Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4225: Đảo Khô Huyền?



Kể cả khi không có bất cứ bí mật nào của Nam Đế, chỉ tính truyền thừa của Khô Huyền Đại Thánh thôi cũng đủ để thu hút mọi người.

Mười ngày sau, cuối cùng cũng có tin tức chính xác truyền ra.

Vùng cấm quanh đảo Khô Huyền sẽ biến mất hoàn toàn sau nửa tháng nữa. Gió lốc bốn phía đảo Khô Huyền cản luôn cả Thánh Giả cũng sẽ yếu bớt.

Theo di ngôn năm xưa của Khô Huyền Đại Thánh, chỉ có nhân tài kiệt xuất cảnh giới Tinh Quân mới có tư cách bước vào đảo Khô Huyền.

Tin tuc truyền khắp Hoang Cổ Vực với tốc độ nhanh đến mức khó tin. Tất cả nhân tài kiệt xuất đến từ các đại siêu cấp tông phái và thế gia Thánh Giả đều chấn động cực kì.

Trong nhất thời, đám yêu nghiệt đứng đầu bảng xếp hạng Tinh Quân đều có tâm tư riêng.

Bất cứ ai cũng phải động tâm trước truyền thừa của Khô Huyền Đại Thánh.

Hoang Cổ Vực, Triệu gia - thế gia Thánh Giả.

Triệu Nham đang bế quan trong nhà nhận được tin tức của trưởng lão trong tộc. Y là người trẻ tuổi mạnh nhất Triệu gia, đồng thời là người có xếp hạng Tinh Quân cao nhất trong Triệu gia.

"Gia chủ quyết định để ngươi đi đảo Khô Huyền."

Trưởng lão đồ đen đứng ở đối diện Triệu Nham, nhìn chằm chẳm Triệu Nham, nói với ánh mắt phức tạp.

Từ sau đại hội Danh Kiếm, Triệu Nham bắt đầu điên cuồng tu luyện nhiều hơn trước đây ít nhất là mười lần.

Y gần như là không ngủ không nghỉ, ngày ngày đều luyện kiếm, điên cuồng đến mức khiến người ta phải sợ hãi. Thực lực theo đó mà tăng cao, tăng cao cực nhanh, ngay cả chấp sự Tiểu Thần Đan trong tộc cũng không còn là đối thủ của y, thua y trong vòng mười chiêu thức.

Trưởng lão trong tộc vừa vui mừng vừa sợ hãi. Thực lực tăng mạnh là chuyện tốt, chỉ là nếu cố chấp quá mức thì cũng rất dễ rơi vào ma chướng.

Vừa lúc đảo Khô Huyền mở ra, để y ra ngoài đi dạo cũng là chuyện tốt.

"Đảo Khô Huyền ... ở Thương Huyền phủ hả?" Triệu Nham chợt nghĩ đến gì đó, chợt mở miệng hỏi.

"Ù." Trưởng lão đồ đen trả lời đúng sự thật.

Triệu Nham chớp mắt. Phù Vân Kiếm Tông ở Thương Huyền phủ mà nhỉ?

Chắc là Lâm Nhất đã lên Tinh Quân rồi. Cuối cùng bọn họ cũng có thể quang minh chính đại so một trận. Thực lực hiện giờ của y dư sức bước vào top 1000 bảng Tinh Quân.

Sau trận chiến với Lâm Nhất, y đã có rất nhiều hiểu ra, thực lực hiện giờ đã cao hơn khi xưa rất nhiều.

Lần trước tu vi của y dừng ở Thiên Phách. Y cực kì không cam lòng khi thua trận.

***

Công Tôn Viêm từng thua Lam Nhất trong đại hội Danh Kiem cũng nhận được tin tức.

"Đảo Khô Huyền?”

Công Tôn Viêm giật mình, có chút bất ngờ khi nghe tin truyền thừa của Khô Huyền Đại Thánh mở ra. Sau đó, gã chợt nhớ đến việc Phù Vân Kiếm Tông cũng ở Thương Huyền phủ.

Gã tự biết mình không đủ khả năng đoạt được truyền thừa của Khô Huyền Đại Thánh.

Gã cực kì bình tĩnh. Chỉ có top 100 nhân tài bảng Tinh Quân mới có tư cách giành lấy cơ duyên kia. Nói chính xác hơn thì chỉ có top 10 yêu nghiệt siêu phàm bảng Tinh Quân mới có cơ hội giành lấy truyền thừa.

Nếu đủ may mắn thì cũng có khả nang bắt lấy truyền thừa Khô Huyền.

Công Tôn Viêm đi qua đi lại, trong mắt dần sáng ngời. Chắc chắn là tên kia cũng sẽ đi!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Công Tôn Viêm trở nên kiên quyết. Đến lúc thực hiện lời hứa ngày xưa rồi. Gã từng nói là lần sau gặp mặt, gã sẽ để cho Lâm Nhất biết thực lực thật sự của gã đáng sợ đến mức nào.

Top 1000 bảng Tinh Quân không đơn giản thế đâu.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4226: Cổ trận Cửu Lê



Cổ trận Cửu Lê, trên tế đàn.

Lâm Nhất mặc bộ đồ xanh, sắc mặt trắng bệch, lại thất bại nữa rồi ...

Ba ngày trước, hắn xông tới ảo cảnh tầng chín. Đến tận bây giờ, hắn đã thất bại hơn ba mươi lần ở tầng chín, lần nào thất bại cũng bị thương nặng, cực kì đau đớn.

Tiếng trống ở ảo cảnh tầng chín có uy năng vô cùng đáng sợ, ngay cả Thần Tiêu Kiếm Ý của hắn cũng không giữ được quá lâu.

Thật sự là khiến người ta kho có thể tưởng tượng nổi. Cho dù Thần Tiêu Kiếm Ý có hóa thành một vùng trời thì tiếng trống trận Cửu Lê cũng có thể xé rách vùng trời, bá đạo đến mức khó tin.

Mot luc lau sau, sac mat Lam Nhat hồng hao hon rat nhiều. Hắn lặng lẽ mở mắt ra.

"Vẫn nên luyện thành Bách Điểu Triều Phượng rồi lại đi thăm dò ... chứ nếu chỉ dựa vào kiếm ý là rất khó có thể chống lại cổ trận Cửu Lê, nhưng có lẽ sẽ có một chút cơ hội khi dùng tiêu ngự kiếm."

Vô số lần thất bại khơi dậy lòng hiếu thắng trong Lâm Nhất. Hắn thế nào cũng phải xông qua ảo cảnh tầng chín mới được.

Lâm Nhất đứng dậy, nắm nhẹ Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu trong tay, từ từ đặt lên bên môi.

Vài giây sau, tiếng sáo tuyệt vời truyền ra từ bên môi Lâm Nhất, tiếng sáo như tiếng trống trận, kích động lòng người, có loại hoài bão to lớn là kiến tạo thế giới, mênh mang bát ngát, rộng lớn vô ngần.

Lâm Nhất nhắm mắt lại, dau vet màu tím giữa mi tâm nở rộ, Thần Tiêu Kiếm Ý thấm vào tiếng sáo.

Muôn hoa nhảy múa, kiếm uy dạt dào tụ lại ở phía sau Lâm Nhất. Bóng kiếm trên người Lâm Nhất bùng nổ, khiến cho vạn vật thế gian mờ nhạt. Khi tiếng sáo và bóng kiếm dung hợp, cả một vùng trời chấn động liên tục, ngay cả tế đàn dưới chân Lâm Nhất cũng có vẻ rung rẩy.

Âm ầm ầm!

Trong dị tượng tiếng tiêu kiếm ý, một cây ngô đồng vươn thẳng người lên như diều gặp gió.

Ngay sau đó, thần thụ ngô đồng vươn cao cả nghìn trượng.

“Núi có ngô đồng, bóng cây che trời!"

Khúc Bách Điểu Triều Phượng có tổng cộng năm đoạn. Đoạn thứ nhất là "núi có ngô đồng, bóng cây che trời". Đoạn thứ hai là "sắc hoa đầy trời, mùi hoa vạn dặm".

