Tâm Linh Đời đời kiếp kiếp không chia lìa

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
363247864-256-k248801.jpg

Đời Đời Kiếp Kiếp Không Chia Lìa
Tác giả: NgocAnh011224
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Tình yêu là cái quái chi?

Mà chẳng theo khuôn phép gì.

Chẳng màng có trời, chẳng cần tới đất, chỉ cần trong tim ta có người."

Muốn em sống....

Thật muốn em sống...

Truyện lấy bối cảnh thời dân quốc ( cảm hứng mình lấy từ game áo cưới giấy nhưng sẽ biến tấu theo văn phong của mình ạ ) Lục Mạn Kỳ cùng Chúc Tiểu Hồng sinh ra tại thôn Trang Linh.

Thôn Trang Linh thật kì quái lại muốn tế người sống?

Chúc Tiểu Hồng là người được chọn nhưng giây phút ấy Lục Mạn Kỳ vì cứu người yêu nên quyết định hoán đổi để Tiểu Hồng chạy thoát.

Nhưng kiếp sau em còn nhớ?

Cp chính : Lục Mạn Kỳ x Chúc Tiểu Hồng
Vai phụ : Lương Thiếu Bình, Đại Vu Hiền, chú Diệm,...​
 
Đời Đời Kiếp Kiếp Không Chia Lìa
Thật cô đơn


Có khi nào bạn cảm thấy chính mình luôn cô đơn trong thế giới này không?

Thật vô vị!

Có thể là trải qua một vài mối tình hay có người thân vẫn luôn bên cạnh nhưng sâu thẳm trong tâm hồn lại chôn vùi một khối lạnh lẽo.

Mặc kệ sự đời.

Trầm ổn mà sống.

Ừ thì Chúc Tiểu Hồng là một cô gái như vậy.

Em sống nhưng dường như sống không phải cho bản thân mình.

Em sống theo sở thích và mong muốn của người khác.

Nhiều lúc em cũng tự hỏi mình liệu rằng trong cuộc đời này mình có thể gặp được một ai vì mình mà yêu chiều hay làm tất thảy mọi thứ vì mình hay không.

Câu trả lời này có muộn quá không nhỉ?

Em đã 25 tuổi rồi.

Tuy rằng đã trải qua một vài mối tình nhưng.... có thật sự là yêu không?

Chẳng lẽ em sẽ sống cuộc đời như thế này sao?

Không hứng thú bất cứ thứ gì?Chúc Tiểu Hồng nhìn suy nghĩ vẩn vơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đây là thôn Trang Linh một thôn hẻo lánh nằm sâu trong núi, đường đi vô cùng khó khăn hiểm trở.

Thôn này bây giờ cũng chỉ còn vài trăm hộ dân sinh sống vì đa số bọn họ đã chuyển lên thành phố hết rồi.

Gia đình Tiểu Hồng cũng không ngoại lệ.

Nhưng vì lần này cần phải nghiên cứu về lịch sử của thôn Trang Linh nên em mới quay về đây.

Nghe nói thôn này có rất nhiều lời đồn kì quái.

Thành thật mà nói từ bé em đã chuyển đi rồi nên việc này thực mơ hồ không biết rõ thực hư thế nào.

Có người nói thôn Trang Linh nuôi quỷ.

Lại có người bảo thôn trang Linh thờ cúng tà ma ngoại đạo.

Chưa dừng ở đó lời đồn ác hơn là thôn này còn tế người sống.

Nghĩ đến đây Tiểu Hồng nhếch miệng cười chế giễu.

Bọn họ làm sao vậy?

Nếu thực thế này người thôn Trang Linh chẳng phải đã bỏ chạy hết rồi sao?Suy nghĩ này cũng là lời giống như tự trấn an bản thân của Chúc Tiểu Hồng.

Nơi này thật xa em phải đi tàu cả nửa ngày mới đến.

Còn phải đi xách hành lý đi một quãng xa.

Cũng may đã về đây một vài lần nên vẫn còn nhớ nhà mình ở đâu.

Miệng nhỏ em không ngừng hô hấp lấy không khí bên ngoài sau một quãng đi đường bộ dài.

Chết tiệt thật nếu không phải vì bài báo cáo kia em cũng sẽ không về nơi này đâu.

Quá xa quá mất sức rồi!Căn nhà gỗ đơn sơ đã lâu không có người ở nhìn vào thật đúng là quái dị.

Cảm giác khí lạnh lan toả xung quanh.

Chay xẹt qua sống lưng Chúc Tiểu Hồng.

Có chút hơi sợ nhưng em biết đây là nhà mình nên cúi đầu xin phép các vị thần rồi mới dám mở cửa bước vào.

Người ta nói có thờ có thiêng có kiêng có lành thế nên cứ tránh một chút vẫn hơn.

Cánh cửa đã cũ tiếng bản lề kẽo kẹt vang lên nghe rợn người.

Thật may bây giờ là buổi chiều còn nếu là buổi tối thì ai còn đứng ở đây nữa vì người ta chạy mất rồi.Ngưỡng tưởng bước vào đây sẽ là một khung cảnh hoang tàn đầy rẫy mạng nhện nhưng vẫn là không.

Dường như vẫn luôn có người thường xuyên lui tới đây dọn dẹp.

Chúc Tiểu Hồng đang quan sát xung quanh bỗng nhiên đằng sau truyền tới tiếng nói của một người đàn ông làm em giật mình."

