Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà

Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Chương 20: Chương 20



37.

Sáng hôm sau, Giang Hoài ở trên giường thực hiện xong bước vệ sinh cá nhân.

Khi Giang Hoài bước ra khỏi nhà, bước chân cô loạng choạng, suýt ngã mấy lần.

Thấy vậy, Lục Thần Phong vội vàng gọi xe taxi.

Trên xe, Giang Hoài nhiều lần nhìn anh với vẻ khó chịu.

Lục Thần Phong ghé sát vào tai cô, thì thầm lời xin lỗi: "Lần sau anh sẽ không làm vậy nữa, em đừng giận."

Nói xong, Giang Hoài vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận vỗ nhẹ vào mặt anh, ra hiệu phía trước có tài xế, bảo anh kiềm chế lại.

Những ngày tiếp theo trôi qua trong bình lặng.

Nhân lúc rảnh rỗi, Lục Thần Phong đến nhà Thẩm Bạch và lắp đặt thiết bị phát sóng trực tiếp đơn giản.

Sau khi thử vài lần và không thấy vấn đề gì, hai người dùng thời gian rảnh rỗi đến quán net để rèn luyện kỹ năng.

Dù sao thì Thẩm Bạch hiện tại vẫn chưa phải là đội phó của đội thi đấu, kỹ năng chơi game của cậu vẫn còn hơi non nớt.

Sau nửa tháng làm việc cùng nhau, cả hai đã quay một video đăng lên mạng, sẵn sàng thử nghiệm.

Video đã nhận được phản hồi rất tốt sau khi phát hành nên Lục Thần Phong quyết định thực hiện buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên vào tối thứ sáu ba ngày sau đó.

Khi Lục Thần Phong trở về nhà và báo tin cho Giang Hoài, cô đã vô cùng phấn khích ôm chầm lấy anh.

"Thần Phong, anh đúng là giỏi thật! Anh chắc chắn sẽ trở thành streamer trò chơi giỏi nhất trong tương lai!"

Lục Thần Phong ôm cô, nghiêm túc nói: "Anh sẽ cố gắng, nhất định sẽ thực hiện lời đã hứa với em."

Vừa nói xong, điện thoại di động của Giang Hoài reo lên.

"Xin chào, đây là đồn cảnh sát phố Tây, cô là người nhà của Giang Chấn đúng không, làm phiền cô đến đồn cảnh sát một chuyến."

Nghe được nội dung trong điện thoại, lòng Lục Thần Phong thắt lại.

Có vẻ như từ thời điểm này trong kiếp trước, Giang Chấn bắt đầu thường xuyên đến đồn cảnh sát.

Điều này khiến cho Giang Hoài dù có làm việc chăm chỉ cách mấy cũng không tiết kiệm được đồng nào.

Sau khi Giang Hoài kết thúc cuộc gọi, cô bất lực nhìn Lục Thần Phong.

Lục Thần Phong không nói một lời, cầm quần áo của mình dẫn Giang Hoài đến đồn cảnh sát.

Trên đường đi, Giang Hoài nhìn Lục Thần Phong với ánh mắt lo lắng.

Cô vẫn còn một ít tiền, nhưng cô không biết liệu có đủ để bảo lãnh cho Giang Chấn hay không.

Lục Thần Phong vừa mới thuê nhà, mua thiết bị phát sóng trực tiếp, chắc chắn không dư được bao nhiêu.

Cô không muốn tạo thêm gánh nặng cho Lục Thần Phong, không muốn trở thành trở ngại của anh.

Nhưng anh ấy là anh trai cô, cô không thể cứ ngồi đó và không làm gì cả.

Lục Thần Phong đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt mâu thuẫn của Giang Hoài, lập tức hiểu được suy nghĩ của cô.

Lục Thần Phong nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng an ủi.

"Đừng nghĩ nhiều quá, đừng nghĩ bản thân là trở ngại của anh. Sau này chúng ta nhất định sẽ kết hôn, anh trai em cũng là anh trai của anh. Nếu anh ấy xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ không bỏ mặc anh ấy."

Khi Giang Hoài nghe được lời nói của Lục Thần Phong, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác ấm áp.

Cô biết rằng cô không yêu nhầm người.

38.

Sau khi đến đồn cảnh sát, hai người nhìn thấy Giang Chấn đang ngồi ở sảnh.

Hai tay của Giang Chấn bị còng, mặt đầy râu ria, quần áo xộc xệch.

Lục Thần Phong thu hồi ánh mắt, đi theo cảnh sát làm thủ tục bảo lãnh cho Giang Chấn.

Giang Hoài đi đến trước mặt Giang Chấn, nhíu mày nhìn anh ấy, trong lòng vừa tức giận vừa đau khổ.

Giang Chấn cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Giang Hoài.

Một lúc sau, Giang Hoài nhìn Giang Chấn rồi chậm rãi nói.

"Anh hai, đừng ăn cắp nữa được không?"

"Nếu anh muốn tiền, em sẽ cho anh. Bây giờ em có thể kiếm tiền rồi, cuộc sống của em sẽ tốt hơn, anh không cần phải ăn cắp nữa."

Giang Hoài nghẹn ngào nói, nghĩ đến những gì Giang Chấn đã làm để nuôi cô lớn, nước mắt dần dần trào ra.

Giang Chấn nghe thấy Giang Hoài khóc, vội vàng ngẩng đầu lên nói lời an ủi.

"Tiểu Hoài, đừng khóc, anh nghe lời em, anh sẽ không trộm cắp vặt nữa."

Vừa nói xong, Lục Thần Phong đã hoàn tất thủ tục, đi tới trước mặt hai người.

Anh nhìn Giang Hoài đang khóc và Giang Chấn không ngừng an ủi cô, trong lòng thở dài nặng nề.

Lục Thần Phong biết rằng lời nói của Giang Chấn dù có chân thành đến đâu cũng không thể thay đổi.

Nếu không thì cũng chẳng đi đến kết thúc như kia rồi.

Lúc này, một cảnh sát đi tới, cởi còng tay cho Giang Chấn, nhìn anh ấy rồi nghiêm túc nói.

"Giang Chấn, mọi người trong đồn cảnh sát đều biết anh rồi, tuổi anh cũng không xem là lớn, tại sao anh lại chọn làm việc này khi anh có thể tìm một công việc tử tế?"

"Em gái của anh đã cứu anh nhiều lần rồi, dù rằng là vì em gái hay vì bản thân mình thì anh cũng nên tìm một công việc tử tế mà làm đi."

"Được rồi. Đã muộn rồi, mọi người nên quay về nhà rồi."

Nói xong, viên cảnh sát quay người rời đi.

Lục Thần Phong nhìn Giang Chấn đang đứng trước mặt mình với vẻ không thoải mái, trong mắt hiện lên một tia bất lực.

Anh lau nước mắt trên mắt Giang Hoài, sau đó nói với Giang Chấn: "Hôm nay muộn rồi, chúng ta về nhà trước đi."

Nói xong, không quan tâm đến phản ứng của Giang Chấn, anh quay người và cùng Giang Hoài rời đi.

Trước khi Giang Chấn kịp nói lời từ chối, anh không còn cách nào khác ngoài việc đi theo hai người họ.

Sau khi ba người trở về nhà thuê, Giang Chấn nhìn ngôi nhà mới thuê của họ không khỏi thở dài.

“Nhà tốt đúng là khác biệt, đây mới là nhà cho người ở chứ.”

Nói xong, Giang Chấn nhìn Lục Thần Phong nói: "Nếu hai đứa kết hôn, nhà tân hôn của em gái anh nhất định phải tốt hơn thế này, nếu không anh sẽ không đồng ý cho hai đứa đến với nhau đâu."

Nghe vậy, Giang Hoài vội vàng ngắt lời.

"Anh ơi, đừng nói nữa, mau đi tắm đi."

Giang Chấn nhìn thấy vẻ mặt không mấy vui của em mình, tức giận ngậm miệng lại, quay người đi vào trong tắm rửa.

Sau khi đóng cửa lại, Giang Hoài đi tới trước mặt Lục Thần Phong giải thích: "Thần Phong, đừng nghe anh trai em nói nhảm, em không cần nhà đẹp gì, chỉ cần ở bên anh thì thế nào cũng được."

Lục Thần Phong nhìn cô, nghiêm túc nói: "Anh nói rồi, anh sẽ cho em một mái ấm thuộc về em, hãy tin anh, anh nói được làm được."

Sau khi nghe Lục Thần Phong nói như vậy, Giang Hoài càng cảm thấy áy náy hơn.

Tình cảm là có qua có lại, nhưng Lục Thần Phong vẫn luôn cho đi.

Cô biết Lục Thần Phong sẽ không quan tâm đến những chuyện này, nhưng cô sợ những chuyện nhỏ nhặt này tích tụ lại, cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người.

Giang Hoài vùi đầu vào n.g.ự.c Lục Thần Phong, lẩm bẩm: "Thần Phong, sao anh lại tốt với em thế?"

Lục Thần Phong vỗ nhẹ vai cô, nhẹ giọng nói: "Em đi ngủ trước đi, ngày mai còn có tiết nữa, đợi anh trai em tắm xong anh sẽ nói vài lời với anh ấy."

