Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà

Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Chương 10: Chương 10



Nói xong, mẹ Lục dường như nghĩ ra điều gì đó, do dự hỏi.

"Trong lòng con có phải vẫn còn Giang Hoài không?"

Không ai hiểu con hơn mẹ của con, mẹ Lục trong phút chốc đã chỉ ra suy nghĩ trong lòng Lục Thần Phong.

Lục Thần Phong không có cách nào phản bác, đành gật đầu.

Mẹ Lục thấy vậy, giữa hai lông mày hiện lên vẻ không vui, bà khẽ mắng.

"Lúc con mới chia tay cô ta, con quên bản thân đã như thế nào sao?"

"Con ngày đêm nhận chơi game thay người ta, hủy hoại sức khỏe của mình chỉ để mua nhà, nhưng cuối cùng vẫn chia tay, con còn nhớ đến cô ta làm gì?!"

"Ngữ Tình tốt như thế, sao con lại không nhìn ra mặt tốt của con bé chứ?"

Khi hai người chia tay, Lục Thần Phong không nói cho mẹ biết lý do chia tay.

Anh chỉ nói rằng tính cách của hai người không hợp nhau, lúc đó mẹ anh chỉ thấy tội nghiệp nên cũng không nói gì nhiều.

Nhưng khi thấy anh vì cuộc chia tay mà biến bản thân trở nên ma chẳng ra ma, người chẳng ra người, mẹ Lục bắt đầu cảm thấy bất mãn với Giang Hoài.

Bây giờ đã tám năm trôi qua, khi nghe Lục Thần Phong nói trong lòng anh vẫn còn Giang Hoài, bà đương nhiên không vui.

Lục Thần Phong nhìn thấy vẻ mặt không vui của mẹ mình liền lên tiếng.

"Mẹ ơi, không phải như mẹ nghĩ đâu."

"Con nói cho mẹ biết chuyện này là muốn mẹ hiểu rõ mối quan hệ giữa con và Ngữ Tình, con không muốn mẹ nghĩ rằng chúng con gặp khúc mắc chuyện tình cảm hay gì, con chỉ coi em ấy như em gái thôi, không gì hơn."

Nói xong, Lục Thần Phong cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

18.

Lục Thần Phong nghe mẹ mình nhắc đến Giang Hoài với lời lẽ như vậy thì trong lòng có chút khó chịu.

Anh sợ rằng nếu bản thân còn ở lại lâu hơn nữa sẽ cãi nhau với mẹ nên anh chuẩn bị ra ngoài đi dạo để đánh lạc hướng sự chú ý.

Trong vô thức, Lục Thần Phong đã lái xe đến nơi thuê trọ của Giang Hoài.

Khi anh nhìn lên cửa sổ tầng cao nhất, trái tim như bị ai bóp nghẹt, gây ra những cơn đau nhói khiến anh hít thở không thông.

Lục Thần Phong hít một hơi thật sâu rồi bước từng bước lên cầu thang.

Mỗi bước anh đi, hình ảnh của anh cùng Giang Hoài lại hiện lên trong tâm trí.

Lúc đó bọn họ không có tiền nên chỉ có thể thuê tầng trên cùng.

Mùa đông thì lạnh, mùa hè lại nóng, hoàn cảnh không được tốt lắm nhưng họ vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

Trong lúc đang suy nghĩ, Lục Thần Phong đã đi tới cửa nhà thuê của Giang Hoài.

Cửa phòng mở toang và công nhân ra vào liên tục.

Thấy vậy, Lục Thần Phong vô thức nhíu mày rồi bước vào trong nhà.

Một người phụ nữ trung niên đang đứng giữa phòng, chỉ đạo một số công nhân khuân vác thùng to thùng nhỏ.

Lục Thần Phong nhìn người phụ nữ trung niên đó, cảm thấy rất quen mắt.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, anh nhớ ra đó chính là chủ của phòng trọ này, dì Trương.

Lục Thần Phong gõ gõ vào cửa, nói: "Dì Trương, đây không phải đồ của Giang Hoài sao? Dì chuyển đi đâu vậy?"

Dì Trương nghe thấy tiếng của Lục Thần Phong, quay lại nhìn.

Bà cảm thấy người đàn ông trước mặt này trông rất quen, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra là ai nên mới ngập ngừng hỏi.

"Cậu là bạn của Tiểu Giang à?"

Lục Thần Phong tiến lên một bước, gật đầu rồi hỏi lại.

"Đây là đồ của Giang Hoài, dì muốn dọn đi?"

Nghe vậy, dì Trương thở dài, bất đắc dĩ nói: "Trước đó tôi đã nói với Tiểu Giang rồi, con trai tôi sắp kết hôn, căn nhà này tôi phải bán đi, tôi có dặn nó dọn ra ngoài càng sớm càng tốt."

"Đây thây, hôm qua tôi mới dẫn người tới xem nhà, khi mở cửa ra, đồ đạc vẫn còn chất đầy ở đây."

"Tôi không liên lạc được với ai cả nên chỉ đành gọi công ty dọn đồ đến dọn hết đi."

Dì Trương dừng lại một chút, sau đó nhìn Lục Thần Phong, như thể nghĩ ra điều gì đó, rồi vội vàng nói.

"Đúng rồi, nếu cậu đã quen biết Tiểu Giang, vậy thì cậu giữ giúp mấy thứ này trước đi, sau khi liên lạc với cô ấy, cậu đưa cho cô ấy sau vậy.

Nếu không, tôi thật sự không có chỗ để."

Nghe vậy, Lục Thần Phong không chút do dự gật đầu.

"Vậy thì để bên dịch vụ vận chuyển đồ đạc tới nhà tôi."

Dì Trương nghe vậy, vội vàng đồng ý: "Được, tôi sẽ nói với họ ngay."

Sau khi nói chuyện với bên vận chuyển, Lục Thần Phong lái xe đi trước dẫn đường.

19.

Sau khi đến biệt thự, nhân viên vận chuyển khiêng từng thùng đến phòng khách của biệt thự Lục Thần Phong rồi rời đi.

Nhìn căn phòng chất đầy thùng giấy, Lục Thần Phong cảm thấy trong lòng đau nhói.

Một lúc sau, anh ngồi xuống đất, mở chiếc hộp bên cạnh và lấy từng thứ bên trong ra.

Đồ vật trong hộp lộn xộn, Lục Thần Phong lấy từng thứ một ra.

Khi lấy đến thứ nằm gần đáy hộp, anh chú ý đến một cuốn nhật ký có phần cũ nát.

Lục Thần Phong nhẹ nhàng cầm lấy rồi mở cuốn sổ ra.

Ngày tháng ở trang đầu tiên làm anh giật mình; đó là một tháng trước ngày bọn họ chia tay.

"Ngày 21 tháng 3 năm 2016."

"Có vẻ như ông trời đang đùa giỡn với tôi, cầm trên tay tờ báo cáo xét nghiệm, thế giới của tôi như sụp đổ, tôi phải làm gì đây..."

"Mọi người đều nói căn bệnh này còn được gọi là bệnh ung thư không c.h.ế.t người, tôi thực sự sợ hãi. Cuộc sống của tôi với Thần Phong vừa mới tốt đẹp hơn một chút, tại sao số phận lại trêu đùa tôi như vậy?"

"Tôi không thể để Thần Phong biết được chuyện này, anh ấy đã đủ cực khổ rồi, tôi không thể làm gánh nặng anh ấy nặng thêm nữa."

"Nhưng tôi thực sự không muốn xa anh ấy... Tôi thực sự không biết phải làm gì."

Khi Lục Thần Phong lật sang trang tiếp theo, anh thấy một hồ sơ bệnh án ở mặt sau.

Anh run rẩy đôi tay, lật mở hồ sơ bệnh án, những dòng chữ trên đó như đ.â.m xuyên thấu qua tim anh.

Bệnh lupus ban đỏ!

Nhìn vào dòng chữ trên tờ báo cáo, Lục Thần Phong mở to mắt, không thể tin được.

Ung thư không c.h.ế.t người, hóa ra lời Giang Hoài nói là sự thật.

Lục Thần Phong đột nhiên nhớ tới những đốm đỏ mà anh từng thấy trên người Giang Hoài.

Lúc đó, Giang Hoài đã nói dối anh rằng đó là bệnh chàm…

Lục Thần Phong lật từng trang tiếp sau đó, thấy phần nhật ký mà Giang Hoài viết vào ngày họ chia tay.

“Ngày 25 tháng 4 năm 2016.”

"Cuối cùng chúng tôi cũng đi đến kết cục đó. Tôi và Thần Phong đã chia tay."

"Hôm nay khi tôi nói những lời đó với anh ấy, tôi cảm thấy thực sự đau lòng."

"Anh ấy nói sẽ cho tôi một ngôi nhà, anh ấy thực sự đã làm được, khi tôi đến ngôi nhà đó, trong tim thực sự hạnh phúc."

"Lúc nhìn thấy Thần Phong lấy nhẫn ra, tôi thực sự rất muốn nói răng tôi đồng ý, nhưng tôi không thể, anh ấy tài giỏi như vậy, tôi không thể khiến anh phải dở dang."

"Sau khi nói ra những lời đó, tôi thậm chí còn không dám nhìn vào mắt anh ấy, sợ rằng bản thân sẽ bật khóc."

"Thần Phong, thực sự xin lỗi, anh thật sự rất tốt, là em không xứng với anh..."

Từng chữ trong nhật ký giống như một con d.a.o sắc nhọn liên tục đ.â.m vào trái tim Lục Thần Phong.

Giang Hoài mỗi ngày đều viết nhật ký, cuối mỗi ngày đều có câu.

"Lục Thần Phong, em nhớ anh quá."

Trong tám năm, Giang Hoài đã viết rất nhiều cuốn nhật ký.

Lục Thần Phong lật từng cuốn một, cuối cùng nhìn thấy quyển nhật ký ngày anh gặp lại Giang Hoài sau tám năm.

"Ngày 3 tháng 5 năm 2024."

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ gặp lại anh ấy."

"Ngay khoảnh khắc anh bước vào, trái tim tôi, vốn đã ngủ yên trong nhiều năm, bắt đầu đập loạn trở lại."

"Tôi đã không gặp anh ấy tám năm rồi, anh ấy vẫn đẹp trai như ngày nào, chỉ là trông anh ấy trưởng thành và vững vàng hơn."

"Anh ấy hiện là đội trưởng của đội thi đấu. Cuối cùng, anh ấy đã thực hiện được ước mơ của bản thân, tôi thực sự vui mừng thay cho anh ấy, nhưng anh ấy sắp kết hôn rồi."

"Khi anh trao cho tôi tấm thiệp mời đám cưới, tôi cảm thấy như tim mình tan vỡ thành trăm ngàn mảnh."

"Tôi thực sự ghen tị với cô gái đó, vì cô ấy có thể kết hôn với người mà tôi hằng mong ước."

20.

Nước mắt của Lục Thần Phong không ngừng rơi xuống, nơi tim như bị đục khoét một lỗ hổng, không ngừng chảy máu.

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.

Mẹ Lục bước vào, bà kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Thần Phong đang ngồi dưới đất, vừa nhìn vào cuốn sổ tay vừa khóc.

Bà vội vàng tiến lên hỏi: "Thần Phong, con làm sao vậy?"

Lục Thần Phong ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lo lắng của mẹ, giọng nói run rẩy.

"Mẹ ơi, Giang Hoài không phải như mẹ nghĩ đâu."

Nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Lục Thần Phong, lòng mẹ Lục lo lắng, bà nói: "Thần Phong, con từ từ nói cho mẹ biết, có chuyện gì vậy?"

Lục Thần Phong không trả lời ngay mà đưa cuốn nhật ký và hồ sơ bệnh án trong tay cho mẹ Lục.

Anh nghẹn ngào, khó khăn mở lời:

"Mẹ, Giang Hoài cô ấy không muốn chia tay với con, cô ấy... cô ấy bị bệnh nên mới không muốn làm lỡ dở con."
 
Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Chương 11: Chương 11



Mẹ Lục cầm lấy nhật ký và hồ sơ bệnh án, nhìn thấy chữ trên đó, lòng bà chùng xuống như bị thứ gì đó đè mạnh vậy.

Bà cầm lấy cuốn nhật ký và lật từng trang một.

Trong nhật ký của Giang Hoài, đầy những lời lẽ bộc bạch tình yêu của cô dành cho Lục Thần Phong cùng sự dằn vặt nội tâm của cô.

Sau khi đọc xong nhật ký và bệnh án, mẹ Lục nhẹ nhàng nói.

"Vậy bây giờ con tính thế nào? Con đừng quên, bản thân đã kết hôn với Ngữ Tình rồi."

"Mặc dù không phải thật, nhưng nếu để người ngoài biết được, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của hai đứa."

Mẹ Lục thường không xem các tìm kiếm thịnh hành nên bà vẫn chưa biết được tình hình của Giang Hoài.

Một lát sau, Lục Thần Phong lau nước mắt nơi khóe mắt rồi đưa cho mẹ xem bài đăng trên Weibo mà Giang Hoài đã vô tình đăng nhầm.

Khi mẹ Lục nhìn thấy bài đăng trên Weibo, bà lắp bắp: "Chuyện, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Đừng nói là con bé..."

Khi Lục Thần Phong nghĩ đến hộp tro cốt của Giang Hoài, mắt anh lại đỏ lên.

"Cô ấy mất rồi, ngay ngày con kết hôn."

"Trước kia cô ấy nói cô ấy quen được một người rất tốt, con còn tưởng cô ấy đã rời khỏi Tinh thành, không ngờ..."

Lời còn chưa dứt, Lục Thần Phong lại nghẹn ngào, không nói nên lời.

Đúng lúc này, Phương Ngữ Tình vội vã chạy vào, vẻ mặt đầy vẻ lo lắng và bất an.

"Anh Lục, bệnh viện gọi đến, tình trạng của mẹ em trở nên nghiêm trọng hơn."

Nghe vậy, Lục Thần Phong lập tức đứng dậy, nói: "Đừng gấp, bây giờ chúng ta đến bệnh viện ngay."

Ba người họ vội vã đến bệnh viện, mẹ Phương đang được điều trị tại phòng cấp cứu.

Phương Ngữ Tình ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, chắp tay, lẩm bẩm điều gì đó và cầu nguyện cho mẹ mình được bình an.

Thấy vậy, Lục Thần Phong bước tới, vỗ nhẹ vai Phương Ngữ Tình, nhẹ nhàng an ủi cô.

"Đừng lo lắng, dì sẽ ổn thôi."

Ba giờ sau, mẹ Phương được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Phương Ngữ Tình thấy vậy liền chạy đến hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?"

Bác sĩ khẽ lắc đầu: "Tình hình bệnh nhân không lạc quan mấy, ca phẫu thuật này chỉ có thể tạm thời ổn định tình hình, cô nên chuẩn bị tinh thần trước."

