây nhà của hai người.Con sói lớn nhất biến lại thành người, mặc quần rồi bắt đầu lên tiếng.-" Xin lỗi vì đã phạm quy ước nhưng xin hãy tha cho Jazz lần này, chúng tôi sẽ rất cảm kích."

-" Nghe này lũ sói, thứ nhất đây không phải lần đầu hắn ta vào địa phận của tôi, thứ hai là hắn ta chủ động khiêu chiến, hiểu chứ ?"

-" Bọn mày nghĩ tao nên làm gì với nó ?"

Thurnos thẳng thắn vạch ra giới hạn.

Lũ sói xung quanh bắt đầu gầm gừ.Định chơi hội đồng sao ?-" Jacob, được rồi là em sai."

Nguyên nhân sự việc cũng đã lên tiếng.Cậu ta đứng dậy, cơ thể hồi phục đáng kinh ngạc, vết bầm tím dần tan đi.

Jacob Black cắn răng, cũng chẳng định nói gì.Bầy đàn của sói rất đoàn kết với nhau, nhưng đúng là bây giờ họ đang làm quá chuyện lên.

Thậm chí họ đã đi vào lãnh địa của ma cà rồng.Kiểu gì gia đình của tên Edward khốn khiếp kia cũng tới nhanh thôi.

Và Matt - nguyên nhân thật sự của đống lộn xộn này ì ạch bước ra như con vịt nhỏ.

Jezz Wonder định phi lại nhưng áo bị tóm vứt lại chỗ lũ sói.

-" Đi đi."

-" Ơ.... từ đã, cô bé ơi !!"

-" Có chuyện gì vậy ?"

Gia đình Cullen đã có mặt đầy đủ, có thêm cả cô gái loài người nữa.

Hiệp ước giữa người sói và ma cà rồng không phải là vẫn còn hiệu lực sao ?

Rắc rối thêm rồi đây.

Edward nắm tay người yêu, mắt liếc về chỗ lũ sói.

-" Tên người sói kia là bạn đời của thằng nhóc này, hắn tới theo bản năng để gặp nó."

Thế là mọi chuyện đã bị phơi bày.Carlise có chút trầm ngâm.Một người sói là bạn đời của ma cà rồng ?Đến ngay cả bầy sói bên kia cũng thấy nó hoang đường.

Nhưng mọi người cũng chẳng nói gì hơn được.Bạn đời với ma cà rồng hay sói đều là nửa tính mạng của họ, điều này không thể đem ra đùa.Bế Matt trên tay, Thurnos cũng chỉ biết im lặng.Thurnos, hắn là một bán ma cà rồng, không biết cảm giác liên kết giữa bạn đời là như thế nào nhưng chắc nó cũng giống như cảm giác của người trên tay hắn bây giờ nhỉ.

Trái tim không thể kiểm soát được, Thurnos nghe từng tiếng lòng của Matt mà lòng cũng nôn nao theo.Và rồi sự thật luôn phũ phàng đến vậy.Thurnos không thể giết bạn đời của Matt, cũng không thể để Matt tránh xa được.Điều này sớm muộn gì cũng xảy ra thôi.Nhưng chỉ có điều không lường trước được đó là một người sói.

Bạn đời của Matt là một tên người sói hôi hám !

Không thể chấp nhận được.

Trong một phút sơ suất, mọi suy nghĩ của Thurnos đều được Edward nghe thấy.Edward Cullen lần này cũng khá đồng cảm, nắm chặt tay Bella bên cạnh.Jacob nhìn thấy cảnh này cũng có chút đau xót.-" Thì sao chứ, tôi muốn gặp em ấy cơ !"

Jazz bướng bỉnh lên tiếng.-" Dù sao sớm muộn cũng đến với nhau, sao tôi không thể gặp vợ tương lai chứ !"

Jacob bên cạnh thấy biểu cảm của nhà Cullen hơi lạ, bèn nhìn kĩ đứa trẻ trên tay Thurnos.Là nó á hả ?Bé vậy sao, mà hình như....-" Mày mù à, nó là con trai."

Jacob vỗ vào đầu thằng nhóc ngu ngốc bên dưới khiến nó khom cả người xuống ôm đầu.Không ngờ tới trong đàn của mình lại có một con sói ngu như thế này.Jezz hoang mang nhìn đứa nhóc xinh đẹp kia.Con trai á ?Ủa là sao ?

Rồi vậy có cưới nhau được không ?

Sinh em bé thế nào ?

Ai vợ ai chồng ?Dòng suy nghĩ cứ vậy mà tràn từ não ra mồm.Mọi người nghe lời rất rõ lời lẩm bẩm có chút ngại ngùng.Đứa trẻ này cũng thẳng thắn thật.Thấy Thurnos nãy giờ tâm tình bất động, Carlise lên tiếng.-" Vậy bây giờ hai bên muốn thế nào ?"

-" Lũ sói các ngươi nhanh cút khỏi địa bàn của tôi."

Thurnos lạnh nhạt, chú tâm chỉnh khăn quàng cổ cho Matt.

-" Chậc, dù sao cũng đến đây rồi, tôi đồng ý cho Jazz làm quen với thằng nhóc kia, tôi nghĩ việc này có chút sai ở đâu đó rồi, nhà anh còn ai ngoài đứa trẻ này không ?"

Thurnos nghe Jacob nói, lùi về sau vài bước.-" Không nhầm đâu."

Jazz bên cạnh cũng rất gật đầu chắc chắn.Không khí căng thẳng, Jacob quyết định bàn chuyện gia đình, đây là trường hợp kì lạ nhất mà hắn gặp trong đời, vẫy vẫy tay ra hiệu cả đàn lui về chỉ còn lại Jacod và Jezz trần truồng cuốn chăn ở lại.Nghe thấy Jacob định làm gì, Edward nhắc cả nhà cũng nên trở về, vì dù sao cũng không phải chuyện của nhà mình.

Còn lại bốn mắt nhìn nhau, Thurnos triệt để im lặng mà Matt trên tay cũng rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn ngồi nhìn.

Jacob tự nhiên cảm thấy áp lực.Đây là trải nghiệm cảm giác đi hỏi cưới cho con trong truyền thuyết sao ?

..

.//////////////

Tôi mới bị ngã xe các cô ạ.

Đang không giẫy được :")
 
| Đồng Nhân| Cái Chết Đau Đớn
21.


..-" Ờm....

ờ..."

Nói gì được bây giờ.Jacob nhìn người dung dung trước mặt rồi lại nhìn con sói ngu ngốc bên cạnh đang nhăm nhe miếng mồi béo bở.Tình thế gì đây ?-" Này...."

Đứa trẻ nhỏ bé lên tiếng.Jazz vểnh tai, phản ứng ngay.Đứa nhỏ vươn tay, vẫy vẫy.Thurnos nắm đôi bàn tay bé nhỏ, tì xuống.Mắt liếc về chỗ hai con sói hình người.Matt...

đừng nhìn.Bất cứ điều gì xảy ra, Matt đều xác định sẽ chết.Thurnos không muốn, ít nhất hãy sống thêm chút nữa.Tìm được Matt khó lắm.Mãi mới có cơ hội này, hắn không thể bỏ lỡ.Thế nhưng....

định mệnh là không thể tránh.Đôi mắt tròn xoe chỉ chăm chú vào thứ mới lạ - Jazz.Thứ gì đó linh động trong con ngươi xinh xắn.Thoát khỏi sự kìm kẹp, Matt không kìm được lòng muốn tiến tới chỗ Jazz.Suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ kìm hãm sự tỉnh táo của Matt.Giờ cậu không khác gì một đứa nhóc ngây thơ chạy theo tiếng gọi con tim.

Chỉ còn vài bước nhỏ nữa là tới.Đột ngột dừng lại Matt rụt tay, lùi chân ôm chặt lấy Thurnos.Vừa nãy là gì vậy ?Matt cảm tưởng như nếu mình chạm vào người kia thì ngay lập tức sẽ bị giết chết vậy.Điều này làm Matt tỉnh táo lên đôi chút.Cảm xúc rối loạn dần lớn, dày vò không dứt.

Chết đi.Chết đi nào.Ở đây đau khổ lắm.Ánh sáng bình minh chiếu qua bức tường vỡ như một tia sáng soi rọi tâm hồn tăm tối.

Nóng và bỏng rát.Bóng dáng lớn che chắn đi nó.

Xoa đôi má nhỏ mềm mại, Thurnos nhăn mày đau lòng.

Cuối cùng cũng chỉ đến thế thôi sao ?Giờ đi đường nào được đây.

Trước mắt Thurnos xuất hiện ba cánh cửa.Mà hai cánh cửa đều ghi dấu X đỏ rực.

Cánh cửa còn lại màu đỏ rực như máu.

Thurnos nhắm mắt, tiến tới chạm vào tay nắm cửa, nắm lấy thật chặt.

Mà ngoài đời thực, cánh tay to lớn của Thurnos đang bóp cổ Matt.Chết đi, nhanh nhất có thể, hãy chết đi.Đôi mắt vàng chuyển dần sang đen đặc.Người nhỏ tuổi lại không biểu hiện gì, nhắm mắt chịu đựng nỗi đau.

Jazz cảm nhận được nguy hiểm, lao tới theo bản năng cắn vào cổ Thurnos.

Chỉ một phát vung tay, con sói to lớn bị hất ra xa.Jacob thấy mọi chuyện càng đi xa bắt đầu can thiệp.

Sức mạnh của Thurnos thật sự không thể đùa được.

Rít lên một tiếng, Thurnos nghiên tay đồng thời bẻ cổ Matt xuống.Thứ chất lỏng màu đen trải đầy trên nền đất.Không phải máu mà nó có mùi hương như hoa hồng.Lưng Thurnos đã cháy xém một mảng do ánh nắng mặt trời.

Jazz cảm nhận được sự trống rỗng, nước mắt dần rơi, gào lên một tiếng dài.Jacob từ đống đổ nát phía xa chui ra.Thurnos khụy xuống, ôm chặt lấy đầu của Matt, rơi nước mắt.

Hắn chỉ có thể làm vậy.Nếu Matt mà sống chắc chắn sẽ dính vào thứ tình yêu kia.Sau đó cậu có thể chết bất cứ lúc nào.Thà rằng để Matt chết tại đây, còn hơn để Matt hạnh phúc sau đó lại tuyệt vọng rồi chết.Thế giới luôn luôn tàn nhẫn với cậu, hắn không thể làm gì hơn được nữa.Hắn đã đánh đổi đi cơ hội duy nhất của mình, sau lần này, chúng chắc chắn sẽ không tha cho hắn.

Cơ thể bị vật mạnh xuống nền nhà, Thurnos yên tĩnh đón chờ sự phẫn nộ từ con sói.

Thế nhưng âm thanh rít lớn xuất hiện đánh bật Jazz ra xa.Né tránh bàn tay tiến tới mặt mình, Thurnos không vui nghiêng người.

Zeft đau lòng nắm tay lại.

Ừ, vốn dĩ đã vậy mà....

-" Đi đi, Zeft."

Giọng Thurnos khàn khàn, hắn vòng tay ôm chặt đầu Matt, nhắm mắt lại vô cùng yên bình.

-" Không, Thurnos, tôi sẽ không từ bỏ, nếu không, chúng ta chết cùng nhau được chứ ?"

Zeft nhìn người kia không chút phản ứng, miệng đăng đắng, cắn răng xông lên.Mà Jazz bên này như phát điên, cũng lao tới.

Trận xô xát nảy lửa.

Mặc kệ thứ ánh nắng nóng rực, Zeft vẫn lao tới.

Cuối cùng kết thúc bằng việc cả hai kẻ ngã xuống đất, Jazz cơ thể be bét máu, rất khó hồi phục thở nặng nhọc.

Mà Zeft bên này đang cố gằng dùng sức lực của mình đi lại chỗ Thurnos nhưng cuối cùng lại gục ngã giữa đường rồi bị ánh mặt trời đốt thành tro.

Jacob cả người đau nhói, giơ móng vuốt một phát cắt cổ Thurnos.Kết thúc rồi, nhìn bãi hoang tàn xung quanh cùng người anh em đã chết, Jacob không nhịn được rơi nước mắt, hú lên một tiếng dài.

Tình yêu là khởi đầu và cũng là nguyên nhân cho tất cả.

Tàn nhẫn làm sao.

Định mệnh thật như một trò đùa.

.................Làn gió ấm áp, hương thơm dịu nhẹ thấp thoáng nơi đầu mũi.Lại sống một lần nữa, Matt không chớp mắt ngắm nhìn bầu trời yên bình này.Sekiru Kawaku.Một thanh niên 19 tuổi.Gia thế tầm thường, cuộc sống nhạt nhẽo vô vị, sức khỏe lại còn rất yếu.Matt giờ đây có thân phận như vậy.

Nhưng giờ cậu chỉ còn một mình thôi.

