- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Og] Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn - Thiên Nhược Hiền
Chương 59: Mở kho bán lương thực
Chương 59: Mở kho bán lương thực
Chương 59: Mở kho bán lương thựcTrần Nhiễu Bình nghe vậy thì quay đầu nhìn chằm chằm Thừa Tuyển Doãn, ánh mắt như dính chặt lấy hắn: “Nếu trận địa chấn này không phải là chuyện con người không thể gây ra, ta thật sự sẽ nghi ngờ là do ngươi làm đó!”
“Tôi điên đến mức đó sao?”
Thừa Tuyển Doãn đen mặt.Trần Nhiễu Bình thu ánh mắt về, lẩm bẩm: “Nói thế cũng đúng.”
Thừa Tuyển Doãn xoa lên bao gạo đầy tròn, giọng điệu bình thản: “Nhưng ta thật sự biết trước sẽ có thiên tai.”
“Cái gì?!”
Con ngươi Trần Nhiễu Bình co rút.“Vài tháng trước, ta mơ thấy một giấc mộng, trong mộng chính là trận thiên tai lần này.”
Thừa Tuyển Doãn quay đầu nhìn Trần Nhiễu Bình, ánh mắt sâu thẳm, “Lúc đó tôi không để tâm, nhưng hôm sau lên huyện, tôi phát hiện mọi thứ giống hệt trong mơ, lương thực trong huyện đều bị Ốc gia đầu cơ tích trữ.”
Trần Nhiễu Bình cảm thấy khó tin, nhưng nghĩ lại thì những việc Thừa Tuyển Doãn làm suốt thời gian qua, quả thật đều có thể lý giải.Tâm trạng y cực kỳ phức tạp, một mặt thì thấy chuyện này quái dị đến khó tin, mặt khác lại cảm thấy tâm tư của Thừa Tuyển Doãn tinh tế đến mức khiến người ta suy nghĩ mà sởn gai ốc.Một lúc lâu sau, y chắp tay nói: “Bái phục!”
Những việc mà Thừa Tuyển Doãn hao tâm tổn sức làm mấy tháng qua, không phải vì bản thân, mà là vì mấy vạn sinh mạng ở huyện Sơn Hương.“Không cần.”
Thừa Tuyển Doãn khoát tay, “Nhưng đống lương này tôi vẫn phải bán.”
“Dĩ nhiên.”
Trần Nhiễu Bình thẳng thắn, “Huynh cũng đâu có đủ sức mà mở kho phát chẩn.”
Dù Thừa Tuyển Doãn đang cứu người, nhưng những việc hắn làm đều nằm trong khả năng của mình.
Trong mắt Trần Nhiễu Bình, chuyện này rất hợp tình hợp lý.
Dù gì thì chẳng ai muốn vì cứu người mà đem cả bản thân lẫn gia đình ra bù vào.Thừa Tuyển Doãn: “…”
Trần Nhiễu Bình hỏi: “Vậy huynh định bán thế nào?
Bao giờ thì bán?”
“Gạo lứt sáu văn một cân, gạo trắng tám văn một cân.”
Thừa Tuyển Doãn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nhưng giờ chưa vội.”
“Sao vậy?”
Trần Nhiễu Bình khó hiểu.Thừa Tuyển Doãn mặt không đổi sắc: “Đừng đánh giá thấp lòng tham của con người.”
Nếu bọn họ bán ra bây giờ, dù là bán rẻ, chắc chắn vẫn sẽ có người không biết điều, mắng họ nhân lúc hoạn nạn mà kiếm lời, thậm chí còn ép họ phát lương miễn phí.Ánh mắt Trần Nhiễu Bình chợt hiểu ra: “Nghe nói giờ giá gạo trong huyện đã lên tới mười văn một cân gạo lứt, mười lăm văn một cân gạo trắng rồi.”
Trước khi Ốc gia đầu cơ tích trữ lương thực trong huyện, giá gạo là sáu văn gạo lứt một cân, tám văn gạo trắng một cân.
Sau khi bị đầu cơ, giá gạo lứt lên tám văn, gạo trắng lên mười văn.
Giờ thiên tai vừa mới qua, Ốc gia lại tăng giá, rõ ràng là muốn ép người nghèo chết đói.Vì để sống, con người có thể làm bất cứ điều gì.Không ngoài dự đoán, trong huyện chắc chắn sẽ bùng phát bạo loạn.
Đợi sau bạo loạn, Thừa Tuyển Doãn sẽ mở kho bán lương với giá thấp nhất, dù vẫn sẽ gặp vài rắc rối, nhưng so với Ốc gia, ít nhất sẽ không có ai nói hắn nhân tai chiếm lợi.Bất chợt, Trần Nhiễu Bình nói: “Thừa Tuyển Doãn, tôi muốn mua một bao mè và năm mươi cân gạo lứt.”
Thừa Tuyển Doãn nhướng mày: “Trừ vào tiền công của huynh.”
Ăn uống của Trần Nhiễu Bình đều do xưởng bao hết, giờ y muốn lấy những thứ này, rõ ràng không phải cho mình dùng, chắc chắn là để đưa vào trong huyện.Mà nếu chỉ là mấy người thì dùng không hết từng ấy, vậy là đang giúp người khác mua.Nghĩ tới nghĩ lui, người đó chỉ có thể là Tiên sinh Ăn Mày.Kiếp trước hai người bọn họ đã khá thân, kiếp này chỉ vì lần truyền tin vừa rồi mà lại có cơ hội tiếp xúc.
Giờ Trần Nhiễu Bình muốn mua lương đưa qua, đúng là duyên phận.Lúc này cửa xưởng bị gõ “bùm bùm” mấy tiếng.
Thừa Tuyển Doãn ra mở, liền thấy bên ngoài là một đám người mặt mày lấm lem tro bụi.“Thừa Nhị, bên cậu còn bán mè không?”
“Giờ trong huyện giá gạo tăng vọt, tụi tôi không mua nổi nữa, chỉ đành trông mong vào ít mè nấu chè mè sống qua ngày thôi.”
Thừa Tuyển Doãn đã liệu trước chuyện này, liền nói: “Có bán, nhưng tình hình xưởng mấy người cũng thấy rồi, hôm nay không có người làm, ngày mai quay lại nhé.”
“Có bán là tốt rồi, có bán là tốt rồi.”
Có người vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào, “Sơn thần nổi giận, ruộng làng tụi tôi bị đất vùi hết, lương thực mất trắng, nhà cửa cũng chẳng còn.
Người thì sống, nhưng không có gì ăn, sống rồi cũng phải chết đói thôi.”
Họ đã vét sạch tiền trong nhà, dù không nhiều, nhưng nếu mua được chút mè về nấu, ăn dè xẻn một chút, biết đâu còn qua được kiếp nạn này.Nhưng nếu đến mè cũng không có, thì thật sự chẳng còn đường sống.Một đám người dìu nhau rời đi, để lại trong lòng Thừa Tuyển Doãn trăm mối ngổn ngang.
