Tâm Linh Đôi lời tâm sự tuổi 17

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
391947851-256-k67341.jpg

Đôi Lời Tâm Sự Tuổi 17
Tác giả: Lovechaeng1997
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

17 tuổi...

Là khi ta vừa kịp hiểu mình là ai, nhưng lại chưa biết sẽ đi đâu.

Là khi giữa những giờ học, ta thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, tưởng tượng về một tương lai mơ hồ.

Là khi trái tim lần đầu biết rung động, mà cũng lần đầu biết đau.

Là những đêm bật nhạc nhỏ thôi, viết vội vài dòng nhật ký, chỉ để sáng mai xóa đi như chưa từng có.

"Đôi lời tâm sự tuổi 17" là cuốn sổ tay nhỏ ghi lại cảm xúc lộn xộn, những suy nghĩ vu vơ, và cả những điều chưa dám nói cùng ai.

Nếu bạn cũng từng là 17... hoặc đang là, hãy cùng mình lật từng trang, chậm rãi đọc - và nhớ về chính mình của ngày hôm qua.​
 
Đôi Lời Tâm Sự Tuổi 17
Đại Lộ - Boulevard


Danh từ yêu thích: Đại Lộ

Đại lộ không tên – Unnamed Boulevard: Hành trình chưa được ai biết đến, không tên không tuổi, mông lung.

Khi không rõ đích đến, không có bản đồ, nhưng vẫn phải bước tiếp.Đại lộ ánh sáng – Boulevard of Light: Hành trình chữa lành, tìm về sự tích cực, yêu đời và trưởng thành.Đại lộ danh vọng – Boulevard of Fame: Hành trình tìm kiếm thành công, danh tiếng, sự công nhận từ người khác.Đối với tôi, cuộc đời là một hành trình chia thành ba chặng.Tuổi 17 — chính là điểm khởi đầu.

Là khi ta bắt đầu bước vào "trò chơi" cuộc đời, với hành trang gần như trống rỗng, ngoài đôi ba trang sách vở và vài định nghĩa mơ hồ về tương lai.

Ở giai đoạn này, mọi thứ đều mới mẻ, nhưng cũng đầy cạm bẫy.

Ta bước đi bằng trực giác, vấp ngã là điều không thể tránh khỏi.Nhưng rồi, nếu biết lắng nghe, biết học hỏi, thì mỗi lần ngã sẽ là một lần trưởng thành.

Và chính lúc ấy, ta bước vào giai đoạn thứ hai – nơi cuối đường hầm bắt đầu le lói ánh sáng.Đó là khi sau cơn mưa, ta nhìn thấy cầu vồng đầu tiên.

Là khi trong tâm trí bắt đầu xuất hiện những tín hiệu tích cực.

Là khi ta thôi trách móc số phận, và bắt đầu học cách cảm ơn những bài học đã qua.

Là bước chuyển mình thầm lặng nhưng mạnh mẽ trong nhận thức.Và khi đã đủ những trải nghiệm, đủ dũng cảm, đủ hiểu bản thân,

Ta sẽ bước vào giai đoạn cuối cùng – nơi bắt đầu hành trình đi tìm sự công nhận.

Sự thành công.

Danh tiếng.

Hoặc đơn giản hơn là cảm giác: "Mình đã sống xứng đáng."

Có lẽ, đó là lúc chương "Đại lộ" của tuổi 17 khép lại – không ồn ào, không phô trương,

Mà yên bình như một bức tranh tuổi trẻ:

Đẹp, dang dở, nhưng đủ để nhớ suốt đời.Đôi khi tôi tự hỏi rằng: "Liệu trên con đường mình đang đi có bao nhiêu trạm thu phí và trạm dừng chân nhỉ?"

Chắc chắn là sẽ có những lúc cảm thấy mình chậm lại và tìm một nơi để nghỉ ngơi, hít một hơi thật sâu rồi... sẽ tiếp tục hành trình, nhưng điều quan trọng là mình có còn giữ được mục tiêu mà chính bản thân mình đã đặt ra ban đầu không?

Người ta hay nói rằng "Đi chậm cũng được, miễn là đừng dừng lại".

Mình tin câu nói đó là chính xác, đôi khi sẽ có những khủng hoảng tâm lý ập đến trong cuộc sống đầy chông gai này nhưng liệu mình có đủ can đảm để bước tiếp vượt qua các chướng ngại vật đó không?Một chút suy nghĩ vụn vặt về hành trình của chính mình – nơi có trạm dừng, có trạm thu phí, và cả một "đại lộ danh vọng" trong lòng mình từng mơ ước."

Mỗi chúng ta đều có một đại lộ.

Chỉ là có người biết tên nó, có người đi hết rồi mới gọi đó là thanh xuân."
 
Back
Top Bottom