Chương 56 – Thánh chỉ tới
[Có người đến.] Thao Thiết đang nằm rạp dưới đất bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt trừng trừng nhìn ra cửa.Thừa Tuyển Doãn sau khi cẩn thận lau sạch từng ngón tay của Cảnh Đường Vân, mới thong thả bước về phía cửa.Vừa mở cửa, tay của Mạc thị đang định giơ lên gõ lập tức rơi trượt, thân thể nghiêng về phía trước vì mất thăng bằng.
Bà ta còn chưa đứng vững thì đã thấy Cảnh Đường Vân đang ngồi xe lăn nhìn mình.
Lông mày Mạc thị lập tức dựng lên, khí thế hung hăng xông vào: “Đường ca nhi, đều tại ngươi cả!
Mạc Nhị mới sinh lòng bất kính với ta!
Giờ thì hay rồi, Mạc Nhị với Hùng Đậu có nhà không về, đến cả mẹ ruột như ta cũng không nhận!
Ngươi phải cho ta một lời giải thích!”
Cảnh Đường Vân tròn xoe mắt ngây thơ, thật không hiểu nổi sao chuyện này lại đổ hết lên đầu mình.Mạc thị thấy Cảnh Đường Vân không hề có ý chống đỡ, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, giơ tay định túm lấy đầu cậu.
Bà ta chẳng quan tâm cậu giờ yếu ớt ra sao, ngược lại, chỉ cần Cảnh Đường Vân bị thương, vậy là coi như đã hoàn thành "việc lớn".Ngay khi bàn tay bà ta gần chạm vào đầu cậu, mái tóc đột nhiên bị kéo giật mạnh ra sau, cả người bị lôi ngược lại, chưa kịp định thần thì đã ngã bịch xuống đất.Mạc thị choáng váng đầu óc, ngây người nhìn Thừa Tuyển Doãn đứng trước mặt, kinh hoàng chất vấn: “Ngươi dám ra tay với ta?
Ta là trưởng bối của ngươi đó!”
Cảnh Đường Vân là biểu đệ của Hùng Đậu, mà Hùng Đậu là thê tử Mạc Nhị, nên xét về vai vế, bà ta quả thật có thể tính là trưởng bối của Thừa Tuyển Doãn.Nhưng Thừa Tuyển Doãn chẳng thèm để ý đến bà ta, chỉ bước đến trước mặt Cảnh Đường Vân, nhẹ giọng hỏi: “Có bị dọa sợ không?”
“Phu quân ở đây, em nào có sợ?”
Cảnh Đường Vân mỉm cười, rồi lại nói “Chẳng lẽ trong mắt phu quân, gan của em chỉ to bằng con chuột thôi hả?”
Thừa Tuyển Doãn chỉnh lại mấy sợi tóc rơi lòa xòa bên thái dương cậu, mỉm cười như xin lỗi: “Là lỗi của tôi, không nên coi thường Đường ca nhi.”
Mạc thị bị phớt lờ, giận đến sắp nổ tung, hét lên: “Thừa Tuyển Doãn, rốt cuộc ngươi có ý gì?!”
Thừa Tuyển Doãn nghiêng mắt liếc sang, khóe môi nhếch lên một đường cong lạnh lùng: “Tôi không có ý gì, nhưng chó nhà tôi thì rất có hứng thú với bà đấy.
Không tin bà thử quay đầu lại xem?”
Mạc thị chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, quay phắt đầu nhìn lại, chỉ thấy Thao Thiết đang khom lưng, nhe hàm răng nhọn hoắt trắng ởn ra cười đầy sát khí.Bà ta hét toáng lên một tiếng, nhảy dựng lên rồi lồm cồm bò chạy ra ngoài như điên.Cảnh Đường Vân hơi lo lắng, gọi: “Phu quân…”
Cậu còn chưa nói hết câu, Thừa Tuyển Doãn đã hiểu cậu đang nghĩ tới Mạc Nhị và Hùng Đậu, liền nói: “Đợi khi họ về, tôi sẽ đi hỏi cho rõ.”
Cảnh Đường Vân rạng rỡ cười: “Phu quân đúng là tuyệt nhất.”
Thừa Tuyển Doãn nhéo má cậu, đầu ngón tay cảm nhận được làn da mềm mại mịn màng, cứ thế mà không nỡ buông: “Nếu tôi không làm thế thì không tuyệt nữa à?”
Cảnh Đường Vân nghiêm túc đáp: “Phu quân đừng gây chuyện vô lý.”
Cậu nghiêng đầu tránh khỏi móng vuốt của Thừa Tuyển Doãn, bĩu môi nói: “Phu quân ngày nào cũng nhéo mặt, mặt em sắp bị nhéo sưng lên rồi.”
Thừa Tuyển Doãn biết rõ Đường ca nhi đang nói năng bậy bạ, nhưng vẫn thuận theo lời cậu, dịu dàng đáp: “Vậy lần sau tôi nhẹ tay hơn, cố không để nó sưng nhanh như thế nữa.”
Cảnh Đường Vân mở to mắt, hàng mi dài đen như lông vũ nhẹ lay động, “Phu quân không thể không nhéo mặt tôi sao?”
“Vậy thì không được rồi.”
Thừa Tuyển Doãn bất đắc dĩ giơ tay ra, “Ai bảo mặt của Đường ca nhi khi nhéo cảm giác lại đã như vậy cơ chứ.”
Cảnh Đường Vân thẹn quá hóa giận, đưa tay che mặt: “Phu quân thật lưu manh!”
Thừa Tuyển Doãn nhìn dáng vẻ xấu hổ mà đáng yêu của cậu, không nhịn được cúi đầu hôn lên má một cái thật mạnh.Trước khi Đường ca nhi kịp nổi giận, hắn đã quay người chạy đi: “Tôi đi làm bữa tối đây.”
Cảnh Đường Vân trừng mắt nhìn theo, hồi lâu mới hừ một tiếng thật mạnh, nhỏ giọng thì thầm: “Đồ phu quân đáng ghét!”
Dùng bữa xong, Thừa Tuyển Doãn đẩy xe lăn đưa Đường ca nhi đến nhà Hùng Đậu.Hùng Đậu và Mạc Nhị dường như vừa về đến nơi, cửa sân còn chưa kịp đóng, từ xa đã nhìn thấy hai người họ.“Sao lại đích thân tới thế này?” cô ngạc nhiên mừng rỡ đi ra đón – “Có chuyện gì bảo người nhắn một tiếng, chúng ta sẽ sang tìm các đệ mà.”
Nói rồi lại nhìn sang Cảnh Đường Vân, hỏi: “Tình trạng thân thể của Đường ca nhi thế nào rồi?
Có chịu được gió không?”
“ Tỷ à, thương tích của đệ gần như khỏi cả rồi, nếu là ca nhi nhà người thường thì giờ này đã xuống ruộng làm việc từ lâu rồi.”
Cảnh Đường Vân cười bất đắc dĩ “Là mọi người quá lo thôi.”
