Editor: FeiNgoài điện mưa vẫn rơi, đầu Lâm Tiếu Khước choáng đến mức cậu không phân rõ là do men rượu hay vì ngã xuống đất nữa.Cậu nhìn những hành động của Nguyệt Sinh, không hiểu sao hốc mắt cứ ươn ướt.Cậu cảm thấy Nguyệt Sinh đang vô cùng thống khổ, thân thể mọc đầy gai nhọn, giống loài chim bị mắc vào bụi gai.Nguyệt Sinh xoắn y phục thành dải lụa trắng, nhét một đầu vào tay cậu nhưng Lâm Tiếu Khước không muốn nhận.Đây là ác mộng, nhưng nếu cậu thực sự giết người sẽ chẳng còn là mộng nữa.Lâm Tiếu Khước buộc mình phải thoát khỏi nỗi đau và cơn chóng mặt bủa vây.Cậu chậm rãi gượng dậy, bò đến bên Nguyệt Sinh.
Cậu siết chặt dải lụa, vòng ngược lại mấy vòng, lấy y phục về.Xiêm y nhăn nhúm, ngoài kia mưa vẫn như thác đổ, vô cùng lạnh lẽo nên Lâm Tiếu Khước cũng không dám đòi hỏi, mặc đồ vào rồi chậm rãi trèo lên giường.Cậu nghe Nguyệt Sinh phía sau hỏi: Tại sao?Tại sao ư?Mưa đẹp thế này sao cứ phải dính máu tanh?
Y phục của cậu rất tinh xảo, tú nương đã dồn rất nhiều tâm huyết mới có thể hoàn thành, chẳng hề giống dải lụa trắng kia.
Nếu dùng bộ đồ này giết người, ngay cả chúng cũng sẽ tức giận mất.Cậu bị cắn quá đau, từ nay về sau cứ tránh xa Nguyệt Sinh là được.Chóng mặt, thân thể ê ẩm, Lâm Tiếu Khước chợt nghĩ đến Sơn Hưu.
Cậu không nên nổi nóng với y mới phải.Cậu hiểu Sơn Hưu chỉ lo cho mình.Sơn Hưu hại ai cũng sẽ không bao giờ hại cậu.Lâm Tiếu Khước muốn về.Cậu sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, chờ đến mùa đông lại cùng Sơn Hưu đắp người tuyết.
Hoàng hậu nương nương đang buồn, tặng y người tuyết liệu có vượt khuôn phép không nhỉ?Vậy tặng cả hoàng đế, thái tử mỗi người một con.
Ai cũng có phần, chắc sẽ không bị để ý đâu.Lâm Tiếu Khước nhận ra bản thân vốn không hề kiên cường.So với bị hận, bị oán, cậu vẫn muốn được thương, được quan tâm hơn.Con người là sinh vật thích sự ấm áp.
Lâm Tiếu Khước chui vào chăn, cho dù đây là giường của Tiêu Quyện nhưng cậu vẫn thấy thật ấm.
Chăn gối nơi này không phải hàng kém chất lượng, chỉ cần cuộn mình trong đó, cậu có thể tự lừa bản thân rằng mình không chảy máu hay đau đớn.Mới nằm một chốc, Tiêu Quyện đã tới.Lâm Tiếu Khước lập tức chui sâu hơn, người cậu đầy thương tích, không muốn ai phát hiện.Tiêu Quyện chẳng đoái hoài tới Tạ Tri Trì đang cúi đầu bên cạnh, đi thẳng tới cạnh giường.
Gã nhìn Lâm Tiếu Khước ngủ, vươn tay chạm vào trán cậu rồi lay cậu dậy, ép Lâm Tiếu Khước tỉnh.Gã đi săn thú lâu như vậy mà Khiếp Ngọc Nỗ vẫn ngủ.
Ngủ giỏi ghê gớm, sống thế thì còn gì thú vị nữa.Lâm Tiếu Khước mở mắt, Tiêu Quyện quan sát kỹ, chợt cảm thấy điều gì đó sai sai: "Ngươi gặp ác mộng à?
Sao như vừa mới khóc thế?"
Cậu nghẹn giọng, đáp một tiếng "Ừm."
Tiêu Quyện nói: "Sắp đến tuổi cập quan mà còn bị ác mộng dọa sợ.
Thân thể như búp bê sứ, tới cả tâm trí cũng muốn làm em bé luôn hả?"
Thấy cậu định khóc, Tiêu Quyện bèn lên tiếng: "Thôi thôi, đâu ai ép ngươi phải thay đổi."
Dứt lời gã bèn bật cười, định duỗi tay ôm cậu nhưng Lâm Tiếu Khước lập tức rụt người trốn.Chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Quyện, cậu lí nhí: "Thần lạnh lắm, không muốn ra khỏi chăn."
"Bệ hạ, thần ngủ thêm chút nữa nhé?"
Lâm Tiếu Khước không muốn cãi Tiêu Quyện, càng không muốn để lộ vết cắn trên người.
"Tóc người ướt rồi, bên ngoài mưa lớn dễ bị cảm lắm.
Bệ hạ mau đi tắm đi ạ.
Bồn tắm rất ấm, gột sạch hơi lạnh sẽ không sợ bệnh."
Mấy lời êm tai Tiêu Quyện đã nghe nhiều song được thốt ra từ miệng Lâm Tiếu Khước lại là lần đầu.Trong lòng gã nảy sinh cảm giác kỳ quái khó tả, có phần gượng gạo.Lúc Tiêu Quyện ngoan ngoãn đi tắm, không dây dưa thêm.
Lâm Tiếu Khước mới thở phào nhẹ nhõm.Cậu xuống giường, tiện tay lấy áo khoác của Tiêu Quyện choàng lên người, buộc chặt đai áo.Tiêu Quyện cao lớn, Lâm Tiếu Khước mặc áo của gã dài chấm đất.