Giang Hoài biết Giang Chấn sẽ không nghe bất cứ lời nào của cô, nên cô đành để lại không gian cho hai người đàn ông.

Cô gật đầu rồi quay về phòng ngủ.

Sau khi Giang Chấn tắm xong, Lục Thần Phong dẫn anh ra ngoài, đi đến một nhà hàng thịt nướng ở tầng dưới.

Hai người ngồi đối diện nhau, nhìn nhau trong im lặng.

Một lát sau, Lục Thần Phong lên tiếng trước: "Anh Giang, em sắp phát live trận thi đấu, vẫn còn thiếu người quản lý, hy vọng anh có thể đến giúp một tay."

Nói xong, Giang Chấn sửng sốt một lát, sau đó xua tay từ chối.

"Thôi bỏ đi, mấy thứ của hai đứa anh không hiểu gì, cậu yên tâm đi, ngày mai anh sẽ đến nhà máy để nhận việc, không gây rắc rối gì thêm cho hai đứa nữa."

Lục Thần Phong hiểu rất rõ tính cách của Giang Chấn, cho dù có đến nhà máy cũng không thể ở lại đó lâu dài, sớm muộn gì cũng phải quay lại làm chuyện cũ, thói quen hình thành qua nhiều năm là thứ khó thay đổi nhất.

Giang Chấn không hề coi trọng lời nói của Lục Thần Phong, trong mắt của Giang Chấn, anh chỉ là một đứa trẻ vừa mới trưởng thành, không biết gì cả.

Anh ấy cầm món thịt nướng và bia trên bàn rồi bắt đầu ăn.

Thấy vậy, Lục Thần Phong không nói thêm gì nữa.

Trên đường về, Lục Thần Phong nhìn Giang Chấn rồi lại nói.

"Anh cũng là anh trai của em, em không ép buộc anh. Ba ngày nữa bọn em sẽ chính thức lên sóng, lúc đó em sẽ dẫn anh theo, anh có thể quyết định sau khi xem kết quả phiên live."

Giang Chấn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Thần Phong thì bắt đầu d.a.o động.

Giang Chấn biết Lục Thần Phong chưa bao giờ khoe khoang, có lẽ thằng bé thực sự có thể kiếm được tiền từ việc này.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Giang Chấn đồng ý và dự định sẽ chờ xem hiệu quả từ buổi phát sóng trực tiếp rồi mới đưa ra quyết định.

Thời gian trôi rất nhanh.

Ba ngày sau, mọi người tập trung tại nhà Thẩm Bạch để chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp.

Sau khi kiểm tra mạng và tín hiệu, Giang Hoài cho biết không có vấn đề gì.

Lục Thần Phong kéo Giang Chấn sang một bên, dạy anh cách quản lý.
 
Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Chương 21: Chương 21



Thẩm Bạch ngồi vào bàn, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì căng thẳng.

Cậu không biết tại sao mình lại lo lắng đến vậy.

Bây giờ cậu ngồi đây nhưng vẫn cảm thấy không chân thực, cũng không rõ lúc trước tại sao cậu lại đồng ý bị Lục Thần Phong rủ rê phát live cũng anh nữa.

Bây giờ thì việc cậu cũng đã nghỉ, nếu còn không kiếm được tiền từ việc phát trực tiếp này, cậu thậm chí còn không có tiền để trả tiền thuê nhà cho tháng tới.

Lục Thần Phong đi đến bên cạnh Thẩm Bạch, vỗ vai cậu và an ủi.

"Đừng lo lắng, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, cứ thể hiện sức mạnh thường ngày của mình là được, sau này gia nhập đội tuyển thủ thể theo điện tử rồi căng thẳng cũng chưa muộn.”

Nói xong, Lục Thần Phong ngồi vào bàn và nhấn nút phát trực tiếp.

Trước khi Thẩm Bạch kịp phản ứng, buổi phát live đã bắt đầu.

Dần dần, ngày càng có nhiều người nhấp vào phòng phát live.

Hầu hết mọi người đều bị thu hút bởi video của họ và ý tưởng mới về kỹ thuật đi rừng của Lục Thần Phong đã gây ấn tượng với nhiều người.

Lục Thần Phong chào khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp một cách thoải mái.

Hai người đều không lộ mặt, cư dân mạng chỉ có thể nghe thấy giọng nói của họ.

Nhiều người bắt đầu bình luận sau khi nghe giọng nói của Lục Thần Phong.

"Chủ live không chỉ kỹ thuật đỉnh mà giọng cũng siêu đỉnh nữa!"

"Nhanh lên, mau bắt đầu nào! Tôi muốn xem chủ live đánh bại đối thủ trong rừng!"

Thấy mọi người đã vào đông, Lục Thần Phong cùng Thẩm Bạch bắt đầu trò chơi.

Trong ván đầu tiên, Lục Thần Phong vẫn chơi vị trí người đi rừng như thường lệ, Thẩm Bạch chơi hỗ trợ, hai người phối hợp ăn ý, khiến cư dân mạng phải thốt lên rằng rất phấn khích.

Ngay sau đó, cả hai đã giành chiến thắng trong ván đầu tiên.

Sau khi một trận đấu kết thúc, phòng phát sóng trực tiếp lập tức tràn ngập bình luận, nhìn lên màn hình, tất cả bình luận đều tràn ngập “Đỉnh nóc!”, “Kịch trần!”

Trong phòng live, những món quà liên tục được gửi tặng.

Giang Chấn kinh ngạc nhìn những món quà liên tục xuất hiện trên điện thoại.

Lục Thần Phong nói đúng, bây giờ anh ấy thực sự đã thay đổi suy nghĩ rồi.

Chương trình phát live kéo dài ba giờ đồng hồ.

Hiệu ứng chung khá tốt, một số đội thậm chí còn chìa cành ô liu cho Lục Thần Phong, muốn anh gia nhập đội của họ.

Giang Chấn cũng dần dần nắm bắt được tình hình, block hết những cư dân mạng chửi rủa trong phần bình luận và thỉnh thoảng trả lời các câu hỏi của người hâm mộ trên khung chat.

Sau khi buổi live kết thúc, lúc Thẩm Bạch nhìn thấy phần thưởng từ bảng tổng kết, tay không ngừng run rẩy, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.

"Anh Lục, chúng ta thực sự kiếm được tiền rồi!"

Thẩm Bạch nhìn số tiền thưởng ở trên màn hình, tổng cộng bằng nửa năm tiền lương của cậu.

Nhìn cậu run rẩy vì phấn khích, Lục Thần Phong không khỏi nghĩ đến trận đấu chuyên nghiệp đầu tiên được phát sóng trực tiếp của đội tuyển thi đấu ở kiếp trước.

Sau khi chương trình phát sóng trực tiếp kết thúc, chân của Thẩm Bạch run như cầy sấy, yếu ớt vô lực đến nỗi phải nhờ Lục Thần Phong đỡ lấy.

Thẩm Bạch ôm chặt lấy anh, hưng phấn nói: "Anh Lục, em không ngờ có ngày được nhiều người nhìn thấy như vậy."

Khi đó Thẩm Bạch mới 22 tuổi, trong mắt tràn đầy khát vọng hướng về tương lai.

Bây giờ cậu vẫn vậy, nhưng có phần non nớt hơn.

Lục Thần Phong cầm điện thoại, lấy tiền thưởng ra, đưa cho Thẩm Bạch một nửa.

Trong ánh mắt kinh ngạc, anh chậm rãi nói: "Đây chỉ là bước khởi đầu, chúng ta sẽ bước lên một sân khấu lớn hơn trong tương lai."

Thẩm Bạch sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại, vội vàng nói: "Anh Lục, em tin anh, nhưng hôm nay, anh vẫn là người cống hiến nhiều nhất cho buổi live này, em không thể yêu cầu nhiều như vậy."

Nói xong, Thẩm Bạch liền định chuyển lại tiền cho Lục Thần Phong.

Lục Thần Phong vội vàng giữ chặt cậu: "Nếu không có sự tham gia của cậu, buổi phát sóng trực tiếp này cũng sẽ không thành công như vậy."

"Đó là những gì cậu đáng được hưởng, dùng nó để trả tiền thuê nhà. Chúng tôi bây giờ có việc phải đi rồi."

Nói xong, Lục Thần Phong cầm áo khoác dẫn Giang Hoài và Giang Chấn rời khỏi nhà Thẩm Bạch.

39.

Ba người đi trên đường trở về, gió thổi vào mặt, Giang Hoài nheo mắt thoải mái.

Giang Chấn đi phía sau hai người, trong đầu suy nghĩ điều gì đó.

Cuối cùng, khi đi ngang qua một khu vườn, Giang Chấn gọi Lục Thần Phong.

"Thần Phong, anh có chuyện muốn nói với cậu."

Lục Thần Phong và Giang Hoài đang đi phía trước dừng lại, quay đầu nhìn lại.

Giang Chấn nhìn Lục Thần Phong, do dự không nói lời nào.

Lục Thần Phong nhanh chóng hiểu ý của anh, quay sang nói với Giang Hoài: "Em cứ đi đến phía trước chờ bọn anh."