Hùng Đậu nghiêm mặt giả vờ giận dữ: “Ca nhi nhà người ta ai dám mang thai rồi còn liều mình đi cứu người như em chứ?”
Cảnh Đường Vân chột dạ không dám mở miệng.Thừa Tuyển Doãn xót Đường ca nhi bị mắng, liền lên tiếng đỡ lời: “Đường ca nhi biết sai rồi, chị đừng nói nữa.”
Hùng Đậu giận mà không có chỗ trút, trừng mắt: “Nó thành ra thế này, không phải do bị đệ chiều hư đó sao!”
Thừa Tuyển Doãn đưa tay xoa mũi, không dám tiếp tục chủ đề này, chuyển hướng sang chuyện khác: “Dạo này Mạc thị có tìm các người gây phiền toái không?”
Từ sau Tết đến nay, hắn chưa từng nghe Mạc Nhị hay Hùng Đậu nhắc tới Mạc thị, cứ ngỡ bà ta đã chịu yên phận.
Giờ xem ra, không phải vậy.Ánh mắt Mạc Nhị ánh lên vẻ giận dữ, Hùng Đậu nghĩ sâu hơn một chút, sắc mặt liền thay đổi, nghiêm giọng hỏi: “Chẳng lẽ bà ta đến tìm các người rồi?”
Cảnh Đường Vân và Thừa Tuyển Doãn im lặng.Hùng Đậu tức đến toàn thân run lên: “Bà ta sao lại như vậy được chứ!”
Nói rồi nàng quay người vào sân, lấy ra một con dao, giắt lên xe lừa, phóng đi như bay.Cảnh Đường Vân hoảng hồn, hét toáng lên: “ Tỷ!
Đừng manh động!”
“Hùng Đậu!”
Mạc Nhị cũng đuổi theo.Cảnh Đường Vân quýnh quáng muốn đứng lên, Thừa Tuyển Doãn ấn nhẹ vai cậu xuống, trầm giọng: “Đừng vội, để tỷ ấy đi đi, chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Loại người như Mục thị, nếu không dạy cho bà ta một bài học nhớ đời, chỉ sợ sẽ cả đời không buông tha cho Mạc Nhị và Hùng Đậu.“Nhưng em sợ chị ấy xảy ra chuyện, phu quân à!”
Cảnh Đường Vân lo đến đỏ hoe cả mắt.Thừa Tuyển Doãn đẩy xe lăn của cậu đi về phía nhà Lư Lão Nhị: “Chúng ta đi mượn xe của Lư Lão Nhị.”
Hôm trước tiểu nhị của quán Đa Dư mang tiền mua nhân sâm đến đưa cho Thừa Tam Tự, tiện thể cũng dắt con lừa đang đỗ trước cửa quán trả về cho Lư Lão Nhị rồi.“Được.”
Cảnh Đường Vân nắm chặt tay vịn xe, trong lòng đầy lo lắng.Thừa Tuyển Doãn mượn được xe, liền ôm cả xe lăn lẫn Cảnh Đường Vân đặt lên xe bò, vội vã chạy về hướng thôn Đa Đậu.Khi họ đến nơi, thôn Đa Đậu đã loạn thành một nồi cháo.Hùng Đậu cầm dao đuổi theo Mục thị khắp làng, Mạc thị vừa chạy vừa khóc lóc rống lên như quỷ.
Hùng Lực Hiển và Thường ca nhi không những không ngăn cản, còn đứng chắn cho những người định cản Hùng Đậu lại.Lý chính của thôn sốt ruột đến nỗi giậm chân: “Mạc Nhị, ngươi mau đi kéo nàng ấy lại đi chứ.”
Nhưng Mạc Nhị như bị đóng đinh tại chỗ, đứng bất động nhìn cảnh tượng trước mặt, rồi đột nhiên mở miệng: “Lý chính, ta muốn đoạn thân.”
Không đoạn thân, thì mấy chuyện thế này sẽ còn tiếp diễn mãi không thôi.Lý chính khó xử: “Chuyện đoạn thân này, cần mẫu thân ngươi đồng ý mới được.”
“Ta đồng ý!
Hu hu hu!
Lý chính!
Ta đồng ý!
Mau bắt cái con điên này lại đi!
Cứu mạng với!”
Mạc thị vừa khóc vừa hét, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, sợ hãi đến run rẩy cả người.Mạc Nhị nghe vậy liền bước tới ôm lấy Hùng Đậu, nhẹ nhàng vuốt lưng: “Không sao nữa rồi, đoạn thân rồi, không sao nữa rồi.”
Hùng Đậu đỏ mắt, giơ dao chỉ vào Mạc thị: “Nếu sau này bà còn dám tới tìm Đường ca nhi gây chuyện, ta nhất định khiến bà cả đời không yên thân!”
Mạc thị ngồi bệt dưới đất, khóc lóc thảm thiết: “Ta không dám nữa!
Ta không dám nữa!”
Cảnh Đường Vân quay sang nhìn Thừa Tuyển Doãn, ngẩn người.
Chuyện này… thật sự bị phu quân đoán trúng rồi.
Phu quân thật sự rất giỏi.Thừa Tuyển Doãn cúi mắt, cười dịu dàng: “Yên tâm rồi chứ?”
Cảnh Đường Vân gật đầu thật mạnh: “Phu quân giỏi quá.”
Bị lời khen của Đường ca nhi làm cho lâng lâng, Thừa Tuyển Doãn bước đi như thể bay trên mây.Lý chính thấy mọi chuyện đã được khống chế, lập tức gọi tộc lão đến, chính thức làm thủ tục đoạn thân.
Hùng Đậu nhìn Mạc thị và Mạc Nhị đặt tay in dấu lên giấy đoạn thân rồi, bỗng cả người như bị rút cạn sức lực, ngất lịm.Lại thêm một phen hỗn loạn, Lưu lang trung đến bắt mạch, nhìn Cảnh Đường Vân rồi nhìn sang Hùng Đậu, ánh mắt đầy phức tạp: “Cô ấy có thai rồi.”
Đứa nhỏ nhà họ Hùng đúng là số mạng cứng rắn thật, lăn lộn thế mà vẫn không rụng thai.Mạc Nhị vì vui buồn lẫn lộn mà cũng lịm đi theo luôn.Hùng Lực Hiển và Thường thị còn chưa kịp vui mừng, đã phải vội vàng lo cho hai đứa con.Thừa Tuyển Doãn cũng tất bật chạy tới chạy lui hỗ trợ, nhưng đi đâu cũng không rời Cảnh Đường Vân nửa bước.Cảnh Đường Vân dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho hắn, khẽ thì thầm: “Tốt thật đấy.”
Tỷ tỷ cũng mang thai rồi.Thừa Tuyển Doãn cười đáp: “
Sau này hai đứa nhỏ có bạn chơi rồi.”
