- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Og] [Đm/Edit] Trai Đểu Bị Đá Rồi, Tan Ca Thôi - An Tắc
Chương 69: Câu chuyện học đường 29
Chương 69: Câu chuyện học đường 29
〘"Cậu thấy nó có giống cái quần lót mà tôi làm mất không?"〙_Cố Tu bị nhìn chằm chằm đến nỗi nổi hết da gà, tim đập loạn xạ.
Được cậu ngầm cho phép, Trần Bắc Xuyên giống như một cái xác sống, không gì cản nổi mà bò từ cuối giường lên, quen đường quen lối chui vào chăn của cậu.
Hai thằng con trai to lớn nằm ngửa trên chiếc giường đơn ký túc xá rộng 0.9 mét, chỗ nào cũng chật chội, vai kề vai, chia sẻ hơi ấm cơ thể.
Cố Tu nuốt nước bọt mấy lần, khàn giọng mở lời: "Không phải anh đã thành gay rồi sao...
Như vậy không ổn lắm đâu."
Trong bóng tối, Trần Bắc Xuyên mở đôi mắt xám khói, như dải ngân hà hút người ta vào sâu không lối thoát.
Cố Tu chớp chớp mắt, vội quay đầu đi nhìn chằm chằm bức tường bên trong giường.
"Chẳng lẽ trở thành gay thì chúng ta không còn là anh em nữa à?"
Trần Bắc Xuyên nhẹ nhàng ném ngược câu hỏi lại: "Huống hồ gì cậu là trai thẳng mà, có sao đâu."
Cố Tu: "......"
"Cố Tu."
Trần Bắc Xuyên lại lên tiếng, giọng có hơi khàn khàn như đang buồn ngủ: "Cậu trở mình lại, nằm nghiêng đi, hơi chật."
Cố Tu lập tức quay người vào trong, úp mặt vào tường.
Trần Bắc Xuyên ở phía ngoài cũng trở mình, nhưng lại không quay lưng về phía cậu mà hoàn toàn không có khái niệm ranh giới, ôm lấy cậu từ phía sau, bàn tay không hề khách khí đặt lên eo cậu.
Vùng eo rộng lớn của Cố Tu trong khoảnh khắc lập tức tê liệt.
Trần Bắc Xuyên thì vô cùng hài lòng, cựa quậy một chút rồi thì thầm bên hõm cổ cậu: "Thế này tôi không sợ nữa."
"Trần Bắc Xuyên, anh nói bậy bạ gì vậy."
Cố Tu lẩm bẩm: "Anh mà cũng sợ ma?
Lừa quỷ à."
Trần Bắc Xuyên trơ trẽn nói: "Lừa cậu đó."
Cố Tu: "......"
Xem như nể tình hôm nay tên này đã vung tiền như nước để đi chơi với cậu cả ngày!
"Cậu có biết không."
Giọng Trần Bắc Xuyên rất nhỏ, thì thầm như đang mơ ngủ: "Trên người cậu toàn là mùi của tôi..."
Sống lưng Cố Tu cứng đờ.
Mổ lúc lâu sau.
"Này, Trần Bắc Xuyên."
Không có phản ứng.
"Trần Bắc Xuyên."
Ngủ rồi à?
"Trần Bắc Xuyên...?"
Cố Tu gọi một tiếng rồi lại một tiếng, giọng càng lúc càng ngập ngừng.
Trần Bắc Xuyên phía sau vẫn không nhúc nhích, tay dán chặt vào eo cậu.
Cố Tu thử gỡ ra vài lần nhưng không được, trái lại còn kích thích sự bất an của Trần Bắc Xuyên đang trong giấc ngủ. sột soạt vài tiếng, một tay biến thành hai tay, cả chân cũng quấn lên, ôm chặt lấy cậu như ôm một chiếc khăn an thần.
"Đừng động đậy."
Cố Tu không dám nhúc nhích nữa.
Không vì lý do gì khác, người phía sau lưng cậu là nhân vật chính với hào quang lung linh lấp lánh, là công trong trong các thể loại công.
Phần cơ thể đang áp sát vào cậu cũng rất nhạy cảm, trực giác của cậu mách bảo rằng bất kỳ hành động nhỏ nào của mình cũng sẽ trở thành tia lửa châm ngòi.
