Đam Mỹ Omega Nhà Ai Đấy? Hư Rồi!

Omega Nhà Ai Đấy? Hư Rồi!
Chương 102: Nghiên cứu nhu cầu trong kỳ ph át tình của Omega



 
Omega Nhà Ai Đấy? Hư Rồi!
Chương 108: Kỳ phân hóa kết thúc rồi sao?


<b>Editor</b><b>: </b><b>Lily</b>

Thôi Hạo mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng, sắc mặt trắng bệch, phát âm rõ ràng, trong mắt đều là uể oải cùng lo lắng, cộng thêm khuôn mặt hiền lành dễ dàng có được sự tin tưởng của người khác, trông có vẻ rất vô hại.

Sau khi đoạn video được xử lý xong thì nhanh chóng lan truyền khắp internet.

Đối với trò hề vừa ăn cướp vừa la làng thì cho dù bây giờ Tư Ngộ Lan có ra mặt nói gì, độ tin cậy cũng sẽ giảm đi rất nhiều, chỉ có thể dùng bằng chứng để nói chuyện.

Tư Ngộ Lan nhấn phím cách dừng video lại, mở khung chat của Triệu Xuyên.

Triệu Xuyên: Giám đốc, cơ sở nghiên cứu SFS mà trước đó ngài bảo tôi điều tra đã liên lạc với tôi, nói là muốn gặp mặt ngài một lần.

Suy nghĩ của Tư Ngộ Lan xoay chuyển, trong nháy mắt hiểu rõ ý đồ của An Tiêu.

Dù sao trong phòng khách sạn cũng không có camera giám sát, đương nhiên cũng không có cảnh Thôi Hạo dụ dỗ Giang Mộc Tông rồi bị cậu làm bị thương.

An Tiêu muốn đổ hết tất cả lên đầu anh.

Thứ quan trọng nhất cần bây giờ chính là bằng chứng về việc qua lại giữa cá nhân anh và cơ sở nghiên cứu SFS, để tìm chứng cứ "trong tay Tư Ngộ Lan có thành phẩm nghiên cứu mới nhất của SFS".

Thôi Hạo đã xuất hiện, An Tiêu hiển nhiên có thể đoán được Giang Mộc Tông hiện tại đang ở chỗ anh, cũng dự đoán được anh có thể tìm được bằng chứng Thôi Hạo bỏ thuốc, hiện tại cũng cần phải lấy được thành phẩm đó và chai nước để đối chiếu.

Nhưng vì đây là thành phẩm mới nhất của cơ sở nghiên cứu SFS cho nên bây giờ bản thân Tư Ngộ Lan còn đang tìm cách lấy được thứ này, cho dù anh biết là có bẫy, và anh không muốn để lại di chứng gì sau khi kết thúc kỳ phân hóa hoàn toàn của Giang Mộc Tông, anh cũng bắt buộc phải lấy được thứ này giao cho bệnh viện để phân tích thành phần.

Tư Ngộ LAn: Đừng để ý, bên đó nói gì kệ họ, cũng không được cho bất kỳ ai đi gặp mặt, kể cả cậu.

Triệu Xuyên: Đã rõ, ngoài ra đoạn video mà Thôi Hạo đăng, xu hướng bình luận không được tốt lắm, có cần làm gì đó không?

Tư Ngộ Lan: Không cần, ngày mai đồ ở nước ngoài gửi đến, sau khi nhận được thì lập tức mang đi xét nghiệm.

Nhắn xong, Tư Nộ Lan mở lại đoạn video của Thôi Hạo.

"Trời ơi, tuyến thể bị thương đến mức này, mặt TH trắng bệch hết cả rồi, không biết tuyến thể còn hồi phục được không nữa."

"GMT mất tích rồi sao? Cậu ta còn chưa trưởng thành, rốt cuộc là ai đã làm? Sao Thanh Ngư @ThanhNgưEntertainment và BY @BY đều im hơi lặng tiếng thế?"

"Tao có một suy đoán táo bạo, nhưng mà tao không dám nói."

"Không có ai báo cảnh sát à? Omega vị thành niên bị người ta bắt cóc, nghi là bị xâm hại tình d ục, chuyện lớn như vậy sao TH không báo cảnh sát?"

"Thôi Hạo cũng vừa mới tỉnh lại mà?Có khi chưa kịp báo cảnh sát á?"