Tiểu Hồng ấy à?

Con về rồi sao?"

Người đàn ông dáng người vạm vỡ cao to có màu da của nắng gió.

Thường người ở đây là làm nông thôi nên thân thể cường tráng và cũng không thể trắng như người thành phố được.

Ông chú ấy có cái đầu trọc vẫn là một chùm râu mọc quanh miệng cơ mà lại nhìn khá phúc hậu hiền hoà.

Đúng là người ở quê nên nhìn ông chú này chất phác mà thật thà.

Ông chú híp mắt cười còn lộ rõ nếp nhăn trên trán."

Chú là?"

Tiểu Hồng một đầu hỏi chấm nhìn người kia.Kì thật em rời đi khi còn quá nhỏ cũng chỉ về đây vài lần khi đi tảo mộ tổ tiên nên không gặp hay quen quá nhiều người.

Ấy vậy sao người này biết được em nhỉ?"

Ây da đứa trẻ này nhanh quên ta rồi sao?

Hồi nhỏ ta thường bế cháu đó.

Là ta trưởng làng đây.

Cứ gọi là chú Diệm."

Chú Diệm cười hiền nhìn về phía em."

Ân~ chú Diệm cháu cần nghiên cứu một số thông tin về làng mình sẽ ở lại đây vài ngày mong là sẽ không làm phiền đến mọi người ạ."

Chúc Tiểu Hồng đáp lại lịch sự với chú Diệm.

Thành thật rằng em không nhớ người này tốt hơn là nên cảnh giác thì hơn."

Có cần việc gì cứ đi qua con sông kia ngôi nhà đầu tiên là nhà của ta con không chê có thể ghé qua chơi.

Ta còn có chút việc cần đi trước đây."

Nói rồi chú Diệm cũng thật nhanh rời đi khỏi tầm mắt của Tiểu Hồng.

Giờ đây chỉ còn mình em trong căn nhà này.

Nó không tính là quá lớn chỉ có một căn phòng nhỏ nối liền nó là cái bếp.

Trong bếp cư nhiên lại dán tranh ông Táo và bà Táo.

Hai vị này là người cai quản bếp núc đây mà.

Chúc Tiểu Hồng chấp tay khấn hai cái và rời tầm mắt đi nơi khác.Hưm?

Một cánh cửa nữa ư?

Nhưng trong trí nhớ em thì đâu có nơi này nhỉ?

Có hay không là được làm mới?

Nhưng cái này không thể cũ kĩ như vậy được chứ?

Tìm quanh một hồi rốt cuộc em cũng không thể thấy được chìa khoá.

Bù lại em thấy một cuối sổ tay.

Rõ từ bên ngoài ghi là nhật ký nhưng tuyệt nhiên bên trong lại trống trơn.

Nhưng là có mùi lạ....

Mùi này thật giống với mùi đậu nành nhưng đã quá lâu rồi nên có mùi ẩm mốc.

Em có từng nghe qua cách gửi mật thư của Ninja là viết bằng nước đậu nành và chỉ có cách hơ lửa mới nhìn được chữ bên trong.

Cơ mà làm sao nhỉ diêm mà Tiểu Hồng mang theo không đủ nhiệt để có thể xem được.

Đành cất vào balo vậy.Bây giờ cũng là chạng vạng tối rồi, kia đương nhiên dọn dẹp phòng một chút.

Lại là cảm giác này.

Thật trống trải...cũng chỉ có một mình em ở đây.

Giữa cái nơi xa lạ này toàn là rừng núi biết đâu xảy ra cái gì lại chẳng thể chạy.

Suy nghĩ này làm em thoáng rùng mình."

Tiểu Hồng chạy đi, chạy đi em."

Một cô gái thân mình toàn màu đỏ rực.

Là màu đỏ của bộ trang phục tân nương cũng là hoà với màu đỏ của máu.

Thân thể nàng bị cắt lung tung.

Không đúng!

Là là bị người dùng dao xẻo từng chỗ thịt.

Sao có thể tàn nhẫn như thế chứ.Chúc Tiểu Hồng đứng chôn chân tại chỗ.

Em không biết chạy đi đâu và cũng không thể chạy được.

Lòng ngực em cứ quặn từng cơn đau nhói.

Đau đến tận xương tuỷ tâm can chính mình.

Em, ngã khuỵ xuống.

Không biết chính mình vì điều gì lại đau như thế.

Bỗng nhiên trước mắt lại toàn là một màu đen.Nó giống như thế giới của em vậy.

Màu đen ấy.

Em không thể thoát ra chính số phận của mình mà luôn giống như một con rối bị người điều khiển.

Xin lỗi!

Thực sự xin lỗi chính bản thân mình.

Em đã không thể mạnh mẽ làm theo những thứ mình muốn được.

Nước mắt em cứ thế lăn dài trên gò má.

Trong bóng tối chắc sẽ không có ai thấy em khóc chứ nhỉ.Bỗng có một tia sáng.

Ánh sáng này thật quỷ dị nhưng em khôn sợ, em thấy phần nào cảm nhận được sự an ủi."

Em ơi, Tiểu Hồng ơi!"

Trong màn đêm giọng nữ rất trong mà cất lên.

Nhưng không gian này khiến cho câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại mà vang trong đầu Chúc Tiểu Hồng.