Nhịp sáo ban đầu vốn dĩ mênh mang hào hung, khai thiên lập địa, dần trở nên tinh tế nhẹ nhàng, dịu dàng suối ngọt, lượn lờ quanh núi, phất phơ mây khói, dư âm văng vẳng.

Theo ngô đồng vươn cao, từng đóa hoa tươi nở rộ rạng ngời.

Cho đen luc hang nghìn hang vạn đóa hoa trên cây ngô đồng hoan toan nở rộ, toàn bộ đất trời trở nên sặc sỡ muôn màu, rực rỡ lung lung, xinh đẹp động lòng người.

Ngay sau đó, hương hoa dậy mùi, theo tiếng sáo kiếm ý, theo gió vạn dặm, người đẹp hương hoa.

Hương hoa cực kì thơm ngọt, năm luồng thần quang trên trời bị hương hoa thu hút.

Năm luồng thần quang kim mộc thủy hỏa thổ hóa thành ngũ hành chi tinh, dừng lại trên thần thụ ngô đồng.

"Thụy khí bắt cầu, hào quang tuyết rơi."

Buoc vao đoạn thu ba Bach Dieu Triều Phượng. Tam nghìn tia Thần Tiêu Kiếm Ý biến thành thụy khí buông xuống vòm trời, ngưng tụ thành một vòm cầu màu vàng kéo dài thẳng đến tán cây ngô đồng thần thụ.

Sau đó, tiếng sáo thay đổi, trở nên thần thánh nghiêm nghị.

Thần Tiêu Kiếm Ý biến thành mấy vạn chùm sáng màu sắc rơi lả tả xuống đất giống như là tuyết rơi. Sắc màu tung bay trên trời, hai đám mây mang theo điềm lành rơi xuống vòm cầu màu vàng trong sự chào đón của tiếng sáo.

"Điềm lành nở rộ, thổi tiêu dẫn phượng!"

Đoạn thu tu Bách Dieu Triều Phượng xuat hiện. Đam may điềm lành chở hai con chim lớn rực rỡ lung linh thần quang bay lướt qua cầu vàng, dừng trên ngô đồng thần thụ.

Âm ầm ầm!

Khoảnh khắc hai con chim lớn đậu trên ngô đồng thần thụ, thiên địa lại vang lên, tiếng vang chấn động lòng người.

Vô số chim chóc bay về phía ngô đồng thần thụ từ bốn phương tám hương. Ngay lúc này, tiếng sáo Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu hoàn toàn bùng nổ, đạt tới mức khiến cho người ta phải sợ hãi.

Ai có thể phá nổi dị tượng Bách Điểu Triều Phượng cơ chứ?

Lâm Nhất khơi dậy lòng hào hùng, tay phải siết chặt thành quyền, trong mắt tràn đầy vẻ kích động.

Đến tận lúc này, hắn mới xem như là có đủ tự tin để tranh tài với đám top 100 yêu nghiệt trên bảng Tinh Quân tại đảo Khô Huyền.

Hắn biết rõ đám người kia đều có thiên phú siêu phàm, có thể tấn chức Thần Đan bất cứ lúc nào bọn họ muốn.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4227: Núi có ngô đồng



Nhưng bọn họ lại không làm như vậy, là vì muốn để cho tinh tượng của bản thân đạt tới mức độ cao nhất của vô thượng, đã không bước lên Thần Đan thì thôi, chứ một khi đã bước lên Thần Đan rồi thì tất nhiên là phải tiếp tục nhảy vào bảng Thần Đan tôn giả.

So với những người khác mà nói, bọn họ đều là loại người kiêu ngạo.

Bọn họ đã và đang đứng đầu ở bảng Tinh Quân, đứng ở đỉnh Đông Hoang, làm sao có thể cam tâm đứng dưới người khác sau khi bước vào bảng Thần Đan tôn giả?

Một khi bọn họ chịu tấn chức Thần Đan, nghĩa là bọn họ hoàn toàn tự tin rằng sau khi đánh vào bảng Thần Đan tôn giả, mình sẽ có thứ tự rất cao, đồng thời có vốn liếng vượt qua những người cũ.

Lâm Nhất vào Côn Luân chưa được bao lâu, còn chưa đến một năm ngắn ngủi, nói thật ra thì không mấy công bằng khi buộc phải so sánh với bọn họ.

Lâm Nhất vốn dĩ đứng trong hoàn cảnh bất lợi. Có điều, Kiếm Kinh Thiên nói rất đúng, không ai trên thế giới này quan tâm đến việc ngươi từng cố gắng đến mức nào, cũng không ai trên thế giới này quan tâm việc ngươi phải trả giá những gì, trắc trở thế nào, sống chết ra sao để đi tới Côn Luân.

Không ai quan tâm! Mọi người chỉ quan tâm đến kết quả!

Thắng làm vua thua làm giặc. Một tướng thành công vạn khung xương cốt.

Chỉ có nhân tài kiệt xuất đứng ở đỉnh núi mới có thể khiến cho người ta chú ý. Còn xác chết xương khô chất chồng dưới chân núi, người ta nhiều lắm chỉ cảm thán vài câu rồi thôi.

Núi có ngô đồng, bóng cây che trời.

Sắc hoa đầy trời, mùi hoa vạn dặm.

Thụy khí bắt cầu, hào quang tuyết rơi.

Điềm lành nở rộ, thổi tiêu dẫn phượng

Phượng tê ngô đồng, trăm điểu tới triều.

“Khúc Bách Điểu Triều Phượng thật sự không đơn giản chút nào, chỉ tính ý cảnh thôi mà đã chia tận năm tầng. Lúc trăm điểu tới triều, tiếng tiêu kiếm ý đều sẽ vọt lên tới đỉnh cao nhất, đủ để nghiền áp Thần Đan tôn giả ... "

Lâm Nhất chớp mắt, tự tin lẩm bẩm.

Cũng đủ để tranh tài với đám yêu nghiệt đứng đầu bảng Tinh Quân, thậm chí đủ để lướt qua bọn họ một chút, chỉ là vẫn chưa đủ để nghiền áp bọn họ.

Nói cho cùng, hiện giờ hắn vẫn chưa ngưng tụ tinh tượng, tương đương với bị què một chân.

Tinh tượng rất quan trọng, nhất là với siêu phàm yêu nghiệt, sự chênh lệch giữa có tinh tượng và không có tinh tượng là rất lớn. Hơn nữa, bọn họ đều có tu vi Bán Bộ Thần Đan, chỉ tính cảnh giới thôi là đã cao hơn hắn hai tiểu cảnh giới rồi.

Hắn chưa từng đánh nhau với đệ tử siêu cấp tông phái, vậy nên không rõ thực lực của bọn họ sẽ ở mức nào khi bùng nổ tối đa.

Rất nhiều suy nghĩ chỉ là suy đoán, không thể nào biết được chênh lệch rõ ràng khi chưa thật sự đánh nhau.

Trước khi tấn chức tinh tượng, hắn vẫn nên làm việc kín đáo một chút thì hơn.

"Đi thử uy lực của Bách Điểu Triều Phượng thôi!"

Lâm Nhất bỏ qua suy nghĩ, tạm thời không suy nghĩ mấy vấn đề đó nữa.

Hắn ném hết Thần Đan còn sót lại vào trong tế đàn, để mặc cho thánh hỏa cháy hừng hực.

“Tới lúc phá bỏ ảo cảnh tầng chín rồi."

Âm ầm ầm!

Tiếng trống đột ngột vang lên. Trong mắt Lâm Nhất hiện lên vẻ kiêng kị. Hắn không hề coi khinh, lập tức kích hoạt kiếm hồn ở giữa mi tâm.