Cha mẹ của Sekiru đã chết trong một cuộc tàn phá của một con quái vật xuất hiện trong làng mãi mười năm trước.

Sống.

Sekiru sống với con trai một người bạn của bố.Nghe đâu là bố đã nhờ anh ta.

Kakashi Hatake.Anh ta là một ninja mạnh mẽ trong làng, thượng cấp.

Ba năm ở cùng nhau, cả hai cũng coi như là biết chút ít về nhau.

Chủ yếu là Sekiru không quá quan tâm mấy, chỉ chú tâm vào sản nghiệp mà mẹ để lại cho cậu.

Còn cha cậu, nghe đâu cũng là một ninja giỏi.

Sekiru chăm chỉ làm việc, kiếm được kha khá, cuộc sống cũng coi như không có vấn đề gì.

Nhưng vì sức khỏe yếu lại làm việc quá sức, cậu ta tụt huyết áp mà chết, ngay tại đây.

Sekiru thật sự không muốn quay trở về tí nào.

Xuyên vào một kẻ có rất nhiều người quan tâm, cậu sợ hãi khi họ phát hiện ra sự thay đổi của mình.

Nằm mơ mộng cho tới khi hoàng hôn buông xuống, tiếng chim kêu rải rác, bóng người chợt xuất hiện bên cạnh Sekiru.

-" Thì ra em ở đây, không về nhà hả ?"

Kakashi, anh ta làm tròn lời hứa của mình và vô cùng bao bọc Sekiru.

-" Lúc nào em cũng vậy hết nhỉ, người khác hỏi phải trả lời chứ."

Sau đó Sekiru bị kẹp vào nách, phóng với tốc độ thần thánh về nhà.

Đứng trước ngôi nhà hai tầng đơn sơ.Vậu theo thói quen dùng ngón tay cạy cửa đi vào.

Cảm giác ấm cúm lạ thường.

Rất thoải mái.

Kakashi theo vào ngay sau đó, anh ta chớp chớp đôi mắt nhìn cậu rồi đi vào nhà.

-" Nay buồn thế, em ăn gì để tôi nấu."

-" ... súp miso."

-" Ừ, được rồi."

Tháo giầy bước vào nhà, cảm giác vừa lạ lại vừa quen.

-" Đi tắm trước đi Sekiru."

Kakashi từ phòng bếp ngó đầu ra.

Cậu cũng nghe theo, lật đật vào phòng lấy quần áo đi tắm.

Làn hơi nước mờ mờ ảo ảo.

Sekiru thở dài thườn thượt, bước ra rồi mặc quần áo.

Bước ra đã thấy Kakashi ngồi bàn chờ sẵn.

-" Lạnh thế này, phải khoác áo vào chứ."

Sekiru cũng gật gật đầu, vơ lấy chiếc áo ở móc treo bên cạnh, khoác vào.

Bữa ăn diễn ra vô cùng im lặng.

Cuối cùng Sekiru là người rửa bát.

Một ngày trôi qua yên bình đến nỗi Sekiru dường như đã quên mất mình vừa chết vậy...

....
 
| Đồng Nhân| Cái Chết Đau Đớn
22.


Mở mắt nhìn màn đêm u tối.Trời vẫn chưa sáng.Thật hiếm hoi làm sao, Sekiru đã có một giấc ngủ không mộng mị.Cảm giác thật thoải mái.Ngồi dậy khỏi giường.Sekiru ngắm bình minh dần hé.Bầu trời mang sắc đỏ như rượu.Dưới nhà đã có tiếng lục đục nhỏ.Nhưng cậu chẳng quan tâm lắm, chả có kẻ ngu nào sáng sớm đã chui vào nhà của một ninja thượng cấp cả.Bình tĩnh tắm qua một lần, đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo, Sekiru bước xuống nhà.Kakashi đã đang làm bữa sáng.Sớm thật đấy.Nhìn Kakashi đang ngồi trên bàn chăm chú đọc sách, cậu lạch bạch bước đến.-" Dậy rồi hả, ăn sáng trước đi, tôi có việc chút."

Kakashi có vẻ không ngạc nhiên khi thấy Sekiru, anh ta nhanh chóng cất quyển sách, bịt mặt rồi bước ra khỏi nhà.Xử lí nhanh bữa sáng rồi rửa bát.Sekiru theo thói quen đi ra một nơi theo kí ức.Một cánh đồng khá lớn.Dưa hấu cho mùa hè, lúa mì và một số loại khác.Mọi người đang kiểm tra cho mấy luống rau cải.Thấy Sekiru họ đều cúi đầu chào.Ừ, cậu là chủ sản nghiệp này mà.Coi bộ cậu giàu hơn cậu tưởng.Cũng bước vào xem mấy luống rau tiện thể gửi lời chào tới mọi người.Sekiru cảm thấy thật yên bình.Liệu nó kéo dài được bao lâu đây.Nhìn về phía phương trời xa xôi, Sekiru có chút mệt mỏi.Tầm mắt lại rơi xuống cây bắp cải trước mặt.Ủa, có sâu kìa.Sắp đến mùa thu hoạch rồi mà còn gặp cảnh này, chán chả muốn nói.Sekiru treo một bản nhiệm vụ cho các ninja tập sự.Chẳng mấy chốc đã có một đội ninja nhỏ tới làm việc.Chủ yếu là bắt sâu và tưới nước thôi.Bọn chúng có vẻ không thích thú lắm nhưng dưới sự đốc thúc của giáo viên giám sát đội, chúng vẫn làm.Rất nhanh đã xong việc.Giờ đến việc của các nông dân mà Sekiru thuê.Trả tiền lương cho đội ninja kia, Sekiru cũng yên tâm xem xét thêm vài chỗ rồi về nhà.Không khí quá yên bình làm cho Sekiru cảm thấy khá vô vị.Chắc cậu sẽ sống lâu hơn chút, nhỉ ?Thời tiết buổi trưa râm ran.Sekiru ghé vào tiệm mì quen thuộc.-" Ô, Sekiru !"

Kakashi ?

Anh ta cũng ăn ở đây à.Ngồi xuống bên cạnh, Sekiru cũng gọi một bát mì ramen.

Kakashi vỗ vỗ vai nhỏ, giới thiệu với Sekiru người ngồi bên cạnh.

Gai.

Kakashi nói hai người là đối thủ của nhau.

Xem ra họ cũng coi nhau là bạn.

Thổi sợi mì nóng hổi trên đũa, Sekiru cảm thán sự nổi tiếng của quán mì.

Khách tới rất đông lại còn rất ồn ào.

-" Ngon tuyệt !"

Kiểu như đứa trẻ ngồi bên cạnh cậu đây.

Cơ thể be bé, mái tóc vàng lại thêm vài đường vẽ linh tinh trên mặt.

Mỗi việc ăn thôi mà nó cũng thật ồn ào.

Sekiru tất nhiên là nhận thức được đứa nhóc bên cạnh là ai.

Mọi người trong làng đều chửi rủa nó là quái vật thậm chí còn chả nhớ tên đứa nhóc này.

Đứng dậy khỏi ghế, định trả tiền thì ông chủ bảo Kakashi đã trả nốt phần cậu, Sekiru cũng chả nói gì.

Nói lời cảm ơn rồi bước ra khỏi quán.

Dù sao cậu cũng không muốn ngồi cạnh đứa trẻ đó mấy.

Sekiru không phải là kẻ mù quáng vì mấy lời đồn trong làng, cũng đủ nhận thức để hiểu đứa trẻ đó vô tội thậm chí nên được gọi là anh hùng.

Thế nhưng Sekiru vẫn ích kỉ mà đem một phần hận thù đặt lên đứa trẻ đó, phải nói là thứ bên trong nó.

Con quái vật giết chết cha cậu.

Nhưng ở đây là 'Sekiru' chứ không phải Sekiru, hiểu chứ ?

Thứ hận thù vặt vãnh đó tất nhiên vẫn tồn tại nên ngồi cạnh đứa nhóc đó Sekiru cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Tốt nhất vẫn nên tránh xa ra chút.

.

.

.

.

-" ... nhóc, bị làm sao đấy ?"

Sekiru nhìn thứ cam lè đang cố gắng bám lấy cành cây tít trên cao.

Sắp rơi rồi.

-" Giúp... giúp em với !!"

Đứa trẻ ngốc nghếch.

Và cũng là đứa trẻ xui xẻo, Sekiru chỉ là người bình thường thậm chí còn yếu hơn, căn bản là không thể giúp.

Nhưng gặp người ta thế này mà không giúp cũng kì.

-" Này nhóc !

Dồn hết sức vào hai tay rồi thả chân ra."

-" Không, em sợ lắm !"

-" Không muốn chết thì làm theo ngay."

Có vẻ là sợ người lớn, nó làm theo thật.

-" Được rồi, nhắm chuẩn cành cây dưới chân, thả tay."

Thành công, mấy lần tiếp theo có vẻ nó thành thục hẳn, không chần chừ mấy.

Cho đến khi nó đứng trên cành cây to gần mặt đất nhất, Sekiru xoay người trở về.

Đằng sau vang lên tiếng gọi í ới rồi bé dần.

Sekiru cần đi đến một mảnh đất ở phía đông, lượng cây ăn quả và một số loại củ phải được kiểm tra trước khi trời tối.

Mai đã đến thời điểm thu hoạch.

Sekiru tính số lượng bán trong làng và số lượng đem sang làng khác theo hợp đồng từ trước.

Chà, có vẻ cậu không chỉ giàu bình thường nhỉ.

Với lượng nông sản này, Sekiru rất có tiếng nói kể cả trong và ngoài làng.

Tưởng là được sống yên ổn rồi chứ ?

Đây mới thực sự là giông bão.

Giơ hai tay lên cao, sát cổ bị kè một thanh kunai, cả người đang bị lùng sục.

-" Chết tiệt, sao bảo tên này giàu lắm cơ mà, chả có cái mẹ gì giá trị cả !"

-" Chậc, vậy tao giết nó đây, nó có người thân là ninja thượng cấp đấy."

Tên cầm kunai mạnh mẽ cứa vào cổ của Sekiru, máu túa ra cả người cậu đổ ập xuống nền đất.

-" Chán thật đấy, tưởng kiếm được món hời."

-" Thật tốn thời gian."

Xoay thanh kunai trên ngón tay làm những giọt máu nhỏ bắn ra dính cả lên mặt bọn chúng.

Thế mà những giọt máu vô hại ấy lại trở lên kì lạ.

-" Ê mày, hình như máu của thằng đó hơi lạ."

Lạnh toát như băng.

Cỏ dưới đất dính máu của Sekiru dần héo mòn rồi bốc hơi không còn gì.

Thấy vậy bọn chúng khiếp sợ, ném thanh kunai xuống và lau máu trên mặt.

Tưởng trừng như an ổn thì cảm giác lành lạnh từ bàn tay khiến chúng rợn tóc gáy, nhìn xuống thì thấy bàn tay vốn sạch sẽ giờ lại dính đầy máu tươi.

Một tên quay lại thì đã thấy đồng bọn của mình đang bị tan rã ra thành cát, các bộ cơ quan đau đớn cứng đơ lại rồi tan thành cát chảy xuống nền đất.

Chúng đau đớn gào thét.

Kakashi đeo bịt mắt lại, khó chịu khiếm mấy cái khăn buộc mồm chúng lại.

Sekiru ngồi cạnh gốc cây nhìn Kakashi híp mắt cười nhưng tay vẫn cầm dây trói hai kẻ đang giãy đành đạch trên đất.

Ảo thuật, là một thứ gì đó Sekiru không hiểu được.

Cậu cũng chưa từng dính phải thứ thuật thức này bao giờ.

Kakashi giỏi thật đấy.

Thế giới của những ninja cũng thật đặc biệt nhưng chả kém phần kì lạ và nguy hiểm.

Sau khi giao lũ ăn cướp cho làng, cả hai sóng vai nhau trở về nhà.

Giữa đường Kakashi chợt dừng lại nói mình có việc rồi tọt đi mất.

Thôi, tiền vẫn là thứ trung thành nhất.

Sekiru đi kiếm tiền đây.

.

.

.

/////////////

Biết điểm thi xong là hết hứng viết truyện luôn 🙂)))

Chính thức rơi vào trầm cẻm sau thi...
 
| Đồng Nhân| Cái Chết Đau Đớn
23.


.

.

.

-" Tôi về rồi đây."

Kakashi như thường lệ mở cửa, cảm nhận được luồng chakra lạ thì cảnh giác.

Giữa sàn nhà là một tên lạ mặt đang nằm vất vưởng, máu me be bét không rõ sống chết.

Mà Sekiru cũng rất trùng hợp từ nhà tắm đi ra.

Đây....

đây là vụ án giết người ?

-" Tất nhiên là không phải."

Cầm khăn lau lau mái tóc ướt, Sekiru lại gần Kakashi lấy túi thực phẩm trên tay anh ta để lên bàn.