Không được nếu cứ thế này em sẽ phát điên mất."

Ai?

Làm ơn đừng bám theo tôi.

Làm ơn tha cho tôi đi."

Chúc Tiểu Hồng vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn xung quanh nhưng 4 phía như cũ là một màu đen.

Tia sáng dần chuyển sang đỏ.

"Tiểu Hồng đừng sợ chị ở đây."

Vút cái một sắc đỏ thẫm lao tới chắn trước mặt Chúc Tiểu Hồng.

Em đã

sợ run người nhưng đây là loại tình cảnh gì chứ?

Em không biết, sao những bóng đen kia lại muốn hại em

chứ?

Em sợ.....
 
Đời Đời Kiếp Kiếp Không Chia Lìa
Nhật ký


Giật mình tỉnh giấc Chúc Tiểu Hồng đã đổ một tầng mồ hôi trên trán.

Em sợ bóng tối và có lẽ vừa rồi giấc mơ ấy là một ác mộng.

Như có một dòng nước ấm chảy qua em ngẩn ngơ mà suy nghĩ về giấc mơ vừa rồi.

Chính là có một người phụ nữ mặc đồ tân nương tới bảo vệ bản thân.

Thật ấm áp!

Chúc Tiểu Hồng để cây nến vào một cái chén trà đã cũ.

Em lấy một ít rơm bên cạnh nhà muốn vào nhóm bếp.

Như thế mới có đủ nhiệt đọc được nội dung chữ bên trong cuốn nhật ký này.

Rõ là không hề có gió mà lửa nhóm lên lại không thể cháy được.

Là một người tin theo khoa học nhưng có phải hiện tượng này lạ quá rồi không.

Chúc Tiểu Hồng đứng suy nghĩ một lát, ánh mắt vô ý mà nhìn đến tranh của ông Táo và bà Táo.

Trong tranh này có vẻ họ đang không vui.

Có vẻ như lâu rồi họ không được cúng bái cẩn thận.

Tiểu Hồng mở balo và lấy ra một vài ít bánh kẹo mà em đã chuẩn bị trước khi tới đây.

Đi quanh một chút tìm được cái đĩa mà đặt vào.

Em cúi xuống chấp tay khấn hai cái.

Leng keng~ leng keng~ Tiếng chuông kêu ở đâu?

Nghe nói người thôn Trang Linh thường treo chuông trong nhà.

Họ cho đó là điều tốt để trừ tà.

Nhưng bây giờ đâu có gió.

Chúc Tiểu Hồng khấn xong liền ngẩng đầu lên.

Không ngờ sắc mặt của hai vị kia đã thay đổi.

Họ có vẻ rất hài lòng.

Em nghĩ có lẽ lần này được rồi liền đi thử nhóm lại lửa trong căn bếp lạnh lẽo này.

Quả thật lửa đã cháy.

Bên trong là chữ của mẹ!

Ưm~ Mẹ kể về những ngày hạnh phúc sống trong thôn Trang Linh này còn có Lục Táng Bồ Tát luôn là niềm tự hào của thôn.

Em cứ lật từng trang mà đọc dưới ánh nến yếu ớt.

Vốn dĩ căn nhà cũng có điện nhưng cư nhiên lâu không ai tu sửa nên đã sớm không dùng được.

Khoan!

Sao lại có một trang này không thể đọc?

Hình như mẹ viết chữ ngược thì phải.

Trong đầu em là một đống hỏi chấm.

Thôi thì đành tìm gương để đọc.

Thật khó khăn mà!

"Đêm qua nằm mơ thấy một người phụ nữ khóc rất thảm.

Mong con của ta sẽ ra đời bình an.

Nghe nói viết chữ ngược sẽ hoá giải được điềm xui."

A~ thì ra là mẹ quan tâm đến em như thế!

Chưa cảm động được bao lâu thì phía trước có tiếng động.

Choang!

Chiếc gương trước mắt em cứ vậy mà nứt toác nhưng... bên cạnh em bây giờ là một nữ mặc đồ màu đỏ như là tân nương.

Chúc Tiểu Hồng sợ tới nỗi không thể nói được mà ngã ngửa về phía sau.

Theo phản xạ mà quay lại nhìn nhưng tuyệt nhiên lại không có một bóng người.

Sợ quá!

Chờ khi trời sáng em phải đi khỏi nơi này ngay lập tức.

Kiểm tra lại tất cả cửa ra vào lại một lần nữa em chắc chắn đã được đóng chặt mới yên tâm quay lại.

Căn nhà này được ba mẹ treo rất nhiều chuông.

Có lẽ trong này thực sự có gì đó "không sạch sẽ" nên ba mẹ mới đưa em rời đi.

Hình như còn một phòng nữa!

Nhưng nó được khoá chặt.

Cánh cửa này nhìn đã mục nát lắm rồi.

Như có thứ gì thôi thúc Chúc Tiểu Hồng giơ chân đạp thật mạnh vào cánh cửa.

Ầm!

Cánh cửa cứ thế mà đổ xuống.

Dưới ánh nến lập loè có ánh sáng yếu ớt dường như có người phía trước.

Trong đêm vang lên bài đồng dao : "Giữa tháng bảy, gả tân nương

Thân bằng hữu khóc tang thương

Mặc vào áo cưới bằng giấy

Từ nay không gặp lại tình lang."

Nến trên tay Chúc Tiểu Hồng rơi xuống đất.