Tiểu nhân màu vàng chắp tay trước ngực, kiếm ý mênh mang bùng nổ, Thần Tiêu Kiếm Ý thoáng chốc ngập tràn toàn thân, ánh vàng kiếm ý sục sôi trong cơ thể. Vài giây sau, Thần Tiêu Kiếm Ý trào ra bên ngoài từ các lỗ chân lông.

Ánh vang nở rộ toàn thân Lâm Nhất. Ngay cả ngọn tóc Lâm Nhất cũng rực rỡ lấp lánh.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4228: Răng rắc!



Giờ phút này, nếu Lâm Nhất đang ở bên ngoài thì hắn sẽ chói mắt như mặt trời. Tính trong cả nghìn trượng, ngoài hắn ra thì vạn vật đều sẽ trở nên ảm đạm mất màu.

Có điều, hắn đang ở trong ảo cảnh, bóng kiếm lộng lẫy trên người hắn chỉ lay lắt như ánh nến, có thể tắt hẳn bất cứ lúc nào.

Cổ trận Cửu Lê thật sự đáng gờm.

Lâm Nhất thở sâu, đặt Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu lên bên môi, nhướng nhẹ mày, trong mắt chợt lóe vẻ sắc bén.

Núi có ngô đồng, bóng cây che trời!

Tiếng sáo như dòng nước lũ, chợt vang lên với tiếng trống trận, bùng nổ chấn động dữ dội. Trong trận so âm kịch liệt, ngô đồng thần thụ từ từ lên cao, như diều gặp gió.

Tiếng trống trở nên thâm trầm thong thả. Mỗi lần tiếng trống vang lên, đều mang theo khí thế sấm vang chớp giật, giống như là muốn đâm thủng vực sâu.

Nếu không phải Lâm Nhất có kiếm ý hộ thân cộng thêm tiếng sáo ra trận thì chỉ với mấy tiếng trống trên thôi cũng đủ để đâm thủng ngực hắn rồi.

Gào!

Chờ khi tiếng trống im bặt, một con hung thú thượng cổ cực kì hung hãn nhảy ra khỏi trống trận.

Gào gào gào!

Tiếng trống lại vang lên liên tục. Chỉ trong chớp mắt, chín con hung thú lao ra. Đám hung thú vô cùng dữ tợn. Có điều, khoảnh khắc chúng nó nhào tới, đều bị ngô đồng thần thụ dùng nhánh cây quật trở về.

Chúng nó lăn lộn r*n r* trên mặt đất. Tiếng sáo khống chế nhánh cây quất đánh liên tục. Tiếng trống xuất hiện, thay đổi bất ngờ.

Trong mắt tất cả hung thú đều bốc cháy lửa đỏ, bất chấp mọi vết thương trên người, nhảy vọt lên lần nữa. Âm luật kiếm ý điều khiển nhánh cây, giống như là lưỡi dao sắc bén cắt qua hư không, dù vậy thì vẫn bị hung thú đâm vỡ.

Sắc hoa đầy trời, mùi hoa vạn dặm.

Trong mắt Lâm Nhất chợt lóe vẻ lạnh lùng. Tiếng sáo trở nên sắc nhọn, dòng suối nước chảy, róc rách róc rách, quanh quẩn hư không, liên miên không dứt.

Vài giây sau, hàng nghìn hàng vạn tiên hoa nở rộ trên ngô đồng thần thụ cao nghìn trượng.

Âm!

Dù là cầu bắt từ thụy khí hay là tuyết rơi từ sắc màu đều xuất hiện vết rạn. Kiếm hải màu vàng giữa mi tâm Lâm Nhất gợn sóng ngập trời. Dưới thế công kịch liệt, tiểu nhân màu vàng và kiếm hồn Thương Long đều suýt chút nữa không chống đỡ nổi.

Phải liều mạng thôi!

Lâm Nhất siết chặt Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu, thần quang nở rộ, ấn ký mi tâm giống như thiên môn trôi nổi giữa hư không.

Phượng tê ngô đồng, trăm điểu tới triều!

Lam Nhat am tham quat to. Hai con chim lon vẫn đỗ xuong ngo đong than thụ. Ngay sau đó, hàng vạn chim chóc hót vang, khắp cả bầu trời đều là tiếng quỳ lạy dập đầu của vạn vật thế gian.

Ánh kiếm trên người hắn lóa mắt như mặt trời ban trưa.

Trong mắt Lâm Nhất ánh lên vẻ sắc nhọn. Hắn giống như vị thần đứng trên đỉnh mây nhìn xuống chúng sinh, ánh sáng chói lóa, vạn vật trong thiên địa đều thần phục.

Ánh sáng càng lúc càng sáng. Tiếng sáo càng lúc càng vang xa. Chờ đến lúc tiếng sáo vang đến cực hạn ...

Âm!

Cả chín chiếc trống trận đều vỡ vụn. Ảo cảnh Cửu Lê lập tức bị phá bỏ.

Lâm Nhất đứng trên tế đàn, tiếng sáo liên miên, thánh hỏa cháy rực phía sau tế đàn đột nhiên lao ra.

Thánh hoa màu máu chợt rơi xuống từ trong ngọn lửa tế đàn, rồi giống như tia sáng vọt vào trong cơ thể Lâm Nhất.

Thánh hoa màu máu tràn ngập sinh cơ giống như là thánh huyết. Thương Long Thánh Thiên Quyết tự động vận chuyển. Khi thánh hoa màu máu vọt vào cơ thể, số lượng long văn tử kim trên người tăng lên liên tục.

Thương Long thánh thể tăng lên liên tục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Điềm lành nở rộ, thổi tiêu dẫn phượng!

Tiếng sáo bay bổng trời cao, trở nên thần thánh cẩn trọng, trở nên nghiêm nghị bạt ngàn. Trong trời tuyết rực rỡ, Lâm Nhất tỏa sáng ngời ngời, thổi tiêu dẫn phượng, làm cho mây cát tường chở chim lớn rơi xuống ngô đồng thần thụ.

Bịch bịch!

Nhịp trống trở nên vội vàng. Tiếng trống gõ vang tạo ra âm thanh trời sụp đất nứt.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4229: Bảy trăm đạo à?



Ngọn lửa trong tế đàn Cửu Lê bốc cháy hừng hực, liên tục có thánh hoa màu đỏ từ trong ngọn lửa bay ra.

Thương Long Thánh Thể Quyết bên trong cơ thể Lâm Nhất tỏ ra cực kỳ tham lam với thánh hoa màu đỏ này, giống như khi nó liều mạng thôn phệ khí thần long vậy.

Gầm! Gầm! Gầm!

Rồng ngâm vang lên trong cơ thể Lâm Nhất, toàn thân hắn phóng ra điện quang, giữa hàng lông mày tích tụ cuồng phong, thổi mái tóc dài bay tán loạn.

Khí tức vừa cổ xưa vừa man hoang tỏa ra từ trên người Lâm Nhất, uy lực Thương Long trên người hắn cùng với sự gia tăng của long văn tử kim mà không ngừng tăng vọt.

Trạng thái đáng sợ như vậy, kéo dài suốt hai canh giờ, mới dần lắng xuống.

Lâm Nhất mở mắt, sâu trong con ngươi có long ảnh uốn lượn, tròng mắt thâm thúy của hắn lúc này đáng sợ như một đôi mắt rồng, tỏa ra long uy khủng khiếp, khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Phù!

Một hơi trọc khí thật dài, từ trong miệng Lâm Nhất phun ra, khí tựa trường long, lượn lờ mãi không tan.

"Bảy trăm đạo à?"

Lâm Nhất kiểm tra long văn tử kim trên người mình một phen, trong mắt nhất thời lóe lên sự kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, hắn khẽ biến sắc.

Sâu trong tế đàn này rốt cuộc chôn giấu thứ gì?

Sau khi vượt qua ảo cảnh Cửu Lê, vậy mà lại có nhiều thánh hoa màu đỏ như vậy, những thánh hoa này cực kỳ quái dị. Bọn chúng ẩn chứa huyết khí hùng hậu và cổ xưa, mang theo khí tức thần thánh, đồng thời còn có nhiều chỗ tương tự với khí thần long.