Nghe vậy, mắt Phương Ngữ Tình lập tức biến sắc, hai chân mềm nhũn, suýt nữa đã ngã xuống đất.

Cô biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này.

Lục Thần Phong vội vàng tiến lên đỡ Phương Ngữ Tình, nhìn mẹ Phương vẫn còn hôn mê trên giường bệnh, trong lòng anh cảm thấy buồn bã khó tả.

Tám năm qua, mẹ Phương đã chăm sóc anh rất chu đáo, bây giờ nhìn thấy bà như vậy, Lục Thần Phong đương nhiên cũng thấy buồn theo.

Mẹ Phương được đưa về phòng bệnh, Phương Ngữ Tình ngồi bên giường, nắm lấy tay mẹ, khóc thầm.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mẹ Lục cũng cảm thấy không vui.

Bà bước tới trước vài bước, thì thầm vào tai Phương Ngữ Tình.

"Ngữ Tình, con và Thần Phong về trước đi, có dì ở đây, đêm nay dì sẽ canh chừng cho, ngày mai con vào thay.”

Phương Ngữ Tình vẫn muốn từ chối, nhưng mẹ Lục kiên quyết đến mức cô đành phải nghe theo lời bà mà về nhà.

"Cảm ơn dì đã giúp đỡ, con sẽ đi lấy quần áo rồi sớm quay lại."

Nói xong, Lục Thần Phong dẫn Phương Ngữ Tình rời khỏi bệnh viện.

21.

Bầu không khí trong xe im ắng, có chút nặng nề.

Sau khi hai người trở về biệt thự, Phương Ngữ Tình lấy một ít quần áo để thay, chuẩn bị nhờ Lục Thần Phong đưa cô quay về bệnh viện.

Khi đi ngang qua phòng khách, cô thấy nơi đó chất đầy hộp to, hộp nhỏ.

Đúng lúc này, Lục Thần Phong bước ra.

"Sao không nghỉ ngơi một chút?"

Phương Ngữ Tình không trả lời ngay, một lúc sau, cô mới lấy hết can đảm mở lời hỏi.

"Anh Lục, đó có phải là đồ của Giang Hoài không?"

"Anh vẫn còn yêu cô ấy, đúng không?"

Lục Thần Phong nhìn Phương Ngữ Tình rồi gật đầu, không phủ nhận.

Phương Ngữ Tình thấy Lục Thần Phong không phủ nhận, cảm thấy vô cùng chua xót.

Tám năm trôi qua, cô vẫn không thể bước vào trái tim của Lục Thần Phong.

Phương Ngữ Tình không nói thêm gì nữa, cô giơ chiếc ba lô trong tay lên rồi nói.

"Anh Lục, đưa em đến bệnh viện đi. Em lo cho mẹ em quá."

Lục Thần Phong muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ lo lắng và mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của Phương Ngữ Tình, anh đành phải nuốt lời vào trong.

Anh ấy nhận lấy ba lô từ tay Phương Ngữ Tình và nói: "Đi thôi."

Hai người lại quay trở lại bệnh viện.

Suốt đoạn đường chẳng ai nói lời nào.

Phương Ngữ Tình ngồi ở ghế lái phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt tràn đầy nỗi buồn bã không nguôi.

Hai người rất nhanh đã đến bệnh viện.

Khi đến phòng bệnh thì thấy mẹ Phương đã tỉnh dậy và đang trò chuyện với mẹ Lục.

Thấy hai người trở về, mẹ Lục thắc mắc hỏi: "Sao hai đứa lại trở về đây rồi? Không phải mẹ bảo hai đứa về nghỉ ngơi sao?"

Mẹ Phương lúc này có vẻ rất vui vẻ, khi nhận thấy sắc mặt con gái không được tốt, bà đã lên tiếng.

"Ngữ Tình, mẹ không sao đâu, con đừng lo lắng."

Nghe vậy, vành mắt Phương Ngữ Tình nóng lên, suýt nữa thì bật khóc.

Cô nuốt nỗi đắng cay trong cổ họng rồi bước tới ngồi cạnh mẹ.

"Mẹ ơi, không sao đâu, chỉ là vấn đề công việc thôi, mẹ đừng lo lắng, bác sĩ nói tình hình của mẹ đã ổn định rồi, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được."

Mẹ Phương biết rõ tình trạng cơ thể của bản thân, lời nói của con gái cũng chỉ nhằm mục đích an ủi bà.

Bà nắm lấy tay Phương Ngữ Tình và mỉm cười: "Hai đứa tốt với nhau là được, trời cũng muộn rồi, hai đứa nên về nghỉ ngơi đi."

Sau khi nghe mẹ nói vậy, Phương Ngữ Tình cũng không nói thêm gì nữa.

Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Thấy vậy, mẹ Lục vội vàng lên tiếng.

"Đừng lo lắng, nếu Thần Phong dám đối xử tệ với Ngữ Tình, tôi sẽ là người đầu tiên ra mặt, bà chỉ cần tập trung vào việc điều trị của mình, đừng nghĩ nhiều nữa."

Mẹ Phương và mẹ Lục tiếp tục trò chuyện với nhau.

Đợi khi mẹ Phương đã kiệt sức và từ từ ngủ thiếp đi thì ba người họ mới rời khỏi phòng bệnh.

Phương Ngữ Tình nhìn mẹ Lục rồi nói: "Thật sự rất cảm ơn dì."

Mẹ Lục nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Phương Ngữ Tình, trong lòng vô cùng đau xót.

Bà bước lên một bước rồi ôm cô vào lòng.

"Nếu có vấn đề gì thì đến tìm dì, chúng ta đều là người một nhà cả."

Phương Ngữ Tình ôm chặt mẹ Lục, gật đầu: "Dạ."

Sau đó, Phương Ngữ Tình rời khỏi vòng tay mẹ Lục và nói với Lục Thần Phong.

"Anh Lục, anh đưa dì về đi, có chuyện gì em sẽ gọi điện cho anh."

Nghe vậy, Lục Thần Phong nói: "Được rồi, anh đã tìm một hộ lý, dì ấy sẽ tới sớm thôi. Em nên nghỉ ngơi cho khỏe, anh về trước, ngày mai sẽ quay lại, có chuyện gì thì gọi điện cho anh."

Nói xong, Lục Thần Phong dẫn mẹ Lục trở về biệt thự.

Mẹ Lục suốt chặng đường đều mang tâm trạng buồn bã.

22.

Sau khi về nhà, bà gọi với Lục Thần Phong đang đi lên lầu.

Hai mẹ con ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, mẹ Lục lên tiếng trước.

"Thần Phong, Ngữ Tình đã ở bên con tám năm, cho dù cuối cùng hai đứa không thể ở bên nhau, con cũng phải chăm sóc cho con bé thật tốt, một nửa công lao trong sự thành công của con có được đều nhờ vào con bé.”

"Giang Hoài đã đi rồi, người mất cũng đã mất rồi, người sống vẫn còn đây, con đừng ép mình quá, dù sao trước kia con cũng không biết những chuyện này."

Mẹ Lục dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Thần Phong, mẹ biết Giang Hoài quan trọng với con đến thế nào, nhưng mẹ vẫn hy vọng con có thể để ý đến người khác."

Lục Thần Phong hiểu ý mẹ mình, nhìn khuôn mặt ngày càng già nua của mẹ, trong lòng vô cùng xúc động.

Nhưng anh biết rằng trái tim của mình ngoài Giang Hoài ra thì chẳng thể chứa được ai khác nữa.

Anh không muốn lừa dối chính mình, cũng không muốn lừa dối mẹ.

"Mẹ, cũng muộn lắm rồi. Mẹ nên đi ngủ sớm đi."

"Con hiểu ý của mẹ, nhưng dưa chín mà ráng gặt thì không ngọt, sau này mẹ đừng nhắc đến vấn đề này nữa."

Nói xong, Lục Thần Phong quay người rời đi.

Mẹ Lục nhìn bóng lưng Lục Thần Phong rời đi, trong lòng thầm thở dài một hơi.

Sau khi Lục Thần Phong lên lầu, anh không trở về phòng của mình mà lại đi vào phòng dành cho khách.

Anh ngồi xuống sàn, mở một chiếc hộp khác ra.

Bên trong là một chiếc hộp sắt có mật khẩu.

Lục Thần Phong thử vài mật mã, chẳng có cái nào đúng, đột nhiên, anh như nhớ đến điều gì đó.

Nhẹ nhàng xoay dãy số mật mã thành ngày sinh của mình.

Lạch cạch, ổ khóa bật mở.

Lục Thần Phong run rẩy mở chiếc hộp ra.

Khi Lục Thần Phong mở hộp, đập vào mắt anh là tấm ảnh anh chụp chung với Giang Hoài.

Đó là bức ảnh đầu tiên anh và Giang Hoài chụp khi mới quen nhau.

Lục Thần Phong nhìn Giang Hoài đang mỉm cười rạng rỡ trong ảnh, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.

Họ của thời điểm đó, trong lòng tràn đầy khao khát và kỳ vọng vào tương lai.

Hai người chưa bao giờ nghĩ rằng số phận lại trêu đùa họ ác liệt đến thế.
 
Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Chương 12: Chương 12



Bàn tay Lục Thần Phong nhẹ nhàng vuốt v3 bức ảnh, trong đầu chậm rãi nhớ lại cảnh tượng hai người ở bên nhau.

Lúc đó hai người họ dù chẳng có bao nhiêu tiền nhưng vẫn rất vui vẻ.

Cả hai đều đang nỗ lực làm việc cho tương lai.

Phải đến khi Giang Hoài lâm bệnh thì cuộc sống yên bình của họ mới bị phá vỡ và đi đến hồi kết.

Nghĩ đến đây, Lục Thần Phong nhớ tới cuốn nhật ký mà trước đó anh vẫn chưa đọc xong.

Anh đặt bức ảnh xuống và lại cầm cuốn nhật ký trong thùng đồ lên.

"Ngày 8 tháng 6 năm 2024."

"Hôm nay anh trai đã đi rồi, anh bỏ tôi lại một mình để đi tìm ba mẹ.”

"Tôi không biết tại sao tôi lại không cảm thấy buồn khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể của anh ấy."

"Chẳng rơi giọt nước mắt nào cho đến khi lễ hỏa táng anh trai kết thúc…"

"Nhưng khi tôi trở về đến nhà, nhìn vào căn nhà thuê nhỏ cùng bức thư tuyệt mệnh và bình đựng tro cốt của anh trai trên bàn, tôi không thể chịu đựng được nữa."

"Mấy năm nay tôi luôn phải dọn dẹp chiến trường của anh, mặc dù tôi có phàn nàn với anh, nhưng tôi không ghét anh, bởi vì nếu không có sự hi sinh của anh, có thể tôi đã c.h.ế.t từ lâu rồi."

"Cơ thể tôi đau nhức và ngứa ngáy, tình trạng bệnh của tôi ngày càng tệ hơn. Anh trai đi mất rồi, tôi thực sự không còn nhà nữa, tôi phải làm gì đây?"

……

"Ngày 11 tháng 6 năm 2024."

"Ngày mai Thần Phong sẽ kết hôn, cuối cùng anh ấy cũng tìm được người sẽ cùng anh ấy đi hết quãng đời còn lại."

"Tôi thực sự ghen tị với Phương Ngữ Tình. Tôi ghen tị vì cô ấy có thể kết hôn với người mà tôi vẫn luôn mong muốn."

"Tôi muốn chúc anh ấy hạnh phúc, nhưng thực sự không cách nào làm được. Tôi thừa nhận mình rất ích kỷ, khi nhìn thấy Thần Phong ở bên người khác, lòng tôi như vỡ vụn.”

"Mất việc, nhà cũng chẳng còn, sau khi tận mắt chứng kiến hạnh phúc của anh ấy vào ngày mai, tôi sẽ chẳng còn gì để bám víu vào thế giới này nữa..."

23.

Lục Thần Phong nhìn những dòng chữ trong nhật ký, trong lòng cảm thấy đau nhói.

Anh dần dần hiểu được Giang Hoài.

Người thân qua đời, công việc mất đi, người yêu luôn chôn sâu trong tim cô cũng kết hôn cùng người khác, bỏ lại mình cô đơn độc trên thế giới này.

Lục Thần Phong đặt nhật ký xuống, lại cầm hộp sắt lên.

Từng thứ một được lấy ra, những ký ức bị lãng quên từ lâu của Lục Thần Phong cũng dần được đánh thức.

Bức thư tình anh viết cho Giang Hoài.

Chiếc vòng tay anh tặng cho Giang Hoài vào những ngày đầu khi hai người mới ở bên nhau.

Ngoài ra còn có, khi hai người đi du lịch với nhau, anh đã mua một phụ kiện tóc thủ công từ một quầy hàng ven đường cho Giang Hoài…

Giang Hoài cất giữ mọi thứ thật tỉ mỉ, cẩn thận trong chiếc hộp này.

Chiếc hộp sắt chứa đựng quá khứ ngọt ngào của hai người họ.

Lục Thần Phong ngồi dưới đất, xem xét từng món đồ Giang Hoài để lại cho đến tận rạng sáng.

Chỉ đến khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào khuôn mặt Lục Thần Phong, anh mới tỉnh táo lại đôi chút.

Anh vừa day day đôi lông mày mệt mỏi vừa đứng dậy chuẩn bị rửa mặt thì điện thoại vang lên tiếng chuông.

Lục Thần Phong cầm điện thoại lên, phát hiện là đội phó Thẩm Bạch gọi đến.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Thẩm Bạch đã vội vàng nói.

"Anh Lục, chị Ngữ Tình có ở bên cạnh anh không? Gần đây có lời mời hợp tác, nhưng đối phương nói không liên lạc được với chị Ngữ Tình."

Lục Thần Phong nghĩ đến hình ảnh Phương Ngữ Tình ở bệnh viện, liền thay đổi lời muốn nói:

"Tìm một người quản lý tạm thời đi, gần đây em ấy không đến công ty đâu."

Thẩm Bạch vừa nghe liền biết chuyện gì xảy ra, bình thường trong đội, anh và Phương Ngữ Tình có quan hệ rất tốt, đương nhiên cũng biết chuyện của mẹ Phương.

Nghe Lục Thần Phong nói như vậy, anh đã đoán được bệnh tình của mẹ Phương nhất định đã chuyển biến xấu, nên anh khéo léo không hỏi thêm gì nữa, sau khi đồng ý, anh liền cúp máy.

Sau khi Lục Thần Phong kết thúc cuộc gọi, anh vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi lái xe đến bệnh viện.

Vì sắp tới không có trận đấu nào diễn ra nên anh đã xin phép toàn đội nghỉ vài ngày để có thời gian giải quyết chuyện của Giang Hoài.

Lục Thần Phong trước tiên mua đồ ăn sáng cho mẹ con Phương Ngữ Tình rồi vội vã đến bệnh viện.

Khi anh đến nơi, mẹ Phương đã thức dậy, Phương Ngữ Tình đang lau mặt và mát-xa cho bà.