Cậu kinh doanh sản nghiệp to đoành đấy mà anh ta suốt ngày nhong nhong cầm tiền đi mua bên ngoài.

Kakashi lại điềm tĩnh bất thường, bước qua cái xác kia đi vào nhà.

Theo thói quen thay bớt đồ ra, đeo tạp dề, rửa tay rồi làm bữa tối.

-" Tối nay không có súp miso đâu Sekiru, xin lỗi nha, nay tôi đến muộn quá nên hết đậu phụ rồi."

Nhìn vẻ mặt đẹp ung dung không có gì là hối lỗi của Kakashi, Sekiru nhăn mày.

Súp miso à, hình như cậu thích ăn thứ này, mà cũng chả rõ nữa.

Nhưng có miso cho bữa tối vẫn là tuyệt nhất....

Bởi người cha vụng về của Sekiru chỉ biết làm món đó thôi, Sekiru từ nhỏ đã ăn đến quen.

Chuyển tầm mắt xuống thứ ngoại lai trong nhà.

Cuối cùng cậu vẫn đứng dậy tìm hộp cứu thương.

Nếu có y nhẫn ở đây thì dễ dàng đi bao nhiêu.

Chà, nhưng chịu thôi.

Ngồi xổm xuống, Sekiru cẩn thận đeo bao tay y tế vào, vỗ vỗ lên mặt tên kia mấy cái rồi chợt nhận ra, Sekiru ngoài kiếm tiền thì chả biết làm cái mẹ gì cả.

Thấy người nhỏ tuổi chỉ biết ngồi chọc chọc tên kia, Kakashi bất lực, làm nhanh món cá chiên rồi đi lại xem xét tình hình.

Bị thương khá nặng, chân tay nhợt nhạt chắc do thiếu máu.

Xoa cằm phân vân, có nên cứu không nhỉ.

Lục lọi trong người tên kia mà cũng không thấy dấu hiệu hay băng trán của làng nào, mà bản thân Kakashi cũng chưa từng gặp qua tên này trong giới ninja.

À, một ninja lang thang, thật mong hắn ta không phải phản nhẫn.

Nhìn Sekiru có vẻ khá quan tâm người này, Kakashi vẫn quyết định cứu.

Một bên Kakashi đang bận rộn, một bên Sekiru đang mân mê thứ đá đen hình tam giác trong tay.

Nhẵn nhụi và cứng cáp.

Ừ, là lũ điên đó.

Chúng đã mò được tận vào đây rồi cơ à.

-" Tên này...

đột nhập vào làng."

Kakashi nhìn vết thương ở cạnh sườn lên tiếng.

Đây là cách đánh của Anbu, không một phát giết chết mà đánh đối phương mất máu rồi từ từ tra hỏi thông tin.

Tên này nguy hiểm, hắn cần giao kẻ này cho Hokage.

-" Anh ta là người quen của tôi."

Kakashi nhìn chằm chằm Sekiru một chút rồi cũng thôi.

-" Được rồi."

Toàn quyền là của em, em là nhất, được chưa ?

Sau khi sơ cứu sương sương, hai con người vô tâm vô tính trong nhà mặc kệ tên ngoại lai nằm dưới sàn phòng khách.

Ai bảo đến đây, người ta có mời đâu, xứng đáng nằm đất.

Nửa đêm, khi ánh trăng treo trên nền trời đen mịt, phòng bên cạnh vô cùng náo nhiệt.

Với một kẻ khó ngủ như Sekiru gặp hoàn cảnh này chỉ biết mở mắt nhìn trần nhà.

Rầm !

Lạch cạch, lạch cạch.

Hai vị chủ nhà nhìn kẻ lạ mặt đang quỳ trên đất.

Nửa đêm hôm mò vào phòng người ta.

-" Khai mau, mi là ai ?"

Kakashi ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm kẻ kia.

-"...."

-" Tên gì ?"

-" Himane Seku."

Kakashi cáu bẳn hẳn lên khi anh hỏi mà tên kia không trả lời nhưng Sekiru hỏi thì hắn đáp lại ngay.

Gì đây ?

Có gian tình....

Theo bao nhiêu năm đọc tiểu thuyết, Kakashi thấy quan hệ hai người này rất mờ ám.

-" Tại sao lại đến đây ?"

-" Vì Sekiru-sama ạ."

Không sai đi đâu được.

Kakashi thoát ẩn đã ở đằng sau kẻ kia, thanh kunai sắc bén kề sát vào cổ Himane.

-" Ai phái ngươi tới ?"

-" Kakashi."

Sekiru vuốt tóc nhắc nhở, cậu đã nói từ trước, đây là người quen của Sekiru.

Hạ thanh kunai xuống nhưng Kakashi vẫn rất đề phòng.

Bất cứ lúc nào cả hai đều có thể chết.

Nhìn Sekiru, Kakashi không khó nhận ra hai người có bí mật gì đó.

Híp mắt, Sekiru mở lời nhờ Kakashi băng bó lại vết thương đã rách ra của hắn.

Nhưng tên kia từ chối, hắn rạch bắp tay, moi ra một cuộn giấy dính đầy máu.

Sekiru nhăn mày, lũ điên này....

Đến cả Kakashi cũng không thể cất thành lời.

Lối bảo vệ thông tin vô cùng cực đoan.

Không biết tên này đã nghĩ gì khi làm vậy.

Cẩn thận đặt nó vào tay Sekiru hắn ta quỳ gối, cúi đầu sát đất rồi bất ngờ biến mất.

Kakashi nhăn mày, cái này giống huyết kế giới hạn hơn là thuật thức.

Rốt cuộc, tên đó là ai ?

Sekiru cầm tờ giấy dính be bét mau trên tay, cảm thấy không ổn.

Có chút buồn nôn.

Từ tờ giấy bốc lên làn khói trắng toát, sau đó là tiếng xèo xèo như nướng thịt.

Kakashi lo lắng nhìn, thấy Sekiru chẳng biểu hiện gì thì chắc thứ này không làm hại đến cậu ta.

Rất nhanh, máu trên tờ giấy bị bốc hơi hết, không còn chút dấu vết.

Sekiru không kiêng kị Kakashi điềm nhiên mở ra.

Đôi mắt chầm chậm lướt qua từng hàng chữ, Sekiru đi lại gần bếp, bật bếp trực tiếp nèm tờ giấy vào.

Kakashi bên cạnh hơi nôn nao, thứ được viết trong tờ giấy là ngôn ngữ gì đó mà hắn không hiểu.

Sau khi đảm bảo tờ giấy đã trụi tàn, Sekiru tắt bếp, rửa tay chậm rãi lên phòng.

Suốt cả quá trình cậu ta chẳng nói gì.

Một điềm báo không may.

Lần này, thật sự không ổn chút nào...

.

.

.

//////////

Bí quá, tự nhiên mê cổ trang ngang, tui mới đào hố khác nè !
 
| Đồng Nhân| Cái Chết Đau Đớn
24.( Phiên ngoại ) Tiền kiếp : Đẹp


.

.

.

Lách tách !

Tuyệt quá...

Cầm chiếc búa sắt đang nhỏ máu, hắn cười điên cuồng.

Mùi tanh tưởi của máu kích thích hắn.

Đôi mắt đen tràn đầy phấn khích nheo lại.

Tối tăm và kinh tởm.

Chợt, hắn thả lỏng tay, cây búa trực tiếp rơi thẳng xuống chiếc đầu bê bết máu bên dưới.

Hắn không thèm cúi đầu, mắt liếc xuống 'thứ tác phẩm' hoàn mĩ của mình.

Đẹp, rất đẹp.

Ôi thật là, người đẹp chết cũng đẹp nữa.

Bên dưới, máu thịt lẫn lộn, cả cơ thể nát bét, ngay cả xương cũng bị đập ra.

Chỉ còn lại phần đầu, đó là một người phụ nữ xinh đẹp, những vệt máu dính trên mặt càng làm khuân mặt thêm quyến rũ lạ thường.

Hắn chợt tắt nụ cười, mặt lạnh tanh cúi xuống đưa tay lau đi máu trên khuân mặt kia.

Nhưng nó có vẻ càng tệ hơn bởi tay hắn lúc này dính đầy máu tươi, càng lau lại càng dính.

Hắn đứng dậy, đưa chân đá cái đầu đập mạnh vào tường.

Xấu xí.

Hắn không thích những thứ xấu xí.

Con người điên cuồng ban đầu biến mất, hắn lạnh nhạt xòe tay nhìn đôi găng yêu thích đã bị nhuộm máu đỏ lòm.

Chỉ nhăn mày đôi chút rồi đưa tay gẩy gẩy mấy sợi tóc dính máu dán lên mặt.

Tên đó kiểu gì cũng vứt đôi găng này đi.

Tặc lưỡi nhìn ra phía đầu con hẻm tăm tối, nơi đó ánh sáng rực rỡ, ồn ào náo nhiệt.

Trái ngược với cảnh quan kinh dị trong con hẻm nhỏ, nhơ nhuốc và bẩn thỉu.

Hắn xoay người đi sâu vào cuối con hẻm, ở đó có hai ngã rẽ.

Hắn trùm mũ áo không ngập ngừng rẽ sang trái.

Chưa thỏa mãn, hắn cần thêm nữa.

Cái xúc cảm giết đồng loại ấy.

.

..

-" Thông tin nóng!

Gần đây có vụ giết người hàng loạt, nạn nhân thứ sáu trong khu vực vừa được tìm thấy......"

Thứ sáu ?Đừng đùa, số người được hắn gửi xuống địa ngục có khi phải xòe bàn chân nữa mới đủ đếm đấy.

An ninh kém thật, lũ chủ quan ngu ngốc.

.

.

.Bộp !

Hắn thả chiếc áo khoác dính đầy máu xuống sàn, tháo găng tay bước vào phòng tắm quen thuộc.

Tiếng nước xối xuống người cùng tiếng la hét bên ngoài chập lại cùng lúc.

-" Kate !

Anh đừng tạo thêm việc cho tao nữa coi !"

Thân thể cao lớn trong phòng tắm bước ra, làn da trắng, những khối cơ săn chắc, hắn cuốn tạm bợ chiếc khăn tắm ra ngoài.

-" Mặc đồ vào !"

Nhìn con người cáu kỉnh, hắn không biểu lộ gì, xoay người một đường lên phòng.

Thả mình xuống chiếc giường êm ái, hắn mặc kệ tóc ướt đang thấm xuống ga giường mà nhắm mắt.

Hắn tìm thấy một người.

Cô ta xinh đẹp, vẻ đẹp thuần khiết rất đúng ý hắn ta.

Tưởng tượng đến cảnh đôi mắt tròn xoe đó thất thần trong sợ hãi, cơ thể mảnh mai tắm trong máu cùng tiếng hét êm tai...

Cơ thể hắn râm ran khó chịu.

Giết cô ta....

..

.

.

.

Một tay nâng chiếc cằm nhỏ, hắn nhíu mày.

-" Ồ, một xuyên không giả ?"

Người bên dưới trấn động.

Cơ thể run bần bật.

-" Ha, xem ra tao đoán không sai, lũ hệ thống như chúng mày luôn bám lấy tao...."

-".... chỉ là về sau rồi cũng chết hết thôi, nhỉ ?"

Ồ đúng rồi, chính là vẻ mặt này, vẻ mặt mà hắn mong ngóng bấy lâu.

Ôi chà, tim hắn đập một cách mạnh mẽ, mặt đỏ bừng.

Hắn nở nụ cười dịu dàng.

-" Em biết gì không, tôi ấy, muốn là người duy nhất được nhìn dáng vẻ này của em."

Sau đó hắn dơ cao tay, mạnh mẽ vung chiếc cờ lê xuống.

Cô ta bất ngờ lách qua một bên.

Đánh trượt, hắn nhìn cô gái di chuyển nhanh nhẹn dọc theo con hẻm.

Hắn tức giận đuổi theo.

-" Hệ thống, trả lại, trả em ấy lại !"

Hắn biết thứ đang điều khiển cô ta là gì, hắn sớm không lạ mấy thứ này.

Chợt cô ta vậy mà dừng lại, khụy xuống bên tường.

Hắn cười nham nhở đi đến, áp chiếc cờ lê bằng sắt nguyên chất lên má cô ta, dùng nó vén mái tóc dài để lộ sườn mặt xinh xắn.

Ngồi xổm xuống, hắn vươn tay.

Nhìn này, vì em mà đến ngay cả găng tay tôi cũng không đeo.

Khuân mặt hứng hởi biến mất, hạ tay xuống, hắn như miếng bánh tráng hai mặt, vừa mới vui cười giờ lại lạnh lẽo đến cùng cực.

Cô ta tắt thở rồi.

Mọi phấn khích bị dập tắt không còn dấu vết, hắn bật dậy vung chiếc cờ lê phang mạnh vào đầu cô gái.