Cậu giống như đang ở trong tình thế dầu sôi lửa bỏng, hai mắt mở to như chuông đồng, không những không ngủ được mà đến thở cũng không dám phát ra tiếng.
Lúc này, 007 ngáp một cái rồi ló ra: 【Ủa?
Sao tui vẫn chưa bị cưỡng chế tắt máy nhỉ?】 Cố Tu lập tức phản ứng mạnh: 【Cưng nghĩ cái gì đấy!?
Bây giờ đâu có nội dung riêng tư gì đâu...】 【Anh đang ngủ chung với công chính đó...】 007 cảm thán: 【Vậy mà chỉ đơn thuần là ngủ thôi à?
Chậc chậc chậc.】 Cái hệ thống đen tối này.
Cố Tu thầm trợn trắng mắt trong lòng, vội vàng hỏi nó: 【Tiến độ cốt truyện của anh đến đâu rồi?】 【Tiến độ hoàn thành cốt truyện 90%!
Biển lửa tình yêu của anh chỉ còn thiếu một nút thắt cuối là xong, còn cảnh tình cảm của công chính và thụ chính thì chỉ còn thiếu cú homerun chính thức cuối cùng nữa thôi!】 【Trong kỳ nghỉ đông, anh tình cờ bắt gặp thụ chính vẫn ở lại trường, thấy những dấu vết mờ ám trên người cậu ta, ghen đến nỗi mặt mày biến dạng, ma xui quỷ khiến chuốc say cậu ta, định cưỡng ép xơi tái...
Kết quả thì, tất nhiên là tạo cơ hội cho công chính rồi.】 Nghĩ đến tình tiết ấy, Cố Tu, người vốn có chất lượng giấc ngủ tuyệt vời, bỗng nhiên mất ngủ.
Cậu cố gắng trở mình để xoa dịu sự bực dọc, nhưng chiếc giường đơn chật chội đã khiến cậu tiến thoái lưỡng nan.
Đang định từ bỏ việc giãy giụa để ngủ thì đột nhiên, tay cậu chạm vào một vật gì đó cưng cứng trong chăn.
Là điện thoại của Trần Bắc Xuyên!
Tim Cố Tu khựng lại một nhịp, cậu lập tức nhẹ chân nhẹ tay, cúi đầu úp mặt vào tường, cẩn thận bật sáng màn hình điện thoại.
Cần nhập mật khẩu, không biết, thử 9999 xem.
Trời giúp cậu rồi, mở khóa thành công.
Hừ, cái tên này ngay cả mật khẩu điện thoại cũng học theo cậu.
Bây giờ độ tin cậy của cậu đối với Trần Bắc Xuyên, một kẻ nói dối không chớp mắt, đã gần như bằng không.
Cậu ngán nhất là cái loại lừa đảo có học thức, trực giác của cậu thì luôn thấy cí gì đó sai sai nhưng lại không tìm thấy lỗ hổng.
Giờ thì hay rồi, điện thoại của Trần Bắc Xuyên tự dâng đến tận tay.
Những nghi vấn về chuyện gia đình có thể tạm gác lại.
Cố Tu tự nhận mình là một người có đạo đức, tôn trọng quyền riêng tư gia đình của hắn, chỉ dùng điện thoại của hắn để đăng nhập vào diễn đàn trường.
Trước đây Cố Tu từng thấy trên diễn đàn có người nói rằng Trần Bắc Xuyên là quản trị viên, nhưng cái tên này chỉ quản lý chứ chưa từng tham gia, tài khoản quản trị viên rất ít khi đăng nhập.
Lần trước từ chối yêu cầu xóa bài của cậu thì lại nhanh kinh khủng, hừ hừ.
Cả diễn đàn cũng đều nhất trí rằng, Trần Bắc Xuyên nhất định có acc clone chuyên đi lặn.
Giờ thì Cố Tu được tận mắt nhìn thấy.
ID: Người nuôi chim nhỏ muốn đăng tạp chí Nature chính thức Lịch sử trả lời: 【Cầu cứu】Bạn cùng phòng là gay nhìn tôi bằng ánh mắt không đúng lắm...
Cố Tu đầu tiên là sững sờ, sau đó bừng tỉnh, tiếp đến là nổi trận lôi đình rồi đột ngột ngồi bật dậy: "Cái thằng chó--" Có điều một luồng khí lạnh ập đến, cậu vội vàng bịt mũi miệng: "Hắt xì!"
