- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
(On-Going) Vậy Không Ly Hôn Nữa Nhé? - Đầu Phát Đa Đa
Chương 29: Biểu hiện à
Chương 29: Biểu hiện à
Biểu hiện à – Cũng được
===
Thật ra lúc Yến Tầm vừa tỉnh lại trong bệnh viện, Sở Đình Vân đã nhận được thông báo ngay rồi.Hắn nắm rõ mọi chuyện liên quan đến Yến Tầm, nhưng vì muốn có thời gian thêu dệt lời nói dối nên mới cố ý lánh mặt, còn vin vào cớ mâu thuẫn gia đình để nhờ bác sĩ và y tá giữ bí mật cho mình.Tất cả chi tiết hôm Yến Tầm làm xét nghiệm về sau Sở Đình Vân đều biết hết.
Hắn biết cả việc Yến Tầm ở trong phòng lấy tinh khá lâu, đến khi bước ra dù đeo khẩu trang cũng không giấu nổi gương mặt đỏ bừng.Rồi khi có kết quả xét nghiệm, Yến Tầm liền vội vàng cầm tờ báo cáo bắt taxi đến gặp hắn, cuống đến mức mặc nguyên đồ bệnh nhân nên mới đến trễ.Về sau mỗi lần nhớ tới cảnh mình ngồi đợi trong quán cà phê, còn Yến Tầm thì ở đang trong phòng lấy tinh làm chuyện khiến cậu xấu hổ muốn độn thổ là máu nóng trong người Sở Đình Vân như sôi sục hết cả lên.Bởi vì đó là việc Yến Tầm đã làm vì hắn.Ở ngay tại bệnh viện nơi mà cậu ghét nhất, lại chủ động làm cái thứ kiểm tra mà mình ngượng chết mất.Dẫu cho tất cả đều xuất phát từ lời nói dối vô liêm sỉ mà Sở Đình Vân bịa ra, thì đó vẫn là việc Yến Tầm làm vì hắn."
Sở Đình Vân, anh..."
Trong lúc cả hai quấn lấy nhau, chỗ yếu ớt nhất của Yến Tầm đã nằm gọn trong tay cậu, hay nói đúng hơn là Sở Đình Vân ép giữ tay cậu để dẫn dắt từng chuyển động chậm rãi.
Người đàn ông hôn lên làn da mỏng sau vành tai cậu rồi thì thầm:"Em biết không, Tầm Tầm... ngay giây phút tôi nhìn thấy tờ báo cáo ấy là tôi đã cứng rồi."
"..."
Giờ khắc đó Yến Tầm thật sự nghi ngờ tai mình có vấn đề."
Ưm, Sở Đình Vân, anh... anh đúng là..."
Từ trước đến giờ cậu chưa từng nghe lời nào trắng trợn đến thế, huống chi lại là chuyện Sở Đình Vân nổi ham muốn vì tờ xét nghiệm của mình.
Cậu lập tức quay đầu, muốn tránh đi để khỏi nghe nữa, nhưng khoảng cách quá gần, mà Sở Đình Vân cứ cố tình áp sát bên tai cậu thầm thì từng chữ từng chữ một.
Thế là từng lời của hắn cứ in sâu vào trong tâm trí."
Tôi còn cẩn thận đóng khung nó lại, rồi treo trong phòng làm việc nữa.
Tiếc là hôm nay em về nhưng không vào đó nên chưa thấy..."
"..."
Phòng làm việc sao.Đó là nơi Sở Đình Vân làm việc ở nhà mà.Vì sợ mình sẽ quấy rầy hắn làm việc nên tối nay sau khi về nhà cậu mới không bước vào trong.
Mãi đến khi nghe Sở Đình Vân nói những lời này thì cậu mới sực nhận ra... vậy có nghĩa là tối nay lúc anh ấy làm việc, thì trước mặt và sau lưng anh ấy còn treo tờ báo cáo đó của mình sao?!!"
Sở Đình Vân, anh...
đúng là đồ biến thái..."
Một nam sinh đại học ngây thơ chưa từng gặp chuyện thế này, vì vậy cả người Yến Tầm đỏ bừng như bị hấp chín, trong đầu chỉ nghĩ ra được mỗi từ ấy để nói mà thôi."