Thi thể cô ta ngã rồi gục xuống, máu đỏ từ đầu chảy ra.

PẰNG !

Hắn xoay người chưa kịp phản ứng thì một cơ thể khác đã đè lên hắn.

-".... mày toàn gây phiền phức... cho tao.."

Ôm cơ thể ấm áp nhưng đã không còn sự sống trên tay, hắn trầm mặc.

Tại sao tên này biết chỗ của hắn mà đến ?

Phía bên trái vang lên tiếng gào ing ỏi, mấy người đàn ông tụ tập quanh xác cô ta, rơi nước mắt.

Một trong số chúng bật dậy, chĩa thẳng súng vào hắn mà không ngừng nả đạn.

Cơn tức giận điên cuồng bao quanh lấy họ, từng người dùng lời lẽ thậm tệ bắt đầu tiến tới.

Nhưng chúng làm gì được nữa chứ ?

Người chết thì đã chết, ngoài việc giết hắn để trả thù thì chúng chỉ có thể khóc.

Nhưng tiếc làm sao, ngay từ mấy phát đạn vừa nãy, một trong số đó đã xuyên qua cổ họng của hắn.

Đứt dây thanh quản, không thể thở, hắn sẽ chết nhanh thôi.

Xoa khuân mặt trong lòng hắn chợt thấy, cậu ta đẹp hơn hắn tưởng.

Có lẽ tác phẩm tuyệt vời nhất, đã luôn ở bên hắn rồi.

Hắn gục xuống, tắt thở.

.

.

.Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

Thật mong một kẻ sát nhân như hắn sẽ xuống địa ngục mà thành ngạ quỷ.

Tiếc quá, tỉnh lại lần nữa hắn biết rằng, thế giới này đang níu kéo một kẻ như hắn.

Mệt thật nhỉ ?....

.

.

..

/////////////

Phiên ngoại ngắn cho các cô 🙂))Tui mong là nó ổn.
 
| Đồng Nhân| Cái Chết Đau Đớn
25.


.

.

.

-" Sekiru ?

Dậy chưa vậy...."

Kakashi thở dài, đẩy cửa phòng.Tối tăm và u ám.Mùi sắt gỉ thoang thoảng....Cạch !Đèn được bật lên, Kakashi chết lặng.

Sekiru trong tư thế ngồi quỳ trên đất, mặt úp lên giường, tay nắm chặt tờ giấy.Và... máu đã nhuốm đỏ trên tấm ga giường trắng muốt.Nổi bật đến nghẹn thở.Căn phòng bất chợt lạnh lẽo thấu xương.Kakashi vốn điềm tĩnh giờ lạnh tanh như bức tượng, anh ta không vội vã, cũng không sợ hãi mà chậm rãi tiến lại.Ôm cả cơ thể lạnh buốt cứng đơ đặt lên giường.Mặc kệ tấm ga thấm máu sắp chuyển thành màu đen, Kakashi ngồi lên, mở tờ giấy trên tay Sekiru.

Lạnh nhạt cụp mắt, anh ta gấp lại tờ giấy cuối cùng không nhịn được vò nát nó.Vẻ mặt nhăn nhó xấu xí, nắm lấy bàn tay lạnh cóng, cúi người chạm nhẹ chán lên mu bàn tay nọ.' Xin lỗi anh, Kakashi.Sản nghiệp của em, tùy anh.'

Làm sao vậy, làm sao vậy, làm sao vậy,....Tại sao lại chết, sao lại lựa chọn cái chết ?Sống vô nghĩa tới vậy sao ?Hắn đã làm tất cả....Cuộc sống nhạt nhẽo và vô vị nhưng chúng ta có nhau cơ mà.Chết thì tốt hơn sao ?

Này, Sekiru...

Sekiru à...

Tôi phải làm sao đây chứ ?

.

.

Sau một hồi gục ngã, Kakashi ngồi dậy, khuân mặt có chút đờ đẫn.Tuyệt nhiên... không có nước mắt.

..Sau ba ngày lo hậu sự, Kakashi nhìn cục giấy vò nát trong tay, nhét vào người, anh ta không muốn bỏ đi cũng chẳng có ý định đọc nó lại lần nữa.

Không được dừng lại, phía trước hắn còn cả tương lai.

Dù bước chân hắn có chậm lại vì Sekiru thì cũng không thể dừng.Kakashi đã tặng sản nghiệp to lớn của Sekiru cho làng, anh ta chỉ lặng lẽ một góc.Kakashi nhớ mọi thứ, hắn không muốn quên.Lúc gặp cả hai gặp nhau, Sekiru còn bé tí và được cha nó ôm trong tay.Kakashi có chút ghen tị với nó, bởi Kakashi đã mất cả cha lãn mẹ.

Nhưng rồi cũng không tránh được, cả hai dần thân thiết một cách bất ngờ, dù ghét nhưng Kakashi vẫn đúng phận sự chăm nom cho đứa nhỏ.Năm nó lên tám, người cha duy nhất của nó hi sinh.Kakashi đã tìm thấy nó bị vùi dập trong đống đổ nát.

Cơ thể nó đầy máu, run bần bật, tay nó nắm chặt một tờ giấy nhỏ.

Từ đó, hai đứa trẻ cô đơn cứ thế dựa vào nhau.

Kakashi đã phải làm rất nhiều việc cùng lúc để giúp cho cuộc sống cả hai ổn định hơn.Vốn một đứa trẻ chưa vị thành niên như hắn không thể nhận nuôi thêm đứa khác, nhưng Hokage đã thực hiện di nguyện của cha nó.Nếu cha nó hi sinh, quyền nuôi dưỡng nó sẽ về tay Kakashi và tất nhiên ngay cả sản nghiệp khổng lồ của mẹ nó.Nhưng Kakashi không muốn tiêu tiền của một đứa nhóc nhỏ hơn mình bảy tuổi, nên hắn đã tự mang trách nghiệm kinh tế.Từ sau việc cha nó, nó bị ám ảnh tâm lí và bệnh tật thường xuyên, đến mức Kakashi tưởng chừng như đường đến bệnh viện còn quen hơn đường về nhà.Mỗi lần nó ốm là mỗi lần nó như chết đi sống lại.Thật là yếu ớt...Ban đầu Kakashi cũng muốn nó đến trường ninja thế nhưng nó không muốn đi nên hắn không ép.Cũng tốt, dù sao sức khỏe nó cũng không phù hợp làm ninja.

Kakashi tuyệt vọng trong khoản thời gian Rin và Tobio chết, chính Sekiru đã kéo hắn ra khỏi vũng lầy sâu thẳm.

Nó không làm gì cả, không khuyên nhủ không khóc thương cho hắn nhưng mỗi việc Sekiru ở bên Kakashi, khoảng thời gian đó chính là sự cứu rỗi.

Vì thế hắn nắm lấy, hắn bảo bọc và níu kéo Sekiru bằng cách biến ngôi nhà của cả hai thành một nơi bình yên và an toàn, bởi Kakashi biết Sekiru luôn muốn chết.

Sekiru tuyệt vọng với cuộc sống này.

Kakashi không hiểu được suy nghĩ của một kẻ như Sekiru, sống trong cô đơn đã quá quen với hắn nên Kakashi không thể hiểu được....

Nhưng dù thế nào, Sekiru quả nhiên vẫn chọn cái chết.

Vậy mà hắn còn vui mừng, tâm trạng Sekiru dạo này vô cùng tích cực, đâu có ngờ tới ?

Đâu có ngờ tới....

.

.

.

.

Sekiru thở dài, bọn chúng vậy mà đưa nhầm thuốc cho cậu.

Ở thế giới siêu anh hùng bọn chúng đáng nhẽ chỉ chế một lọ thôi, nhưng một kẻ đã tráo nó thành một lọ thuốc lạ, nó đưa Sekiru tới một cuộc sống vĩnh cửu, nhưng do chưa hoàn thiện cậu vẫn chết.

Và bây giờ chúng phát hiện Sekiru ngày càng sống lâu hơn, ngày càng có ý muốn sống hơn là chết.

Không có ý gì nhưng chúng cũng mong Sekiru tiếp tục sống mà không nghĩ đến cái chết.

Sekiru mỉm cười, ngay tối đó tự tử.

Hơi buồn lòng đấy, cậu biết kẻ đưa cậu đến cuộc sống vĩnh hằng rồi.

Thurnos....

Trớ trêu thật đấy....

Sờ sờ tờ giấy cũ nát, tự nhiên Sekiru có chút nhớ nhung...

'Xin lỗi con, Sekiru của ta.

Ta với mẹ con yêu con lắm.'

Chứ viết vội vã không rõ ràng, ngay cả tờ giấy cũng nát bét nhàu vún lại.

Trong tâm 'Sekiru' có chút gì đó như hoài niệm.

Nhưng chỉ trong thoát chốc, Sekiru tỉnh táo lại, đặt bút sột soạt học theo cha mà viết, để lại bức di thư ngắn ngủi.

Giờ hỏi Sekiru cảm thấy thế nào ấy hả ?

Chả gì cả, ở nơi này chưa đủ lâu để Sekiru sinh ra cảm giác luyến tiếc, mọi thứ chỉ là một giấc mơ không hơn không kém.

Chớp mắt là tỉnh lại ở nơi khác.

Thật sự.... cậu còn không biết đây là mơ hay thực nữa, dù ở bất cứ đâu thì cũng như nhau thôi.

Thật may mắn khi nhiều tiền, lúc đó Sekiru sẽ mua được mọi thứ.

Tỉ như lọ thuốc an thần loại mạnh trong tay cậu báy giờ, đến ngay cả Kakashi cũng không biết gì.

Cảm giác đầu choáng váng, Sekiru nhẹ gối đầu xuống giường, đưa tay quẹt đi máu mũi đang chảy ròng rọc...

Khó thở thật đấy.

Lim dim đôi mắt....

Chúc ngủ ngon, Kakashi.

.

.

.
 
| Đồng Nhân| Cái Chết Đau Đớn
Không phải chương mới


.

.

Chia sẻ chút ấy mà 🙂)

Có chút dở dang :")

Dạo này học stress quá các cô ạ.

Tôi làm chương này mục đích khoe hàng tí thôi ạ, chứ thật ra định làm một chương tìm hiểu nhau tí.

Các cô có gì thắc mắc về truyện hay tôi thù cứ hỏi nha, không hỏi cũng không sao đâu nghen.

Chúc các cô học hành tiến bộ hơn và ủng hộ tôi nữa nha 🙂)

.

.
 
| Đồng Nhân| Cái Chết Đau Đớn
26.


...[Kí chủ, mời làm nhiệm vụ.]Gấp tờ giấy ăn thành hình vuông vắn hoàn hảo, người nọ bất chợt nở nụ cười ngọt ngào.Xinh đẹp động lòng người hướng về phía người đối diện.-" Em muốn tráng miệng chứ ?"

Độ hảo cảm : +2-" Để anh gọi phục vụ."

Sau khi gọi món, người nọ liên tục gợi những chủ đề thú vị, vẻ điển trai cùng mùi goodboy tràn đầy xung quanh.Hảo cảm : -5-" Ơ... xin lỗi em nhé, chắc anh nói hơi nhiều rồi."

Những miếng bánh ngọt ngào được đưa ra đúng thời điểm, cứu vãn không khí ngượng ngạo.[Cảnh báo kí chủ !

Độ hảo cảm của mục tiêu Sayama Kensiki chỉ còn 14%]Ngay khi hệ thống vừa cảnh báo thì người đối diện khẽ đứng dậy, cơ thể gầy gò khẽ cúi.-" Xin lỗi anh, Hayume-san.

Tôi có chút việc gấp cần đi ngay."

-" Em!...

Em không thể nán lại chút sao?

Bánh cũng mới ra mà..."

Bật dậy trong hoảng loạn, hắn nén sợ hãi lấy lại vẻ điềm tĩnh mở lời.-"... thôi được."