Cậu nhấc vạt áo, sai tiểu thái giám che ô cho mình.Cậu phải về.Nguyệt Sinh bỗng gọi cậu.Lâm Tiếu Khước không quay đầu, cũng chẳng dừng bước.Bị cắn một lần đã quá đau.Cậu rất nghe lời, không dám lại gần hắn nữa.Tấm áo choàng dài rộng phủ kín lớp áo nhăn nhúm bên trong, cổ lông dày cộm cọ vào vết thương trên cổ, ngứa rát.Ở chỗ bệ hạ ngủ một đêm bỗng thành ra nông nỗi này.Cậu cần một cái cớ.Cơn chóng mặt khiến cậu nghĩ không ra.Nếu như thường ngày có lẽ cậu đã ngất xỉu từ lâu, thế nhưng nỗi đau trên thân thể quá mãnh liệt, ép cậu không thể ngất.Tiếng mưa rơi ào ào, tiểu thái giám nghiêng ô về phía Lâm Tiếu Khước.Toàn thân hắn ướt sũng.Lâm Tiếu Khước chợt nhận ra đó là kẻ bị Tam hoàng tử đá trong tiệc lửa trại."
Ngươi ướt hết rồi kìa."
Cậu nhẹ giọng nói.Tiểu thái giám Nông Y vội đáp: "Nô tài không sao ạ."
Lâm Tiếu Khước lắc đầu, đẩy chiếc ô đứng thẳng.
Ô rất lớn, đủ che cho cả hai.
Huống hồ mưa quá to, dù có nghiêng hết về phía cậu thì vạt áo dưới vẫn ướt.Cậu hỏi hắn hôm bị Tam hoàng tử đá ngã đó có đau không.Nông Y trả lời: "Nô tài không sao ạ."
Lâm Tiếu Khước bảo: "Cũng là thân thể con người, sao lại không đau?"
"Ta thì đau lắm."
Cậu nói nhỏ.
Tiếng mưa quá lớn, Nông Y không nghe rõ.Nhưng làm nô tài, sao dám để chủ nhân phải nhắc lại, cũng không thể không đáp.Nông Y đành đoán bừa: "Nô tài không sao ạ."
Đến khi đưa thế tử trở về tiểu viện, vào tận trong phòng, Nông Y chưa kịp hoàn hồn, vẫn cầm ô đi theo cậu.Lâm Tiếu Khước ngẩn người rồi bật cười: "Tiểu công công, trong phòng không cần che ô nữa.
Ta sẽ không cao được thêm mất."
Nông Y ngơ ngác cụp ô.Hắn vốn phải nói xin cáo lui nhưng đôi chân cứ dính chặt xuống đất.Nhìn nụ cười của thế tử, hắn như bị một lớp mật ngọt bao phủ, cứ đứng ngây ra, chẳng động não nổi.Chỉ cảm thấy đẹp quá.Từng có tiểu thái giám lén bàn tán giữa đêm không ngủ, bàn xem ai là người đẹp nhất.
Có kẻ cả gan nói là hoàng hậu nương nương, có kẻ kể tên phi tần nào đó trong cung.
Mấy lời xì xầm nhảm nhí về chủ tử này bị người khác biết ắt sẽ phải chết.Nông Y chưa từng hé răng.
Hắn giữ quy củ, không thích gây họa.Trên giường ngủ tập thể, vài tiểu thái giám bên cạnh huých vai hắn, nói: "Nông Y, ngươi thấy sao?
Trông ngươi cũng ưa nhìn, vậy ngươi thấy vị nương nương nào đẹp nhất?"
Bọn họ không biết dùng mấy chữ như quốc sắc thiên hương để miêu tả con người, trong mắt họ chỉ có đẹp hay không đẹp mà thôi.Nông Y không nói.
Hắn giả vờ ngủ, cho dù bị người bên cạnh nhéo vẫn làm bộ đang ngủ say như lợn chết, không thể mở miệng.Người kia đành buông tha, hạ giọng nói câu trả lời của mình."
Thật ra...thật ra ta từng gặp thế tử rồi, lần đó ta đưa thuốc..."
Người khác mất kiên nhẫn: "Nói chuyện mà cứ lắp ba lắp bắp."
Người nọ sợ hãi, cuối cùng vẫn tiếp lời: "Nếu bàn về chuyện ai đẹp nhất thì ta thấy chính là thế tử.
Cái kiểu không giống người thường, rõ ràng cũng có mắt mũi nhưng lại... lại khác hẳn..."
Hôm sau, toàn bộ đám tiểu thái giám đều bị vả miệng bao gồm cả Nông Y, người chẳng nói nửa câu.Kỳ thực Nông Y thấy mình thật may mắn bởi vì hắn cũng bị phạt.
Nếu không đám tiểu thái giám kia sẽ nghi ngờ hắn là người mật báo.Từ đó về sau, ai nấy đều ngậm chặt miệng.
Buổi tối đi ngủ cũng chẳng dám tán gẫu bừa bãi.
Sau này Nông Y được trọng dụng, hắn rời khỏi phòng ngủ tập thể.Hắn cũng tận mắt nhìn thấy người đám tiểu thái giám từng nhắc đến.Hoàng cung vốn là một nơi nghiêm ngặt âm u vậy mà lại có nhiều mỹ nhân đang sống tại đây.Nông Y luôn cẩn thận giữ tròn bổn phận, chưa bao giờ dám ngẩn người nhìn bất kỳ ai.Các mỹ nhân từ lúc rạng rỡ đến khi héo tàn, Nông Y cũng không dám nấn ná.Thế nhưng hôm nay hắn đứng trước mặt thế tử, thế tử mỉm cười với hắn, kể cả khi đối phương đang cười hắn ngốc nghếch thì Nông Y vẫn chẳng muốn cúi đầu.Cúi đầu xuống chỉ còn thấy giày của chủ tử, không được ngắm nụ cười của cậu nữa.Cuối cùng Nông Y đã hiểu vì sao tiểu thái giám kia ấp úng đến vậy, vì sao dù rất sợ cũng muốn nói.