Vì Hùng Đậu và Mạc Nhị đều ngất, Thừa Tuyển Doãn và Cảnh Đường Vân không thể bỏ họ lại mà về thôn Thiên Trùng, đành ở lại nhà họ Hùng qua đêm.Thừa Tuyển Doãn cứ nghĩ Đường ca nhi sẽ lạ giường, ai ngờ cậu lại ngủ ngon lành trong lòng hắn.
Ngược lại là hắn, vì lo cậu ngủ không yên mà suốt cả đêm không dám chợp mắt sâu, sáng dậy thì ngáp liên tục.Từ sau khi mang thai, Cảnh Đường Vân ngày càng mê ngủ, dù đêm qua ngủ rất ngon, nhưng sáng nay vừa mở mắt ra đã mềm nhũn nằm rúc trong lòng phu quân, hoàn toàn không có ý định nhúc nhích, an tâm để Thừa Tuyển Doãn rửa mặt, lau tay, mặc y phục cho mình.Thừa Tuyển Doãn thu xếp xong cho Đường ca nhi rồi mới bắt đầu chuẩn bị bản thân.
Sau khi mình mẩy sạch sẽ tỉnh táo, hắn mới bế cậu đặt lên xe lăn, đẩy ra ngoài thì vừa khéo thấy Thường ca nhi đang ngồi ngay cửa may vá gì đó.Thừa Tuyển Doãn và Đường ca nhi cùng gọi một tiếng: “Mợ ơi.”
Thường ca nhi ngoảnh lại, vừa thu kim chỉ vừa nói: “Tới đúng lúc lắm, vừa làm xong đây.”
Y đứng dậy, cầm món đồ trên tay, Thừa Tuyển Doãn mới nhìn rõ đó là một cái đệm tròn mềm mềm, bên trong chắc nhồi đầy bông, dày cỡ một bàn tay.“Vài hôm trước ta đã bắt đầu làm rồi, hôm qua thấy hai đứa tới, liền tranh thủ làm nốt cho xong, để kịp đưa về dùng.”
Y đưa cái đệm cho Thừa Tuyển Doãn: “Mau kê thử xem?”
Đường ca nhi thấy sống mũi mình cay cay.Thường ca nhi cả người chỉ mặc vải thô, vậy mà lại nỡ lòng mua vải tốt làm đệm cho cậu.Thừa Tuyển Doãn bế Đường ca nhi lên bằng một tay, thay cái đệm mới vào rồi mới nhẹ nhàng đặt cậu ngồi xuống.“Thế nào?”
Thường ca nhi chờ mong hỏi, “Có thoải mái không?”
Đường ca nhi híp mắt, mỉm cười: “Mềm mềm, rất dễ chịu.
Cảm ơn mợ!”
Thường ca nhi nghe vậy thì vui đến không khép được miệng: “Dễ chịu là được, dễ chịu là được.”
Lúc này, Hùng Đậu và Mạc Nhị cũng đã tỉnh.
Hai người vừa ra khỏi nhà đã mang vẻ mặt hạnh phúc.Sau khi dùng xong bữa sáng ở nhà họ Hùng, mọi người cùng lên đường quay về.Thừa Tuyển Doãn sợ Đường ca nhi buồn chán, nên mời Hùng Đậu ngồi cùng xe lừa với cậu, tiện thể nói chuyện cho vui.Hùng Đậu cúi đầu nhìn bụng mình, ánh mắt dịu dàng: “Đường ca nhi, lát nữa ta muốn lên huyện mua vài thứ, đệ có đi cùng không?”
Đường ca nhi liếc nhìn Thừa Tuyển Doãn, đáp: “Thôi, nếu tỷ lên huyện thì tiện thể giúp mua ít vải nhé, đệ muốn may ít quần áo cho con.”
Cậu khẽ xoa bụng, nói: “Không biết trong bụng là thằng nhóc hay bé gái nữa.”
Thừa Tuyển Doãn đáp: “Là sao cũng tốt, chỉ cần ngoan ngoãn nằm yên trong bụng em, đừng gây chuyện là được.”
Đường ca nhi khẽ lườm hắn, trong mắt ánh lên ý cười.Hùng Đậu nhìn hai người, nở nụ cười bất đắc dĩ mà ấm lòng.Về tới thôn Thiên Trùng, Thừa Tuyển Doãn phải mang xe đi trả Lư Lão nhị.
Mạc Nhị liền đánh xe đến đón Hùng Đậu.Hùng Đậu định tự mình xuống xe, nhưng Mạc Nhị nhất quyết bế vợ xuống, vẻ căng thẳng của hắn khiến Hùng Đậu bật cười.Hai chiếc xe chia tay nhau ở đầu thôn.
Thừa Tuyển Doãn dắt xe trả lại cho lão Nhị, nhưng lão ta chẳng có vẻ gì là vui: “Ngươi thật sự muốn dạy cách làm tào phớ với mè đen cho dân làng khác à?”
Thừa Tuyển Doãn gật đầu.Lão Nhị mặt xị xuống, không nói không rằng, dắt xe vào sân.Thừa Tuyển Doãn đẩy xe lăn đưa Đường ca nhi về nhà, vừa đi được mấy bước thì nghe sau lưng vang lên tiếng mắng chửi từ trong sân Lão Nhị: “Mẹ kiếp!
Lại muốn đem đồ nhà đi giúp nhà mẹ đẻ hả?
Đúng là đồ ngoảnh tay ra ngoài!
Có đồ tốt sao không để người nhà dùng trước, đi cho người ngoài làm gì!
Phì!”
Đường ca nhi cau mày, Thừa Tuyển Doãn đưa tay bịt tai cậu lại: “Không sao.”
Ai có ý kiến, hắn không thu đồ nhà người đó là được.Không lâu sau, việc Thừa Tuyển Doãn không thu đồ nhà Lư lão Nhị đã truyền khắp cả thôn.
Lão Nhị không phục, đích thân tới nhà hắn lý luận.Dân làng nghe tin, nhao nhao kéo tới xem náo nhiệt.Thừa Tuyển Doãn mở rộng cổng, đối diện với đám đông nói: “Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, có vài lời tôi cũng không muốn nói quá nặng, nhưng tôi mong mọi người hiểu một điều, tôi giúp mọi người là tình nghĩa, không giúp như bổn phận.
Người trả tiền là tôi, tôi có thể thu đồ nhà các vị, cũng có thể không thu.”
Mọi người nín lặng, những ai vốn còn ấm ức giờ cũng thấy chột dạ, không ai dám ngẩng đầu.Lão Nhị bắt đầu thấy hối hận, muốn mở miệng xin xỏ, nhưng Thừa Tuyển Doãn không hề cho lão cơ hội.Lần trước hắn giết gà dọa khỉ, lần này thì giết một để răn trăm.
Hắn sẵn lòng giúp đỡ người khác, nhưng không muốn rước rắc rối vào thân.Cảnh Mỹ Hạnh đứng trong đám đông, nhìn Thừa Tuyển Doãn, sắc mặt u ám.