Trần Bắc Xuyên vẫn nhắm mắt nhưng lại vươn tay kéo cậu vào lòng một cách chuẩn xác, ôm lấy cậu trong vòng tay ấm áp.
Mặc kệ cậu giãy giụa thế nào cũng không chịu buông tay, còn khẽ mơ màng nói mớ đầy mãn nguyện.
Mùa đông tới rồi.
Tựa như trong một bộ phim tình cảm Hàn Quốc, để phục vụ cho chuyện tình của nhân vật chính mà thời tiết nói đổi là đổi, tuyết trắng xóa nói rơi là rơi.
Thành phố phương Bắc xám xịt lầy lội được bao phủ bởi lớp tuyết mới trắng muốt mềm mại.
Chỉ sau một đêm, cả thế giới như được khoác lên tấm áo mới.
Những luồng khí lạnh len lỏi qua khe hở của cửa kính sát đất, lùa vào trong căn phòng ký túc xá ấm áp.
Cố Tu chỉ cảm thấy từng luồng gió lạnh thỉnh thoảng lướt qua đỉnh đầu, ngay cả nhãn cầu được mi mắt che phủ cũng lạnh buốt.
Lông mi Cố Tu run lên, mũi khụt khịt, cậu theo bản năng tìm kiếm nơi có hơi ấm.
Cậu từ từ nhích tới, khẽ cọ vào chiếc áo ngủ mềm mại ấm áp.
Trần Bắc Xuyên ôm lấy Cố Tu đang cứng đờ nhưng thực ra cũng gần giống Cố Tu, mãi đến nửa đêm mới dần thiếp đi.
Kết quả là khi tỉnh dậy, chiếc giường đơn nhỏ đã thay đổi hoàn toàn.
Ban nãy Cố Tu còn cố ý dán sát vào tường, giờ đã xoay mặt lại, vùi mặt vào ngực hắn.
Hơi thở Trần Bắc Xuyên khẽ ngừng lại.
Bàn tay đặt trên eo Cố Tu cũng trở nên cẩn thận hơn, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, hơi thở chậm rãi, chỉ sợ làm kinh động đến Cố Tu đang say ngủ.
Cố Tu đã buông bỏ phòng bị với hắn.
Dù đã vùi vào ngực hắn thì vóc dáng cao ráo của Cố Tu vẫn chẳng thể che giấu.
Hắn khẽ cúi đầu, chóp mũi liền vùi vào mái tóc mềm mại của chàng trai, đen nhánh bóng mượt, bồng bềnh như lông chim.
Hắn hít một hơi thật sâu, để hương cỏ non và mùi hạt khô phơi nắng tràn ngập khoang mũi.
Sau một đêm, mùi dầu gội của Cố Tu đã phai đi ít nhiều, chỉ còn lại mùi hương của riêng cậu tỏa ra.
Ngửi thế nào cũng ra mùi một chú chim nhỏ.
"Ưm ưm..."
Cố Tu ngủ say như chết, lẩm bẩm vài tiếng, không chút khách khí tiếp tục cựa quậy.
Khiến Trần Bắc Xuyên đành phải đổi sang tư thế nằm ngửa, để chú chim nhỏ hình người quá đỗi nặng nề đè trên ngực.
Trong giấc ngủ, má Cố Tu bị ép vào lồng ngực người ta đến biến dạng, môi khẽ hé, vậy mà cậu cẫn hoàn toàn không hay biết.
Giường của Cố Tu không có rèm, từ góc nhìn của Trần Bắc Xuyên, chỉ cần hơi nhấc đầu lên là có thể nhìn thấy cửa kính sát đất ở cuối giường, bên ngoài phủ một màu trắng lấp lánh, đất trời một màu tuyết.
Thỉnh thoảng có những chú chim màu xám đen sải cánh trên không, vút qua bầu trời.
Phần lớn chim chóc đã bay theo đàn về phương Nam trú đông từ khi trời bắt đầu se lạnh vào mùa thu.
Còn những loài còn ở lại phương Bắc, không di cư theo mùa thì gọi là chim định cư.
Chúng tụ tập lại sống cùng nhau, ăn trái cây và hạt giống để sống sót qua mùa đông.