Vậy à?
Em nghĩ vậy sao?"
Dù có bị chửi là biến thái thì Sở Đình Vân chẳng hề tức giận, bởi trước đây hắn từng nghe Yến Tầm nói những lời còn cay nghiệt hơn nhiều.
Huống hồ trong trường hợp này, đó chẳng qua cũng chỉ là chút gia vị tình thú mà thôi."
Nhưng mà Tầm Tầm này, sao tôi thấy em nghe xong lại càng hưng phấn thế?"
"..."
Yến Tầm quay đi không nhìn hắn nữa.
Cảm giác xấu hổ mãnh liệt hòa lẫn với khoái cảm tột độ làm cậu không thốt nên lời, chỉ có thể phát ra những tiếng rên khẽ mơ hồ bị nén nơi cổ họng.
Đúng lúc đó, Sở Đình Vân bất ngờ thả tay Yến Tầm ra, cậu theo phản xạ vẫn tiếp tục cử động, nhưng rất nhanh đã nhận ra, bàn tay liền khựng lại.
Lúc cậu quay lại thì thấy Sở Đình Vân đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt thích thú vô cùng.Khung cảnh lúc này giữa hai người tạo nên sự tương phản rõ rệt: bộ đồ ngủ vốn gọn gàng của Yến Tầm đã bị cởi sạch, cả người bầy nhầy đến mức không nỡ nhìn, còn Tổng giám đốc Sở thì vẫn mặc chỉnh tề như thường, chỉ có chiếc áo sơ mi hơi nhăn một chút.
Người đàn ông quét mắt nhìn cậu từ đầu đến chân rồi gật gù hài lòng, sau đó cúi xuống hôn lên má cậu một cái, nói bằng cái giọng đắc ý vô cùng:"Ừm, thì ra lúc đó là trông như thế này."
"..."
Cái sự chênh lệch ấy khiến Yến Tầm không biết phải diễn tả cảm giác của mình lúc này ra sao, chỉ biết rằng có thể chuyển động được tóc như mấy ngón chân, thì chắc giờ này chúng đã co quắp hết lại vì xấu hổ rồi.Yến Tầm lập tức buông tay khỏi ấy của mình như bị bỏng, nhưng ngay sau đó cậu lại bị Sở Đình Vân nắm lấy.
Mặc dù Tổng giám đốc Sở lớn hơn Yến Tầm tám tuổi nhưng lòng bàn tay hắn mềm mại hơn cậu nhiều.
Dù gì thì hắn cũng là cậu ấm được sống trong nhung lụa từ bé, chưa từng phải động tay làm việc nhà.Còn tay của Yến Tầm thì rất to, khớp xương hơi thô, đường vân lòng bàn tay sâu.
Do từ nhỏ đã theo bố nuôi học võ, lại thường xuyên phụ giúp việc nhà nên còn có một lớp chai mỏng.
Thoạt nhìn sẽ cho người ta cảm giác rất an toàn, tuy không xấu nhưng cũng chẳng thể xem là đẹp.So với cậu thì tay của Sở Đình Vân lại đẹp hơn hẳn.
Làn da trắng trẻo, các đốt ngón tay thon dài thanh tú, ngay cả những đường chỉ tay cũng rất nhạt, cảm giác khi bàn tay ấy chạm vào sẽ thích hơn nhiều so với Yến Tầm tự làm.
Quan trọng nhất là kỹ thuật của hai người chênh nhau như gà mờ với cao thủ.
Lúc này Yến Tầm cảm thấy máu khắp người như dồn hết về lòng bàn tay của Sở Đình Vân, thứ khoái cảm chưa từng có này làm từng tế bào trong cơ thể cậu đều hưng phấn bừng bừng.Cậu không thể nào kháng cự được chuyện này.Sở Đình Vân cũng biết rất rõ điều đấy.Và hắn cũng biết ngoài sự kích thích về thể xác, đôi khi một vài lời nói tục tĩu sẽ càng khiến Yến Tầm không chịu nổi hơn."
Tiếc là bệnh viện có quy định... chứ không thì tôi thật sự muốn thay hết ảnh trong phòng lấy tinh lúc đó thành ảnh của tôi rồi."