Vì bị Thừa Tuyển Doãn chặn ép, cả nhà bọn họ ở thôn này sống còn không bằng chó.Hy vọng duy nhất của nàng bây giờ chính là chờ Đường ca nhi phát độc mà chết.
Chỉ cần Đường ca nhi chết, Nam thị chắc chắn có cách lấy được công thức làm nước chấm.Cô ta không biết đó là cách gì, nhưng khi Nam thị nói điều đó, lời lẽ đầy tự tin, cô cũng quyết định tin Nam thị thêm một lần.Lý chính nghe chuyện, đích thân tới an ủi Thừa Tuyển Doãn.
“Trong thôn nhiều người như vậy, khó tránh có vài kẻ không rõ phải trái, con đừng để bụng.”
Ông còn nói thêm: “Nhiều người trong thôn rất ủng hộ việc làm của con, ta cũng là một trong số đó.”
Thừa Tuyển Doãn gật đầu.Sau khi lý chính rời đi, ông còn đặc biệt đi dặn dò dân trong thôn, nhưng dù vậy, vẫn có một số ít người ôm lòng oán giận.Lâm thị và Mục thị đứng dưới gốc cây đa lớn, dựa vào việc nhà mình bị Thừa Tuyển Doãn từ chối thu hàng, thả sức sỉ vả hắn.Lâm thị nghiến răng nghiến lợi: “Phì!
Cái đồ gì chứ!
Vịt nhà tôi trời tối còn biết tự mò về, hắn không bằng súc sinh, chỉ biết đem đồ nhà đổ cho thiên hạ!”
Bà ta là đại bá mẫu của Đường ca nhi, Thừa Tuyển Doãn sủng ái Đường ca nhi như vậy, đáng lý phải cung kính bà ta mới phải; có thứ gì ngon, cũng nên nghĩ tới bà ta trước!Mục thị cười nhạt châm chọc: “Nếu trong nhà tôi mà có loại súc sinh như hắn, tôi nhất định mổ thịt sớm cho rồi!”
Nhà bà ta trước kia ở thôn Thiên Trùng uy phong cỡ nào, bây giờ lại chẳng khác gì loại sâu bọ, ai nấy đều tránh xa!Bà ta hỏi Lâm thị: “Con gái nhà tỷ đã định thân chưa?”
Trước đây nhà Cảnh Nhị ngày nào cũng có bà mối tới cửa hỏi cưới, nhưng Cảnh Mỹ Hạnh kén chọn, chẳng ưng ai.Giờ thì hay rồi, cả mười dặm tám thôn đều biết nhà họ Cảnh với Thừa Tuyển Doãn không hợp, ai còn dám dây vào?Cảnh Mỹ Hạnh cũng lớn rồi, sau này muốn gả, khó đấy!Lâm thị sắc mặt biến đổi, nói cứng: “Con bé nhà tôi đẹp thế, không vội.”
Mục thị biết tỏng nhưng không vạch trần, trong bụng hả hê không nói nên lời.Bà ta sống không tốt, đành phải thấy người khác sống còn thảm hơn mới thấy nhẹ lòng.Những ông bà lão đang nghỉ ngơi dưới cây đa, nghe hai bà kia mắng chửi Thừa Tuyển Doãn không dứt, cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Nói ít thôi đi.”
Lâm thị bật lại, “Liên quan gì đến ngươi?
Nhiều chuyện!”
Vừa lúc đó, Vương Thảo Hán đi ngang qua nghe được thì nhíu mày: “Lâm thị, cảnh cô nương và Đường ca nhi lớn lên cùng nhau, ngươi đừng vì bản thân mà làm hỏng tình cảm của hai đứa.”
Mọi người rơi vào trầm mặc.Trong thôn e là chỉ có Vương Thảo Hán đầu óc đơn giản mới nghĩ rằng Cảnh Mỹ Hạnh và Đường ca nhi có quan hệ tốt thôi.Lâm thị chống nạnh, định mắng Vương Thảo Hán một trận, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng gõ chiêng trống vang dội từ đầu làng vọng lại, náo nhiệt vô cùng.Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy một đoàn người rầm rộ tiến vào thôn.Người dẫn đầu cưỡi ngựa cao lớn, thần sắc nghiêm nghị, phía sau còn có một cỗ xe ngựa, bên cạnh xe có mấy quan sai đang đánh chiêng gõ trống, nhìn hệt như đang loan tin vui.Dân làng ùa tới vây xem, vừa thấy người cưỡi ngựa, cảm thấy hơi quen mắt nhưng lại nhất thời không nhớ ra là ai, mãi đến khi người đó dừng trước cửa nhà Thừa Tuyển Doãn, mới có người vỗ đầu bừng tỉnh: “A, ta nhớ ra rồi!
Trước kia thấy hắn đến tìm Thừa Tuyển Doãn!”
Cả làng chấn động, càng thêm hiếu kỳ người đó tới tìm Thừa Tuyển Doãn để làm gì.Thừa Tuyển Doãn nghe thấy động tĩnh, mở cửa ra thì thấy Cầm Mạnh Liên, liền đoán được ngay là ban thưởng của hoàng thượng đến rồi.Từ trên xe ngựa bước xuống một người đội mũ cao, Cầm Mạnh Liên giới thiệu: “Đây là Kim đại nhân.”
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn khẽ co lại.Nếu đoán không sai, người này chính là Kim Mộng – tổng quản bên cạnh đương kim hoàng thượng, cũng là nhân vật được sủng ái nhất hiện nay.Kim Mộng bước xuống đất, chỉnh lại y quan, hắng giọng, rồi mở thánh chỉ ra đọc to.Thừa Tuyển Doãn quỳ hai gối, thần sắc bình thản.May là Đường ca nhi đang ngủ, bằng không hắn thật sự không nỡ để cậu quỳ cùng mình.Nội dung thánh chỉ có phần rườm rà, Thừa Tuyển Doãn nghe xong chỉ nhớ được trọng điểm:Hoàng thượng ban thưởng cho hắn một trăm mẫu đất, đồng thời phong hắn danh hiệu "tú tài".Thừa Tuyển Doãn cung kính tiếp nhận thánh chỉ, trong lòng lại thở dài.Biết là nước Dư nghèo, nhưng hắn thật không ngờ nghèo đến mức này.Đất kia là đất bỏ không không ai thèm, còn danh hiệu tú tài kia cũng chỉ là hữu danh vô thực.Nói thẳng ra là, hoàng thượng chẳng tốn một xu nào.Kim Mộng mỉm cười nhìn hắn: “Hoàng thượng rất trông mong được thấy ngươi tại Kim Loan điện.”
Ý tứ ngoài lời, là hoàng thượng đã ghi nhớ hắn rồi.Tuy danh hiệu tú tài là hư danh, nhưng nếu hắn đỗ tiến sĩ, bước lên triều đình, tiền đồ ắt rạng rỡ.Thừa Tuyển Doãn cúi đầu, che giấu khóe miệng giật giật, “Tại hạ dốt nát, không có tài học, không hợp đường thi cử.”
