- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 491,373
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[ On2Eus ] Đưa Em Về Quê Đưa Em Ra Đồng
9
9
Vũ Trí ngồi thẳng người, nó cố gắng nhích thật khẽ vì sợ tạo ra tiếng động khiến Hiền Tuấn tỉnh giấc.
Gối nó nằm được dựng tựa vào đầu giường để Trí ngồi tựa vào đó.Cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn với hai vệt nước mắt ẩm bên gò má.
Vũ Trí chợt nhớ về mấy bộ phim tình cảm Hàn Quốc mà cậu từng xem, ở tình cảnh này thì người A nên lau nước mắt cho người B.Vũ Trí không chần chừ, lập tức một đoạn nhạc tình cảm sướt mướt trong phim tự chạy trong đầu, cậu đưa tay lau nước mắt cho Hiền Tuấn.Cậu nhìn hắn chăm chăm, nhớ về tháng ngày nhỏ khi gia đình cậu vẫn sống ở nơi này, những giấc mơ trưa lúc nào cũng thật chóng vánh, mang lại cho con người ta cái thơ thẩn không lời giải đáp, rồi lại rời đi khi ta muốn vươn tay chạm lấy.Đã nhiều lần nhóc con Vũ Trí thức giấc giữa ban trưa có chút nóng nực, nó giật mình tỉnh dậy khỏi một giấc mơ buồn bã viễn vong nào đó, chạm tay lên mặt mình, một cảm giác ẩm ướt truyền lên đại não.Ngày bé cậu không hiểu vì sao mình lại chỉ chảy một ít nước mắt vì cậu nhớ rằng trong mơ bản thân đã khóc rất lớn, khóc đến không thể gượng dậy đuọc.Lớn hơn một chút nó mới hiểu, cơn mộng tưởng của con người khi nào cũng tái hiện những điều mà họ trông ngóng nhất, sợ nhất hay những ước mơ muốn được chạm đến một cách thật kì diệu, kì diệu đến nổi khi thức giấc, người ta lại cảm thấy cơn sóng trào cảm xúc ấy thật nực cười.Vũ Trí chống tay lên gối rồi kê đầu mình lên, ánh mắt vẫn dán chặt vào gương mặt không mấy dễ chịu của Hiền Tuấn.
Giờ đây cậu mới tò mò, không biết trong cơn mơ ấy hắn đã khóc lớn đến thế nào, liệu sẽ có ai đến ôm lấy hắn chứ?Mãi nghĩ ngợi vu vơ, đến khi lòng bàn tay cảm nhận được cơn nhộn nhạo khi cọ sát với máu tóc sáng màu, Vũ Trí mới nhận ra bản thân đang xoa đầu Hiền Tuấn.Cậu chưa từng xoa đầu ai, chỉ toàn được người ta xoa đầu.
Trí từng đọc ở đâu đó trên mạng, rằng khi có cảm giác muốn bảo vệ ai đó, xoa đầu là tín hiệu dịu dàng vô đối.Nghĩ đến đây, Trí đột nhiên phì cười, nó cười chính bản thân mình vì ý nghĩ ấy.
Hiền Tuấn trưởng thành hơn nó, mạnh mẽ hơn nó thì cần gì một đứa nhóc non nớt như nó bảo vệ chứ."
Mẹ ơi...con xin lỗi...mẹ đừng giận con nữa...con sẽ....cái lọ...."
Vũ Trí bị tiếng rủ rỉ của người đối diện làm cho giật mình giữa không gian tĩnh lặng.
Hắn lại nói mớ rồi."
Giấc mơ buồn tới vậy sao?"
Vũ Trí không nghe rõ lắm những lời mà hắn thều thào, chỉ nghe được gì mà mẹ ơi, xin lỗi, rồi lọ."
Anh làm bể lọ hoa yêu thích của mẹ ấy à?