Giọng điệu của Sở Đình Vân đầy nuối tiếc, như thể nếu bệnh viện cho phép thì hắn thật sự sẽ làm như vậy."
Lúc ở trong phòng, em nhìn ảnh mấy người phụ nữ xa lạ để tuốt à?"
"Hay là... em đã nghĩ đến tôi?"
"...Anh im đi mà."
Yến Tầm chịu hết nổi, lập tức đưa tay lên bịt miệng Sở Đình Vân lại, ngăn không cho hắn nói thêm bất cứ lời thô tục nào nữa."
Sở Đình Vân, đừng nói nữa!"
Vừa dứt lời, cậu liền có cảm giác lòng bàn tay mình bị liếm một cái.
Toàn thân Yến Tầm giật nảy, theo bản năng rút tay lại thật nhanh, rồi nhìn Sở Đình Vân bằng ánh mắt không thể tin được luôn á.Thế nhưng ánh mắt đó trong mắt Sở Đình Vân chẳng có chút uy hiếp nào, ngược lại còn gợi tình đến mức khiến hắn muốn liếm thêm lần nữa.Sở Đình Vân thật sự thích trêu chọc cậu thế này, thích làm cho gương mặt luôn lạnh lùng, nghiêm túc của Yến Tầm lộ ra đủ mọi biểu cảm khác nhau.Nhất là dáng vẻ vừa ngượng nghịu vừa tức tối, pha lẫn bối rối như bây giờ, đôi khi chỉ cần liếc nhìn một cái thôi cũng đủ khiến hắn nứng không chịu nổi.Nhưng lúc này hắn không tiếp tục trêu tay Yến Tầm nữa, mà cúi xuống lần theo cơ thể chàng trai hôn từng cái một thật chậm rãi.
Hắn cảm nhận rõ ràng nhịp thở gấp gáp cùng cơ bắp đang căng chặt vì hưng phấn dưới làn da của đối phương.Toàn thân Yến Tầm đột nhiên run rẩy, khoái cảm mãnh liệt đến mức gần như đáng sợ cùng với cú sốc quá lớn làm cậu chẳng thể thốt nổi một lời, cũng không thể chối từ.
Bàn tay đang nắm lấy tóc người đàn ông muốn đẩy ra giờ lại như bị rút cạn sức lực.
Cậu muốn bảo Sở Đình Vân dừng lại, bẩn lắm, hơn nữa hành động này khiến cậu có cảm giác như bị xúc phạm, dù cho đó là do người kia chủ động.
Nhưng tất cả lời định nói đều tắc nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng chỉ phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ nghĩa.
Hành động này không kéo dài bao lâu thì trong phòng vang lên một tràng ho sặc sụa dữ dội."
Anh mau... nhổ ra đi..."
Lúc này Yến Tầm chẳng màng đến điều gì khác, chỉ cuống quýt vừa vỗ lưng Sở Đình Vân vừa đưa tay định hứng lấy thứ hắn nhổ ra.Nhưng chỉ thấy Sở Đình Vân ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt xanh xinh đẹp ấy bỗng toát ra một sức lẳng lơ yêu mị.Sau đó, yết hầu người đàn ông khẽ trượt lên xuống hai lần, nuốt xuống."......"
Cảnh tượng này với Yến Tầm mà nói... chấn động đến mức không biết dùng từ gì để diễn tả nữa.Giây tiếp theo, Sở Đình Vân hôn cậu.Nụ hôn này chẳng ngon lành gì bởi vẫn còn vương dư vị của thứ kia.
Yến Tầm nhăn mày khó chấp nhận nhưng lại không tránh đi, hơn nữa Sở Đình Vân còn ngang ngược giữ chặt cậu lại ép phải nhận trọn nụ hôn."
Vị của chính mình thế nào?"
"..."
Yến Tầm không trả lời, chỉ nhìn Sở Đình Vân bằng ánh mắt đầy phức tạp:"Không phải anh mắc chứng sạch sẽ sao?"
Sao có thể làm chuyện này được chứ?"
Tôi cũng không biết nữa."