Hồi lâu sau, Lâm Nhất moi dừng lại được kích động muốn nhay xuống xem thử.

Sâu trong tế đàn này chính là hố vạn người, hơn nữa thứ được chôn dưới đó, chí ít đều là thánh cốt, dựa vào thực lực hiện giờ của hắn mà nhảy xuống, chắc chắn khó mà sống sót được.

Dưới đống xương đó chất cái gì vậy?

Trong lòng Lâm Nhất vô cùng tò mò, phát hiện ảo cảnh Cửu Lê này còn huyền ảo hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều.

Cho dù đã xông qua hết chín tầng của ảo cảnh Cửu Lê, nhưng lại giống như chỉ vừa mới bắt đầu hiểu về nó thôi vậy, chỉ như đẩy ra một khe cửa nhỏ, còn có vô số bí mật đang đợi người ta đến khám phá.

Lâm Nhất lắc đầu, thu hồi lại suy nghĩ.

Bảy trăm đạo long văn tử kim, Lâm Nhất thầm suy nghĩ, thánh thể Thương Long có thể mạnh tới mức này, hắn thực sự không thể ngờ tới.

Vốn hắn còn nghĩ, thôn phệ luyện hóa khí thần long đó, nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt được năm trăm đạo long văn, sau đó muốn tiến cao thêm một bậc sẽ cực kỳ khó khăn.

Bởi vì cơ hội gặp khí thần long bậc này, không phải muốn là có thể gặp được.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong lòng Lâm Nhất, phong mang trong mắt tùy ý thả ra, đột nhiên hắn giơ tay lên.

Bảy trăm đạo long văn tử kim nháy mắt sống dậy, nhanh chóng tràn về cánh tay, long văn di chuyển xao động như Giang Hà. Ầm ầm, từng luồng sức mạnh cuồng bạo tràn ngập khắp cơ thể, cơ bắp trên người Lâm Nhất đều căng phồng lên, cơ thể cảm nhận được luồng sức mạnh dâng trào.

Đến khi bảy trăm đạo long văn tử kim hoàn toàn rót vào lòng bàn tay, cánh tay mà Lâm Nhất giơ lên, mạnh mẽ chộp về phía trước.

"Móng vuốt Thương Long!"

Lâm Nhất gầm lên một tiếng, hàng trăm đạo long văn trong lòng bàn tay hắn, ngưng tụ thành một vòng xoáy vô cùng đáng sợ.

Rắc!

Vòng xoáy tỏa ra hai loại quang mang màu vàng và màu tím, một loại tượng trưng cho gió, một loại tượng trưng cho lôi. Sức mạnh Phong Lôi đáng sợ chuyển động, chớp mắt đã mở rộng vòng xoáy, vòng xoáy đón gió mạnh mẽ kéo dài, ở phía đối diện lòng bàn tay, trong hư không xuất hiện những khe nứt nhỏ.

Vào khoảng khắc năm ngón tay Lâm Nhất nắm chặt lại, hư không giống như dòng sông đang chảy, bỗng nhiên mất đi hơn nửa.

Chỉ chốc lát, một vòng xoáy hình thành trong lòng bàn tay hắn, nhưng đây là hư không, không phải là dòng sông, đây là một vòng xoáy không giản phiên bản đơn giản hóa.

Âm!

Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, nhớ tới phong thái khi Chủ Thương Long thi triển bí thuật này.

Thực sự là quỷ thần khó lường, vô cùng kỳ quái.

“Tản!"

Lâm Nhất xòe tay ra, vòng xoay phong lôi dữ dội trong lòng bàn tay hắn tan biến không một tiếng động, tựa như một làn gió thoảng. Đây chính là khi một môn bí thuật, đã đạt đến cảnh giới thu phóng tự nhiên, tùy ý sử dụng.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4230: Phong sư huynh đâu?



Quả nhiên, đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, kỹ xảo đều không có ý nghĩa gì.

Trước kia nếu ta muốn tự do thu phóng như thế này là một việc hết sức viển vông, nhưng sau khi long văn tử kim đạt được bảy trăm đạo lại trở lên dễ như trở bàn tay như vậy.

Bảy trăm đạo long văn tử kim đã đáng sợ như vậy rồi, vậy thì chín trăm, một nghìn đạo thì sẽ như thế nào?

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, tinh mang dâng trào, trong chốc lát, hào khí ngút

trời.

Hắn sắp xếp lại một lượt những chiêu bài hiện tại, có thánh thể Thương Long và hai đại bí thuật liên quan đến thánh thể Thương Long, là thánh giáp Thương Long và móng vuốt Thương Long.

Liên quan đến Thần Tiêu Kiếm Ý thì có Phù Van Thập Tam Kiếm Vạn Kiếm Quy Tông, còn có Thương Thần Chi Diệt, và Sơ Thủy Chi Kiếm. Tiếp đó là Lấy tiêu ngự kiếm, Bách Điểu Triều Phượng.

Ngoài ra còn có Nhật Nguyệt Thần Quyền, đáng tiếc đến nay hắn chỉ tu luyện được quyền đầu tiên Thiên Địa Đồng Tâm của quyền pháp này. Hai quyền sau đó do hạn chế về cảnh giới, khó mà nắm giữ được, có lẽ phải đợi sau khi thăng cấp lên Tinh Tượng, hoặc Thần Đan mới có thể tu luyện được.

Vụt!

Chính vào lúc dòng suy nghĩ của Lâm Nhất đang lướt qua như điện xẹt, thì một bóng người hóa thành điện quang từ trên trời đáp xuống. Chính là Kiếm Kinh Thiên.

Lâm Nhất không hề bất ngờ với việc chưởng môn Phù Vân tới đây, đối phương hẳn đã biết hắn phá được chín tầng ảo cảnh từ lâu rồi.

"Phong sư huynh đâu?"

Lâm Nhất không nhìn thấy Phong Giác nên hơi bất ngờ.

Kiếm Kinh Thiên nhìn Lâm Nhất với ánh mắt đầy thâm ý, cười nói: "Còn định vặt lông cừu nữa sao? Đừng vặt nữa, sư huynh ngươi sắp bị ngươi vặt sạch rồi, ta nhìn mà còn thấy tội nghiệp."

Khóe miệng Lâm Nhất co giật, lão già này mà cũng có mặt mũi nói câu này, không phải ông mới là người vặt nhiều nhất hay sao?

"Ta chỉ quan tâm một chút thôi, lão già ông đang nghĩ cái gì vậy?" Lâm Nhất chính nghĩa nói.

Kiếm Kinh Thiên cười khẩy: "Ha ha, ta thấy han ta chắc không cần sự quan tâm của ngươi đâu, ta cũng chỉ mới biết thôi, thì ra cái mặt nạ Ngân Nguyệt đó của ngươi, chính là quà gặp mặt mà hắn ta đưa cho ngươi, cái tên nhóc nhà ngươi còn ác hơn cả ta!"

"Không hề, ông đừng có nói bậy!"

Lâm Nhất thoáng đỏ mặt, cố gắng tranh luận.

Kiếm Kinh Thiên cười không nói, hồi lâu mới lên tiếng: "Đệ tử Kiếm Tông tới rồi, sư huynh ngươi dù sao cũng phải qua đó xem thử."

Lâm Nhất thoáng ngan người, trong lòng hơi khựng lại, đó là tông mon kiếm đạo đứng đầu Hoang Cổ Vực sao?

Xem ra đảo Khô Huyền quả thực rất hấp dẫn, vậy mà đến ngay cả đệ tử Kiếm Tông cũng tới, đoán chừng cũng không thiếu những tông môn siêu cấp khác của Hoang Cổ Vực.

Thân là bá chủ của Hoang Cổ Vực, đệ tử của Huyền Thiên Tông chắc hẳn cũng đã đến rồi.

"Sao ông không đi?"

Lâm Nhất liếc mắt, thản nhiên hỏi.