Mấy mùa đông trước, đôi khi Trần Bắc Xuyên nhìn thấy những con chim sẻ xám nhảy nhót trên cánh đồng, thấy cả những con đại bàng dũng mãnh đậu trên ngọn cây.
Còn có một loài gọi là chim sẻ đuôi dài phương Bắc toàn thân trắng muốt, tròn trịa lông xù, trên đầu và đuôi điểm xuyết một chút lông đen.
Hắn chỉ thấy chúng trên mạng, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy rất giống Cố Tu.
Nhưng dẫu có là loài chim định cư có thân nhiệt cao không sợ giá lạnh, thì trong mùa đông dài và lạnh lẽo cũng phải rúc lại để sưởi ấm.
Nếu Cố Tu là một chú chim nhỏ, thì nhất định là một chú chim lười di cư, ở lì trong tổ để trú đông, cũng là một chú chim nhỏ ngốc nghếch giao tiếp kém, sống đơn độc, một chú chim ngốc nhỏ chẳng biết làm gì ngoài bị người ta nuôi.
Mà kết cục tốt đẹp nhất cho kiểu chim ấy, chính là được một con người cẩn thận và mạnh mẽ nuôi dưỡng.
Ví dụ như Trần Bắc Xuyên, hắn nhất định là một người nuôi chim nhỏ xuất sắc.
Trần Bắc Xuyên vừa mơ màng nghĩ ngợi lung tung lại vừa vùi mặt vào tóc Cố Tu, hít vài hơi, môi cũng như có như không chạm vào những sợi tóc lộn xộn.
"Ưm..."
Cố Tu cựa quậy, hai tay vô thức xoa vào chiếc áo ngủ mềm mại của Trần Bắc Xuyên ở phía dưới, muốn chống người dậy.
Trần Bắc Xuyên đẩy cậu xuống, nhanh hơn một bước chống nửa thân trên dậy, rồi cúi đầu đặt một nụ hôn xuống vầng trán lộn xộn những sợi tóc rối bời kia.
"Chào buổi sáng."
Cố Tu nửa tỉnh nửa mơ, phải mất vài giây mới phản ứng lại và nói: "...Anh chưa đánh răng đúng không!"
"Hửm?"
Trần Bắc Xuyên cười tủm tỉm: "Vấn đề là tôi chưa đánh răng à?"
"......"
Cố Tu im lặng một thoáng: "Đánh răng chỉ là vấn đề vệ sinh thôi!"
Cố Tu luống cuống ngồi dậy, vò đầu để tỉnh táo, có lý có cứ nói: "Vấn đề quan trọng hơn là... tôi là trai thẳng, anh không thể cứ hở tí là hôn tôi, anh không cần kiểm chứng nữa đâu, anh chắc chắn 200% là gay rồi, hết cứu, chấp nhận số phận đi!"
Mới sáng sớm mà tinh thần đã tốt như vậy rồi.
Trần Bắc Xuyên mỉm cườu, ngày càng dễ cười, đúng là khó hiểu.
Cố Tu càng khó hiểu hơn, bị hắn cười đến mức trong lòng hoảng sợ, vội vàng lớn tiếng ra oai đuổi người: "Nhanh xuống khỏi giường của tôi ngay!!"
Trần Bắc Xuyên xuống giường, ra ban công lấy quần áo.
Tuyết lớn đêm qua đến bất ngờ, quần áo họ phơi ngoài trời càng phơi càng ẩm, đông cứng lại.
Trần Bắc Xuyên tiện tay gom luôn quần áo của Cố Tu, chất thành đống vắt lên ghế của cậu, rồi ngẩng đầu hỏi người vẫn còn nằm ườn trên giường: "Cậu có thấy cái quần lót đen tôi phơi ngoài ban công hôm qua không?"
Cố Tu lập tức chối bay chối biến: "Tôi đâu có biết!"
"Quần lót CK màu đen."
Trần Bắc Xuyên miêu tả tỉ mỉ: "Cùng mẫu với cái màu xám mà cậu đã trộm đấy."
Cố Tu nghẹn họng, vừa định phản bác thì thấy Trần Bắc Xuyên mở điện thoại bắt đầu tìm bằng chứng phạm tội, vội vàng xuống giường ngăn cản: "Khoan, để tôi nghĩ lại xem..."
