Siêu Nhiên [ONE PIECE ] TA ĐÂY ,CÓ VÔ HẠN BẢO BỐI

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
256754796-256-k436341.jpg

[One Piece ] Ta Đây ,Có Vô Hạn Bảo Bối
Tác giả: LienAm3
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả:Âm Liên Sẽ ra sao nếu Doraemon xuyên vào One Piece mang theo vô hạn bảo bối.

Mang theo cả trí thông minh của thế kỉ 21-22 Là một chủng loài bí ẩn,chứa đựng một nền văn minh to lớn.

Khiến người ta tò mò hơn là,những thứ tưởng chừng như không thể,lại chỉ cần người đó phất tay một cái liền trở thành hiện thực.

Với mái tóc cùng đôi mắt màu biển cả long lanh, không gợn sóng,người đó tựa như đứa con cưng mà biển cả mang đến.

Trong sáng mà chứa thật nhiều bí ẩn.

Người đó có thể tự do bay lượn trên bầu trời,cũng có thể khiến dã thú thuần phục càng hơn hết là,những thứ người đó mang đến tựa như không khí,dùng xong là biến mất,trừ khi người đó muốn lấy nếu không thì không ai có thể cướp.

Có thể dễ dàng tiến vào tổng bộ hải quân mà không một ai biết là người ấy.

Có thể khiến một trong số các tứ hoàng đứng ra bảo vệ cũng là người ấy.

Và người ấy là ai?​
 
[One Piece ] Ta Đây ,Có Vô Hạn Bảo Bối
#1


Ở đâu đó trên một hòn đảo,nơi thân ảnh nhỏ bé nằm dưới nền cát trắng đang bắt đầu cử động.

"Ưm..."

Đôi mắt màu biển cả mở ra tràn đầy sự mờ mịt.

'Đây là.....đâu?' *Xào xạc * *xào xạc* 'Biển?' ' Mình.....sao lại ở đây?' Cứ suy nghĩ mãi cũng là một vấn đề,Doraemon bắt đầu cử động rồi chợt khựng lại,dơ tay lên.

'Đây là.....tay?' 'Tay?' 'TAY.........sao....sao lại,sao mình lại có tay của người bình thường ,mình....là mèo cơ mà' Hoang mang, cực độ hoang mang,Doraemon bắt đầu tìm túi thần kỳ quanh người.

'Đâu rồi,nó đâu rồi' Lục cả người mà chả thấy,cho đến lúc ngỡ cái túi đã mất,thì vô tình cánh tay sờ sờ ngay bụng nơi chả có gì,lại có cảm giác như chạm vào một cái túi.

Mừng rớt nước mắt,Doraemon lục lọi ra một cái gương.

Không nhìn thì thôi,mà đã nhìn là như người mất hồn.

Cô bé trong gương là ai a...,có phải hay không là ảo giác.

Cầm lên xem kỹ một lần nữa,Doraemon thật muốn khóc.

Bao nhiêu năm trời cứ nghĩ bản thân là một giống đực chân chính,nào ngờ lại là giống cái,thế này thì biết ăn nói sao với Mimi đây.

Buồn tủi,cất đi cái gương doraemon ra một gốc cây ngồi dựa lưng.

'Đói quá' 'Hay ăn một chút gì đã' Lấy tay lục lọi trong không khí nơi gần bụng,Doraemon lấy ra một cái khăn trải bàn,trải xuống đất rồi ngồi lên.

"À ăn gì đây??

Hay là cho tôi 5 cái dorayaki và một ly cam ép" Tức thì trên chiếc khăn xuất hiện 5 chiếc bánh và một ly nước cam.

"Itadakimasu" Doraemon bắt đầu ăn bữa ăn của mình một cách đầy ngon miệng.

Nhưng có lẽ Doraemon sẽ chẳng thể ngờ việc này lại lọt vào mắt của một "con chim xanh" 🙂))__________ Tại nơi nào đó ngoài biển Nơi con tàu Moby Dick trôi nổi trên biển.

Có một con chim xanh hạ cánh ở nơi đó.

"Yo, có gì mới không Marco?"

Con chim xanh kia từ từ hóa thành hình dáng của một người đàn ông.

"Có chuyện rất thú vị đấy Thatch-yoi" "Ồ" Người đàn ông tên Thatch không bất ngờ gì về chuyện này,thường thôi gà mẹ nói sao thì nghe vậy.