Bởi lẽ giữ trong lòng quá khó, giấu kín mà chẳng chia sẻ với ai quá cô đơn.Lâm Tiếu Khước lấy một chiếc áo choàng, đưa cho tiểu công công: "Ngươi ướt hết rồi kìa."
Nông Y sực tỉnh, nhìn bàn tay đẹp đẽ của thế tử đang cầm chiếc áo choàng.
Hắn hoảng loạn, quên cả hành lễ cáo lui, quên cả mở ô, chỉ ôm chặt cán dù rồi vội vã chạy ra ngoài.Dưới trận mưa lớn, bóng dáng ướt đẫm của hắn dần biến mất.Chiếc áo choàng vẫn chưa kịp trao đi.Lâm Tiếu Khước nằm xuống giường thở, còn chưa bình ổn thì Sơn Hưu tập tễnh từ chỗ Vân Mộc Hợp chạy tới.Hôm ấy vì Sơn Hưu nói Lâm Tiếu Khước không chịu ăn cơm nên cũng không cho Vân Mộc Hợp ăn nên y tưởng chủ tử giận mình.
Thế là bèn chủ động đi chăm sóc Vân Mộc Hợp, y nghĩ chỉ cần mình biểu hiện tốt, chủ tử sẽ tha thứ cho y, là y vượt quá giới hạn, thân làm nô tài mà dám sai khiến chủ tử.Y chỉ ghen quá mà thôi.Đó không phải người khác mà là một ca nhi, một ca nhi có thể sinh con cho chủ tử.Y thấy sợ, sợ chủ tử không cần mình nữa.Y là kẻ có khiếm khuyết, ngoài việc hầu hạ chủ tử ra chẳng làm được gì, chẳng thể sinh con cho chủ tử.
Y biết, sớm muộn gì chủ tử cũng cưới vợ, sẽ có người khác thay y chăm sóc chủ tử.Chỉ cần nghĩ đến đó, y liền không thể kiềm chế mà thốt ra những lời không hay với chủ tử.Một tên nô tài như y, nào có tư cách vượt mặt chủ tử như thế.Y biết lỗi rồi.Để trừng phạt bản thân, Sơn Hưu không xử lý vết thương ở đầu gối.Y quỳ trên mảnh vỡ của bát thuốc, đầu gối thương nặng, đã mưng mủ.Y sẽ tự chuộc tội thêm hai ngày bằng cách chăm sóc ca nhi kia, sau đó mới bôi thuốc.Y còn phải chăm sóc chủ tử, không thể thành một tên què.Nhưng khi Sơn Hưu chạy tới, đóng cửa lại, y bèn nhìn thấy trên người chủ tử đầy rẫy vết thương.Sơn Hưu hoảng sợ run lẩy bẩy, răng va vào nhau lập cập.Lâm Tiếu Khước bảo mình ra ngoài đi dạo chẳng may bị chó cắn.Sơn Hưu không tin.Y đâu phải kẻ ngốc, y phân biệt được đâu là vết chó cắn đâu là vết do người cắn.Nhiều dấu răng như thế.
Rốt cuộc là ai?Song Lâm Tiếu Khước nhất quyết nói là chó cắn.Sơn Hưu nghiến răng bôi thuốc cho cậu, cuối cùng thật sự nhịn không nổi, bật khóc thành tiếng.Lâm Tiếu Khước ôm y, nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu.
Về sau ta sẽ không chọc chó nữa.
Sẽ không bị cắn, sẽ không đau.
Không sao hết."
Sơn Hưu đè xuống khát khao muốn giết người, lệ rơi đầy mặt.Trong tẩm cung hoàng đế.Tạ Tri Trì nhìn cơn mưa ngoài điện.Hắn không hiểu.Rõ ràng hắn đã cắn, đã hận, đã oán, đã điên cuồng làm tổn thương, tại sao Lâm Tiếu Khước không trả thù.Hắn đặt mạng mình trong tay cậu, chỉ cần cậu siết chặt, hắn tuyệt đối không buông.Hắn từ bỏ mọi thứ, hắn sẽ thỏa mãn Lâm Tiếu Khước.Giết hắn đi.
Để máu hắn thấm ướt y phục cậu chứ không phải cơn mưa này.Tạ Tri Trì ôm lấy bản thân, rõ ràng không lâu trước đó trong lòng hắn còn có một người ấm áp như nai con trong rừng.
Hắn ôm cậu, hôn trong căm hận, hôn nước mắt cậu, liếm máu cậu.
Tạ Tri Trì biến thành một con linh cẩu, hung hăng cắn xé bé nai tốt bụng.Hắn không chịu nổi đôi mắt trong sạch ấy.Nhưng Lâm Tiếu Khước buông tay.Cậu lấy lại y phục của mình, không chịu biến nó thành dải lụa trắng.Cậu ăn mặc chỉnh tề, leo lên long sàng của Tiêu Quyện.Cậu chui vào chăn, run như con thú nhỏ bị thương, không muốn nói với Tạ Tri Trì thêm dù chỉ một câu.Tạ Tri Trì hỏi tại sao.Cậu không trả lời, càng trốn sâu vào trong chăn đến khi Tạ Tri Trì chẳng còn nhìn thấy cậu nữa.Khi hoàng đế trở về, cậu lại chịu mở miệng nói chuyện.Giọng điệu nhỏ nhẹ mềm mại, kìm nén tiếng nức nở.Tạ Tri Trì biết, những câu từ ngọt ngào ấy dành cho Tiêu Quyện còn âm thanh thút thít kia là do hắn cắn mà thành.
