Nữ Cường Đời Này Không Nợ Nhau

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
AP1GczPxBd3BEMf_JJ8ojCiOnu16AB87xDlp0XjqT_bsNVlU1bEC7rWk0GE76jaXpW1ughHDbOIsJjc2INi3xES9Zp1zAu06l42a-kX2mK1EGoj2yiGDZHbuo3d5nrO6xCiMkGmoANv8oFhSq98UWv4Kudyo=w215-h322-s-no-gm

Đời Này Không Nợ Nhau
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Nữ Cường, Hài Hước, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Vừa sinh xong, vừa được đẩy ra khỏi phòng sinh, chồng tôi đã nói muốn bàn với tôi một chuyện.

“Con là do em muốn sinh, sau này tự em chăm.”

“Đừng lúc nào cũng trông chờ vào người khác, mẹ anh cũng đâu có nợ gì em.”

Tôi gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Thế là, sau khi ở cữ xong, tôi bế con về nhà bố mẹ ruột.

Bố mẹ vui vẻ đón lấy đứa bé.

“Từ giờ con theo họ nhà mình, nhập hộ khẩu nhà mình!”

“Nhà mình có người nối dõi rồi!”​
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 1


01
Ca phẫu thuật kết thúc, y tá đẩy tôi ra khỏi phòng sinh, mỉm cười báo tin mẹ tròn con vuông.

Nhưng sắc mặt Triệu Hằng lại không mấy dễ coi.

Anh ta cất giọng trầm:

“Tiểu Vân, anh có chuyện muốn bàn với em.”

“Con là do em muốn sinh, sau này tự em chăm.”

“Đừng lúc nào cũng trông cậy vào người khác, mẹ anh cũng không nợ nần gì em.”

Tôi gật đầu: “Còn gì nữa không?”

Thấy tôi bình tĩnh như vậy, Triệu Hằng hơi ngạc nhiên.

Anh ta nói tiếp: “Còn nữa, em cũng phải sửa cái tính nóng nảy của mình đi. Quần áo có mặc là được rồi, đừng mua mỹ phẩm nữa.”

“Làm mẹ rồi mà vẫn tiêu xài hoang phí, sống thì phải biết tiết kiệm mới quan trọng.”

2.
Anh ta nói ra những lời đó, tôi chẳng hề thấy bất ngờ.

Bởi từ rất sớm, tôi đã hiểu rõ gia đình họ là kiểu người như thế nào.

Lúc trước, sau khi khám thai xong, mẹ chồng cầm tấm siêu âm đi khắp nơi nhờ vả tìm người quen dò hỏi.

Khi biết là con gái, bà lập tức sầm mặt lại.

“Con gái chỉ tổ tốn của, sinh con đầu lòng nhất định phải là con trai.”

Mẹ chồng yêu cầu tôi bỏ đứa bé, bị tôi từ chối, bà lại âm thầm tìm gặp bác sĩ.

Bà dúi phong bì hối lộ, yêu cầu bác sĩ lén lút làm phẫu thuật phá thai cho tôi, nhưng bị bác sĩ mắng thẳng mặt.

“Thời buổi nào rồi mà còn trọng nam khinh nữ như vậy?”

“Chuyện này là vi phạm pháp luật! Chúng tôi phải có trách nhiệm với sản phụ và thai nhi!”
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 2


3.
Lời Triệu Hằng vừa dứt, nụ cười trên mặt cô y tá cũng gần như không thể giữ nổi.

Nhưng tôi vẫn vô cùng bình tĩnh đón nhận: “Ừ, tôi biết rồi.”

Thấy tôi biết điều như vậy, sắc mặt Triệu Hằng cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.

“Anh chỉ xin nghỉ nửa ngày, chiều còn phải đi làm.”

“Em nghỉ ngơi cho tốt, mai anh lại đến thăm.”

Cô y tá không nhịn được lên tiếng: “Vợ anh vừa mới phẫu thuật xong, người nhà tốt nhất nên ở lại chăm sóc…”

Tôi ngắt lời cô ấy, giọng điệu vô cùng thấu hiểu:

“Không sao đâu, công việc là quan trọng, anh cứ đi lo việc đi.”

“Cô y tá, phiền cô đưa tôi về phòng.”

4.
Tầng trên của bệnh viện tư chính là khu chăm sóc mẹ và bé sau sinh.

Tôi đã đặt gói dịch vụ cao cấp nhất từ lâu, sáu bảo mẫu và y tá chăm trẻ đều đã sẵn sàng.

Tôi gọi họ đến trước mặt, dặn dò công việc:

“Nhiệm vụ của các cô rất đơn giản.”

“Thứ nhất, chăm sóc tốt cho tôi và con tôi.”

“Thứ hai, ngoài tôi ra, không ai được phép đến gần đứa bé.”

“Đặc biệt là những người tự xưng là chồng và mẹ chồng tôi, càng không được để họ tiếp cận.”

Lý do tôi có thể bình tĩnh chấp nhận mọi chuyện như vậy, là vì từ rất sớm, tôi đã đưa ra một quyết định.

Khoảnh khắc sinh ra đứa trẻ, cũng chính là lúc tôi bắt đầu cắt đứt hoàn toàn với gia đình này.
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 3


5.
Tôi nghỉ ngơi một đêm thật thoải mái và yên ổn tại trung tâm chăm sóc mẹ và bé.

Sáng hôm sau, điện thoại của Triệu Hằng gọi tới.

Giọng anh ta vẫn đầy bực bội:

“Bệnh viện tư đắt đỏ như vậy, không có việc gì thì mau chóng xuất viện đi.”

“Cuối năm rồi, công ty bận lắm, anh không có thời gian đón em, tự bắt xe buýt mà về.”

Lúc đó tôi đang tựa lưng vào gối mềm, nhấp từng ngụm canh bổ do chuyên gia dinh dưỡng nấu, nghe nhân viên chăm sóc cẩn thận giới thiệu các dịch vụ phục hồi sau sinh.

Tôi từ tốn nói:

“Không vội, đợi hết tháng ở cữ đã.”

Triệu Hằng nghiến răng:

“Em còn định ở bệnh viện tư để ở cữ? Em có biết tốn bao nhiêu tiền không?!”