Đây là loại sự tình gì.

Đã là lần thứ hai rồi vì cái gì còn hù doạ em chứ?

Không phải đã cúng đồ rồi sao?

Âm thanh này hẳn là của thứ gì đó không sạch sẽ.

Lại có sự non nớt tinh nghịch cười đùa trong giọng nói.

Giống như giọng của đứa nhỏ mới chỉ năm hay sáu tuổi thôi.

Nghe mà rợn người.

Tân nương?

Áo cưới giấy?

Đây chẳng phải là lời đồn đoán về hủ tục của thôn Trang Linh sao?

Hẳn là bọn họ còn có bí mật gì đó.

Ánh sáng từ nến phát ra làm cho em nhìn thấy phía trước như có như không là hai đứa trẻ.

Một gái một trai nhưng gương mặt chúng như đã biến dạng.

Có thật nhiều mũi khâu trên khuôn mặt, vậy chắc hẳn rất đau đớn đến tận lúc chết.

Em hít một hơi lấy bình tĩnh nhặt lại cây nến.

Chúc Tiểu Hồng có vẻ đã dần thích nghi.

Cũng không còn nghe thấy bài đồng dao đó nữa.

Bước từng bước lại gần hoá ra hai đứa trẻ vừa rồi chỉ là một người giấy.

Đúng là suy nghĩ của bản thân tự hại mình làm cho mình sợ mà.

Bên trong này khá tối nên Tiểu Hồng muốn sửa lại điện.

Chẳng lẽ lại cứ phải cầm cây nến chạy như vậy thì thật không ổn.

Dù gì thì nến cũng chỉ có một cây lại còn sắp hết.

Một cô gái sống ở thời hiện đại như vậy thì có gì mà không biết chứ.

Nhưng lâu thế này có lẽ điện đã không thể sử dụng được.

Lúc tới đây em đã có thử qua rồi nhưng thật sự nó không thể dùng.

Có lẽ là dây đã đứt ở đâu.

Chúc Tiểu Hồng loanh quanh một hồi đã tìm được dây điện bị đứt.

Em cẩn thận nối lại.

Quả nhiên trời đã sinh ra Chúc Tiểu Hồng lại còn sinh ra những thứ cỏn con này làm gì.

Chẳng mất chốc mà đã sửa xong.

Điện vừa sáng lên em cũng nhìn rõ hơn mọi thứ trong này.

Trong này ngoài hai con người giấy trẻ em lúc nãy thì còn có một kệ sách và còn có một cái máy phát nhạc.

Nghĩ đi nghĩ lại nhà họ Chúc cũng khá giả lắm mới có thể mua.

Trên kệ sách còn có một vài pho tượng đúc bằng đồng.

Nhưng vị trí của chúng như là không đúng lắm.

Theo trí nhớ hồi nhỏ mà em sắp xếp lại.

Lúc đó có nghe cha mẹ nói qua.

Sắp xếp lần lượt từng cái một từ thú yêu đến thần phật.

Có lẽ như vậy là đúng rồi.

Bỗng cuốn sách trên kệ đổ xuống.

Sau nó là một cái đĩa nhạc đã cũ.

Không biết bên trong lại là cái gì?

Em mang nó đặt vào trong máy phát nhạc.

Chẳng phải chuyện lạ hôm nay đều gặp qua nên lá gan có hơi lớn hơn một chút.

Máy nghe nhạc đĩa than cổ xưa có hình dáng khá lớn và độc đáo.

Có hình dáng chiếc hoa loa kèn ấn tượng.

Chiếc loa hình hoa kèn là biểu tượng cổ điển một thời của máy hát cổ xưa.

Nhìn vào biểu tượng loa kèn lại khiến nhiều người bồi hồi xúc động.

Âm thanh mộc mạc vang lên, chiếc đĩa hát quay quanh chiếc loa kèn.

Âm thanh máy nghe nhạc cổ xưa khác hoàn toàn với những âm thanh hiện đại.

Nó là loại âm thanh nghe êm tai mà trầm sâu lắng.

"Núi vẫn xanh và đường thì dài

Em đang hát tặng cho tình lang

Tặng cho tình lang...

Đôi ta tựa uyên ương,

Tâm đầu ý hợp.

Một đời một kiếp không chia xa...

Đêm thật dài, trông ngóng tình lang

Nước mắt em thấm ướt cả xiêm y

Đôi ta tựa như cá với nước,

Tình sâu ý nặng.

Muôn đời muôn kiếp chẳng rời xa.

Đời người vốn khó biệt ly

Em đây không cần phú quý lẫn vinh hoa.

Chỉ mong được cùng người mãi bên nhau.

Muôn đời muôn kiếp chẳng rời xa....

Đời đời kiếp kiếp không chia lìa..."

Giọng nữ trong bài hát thật là trong trẻo.

Thật cảm động.

Chính em cũng muốn có một mối tình đời đời kiếp kiếp không chia lìa.

Tiếc rằng cũng chẳng có ai làm được điều ấy cùng em.

Người cảm động chưa được bao lâu thì máy phát nhạc bắt đầu phát ra những âm thanh lạ.

Có lẽ do để lâu nên nó đã hỏng.

Giọng hát trong trẻo dần trở nên the thé.

Âm thanh rè rè nghe thật chói tai.

Âm nữ cao bất thường như tiếng hét thảm mà thê lương.