Đêm đã khuya, hắn đóng cửa, đang chuẩn bị nằm xuống thì một tấm bạt dầu bị gió thổi rách.Hắn khẽ thở dài, thắp đèn lên, vá lại chỗ rách rồi mới leo lên giường.Đường ca nhi ngủ mơ màng, cảm thấy lạnh, cứ rúc vào lòng Thừa Tuyển Doãn.Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, nhỏ giọng dỗ dành, nhìn căn phòng xung quanh rách nát, trong lòng chỉ cảm thấy áy náy với Đường ca nhi.Những phòng trong xưởng đều được dựng tạm bằng bạt dầu.
Phòng này phía sau bên trái là tường gạch xanh, phía trước bên phải là bức tường bạt rủ xuống, cửa cũng chỉ là cắt một đường dài trên bạt dầu.Lúc xảy ra động đất, bạt bị sập, rách không ít chỗ, giờ có dựng lại cũng không ngăn nổi gió lùa ban đêm.
Chờ thiên tai qua đi, hắn nhất định sẽ tháo hết đám bạt dầu này, xây lại xưởng cho tử tế đàng hoàng.Hắn siết chặt tay đang ôm Đường ca nhi, đau lòng hôn lên trán cậu một cái.Chưa tới sáng, Đường ca nhi đã tỉnh.
Cậu đói tới khó chịu, nhưng thấy Thừa Tuyển Doãn còn đang ngủ, lại không nỡ gọi hắn dậy, chỉ đành cố gắng chịu đựng.
Nhịn một hồi, cậu lại khóc.Thừa Tuyển Doãn vừa mở mắt liền thấy Đường ca nhi mắt hoe đỏ, đáng thương nhìn mình chằm chằm.
Hắn giật mình, tưởng mình đã làm chuyện gì trời không dung đất không tha khiến cậu không vui, còn chưa kịp hỏi, đã thấy Đường ca nhi rưng rưng nói: “Phu quân ơi, em đói…”
Thừa Tuyển Doãn dở khóc dở cười, vừa dỗ cậu, vừa vội vàng mặc áo ngoài vào: “Được rồi được rồi, tôi nấu ăn cho em ngay.
Em muốn ăn gì nào?”
“Thịt kho!”
Đường ca nhi đáp cái vèo.
Thừa Tuyển Doãn lau nước mắt cho cậu, “Được.”
Hắn nấu trước cho cậu một bát cháo lót bụng.
Đường ca nhi ăn xong, ngồi chờ thịt kho với ánh mắt chờ mong.
Thừa Tuyển Doãn vội vàng nấu xong món thịt kho đem ra, cậu vừa ăn một miếng thì sắc mặt tái đi, hoảng hốt bật dậy, còn chưa ra khỏi cửa đã nôn hết sạch đồ ăn vừa rồi.Thừa Tuyển Doãn hốt hoảng, lập tức bế cậu chạy đến nhà Lưu lang trung.
Lưu lang trung tưởng có chuyện nghiêm trọng, nghe hắn kể xong thì mặt mày cau có: “Đó là nghén!
Bình thường thôi!
Qua thời kỳ này là ổn!”
Thừa Tuyển Doãn bị dọa đến lạc cả giọng: “Cái thời kỳ này…
Đường ca nhi còn phải nôn bao lâu nữa?
Món thịt kho em ấy thích nhất mà cũng ăn không vô, không có cách nào giúp em ấy dễ chịu hơn sao?”
“Không có.”
Lưu lang trung bất đắc dĩ đáp,“Cậu tìm chút gì đỡ ngán, xem cậu ấy ăn được không.”
Trên đường về, Thừa Tuyển Doãn đỡ lấy Đường ca nhi, mày vẫn cứ nhíu chặt không giãn ra…Cảnh Đường Vân đói đến mức người không còn chút sức lực, khuôn mặt nhỏ tái nhợt như không còn giọt máu nào.Thừa Tuyển Doãn xót xa vô cùng, sau khi về đến xưởng liền dọn sạch bãi nôn của Đường ca nhi trên đất, rồi mở rộng cửa cho thông gió.Đường ca nhi vốn ưa sạch sẽ, nếu không dọn dẹp ổn thỏa căn phòng, cậu nhất định sẽ nhịn không được mà tự mình động tay.Cậu uể oải nằm trên giường, bĩu môi, rõ ràng không vui.Thừa Tuyển Doãn lại nấu cho cậu một bát cháo, dỗ dành mãi mới khiến cậu chịu uống, sau đó mới đi nghĩ cách làm món mới.Hắn muốn làm chút đồ ăn mà Đường ca nhi có thể ăn được, cũng dễ nuốt.Trần Nhiễu Bình thấy sắc mặt Thừa Tuyển Doãn khó coi, còn tưởng Đường ca nhi gặp chuyện gì nghiêm trọng, hỏi rõ rồi cũng chỉ biết vỗ vai Thừa Tuyển Doãn, “Có thai thì ai mà chẳng phải chịu một trận như thế.”
Thừa Tuyển Doãn trừng mắt nhìn y, “Không phải phu lang của ngươi nên ngươi không đau lòng!”
Trần Nhiễu Bình nhún vai, ra vẻ không muốn chấp nhặt với Thừa Tuyển Doãn đang làm ầm lên vô cớ.Ngoài xưởng, người đến mua mè nối đuôi không dứt, càng lúc càng nhiều người nghe tin đổ về xưởng, sợ không mua được mè giá rẻ.Nghe chuyện ấy, Ốc Dữ khịt mũi khinh thường: “Không cần để ý.”
Tầm Du lo lắng nói: “Nhiều người đi mua mè như thế, vậy ai sẽ mua lương thực của chúng ta?”
Ốc Dữ hỏi ngược lại: “Ngươi thấy vì sao bọn họ lại mua mè?”
Tầm Du đoán: “Vì mè rẻ?”
Ốc Dữ lại hỏi: “Ngươi thử nhìn người trong huyện xem, có ai đi mua mè không?”
Tầm Du như ngộ ra điều gì, “Chỉ những người không mua nổi lương thực mới đi mua mè, nên Thừa Tuyển Doãn bán mè không ảnh hưởng gì đến chúng ta cả?”
Ốc Dữ khẽ cười, “Cũng coi như ngươi thông minh.”
Tầm Du lập tức nịnh nọt, “Đều là học từ ngài mà ra.”
Ốc Dữ thong thả hỏi: “Những hạng tiện dân gây chuyện thế nào rồi?”
“Ngài yên tâm, tôi đã nhốt hết vào đại lao rồi.”
Tầm Du nịnh bợ: “Đám tiện dân đó ngoài miệng thì bảo lương thực đắt, nhưng tay lại mua còn nhanh hơn ai hết.”
“Ồ?”
Ốc Dữ nở nụ cười hài lòng, “Vậy thì giá này… phải tăng tiếp mới được.”