Đừng tưởng hắn không biết hoàng thượng cố ý tặng một cái hư danh, lấy đó làm cớ che đậy sự keo kiệt của mình.Kim Mộng “chậc” một tiếng, thầm nghĩ người này thật khó dụ.Thừa Tuyển Doãn ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tươi cười của Kim Mộng, hỏi: “Vừa rồi ngài có phải đã ‘chậc’ một tiếng không?”
Kim Mộng lập tức tỉnh ngộ: “Thì ra tai của Thừa tú tài không được tốt lắm.”
Thừa Tuyển Doãn: “…”
Rõ ràng là có chậc mà!Cầm Mạnh Liên lên tiếng thúc giục: “Kim đại nhân, thời gian không đợi người.”
Kim Mộng lần này chủ yếu là hộ tống mè ra biên ải, ghé qua đây chỉ là tiện đường.Kim Mộng gật đầu, ánh mắt dừng trên mặt Thừa Tuyển Doãn, khẽ cau mày như có điều nghi hoặc.Hắn cứ cảm thấy người này nhìn rất quen.Thừa Tuyển Doãn mặt không đổi sắc để Kim Mộng tùy ý quan sát, Kim Mộng cũng không nhìn ra điều gì, bèn thu hồi ánh mắt, quay trở lại xe ngựa.Cầm Mạnh Liên phóng ánh mắt vượt qua hắn, nhìn vào trong sân: “Đường ca nhi vẫn ổn chứ?”
Trên đường tới đây, y vô tình nghe được chuyện Thừa Tuyển Doãn bị bắt, trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng vì Kim Mộng đi cùng, dù có sốt ruột cũng không thể bỏ lại Kim Mộng mà tự chạy tới.“Không sao nữa rồi.”
Giọng Thừa Tuyển Doãn trầm xuống, ánh mắt tối lại.Cầm Mạnh Liên còn muốn hỏi thêm, nhưng phía sau truyền đến tiếng gõ thùng xe hối thúc của Kim Mộng, đành chắp tay với Thừa Tuyển Doãn, dẫn người rời đi.Y sẽ chỉ phụ trách đưa Kim Mộng ra khỏi ranh giới Cầm Châu, sau đó sẽ quay lại tìm huynh ấy.Dân làng lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy thánh chỉ, lại còn thấy một vị quan lớn như vậy, ai nấy đều sợ đến mức không dám thở mạnh.Chờ đoàn người của Cầm Mạnh Liên đi xa, cả thôn như có nước lạnh rơi vào chảo dầu sôi, tức thì bùng nổ.“Trời ơi!
Một trăm mẫu đất!
Lớn tới cỡ nào cơ chứ!”
“Tú tài đấy!
Làng ta có tú tài rồi à?”
Tuy nước Dư có nhiều người bỏ tiền mua danh tu tài, nhưng ở huyện Sơn Hương nghèo khó này, tu tài vẫn là vô cùng hiếm hoi.“Thì ra Thừa Nhị đã dâng phương pháp làm đậu phụ lên hoàng thượng từ trước rồi.”
“Không nghe trong thánh chỉ nói à?
Thừa Nhị là người tạo phúc cho dân chúng đó, được hoàng thượng công nhận rồi!”
“Nhà họ Thừa đúng là tổ tiên phù hộ, sinh được người như Thừa Nhị!
Làm việc cho hoàng thượng, sau này có khi làm quan không chừng!”
Mục thị và Lâm thị ghen đến đỏ cả mắt, trong lòng như có móng vuốt cào xé.Tại sao Thừa Nhị lúc nào cũng gặp vận may như vậy chứ!Thừa Uông thì sắc mặt lại càng khó coi vô cùng.Nếu không phải vì Lương thị gây chuyện khiến Thừa Tuyển Doãn bị lôi lên công đường, phần vinh quang này, lão ta hẳn cũng có phần!Tuy chưa chính thức đoạn tuyệt với Thừa Nhị, nhưng hiện giờ xem như chẳng khác gì.
Dân làng cũng vì chuyện bị kiện mà cố tình cô lập cả nhà lão, lão rõ ràng là cha ruột của Thừa Tuyển Doãn, vậy mà bây giờ sống còn thua cả đám trai tân trong thôn!Nét mặt Lương thị cũng trở nên vặn vẹo.
Vì Thừa Tuyển Doãn, Thừa Đại Tài đã lạnh nhạt với bà, đến giờ còn biệt tăm không rõ tung tích.Thế mà Thừa Tuyển Doãn lại được hoàng thượng đích thân ban thưởng, vẻ vang như vậy, dựa vào cái gì chứ?Cùng là người, Đại Tài có gì kém hắn ta?Lý chính vỗ vai Thừa Tuyển Doãn, mặt mày hớn hở: “Giỏi!
Giỏi lắm!
Làm tốt lắm!”
Từ khi thôn Thiên Trùng phát đạt, các thôn khác luôn mỉa mai chuyện thôn không có ai đỗ đạt, giờ thì xem ai còn dám nói!Thừa Tuyển Doãn đâu chỉ là tú tài, mà còn là tú tài được hoàng thượng đích thân phong, mười dặm tám thôn tìm đâu ra người sánh được?Nam thị nắm chặt khăn tay, tim đập thình thịch.Một trăm mẫu đất!
Đó là một trăm mẫu đất đấy!Nàng ta nghiến răng, nhìn về phía Cảnh Mỹ Hạnh mặt mày âm trầm, sải bước tới gần, lúc đi ngang cố ý kéo nhẹ tay áo cô ta.---Cảnh Mỹ Hạnh toàn thân chấn động, đảo mắt nhìn quanh thấy không ai chú ý tới mình, liền lặng lẽ lùi lại một bước, rồi đuổi theo Nam thị.Cô ta bám sát theo Nam thị tới căn nhà tranh rách nát mà Nam thị từng ở trước khi thành thân, Nam thị thấy xung quanh không có người, liền nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại.Sau gốc cây, một con yêu sói lén lút thò đầu ra, thấy cửa đã đóng lại, liền nghiêng đầu, rón rén bước đến bên cửa sổ của căn nhà tranh, ghé sát xuống mà dỏng tai lên nghe trộm.Thao Thiết đại nhân nói nhân loại thú vị hơn mấy con sói cái trên núi, nhưng nó đã theo sau con người này vài ngày, đến giờ vẫn chưa nghe được gì gọi là thú vị cả.Nếu hôm nay vẫn không nghe thấy gì vui tai, nó nhất định sẽ xin Thao Thiết đại nhân cho đổi việc.
Nó nghe nói mấy huynh đệ gác cổng bên kia sống sung sướng lắm.Trong nhà, Nam thị không vòng vo mà hỏi thẳng: “Bao giờ thì Đường ca nhi phát độc?”
Cảnh Mỹ Hạnh lắc đầu: “Tôi đâu có biết!”
Hồi đó cô lén lút đi tìm lang trung xin thuốc độc, trong bụng chột dạ, đâu dám hỏi nhiều như vậy?“Không biết thì cho nó uống thêm liều cao hơn!”