Lục Thần Phong đặt bữa sáng xuống, thay Phương Ngữ Tình đi mát-xa cho mẹ Phương.

Làm xong mọi chuyện, mẹ Phương dựa vào đầu giường, nhìn hai người bọn họ với vẻ hài lòng.

"Thần Phong, thật sự làm phiền con rồi, chạy tới chạy lui nhiều lần như vậy."

Nghe vậy, Lục Thần Phong nở nụ cười an ủi.

"Không có gì to tát cả, đây là việc con nên làm, chúng ta ăn thôi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất."

Lục Thần Phong lấy từng món đồ ăn sáng ra và đặt lên bàn.

Khi Phương Ngữ Tình nhìn thấy hành động của Lục Thần Phong, một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng.

Bữa sáng Lục Thần Phong mua không chỉ chăm sóc mẹ cô mà còn mua rất nhiều món cô thích.

Mặc dù đã quen với những hành động bình thường như vậy nhưng cô vẫn không khỏi cảm động.

Phương Ngữ Tình nhìn Lục Thần Phong đang chăm sóc mẹ Phương chu đáo, trong mắt lộ vẻ cô đơn.

Sau khi ăn sáng và kiểm tra sức khỏe sơ bộ, mẹ Phương quay lại giường nghỉ ngơi.

24.

Sau khi mẹ Phương ngủ thiếp đi, hai người đi ra khỏi phòng bệnh và tạm thời để hộ lý chăm sóc mẹ Phương.

Hai người đi đến công viên phía trước bệnh viện, sau khi ngồi xuống băng ghế ở công viên, Lục Thần Phong lên tiếng trước.

"Tình trạng tối qua của dì như thế nào?"

Nghe vậy, Phương Ngữ Tình gật gật đầu rồi nói: "Không sao, tốt hơn trước nhiều rồi. Bác sĩ nói chỉ cần mẹ duy trì tình trạng hiện tại thì có lẽ vẫn còn hy vọng."

Khi nói những lời này, ánh mắt của Phương Ngữ Tình tràn đầy hy vọng.

"Vậy thì tốt, cần giúp gì thì em cứ gọi cho anh, đừng lo lắng về tiền bạc, có anh ở đây."

Nói xong, Lục Thần Phong im lặng một lúc rồi lại lên tiếng: "Anh đã nhờ thành viên đội tìm người quản lý tạm thời rồi, em cứ yên tâm ở lại bệnh viện chăm sóc cho dì đi, đừng lo lắng chuyện của đội nữa.”

Sự chu đáo của Lục Thần Phong đã giúp Phương Ngữ Tình bình tâm lại nỗi bất an trong lòng mấy ngày gần đây.

Sau khi Lục Thần Phong nói xong, Phương Ngữ Tình quay lại nhìn anh, chân thành cảm ơn.

"Anh Lục, cảm ơn anh."

"May mắn là có anh ở bên cạnh em, nếu không thì em thực sự không thể chịu đựng được."

Nói xong, Phương Ngữ Tình nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, khóe mắt cô chầm chậm trào dâng nước mắt.

Cô luôn cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt mẹ, không dám để lộ ra chút buồn bã hay khóc lóc.

Hôm nay thực sự không thể giả vờ trước mặt Lục Thần Phong được nữa.

Đặc biệt là sau khi nghe Lục Thần Phong nói như vậy, mọi cảm xúc của cô đều trào dâng.

Thấy Phương Ngữ Tình khóc, Lục Thần Phong vội vàng lấy một tờ giấy từ trong túi ra đưa cho Phương Ngữ Tình.

"Đây là điều anh nên làm, nếu năm xưa không có em thì sẽ không có anh của ngày hôm nay."

Phương Ngữ Tình chưa từng khóc như thế này trước mặt Lục Thần Phong, cho nên khi nhìn thấy nước mắt của Phương Ngữ Tình, anh không biết phải làm sao, chỉ có thể nói ra câu an ủi khô khốc này.

Tiếng khóc của Phương Ngữ Tình dần trở nên nhỏ hơn, cuối cùng chuyển thành tiếng nức nở khe khẽ.

Một lát sau, Phương Ngữ Tình quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe sưng húp hỏi Lục Thần Phong.

"Anh Lục, anh sẽ luôn ở bên em chứ?"

Lục Thần Phong sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: "Đừng lo lắng, kiếp này anh sẽ luôn ở bên em, giống như quãng thời gian trước em ở bên anh vậy."

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Lục Thần Phong, Phương Ngữ Tình cảm thấy nhẹ nhõm, cô biết Lục Thần Phong luôn giữ lời hứa, nếu anh đã nói là sẽ làm thì nhất định sẽ làm.

Đột nhiên, bóng dáng Giang Hoài không hiểu sao lại hiện lên trong tâm trí Phương Ngữ Tình.

Phương Ngữ Tình trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi: "Anh Lục, anh đã từng thích em chưa?"

Dứt câu, Lục Thần Phong im lặng hồi lâu, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng.

"Ngữ Tình, tám năm qua anh luôn cảm kích em đã ở bên cạnh anh, nếu không có em, có lẽ anh còn phải mất rất lâu mới có thể vượt qua chuyện đó."

"Đối với anh mà nói thì em sớm đã như thành viên trong gia đình rồi. Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ghi nhớ lòng tốt của em và chăm sóc em suốt đời này."

Sau khi nghe Lục Thần Phong nói như vậy, Phương Ngữ Tình hoàn toàn buông bỏ rồi.

Cô có thể hiểu được ý nghĩ của Lục Thần Phong, anh chỉ coi cô là người nhà, không phải là người yêu.

Trên thực tế, nhiều năm qua, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được thái độ của Lục Thần Phong đối với mình.

Cô có thể cảm nhận được cách hai người họ hòa hợp với nhau giống như một gia đình vậy.
 
Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Chương 13: Chương 13



Cô là người đầu tiên động lòng, cũng là người đầu tiên như thiêu thân lao vào lửa, mặc dù biết Lục Thần Phong vẫn luôn không quên được Giang Hoài, nhưng cô vẫn ôm hy vọng một ngày nào đó Lục Thần Phong sẽ buông bỏ được Giang Hoài và nhìn cô ấy.

Nhưng cô đã sai, Lục Thần Phong chưa từng quên đi Giang Hoài, cô cũng chưa từng bước vào trái tim của Lục Thần Phong.

Một lúc lâu sau, Phương Ngữ Tình ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn về phía Lục Thần Phong.

"Em cảm thấy nhẹ nhõm khi anh nói như thế, anh trai ạ."

Khi Lục Thần Phong nghe Phương Ngữ Tình gọi mình, anh hiểu được ý cô và cười khúc khích.

"Được rồi, từ giờ trở đi chúng ta là một gia đình."

Nói xong, Phương Ngữ Tình đứng dậy trước.

"Đi thôi, chúng ta nên quay lại rồi."

Nói xong, cô sải bước về phía bệnh viện.

Sau khi Phương Ngữ Tình nhận được câu trả lời rõ ràng từ Lục Thần Phong, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cho dù không thể là người yêu, nhưng có thể ở bên anh như một người thân cũng tốt.

Sau khi hai người trở về phòng bệnh, phát hiện mẹ Lục cũng ở đó, bà đang nói chuyện với mẹ Phương vừa mới tỉnh lại.

Khi Phương Ngữ Tình nhìn thấy hộp cơm trên bàn, cô biết đó là do mẹ Lục ở nhà làm.

Cô nhìn mẹ Lục với vẻ biết ơn, nhưng trước khi cô kịp bày tỏ lòng biết ơn, mẹ Lục đã kéo cô ngồi vào bàn.

"Hai đứa cuối cùng cũng về rồi, mau đến ăn đi, đồ ăn sắp nguội cả rồi."

Hai người vừa ngồi xuống, điện thoại di động của Lục Thần Phong liền reo lên.

Mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn đến từ Thẩm Bạch.

"Anh Lục, tuần sau đội có buổi phát sóng trực tiếp, có lẽ anh phải về sớm rồi."

"Tôi hiểu rồi."

Sau khi Lục Thần Phong trả lời tin nhắn, anh cất điện thoại đi và nói với Phương Ngữ Tình.

"Tuần tới đội thi đấu sẽ phát sóng trực tiếp, anh sẽ về đó trước, nếu em có chuyện gì cứ gọi cho anh.”

Nghe vậy, Phương Ngữ Tình gật đầu.

"Anh Lục, anh đi làm đi, ở đây không có chuyện gì đâu."

Nói xong, Lục Thần Phong đứng dậy rời khỏi bệnh viện.

25.

Những ngày tiếp theo sau đó, Lục Thần Phong liên tục chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và căn cứ huấn luyện.

Không ngờ, sức khỏe của mẹ Phương ngày một cải thiện và tình trạng của bà ngày càng ổn định hơn.

Phương Ngữ Tình cũng dần yên tâm hẳn, nỗi lo lắng giữa hai lông mày cũng tan biến đi rất nhiều.

Hôm nay, Lục Thần Phong vừa mới tập luyện xong, ngồi trên ghế, lấy điện thoại di động ra kiểm tra vé máy bay.

Thẩm Bạch đi ngang qua, nhìn thấy tấm vé trên màn hình, vẻ mặt có chút bối rối.

"Anh Lục, anh muốn đi Băng thành để du lịch sao? Nhưng thời gian này chẳng có gì để chơi cả, hay đợi đến mùa đông chúng ta cùng đi đi?"

Nghe vậy, Lục Thần Phong cất lời giải thích: "Không phải đi du lịch, tôi đi có chút việc, đừng hỏi nữa, đi tập luyện thôi."

Lục Thần Phong cất điện thoại đi, đeo tai nghe và tiếp tục luyện tập.

Sau khi huấn luyện xong, Lục Thần Phong lái xe đến nhà tang lễ.

Lục Thần Phong đi đến khu cất giữ bình đựng tro cốt, nhìn hai chiếc bình đựng tro cốt được đặt cạnh nhau, nỗi buồn dần tràn ngập trong lòng.

Anh nhìn vào bình đựng tro cốt của Giang Hoài, tự mình lẩm bẩm: "Tiểu Hoài, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, anh sẽ sớm đưa em về nhà thôi."

Lục Thần Phong ở lại nhà tang lễ một lúc rồi đứng dậy rời đi, lái xe đến bệnh viện.

Khi anh đến nơi, mẹ của Phương đã ngủ rồi.

Anh và Phương Ngữ Tình ngồi ở hành lang bên ngoài phòng bệnh nói chuyện.

Phương Ngữ Tình chú ý tới quầng thâm dưới mắt Lục Thần Phong, lo lắng hỏi.

"Anh Lục, gần đây anh lại thức khuya à? Sau này anh không cần chạy tới chạy lui nữa, luyện tập xong thì về nhà nghỉ ngơi đi, có chuyện gì em sẽ gọi điện cho anh."

Lục Thần Phong xoa xoa hàng lông mày, an ủi: "Không sao đâu, sau đợt phát live này sẽ ổn thôi, đừng lo lắng."

Gần đây anh quả thực ngủ không ngon, mỗi lần nằm trên giường nhắm mắt, anh chỉ có thể nghĩ đến bóng dáng Giang Hoài.

Trong căn nhà thuê, khi họ gặp lại nhau sau tám năm…

Mỗi một bóng hình của Giang Hoài đều in sâu vào trong tâm trí anh.

Anh của giờ khắc này đang rất hối hận, nếu như lúc đầu anh quan tâm đến Giang Hoài nhiều hơn, liệu kết quả của ngày hôm nay có khác đi không?

Sau khi Lục Thần Phong biết được tình hình của Giang Hoài, ngày nào anh cũng ăn không ngon, ngủ không yên, cả người gầy rộc cả đi.

Phương Ngữ Tình đau lòng nhìn anh, trong lòng lại dâng lên một cảm giác chua xót.

Thấy dáng vẻ mệt mỏi của Lục Thần Phong, cô giục anh về nhà nghỉ ngơi.

"Anh Lục, anh nên về nghỉ ngơi sớm đi. Gần đây không có việc gì thì không cần đến đâu, dì Lục và y tá đều ở đây chăm sóc, cũng không có việc gì quan trọng, anh cứ tập trung làm việc trước đi."

Phương Ngữ Tình nói xong liền đẩy Lục Thần Phong ra ngoài.

Lục Thần Phong không thuyết phục được cô nên đành gật đầu đồng ý.

"Được rồi, đợi xong khoảng thời gian phát live này anh sẽ đến."

Nói xong, Lục Thần Phong lái xe rời đi.

Hai ngày sau, sự kiện trực tiếp kết thúc.

Ngay khi Lục Thần Phong bước vào hậu trường, anh nhận được cuộc gọi từ Phương Ngữ Tình.

"Anh Lục, mẹ em mất rồi."

Biểu cảm của Lục Thần Phong đột nhiên thay đổi, anh sững sờ tại chỗ.

Sau một hồi lâu, anh mới lấy lại bình tĩnh, chậm rãi trả lời.

"Anh sẽ tới đó ngay."

Nói xong, Lục Thần Phong nói với người quản lý tạm thời rằng mình có việc phải làm rồi về sớm.

Đến bệnh viện, Lục Thần Phong đi vào nhà xác và nhìn thấy mẹ Phương được phủ một tấm vải trắng.

Phương Ngữ Tình được mẹ Lục đỡ lấy, khóc hụt cả hơi, không ngừng lẩm bẩm.

"Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con một mình, mẹ tỉnh lại và nhìn con đi..."

Lục Thần Phong trong lòng cảm thấy ngột ngạt, đứng ở cửa hồi lâu mới đi vào.

Mẹ Lục khó khăn lắm mới đỡ được Phương Ngữ Tình lên, mặt bà đã đẫm nước mắt, đôi mắt tràn ngập sự bi thương.

Lục Thần Phong bước lên phía trước đỡ Phương Ngữ Tình, ra hiệu cho mẹ mình ngồi sang một bên bình tĩnh lại.

Khoảnh khắc Phương Ngữ Tình nhìn thấy Lục Thần Phong, cảm xúc bị kìm nén của cô lập tức bùng nổ.

"Anh Lục, rõ ràng là mọi chuyện còn rất ổn mà, sao lại đột nhiên thành ra như vậy?"

"Em không còn nhà nữa..."

Cô gục trong vòng tay Lục Thần Phong, khóc không ngừng.

Lục Thần Phong nhẹ nhàng vỗ lưng Phương Ngữ Tình để an ủi cô.

Anh biết rằng điều Phương Ngữ Tình cần bây giờ không phải là lời an ủi mà là sự phát tiết của cảm xúc.

Vậy nên Lục Thần Phong cũng không nói nhiều, để mặc cô trút hết tâm sự.

Không lâu sau, y tá bước vào, bước tới gần Phương Ngữ Tình và nói.

"Người nhà hãy đến ký vào giấy chứng tử."