Tầm Du hỏi: “Tăng thế nào?”
“Gạo xấu mười lăm văn một cân, gạo trắng hai mươi văn một cân.”
Ốc Dữ dừng lại, rồi hỏi ngược: “Ngươi thấy thế nào?”
Tầm Du cười đến mức híp cả mắt, “Dĩ nhiên là rất tốt.”
Tin giá lương thực lại tăng lan ra, cả huyện thành lập tức sôi sục.Dân oán đầy trời, tội phạm tăng vọt, Hách Đa Dư tất bật đến tối mịt mới trở về quán ăn.Tiểu nhị vội vàng ra mở cửa, sắc mặt buồn bã, “Chưởng quầy, hôm nay tôi ra ngoài, thấy đã có ăn mày chết đói ngoài đường rồi, giá gạo cứ tăng thế này, sợ rằng người chết đói không chỉ có ăn mày đâu.”
Hách Đa Dư cũng lộ vẻ mặt nặng nề.Chuyện giá lương thực, y nào có chưa từng khuyên Ốc Tiệm, nhưng lần này Ốc Tiệm cứ như đã uống sắt nặng, quyết tâm kiếm tiền bằng được, y mà nói thêm lời nào, Ốc Tiệm liền lấy Đa Nặc ra uy hiếp.Tiểu nhị cũng biết Hách Đa Dư khó xử, bèn hỏi: “Chưởng quầy, hay là chúng ta đi cầu xin Ông chủ Thừa?”
Ông chủ Thừa có thể toàn thân thoát khỏi từ tay Ốc Tiệm, nhất định không phải người tầm thường.Biết đâu ông chủ Thừa sẽ có cách.Hách Đa Dư thở dài: “Cậu ấy bán mè giá rẻ trong xưởng, việc ấy đã cứu được vô số sinh mạng rồi, nhưng… dù có giỏi đến đâu, Thừa Tuyển Doãn cũng chỉ là dân thường mà thôi.”
Xưa nay dân không đấu nổi với quan, cục diện hiện tại như thế, họ còn có thể làm được gì?Tiểu nhị ủ rũ cúi đầu, Hách Đa Dư đầy lo âu nói: “Huyện Sơn Hương này, e là chẳng yên ổn nổi đâu.”
Trong xưởng, Thừa Tuyển Doãn nhìn hàng người dài không thấy điểm cuối, sắc mặt trầm ngâm.Trần Nhiễu Bình bước đến bên hắn, thấp giọng nói: “Trong huyện hôm nay lại trấn áp một vụ bạo loạn nữa.”
Thừa Tuyển Doãn hỏi: “Có người chết không?”
“Bọn gây loạn bị bắt hết, sống chết chưa rõ.”
Trần Nhiễu Bình mặt mày khó coi, “Tên cẩu quan ấy căn bản không coi mạng người ra gì!”
Thừa Tuyển Doãn mím môi thật chặt.“Trộm kìa!”
Đám đông hỗn loạn, một đứa bé khoảng chừng mười tuổi ôm một túi mè chạy điên cuồng, chưa chạy được bao xa đã bị Vương Thảo Hán đuổi kịp.Vương Thảo Hán nhấc đứa nhỏ lên, chỉ cảm thấy thằng bé này gầy đến mức đau cả tay.
“Sao lại ăn trộm?”
Đứa nhỏ ôm chặt túi mè trong ngực, sống chết không buông tay, cũng không hé răng nói gì.
Vương Thảo Hán nhíu mày, hỏi: “Con nhà ai?”
Trong đám đông có người nhận ra đứa nhỏ, nói: “Là cháu bà Trần ở thôn Đa Đậu, bà Trần khổ lắm, nhà sập, người bị đè bên trong, ruộng cũng bị lụt, trong nhà không có tiền, không mời nổi lang trung, giờ thì hấp hối rồi, chắc không qua nổi đêm nay đâu.”
Đứa nhỏ mắt đỏ hoe, gào lên như phát điên: “Buông ra!
Bà tôi không sao cả!
Bà sẽ không chết!”
Bà chỉ là đói thôi, chỉ cần có gì ăn, bà sẽ ngồi dậy được!Vương Thảo Hán khó xử.
Hắn ta rất thương hại đứa nhỏ này, nhưng giờ hắn ta là hộ viện của xưởng.Đứa nhỏ ăn trộm, nếu bỏ qua, người khác thấy vậy cũng học theo, vậy thì cả xưởng chẳng phải loạn cả lên sao?“Thả nó đi đi.”
Đường ca nhi chậm rãi bước tới, đứa nhỏ thoáng sững người khi nhìn thấy Đường ca nhi, rồi vùng mạnh một cái, quay đầu bỏ chạy.Thừa Tuyển Doãn vội bước đến bên Đường ca nhi, hỏi: “Mình nhận ra nó à?”
Cảnh Đường Vân nhìn theo bóng đứa nhỏ, “Nó từng giúp Hùng Đậu hái rau dại mang cho em.”
Cậu hỏi: “Phu quân có trách em không?”
Lần này không giết gà dọa khỉ, về sau những phiền phức kiểu này e là sẽ kéo dài không dứt.“Mình đừng oan cho tôi.”
Thừa Tuyển Doãn đỡ eo Đường ca nhi, “Tôi sao nỡ trách mình được?”
Hàng mi của Đường ca nhi khẽ run, Thừa Tuyển Doãn lại nói, “Chút rắc rối cỏn con này, có gì mà làm khó được phu quân em chứ.”
Đường ca nhi nghi hoặc nhìn hắn, hắn liền gọi Trần Nhiễu Bình tới, nói: “Tôi muốn mua người.”
Trần Nhiễu Bình giật mình, “Mua người?
Lúc này à?”
“Phải, mua ở đây, mua những người không còn đường lui.”
Giọng Thừa Tuyển Doãn lạnh đi, “Nếu có ai ăn trộm, một là bồi tiền, hai là bán thân.”
Sau chuyện vừa rồi, e rằng sẽ có không ít người nghĩ trộm cũng không bị phạt, lại còn mang được mè đi, nên sẽ thử một phen.Trần Nhiễu Bình hiểu ra, “Nếu họ không chịu ký khế bán thân, thì bắt họ làm việc trừ nợ, dù sao cũng không thể để chúng ta chịu thiệt.”—----------Tin tức xưởng thủ công mua người lan ra, đến chiều hôm đó quả thật có người tìm tới hỏi han.Trời đông lạnh cắt da, người nọ mặc áo mỏng, mặt gầy dài bị lạnh đến trắng bệch, mở miệng hỏi: “Tôi là một ca nhi, ở đây có mua ca nhi không?”
Trần Nhiễu Bình hỏi: “Thân thể có bệnh tật gì không?”
Ca nhi kia lắc đầu, Trần Nhiễu Bình lại hỏi thêm mấy câu, sau đó đưa ra mức giá: “Giá bán thân là mười lượng, ngươi có bằng lòng không?”
