- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 427,738
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Og] Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn - Thiên Nhược Hiền
Chương 9: Tương mè rang
Chương 9: Tương mè rang
Chương 9: Tương mè rang"Nếu đại bá thích ăn thì mai con để dành cho bá nhiều chút."
Thừa Tuyển Doãn vừa thu dọn đồ xong, dắt xe lừa đi cùng Ngưu đại bá, "Xe này bá muốn để ở đâu?"
Ban đầu hắn định đợi lúc Ngưu đại bá tan ca thì cùng về làng, ai ngờ món mì lạnh bán nhanh hơn dự tính, mới giữa trưa đã hết sạch, mà Ngưu đại bá phải tối mịt mới xong việc.
Thế là hắn định trả xe cho ông, rồi tự đi mua ít đồ trong huyện, sau đó thuê xe khác về.Ngưu đại bá còn đang ngơ ngác, nghe hắn hỏi thì nói: "Nếu không vội thì đợi đến tối đi cùng ta về."
Chứ không thì thuê xe lừa lại tốn tiền, mà chưa chắc hôm nay Lư Lão Nhị có lên huyện không.
Thừa Tuyển Doãn khéo léo từ chối.
Trong lòng hắn chỉ mong sớm được về với Đường ca nhi, dù có phiền chút cũng cam lòng.Ngưu đại bá cũng không ép, dắt xe lừa đi luôn: "Để ta dắt giúp cho, ngươi đi làm việc đi."
Thừa Tuyển Doãn cảm ơn, không nghỉ lấy một chút nào đã nhanh chóng rời đi.—Cảnh Đường Vân đang ngồi ngoài sân đan dép rơm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ra cổng, chẳng thấy ai, lại cụp mắt xuống thất vọng.Cũng không biết đồ ăn của phu quân bán thế nào rồi.Ngưu thẩm đang hắt nước ngoài sân thấy cậu cứ ngóng ra ngóng vào thì không nhịn được cười, nói: "Đừng ngó nữa, chưa về sớm vậy đâu."
Cậu đặt đôi dép đã đan xong sang một bên, hướng qua hàng rào gỗ thấp hỏi: "Tướng công con có nói khi nào về không ạ?"
"Không nói."
Ngưu thẩm xách thùng nước đi vào, "Nhưng chắc là sẽ về cùng ông lão nhà ta."
Nếu đồ ăn bán không chạy, Thừa Nhị còn tiếc tiền thuê xe nữa là.Cảnh Đường Vân nghe vậy, trong mắt loé lên chút suy nghĩ.
Đợi Ngưu thẩm đóng cổng lại, cậu liền chạy vội về nhà cất dép rơm đi, vác cuốc, len lén rời khỏi nhà.Việc ngoài ruộng còn chưa làm xong, tranh thủ lúc phu quân không ở nhà, cậu làm lén một chút chắc không ai biết đâu.Vừa tới cửa, Thừa Tuyển Doãn đã thấy Cảnh Đường Vân đang như ăn trộm khóa cửa lại, dáng điệu rón rén nhìn trước ngó sau trông đáng yêu muốn chết.Hắn suýt bật cười, nhưng vội nén lại, im lặng đi tới phía sau cậu, ho mạnh một tiếng.Cảnh Đường Vân giật bắn, "A" một tiếng, quay lại thấy là hắn thì đôi mắt sáng rực lên, mừng rỡ nhào vào lòng hắn."
Phu quân ơi!"
Thừa Tuyển Doãn bị cậu bất ngờ ôm chặt lấy, tim mềm nhũn cả ra, nhưng khi nhìn thấy cái cuốc bị cậu quẳng xuống đất, hắn nghiêm mặt không nói gì.Cảnh Đường Vân lúc này mới thấy chột dạ, rụt rè buông hắn ra, nhỏ giọng hỏi: "Sao phu quân về nhanh vậy?
Em còn định ra đầu làng đón mình cơ mà."
Thừa Tuyển Doãn nhướng mày hỏi: "Mang theo cuốc đi đón tôi à?"
Cảnh Đường Vân: "..."
Thấy giấu không được, cậu dứt khoát quay lưng lại mở cửa, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ đi vào.Thừa Tuyển Doãn vừa tức vừa buồn cười.Càng lúc càng gan rồi đấy.Hắn giả vờ không giận, đặt gùi xuống, cùng Cảnh Đường Vân sắp xếp đống đồ vừa mua về.Cảnh Đường Vân tưởng vậy là qua ải rồi, bèn mon men lại gần hắn hỏi: "Phu quân, hôm nay bán được bao nhiêu tiền vậy?"
Cậu thấy rồi nha, lương bì bán sạch trơn luôn.Phu quân giỏi quá đi mất.Thừa Tuyển Doãn đóng cửa lại rồi mới lấy tiền bán được hôm nay ra, Cảnh Đường Vân vừa ngồi đếm tiền vừa cười đến híp cả mắt.Hắn đợi cậu đếm xong mới hỏi: "Bao nhiêu?"
"Hai trăm năm mươi văn!"
Cảnh Đường Vân phấn khích, giọng cũng cao lên.Ngưu đại bá vác bao cả tháng mới được hai trăm văn đó!"
Ừ."
Hắn gật đầu: "Tôi mua đồ trong trấn hết một trăm mười văn rồi."
Cảnh Đường Vân lập tức ôm chầm lấy hắn: "Phu quân!
Có thể mua nhiều thịt cho phu quân ăn rồi!"
Thừa Tuyển Doãn vòng tay ôm eo cậu, mắt tối lại, giọng trầm xuống: "Tôi muốn ăn ngay bây giờ cơ."