Tôi mỉm cười đáp:

“Hai trăm nghìn, vừa quẹt thẻ xong, còn nóng hổi đấy, anh có muốn xem hóa đơn không?”

Vừa dứt lời, Triệu Hằng lập tức nổi giận:

“Anh muốn đổi xe em bảo không có tiền! Bây giờ lại tiêu hai trăm nghìn để ở trung tâm chăm sóc sau sinh?!”

“Tô Tiểu Vân, em điên rồi à? Lập tức trả tiền lại cho anh! Về nhà ngay!”

6.
Không thèm để ý đến tiếng gào thét như phát điên của anh ta ở đầu dây bên kia, tôi tắt máy, ném điện thoại sang một bên.

Lúc chọn bệnh viện để sinh, tôi và Triệu Hằng đã từng xảy ra mâu thuẫn.

Anh ta cho rằng bệnh viện tư quá đắt, không cần thiết.

“Mẹ anh sinh anh còn chẳng cần vào viện, một đồng cũng không tốn.”

“Nhiều phụ nữ sinh con như vậy, sao chỉ có em là đòi hỏi?”

Tôi nói: “Em có thể tự trả tiền.”

Sắc mặt Triệu Hằng lập tức thay đổi.

“Cái tật tiêu xài hoang phí của em bao giờ mới sửa được?”

“Đưa thẻ ngân hàng cho anh giữ sớm đi! Không thì cái nhà này sớm muộn gì cũng bị em làm cho sạt nghiệp!”
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 4


7.
Toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi đều nằm trong một chiếc thẻ ngân hàng.

Triệu Hằng không biết con số cụ thể trong thẻ, nhưng anh ta đã nhắm tới số tiền đó từ lâu, nhiều lần kiếm cớ đòi hỏi.

Khi thì muốn đổi xe, khi thì bảo đầu tư, lúc lại nói cần cho người anh em chí cốt vay tiền.

Nhưng lần nào tôi cũng tìm đủ lý do để từ chối.

Anh ta tức giận mất mặt, nói sau này sẽ không cho tôi một đồng, bảo tôi tự nuôi con.

Anh ta tưởng có thể dùng tiền để uy h**p tôi, mà không hề hay biết, thứ tôi không thiếu nhất… chính là tiền.

8.
Tôi là con một ở thành phố A, gia đình kinh doanh ngọc thạch.

Tuy không thể gọi là giàu có bậc nhất, nhưng cũng tích lũy được một gia sản kha khá.

Bố mẹ luôn đặt nhiều kỳ vọng vào tôi, yêu thương tôi hết mực.

Tôi cũng không phụ sự kỳ vọng ấy, năng lực kinh doanh xuất sắc, quản lý việc làm ăn trong nhà đâu ra đấy, hết sức ổn thỏa.

Chỉ là, thấy tôi đã gần 30 mà vẫn chưa có bạn trai, bố mẹ bắt đầu sốt ruột.

Họ đăng ký gói thành viên cao cấp nhất trên một trang web mai mối, Triệu Hằng là đối tượng tiềm năng được trang web đề cử.

Anh ta nhỏ hơn tôi 2 tuổi, cao 1m85, học vấn tốt, công việc ổn định.

Bố mẹ rất hài lòng về anh ta.

“Dù xuất thân từ gia đình đơn thân, nhưng nhìn là biết đứa trẻ chăm chỉ, cầu tiến.”

“Chỉ cần hai đứa sống hạnh phúc, thì còn gì quan trọng hơn nữa.”
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 5


9.
Tôi và Triệu Hằng cũng từng có quãng thời gian ngọt ngào bên nhau.

Lúc mới yêu, anh ta đối xử với tôi hết mực quan tâm, dịu dàng chăm sóc.

Tôi cũng từng tin rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực.

Cho đến tháng thứ năm của thai kỳ, Triệu Hằng cuối cùng cũng lộ rõ bản chất.

Có lẽ vì nghĩ rằng đã hoàn toàn trói buộc được tôi, anh ta không cần che giấu nữa.

Anh ta nói phải sinh con trai mới được đăng ký kết hôn, huyết mạch nhà họ Triệu không thể bị cắt đứt.

Anh ta nói phụ nữ biết chịu khổ là đức hạnh, ngày xưa mẹ anh ta mang thai đến bảy, tám tháng vẫn xuống ruộng làm việc.

Anh ta nói lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, tôi phải bỏ cái thói tiểu thư đi mới xứng bước vào cửa nhà anh ta.

10.
Sự thay đổi đó khiến tôi vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.

Tôi đã từng cãi nhau với anh ta, cũng từng làm ầm lên, nhưng Triệu Hằng như thể đã biến thành một con người hoàn toàn khác.

Anh ta dữ tợn, nóng nảy, dễ nổi điên, cứ như chỉ cần một giây nữa là sẽ ra tay đ/á/n/h người.

Tôi từng nghĩ đến việc kịp thời dứt khoát, bỏ đứa bé rồi làm lại từ đầu.

Nhưng bác sĩ nói với tôi, do cơ địa đặc biệt, đây rất có thể là đứa con duy nhất trong đời tôi.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định sinh đứa bé này ra.

Trong huyết quản con đang chảy dòng máu của tôi, tại sao con không thể chỉ thuộc về một mình tôi?

Triệu Hằng cứ tưởng rằng có thể dùng đứa bé để trói buộc tôi, nào ngờ tôi đã sớm quyết tâm sinh con, nhưng sẽ để con không có cha.
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 6


11.
Nửa tiếng sau, nhân viên trung tâm chăm sóc sau sinh đến gõ cửa, nói bên ngoài có người tự xưng là chồng tôi muốn gặp.

Tôi lắc đầu.

“Tôi chưa kết hôn, lấy đâu ra chồng?”

“Chắc chắn là kẻ lừa đảo, các cô tuyệt đối đừng cho anh ta vào.”

Tôi biết Triệu Hằng sẽ tìm đến, nhưng tôi chẳng hề lo lắng.

Lý do tôi chọn trung tâm này ngay từ đầu, chính là vì họ có hệ thống an ninh nghiêm ngặt, coi trọng sự riêng tư của khách hàng.

Chỉ cần tôi không gật đầu, Triệu Hằng tuyệt đối không thể gặp được tôi.