"Tui gọi cảnh sát rồi! Nhưng phía cảnh sát nói là hiện tại không liên lạc được với TNL! Mấy má ơi, tui cảm thấy hình như mọi việc đã rõ rồi..."

"Tư làm thiệt hở?! Ăn cướp di sản của người ta còn chưa đủ, còn muốn khống chế con trai duy nhất của người ta sao? Ác ôn thật sự."

"Beta muốn khống chế Omega cũng đâu đơn giản như vậy đâu? Lại không có tin tức tố, chẳng lẽ muốn nhốt người ta cả đời."

"Tao nghe nói mấy người giàu hay đầu tư vào mấy cơ sở nghiên cứu ở nước ngoài, bắt được rất nhiều đồ cấm ở trong nước rồi, vậy thì khó nói lắm."

...

Tư Ngộ Lan đang liên lạc với trụ sở chính BY.

Vì những chuyện đã xảy ra đã khiến cổ phiếu của BY nhanh chóng tụt dốc, hiện tại đối tác lớn nhất của BY là đàn anh của Tư Ngộ Lan, là một Alpha tóc vàng mắt xanh.

"Drayce, với tư cách là bạn bè của, tôi vô cùng tin tưởng nhân phẩm của cậu, nhưng hiện tại tôi cần cậu cho tôi một lời giải thích."

"Vẫn chưa đến lúc, tôi có thể đảm bảo rất nhanh thôi sẽ có thể giải quyết xong."

"Drayce, tôi không chỉ là bạn bè của cậu mà tôi cũng phải chịu trách nhiệm với cả tập đoàn cùng tất cả các đối tác hợp tác, tôi cũng đang chịu áp lực rất lớn, Alfred đã không chỉ một lần tìm tôi để yêu cầu cho cậu từ chức trong, tôi chỉ cố gắng cho cậu một ngày, hy vọng cậu có thể nhanh chóng giải quyết."

"Tôi hiểu, Blain, sẽ không làm anh khó xử," Tư Ngộ Lan bắt được một cái tên từ miệng Blain, "Alfred? Là 'bạn mới' của tập đoàn sao?"

"Alfred là đối tác hợp tác lớn nhất của chúng ta ngay lúc này! Tiềm lực tài chính vô cùng hùng hậu, gia tộc đứng sau cũng không hề kém cạnh gia tộc của Herbert!" Blain hiển nhiên vô cùng hài lòng về đối tác này, tông giọng khi nói cao lên, thao thao bất tuyệt, "Mr. An Tiêu cũng là anh ấy giới thiệu, người này cũng là nhân tài hiếm có!"

Tư Ngộ Lan nhướng mày, cái tên này rơi vào tai anh liền cảm thấy như đã nghe ở đâu rồi, "Alfred? Nghe có chút quen tai."

"Em trai của anh ta từng học cùng khóa với cậu đấy, nhưng sau này hình như phạm pháp nên ngồi tù năm năm," Giọng của Blain trở nên vô cùng tiếc nuối, "Sau này ở trong tù thì nghiện m* t**, ra tù chưa được hai năm thì đã qua đời."

"Alfred cũng rất kháng cự khi nói về chuyện này, cậu nhất định sẽ chạm mặt anh ta khi trở về tập đoàn, nhớ đừng nhắc đến chuyện này nhé."

Tư Ngộ Lan nhớ ra rồi.

Em trai của Alfred tên là Ives, hắn bị bắt vào tù chính là do anh ra tay, nói một cách nghiêm túc là do anh đưa hắn vào tù.

Lúc đó Tư Ngộ Lan và Ives cùng nhau thực tập chung công ty, anh trai của Ives từng đến đón hắn tan làm và cũng đã từng nói chuyện với anh vài câu.<b>Sau này Ives nhận tiền của công ty khác để trộm bí mật thương mại, còn muốn giá họa cho anh, sau đó bị anh vạch trần và bị kiện lên tòa, phán năm năm tù.

Nhưng lúc đó Ives không phải là con nhà giàu có gì chứ đừng nói là so với Herbert, nếu không thì cũng không đến mức phải đi làm gián điệp thương mại.

Tư Ngộ Lan giao chuyện này cho Triệu Xuyên điều tra, sau đó lại lần lượt nhận được điện thoại của Tư Thanh Thạch và một vài đối tác hợp tác, đến khi kết thúc thì anh mới trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, ở bên kia giường, Giang Mộc Tông đã ngủ say rồi.