Cậu nhìn ra ban công qua lớp cửa kính mờ sương lạnh lẽo, vài chiếc móc áo treo chơ vơ ở đó, lay động theo gió tuyết.
Trên lan can ban công phủ một lớp tuyết dày trắng xóa, còn trên nền gạch bên trong là vệt nước lạnh giá do tuyết tan chảy.
"Hừm?"
Cố Tu suy nghĩ một lát: "Hôm qua lúc tôi phơi quần áo hình như có thấy, nên tôi cố ý phơi sang phía bên kia..."
"Thấy chưa."
Trần Bắc Xuyên lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy: "Cậu là người cuối cùng nhìn thấy chiếc quần lót mất tích của tôi."
"......"
Cố Tu nhất thời cạn lời, sau đó mới nhận ra lời nói của người này không có bằng chứng, rồi mới nhộng muộn màng phản bác: "Đây chẳng phải là do anh nói suông thôi à?
Anh dậy sớm hơn tôi, quỷ mới biết sáng sớm anh đã làm những trò gì!"
Trần Bắc Xuyên lập tức mở tủ quần áo của mình: "Không tin cậu cứ lục đi, thật sự không thấy đâu."
"Tóm lại không phải tôi lấy!"
Cố Tu vừa tức vừa thẹn: "Bị gió thổi bay rồi, bị biến thái nào đó bên ngoài trộm rồi, tóm lại không liên quan đến tôi."
"Được thôi."
Trần Bắc Xuyên tính ôn hòa cười cười: "Ừm, không liên quan đến cậu, vốn dĩ đồ của tôi cậu có thể tùy tiện lấy mà."
Dù có thể tùy tiện lấy thật, nhưng trộm quần lót của người khác cũng biến thái quá rồi đó!
Chiếc quần lót màu xám cậu lấy trước đó là hàng mới tinh, còn chưa bóc tem, cái này khác hoàn toàn với việc trộm quần lót đã mặc rồi...
Anh thật sự có quá nhiều tiền án chồng chất, trăm miệng cũng không cãi nổi, đành tạm thời gánh cái nồi này.
"Hử?
Quần lót của tôi đâu?
Sao quần lót của tôi lại biến mất rồi?"
Cố Tu lục tung đống quần áo trên ghế: "Chính là cái màu xám đó!
Biến đâu rồi?"
Vẻ mặt Trần Bắc Xuyên bình tĩnh, thuận miệng đáp: "Chắc trong tủ ấy."
"Không có trong tủ!
Tôi mới mặc hôm qua, tối đem đi giặc, tôi nhớ rõ rành rành..."
"Chắc là cậu lại quên vứt ở đâu rồi."
Trần Bắc Xuyên nói: "Trí nhớ của cậu vốn dĩ đã không tốt mà."
Cố Tu cạn lời: "Trần Bắc Xuyên, anh đúng là tiêu chuẩn kép."
"Đúng vậy."
"......"
Cố Tu trừng mắt.
Trần Bắc Xuyên thâm hiểu đạo lý "vuốt ve chim", lại hỏi cậu: "Trưa nay muốn ăn gì?
Tôi đi mua cho, bên ngoài tuyết rơi lớn lắm."
Cố Tu nhanh chóng xuôi lòng, một hơi đọc liền mấy món ăn.
Kết quả là Trần Bắc Xuyên chỉ nghe một nửa, mua về một đống đồ sống.
Cố Tu đang háo hức lục túi, vừa mở ra lại nhanh chóng nổi đóa.
Trần Bắc Xuyên thần thần bí bí lôi ra một chiếc bếp điện mới tinh, ngang nhiên vi phạm nội qut: "Tuyết rơi lớn thế này, hôm nay chúng ta ăn lẩu nhé, cậu muốn ăn lẩu cay hay lẩu nước trong?"
"Lẩu hả?"
Hai mắt Cố Tu sáng bừng, không khách khí tí nào: "Cay!
Cay đi!"
"Đây là gói gia vị lẩu Trùng Khánh...
Cậu ăn một bát mì cay ở căn-tin thôi mà cũng cay đến mức thở hồng hộc rồi, cậu ăn được không?"
Trần Bắc Xuyên giọng điệu nghi ngờ.
Thấy Cố Tu tò mò cầm gói gia vị lẩu lật đi lật lại, trong lòng hắn lóe lên một ý nghĩ, hỏi: "Không lẽ cậu chưa từng ăn lẩu?"
