- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,569
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Og] Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn - Thiên Nhược Hiền
Chương 39: Dân làng kiếm chuyện
Chương 39: Dân làng kiếm chuyện
Chương 39: Dân làng kiếm chuyệnĐường ca nhi cố kiềm chế cơn thèm ăn thêm một chén, ngoan ngoãn đáp lời: “Dạ vâng.”
Lúc Thừa Tam Tự đến dắt bò xe, Đường ca nhi cẩn thận đặt phần tào phớ lên xe, dặn: “Làm phiền huynh tiện đường mang tới nhà họ Hùng ở thôn Đa Đậu.”
“Được.”
Thừa Tam Tự sảng khoái nhận lời, nhưng lại lưỡng lự nói thêm, “Đường ca nhi, chuyện cậu đồng ý thu mè từ các làng khác, tôi vẫn chưa nói cho dân trong thôn biết.”
Đường ca nhi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có người trong thôn phản đối à?”
Thừa Tam Tự khẽ gật đầu, “Họ sợ các thôn khác trồng nhiều mè, các cậu sẽ không thu mè của họ nữa.”
Cậu ta dừng một chút, giọng có phần khó nói: “Còn có người cho rằng cậu không cho họ trồng hết ruộng mè, là vì muốn dành chỗ cho thôn khác.”
Đường ca nhi nhíu mày: “Huynh đừng lo mấy người đó, cứ làm theo đúng kế hoạch.
Nếu có ai hỏi vì sao chuyện này bị lộ, thì cứ nói là tôi dặn.”
Thừa Tam Tự nghiến răng: “Được!”
Thu bao nhiêu mè, thu của ai, đó là chuyện của Thừa Nhị.
Dân làng này đúng là lo chuyện bao đồng quá mức.
Tuy xe bò đi chậm, nhưng chuyện lớn như thế này không thể giấu được.
Vừa quá giờ trưa, đã có người tới đập cửa viện.Đường ca nhi nhìn đám dân làng hùng hổ như tới hỏi tội ngoài cổng, bình tĩnh hỏi: “Các vị đến là vì chuyện thu mè từ bên ngoài sao?”
Cụ già đứng đầu hừ lạnh một tiếng: “Coi như ngươi còn biết mình sai.”
Đường ca nhi chỉ hỏi: “Thưa Thừa tiên sinh, tôi đã làm sai chuyện gì?”
Thừa Kỳ trợn mắt, lớn tiếng: “Ngươi thân là một ca nhi, không kính phu quân, vượt quyền làm chủ, tự tiện quyết định thu mè từ bên ngoài!
Còn dám nói mình không sai?”
“Ông Thừa nặng lời rồi.”
Thừa Tuyển Doãn nghe thấy động tĩnh bèn ra viện, đứng chắn trước Đường ca nhi, ánh mắt lạnh đi, “Mọi việc Đường ca nhi làm đều là ý của tôi, cũng chính là ý của chúng tôi.
Sao lại nói là vượt quyền?
Còn về việc không kính phu quân?
Tôi chỉ thấy em ấy quá ngoan ngoãn, làm gì có chuyện không kính?”
Thừa Kỳ bị nghẹn một lúc, rồi tức giận hỏi: “Việc lớn như thu mè từ thôn ngoài, sao ngươi không bàn với chúng ta?”
“Tiền là tôi bỏ ra, mè là tôi thu, việc buôn bán nước xốt cũng là tôi lo.
Sao tôi lại phải bàn với các người việc tôi thu mè từ ai?”
Thừa Kỳ giận dữ: “Thừa Nhị, ngươi đừng tưởng mình làm được chút buôn bán nhỏ thì có thể coi trời bằng vung.
Lần này ngươi đã chọc giận tất cả mọi người!
Nếu không kịp hối cải, đừng trách chúng ta trở mặt vô tình!”
“Không hối, lấy gì để cải?”
Thừa Tuyển Doãn bật cười, nụ cười lạnh lùng, “Các người cũng đừng lo tôi thu mè làng ngoài thì không thu của các người, bởi vì từ giờ trở đi, tôi sẽ không thu bất cứ thứ gì của ai trong các người nữa.”
Đời trước Đường ca nhi sống khổ, dân làng thấy cậu đáng thương nên thường giúp đỡ, hắn ghi nhớ trong lòng.
Đời này mới cố gắng giúp lại dân làng.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn tốt đến mức phải nuôi cả một đám sói mắt trắng.Đám đông ngẩn người, đồng loạt cứng đờ tại chỗ.Sắc mặt của Thừa Kỳ tái xanh, còn định nói gì đó, nhưng đã thấy Thừa Tuyển Doãn bảo vệ Cảnh Đường Vân đi vào trong nhà, sau đó đóng sầm cửa lại.Những người còn lại lúc này cũng kịp phản ứng, đều hoảng hốt.Có người lẩm bẩm trách móc: “Cái người này sao mà nóng tính vậy chứ?
Bọn ta cũng có nói gì đâu mà?”
“Đúng đó, hắn không thật sự định không thu của nhà ta nữa đấy chứ!”
“Không thể nào!”