Tư Ngộ Lan nhẹ nhàng nằm xuống, vừa vén chăn lên thì một cái lò sưởi nhỏ liền chui vào, rõ ràng vẫn nhắm mắt nhưng lại tự giác lăn vào lòng mình, môi cậu mấp máy nói mớ hai câu.

Chút mệt mỏi và bực bội trong lòng dường như đều bị hành động của Omega xua đi, chỉ để lại làn gió dễ chịu.

Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu lên mí mắt, Tư Ngộ Lan vừa mở mắt ra liền chạm mắt với Omega, cùng ngón tay đang dừng ở phía trên môi mình.

Tối hôm qua Tư Ngộ Lan ngủ trễ, cho dù đồng hồ sinh học đã tỉnh nhưng mí mắt anh vẫn nặng trĩu, anh nhắm mắt lại lần nữa, "Hôm nay dậy sớm vậy?"

Ánh mắt Omega quyến luyến nhìn sườn mặt anh, ngón tay đang dừng ở đó cũng mạnh dạn chạm vào, "Anh ơi, chào buổi sáng."

"Chào," Không hiểu vì sao mà trong lòng Tư Ngộ Lan đột nhiên lướt qua chút cảm giác kỳ lạ, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, anh nghi hoặc một lát, cũng không hỏi thêm mà nắm lấy ngón tay đang gây rối của cậu, "Còn khó chịu không?"

Giang Mộc Tông ngoan ngoãn để cho Tư Ngộ Lan nắm lấy tay, cậu kéo đến bên môi mình rồi hôn lên mu bàn tay anh, chân dưới chăn nhấc lê chạm vào thứ gì đó, cậu cười gian, "Quen rồi, em không khó chịu nữa."

Tư Ngộ Lan mở mắt, nhìn Omega đã ở gần ngay trước mắt, "Vừa mới ngủ dậy, hứng thế cơ à?"

"Vừa mới ngủ dậy đúng là rất hứng mà," Omega dùng lực để lật người lên trên anh, hai tay cậu chống hai bên tai anh, hai chân cũng ngồi vắt ngang trên người anh, áo choàng tắm vốn đã trở nên lỏng lẻo khi ngủ nay lại dễ dàng bị cọ mở ra, nơi quen thuộc va chạm nhau khiến eo cậu theo phản xạ mềm nhũn, cậu ngồi lên đúng nơi đó, "Hít -"

"Yếu mà còn ra gió<b>.</b>" Tư Ngộ Lan cười khẩy một tiếng, đưa tay véo tai cậu, "Hôm nay là ngày thứ năm rồi, anh đã liên hệ bệnh viện, đợi em kết thúc kỳ phân hóa thì đi bệnh viện kiểm tra chút."

Cơ thể Giang Mộc Tông khẽ cứng đờ lại rồi rất nhanh lại trở lại như thường, tay cũng không thèm chống nữa, dứt khoát dựa vào lòng anh làm nũng, "Sao gấp quá ạ, thấy mấy ngày nay em phiền rồi hở anh?"

"Em muốn nghe câu trả lời như thế nào," Bàn tay Tư Ngộ Lan vuốt v e sau eo Giang Mộc Tông, anh dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm của cậu, cảm nhận được hơi thở nóng rực của cậu phả vào cổ mình, "Dậy trước, còn việc phải làm."

Giang Mộc Tông nhíu mày, lại chống người dậy rồi dùng sức eo để cọ xát vị trí quen thuộc, cậu cũng cúi đầu xuống để hôn lên đôi lông mày, đôi môi mỏng, yết hầu của anh, rồi lại há miệng nghiến răng trên xương quai xanh của anh.

Vào buổi sáng sớm cũng thường xảy ra chuyện này, Tư Ngộ Lan quen tay đặt tay lên tuyến thể của cậu rồi hơi dùng sức ấn xuống, nồng độ pheromone xung quanh liền tăng lên.

Omega nức nở hai tiếng, eo và hông vẫn cố gắng làm việc, từ dưới chăn phát ra âm thanh như bị đánh tát, cậu ngước lên cắn vành tai anh, hơi thở ám muội phả vào vành tai, quấn quýt triền miên, "Chủ nhân, chó con muốn..."