Vừa nói, y tá vừa đưa giấy chứng tử cho Phương Ngữ Tình.

Phương Ngữ Tình đón lấy, run lẩy bẩy ký và viết tên mình.

Sau khi ký, nhân viên nhà tang lễ cũng đến nơi.

Thấy tình hình của Phương Ngữ Tình không ổn, Lục Thần Phong ngăn cô lại và nói: "Để anh làm."

Sau đó, anh liên lạc với bệnh viện và nhà tang lễ để giúp Phương Ngữ Tình hoàn tất việc tang lễ cho mẹ cô.

26.

Khi mọi việc kết thúc thì trời cũng đã khuya.

Phương Ngữ Tình tay ôm bình đựng tro cốt của mẹ, ngồi thẫn thờ trong nhà tang lễ.

Lục Thần Phong đề nghị tổ chức tang lễ cho mẹ Phương nhưng đã bị Phương Ngữ Tình từ chối.

Cha cô mất sớm, mẹ cô một mình nuôi cô khôn lớn, họ hàng trong gia đình cô đã từ lâu không còn đến thăm hỏi gì nữa.

Mẹ cô từng, sau khi bà qua đời, hãy rải tro cốt của bà xuống biển, đây là mong muốn cuối cùng của bà.

"Cảm ơn anh Lục, mọi chuyện còn lại em tự lo được."

Thấy vậy, Lục Thần Phong cũng không nài nỉ nữa, sau khi làm xong mọi thủ tục, liền lái xe đưa hai người về nhà.

Sau khi trở về biệt thự, Phương Ngữ Tình ôm bình đựng tro cốt của mẹ đi thẳng lên lầu.

Khi mẹ Lục nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Phương Ngữ Tình, bà cảm thấy đau lòng thay.

Bà quay người lại, nghiêm túc nói với Lục Thần Phong: "Thần Phong, Ngữ Tình là đứa trẻ ngoan, cho dù hai đứa không thể đi đến cuối cùng, cũng phải chăm sóc thật tốt cho nó."

Lục Thần Phong gật đầu nói: "Mẹ đừng lo lắng, con đã hứa với dì Phương, sẽ chăm sóc em ấy thật tốt rồi."

Nói xong, mẹ Lục ngẩng đầu nhìn về phía Phương Ngữ Tình, thở dài một hơi, càng cảm thấy đau lòng thay cho cô.

Sáng sớm ba ngày sau.

Lục Thần Phong vừa xuống lầu đã thấy Phương Ngữ Tình đang ngồi ở phòng khách, trên tay là hành lý đã soạn xong.

"Em định đi đâu à?" Lục Thần Phong hỏi.

"Ừm, em sẽ đến Hải thành để thực hiện di nguyện cuối cùng của mẹ."

"Em từ chức vai trò người quản lý rồi, cũng đã đăng Weibo thông báo rằng chúng ta đã ly hôn, em dự định từ nay về sau sẽ định cư ở Hải thành."

"Anh Lục, cảm ơn anh đã chăm sóc em nhiều năm qua, em đi đây."

Phương Ngữ Tình nói với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó kéo vali chuẩn bị rời đi.
 
Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Chương 14: Chương 14



Lục Thần Phong ngăn cô lại, vừa định nói thì bị Phương Ngữ Tình lên tiếng cắt lời trước.

"Anh Lục, em biết anh muốn nói gì, anh không cần phải thuyết phục em nữa đâu. Đừng lo lắng, em có thể chăm sóc tốt cho bản thân, có chuyện gì em sẽ nói với anh."

Lục Thần Phong nhìn chằm chằm Phương Ngữ Tình hồi lâu rồi chậm rãi nói.

"Được rồi, mọi chuyện đều phải cẩn thận, chăm sóc bản thân là quan trọng nhất, nếu có chuyện gì thì cứ việc gọi cho anh.”

Nói xong, Phương Ngữ Tình mỉm cười ngọt ngào với Lục Thần Phong: "Được rồi, cảm ơn anh Lục, em đi đây."

Sau khi Phương Ngữ Tình rời đi, trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại một mình Lục Thần Phong.

Hai ngày sau, Lục Thần Phong đem theo tro cốt của Giang Hoài lên chuyến bay đến Băng thành.

Sau khi hạ cánh, làn gió mát lạnh len lỏi qua người Lục Thần Phong, thổi bay sự mệt mỏi của chuyến đi.

Không giống như Tinh thành nóng nực, Băng thành vẫn rất mát mẻ.

Sau nhiều lần hỏi thăm, cuối cùng Lục Thần Phong cũng tìm được địa chỉ quê nhà của Giang Hoài.

Đó là một ngôi làng nằm giữa núi, cạnh bên bờ nước.

Chỉ còn lại một vài hộ gia đình trong làng còn sinh sống, hầu hết các ngôi nhà đã sụp đổ từ lâu do xuống cấp và không có người ở.

Lục Thần Phong tìm đến nhà của Giang Hoài và phát hiện ngôi nhà đó đã bị san bằng từ lâu.

Anh nhớ Giang Hoài từng nói với anh rằng cô đã mười năm không quay trở về Băng thành.

Trước đó, họ thỏa thuận với nhau rằng sau khi kết hôn, họ sẽ trở về Băng thành để chào lễ với ba mẹ cô.

Bây giờ, anh ấy thực sự đã đến, nhưng mục đích của anh thì đã thay đổi.

Lục Thần Phong liên hệ với nhà tang lễ ở địa phương và chôn tro cốt của Giang Hoài bên cạnh ba mẹ cô.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh trở về khách sạn, nằm trên giường và nhìn chằm chằm lên trần nhà với đôi mắt vô hồn.

Cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, Lục Thần Phong từ từ chìm vào giấc ngủ.

……

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh nghe thấy có người gọi tên mình bên tai.

"Lục Thần Phong, đừng ngủ nữa, thầy giáo gọi anh kìa!"

Mặc dù giọng nói cố gắng đè nén âm lượng đến rất nhỏ, nhưng anh vẫn có thể nhận ra đó là giọng của Giang Hoài.

Anh cứ ngỡ mình lại đang trong mơ, nhưng khi mở mắt ra, anh phát hiện cảnh tượng trước mắt rất rõ ràng, không giống như là mơ.

Giang Hoài ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở anh: "Lục Thần Phong, đừng ngủ nữa, câu số 5."

Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ngồi trong lớp học đại học, mọi thứ đều rất đỗi quen thuộc.

Đột nhiên, anh như nghĩ ra điều gì đó và véo mạnh cánh tay mình.

Đau quá, đây không phải là mơ!

Anh thật sự đã quay trở về khoảng thời gian mười năm trước!

27.

Lục Thần Phong còn chưa kịp phản ứng lại thì thanh âm giận dữ của giáo viên dạy toán trên bục giảng đã vang lên.

"Lục Thần Phong, anh nghĩ là bản thân đang mơ à? Lại còn tự nhéo bản thân một cái nữa?"

Ngay khi giáo viên toán học ở nơi cao trên bục giảng dứt lời, toàn bộ sinh viên trong giảng đường đều bật cười.

Lúc này Lục Thần Phong còn đang hoài nghi có phải bản thân đang nằm mơ hay thật sự đã quay về mười năm trước.

Lúc này, Giang Hoài đưa tay đẩy đẩy anh, thấp giọng nói: "Thần Phong, mau đứng dậy đi, thầy mà tức giận thì xong luôn đó!"

Lục Thần Phong cảm nhận được bàn tay của Giang Hoài chạm vào da thịt mình, nhiệt độ lòng bàn tay cô nóng bừng.

Đây chắc chắn không phải là mơ, trong mơ sẽ không bao giờ có thể chân thực đến như thế.

Giáo viên toán đứng trên bục giảng vô cùng tức giận khi thấy Lục Thần Phong vẫn ngồi bất động trên ghế, nhìn chằm chằm vào Giang Hoài.

"Lục Thần Phong! Nếu bây giờ anh còn không đứng dậy thì anh chờ trượt môn đi!"

Nghe vậy, Lục Thần Phong mới sực tỉnh, nhanh chóng đứng dậy xin lỗi, sau đó trả lời kết quả một cách rõ ràng và hợp lý.

Thấy thái độ của anh thành khẩn, thầy giáo toán nghiêm mặt dạy dỗ thêm vài câu nữa rồi mới cho anh ngồi xuống.

Trong quãng thời gian còn lại của tiết học, Lục Thần Phong ngồi sắp xếp lại tất cả thông tin trong đầu.

Không phải anh đang ngủ trưa trên giường ở khách sạn sao, tại sao lại đột nhiên xuyên không quay trở về mười năm trước?

Mặc dù cảm xúc xung quanh đều chân thật như vậy, nhưng Lục Thần Phong vẫn không thể tin được.

Anh sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ siêu thực mà anh đang mơ mà thôi.

Khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên, anh vẫn cảm thấy như mình đang ở một thế giới khác vậy.

Giang Hoài thu dọn đồ đạc xong, thấy Lục Thần Phong vẫn ngồi ngây ngốc trên ghế, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

"Thần Phong, sao hôm nay anh lại mất tập trung thế? Có chuyện gì vậy?"

Giọng nói của Giang Hoài đánh thức Lục Thần Phong, anh nhìn Giang Hoài trước mặt, đôi mắt dần đỏ lên, cổ họng nghẹn lại, hồi lâu vẫn không nói được lời nào.

Một lát sau, Lục Thần Phong đột nhiên đứng bật dậy, ôm chặt Giang Hoài vào lòng, nước mắt chảy dài trên gò má.

Lục Thần Phong vùi đầu vào cổ Giang Hoài, giọng nói run rẩy: "Giang Hoài, anh rất nhớ em."

Giang Hoài giật mình vì cái ôm bất ngờ của Lục Thần Phong.

Phần lớn sinh viên trong hội trường đều chưa rời đi, thấy hai người ôm nhau, có người bắt đầu trêu chọc.

Khuôn mặt Giang Hoài lập tức đỏ bừng, đưa tay đẩy Lục Thần Phong ra.

"Thần Phong, mọi người đang nhìn kìa, anh buông tay ra trước đã."

Giang Hoài thoát khỏi vòng tay Lục Thần Phong, khi ngẩng đầu lên thì bắt gặp sự tan vỡ trong mắt Lục Thần Phong, cô sững sờ tại chỗ.

Vội vàng hỏi: "Thần Phong, xảy ra chuyện gì vậy? Nói em biết đi, chúng ta cùng giải quyết, anh đừng khóc."

Vừa nói, Giang Hoài vừa đưa tay lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt Lục Thần Phong.

Lục Thần Phong nắm tay cô, nhẹ giọng nói: "Không sao, chỉ là anh nhớ em quá thôi, chúng ta về nhà đi."

Nói xong, anh không để ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh, nắm tay Giang Hoài đi ra khỏi lớp học.

Giang Hoài bị Lục Thần Phong kéo đi về phía trước, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy hôm nay Lục Thần Phong có gì đó không ổn.

Nhiều lần cô muốn hỏi nhưng đều bị Lục Thần Phong ngắt lời, bảo cô đợi về nhà rồi nói.

Lục Thần Phong nắm tay Giang Hoài đi trên đường, nỗi bất an trong lòng anh cũng vơi đi phần nào.

Bất kể đó có phải là mơ hay không, lần này, anh quyết tâm viết lại kết cục của hai người.

Anh quay về khoảng thời gian học kỳ thứ hai của năm nhất đại học. Hai người đã ở bên nhau được nửa năm và vừa thuê một căn nhà gần trường vào tháng trước để thuận tiện cho công việc bán thời gian của họ.

Lục Thần Phong nghĩ đến bệnh tình của Giang Hoài và căn nhà họ đang thuê, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định.

Ngôi nhà họ đang thuê chính là ngôi nhà mà Giang Hoài đã thuê hơn mười năm ở kiếp trước.

Vì căn hộ nằm ở tầng cao nhất lại không có thang máy nên giá thuê rất rẻ, vì vậy hai người mới quyết định thuê.

Lúc đầu họ chỉ coi nơi này là nơi ở tạm thời, nhưng ai biết rằng nó sẽ trở thành nơi ở cố định của Giang Hoài trong suốt quãng đời còn lại.

Chẳng mấy chốc, hai người quay trở lại căn nhà thuê ở tầng cao nhất.

Ngay khi vừa mở cửa, một mùi ẩm mốc bay đến.

Cảnh tượng bên trong phòng khiến Lục Thần Phong vừa cảm thấy quen thuộc lại vừa rất xa lạ, dường như không có gì thay đổi.

Khi nhìn rõ hoàn cảnh trong phòng, Lục Thần Phong càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng.

Anh từ từ siết c.h.ặ.t t.a.y Giang Hoài, sau đó quay lại nghiêm túc nói với cô.

"Tiểu Hoài, chúng ta dọn nhà thôi."

Lục Thần Phong vừa nói xong, Giang Hoài liền đưa tay sờ trán anh, lẩm bẩm nói.

"Anh không bị sốt, sao hôm nay anh lại cư xử lạ thế?"

Nói xong, cô nhìn Lục Thần Phong rồi chậm rãi nói.

"Mặc dù ngôi nhà này ở tầng cao nhất nhưng giá lại rẻ. Chúng ta sẽ sống tạm ở đây trước, khi nào có nhiều tiền hơn thì chuyển đi."

"Đừng căng thẳng quá, chúng ta chỉ mới là sinh viên năm nhất và vẫn còn nhiều thời gian."

Nói xong, cô bước lên ôm chặt Lục Thần Phong.

"Vậy anh thất thần là vì chuyện chỗ ở sao, em còn tưởng anh có chuyện gì giấu em nữa chứ?"

Lục Thần Phong ôm chặt Giang Hoài, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô.

Hơi ấm từ người Giang Hoài truyền vào cơ thể Lục Thần Phong nhưng không truyền tới được trái tim anh.

Lúc này, Giang Hoài vẫn đang nhỏ giọng an ủi anh.

Nhưng Lục Thần Phong lại không nghe được gì cả, cảm thấy càng lúc càng bất an hơn.

28

Ở kiếp trước, sau khi Giang Hoài mất, anh đã tìm hiểu rất nhiều về bệnh lupus ban đỏ.

Cho dù đây là giấc mơ hay thực sự sống lại, anh sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm tương tự nữa.

Lục Thần Phong quyết tâm kiếp này sẽ chăm sóc thật tốt cho Giang Hoài, không thể để cô mắc phải bệnh này nữa.

Đầu tiên, môi trường sống rất quan trọng, căn phòng trọ này hiện giờ tuyệt đối không thể ở được, anh phải nghĩ cách kiếm tiền, sau đó đưa Giang Hoài dọn ra ngoài.
 
Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Chương 15: Chương 15



Bây giờ là năm 2014, cách khoảng thời gian Giang Hoài mắc bệnh còn hai năm.

Trong thời gian này, anh phải đặc biệt chú ý quan sát tình trạng sức khỏe của Giang Hoài.