Phù Vân Kiem Tông là thế lực phu thuộc của Kiếm Tông, Kiếm Kinh Thiên thân là chưởng môn, không có lý do vắng mặt.

Ba nghìn năm trước, rốt cuộc là một thời đại như thế nào, chín người đột nhiên xuất thế này, thật sự quá mạnh mẽ.

Giống hệt như trong truyền thuyết thần thoại. Không đúng, bọn họ bây giờ đã là thần thoại và truyền thuyết rồi.

Lâm Nhất thấy Kiếm Kinh Thiên tựa hồ cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, bèn chuyển chủ đề: "Đảo Khô Huyền, bao lâu nữa sẽ mở ra? Ông biết được bao nhiêu?”

"Còn nửa tháng nữa."
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4231: Lâm Nhất mỉm cười



Kiếm Kinh Thiên trầm ngam nói: "Khô Huyền Đại Thanh là đồ đệ của Nam Đế, rất nhiều ngưoi hoai nghi tam đại bí bao cua Nam Đe la Sinh Tử Đồ Lục, Thiên Long Cốt và Thiên Mệnh Phù Chiếu ở trên người ông ta. Thật ra đó đều là những lời vô căn cứ, nếu ông ta thực sự có ba vật chí bảo đó, thì những người còn lại trong cửu đế sẽ không để ông ta sống sót đâu."

Lâm Nhất tò mò hỏi.

"Thần Tiêu."

Hai chữ rat đơn giản, nhưng theo như Kiếm Kinh Thiên thấy, dường như còn nặng hơn cả núi. Ông ta thấy Lâm Nhất lộ vẻ nghi hoặc, trầm ngâm nói: “Chín đỉnh Kiếm Tông, lấy theo tên của Cửu Trùng Thiên, Thần Tiêu, Xích Tiêu, Bích Tiêu, Thanh Tiêu, Huyền Tiêu, Tử Tiêu, Kim Tiêu. Đỉnh Xích Tiêu là Tông Chủ nhất mạch, phong chủ chính là tông chủ Kiếm Tông, trong đỉnh có nhiều con cháu của danh môn thế gia."

Lâm Nhất đếm thử, Thần Tiêu, Xích Tiêu đến Kim Tiêu, chỉ có bảy đỉnh không phải chín đỉnh.

"Còn hai đỉnh nữa thì sao?" Lâm Nhất lên tiếng hỏi.

"Hai đỉnh còn lại, ba nghìn năm trước đã bị một người một kiếm san bằng rồi." Kiếm Kinh Thiên nhẹ giọng đáp: "Đây là nỗi nhục của Kiếm Tông, đến nay cho dù là đệ tử tông môn, đa số cũng chỉ biết sự tồn tại của bảy đỉnh, không biết năm xưa Kiếm Tông tổng cộng có chín đỉnh.”

“Vì sao lại nói với ta những chuyện này?"

Ánh mắt Lâm Nhất khẽ ngưng lại, cảm thấy chuyện này hình như đụng đến bí mật của Kiếm Tông, không nên tùy ý tiết lộ.

Kiếm Kinh Thiên nhìn Lâm Nhất thật sâu, trầm giọng nói: "Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biết, đây là nỗi nhục của Kiếm Tông, từ sau đó, Kiếm Tông không còn là tông môn kiếm đạo đệ nhất thiên hạ nữa, cũng phải rời khỏi thánh địa."

Trong lòng Lâm Nhất chấn động, nỗi nhục đó quả thực không nhỏ.

Tông môn to lớn, thánh địa bất diệt, bị người ta một kiếm san bằng hai đỉnh, trực tiếp làm giảm vị thế của tông môn xuống.

Đây không phải là một người diệt một tông nữa rồi, đây chính là một người hàng phục cả một thánh địa!

Lâm Nhất run giọng hỏi: "Người này là ai?"

“Kiếm Đế Ngự Thanh Phong."

Kiếm Kinh Thiên thản nhiên đáp.

Lâm Nhất há to miệng, sâu trong lòng vô cùng khiếp sợ, Kiếm Đế năm đó mạnh như vậy sao, chỉ với sức của một người, đã hàng phục được cả một thánh địa?

Ba nghìn năm trước, rốt cuộc là một thời đại như thế nào, chín người đột nhiên xuất thế này, thật sự quá mạnh mẽ.

Giống hệt như trong truyền thuyết thần thoại. Không đúng, bọn họ bây giờ đã là thần thoại và truyền thuyết rồi.

Lâm Nhat thay Kiem Kinh Thiên tựa hồ cung không muon noi nhieu về chuyện này, bèn chuyển chủ đề: "Đảo Khô Huyền, bao lâu nữa sẽ mở ra? Ông biết được bao nhiêu?”

"Còn nửa tháng nữa."

Kiếm Kinh Thiên trầm ngâm nói: "Khô Huyền Đại Thánh là đồ đệ của Nam Đế, rat nhiều ngưoi hoai nghi tam đại bí bao cua Nam De là Sinh Tử Đồ Lục, Thiên Long Cốt và Thiên Mệnh Phù Chiếu ở trên người ông ta. Thật ra đó đều là những lời vô căn cứ, nếu ông ta thực sự có ba vật chí bảo đó, thì những người còn lại trong cửu đế sẽ không để ông ta sống sót đâu."

"Đảo Khô Huyền chính là một di tích thượng cổ, ngoại trừ các loại truyền thừa mà Khô Huyền Đại Thánh để lại ra, thì còn có rất nhiều thiên tài địa bảo khác. Bảo vật lợi hại nhất ở đảo Khô Huyền, chính là Đại Thánh Chi Nguyên mà Khô Huyền để lại. Nhưng, ta nghe nói hình như phải có Khô Huyền Mật Thược mới có thể có được Đại Thánh Chi Nguyên của ông ta, đó là truyền thừa lớn nhất của ông ta."

Trong lòng Lâm Nhất khẽ khựng lại, lại là Khô Huyền Mật Thược, xem ra thứ này quả thực rất quan trọng.

Kiếm Kinh Thiên nhìn sắc mặt Lâm Nhất, cho rằng hắn rung động với Đại Thánh Chi Nguyên, cười nói: "Đại Thánh Chi Nguyên phải là thánh giả thì mới có thể luyện hóa được hoàn toàn, chí ít cũng phải là cảnh giới Sinh Tử mới có thể miễn cưỡng luyện hóa được một chút. Cho dù ngươi may mắn lấy được rồi, thì cũng không có tác dụng gì với ngươi cả, chỉ là làm lợi cho Kiếm Tông thôi."

Lâm Nhất mỉm cười, không nói gì.

Tu vi đạt tới Thánh cảnh, là đã thoát phàm nhập thánh, không chỉ xương cốt không bị mục nát trong khoảng thời gian rất dài, mà ngay cả tu vi cả đời cũng sẽ không bị tiêu tán một cách dễ dàng, mà sẽ dần ngưng tụ theo thời gian, cuối cùng biến thành thánh nguyên, chứa đựng tinh hoa cả đời của thánh giả.

Khô Huyền là cảnh giới Đại Thánh, cũng chính là Đại Thánh Chi Nguyên.

Nếu người có thiên phú không đủ có thể chịu đựng được thử thách của thánh nguyên, thì sẽ có cơ hội rất lớn để đột phá thánh giả. Cho dù không thể đột phá thành công, thì tuổi thọ và tu vi đều sẽ được tăng lên rất nhiều, có tác dụng diệu kỳ không thể tưởng được.

Cho nên Kiem Kinh Thiên mới noi, neu như may man lay đuợc, vẫn nen nộp lại cho Kiếm Tông, đổi lấy lợi ích khác.

Kiếm Kinh Thiên cười nói: "Ngươi đừng nghĩ tới Đại Thánh Chi Nguyên nữa, vẫn nên nghĩ xem lấy ra năm triệu đan Tinh Thần ở đâu thì thiết thực hơn, đảo Khô Huyền chắc có đấy. Đừng có suốt ngày tìm cách vặt lông của Phong sư huynh ngươi nữa, cho dù ngươi có l*t s*ch ra của hắn ta xuống, thì cũng không lột ra được năm triệu viên đan Tinh Thần đâu."