Trước đây lựa chọn nhẫn nhịn, chỉ vì cuối thai kỳ cơ thể bất tiện, tôi không muốn xảy ra xung đột với họ.

Giờ thì con cũng đã sinh rồi, đã đến lúc tôi cắt đứt hoàn toàn với gia đình đó.

12.

Tôi gọi điện cho bố mẹ, báo rằng tôi đã sinh con gái, do ngày dự sinh đến sớm hơn dự kiến.

Bố mẹ tôi vô cùng ngạc nhiên, lập tức nói sẽ bay từ thành phố A đến thăm tôi.

Nhưng tôi liền nói thẳng:

“Bố mẹ, con đã chia tay với Triệu Hằng rồi.”

“Con định sẽ tự mình nuôi con.”

“Chưa bàn bạc với hai người đã tự ý quyết định, con xin lỗi.”

Quyết định này tôi đã đưa ra từ rất sớm, nhưng vì không muốn khiến bố mẹ lo lắng, tôi đã giấu đi.

Mẹ tôi sốt sắng hỏi:

“Vân Vân, con có phải đã chịu uất ức gì không?”

Bố tôi thì lập tức dứt khoát:

“Chia tay thì chia tay, có gì đâu mà to tát.”

“Sau này để con mang họ nhà mình, nhập hộ khẩu nhà mình!”
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 7


13.

Dưới sự thúc giục của bố mẹ, vài ngày sau, tôi đưa bảo mẫu và y tá chăm trẻ về nhà.

Tôi kể sơ qua những việc Triệu Hằng đã làm.

Mẹ nắm chặt tay tôi, đau lòng đến rơi nước mắt:

“Bảo sao con gầy đi nhiều thế, hóa ra phải chịu ấm ức lớn như vậy!”

Tôi bất lực hỏi:

“Mẹ nhìn ra con gầy ở chỗ nào vậy?”

Ngay cả khi mang thai, tôi cũng chưa bao giờ để bản thân thiệt thòi.

Huống hồ khoảng thời gian này có chuyên gia dinh dưỡng và nhân viên phục hồi sau sinh chăm sóc, sắc mặt hiện tại của tôi còn tốt hơn trước khi sinh.

Bố áy náy nói:

“Là bố nhìn người không rõ, mới để con gặp phải loại cầm thú như Triệu Hằng.”

Tôi lắc đầu:

“Không trách bố được, là anh ta che giấu quá giỏi.”

14.

Có thể trở thành đối tượng tiềm năng được trang mai mối đề cử, điều kiện của Triệu Hằng thực ra cũng không tệ.

Bằng thạc sĩ, có xe có nhà, lương tháng hơn vạn, ngoại hình cao ráo, đoan chính.

Nhưng sau khi ở bên anh ta, tôi mới nhận ra, anh ta không hề hào nhoáng như vẻ ngoài.

Triệu Hằng xuất thân từ gia đình đơn thân, khi còn nhỏ cha anh ta đã bỏ rơi cả nhà, chạy theo người phụ nữ khác.

Chị gái anh ta bỏ học sớm để kết hôn, hiện vừa sinh đứa thứ ba, cuộc sống gia đình rối ren, túng quẫn.

Mẹ anh ta mang đầy bệnh mãn tính, mỗi tháng đều phải dùng thuốc điều trị.

Lương của Triệu Hằng phải mua thuốc cho mẹ, chu cấp cho chị gái và anh rể, còn phải trả nợ nhà, nợ xe, tháng nào cũng tiêu trước hụt sau.

Nhưng dù biết tất cả những điều đó, tôi cũng không để bụng.

Đã là người một nhà, cớ gì phải tính toán thiệt hơn? Chỉ cần tôi và Triệu Hằng thật lòng yêu nhau, tôi sẵn sàng giúp đỡ họ về kinh tế.

Dù sao, điều tôi không thiếu nhất chính là tiền.

Nhưng tôi không ngờ, Triệu Hằng lại diễn giỏi đến vậy.

Anh ta nhắm vào thân phận con gái duy nhất của tôi ở thành phố A, cố ý giả vờ dịu dàng, chu đáo, khiến tôi đắm chìm trong tình yêu.

Anh ta nghĩ rằng, chỉ cần sinh con là có thể trói buộc tôi, nhưng lại đ/á/n/h giá quá cao vị trí của mình.

Tôi có năng lực tự bảo vệ mình.

Tôi không phải không có anh ta thì không sống nổi.
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 8


15.

Tôi đưa cả bảo mẫu giỏi và y tá chăm trẻ về nhà.

Có họ hỗ trợ, bố mẹ tôi cũng nhàn hơn nhiều.

Đứa bé nằm trong tã lót, đôi mắt cong cong, miệng líu lo, tay nhỏ xíu múa may không ngừng.

Mẹ tôi bị con chọc cười:

“Ôi chao, khuôn mặt nhỏ này, thật sự giống y hệt Vân Vân hồi bé!”

Bố cũng ghé sát lại:

“Đúng thế! Nhất là đôi mắt, giống quá đi mất!”

Không khí trong nhà tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.

Khi chúng tôi đang tận hưởng niềm vui gia đình, thì bên phía Triệu Hằng đã không thể ngồi yên được nữa.

16.

Thời gian này, Triệu Hằng hoàn toàn không liên lạc với tôi.

Tôi biết, anh ta đang chờ tôi chủ động xuống nước.

Tốt nhất là phải khóc lóc thảm thiết nhận lỗi, tự nguyện giao nộp toàn bộ tiền tiết kiệm, quỳ gối cầu xin anh ta tha thứ.

Nhưng chờ mãi, chờ mãi, tôi vẫn không hề có động tĩnh.

Cuối cùng anh ta không nhịn nổi nữa, gọi điện tới:

“Tô Tiểu Vân, cô làm loạn đủ chưa?”

Tôi bật cười:

“Anh là ai vậy?”

Triệu Hằng nghẹn lời vì tức:

“Tôi là chồng cô! Là cha của con cô!”

Tôi vừa trêu con gái, vừa thong thả nói:

“Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời không thể nói bừa.”

“Tôi vẫn còn độc thân, lấy đâu ra chồng?”
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 9


17.

