- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 427,435
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Og] Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn - Thiên Nhược Hiền
Chương 19: Toan tính của nhà họ Thừa bị phá sản
Chương 19: Toan tính của nhà họ Thừa bị phá sản
Chương 19: Toan tính của nhà họ Thừa bị phá sảnNụ cười trên mặt Lương thị cứng đờ lại, "Tay của Đại Tài là để cầm bút, hai ta đi là được rồi."
"Được cái đầu bà!"
Thừa Uông giận dữ quát lớn, "Ta đây làm cha còn đang tự mình ra đồng, nó dựa vào đâu mà được nằm dài trên giường lười biếng!
Chúng ta chỉ có đúng một ngày, trong một ngày ấy có thêm một người làm việc thì có thể kiếm thêm mấy trăm văn tiền!"
Bình thường Thừa Đại Tài không xuống đồng thì thôi, dù gì lão ta cũng còn ôm hy vọng con mình thi đỗ làm quan để nở mày nở mặt.
Nhưng hôm nay thì khác, đó là mấy trăm văn tiền!
Lão có đi làm quần quật cả tháng cũng chưa chắc kiếm được chừng ấy.
Thừa Đại Tài đặt quyển sách rách đó xuống, chịu khó giúp một ngày thì có sao?Lương thị nghe đến mấy trăm văn tiền cũng thấy động lòng, nhưng vẫn thương con trai, bối rối nói: "Nhưng mà Thừa Tuyển Doãn đâu phải chỉ thu mua mỗi hôm nay..."
"Con đàn bà ngu xuẩn này!"
Thừa Uông hét lên, "Trên núi thì ớt với mè có hạn, hôm nay qua rồi thì mai bao nhiêu người cùng lên đó tranh, ngươi nghĩ chỉ hai người chúng ta thì hái được bao nhiêu?"
"Ông nói đúng!"
Lương thị quýnh lên, quay đầu chạy vào nhà, "Đại Tài!
Mau dậy!
Mau dậy đi!"
Thừa Đại Tài bị đánh thức, mặt đầy khó chịu, nghe xong lời Lương thị thì trừng mắt đầy kinh hãi: "Nương!
Người muốn con vì mấy trăm văn tiền mà đi làm cái loại việc nặng nhọc bẩn thỉu đó sao?
Nhỡ tay con bị thương thì làm sao?!"
Thừa Uông đang nóng ruột, nghe vậy lập tức vung tay tát mạnh một cái, "Bẩn thỉu cái gì?
Đó là công việc cha ngươi đang làm đấy!
Nếu thấy mấy việc đó bẩn thỉu thì đừng có tiêu tiền của ta!
Đừng có ăn cơm của ta!”.
Lão buông lời độc địa: "Hôm nay ngươi không lên núi làm việc với tụi ta thì sau này đừng mơ tiếp tục đi học!
Dù sao học bao lâu rồi cũng chưa thấy đậu nổi tú tài!
Ta không nuôi nữa!"
Thừa Đại Tài hoảng hốt thật sự.
Nếu không học thì gã biết làm gì?
Gã không muốn xuống ruộng, cũng không muốn làm mấy việc vất vả bẩn thỉu đó giống những người khác.
Gã vội vàng ngồi dậy: "Cha, người đừng giận, con vừa rồi là ngủ mê nên mới nói vậy, người cũng biết con mà, con cố học là vì sau này muốn làm quan, đưa cha đi hưởng phúc đấy chứ."
Sắc mặt Thừa Uông dịu lại một chút, Lương thị cũng vội nói: "Đại Tài, nương biết con nghĩ cho chúng ta.
Đi thôi, mình tranh thủ lên núi sớm chút."
Thừa Đại Tài không muốn lên núi, nhưng lúc này đã không còn quyền từ chối.Cả nhà họ lên núi, vì không quen đường trong núi nên phải vòng vèo mãi mới tìm được nơi cần đến.
Nhưng khi họ vừa vạch đám cỏ ra nhìn thì đều ngẩn người.Thanh niên trai tráng trong thôn đã tụ tập đông nghịt, chen chúc nhau tìm hái ớt với mè, mà trên cây thì chỗ hái được đã chẳng còn bao nhiêu.Lương thị thét lên: "Mấy người làm gì thế này!
Ai cho các người hái!
Thừa Nhị chỉ thu chỗ chúng tôi hái thôi mà!"