Vì vậy hắn thậm chí còn thoáng cảm thấy thỏa mãn.Khoảnh khắc ấy, nếu trong tay Tạ Tri Trì có dao, hắn sẽ dùng máu của Tiêu Quyện để rửa sạch Lâm Tiếu Khước.Hắn muốn ôm cậu rời đi chứ không phải chỉ có thể đứng sau lưng cậu, nhìn cậu đi xa, gọi tên cậu mà chẳng được hồi đáp.Lâm Tiếu Khước không dừng lại, cậu đi thẳng vào cơn mưa, chưa từng ngoái đầu.Trong tiếng mưa rơi ngoài hiên, Tạ Tri Trì nhớ những con đường đêm mình từng đi hồi nhỏ.Khi ấy, trên trời có một vầng trăng xa xôi không thể chạm tới.Hắn vừa đi vừa gặm chiếc bánh trong tay, vào ngày trăng tròn, hắn liền tự dối mình rằng cắn vào chiếc bánh tức là đang cắn vầng trăng.Viên mãn, vui sướng, hạnh phúc...Trăng như thế, cậucũng vậy.Hắn cắn mặt trăng thành vầng trăng lúc tròn lúc khuyết.Giữa tiếng mưa, trên tay Tạ Tri Trì chẳng có trăng, cũng không còn bánh.
Hắn cắn vào cổ tay mình, nếm được vị máu tanh nồng ngọt lịm.Mưa rơi tí tách làm thời tiết se lạnh.Lâm Tiếu Khước phát hiện vết thương trên đầu gối Sơn Hưu.Cậu định hỏi vì sao y bị thương nhưng trong đầu bỗng hiện lên cảnh tưởng cậu từng ném vỡ bát thuốc.Cậu nghe tiếng Sơn Hưu quỳ xuống nhưng khi ấy cậu không quan tâm.Sơn Hưu vội vàng nói: "Chủ tử, nô tài không đau, nô tài chỉ quên bôi thuốc thôi."
"Là nô tài tự chuốc lấy, có phải xấu lắm không ạ?
Người đừng ghét bỏ nô tài nhé."
Sơn Hưu níu vạt áo Lâm Tiếu Khước, "Nô tài biết sai rồi, vết thương sẽ khỏi nhanh thôi, không để lại sẹo làm bẩn mắt chủ tử đâu."
Vành mắt Lâm Tiếu Khước đỏ hoe, cậu lắc đầu, sai tiểu thái giám gọi thái y đến khám cho Sơn Hưu.Sơn Hưu định quỳ xuống, Lâm Tiếu Khước liền bảo: "Ta không trách ngươi, thật đấy.
Ta chỉ mong ngươi khỏe mạnh, chúng ta đều bình an."
Lâm Tiếu Khước nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sơn Hưu, chờ đến mùa đông, chúng ta cùng nhau đắp người tuyết đi.
Đắp thành ngươi, ta, đắp cả hoàng cung.
Bọn họ sẽ không bị thương, khi tan chảy sẽ giống như đang khóc."
Thái y chữa cho Sơn Hưu xong mới phát hiện thế tử ngất xỉu.Bệnh đến đột ngột khiến thái y nhất thời hoảng loạn.Tiêu Quyện tắm gội xong trở ra liền thấy trong tẩm cung máu me vương vãi.
Không thấy Khiếp Ngọc Nỗ đâu, Tạ Tri Trì thì ngã ở trong góc, cổ tay chi chít vết cắn, máu còn đang nhỏ xuống.Tiêu Quyện chậm rãi bước tới, giẫm thẳng lên cổ tay bị thương ấy: "Khiếp Ngọc Nỗ đâu rồi?"
Giọng gã bình thản, sức dưới chân khiến xương cốt Tạ Tri Trì kêu răng rắc.Tạ Tri Trì không đáp, trên gương mặt trắng bệch hiện lên nụ cười châm chọc.Tiêu Quyện nói: "Muốn chết nào có dễ vậy.
Tạ Tri Trì, chó có thể sống bao lâu thì ở trong tay trẫm, ngươi cũng phải sống bấy lâu."
"Từ đầu đến cuối, ngươi vẫn chưa nhận rõ thân phận của mình.
Giữa giang sơn vạn dặm, ngươi đi từng bước đến bên cạnh trẫm nhưng ngươi chỉ có thể quỳ chứ không được vọng tưởng đứng ngang hàng với trẫm."
Tiêu Quyện thu chân, giẫm xuống đất, "Trẫm đã cho ngươi rất nhiều cơ hội thế mà ngươi lại muốn làm thanh kiếm thà gãy không cong, chĩa thẳng vào trẫm."
Tiêu Quyện cười: "Ánh sáng nơi mũi kiếm tuy chói mắt nhưng ngoài việc giẫm ngươi dưới chân, trẫm không tìm ra lý do nào khác để tha cho ngươi."
Trương Thúc bước lên, báo rằng thế tử đã trở về viện của mình.Tiêu Quyện rời mắt khỏi Tạ Tri Trì, nhìn ra ngoài điện: "Mưa lớn thế này mà chạy cũng nhanh thật."
Gã nói tiếp: "Kéo Tạ Tri Trì xuống, tìm thái y chữa trị cho hắn, đừng để lại sẹo."
Trương Thúc nhìn cổ tay bị cắn thảm không nỡ nhìn của Tạ Tri Trì, muốn không để lại sẹo chắc khó lắm, đành phải khiêng xuống trước.Đến chiều tối mưa nhỏ dần, chỉ còn lác đác vài hạt.Tiêu Quyện sai người gọi Khiếp Ngọc Nỗ tới dùng bữa tối.Thái giám đi rồi quay về, nói thế tử bệnh nặng, hôn mê chưa tỉnh.Tiêu Quyện nhíu mày, có phần khó chịu.
Lúc đến bên giường Lâm Tiếu Khước mới phát hiện cậu bị bệnh thật, không phải mượn cớ thoái thác.Gã sờ lên khuôn mặt nhỏ của Lâm Tiếu Khước, nóng ran, đang phát sốt.
Có lẽ thấy ngứa, Lâm Tiếu Khước trong cơn mê vẫn trốn tránh, quay mặt sang bên khác.Tiêu Quyện ôm cả người cậu, ghì chặt trong ngực, xem cậu còn trốn đi đâu được.Vừa bế lên, gã liền thấy vết thương trên cổ Lâm Tiếu Khước.
Gã trầm giọng: "Ai làm?"