Đó là sự thật, cũng giống như ban đầu hắn từng cảm thấy thật khó tin khi mình lại đi cưỡng hôn một người đang say vậy.Thật ra đến giờ hắn vẫn không lý giải nổi.Có lẽ giống như trong sách nói, chẳng qua là do hormone chi phối, hoặc do chọn lọc tự nhiên của gene gì đó (1).Nhưng Sở Đình Vân lại thích nghiêng về một cách giải thích khác hơn, đó là hắn và Yến Tầm sinh ra là để dành cho nhau, là duyên trời định sẵn.Dù cách lý giải này từ trước đến nay chỉ là suy nghĩ một chiều của mình hắn, nhưng Tổng giám đốc Sở vẫn ngoan cố tin vậy.Thế là hắn vừa quay ra mở tủ đầu giường lấy đồ, vừa tiện miệng trêu:"Biết đâu em lại là thuốc thần thuốc tiên của tôi thì sao."
Hắn chỉ nói bâng quơ thôi, nhưng Yến Tầm lại khựng người, cho đến giây sau Sở Đình Vân nhét vào tay cậu một thứ.Là một chai nhỏ, bên trong đựng chất lỏng dạng dầu.Đồ trong nhà được chuẩn bị đầy đủ vô cùng.Bởi vì trước khi Yến Tầm mất trí nhớ, lần đầu của hai người họ thật sự rất tệ, tệ đến mức Tổng giám đốc Sở đã phải ăn không ít khổ.Chủ yếu là do lúc đó Sở Đình Vân ảo tưởng sai vị trí "top" của mình, cũng không ngờ rằng Yến Tầm lại cực kỳ bài xích việc nằm ở dưới.Đừng thấy cậu sinh viên ngon mắt ngoan ngoãn kia mềm yếu mặc ai muốn làm gì thì làm, chứ hễ Sở Đình Vân mới đụng nhẹ vào mông cậu một cái là tới công chuyện ngay.
Sau nhiều lần kinh qua bao trận chiến lật thuyền thất bại thê thảm, Tổng giám đốc Sở cuối cùng cũng nhận thức rõ vị trí của mình.
Ngay cả bây giờ Yến Tầm đã mất trí nhớ thì hắn cũng chẳng dám manh động nữa.Yến Tầm nhìn dòng hướng dẫn sử dụng in trên chai, lập tức hiểu ngay đây là đồ dùng để làm gì.Ngoài ra còn có cả mấy cái gói nhựa nhỏ hình vuông, bên trong đựng gì thì khỏi phải nói nữa.Sở đình vân cười hỏi cậu: "Biết dùng không?"
Yến Tầm cứng đầu đáp: "...Biết."
Những kiến thức cơ bản thì vẫn có, ví dụ như các biện pháp an toàn này."
Vậy nhớ nhìn cho kỹ đấy, lần đầu tiên em còn đeo ngược nữa kìa."
Yến Tầm: "..."
Cậu xem kỹ một lượt, lần này không bị ngược nữa."
Cạch ——"Yến Tầm nghe thấy tiếng chốt khóa kim loại trượt xuống.Cậu ngẩng đầu lên thì thấy Sở Đình Vân đang từ từ cởi thắt lưng.
Người đàn ông khóa chặt ánh mắt vào cậu, giọng nói trầm khàn mà quyến rũ:"Lần này hãy dịu dàng với tôi một chút nhé, Tầm Tầm..."
Nếu Yến Tầm mà biết mẹ kế nhà họ Giang từng đánh giá mình thế nào, hẳn bây giờ cậu sẽ bất bình lắm, bởi rõ ràng tên cáo đực gian xảo đội lốt đàn ông là Sở Đình Vân mới đúng.Mà còn là loại giỏi quyến rũ người ta nhất.So ra mà nói Yến Tầm chỉ có thể được xem như một chú tiểu ngoan ngoãn, y như cái cách Chu Trạch hay trêu chọc cậu ngày trước.Nhưng giờ đã đến bước này rồi, Yến Tầm cũng thôi không xoắn xuýt nữa, cậu túm tên cáo đực kia đè xuống giường, nhưng vì khuy áo sơ mi của hắn chặt quá khó cởi, thế là cậu dứt khoát xé toạc ra luôn.Vài chiếc cúc tròn bị giật phựt cho bung.Sở Đình Vân thở hắt ra, đầu ngửa cao như bị dìm rồi ngoi lên khỏi mặt nước, ưỡn ngực lên rồi lại rùng mình co rúm lại.