Mộc Trắc vừa hái vừa đáp: "Lý chính nói là ngày đầu chỉ thu của nhà bà, nhưng nếu hái không đủ thì ngày mai sẽ thu thêm của nhà chúng tôi."
Ban đầu đa phần mọi người cũng định để hôm sau mới hái, chính Mộc Trắc là người cố ý nhắc nhở họ.
Thừa Đại Tài hại hắn ta chịu khổ đủ đường, vì Vân ca nhi van xin nên hắn ta mới không vạch trần bộ mặt thật của Thừa Đại Tài, nhưng cũng không muốn để cả nhà họ sống yên ổn.Lương thị tức đến hoa mắt, nhìn từng rổ ớt và mè bị người khác hái về mà đau lòng đến thở không nổi."
Còn đứng đó làm gì!
Mau hái đi!"
Thừa Uông giờ chẳng rảnh mà đau lòng nữa, chỉ mong cướp được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Thấy Thừa Đại Tài đứng yên bất động, lão kéo gã qua một bên, "Ngươi cũng hái đi!
Không hái đủ một gùi, tối nay khỏi ăn cơm!"
Mặt mày Thừa Đại Tài khó coi cực kỳ, nhưng dưới ánh mắt như dao của Thừa Uông chỉ đành cúi đầu làm việc.
Đợi đến khi Thừa Uông quay đi, gã mới nghiến răng, nhăn nhó.Chắc chắn là Thừa Tuyển Doãn cố ý làm vậy, cố ý để làm nhục gã!
Đợi đến ngày gã làm quan, hắn nhất định sẽ không để Thừa Tuyển Doãn sống yên ổn!Lý chính ước chừng thời gian gần đủ, lại sai người đi truyền tin, lần này là tin về việc tuyển người làm thuê.Đám thanh niên khỏe mạnh trong thôn nhờ lời nhắc của Mộc Trắc mà đã lên núi hái hết, ở lại trong thôn chỉ còn nữ nhân và ca nhi.
Nghe nói một ngày được mười văn tiền, tức thì ùn ùn kéo nhau tới nhà lý chính.
Lý chính nhớ lời dặn của Thừa Tuyển Doãn, cuối cùng chọn ra năm người, trong đó có Hách thị, Ngưu thẩm và Đàm ca nhi.Vân ca nhi không phục, chỉ tay vào Đàm ca nhi nói: "Lý chính, tại sao hắn được đi mà tôi thì không?
Tôi kém chỗ nào?"
Lý chính liếc mắt nhìn cậu một cái, "Ngươi đắc tội với ai trong lòng tự biết."
Tuy Thừa Tuyển Doãn không nói thẳng, nhưng từ ngữ trong lời cũng ám chỉ rõ, ai từng bắt nạt Đường ca nhi thì miễn bàn.Mặt Vân ca nhi lập tức xanh mét, "Không đi thì thôi!
Ai thèm!"
Mục thị hừ lạnh, "Đúng vậy!
Con trai ta bán lương bì còn kiếm được nhiều tiền hơn!
Ai thèm mười văn của hắn?"
Ngưu thẩm liếc xéo: "Không thèm thì đừng có đến."
Mục thị nghẹn lời, kéo Vân ca nhi rời đi với gương mặt đen sì.Cảnh Mỹ Hạnh cũng không được chọn, tức đến đỏ cả mắt.
Lâm thị kéo cô ta ra ngoài, nghiến răng nói: "Đi!
Chúng ta đến tính sổ với con tiện nhân đó!"
Cảnh Mỹ Hạnh hất tay ra, "Nương, Thừa Tuyển Doãn bảo vệ nó như vậy, người đến tìm nó gây chuyện thì được gì?
Người quên người mới vừa kể cho con nghe chuyện gì rồi à?"
Cô ta chỉ vừa mới nghe mẹ kể về lần Lâm thị bị dọa suýt chết dưới tay Đường ca nhi.
Cô ta hiểu rõ, từ nay về sau không thể muốn làm gì thì làm với Đường ca nhi như trước nữa."
Nhưng nương nuốt không trôi cục tức này!"
Một kẻ từng bị dẫm nát dưới chân giờ lại cưỡi đầu họ tác oai tác quái, làm sao mà bà ta chịu được!Cảnh Mỹ Hạnh nghiến chặt răng, "Nương, người đừng vội.