Lục Thần Phong trong đầu liên tục tính toán những sắp xếp tiếp theo nên cũng chẳng chú ý tới lời Giang Hoài nói.

Giang Hoài hiển nhiên cũng phát hiện ra điều này, cô ngẩng đầu nhìn Lục Thần Phong, thấy anh chỉ mãi nhìn xuống đất, căn bản là không nghe cô nói.

Trong mắt cô đột nhiên hiện lên một tia tức giận, cô ra sức an ủi Lục Thần Phong một tràng nhưng anh lại không nghe gì lọt tai.

Giang Hoài tức giận giơ tay lên đánh Lục Thần Phong.

"Lục Thần Phong, anh có nghe em nói không đó? Anh đang nghĩ gì vậy?"

Thấy Giang Hoài tức giận, Lục Thần Phong vội vàng xin lỗi.

"Tiểu Hoài, đừng tức giận, anh chỉ đang suy nghĩ một chút thôi, chúng ta đi ăn trước đi, bụng anh đói rồi."

Lục Thần Phong cố ý lộ ra vẻ mặt đáng thương.

Anh biết Giang Hoài dễ dính chiêu này nhất, thế nên mỗi lần cãi nhau, chỉ cần anh để lộ ra vẻ mặt này, Giang Hoài sẽ lập tức bình tĩnh lại.

Đúng như dự đoán, sự tức giận giữa hai lông mày của Giang Hoài dần tan biến.

Một lúc sau, cô thở dài, bất đắc dĩ nhìn Lục Thần Phong nói: "Được rồi, được rồi, em không tức giận nữa, em đi nấu cơm, anh muốn ăn gì?"

Nói xong, Giang Hoài cởi áo khoác rồi đi về phía bếp.

Lục Thần Phong theo sát phía sau, đón lấy đĩa thức ăn từ tay Giang Hoài, nói: "Từ giờ anh sẽ nấu cơm, em đi nghỉ ngơi đi."

"Vậy thì em làm phụ bếp cho anh."

Nói xong, Giang Hoài xắn tay áo lên, chuẩn bị rửa rau.

Lục Thần Phong biết Giang Hoài không muốn anh mệt mỏi như vậy, suy nghĩ một lát rồi nói với Giang Hoài.

"Tiểu Hoài, làm chút cà chua xào trứng đi, anh muốn ăn."

Giang Hoài đặt đĩa thức ăn trên tay xuống, nhìn Lục Thần Phong với vẻ mặt khó hiểu.

"Chúng ta không phải mới ăn ngày hôm qua sao? Không muốn đổi món khác sao?"

Lục Thần Phong lắc đầu: "Cứ món này đi, em làm ngon nhất."

Mặc dù không hiểu ý anh, Giang Hoài vẫn lấy hai quả trứng ra chuẩn bị nấu.

Lục Thần Phong nhìn dáng vẻ bận rộn của Giang Hoài, khoảng trống trong lòng anh dần được lấp đầy.

Cô không biết rằng anh đã mong nhớ món cà chua xào trứng này trong tám năm.

Lục Thần Phong thầm cầu nguyện trong lòng, nếu như đây là một giấc mơ, vậy thì hãy để giấc mơ này kéo dài thêm một chút, anh không muốn tỉnh lại.

Sau khi món cà chua xào trứng của Giang Hoài làm xong, món ăn của Lục Thần Phong cũng hoàn thành.

Hai người nấu ba món, Lục Thần Phong nhìn bữa ăn đơn giản này, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Mặc dù sau này anh đã được ăn vô số món ngon, nhưng thứ khiến anh nhớ nhất chính là những bữa cơm gia đình cùng Giang Hoài.

Lục Thần Phong ăn một miếng cà chua xào trứng, hương vị quen thuộc tràn ngập trong miệng, suýt nữa thì khóc thành tiếng.

Chỉ những ai đã từng trải qua mới hiểu được cảm giác đoàn tụ với người thân yêu là như thế nào.

Lục Thần Phong từng ngụm từng ngụm ăn hết đồ ăn trên bàn.

Giang Hoài lo lắng nhìn Lục Thần Phong, thấy anh ăn hết, cô lại đẩy thêm hai đĩa đến trước mặt anh.

"Thần Phong, ăn từ từ thôi, nếu không đủ, em nấu thêm cho anh được mà."

Lục Thần Phong ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Giang Hoài, anh biết bản thân vừa mới rơi vào trạng thái cảm xúc, khiến cô lo sợ.

Anh dùng đũa gắp đồ ăn bỏ vào chén của Giang Hoài: "Không sao, anh chỉ đói quá thôi, em cũng ăn đi."

Lục Thần Phong từ từ bình tĩnh lại, sau đó chậm rãi vừa ăn vừa trò chuyện với Giang Hoài.

Ăn xong, Lục Thần Phong bảo Giang Hoài nghỉ ngơi, mình đi rửa bát.

Giang Hoài ngồi trên ghế sofa nhìn bóng dáng bận rộn của Lục Thần Phong, trong lòng càng thêm hoài nghi.

Buổi tối, khi hai người nằm trên giường nghỉ ngơi, Giang Hoài không nhịn được nữa, cất lời hỏi.

"Thần Phong, hôm nay anh không như bình thường, giống như một người khác vậy, anh thật sự không có chuyện gì đang giấu em sao?"

Lục Thần Phong xoay người ôm chặt Giang Hoài, ghé vào tai cô nói.

"Không sao, đừng nghĩ nhiều nữa, đi ngủ sớm đi."

Nói xong, Lục Thần Phong nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Giang Hoài.

Giang Hoài lập tức đỏ mặt, nhưng vẫn kiên trì hỏi.

"Không, chắc hẳn là anh đang có chuyện giấu em, anh đừng hòng đánh lạc hướng, mau mau khai thật."

Giang Hoài nằm trên người Lục Thần Phong, kéo cổ áo anh, ra vẻ mặt dữ tợn.

Lục Thần Phong đưa tay ôm chặt cô vào lòng, bất lực nói.

"Anh muốn em nghỉ công việc bán thời gian của em, anh không muốn em mệt mỏi như vậy."

Nghe vậy, giọng điệu của Giang Hoài dần dần dịu xuống.

"Chúng ta không phải đã hứa là cùng nhau cố gắng sao? Hơn nữa, hiện giờ cũng chỉ có hai công việc bán thời gian, sẽ không ảnh hưởng đến việc học của chúng ta đâu."

"Hơn nữa, em còn có học bá là anh ở đây mà, mấy môn em cúp thì anh cứ giảng lại cho em là được."

Nói xong, Giang Hoài hôn một cái vào má Lục Thần Phong, nhìn anh với ánh mắt nịnh nọt.

Lục Thần Phong chẳng còn cách nào khác, chỉ đành bất lực nhìn Giang Hoài.

Anh biết vì sao Giang Hoài lại cố gắng như vậy, chính là vì anh trai cô, Giang Chấn.

Giang Hoài viết trong nhật ký rằng từ khi đi học đại học, cô đã đưa hầu hết số tiền mình kiếm được cho anh trai, chỉ để cuộc sống của Giang Chấn tốt hơn và ngăn anh ăn cắp đồ.

Nhưng thói quen hình thành qua nhiều năm không dễ gì thay đổi, từ khi ba mẹ qua đời, Giang Chấn vẫn dựa vào việc trộm cắp để nuôi sống hai anh em họ, trộm cắp vặt đã trở thành thói quen.

Đây chính là lý do vì sao dù lương của Giang Hoài có cao nhưng cô cũng không có tiền để mua nhà.

Cô đã tiêu hết tiền của mình vào Giang Chấn.

Mặc dù sau này Giang Chấn không còn đến đồn cảnh sát thường xuyên như trước nữa nhưng anh ấy vẫn thường xuyên trộm cắp vặt.

Lục Thần Phong cho rằng bệnh của Giang Hoài một phần là do làm việc quá sức, cho nên sau khi trở về, điều đầu tiên anh nghĩ đến là đổi nhà, thứ hai là cho cô nghỉ việc làm thêm, không được làm việc quá sức.

Vấn đề của Giang Chấn cũng cần phải được giải quyết.

Bây giờ anh vẫn là một cậu bé nghèo không có gì cả, bước đầu tiên để giải quyết những vấn đề này là phải có tiền.

Anh ôm chặt Giang Hoài, thở dài liên tục, trong đầu chỉ suy nghĩ cách kiếm tiền.

Giang Hoài thấy Lục Thần Phong tâm trạng không tốt, cho rằng anh vẫn còn tức giận nên cúi xuống hôn anh lần nữa.

"Không sao đâu, đừng lo cho em, em tự có chừng mực, anh đừng giận nữa mà."

Suy nghĩ của Lục Thần Phong bị Giang Hoài cắt ngang, anh nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Giang Hoài, trong lòng cảm thấy rạo rực.

Anh nhổm dậy, đè Giang Hoài xuống dưới, sau đó cúi đầu hôn lên môi Giang Hoài.

Môi cô thật mềm mại, sau tám năm không gặp, Lục Thần Phong dường như quên mất cả cách hôn.

Hai người hôn nhau say đắm, đúng lúc Giang Hoài nghĩ Lục Thần Phong sẽ làm cả bước tiếp theo thì anh nằm lại xuống giường.

Anh kéo chăn đắp lên người hai người, ôm Giang Hoài vào lòng, nhẹ giọng nói.

"Ngủ thôi, sáng mai còn có tiết học nữa."

Nhớ lại suy nghĩ vừa rồi của mình, Giang Hoài không khỏi đỏ mặt.

Cô vùi đầu vào n.g.ự.c Lục Thần Phong, hồi lâu vẫn không ngủ được.

Lục Thần Phong nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cả ngày nay phải tiêu hóa quá nhiều, đầu óc đã mệt mỏi, nằm trên giường một lúc thì đã ngủ thiếp đi.

29.

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Lục Thần Phong bị đánh thức bởi mùi thơm của thức ăn.

Sau khi anh mặc quần áo và bước ra khỏi phòng ngủ, anh phát hiện Giang Hoài không còn ở đây nữa, nhưng bữa sáng đã được bày biện trên bàn.

Cô ấy để lại một tờ giấy nhớ trên bàn với nội dung như sau:

"Thần Phong, sáng nay em phải học bù. Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, anh ăn xong rồi thì đi học nhé."

Lục Thần Phong nhìn tờ giấy nhớ trên tay và bữa sáng trên bàn, sự phiền não dâng trào.

Sau một tràng dài tối qua, anh chẳng mong chờ Giang Hoài sẽ nghỉ hết công việc làm thêm của cô.

Nhưng anh thực sự không ngờ Giang Hoài lại dậy sớm, trốn học chỉ để đi làm thêm.

Trước kia cũng từng xảy ra tình trạng như vậy, sau đó Lục Thần Phong nói Giang Hoài vài câu, hai người chiến tranh lạnh hết mấy ngày, cuối cùng Giang Hoài thỏa hiệp, hứa sẽ không trốn học đi làm thêm nữa mới xem như tạm cho qua chuyện.

Nhưng không ngờ cô ấy lần nữa tái phạm.

Kiếp trước Giang Hoài cũng làm công việc bán thời gian này, lúc đó anh còn giúp Giang Hoài nghĩ ra lý do để xin vắng nên giảng viên mới không nói gì.

Lần này, Lục Thần Phong quyết định dạy cho Giang Hoài một bài học, cho cô biết anh rất quan tâm đến chuyện này, sau đó thuận nước đẩy thuyền, bắt Giang Hoài nghỉ công việc làm thêm này.

Sau khi ăn sáng xong, Lục Thần Phong như thường lệ đến lớp học.

Sau khi vào lớp, giáo viên điểm danh, lần này Lục Thần Phong không giải thích gì thêm giúp Giang Hoài nữa.

Sau giờ học, anh tìm đến giảng viên, nói rằng Giang Hoài đã trốn học để đi làm thêm.
 
Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Chương 16: Chương 16



Giảng viên nghe thấy vậy, rất tức giận.

Thầy bảo Lục Thần Phong buổi chiều hãy đưa Giang Hoài đến phòng làm việc của thầy, sau đó tức giận đi ra khỏi lớp học.

Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, Giang Hoài mới vào lớp.

Cô ngồi xuống bên cạnh Lục Thần Phong, nhỏ giọng hỏi.

"Ban nãy giảng viên có điểm danh không?”

Lục Thần Phong thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Giang Hoài, cảm thấy thương xót không thôi.

Nhưng khi nghĩ đến việc Giang Hoài sau này có thể mắc bệnh lupus ban đỏ vì mệt mỏi kéo dài, anh đành gạt nỗi đau lòng sang một bên, nghiêm túc nhìn Giang Hoài.

"Anh đã nói thật với giảng viên rằng em vì đi làm thêm mà trốn tiết, buổi chiều anh sẽ đưa em đến văn phòng để xin lỗi thầy."

Nghe vậy, Giang Hoài nhìn Lục Thần Phong với vẻ không tin nổi.

"Anh không giúp em xin phép giảng viên nghỉ à? Tại sao chứ?"

Lục Thần Phong nghiêm túc nói: "Giang Hoài, anh đã nói với em rồi, bây giờ em chỉ cần học thật tốt, tiền bạc anh sẽ lo, việc học và việc đi làm thêm, bên nào quan trọng hơn em còn không rõ hay sao?"

Nói xong, Lục Thần Phong quay người đi, không nhìn Giang Hoài nữa.

Thực ra, anh cũng cảm thấy dằn vặt khi làm như vậy, nhưng anh buộc phải làm.

Anh không muốn Giang Hoài lặp lại bi kịch của kiếp trước nữa.

Giang Hoài biết Lục Thần Phong làm như vậy là vì muốn tốt cho cô, nhưng khi nghe Lục Thần Phong nói như vậy, cô vẫn không khỏi cảm thấy tức giận.

Cô cầm lấy quyển sách, ngồi vào ghế sau phía sau Lục Thần Phong, không còn để ý đến Lục Thần Phong nữa.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh, sau khi tiếng chuông giải lao reo lên, Lục Thần Phong chặn Giang Hoài đang định rời đi.

"Cùng anh đi tìm thầy giáo.”

Nói xong, Lục Thần Phong không đợi Giang Hoài phản ứng mà trực tiếp kéo cô đi về phía phòng giảng viên.

Giang Hoài muốn dứt ra, nhưng sức lực của Lục Thần Phong quá lớn, dù thế nào cô cũng không thể thoát ra được.

Hai người rất nhanh đã đi đến cửa phòng.

Lục Thần Phong gõ cửa phòng làm việc, sau khi nhận được phản hồi, anh kéo Giang Hoài vào trong.

Tiết mà Giang Hoài trốn là tiết thuộc chuyên ngành của hai người, liên quan đến máy tính, giảng viên đứng lớp họ Hứa, nổi tiếng nghiêm khắc.

Cô đứng trước mặt giảng viên, không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Lục Thần Phong lên tiếng trước: "Thưa thầy, con đã dẫn bạn tới rồi."