Mọi chuyện đâu vào đấy làm cục đá trên vai nhẹ đi đôi phần.Fukisawa Hayume.Một công nhân văn phòng bình thường không có gì đặc biệt.Làm công ăn lương, yêu đương, kết hôn, già, bệnh tật rồi chết.Một cuộc đời viên mãn thật sự.Nhưng rồi hắn bị ép sống lại và gắn theo một hệ thống bên mình.Hắn đi khắp các thế giới khác nhau để làm nhiệm vụ, chả có mục đích gì cả chỉ là hắn thích thôi.Cuộc đời tràn ngập những điều mà hắn chưa từng thấy.Kí ức của hắn dần phai mờ và bị xóa bỏ, hắn chỉ cần làm nhiệm vụ là được, mấy kí ức không đáng có không cần giữ.Khác với đa số các xuyên không giả chủ yếu vào nhân vật chính hay nhân vật phản diện trong bộ truyện đầy drama, hắn thích những bộ truyện yên bình và tình cảm nhẹ nhàng nên không gặp quá nhiều vấn đề đến tính mạng.Trớ trêu thay, lần xuyên không này hắn dính phải một vấn đề lớn.Hắn xuyên vào bộ truyện có hàng tá người chết mỗi ngày - Conan :")Và người trước mặt hắn là một nhân vật nào đó, hắn phải chinh phục cậu ta.Và hắn sẽ chết nếu không làm nhiệm vụ hay nhiệm vụ thất bại.Ôi cuộc tình đam mẽo.Sống sao cho vừa lòng nhau đây.Hắn đành vứt hết các nam chính hay phản diện trà xanh đi, tập chung vào tính mạng của bản thân.Mọi chuyện thật tệ.Hắn vốn xếp thứ tự không cao trong số các xuyên không giả, lại thêm thế loại tình cảm nhẹ nhàng ít được yêu thích nên hắn coi như gần cuối bảng.Những xuyên không giả cuối bảng sẽ bị đưa đến một thế giới có cấp độ xuất hiện của 'săn ngoại lai' cao, chúng là những kẻ nắm giữ trật tự thế giới và tiêu diệt những xuyên không giả trái phép như bọn hắn.Nghĩ tới đã thấy rùng mình.-" Anh không muốn ăn à ?"

-" Ơ, à... anh không thích đồ ngọt mấy, em cứ ăn đi."

Hệ thống giao nhiệm vụ rất kì lạ, hắn chỉ cần chinh phục được cậu ta thì có được phần thưởng rất hậu hĩnh, nhưng để cậu ta phát hiện bản thân là một xuyên không giả thì sẽ chết.Môi kéo lên nụ cười ép buộc, điều này chứng tỏ cậu ta rất thông minh.Hắn cảm giác như đang tháo một quả bom, cần phải nhanh nhẹn và vô cùng hoàn hảo.Tiếng gõ bàn đối diện làm hắn thoát khỏi cơn mơ màng.-" Tôi đã trả tiền phần của mình, vậy chào nhé."

Khoác chiếc áo sẫm màu người kia đi mất để lại hắn vẫn còn ngây ngẩn.Hắn ngập ngừng đứng dậy.[ Nhắc nhở kí chủ, bây giờ kí chủ không được đuổi theo mục tiêu.

Xin nhắc lại, không được đuổi theo mục tiêu.]Sao vậy ?Hắn trầm mặc, từ khi làm nhiệm vụ này, hệ thống vô cùng kì lạ, thay vì những lần làm đa cấp hay bày ra đủ loại chiêu trò chỉ để hắn chinh phục được mục tiêu, thì hệ thống như đang né tránh.Kiểu làm được thì làm không thì thôi.Dù sao cũng là hắn chết chứ hệ thống không dính líu gì.....Thả nhẹ từng bước chân, con đường buổi chiều đông đúc hẳn.-" A!

Sayama-kun !"

-" Sayama, cậu đang làm gì ở đây thế ?"

-" ...Chào, Mori, Suzuki..."

Đến trước mặt Sayama Kensiki là hai cô gái tầm tuổi nữ sinh.Mori Ran và Suzuki Sonoko, họ là bạn cùng lớp của Kensiki.-" Thật may quá, thầy giáo có nhờ các bạn trong lớp hỏi thăm cậu, cậu đỡ sốt chưa ?"

-".... tớ ổn."

-" Ôi trời, chàng nam sinh yếu đuối, dù sao đi nữa cậu vẫn thật đẹp."

Suzuki Sonoko đùa gỡn, che miệng cười.-" Xin lỗi, Sayama, Sonoko chỉ trêu cậu thôi..."

-" Mà Kensiki vừa đi đâu về à ?"

-" Tớ có chút chuyện--"-" Nhà hàng cao cấp Simei, chiếc móc khóa hình con thỏ đen được tặng kèm và con đường này vừa hay từ nhà hàng đi ra chứng tỏ anh vừa đi hẹn hò ở nhà hàng Simei về...."

-" À ha ha, em thấy hóa đơn anh cầm trên tay nên tra mạng ấy mà, ha ha..."

Đứa nhóc tí tẹo đeo kính mặt không mấy vui vẻ chỉ trỏ, có vẻ nó không thích cậu.Mới cấp một thôi mà đã đeo cái kính dày như đít chai.Thả mảnh giấy trên tay vào thùng rác gần đó, Kensiki thản nhiên mở miệng thừa nhận, biết thế không lấy hóa đơn.-" Vậy... vậy là cậu đi hẹn hò thật hả !?"

Tụi con gái có vẻ bất ngờ về điều này, từ bao giờ bạn học Sayama aka boy hướng nội lại có bạn gái được ?-" Gặp bạn bè thôi, à tớ phải đi trước đã."

Kensiki nhanh chóng viện cớ lủi đi nhưng vẫn bị tóm lại.-" Chúng tớ định đi đến một quán ăn này hay lắm, cùng đi chung đi...."

Không...Thế là chàng trai cao lều khều bị hai cô gái kéo đi trong bối rối.Sayama Kensiki, con trai cả của một gia đình Nhật bình thường.Vì bố Kensiki có sức đề kháng kém nên Kensiki thường bị ốm vặt, chuyện này khá ảnh hưởng tới việc học của cậu, cũng may hai em trai của Kensiki đều rất khỏe mạnh.Ủa mà khoan, thằng nhóc cấp một bên cạnh đã tan học rồi ?Lơ mơ một khoảng thời gian, Kensiki cuối cùng cũng nhớ đến hai đứa em lớp năm của mình.Lại quên không đón bọn nó rồi, tối nay sẽ mệt đây.Chưa cảm thán xong thì góc áo đã bị kéo.-" Anh Ken..."

Ô kìa, ai mà quen thế 🙂-" Anh lại quên không đón em..."

Đứa bên này trông cũng thật quen mắt.-" Ờm, em trai cậu hả...?"

-" Không phải."

Lập tức hai đứa nhỏ vừa xuất hiện thi nhau đu lên cái cơ thể gầy khô của Kensiki.Mà hai đứa nhóc đã nặng thì chớ lại thêm hai cái cặp đầy sách của bọn nó.Kensiki cần mua thuốc xương khớp gấp.Xoa thắt lưng nhức nhối, Kensiki đành phải dắt hai đứa nó theo cùng.-" Em là Kiyuno hả ?"

-" Nhầm rồi bà chị, tôi là Kaoru, Kiyuno bên kia."

-" Bà... bà chị...?"

Sonoko tức đỏ mắt, Kensiki đành mở lời xin lỗi.Sayama Kiyuno và Sayama Kaoru là hai anh em sinh đôi, chúng rất giống nhau, việc nhầm lẫn là không thể tránh.Đứng trước địa điểm cần đến, Kensiki rùng mình, gai ốc thi nhau nổi lên.Cảm giác bất an ghê......Lo lắng an ủi hai đứa em, Kensiki gửi lời chào tạm biệt.Hờ, mới vừa đây thôi một vụ án giết người xảy ra ngay trong nhà hàng cậu vừa vào, tội phạm thời nay lộng hành với lắm thủ thuật quá, suýt nữa lừa được cả cảnh sát.Cố gắng nết cái thân tàn cùng hai cục nợ về nhà, Kensiki thấy kì lạ.Trong khi một đứa nhóc lớp năm đã sợ đến mức này thì đứa trẻ đó sao dám đứng trước xác chết nhỉ ?Hừm......về nhà thôi.
 
| Đồng Nhân| Cái Chết Đau Đớn
27.


...-" Anh Ken !"

-" Tránh ra, anh cả là của em !"

-" Gì chứ ?

Của anh !"

-" Không !

Của em mà hu hu..."

-" Đồ nước mắt cá sấu, chiêu này không dùng được hai lần đâu đúng không anh ?"

-" Thôi tạo vẻ vô hại đi, anh chả khác gì em đâu !"

Nghe đủ thứ âm thanh nheo nhéo bên tai, Kensiki tĩnh tâm nhắm mắt.Chiếc điện thoại nắm trong tay rung rung.-" Tôi nghe đây..."

Cạch !-" Anh ?"

-" Anh Ken ?"

-" Anh ơi !!"

-" Mẹ !

Gọi mẹ đi !"

-" Anh !!

Anh à !!".....Hoang tàn và đổ nát.Những tòa nhà cũ xập xệ đã phủ đầy rêu xanh.Và máu thì trải đầy, mùi tanh nồng nhức mũi.Xác người trải xung quanh xếp thành một hình tròn, mà ở giữa là Kensiki.Những kẻ này, quả thật không xa lạ.Là bọn điên khùng có tổ chức luôn bám theo Kensiki, hóa ra là chết hết rồi, bảo sao không thấy bọn chúng làm phiền.-" Anh..."

-" Anh đến rồi !"

Một người con trai xuất hiện từ phía sau Kensiki, cậu ta người đầy máu và trầy trật, chỉ dám đứng ngoài vòng tròn đầy xác chết.-" Em trai...?"

-" May quá anh còn nhớ em !"

Kensiki híp mắt khó chịu.-" Sao mà quên được, em luôn bám theo tôi."

-" Anh nhận ra rồi à..."

Xoay xoay con dao, hắn lơ đãng ngâm nga.-" Đúng vậy, anh à, tất cả xuyên không giả bên cạnh anh đều có hệ thống em tạo ra cài vào..."

-" Làm như vậy, em vừa đảm bảo linh hồn anh vẫn luân phiên đoạt xác sống lại mà vẫn đủ thời gian giết được lũ này."

Hắn ta đạp chân xuống một cái xác, vẻ mặt tối tăm.-" Chúng giấu anh cũng kĩ thật đấy..."

Hắn dơ cao tay, phi lưỡi dao lại gần Kensiki, Kensiki đứng im không phản ứng, một bóng đen đột ngột lao ra đỡ lấy mũi dao.-" Tao biết là mày còn sống mà, hahaha !!"

Nhìn em trai cười điên dại, Kensiki rũ mắt xuống người đang quỳ dưới đất, cả người như tắm máu, thêm một con dao nữa đâm vào người càng làm hắn ta chật vật hơn.-" Dừng lại được rồi, em trai."

Kensiki bình đạm nói, giọt máu bị bắn lên khóe môi càng làm cho cái nhăn mặt của cậu trở lên trầm xuống.Tên đang cười điên dại kia ngoan ngoãn dừng lại ngay sau lời nói.-" Lại đây, Viên....Quang."

-" Lâu rồi anh không gọi em như vậy, đã rất lâu..."

Viên Quang có chút chần chờ không dám đem cái thân đầy máu lại gần Kensiki, nhưng trước cái nhìn của anh trai hắn ta vẫn phải đi lại.Đưa tay muốn chạm vào má Viên, hắn ta lập tức né sang một bên.-" Anh, đừng chạm vào em bây giờ..."

Máu của những kẻ này thật bẩn thỉu.Chưa kịp ngỡ ngàng, Kensiki nhanh chóng bị em trai miễn cưỡng đổi chủ đề.-" Còn tên này thì sao ạ...?"

Nãy giờ tên bên dưới vẫn ngồi im, hắn ta không chạy chốn, ngồi đó ôm vết thương chăm chú dõi theo Kensiki.-" ...ta từng gặp ngươi rồi...."

Cơ thể hắn ta khẽ run, đôi mắt sau lớp áo choàng lay động không ngừng.Nhưng chỉ đến thế, Kensiki đã gặp rất nhiều người, những kẻ đau khổ lầm than, những kẻ tuyệt vọng hay tổn thương.Kensiki gặp rất nhiều, và tất nhiên không thể nhớ ra chắc chắc được.Nhưng cái không khí đầy bi thương quanh tên này khiến Kensiki thấy khó chịu và quen thuộc một tí.-" Cứu hắn, trước hết sắp xếp đến chỗ anh đang sống đi."

Kensiki nhắm mắt, Viên Quang cũng nghe lời vâng một tiếng vỗ vỗ tay Kensiki đã tỉnh dậy ở trong căn phòng lạ hoắc.-" Anh ?"

Một quả đầu đen nhô ra.-" Anh !"

Lại thêm cái đầu nữa.Giống y hệt nhau.-" ...."

-"...."

-"....."

-" MẸ ƠI !!!".....-" Sao rồi con ?"

-" Khá ổn ạ."

Người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh giường bệnh Kensiki.Bà ta rất cao, ngồi nghiêm nghị một chỗ toát ra thứ uy quyền đặc biệt.Uy quyền của những bà mẹ.Hai đứa em sinh đôi của Kensiki đã rúc vào áo bố ở bên cạnh không dám nhìn mẹ.Cũng phải, dù sao mẹ cũng từng là quân nhân, khí thế đó bao năm mới được luyện thành.Nhưng là một người mẹ, bà vẫn yêu và giành thứ tình cảm không thể sánh bằng bất cứ thứ gì cho con.Mẹ Kensiki vén tóc mái của con trai sang một bên, nhìn khuôn mặt trắng bệch hốc hác.-" Mẹ sẽ xin nghỉ trên trường cho con, nghỉ ngơi đi."