"Lần trước có đi ăn một lần ở cổng Đông..."
Cố Tu theo phản xạ trả lời thật, sau đó lại không phục, nhướng mày nói: "Dĩ nhiên không phải ngày nào cũng ăn rồi, tôi đâu có xa xỉ như anh!"
Trần Bắc Xuyên cười không nổi, hiếm khi không cãi tay đôi với cậu, giật lại gói gia vị lẩu: "Vậy thì cho nửa gói thôi."
Ngoài cửa sổ, gió tuyết bay lượn.
Trong phòng, hơi nóng bốc lên nghi ngút, hương thơm hấp dẫn của lẩu lan tỏa khắp mọi ngóc ngách khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Vừa ăn, cậu còn bận tâm đến nút thắt cuối cùng của cốt truyện.
Cậu nghĩ rằng công chính, người lẽ ra phải về nhà nghỉ đông, thực ra lại thuê nhà ngoài trường.
Nhờ đó, tần suất tiếp xúc của hắn với thụ chính đang làm thêm gần đó tăng lên đáng kể.
Và sau khi cậu tức giận chuốc rượu thụ chính, thì cả hai người họ đã thành công lên giường.
Cậu tận mắt chứng kiến những dấu vết mờ ám trên người hai người, hoàn toàn thất thủ sụp đổ, từ đó kết thúc nhiệm vụ...
Mặc dù hiện tại mối quan hệ giữa Trần Bắc Xuyên và Quý Nịnh vẫn còn nửa sống nửa chín, Cố Tu vẫn không chịu từ bỏ.
Cậu thử thăm dò hỏi: "Trần Bắc Xuyên, kỳ nghỉ đông này anh có về nhà không?"
"Không về."
Trần Bắc Xuyên trả lời không chút do dự: "Tôi đã nói với cậu là tôi quan hệ của tôi với gia đình không tốt mà?"
Cố Tu hoài nghi nhăn mũi, nheo mắt nhìn chằm chằm hắn.
Mặt mày Trần Bắc Xuyên bình thản như nước, không để lộ sơ hở.
Bị nhìn thêm vài giây, hắn còn nhếch môi trêu chọc hỏi: "Sao, đẹp trai à?"
Cố Tu: "Cút đi."
Đúng lúc đó điện thoại Trần Bắc Xuyên reo lên, từ bên kia điện thoại truyền đến giọng một người phụ nữ.
Trước tiên là hỏi chuyện tết có về nhà không, Trần Bắc Xuyên buông ra hai chữ ngắn gọn: "Không về."
"Vậy con mở video lên, cho mẹ xem..."
Người phụ nữ ngừng lại: "Cả đứa nhỏ kia nữa, cho mẹ nhìn xem nào."
Trần Bắc Xuyên liếc nhìn Cố Tu đang ngồi đối diện: "Không mở."
"Ây da, con cái nhà này..."
Mẹ Trần truy hỏi không ngừng: "Vậy là con thật sự đang ở cùng đứa nhỏ đó à?
Mẹ nghe Nguyên Nguyên nói hai đứa là bạn cùng phòng."
Trần Bắc Xuyên do dự vài giây, đưa tay đỡ trán, nửa ngày sau mới thở dài một hơi, bất đắc dĩ gọi: "Mẹ à..."
Cố Tu lập tức vểnh tai lên, dùng khẩu hình hỏi: "Nói chuyện với người nhà à?"
Thấy vẻ mặt Trần Bắc Xuyên đầy khó xử, Cố Tu chợt lóe lên ý tưởng, bất ngờ giật lấy điện thoại, rồi trước ánh mắt kinh ngạc của đối phương, tuôn một tràng: "Dì ơi bọn con vẫn tốt ạ, giờ đang ăn không tiện nói chuyện, chúc dì sức khỏe dồi dào, con cúp máy đây!"
Xong rồi như thể đã lập công lớn, cậu trả lại điện thoại: "Xong rồi đó, ăn đi."
Trần Bắc Xuyên mấp mấy môi, ánh mắt biến chuyển, cuối cùng không nói gì cả, mặc cho hiểu lầm ngày càng lớn.
Cố Tu vẫn không hề hay biết, luyên thuyên không ngừng: "Cái này ngon thật!"