Ca nhi nghe xong giá mười lượng thì trong lòng có chút dao động, nhưng vẫn do dự mà hỏi: “Nếu tôi ký khế bán thân, thì sẽ làm việc ở đâu?”
“Đương nhiên là ở trong xưởng thủ công này.”
Trần Nhiễu Bình nhìn ra được sự lo lắng của y, nói thẳng: “Trong xưởng không phân nam nữ hay ca nhi, người khác làm gì thì ngươi cũng làm việc đó.”
Ca nhi như trút được gánh nặng trong lòng, cắn răng nói: “Tôi ký.”
Trần Nhiễu Bình lấy khế bán thân cho y ký tên điểm chỉ, rồi lấy mười lượng bạc đưa cho ca nhi kia.
Người nọ cầm lấy bạc, viền mắt đỏ hoe.Có bạc này rồi, y có thể chữa bệnh cho phụ thân rồi.Y vội vã rời đi, lại không phát hiện có người lén lút bám theo phía sau.Liên tiếp có người vì nhiều lý do khác nhau mà bán thân cho xưởng, Trần Nhiễu Bình cho họ ba ngày để lo liệu việc nhà rồi mới tới xưởng báo danh.Cũng có kẻ thân cô thế cô, không vướng bận gì, ký xong khế bán thân liền bắt đầu làm việc ngay trong ngày.Sáng hôm sau, Trần Nhiễu Bình lại dọn bàn tiếp tục xử lý việc mua người, nhưng lại nghe thấy đám người đến mua mè xì xào bàn tán.“Thảm lắm, tiền bị cướp, người cũng bị làm nhục, về sau ai còn dám lấy một ca nhi như vậy?”
“Tiền đó đâu chỉ là tiền bán thân, còn là tiền cứu mạng của phụ thân hắn nữa mà.”
Trần Nhiễu Bình trong lòng giật mình một cái, còn chưa kịp mở miệng hỏi, thì một giọng nói khác đã nhanh hơn ông một bước: “Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
Dân làng đáp: “Là nói về Hy ca nhi bán thân hôm qua đấy, khi từ xưởng trở về thì bị kẻ gian nhắm trúng, tiền bị cướp, thân thể bị làm nhục, khi người ta phát hiện ra thì trên người toàn là thương tích, thảm lắm.”
Cảnh Đường Vân nghe vậy sắc mặt lập tức u ám, Trần Nhiễu Bình đứng dậy nói: “Tôi dẫn người đi xem thử.”
“Để tôi.”
Cảnh Đường Vân lần hiếm thấy dùng giọng kiên quyết, “Hy ca nhi đã bán thân cho xưởng, thì chính là người của xưởng tôi!”
Cậu nói câu đó rất lớn tiếng, đôi mắt to trong veo quét qua đám đông: “Nếu để tôi tra ra được là ai làm ra chuyện này, tôi nhất định không tha!”
Trần Nhiễu Bình nhìn thấy Đường ca nhi tức đến mức ngực phập phồng, không nhịn được nhìn sang Thừa Tuyển Doãn.Thừa Tuyển Doãn mặt không biểu cảm nhìn lại, trong mắt toàn là bốn chữ “hết cách rồi”.Dạo gần đây Đường ca nhi ăn rồi nôn, nôn rồi lại ăn, thân thể khó chịu, tính tình cũng ngày càng nóng nảy.Hắn chỉ có thể dồn hết mười hai vạn tinh thần mà dỗ dành Đường ca nhi, cho dù không thể khiến cậu không nổi giận, ít nhất cũng phải cố không để bị giận lây.Trần Nhiễu Bình: “……”
Không có khí phách!
Cậu ấy là phu lang của ngươi đó!Thừa Tuyển Doãn: “……”
Ngươi hay thì ngươi thử xem?“Trần Nhiễu Bình.”
Đường ca nhi cất giọng, dọa Trần Nhiễu Bình run lên một cái, lập tức đứng nghiêm, “Tôi đây!”
“Nếu có ai cung cấp được tin tức liên quan tới Hy ca nhi, thưởng một trăm văn, nếu ai bắt được hung thủ, thưởng một lượng bạc.”
Trần Nhiễu Bình nghiêm sắc mặt, “Vâng!”
Dưới sức hấp dẫn của bạc, ngay chiều hôm đó họ liền bắt được hung thủ.Hung thủ là một tên độc thân trong thôn của Hy ca nhi, vốn lười biếng lại ham mê cờ bạc, từng ngỏ ý cưới Hy ca nhi nhưng bị từ chối, thế là thẹn quá hóa giận, ôm hận trong lòng.Cảnh Đường Vân dẫn hắn đến trước mặt Hy ca nhi, hỏi: “Ngươi muốn báo quan, hay tự mình ra tay?”
Hy ca nhi vốn đã tuyệt vọng.Y nghĩ mình giờ đã thành ra thế này, xưởng chắc gì còn nhận y, còn không chừng đòi lại mười lượng bạc kia.Nếu không vì còn phải chăm sóc phụ thân, y đã sớm muốn chết cho rồi.Y nhìn tên độc thân, không nói một lời mà đứng lên, tiện tay cầm lấy cây gậy lò cạnh bếp, bước từng bước tới gần.Tên độc thân hoảng sợ, khóc lóc cầu xin tha mạng, Hy ca nhi hoàn toàn không để tâm.Ngay lúc gậy lò sắp đánh xuống, tên độc thân bỗng nhiên linh quang lóe lên, hét lớn: “Tôi biết tin tức của Thừa Đại Tài!”
Cảnh Đường Vân giơ tay lên, Hy ca nhi thấy vậy thì động tác khựng lại, mắt đỏ hoe hạ cây gậy xuống.Dù có hận, có tức giận đến mấy, y vẫn biết Đường ca nhi là ân nhân cứu mạng của mình.Tên độc thân mồ hôi đầm đìa ngồi bệt xuống đất, vội vàng nói: “Tôi biết tin của Thừa Đại Tài, thả tôi ra, tôi sẽ nói!”
Thừa Đại Tài mất tích đã lâu, Thừa Tuyển Doãn là đệ của hắn, sao có thể không muốn biết tin của huynh trưởng?Hắn ta nhìn thẳng Thừa Tuyển Doãn mà nói, Thừa Tuyển Doãn lạnh mặt: “Ngươi không nói cũng được.”
Hy ca nhi lại giơ gậy lò lên, tên độc thân sợ đến khóc thét, “Hắn thua tiền ở sòng bạc, bị ép ở lại làm việc trả nợ, nhưng lúc động đất thì hắn trốn thoát ra cùng tôi!”
Mắt Thừa Tuyển Doãn chợt tối sầm.
Thừa Đại Tài sa chân vào sòng bạc là do hắn nhờ Hách Đa Dư bày ra cái bẫy đó, thế mà tên kia lại trốn ra được...Tên độc thân quỳ rạp dưới chân Thừa Tuyển Doãn, cầu xin: “Tha cho tôi đi!