Giang Hoài gật đầu, đi đến chiếc ghế dài phía trước và ngồi xuống chờ họ.

Giang Chấn nhìn Giang Hoài ngồi cách đó không xa, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói.

"Anh muốn thử làm quản lý buổi livestream mà cậu từng nhắc với anh."

Lục Thần Phong không hề bất ngờ, anh đã đoán được sau khi phát sóng trực tiếp, Giang Chấn sẽ tìm anh.

Giang Chấn đã ăn cắp nhiều năm rồi, nó đã trở thành thói quen.

Trong thâm tâm, anh ấy thực sự khao khát sự công nhận của người khác, nhưng vì ba mẹ mất sớm nên anh ấy cảm thấy vô cùng bất an.

Lục Thần Phong hiểu rất rõ tính tình của anh ấy, biết anh ấy muốn gì nhất, cho nên mới nói những lời đó với anh.

Giang Chấn thấy Lục Thần Phong không đáp lời thì càng thêm bất an.

Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lùng của Lục Thần Phong mới vang lên.

"Được."

Thấy Lục Thần Phong đồng ý, Giang Chấn thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi ba mẹ rời đi, anh chưa bao giờ nhận được sự công nhận từ người khác.

Hôm nay là lần đầu tiên sau một thời gian dài anh cảm thấy mình vẫn còn có giá trị.

Giang Chấn không biết vì sao nhưng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"Chúng ta về nhà thôi, Tiểu Hoài vẫn đang đợi ở phía trước."

Nói xong, Giang Chấn đi thẳng về phía trước.

Lục Thần Phong đi đến bên Giang Hoài, nắm tay cô đi về nhà.

Giang Hoài không biết hai người đang nói gì, chỉ cảm thấy Giang Chấn dường như đã buông bỏ được điều gì đó, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cô kéo góc áo Lục Thần Phong, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi bọn anh nói gì thế?"

"Anh muốn anh ấy quản lý phòng live của anh để anh ấy không phải ra ngoài tìm việc, em cũng có thể yên tâm hơn phần nào."

Nghe vậy, Giang Hoài trong lòng ấm áp đến lạ, nhìn anh với vẻ cảm kích.

Lục Thần Phong cười nói: "Được rồi, chúng ta về nhà thôi, ngày mai còn phải đi học."

Sau đó, hai người bước nhanh về nhà.

Từ đó trở đi, Lục Thần Phong và Thẩm Bạch hầu như đêm nào cũng phát sóng trực tiếp.

Giang Chấn cũng ngày càng thành thạo hơn trong việc quản lý phòng phát sóng trực tiếp và nhóm người hâm mộ một cách có trật tự nề nếp.

Giang Hoài vẫn làm việc bán thời gian tại cửa hàng tiện lợi vào cuối tuần.

Lục Thần Phong nhiều lần bày tỏ không muốn cô đi làm thêm, nhưng Giang Hoài vẫn kiên quyết.

Cô không muốn đổ hết mọi áp lực cuộc sống lên vai của Lục Thần Phong.

Mặc dù mức lương thấp nhưng cũng đủ để mua thức ăn hàng tuần.

Lục Thần Phong không thuyết phục được cô nên đành phải tạm thời để cô muốn làm gì thì làm.

Thời gian trôi rất nhanh.

Chương trình phát live của Lục Thần Phong rất thành công, anh đã tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Anh nhìn vào ngày đánh dấu trên lịch rồi cầm điện thoại lên để đặt lịch hẹn khám sức khỏe cho Giang Hoài.

Đã một năm trôi qua kể từ lần khám sức khỏe cuối cùng.

Trong năm này, Lục Thần Phong luôn theo dõi chặt chẽ tình trạng sức khỏe của Giang Hoài.

Anh đã dập tắt mọi yếu tố gây k*ch th*ch ngay từ đầu.

Nhưng anh vẫn không dám lơ là và phải sắp xếp lịch kiểm tra sức khỏe định kỳ.

Hai ngày sau, vào thứ Bảy, Lục Thần Phong đưa Giang Hoài đến bệnh viện để khám sức khỏe.

Lần này Giang Hoài không từ chối nữa mà tiến hành kiểm tra từng hạng mục sức khỏe.

Một năm qua, Lục Thần Phong rất lo lắng cho sức khỏe của cô, cho dù chỉ là cảm cúm nhẹ, anh cũng sẽ rất lo lắng.

Cho nên lần này cô không từ chối nữa mà ngoan ngoãn đi kiểm tra, hy vọng Lục Thần Phong có thể yên tâm sau khi biết kết quả.

Khi Giang Hoài vào khám, Lục Thần Phong nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Phương Ngữ Tình cầm một chồng báo cáo kết quả chạy tới chạy lui, mồ hôi nhễ nhại.

Anh đoán có chuyện gì đó đã xảy ra với mẹ Phương nên bước tới hỏi thăm.

"Phương Ngữ Tình, sao vậy? Em bị bệnh à?"

Trong năm nay, sau mỗi lần phát sóng trực tiếp, Lục Thần Phong đều dẫn Giang Hoài và những người khác đến nhà hàng nơi Phương Ngữ Tình làm việc để ăn tối, sau vài lần gặp gỡ, họ đã trở nên quen thuộc với nhau.

Anh cũng biết tình hình của Phương Ngữ Tình và thường bảo cô có vấn đề gì thì đến gặp anh, nhưng Phương Ngữ Tình chưa bao giờ đến gặp anh một lần.

Khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Phương Ngữ Tình ở bệnh viện hôm nay, anh biết chắc chắn mẹ Phương đã xảy ra chuyện.
 
Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Chương 22: Chương 22



Quả nhiên, Phương Ngữ Tình nhìn thấy anh như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, nắm lấy cánh tay anh cầu xin.

"Anh Lục, mẹ em đột nhiên ngất đi, anh có thể cho em vay ít tiền không?"

Lục Thần Phong không nói một lời mà chuyển 20.000 tệ cho Phương Ngữ Tình.

"Cứ cầm khoảng đó trước, nếu em còn cần thêm thì báo cho anh biết, nếu cần giúp đỡ gì cứ nói với anh."

Nhìn thông tin chuyển khoản trên điện thoại, Phương Ngữ Tình rơi nước mắt cảm kích, không ngừng bày tỏ lòng biết ơn.

Một lát sau, cô cầm lấy hóa đơn và đi đến cửa sổ quầy để thanh toán.

Sau khi Giang Hoài kiểm tra xong, thấy Lục Thần Phong đang ngồi trên ghế, vẻ mặt thất thần.

"Thần Phong, sao sắc mặt anh xấu thế? Có chuyện gì vậy?"

Nghe thấy giọng nói của Giang Hoài, Lục Thần Phong mới hoàn hồn lại.

"Không sao đâu, chúng ta kiểm tra mục tiếp theo thôi."

Nói xong, anh dẫn Giang Hoài đi tìm y tá lấy máu.

Khi đi ngang qua hành lang bệnh viện, hai người nhìn thấy Phương Ngữ Tình đang ngồi trên ghế.

Phương Ngữ Tình cúi đầu nhìn báo cáo kết quả xét nghiệm trong tay, âm thầm rơi nước mắt.

Nhiều người trong số họ thường xuyên đi ăn cùng nhau, Giang Hoài đã trở thành bạn của Phương Ngữ Tình.

Giang Hoài thấy vậy vội vàng tiến lên hỏi: "Ngữ Tình, có chuyện gì vậy? Sao một mình em lại ngồi đây?"

Phương Ngữ Tình lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Mẹ em đang ở bệnh viện, bác sĩ nói ít nhất phải tốn 200.000 tệ, nếu không bệnh tình sẽ càng nặng hơn."

"Nhưng em không đủ tiền để trả một lúc nhiều như vậy, Tiểu Hoài, em phải làm sao đây?"

Nói xong, Phương Ngữ Tình bật khóc.

Thấy vậy, Giang Hoài đi đến trước mặt Lục Thần Phong, nhỏ giọng hỏi.

"Thần Phong, chúng ta lấy hết tiền ra đi, để dì Phương chữa bệnh trước đã, chuyện khác sau này chúng ta sẽ tính sau."

Lục Thần Phong suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chúng ta không có nhiều như vậy, anh sẽ đi hỏi Thẩm Bạch xem thế nào."

Nói xong, Lục Thần Phong đi sang một bên gọi Thẩm Bạch đến.

Không lâu sau, Phương Ngữ Tình nhận được hai tin nhắn chuyển khoản trên điện thoại di động.

Một là của Lục Thần Phong, một là của Thẩm Bạch.

Phương Ngữ Tình ngẩng đầu, nhìn Lục Thần Phong và Giang Hoài với vẻ cảm kích, đứng dậy, liên tục khom người chào họ để bày tỏ lòng biết ơn.

"Cảm ơn, yên tâm, em chắc chắn sẽ trả lại tiền cho mọi người."

Thấy vậy, Giang Hoài vội vàng tiến lên ngăn cản động tác của cô: "Chữa bệnh cho dì trước đã, chuyện khác chúng ta sẽ nói sau."