Thế thì em đồng cảm với anh đó, em cũng từng làm bể bình hoa mà ba Châu tặng ba Hàn, xong ba Hàn không nói chuyện với em cả tuần luônVũ Trí vậy mà ngồi kể chuyện lúc nhỏ của mình cho Hiền Tuấn nghe, mặc kệ hắn có đang ngủ say chẳng nghe thấy gì đi chăng nữa."
Hôm đó em tặng cho ba Hàn chậu xương rồng em chăm từ hồi 4 tuổi, thế là ba nói chuyện lại với em, nhưng miết tới sau này em mới biết ba không nói chuyện là do mới phẩu thuật cắt viêm amidan""Nhóc ngốc" Đột nhiên có tiếng đáp lời khiến Vũ Trí ngẩng người.
Từ nãy đến giờ cậu kể cả một câu truyện dài, mở bài thân bài kết bài có đủ, kể cả 'plot twist' cũng có nốt, thế nhưng cậu chỉ nghĩ bản thân đang nói chuyện một mình mà thôi.Hiền Tuấn nằm kê đầu lên cánh tay của bản thân, mắt mở hờ lười nhác nhưng nhìn Trí một cách chăm chú.
Vũ Trí như biến thành một kẻ lén lút làm việc gì đó những bị phát hiện, cậu lấp bấp."
Anh...anh dậy hồi nào vậy?"
"Ừ, giấc mơ đó buồn lắm"Vũ Trí trừng mắt, vậy ra câu chuyện mà cậu kể từ dầu đã có một vị khán giả lắng nghe rồi.
Nhất thời không biết phản ứng ra sao, căn phòng đột nhiên bị bao chùm bởi bầu không khí kì lạ.Hiền Tuấn di chuyển tay còn lại, tự đặt lên đầu mình.
Khi này Vũ Trí mới cảm nhận được cái ấm áp được truyền từ lòng bàn tay hắn sang mu bàn tay của chính cậu."
Tóc xơ quá đúng không?
Sau này chắc sẽ không nhuộm nữa""Ơ kh..."
-Vũ Trí tính phản bác nhưng cậu chợt khựng lại, tưởng tượng nếu Hiền Tuấn để tóc đen thì sẽ thế nào nhỉ?
Từ chàng trai trông có chút ăn chơi, lẽ nào sẽ có vibe học bá thanh xuân vườn trường sao?"
Ách!
Đánh em?!"
Trí rụt tay lại ôm đầu, vị trí đỉnh đầu vừa bị ai đó cốc vào một cái."
Chủ ngữ vị ngữ đâu?"
"Đã đánh em rồi mà còn bắt em lễ phép á?
Ăn cướp còn la làng!"
Vũ Trí đẩy người hắn một phát suýt thì lọt khỏi giường, nếu Hiền Tuấn không nhanh tay ôm vào người nó thì bản thân đã 'đi đời' rồi.Cả hai vật lộn trên giường, kẻ này cù vào người kẻ kia, tiếc là Hiền Tuấn không có chỗ ngứa nên bị cù vẫn trơ mặt ra, chỉ có Vũ Trí là bị cù cho cười ngặt nghẽo.Đùa giỡn đã đời, cả hai nằm lăn ra thở, nhưng Vũ Trí lại nghe đâu đó có tiếng thở dài."
Anh mới thở dài hả?
Lại sao đó?"
"Không muốn về" Hắn trả lời, một cách dứt khoát, nhưng Vũ Trí chưa rõ ý hắn lắm, cậu nghiêng đầu hỏi lại."
Về đâu cơ?
Anh phải về đâu hả?"
"Về chỗ ở, trong xóm ấy""À, nhà anh í hả?
Sao không nói là nhà đi"
Hiền Tuấn nghe đến đây mới thở hắt ra một hơi, hắn lắc nhẹ đầu."
Không phải nhà, ở đó chỉ có mình anh thôi"Nụ cười trên môi Trí chợt sượng lại, cậu liếc mắt, lén lút quan sát biểu cảm của Hiền Tuấn.
Cậu cứ nghĩ câu nói của hắn cũng chỉ kết thúc ngắn gọn y hệt như những lần trước, nhưng hắn lại tiếp lời."