Ngươi cũng là đàn ông, ngươi biết mà, có lúc là không kiềm chế nổi, tôi sau này không dám động đến người của xưởng nữa đâu!”
Thừa Tuyển Doãn lùi liền mấy bước: “Không kiềm chế nổi thân dưới thì không phải người, là súc sinh!
Ngươi đừng có kéo ta cùng loại với ngươi!”
Dứt lời, hắn liếc trộm Cảnh Đường Vân một cái, thấy sắc mặt cậu dịu đi đôi chút, hắn mới âm thầm thở phào.Hắn tuyệt đối không muốn vì tên độc này mà bị Đường ca nhi giận lây.Tên độc thân sững người, thật không ngờ lại có nam nhân sợ phu lang nhà mình đến thế.Cảnh Đường Vân đầy vẻ ghê tởm: “Hy ca nhi, ngươi không ra tay à?”
Thừa Tuyển Doãn thấy Đường ca nhi lộ vẻ như thể “ngươi không làm thì ta làm”, vội nắm tay cậu, quay sang Hy ca nhi còn đang sững sờ nói: “Chết sống tùy ý.”
Ánh mắt Hy ca nhi lạnh hẳn, không hề do dự vung gậy đánh xuống.Tiếng kêu thảm thiết vang vọng làm bầy chó trong thôn giật mình tỉnh giấc giữa đêm, sợ hãi ngó quanh.Con heo nào bị mổ rồi?Hy ca nhi không lấy mạng hắn, nhưng phế đi cái gốc làm đàn ông của hắn.
Nhìn tên độc thân đau đến co rút trên mặt đất, trong lòng chỉ thấy hả dạ.Cảnh Đường Vân đưa lại mười lượng bạc cho y, “Hắn còn chưa kịp tiêu đâu.”
Lúc bọn họ bắt được tên ấy, hắn ta đang trên đường đi lên huyện, đoán chừng là định vào sòng bạc.Hy ca nhi vừa thấy bạc, nước mắt dồn nén bấy lâu rốt cuộc cũng không kìm được nữa, cuồn cuộn trào ra.
Y quăng cây gậy lò sưởi đi, “phịch” một tiếng quỳ rạp trước mặt Đường ca nhi, đập đầu xuống đất, nghẹn ngào nói: “Ta, Hy ca nhi, sống là nô của Đường ca nhi, chết là quỷ của Đường ca nhi.
Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không phản chủ!”
Thừa Tuyển Doãn nhướng mày, “Vừa khéo, sau này ngươi ở lại hầu hạ Đường ca nhi đi.”
Hiện tại bên cạnh Đường ca nhi đúng lúc đang thiếu người hầu hạ.Cậu mím chặt môi, tuy có hơi ngượng vì bản thân lại đi cần người hầu, nhưng thấy ánh mắt đầy kỳ vọng của Hy ca nhi, cuối cùng cũng không lên tiếng phản đối.Về đến xưởng, Trần Nhiễu Bình liền hỏi kết cục của tên quang côn ấy.Thừa Tuyển Doãn thẳng thừng đáp, “Hy ca nhi phế hắn rồi.”
Trần Nhiễu Bình sảng khoái nói: “Đáng đời hắn!”
Hắn lại chợt nhớ tới điều gì, nói: “Lúc Hy ca nhi ra tay Đường ca nhi có mặt ở đó không?
Đường ca nhi đang mang thai, không chịu nổi kinh sợ đâu.”
Thừa Tuyển Doãn: “……”
Đừng nói là có mặt, lúc Hy ca nhi vung gậy phang xuống, Đường ca nhi thậm chí còn không chớp mắt một cái.Trần Nhiễu Bình nhìn sắc mặt hắn, bỗng hạ giọng, “Thừa huynh, ta biết huynh thương Đường ca nhi, nhưng chuyện gì cũng phải có chừng mực, nuông chiều quá sẽ phản tác dụng đó.”
Hắn gập chiếc quạt lại, “Huynh chiều Đường ca nhi quá rồi đấy.”
Hồi đó Đường ca nhi mềm mại ngoan ngoãn, nghe lời răm rắp, là một ca nhi biết điều đến mức khiến người ta thương tiếc.Còn bây giờ bị huynh chiều thành…Thừa Tuyển Doãn lặng thinh.Đúng lúc ấy, Lâm thị lặc lè với cái eo thùng nước đi tới, “Đường ca nhi à, mai muội muội ngươi xuất giá rồi, ngươi ít nhiều cũng nên chuẩn bị ít đồ cưới cho nó chứ?”
Cậu vốn đang mệt trong người, vừa thấy Lâm thị lại càng thấy phiền.Cậu ngó nghiêng về phía không xa, nhìn phu quân nhà mình, giọng mềm như bông: “Phu quân, em không muốn nhìn thấy bà ta.”
Thừa Tuyển Doãn trong đầu lập tức trống rỗng, còn tâm trí đâu mà nghĩ chuyện có chiều quá hay không, hiện tại hắn chỉ muốn phu lang mình vui vẻ là đủ.Hắn bước nhanh tới, che chắn Đường ca nhi sau lưng, ánh mắt lạnh băng nhìn Lâm thị, “Muốn lấy đồ cưới à?
Kêu Cảnh Mỹ Hạnh tự đến tìm tôi mà lấy.”
Lâm thị bị ánh mắt như thể băng giá vạn năm của hắn dọa cho rùng mình, nghe vậy lại càng biến sắc.Nếu Cảnh Mỹ Hạnh chịu tới thì bà còn phải tự mình tới làm gì?Nhưng bà ta đến đây, một là để khoe khoang, hai là để lấy tiền.
Giờ tiền không lấy được, ở lại cũng chẳng có ích gì.“Con gái ta sau này sẽ là phu nhân của huyện thái gia, Thừa Tuyển Doãn, ngươi chớ có mà quá kiêu ngạo!”
Vứt lại câu độc địa ấy, bà ta mắng chửi om sòm bỏ đi.Thừa Tuyển Doãn quay sang nhìn Đường ca nhi, đầy vẻ xót xa: “Em thấy khó chịu à?”
Cậu tựa trong lòng hắn, mặt đầy uất ức, “Em muốn ăn gì đó, nhưng mà ăn không vô…”
Cái gì ăn cũng nôn ra, thèm thì thèm, nhưng không dám ăn, ăn vào lại đau.Thừa Tuyển Doãn lấy từ trong người ra miếng bánh quả ngọt mềm, đưa đến bên môi cậu, nhẹ giọng dỗ dành: “Vẫn phải ăn chút ít, em vào nghỉ đi, tôi làm món khác cho em.”