Dù sao cũng không phải lần đầu, Kensiki gật gật đầu.-" Cháo đây con."

Bố Kensiki, một doanh nhân khá thành đạt.Trái với người vợ đầy uy nghiêm, bố Kensiki ngược lại khá lép vế.Cái lép vế này có thể là do chiều cao, do khuôn mặt dịu dàng, do tính cách thoải mái nhưng tuyệt đối không phải khoản uy quyền.Ở Nhật, trọng nam khinh nữ rất nhiều, thậm chí phụ nữ quá tài giỏi dễ bị xa lánh.Là con một, tất nhiên bố cũng bị ảnh hưởng bởi điều đó.Nhưng đứng trước mẹ, cái bản lĩnh đó không thể thoát ra.Bố chọn mẹ, không chỉ yêu mà là niềm mong ước và khát vọng.Lấy một nữ quân nhân làm vợ, tất nhiên có rất nhiều yếu tố trái chiều.Nhưng không phải đang rất hạnh phúc sao ?Để gọn bát cháo sang một bên, Kensiki vuốt má đứa em đang níu tay mình, khẽ cười.Hạnh phúc quá nhỉ ?Liệu nó kéo dài được bao lâu đây ?

-" Mãi mãi anh à."

À phải rồi nhỉ, lũ điên kia đã bị giết hết, thế giới sẽ không phát điên mà ép cậu chết nữa.-" Đến rồi sao."

Một buổi đẹp trời ấm áp, Viên Quang trong bộ dáng học sinh cấp hai đến bệnh viện thăm Kensiki.Nó chọn Kurewa Mike làm thân chủ.-" Nhà cậu ta giàu mà anh, dù gì nhiều tiền cũng tốt làm được rất nhiều thứ."

Nó đã nói vậy.Trở về với hiện tại.Kensiki hướng mặt ra cửa sổ phía đối diện, ngắm nhìn hàng rào bệnh viện.Thật nhạt nhẽo.-" Anh ăn được táo chứ Ken ?"

Cầm miếng táo hình con thỏ trên tay, Kensiki nhét cả miếng vào miệng, nhai nhồm nhoàm.Ui, thiếu duyên quá anh ơi...Dù nghĩ vậy, Kurewa Mike cũng rất vui vẻ ngắm anh trai đáng yêu.Ôi dà, hôm nay thật là một ngày tốt lành.RẦM !!Con mẹ tác giả.-" Sayama... em...em sao rồi...?"

Kensiki không vui, mắt hơi híp lại nhìn người vừa đến.Fukisawa Hayume.

Đáng lẽ mình nên xóa sổ toàn bộ xuyên không giả trước khi đến đây mới phải, mặt Kurewa Mike tối lại.-" Cám ơn anh đã đến thăm, Hayume-san, tôi khá ổn rồi."

Kensiki giữ lịch sự cúi nhẹ đầu cảm ơn.Hayume ?

-"....?"

Gọi tên nhau thân mật vậy sao ?

Mike bất ổn rồi đấy.

-" Xin lỗi vì đã đến mà không báo trước, tôi... có mang chút quà nhỏ, mong em... nhận."

Một ít táo và một bông hồng đỏ rực.

Cái hệ thống chết tiệt kia kêu anh ta làm vậy sao ?

Mike xoa cái đầu nhoi nhói, hình như không phải vậy.

Đôi mắt lạ màu của Mike soi xét từng chút trên người Fukisawa Hayume, đừng xảy ra bất kì điều gì, tốt nhất là vậy....

-" Cám ơn anh đã quan tâm Kensiki như vậy, tôi vui lắm."

Mike đứng lên khỏi chỗ ngồi, cúi thấp đầu.

Như bắt được tần sóng não của nhau, Kensiki vuốt tóc, hơi thở gấp gáp.

-" Anh ?"

-" Anh...cần nghỉ chút..."

Sau đó liền nằm xuống khó khăn nhắm mắt.

Cả quá trình Hayume không nói được gì.

Đành gửi lại hoa và quả cho Mike rồi tạm biệt.

-" Anh ta đi rồi."

-" Anh diễn tốt quá, hay em cát xê cho anh làm diễn viên nhé ?"

Mike khoanh tay gật gật đầu, nghĩ đến cảnh anh trai xinh đẹp của mình đứng trước hàng vạn người đang hú hét.

Nhưng mà chẳng cảm thấy vui gì....

Anh trai vẫn nên ở bên mình tốt hơn.

Nãy giờ không thấy Kensiki nói gì, Mike có chút lo lắng.

Lần này Kensiki cầm chiếc điện thoại, nhưng chỉ đơn giản là cầm, điện thoại còn chưa được bật lên nữa, ánh mắt nhạt nhòa vô định.

-" Anh ăn táo nhé ?"

Mike tự nhiên cảm thấy rạo rực, khẽ hỏi.

Sau một lúc, Mike ra về, còn không quên hẹn lần sau lại đến.

Làm sao nó biết được mình đang ở bệnh viện mà đến nhỉ ?

Tiền cả đấy ạ.

- Mike

.....

Dù là chủ nhật, nhưng chơi quan trọng hơn anh trai, thế nên xế chiều cặp sinh đôi mới mò tới thăm.

Quý hóa quá.

Dù sao tới cũng đã tới, Kensiki lợi dụng bọn nó làm vài việc vặt.

-" Bảo mẹ mai tới làm thủ tục xuất viện cho anh, ở đây phiền quá."

Về nhà chui trong phòng đố ai làm phiền được.

Nên lén mua chút thuốc giảm đau không nhỉ ?

...
 
| Đồng Nhân| Cái Chết Đau Đớn
28.


Kensiki cúi thấp đầu, hai tay đan vào nhau, đôi mắt tĩnh lặng hơn bao giờ hết.Mà phía đối diện, mẹ của Kensiki ngồi thẳng người, vẻ mặt tức giận thấy rõ.-" ....mẹ không còn gì để nói nữa, con tự nghĩ đi, nghĩ cho thật kĩ !"

Sau đó dứt khoát đứng dậy, cầm vài lọ thuốc trên bàn khoác áo ra ngoài.Kensiki dựa hẳn người ra sau ghế, không có cảm giác tội lỗi mà cũng chẳng chút dao động.Mới đây, số thuốc giảm đau Kensiki mua từ bệnh viện về đã bị phát hiện.Vốn dĩ cũng chẳng oan ức gì vì cậu mua với số lượng như vậy để làm gì thì ai cũng biết.-" Nghĩ cho bản thân con đi."

Câu nói này Kensiki được nghe rất nhiều, thậm chí là từ một kẻ xa lạ, nhưng nó lại luôn dành cho cậu.Hóa ra bấy lâu nay cậu chưa đủ ích kỉ sao?

Chưa bộc lộ hết dã tâm cho mọi người thấy à ?Cậu luôn nghĩ cho bản thân trước tiên.Kensiki quý trọng bản thân đồng thời cũng không quý trọng bản thân.Với cậu việc tìm ra cái chết mà mặc kệ mọi thứ xung quanh chính là sự ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho riêng bản thân.Nhưng với người khác, họ chỉ nhìn thấy cậu đang lãng phí cuộc đời lẫn không biết yêu quý bản thân mình.Dù nhìn ở phương diện nào, cậu vẫn là một kẻ ngu ngốc, khờ dại.Biết sao được, sống cho bản thân chưa xong còn lo nghĩ cho người khác ?Không bao giờ Kensiki làm điều đó, không bao giờ.Việc Kensiki còn tồn tại và sống đã là một lỗi lầm, nên dù có chết cũng là lẽ đương nhiên.Hiện tại không gì có thể đe dọa đến Kensiki ngoài cái chết, thế nhưng điều gì đó cứ mãi thôi thúc một linh hồn sắp vỡ nát như cậu.Rằng, cậu không được phép ở đây.Không được phép.Nên chết đi thì tốt hơn.Mike sẽ nghĩ gì về điều này nhỉ ?Xoa nhẹ hai bàn tay vào nhau, Kensiki đã thẫn thờ được một lúc và chợt cảm thấy...buồn nôn.Chết đi.Đến bên ta đi.Trái tim cậu bỗng nhiên đập nhanh hơn một chút, vội vã hơn một chút.Khí oxi xung quanh dường như cũng loãng đi.Cảm giác hô hấp khó khăn này thật sự chẳng dễ chịu chút nào.Kensiki nằm im một chỗ, không dẫy dụa nhiều, từ từ thả lỏng.-" Anh !"

Cửa kính trước nhà bị kéo ra, Mike quần áo xộc xệch vồ vập chạy tới.Mike không dám chạm vào Kensiki, căm tức dùng tay quơ mạnh vào khoảng không.Ngay lập tức một bóng hình xuất hiện từ hư không ngã nhào xuống đất.Mike đạp lên bụng hắn, cầm cổ áo nhấc lên.-" Thả anh ấy ra !"

Thoáng thấy khuôn mặt Kensiki đang dần tím tái, Mike cuối cùng không nhịn nổi vung tay xuống kẻ bên dưới.Ngay sau cái tát, Kensiki hô hấp lại được như thường.Nhưng Mike vẫn chưa dừng lại, khuân mặt tràn ngập hận thù giáng xuống những cú đấm dứt khoát.Thế mà người kia không phản kháng, hắn cam chịu một chỗ.-" Đừng để hắn chết."

Trong cơn quay cuồng, âm thanh của anh trai vang vọng trong não bộ Mike.Mike dừng lại, nhìn bãi máu be bét mình tạo ra, có chút hối hận.Dù sao đây cũng là nhà của anh, bẩn hết thì phải làm sao ?Mike đành gọi người của mình đến dọn dẹp, vứt tên áo đen đang hôn mê vào một góc phòng.

Lúc này Mike mới nhẹ nhàng chạm vào Kensiki.À~ còn thở, may quá.Gấp chiếc khăn trắng muốt đã giặt qua, Mike lau khuân mặt Kensiki.Miết nhẹ gò má, đôi hàng mi dày, khóe miệng nhợt nhạt rồi đặt khăn lên trán.-" Anh..."

-" Thế giới này bị lỗi rồi, chúng ta đến nơi khác nhé ?"

Mike áp má vào bàn tay ấm áp của Kensiki.-" Anh à, dù có chuyện gì đi nữa, anh không được rời xa em đâu."

-" Em đã rất khó khăn mới tìm được..."

Đừng bỏ em lại lần nữa, nhé anh.Mike đứng lên, không dám làm phiền anh thêm nữa, vác tên áo đen khóa cửa cẩn thận rồi mới vọt đi.Lúc này Kensiki hé mắt.Em trai, có vẻ chúng ta không chung đường rồi.Dù chỉ như bình thường, nhưng Kensiki vẫn cảm nhận được, có thứ gì đó luôn theo dõi sát xao cậu.Nó như một thứ vô hình mờ ảo, lại gàn sát khó đoán.Giống như... một hệ thống ?-" Mong là không phải như anh nghĩ, Mike..."

.....Kensiki mỉm cười, ánh mắt ngọt ngào đến lạ nhìn người con gái trước mắt.-" Chào em, chúng ta làm quen được chứ ?"

Cô gái có chút ngại ngùng gật đầu, cả hai trao đổi số điện thoại.-" Em...là người dễ thương nhất anh từng gặp đấy !"

Cô gái nhìn thanh niên xinh đẹp vươn tay tới chạm nhẹ vào đôi má mềm.Thoáng chốc đôi mắt biết cười kia lạnh đi.Cô ta sợ hãi rụt tay lại khuân mặt tràn đầy ngờ vực.Nhưng người con trai vẫn rất dịu dàng lo lắng hỏi han, bộ dáng quan tâm không như hai người lạ vừa gặp nhau.Khi đã chắc chắn không có gì sai sót, cô ta mới nắm tay Kensiki nụ cười rực rỡ kéo người đi.-" Này cô..."

-" ...cô đụng sai người rồi."

Cô ta quay lại, âm thanh báo động vang vọng trong đầu cô ta.Fukisawa Hayume nắm cánh tay còn lại của Kensiki kéo trở lại về phía mình.

-" Cô sẽ chết đấy !"

Cô ta nhíu mày, sau một lúc trầm tư, cô ta tràn đầy tự tin nói.-" Số 754G9 nhỉ, giờ con mồi này là của tôi rồi, mong anh tránh ra chút được chứ ?"

-" Cô..."

-" Anh muốn phạm luật sao ?"

Các xuyên không giả không được tranh chấp trong cùng một thế giới.

Cuối cùng, Fukisawa Hayume buông tay, nhìn một nam một nữ nắm tay nhau, ánh mắt lạnh lẽo.