Phương Ngữ Tình nắm tay Giang Hoài nói lời cảm ơn vài lần, sau đó cầm đơn nhập viện đi thanh toán tiền.

Lục Thần Phong trầm ngâm nhìn Phương Ngữ Tình rời đi.

Ở kiếp trước, bệnh tình của mẹ Phương ngày càng nghiêm trọng vì bà không có tiền chữa bệnh.

Bây giờ có được số tiền này, kết cục hẳn sẽ khác với cuộc sống trước đây.

Lục Thần Phong thu hồi ánh mắt, nói với Giang Hoài: "Đi thôi, còn có mấy lần kiểm tra nữa."

Vừa nói, Lục Thần Phong vừa nắm tay Giang Hoài đi về phía phòng y tá.

Sau khi hoàn tất mọi cuộc kiểm tra thì trời đã tối muộn.

Kết quả của một số xét nghiệm phải đến ngày mai mới có, vì vậy hai người quyết định mua một ít trái cây và đến thăm mẹ của Phương Ngữ Tình.

Khi đến phòng bệnh, mẹ của Phương vừa mới phẫu thuật xong và đang ngủ say.

Phương Ngữ Tình thấy hai người mang trái cây đi vào, vội vàng tiến lên chào hỏi, vừa định lên tiếng thì bị Giang Hoài ngăn lại.

Giang Hoài nhẹ nhàng đặt trái cây xuống, nhỏ giọng nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện, đừng làm phiền dì nghỉ ngơi."

Sau đó, ba người họ rón rén bước ra khỏi phòng bệnh.

40.

Ba người ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện, Phương Ngữ Tình lên tiếng trước.

"Anh Lục, Tiểu Hoài, cảm ơn hai người."

"Bác sĩ nói ca phẫu thuật của mẹ em đã thành công và bà sẽ ổn thôi miễn là bà không làm việc quá sức."

Nghe vậy, Lục Thần Phong cảm thấy nhẹ nhõm và có thêm chút tự tin.

Vì cái kết của mẹ Phương đã thay đổi, điều đó có nghĩa là việc anh làm là có ích, Giang Hoài chắc chắn sẽ không lặp lại sai lầm tương tự.

Khi Giang Hoài nghe Phương Ngữ Tình nói như vậy, ánh mắt dần dần nóng lên.

Sau khi kết bạn với Phương Ngữ Tình, cô mới biết được hoàn cảnh gia đình cô ta.

Cô có thành tích học tập xuất sắc, nhưng cô bỏ học phổ thông để đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, hai mẹ con sống một cuộc sống rất khó khăn.

Nghĩ đến đây, Giang Hoài nắm lấy vai Phương Ngữ Tình, an ủi: "Được rồi, chúng ta đều là bạn bè, không nói chuyện này nữa, chỉ cần dì không sao là được."

Thấy vậy, Lục Thần Phong ở bên cạnh cũng lên tiếng đáp lại.

"Đúng vậy, chúng ta đều là bạn bè, nếu sau này có vấn đề gì thì cứ liên lạc với bọn anh."

Phương Ngữ Tình lau nước mắt trên mặt, gật đầu: "Cảm ơn."

Một lát sau, cô ta dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó nên hỏi hai người họ.

"Em quên mất hỏi, hai người đến bệnh viện làm gì? Ai bị bệnh vậy?"

Giang Hoài mỉm cười an ủi Phương Ngữ Tình rồi đáp: "Không ai bệnh cả, chỉ là Thần Phong đưa chị đến đây để khám sức khỏe thôi."

Nghe vậy, trong mắt Phương Ngữ Tình hiện lên một tia ghen tị.

"Anh Lục đối xử với chị tốt như vậy, kết quả khám sức khỏe thế nào? Mọi thứ đều ổn chứ?"

"Không có gì nghiêm trọng đâu, bọn anh không làm phiền em chăm sóc dì nữa, bọn anh về trước, có gì cứ liên lạc với bọn anh."

Nói xong, Lục Thần Phong đứng dậy cùng Giang Hoài rời đi.

Phương Ngữ Tình đứng đó nhìn theo bóng lưng họ rời đi hồi lâu rồi mới xoay người trở về phòng bệnh.

Ngày hôm sau.

Giang Hoài vẫn chưa tỉnh dậy, Lục Thần Phong một mình đến bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm.

Chỉ sau khi cho bác sĩ xem kết quả khám sức khỏe, Lục Thần Phong mới cảm thấy yên tâm.

Sức khỏe của Giang Hoài rất tốt, kết quả xét nghiệm cũng tốt hơn năm ngoái.

Sau khi Lục Thần Phong về nhà, anh đưa kết quả xét nghiệm cho Giang Hoài xem.

Sau khi Giang Hoài nhìn xong, anh ôm chặt Lục Thần Phong và nói: "Bây giờ anh có thể yên tâm rồi, mọi thứ đều bình thường!"

Lục Thần Phong cúi đầu hôn nhẹ khóe miệng Giang Hoài, nghiêm túc nói: "Vậy thì phải đi khám sức khỏe định kỳ, như vậy anh mới yên tâm được."

"Được, em nghe anh." Giang Hoài mỉm cười đáp.

Vừa nói xong, tay Lục Thần Phong liền bắt đầu v**t v* eo Giang Hoài, men theo hướng dần lên trên.

Khuôn mặt Giang Hoài lập tức đỏ bừng, cô ngại ngùng vỗ vào vai anh, thì thầm: "Ban ngày ban mặt mà anh làm gì vậy?"

Lục Thần Phong hôn liên tục lên cổ cô, cuối cùng ấn cô xuống, trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo: "Em nghĩ sao?"

Giang Hoài ngượng ngùng quay đi, không nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đến bệnh viện thăm dì trước, buổi tối lại nói tiếp, được không?"

Nói xong, Lục Thần Phong bá đạo hôn lên môi Giang Hoài, từ chối: "Không, xong việc rồi chúng ta đi."

Giang Hoài không thể phản kháng, đành phải để Lục Thần Phong khống chế.

Sau đó, Giang Hoài yếu ớt nằm trên n.g.ự.c Lục Thần Phong, nhìn anh bằng ánh mắt giận dỗi.

Lục Thần Phong không thèm để ý, thậm chí còn cúi xuống hôn lên khóe môi cô vài cái.

Hai người nghỉ ngơi một lúc, lấy lại sức rồi bắt taxi đến bệnh viện.

Trên đường đi, Lục Thần Phong nhận được điện thoại của Thẩm Bạch.

"Anh Lục, phòng của dì Phương ở đâu? Em muốn đến thăm dì ấy."

"Chờ anh ở cổng bệnh viện rồi chúng ta cùng đi."

"Được."

Sau khi Lục Thần Phong kết thúc cuộc gọi, taxi của anh và Giang Hoài cũng đến bệnh viện.

Sau khi gặp Thẩm Bạch ở cổng bệnh viện, ba người cùng nhau đến phòng bệnh của mẹ Phương.

Trong phòng bệnh, mẹ Phương đang dựa vào đầu giường nói chuyện với Phương Ngữ Tình.

Phương Ngữ Tình thấy ba người tới, vội vàng chào hỏi.

"Anh Trần, anh Lục, Tiểu Hoài, hai người đã tới rồi, mời ngồi."

Mẹ Phương nhìn ba người mỉm cười rồi chậm rãi nói: "Các con chắc là bạn của Ngữ Tình rồi, cảm ơn nhiều lắm."

"Đừng lo, sau khi xuất viện, dì sẽ đi làm và chắc chắn sẽ trả lại tiền cho mấy đứa."

Cả ba người đều xua tay khi nghe thấy lời này.

Thẩm Bạch an ủi bà: "Không cần đâu dì, bọn con đều là bạn bè. Đây là điều bọn con nên làm, dì nghỉ ngơi để phục hồi sức khỏe là tốt rồi."

Ba người trước mặt bà đều không quá hai mươi tuổi, mẹ Phương biết rằng kiếm tiền không phải chuyện dễ dàng với bọn họ.

Mẹ Phương quay lại nhìn Phương Ngữ Tình đang đứng một bên, càng lúc càng cảm thấy áy náy.

Bà không chỉ làm vướng bận con gái mình mà còn kéo theo cả bạn bè của con bé nữa.

Giang Hoài nhận thấy sự thay đổi tâm trạng của mẹ Phương nên đã an ủi bà.

"Dì ơi, đừng căng thẳng, tiền mất thì vẫn có thể kiếm lại được. Nếu vì tâm trạng mà bệnh tình của dì trở nên tệ hơn, thì tiền cũng uổng phí mất."



Nhiều người thay phiên nhau an ủi bà, mẹ Phương cũng dần dần vơi đi nỗi lo lắng.

Một lúc sau, bà mỉm cười nhìn họ, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn. Dì sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, đợi dì xuất viện, dì sẽ mời mọi người một bữa cơm."

"Dạ vâng." Cả ba người đồng thanh nói.
 
Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Chương 23: Chương 23



Ba người trò chuyện với mẹ Phương một lúc, thấy bà có vẻ hơi mệt nên khéo léo rời đi.

Phương Ngữ Tình tiễn ba người đến cửa bệnh viện.