Giọng nói của Tư Ngộ Lan khàn đi, mắt anh khép hờ, anh không hề đáp lại mà chỉ là nghiêng đầu để cái đầu đang gây rối ở bên tai càng dễ dàng hành động, vừa lạnh lùng vừa dung túng, "Muốn gì?"

"Muốn ngài ch*ch em," Ý thức được đã thành công khơi dậy d ục vọng của anh, Omega càng thêm ra sức, cơ thể di chuyển xuống dưới, giữa môi răng nếm được mùi vị quen thuộc của anh, những lời cầu xin mơ hồ bật ra, "Chủ nhân..."

"Cún con...ph át tình à," Tư Ngộ Lan khẽ mắng một tiếng, chạm tay lên đầu cậu qua lớp chăn, "Rất giỏi đấy."

Không biết qua bao lâu, Tư Ngộ Lan xốc chăn ra, đầu cậu đang nằm trên chân anh, hai tay thì đưa ra sau lưng, miệng cậu hơi hé mở, hơi thở vừa dồn dập vừa mệt mỏi, cậu bắt được ánh mắt của anh thì miễn cưỡng ngẩng đầu lên, để lộ ra khuôn mặt nhớp nháp, "Lần đầu tiên hoàn thành tốt như vậy, có phần thưởng không ạ?"

"Đồ ở trong phòng tắm, trong vòng mười phút bò ra," Tư Ngộ Lan dùng đầu gối chạm vào cằm chó cun, cho đến khi kéo được mặt chó con lộ rõ trong tầm mắt của mình, anh xem xét một lát, "Không được rửa mặt."

Mắt Giang Mộc Tông sáng lên, lập tức chống đỡ cơ thể mềm nhũn bò dậy.

Tư Ngộ Lan nhìn bóng lưng Omega rồi cũng ngồi dậy để cầm điện thoại bên giường, kết quả xét nghiệm liên quan đã có rồi, Triệu Xuyên hỏi khi nào thì tung tin ra.

"Giao cho bộ phận quan hệ công chúng, soạn thảo nội dung, trong vòng một tiếng giao cho tôi." Tư Ngộ Lan trả lời tin nhắn xong liền nghe thấy trong phòng tắm phát ra một tiếng động nặng nề.

Tư Ngộ Lan đi qua, cửa phòng tắm bị khóa, anh chỉ có thể nhìn thấy một đường nét mơ hồ, thấy cậu hình như đã ngã xuống đất, anh gõ cửa, "Mộc Tông? Sao vậy?"

"Không...không sao ạ," Giọng nói của Omega truyền ra qua cánh cửa, không nghe ra có gì bất thường, "Đứng không vững ạ."

Từ lúc vừa mới tỉnh dậy, cảm giác quái dị thoáng hiện trong lòng Tư Ngộ Lan lại xuất hiện trở lại, càng lúc càng rõ hơn, "Giang Mộc Tông, mở cửa ra."

"Thật sự không sao mà, anh ơi, em không sao," Omega ngã trên đất, dùng tay chống xuống sàn định ngồi dậy nhưng lại ngã xuống, lúc này, cậu không giống như đang trả lời câu hỏi của anh mà như đang nói với chính mình, "Em không sao, em đứng lên được..."

Lại qua hai phút, không nghe thấy âm thanh gì trong phòng tắm nữa, Tư Ngộ Lan nhíu mày, dứt khoát đá cửa ra!

Giang Mộc Tông đã mất ý thức, đầu gối một mảnh đỏ ửng, miệng vẫn đang lẩm bẩm gì đó.

Đến khi mở mắt ra lần nữa thì đã là buổi chiều tà, xung quanh là tường trắng, cảm giác khác lạ trên mu bàn tay như nhắc nhở rằng cậu đang truyền dịch.

Trong phòng bệnh không có ai cả.

Tư Ngộ Lan... đâu rồi?

Giang Mộc giơ tay ấn chuông gọi, y tá và bác sĩ nhanh chóng đến, cậu còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã bị kiểm tra một lượt.

Ống nghe lạnh lẽo đặt lên ngực, bác sĩ thở phào, "Trước mắt đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện theo dõi."

Nói xong thì bác sĩ lại thở dài một tiếng, "Chưa từng thấy Omega nào như em, tuyến thể cũng chưa hoàn toàn trưởng thành mà đã tiến vào phân hóa hoàn toàn trước thời hạn, sau khi kết thúc kỳ phân hóa phải lập tức đi bệnh viện chứ, sao em phải cố ép tuyến thể duy trì ở trạng thái phân hóa vậy?"