Âm thanh trầm thấp tức giận, người hầu trong phòng quỳ rạp xuống đất.Không ai trả lời.
Một lát sau, Tiêu Quyện cũng lờ mờ đoán ra.Ngoài con chó gã nuôi, còn ai dám dùng răng cắn loạn như vậy?Tiêu Quyện nói: "Trương Thúc, bịt mõm con chó đó đi."
Trương Thúc thầm nghĩ, chẳng nhẽ phải nhổ răng, cắt lưỡi?
Nhưng bệ hạ không cho để lại sẹo, chắc chỉ cần dùng giọ mõm khóa vào, từ nay ngoài ăn uống thì đừng hòng mở miệng, càng không thể cắn linh tinh.Tiêu Quyện liếc về phía màn giường, Trương Thúc vội bước lên kéo xuống.Có màn che chắn, Tiêu Quyện bèn cởi áo Lâm Tiếu Khước.
Khi nhìn thấy càng nhiều vết thương hơn, lồng ngực gã phập phồng, kìm nén cơn giận, quát: "Vả miệng hắn, để đám hộ vệ của trẫm bịt mắt rồi tới trước mặt Nguyệt Sinh thay nhau tát, lực nhẹ thôi, đừng để gãy răng.
Phải cho hắn hiểu thân phận hiện tại của hắn là gì."
Trương Thúc thưa "vâng" nhận lệnh, vừa bước ra cửa liền bị Tiêu Quyện gọi với."
Thôi."
Tiêu Quyện nói, "Đánh trượng đi.
Cho thái giám thi hành, ngươi tự liệu mà làm."
Trương Thúc giật mình, chẳng hiểu sao bệ hạ bỗng nương tay.Tự liệu mà làm?
Ông ta đâu dám đánh thật.
Tạ Tri Trì đang bị thương ở cổ tay, giờ mà dùng trượng đánh hắn theo đúng quy định e rằng khó lòng chịu nổi.Trương Thúc nghĩ chốc lát, chắc nên làm lấy lệ thôi.Tạ Tri Trì...Trương Thúc thầm nhủ, cái bộ dạng thê thảm ấy đến cả bệ hạ cũng còn phải nhẹ tay phần nào.Dù vẫn bịt miệng xử trượng nhưng ít ra không phải chịu cảnh bị hộ vệ thay nhau vả mặt nhục nhã.Trong màn trướng.Tiêu Quyện ôm Lâm Tiếu Khước, ngón tay lướt qua những vết thương.Vết thương đã được bôi thuốc nhưng khi bị cắn chắc chắn rất đau.
Ngốc thật!
Không đánh thắng Tạ Tri Trì chẳng lẽ không biết gọi người tới đánh thay à?Nhất định là cố nhịn không dám phát ra tiếng.
Sao lớn lên lại có cái tính ưa chịu đựng thế này nhỉ?Tiêu Quyện nhéo má Lâm Tiếu Khước: "Hỏi ngươi đấy, sao nhu nhược thế?
Cứ nằm yên cho người ta cắn, ngươi tưởng mình là Bồ Tát sống à?"
Lâm Tiếu Khước hôn mê quá sâu, chẳng thể đáp.
Chỉ vô thức né tránh, tránh không được đành co người trong lồng ngực Tiêu Quyện.Không hiểu sao, Tiêu Quyện bỗng mềm lòng.Cảm giác lạ lùng, chan chát như vừa cắn phải quả mơ chua.Giờ đâu phải mùa mơ mà chỉ có mơ ngào đường.
Tiêu Quyện sai người mang tới, nếm thử một quả.Quá ngọt.Khác hẳn cái vị mềm lòng kia.Gã cầm một quả, đưa đến môi Lâm Tiếu Khước.
Cậu không chịu há miệng.Cậu tưởng mình phải uống thuốc, đắng chết mất, cậu không muốn chịu khổ thêm nữa.Tiêu Quyện bóp má cậu, nhét miếng mơ ngào đường vào miệng cậu.Lâm Tiếu Khước nhíu mày, sau khi nếm được vị ngọt hàng lông mày liền giãn ra.Thái y khuyên tốt nhất đừng cho bệnh nhân hôn mê ăn cái này, coi chừng bị nghẹn."
Tiêu Quyện bị cắt ngang hứng thú cũng không giận.
Lâm Tiếu Khước còn chưa nếm đủ chợt bị gã bóp cằm, móc miếng mơ ra.Hạ nhân bưng đĩa đựng vỏ đến rồi bê nước để Tiêu Quyện rửa tay.Lâm Tiếu Khước vẫn thèm hương vị ngọt ngào kia, Tiêu Quyện bèn thản nhiên cho cậu ngậm ngón tay mình, mút hồi lâu mà chẳng thấy gì, cậu liền nhổ phì phì, tỏ vẻ ghét bỏ.Tiêu Quyện bật cười, ôm Lâm Tiếu Khước ngã xuống giường: "Sao ngốc thế, đến trẻ con gào khóc đòi ăn cũng chẳng ngốc như ngươi."
Lâm Tiếu Khước chẳng hề phản ứng.
Trán cậu đổ mồ hôi, toàn thân run rẩy vì sốt khiến Tiêu Quyện không muốn trêu chọc cậu nữa.Gã khép y phục của Lâm Tiếu Khước, đặt cậu nằm ngay ngắn xuống giường, giúp cậu đắp kín chăn.Tiêu Quyện dặn thái y chăm sóc cậu cẩn thận, nếu có gì khác thường phải lập tức bẩm báo.Kế đó Tiêu Quyện sang chỗ Lệ phi, muốn gặp đứa con út.Cửu hoàng tử ngoan ngoãn đi tới trước mặt gã, cất giọng non nớt gọi "phụ hoàng".