Cậu túm lấy tay áo hắn, “Thôi…”
Hôm nay phu quân đã bỏ bao công sức làm cả đống món ngon, nhưng hoặc là cậu ăn không nổi, hoặc là ăn xong thì nôn.Nhìn thấy phu quân mất hàng giờ trong bếp làm đồ ăn cho mình, vậy mà lại bị mình phung phí thế này, trong lòng cậu vừa áy náy vừa đau.Thừa Tuyển Doãn đỡ cậu vào trong xưởng, “Đừng nghĩ nhiều, tôi không thể để phu lang mình đói được.”
Trần Nhiễu Bình nhìn hai người họ dính nhau như keo bước vào, hết nói nổi.Y lẩm bẩm với Thừa Tam Tự: “Huynh nói xem Thừa huynh là người lý trí như thế, sao lại có thể nuông chiều phu lang đến thế?”
Thừa Tam Tự liếc hắn một cái, “Ngươi thà hỏi câu đó còn hơn hỏi sao bản thân đến giờ vẫn chưa thành thân?”
Trần Nhiễu Bình: “…”
Y bị khinh thường rồi?Y giận dữ: “Ngươi cũng đâu đã cưới!”
Thừa Tam Tự hỏi ngược lại: “Ngươi thật nghĩ trọng điểm câu kia của ta là cái đó?”
Trần Nhiễu Bình ngơ ngác: “Không phải thì là cái gì?”
Thừa Tam Tự lắc đầu, thở dài bất lực.Trời còn chưa sáng, tiếng trống chiêng náo nhiệt đã vang khắp thôn Thiên Trùng, Cảnh Mỹ Hạnh khoác áo cưới đỏ thẫm, cúi đầu bước vào kiệu hoa.Kiệu hoa vừa được nâng lên, liền hướng ra ngoài đi thẳng.Lâm thị cười tươi rói muốn theo sau, lại bị bà mối Kim chặn lại, “Tiễn đến đây là được rồi.”
Lâm thị sửng sốt, hỏi: “Tiệc cưới đâu?”
Bà mối Kim cười khẩy một tiếng, “Huyện thái gia mà mỗi lần nạp thiếp cũng mở tiệc, thì chẳng phải ngày nào phủ cũng phải bày tiệc à?
Thời gian đâu mà lo nổi?”
Mặt Cảnh Nhị đen sì lại, Lâm thị vội hỏi: “Không mở tiệc cưới, vậy con gái tôi gả kiểu gì?
Không bái đường à?”
Bà mối Kim bụm miệng cười rũ rượi, “Ối giời ôi, bà ra ngoài hỏi thử đi, cái huyện Sơn Hương này, có ai cưới thiếp mà còn bái đường thành thân?”
Bà ta giơ ngón tay út uốn éo, “Nạp thiếp ấy à, chỉ cần kiệu hoa khiêng vào cửa hông là xong chuyện.
Bái đường thành thân?
Phải là chính thê mới có lễ đó!”
Dân trong thôn nghe xong xôn xao bàn tán, ánh mắt đầy châm biếm.Lâm thị mặt mày xanh mét, “Sao lại như thế?
Rõ ràng là huyện thái gia tới nhà ta dạm hỏi, sao lại không coi trọng con gái ta?
Con bé vẫn còn là xử nữ cơ mà!”
“Cái huyện Sơn Hương này, thiếu gì gái còn trinh muốn làm thiếp cho huyện thái gia đâu.”
Bà mối Kim ném lại một câu như vậy, rồi uốn éo vòng eo bỏ đi.Lâm thị đứng chôn chân tại chỗ, không biết nên làm gì.Cảnh Nhị mang sắc mặt đen kịt kéo bà vào nhà, vừa định đóng cửa thì bị người ta chặn lại.“Đã không được đi ăn tiệc, thì tiền mừng phải trả lại chúng tôi chứ?”
“Đúng đấy, còn lừa bảo là được tới nhà huyện thái gia ăn tiệc cưới cơ mà!
Ai ngờ người ta còn chẳng coi các người ra gì!”
“Nghe nói ở nhà quyền quý, thiếp thì như nô thôi, chẳng phải là đem con gái đi làm nô lệ không công hay sao?”
Có người cười nhạo ra tiếng, Lâm thị hoàn toàn sụp đổ, moi hết tiền mừng trong ngực ra ném vào người đám đó, vừa khóc vừa gào: “Cút!
Cút hết cho ta!”
Lúc Thừa Tuyển Doãn nghe được chuyện này thì chẳng buồn để tâm, vì hắn đang bận dỗ Đường ca nhi ăn, tay còn cầm miếng bánh ngọt dẻo mềm đưa đến môi cậu.Đường ca nhi quay đầu đi, không chịu ăn thêm nữa.
Mặt Thừa Tuyển Doãn hơi trầm xuống: “Sáng đến giờ em chỉ mới uống một bát cháo thôi đấy.”
Đường ca nhi ăn không vô, sắc mặt trắng bệch đến dọa người, hắn nhìn mà cũng thấy tức ngực.Cậu mím môi, không nói một lời.Hắn nhận ra ngữ khí mình có phần cứng rắn, vội dịu giọng xuống: “Ăn nốt miếng này thôi, rồi mình không ăn nữa, ngoan nào.”
Đường ca nhi chậm rãi há miệng, nhíu mày cố nuốt từng chút bánh ngọt mềm dẻo vào bụng.Thấy cậu rốt cuộc cũng ăn được, Thừa Tuyển Doãn mới thở phào, lòng thầm nghĩ xem còn có món gì dễ tiêu mà có thể làm cho phu lang ăn được nữa.Đúng lúc đó, một giọng non nớt vang lên: “Tôi muốn bán thân!”
Đường ca nhi nghe thấy thì ngẩng đầu nhìn qua, nhận ra thiếu niên đang đứng trước mặt Trần Nhiễu Bình, chính là đứa trẻ mấy hôm trước trộm mè được cậu thả đi.Đôi mắt cậu bé sưng đỏ như vừa khóc xong, hai tay buông thõng nắm chặt, kiên định nói từng chữ một: “Tôi cái gì cũng biết làm, cái gì cũng có thể làm, ngài cho tôi tiền, tôi bán mình.”
Trần Nhiễu Bình có phần khó xử: “Con chỉ mới mấy tuổi?”
Cậu bé sốt ruột: “Con sẽ lớn lên!
Mua con không thiệt đâu!”
Đường ca nhi lên tiếng: “Mua đi, xưởng đang thiếu người.”
Trần Nhiễu Bình liếc cậu một cái, thở dài: “Mười lượng bạc, chịu không?”
Thiếu người chỉ là cái cớ, Đường ca nhi thật ra là muốn giúp đứa bé này.“Chịu!”
Cậu bé đáp rành rọt, dứt khoát.Sau khi ký tên điểm chỉ xong, cậu hỏi: “Con có thể về lo hậu sự cho bà con trước được không?”
Trần Nhiễu Bình khựng lại, trong lòng âm thầm thở dài, chỉ nói: “Ba ngày sau quay lại là được.”
Khi cậu bé đã đi xa, Đường ca nhi hỏi: “Nó tên gì?”