Cuộc trò chuyện của hai người cực kỳ ngắn ngủi,rồi họ hướng về một nơi trên tàu,nơi có một người đàn ông to lớn đang uống từng cốc rượu.

"Ồ, Marco và Thatch đấy à,đi xung quanh thấy gì nào?"

Người đàn ông đó là một trong số các tứ hoàng tên gọi "Râu Trắng" "Một cô bé-yoi" "Cô bé?"tất cả thuyền viên khá là bất ngờ với hai từ này đấy.

Tuy là hải tặc nhưng họ cũng thực thích trẻ con.

"Hửm" "Một cô bé kỳ lạ,có thể làm thức ăn xuất hiện ngay trước mặt,rồi ăn một cách ngon lành,trong khi trên đảo chả có gì-yoi" "Này, Marco cậu đang đùa sao?"

Có đứa bé nào ,có thể làm chuyện này a."

Cậu là đang nghi ngờ tôi-yoi ?"

"Nào có ,tôi chỉ cảm thấy lời kể của cậu thật hư ảo" Tôi thật sự không có ý gì đâu "Ta nghĩ Marco nói thật đấy chứ guraaa" "Ý bố là sao ạ?"

Không lẽ bố thật sự tin lời nói hư ảo của Marco sao?

"Nhìn kìa" Vừa nói râu trắng vừa chỉ nơi hòn đảo gần đó.

Các thuyền viên trên thuyền ló ra nhìn,ai cũng phải mở to mắt mà nhìn kể cả Thatch khi lúc nãy không tin Marco.

Họ nhìn thấy,một cô bé khoảng 5 tuổi,mái tóc cùng đôi mắt màu đại dương,làn da trắng hồng của trẻ nhỏ,điều đặc biệt là cô bé đang bay lơ lửng trên hòn đảo.

Cô bé dường như rất nóng,nhìn cái cách cô bé lau mồ hôi liên tục liền biết.

Đột ngột cô bé nhìn lên ánh mặt trời,rồi từ trong không khí cô bé lôi ra một cái máy quái lạ,sau đó bấm bấm và cho vào máy cái gì đó.

Thì ngay tại hòn đảo rõ là đang nắng nóng,mây đen đột nhiên kéo đến,hệt như thác nước mưa đổ ào ạt xuống.

Điều đặc biệt là mưa chỉ ngay tại hòn đảo đó thôi,còn những nơi khác thì không có gì.

Lúc này các thành viên trên tàu đã há hốc cả mồm rồi,lạy chúa(nhầm bọn họ không phải đạo chúa) chuyện này thật hư ảo.

Đến cả nụ cười của râu trắng cũng cứng đờ lại.

"Khụ,cho thuyền tiến đến hòn đảo đó" Lúc này các thành viên mới bừng tỉnh rồi bắt đầu loạn cả lên, lái ngay tới nơi kia.___________ Hảo a,chương 1 không tốt lắm
 
[One Piece ] Ta Đây ,Có Vô Hạn Bảo Bối
#2


Con tàu của râu trắng rất nhanh đã cập bến tại hòn đảo.Vì sự hiếu kỳ,họ bắt đầu lục soát xung quanh.Khi họ bắt đầu tiến sâu vào khu rừng hơn một chút.Đến nơi có một cái cây to,nơi này khá mát mẻ mà nắng cũng chỉ có thể len qua những chiếc lá mới có thể chiếu vào,họ nhìn thấy có một căn nhà không mấy to lớn được làm từ những khúc gỗ,nhìn trông rất tỉ mỉ.Đang dự tính đến gõ cửa ,thì phía sau bọn họ một giọng nói lanh lảnh vang lên."

Mấy người là ai?"

Họ quay người lại,dù từ đầu đã biết đó là một đứa trẻ nhưng nhìn gần thế này mới để ý,cô bé vô cùng đáng yêu.

Mái tóc xoăn bồng bềnh tựa kẹo bông gòn, có hai màu trắng xanh lẫn lộn hệt như ánh nắng chiếu trên mặt biển hòa quyện làm một,đôi mắt mèo màu xanh của biển trong vắt ,trải rộng cả đại dương,sóng mũi cao và thẳng,đôi môi nhỏ xinh chứa đầy sự ngọt ngào,làn da trắng hồng mịn màng của trẻ thơ.