Hắn ôm chặt đầu Yến Tầm gần như dí sát vào ngực mình, ngón tay luồn vào mái tóc đen của người kia vô thức siết lấy vuốt ve."
Lần đầu em chẳng biết gì cả, cứ nện loạn xạ cả lên, còn làm tôi chảy máu nữa.
Nên hôm nay Tầm Tầm phải ngoan ngoãn một chút...
ưm, bên phải, qua phải đi em..."
Yến Tầm liền chuyển sang bên phải.Dòng máu lai của mẹ không chỉ mang cho Sở Đình Vân một đôi mắt xanh đẹp, mà còn cho hắn làn da trắng như ngọc.
Mặc dù không trắng như người da trắng thuần, nhưng dưới ánh đèn vẫn sáng như ngọc bích trắng.Trên làn da ấy chỉ cần xuất hiện thêm bất kỳ màu sắc nào khác liền có thể trở nên nổi bật vô cùng, ví dụ như sắc hồng phấn dần chuyển sang đỏ đậm.
Tiếp đến là những vết đỏ loang lổ lần lượt được hằn lên khắp nơi.
Nhờ duy trì tập luyện quanh năm, mà tuy Sở Đình Vân không có khối cơ mạnh mẽ như của Yến Tầm, nhưng toàn bộ đường nét cơ thể hắn đều đẹp đẽ vô cùng, hay phải dùng "uyển chuyển, tao nhã" để miêu tả thì hợp hơn.Với tỉ lệ khung xương hoàn hảo, được bao phủ một lớp cơ mỏng đều, kinh nghiệm luyện tập trượt băng nghệ thuật thời niên thiếu giúp đôi chân của hắn dài và thẳng, ngay cả độ cong của mông cũng..."
Hửm?
Sao lại nhìn tôi như vậy?"
Sở Đình Vân cảm nhận được ánh mắt của Yến Tầm.Là một người từ nhỏ đã luôn là sự trung tâm của sự chú ý nhờ ngoại hình, Sở Đình Vân biết mình có một gương mặt đẹp đến mức nào.
Ngay cả khi hắn không phải là Tổng giám đốc Sở đi chăng nữa, mà chỉ cần đứng im đó thôi thì cũng có đủ khối người theo đuổi rầm rộ rồi.Nhưng hết lần này tới lần khác cứ phải đụng trúng bức tường cứng mang tên là Yến Tầm"Em không được nhìn ạ?"
Giọng nói của chàng trai trẻ dần trở nên nặng nề hơn, cậu nhấc một chân của người đàn ông đặt lên vai, sau đó vặn mở chai nhỏ."
Ưm..."
Chất lỏng mát lạnh cùng những ngón tay của Yến Tầm khiến Sở Đình Vân lập tức quên bẵng mình đang định hỏi gì.
Lần này mọi thứ diễn ra đúng trình tự, tiến độ cũng suôn sẻ, trơn tru.
Nhớ lại thảm cảnh lần đầu, so ra bây giờ đúng là hưởng thụ gấp trăm lần.
Yến Tầm còn nghe thấy hắn khẽ rên ngắt quãng nữa.Mỗi âm tiết đều giống như móng mèo con khẽ cào vào tim cậu vậy.
Mà lúc này, tay của Tổng giám đốc Sở cũng đâu chịu rảnh rỗi, cứ mò mẫm nắn bóp sờ loạn lồng ngực săn chắc, quyến rũ của chồng nhỏ.Ngày thường Yến Tầm chỉ mặc áo thun đơn giản hay áo hoodie mỏng dài tay thôi, là đã có thể thấy lấp ló đường nét cơ ngực của cậu rồi.Bây giờ khi không còn quần áo che chắn, nhìn trần trụi lại càng mê hoặc hơn.
Sở Đình Vân không kìm được mà gặm nhẹ một cái, để lại một dấu răng.
Yến Tầm hơi khựng lại, rồi tăng tốc và nhanh chóng tìm trúng điểm G của người kia.
Toàn thân Sở Đình Vân run lên, cả người mềm oặt như viên kẹo sữa tan chảy, đôi chân đang gác trên vai chàng trai cũng bất giác rung lên.
Đôi môi hắn khẽ mấp máy, cố đưa tay để nắm lấy thứ gì đó."