Mắt Nam thị ánh lên vẻ độc ác, “Dám hạ độc lần đầu thì cũng có thể hạ độc lần thứ hai.”
Cảnh Mỹ Hạnh mặt tái nhợt, “Chị gấp gì vậy?
Sớm muộn gì nó cũng chết thôi!”
Nam thị hỏi ngược lại: “Cô không sốt ruột sao?
Cô cũng đâu còn trẻ, nếu nó sống thêm một hai năm nữa, cô chịu nổi à?”
Cảnh Mỹ Hạnh bỗng nghiến chặt răng.Cô ta không chịu nổi.Nắm tay siết chặt, như thể vừa hạ quyết tâm: “Tôi có thể ra tay lần nữa, nhưng chị phải nói cho tôi biết chị định làm gì.”
Ánh mắt Nam thị u ám nhìn nàng ta, một lúc sau mới nói: “Tôi muốn gả cho Thừa Tuyển Doãn.”
Sắc mặt Cảnh Mỹ Hạnh đại biến: “Nhưng giờ chị đang là vợ của Thừa Kỳ!”
Nam thị nhếch môi cười nhạt: “Lão già hơn năm mươi tuổi đó, muốn chết có gì là khó?”
Ngực Cảnh Mỹ Hạnh như lạnh toát: “Thừa Tuyển Doãn sẽ không đồng ý đâu!”
“Hắn sẽ đồng ý.”
Nam thị nhấc mí mắt, ánh mắt lóe sáng, “Dù gì thì hắn cũng muốn biết ai là kẻ giết Đường ca nhi.”
Đường ca nhi mà chết, chuyện hạ độc nhất định sẽ bị lộ.
Với mức độ để tâm của Thừa Tuyển Doãn dành cho Đường ca nhi, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua kẻ hạ độc.Sắc mặt Cảnh Mỹ Hạnh tái mét: “Chị muốn bán đứng tôi!”
Nam thị lạnh giọng hỏi lại: “Cô bị bắt, tôi chẳng lẽ thoát được à?”
Cảnh Mỹ Hạnh nghe vậy, dần dần trấn tĩnh lại: “Vậy ý chị là gì?”
Nam thị cụp mắt, khẽ vuốt ve mấy ngón tay của mình: “Đợi tôi gả cho Thừa Tuyển Doãn xong, tôi sẽ có cơ hội đổ tội cái chết của Đường ca nhi lên đầu hắn.”
Nàng ta cười lạnh như băng: “Thừa Tuyển Doãn thương yêu Đường ca nhi như vậy, thì để hai người họ cùng xuống địa ngục làm đôi uyên ương khổ mệnh đi.”
Cảnh Mỹ Hạnh kích động siết chặt tay: “Đến lúc đó, chị lấy tiền, tôi lấy công thức!”
Nam thị ngước mắt lên, hỏi: “Khi nào ra tay?”
Cảnh Mỹ Hạnh đáp: “Trong vòng ba ngày!”
Trong vòng ba ngày, cô ta nhất định phải khiến Đường ca nhi chết.-----------Ngoài cửa sổ, con sói trợn tròn mắt, kinh ngạc đến mức miệng há hốc mà chẳng khép lại được.Hai ả đàn bà này còn độc hơn cả hai con sói cái mà nó từng theo đuổi!Không hổ là loài người, đáng sợ đến thế!Nó bật dậy, “vù” một cái chạy vọt đi, hai tai dựng đứng lên cao.Hề hề hề, đi mách lẻo đây!
Mách xong lại được xem kịch hay rồi!Thao Thiết đại nhân, quả thật không lừa ta!-----------Trong phủ Ốc.Sắc mặt Ốc Tiệm thoắt cái trở nên u ám: “Người đến thật sự là Kim Mộng?”
Dù chỉ là ghé qua, nhưng cũng đủ thấy hoàng thượng coi trọng Thừa Tuyển Doãn đến mức nào.Quản gia trong phủ đáp: “Chính xác không sai!”
Ốc Dữ đẩy cửa bước vào: “Ca, Thừa Tuyển Doãn đã đỗ tú tài rồi!”
“Ta biết.”
Ốc Tiệm xoa ngón tay, trầm giọng, “Đến nước này rồi, người như Thừa Tuyển Doãn... ta không thể động đến nữa.”
Ốc Dữ trong lòng không cam.Nhưng y cũng biết, lời Ốc Tiệm nói không sai.Dù trong lòng căm hận Thừa Tuyển Doãn đến mấy, hiện tại cũng chỉ có thể cắn răng nuốt giận.“Nhưng chúng ta đã đắc tội với hắn rồi.”
“Thì đã sao?”
Ốc Tiệm tựa vào lưng ghế, chậm rãi nói, “Chúng ta vẫn có thể kéo hắn về phía mình.”
Ốc Tiệm tin chắc rằng, trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn.Ốc Dữ uống ngụm nước trấn tĩnh, “Kéo kiểu gì?
Thừa Tuyển Doãn có thèm nhìn tới Ốc Diễm đâu.”
Sắc mặt Ốc Tiệm cứng đờ.“Thừa Tuyển Doãn không cưới,” gã nghiến răng, “chẳng lẽ ta không thể cưới?”
Ốc Dữ giật mình đến méo cả giọng: “Ca định cưới Đường ca nhi hả?!”
Ca hắn là muốn kết oán hay kết thân đây?Mặt Ốc Tiệm sầm sì.Gã quát: “Ta không thể cưới bạn bè thân thích bên cạnh Thừa Tuyển Doãn chắc?!”
Thừa Tuyển Doãn và Đường ca nhi bên người lúc nào chẳng có vài kẻ chơi thân, gã là một huyện lệnh đường đường chính chính, cưới một người về làm tiểu thiếp, ai dám nói gì?Ốc Dữ lau mồ hôi lạnh: “Vậy thì tốt.”
Ốc Tiệm: “…”
Gã day day huyệt thái dương đang đau nhức: “Ngươi tới thôn Thiên Trùng dò xem có nữ tử hay ca nhi nào phù hợp tuổi tác, hợp điều kiện hay không.”
Ốc Dữ đứng dậy, đáp: “Chuyện này dễ làm mà.”
-----------Khi Đường ca nhi tỉnh lại, liền thấy Thừa Tuyển Doãn đang ngồi bên giường, không biết đang suy nghĩ gì mà sắc mặt âm trầm đáng sợ.Cậu đưa tay kéo nhẹ vạt áo hắn, vừa tỉnh dậy nên giọng còn mềm mại, mang theo chút giọng mũi: “Phu quân sao vậy?”
Thừa Tuyển Doãn hoàn hồn, lúc nhìn về phía Đường ca nhi, ánh lạnh trong mắt cũng dần tan đi.Hắn cầm tay cậu, nhẹ nhàng đút lại vào trong chăn: “Đói chưa?
Muốn ăn gì không?”
Đường ca nhi ngoan ngoãn lắc đầu: “Phu quân không vui.”