"Em..." Giang Mộc Tông cắn môi, hỏi, "Bây giờ em bình thường rồi ạ?"

Nhìn thấy bác sĩ gật đầu, Giang Mộc Tông lại không hề vui vẻ như bác sĩ nghĩ, trên mặt cậu lại lộ ra một vẻ thất vọng, cậu nhắm mắt lại rồi đột nhiên mở ra, "Người mang em đến đâu rồi ạ?"

"Lúc em phẫu thuật xong thì rời đi rồi."

Sắc mặt của Omega đột nhiên trở nên cực kỳ trắng bệch, cậu cũng không để ý đến mu bàn tay đang bị cắm kim mà kéo tay áo của bác sĩ, "Các anh đã nói cho anh ấy biết em tỉnh lại rồi chưa?"

Bác sĩ chưa trả lời thì ngoài cửa đã vang đến tiếng động.

Giang Mộc Tông lập tức nhìn qua, trong ánh mắt dâng lên tia hy vọng.

Nhưng khi nhìn thấy người đến thì liền suy sụp.

Triệu Xuyên đặt đồ trong tay xuống, trao đổi đơn giản vài câu với bác sĩ, sau khi bác sĩ rời đi mới nói với cậu, "Giám đốc đang tham gia buổi họp báo, bảo tôi đến chăm sóc cậu chủ."

--

<b>Lily</b>: cạn lời.
 
Omega Nhà Ai Đấy? Hư Rồi!
Chương 112: Ghen tị một chút là lẽ đương nhiên



 
Omega Nhà Ai Đấy? Hư Rồi!
Chương 117: "Trông thật là đẹp"


<b>Editor</b><b>: </b><b>Lily</b>

Sàn nhà lát gỗ màu nhạt dưới, tường sơn nhũ tương thanh lịch, chăn nệm mềm mại thoảng hương nắng. Đối diện là chiếc ghế sofa đôi với đệm trắng đặt trên khung gỗ, cạnh đó có một giá sách chiếm trọn bức tường, hai tầng trên cùng bày đủ loại cúp, chiếc nào cũng được lau chùi sạch sẽ.

Một góc khác đặt bộ bàn ghế gỗ đàn hương, ba chậu cây mọng nước căng tràn sức sống đặt trên bàn. Đối diện là một khoảng cửa sổ sát đất dạng lưới lớn, sự kết hợp giữa màu gỗ ấm áp và kính cho phép ánh nắng xuyên qua tạo thành những vệt bóng hình lưới trên giường và sàn nhà.

Ấm áp và thoải mái, hoàn toàn khác biệt kiểu phòng của Tư Ngộ Lan ở trong nước.

Giang Mộc Tông không hiểu sao lại thấy dè dặt, cậu bước vào nhưng chỉ đứng ngay cửa, ngắm nghía ngôi nhà đúng nghĩa của anh.

Tư Ngộ Lan mặc áo khoác màu nâu nhạt đứng giữa nắng, gọng kính kim loại phản chiếu chút ánh sáng chói mắt. "Sao lại không vào trong?"

Giang Mộc Tông hoàn hồn, kéo vali vào thêm hai bước, thấy anh đẩy cánh cửa ẩn cạnh giường. Bên trong là một phòng thay đồ nhỏ, cánh tủ kính trong suốt để lộ quần áo được phân loại tỉ mỉ theo màu. Ngoài những gam màu tối anh ưa thích chiếm số ít, còn có rất nhiều màu sắc tươi tắn hơn mà cậu chưa từng nghĩ tới.

Giang Mộc Tông chắp tay sau lưng, ngắm nhìn qua lớp cửa kính: "Anh ơi, anh cũng có quần áo màu này sao?"

Tư Ngộ Lan vừa cởi áo khoác treo lên giá, nghe vậy liền nhìn qua, đó là một bộ đồ mặc nhà màu xanh lam Klein, có dây xích trang trí. "Bà ngoại mua đấy, bà thích màu này."

Giang Mộc Tông "ồ" một tiếng, tò mò hỏi: "Vậy anh có mặc không?"

Tư Ngộ Lan bắt gặp ánh mắt đầy hứng thú của Omega: "Muốn xem à?"

Giang Mộc Tông gật đầu lia lịa.