Song trong lòng Tiêu Quyện không hề cảm thấy mềm lòng.Gã phất tay bảo bà vú bế Cửu hoàng tử đi và kéo Lệ phi lên giường.Khi trận mây mưa kết thúc, ngoài chút thỏa mãn về thể xác, gã vẫn chẳng thấy cảm xúc giống như lúc đối diện với Khiếp Ngọc Nỗ đâu.Ngón tay gã vuốt ve gương mặt Lệ phi, rõ ràng là tuyệt sắc khuynh thành, chẳng thua bất cứ ai vậy mà gã chỉ thấy quá tầm thường."
Bệ hạ?"
Lệ phi hoảng loạn.
Y rất sợ ánh mắt lúc này của Tiêu Quyện, ánh mắt đầy đánh giá, dò xét.
Y đã làm sai điều gì ư?
Lệ phi vốn đang mệt mỏi kiệt sức, bất chợt hoảng sợ tới mức đôi mắt ướt sũng nước.Tiêu Quyện mất hứng, che mắt y.
Gã ép mình hôn Lê phi nhưng ngay tại khoảnh khắc ấy môi gã chợt rẽ hướng, hôn lên mu bàn tay mình.Gã cho phép phi tần hôn môi gã, bản thân lại không bao giờ ở thế chủ động.Cuối cùng, chính gã cũng chẳng hiểu tại sao gã phải ép mình làm cái hành động đáng ghét đó.Có lẽ lúc ôm Khiếp Ngọc Nỗ, lúc bóp má cậu, lúc chạm đến vết thương kia, trong lòng gã đã lóe lên ý niệm muốn hôn.Sau khi Tiêu Quyện rời đi, Lệ phi mệt lả nằm im.
Y luồn tay xuống dưới gối lấy một dải lụa đỏ thêu hoa sen tinh xảo, chính là dải lụa buộc tóc Lâm Tiếu Khước từng tặng Cửu hoàng tử.Y phải tốn bao công sức mới dỗ Cửu hoàng tử quên nó đi.Lệ phi vuốt ve, hôn lên sợi dây.
Bệ hạ mạnh mẽ uy lực, chẳng biết thương người làm y mệt mỏi, đau đớn.
Nếu Khiếp Ngọc Nỗ đè y xuống, hẳn sẽ không bao giờ thô bạo thế này, nhất định cậu sẽ dịu dàng, biết xót thương, trong đôi mắt chỉ hiện lên bóng hình y.Lệ phi đặt dải lụa lên bụng.
Y muốn sinh thêm một đứa con cho Khiếp Ngọc Nỗ, cho bệ hạ hay ai cũng được.
Chỉ cần có người thật lòng yêu thương y chứ không phải coi y như món đồ chơi thỉnh thoảng đến sủng hạnh.Đêm khuya trăng sáng, bầu trời thưa thớt sao.Lâm Tiếu Khước cuối cùng cũng tỉnh dậy.Sơn Hưu tiến tới, hóc mắt hoe đỏ, nắm chặt tay cậu.Cậu mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cổ họng đau rát, chỉ phát ra vài tiếng vụn vặt.Sơn Hưu bưng thuốc nhuận họng đến.
Lâm Tiếu Khước uống xong, cố gắng nói, giọng vẫn khàn đục."
Vết thương của ngươi...đỡ chưa?"
Thanh âm mệt mỏi thốt lên, Sơn Hưu cúi gằm mặt, dụi mắt."
Dạ không sao, nô tài khỏi rồi ạ."
Y nhẹ giọng, "Chỉ là...sau này chủ tử đi đâu thì cho nô tài theo với được không?
Có chó, nô tài sẽ bắt về cho chủ tử chơi.
Chủ tử đừng tự mình động tay, bị cắn thương đầy người, đau quá..."
Sơn Hưu lau mồ hôi trên trán cậu, "Nếu chủ tử thích ca nhi kia, chờ hắn khỏi hẳn, nô tài sẽ cùng hắn hầu hạ chủ tử, không đi đâu cả, chỉ ở cạnh chủ tử thôi."
"...
Sơn Hưu."
Lâm Tiếu Khước thở dốc, "Nếu ngươi cho rằng ta thích ca nhi kia, e rằng đối với ngươi, ta có thể xem như là yêu rồi."
Sơn Hưu giật mình.
Rõ ràng Lâm Tiếu Khước chỉ đang ví von nhưng y vẫn mong mình chẳng hiểu gì cả, để trong tai chỉ còn duy nhất bốn chữ: "Xem như là yêu."
Thật tốt biết bao.Y sắp ghen tị đến phát điên rồi.
Y chủ động hầu hạ ca nhi kia, mỗi lần thay thuốc, trong lòng y lại mong đó là độc, ngấm vào nội tạng, vô phương cứu chữa.
Y sẵn sàng đền mạng.
Ngày nào chủ tử không cần y nữa, y sẽ tự sát tạ tội.Thế nhưng ca nhi tên Mộc Vân tuy không có dung mạo xuất chúng, nhạt như mây nhưng tính tình tốt đến kì lạ.Chân bị thương không di chuyển được, phải phiền mọi người chiếu cố nên luôn cảm thấy ngại, thường xuyên chăm chỉ thêu thùa, báo đáp đám thái giám hằng ngày chăm sóc mình.Ban đầu Sơn Hưu lạnh nhạt với Mộc Vân, đối phương không hề giận, chỉ ngoan ngoãn ăn cơm uống thuốc, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Đợi đến lúc Sơn Hưu chịu chủ động hầu hạ mình, Vân Mộc chẳng hề đắc ý mà thật lòng muốn từ chối.Từ chối không xong đành từ bỏ, âm thầm thêu ít đồ đền ơn Sơn Hưu.Sơn Hưu chẳng cần.
Tuy nhiên, một người bị thương còn cố gắng cho đi những gì mình có thể làm ắt sẽ khiến người ta cảm động.Cuối cùng, y cầm mảnh thêu còn dang dở, nhẹ nhàng đặt sang một bên, không cho Vân Mộc động tay vào.Sơn Hưu nói: "Chủ tử dặn, ngươi phải dưỡng thương cho tốt, không được phí công phí mắt, lỡ dở việc chữa trị."