Không chờ Chúc Tiểu Hồng tắt mà đĩa than đã nứt làm đôi.

Có phải hay không kì lạ quá rồi?

À!

Từ lúc đến đây có khi nào là chưa kì lạ đâu.

Nơi đây hoang vắng còn được đồn rất nhiều về những hủ tục kinh dị mà trái với luân thường đạo lý.

Hình như vẫn còn một cái hầm bên dưới nhà.

Chúc Tiểu Hồng lật tìm cửa xuống trong đống rơm ấy.

Đúng vậy!

Nó ở đây rồi!Kì thực hôm nay không biết vì cái gì sức lực lại tăng gấp đôi thường ngày.

Cửa khẽ mở đã ra rồi.

Em với tay bật thử công tắc điện bên dưới.

Đây là một phòng thờ!

Có lẽ là thế đi.

Nhưng bài vị họ Chúc đâu có để ở đây.

Trong này toàn là chuông đồng.

Chuông dùng để trừ tà.

Xa bên kia là một ban thờ.

Chúc Tiểu Hồng rụt rè chầm chậm mà tiến tới.

Phù~ may mà không có gì phát sinh.

Ai biết đâu lại gặp thứ gì?

Tổ tiên ơi phù hộ con thoát qua kiếp nạn này.

Khấn hai cái xong em ngẩng đầu lên.

Ủa?

Cái gì thế?

Này có phải tổ tiên mình không?

Tiểu Hồng hoài nghi nhân sinh.

Đủ thứ lạ hôm nay rồi có lẽ bổn cô nương nhanh chóng cuốn gói ra về.

Quá mất mặt.

Lại vừa khấn vái cái ảnh của hai nữ tử.

Nhìn người đoán mặt.

Em đoán hai người này rất đẹp vậy mà ảnh cũ mờ đã xoá mất khuôn mặt của họ rồi.

Thời gian bào mòn mỹ nhân~ chậc chậc.

Bên cạnh còn có cuốn sách đây.

Ưm nó viết về Thôn Trang Linh.

"Vào thời Đại Đường, trong thôn xảy ra một trận đại dịch lớn, ác quỷ lộng hành, người chết không sao kể xiết.

Thánh tăng Huyền Trang từ Tây Trúc trở về ngang đây đã giúp người trong thôn độ hoá ác quỷ, giải trừ dịch bệnh, từ đó thôn mới đổi tên thành Trang Linh, mà trận pháp bày trên sàn cũng là do thánh tăng để lại.

Lâu dần trận pháp mất đi hiệu lực càng thu hút ác quỷ..."

Trong này còn viết nếu muốn phá giải trận pháp cần những sợi dây này biến thành màu đỏ.

Pháp thuật thì em không biết nhưng để dây này thành màu đỏ thật dễ dàng nha.

Tiểu Hồng lấy trong túi ra một thỏi son và bắt đầu tô lên những sợi dây.

Đã xong!

Em vuốt trán một cái coi như cũng khâm phục bản thân thông minh đi.

Leng keng~ Tiếng chuông đồng lại vang lên.

Không rét mà run.

Đây làm gì có gió chứ?

Những sợi dây chắc chắn vừa rồi đã tự mà đứt ra từng khúc một.

Một bàn tay từ phía sau đặt lên vai của Tiểu Hồng.

Em giật mình hét lên.

Dù gì khi nãy gặp thứ kia cũng chưa từng động chạm qua vì sao bây giờ lại thế này.

Không lẽ thứ này muốn lấy mạng em thật sao.

"Tiểu Hồng!

Tiểu Hồng là chú Diệm đây."

Bàn tay thô to chai sạm của chú Diệm lay lay bả vai em.

"Sao chú vào được đây?"

Tiểu Hồng quay lại nhìn thấy người trước mặt mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ta thấy trời đã sáng vừa hay ra đồng lại đi qua đây tiện vào thăm con một chút!"

Vẫn là cái nụ cười hiền từ ấy

"Cái gì trời đã sáng sao?"

Tiểu Hồng cảm tạ trời đất vì đã trải qua được đêm này.

Thật kinh hoàng.

Em vui mừng chạy lên muốn đi hít thở chút không khí sáng sớm.

"Haha em nghĩ trời đã sáng hay chưa?"

Giọng nói này truyền từ phía sau tới.

Không phải giọng nói ôn hoà của chú Diệm?!?

Đây...

đây giống giọng của tân nương trong giấc mơ đêm qua.

Không thể nào rõ ràng chú Diệm vừa ở đây.

Tiếng cười khanh khách vang khắp căn nhà.

Tiểu Hồng sợ hãi mà co rúm lại một góc.

Em không thể chạy.

Chân tay khi này đã nhũn ra rồi.

Lại là bài đồng dao đó

"Giữa tháng bảy, gả tân nương

Thân bằng hữu khóc tang thương...."

Nhưng lần này không phải là giọng trẻ con, là cái giọng lanh lảnh, nghe lạnh thấu tận xương của quỷ tân nương trước mặt.

Nữ quỷ kia vừa đọc vừa tiến lại gần Chúc Tiểu Hồng.

Kia ả ta bắt lấy cánh tay đang run rẩy của em mà đặt lên khăn trùm đầu của mình.

Nó dần dần trượt xuống.

"Không!

Tôi không muốn!

Cút ngay!"

Khi con người bị dồn ép vào bước đường cùng rồi họ lại có thêm dũng khí thế này sao?