Chờ, chờ một chút, Yến Tầm ..."
Nhưng ngay giây sau, cả người hắn bị lật lại, rồi bị ép xuống chiếc gối mềm.
Cảm giác áp bách quen thuộc đáng sợ lập tức bao trùm toàn bộ giác quan của Sở Đình Vân, khiến hắn vô thức bật ra một tiếng kêu mơ hồ.
Song tất cả âm thanh đều bị vùi vào trong gối, đến khi thoát ra ngoài chỉ còn lại tiếng nức nở nghẹn ngào.Giờ phút này Yến Tầm đã chẳng còn nghe thấy tiếng hắn nữa, trong đầu cậu chỉ còn tiếng ong ong vang vọng, làn sóng kích thích dữ dội như thác lũ nuốt chửng lý trí khiến cậu hoàn toàn trôi theo dục vọng thuần túy nhất.
Đến độ không biết từ lúc nào đôi mắt cậu đã hoe đỏ.
Và chẳng hiểu vì sao Yến Tầm lại như nhìn thấy người đàn ông ăn mặc lịch lãm, phong độ ngồi trong quán cà phê hôm nào.Khi ấy Sở Đình Vân còn đeo kính, nói chuyện nhẹ nhàng nhã nhặn, từng cử chỉ đều toát lên sự thanh lịch điềm tĩnh.
Áo sơ mi được là phẳng phiu, sạch sẽ, ngay cả mấy ngón tay đặt hờ trên bàn cũng đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.Và khi hắn cười lên thật sự khiến người ta chẳng thể rời mắt, lại còn dịu dàng đưa áo của mình cho cậu mặc.
Dù lời nói khi đó có nhiều lỗ hổng logic không giấu nổi, nhưng Yến Tầm lại không truy hỏi đến cùng.Bởi vì cậu cảm thấy Sở Đình Vân thật sự có một gương mặt hết sức thuyết phục, làm người ta tin rằng hắn thật sự có khả năng bị người khác cưỡng ép chiếm đoạt, muốn đè lên giường cưỡng bức.Hơn nữa, với tính cách lịch sự, ân cần, tử tế ấy, đúng là rất dễ làm người ta rung động ngay.Mặc dù sau này cậu phát hiện ra tất cả phẩm chất và tính cách ấy đều là giả vờ, nhưng vào thời điểm đó, Yến Tầm đã từng có một khoảnh khắc tự nghi ngờ nhân cách của mình không ra gì.Lúc đó cậu cũng chưa từng nghĩ chỉ một tháng sau thôi, mình lại có thể lột sạch người đàn ông này đè lên giường và làm ra chuyện như bây giờ.Yến Tầm chưa từng nghĩ mình sẽ thích đàn ông, càng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nghiện chuyện này đến vậy.
Phản ứng của cơ thể quá thẳng thắn, thậm chí có thứ gì đó nuốt chửng lý trí của cậu khiến cậu dập người ta đến mức quỳ cũng không vững.
Dầu thơm dính đầy mặt trong của người đàn ông, dưới ánh đèn nhu hòa trong phòng ngủ, theo từng cơn run co giật của cơ bắp mà loé lên thứ ánh sáng lấp lánh.Yến Tầm nghe thấy Sở Đình Vân rên rỉ, có lúc là những âm thanh vụn vỡ không rõ nghĩa, có lúc là tiếng gọi tên cậu.Gọi cậu là "Tầm Tầm".Và cả "chồng nhỏ" nữa.Chỉ có mình Sở Đình Vân là gọi cậu như vậy thôi, mỗi tiếng gọi dường như mang theo một thứ gì đó nhớp nháp mà trần trụi.Nó giống như cách xưng hô chuyên để trêu ghẹo tán tỉnh, nhưng không hiểu sao lại khiến Yến Tầm cảm thấy mình rạo rực hết cả lên.Hai tiếng gọi này kéo dài liên tục đến tận ba giờ sáng, cuối cùng Sở Đình Vân cũng ý thức được hình như mình chơi hơi quá đà.Hắn mệt mỏi rã rời, nói còn chẳng ra hơi, khuôn mặt xinh đẹp đầy vết nước mắt loang lổ và cả những vết bẩn màu trắng khác."