Quả là bảo vật hiếm có trên thế gian."

Khụ...chào cô bé,bé đừng sợ,bọn ta chỉ ngang qua thôi"Thatch chính là người đã trả lời cho câu hỏi của Doraemon.

Nhận được câu trả lời như mong muốn,Doraemon cũng không hỏi nhiều mà đi lướt qua họ.

Thấy Doraemon sắp vào nhà Thatch nhanh chân bước đến.

"Khoan đã ,ta có chuyện m.........hự" Chưa kịp nói chữ cuối cùng thì không biết từ đâu cô bé đó lấy ra một đại pháo,không có đạn bên trong nhưng lại có sức công phá khá lớn,điển hình là bây giờ cả người Thatch đã dính vào cái cây cao to khá xa đằng kia.

Mọi người tròn mắt nhìn, nhưng đến lúc quay người lại thì đại pháo lúc nãy đã không còn.

"Này....cũng quá ảo rồi đi" Một thuyền viên trong băng cất lời bằng giọng run rẩy.

"Này nhóc,nhóc đã dùng thứ gì lúc nãy hả?-yoi" "Tại sao tôi phải trả lời anh" Marco ngẩn người,đây có thật là đứa bé 5 tuổi không đây.

"Vậy hãy trả lời ta,tên của nhóc là gì?-yoi" Câu hỏi vừa thốt ra,đến một lúc lâu vẫn chưa nghe được câu trả lời, Marco từ từ tiến đến cô bé ấy.

Như cảm nhận được điều này,Doraemon lùi lại phía sau,nhưng không may, Marco đã đứng ngay trước mặt.

"Lùi lại" Chỉ thấy Doraemon chìa ra một cây súng đồ chơi,vì thế Marco không hề dừng lại động tác mà tiến đến gần hơn.

Doraemon híp mắt lại ,sau đó nhắm vào người đối diện và rồi bắn,chỉ thấy một dòng điện từ cây súng tuôn thẳng đến người Marco,khiến cho ai kia không kịp phản ứng mà trúng đòn.

Nhưng nó cũng chỉ có thể làm cho Marco tê liệt nhất thời mà thôi,dù gì đi nữa cũng là người từng trải qua sinh tử sao có thể nói bất tỉnh là bất tỉnh dễ thế được.

Điều này thế nhưng đối với băng râu trăng lại thêm phần bất ngờ.

Rốt cuộc cô bé này còn có cái gì lợi hại?

Trong lúc đó Doraemon đang lo lắng ,sốt ruột đến mức chảy cả mồ hôi.

Lạy trời ,cho con bình an.

Đang mãi suy nghĩ thì bỗng cả thân thể được nhấc bổng lên,người nhấc cô lên không ai ngoài Marco.

Doraemon ra sức giẫy giụa, nhưng đều vô ích,đối với một đứa bé bình thường thì việc chống lại một gã đàn ông tràn đầy cơ bắp là bất khả thi,tuy Doraemon cũng chẳng phải bình thường gì ,nhưng nếu không nhờ bảo bối thì Doraemon cũng chỉ là một cô bé chân yếu tay mềm mà thôi.

Bất chợt từ sau gáy truyền đến một cỗ đau đớn,dần dần Doraemon khép lại đôi mắt mèo của mình rồi chìm vào hôn mê.

"Bố,nhóc này tính sao đây?-yoi" "Con nhóc có lẽ là bị trôi dạt vào đây,nhưng thứ sức mạnh mà con bé mang đến không bình thường chút nào,thôi thì cứ để nó đi theo chúng ta một thời gian" Râu trắng lúc đầu khá đắn đo việc này ,nhưng rồi vẫn quyết định giữ lại.

Và rồi họ trở về tàu,bắt đầu ra khơi.

Câu chuyện bây giờ mới chỉ là bắt đầu,khi một cô bé bí ẩn xuất hiện trên thế giới,mọi thứ đã bị đảo lộn.

Khi tiếng hát của đại dương lần đầu được cất lên ,đó là một câu đố.

"Hỏi ai kia,ngươi từ đâu đến?

Đến và đi như một cơn gió

Sóng biển yên ắng bắt đầu nổi dậy

Hãy trả lời ta,câu hỏi tiếp theo" Con số bí ẩn chưa lời giải,định mệnh sắp đặt tìm ra đáp án.