Không có người thân, không có tiếng nói cười, không có cơm gia đình, không có lời hỏi han, nhà là thế nào?
Gọi là chỗ ở đã là tốt lắm rồi"Hiền Tuấn dán mắt lên trần nhà, vừa nói.
Nhưng đợi một lúc vẫn không nghe lời hồi đáp từ Trí hắn mới nghiên đầu nhìn sang liền bắt gặp một nụ cười tủm tỉm."
Sao?
Nhóc cười cái gì?"
"Hôm nay anh kể nhiều ghê" Vừa nói, cậu vừa cười hì hì trông rõ ngốc."
Vậy thì tại sao nhóc cười?
Anh kể thì đâu có ảnh hưởng tới nhóc?"
Ngay khi Hiền Tuấn vừa dứt lời, Vũ Trí đã đưa tay đến bóp lấy hai bên má hắn, khiến môi hắn chu ra, nhìn chẳng khác nào một con bạch tuột."
Tất nhiên vui, anh nghĩ thử nha, em chơi với anh, thân với anh, anh vui, em cũng vui, em vui, anh cũng sẽ vui, người thân thiết là như vậy mà"Hiền Tuấn nghe đâu có tới mấy chữ vui, nhưng thứ hắn để ý chỉ có mỗi cụm từ cuối.
Hắn nghĩ gì đó trong vài giây rồi gật nhẹ đầu."
Ok tốt tốt, hiểu rồi thì mình đi chơi thôi!"
Vũ Trí thấy được cái gật đầu từ hắn thì hài lòng thả tay ra, sau đó còn hí hửng vò đầu Hiền Tuấn đến rối tung.Cả hai ra khỏi phòng, hiện tại chỉ mới hơn 3 giờ 30, ngoài trời vẫn còn chút hơi nóng ban trưa nhưng may thay không khí đã dịu mát hơn nhiều.Vừa ra đến phòng khách, Trí đã nghe thấy một loạt âm thanh vừa lạ vừa quen phát ra từ TV."
KT đang ăn Atakhan, T1 đang không có tầm nhìn tại khu vực hang Atakhan.
Có dịch chuyển, cái dịch chuyển này là của ai đây?
Doran!
Doran có làm được gì không? ÔI TRỜI ƠI DORAN ĂN ĐƯỢC ATAKHAN!
ATAKHAN THUỘC VỀ T1!
FAKER RA DÌU ĐÀN EM VỀ VÀ HỌ KHÔNG MẤT BẤT KÌ MỘT AI CẢ!"
"Giời ạ cái bọn lượn KT này!
Mất mục tiêu tỉnh rụi vậy cà?"
Sau một loạt tiếng bình luận phát ra từ trên TV, ông ngoại ngồi trên ghế sofa vỗ đùi cái bép, mặt mày trông khó chịu lắm."
Ơ ông ngoại mà cũng coi Liên Minh Huyền Thoại hả?"
-Vũ Trí hỏi."
Ông coi phụ thằng bố bây thôi, nó kêu coi dùm nó cái đội KT gì đó"Vũ Trí nghe đến đây liền khẽ nhíu mày, ngẫm lại thì mới nhớ ra rằng ba Châu của nó có chơi LOL, nhưng giờ nó mới biết ba cũng xem đánh giải, thế là giống nó rồi!"
Hèn gì nhiều khi thấy ba Châu hốc hác lắm..."
"KT đánh cũng hay mà, chỉ là chưa đạt trần phomg độ thôi"-Hiền Tuấn khẽ đáp lời khiến Vũ Trí bất ngờ nhìn sang."
Đừng nói là anh cũng coi đó nha?"
"T1"Đáp gọn lỏng một từ nhưng Hiền Tuấn đã thành công khiến Vũ Trí xịt keo.
Về lí thuyết thì hai đội này chẳng có vấn đề gì cả, nhưng theo 'lí thuyết fan' thì hai đội này gặp nhau là nổ vấn đề lớn.Trí mím môi, hươ tay xua đi suy nghĩ kì lạ trong đầu rồi kéo Hiền Tuấn chạy ra khỏi nhà.