"Cảm ơn anh rất nhiều. Nếu không có anh, bệnh tình của mẹ em có thể sẽ..."

Lục Thần Phong ngắt lời Phương Ngữ Tình và nói.

"Chúng ta bây giờ là bạn bè, không nói chuyện này nữa. Đợi dì xuất viện, em có thể đến nhà bọn anh, có một công việc rất phù hợp với em.”

Nói xong, không đợi cô ta phản ứng, anh đã kéo hai người họ đi mất.

41.

Sau khi Lục Thần Phong về nhà, anh nhìn thông tin khoản nợ trên điện thoại di động rồi chìm vào suy nghĩ sâu xa.

Giang Hoài nhìn theo tầm mắt của Lục Thần Phong, sau khi nhìn rõ nội dung, liền ngồi xuống bên cạnh an ủi anh.

"Tiền lương làm thêm của em sẽ được chuyển vào tài khoản trong hai ngày nữa, các trò chơi nhỏ em làm cũng bắt đầu tạo ra doanh thu, thêm vào đó có chương trình phát trực tiếp của anh, chúng ta sẽ trả hết được khoản vay thôi."

Một phần tiền cho Phương Ngữ Tình là tiền vay, hiện tại bọn họ không chỉ không còn một xu dính túi, còn nợ rất nhiều tiền.

Lục Thần Phong nhìn Giang Hoài, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.

"Tiểu Hoài, anh xin lỗi, lại khiến em phải chịu khổ cùng anh rồi."

Giang Hoài ôm cánh tay anh, nhẹ nhàng an ủi:

"Ngữ Tình cũng là bạn của em, em có bổn phận phải giúp cô ta, chúng ta sẽ từ từ kiếm lại tiền, sau này có thể trả lại."

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, em đi làm thêm đây."

Nói xong, Giang Hoài hôn Lục Thần Phong rồi đi ra ngoài.

Lục Thần Phong nhìn theo hướng Giang Hoài rời đi, trong lòng tràn đầy áy náy.

Kiếp trước Phương Ngữ Tình đã giúp anh, lần này anh muốn báo đáp cô, nhưng vẫn liên lụy đến Giang Hoài.

Lục Thần Phong yếu ớt ngồi xuống ghế sofa, thở dài nặng nề.

Một lúc sau, Lục Thần Phong lấy điện thoại ra bảo Thẩm Bạch đến quán net nghiên cứu nội dung phát trực tiếp.

Hai người ở lại quán Internet đến mười giờ tối, Lục Thần Phong rời khỏi quán net để đón Giang Hoài tan làm.

Thẩm Bạch cũng đi cùng bọn họ, hai người dự định sau khi đón Giang Hoài sẽ cùng nhau đi ăn gì đó.

Công việc bán thời gian đòi hỏi phải đi qua một con hẻm. Gần đây, đèn đường trong hẻm đã bị hỏng, trong hẻm tối đen như mực.

Lục Thần Phong bật đèn pin, dẫn Thẩm Bạch đi qua ngõ nhỏ đón Giang Hoài.

Thẩm Bạch không khỏi rùng mình khi nhìn vào con hẻm sâu.

"Anh Lục, thế này cũng quá nguy hiểm đi mất, anh kiếm được nhiều tiền từ việc phát trực tiếp như vậy, sao Giang Hoài lại đi xa thế này để làm thêm?"

"Cô ấy muốn giúp anh giảm bớt gánh nặng và không muốn anh phải mệt mỏi như vậy." Lục Thần Phong trả lời.

Thẩm Bạch không khỏi thở dài: "Tại sao em lại không gặp được người bạn gái tốt như vậy nhỉ?"

Trong lúc trò chuyện, hai người đi bộ đến cửa hàng tiện lợi nơi Giang Hoài làm thêm.

Sau khi Giang Hoài tan ca, cô đi ra ngoài và thấy hai người đang đứng ở lối vào con hẻm.

Cô mỉm cười bước tới nắm lấy cánh tay Lục Thần Phong: "Khiến anh phải đợi rồi."

Lục Thần Phong vuốt mái tóc rối của cô rồi nói: "Bọn anh cũng vừa mới tới, cùng nhau đi ăn khuya nhé."

Ba người đi vào trong hẻm, đi được nửa đường thì nghe thấy tiếng đuổi bắt và la mắng truyền đến từ phía trước.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên nhảy ra từ phía sau ba người, trên tay cầm một cục gạch đập về phía bọn họ.

Người đàn ông nhào tới rồi hét lớn: "Thẩm Bạch, cuối cùng cũng bắt được mày, xuống địa ngục đi!"

Con hẻm tối om, gã đàn ông chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì mà chỉ nhặt viên gạch lên và đập vào người gần nhất.

Ba người nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn, vừa quay đầu lại đã thấy cục gạch kia bay thẳng về phía Giang Hoài.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, Giang Chấn đã lao ra từ phía sau ba người và ôm chặt lấy Giang Hoài.

Cùng lúc đó, một tiếng "cộp" vang lên, một viên gạch đập trúng đầu Giang Chấn.

Một dòng m.á.u từ vết thương trên trán chảy ra, sau khi Giang Hoài thấy rõ tình hình trước mắt, đồng tử co lại, mặt cắt không còn giọt máu.

"Anh hai!!!"

Ánh mắt Giang Chấn tối sầm lại trong giây lát, sau khi thấy Giang Hoài không có chuyện gì, anh ấy nhắm mắt lại và ngất đi.

Lục Thần Phong và Thẩm Bạch cũng tỉnh táo lại, xông lên, đè người đàn ông kia xuống đất và khống chế hắn.

Anh bật đèn pin, chiếu vào mặt người đàn ông đó, sau khi nhìn rõ mặt, Thẩm Bạch kinh ngạc kêu lên.

"Là mày, thằng côn đồ đã đánh tao ở hẻm năm ngoái!"

Tên côn đồ này chính là kẻ bị Lục Thần Phong đá ngã trong hẻm lúc đó.

Tên côn đồ bị ép nằm trên mặt đất giãy dụa một cách tuyệt vọng, hung dữ nhìn Thẩm Bạch bằng đôi mắt đỏ ngầu và nghiến răng.

"Thẩm Bạch, từ ngày đó trở đi, tao bị đám anh em chê cười, tụi nó coi tao như phế vật, không muốn chơi với tao nữa!"

"Tại sao mày lại sống tốt như vậy, lại còn làm livestream kiếm được nhiều tiền như vậy? Tao không cam tâm, tao sẽ g.i.ế.c mày!"

Tên côn đồ kia tuyệt vọng vùng vẫy, Lục Thần Phong và Thẩm Bạch gần như không giữ được hắn.

Bên kia, sau khi Giang Chấn ngất đi, Giang Hoài đã quyết đoán gọi cảnh sát và xe cứu thương.

Lúc này, một đám người vội vã chạy vào con hẻm, dẫn đầu là một gã đàn ông lực lưỡng đang chửi bới.

"Thằng khốn đó đi đâu rồi? Nó dám trộm đồ của tao, hôm nay tao sẽ đánh c.h.ế.t nó!"

Vừa nói xong, có người kéo tay áo anh, ra hiệu cho anh nhìn xuống.

Người đàn ông to lớn nhìn Giang Chấn nằm trong lòng Giang Hoài, thầm mắng một câu.

"Mày đáng bị như vậy. Tao đã bảo mày đừng đi ăn cắp nữa rồi, giờ thì tự làm tự chịu!"

Khi Giang Hoài nghe thấy lời nói của người đàn ông to lớn, cô lập tức hiểu được ý của ông ta.

Cô ấy thò tay vào túi của Giang Chấn và lấy ra một chiếc ví và hai chiếc điện thoại di động.

Quả nhiên, Giang Chấn lại đi trộm.

Giang Hoài trả đồ cho người đàn ông to cao, nói giọng áy náy: "Thật xin lỗi, tôi trả lại đồ cho anh, anh đừng cãi nhau với anh ấy nữa được không?"

Người đàn ông to lớn cầm lấy điện thoại và ví tiền, nhìn Giang Hoài đang khóc, trong lòng lập tức nguôi ngoai.

"Được rồi, lần này tôi không truy cứu nữa, lần sau nếu bắt được nó, tôi nhất định sẽ đưa nó vào tù."

Nói xong, người đàn ông to lớn cùng các anh em của mình rời đi.

Ngay sau khi họ rời đi, xe cảnh sát và xe cứu thương đã tới.

Giang Chấn được đẩy vào xe cứu thương, Giang Hoài theo sát phía sau.

Lục Thần Phong muốn đi theo nhưng bị Giang Hoài ngăn lại: "Anh và Thẩm Bạch đến đồn cảnh sát trước đi, em có thể lo liệu được."

Ngay khi vừa dứt lời, cửa xe cứu thương đã đóng lại và xe chạy đi.

Lục Thần Phong và Thẩm Bạch lên xe cảnh sát cùng nhau đến đồn cảnh sát.

Khi đến đồn cảnh sát, sau khi Lục Thần Phong và Thẩm Bạch kể lại toàn bộ sự việc, cảnh sát yêu cầu họ về trước, nếu có thêm bất cứ thông tin gì sẽ thông báo.