Sợi chỉ tơ hồng,nguyệt lão thắt,là siết chặt hơn hay là cắt đứt.

Ta chờ ngươi ngoài đại dương,trả lời ta câu hỏi cuối cùng.================≠==≠====≠≠======

Bảo bối hôm nay của mèo ú là: Pháo không khí và súng gây mê.
 
[One Piece ] Ta Đây ,Có Vô Hạn Bảo Bối
#3


Lúc Doraemon tỉnh lại thì trời cũng đã chuyển tối.

Nhìn căn phòng đầy xa lạ,Doraemon thật rất muốn cho nổ tung nó.

Khỏi hỏi cũng biết đây là nơi khỉ ho nào,hiện tại nằm nơi xa lạ như vậy mà bản thân còn không biết là đâu thì chính là kẻ ngốc.

Vứt ý nghĩ không hay trong đầu,từ trên giường bước xuống,nhưng chưa đi được hai bước thì đầu đã quay như chong chóng.

'Ôi mẹ ơi,đừng nói mình đang trên tàu nhá' Đang chìm trong suy nghĩ thì tiếng cửa phòng mở ra,vừa nhìn Doraemon liền nhận ra là ai.

Còn phải hỏi,tất nhiên là người bị Doraemon cho ăn hành lúc còn trên đảo rồi.

"Nhóc tỉnh rồi à,đói không?"

Ngủ li bì mấy tiếng đồng hồ đương nhiên là đói,người ta bảo 'miệng nhanh hơn não là có thật',chưa kịp nghĩ xong thì miệng đã trả lời.

"Đói""Ăn chút gì nhé"Nhìn Thatch ân cần để đồ ăn trên bàn,Doraemon không khỏi nghi ngờ.

'Hắn,có bỏ thứ gì vào không nhỉ?' Thấy Doraemon lườm mình bằng ánh mắt nguy hiểm, Thatch chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Tính cảnh giác cao thật đấy.

"Được rồi,nếu em sợ thì anh thử trước vậy" Nói rồi ,bắt đầu cầm muỗng lên ăn một cách từ tốn,như sợ ai kia không tin còn cố gắng vừa ăn vừa nhìn nữa.

Sau khi nhìn thấy Thatch ăn như vậy,Doraemon cũng không còn nghi ngờ gì nữa mà cũng bắt đầu ăn.

Lúc đầu là chỉ nếm nhẹ thôi,nhưng sau đó có lẽ là vì đói mà cũng có thế là vì nó ngon mà Doraemon ăn một hơi cạn sạch.

Vốn Doraemon là người khá là ưa sạch sẽ nên ăn xong không cần ai nhắc tự động xếp gọn gàng lại để qua một bên,rồi đầy lịch sự ngồi ngay ngắn trên giường thưởng thức ly trà trong tay.

"Em đã ăn xong rồi,thì ra ngoài cùng anh" Thatch biết thừa cô nhóc này rất nhạy cảm,nên anh chỉ đứng lên nói xong rồi nở nụ cười để trấn an.

Doraemon thừa thông minh để có thể biết Thatch không phải bạn lại càng không phải địch.

Dù sao người ta cũng cho mình ăn no,uống đủ,theo phép lịch sự tối thiểu thì mình cũng không nên nghi ngờ quá.

Thế là bé Dora-chan của chúng ta đã rời giường đi theo Thatch.

Thatch dẫn Doraemon đến nơi của một người đàn ông to gấp mấy lần mình.

Lần đầu gặp mém xíu nữa thì Doraemon đã thốt lên câu"trời má,người khổng lồ" May sao dừng kịp "Bố,con đã dẫn cô nhóc đến" Nghe giọng điệu có lẽ Thatch rất tôn kính người đàn ông này.

Mình cũng phải cẩn thận.

"Nhóc con ,tên người là gì?"

"Nobi Doraemon,đó là tên tôi thưa ngài" "Hửm,cái họ thật lạ,ta chưa từng nghe qua bao giờ,nhóc con ngươi đến từ đâu?"

"Nhật Bản" "Chưa từng nghe qua" Doraemon đờ đẫn cả người ,chưa từng nghe là ý gì a????

"Lúc trên đảo,thứ mà ngươi sử dụng để bắn Thatch là do trái ác quỷ sao?"

"Trái ác quỷ??"