Con có cách."
Chỗ dựa của Đường ca nhi là Thừa Tuyển Doãn, nhưng nếu Thừa Tuyển Doãn không còn bênh hắn nữa thì sao?Một ca nhi, nếu không có phu quân che chở thì chỉ có thể dựa vào nhà mẹ đẻ.
Mà nhà mẹ đẻ của Đường ca nhi, chính là nhà họ Cảnh.
Đường ca nhi ngoài bám vào họ ra thì chẳng còn ai để nương tựa.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ bị họ nắn đến tròn dẹp tùy ý.
Những nhục nhã hôm nay, cô ta nhất định sẽ đòi lại từng món.Trong mắt cô ta ánh lên một tia lạnh lẽo âm độc, "Người về trước đi."
Lâm thị biết con gái luôn thông minh quyết đoán, nghe cô ta nói thế cũng chỉ đành nén giận, đáp khẽ: "Được, nương nghe con."
Lúc hoàng hôn buông xuống, đám đàn ông mang theo niềm vui bội thu trở về thôn, vừa về đến nhà đã nghe nói chuyện Thừa Tuyển Doãn tuyển người làm thuê, ai nấy đều nảy sinh tâm tư riêng.Nhà Lương thị không có con gái hay ca nhi, mãi đến sáng hôm sau khi bọn họ mang ớt và mè đến trước cửa nhà Thừa Tuyển Doãn, nghe đám đông bu lại bàn tán, Lương thị mới vỡ lẽ.Bà ta lập tức biến sắc, quay sang Đường ca nhi quát: "Ta cũng muốn đi làm!
Một ngày ít nhất phải trả cho ta mười lăm văn!
Không, năm mươi văn!
Ta là mẹ ruột của Thừa Tuyển Doãn!
Nó phải trả cho ta số tiền đó!"
Thừa Tuyển Doãn bán lương bì chẳng biết đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi, nào là mua bò, mua gà vịt rồi còn sửa sang nhà cửa, thế mà lại không nghĩ tới việc đưa tiền phụng dưỡng cha mẹ.Bọn họ vốn định vài ngày nữa sẽ làm rùm beng ở chỗ lý chính, nhưng hôm qua bất ngờ vớ được một mẻ ngon, tất nhiên phải ưu tiên lo xong việc đó trước.Giờ thì ớt với mè đã hái hết rồi, nếu Đường ca nhi không chịu nhận, bà ta vừa hay có cớ mà làm lớn lên, nhất định phải ép Thừa Tuyển Doãn móc ra cả trăm lượng bạc đưa cho mình!Đường ca nhi nhìn về phía mấy người Hách thị đang đứng, khó xử nói: "Bọn tôi đã tuyển đủ người rồi."
Lương thị gào to: "Tuyển đủ thì đuổi một đứa đi!"
Lưu lang trung nghe vậy thì sầm mặt: "Lương thị, Thừa Nhị tuy là con trai bà, nhưng như ông bà xưa đã nói, không có quy củ thì không thành phép tắc.
Bà làm vậy, không hợp đạo lý."
Có người phụ họa: "Đúng đó!
Hôm qua người ta tuyển thì không đến, giờ lại muốn đến tranh!
Cướp còn không ngang ngược bằng bà!"
“Mọi người xem, Thừa Nhị người ta đã cho nhà các người đủ mặt mũi rồi, hôm nay cả một ngày chỉ thu mỗi ớt và mè nhà các người mang về!
Mỗi lượt ít cũng phải mấy trăm văn, vậy mà các người còn không biết đủ là gì à?”
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu chỉ trích Lương thị, người này một câu, người kia một câu khiến bà ta chẳng nói lại nổi, tức đến mức suýt nữa bật khóc.Cảnh Đường Vân liếc nhìn những người đang nói, khoé môi khẽ nhếch lên nhưng lại nhanh chóng thu lại.
Phu quân của mình đúng là thông minh, quả nhiên mọi chuyện hắn đoán đều không sai.“Thôi đi!
Đừng có mất mặt ở đây nữa!”
Thừa Uông khinh thường kéo Lương thị qua một bên, rồi quay sang nhìn Cảnh Đường Vân: “Thừa Nhị đâu?
Kêu nó ra đây tính tiền!”