Sau khi hoàn tất thủ tục, hai người ra khỏi đồn cảnh sát và bắt taxi đến bệnh viện.

Khi họ tới nơi, Giang Chấn đang tiến hành phẫu thuật ở phòng cấp cứu.

Giang Hoài ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu không chớp mắt.

Phương Ngữ Tình luôn ở bên cạnh Giang Hoài, không ngừng an ủi cô.

Lục Thần Phong đi tới ôm lấy Giang Hoài, an ủi: "Sẽ ổn thôi, đừng lo lắng."

Nghe vậy, Giang Hoài bật khóc nức nở: "Thần Phong, em sợ lắm. Đây là người thân duy nhất của em, nếu anh trai em thực sự xảy ra chuyện gì, em phải làm sao?"

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Bạch tự trách mình.

Người đàn ông đó tới tìm cậu, nhưng bây giờ lại liên lụy tới Giang Hoài và Giang Chấn.

42.

Một giờ sau, cửa phòng cấp cứu được đẩy mở từ bên trong.

Một nhóm người vội vã chạy tới.

Giang Hoài nắm lấy bác sĩ, lo lắng hỏi: "Bác sĩ, anh trai tôi có sao không?"

Bác sĩ gật đầu và trả lời: "Chỉ là chấn động não nhẹ thôi, tỉnh dậy rồi cậu ấy sẽ ổn thôi."

Nghe vậy, Giang Hoài cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Giang Chấn bị đẩy vào phòng hồi sức, Giang Hoài ngồi bên giường, lo lắng nhìn anh.

Lục Thần Phong liếc nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó quay lại nói với Phương Ngữ Tình.

"Ở đây không có việc gì, em về trước đi, dì vẫn còn cần em chăm sóc."

Phương Ngữ Tình gật đầu nói: "Được, ngày mai em sẽ quay lại, mọi người cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Sau khi Phương Ngữ Tình rời đi, Lục Thần Phong gọi Thẩm Bạch ra.

Hai người đứng ở hành lang bệnh viện, Thẩm Bạch nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

"Có chuyện gì vậy, anh Lục?"

Lục Thần Phong do dự một chút rồi nói: "Có thể cho tôi vay ít tiền không?"

Nghe xong lời Lục Thần Phong, Thẩm Bạch thở phào nhẹ nhõm.

"Còn tưởng anh có chuyện gì không ổn, được rồi, em sẽ chuyển cho anh ngay."

Vừa nói xong, Lục Thần Phong đã nhận được tin tức chuyển giao ngay giây tiếp theo.

"Cảm ơn cậu, anh sẽ trả lại cậu ngay khi có tiền."

Thẩm Bạch thản nhiên vẫy tay: “Không sao đâu, anh Lục, em đi đây.”
 
Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Chương 24: Chương 24



Nói xong, Thẩm Bạch quay người rời đi.

Sau khi Lục Thần Phong đóng tiền viện phí ở khoa nội trú, anh quay trở lại phòng bệnh.

Giang Hoài vẫn duy trì tư thế như vậy, ngồi bên giường nhìn Giang Chấn, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Lục Thần Phong tiến lên nắm lấy vai Giang Hoài an ủi: "Không sao đâu, bác sĩ nói, tỉnh lại là sẽ ổn thôi, đừng lo lắng."

Giang Hoài dựa đầu vào Lục Thần Phong, lẩm bẩm: "Em biết, em chỉ là lo lắng thôi."

"Vốn dĩ anh đã bị thương rồi, giờ lại còn bị chấn động não nữa. Em không biết tình hình có tệ hơn trong tương lai không."

Lục Thần Phong nhẹ nhàng vỗ vai cô, thầm an ủi.

Một lát sau, Lục Thần Phong đi thuê chiếc giường nhỏ, để Giang Hoài nằm xuống nghỉ ngơi, để anh ngồi trước giường, chăm sóc anh trai cô.

Giang Hoài ban đầu muốn cùng Lục Thần Phong canh anh trai, nhưng thái độ của Lục Thần Phong lại rất cứng rắn.

Cô không nhịn được, nằm trên giường, nhìn Lục Thần Phong nói: "Khi nào anh trai em tỉnh lại, anh phải gọi em."

Lục Thần Phong gật đầu đồng ý.

Một đêm trôi qua mà Giang Chấn vẫn chưa tỉnh lại.

Hai người phải xin nghỉ học và ở lại bệnh viện cho đến khi anh ấy mở mắt.

Phải đến tận buổi chiều, Giang Chấn mới từ từ tỉnh lại.

Thấy vậy, Giang Hoài vội vàng gọi bác sĩ đến kiểm tra tình hình.

Sau khi bác sĩ tiến hành một loạt các cuộc kiểm tra cho Giang Chấn, ông nói rằng Giang Chấn vẫn ổn và có thể xuất viện sau hai ngày nằm viện.

Giang Hoài nghe vậy, liên tục cảm ơn bác sĩ.

Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, Giang Hoài ngồi trước giường Giang Chấn và hỏi.

"Anh ơi, anh còn biết em là ai không?"

Vừa nói xong, Giang Chấn lập tức trả lời: "Giang Hoài, anh không sao, em đừng lo lắng."

Sau khi nghe anh nói như vậy, Giang Hoài cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Những ngày sau đó, hai người họ liên tục đi lại giữa bệnh viện và trường học.

Trong thời gian này, vụ việc đánh đập của bọn côn đồ cũng đã chấm dứt.

Ngày đó, Lục Thần Phong trước mặt nhiều người như vậy đá ngã hắn, hắn cảm thấy rất xấu hổ, vẫn luôn hận anh và Thẩm Bạch.

Sau đó, khi biết hai người này làm ăn phát trực tiếp rất tốt, cuộc sống ngày càng tốt hơn, hắn càng thêm oán giận.

Sau khi bị người xung quanh xúi giục, hắn ta không thể kiềm chế cơn tức giận nữa nên đã cầm gạch đuổi theo, cuối cùng đánh Giang Chấn đến nhập viện.

Sau khi hai bên hòa giải, tên côn đồ đã bị giam giữ 15 ngày và để lại tiền án.

Khi mọi chuyện kết thúc, Giang Chấn cũng được xuất viện.

Hiện tại Giang Chấn không có nơi nào để ở nên Lục Thần Phong đã kê cho anh một chiếc giường ở phòng khách trong nhà mình.

Giang Hoài nghĩ đến lý do vì sao ngày đó Giang Chấn lại xuất hiện ở trong hẻm, anh ấy đi trộm đồ, bị bắt quả tang.

Anh đã từng hứa với cô rằng anh sẽ không bao giờ ăn trộm nữa và sẽ chăm chỉ làm việc bên cạnh Lục Thần Phong, nhưng bây giờ anh lại ăn trộm lần nữa.

Cô nhìn Giang Chấn nằm trên giường, nhiều lần mở miệng định nói gì đó nhưng lần nào cũng dừng lại.

Thấy vậy, Lục Thần Phong bước tới gần cô, nhẹ giọng nói: "Anh sẽ nói chuyện với anh trai em một lát, em xuống lầu mua đồ ăn trước đi."

43.

Một lúc sau, Giang Hoài thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Một lúc sau, giọng nói của Giang Chấn vang lên: "Thần Phong, anh thực sự không phải là một người anh trai tốt, đúng không?"

Sau khi nghe lời Giang Chấn, Lục Thần Phong không phản ứng ngay.

Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Giang Chấn, sau đó chậm rãi nói.

"Với Giang Hoài, dù thế nào đi nữa, anh vẫn mãi là người tuyệt vời nhất trong lòng cô ấy."

"Từ nhỏ đến lớn, anh đã làm nhiều điều sai trái chỉ để sống tiếp, Giang Hoài từng nói, cả đời này, em ấy sẽ không bao giờ có thể đền đáp được hết những hy sinh mà anh đã bỏ ra."

"Vì vậy, sau khi vào đại học, em ấy bắt đầu làm việc bán thời gian để kiếm tiền, đưa cho anh phần lớn số tiền mà em ấy kiếm được, chỉ để khiến anh ngừng làm những việc đó."

"Em biết anh vẫn luôn sống như vậy, đã thành thói quen rồi, nhưng em vẫn muốn nói, cho dù là vì Giang Hoài, sau này cũng đừng bao giờ trộm cắp nữa."

Lời nói của Lục Thần Phong chân thành và xuất phát từ đáy lòng, mỗi câu chữ đều chạm đến trái tim của Giang Chấn.

Giang Chấn nằm trên giường, di chứng chấn động não khiến đầu óc đau âm ỉ, nhưng vẫn cẩn thận suy nghĩ lời Lục Thần Phong nói trong đầu.

Lục Thần Phong nhìn thấy trạng thái của Giang Chấn, biết lần này anh ấy đã nghe lọt tai.

Anh kéo ghế ra và đi vào bếp để chuẩn bị bữa tối.

Khi Giang Hoài trở về, thấy Giang Chấn đang ngồi trên ghế sofa.

Giang Chấn nhìn Giang Hoài, do dự hồi lâu, cuối cùng nhìn Giang Hoài, chân thành nói.

"Tiểu Hoài, đừng lo lắng, anh sẽ không bao giờ trộm cắp nữa, lần này bảo đảm với em anh làm được."