"Ngươi không biết?" *Gật* " Trái cây ác quỷ (TAQ) là những loại trái cây thần bí và bí ẩn được tìm thấy trên khắp thế giới , khi được tiêu thụ sẽ mang lại cho người ăn một sức mạnh siêu nhân đặc biệt, với cái giá phải trả là khả năng bơi của người ăn.

Trái ác quỷ có thể ban cho người ăn nó một trong vô số sức mạnh có thể được sử dụng theo nhiều cách, từ các tiện ích thông thường đến các cuộc tấn công mạnh mẽ.

Sức mạnh mà người ăn có được phụ thuộc vào loại Trái cây.

Trái ác quỷ có thể được phân thành ba loại khác nhau: hệ Paramecia , hệ Logia và hệ Zoan."

"Ồ" Ngạc nhiên thật,có loại trái cây như vậy sao.

"Giờ thì trả lời đi nhóc,thứ ngươi dùng để tấn công Thatch nó là gì?"

"Ồ,đó là bảo bối của tôi đó" "Bảo bối sao?-yoi" "Phải,thứ mà tôi dùng lúc trên đảo là pháo không khí,chỉ cần tôi muốn thì chỉ một phát nhẹ,người bị tôi nhắm sẽ bị bắn bay,đây là một trong số các loại bảo bối của tôi " "Nói như vậy ,nhóc còn rất nhiều thứ khác" "Bingo,nhưng mà có bao nhiêu loại thì tôi chưa bao giờ đếm qua,nên cũng không biết là có bao nhiu" "Vậy những bảo bối đó có công dụng gì-yoi" "Điển hình là khăn trải bàn ẩm thực,chỉ cần tôi đói, trên thảm sẽ tự động hiện lên món tôi gọi,hoặc như chong chóng tre,nó giúp tôi có thể bay nhưng phải chú ý nếu đang bay mà chúng hết pin là toang như chơi chứ đùa,......v...v....mm" "Trên đời này,thật sự tồn tại những thứ như thế ư" cả 3 cùng nghĩ thầm._____ Hôm nay đến đây thôi
 
[One Piece ] Ta Đây ,Có Vô Hạn Bảo Bối
Ngoại truyện:Câu chuyện kỳ tích


Mùa hạ năm nay có vẻ trong xanh hơn mọi khi,những hạt cát nóng hổi trên nền đất dường như thấy được cả khói bốc lên.

Tôi dọc theo bờ biển chậm rãi đi từng bước ngược chiều với cơn gió hạ.

Nơi tôi hướng đến là một căn nhà cũ nằm lặng lẽ phía sau các cây dừa cao to.

Không phải tự nhiên mà tôi lại hứng thú với nó.

Đơn giản là vì có một câu chuyện do một ông lão đã kể tôi nghe,khiến tôi không tài nào quên được.

Câu chuyện bắt đầu trên biển ,nói về một cô gái nhỏ.

Một cô gái nhỏ nhắn,mang trên người vô số bảo bối kỳ lạ,kết nghĩa cùng một băng hải tặc khét tiếng.

Lại là vào cái mùa mà những con hải âu cứ lượn lờ trên biển.

Cô ấy mang đến cho thế giới sự bí ẩn,mang đến cho những người anh,người cha của mình những tiếng cười hạnh phúc đầy tự hào.

Thế rồi,ngày hôm đó.

Ngày mà một người anh của cô ấy bị đưa ra pháp trường.

Cô ấy vô cùng kích động,phớt lờ lời khuyên của các anh,một mình lênh đênh trên biển chỉ để cứu thoát người ấy.

Có lẽ một phần do thời gian,phần còn lại là vì cô ấy không biết nơi anh của mình bị tử hình nên khi cô ấy đến nơi,các anh và cha cũng đã ở đó,nhìn thấy cha bị thương trong lòng cô ấy vô cùng chua xót.

Do cuộc chiến quá hỗn loạn nên chả ai để ý cô ấy cả,cô ấy cứ thế bình thản và ung dung đi trên con đường trải đầy sinh mạng đã gục ngã.

Đột nhiên cô ngừng bước,ánh mắt không tự chủ mà tự động nhìn vào thân ảnh của người anh mà cô xem như ruột thịt đang quỳ trên đất,mặt cúi gằm như đang kiếm chế một cảm xúc phức tạp.