Tầm Tầm, bế tôi đi tắm đi..."
Hai chân Sở Đình Vân giờ còn run lẩy bẩy, thật sự không thể đi nổi.
Nhưng lúc này Yến Tầm vừa mới cắn xé một bao tiếp theo.Cậu nói: "Làm xong rồi tắm sau."
Sở đình vân: "..."
Vẫn chưa xong sao???Sở Đình Vân nhớ chồng nhỏ của mình hồi đó đâu có dữ dội vậy đâu, mỗi lần cũng chỉ được một hai lần là xong, gần như chỉ vừa đủ để hắn sướng nhưng lại cứ thấy thiêu thiếu.Nên hắn mới suốt ngày thèm muốn cơ thể Yến Tầm.Nhưng hôm nay là sao đây?!Chẳng lẽ mất trí nhớ lại buff kèm gói tăng lực ấy ấy hả?Tổng giám đốc Sở hơi ngơ ngác, nhưng lúc nhìn Yến Tầm lại mò mẫm mông mình, hắn lập tức có phản ứng ngay."
Ớ!
Khoan!
Em chờ chút đã!"
Hắn lắc lắc cái đầu đang nhão như cháo, rồi nhanh trí nghĩ ra một cái cớ:"Mai mình còn có việc mà, chẳng phải phải dậy sớm để đi đón...
đón Em Bé sao?"
"..."
Yến Tầm ngưng lại, chầm chậm chớp mắt, có vẻ đã hoàn toàn quên mất chuyện này, giờ nghe Sở Đình Vân nhắc mới chợt nhớ ra."
Vậy thôi ạ."
Cậu nhìn Sở Đình Vân chằm chằm, liếm môi, rồi ném cái bao mới xé xong vào thùng rác.Trong nháy mắt, Tổng giám đốc Sở có cảm giác như vừa thoát được một kiếp nạn.
Nhưng hắn vẫn đưa tay quàng lên cổ chồng nhỏ làm nũng, mặc cho người ta bế mình đi tắm rửa.Lúc tắm, Yến Tầm hỏi: "Anh thấy thế nào?"
Ý là đang hỏi hắn xem có bị đau hay khó chịu chỗ nào khôngNhưng Sở Đình Vân lại tưởng Yến Tầm đang hỏi cảm nhận sau cuộc yêu.
Để đảm bảo tính chính xác cho những lời mình đã nói trước đó, Tổng giám đốc Sở cứng miệng đáp:"Biểu hiện hôm nay của em cũng được, xem ra thời gian ở bệnh viện dưỡng sức cũng tốt đấy."
Đâu chỉ là cũng được, mà đuýt của hắn suýt nữa đã nở hoa bung bét rồi đây này."
Vậy ạ?"
Yến Tầm trầm ngâm.Sở Đình Vân mệt lắm rồi, đến cả sức để nói cũng chẳng còn.
Sau khi được chồng nhỏ hầu hạ tắm rửa xong xuôi, hắn ngã vật xuống giường được thay tấm ga mới tinh, rồi ngủ thiếp đi ngay lập tức.Yến Tầm tắt đèn xong nằm xuống bên cạnh Sở Đình Vân, đợi đến khi Sở Đình Vân đã chìm vào giấc ngủ, cuối cùng mới không kìm được mà tiến lại gần...Rồi cẩn thận đặt một nụ hôn lên trán người kia."
Anh ngủ ngon."
【Tác giả có lời muốn nói】"Thò cái chân xinh xinh* thử thăm dòjiojio = 脚脚 (jiǎojiǎo) chân nhỏ, chân xinh: là cách viết nhại bằng pinyin trong ngôn ngữ mạng TQ, để biểu thị từ mang sắc thái trẻ con, dễ thương.
Nguồn tham khảo: Hinative Zh
「 ✦ Ghi chú ✦ 」(1) => 'hormone chi phối' nghĩa là cảm xúc hay hành vi bị ảnh hưởng bởi hormone; 'chọn lọc tự nhiên của gene' nghĩa là các sinh vật kể cả con người có xu hướng chọn bạn tình dựa trên đặc điểm di truyền (liên quan đến học thuyết sexual selection của Charles Darwin, 1981,The Descent of Man, and Selection in Relation to Sex.
London: John Murray.