Lâm Nhất cạn lời, lão già này đúng thật không biết xấu hổ.

Rõ ràng ông ta mới là người vặt nhiều nhất, nếu không phải ông lừa lấy đi bảy viên đan Long Nguyên của Phong sư huynh, thì sư huynh cũng chưa chắc không đổi được năm triệu viên đan Tinh Thần.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4232: Sau khi rời đảo Khô Huyền



Vặt lông cừu, chung quy cũng chỉ là một câu nói đùa mà thôi.

Huống hồ Phong su huynh đa rat tham rồi, cho dù Phong sư huynh thực sự có năm triệu viên đan Tinh Thần đi chăng nữa, thì Lâm Nhất cũng không muốn mượn.

Nhung nam triệu đan Tinh Than qua thực là một van đề kho khan lớn đặt trên đầu Lâm Nhất, không thể thang cap lên Tinh Tượng thì mai mai se thiếu đi chút tự tin.

Cho dù thủ đoạn có nhiều như thế nào, thì khi đối mặt với những yêu nghiệt đứng đầu cũng giống như què một chân.

"Ông nói đung, nam triệu đan Tinh Thần vẫn phải để lên đảo Khô Huyền rồi nghĩ cách.”

Lâm Nhất khẽ thời dài một hơi, nhưng ngay sau đó lại thoải mái hơn, bởi việc tu luyện khô khan như thế này vốn là chuẩn bị cho đảo Khô Huyền.

Đối đầu trực diện với những yêu nghiệt tinh quân kia, cũng chỉ là việc sớm muộn, không cần phải đặt áp lực làm gì.

Tán gẫu với Kiếm Kinh Thiên chốc lát, Lâm Nhất nghe ngóng được một vài bí mật của tế đàn Cửu Lê.

Thì ra tế đàn Cửu Lê này quả thực còn có rất nhiều điều bí ẩn, đống xương dưới tế đàn đang chôn vùi thứ gì, đến cả Kiếm Kinh Thiên cũng không biết.

Kiếm Kinh Thiên lên tiếng hỏi: "Đồ ở Thánh Kiếm Phong, ngươi định lúc nào lấy?”

Lâm Nhất đã nắm giữ được Thần Tiêu Kiếm Ý, theo ước định của hai người, Lâm Nhất đã có thể lấy thần văn chí tôn trong Thánh Kiếm Phong đi.

"Sau khi rời đảo Khô Huyền."

Lâm Nhất cân nhắc một hồi, lên tiếng đáp.

Muốn lấy thần văn chí tôn vẫn phải dựa vào sự hỗ trợ của đại đế, chỉ dựa vào Lâm Nhất thôi thì không có cách nào lấy đi được, cũng khó bảo đảm không xuất hiện điều gì bất ngờ, hiện giờ hắn đang ở đầu ngọn sóng, phải đợi sau khi chuyến đi tới đảo Khô Huyền kết thúc rồi mới tính tiếp.

Rời khỏi tế đàn Cửu Lê, Lâm Nhất bay về phía Phi Thiên Đài, định ghé qua Thánh Kiếm Phong xem thử.

Trên Phi Thiên Đài có rất nhiều đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông đang chăm chỉ khổ luyện, sau khi Lâm Nhất làm chuông kiếm đạo vang vọng trên toàn bộ Thánh Kiếm Phong, Phi Thiên Đài đã trở thành thánh địa tu luyện của Phù Vân Kiếm Tông, đắm chìm trong ánh sáng chiếu rọi của Thánh Kiếm Phong, mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được âm thanh Đại Đạo còn lưu lại ngày hôm đó.

Đệ tử trên đài, sau khi thấy Lâm Nhất xuất hiện, trong mắt đều lộ ra sự cung kính và sùng bái.

Danh vọng hiện giờ của Lâm Nhất ở Phù Vân Kiếm Tông, đã vượt qua đại sư tỷ Diệp Tử Lăng, cho dù là đại chiến xếp hạng Thương Huyền Phủ hay là đại hội Danh Kiếm, đều đã thể hiện được trình độ kiếm đạo không gì sánh bằng của Lâm Nhất.

Phi Thiên Đài rất lớn, Lâm Nhất một đường đi tới, có người tiến lên chao hỏi, hắn cũng sẽ khẽ gật đầu đáp lại.

Thậm chí còn có người trực tiếp bước lên phía trước, xin được thỉnh giáo một vài vấn đề khó trong kiếm đạo, Lâm Nhất cũng nhẫn nại chỉ bảo. Hiện giờ hắn sở hữu Thần Tiêu Kiếm Ý, trong Phù Vân Kiếm Tông trình độ kiếm đạo của hắn chỉ đứng sau chưong mon, cao hơn gap may lần một vài trưởng lão.

Vấn đề khó của chúng đệ tử, đối với hắn mà nói là chuyện vô cùng dễ dàng, đôi ba câu đã chỉ thẳng ra được điểm mấu chốt.

Nhưng chính vào lúc này, từ xa xa chỗ cửa vào dẫn đến Thánh Kiếm Phong, truyền tới vài tiếng tranh chấp, lời nói mang đậm mùi thuốc súng.

Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, vừa liếc qua đã thấy bóng người của đại sư huynh Giang Ly Trần, đang tranh chấp với gã là bảy tám thanh niên xa lạ. Ánh mắt Lâm Nhất đặt lên người bốn bọn họ, tầm mắt dừng lại trên trang phục của mấy người này, tất cả đều mặc một thân áo dài xanh trắng đan xen, sau lưng thêu một thanh trường kiếm bị mây trắng bao phủ.

Trong mây mù, thân kiếm như ẩn như hiện, Lâm Nhất nhạy bén nắm bắt được sự tồn tại của một số Linh văn trong đó. Thì ra áo dài trông thì có vẻ bình thường, thực ra cũng không phải dạng vừa, ít nhất cũng không hề thua kém những đạo khí bình thường.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Nhất lên tiếng hỏi.

"Bọn họ là đệ tử Kiếm Tông, nghe nói đến thanh danh của Thánh Kiếm Phong, muốn qua đây xem thử. Những sư huynh đệ khác không cản lại được, nên đã gọi đại sư huynh qua đây."

"Thánh Kiếm Phong là cấm địa, cho dù mấy người này là đệ tử Kiếm Tông, thì cũng thật quá ngang ngược."

"Nếu chưởng môn không lên tiếng, ai dám cho bọn họ vào? Vả lại, cho dù bọn họ có vào đó rồi, chưởng môn không giải trừ cấm chế cho bọn họ, thì cũng không thể lên núi được.”

Những đệ tử khác lập tức lên tiếng đáp.

Thì ra là đệ tử Kiếm Tông, chẳng trách chỉ một bộ áo dài mà đã không tầm thường như vậy, không hổ là kiếm tông đệ nhất Hoang Cổ Vực.

Hai mắt Lâm Nhất khe nheo lại, đay là lần đầu tiên hắn gặp đệ tử Kiếm Tông, trước nay cũng chỉ nghe qua danh tiếng.

Đám người này chắc cũng đến vì đảo Khô Huyền?

"Mấy vị sư huynh xin hãy bình tĩnh chớ nóng nảy, đã có trưởng lão đi xin chỉ thị của chưởng môn rồi, chỉ cần chưởng môn cho phép, chúng ta tuyệt đối sẽ không gây khó dễ." Chính vào lúc Lâm Nhất đang trầm ngâm, giọng nói của Giang Ly Trần đã nặng hơn nhiều có thể thấy được gã đã nhẫn nhịn từ lâu.

"Nhưng mà thoi gian như vay co vẻ hơi lau?" Có đệ tử Kiếm Tông khe nhíu mày, ẩn chứa sự tức giận.