Cái gì khó nghĩ mình đừng nghĩ, cái gì khó nói thì cứ nghĩ thôi.Vừa ra đến cổng, cậu đột nhiên bắt gặp ba Hàn đang đứng xếp đồ đạc lên xe, điều này khiến nó có chút hoảng, khi không tại sao ba lại dọn hết vali lên xe chứ?Trịnh Hàn khi ấy cảm nhận được có người nhìn mình liền quay lại.
Y phất tay, gọi cậu tiến lại gần.Vũ Trí bảo Hiền Tuấn đứng đợi mình rồi đi đến.
Hai ba con có một cuộc nói chuyện, dù không rõ là vấn đề gì nhưng từ xa, Tuấn quan sát thấ y nét mặt Vũ Trí thoáng chút buồn bã.Hiền Tuấn không nhìn nữa, hắn đứng quay lưng lại, ánh mắt hướng về phía xóm trong.
Cuộc trò chuyện kết thúc nhanh chóng, Vũ Trí chạy đến, vỗ nhẹ lên vai Hiền Tuấn gọi anh."
Anh làm gì mà đứng đờ ra giữa đường vậy?"
"Nhóc bị bỏ lại nên buồn à?"
-Hiền Tuấn đột nhiên hỏi, thế rồi Trí lắc đầu."
Bỏ lại gì đâu, anh dùng từ ghê quá à, hai ba em về thành phố bận công việc thôi, nhưng mà em cũng vậy..."
Hiền Tuấn cúi nhẹ đầu để quan sát nét mặt cậu, trong đầu hắn đang có một luồng suy nghĩ.
Lẽ nào Vũ Trí cũng sắp phải về thành phố rồi ư?"
2 tuần, 2 tuần nữa lận!
Em thấy 2 tuần cũng lâu lắm, mình còn nhiều thời gian chơi với nhau mà, anh ha?"
Trí thấy Hiền Tuấn cú nhìn mình mãi thì không ổn liền tự lên tiếng giải vây.
Vừa dứt lời, nó nắm cổ tay hắn kéo chạy vào xóm trong.Đi xuyên qua con đường đất, cây lá rợp bóng mát hằng xuống mặt đường.
Khi xung quanh đã vơi đi nhà dân, đồng cỏ xanh mướt quen thuộc lại hiện ra trước mắt, ở đó vẫn là hàng loạt gương mặt quen thuộc.Vũ Trí nhanh chóng xà xuống chỗ cạnh Quang Hùng ngồi, hình như mọi người đang kể chuyện gì đỏ, bằng chứng là cái miệng của của Trí Hưng vẫn đang hoạt động hết công suất.
Trí Hưng thấy đối tượng cần đến đã đến liền hô hào."
Ầy, nhân vật chính giá đáo!"
"Em á?
Mọi người đang kể chuyện gì liên quan tới em hả?"
Vũ Trí tự chỉ vào mặt mình, nhận được cái gật đầu từng Hưng.Quang Hùng ngồi bên cạnh huýt vai cậu, hất mặt một cái."
Nó kể chuyện của chú Châu ba em đó, chú xì tin ghê luôn, nghe tưởng nó đang bịp á""Ủa chứ anh nói vậy là tin lời em rồi hả?"
"Không mày, tao có nói chuyện với mày không Hưng?"
Trí Hưng chỉ vừa mới nhú lên tia vui mừng liền bị Quang Hùng dập tắt ngay, y mếu máo ngồi lùi ra cả khúc so với đám đông.Hiền Tuấn ngồi ngay bên cạnh cậu, ghé sang tai hỏi nhỏ."
Không nói chuyện sắp phải về sớm à?"
Vũ Trí liếc mắt về phía hắn, rồi nó lắc đầu.
Trí Hưng ngồi xa chưa được bao lâu đã thiếu hơi người bèn lết lại gần, nhanh miệng."
À còn một chuyện, hôm bữa chú Châu bảo thằng nhóc Trí phải về thành phố sớm đó!