Tôi và Triệu Hằng chưa từng đăng ký kết hôn.

Khi biết mình mang thai, tôi cũng từng đề nghị kết hôn sớm, nhưng Triệu Hằng luôn lấy đủ mọi lý do để thoái thác.

“Dạo này thời tiết lạnh, em đang mang thai thì nên hạn chế ra ngoài, sức khỏe là quan trọng nhất.”

“Hay là đợi sinh con xong rồi làm thủ tục, song hỷ lâm môn.”

Cho đến khi biết tôi mang thai con gái, Triệu Hằng mới lộ rõ bản chất, hoàn toàn đổi giọng.

“Mẹ anh nói rồi, phải sinh con trai mới được đăng ký kết hôn.”

“Nếu em không chịu bỏ cái thai này, thì cứ kéo dài vậy đi.”

Triệu Hằng tin chắc tôi sẽ phải nhượng bộ, vì theo quan niệm thông thường, chưa kết hôn mà có thai sẽ ảnh hưởng nhiều đến danh tiếng của người phụ nữ.

Nhưng điều duy nhất anh ta tính sai, là đã tự đ/á/n/h giá bản thân quá cao.

18.

Triệu Hằng tưởng rằng mình đã cho tôi một cái “thang xuống”, nào ngờ lại nhận về thái độ này của tôi.

Anh ta tức giận đến mất kiểm soát, mở miệng không kiêng dè:

“Tô Tiểu Vân, bây giờ nhận lỗi còn kịp, nếu không, cô đừng hòng bước vào cửa nhà tôi nửa bước!”

“Tốt nhất cô nên nghĩ cho kỹ, cô đã sinh con rồi, ngoài tôi ra còn người đàn ông nào thèm lấy cô nữa?”

Anh ta tưởng đã nắm được điểm yếu của tôi, nhưng tôi chỉ muốn bật cười.

Tôi chưa từng xem đàn ông là điều không thể thiếu trong cuộc đời, nếu không, cũng chẳng đợi đến gần 30 tuổi mới chịu đi xem mắt.

Quyết định sinh con nhưng không cần cha, chưa bao giờ là bốc đồng, mà là lựa chọn tôi đã cân nhắc kỹ càng.

Dù không có Triệu Hằng, tôi vẫn có thể nuôi dạy con nên người.

Dù về vật chất hay tinh thần, tôi đều sẽ dành cho con những điều tốt nhất.
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 10


19.

Tôi thuận theo lời Triệu Hằng, cố ý kích anh ta:

“Tại sao lại không ai muốn tôi?”

“Tôi đứng tên 5 căn nhà, 3 chiếc xe, trong thẻ có hơn 6 triệu tiền tiết kiệm.”

“Có từng ấy tài sản làm của hồi môn, tôi còn sợ không tìm được đàn ông à?”

Triệu Hằng biết tôi có tiền, nhưng không ngờ tôi lại giàu đến mức này.

Lúc đầu tôi và anh ta quen nhau qua mai mối, sau một thời gian tiếp xúc, tôi nhận ra Triệu Hằng là người sĩ diện, lòng tự trọng rất cao.

Để không khiến anh ta tự ti, tôi đã chọn cách giấu bớt tình hình tài chính của mình.

Không ngờ, việc làm đó lại vô tình giúp tôi nhìn thấu bộ mặt thật của anh ta.

Những lời tôi vừa nói khiến Triệu Hằng choáng váng đến mức ong cả đầu.

Anh ta gần như nghiến răng:

“Tôi không tin! Cô lấy đâu ra lắm tiền như vậy?!”

Tôi thản nhiên đáp:

“Tùy anh thôi, tin hay không chẳng quan trọng.”

“Anh chẳng đã từng đến nhà tôi rồi sao? Hay là… thử tra giá nhà bên này trước đã?”

20.

Triệu Hằng luôn tự cho mình là người xuất chúng.

Từ nhỏ anh ta đã học hành giỏi giang, dựa vào nỗ lực của bản thân thi đỗ đại học danh tiếng, tìm được công việc tốt, mua được nhà, sắm được xe, an cư lập nghiệp nơi thành phố.

Trong số những người cùng tuổi, có lẽ anh ta thật sự nổi bật.

Nhưng khoảng cách giữa tôi và anh ta, không phải chỉ cần nỗ lực là có thể lấp đầy.

Lấy ví dụ như căn biệt thự nhà tôi ở thành phố A, dù không nằm ở khu đắt đỏ nhất, nhưng giá trung bình mỗi mét vuông cũng đã vượt qua sáu con số.

Với mức thu nhập của Triệu Hằng, cả đời này anh ta cũng không thể mua nổi.

Cái gọi là “g/i/ế/t người phải đâm vào tim”, tôi chính là muốn anh ta nhận ra sự chênh lệch khủng khiếp giữa chúng tôi.
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 11


21.

Tối hôm đó, Triệu Hằng lại gọi điện cho tôi.

Giọng điệu và thái độ của anh ta đã dịu đi nhiều.

Có lẽ sau khi tra giá nhà, anh ta đã có đ/á/n/h giá lại về “giá trị” của tôi, nên mới chịu nói vài câu ngọt ngào để dỗ dành.

“Tiểu Vân, anh đã suy nghĩ rồi, chuyện này cả hai chúng ta đều có lỗi, đều quá nóng nảy.”

“Nhưng dù sao em cũng không nên đưa con gái đi mà không nói một lời, mẹ anh ở nhà nhớ cháu, khóc mấy trận rồi.”

“Thế này đi, chúng ta gặp nhau một lần, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.”

Lời anh ta nói thì nghe tử tế, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.

Hồi biết giới tính của đứa bé, hai mẹ con họ lập tức đồng lòng, cùng đứng về một phía.

“Tôi là con trai một, nhà họ Triệu không thể để đời tôi đoạn tuyệt hương hỏa. Nếu cô không chịu phá thai, thì cứ kéo dài vậy đi.”

“Dù sao cũng không sinh được con trai, cô đừng hòng bước vào cửa nhà tôi.”

22.

Nhưng dường như bây giờ Triệu Hằng đã mất trí nhớ, hoàn toàn quên sạch những lời mình từng nói.