“Ta là đệ tử Kiếm Tông, chẳng lẽ ngay cả tư cách đi vào Phù vân thập tam quan cũng không có hay sao? Nói cho cùng Phù Vân Kiếm Tông, cũng chỉ là thế lực phụ thuộc của Kiếm Tông mà thôi, không có sự tồn tại của Kiếm Tông, thì Phù Vân Kiếm Tông có thể có chỗ đứng ở Thương Huyền Phủ hay không cũng đã là vấn đề khó rồi!"

"Ta nói các người cũng thật quá khách khí, mọi thứ ở Phù Vân Kiếm Tông này, đều là do Kiếm Tông trao cho, có nơi nào mà chúng ta không thể đi được chứ!”

Lại có đệ tử Kiếm Tông, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường, lạnh giọng nói.

Giang Ly Trần vẫn giữ phép tắc, khách khí đáp: "Mở Thánh Kiếm Phong không hề dễ, cho dù có là đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông, cũng chỉ có một cơ hội được đi vào, không phải muốn vào là vào được. Huống hồ, ta cũng không hề lừa các người, chưởng môn không có ở đây, cho dù các người có miễn cưỡng xông vào, thì cũng không thể bước vào Thánh Kiếm Phong được."

"Ha ha, cảm ơn ý tốt của ngươi. Nhưng tên nhóc nhà ngươi, nên làm rõ một điều trước, đệ tử phân tông, từ luc nào có thể so được với đệ tử chính tông rồi?"

Sâu trong lòng mấy người họ mặc dù chẳng thèm để tâm đến, nhưng ít nhiều gì cũng nhớ vài lời mà trưởng lão từng dặn dò, không nghi ngờ gì, câu này một khi được nói ra, sẽ rất gây tổn thương cho người khác.

"Ngươi có ý gì?" Sắc mặt Giang Ly Trần phẫn nộ, lạnh giọng hỏi.

Người nói câu đó cũng ngẩn ra hồi lâu, cảm thấy mình cũng có phần quá đáng.

Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, gã cũng lười giải thích, thờ ơ đáp: “Ý gì, thì ngươi tự mình nghĩ đi, bây giờ ấy à, mời ngươi tránh ra, chúng ta tới Thánh Kiếm Phong trước, bảo chưởng môn của các người đừng có chậm chạp nữa, nhanh tới giải trừ cấm chế đi!"
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4233: Phù Vân Kiếm Tông



"Ngươi hỗn xược!"

Giang Ly Trần thấy gã bất kính với Kiếm Kinh Thiên, lập tức nổi giận.

"Ta hỗn xược sao? Tên nhóc, ngươi tưởng rằng ngươi là đại sư huynh của Phù Vân Kiếm Tông, là thực sự có thể khoa chân múa tay với ta rồi đấy chứ? Tần Thiên sư huynh, ta ra tay dạy dỗ một chút không vấn đề gì chứ."

Người đang nói chuyện, quay đầu hỏi người đứng đầu trong số bảy người.

Người thanh niên tên là Tần Thiên đó lạnh nhạt đáp: "Ta cũng đợi đến phát phiền rồi, đến đây thôi. Nếu như ngươi có thể đỡ được mười chiêu của Chương Diên sư đệ ta, thì bọn ta không lên Thánh Kiếm Phong này nữa, thế nào?"

"Mười chiêu? Xem thường người khác như vậy sao?"

Giang Ly Trần tức giận đến bật cười, lạnh giọng nói: "Được thôi, mười chiêu thì mười chiêu, ta lĩnh giáo một chút, đệ tử chính tông thì có điểm gì hơn người!"

Vụt!

Vừa dứt lời, gã trực tiếp ra tay, tinh nguyên trong cơ thể dâng trào, thân hình lóe lên, giơ tay đánh một chưởng xuống.

"Có chút thực lực!"

Cảm nhận được khí thế trên người Giang Ly Trần, Chương Diên hơi kinh ngạc, tên đại sư huynh này cũng có chút bản lĩnh đấy.

"Nhưng so với ta thì ... "

Khóe miệng Chương Diên cong lên, ánh mắt lóe lên vẻ khinh thường, gã đứng yên, giơ tay lên đánh qua một chưởng.

Âm!

Hai người nhìn trông thì có vẻ tu vi tương đương, khoảng cách không lớn, nhưng dưới một chưởng này, Chương Diên lại trực tiếp đánh bay Giang Ly Trần ra ngoài.

Người sáng suốt vừa nhìn sẽ biết, công pháp mà hai người tu luyện không giống nhau, tài nguyên mà ngày thường tích lũy cũng chênh lệch quá lớn.

"Ngươi còn kém xa!"

Một chưởng đắc thế, Chương Diên cười lớn, mở hai cánh tay ra. Trong không trung rơi xuống vài đạo tàn ảnh, tàn ảnh tỏa ra tinh quang lấp lánh, chiếu rọi khiến người ta gần như không thể mở nổi mắt.

Người gã ở trên không trung, thân tựa như du long, hai chưởng cùng xuất hiện, giống như cuồng long, đang giương nanh múa vuốt.

Rắc!

Trong lúc mơ hồ, hư không giống như bị cắt rời, phát ra tiếng xé gió dồn dập và bén nhọn. Gần như vừa ra tay, Giang Ly Trần đã rơi vào thế yếu, cực kỳ chật vật.

"Mười chiêu đã xong!"

Chương Diên ở giữa không trung, nhe răng cười, rất nhiều tàn ảnh trong không trung chút phốc dung hòa vào cơ thể gã. Khoảnh khắc chồng lên nhau, bùng nổ gió bão tinh nguyên cực kỳ mãnh liệt, đợi khi gã đánh ra một chưởng, chưởng của gã như thiên thạch đánh xuyên qua hư không, vô cùng hung hãn rơi xuống.

Giang Ly Trần không dám lơ là, thực lực của gã nay đã không giống như xưa, đặc biệt là sau khi luyện hóa mấy đạo khí thần long đó.

Giờ khắc này, gã không hề giữ lại, giải phóng toàn bộ ra ngoài.

Âm!

Hai luồng chưởng mang va chạm giữa không trung, khóe miệng Giang Ly Trần tràn ra vệt máu, bước lùi về sau mười bước. Tuy trông có vẻ yếu thế, nhưng lại không hề bị thương nghiêm trọng, tinh nguyên trong cơ thể dâng trào, khí thế trên người ngược lại càng lúc càng hung mãnh.

Nhìn lại Chương Diên, một chưởng này của gã chiếm thế thượng phong, nhưng lại bị ép lùi về sau ba bước.

Hai người không hề sử dụng tinh tượng, cũng không rút kiếm, không nghi ngờ gì, mười chiêu vừa rồi chỉ là một trận hòa.

"Chương Diên, với thực lực này của đệ mà còn không biết xấu hổ muốn dạy dỗ người khác à?"

Tần Thiên đứng đầu trong chung đe tử Kiem Tông, trong mắt hiện lên vẻ không vui, lạnh lùng nói.

Sắc mặt Chương Diên hết xanh lại đỏ, trông vô cùng khó coi, mười chiêu này có thể nói là gã đã chiếm thế thượng phong, nhưng còn xa mới đến mức áp đảo được đối phương, thật sự quá mất mặt.

Trong mắt gã đột nhiên lóe lên vẻ hung ác, lòng bàn chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân hình đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.

Đồng tử Giang Ly Trần co lại, đã qua mười chiêu, tên này vẫn còn tấn công

tới?

Chuyện này thực sự khiến người ta không kịp trở tay, nếu miễn cưỡng tiếp chiêu này, sợ là sẽ phải chịu thiệt lớn.

Nếu buộc phải chiến, vậy thì phải rút kiếm, nhưng một khi rút kiếm, sự việc sẽ rắc rối to.

Nhưng vào lúc gã đang do dự, một thân ảnh đột nhiên bay tới, chắn ở trước mặt gã như điện xẹt. Sau đó tay áo dài của người nọ vẫy nhẹ, khẽ tung ra một chưởng, đón lấy một đòn bất ngờ của Chương Diên.