Vẻ mặt giống hệt lúc cậu giới thiệu món cơm trộn thố đá ở cổng Đông vậy.
Trần Bắc Xuyên thuận theo mà đưa miếng lòng vịt xoắn tít vào miệng, gật đầu: "Ừm, quả thật rất ngon."
Mặt Cố Tu lộ vẻ kinh ngạc.
Thấy Trần Bắc Xuyên định gắp nốt mấy miếng ba chỉ bò cuối cùng, loại thịt mà cậu ưng ý nhất trong nồi lẩu, Cố Tu vội vàng ngăn lại: "Cái này không ngon đâu!"
Trần Bắc Xuyên mặt không đổi sắc ăn luôn: "Vậy tôi ăn giúp cậu."
Cố Tu cứng họng: "......"
Trần Bắc Xuyên vui ra mặt, sau bữa ăn còn chủ động xung phong dọn dẹp.
Cố Tu thoải mái làm ông chủ rảnh tay, lười biếng ngồi ợ hơi, thỉnh thoảng liếc sang Trần Bắc Xuyên.
Mà một khi bị đối phương phát hiện, cậu liền quay đầu đi ngay lập tức, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, khe khẽ ngâm nga một giai điệu.
Giải quyết xong rác thải trong nhà bếp, Trần Bắc Xuyên lại đề nghị: "Giường cũng dọn dẹp luôn đi, tôi giúp cậu nhé?"
Cố Tu khó hiểu hỏi: "Sắp nghỉ đông rồi mà còn kiểm tra phòng à?"
"Phòng ngừa vạn nhất."
Trần Bắc Xuyên nói: "Cuối năm đang chạy KPI, không thể không đề phòng."
"Ừm."
Cố Tu nhìn hotboy hóa thân thành nàng tiên ốc đang mất đi hình tượng lạnh lùng với ánh mắt phức tạp, rồi vô tư nói: "Giường tôi cứ lấy chăn trùm lên là được."
Giường của Trần Bắc Xuyên sạch sẽ như mới, hắn trực tiếp leo lên giường Cố Tu.
Lợi dụng lúc Cố Tu cúi đầu chơi điện thoại, hắn thò tay vào túi, chiếc quần lót CK màu đen đã biến mất cả ngày lại xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Chỉ trong chốc lát, giây tiếp theo nó đã bị hắn nhét vào dưới gối của Cố Tu, trong miệng vỏ gối không có khóa kéo.
"Cố Tu, những bộ quần áo chất đống trên giường cậu có cần giặt không?"
Cố Tu ngẩng đầu nhìn hắn, nói như điều hiển nhiên: "Chính vì không định giặt nên mới để trên giường đấy."
Trần Bắc Xuyên giơ một cái lên hỏi: "Cái này cũng không giặt à?
Tôi thấy cậu mặc tuần trước rồi."
"Không... thôi được rồi, giặt đi."
"Vậy cái này thì sao?"
"Ờ...
Sao cũng được."
"Còn cái này nữa?"
Cố Tu bị làm phiền chịu hết nổi: "Anh tránh ra, tôi tự dọn."
Cố Tu leo lên giường, lạnh lùng đuổi người: "Anh xuống đi."
Trần Bắc Xuyên lại lì lợm không chịu đi, còn thản nhiên cầm lấy cái gối của cậu: "“Để tôi thay… vỏ gối cho cậu.”
Lời nói đến giữa chừng bỗng khựng lại một cách kỳ lạ.
Dưới sự chú ý của hai đôi mắt, một vật thể màu đen, nhăn nhúm, mềm mại, cứ thế rơi ra từ miệng vỏ gối.
Cố Tu sững sờ, nhìn thấy mép chữ CK rõ ràng, con ngươi đột nhiên run rẩy dữ dội.
"???"
"Chiếc quần lót này..."
Trần Bắc Xuyên cầm chiếc quần lót lên, nhìn Cố Tu, với vẻ ba phần dửng dưng bảy phần thâm thúy hỏi: "Cậu thấy nó, có giống cái mà tôi làm mất không?" ____________________ Tác giả có lời muốn nói: Cố Tu ngày trước: Tôi có ăn trộm đồ lót đâu chứ!
CBC hiện tại: Không sao đâu, để anh giúp em nè~ [đầu chó]_