Anh ta mạnh miệng lên tiếng:

“Cô có nhiều tiền đến mấy thì làm được gì? Vai trò quan trọng nhất trong một gia đình là người cha, tình yêu của cha không có thứ tiền bạc nào bù đắp nổi.”

Tôi bật cười:

“Vậy sao? Vậy tôi phải tranh thủ thời gian kiếm cho con một ông bố kế mới được.”

“Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi đi đăng ký lại trên trang mai mối đây.”

Triệu Hằng khinh thường cười lạnh:

“Phụ nữ đã có con, cô nghĩ có ai thèm lấy cô sao?”

Tôi càng cười lớn hơn:

“Không thèm tôi thì còn không thèm tiền chắc?”

“Ai cưới tôi, tôi tặng hai căn nhà, một chiếc xe. Trên đời này có ai chê tiền nhiều không?”

Nói xong, mặc kệ anh ta nổi điên gào thét bên kia đầu dây, tôi thẳng tay cúp máy.

Tôi nghĩ, đêm nay chắc Triệu Hằng không tài nào ngủ nổi rồi.
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 12


23.

Sáng hôm sau, quản lý tòa nhà gọi điện cho tôi, nói bên ngoài có một vị họ Triệu đến tìm.

Tôi đoán được là Triệu Hằng, nhưng không ngờ anh ta lại đến nhanh như vậy.

Dù sao hôm nay cũng là ngày làm việc, xin nghỉ sẽ bị trừ lương, mà chuyện này đối với anh ta còn khó chịu hơn cả mất mạng.

Nhưng tôi không hề có ý định gặp mặt Triệu Hằng.

Sự hòa nhã, lễ độ của anh ta chỉ là giả tạo, còn con người thật lại nóng nảy, dễ nổi giận, tôi không muốn tự đẩy mình vào nguy hiểm.

“Tôi không quen ai họ Triệu cả. Cuối năm rồi, kẻ lừa đảo nhiều, mọi người cẩn thận, đừng để người khả nghi lọt vào.”

Vài phút sau, điện thoại Triệu Hằng gọi tới.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi:

“Tô Tiểu Vân, cô đừng có được đà lấn tới!”

“Cô có biết tôi tốn hơn 1 ngàn tiền vé máy bay để đến tìm cô không?!”

“Cô chẳng qua là hận tôi không cưới cô vào nhà phải không?!”

“Nếu cái bụng của cô chịu nghe lời một chút, sinh ra con trai, thì đã chẳng lắm chuyện thế này rồi!”

24.

Triệu Hằng tốt nghiệp thạc sĩ, cũng được coi là người có học thức cao, nên anh ta thừa biết việc sinh con trai hay con gái chủ yếu phụ thuộc vào phía nam giới.

Anh ta chỉ đang kiếm cớ để đè ép tôi xuống, khiến tôi phải tự ti, cam chịu.

Tôi chẳng buồn tranh cãi thêm, lập tức cúp máy, tiện tay kéo anh ta vào danh sách chặn.

Tôi cứ tưởng mặc kệ không đáp lại, anh ta sẽ thấy mất mặt rồi tự bỏ đi.

Không ngờ, nửa tiếng sau tôi lại nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát.

Cảnh sát hỏi tôi có quen một người tên Triệu Hằng không.

“Anh ta báo án nói cô đã bắt cóc con gái của anh ta, yêu cầu cô trả lại đứa bé.”
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 13


25.

Theo yêu cầu của cảnh sát, tôi đã đến đồn công an để tiếp nhận hòa giải trực tiếp.

Tính ra, tôi và Triệu Hằng đã hơn hai tháng không gặp.

Anh ta trông béo lên một chút, nhưng thái độ vẫn ngạo mạn như xưa.

Anh ta hếch mũi, nhìn tôi với ánh mắt kẻ bề trên:

“Tô Tiểu Vân, tôi không đến đây để cãi nhau với cô.”

“Nếu cô còn muốn sống tử tế với tôi, thì về nhà nhận lỗi với mẹ tôi, xin lỗi bà một tiếng.”

“Biết đâu bà mềm lòng, sẽ đồng ý cho chúng ta đăng ký kết hôn.”

“Nhưng phải nhanh chóng sinh đứa thứ hai, lần này nhất định phải là con trai.”

“Còn những căn nhà và cửa hàng của cô, cũng phải chuyển sang tên tôi.”

Lời vừa thốt ra, ngay cả ánh mắt của cảnh sát cũng thay đổi khi nhìn anh ta.

Thế nhưng Triệu Hằng hoàn toàn không nhận ra điều đó.

Ánh mắt anh ta liếc xuống, đột nhiên nổi khùng:

“Tô Tiểu Vân, cô lại đổi điện thoại mới nữa à?!”

“Bao giờ cô mới bỏ được cái tật tiêu tiền như nước này?!”

Anh ta đỏ mặt tía tai gào lên:

“Cô có biết không, mẹ tôi đến giờ vẫn đang dùng cái điện thoại cũ tôi thay từ ba năm trước?!”

26.

Có lẽ vì xuất thân từ gia đình không trọn vẹn, Triệu Hằng đặc biệt nhạy cảm với tiền bạc.

Trước đây, tôi từng nể mặt lòng tự trọng yếu ớt của anh ta, nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn giẫm anh ta xuống bùn.

Tôi cười khẩy, phản bác không chút nể nang:

“Mẹ anh dùng điện thoại cũ là vì anh vô dụng, liên quan gì đến tôi?”

Triệu Hằng lập tức nghẹn lời, trợn mắt, tức đến mức mặt đỏ bừng, cổ nổi gân xanh.

Cảnh sát yêu cầu chúng tôi bình tĩnh lại, rồi hỏi về mối quan hệ giữa hai người.

Tôi trả lời đúng sự thật:

“Trước đây chúng tôi từng qua lại một thời gian, sau vì mâu thuẫn mà chia tay.”

Triệu Hằng cười lạnh:

“Chia tay? Nghe hay thật. Giờ cô đã sinh con, ngoài tôi ra, ai còn thèm lấy cô?”

“Tô Tiểu Vân, tôi đã cho cô đường lui, thì nên biết điều mà bước xuống, đừng làm lớn chuyện đến mức không thể kết thúc nổi!”