"Đám nô tài đi theo Thế tử chẳng thiếu thứ gì cả," Sơn Hưu bổ sung, "
Sau này ngươi cũng như vậy, đừng tự làm khổ mình nữa."
Sơn Hưu nhìn Mộc Vân, dẫu vẫn ghen ghét nhưng không thể dấy lên ác niệm.Đều là kẻ đáng thương, hà tất phải làm khó nhau?
Chủ tử đã thích, y nên yêu ai yêu cả đường đi chứ không phải nghĩ cách hủy hoại.Sơn Hưu mong Thế tử vui vẻ, sống tiêu dao tự tại cho dù trong hạnh phúc ấy chẳng có chỗ cho y.Hồi trước, Sơn Hưu hở chút là bị lão thái giám đánh, nay y có chút địa vị, y phải biết đủ chứ không nên được voi đòi tiên, tham lam vô độ, được chủ tử quan tâm thì lại mơ đến việc làm chủ tử vui vẻ.Một nô tài chẳng thể mang cho chủ nhân quyền thế, chẳng thể sinh con dưỡng cái, lấy đâu ra tư cách được yêu thích?Đêm trăng.
Lâm Tiếu Khước chạm vào mu bàn tay Sơn Hưu: "Sơn Hưu à, điều ta muốn nói không phải là ta không thích y mà là ta lo cho ngươi."
Cậu vừa mới tỉnh, cổ họng đau rát nhưng vẫn muốn nói với Sơn Hưu rằng sau này đừng làm hại bản thân nữa, đừng dùng cách đó để chuộc lỗi, điều ấy không tốt.Nói sai, làm sai thì sửa lại là được.
Lâm Tiếu Khước cũng từng sai, cũng sẽ sửa, tuyệt đối không tự tổn thương bản thân như thế.Lâm Tiếu Khước nằm trên giường, nói những lời mà Sơn Hưu chẳng thể hiểu hết: "Sơn Hưu, mỗi người đều là một cá thể riêng biệt.
Ta không phải chủ tử của ngươi, ngươi cũng chẳng phải nô tài của ta.
Việc chúng ta gặp nhau vốn là chuyện vô cùng tốt đẹp, tuyệt đối không được tự ti, tự hại, tự nhục.
Cho dù ngươi thấy ta rất tốt, cho dù trong mắt ngươi ta luôn cao cao tại thượng thì đừng bao giờ tự hạ thấp mình ngang với tro bụi khiến ta không còn thấy ngươi được nữa.
Kẻ có địa vị cao sẽ giẫm lên ngươi, kể cả khi họ có dừng lại nhưng vẫn đủ để khiến đám bụi dưới đất tan nát biết bao lần."
Hốc mắt ướt nhòe, người đổ mồ hôi, cậu vừa lạnh vừa nóng, "Sơn Hưu, ngươi phải cao như núi.
Khi đạt được độ cao nhất định, chẳng ai có thể phớt lờ ngươi nữa."
"Kể cả ta."
Lâm Tiếu Khước nói xong, sức lực cạn kiệt.Cậu mệt mỏi nhắm mắt.
Mệt quá, ngủ không được, đầu đau nhức, nóng lạnh thất thường.
Cổ họng bỏng rát, vết cắn vừa đau vừa ngứa.
Cậu không còn sức ngồi xem vết thương, không chạm được âu cũng là cái hay, tránh nhiễm trùng mới có thể nhanh lành.Trong đầu vang lên âm thanh 233 hỏi tại sao lại tốn tâm tư vì một tên nô tài.【Tôi khuyên y hãy tự yêu lấy bản thân, giữ lòng tự trọng đồng thời khuyên chính mình.
Nếu một ngày nào đó, tôi rơi vào hoàn cảnh khó khăn thì cũng không được tìm lối thoát bằng cách tự làm tổn thương tinh thần hay thể xác mình.】【233,】 Lâm Tiếu Khước nói, 【Tôi phải sống, sống không phải để tự dày vỏ bản thân thêm.】【Người khác làm tôi tổn thương là điều chẳng thể tránh khỏi.
Tôi chỉ sợ có ngày, đến chính tôi cũng trở thành kẻ đồng lõa giết hại bản thân.】Khoé mắt cậu ươn ướt, cậu nghĩ đến Nguyệt Sinh:【Như vậy đau lắm.】Cậu không rõ Nguyệt Sinh từng trải qua những gì.
Khi hắn tuyệt vọng cởi áo làm thành dải lụa trắng treo cổ, Lâm Tiếu Khước chẳng biết dùng từ nào để diễn tả nỗi xúc động trong lòng.
Cậu chỉ có thể cố gắng bò dậy, dù đau đến đâu cũng phải bò dậy giành lại áo, mặc vào rồi lết lên giường, chui vào chăn.Đau quá, đau chẳng phân biệt nổi là mình đau hay Nguyệt Sinh đang đau.Lâm Tiếu Khước không dám nhìn hắn, không dám tiếp cận hắn nữa.Có lẽ trong lòng Nguyệt Sinh cậu là lửa, khi cậu đến gần ngoài việc thiêu đốt hắn ra thì chẳng còn gì khác.Lâm Tiếu Khước sẽ không làm những chuyện hại người hại mình.Lần đầu gặp Nguyệt Sinh, hắn quỳ ở đó, mặc bộ xiêm y dùng trong khuê phòng mỏng tang để một người ngoài như cậu nhìn thấy.Quá mỏng.
Cậu chỉ vô tình liếc mắt qua đã đỏ mặt.Tiêu Quyện ép cậu chạm vào Nguyệt Sinh, bắt cậu men theo xương sống mà lướt xuống.
Toàn thân cậu như bị ôn hương nhuyễn ngọc bao lấy, nóng đến tan chảy, suýt ngất.