"Tỉnh!

Tỉnh!"

Người đàn ông cao to vỗ thật mạnh vào người Chúc Tiểu Hồng.

Lại là mơ...

———————————————————

Ựa thì mình có vài lời thế này!

Mình viết truyện này cho vui thôi tại vì thích kiểu linh dị thế này ấy.

Tên bài hát kia là : Đời đời kiếp kiếp không chia lìa

Nghe thử đi hay cực hehe
 
Đời Đời Kiếp Kiếp Không Chia Lìa
Giấc mơ đêm qua


Chúc Tiểu Hồng tỉnh lại lờ mờ nhận ra người trước mặt là chú Diệm.

Nhưng đây là thực hay mơ thì chưa thể rõ.

"Thứ" ban nãy thật sự đáng sợ.

Nghĩ đến đây người Chúc Tiểu Hồng co rúm lại mà đẩy người lui ra phía sau.

"Tiểu Hồng là ta đây.

Là chú Diệm.

Sáng sớm muốn ra đồng mà gọi không thấy e là con có chuyện gì nên mới xông vào.

Cũng không ngờ lại bất tỉnh ở dưới nhà kho."

Chú Diệm bất lực mà đỡ trán.

Dù là gì đi nữa bây giờ em cũng không còn sức chống cự.

Tiểu Hồng cứ thế là thiếp đi, vừa do sợ hãi cũng là do đêm qua đã trải qua những điều đáng sợ kia.

Không biết em đã trải qua những gì nhưng chú Diệm vẫn rất ân cần cõng em ra ngoài.

Lần này sẽ không để em ở lại đây mà trực tiếp đem về nhà mình cho vợ mình chăm sóc. ———————————————————Phía trước là hai đứa trẻ cũng chạc tuổi đôi mươi trông có vẻ nghịch ngợm nhưng ngoại hình lại rất ra dáng thiếu nữ.

"Tỷ tỷ ngươi bắt được nhiều cá tôm quá đi.

Ta cũng muốn nó."

Một bé con xiêm y hồng ngọc phụng phịu giẫm giẫm chân trần xuống mà nhìn người con gái đang lặn lội dưới suối nhỏ kia.

"Nha đầu ngốc muội nhỏ như vậy xuống đây không sợ sẽ trôi mất sao."

Người thiếu nữ bên này xiêm y xanh ngọc nhìn cũng chững chạc hơn người kia.Môi anh đào khẽ cười.

Phải chăng có là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết nào chắc chắn của nàng.

Đúng là diễm áp quần phương. *Diễm áp quần phương : đẹp điên đảo lấn át tất cả."

Hừ tỷ chờ đó ta sẽ lớn không để tỷ chọc ghẹo ta nữa."

Tay nàng chống nạnh mà mày cau lại."

Vậy ta đền cho muội coi như là lời xin lỗi."

Bên kia truyền tới tiếng hát :

....

Đôi ta tựa uyên ương,

Tâm đầu ý hợp.

Một đời một kiếp không chia xa...

"Sao không hát nữa?"

Xiêm y hồng ngọc bên này hỏi nàng.

"Mệt rồi!"

Nàng nói lại nở nụ cười.

Nếu thực sự so với các minh tinh nổi tiếng thì khi nàng xuất hiện những cái kia cũng chỉ là một cái tên.

Nàng đẹp quá, còn hay cười.

Cái cách nàng cười cũng đẹp nữa, cười thế nào mà người ta lại thấy dịu dàng.

"Mạn Kỳ!

Tỷ không được đùa như thế nữa."

Xiêm y hồng ngọc bước chân xuống suối nhỏ mà không màng y phục của mình bị ướt.

Nàng chỉ biết bây giờ nàng lo cho người kia.

"Ta say rồi!"

"Say gì?"

Mạn Kỳ để cho nàng nắm tay kéo đi nhưng cũng không quên thắc mắc.

Chẳng lẽ đứa nhỏ này giấu nàng uống thứ rượu kia.

"Say người."

Nói đến đây cả hai không hẹn mà quay đầu nhìn về phía đôi phương.

Trong lòng là yêu trước mắt là người mình yêu, chỉ mong đối phương cũng như vậy.

Mạn Kỳ muốn vươn tay ôm người kia vào lòng.

"Lục Mạn Kỳ ngươi không còn chuyện gì làm nữa sao mà dẫn Tân nương giấy đi lung tung vậy?

Còn làm bẩn y phục của nàng.

Muốn Táng Tôn sẽ trách phạt cả thôn sao?"

Một lão bà ước chừng là mới qua 60 nhưng lại rất nhiều nếp nhăn, hơn nữa giọng nói còn cay nghiệt.

Bà ta nghiến răng tức giận đi tới chỗ hai người họ.

Người như vậy thật không có phúc khí.

"Là ta nói nàng dẫn ta đi bắt cá."

Tuy người được gọi Tân nương giấy này nhỏ hơn Mạn Kỳ nhưng nàng lại đứng ra trước chắn rất vững.

"Còn người, người là tân nương giấy thì phải đoan trang không được phép chạy nhảy tuỳ tiện.

Người về quỳ phạt cho ta."

Người này nói xong cũng không quên liếc nhìn Mạn Kỳ tỷ bằng ánh mắt hung ác. ——————————————————Trong sơn động truyền vang tiếng cười.