Tôi bình thản nhìn anh ta:

“Ai nói với anh… đứa trẻ là con anh?”
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 14


27.

Tôi đã tham khảo ý kiến luật sư, trong trường hợp chưa đăng ký kết hôn, đứa bé sẽ mặc định mang hộ khẩu bên mẹ.

Triệu Hằng muốn chứng minh đứa trẻ là con anh ta, thì bắt buộc phải tiến hành giám định quan hệ cha con.

Nhưng chỉ cần tôi, với tư cách là mẹ của đứa trẻ, không đồng ý, thì không ai có quyền ép con tôi đi xét nghiệm ADN.

Đây là một thế cờ không lối thoát với anh ta.

Lúc này, việc chưa kết hôn lại trở thành lá chắn bảo vệ tôi.

Triệu Hằng nhận ra ý đồ của tôi, giận dữ quát lên:

“Đừng tưởng mấy trò mèo này có thể qua mặt được tôi!”

“Nếu cô không giao con ra, tôi sẽ để cả thiên hạ biết cô là thứ đàn bà bị người ta chê bỏ, không ai thèm!”

Tôi quay đầu nhìn cảnh sát:

“Anh ta xúc phạm danh dự và đe dọa tôi, chuyện này là phạm pháp, đúng không?”

28.

Do hai bên không thể đạt được thỏa thuận, buổi hòa giải cuối cùng cũng kết thúc trong bế tắc.

Cảnh sát đã cảnh cáo Triệu Hằng bằng lời, yêu cầu anh ta không được phép quấy rối cuộc sống của tôi nữa.

Tôi không hài lòng với kết quả này, nhưng tạm thời cũng chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn.

Bước ra khỏi sảnh đồn công an, thời tiết bất ngờ chuyển xấu, mưa lẫn tuyết bắt đầu rơi.

Triệu Hằng vội vàng tới thành phố A, không mang theo hành lý, trên người chỉ mặc một chiếc áo phao mỏng, lạnh đến mức run rẩy cả người.

Còn tôi ngồi vào vị trí lái xe ấm áp, chuẩn bị khởi hành rời đi.

Tôi hạ cửa kính xuống nửa chừng, khinh miệt nhìn Triệu Hằng:

“Tôi và anh vốn không phải người cùng một thế giới.”

“Ví dụ như chiếc xe này, không đắt, chỉ khoảng năm trăm ngàn.”

“Nhưng nếu anh muốn mua bằng sức mình, không ăn không uống, cũng phải mất mấy năm mới đủ tiền, phải không?”

Tôi hiểu rất rõ tính cách của Triệu Hằng.

Một khi dính đến tiền bạc, anh ta sẽ trở nên cực kỳ nhạy cảm và dễ mất kiểm soát.

Nhưng tôi cố tình muốn chọc giận anh ta.

Quả nhiên, vừa nghe tôi nói xong, sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu Triệu Hằng lập tức đứt phựt.

Anh ta giơ lên một hòn đá, giận dữ ném thẳng vào cửa kính xe.
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 15


29.

Hậu quả là chúng tôi còn chưa bước ra khỏi cổng đồn công an, đã bị đưa trở lại.

Triệu Hằng cố gắng ngụy biện:

“Đây là chuyện trong nhà! Tôi đập xe nhà mình thì cũng phạm pháp sao?”

Tôi thì lập tức khẳng định trước mặt cảnh sát rằng tôi và anh ta không có bất kỳ quan hệ gì, và tôi chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng.

Kết quả, Triệu Hằng bị xử phạt 15 ngày tạm giam vì hành vi cố ý gây thương tích và hủy hoại tài sản người khác.

Chi phí sửa chữa chiếc xe cần đợi giám định mới có con số chính xác, nhưng ước tính không dưới 100.000 tệ.

Nghe nói phải bồi thường tiền, Triệu Hằng cuối cùng cũng hoảng loạn.

Trong mắt người ngoài, anh ta là mẫu “tinh anh” có xe có nhà, công việc tốt, nhưng tôi thì rõ hơn ai hết tình trạng tài chính thực tế của anh ta.

Không những không có đồng tiết kiệm nào, mà còn nợ nần thẻ tín dụng không ít, tháng nào cũng vay mượn xoay vòng, thu không đủ chi.

Đừng nói 100.000, giờ đến 10.000 anh ta cũng không thể xoay được.

Triệu Hằng cuối cùng cũng không thể tiếp tục tỏ ra mạnh mẽ, bắt đầu chơi bài tình cảm, mong tôi buông tha.

“Vợ chồng một ngày ân nghĩa trăm ngày, Tô Tiểu Vân, đừng hành động bốc đồng.”

“Nếu tôi bị lưu án, con gái chúng ta sau này cũng sẽ bị ảnh hưởng đấy!”

Tôi chỉ khẽ mỉm cười:

“Mọi chuyện sau này, công ty bảo hiểm sẽ liên hệ với anh.”

30.

Khi tôi trở về nhà, con gái vẫn đang say ngủ.

Nhìn gương mặt bình yên của con, lòng tôi mềm nhũn, không kìm được cúi xuống hôn nhẹ lên má bé.

Đây là người thân máu mủ ruột thịt với tôi, là bảo bối tôi phải hết lòng chăm sóc, chở che.

Tôi sẽ không để con có bất kỳ liên hệ nào với thứ cặn bã như Triệu Hằng, càng không cho anh ta cơ hội tiếp cận con gái tôi.

Tôi vốn quen giấu nỗi buồn, chỉ kể những điều tốt đẹp, có những chuyện đến bố mẹ tôi cũng chưa từng nghe tôi nói.

Tôi từng vô tình nhìn thấy lịch sử tìm kiếm chưa kịp xóa trên máy tính của Triệu Hằng —

Vợ c/h/ế/t, chồng có được thừa kế nhà không?

Làm sao hợp pháp chuyển tiền tiết kiệm của vợ?

Cách gây ra sản khó một cách nhân tạo?

Nhìn những dòng tìm kiếm đó, tôi không khỏi lạnh sống lưng.

Tôi biết nhân phẩm Triệu Hằng tồi tệ, nhưng không ngờ anh ta lại độc ác đến mức này.

Anh ta không chỉ muốn tiền của tôi, mà còn muốn lấy mạng tôi.