Nghe vậy, Giang Hoài chỉ gật đầu, không nói gì, cầm bát đĩa đi vào bếp.

Giang Chấn thấy thái độ của em mình thì có chút tổn thương, nhưng anh không trách Giang Hoài.

Dù sao, anh đã nói điều này với Giang Hoài không chỉ một lần, giống như câu chuyện về cậu bé chăn cừu, có nói bao nhiêu lần nữa cũng không ai tin.

Lần này Giang Chấn thật sự quyết tâm thay đổi, anh muốn trở thành một người anh trai tốt, một người anh trai có tư cách.

Sau ngày hôm đó, Giang Chấn thực sự đã có sự thay đổi.

Anh bắt đầu học trực tuyến cách làm cho nội dung trong phòng phát trực tiếp trở nên tốt hơn và hấp dẫn hơn.

Có nhiều lần, theo đề xuất của Giang Chấn, Lục Thần Phong đã thay đổi nội dung phát, kết quả nhận lại rất hiệu quả.

Giang Chấn ngày càng tự tin hơn, mỗi ngày đều nghiêm túc nghiên cứu nội dung phát sóng trực tiếp, thói quen ăn cắp của anh ấy cũng dần thay đổi.

Sau khi mẹ Phương xuất viện, Phương Ngữ Tình cũng được kéo về bên Lục Thần Phong và được giao cho một công việc.

Giống như kiếp trước, cô là một người quản lý, giúp anh và Thẩm Bạch điều phối công việc kinh doanh và quảng cáo.

Sau vụ việc ở hẻm, Giang Hoài bỏ việc làm thêm và tập trung vào việc viết chương trình trò chơi ở nhà.

Trong thời gian này, Công ty Hử Gia Technology ở kiếp trước đã chìa cành ô liu cho Giang Hoài, muốn cô đi thực tập.

Giang Hoài suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn từ chối.

Cô đã viết một số trò chơi nhỏ, mỗi trò đều có rất nhiều người chơi và một trong số chúng đã trở thành hiện tượng mạng.

Từ đó, cô nảy ra ý tưởng tự mình tạo ra một trò chơi.

Hiện tại sự nghiệp phát sóng trực tiếp của Lục Thần Phong ngày càng tốt hơn, trò chơi của cô đã thành hình và Giang Chấn không còn ăn cắp nữa.

Giang Hoài cảm thấy cuộc sống ngày càng có nhiều hy vọng hơn.

Sau khi hai người trả hết nợ, trong thẻ ngân hàng vẫn còn rất nhiều tiền, Giang Hoài tính toán, số tiền trong thẻ sẽ đủ để trả trước.

Những ngày tháng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày Giang Hoài được chẩn đoán mắc bệnh lupus ban đỏ ở kiếp trước.

Trước đó, Lục Thần Phong đã không ăn không ngủ trong một tháng và sụt cân rất nhiều.

Mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu anh lại tràn ngập những cảnh tượng bi thảm của Giang Hoài ở kiếp trước.

Lục Thần Phong đã hẹn lịch khám sức khỏe vào một ngày định mệnh.

Đúng giờ, anh liền đưa Giang Hoài đến bệnh viện để kiểm tra.

Trên đường đi, Lục Thần Phong vô cùng lo lắng, anh sợ rằng dù đã cố gắng nhiều như vậy, vẫn không thể thoát khỏi kết cục của kiếp trước.

Cuộc kiểm tra sức khỏe kết thúc rất nhanh, ngày hôm sau khi Lục Thần Phong nhận được kết quả xét nghiệm, tay anh đều run rẩy.

Giang Hoài thấy vậy vội vàng an ủi: "Em còn không sợ thì anh sợ cái gì chứ? Sẽ không sao đâu, chúng ta mở ra xem đi."

Lục Thần Phong hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở báo cáo ra.

Sau khi nhìn thấy những chữ trên kết quả báo cáo, nỗi lo lắng chất chứa trong lòng anh nhiều ngày qua đã hoàn toàn được giải tỏa.

Báo cáo cho thấy mọi thứ đều bình thường, kiếp này Giang Hoài không mắc bệnh lupus ban đỏ, sức khỏe rất tốt.

Lục Thần Phong đặt báo cáo xuống, nâng Giang Hoài lên cao, không giấu được nụ cười trên mặt.

"Giang Hoài, anh làm được rồi, em không sao rồi, anh vui quá!"

Giang Hoài nhận thấy ánh mắt của mọi người xung quanh, mặt cô lập tức đỏ lên, khẽ thì thầm.

"Lục Thần Phong! Mau thả em xuống, đây là bệnh viện!"

Nói xong, Lục Thần Phong thả Giang Hoài xuống, xin lỗi mọi người xung quanh rồi cầm báo cáo đi đến phòng khám.

Mặc dù kết quả xét nghiệm cho thấy không có vấn đề gì nhưng anh vẫn muốn nghe câu trả lời chính xác từ bác sĩ.

Sau khi xem kết quả khám sức khỏe của Giang Hoài, bác sĩ cho biết hiện tại sức khỏe của cô tốt, khả năng mắc bệnh lupus ban đỏ là rất nhỏ, nhưng cô vẫn cần chú ý nhiều hơn để phòng ngừa.

Lục Thần Phong cất báo cáo đi và liên tục cảm ơn bác sĩ.
 
Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Chương 25: Chương 25 (Hoàn)



44.

Sau khi đi ra khỏi phòng khám, Lục Thần Phong cảm thấy cả người nhẹ tênh, tảng đá đè nặng trong tim đã biến mất, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Giang Hoài đi tới hỏi: "Thế nào rồi? Bác sĩ nói thế nào?"

Lục Thần Phong trả lời với vẻ mặt thoải mái: "Mọi thứ đều bình thường, sức khỏe rất tốt."

"Anh sẽ mời mọi người đến nhà hàng để ăn mừng."

Nói xong, anh kéo Giang Hoài ra ngoài, vừa đi vừa liên lạc với Thẩm Bạch và những người khác.

Đêm đó, Lục Thần Phong uống rất nhiều rượu, sau khi về nhà, anh ôm Giang Hoài, liên tục lặp lại một câu.

"Giang Hoài, anh thành công rồi. Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ tách rời nữa."

Giang Hoài nghĩ anh ấy đang nói về sự thành công của việc phát trực tiếp trò chơi nên đã đồng ý.

"Tất nhiên là không. Anh đã hứa sẽ cho em một mái nhà, anh không thể nuốt lời được."

Lục Thần Phong nhìn cô trìu mến, cười nói: "Anh đã nói sẽ cho em một mái nhà, anh nhất định sẽ làm được."

Giang Hoài nhìn thẳng vào mắt anh, cúi xuống hôn anh.

Lục Thần Phong chủ động đè Giang Hoài xuống dưới, hôn hít say sưa, Giang Hoài không nhịn được, vội vàng đầu hàng.

……

Từ ngày đó, nỗi lo lắng của Lục Thần Phong hoàn toàn biến mất, anh từ từ tập trung vào công việc.

Trong thời gian này, anh và Thẩm Bạch nhận được rất nhiều lời mời từ các đội nhóm, nhưng tất cả đều từ chối.

Được gia nhập một đội và trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp luôn là ước mơ của Thẩm Bạch.

Nhưng sau nhiều lần phát sóng trực tiếp với Lục Thần Phong, cậu dần từ bỏ ý định này và lựa chọn tập trung theo dõi Lục Thần Phong.

Hạng mục phát live trò chơi của Lục Thần Phong và Thẩm Bạch vô cùng sôi động, danh tiếng của họ ngày càng tăng và nhóm của họ cũng dần mở rộng.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Lục Thần Phong thành lập công ty và đầu tư vào một đội thể thao điện tử chuyên nghiệp.

Trò chơi do chính Giang Hoài phát triển cũng thu hút được đầu tư và dần đi vào quỷ đạo.

Hai người mua một căn nhà ở trung tâm Tinh thành và đưa mẹ Lục về sống cùng.

Hai năm sau khi tốt nghiệp, sự nghiệp của Lục Thần Phong và Giang Hoài dần ổn định.

Lục Thần Phong quyết định cầu hôn Giang Hoài.

Sau khi nghe vậy, Phương Ngữ Tình và Thẩm Bạch còn vui vẻ hơn cả người trong cuộc, tất bật trang trí địa điểm tổ chức hôn lễ.

Một tháng sau, Phương Ngữ Tình lấy cớ đi mua sắm và ăn uống rồi đến trung tâm thương mại, thay đồ cho Giang Hoài từ đầu đến chân.

Giang Hoài nhìn mình trong gương, suýt nữa không nhận ra chính mình.

"Ngữ Tình, chúng ta chỉ ăn một bữa thôi, không cần phải ăn mặc quá trang trọng đâu."

"Nhà hàng kiểu Tây đó là nhà hàng tính phí thành viên, nên tất nhiên chị phải ăn mặc lịch sự."

Cuối cùng, Phương Ngữ Tình xịt chút nước hoa cho Giang Hoài rồi đưa cô đến nhà hàng phương Tây.