Âm

Người tới khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, khẽ giọng đáp lại.

Lâm Nhất!

Sắc mặt mấy người Kiếm Tông lập tức thay đổi, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.

Người này chính là Lâm Nhất sao?
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4234: Quá kiêu ngạo!



Gần như là ngay sau đó, tất cả đệ tử Kiếm Tông đều nhìn về phía Lâm Nhất.

Hiển nhiên là trước khi đến đây, bọn họ đều từng nghe nói Phù Vân Kiếm Tông xuất hiện một vị thiên tài kiếm đạo, không chỉ có đoạt vị trí đầu đại hội danh kiếm Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu, mà còn xông qua Thần Long Quỷ Tam Trận.

Có điều, tới khi nhìn qua rồi, trong mắt cả đám đều có vẻ nghi ngờ.

Bởi vì người kia thật sự là rất trẻ tuổi, tu vi nhiều lắm là cảnh giới Tinh Hà, không hề có hơi thở của cảnh giới Tinh Tượng.

“Lâm sư đệ!"

Thấy Lâm Nhất xuất hiện, Giang Ly Trần thở phào một hơi. Đám đệ tử kia hùng hổ dữ dẫn, gã sắp không chịu nổi nữa rồi.

Nếu Lâm Nhất còn chưa tới thì lát nữa thế nào gã cũng sẽ phải chịu chút nhục nhã.

Lâm Nhất gật đầu, sau đó liếc sang Chương Diên, lạnh nhạt nói: "Dù cho các vị đến từ bổn tông, nhưng mà nói đến cùng thì các vị cũng chỉ là khách phương xa đến chơi Phù Vân. Các vị đã là khách khứa, nhờ các vị hãy nhớ kỹ thân phận của mình, đừng coi mình là chủ nhà nơi đây. Nếu các vị làm quá mức thì cũng đừng trách Phù Vân Kiếm Tông không nói lý.”"

Kiêu ngạo!

Quá kiêu ngạo!

Nghe xong lời nói của Lâm Nhất, đám đệ tử bổn tông đều xụ mặt xuống.

So với vị đại su huynh Giang Ly Trần kia thì Lam Nhat that su là kiêu ngạo hơn rất nhiều, không thèm nể mặt, cũng không thèm khách sáo.

"Một tên đệ tử phân tông thôi mà cũng dám phách lối như thế hả! Hai chữ bổn phận, chữ bổn đứng trước chữ phận đứng sau, ta thấy thằng nhãi ngươi muốn tạo phản thì có!" Chương Diên bị Lâm Nhất đánh bay, sắc mặt âm trầm, ánh mắt tăm tối.

Quả nhiên, người của Xích Tiêu phong đều có tính tình hống hách ...

Lâm Nhất nhỏ giọng nói thầm, thảo nào Kiếm Kinh Thiên không thích đám người này, ngay cả gặp mặt cũng không muốn gặp mặt, nói cho cùng vẫn là có chút đạo lý.

"Ta không hề có ý tạo phản, chỉ là ngươi không có tư cách lên mặt dạy dỗ đại sư huynh Phù Vân Kiếm Tông ta. Muốn xem Thánh Kiếm phong thì xem, muốn rèn luyện thì đi hỏi ý chưởng giáo Phù Vân. Còn bây giờ, các ngươi hãy cút xa một chút đi, đừng làm cho bọn ta khó xử."

"Ngươi bảo ai cút hả?"

"Nhãi ranh nói cho rõ ràng đi!"

"Làm gì đến lượt ngươi quản bọn ta dạy dỗ ai?"

Lần này không chỉ có Chương Diên, mà ngay cả những người khác đến từ bổn tông cũng cảm thấy tức giận.

Thậm chí là người dẫn đầu Tần Thiên, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo. Bọn họ là đệ tử Kiếm Tông, lúc đối mặt với đám người Phù Vân Kiếm Tông, bọn họ đã khách sáo lắm rồi.

Nếu không phải trưởng lão Xích Tiêu phong từng dặn dò bọn họ trước khi đến đây, thì cơ bản là bọn họ sẽ mặc kệ đám người trước mắt, trực tiếp xông vào trong.

"Sư đệ, thôi bỏ đi, bọn họ là người của bổn tông, chúng ta khách sáo chút cũng được, dù sao thì sư huynh cũng không sao. Về chuyện đi Thánh Kiếm phong, vẫn nên để chưởng giáo trả lời thì hơn ... " Giang Ly Trần thấy đối phương xụ mặt, bèn nhỏ giọng nói với Lâm Nhất, thực tế thì gã cũng không muốn làm lớn chuyện.

"Ở đây có chỗ cho tên rác rưởi ngươi nói chuyện hả?"

Chương Diên lườm Giang Ly Trần một cái, lạnh lùng nói: "Nếu hôm nay hắn không nói cho rõ ràng thì chuyện sẽ không dừng ở đây đâu. Một tên đệ tử phân tông thôi, đúng là không biết trời cao đất dày!”

"Ta nói chưa đủ rõ ràng hay sao?"

Lâm Nhất mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ chế giễu, cười nói: "Vậy để ta nói rõ ràng hơn chút nữa. Ta nói là các ngươi, ngươi, ngươi, kể cả ngươi, lập tức cút xa một chút, đừng xuất hiện trước mặt ta, ta không có dễ tính đâu!"

Hắn chưa từng là người tốt tính. Hắn chỉ quan tâm đến người mà mình quan tâm. Còn với người mình không thích, hắn chỉ biết mặc kệ đối phương.

Tuy rằng Giang Ly Trần có đôi khi ngây ngốc, nhưng nói đến cùng thì Giang Ly Trần cũng là đại sư huynh Phù Vân Kiếm Tông. Lâm Nhất đã thấy cảnh trước mắt, tất nhiên là không thể để mặc cho đám người kia ức h**p Giang Ly Trần.

Một lời không hợp, tất nhiên là phải ra tay dạy dỗ, ai bảo đám người kia cứ gây chuyện làm gì?

Lâm Nhất chỉ vài người liên tiếp, bao gồm cả Tần Thiên ...

Rõ ràng là hắn không phải nhắm vào một mình Chương Diên. Ý của hắn là tất cả đều cút đi.

“Bây giờ rõ ràng chưa? Ta không phải nhắm vào ngươi. Ta là nhắm vào một đám các ngươi. Dù đại sư huynh nhà ta có tệ thế nào, cũng không đến lượt các ngươi dạy dỗ, hiểu chưa?" Lâm Nhất chớp chớp mắt, nhẹ giọng cười nói.

Giang Ly Trần sửng sốt rồi chợt nở nụ cười. Thẳng nhãi này kiêu ngạo thì có kiêu ngạo, nhưng nói đến cùng thì vẫn là người một nhà, nói ra những lời nghe rất ấm lòng.

"Ngay cả Thánh Kiếm phong chúng ta cũng không thể đi, các ngươi dựa vào cái gì mà đòi cho các ngươi đi?"

“Lâm sư đệ nói rất đúng!"

"Dù đại sư huynh nhà ta có tệ hơn nữa, cũng không đến lượt các ngươi dạy dỗ. Cút đi!"

“Đúng vậy! Đại sư huynh tệ thì tệ, nhưng đại sư huynh vẫn là đại sư huynh nhà

ta!"

Lâm Nhất nghe thấy tiếng xôn xao xung quanh, mặt mày có vẻ xấu hổ, cười ngại ngùng nói với Giang Ly Trần: “Lỡ lời, lỡ lời, đừng tức giận ... "

Giang Ly Trần lườm hắn một cái, không tức giận mới là lạ đấy!

Lâm Nhất nín cười, quay sang đám người Chương Diên, nói: "Tóm lại một câu là các ngươi không có tư cách dạy dỗ đại sư huynh nhà ta!"

"Đại sư huynh cái rắm! Ta dạy dỗ luôn cả ngươi nè, xem ngươi còn dám mạnh miệng hay không!"
 
Back
Top Bottom