Nắm chặt bàn tay vàng, cô ta vui sướng, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này là cô ta sẽ được sống lại, cố lên !-" Còn bao lâu mới hết tác dụng, hệ thống ?"

[ Kí chủ không cần lo, nhiều nhất là ba ngày sau cậu ta mới tỉ---!]

-" Là ngay bây giờ đó cô gái ~"

-" Cái gì !"

......

-" Mấy cái này thật tào lao, biết vậy không nên tạo ra quá nhiều !"

Mike tháo găng tay dính máu, kì lạ là chiếc găng tay biến mất ngay lập tức, cả cái thi thể xấu số đằng kia, cũng từ từ mờ dần.

Mike nhìn anh trai vẫn còn đang mơ hồ mỉm cười ngây ngô, mà cũng rất đẹp.

Rất là đẹp.

Kensiki như mất hết nhận thức, vẫn rất vui vẻ dang tay muốn tiến tới ôm Mike.

Mike ngỡ ngàng nhận được cái ôm từ anh trai.

Đôi bàn tay run rẩy hơi ngập ngừng rồi cùng ôm lại.

Ôm thật chặt.

Sâu trong con ngươi là sự tham lam, tham lam đến cùng cực.

Nhưng rồi người trong lòng lịm đi, Mike thư thái bồng anh trai lên.

Nhưng lại dừng lại giữa chừng, không phải vì không muốn bế lên, mà là bé không nổi...

Lần sau chắc chắn Mike sẽ chọn một kẻ vừa cao to vừa giàu có.

Với cái cơ thể cấp 2 này sao ôm được Kensiki 1m8 ?

Thế là Mike chỉ có thể để Kensiki dựa vào người mình và gọi người đến đón.

Hài~

Mấy cái hệ thống chết tiệt.

Phải cài đặt lại dữ liệu rồi, phiền phức thật sự...

Nhưng...cũng không quá tệ....

Hình ảnh Kensiki dịu dàng dang tay vất vưởng trong đầu Mike, lặp đi lặp lại.

Và đang dần chắp vá lên một kí ức xảy ra rất lâu, rất lâu về trước.

..//////

Tôi có truyện mới lày các cô, mong các cô đọc và nhận xét nhen 🙂)
 
| Đồng Nhân| Cái Chết Đau Đớn
29.


..-" Chậc... xem mày kìa."

Mike bình thản dựa lưng vào ghế.-" Chốn chui chốn nhủi như một con chuột."

Góc phòng, nơi từ đâu có một kẻ đã đứng đấy.-" Và anh thì...thật kinh tởm !"

Âm thành khàn đục, khó nghe vang lên.-" Nói gì vậy chứ ?

Hahaha..."

Mike biểu cảm kì lạ cười khúc khích.-"... chúng ta như nhau cả thôi, em trai."

-" Im mồm !"

Giọng nói như vỡ ra, hắn ta run cả người như kiềm chế thứ gì.Mike đột nhiên thu vẻ cợt nhả, ánh mắt không dấu nổi sự khinh thường.-" Tại sao mày theo được tới tận đây ?"

-" Cũng như anh thôi... nhưng loại rắn rết như anh, so với tôi thật sự quá khập khễnh."

Vẻ mặt Mike cũng không thay đổi sau câu đay nghiến.-" Hừ, mày nên cảm thấy may mắn khi em ấy bảo tao dừng lại."

Mike khịt mũi, đảo mắt.-" Anh làm tôi càng cảm thấy ghê tởm anh hơn đấy."

-" Dùng thân phận của tôi để bên cạnh anh ấy ?

Anh nghĩ chuyện này sẽ không vỡ lẽ ra sao ?"

-" Không ?

Sao phải thế nhỉ ?

Chỉ cần em ấy bên tao là được, dù biết hay không cũng đâu thể chạy thoát ?"

Ánh mắt điên cuồng mà tràn đầy kiêu ngạo, Mike chỉnh cổ tay áo, cũng không biểu hiện gì khi biết nơi góc phòng đã chẳng còn ai.Sự vội vã của mày, sẽ chẳng bao giờ làm được gì ra hồn cả.-" Quả là vẫn ngốc nghếch như ngày nào~"

....Anh.Em đã hứa.Em sẽ không bao giờ để hắn ta chạm vào anh.Mà em đã làm gì thế này.Anh ơi.Mọi cố gắng đến như thế đều không thành công sao ?Tất cả, tất cả đều thất bại...Hắn ta thật kinh khủng, em sợ lắm anh ơi.Em sợ sẽ không cứu được anh, lại một lần nữa để anh rơi vào cơn đau tuyệt vọng.....-" Anh bị điên à, trả thi thể của anh ấy về đây, chúng ta cần làm đám tang cho anh ấy !"

-" Cút đi !

Mày không hiểu được đâu.

Dù ở đây cho tới chết, tao cũng sẽ không bao giờ đưa em ấy cho các người !"

-" Mày!

Đồ nghịch tử !"

-" Bố !"

-" Gọi cấp cứu !"

Ánh mắt liếc về kẻ điên đang ngồi sau song sắt, anh ta bơ phờ và tàn tạ thế nhưng ngọn lửa trong đôi mắt chưa bao giờ tắt, ngọn lửa của khát vọng.-" Chuyện này sẽ không dừng ở đây đâu, anh trai."....-" Anh sẽ giúp tôi tìm được anh ấy ?"

-" Chắc chắn ạ."

-" Anh biết trách nhiệm của bản thân nặng nề cỡ nào không..."

-" Tôi biết, sẽ ổn thôi, chỉ cần cậu tin tôi."

-" Anh biết anh trai tôi ?"

Sự giận dữ hằn trên khuân mặt.-" Đúng vậy..."

-"...đem anh ấy toàn vẹn trở về, giá nào tôi cũng sẽ cho anh."....Không !Cút hết đi !Ai cho mày đụng vào em ấy !Chết đi, tội đồ như mày không được phép sống !Người đàn ông như thú dữ ôm lấy thi thể lạnh lẽo.Hắn ta chĩa mũi súng về phía trước mà không ngừng nả đạn.Khi bàn tay đã bỏng rát và tê dại do bắn súng liên tục, hoặc có thể do hết đạn hắn mới hạ xuống.

Khụy một chân xuống để thân xác kia dựa vào mình, thật sự là hơi khó bởi thi thể đã cứng đơ.-" Người em lạnh quá."

-" Em đừng sợ, không sao cả."

-" Nếu nơi này không chấp nhận chúng ta, anh sẽ đưa em tới nơi khác, và chúng ta sẽ ở đó, mãi mãi."

Sau đó những cái xác rải rác xung quanh hắn sáng lên tia đỏ như máu, khói đen chợt hiện ra bao quanh hai người.Nghi thức Tế mạng cho quỷ.Đây là nghi thức cổ truyền chỉ còn sót lại trong một gia tộc duy nhất.

-" Không !Anh --!"

Tận đến khi mọi thứ biến mất.Người vừa đến gục ngã, hắn thất thần thả mình xuống nền đất đầy máu.Anh.Cho đến lúc anh chết, em vẫn không thể bảo vệ.

.....-" Anh đã thất bại rồi..."

Người nọ đôi mắt âm trầm nhìn xuống kẻ bên dưới.-" Tôi không nghĩ đến gia tộc của cậu có nghi thức như vậy, cái này là ngoài ý muốn--"-" Vậy giờ anh muốn thế nào ?"

Ánh mắt đã thật sự đã mất kiên nhẫn, chút lí trí mỏng manh như dần bị mài mòn.-"....còn một phương pháp nữa, nhưng tôi dự định sẽ thực hiện một mình."

-" Hả ?"

-" Nó quá nguy hiểm."

-" Đến đây thôi, tôi sẽ thực hiện cùng với anh.

Xem như, đây là lần tin tưởng cuối cùng tôi dành cho anh, Thurnos."

-" Nhưng tôi vẫn thắc mắc, rốt cuộc anh cố gắng đến vậy vì điều gì ?"

Đôi mắt sắc lạnh của người kia đánh giá Thurnos từng chút một, không sót biểu cảm nào.Khi không thấy câu trả lời mà mình mong muốn, người kia cau mày xoay người.Tốt nhất đừng làm tôi thất vọng.

....

-" Anh ơi !"

Uỳnh !Chiếc xe tải mất lái đâm thẳng vào người con trai trước mặt.Cậu ta sợ hãi, đôi mắt trống rỗng.Đầu óc cậu ta quay cuồng, bên tai rì rầm tiếng cười ghê rợn.Mày lại đến muộn rồi~Píp !

Chiếc xe tải nổ tung tỏa ra luồng nhiệt lượng mạnh mẽ.

.....

-" Đừng !"

-" Mau gọi cứu hộ, gọi cảnh sát !"

Mặc kệ cậu ta hô hoán thế nào, thì cô gái nhỏ phía trên tầng thượng cũng thả người theo làn gió bập bùng.

.....-" Cứu anh ấy, làm ơn !"

Người con trai cõng cơ thể đầy máu của người kia, cậu ta tuyệt vọng nói.Thế nhưng chả có chút nước mắt, hay sự đau đớn nào trên khuân mặt kia.Chỉ là một sự vô cảm nhàn nhạt.Ánh mắt lại là một mảng đau xót.Dù người trên lưng đã ngừng thở, đã dần trở lên nặng hơn, cậu ta vẫn rất kiên trì cõng người kia trên một đoạn đường dài.Để em bên anh lâu hơn chút nữa, chỉ một chút thôi.......

-" Lần này cũng vậy sao ?"

-" Lần này và những lần sau, chúng ta sẽ ở bên cạnh, bảo đảm hắn ta không tiếp cận anh ấy là được."

-" Còn sống hay chết, ta mong thế giới sẽ yêu lấy một kẻ ngoại lai như anh ấy."

....-" Dừng lại đi, mọi thứ càng trở lên kì lại rồi đấy !"

-" Im mồm Thurnos, chúng ta cần có nhân lực, cần nhiều hơn nữa, ở những chỗ này tên khốn đó rất mạnh !"

Thurnos kinh hoàng nhìn người kia đang tẩy não và chèn kí ức cho những người mà cậu ta cho là có ích.Một tổ hợp ra đời, còn có chút bệnh hoạn, bởi chúng hoàn toàn bị kí ức của người kia chi phối, trở nên điên khùng vì một người, một người duy nhất, là anh ấy.

Sống rồi chết, lại sống, lại chết.Vòng lặp bao giờ dừng lại ?Thurnos chứng kiến cảnh người ấy cứ tuyệt vọng mù quáng dựa dẫm vào cái chết, trái tim bỏng rát khó chịu.

Chỉ muốn người ấy sống yên ổn thôi mà khó khăn vậy sao, đau khổ như thế ?Liệu quyết định ban đầu của mình có đúng không?Vòng lặp này, không thể chịu được nữa, phải xen vào thôi !

....-" Anh đã vi phạm hiệp ước chúng ta đưa ra, Thurnos."

-" Nhưng chỉ lần này thôi, tôi sẽ làm ngơ việc này, nhưng nếu có lần sau thì tôi không dám chắc...."

-" Quan trong hơn, chúng ta có mấy con gián trong đây nè ~"Cậu ta đang dần bị tha hóa...

....

-" !

Thurnos !"

Thurnos đẩy cậu ta sang một bụi cây, cả người hứng chịu những viên đạn bay tới với tốc độ cao.Ít nhất thì cậu hãy sống, nếu cậu chết, người ấy sẽ buồn lắm.Dù sao, Hoa Thuyết cũng thương cậu nhất mà.

....-" Viên Quang ?"

Người dưới đất ngơ ngẩn khi nghe thấy cái tên mà mình gần như quên mất được xướng lên.

Anh vẫn nhớ tên em.Em xin lỗi, vậy mà em đã gần như, gần như quên mất tên anh...Hoa Thuyết.

Mặc kệ tên khốn kia đang cố gắng lắp lên nụ cười giả tạo, học theo điệu bộ của bản thân mà gần gũi với anh, Viên Quang một mực nhìn người phía trước.Tâm trạng khó nói, nhìn thật lâu như muốn tìm ra chút bóng hình trong quá khứ.Thật không may, linh hồn đó giờ đây đã chỉ còn một mảnh tàn.Một mảnh nhỏ bé có thể tan biến bất cứ lúc nào.Là người đã chết, anh ấy cần đi đầu thai.Nếu không sẽ biến mất hoàn toàn, bắt buộc phải chết trong lần này, không thể sang nơi tiếp theo được.

Thế nhưng đợi được đến lúc ra tay, Viên Quang chần chừ, làm tên khốn kia đủ thời gian tới ngăn lại.

Tên điên đó !Hắn biết mình đã làm cái gì không, hắn biết mình gây ra điều gì không ?Hắn còn vui vẻ như vậy, còn cười như vậy, còn quan tâm anh tới vậy ?

Tao đáng lẽ không nên nhân nhượng cho loại như mày, Hiên Ly.