Nói xong, Lục Thần Phong kéo Giang Hoài đang trốn sau lưng mình đến trước mặt giảng viên.

Giang Hoài không còn cách nào trốn tránh nên đành cúi đầu, nhỏ giọng xin lỗi.

"Em xin lỗi, thầy Hứa. Em sẽ không bao giờ trốn học nữa, thầy có thể cho em thêm một cơ hội không?"

Thầy Hứa đẩy gọng kính lên, nhìn Giang Hoài, bày ra vẻ mặt thất vọng.

"Giang Hoài, lúc mới vào trường, em và Lục Thần Phong đều đứng đầu lớp, học kỳ trước thì vẫn ổn, nhưng học kỳ này thành tích của hai người rõ ràng là đã giảm sút."

"Thầy biết, em cũng không dễ dàng gì, em muốn làm một số công việc bán thời gian để kiếm thêm thu nhập cho gia đình, nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp. Nhiệm vụ hiện tại của em là học tập, khi em tốt nghiệp với vị trí thủ khoa ngành, thủ khoa trường với tấm bằng loại xuất sắc, thầy tin, lúc đó em sẽ không cần phải lo lắng về chuyện tiền bạc nữa."

"Nhìn xem, bây giờ em đầu đuôi lẫn lộn, lần trước, thấy thái độ em thành khẩn nên thầy cũng cho qua chuyện, chẳng bao lâu em lại tái phạm, nếu tôi lại bỏ qua cho em thì có phải em sẽ tái phạm thêm lần nữa phải không?"

Nghe vậy, Giang Hoài đột nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng xua tay.

"Thầy Hứa, em đảm bảo chuyện này sẽ không xảy ra nữa. Em hứa sau này sẽ chăm chỉ học hành, không đi làm thêm nữa!"

Thầy Hứa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Hoài, cuối cùng cũng không đành lòng tiếp tục mắng cô nữa.

Ông biết hoàn cảnh gia đình Giang Hoài, biết cô không còn cách nào khác mới phải làm như vậy, ông cảm thấy vừa tức giận vừa đau lòng thay cho cô bé.

"Đây là lần cuối cùng, nếu em còn trốn tiết nữa, thầy sẽ mạnh tay đánh trượt em."

Nói xong, thầy Hứa quay lại nhìn Lục Thần Phong, dặn dò anh.

"Lục Thần Phong, thầy biết hai đứa là quan hệ bạn trai bạn gái, nhưng trốn học không phải chuyện nhỏ. Sau này hãy chú ý đến Giang Hoài nhiều hơn, nếu lần sau nó còn dám trốn học nữa, hãy nói thẳng với thầy, đừng che giấu thay nó, bây giờ em giúp nó thì chính là hại nó về sau.”

Lục Thần Phong gật đầu liên tục: "Thầy Hứa, thầy yên tâm, em nhất định sẽ không bao che cho bạn đâu."

“Vậy thầy tiếp tục làm việc, bọn em ra ngoài đây.”

Nói xong, anh dẫn Giang Hoài ra khỏi văn phòng.

Vừa ra ngoài, Giang Hoài đã hất tay Lục Thần Phong ra rồi một mình đi thẳng về phía trước.

Thấy vậy, Lục Thần Phong biết lần này Giang Hoài đã thật sự giận anh rồi.

Anh không muốn “vì đại nghĩa diệt thân", nhưng nghĩ đến kết cục của kiếp trước, anh buộc phải làm vậy.

Giang Hoài bước đi càng lúc càng nhanh, Lục Thần Phong cũng phải tăng tốc mới theo kịp cô.

Khi anh gần theo kịp, muốn đưa tay kéo cô lại, nhưng cô lại tránh đi.

Anh tiến lên chặn Giang Hoài lại, nói: "Giang Hoài, chúng ta nói chuyện đi, được không? Đừng chiến tranh lạnh, như vậy rất ảnh hưởng đến tình cảm."

Nghe vậy, Giang Hoài dừng chân lại, đứng ở đó nhìn Lục Thần Phong.

Thật ra, cô cũng không thực sự tức giận với Lục Thần Phong, cô chỉ dỗi vì anh không lên tiếng bênh vực cô, cô cảm thấy có chút không thoải mái.

"Em không muốn nói chuyện này với anh ngay bây giờ, em muốn ở một mình."

Khi Lục Thần Phong nghe Giang Hoài nói như vậy, anh biết cô không còn tức giận nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút dư vị của cảm xúc mà thôi.

Anh đưa tay nhận lấy túi đồ từ tay Giang Hoài, nói: "Được rồi, anh không làm phiền em nữa, đợi em bình tĩnh lại rồi nói chuyện sau."

Nói xong, anh nhường đường cho Giang Hoài.

Giang Hoài không nói thêm lời nào nữa, cứ thế đi về phía trước.

Lục Thần Phong theo sát cô nửa bước không rời.

30.

Vì buổi chiều không có tiết học nên hai người trở về chỗ thuê.

Sau khi về nhà, Giang Hoài đi thẳng vào phòng ngủ.

Lục Thần Phong kìm nén mong muốn an ủi cô, đặt túi xuống, đi vào bếp nấu ăn.

Nấu xong đồ ăn, Lục Thần Phong mở cửa phòng ngủ, rón rén đi về phía Giang Hoài.

Giang Hoài đang nằm trên giường, đắp chăn, vẻ mặt hờn dỗi.

Lục Thần Phong ngồi trên giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp trên đầu Giang Hoài ra, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hoài, em dậy ăn vài miếng trước đi? Anh có làm món sườn chua ngọt mà em thích nhất đây."

Sáng sớm Giang Hoài chuẩn bị đồ ăn sáng cho Lục Thần Phong rồi ra ngoài, vì vội nên cô bỏ luôn bữa sáng.

Sau một buổi làm thêm vào buổi sáng và một tiết học dài, trên đường đi về chỗ trọ thì cô đã đói đến lả người.

Bây giờ lại ngửi thấy mùi thức ăn ngon tràn ngập khắp phòng, cảm giác thèm ăn lập tức tăng lên bội phần.

Lục Thần Phong phát hiện Giang Hoài đang lén nuốt nước bọt, cố nhịn cười, nhẹ giọng nói.

"Cho anh chút mặt mũi đi mà, vì làm mấy món này cho em mà anh bị dính phải dầu văng, bây giờ vẫn còn đau đây."

Anh lại dùng chiêu bán thảm, lần này Giang Hoài vẫn không thể phòng ngự trước chiêu trò này của anh.

Giang Hoài nhấc chăn lên, đứng dậy, sau khi xuống giường, điều đầu tiên làm là đi tìm thuốc mỡ bôi bỏng ném vào trong n.g.ự.c Lục Thần Phong, hung hăng nói.

“Anh tự bôi, em đi ăn cơm.”

Nói xong, anh bước ra khỏi phòng ngủ và đi đến phòng khách để ăn.

Lục Thần Phong nhìn lọ thuốc trong tay, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.

Giang Hoài chính là như vậy, cho dù cô có tức giận với anh đến mức nào, chỉ cần nghe thấy anh bị thương, cô sẽ lập tức gạt bỏ mọi cảm xúc sang một bên, chạy đến bên cạnh và chăm sóc anh.

Anh bôi thuốc mỡ vào chỗ sưng đỏ, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.

Giang Hoài liên tục ăn mấy miếng sườn chua ngọt, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, ngay cả cơn tức giận cũng đã gần như biến mất.

Thấy cô thích thú với bữa ăn, Lục Thần Phong cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Anh ngồi vào bàn và đưa cho Giang Hoài một chén canh nữa.

"Ăn chậm thôi, tất cả đều là của em."

Nói xong, Lục Thần Phong nhìn Giang Hoài bằng ánh mắt cưng chiều.

Giang Hoài cảm thấy có chút không thoải mái khi bị anh nhìn chằm chằm, gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào chén, ngượng ngùng nói.

"Em ăn không được nhiều như thế.”

Thấy vậy, anh liền thu hồi ánh mắt, không trêu chọc cô nữa mà tập trung ăn.

Ăn xong, Lục Thần Phong lại rửa chén, còn Giang Hoài ngồi trên ghế sofa xem TV.

Mặc dù mắt cô vẫn dán chặt vào TV, nhưng tâm trí cô không hề để tâm đến nó, cô chỉ nghĩ đến những gì đã xảy ra vào buổi sáng.

Lục Thần Phong dọn dẹp xong phòng bếp, ngồi xuống bên cạnh Giang Hoài, thấy ánh mắt cô trống rỗng, anh biết cô đang nghĩ gì.

Vì thế anh tắt TV, ngồi đối diện với Giang Hoài và nhìn cô một cách nghiêm túc.

"Tiểu Hoài, chúng ta nói chuyện đi."

Giang Hoài thu hồi suy nghĩ, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Lục Thần Phong, gật đầu.
 
Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Chương 17: Chương 17



Thấy vậy, anh vội lên tiếng trước: "Tiểu Hoài, đừng đi làm thêm nữa được không? Không phải vì chuyện học hành, mà là vì sức khỏe của em. Mới năm nhất mà em đã mệt mỏi như vậy, rồi tương lai sẽ thế nào?"

"Trước đây chuyện gì anh cũng nghe em hết, nhưng chỉ riêng lần này, em nghe lời anh được không?"

Giang Hoài né tránh ánh mắt của Lục Thần Phong, nghiêng đầu sang một bên, chậm rãi nói.

"Thần Phong, anh biết tình hình nhà em mà, em không thể để anh trai mình trộm cắp vặt cả đời như vậy được."

"Nếu anh ấy có tiền, anh ấy sẽ không làm những điều đó, linh hồn cả ba mẹ trên thiên đường cũng sẽ được an nghỉ."

Ở kiếp trước, Giang Hoài đã đưa toàn bộ số tiền kiếm được từ công việc làm thêm cho Giang Chấn, nhưng vẫn không giúp anh ấy thay đổi thói quen, anh ấy vẫn tiếp tục ăn cắp vặt.

Nghĩ đến đây, giọng điệu của Lục Thần Phong dịu xuống.

"Vậy thì chỉ chọn một trong hai công việc thôi, được không, phần việc nào chiếm quá nhiều thời gian học tập của em thì nghỉ đi, nhé?"

Trong lòng Giang Hoài vẫn còn chút do dự, nhưng nghĩ đến việc Lục Thần Phong quan tâm đến mình như vậy nên đành gật đầu đồng ý.

Thấy vậy, Lục Thần Phong tiến lên, ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng nói.

"Đừng lo lắng, anh luôn ở đây, em cứ giữ sức khỏe mình thật tốt, chuyện tiền bạc anh sẽ lo."

Sau đó, Lục Thần Phong dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó và tiếp tục nói.

"Tiểu Hoài, cuối tuần này chúng ta đi khám sức khỏe đi."

Giang Hoài nghe Lục Thần Phong nói như vậy thì vô cùng hoang mang.

"Sao khi không anh lại nghĩ đến việc khám sức khỏe? Anh bị bệnh rồi sao?"

"Không, chỉ là thấy dạo này trông em có vẻ mệt mỏi nên muốn dẫn em đi kiểm tra sức khỏe thôi." Lục Thần Phong mơ hồ nói.

Nghe vậy, Giang Hoài thở phào nhẹ nhõm.

"Chắc do chuyện làm thêm nên em mới mệt mỏi, không sao đâu, anh đừng lo lắng, kiểm tra sức khỏe cũng mắc quá, nếu dư tiền thì chúng ta tiết kiệm để sau này mua nhà thì tốt hơn. "

Lục Thần Phong bây giờ có thể nghe lời trong mọi chuyện, ngoại trừ những vấn đề liên quan đến sức khỏe của cô.

Anh không nói gì thêm và dự định sẽ trực tiếp đưa cô đi kiểm tra vào cuối tuần này.

Sau khi nói ra, cơn giận của Giang Hoài cũng đã lắng xuống.

Cô nghĩ đến tiết học hôm nay mà mình đã trốn, lo lắng nói: "Thần Phong, anh giảng lại bài buổi sáng nay em nghỉ nhé."

Lục Thần Phong không đồng ý ngay mà suy nghĩ về kế hoạch buổi chiều rồi trả lời.

"Trước tiên hãy nghỉ ngơi, ngủ một giấc, buổi tối anh sẽ bù cho em."

Giang Hoài thực sự có chút buồn ngủ, nên đồng ý, cô quay lại phòng và ngủ bù.

Sau khi Giang Hoài ngủ thiếp đi, Lục Thần Phong rón rén đi ra khỏi nhà.

Anh tìm một công ty môi giới, nói về nhu cầu thuê nhà của mình và đi xem nhà.

Phòng thuê trọ hiện tại, ngày nắng thì vẫn còn ổn, nhưng đến ngày mưa, ngôi nhà sẽ đặc biệt ẩm mốc và có mùi rất khó chịu, về lâu dài sẽ không tốt cho sức khỏe.

Giang Hoài đã sống trong căn phòng đó hơn mười năm, tình trạng của cô chắc hẳn là ngày càng tệ hơn.

Lục Thần Phong trong một buổi chiều đã đi xem năm căn nhà, cuối cùng trước khi trời tối đã tìm được một căn nhà thích hợp.

Nhưng giá thuê căn hộ này hơi đắt và có thể tiêu hết tiền tiết kiệm của họ.

Mặc dù vậy, Lục Thần Phong vẫn cắn răng trả tiền.

Tiền mất rồi có thể kiếm lại được nhưng sức khỏe mất rồi thì chúng ta mất tất cả.

31.

Chỗ trọ mới thuê không mở cửa trong tuần, phải đến cuối tuần mới có thể dọn vào, vừa kịp lúc để họ chuyển đến ngay sau khi thực hiện kiểm tra sức khỏe.

Lục Thần Phong đứng ở góc phố, cầm hợp đồng cho thuê đã ký trên tay, nhìn dòng xe cộ qua lại, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.

Ở kiếp trước, anh đã chơi game hộ trong 3 năm liền, kiếm được rất nhiều tiền, nhưng sức khỏe lại bị hủy hoại.

Lần này anh không thể tiếp tục liều lĩnh chơi game như vậy được, nếu không anh chắc chắn sẽ lại lặp lại sai lầm tương tự.

Lục Thần Phong cất hợp đồng đi, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho mẹ mình đang ở quê nhà rất xa.

Anh đã phải sắp xếp lại suy nghĩ và giải quyết mọi việc trong hai ngày kể từ khi trở về quá khứ, bây giờ cuối cùng anh cũng đã có thời gian gọi điện cho mẹ mình.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia rất ồn ào, một lúc sau, giọng nói dịu dàng của mẹ Lục vang lên.

"Thần Phong, có chuyện gì vậy?"

Lục Thần Phong nghe thấy giọng nói mệt mỏi của mẹ, kết hợp với âm thanh từ đầu dây bên kia, anh biết bà vẫn đang bán rau ở chợ.