Mục thị lên tiếng phản đối rất to, nhưng ánh mắt thì lảng tránh.Trước khi đến đây bà ta vốn đã lo Thừa Tuyển Doãn sẽ đối xử với họ giống như từng đối với nhà họ Cảnh, nên vừa tới nơi là lủi ngay ra sau, im thin thít, trong lòng chỉ cầu mong hắn không chú ý tới mình.Nghĩ vậy bà ta liền lén lút rón rén định chuồn đi, ngẩng đầu lên lại phát hiện không ít người cũng có cùng ý định như bà.Quả thật họ đến đây là để tranh thủ trục lợi.Dân làng Thiên Trùng vốn không nhiều, dù có nhà nhà đều trồng mè thì sản lượng cũng chẳng được bao nhiêu.
Nếu Thừa Tuyển Doãn cần số lượng lớn, hắn sẽ không thể chọn lựa kỹ càng, như vậy mè chất lượng kém cũng có thể bán được, họ sẽ lời thêm một khoản.Nếu hắn cần số lượng ít, đến mè trong thôn mình còn chưa thu xong, lấy gì đi thu của thôn khác?
Dù sao cũng là dân cùng làng, Thừa Tuyển Doãn sao có thể thiên vị người ngoài chứ?Nhưng ai ngờ lần này hắn lại xử sự dứt khoát đến vậy.
Những người có mặt ở đó bắt đầu hối hận vì sao lại tự chui đầu vào rắc rối.
Dù gì thì hắn cũng sẽ ưu tiên thu mè của dân làng trước mà.
Thế nhưng có hối hận cũng đã muộn, chuyện đã thành rồi.Có người còn định tìm lý chính nhờ giúp xin xỏ, ai ngờ không những không giúp mà còn bị ông ấy mắng một trận té tát.
Sau đó lý chính còn gọi hết dân làng tới gốc cây đa lớn ở đầu làng để lập quy củ, sợ có thêm kẻ hồ đồ nào đó lại làm loạn thêm lần nữa.Thừa Kỳ là thúc thúc của lý chính, rất không hài lòng khi ông ta làm vậy chẳng nể mặt mình, nhưng lại bị lý chính kéo cả Thừa lão gia, người lớn tuổi nhất trong tộc, ra trấn áp.Thừa Kỳ bị Thừa lão gia mắng cho một trận nên thân, mặt đỏ tía tai mà chạy một mạch về nhà.
Vừa đóng sầm cửa lại, đang định lấy chén uống ngụm nước thì khóe mắt bỗng liếc thấy một đôi tay nõn nà.Hắn nhìn theo cánh tay ấy ngước lên, thấy gương mặt kiều mỵ của Nam thị.Hơi ngượng ngùng, hắn nói lấp lửng: “Chuyện lần này…”
“Suỵt.”
Nam thị đưa tay chặn miệng hắn lại, cả người mềm mại trượt vào lòng hắn, giọng ỏn ẻn: “Chuyện này không trách được chàng, là do thằng Cảnh Đường Vân kia quá xảo quyệt.”
Thừa Kỳ cảm nhận thân thể mềm mại trong lòng, hai tay ôm chặt lấy Nam thị…Cùng lúc đó, dân các thôn khác thì mừng như điên.Họ hỏi tới hỏi lui với vẻ không tin nổi, đến khi xác nhận được là thật thì người nào người nấy đều cười tươi không ngậm được miệng.Trời biết họ ghen tị với thôn Thiên Trùng vì có một Thừa Tuyển Doãn đến mức nào!Mỗi lần thấy dân làng Thiên Trùng nhờ có hắn mà dễ dàng kiếm được tiền, mắt họ đỏ rực lên vì ganh ghét.Thôn Thiên Trùng vốn dĩ là thôn nghèo nhất trong vòng mười dặm quanh đây, ấy vậy mà vì có một Thừa Tuyển Doãn, giờ đã trở thành đối tượng được các thôn khác ao ước.Không ai ngờ có ngày lại có chuyện tốt cỡ này rơi trúng đầu họ.Sau cơn vui mừng tột độ, lại nghe nói có người vì chuyện này mà tìm Thừa Tuyển Doãn gây chuyện, tức thì ai nấy đều nổi giận.
Mấy người nóng tính thậm chí còn định kéo nhau sang Thiên Trùng thôn “trả thù” thay Thừa Tuyển Doãn, nhưng cuối cùng bị lý chính của từng thôn ngăn lại.Mấy vị lý chính thì ngược lại, chỉ mong chuyện ở thôn Thiên Trùng càng loạn càng tốt, tốt nhất là khiến Thừa Tuyển Doãn mất lòng.
Đến lúc đó họ nhất định sẽ tìm cách đưa vị “thần tài” này về ở trong thôn mình.Trong xưởng chế biến gia vị.Từng thùng từng thùng dầu được khiêng từ bếp ra, Cảnh Đường Vân dùng khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn, giọng nhỏ nhẹ: “Phu quân, nghỉ một chút đi.”
Thừa Tuyển Doãn nhận lấy khăn tay trong tay cậu, lau qua loa rồi nhét luôn vào ngực áo mình: “Tôi dùng rồi thì là của tôi.”
Cảnh Đường Vân không phục: “Không được, cái này bị rách rồi.”
Thừa Tuyển Doãn không quay đầu lại, đi thẳng vào bếp: “Rách cũng là của tôi.”
Tuy hắn có khả năng kiếm ra nhiều tiền hơn, nhưng Cảnh Đường Vân lúc nào cũng cố gắng tiết kiệm giúp hắn, một cái khăn tay rách cũng không nỡ thay.Nếu hắn không giật lấy, Cảnh Đường Vân chắc chắn định dùng đến già mất.Cảnh Đường Vân phồng má, buồn bực nghĩ: lại phải tốn tiền mua khăn mới rồi.