..
 
| Đồng Nhân| Cái Chết Đau Đớn
30. Kết


..-" Anh ơi ..."

Kaoru nhìn anh trai đang nằm trong phòng.Nó đi lại gần giường, nắm góc chăn.Tiếng gọi của nó rất nhỏ, như là nó đang tự nói với chính mình.-" Anh muốn rời đi sao ?"

Kaoru không hiểu nhiều nhưng nó đủ để biết thứ thuốc kia uống quá nhiều sẽ như thế nào.Nó đã là một học sinh cấp hai, biết những gì cần biết và hiểu những điều cần hiểu.Khác với người em sinh đôi còn lại, Kaoru khá hướng nội và suy nghĩ nhiều, bù lại nó được cái thông minh và yêu quý gia đình hết mực.Kaoru quý anh cả nhất nhà, và giờ người nó yêu quý đang tìm cách rời khỏi nó, rời khỏi gia đình này.-" Em không biết anh sẽ quyết định điều gì, nhưng em mong rằng anh sẽ chọn ở lại..."

Đứa trẻ này rất hiểu chuyện.Và nó sẽ rất thiệt thòi...Sau khi Kaoru ra khỏi phòng, cánh cửa lại mở ra lần nữa.Miyano im lặng nhìn anh trai.Đặt lên đầu giường một con heo nhỏ bằng gỗ với nhiều họa tiết kì lạ.-" Nó sẽ giúp anh không gặp ác mộng nữa !"

Miyano, một đứa nhóc tinh tế ngầm.Nó thường bày ra bộ dạng nghịch ngợm và tràn đầy năng lượng.Bởi khi nó cười, mọi người trong gia đình cũng đều rất vui, nên nó luôn cười.Nhìn chung thì nó là đứa ngây ngô đúng với lứa tuổi.Là thành viên nhỏ nhất trong nhà, Miyano cảm thấy luôn bị lép vế, nhất là khi đứng trước người anh trai sinh đôi thông minh Kaoru.Nhưng khi đối mặt với anh cả, Miyano cảm thấy mình thật sự to lớn, vì anh rất yếu ớt và lúc nào cũng làm người khác lo lắng.Với suy nghĩ như thế, Miyano nghiễm nhiên đối xử với anh cả như em trai của mình, vì Kensiki mà lo lắng.Miyano không biết anh cả bị làm sao mà phải uống nhiều thuốc rồi bị mẹ mắng như vậy, nhưng nó biết Kensiki rất mệt mỏi.Một giấc ngủ an lành sẽ giúp anh nhanh chóng khỏe hơn.-" Nên anh sớm khỏe nhé, đừng để mẹ lo lắng !"

Miyano hôn lên trán anh trai chúc ngủ ngon, rồi bén lẽn đóng cửa thật nhẹ.

...Kensiki.Đó thật sự là một kẻ may mắn khi cứ chết là lại được sống lại.Nhưng đó là người khác nghĩ vậy thôi, thử hỏi bạn đã nếm trải cái chết chưa ?Có biết nó đau đớn cỡ nào không ?

Nó tuyệt vọng cỡ nào không ?Tỉnh lại giữa một nơi xa lạ, gặp những kẻ mà mình không quen biết, tiếp xúc với những văn minh hủ tục kì lạ cùng với sự dày vò của kí ức.Nếu có thể sống lại, thật mong ai đó hãy xóa kí ức của bản thân, từ đó an an ổn ổn mà sống, không lo lắng bất cứ điều gì.Dù đã chết nhiều lần, cậu chưa biết địa ngục trông như thế nào, có tăm tối và lạnh lẽo như trong tưởng tượng không ?

Và một kẻ tội đồ như cậu có bị giáng làm quỷ không ?

Canh Mạnh bà có thật không ?Trong cơn mơ màng, Kensiki hé mắt, căn phòng tối tờ mờ điện ngủ.Dịch chuyển người một chút, Kensiki với tay bật điện thoại ở đầu giường, tay va phải một vật nho nhỏ hình tròn.Là một con lợn nhỏ ?Cũng không quan tâm gì mấy mà ngồi dậy bật điện phòng, lập tức giữa phòng xuất hiện hai bóng người mờ ảo.Kensiki chớp mắt, tắt điện rồi lại bật lần nữa.Mà hai bóng người vẫn ở đó, rất rõ nét và đặc biệt còn lơ lửng...Kensiki: sống chết bao nhiêu lần mà giờ mới gặp ma cảm giác thật mới lạ.Hai tên đó cả người cuốn vải trắng kín mít, đến cả đôi mắt và miệng cũng bị che khuất.Chúng khoác tấm áo đen thùi lùi và rách hỗn độn như đã mặc rất lâu.-" Ê mày, nó hình như nhìn thấy chúng ta."

-" Làm đéo gì có chuyện đó, im lặng quan sát đi !"

-" Tin nhau cái coi, đồng nghiệp mấy chục năm mà thế à !"

-" Mày thì khó tin lắm..."

Âm thanh ồm ồm cứ qua lại, giọng nói rất nhức óc, cảm giác chói tai vô cùng.Kensiki bặm môi, có vẻ lũ ma này ám cậu lâu rồi, một trong số chúng còn khẳng định cậu không thể nhìn thấy chúng cơ mà.

Nếu mà tỏ ra là mình nhìn thấy thì sao nhỉ ?

Không đâu, trò hay còn nhiều mà.Giả vờ thêm chút nữa.Tai Kensiki đột nhiên đau rát, ù đi.Cảm giác nhớp nháp ở cằm khiến cậu khó chịu, quẹt nhẹ đi lại không ngờ lại là máu.Thứ chất lỏng ấy từ tai kéo xuống lũ lượt, Kensiki choáng váng chán xô vào cạnh giường ngã ập xuống.Hai con ma chợt im lìm, sau đó chúng cười khùng khục.

-" Nó nghe thấy chúng ta kìa, nó thấy chúng ta rồi !"

-" Phải, ta đã chờ ngày này rất lâu..."

-" Bây giờ, nó là của chúng ta !!"

....

Đau quá.

Dù biết bản thân mình đã ngất, nhưng Kensiki dường như vẫn còn nhận thức và cơn đau này đau đến nỗi linh hồn như đang bị xé ra.

Thật sự không thể diễn tả bằng lời, đau đớn và bất lực đan xen.

Không, cậu ghét sự đau đớn.

Đau quá...

Giết tôi đi, ai đó hãy giết tôi...

Làm ơn giải thoát cho tôi...

Làm ơn....

Kensiki không biết bây giờ thân xác mình có khóc hay gào thét không, có co quắp vì đau đớn hay không ?

Cậu chả cảm thấy gì ngoài cơn đau đang dần quen thuộc.

Chịu đựng cơn đau mà không thể chết là nỗi sợ lớn nhất của cậu.

Không biết có phải vì đau đến tê liệt hay không mà ý thức của Kensiki kì lạ dần.

Cảm nhận được sự nhẹ nhõm trông thấy, nỗi đau cũng phai nhạt.

Thư thả vô cùng, thoải mái vô cùng.

Cảm giác dần trở nên nhạt nhòa và mệt mỏi.

Ngủ một giấc thôi nào, ngủ thật lâu, thật lâu....

Hồn phi phách tán.

.....

Thế giới rung chuyển, vỡ vụn.

Thời gian như ngừng lại, con người không chuyển động cứ như thế tan biến theo, cứ vậy vỡ ra như một khối đá xốp.

Thế giới này luôn tồn tại vì một người.

-" Không!

Không!

Không!

Chuyện gì vậy, Hoa Thuyết !

Hoa Thuyết!!

Em đâu rồi !!"

Sự rung chấn dữ dội không ảnh hưởng tới kẻ ngoại đạo như hắn, Mike sợ hãi vẫy vùng lùng sục khắp căn nhà.

Chiếc tủ kính bên cạnh nghiêng ngả sau đó đổ ập xuống cơ thể nhỏ bé của hắn, hắn bất lực nhoài người ra, tầm mắt trao đảo.

Đi tới quá nhiều thế giới, khẳng định linh hồn hắn cũng tổn thương không kém, mà thế giới này mất đi Kensiki, đang dần bài xích các linh hồn ngoại lai khác.

Thế giới này đang khởi động lại, Kensiki như một nút nguồn của chiếc điện thoại, điện thoại được khởi động lại sẽ tự động xóa mọi dữ liệu trước đó, trở thành một thế giới hoàn toàn mới.

Mike trầm lặng, cả cơ thể bị đè xuống không thể nhúc nhích, cuối cùng cũng gục xuống.

Hoa Thuyết, chỉ lần này nữa thôi, em sẽ không bao giờ biến mất khỏi tôi nữa đâu.

Vì vậy xin em, ở yên một chỗ, tôi sẽ tìm được em.

Tìm được em....

Trong căn phòng nhỏ, động tĩnh và xô xát bên ngoài tuyệt nhiên không ảnh hưởng chút gì, căn phòng vẫn yên lặng như cũ.

Khác ở chỗ giờ đây trong căn phòng có hai người.

-" Mau làm gì đi !"

-" Mẹ mày, làm gì bây giờ !?"

-" Chính mày là đứa chạm vào nó trước mà !"

-" Mày cũng vậy chứ đâu phải mình tao, phải làm sao đây ?!"

-" Tao không ngờ chúng ta bắt nhầm trụ cột, má, cái này kiểu gì cũng bị tống vào tầng thứ năm !!"

-" Không !

Ứ chịu đâu, làm gì đi !"

Viên Quang không thể nghe thấy lũ ma cãi nhau om sòm, trước mặt cậu lúc này, là thi thể của anh trai.

Qua bao nhiêu kiếp, Viên Quang cũng dần lạnh nhạt và xác định rõ, anh trai là linh hồn, còn thân xác này chỉ là tạm bợ, vinh hạnh được anh trai dùng trong một khoảng thời gian ngắn thôi.

Vậy nên trước khi tên khốn kia đến, cậu phải thiêu huỷ nó.

Tiếc thay, đứng trước dù chỉ là cơ thể tạm bợ, Viên Quang thật sự không dám, không bao giờ dám.

Những kẻ đi đến quá nhiều thế giới, linh hồn rồi cũng bị tận diệt thôi.

Linh hồn của anh trai đã hoàn toàn tan biến, đã hoàn toàn chết...

Không hiểu sao trước điều mà cậu hằng mong muốn, Viên Quang rơi nước mắt.

Anh đã đi rồi, mình cũng nên đi sớm chút.

Viên Quang cúi người dựa vào cơ thể lạnh lẽo kia, hai cánh tay ôm lấy đầu gối, dụi mặt xuống.

Đôi mắt chứa đầy sự mệt mỏi và xao động.

Cứ lẳng lặng bên cạnh anh trai, như hồi nhỏ, như lúc hạnh phúc nhất.

Thưa anh, nếu được trở lại vào một lúc nào đấy, em mong mình sẽ không trở thành em trai của anh, cũng không nhớ anh là ai.

Em muốn yên phận sống cho bản thân mà lãng quên thứ tình cảm ghê tởm này.

Xin anh, cũng đừng đến tìm em.

Gửi anh, em thương anh....

....

Người đã thật sự biến mất, một kẻ không chịu uống canh, một kẻ tự nguyện uống nhiều hơn một bát.

Và ở nơi xa, có kẻ lại nguyện ý chờ người trở lại.

Thật mong rằng người cũng đừng nên trở lại, thế gian này sẽ loạn mất.

-------

Hoàn quyển 1:

Mình sẽ làm quyển 2 chỉ kể về cuộc đời của nhân vật chính thôi, không xuyên không gì nữa.

Việc mình cho nhân vật chính chết quá nhanh trong các thế giới khác nhau là vì mình không muốn nhân vật của mình dính dáng và mang tình cảm nặng với người ở đó, nên qua mỗi đợt xuyên sách linh hồn bị mài mòn dần, dẫn đến kí ức cũng mờ nhạt.

Và mình thật sự tệ khoản diễn tả tình cảm :")

Sau quyển này, nếu các bạn thắc mắc gì về truyện thì cứ hỏi nha và cả mấy chỗ khó hiểu nữa, mk sẽ tổng hợp và trả lời một thể.

Truyện mình viết khá nhiều ẩn ý và tri tiết nhỏ khó hiểu nhưng đều có ý nghĩa riêng, cảm ơn các bạn độc giả nhiều lắm vì đã ủng hộ mình !

Xin trân thành cảm ơn !
 
| Đồng Nhân| Cái Chết Đau Đớn
Có Phần 2 ròi nè 🙂)


Bộ 'Cái chết đau đớn' có cái chết khá chóng vánh, và hiện tại tôi đã ra những chương đầu của phần 2.

Tuy chắc không thể thỏa mãn các bạn đọc nhưng mong các cô ủng hộ tôi trong phần 2 nhe !!

Cảm ơn nhiều lắm !
 
Back
Top Bottom