Cái thằng nhóc này tới trễ nhất mà về cũng sớm nhất luôn"Mọi người nghe tin này thoạt đầu có hơi bất ngờ, nhưng chỉ sau vài giây liền gật gù như đã nhận tin.
Vũ Trí cứ nghĩ cả nhóm sẽ hỏi cậu nhiều thứ lắm, đâm ra có hơi hụt hẫng.
Thấy được nét mặt đó, Quang Hùng cười cười xoa đầu nó."
Em không về sớm đâu, sau khi em đi một tuần thì tụi anh cũng lên lại thành phố chuẩn bị năm học mới à"Câu nói của Quang Hùng như ngòi nổ cho một vấn đề bàn luận lớn, những người còn lại đã rụt rịt mở miệng nói."
Trời ạ em còn chưa nghỉ đủ nữa, lại sắp phải chạy đồ án, hự!"
Minh Xuân ôm tim ngã người, nhưng thay vì ngã ra đất, nó lại ngã sang phía con gấu lớn Minh Hùng."
Vũ Trí trao đổi liên lạc với anh đi, để anh thêm vô nhóm, có gì thì nhắn tin, hẹn đi chơi gì đó" Trần Hiền Tuấn tốt bụng đề xuất, Vũ Trí cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra thực hiện.Nhóm chat hiện lên trên màn hình giao diện của ứng dụng nhắn tin, có chút hào hứng.
Nhưng sự hào hứng ấy nhanh chóng bị Tri Vũ dập tắt."
Cảnh báo cho em nha, bọn này nó nhắn kinh lắm, nhất là thằng Hùng, thằng Xuân""Mày nữa!
Đừng có trốn tránh trách nhiệm, tự kể tên mình vô đi" Quang Hùng liếc bạn đồng niên một cái sắc lẹm."
Nhưng mày gửi video Tik Tok xàm!"
"Thì Minh Xuân cũng gửi video nhạc chế từ brainot mà?
Tung tung tung sahur cái mẹ gì đó!"
"Ơ em hỏng có nha!
Cái đó là em chuyển tiếp tin nhắn từ anh Thế Hữu chứ bộ!"
"Hạy...anh có làm gì đâu..."
Cuộc cãi vã vẫn đang quyết liệt nhưng đến khi lỗi lầm được truyền đến chỗ Thế Hữu thì anh chỉ biết cúi đầu lầm bầm trong tội nghiệp vô cùng."
Thôi mọi người đừng có hội đồng anh của em, ảnh chưa đủ hèn hả cả nhà?"
Minh Hùng quàng qua vai Thế Hữu, cười cười nói nói chẳng biết là đang bênh vực y hay đang hùa theo đám người kia."
Rồi anh em im lặng, anh Vinh có ý kiến!"
Trí Hưng đột nhiên giơ tay nói lớn khiến cả đám im bặt nhìn về hướng nó."
Chúng ta ngừng lại cái chủ đề này, mình đi chơi đi, em nghĩ em có trò mới!"
Không có tiếng đáp lời, thay vào đó đều là những ánh mắt trông chờ.
Trí Hưng đột nhiên giở giọng huyền bí, ánh mắt cũng trở nên kì dị."
Nhà bà Tám mới mua về một con Bạc – rê...."
"Mày câm!
Con Tây Tạng đợt ông khách Tây dẫn tới mày cũng chọc cho nó rượt, thằng nào vừa tuột quần bôi thuốc vừa khóc?"
Quang Hùng chẳng nể nang gì mà trực tiếp vạch trần Hưng khiến nó im lặng.Vũ Trí cứ ngồi lẳng lặng nghe các anh tranh cãi, nó bỗng ước gì được nghe thấy những cuộc cãi vã này mỗi ngày.
Sau này về lại thành phố chắc sẽ trống vắng lắm đây.[...]Thật sự thì chap này còn nhiều lắm=)) nhm do Vi mệt quá, bận việc + bị đtty đấm nên Vi beta đc nhiu đây, mọi ng đọc đỡ nha