Trần Nhiễu Bình nhìn tờ khế ước, đáp: “Kính Thanh Minh.”
Đường ca nhi cụp mắt, khẽ dựa vào người Thừa Tuyển Doãn, nói nhỏ: “Tôi nghe cha nói qua, cha mẹ nó đều là người tốt, nhưng người tốt thì chẳng sống lâu.”
Thừa Tuyển Doãn nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, không nói lời nào, chỉ âm thầm an ủi.Đến trưa, Hách Đa Dư âm thầm đến thăm.Thừa Tuyển Doãn nghiêng người để y vào, Hách Đa Dư gỡ mũ xuống, thần sắc mỏi mệt: “Sáng nay có người tập kích kiệu hoa, cướp hết toàn bộ tài vật trên người Cảnh Mỹ Hạnh.
Ốc Gia nổi giận, ra lệnh chúng tôi lục soát từng nhà tìm người.”
Y dừng lại một chút, giọng trầm xuống: “Tôi dẫn người đi lục soát phía tây thành, Tần Dư thì dẫn người sang phía đông.”
Nghe đến đây, trong lòng Thừa Tuyển Doãn chợt dâng lên dự cảm chẳng lành.Quán ăn của Hách Đa Dư nằm ở phía đông thành.“Bọn họ xông vào quán, tiểu nhị chỉ cầu xin đừng đập phá đồ đạc, vậy mà lại bị bọn họ lỡ tay đánh chết.”
Hách Đa Dư nghẹn giọng: “Thừa huynh đệ, tiểu nhị đó theo tôi suốt mười năm, tôi còn định mấy năm nữa sẽ tìm mối hôn sự cho nó... mà giờ thì... nó chết rồi, chết không minh bạch, không rõ ràng, không một lời công đạo.”
Nói xong, một nam tử cứng cỏi như Hách Đa Dư cũng đỏ hoe mắt.Thừa Tuyển Doãn chỉ hỏi: “Hách huynh muốn thế nào?”
“Tôi muốn Ốc Gia nhà tan cửa nát.”
Ánh mắt Hách Đa Dư âm trầm, “Thừa huynh đệ có dám không?”
Thừa Tuyển Doãn khẽ cười: “Có gì mà không dám?”
Toàn thân Hách Đa Dư như buông lỏng.
Y đến đây hôm nay, chính là để dốc cạn vốn liếng.Thừa Tuyển Doãn quay người đi vào trong: “Hách huynh theo tôi, tôi cho huynh xem một thứ.”
Hách Đa Dư bước theo sau, khi thấy đầy kho lương thực, đồng tử y chấn động kịch liệt.Thừa Tuyển Doãn giải thích: “Sau khi phát hiện họ Ốc độc chiếm lương thực toàn huyện, tôi đã phái người sang Cầm Châu thu mua đem về những thứ này.”
Hắn thẳng thắn nói: “Ngày mai, tôi sẽ mở kho bán gạo.”
Tim Hách Đa Dư đập thình thịch: “Thừa huynh đệ có hiểu điều này có nghĩa là gì không?”
Hiện tại Ốc gia đang trông vào chuyện bán lương để thăng quan phát tài.Nếu Thừa Tuyển Doãn bán gạo, chẳng khác nào chặt đứt đường tài lộ của bọn chúng, chính diện đối đầu.Thừa Tuyển Doãn nói: “ Tất nhiên là hiểu.”
Hách Đa Dư cố kiềm nén kích động trong lòng: “ Ốc gia dám ngang ngược như thế là vì sau lưng y có người chống lưng.”
Y dừng lại một chút, trầm giọng: “Người đó, chính là đương triều tể tướng, Tướng gia Hướng Tuyệt.”
Thừa Tuyển Doãn vốn đã biết chuyện này nên không kinh ngạc, nhưng câu nói kế tiếp của Hách Đa Dư thì khiến hắn không thể giữ được bình tĩnh nữa.“ Ốc Tiệm là tỷ phu tôi, nhưng tỷ tỷ tôi không ở trong phủ Ốc, mà ở phủ Hướng.”
Hách Đa Dư nhắm mắt lại, nghiến răng: “Vì muốn lấy lòng Hướng Tuyệt, Ốc Tiệm đã đem tỷ tôi dâng lên làm tiểu thiếp!
Gã còn nói với người ngoài rằng tỷ tôi là muội muội gã, nhưng Ốc Tiệm chỉ có hai đứa con trai, nào có nữ nhi?
Gã nắm thóp tôi và Đa Nặc trong tay, chính là để ép tỷ tôi làm tay sai cho hắn.”
Trong lòng Thừa Tuyển Doãn như nổi lên sóng lớn.Kiếp trước, hắn chỉ biết Ốc Tiệm bị kéo xuống vì dính dáng đến Hướng Tuyệt, nhưng chưa từng nghĩ mối quan hệ này cũng chỉ là một cái cớ cho thiên hạ xem.Hắn bỗng nhận ra, kiếp trước mình chỉ một mực ở bên cạnh Đường ca nhi, tất cả những gì biết được đều quá phiến diện, những gì tưởng là chân tướng e rằng chỉ là lớp vỏ bên ngoài.Hách Đa Dư nhìn chằm chằm Thừa Tuyển Doãn: “Thừa huynh đệ, Ốc Tiệm đã mượn tỷ tôi để leo lên con thuyền Hướng Tuyệt, nếu huynh thật sự chính diện đối đầu y, thì chẳng khác nào khiêu chiến Hướng Tuyệt, huynh đã nghĩ kỹ chưa?”
“Đã dám nhận lời Hách huynh, thì tôi tự nhiên đã có phần nắm chắc.”
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn dịu lại, “Cho dù không vì mình, tôi cũng sẽ vì Đường ca nhi và đứa nhỏ trong bụng em ấy mà suy nghĩ.”
Hách Đa Dư buông được tảng đá đè nặng trong lòng: “Vậy Thừa huynh dự định làm gì?”
Thừa Tuyển Doãn đáp: “Cảnh Mỹ Hạnh chính là nội ứng tôi cài trong phủ Ốc, tôi sẽ để nàng trong ngoài phối hợp cùng chúng ta, cứu Đa Nặc ra.”
Đại nhược điểm của Hách Đa Dư, tuyệt đối không thể để tiếp tục rơi vào tay Ốc Tiệm.Con ngươi Hách Đa Dư run lên: “Đa tạ Thừa huynh!”
Trời vừa hửng sáng, xưởng mở cửa, các công nhân lần lượt khiêng từng bao tải lớn ra trước cửa.Thừa Tam Tự mở một bao, bên trong không phải mè mà là từng hạt gạo trắng tinh.Đám người xung quanh đồng loạt hít vào một hơi lạnh, có người không tin nổi hỏi: “Hôm nay các người không bán mè nữa à?
Đổi sang bán lương thực sao?”
“Các người lấy đâu ra nhiều gạo thế này?”
“Yên lặng!”