Cảnh Đường Vân vẫn còn đang chìm trong niềm vui kiếm được tiền, không hề nhận ra nguy hiểm đang tới gần, hồn nhiên hỏi: "Nếu muốn ăn thì sao lúc nãy mình không mua luôn?"
Thừa Tuyển Doãn cười khẽ: "Muốn ăn thịt thì tôi đâu cần phải mua."
Hơi thở nóng rực phả lên cổ, Cảnh Đường Vân rụt cổ lại, ngơ ngác nhìn hắn: "Thịt gì mà không cần mua?"
Thừa Tuyển Doãn không nói không rằng đè cậu lên giường, Cảnh Đường Vân chớp mắt, chợt hiểu ra, mặt đỏ bừng: "Phu quân, đang là ban ngày mà..."
Cậu đưa tay che ngực, cố gắng đẩy hắn ra.Thừa Tuyển Doãn giữ lấy tay cậu, ép lên cao, môi lướt nhẹ qua từng đường nét trên gương mặt cậu.Cảnh Đường Vân xấu hổ đến rưng rưng nước mắt, muốn trốn mà lại không nỡ trốn, cuối cùng chỉ có thể bị ép đến mềm người, mất hết khí lực.Sau khi cầu xin tha thứ năm lần bảy lượt mà không có kết quả, cậu gục trên giường, nước mắt chảy dài trên mặt, nghe phu quân yêu dấu đang cắn vào dái tai mình nói bằng giọng khàn khàn: "Đường ca nhi hôm nay không nghe lời, dù là ban ngày cũng phải bị phạt."
Đường ca nhi cuối cùng cũng phải chấp nhận mình sai lầm rồi.Dù cậu đã khóc lóc van xin, nhưng chẳng ăn thua, phu quân cậu như con thú hoang được nếm mùi vị, đã ăn rồi thì nào chịu buông.Khi mặt trời đã lặn hẳn, cánh cửa gỗ đóng chặt mới khẽ hé mở.Thừa Tuyển Doãn bước ra khỏi phòng, khóe môi nở nụ cười, khuôn mặt hiện rõ vẻ thỏa mãn.Hắn mang đống đồ mua được ra ngoài, bắt tay vào chuẩn bị lương bì cho ngày mai, đồng thời thử làm một loại nước xốt mới cho món này — tương mè rang.Vì là lần đầu tiên làm, hắn không dám làm nhiều, mãi đến khi trời tối hẳn mới được một hũ tương mè nhỏ.Thử trộn lương bì với tương mè, hương vị vượt ngoài mong đợi.
Khi trở lại phòng thấy Cảnh Đường Vân vẫn ngủ say, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi mang một phần lớn lương bì trộn tương mè cho Ngưu thẩm.Ngưu thẩm không biết hắn đã về, thấy hắn bê bát lớn tới, cứ tưởng còn dư đồ không bán được, thở dài nhận lấy rồi định đưa tiền.Thừa Tuyển Doãn thấy vậy vội ngăn lại: "Ngưu thẩm, con muốn thuê xe lừa nhà thẩm một thời gian, chưa rõ cụ thể bao lâu, tính mười văn một ngày được không ạ?"
"Không được không được!"
Ngưu thẩm xua tay lia lịa, "Không phải ta không cho thuê, mà ngươi bán còn chưa hết, chưa kiếm được đồng nào, sao ta lại lấy tiền ngươi được?"
Bà nói: "Nếu cần dùng xe lừa, chỉ cần không làm chậm giờ đi làm của lão nhà ta thì cứ lấy dùng, không lấy tiền đâu.
Nhưng ngươi chắc chắn vẫn muốn bán đồ ăn tiếp à?"
Thừa Tuyển Doãn vừa định mở miệng giải thích thì bị Ngưu đại bá về tới cắt ngang."
Bán chứ!"
Ngưu đại bá dừng xe, mặt tươi rói: "Thừa Nhị, mấy anh em làm cùng ta ai cũng muốn ăn lương bì của ngươi!
Ngày mai có thể chuẩn bị phần riêng cho họ trước không?"
Trước khi về làng, ông mở gói lương bì Thừa Nhị đưa ra ăn thử, ăn một miếng mà không thể dừng lại được.Mấy người làm cùng thấy ông ăn ngon, nước miếng chảy ròng ròng, ông đành tiếc rẻ chia cho mỗi người một chút.Ai ngờ vừa chia ra, bọn họ như bị đói lâu ngày, tranh nhau ăn sạch sành sanh phần còn lại của ông.Ông còn chỉ họ chỗ Thừa Nhị bán, mà có người sợ mai không mua được, nhất quyết nhờ ông mua giúp.Thừa Tuyển Doãn gật đầu, lấy mười văn nhét vào tay Ngưu thẩm: "Ngưu thẩm, vậy cứ quyết vậy nhé."
Ngưu thẩm nhìn mười văn trong tay mà ngơ ngác, mãi tới khi Thừa Tuyển Doãn vào lại căn nhà tranh, bà mới như tỉnh mộng, quay sang hỏi Ngưu đại bá: "Lương bì của Thừa Nhị bán hết sạch rồi à?"
"Hết chứ sao."
Ông dắt xe lừa vào sân, cười không khép nổi miệng, "Nó bán hết từ sớm, nghe nói nhiều người muốn mua mà không mua được."
Thôn Thiên Trùng nhà họ xưa nay nổi tiếng là nghèo nhất vùng, lúc ông đi làm, người ta biết ông từ thôn đó tới thì chả ai thèm để ý.Nhưng hôm nay, chỉ vì mấy gói lương bì đó, thái độ của đám người làm công thay đổi hẳn, từng người từng người nhờ ông mua giùm.Trong lòng ông bây giờ ấy hả, thật sự là hả dạ vô cùng!