Nhẹ mỉm cười cô chạy đến,rồi bỗng cô nghe thấy anh của mình gọi lớn tên ai đó,tai mắt lanh lẹ liền phát hiện ra anh của cô đang muốn chạy đến che chắn cho một cậu thiếu niên,nhìn nắm đấm lửa nhanh như cắt gần rồi lại gần phần lưng cứng cỏi ấy,không nghĩ ngợi cô tăng nhanh tốc độ.

Như một cơn gió,che chắn cho anh mình lãnh chọn cú đấm lửa kia.

Cô ấy đau,đau lắm nhưng cô ấy vẫn không khóc vẫn cứng cỏi cố gắng vươn đôi tay nhỏ của mình ra,vuốt ve khuôn mặt của người anh yêu dấu đang tràn đầy kinh sợ,cô ấy chỉ nhẹ mỉm cười nói ra một câu.

"Thật mừng,vì anh không sao" Tiếng nói nhỏ dần hòa vào tiếng khóc của các anh,giọt lệ nóng hổi như ngọc trai khẽ lăn dài trên gò má thiếu nữ.

Có lẽ là do ông trời cũng đau lòng người con gái nhỏ bé ấy,mưa bắt đầu tí tách rơi,đầu tiên là nhỏ rồi lớn dần, che lấp tiếng nức nở của những kẻ thương tâm.

Cuộc chiến ấy vẫn cứ tiếp tục,nhưng người bị truy đuổi giờ đây không phải là các anh của cô ấy,mà lại là người đã dùng chính tay mình đấm xuyên người cô.

Cô ấy ra đi vào một đêm mưa,chiến loạn khắp nơi xác người gục ngã chất thành đống.

Việc cô ấy ra đi, gây ra chấn động tâm lý không hề nhẹ cho những người yêu thương cô ấy.

Họ điên cuồng chiến đấu,điên cuồng giết chóc,tựa quái vật họ dẫm lên xác người mà đi.

Có người bảo rằng họ điên rồi,họ chỉ cười lớn.

Cô gái ấy ra đi,cũng mang theo tình thương của người cha,người anh.

Mang theo tình cảm sâu kính trong lòng những nam nhân ấy.

Mang theo ánh mặt trời nhỏ mà họ luôn ước ao.

Lúc nghe được câu chuyện này đó là lần đầu tiên tôi đặt chân đến đây do trong nhà quá nóng,thêm cậu bạn lúc nào cũng lười nhát.

Tình cờ gặp được ông lão đang ngắm biển nên đến bắt chuyện,nào biết ông sẽ kể cho một con mèo như tôi câu chuyện đó đâu.

Nhưng từ lúc nghe câu chuyện này,lại không hiểu vì sao,mỗi năm cứ vào mùa này là tôi lại đến nơi đây tuy ông lão cũng đã qua đời.

Có lần ngồi ngây ngốc trước cửa,một cô gái vô ý hỏi tôi.

"Cậu đang đợi gì sao?"

Tôi lắc lắc cái đầu to tròn của mình,tôi thì đợi gì chứ.

Nhưng quả thật,vào mùa này mỗi năm tôi lại sẽ đến đây ngây ngốc nhìn ra biển,như đang tìm kiếm điều gì,và hôm nay dường như tôi đã có câu trả lời.

Vì họ đã đến,đến trước mặt tôi.

"Rất vui,khi gặp lại em,nữ vương chỉ thuộc về chúng tôi"

,_________________

Tuy hơi bất ngờ một tẹo,vì mới 3 chương mà đã có ngoại truyện,nhưng đừng lo đây chỉ là ngoại mà thôi không cần lo lắng.

Vì vừa xem lại One Piece tới khúc Ace chết lại không kiềm được nước mắt ,lại đột nhiên nảy ý tưởng nên viết thế thôi,đừng lo lắng.

Mà thôi ta lăn đây,hẹn gặp lại❤
 
[One Piece ] Ta Đây ,Có Vô Hạn Bảo Bối
#4


"Nhóc Dora nè"Doraemon nghe có người gọi vội ngẩng đầu."

Có chuyện gì sao,ngài Râu Trắng""Nhóc,có muốn đi theo bọn ta không?"