Trần Nhiễu Bình hắng giọng, nói: “Bên trái bán gạo, bên phải bán mè.”
Người trong đám đông liên tục hỏi: “Số gạo này bán bao nhiêu?
Có phải giá giống trong huyện không?
Nếu thế thì chúng tôi sao mà mua nổi!”
Trần Nhiễu Bình trầm giọng đáp: “Gạo tẻ một cân sáu văn, gạo trắng tám văn một cân.”
Mọi người đồng loạt hô lên kinh ngạc.“Thật sao?”
“Giá này còn chưa tới một nửa giá trong huyện!
Tôi lấy mười cân gạo tẻ!”
“Tôi cũng lấy, tôi cũng lấy!”
Đám người như phát điên, chen chúc xô đẩy lên phía trước, sợ đến muộn sẽ chẳng còn gì để mua.Trần Nhiễu Bình sớm đoán được cảnh này sẽ xảy ra, bèn nói: “Bao giờ mọi người bình tĩnh lại, xếp hàng cho đàng hoàng, lúc ấy mới bắt đầu bán gạo.”
Vừa nghe vậy, đám người lập tức xếp hàng như lính, chỉ là ánh mắt vẫn tha thiết dán chặt vào những bao gạo trước mặt.Đến khi tận mắt thấy người đầu tiên bỏ ra đúng sáu văn một cân, mua về mười cân gạo tẻ sạch sẽ không lẫn tạp, cũng chẳng phải loại gạo cũ mốc meo, thì ai nấy đều như muốn nhào luôn vào trong bao gạo.Người trong huyện nghe được chuyện này ban đầu còn bán tín bán nghi, nhưng khi càng ngày càng có nhiều người nhắc đến, cuối cùng không nhịn được cũng phải vượt đồi lội suối tìm đến xưởng.Đến nơi tận mắt thấy xưởng thật sự đang bán gạo, chỉ hận mang theo quá ít tiền, mà lại đến quá muộn.Khi Ốc Dữ biết chuyện, giận đến mức đá lật ghế.“Thừa Tuyển Doãn lấy đâu ra gạo!
Hắn lấy đâu ra gạo!”
Toàn bộ gạo trong huyện Sơn Hương đều nằm trong tay y, vậy mà Thừa Tuyển Doãn lại có thể lặng lẽ lấy được một lượng lớn gạo, mà y lại không hề nghe phong thanh gì?Tầm Du run rẩy vì sợ: “Nghe nói là người bán gạo... là Trần Nhiễu Bình.”
Ốc Dữ nghiến răng: “Y sao lại đi cùng phe với Thừa Tuyển Doãn!”
Tầm Du xụ mặt như sắp khóc: “Tiểu nhân thật sự không biết…”
Thật sự không biết!Ốc Dữ giơ chân đá Tầm Du văng ra ngoài: “Ngươi không biết?
Không biết?
Vậy ta giữ ngươi lại làm gì!
Lập tức điều tra rõ cho ta!
Cút!”
“Dạ dạ dạ!”
Tầm Du lồm cồm bò dậy, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.Ốc Dữ vung tay áo, sải bước lớn đến thư phòng, chẳng thèm gõ cửa mà đẩy thẳng vào.Ốc Tiệm lập tức lạnh mặt như băng: “Lớn đầu rồi mà cái lễ gõ cửa cũng không biết?”
Ốc Dữ chống tay lên bàn: “Thừa Tuyển Doãn đang bán gạo!”
Con ngươi Ốc Tiệm co rút: “Chuyện này là thật?”
“Ta lừa Huỳnh làm gì?”
Ốc Dữ nói nhanh như pháo: “Chỗ gạo đó chắc chắn hắn đã chuẩn bị từ sớm.
Huynh biết điều đó có nghĩa gì không?”
Ốc Tiệm im lặng, Ốc Dữ nói tiếp: “Nghĩa là từ đầu hắn đã muốn đối đầu với chúng ta, mọi công sức lấy lòng trước đây, mẹ nó chứ, toàn là trò hề!”
Sắc mặt Ốc Tiệm trầm xuống: “Hắn đang tự tìm đường chết!”
“Chưa chắc đâu.”
Ốc Dữ phịch một cái ngồi xuống ghế, thân hình to lớn làm cái ghế kêu cọt kẹt, “Đừng quên phía sau hắn còn có Cầm Mạnh Liên.”
Ốc Tiệm lạnh giọng: “Đường từ huyện Sơn Hương đến Cầm Châu ta đã phong tỏa rồi, tin tức huyện bị nạn không thể ra ngoài, Cầm Mạnh Liên làm sao đến được?”
Ốc Dữ dựng thẳng người dậy, kích động nói: “Vậy thì ta lập tức dẫn người đến bắt hắn!”
“Dừng lại!”
Ốc Tiệm quát, “Ngươi đừng quên còn có Tướng gia Hướng Tuyệt.”
Quan hệ giữa Hướng Tuyệt và Thừa Tuyển Doãn một ngày chưa làm rõ, gã một ngày không thể tùy tiện động thủ.“Thư từ từ kinh thành!”
Một tiểu đồng hớt hải chạy vào, Ốc Tiệm và Ốc Dữ nhìn nhau, Ốc Dữ lập tức đứng bật dậy giật lấy thư từ tay tiểu đồng.Y vội vã mở thư, đọc xong nội dung bên trong, mặt mày vặn vẹo, hung hăng quăng bức thư xuống đất.“Ca, chúng ta bị Thừa Tuyển Doãn đùa giỡn rồi!”
Ốc Dữ tức đến nỗi mặt mũi run rẩy, “Dưới tay Hướng đại nhân căn bản không có ai tên Thừa Tuyển Doãn!”
Hai huynh đệ bọn họ vậy mà lại bị một tên nhà quê xoay vòng vòng!Nhục nhã!
Nhục nhã chưa từng có!Ốc Tiệm cúi người nhặt thư lên, từng chữ từng chữ đọc xong, liền vò chặt bức thư trong tay, nắm chặt như sắt.“Chuẩn bị người ngựa!”
Gã nghiến từng chữ: “Theo ta đến xưởng tương, bắt tên trộm Thừa Tuyển Doãn!”
Khi Hách Đa Dư nhận được tin, tim liền giật thót một cái, lập tức sai người ăn mày chạy trước truyền tin về thôn Thiên Trùng, lại phái người bí mật sang Cầm Châu gửi thư cho Cầm Mạnh Liên, sau đó mới đuổi tới nha môn.Ốc Tiệm dẫn nha dịch khí thế hừng hực rời khỏi nha môn, những người đã mua được gạo thì mừng rỡ vì đến sớm, còn những người chưa kịp mua thì hối hận đến tái mặt.Sớm biết vậy họ đã đi mua từ sớm rồi, bây giờ thì xong rồi, tên cẩu quan Ốc Tiệm kia dẫn người tới phá tan xưởng tương, sau này còn đâu mà mua gạo rẻ?