Nghĩ đến sự vất vả của mẹ, Lục Thần Phong cảm thấy buồn vui lẫn lộn.

"Không sao đâu mẹ, lâu rồi con không gọi điện cho mẹ. Hôm nay con rảnh rỗi, mẹ vẫn ở chợ chứ?"

"Đúng rồi, vẫn còn một số loại rau chưa bán hết được. Không nói với con nữa, có khách tới mua hàng rồi."

Nói xong, mẹ Lục kết thúc cuộc gọi một cách nhanh chóng.

Lục Thần Phong nghe tiếng bận rộn từ trong điện thoại truyền đến, trong lòng thở dài một hơi.

Thu hồi suy nghĩ, Lục Thần Phong đi về phía chợ.

Anh đi mua chút đồ rồi trở về nhà, thấy Giang Hoài đã thức dậy và đang bận rộn trong bếp.

Lục Thần Phong đặt bát đĩa trên tay xuống, đi vào bếp, cầm lấy thìa từ tay Giang Hoài rồi đẩy cô ra khỏi bếp.

"Khói nhiều quá, em đi ra ngoài trước đi, trong này cứ để anh xử lý."

Giang Hoài bị đẩy ra khỏi bếp, không có việc gì làm, liền lấy máy tính ra làm bài tập nhóm.

Rất nhanh, Lục Thần Phong đã bày đồ ăn ra bàn và bảo Giang Hoài ăn.

Bầu không khí giữa hai người lại trở về như trước kia, giản dị và ấm áp.

Sau bữa tối, Lục Thần Phong giảng lại bài học hôm nay cho Giang Hoài xong, giục cô đi nghỉ ngơi.

Giang Hoài vừa mới tỉnh lại chẳng bao lâu, bây giờ vẫn chưa buồn ngủ.

Bất lực, Lục Thần Phong đành phải tự mình dỗ cô ngủ.

Anh ấn Giang Hoài xuống ghế sofa và hôn cô cho đến khi mặt cô đỏ bừng.

Ngay khi anh định thực hiện bước tiếp theo, Giang Hoài vội vàng ngăn anh lại.

"Em đi ngủ đây."

Nói xong, Giang Hoài vội vàng chạy về phía phòng ngủ.

Lục Thần Phong thỏa mãn l.i.ế.m môi, mùi đào trên người Giang Hoài vẫn còn thoang thoảng bao bọc lấy người anh.

Anh dời ánh nhìn đi, bình tĩnh lại, lấy máy tính ra và bắt đầu viết mã.

Anh ấy và Giang Hoài đều là sinh viên chuyên ngành khoa học máy tính và điểm số của họ nằm trong số những điểm tốt nhất trong chuyên ngành của mình.

Ở kiếp trước, khi còn là sinh viên năm nhất, anh cũng từng viết một số code để kiếm tiền, nhưng anh cảm thấy kiếm tiền theo cách này quá chậm nên đã chuyển sang chơi game hộ người khác.

Bây giờ nghĩ lại, anh vẫn quá non xanh rồi, rõ ràng anh có thể kiêm cả hai, nhưng anh chỉ tập trung vào một trong hai.

Sau khi Lục Thần Phong viết xong mã chương trình, anh gửi cho người mua, bên kia nhanh chóng thanh toán tiền.

Tuy số tiền không nhiều nhưng có còn hơn không.

Lục Thần Phong nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng của mình và im lặng suy nghĩ về bước tiếp theo.

Một lúc sau, Lục Thần Phong đứng dậy, duỗi thân người cứng đờ, bắt đầu rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

Khi anh trở lại phòng, phát hiện Giang Hoài đã chìm vào giấc ngủ sâu rồi.

Lục Thần Phong nhón chân lên giường, nằm cạnh Giang Hoài, ôm cô vào lòng.

Chẳng mấy chốc, anh cũng vào giấc.

32.

Ngày hôm sau là thứ sáu, hai người không có tiết học vào buổi sáng và ngủ đến mười giờ.

Sau khi thức dậy, chuẩn bị đồ đạc, hai người đến trường.

Khi đi qua một con hẻm, bắt gặp một nhóm người đang đánh ai đó.

Lục Thần Phong nhận ra người bị đánh trông rất quen mắt.

Anh tiến lên một bước, nhìn kỹ hơn thì phát hiện người nam kia chính là Thẩm Bạch, phó đội trưởng của đội thi đấu trong kiếp trước.

Lúc này, Thẩm Bạch đang bị một đám côn đồ bao vây, sỉ nhục và đánh đập.

Lục Thần Phong bảo Giang Hoài gọi cảnh sát, sau đó tiến lên phía trước đá ngã tên côn đồ hung bạo nhất, tức giận hét lớn.

"Dừng lại, tôi gọi cảnh sát rồi, rất nhanh sẽ tới đây thôi!"

Nói xong, tên côn đồ cầm đầu ra hiệu cho đám lính dừng lại, sau đó tất cả đều hoảng loạn bỏ chạy.

Tên côn đồ đánh người dữ dội nhất trừng mắt nhìn Lục Thần Phong mấy lần rồi mới rời đi, tiếng còi báo động vang lên, hắn mới bỏ chạy.

Lục Thần Phong kéo Thẩm Bạch nằm dưới đất dậy, quan tâm hỏi thăm.

"Thẩm Bạch, cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

Nghe vậy, Thẩm Bạch ngẩng đầu nhìn Lục Thần Phong, vẻ mặt kinh ngạc, nghi hoặc.

"Sao anh biết tên tôi?"

Khi bắt gặp ánh mắt xa lạ của Thẩm Bạch, Lục Thần Phong mới nhớ ra mình và Thẩm Bạch vẫn chưa quen biết nhau.

Họ chỉ bắt đầu làm quen với nhau sau khi gia nhập đội thi đấu.

Lục Thần Phong nhớ mang máng Thẩm Bạch từng nói với anh, trước khi gia nhập đội, anh từng làm quản trị viên mạng ở một quán Internet.

Nghĩ vậy, Lục Thần Phong bắt đầu màn biểu diễn.
 
Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Chương 18: Chương 18



"Trước kia lên mạng thấy có người gọi tên của cậu, tôi thấy thú vị nên đã ghi nhớ cái tên này."

"Đừng nói nhiều nữa, cậu vẫn ổn chứ? Tại sao những người đó lại đánh cậu vậy?"

Thẩm Bạch nghe Lục Thần Phong nói như vậy, cảm thấy có lý nên nghi ngờ trong lòng nhanh chóng tan biến.

Cậu loạng choạng đứng dậy, phủi bụi trên người rồi trả lời.

"Chúng là một nhóm côn đồ trong khu phố, chúng hay đến đây để lướt web mà không trả tiền, vì vậy tôi đã nói vài câu khó nghe, hôm nay chúng canh tôi tan làm rồi chặn đánh."

Lục Thần Phong nhớ lại Thẩm Bạch từng nói với anh, trước khi gia nhập đội, cuộc sống của cậu không mấy tốt đẹp.

Ba mẹ cậu ly hôn rồi có gia đình mới, nhưng không ai trong số hai người họ muốn nuôi cậu ấy, vì vậy cậu đã bỏ học sau khi học xong trung học, kể từ đó cậu ấy bắt đầu ra ngoài làm việc.

Khi còn là quản trị viên mạng, cậu luôn bị côn đồ bắt nạt, hầu như toàn bộ số tiền cậu kiếm được đều bị chúng lấy mất.

Sau khi tận mắt chứng kiến cuộc sống của Thẩm Bạch, Lục Thần Phong cảm thấy có chút không thoải mái.

Sau khi đi cùng Thẩm Bạch và cảnh sát để giải thích tình hình, anh để lại cho cậu một số điện thoại di động trước khi rời đi.

"Đây là số điện thoại của tôi, nếu cậu có khúc mắc gì cứ gọi cho tôi, nếu giúp được tôi sẽ giúp."

Nói xong, không đợi Thẩm Bạch phản ứng, anh đã kéo Giang Hoài quay người rời đi.

Trên đường quay về trường, Giang Hoài không nhịn được mà lên tiếng.

"Thần Phong, lần sau gặp phải chuyện như thế này, chúng ta nên gọi cảnh sát đến xử lý. Anh cứ xông vào như vậy rất nguy hiểm."

Nghe vậy, Lục Thần Phong nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Hoài an ủi rồi nhẹ giọng nói.

"Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu, đừng lo lắng."

"Đi thôi, lớp học sắp bắt đầu rồi."

Nói xong, hai người chạy về phía lớp học.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh, sau tiết học cuối cùng, hai người ăn chút gì đó ở căn tin trường rồi đến thư viện học bài.

Vì ngày mai phải đưa Giang Hoài đi khám nên họ chỉ ở lại thư viện đến tám giờ rồi về.

33.

Sáng hôm sau, Giang Hoài còn chưa tỉnh ngủ hẳn đã bị Lục Thần Phong đưa đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.

Giang Hoài phải trải qua một loạt các cuộc kiểm tra, khi hoàn thành bước kiểm tra cuối cùng thì đã là buổi chiều.

Lục Thần Phong mua chút đồ ăn cho Giang Hoài rồi bảo cô ở lại bệnh viện chờ kết quả xét nghiệm.

"Tiểu Hoài, em ở bệnh viện đợi anh, anh có chút việc phải xử lý nên phải về trước."

Giang Hoài nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Thần Phong, ngồi xuống ghế, ngoan ngoãn gật đầu.

"Cứ đi đi, em ở đây đợi anh, không đi đâu cả."

Nói xong, Lục Thần Phong hôn lên trán cô rồi quay người rời đi.

Giang Hoài ngồi trên ghế, mặt đỏ bừng.

Sau khi Lục Thần Phong trở về chỗ thuê nhà cũ anh nhanh chóng thu dọn hành lý và gọi công ty chuyển đồ đến chuyển đồ đạc đến ngôi nhà thuê mới.

Trong lúc chờ công ty chuyển đồ, Lục Thần Phong gọi điện cho chủ nhà là dì Trương và nói rằng muốn hủy hợp đồng thuê nhà.

Sau khi dì Trương tới, dì kiểm tra xung quanh thấy không có gì bất thường nên mới lên tiếng.

"Tiểu Lục à, dì Trương sẽ không vòng vo với con đâu, trước đó hợp đồng có ghi rõ thời hạn thuê là một năm. Bây giờ con chuyển đi sớm, tiền đặt cọc sẽ không được hoàn lại."

"Nhưng vì hai đứa đều là sinh viên đại học, cũng chẳng dư dả gì nên dì sẽ lấy một nửa tiền cọc thôi, trả lại nửa còn lại cho hai đứa."

Lục Thần Phong nghe vậy vội vàng cảm ơn.

Sau khi trả chìa khóa cho dì Trương, Lục Thần Phong đi theo công ty chuyển nhà đến chỗ thuê mới.

Khi mọi việc xong xuôi thì đã năm giờ chiều.

Sau khi Lục Thần Phong thanh toán xong chi phí với bên công ty chuyển nhà, anh vội vã đến bệnh viện.

Khi tới bệnh viện thì thấy Giang Hoài đã nhận được kết quả xét nghiệm.

Giang Hoài nhìn Lục Thần Phong đang thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

"Anh đi đâu thế? Sao anh lại đổ mồ hôi nhiều vậy?"

Lục Thần Phong xua tay, hít thở vài hơi rồi mới chậm rãi nói.

"Kết quả xét nghiệm thế nào? Bác sĩ nói gì?"

Giang Hoài đưa tờ danh sách trong tay cho Lục Thần Phong, nói: "Không có vấn đề gì, bác sĩ nói mọi thứ đều bình thường."

"Chúng ta về nhà thôi."

Lục Thần Phong cầm lấy danh sách, cẩn thận xem xét từng mục.

Đột nhiên, anh nhìn thấy kết quả xét nghiệm m.á.u của Giang Hoài có mấy giá trị bất thường, tim anh đột nhiên thắt lại, cầm tờ báo cáo đi đến phòng khám.

Anh bảo Giang Hoài đợi ngoài cửa anh vào trong hỏi bác sĩ.

Lục Thần Phong đi thẳng vào vấn đề: "Bác sĩ, xét nghiệm m.á.u của bạn gái tôi cho thấy có nhiều bất thường. Nguyên nhân là gì? Có ảnh hưởng gì đến cơ thể cô ấy không?"

Bác sĩ xem xét báo cáo một cách cẩn thận và giải thích: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là hơi thiếu m.á.u thôi. Chỉ cần cẩn thận đừng làm việc quá sức là được."

Nói xong, lòng Lục Thần Phong dần bình tĩnh lại, sau đó đưa báo cáo cho bác sĩ.

Anh chỉ vào mẫu xét nghiệm miễn dịch và hỏi.

"Bác sĩ ơi, bác sĩ có nghĩ kết quả xét nghiệm này có vấn đề gì không? Liệu nó có gây ra bệnh lupus ban đỏ không?"

Sau khi đọc báo cáo do Lục Thần Phong đưa ra, bác sĩ nói: "Mọi chỉ số sức khỏe của cô ấy hiện giờ đều bình thường, không có yếu tố nguy cơ nào".

"Nhưng cậu vẫn cần phải cẩn thận, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, cẩn thận với tia cực tím trực tiếp và đưa cô ấy đi khám sức khỏe mỗi năm một lần."

Sau khi nghe lời bác sĩ nói, nỗi bất an của Lục Thần Phong dần tan biến.

Anh hỏi thêm vài câu hỏi trước khi rời đi.

Giang Hoài thấy anh đi ra, vội vàng tiến lên hỏi thăm.

"Sao lâu thế? Bác sĩ nói gì thế? Có vấn đề gì thì phải nói cho em biết, đừng giấu em, em có thể chịu đựng được."

Vẻ mặt Lục Thần Phong thoải mái, đáp lời Giang Hoài.

"Bác sĩ nói không sao đâu, chỉ hơi thiếu m.á.u một chút thôi, đừng lo lắng."

"Đi thôi, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi thật tốt."

Hai người đi ra khỏi bệnh viện, gọi một chiếc taxi, Giang Hoài nghe Lục Thần Phong không nói đến địa chỉ nhà thuê, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

"Chúng ta không về nhà sao?"

“Đến nơi em sẽ biết.”

Nói xong, Lục Thần Phong cười bí ẩn, không giải thích nữa, Giang Hoài hỏi thế nào cũng vẫn im lặng.

34.

Chiếc xe dừng lại trước cổng khu dân cư, Lục Thần Phong dẫn Giang Hoài quẹt thẻ và đi vào.

Chỗ thuê mới nằm trên tầng mười, là căn hộ một phòng ngủ với thông gió theo hướng bắc - nam.

Tuy không gian không được rộng rãi như chỗ trọ trước nhưng môi trường thì tốt hơn nhiều.

Lục Thần Phong mở cửa, Giang Hoài sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.

Căn phòng đầy những hộp các-tông và hành lý, khi kiểm tra kỹ hơn, Giang Hoài nhận thấy tất cả hành lý đều là của họ.