"Hahaha ta biết cô ta sẽ trở lại mà."

Một ông lão râu tóc bạc phơ trên mặt đã xuất hiện nhiều vết đồi mồi.

Mặc trang phục rất kỳ quái cùng với một chiếc chuông đồng trên tay.

"Đại Vu Hiền nói đúng!

Chúng ta đã chọn ngày lành.

Việc này các trưởng lão đời trước không thể thực hiện được mong lần này thành công để họ yên lòng."

Dưới ánh nến mờ ảo bóng người đàn ông khúm núm quỳ lạy một ông lão.

Lạnh lẽo của sơn động hoà cùng tiếng cười đắc ý của đám người họ lại càng khiến khung cảnh thêm quỷ dị. ———————————————————————Nửa ngày sau rốt cuộc Chúc Tiểu Hồng cũng tỉnh lại.

Khung cảnh nơi này vẫn là ngôi nhà gỗ kiểu cũ.

Em được nằm trên một chiếc giường gọn gàng sạch sẽ, đây cũng tính là điểm tốt đi.

"Tân....

Con dậy rồi sao?"

Người phụ nữ nhìn chỉ mới ngoài 50 tuổi ân cần hỏi thăm Chúc Tiểu Hồng.

Trong giọng của người này có chút ấp úng không tự nhiên."

Người là ai?"

Nếu đã cứu giúp em thì chắc không phải là người xấu.

"Ai da đứa trẻ này.

Lúc còn nhỏ ta đã bế con suốt đó.

Ta là vợ của chú Diệm cứ gọi ta là dì Mạc."

Người phụ nữ cười hiền hậu trên tay còn bưng bát cháo.

"Cảm ơn hai người đã giúp đỡ con.

Nếu không con cũng không biết phải làm sao."

Ở thôn này tuy sợ nhưng cũng ấm áp mà.

Còn có nhận được sự yêu thương từ mọi người nữa.

"Đêm qua vì sao con ngất trong nhà kho vậy, chú Diệm đã rất lo lắng."

Dì Mạc nói đến đây không nhịn được mà thở dài ánh mắt buồn bã.

Nhắc đến chuyện hôm qua Chúc Tiểu Hồng chợt biến sắc mặt trắng bệch cắt không còn một giọt máu.

"Có lẽ do con gặp ảo giác rồi!

Con thấy một người mặc hỷ phục cứ bám theo con.

Không biết cô ta có ý đồ gì."

Chúc Tiểu Hồng ánh mắt nhìn xa xăm.

Nhưng người ấy đối với em không có khả năng là muốn hại.

Cho dù trong mơ đây cũng là lần đầu có người không thân thích như vậy bảo vệ em ngay cả trong mơ.

Mặc dù không biết đó là thứ gì nhưng cũng thật một phen hồn vía bay lạc luôn rồi.

Dì Mạc nghe đến đây ánh mắt hoảng loạn sợ hãi ngã ngồi xuống đất.

Chúc Tiểu Hồng vội vàng xuống giường đỡ người.

Em không hiểu vì cái gì khiến dì Mạc hốt hoảng như thế.

Tầm khoảng 5 phút sau dì mới lấy lại được bình tĩnh mà bắt đầu kể về những câu chuyện xưa cũ liên quan đến "thứ" mặc hỷ phục kia.Đó là năm 1926 thời kì dân quốc.

Người kia tên là Lục Mạn Kỳ.

Sau này trở thành Kỳ nương tử.

Vốn dĩ nàng là người xinh đẹp nhất vùng này nhưng lại gian dâm với một người đàn ông khi chưa làm hôn sự.

Sau đó vì không được chấp thuận nên nàng trở nên điên dại và tự thiêu chính mình khi đang mặc trên người bộ hỷ phục.

Từ đó nàng đã nguyền rủa thôn ta khiến cho những người trong thôn cũng dần chuyển đi nơi khác sinh sống.

Nhưng chúng ta đều biết vẫn luôn có Táng Tôn bảo vệ nên luôn kiên trì ở lại thờ cúng người.

Chúc Tiểu Hồng nghe xong cũng gật gù đồng ý.

Đêm qua mặc dù đã thắp hương cúng đồ cho ông Táo bà Táo nhưng vẫn bị quấy rầy.

Có lẽ "thứ" kia cực kì có uy lực nên mới khiến thôn dân sợ hãi như thế.

Dì Mạc thở dài "Cũng chỉ có Tân nương giấy có thể đủ uy lực chế trụ được Kỳ nương tử."

"Tân nương giấy là gì ạ?

Cô ấy ở đâu rồi?"

"Tân nương giấy là con.

Tân nương giấy là người sẽ giúp thôn ta."

Lời nói của dì Mạc có chút mơ hồ.

Dường như dang cố gắng lảng tránh việc giải thích Tân nương giấy là gì.

Phải hay không có gì rất mờ ám sao?

Nhưng cũng không ngờ dì lại nói cho em biết tân nương giấy là em.

Xuỳ!

Dù gì nếu giúp được người khác cũng là tích chút đức cho đời sau rồi.

Dì Mạc rời khỏi phòng.

Lúc này Chúc Tiểu Hồng mới yên tĩnh mà ghi chép lại những thông tin đã được nghe kể.

Nhưng không hiểu sao trong tâm em vẫn cảm thấy trong truyện này có nhiều uẩn khúc.