Tư Ngộ Lan bước tới, một tay anh giữ lấy vai cậu, tay kia mở cửa tủ: "Em chọn một bộ đi, lúc ra ngoài anh sẽ mặc."

Giang Mộc Tông đã nép vào lòng Tư Ngộ La, cậu xoay người lại, ngẩng đầu hôn lên cằm anh. Trộm được một cái hôn nên tâm trạng cậu vô cùng tốt: "Dạ!"

"Anh còn chút việc," Tư Ngộ Lan cong môi, xem như đáp lại cậu, "Em tự chơi một lát nhé, tối chúng ta đến bệnh viện."

"Dạ," Mắt Omega đảo một vòng, rõ ràng vô cùng thích thú với phòng thay đồ của Tư Ngộ Lan, "Anh đi làm đi."

Tư Ngộ Lan vừa quay người thì đột nhiên bị cậu kéo tay lại, anh ngoảnh đầu nhìn, thấy Omega như vừa mới nhận ra điều gì đó: "Đi bệnh viện ạ?"

"Sao thế?" Tư Ngộ Lan hỏi. "Anh đã nói với em nhiều lần rồi."

"Không phải, em chỉ vừa mới nhận ra thôi," Giang Mộc Tông mím môi, lòng bàn tay lập tức đổ mồ hôi. "Anh ơi, ông bà ngoại có thấy em còn nhỏ quá không? Bà ngoại còn giới thiệu Nhạc Ngu cho anh nữa... Có phải bà sẽ thích kiểu như thế hơn không?"

"Em... em nên mặc gì đây? Có nên mặc trang trọng một chút không ạ? Gặp người lớn thì vẫn nên trang trọng nhỉ," Giang Mộc Tông hiếm khi nói nhiều đến vậy, lòng bàn tay sắp tuột khỏi tay Tư Ngộ Lan, cậu rũ mắt xuống lẩm bẩm. "Em có mang theo vest, là bộ lần trước anh mua cho em, hay là em mặc bộ đó..."

"Mộc Tông."

Giang Mộc Tông ngơ ngác ngẩng đầu: "...Dạ?"

Tư Ngộ Lan xòe tay Giang Mộc Tông ra, lòng bàn tay hướng lên, dưới nắng rọi mà lấp lánh ánh sáng, Tư Ngộ Lan lấy ra một chiếc khăn tay rồi chậm rãi lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay cậu.

Giang Mộc Tông cũng dần bình tĩnh lại: "Anh ơi, em thật sự hơi căng thẳng..."

Giang Mộc Tông cứ "em" mấy tiếng, Tư Ngộ Lan biết cậu có chuyện muốn nói, anh kiên nhẫn chờ đợi, nửa ngày sau mới nghe được một câu: "Em không giỏi lấy lòng người lớn ạ."

Tư Ngộ Lan hỏi: "Lý do?"

"Ông bà nội em không thích em," Giang Mộc Tông nói rất chậm, như thể từng chữ từng chữ đều khắc sâu vào một góc nào đó trong tim, giờ đây bị cậu từng chữ một xé toạc ra. "Em đã thử rất nhiều cách, nhưng dù em làm gì thì họ vẫn không thích em."

"Em cảm thấy việc làm cho người khác thích có lẽ là một loại năng khiếu trời cho, không phải ai cũng có," Giang Mộc Tông nghiêm túc nhìn Tư Ngộ Lan, "Có người sinh ra đã được yêu mến, có người thì không."

Giang Mộc Tông thực ra không muốn thừa nhận điều này, dù cậu đã sớm nhận định đây là đáp án chính xác, hơn nữa cậu đã không còn để bụng từ lâu rồi.

Nhưng ông bà ngoại của Tư Ngộ Lan thì khác.

Họ rất quan trọng với anh.

Giang Mộc Tông không thể không để ý được.

"Sai rồi."

"Sao ạ?"

"Năng lực khiến cho người khác yêu mến thật ra ai cũng có đây," Tư Ngộ Lan nói. "Chỉ là đối tượng tác động khác nhau, mới dẫn đến kết quả khác nhau."

"Mà đối tượng tác động của em chính là anh."

Tư Ngộ Lan rất ít khi nói những lời như vậy.

Nhưng nỗi lần thốt ra đều khiến sống lưng của Giang Mộc Tông tê rần, cổ họng khô khốc, toàn thân nóng bừng, tim đập còn nhanh mấy nhịp, nhiệt độ trên lớp da cũng dần tăng lên.