Râu Trắng căng thẳng khi đưa ra câu hỏi.Ông thật sự rất thích cô nhóc này,tuy lúc đầu gặp con bé có hơi cục súc,nhưng từ khi tỉnh lại tới giờ ông lại cảm nhận được con bé có một sự lễ phép và lịch sự vô cùng hoàn hảo.Nó còn hoàn hảo hơn cả một người trưởng thành như ông.Cơ mà vốn ông là hải tặc thì cần cái lịch sự làm đếch gì.Với cả.....ông cảm thấy trong lòng con bé dường như có một nỗi buồn cùng nhớ nhung tha thiết.Đó là một loại cảm giác phải rời xa người mình quý trọng,một người đã ở bên cạnh mình khoảng thời gian dài.Cũng phải,theo lời con bé nói thì ông chắc rằng con bé đã đến từ một nơi thật xa.

Xa cỡ nào thì ông không thể biết ,nhưng nơi đó chắc hẳn đã in vào tim con bé những gì tốt đẹp nhất."

Sao lại không nhỉ,được đi theo ngài là vinh hạnh của tôi"Vốn dĩ định tìm cách về nhà,nhưng với tình cảnh hiện tại có lẽ trong khoảng thời gian dài không thể trở lại,vậy cứ đáp ứng đi dù sao bản thân cũng không biết đi về đâu.Nobita à,trong khoảng thời gian không có tớ bên cạnh,tớ mong cậu sẽ sống tốt và biết dựa vào chính mình hơn là dựa vào người khác.Rốt cuộc thì trong cuộc đời của tớ cậu là người rất quan trọng,tuy có phần hậu đậu nhưng cậu vẫn là người làm tớ không thể bỏ mặc được.Một ngày nào đó tớ Doraemon sẽ trở về bên cậu một lần nữa.______

"Doraemon....hu hu""Lại có chuyện gì nữa đây?"

"Tớ %&$$-$#$+cdsgtssx hu hu chuyện là như vậy đó""Vì cái gì cậu luôn làm Jaian tức giận chứ?"

Doraemon đặc biệt ngao ngán ,tình huống này đã xuất hiện cả ngàn lần rồi,mà lần nào cũng sẽ có chuyện xảy ra.Xoạc"Cậu đi đâu vậy?"

"Tớ sẽ về tương lai một chuyến,cậu liệu mà giải quyết đi""Cậu bảo tớ làm sao giải quyết đây chứ""Nếu cậu không biết tự giải quyết tình huống của bản thân.

Thì lỡ như một ngày nào đó hay một sự cố gì đó xảy ra với tớ.

Và cậu chỉ còn có bản thân,thì liệu cậu sẽ nhờ vả ai đây?"

"Nobita,ai rồi cũng phải trưởng thành.

Sẽ chẳng ai giúp cậu suốt cuộc đời cả,rồi một ngày cậu cũng phải tự đứng lên.

Chứ không phải mỗi lần có chuyện lại khóc hu hu rồi tìm sự giúp đỡ.

Mẹ và ba sẽ không sống cả đời với cậu,cũng sẽ không vỗ về mỗi khi cậu khóc nhè như hồi còn bé nữa,ai rồi cũng phải rời xa người mình yêu quý nhất để tự lập.

Rồi một ngày cậu sẽ nhận ra,mất đi rồi mới biết trân quý""Cậu tự lo liệu đi"CụpNobita sững sờ đứng tại chỗ chưa thể hồi phục.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Doraemon nặng lời đến vậy,dù lúc trước cậu ấy cũng hay răn dạy bản thân,nhưng lại không nặng lời như hôm nay.Là cậu ảo giác sao,cứ cảm thấy Doraemon có gì đó rất lạ._______"Rồi một ngày cậu sẽ nhận ra rằng,trên đời này trừ bản thân ra sẽ chẳng ai nâng đỡ cậu cả một đời""Cha mẹ sẽ không thể lại vỗ về mỗi khi cậu yếu lòng đến bậc khóc nữa.

Vì dù sao ,trong tương lai họ cũng sẽ già yếu rồi mất đi.

Cậu sẽ lại mất đi chỗ dựa dẫm""Cậu phải tự học cách kiên cường,học cách trưởng thành.

Bởi lẽ ,chỉ khi trưởng thành cậu mới có thể dành thời gian quý báu cho người mình yêu quý,khi họ vẫn còn tồn tại trên thế gian"________

Chuyện là vốn tính drop rồi mấy thím ơi,vì não ko có ý tưởng nào hết á.

Tự nhiên hôm nay nó tuôn trào nên quyết định viết lun
 
Back
Top Bottom