Giang Hoài do dự nhìn Lục Thần Phong rồi nói: "Anh thực sự muốn chuyển nhà sao?"

Nghe vậy, Lục Thần Phong gật đầu.

"Anh không nói cho em biết vì sợ em nghĩ nhiều. Yên tâm đi, em không cần lo lắng về tiền thuê đâu, anh vừa hoàn thành một mã chương trình, đủ trả rồi."

"Anh muốn em sống thoải mái hơn, môi trường chỗ trọ trước đó thật sự rất tệ."

Giang Hoài muốn nói gì đó, nhưng bây giờ nhà cũng đã thuê, hành lý cũng đã chuyển vào rồi, cô ấy có nói cũng không nói được gì.

Cô thở dài, bất lực nhìn Lục Thần Phong rồi nói: "Vậy thì thu dọn hành lý đi, nếu không thì đêm nay sẽ không có chỗ ngủ đâu."

Lục Thần Phong thấy Giang Hoài không tức giận thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

Sau khi thay quần áo, họ bắt đầu dọn dẹp nhà cửa và thu dọn hành lý.

Không có nhiều đồ đạc gì nên họ cũng nhanh chóng sắp xếp đâu vào đấy.

Sau khi dọn dẹp xong, hai người xuống nhà hàng dưới lầu ăn một bữa cơm đơn giản rồi quay về nhà.

Sau một ngày bận rộn, Lục Thần Phong trở về nhà, nằm thẳng trên giường, lông mày đầy vẻ mệt mỏi.

Sau khi thuê được ngôi nhà mới, nhiều nỗi lo của anh đã được giải tỏa.

Thấy vậy, Giang Hoài ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lục Thần Phong rồi xoa bóp cho anh.

Lục Thần Phong từ từ thả lỏng, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Thấy Lục Thần Phong đã ngủ, Giang Hoài lấy chăn đắp cho anh, hôn lên môi rồi thì thầm: "Thần Phong, cảm ơn anh."

Nói xong, Giang Hoài đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Khi nhìn vào môi trường và các tiện ích xung quanh trong khu dân cư, cô biết rằng ngôi nhà này chắc hẳn không hề rẻ.

Nhìn Lục Thần Phong ngủ say trên giường, lòng Giang Hoài trở nên dịu dàng hẳn đi.

Đột nhiên Giang Hoài nghĩ đến lời Lục Thần Phong nói về việc bán mã code chương trình, một ý tưởng lóe lên trong đầu.

Cô hiện chỉ có một công việc bán thời gian, tiền học phí và chi phí sinh hoạt cộng thêm tiền đưa cho Giang Chấn đều không đủ.
 
Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Chương 19: Chương 19



Vì Lục Thần Phong không muốn cô ra ngoài làm thêm, cô có thể làm thêm ở nhà, như vậy an toàn hơn, cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho cả hai.

Nghĩ vậy, Giang Hoài lấy máy tính ra và bắt đầu viết code chương trình.

Khi cô viết xong thì đã là tờ mờ sáng, sau khi vệ sinh sơ qua, cô mới leo lên giường đi ngủ.

35.

Sáng sớm.

Khi Lục Thần Phong thức dậy, Giang Hoài vẫn còn ngủ.

Việc đầu tiên anh làm sau khi mở mắt là tìm Giang Hoài, thấy cô ngủ yên bình trong lòng mình, anh cảm thấy nhẹ nhõm.

Lục Thần Phong rất sợ một ngày nào đó khi tỉnh dậy sẽ phát hiện mọi chuyện mình trải qua chỉ là một giấc mơ.

Hơi thở ấm áp của Giang Hoài trong vòng tay đều đặn phả vào n.g.ự.c anh, khiến tim anh dâng lên một luồng nhiệt.

Lục Thần Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của Giang Hoài một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà hôn cô một cái.

Giang Hoài cảm thấy mình như đang ngạt thở trong giấc ngủ, cô khó khăn mở mắt ra, thấy Lục Thần Phong đang mỉm cười nhìn cô.

“Anh tránh ra, em vẫn chưa ngủ đã.”

Nói xong, Giang Hoài nhắm mắt lại, vẫn muốn tiếp tục nói gì đó.

Nhưng Lục Thần Phong không cho cô cơ hội này, anh cúi người, thì thầm vào tai cô.

"Em cứ việc ngủ, anh làm việc của anh.”

Nói xong, Lục Thần Phong hôn lên cổ Giang Hoài.

Những nụ hôn nồng nhiệt rơi xuống cổ Giang Hoài, dần dần đánh thức bộ não còn đang mơ hồ của cô.

Bàn tay của Lục Thần Phong từ từ di chuyển xuống gấu áo của, bàn tay to ấm áp của anh lướt trên cơ thể cô.

Nhiệt độ cơ thể của Giang Hoài từ từ tăng lên, những nơi Lục Thần Phong chạm vào đều như đang bốc cháy.

Phòng ngủ lập tức tràn ngập mùi d*c v*ng.

Động tác của Lục Thần Phong càng thêm hung bạo, Giang Hoài cắn vào vai anh.

Thấy vậy, Lục Thần Phong chậm rãi di chuyển, hôn lên mặt Giang Hoài.

Chiếc cốc nước đặt trên tủ đầu giường bắt đầu gợn sóng, một khoảng thời gian rất lâu sau mới yên ả trở lại.

……

Giang Hoài mệt mỏi nằm trên giường, toàn thân không còn chút sức lực nào.

Lục Thần Phong cảm thấy sảng khoái, rửa mặt xong liền xuống lầu mua đồ ăn sáng cho cô.

Sau bữa sáng, cô lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Anh ra ngoài, dựa vào ký ức mà tìm đến quán Internet nơi Thẩm Bạch làm.

Lúc này, Thẩm Bạch đang ngủ trên bàn ở quầy lễ tân.

Lục Thần Phong gõ bàn đánh thức cậu dậy.

Thẩm Bạch ngẩng đầu nhìn Lục Thần Phong, suy nghĩ một lát mới nhớ ra mình là ai, ngáp một cái hỏi.

“Nạp mấy tiếng?”

Lục Thần Phong lắc đầu nói: "Khi nào thì cậu tan làm? Anh có chuyện muốn nói với cậu."

Thẩm Bạch liếc nhìn thời gian trên máy tính rồi nói: "Vẫn còn ba tiếng nữa."

Lục Thần Phong suy nghĩ một lát rồi nói.

“Vậy mở cho anh một máy đi, anh vừa chơi vừa đợi cậu tan làm.”

Nói xong, Thẩm Bạch đứng dậy dẫn Lục Thần Phong đi tới máy số 20.

"Dùng cái này đi, miễn phí. Lần trước anh đã giúp em, nên em sẽ tặng anh suất này."

Lục Thần Phong không thèm khách khí với cậu, chỉ nói cảm ơn rồi ngồi xuống.

Anh nhấp vào trò chơi phổ biến nhất hiện nay, Battle Royale.

Đây là một trò chơi đấu tay đôi 5V5, kiếp trước, anh đã giành được danh hiệu người đi rừng mạnh nhất nhờ vào trò chơi này.

Những kỹ năng anh tích lũy được qua nhiều năm cùng trí óc linh hoạt giúp anh nổi bật giữa một nhóm các tuyển thủ chuyên nghiệp.

Khi vào trang trò chơi, một cảm giác quen thuộc ùa về, dường như anh đã quay trở lại căn cứ huấn luyện và những ngày tháng luyện tập cùng đồng đội.

Lục Thần Phong chọn anh hùng mình yêu thích, sau khi vào game đã khiến đối thủ nhanh chóng đầu hàng.

Hết ván này qua ván khác, hành động nhanh chóng và quyết đoán của Lục Thần Phong đã thu hút mọi người trong quán Internet tụ tập xung quanh anh để theo dõi.

Sau khi Thẩm Bạch giao ca, cậu đi tìm Lục Thần Phong và chứng kiến cảnh tượng này.

Một đám người vây quanh Lục Thần Phong, thỉnh thoảng lại thốt lên những tiếng hô kinh ngạc.

Khi anh chơi xong, những người xung quanh vẫn chưa hài lòng nên tụ tập lại xung quanh anh để cầu cứu.

Một số người đã lấy điện thoại ra và muốn thêm thông tin liên lạc của anh để họ có thể chơi cùng nhau về sau.

Lục Thần Phong từ chối từng người một, nói rằng anh còn việc khác phải làm, lần sau sẽ đến quán net chơi cùng.

Khi anh ra khỏi quán net, anh nhìn thấy Thẩm Bạch đang đứng ở cửa, vẻ mặt tinh nghịch.

Thẩm Bạch nhìn Lục Thần Phong trêu chọc: "Ra ngoài rồi à, đại minh tinh."

Lục Thần Phong không để ý đến lời trêu chọc của Thẩm Bạch, kéo cậu đến quán ăn gia đình bên cạnh.

Sau khi hai người ngồi xuống và gọi đồ ăn, Lục Thần Phong đi thẳng vào vấn đề.

"Thẩm Bạch, làm chủ phòng live với anh đi."

Nói xong, mắt Thẩm Bạch mở to vì kinh ngạc.

"Người anh em à, anh ổn chứ? Chúng ta mới gặp nhau có 2 lần, anh đã kêu tôi đi livestream cùng anh rồi sao?"

Lục Thần Phong không nói gì, chỉ nghiêm túc nhìn cậu.

Thẩm Bạch nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Lục Thần Phong, nhận ra anh dường như không nói đùa nữa.

Một lát sau, Thẩm Bạch thăm dò hỏi: "Anh nghiêm túc?"

"Mặc dù chúng ta chỉ gặp nhau có hai lần, nhưng anh biết cậu có năng lực."

"Với kỹ năng của anh và sự sắp xếp của cậu, anh tin chắc mình có thể kiếm được nhiều tiền hơn cái quán net này của cậu."

36.

Lục Thần Phong làm Thẩm Bạch hoang mang, anh hiểu rõ tính cách của Thẩm Bạch nên liên tục hứa hẹn với cậu.

Thẩm Bạch đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ.

Sau khi hai người ăn xong, Thẩm Bạch trực tiếp gọi Lục Thần Phong là anh trai.

"Anh Lục, anh cứ việc gọi điện cho em bất cứ lúc nào nhé, em đang chờ tin tốt của anh đấy!"

Nói xong, Thẩm Bạch khoát tay, quay người rời đi.

Lục Thần Phong nhìn thời gian, đoán rằng Giang Hoài đã tỉnh rồi nên quay lại cửa hàng để mua đồ ăn về cho cô.

Sau khi gọi đồ ăn, anh ngồi trên ghế trong cửa hàng và chờ đợi.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai anh.

"Ông chủ, bia này phải chuyển lên lầu trên không?"

Lục Thần Phong nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Phương Ngữ Tình đang loay hoay bê thùng bia lên lầu.

Phương Ngữ Tình đang bê những thùng bia, mồ hôi nhễ nhại vì kiệt sức.

Nhìn thấy dưới đất có mấy thùng bia, Lục Thần Phong xắn tay áo lên giúp cô dọn chúng.

Phương Ngữ Tình từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cảnh này thì ngẩn người, vội vàng tiến lên ngăn cản.

"Không, không, tôi có thể tự làm được, cảm ơn."

Phương Ngữ Tình muốn lấy bia từ tay Lục Thần Phong, nhưng Lục Thần Phong lại tránh ra.

Lục Thần Phong chuyển số bia còn lại lên lầu.

Khi anh chuyển đến thùng cuối cùng và từ trên lầu đi xuống, Phương Ngữ Tình bước đến chỗ anh với một chai nước trên tay.

"Cảm ơn, tôi mời anh một ly nhé."

Lục Thần Phong đón lấy ly nước mà Phương Ngữ Tình đưa cho rồi nhấp một ngụm.

"Không sao, trước đây em đã giúp anh rất nhiều rồi."

Nghe vậy, Phương Ngữ Tình nghi hoặc nhìn anh: "Chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?"

Lục Thần Phong không trả lời, nhìn thấy quần áo đã giặt sạch của Phương Ngữ Tình, trong lòng có chút cảm động.

Anh lấy điện thoại di động ra và họ trao đổi số điện thoại.

Trước vẻ mặt bối rối của Phương Ngữ Tình, Lục Thần Phong tiếp lời:

"Em nhìn rất giống một người bạn của anh, nếu có gì cần giúp đỡ thì liên lạc với anh."

Nói xong, Lục Thần Phong cầm lấy gói đồ ăn rồi quay người rời đi.

Phương Ngữ Tình đứng đó, nhìn bóng dáng Lục Thần Phong xa dần rồi chìm vào suy nghĩ.

Khi Lục Thần Phong về đến nhà, Giang Hoài đang viết mã code.

Chỉ đến khi đặt đồ ăn lên bàn, Giang Hoài mới nhận ra anh đã quay trở về.

Lục Thần Phong nhìn thấy chương trình trên máy tính không phải là bài tập về nhà do trường giao mà giống như chương trình thực hiện một trò chơi nhỏ hơn.

"Em viết cái đống này để làm gì?"

Giang Hoài mở hộp cơm ra nói: "Em định tự mình thử phát triển một trò chơi nhỏ, nếu thành công thì em sẽ không phải đi làm thêm nữa!"

"Như vậy thì mỗi ngày em đều ở nhà và anh không phải lo lắng về em nữa."

Nói xong, Giang Hoài mỉm cười nịnh nọt với Lục Thần Phong.

"Nhưng có một số chỗ em vẫn không hiểu, anh có thể giúp em xem thử không?"

Tất nhiên Lục Thần Phong sẽ không từ chối cô, đáp: "Được, em ăn trước đi, anh giúp em xem thử."

Anh cầm máy tính và sửa từng lỗi mà Giang Hoài gặp phải.

Ăn xong, Giang Hoài nhìn chương trình mà Lục Thần Phong đã chỉnh sửa, không nhịn được hôn lên mặt anh một cái.

Cô ôm chặt Lục Thần Phong, không nhịn được khen ngợi: "Em thật may mắn khi có một người bạn trai tốt như anh."

Khi Lục Thần Phong nghe được lời của cô, trong lòng lập tức vui mừng.

Anh bế ngang Giang Hoài lên, cười nói: "Anh cũng rất may mắn khi có một người bạn gái tốt như em."

"Bây giờ em đã no rồi, đến lượt anh ăn nhé."

Nói xong, Lục Thần Phong đá tung cửa phòng ngủ, đặt Giang Hoài lên giường, bắt đầu cởi cúc quần áo của anh.

Chỉ sau khi nhìn thấy hành động của anh, Giang Hoài mới nhận ra anh định làm gì.

Khi cô muốn đứng dậy thì đã quá muộn, Lục Thần Phong hôn lên môi cô, không cho cô nói thêm lời nào nữa.

Lại là một buổi tối tuyệt đẹp.
 
Back
Top Bottom