Giang Mộc Tông nhìn Tư Ngộ Lan, hai tay cậu vòng qua eo anh, cả người dựa vào, "Nhưng em muốn bà ngoại của anh cũng thích em."

"Sẽ thích," Tư Ngộ Lan xoa tóc Giang Mộc Tông. "Người anh thích, họ cũng sẽ thích."

Tư Ngộ Lan mặc áo sơ mi đen, lúc nói chuyện, yết hầu lên xuống hiện rõ trên cổ anh.

"Nhưng em vẫn hơi căng thẳng," Giang Mộc Tông cố ý nhìn từ dưới lên, làm vẻ đáng thương. "Cần một cái hôn ạ."

Tư Ngộ Lan liếc mắt là nhìn thấu ý đồ của Omega, nhưng anh vẫn nắm lấy cằm đối phương và trao nụ hôn đầy ý an ủi.

Lúc buông ra, đôi mắt còn đọng hơi nước của Omega cũng không che giấu vẻ lém lỉnh của mình: "Anh ơi, anh phạm quy rồi! Anh hôn em rồi!"

"Ừ," Tư Ngộ Lan lại chạm vào trán Omega, hờ hững đáp. "Không có lần sau."

An Yến đang chuẩn bị những thứ cần dùng đến bệnh viện, nghe thấy tiếng động trên cầu thang, chờ sắp xếp xong xuôi mọi thứ trong tay mới ngẩng lên.

Hiếm khi nào mà Tư Ngộ Lan không mặc đồ màu đen, xanh navy hay nâu đậm, mà lại mặc một chiếc áo hoodie màu xanh lam Klein, phối cùng quần trắng thoải mái. Mái tóc trước đây luôn được vuốt ngược ra sau giờ lại được thả xuống phía trước, cặp kính gọng bạc dưới mái tóc lòa xòa cũng làm bớt đi vài phần xa cách.

Khi đứng cùng nhóc Omega bên cạnh, trông Tư Ngộ Lan như chỉ lớn hơn 3-4 tuổi mà thôi, nhưng nét trưởng thành trầm ổn toát ra từ cốt cách lại tạo nên một vẻ đẹp tương phản trên người anh.

An Yến cong mắt cười, nhìn Omega đứng cạnh anh, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Mộc Tông chọn hả?"

Giang Mộc Tông "ừ" một tiếng, từ bên cạnh Tư Ngộ Lan chạy đến chỗ An Yến rồi quay người lại quang minh chính đại ngắm nghía bạn trai mình, còn không quên hỏi An Yến một câu: "Sao anh biết ạ?"

An Yến nói: "Anh Ngộ Lan không mặc thế này đâu, bà ngoại mua rất nhiều mà anh Ngộ Lan cũng không mặc."

"Hả? Không thích lắm sao?" Giang Mộc Tông nghe vậy thì ngẩn người. "Vừa nãy anh ấy đồng ý dứt khoát lắm mà."

"Không phải không thích," Tư Ngộ Lan đẩy gọng kính, khẽ nói. "Không phải là em muốn xem sao?"

Giang Mộc Tông há miệng, khóe mắt liếc thấy ánh mắt trêu ghẹo của An Yến thì vành tai liền ửng đỏ, rồi lại chạy từng bước nhỏ trở về bên cạnh Tư Ngộ Lan.

Rõ ràng ngày thường thường, mình luôn bạo dạn hơn Tư Ngộ Lan rất nhiều trong chuyện thể hiện tình cảm, nhưng khi anh lần đầu tiên ở trước mặt người bạn thân quen của anh, nói những lời "trắng trợn" như vậy -

Tư Ngộ Lan nhìn Omega đang cúi đầu trước mặt: "Không đẹp à?"

Omega vốn rất dạn dĩ, vậy mà lại hiếm khi thấy thẹn thùng.

"Đẹp," Giang Mộc Tông nhỏ giọng nói. "Mau đi thôi."

Viện điều dưỡng mang phong cách trang viên, chiếm diện tích rất lớn, từ rất xa đã có thể nhìn thấy mái nhà kiểu Baroque, nó được bao quanh bởi những hàng cây phong, chỉ để lộ một chút ngọn tháp màu trắng giữa sắc đỏ rực.