Cậu chạm vào hắn, còn tự mình đặt cho hắn một cái tên: Nguyệt Sinh.Từ khi ấy, Lâm Tiếu Khước nghĩ bản thân đang mang một phần trách nhiệm nào đó.Sâu tận đáy lòng có một giọng nói mơ hồ thúc giục cậu đến gần và tìm hiểu hắn.Lần thứ hai gặp, Nguyệt Sinh vẫn quỳ bên cạnh Tiêu Quyện.Hắn là người của hoàng đế, là sủng cơ của Tiêu Quyện.
Bất kể Tiêu Quyện làm gì với hắn, Lâm Tiếu Khước cũng chẳng có tư cách hỏi han.Thế nhưng cậu cứ không nhịn được mà liếc nhìn.Nguyệt Sinh luôn đeo mặt nạ, không bao giờ tháo xuống.
Mặt nạ quá lạnh, con người không nên bị giam cầm như vậy.Song hắn không muốn tháo, Lâm Tiếu Khước đành bước đến, ôm Cửu hoàng tử đi.Lần thứ ba mang theo dục vọng, lần thứ tư dính máu, Lâm Tiếu Khước chẳng muốn nhớ nữa.Cậu khẽ khàng nói mình lạnh.
Sơn Hưu muốn lên giường ôm cậu, dùng hơi ấm sưởi cho cậu.
Tuy nhiên y còn chưa kịp làm thì Tiêu Quyện liền tới.Đêm khuya hoàng đế không nghỉ ngơi mà lại đến tận tiểu viện của thế tử.
Sơn Hưu đành nuốt hận lui xuống.Tiêu Quyện đứng bên giường, nhìn Lâm Tiếu Khước run rẩy.
Rõ ràng trong phòng không gió, cậu lại như chiếc lá không ngừng run.Tiêu Quyện cởi áo khoác, ôm lấy cậu.Chiếc áo rơi xuống đất, tiểu thái giám còn chưa kịp đỡ đã nghe Hoàng đế ra lệnh thắp đèn."
Thắp nhiều lên."
Mệnh lệnh của bệ hạ đâu dám chậm trễ, ngoài những đèn mới tinh xảo, đến cả những chiếc không được dùng đến cũng bị đem ra thắp.
Trong phòng sáng rực, lửa hừng hực như muốn thiêu cháy mọi thứ.Tiêu Quyện hỏi Khiếp Ngọc Nỗ còn lạnh không.Gã chẳng biết mình thắp đèn là để sưởi ấm cho Khiếp Ngọc Nỗ hay chỉ muốn được nhìn thấy cậu trong đêm rõ hơn.Ánh sáng rực rỡ ngập tràn, Tiêu Quyện cởi trung y, ôm Lâm Tiếu Khước thật chặt.Tối nay trăng sáng sao thưa, muôn ngọn đèn như những vì sao rơi xuống nhân gian.Tiêu Quyện khẽ vuốt gương mặt cậu, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát thật kỹ.Sắp đến tuổi cập quan vẫn ốm yếu như một đứa trẻ.
Ngựa chẳng cưỡi nổi, cung chẳng thể kéo, đi xa chút là đau chân.Lâm Tiếu Khước chậm rãi mở mắt, mệt mỏi nói: "Bệ hạ, sao người tới đây?"
Giọng cậu yếu ớt, khàn đặc.
Tiêu Quyện xoa nắn yết hầu cậu, hỏi cậu lúc nói chuyện có đau không.Lâm Tiếu Khước khép hờ mắt, bảo mình mệt rồi, muốn ngủ."
Bệ hạ, người nên về đi."
Cậu khó chịu, nói rất chậm, chậm đến mức như ánh sáng tan vào nước, gợn sóng vàng.Tiêu Quyện siết chặt cậu vào lòng, xoa đầu cậu: "Đau thì nói ít thôi, trẫm có bắt ngươi phải lải nhải như đám đại thần đâu."
"Trẫm chỉ hỏi ngươi vài câu, muốn thì gật đầu, không thì lắc."
Gã lướt ngón tay qua môi cậu, khô quá, thế là bèn bảo tiểu thái giám dâng nước.
Tiêu Quyện chấm đầu ngón tay, làm ướt môi Lâm Tiếu Khước.Trong ánh sáng rực rỡ của đèn, Tiêu Quyện hỏi: "Ngươi có muốn Nguyệt Sinh không?"
Lâm Tiếu Khước cau mày, vội vàng từ chối: "Bệ hạ, thần và y chẳng có quan hệ gì cả.
Xin đừng làm nhục y, cũng đừng làm nhục thần nữa."
Tiêu Quyện đáp: "Tự ngươi muốn nói đấy nhé, đau họng tự đi mà chịu."
"Ngươi không muốn Nguyệt Sinh, thế còn con cái thì sao?
Trẫm chọn cho ngươi một ca nhi, để y sinh cho ngươi vài đứa, nhà cửa náo nhiệt lên, đón may mắn tới."
Tiêu Quyện vuốt tóc cậu, dài và mượt như nước.Gã quấn lấy một lọn, ngón tay bị thít chặt, lẳng lặng chờ câu trả lời của Khiếp Ngọc Nỗ.Lâm Tiếu Khước đáp: "Bệ hạ, thần thật sự chẳng cần gì cả."
Cậu ngẩng đầu nhìn gã:"Xin người tha cho thần.
Người có nhiều con cái như vậy, họ cần người hơn thần nhiều."
Tiêu Quyện nói: "Bọn chúng muốn gì trẫm đều rõ.
Chỉ riêng ngươi —"Gã buông lọn tóc của Lâm Tiếu Khước, nâng khuôn mặt cậu: "Ngươi muốn gì tự ngươi nói đi."
Cuối cùng, Lâm Tiếu Khước chẳng cho Tiêu Quyện đáp án.Cậu quá mệt, ngủ thiếp trong lồng ngực gã.Tiêu Quyện mơn trớn mái tóc ướt mồ hôi, không nỡ ép cậu tỉnh dậy trả lời.====Editor: Tự dưng chương này nó dài 1 cách đột biến T_T Bộ này có nhiều nhân vật, t edit mà t cũng lú xưng hô luôn nên mng thấy chỗ nào không khớp hú t sửa lại nhé