Thừa Tam Tự đang ngồi sau bàn, cười híp mắt nói: “Uông thúc, ớt và mè hôm nay là do ta chịu trách nhiệm thu.”
Sắc mặt Thừa Uông lập tức thay đổi, Lương thị thì kêu toáng lên: “Sao lại là ngươi?!”
Ba cái thúng họ mang đến, bên ngoài nhìn thì đầy ớt và mè, nhưng thực chất một nửa là đất.
Họ đã nghĩ bụng, dù Thừa Nhị có phát hiện thì cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà thôi, nhưng nếu là Thừa Tam Tự thu thì chắc chắn không qua mắt được.
Thừa Tam Tự nhìn lướt một cái liền biết trong này có gian trá, làm bộ định thọc tay vào thúng.Thừa Uông lập tức túm lấy tay cậu ta: “Ngươi định làm gì?
Chẳng lẽ ta còn đi lừa con trai mình à?!”
Thừa Tam Tự rút tay lại, cười mà như không cười: “Ta đương nhiên tin thúc, nhưng cha ta đã dặn rồi, bất kể thân sơ, đều phải phân rõ công tư.
Tất cả số ớt và mè thu về đều phải kiểm tra.
Thúc cứ coi như ta làm lấy lệ thôi.”
Thừa Uông bắt đầu hoảng, vội vàng ôm chặt cái thúng: “Đợi đã!
Ta nhớ ra còn ít ớt và mè để ở nhà, để ta mang về lấy thêm rồi quay lại giao cũng được.”
Nếu để người ta phát hiện lão dám lừa tiền con ruột của mình, thì còn mặt mũi nào sống trong thôn nữa chứ!“Không sao, vậy ta sẽ thu của những người khác trước, thu xong lại chờ thúc.
Hôm nay ta rảnh cả ngày.”
Thừa Tam Tự đè tay lên thúng, không cho lão ta mang đi.
Mặt Thừa Uông đỏ gay như bị thiêu đốt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thừa Tam Tự thọc tay vào thúng, moi ra một nắm đầy đất.Mọi người lập tức ồ lên, xôn xao bàn tán không ngừng.Sắc mặt Thừa Tam Tự trầm xuống: “Uông thúc, e là ớt và mè này phải nhờ thúc sàng lại đất cho sạch rồi mới đem cân được.”
Thừa Uông bị nói đến nỗi không ngẩng nổi đầu, xám mặt vác thúng chạy mất dạng.Ngưu Tử bước đến hỏi: “Bây giờ bọn tôi có thể bắt đầu sửa nhà được chưa?”
Họ hôm nay vốn định khởi công sửa nhà, nhưng Đường ca nhi bảo phải đợi Thừa Uông đi rồi mới làm.
Dù gì thì họ cũng nhận tiền làm việc, đứng chờ như vậy khiến họ cảm thấy áy náy, như là nhận tiền của Đường ca nhi mà ăn không ngồi rồi vậy.“Được rồi.”
Cảnh Đường Vân lùa gà vịt vào chuồng, rồi quay sang nói với Thừa Tam Tự: “Tam Tự ca, như huynh thấy, bên tôi sợ là không tiện thu tiếp nữa.
Phiền huynh đến nhà cha nương tôi ngồi đợi giùm được không?
Đúng lúc tôi cũng đang lo họ không phân rõ được ớt và mè tốt xấu thế nào, có huynh ở đó nhắc nhở thì họ sẽ dễ dàng hơn.”
Cậu ngừng lại một chút, rồi quay sang nói với đám người đang vây xem: “Nếu mọi người muốn biết cách phân biệt ớt và mè tốt xấu ra sao, cũng có thể theo qua đó xem thử.”
Lưu lang trung thở dài một tiếng.
Thừa Uông nào phải không biết phân biệt ớt mè tốt xấu, rõ ràng là cố tình muốn lừa tiền của Đường ca nhi.
Chỉ tội cho Đường ca nhi vẫn còn một lòng nhớ thương họ, còn tìm cớ thay họ.Thừa Tam Tự đứng dậy, phủi bụi trên quần, cười vẫy tay: “Không phiền không phiền!”
Ý của Cảnh Đường Vân cậu ta hiểu rất rõ, chính là muốn dẫn mọi người qua xem cho rõ bộ mặt không biết xấu hổ của nhà Thừa Uông, tiện thể làm gương cho kẻ khác đừng có giở trò.