"Chào ngài Tư," Nhân viên ở quầy tiếp tân nhìn thấy Tư Ngộ Lan và mọi người thì lập tức đứng dậy, nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, dù có vẻ ngoài tóc vàng mắt xanh nhưng khả năng nói tiếng Trung của cô vẫn rất lưu loát, dẫn mấy người vào trong: "Ông cụ đã ngủ từ mười phút trước, bà cụ đang dắt chó đi dạo ở vườn hoa phía sau ạ."

Đến lối vào cổng vòm của vườn hoa phía sau, nhân viên dừng bước: "Bà cụ đang ở đình ngắm cảnh phía nam, nếu có việc gì thì mọi người có thể ấn chuông gọi trên bàn, chúng tôi sẽ có người đến ngay."

An Yến phải đến bệnh viện đón An Vũ nên giờ chỉ còn Giang Mộc Tông và Tư Ngộ Lan. Cậu theo bước anh, chậm rãi tiến lại gần chiếc đình, cậu đã nhìn thấy được bóng lưng tóc hoa râm, đột nhiên Giang Mộc Tông nắm chặt lòng bàn tay anh rồi đứng khựng lại.

Tư Ngộ Lan bị kéo bất ngờ, quay đầu lại liền thấy Omega đang nhắm mắt hít thở sâu, đôi môi ửng hồng vì động tác hít thở mà chu lên, Tư Ngộ Lan thấy thú vị liền dứt khoát đứng yên nhìn cậu.

Bà ngoại cũng cảm nhận được tiếng động phía sau nên quay người lại, bắt gặp ánh mắt của Tư Ngộ Lan, bà nhìn thấy quần áo của anh, trong mắt bà rõ ràng lóe lên chút kinh ngạc.

Vừa định lên tiếng, thì bà thấy đứa cháu trai từ trước đến nay vốn trầm ổn ít nói của mình lại đưa tay làm động tác im lặng, vẻ hứng thú hiếm thấy hiện rõ trong ánh mắt, Tư Ngộ Lan ra hiệu cho bà nhìn cậu bé Omega đang nhắm mắt bên cạnh mình.

Rất ít khi nào mà biểu cảm của Tư Ngộ Lan sinh động đến vậy, bà ngoại nhất thời có chút ngẩn ngơ, một lúc sau mới chuyển mắt nhìn sang Giang Mộc Tông.

Nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng của bà.

Cậu nhóc ngang mũi Tư Ngộ Lan, mái tóc đen mượt dưới ánh hoàng hôn phản chiếu một tầng ánh vàng mờ ảo, ngũ quan rất đẹp, cậu mặc một chiếc áo khoác phối màu xanh trắng, cả người vừa trông sạch sẽ vừa ngoan ngoãn.

Giang Mộc Tông cuối cùng cũng chuẩn bị tâm lý xong, cậu mở mắt ra, ánh mắt còn có vẻ như đang liều mình thấy chết không sờn, vừa định bảo Tư Ngộ Lan có thể đi tiếp thì liền nhìn thấy một gương mặt hiền từ phúc hậu.

Công tác chuẩn bị tâm lý vừa rồi như tan thành mây khói trong nháy mắt.

Cậu có chút luống cuống, há miệng, lắp bắp gọi một tiếng: "Chào bà ngoại."

Bà vẫy vẫy tay với Giang Mộc Tông, cậu không biết phải làm sao nên nhìn về phía Tư Ngộ Lan, lại bị anh buông tay ra.

Tư Ngộ Lan đẩy lưng Omega, ép cậu bước về phía trước một bước: "Bà ngoại đang gọi em đấy."

Giang Mộc Tông "dạ" hai tiếng, từ từ đi về phía trước, khóe mắt vẫn thấy bóng dáng Tư Ngộ Lan ở phía sau minh, anh vẫn luôn theo sát gót như thể tiếp thêm cho cậu động lực và dũng khí vô tận.

Omega lấy ra vẻ ngoan ngoãn nhất đời mình, hít sâu một hơi, trong lòng sắp xếp từ ngữ rồi đi đến trước mặt bà, đang định gọi lại một tiếng "bà ngoại", thì đã bị bà kéo đến ngồi xuống bên cạnh.

Bà vỗ nhẹ lên tay cậu, bà không hề truy hỏi cậu như trong tưởng tượng, chỉ ôn hòa nói một câu: "Trông thật là đẹp."
 
Back
Top Bottom