Tôi không khỏi rùng mình sợ hãi — nếu khi đó tôi mang thai con trai, liệu tôi có còn cơ hội nhìn thấu bản chất của anh ta, hay đã bị h/ạ/i c/h/ế/t trong mê muội rồi?
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 16


31.

Trong thời gian Triệu Hằng bị tạm giam, mẹ anh ta liên tục gọi điện đến, c/h/ử/i bới thậm tệ, mỗi lần là một kiểu ngôn từ bẩn thỉu khác nhau.

Tôi không hề tức giận, chỉ lặng lẽ ghi âm lại tất cả, lưu giữ làm bằng chứng.

Tôi có linh cảm rằng, mẹ con nhà này chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha.

Quả nhiên, một tháng sau, linh cảm đã thành sự thật.

Không biết bằng cách nào, mẹ Triệu Hằng đã moi được địa chỉ nhà máy của gia đình tôi, rồi dẫn theo một đám phóng viên tìm đến tận nơi.

Bà ta quỳ rạp xuống trước ống kính, khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem:

“Tô Tiểu Vân, con đàn bà độc ác đó, đã cuỗm sạch tiền con trai tôi vất vả kiếm được, còn mang đứa nhỏ đi biệt tăm, không cho nhà tôi gặp mặt!”

“Con trai tôi chỉ tới tìm cô ta để hỏi cho ra lẽ, vậy mà cô ta cấu kết với tình nhân đ/á/n/h nó trọng thương, giờ vẫn còn nằm liệt giường không dậy nổi!”

“Hôm nay bà già này dù có liều cả cái mạng già, cũng phải đòi lại công bằng!”

32.

Mẹ của Triệu Hằng là người giỏi “diễn” nhất mà tôi từng gặp, chiêu trò thường dùng của bà ta chính là: khóc lóc, ăn vạ, dọa c/h/ế/t.

Tôi đã từng sống chung với bà ta một thời gian, nên hiểu rất rõ bản chất.

Nhưng người ngoài không biết chân tướng lại dễ dàng bị lừa gạt.

Vụ việc gây ầm ĩ quá mức, dù tôi đã kịp thời báo cảnh sát và giải tán đám đông, vẫn dẫn tới không ít bàn tán trong khu vực.

Trên mạng thì đầy rẫy tin đồn thất thiệt, đến cả đối tác làm ăn của công ty cũng bắt đầu hỏi han.

Bố mẹ tôi tức giận vô cùng:

“Thật là hoang đường! Khi nào thì chúng ta thuê người đ/á/n/h con trai bà ta hả?!”

“Còn nói chúng ta lấy tiền nó? Nhà mình thứ thiếu nhất chắc chắn không phải tiền!”

Tôi chỉ lắc đầu:

“Tò mò, hóng hớt là bản tính của con người, họ chỉ tin những gì họ muốn nghe.”

Lúc này, bất kỳ lời giải thích nào cũng trở nên yếu ớt, chẳng đủ sức xoay chuyển tình thế.

Chỉ có ra tay thật mạnh, mới có thể lật ngược cục diện.
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 17


33.

Từ ngày Triệu Hằng lộ rõ bộ mặt thật, tôi đã bắt đầu cẩn thận lưu giữ mọi bằng chứng.

Tin nhắn, video, ghi âm… giờ cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Lòng tôi không hổ thẹn, nên càng không ngại làm lớn chuyện.

Họ có thể tìm đến truyền thông, tôi cũng có thể.

Họ có thể kích động dư luận, tôi càng có thể.

Hơn nữa, tôi có tiền, có quan hệ, có thể tìm được những kênh truyền thông chuyên nghiệp hơn, hiệu quả hơn.

Tôi nhờ bộ phận pháp lý của công ty, lấy lý do vu khống, bôi nhọ và xâm phạm danh dự, chính thức kiện mẹ con họ ra tòa.

Sau đó, tôi liên hệ với các tài khoản mạng lớn và truyền thông địa phương, công khai đăng tải thư luật sư và video làm rõ sự thật, đồng thời tuyên bố sẽ truy cứu đến cùng.

Chẳng bao lâu, cục diện hoàn toàn đảo ngược, bộ mặt thật của Triệu Hằng bị phơi bày trước công chúng.

Hào nhoáng, “tinh anh” chỉ là lớp vỏ ngoài, còn con người thật sự của anh ta chỉ là một kẻ không thể trèo cao, lại muốn ăn không cả gia sản người ta, bị vạch trần liền nổi cơn điên – một gã “phượng hoàng trụi lông” đáng khinh.

34.

Những cư dân mạng từng bị lừa dối vô cùng phẫn nộ, sức mạnh dư luận bắt đầu phản công.

Chỉ trong thời gian ngắn, Triệu Hằng trở thành chuột chạy qua đường, ai ai cũng muốn đ/á/n/h, thậm chí địa chỉ nhà và đơn vị công tác của anh ta cũng bị đào ra ánh sáng.

Dù đơn vị của Triệu Hằng không phải cơ quan nhà nước, nhưng cũng là doanh nghiệp khá có tiếng trong ngành.

Hành vi của anh ta đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh công ty. Vì vậy, sau khi cân nhắc thiệt hơn, công ty quyết định sa thải Triệu Hằng.

Nghe tin này, tâm trạng tôi vui không kể xiết.

Triệu Hằng luôn tự cao tự đại, trong đó công việc này chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất của anh ta.

Giờ bị đuổi việc, chắc chắn là đòn giáng nặng nề khiến anh ta khó mà ngẩng đầu.

Với tâm thế xem trò vui, tôi tìm đến một người bạn cùng ngành với Triệu Hằng, hỏi thăm tình hình gần đây của anh ta.

Bạn tôi nói, danh tiếng của Triệu Hằng trong giới đã thối rữa hoàn toàn, nếu không chuyển nghề, sau này khó mà tìm được công việc nào ra hồn.
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 18


35.

Và sự thật đúng là như vậy.

Sau khi bị sa thải, Triệu Hằng vốn định ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, chờ khi mọi chuyện lắng xuống sẽ tính tiếp.

Nhưng mẹ anh ta lại không đồng ý.