Hơn nữa sẽ không có ai vì bị phản đối nên tự thiêu mình.

Chẳng lẽ hôn phu không cứu nàng sao?

Mặt trời dần xuống núi người làm ngoài đồng cũng đi về hết.

Nơi này hôm qua sương mù còn dày đặc vậy mà hôm nay lại quang đãng còn nhìn rất rõ sao trên trời.

Em từ chối dùng bữa cùng gia đình chú Diệm nhưng thay vì đi về phòng thì Chúc Tiểu Hồng bước ra ngoài cửa chính.

Rón rén khẽ mở cửa mà bước ra ngoài.

Không phải vì sợ họ không cho phép.

Mà là sợ làm phiền họ.

Hôm nay khí trời thật tốt.

Thật khác hôm qua.

Tiểu Hồng tản bộ xung quanh.

Nơi đây tịch mịch yên tĩnh ban đêm còn có trăng cũng không cần bật đèn vẫn có thể rõ mọi thứ.

"Có lẽ em vẫn còn ở thôn làng nơi người rời đi.

Từ lạ lẫm đến quen thuộc, đợi người tới ghé thăm em.

Khói bếp bốc lên từ trong núi, ánh chiều ta theo đó mà sặc sỡ.

Bình thường như kiểu điều đó chưa bao giờ thay đổi..."

Xa xa truyền tới tiếng hát.

Tiếng hát thật trong trẻo làm bước chân em không tự chủ mà tiến lại gần hơn.

Ra là có một người đang ngồi bên suối giặt đồ.

"Chị hát thật hay!"

Không lén lút mà em trực tiếp bày tỏ sự khen ngợi cho người kia.

Thiệt tình cái này biết đâu nàng kia giật mình ngã xuống thì sao.

Cô gái kia cũng không trả lời em mà tiếp tục giặt.

Đến khi xong rồi mới quay đầu lại.

"Đẹp!"

Cái miệng phản chủ của Chúc Tiểu Hồng đã nhanh hơn não có lẽ chỉ kịp load nàng kia quá đỗi xinh đẹp mà như phản xạ có điều kiện.

"Em không nhớ chị sao?"

Đôi mắt trong veo như nước mùa thu của nàng bỗng nhìn em.

Trong đôi mắt ấy có chất vấn, còn có mong đợi.

Nhưng nàng mong đợi gì từ em?

Em cũng thực không biết nàng nên đành phải lắc đầu.

Người kia nhận được cái lắc đầu của em cũng thở dài.

Quay người đi tới tảng đá lớn bên suối mà ngồi lên.

Vỗ vỗ xuống bên cạnh.

Chúc Tiểu Hồng không biết mình đã làm sai gì nhưng vừa gặp người ta đã khiến người ta giận thì không hay.

Nhận được tín hiệu kia mừng rỡ như con cún nhỏ chạy tới bên cạnh người đẹp mà ngồi xuống.

"Chị có biết gì về thôn này không?"

Chúc Tiểu Hồng ngượng ngượng mà gãi đầu."

Em muốn biết gì?"

Người này như trước sau đều nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng ngay cả giọng nói của nàng cũng thế.

"Em muốn biết về Kỳ nương tử."

"Đừng nói bậy.

Kỳ nương tử tức giận thì em sẽ không được bình yên đâu."

Người bên cạnh nhàn nhạt nhắc nhở người lớn có tâm hồn trẻ con này."

Nhưng em là Tân nương giấy chắc chắn Kỳ nương tử sẽ không làm gì em."

Chúc Tiểu Hồng vỗ ngực mà ra oai.

Sau khi nghe dì Mạc nói em đã đỡ sợ hơn rồi, đây là ngồi với người đẹp thì đương nhiên khoe khoang chút đi.Hai người cùng im lặng mà không nhắc đến chuyện này nữa.

Có lẽ cả hai đều không muốn rước hoạ vào thân.

Người đẹp ngước lên bầu trời ngắm sao đêm.

Còn em ngước nhìn người đẹp.

Chẳng phải trong mắt nàng cũng chứa tất cả vì sao ấy rồi sao.

Ngắm nàng như ngắm cả dải ngân hà rồi còn gì!Mãi cho đến khi người kia đột ngột dời ánh mắt qua Chúc Tiểu Hồng.

Em cũng biết mình lỗ mãng mà ho hai cái, vành tai cũng dần đỏ lên.

Kì thực ở đây thế nhưng lại có hàn khí cũng may em đã chuẩn bị áo trước khi đi.

Không biết người kia có lạnh không nhỉ.

Đang ngắm sao nhưng tay hai người bỗng vô thức mà chạm nhẹ.

Hình như nàng cũng để ý mà quay đầu lại nhìn em.

"Tay chị vì sao lạnh như vậy?"

Vừa nói họ Chúc vừa cởi áo khoác của mình ra khoác lên người con gái kia.

"Cảm ơn Tiểu Hồng."

"Quên nữa em còn chưa biết tên chị."

Tự dưng em khờ ngang vậy.

Người đẹp khiến ta có thể trên ngốc ngốc thế này sao?"

Kỳ."

"Hả?!???"

"Lục Mạn Kỳ." ———————————————————————————Awwww bài hát thứ hai Chúc Tiểu Hồng gặp cô gái kia tên là : Ngôi làng nơi anh đã rời điCũm hay mn nghe thử hehe :>>>
 
Back
Top Bottom