Thừa Tuyển Doãn cúi người, hai tay chống bên người cậu, ôm cậu qua lớp chăn: “Người hạ độc em là Cảnh Mỹ Hạnh.”
Đôi mắt Đường ca nhi mở to, môi mím chặt, trong mắt đầy phức tạp.“Tại sao?”
Tuy giữa cậu và Cảnh Mỹ Hạnh có hiềm khích, nhưng cũng chưa đến mức một mất một còn.Thừa Tuyển Doãn đặt cằm lên vai cậu: “Nam thị muốn chiếm đoạt tài sản của chúng ta, muốn lấy công thức tương của chúng ta.”
Hắn đem toàn bộ kế hoạch của Nam thị và Cảnh Mỹ Hạnh kể cho Đường ca nhi nghe.
Đường ca nhi nghe xong, lặng im thật lâu, rồi mới hỏi: “Phu quân định làm gì?”
Thừa Tuyển Doãn ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt lạnh băng: “Vây rắn bắt tận hang.”
Đường ca nhi đưa tay chui khỏi chăn, ôm lấy Thừa Tuyển Doãn: “Được.”
Cậu ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe môi Thừa Tuyển Doãn, nụ cười cong cong nơi khóe mắt, “Phu quân đừng buồn nữa nha.”
Thừa Tuyển Doãn chỉ cảm thấy trái tim vừa rồi còn cứng như đá giờ đã mềm nhũn như nước, hắn thoả hiệp, vùi đầu vào người Đường ca nhi, khẽ thở dài: “Đường ca nhi em vừa dỗ một cái, tôi còn dám buồn nổi nữa sao?”
Phu lang nhà hắn càng ngày càng được hắn nuông chiều đến mức kiêu ngạo, hiếm khi chủ động dỗ hắn, nếu hắn còn không biết điều, e là đêm nay đến giường cũng không được bén mảng lên.Đường ca nhi vỗ nhẹ sau đầu hắn, nhân cơ hội nói: “Phu quân, mình muốn xuống đất đi dạo một chút.”
Thừa Tuyển Doãn dứt khoát từ chối: “Không được.”
Hắn tuy bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng còn chưa đến mức đánh mất lý trí.Đường ca nhi thất vọng thở dài một tiếng.Kế hoạch dụ dỗ hôm nay, thất bại.Thừa Tuyển Doãn dở khóc dở cười, cắn nhẹ lên chóp mũi Đường ca nhi một cái: “Suốt ngày vì chuyện xuống đất đi lại mà bày mưu tính kế với tôi, mình không thấy mệt sao?”
Đường ca nhi chu môi: “Nếu còn không vận động, em thấy hai cái chân này sắp phế đến nơi rồi.”
Thừa Tuyển Doãn bật cười: “Được rồi, buổi chiều tôi đỡ em đi dạo một chút.”
Phu lang mang thai quả thực cũng không thể cứ ngồi mãi một chỗ, nên để Đường ca nhi vận động nhẹ nhàng một chút cũng tốt.Đường ca nhi mừng rỡ, cười đến mức mắt cũng sáng rực lên, Thừa Tuyển Doãn không nhịn được, cúi đầu hôn lên mí mắt cậu một cái: “Phu lang nhà tôi thật là đẹp quá đi.”
Ngoài cửa, Thao Thiết đang ghé mắt nhìn trộm qua khe cửa bỗng “í” một tiếng, dùng cái móng nhỏ mà lẩm bẩm: [Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của hắn kìa!]Tiểu Trảo tuy không hiểu câu này có nghĩa gì, nhưng cũng không ngăn được nó gật gật đầu phụ hoạ.Mạc Nhị từ huyện thành quay về, đánh xe lừa dừng ngay trước cổng sân, rồi gõ cửa.Thừa Tuyển Doãn nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bước ra mở cổng.Mạc Nhị đầy niềm vui: “Ta vừa đi trên đường về thì nghe nói rồi, đệ bây giờ là tú tài rồi đó!
Chúc mừng chúc mừng!”
Thừa Tuyển Doãn xua tay: “Chỉ là hư danh thôi.”
Mạc Nhị lấy vải vóc từ trên xe xuống, rồi đưa cho hắn cả thịt heo cùng lòng dạ để ở góc xe, ánh mắt hơi kỳ quái: “ Thừa Nhị, đệ mua mấy thứ này làm gì?
Tuy nói là thịt thật, nhưng mùi tanh rất nặng, người thường còn khó mà chịu nổi, huống hồ là phu lang đang mang thai?”
Thừa Tuyển Doãn một tay đón lấy thịt, một tay xách vải, chỉ nói: “Đợi tôi làm xong, sẽ mang một ít sang nhà các huynh nếm thử.”
Ánh mắt Mạc Nhị mang theo vẻ khó nói thành lời: “Được.”
Y thật lòng không tin Thừa Tuyển Doãn có thể dùng đám lòng heo này mà làm ra món gì ngon được, nhưng đây là một tấm lòng của Thừa Tuyển Doãn, y cũng không tiện từ chối.Sau khi Mạc Nhị rời đi, Thừa Tuyển Doãn mang thịt vào nhà bếp, đặt xuống, rửa sạch tay, rồi xách theo mấy xấp vải bước vào phòng bên.Đường ca nhi đã mặc xong quần áo, đang đứng dậy chuẩn bị ngồi lên xe lăn.Thừa Tuyển Doãn nheo mắt lại, “Đường ca nhi, chẳng phải tôi bảo em chờ tôi sao?”
Đường ca nhi bị bắt quả tang mà vẫn rất cứng đầu, “Em đâu phải loại ca nhi chân tay vụng về, chẳng biết làm gì, sao lại không tự mặc đồ được?
Em còn nghe lời mình, không xuống đất đi lại cơ mà.”
Thừa Tuyển Doãn vừa tức vừa buồn cười, chọc nhẹ trán cậu một cái, rồi đẩy xe cậu ra ngoài, “Được được được, Đường ca nhi nói cái gì cũng đúng hết.”
Đường ca nhi hừ một tiếng đầy đắc ý, rồi bỗng nói: “Phu quân, em vừa nằm mơ thấy có người thưởng cho nhà mình cả trăm mẫu ruộng, em đang ngủ mà cười đến không khép được miệng, tỉnh dậy cảm thấy cả quai hàm cũng mỏi luôn rồi.”
Thừa Tuyển Doãn khựng lại.Đường ca nhi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.Hắn móc từ trong ngực ra một đạo thánh chỉ đưa cho Đường ca nhi, bị ánh mắt trong veo kia nhìn chăm chăm, hắn lại càng cảm thấy chột dạ, “Tôi quên chưa nói với mình.”
Kim Mộng vừa rời đi không lâu, hắn đã nghe từ miệng Thao Thiết rằng chính Cảnh Mỹ Hạnh cùng Nam thị thông đồng hạ độc Đường ca nhi.Khi ấy hắn như bị một thùng nước lạnh hắt thẳng vào đầu, làm gì còn chút vui mừng nào vì được ban thưởng?
Trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh Đường ca nhi suýt nữa bị đầu độc chết, một nỗi sợ hãi sâu sắc cứ thế siết chặt hắn không buông.Đường ca nhi nhìn đạo thánh chỉ trong lòng, mắt tròn xoe dần dần mở lớn, cậu há miệng, hồi lâu mới bật ra một tiếng, “Phu quân ơi!”
Cậu cười toe toét, trong mắt như có sao trời lấp lánh, “Nhà mình phát tài rồi!!!”
Thừa Tuyển Doãn nhìn cái bộ dáng ham tiền của cậu, nhịn không được giơ tay nhéo nhẹ gò má mềm mềm, “Ừ, phát tài rồi.”
Đường ca nhi ôm chặt thánh chỉ, hỏi: “Một trăm mẫu ruộng kia đã định chỗ nào chưa?”
Thừa Tuyển Doãn đáp: “Ngày mai quan sai sẽ đến đo đạc, tôi tính lấy khu đất ngoài xưởng nhà mình.”
“Hay quá!”
Đường ca nhi chép miệng, “Phu quân, em muốn ăn gì đó.”
Mấy hôm nay bồi bổ thân thể, tuy đồ ăn do phu quân nấu đều ngon, nhưng vị lại nhạt nhẽo quá mức.Hôm nay, cậu muốn ăn gì đó khác đi một chút.Thừa Tuyển Doãn bế Đường ca nhi ra hiên nhà, đặt cậu ngồi xuống, đem vải vóc và kim chỉ đặt cạnh để cậu giết thời gian, dịu giọng nói: “Biết mình thèm rồi, hôm nay tôi làm ít món ngâm tẩm ăn chơi cho mình đổi vị.”
Đường ca nhi chẳng biết món đó là gì, nhưng vẫn nuốt nước miếng rất thành thật, còn thúc giục: “Phu quân mau đi làm đi.”
Đồ ăn do phu quân nấu, chẳng có món nào là không ngon cả.Thừa Tuyển Doãn bật cười mắng yêu, “Cái đồ nhóc không có lương tâm.”
Xài tôi xong rồi vứt.Món ngâm tẩm này cách làm khá cầu kỳ, riêng khâu sơ chế lòng heo đã rất lắm công đoạn.
Thừa Tuyển Doãn phải mang lòng heo ra tận ngoài sân để rửa, sợ mùi tanh ám vào người Đường ca nhi.Dù đã cẩn thận như vậy, lúc hắn mang đồ đã rửa sạch trở lại nhà, Đường ca nhi vẫn nhíu mày, “Phu quân, mình chẳng phải lén lúc em không chú ý mà đi nghiên cứu bí pháp bón phân đó chứ?”
Thừa Tuyển Doãn nheo mắt cười, “Phải đó, tôi còn rửa sạch lòng heo xong rồi, về làm món cho Đường ca nhi ăn nữa.”
Đường ca nhi xoa bụng, “Vậy thì mình phải nhanh lên, bé con trong bụng đói rồi kìa.”
Thừa Tuyển Doãn yêu chiều cười đáp: “Được, lập tức đây.”
Khi mùi thơm bắt đầu lan ra từ bếp, bụng Đường ca nhi cũng đúng lúc reo lên.Cậu không đợi Thừa Tuyển Doãn mang món ăn ra, tự tay đẩy xe lăn về phía nhà bếp.Vừa vào bếp, cậu chẳng nói chẳng rằng, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm Thừa Tuyển Doãn, khiến hắn cũng mềm lòng theo.“Được rồi được rồi, để tôi thổi cho nguội đã.”
Thừa Tuyển Doãn vốn còn thấy món này chưa đủ đậm vị, nhưng ánh mắt Đường ca nhi công kích quá dữ dội, hắn hoàn toàn không chống đỡ nổi.Sợ cậu không quen, hắn gắp một miếng thịt, thổi nguội rồi mới đưa lên miệng cậu.Đường ca nhi vừa mở mắt ra, còn chưa kịp phản ứng thì đã nuốt miếng thịt vào bụng.
Cậu cảm thấy chưa kịp nếm được mùi vị gì, bèn không phục chỉ tay vào nồi lòng heo, “Em muốn ăn cái kia.”
Thừa Tuyển Doãn gắp một miếng lòng heo lên, “Nếu ăn không quen thì em không được trách tôi đó.”
Đường ca nhi cười tít mắt, “Sao em lại trách mình được?”
Thừa Tuyển Doãn nhìn cậu như vậy, liền biết rõ là chắc chắn cậu sẽ trách mình rồi.Hắn vừa bất đắc dĩ vừa dở khóc dở cười, nhưng vẫn đưa lòng heo cho Đường ca nhi ăn, trong lòng thì vừa ngọt ngào lại vừa rầu rĩ.Thôi thì, ai bảo mình cam tâm tình nguyện chứ.Hắn còn đưa tay đặt bên môi cậu, chờ cậu ăn không quen sẽ nhả ra.
Nhưng Đường ca nhi lại càng ăn càng thấy ngon, cuối cùng còn lớn tiếng hô, “Em còn muốn nữa!”
Thừa Tuyển Doãn: “……”
Thoát hiểm thành công.Hắn gắp thịt ngâm tẩm ra bát để nguội, nhìn thấy ánh mắt Đường ca nhi sắp dính luôn vào cái bát rồi mới đưa bát cho cậu.“Ăn xong bát này thì không được ăn nữa.”
Hắn dặn, “Ăn nhiều quá, tối lại không ngủ được.”
Đường ca nhi vừa ăn vừa gật đầu qua loa, nhưng mắt lại chẳng hề nhìn về phía Thừa Tuyển Doãn.Thừa Tuyển Doãn nhìn thoáng là hiểu ngay ý đồ ngoài mặt nghe lời mà trong bụng tính chuyện khác của cậu, liền múc một nửa chỗ thịt trong nồi ra.“Số thịt này mình mang đến cho nhà tỷ.”
Đường ca nhi lưu luyến nhìn tô thịt kia, nhưng vẫn gật đầu, “Thịt ngon thế này, đúng là phải để họ nếm thử một miếng.”
Thừa Tuyển Doãn lau khóe miệng cho cậu, cầm lấy cái bát trống trong tay cậu đem ngâm vào chậu nước, rồi đặt tô thịt đầy đặn vào lòng Đường ca nhi, đẩy xe cho cậu ra ngoài, “Đi thôi.”
Đường ca nhi còn ngoái đầu lại nhìn nồi thịt, ánh mắt đầy lưu luyến.Thừa Tuyển Doãn nhìn mà cười bất lực.Nếu có thể, hắn cũng muốn để Đường ca nhi ăn thêm chút nữa, nhưng thân thể cậu hiện giờ không thích hợp để ăn quá nhiều.(*) Annie: Bạn không lầm đâu từ đây là mỗi chương nó đều dài ngoằng vậy đó