“Con cứ ngồi không ở nhà, không kiếm được đồng nào, chỉ tiêu tiền, như vậy sao mà sống được?”

“May mà dì Trương của con bảo dẫn mẹ làm bán hàng online. Chỉ cần đầu tư trước 50.000 mua hàng, sau này có thể kiếm gấp đôi!”

Triệu Hằng không nhịn được lên tiếng:
“Mẹ, con giờ chưa tìm được việc, mẹ đừng làm loạn nữa có được không?”

Bà Triệu không vui:

“Mẹ đã đồng ý với dì Trương nhà người ta rồi, giờ quay xe giữa chừng, mẹ biết giấu mặt vào đâu?”

“Huống hồ đây là cơ hội làm ăn tốt. Trong tay con không phải còn khoản tiền bồi thường công ty trả sao?”

“Mẹ thật không biết nuôi con lớn chừng này có ích gì!”

Hết cách, Triệu Hằng đành phải chuyển 50.000 cho mẹ.

Nhưng sóng gió chưa kịp lắng, tối hôm đó, chị gái Triệu Hằng lại gọi điện mượn tiền.

“Tiểu Tiểu năm sau vào tiểu học, chị nhờ người lo cho cháu một suất vào trường trọng điểm.”
“Giờ còn thiếu chút tiền bôi trơn, em chuyển trước cho chị 50.000 nhé.”

36.

Chị gái Triệu Hằng bỏ học lấy chồng từ sớm, kinh tế vốn đã không khá giả, nay lại vừa sinh đứa thứ ba, cuộc sống càng thêm khốn khó, rối ren trăm bề.

Cô ta thường xuyên than nghèo kể khổ với Triệu Hằng, mà anh ta thì cũng hết lòng giúp đỡ, vì dù sao anh ta cũng là người “có tiền đồ” nhất trong nhà, là trụ cột chống đỡ cả gia đình.

Nhưng nay tình thế đã khác, Triệu Hằng khó khăn mở lời:
“Chị, chị cũng biết dạo này em nghỉ việc rồi, trong tay thật sự không còn bao nhiêu…”

Đối phương lập tức sốt ruột:

“Tiểu Hằng, em không thể vong ơn phụ nghĩa như vậy được! Hồi đó không phải chị bỏ học đi làm, em có được như hôm nay sao?”

“Chuyện học hành của cháu là đại sự, em làm cậu mà đứng nhìn được à?!”

“Em đâu biết chị phải nhờ cậy biết bao mối quan hệ mới lo được suất này! Cùng lắm, sau này chị trả em là được chứ gì!”

Triệu Hằng thừa biết chuyện trả lại tiền là điều không thể — cũng giống như bao lần “mượn” tiền trước đây, chưa lần nào có chuyện trả lại.

Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn cắn răng chuyển tiếp 50.000.

Chỉ trong chưa đầy một tháng, toàn bộ tiền bồi thường trong tay Triệu Hằng đã tiêu sạch.

Nhìn hóa đơn thẻ tín dụng chồng chất, nghe điện thoại từ công ty bảo hiểm đòi bồi thường, cuối cùng Triệu Hằng cũng không gồng nổi nữa.
 
Đời Này Không Nợ Nhau
Chương 19


37.

Vài ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ — là Triệu Hằng gọi tới.

Anh ta hoàn toàn thay đổi thái độ, không còn ngạo mạn, mà tỏ ra thành khẩn xin lỗi, nói rằng mình đã biết sai.

“Tiểu Vân, trước đây là anh quá ngu ngốc, không biết trân trọng, em mới là người đối xử tốt nhất với anh trên đời này.”

“Cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ bù đắp cho em và con.”

“Em không phải muốn kết hôn sao? Ngày mai chúng ta đi đăng ký, em thích đám cưới kiểu Trung hay kiểu Tây? Tất cả đều nghe em!”

Tôi bật cười ngay tại chỗ:

“Triệu Hằng, anh thật sự nghĩ mình là món ngon người người tranh giành sao?”

Triệu Hằng hoảng hốt:

“Dù không nghĩ cho mình, em cũng nên nghĩ cho con chứ!”

“Nó còn nhỏ như vậy, không thể thiếu tình thương của cha! Không thể không có một gia đình trọn vẹn!”

Tôi lạnh lùng ngắt lời:

“Tôi có thể tìm cho con một trăm ông bố kế, chuyện này không phiền đến anh.”

Triệu Hằng lập tức lộ nguyên hình, gào lên giận dữ:

“Tô Tiểu Vân, nếu cô dám để con gái tôi gọi thằng khác là ‘bố’, tôi nhất định không để yên cho cô!”

Tôi không buồn phí lời, dứt khoát đưa số này vào danh sách chặn.

38.

Ban đầu tôi không mấy để tâm đến lời đe dọa của Triệu Hằng.

Nhưng vài ngày sau, cô giúp việc đi chợ trong nhà lại chủ động tìm đến tôi.

Cô ấy nói gần đây mỗi lần ra ngoài, luôn có cảm giác bị người theo dõi phía sau.

“Tôi cũng không chắc có phải ảo giác không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy nên nói cho cô biết.”

Tôi lập tức bày tỏ sự cảm ơn, đồng thời chuyển riêng cho cô ấy một khoản tiền thưởng.

Xem ra lá gan của Triệu Hằng còn lớn hơn tôi tưởng.

Nghĩ cũng phải, giờ anh ta nợ nần chồng chất, sự nghiệp tiêu tan, gần như không còn đường lui.

Trong hoàn cảnh đó, tìm cách dụ tôi quay lại chính là phương án “lợi nhất” với anh ta.

Tôi hiểu rõ, đối phó với loại người như Triệu Hằng phải ra đòn thật nặng mới khiến anh ta nhớ đời.

Nhưng còn chưa kịp nghĩ ra cách phản công, tôi lại bất ngờ nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.

“Xin hỏi, cô có phải là người nhà của anh Triệu Hằng không? Phiền cô tới bệnh viện một chuyến.”

Tôi và Triệu Hằng dĩ nhiên không có quan hệ gì gọi là “người nhà”, nhưng vì tò mò, tôi vẫn đồng ý đi.

Huống hồ, có cảnh sát bên cạnh, tôi không tin anh ta dám giở trò gì.
 
Back
Top Bottom