Nhà hàng Tây đã được họ trang trí trước, Lục Thần Phong đứng giữa những bông hoa, trong lòng vô cùng lo lắng.

Không lâu sau, cửa nhà hàng chậm rãi mở ra, Giang Hoài vừa bước vào, tiếng đàn piano du dương vang lên.

Khi Giang Hoài nhìn những bông hoa trải khắp mặt đất và Lục Thần Phong đang đứng trên bục hình chữ T cách đó không xa, cô đã lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Mỗi bước cô tiến tới, một người bạn chung của cả hai sẽ đến và tặng cô một nhành hoa.

Cuối cùng, Lục Thần Phong nắm tay Giang Hoài đi lên đài T, hai người nhìn nhau trìu mến.

Lục Thần Phong nuốt nước bọt một cách lo lắng rồi chậm rãi nói.

"Giang Hoài, ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau, anh đã hứa sẽ cho em một mái ấm, bây giờ anh đã thực hiện được rồi."

"Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều điều trong nhiều năm qua cũng đã cùng nhau chịu đựng rất nhiều. Bây giờ, công sức bỏ ra cuối cùng đã được đền đáp."

"Nửa đầu cuộc đời anh đã ở bên em, và anh hy vọng nửa sau cuộc đời anh cũng sẽ ở bên em."

Nói xong, Lục Thần Phong lấy chiếc nhẫn kim cương ra, quỳ một chân trước mặt Giang Hoài, nhìn cô trìu mến.

"Giang Hoài, em có đồng ý lấy anh không?"

Tim Giang Hoài đập thình thịch, cảnh tượng mà anh tưởng tượng vô số lần cuối cùng đã trở thành sự thật trước mắt.

Cô ấy gật đầu phấn khích, giọng nói run rẩy.

"Em đồng ý!"

Lục Thần Phong đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô rồi ôm cô vào lòng.

Hai người hôn nhau say đắm trong sự chúc phúc của bạn bè, hình ảnh dừng lại tại khoảnh khắc này.

Ngày hôm sau khi Lục Thần Phong cầu hôn Giang Hoài, anh đã đưa cô đến Cục Dân chính để làm giấy chứng nhận kết hôn.

Họ là cặp đôi đầu tiên nhận được giấy chứng nhận kết hôn vào ngày hôm đó.

Lục Thần Phong ngồi trong xe, nhìn hai quyển sổ đỏ mới in trong tay, trên mặt vẫn không ngừng nở nụ cười.

Anh lấy điện thoại di động ra, chụp hai bộ ảnh và đăng lên Weibo và khoảnh khắc trên Wechat.

Dòng chú thích có nội dung: "Tôi đã có được thứ mình muốn, tình yêu của đời tôi."

Mặc dù danh tiếng hiện tại của Lục Thần Phong không lớn bằng kiếp trước nhưng vẫn có rất nhiều người chú ý đến anh.

Sau khi bài đăng trên Weibo được đăng tải, tất cả các bình luận đều tràn ngập lời chúc phúc.

"Chúc mừng anh Lục! Đám cưới vui vẻ!"

"Thật là một sự kết hợp hoàn hảo! Anh Lục, em hy vọng anh sẽ sớm có con!"

"Chúc mừng chị dâu, chị dâu xinh đẹp quá!"

45.

Lục Thần Phong nhìn những lời chúc phúc trong phần bình luận, trong lòng tràn ngập nụ cười.

Sau khi Giang Chấn biết tin, liền gọi điện thoại bảo Lục Thần Phong đối xử tốt với Giang Hoài, sau đó gửi lời chúc phúc.

Sau khi công ty được thành lập, Giang Chấn bắt đầu tìm hiểu về hợp tác kinh doanh từ Phương Ngữ Tình.

Anh ấy đang đi công tác nên hãy đợi anh ấy trở về để tổ chức đám cưới.

Hai người liên tục hứa sẽ đợi anh trở về, lúc này Giang Chấn mới cúp máy.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Giang Hoài nhìn Lục Thần Phong, cười ngượng ngùng.

Thấy vậy, Lục Thần Phong không nhịn được trêu cô: "Bây giờ hợp pháp rồi, không cần ngại ngùng như vậy, muốn cười thì cười."

Giang Hoài ngượng ngùng quay đầu đi, nhìn tờ giấy kết hôn trong tay, trong lòng tràn ngập vui mừng.

Cuối cùng cô ấy cũng có một ngôi nhà riêng.

Giang Hoài ôm chặt Lục Thần Phong, thì thầm vào tai anh.

"Thần Phong, cảm ơn anh, em rất hạnh phúc."

Lục Thần Phong ôm chặt cô, cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay, trái tim dần được lấp đầy.

Một lát sau, Lục Thần Phong đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhẹ giọng nói.

"Vợ ơi, chúng ta về Băng thành gặp ba mẹ em và báo tin tốt này với họ nhé."

Giang Hoài choáng váng vì cái danh xưng này, phải mất một lúc lâu mới định thần lại, cô ngượng ngùng gật đầu, nói: "Được."

Ba ngày sau, hai người đến Băng thành.

Bây giờ là mùa đông, sau khi xuống máy bay, Giang Hoài nhìn khoảng không trắng xóa mênh mông, trong lòng tràn đầy cảm xúc.

Sau nhiều năm, cuối cùng cô cũng đặt chân trở lại vùng đất quen thuộc này và cảm thấy rất thân thương.

Hai người trở về khách sạn nghỉ ngơi, ngày hôm sau lại đến quê nhà Giang Hoài.

Giang Hoài đã đi xa quá lâu đến nỗi không còn nhớ đường về nữa.

Dựa vào ký ức từ kiếp trước, Lục Thần Phong đưa cô trở về ngôi làng nơi anh từng sống.

Giang Hoài tò mò không biết tại sao anh lại biết đường về nhà cô, Lục Thần Phong chỉ nói là đã từng hỏi qua người khác.

Hai người tìm thấy mộ ba mẹ Giang Hoài và dọn sạch cành cây chết, cỏ mục và tuyết xung quanh.

Quỳ trước mộ, Giang Hoài nói với ba mẹ tin tức mình sắp kết hôn, đồng thời tự mình lẩm bẩm rất nhiều điều.

Giang Hoài càng nói càng buồn, nước mắt không ngừng chảy, cuối cùng bật khóc nức nở.

"Ba mẹ ơi, con nhớ ba mẹ nhiều lắm. Ba mẹ chưa bao giờ đến thăm con trong mơ một lần. Con gần như quên mất ba mẹ trông như thế nào rồi."

Lục Thần Phong vòng tay qua vai Giang Hoài, nhẹ nhàng an ủi cô.

Anh quỳ xuống trước mộ ba mẹ Giang Hoài và long trọng tuyên thệ.

"Ba mẹ đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt cho Giang Hoài, không để vợ con phải chịu bất kỳ ấm ức nào, con sẽ khiến cô ấy hạnh phúc."

Hai người đứng trước ngôi mộ một lúc rồi mới rời đi.

Trên đường trở về, Giang Hoài nhìn ngôi nhà trong ký ức của mình đã trở thành đống đổ nát, trong lòng cảm thấy đau nhói.

Lục Thần Phong thấy tâm trạng cô buồn bã liền đề nghị đi đến thế giới băng tuyết, anh chưa từng đến đó, cảm thấy rất mới lạ.

Giang Hoài nghĩ nghĩ, cũng đồng ý, lúc nhỏ ba mẹ từng dẫn cô và anh trai đến đó một lần, nhưng ký ức về lần đó của cô đã mơ hồ.

Hai người ở lại Băng thành một tuần, tham quan thế giới băng tuyết và đến những nơi mà Giang Hoài từng đến khi còn nhỏ.

Họ đã tạo nên những ký ức mới ở nơi mà Giang Hoài quen thuộc nhất.

Hai người đã chụp một bộ ảnh cưới ở Băng thành.

Giang Hoài treo ảnh cưới lên tường, chăm chú nhìn, mỉm cười ngọt ngào.

Đầu mùa hè năm sau, hai người tổ chức đám cưới ngoài trời tại một khách sạn ven sông.

Phương Ngữ Tình và Thẩm Bạch đảm nhiệm vai trò phù rể và phù dâu cho hai người.

Tiếng nhạc nổi lên, cánh hoa tung bay, khoảnh khắc Giang Hoài bước vào trong bộ váy cưới, trái tim Lục Thần Phong như ngừng đập.

Giang Hoài chậm rãi bước về phía Lục Thần Phong, mãi đến khi tay cô đặt lên lòng bàn tay anh, anh mới hoàn hồn.

Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu xuống hai người, phủ lên họ một lớp ánh sáng vàng rực.

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, hai người hôn nhau thắm thiết trong sự chúc phúc của người thân và bạn bè.

"Giang Hoài, anh yêu em."

"Em cũng yêu anh."

Những cánh hoa phấp phới và rơi lả tả trên người Lục Thần Phong và Giang Hoài, như thể thần tình yêu đang ban phước cho hai người họ.

Con đường mang tên tình yêu vừa mới bắt đầu và họ sẽ còn tiếp tục viết tiếp sự ngọt ngào của riêng mình.

(Hết)
 
Back
Top Bottom