Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4125: Kiếm thế vốn đã bị nghiền nát



Phụt!

Lâm Nhất hơi khom người, dưới tam mắt của mọi người lại nôn thêm một ngụm máu tươi. Cả người hắn vô lực, Táng Hoa trong tay chao đảo rồi rơi xuống đất. Hắn giống như mặt trời mất đi ánh sáng, ba thanh kiếm đâm thủng ngực hắn, một đòn đỉnh phong mà nó cuốn theo quá mức kinh người, vượt xa dự đoán của hắn

Âm!

Vẻ mặt ba lão giả tóc trắng lạnh lùng, giơ tay lên vỗ mạnh vào chuôi kiếm.

Phụt!

Lưỡi kiếm hoàn toàn đâm vào, chỉ còn lại chuôi kiếm ở bên ngoài. Sau một đòn đó, ba lão giả mở hai tay ra, lui người về phía sau.

Bọn họ rất bình tĩnh, không nóng vội, bay lơ lửng trên không trung.

Lâm Nhất bị một đòn này đánh bay đi, giống như chiếc lá rơi bị cuồng phong cuốn ngược lại, lơ lửng, chao đảo rồi rơi xuống. Có thể thấy một cách rõ ràng rằng, khí cơ trên người Lâm Nhất đang dần biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Nhưng cùng với sự suy yếu của khí cơ, mọi người càng có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng, Lâm Nhất người đang rơi xuống, chiến ý của hắn đang dần tăng lên.

Kiếm thế vốn đã bị nghiền nát dưới sự chống đỡ của luồng chiến ý này, tựa như ánh nến đung đưa, kiên cường trong không trung. Nhưng cho dù chiến ý không tắt, thì kiếm thế vẫn không thể chân chính hội tụ lại được.

Nó bị ba thanh kiếm ở trước ngực phong cấm một cách chặt chẽ, ánh nến chập chờn, chớp tắt chớp sáng.

Nếu như mặt trời lụi tàn trong bóng tối, vậy ta sẽ thắp lên ngọn nến. Nếu ánh nến cũng không thể bùng cháy, vậy thì ta sẽ đốt cháy cả sinh mệnh trong đêm tối này, hóa thành ánh sáng, chiếu sáng đôi mắt mịt mù mà tăm tối của ta, chiếu sáng thanh kiếm chưa bao giờ bỏ cuộc trong lòng ta.

Ầm!

Chợt có gió lớn nổi lên, kiếm ngân chín tầng trời.

Mái tóc dài của Lâm Nhất bay phấp phới, kiếm thế trên người bỗng nhiên tăng vọt, nhưng cùng với sự gia tăng của kiếm thế, sức sống của hắn lại càng tiêu hao với tốc độ nhanh hơn.

Mọi người kinh hồn bạt vía, nếu cứ điên cuồng như vậy, sợ rằng kiếm thế của Lam Nhat khong the khoi phuc lại đỉnh phong ma chỉ lam hao tổn tính mạng của mình.

Thực sự quá điên cuồng, quá thê thảm!

Tất cả mọi người đều ngây người trước cảnh tượng này, chém giết đến bây giờ, vậy mà Lâm Nhất vẫn không hề có ý định từ bỏ.

"Tên này còn muốn lật ngược tình thế sao? Nằm mơ!"

Phong Huyền Tử trên bục khách quý tức giận hét lên: "Giết hắn!”

Vù!

Ba lão giả tóc trắng chỉ đợi lúc này, bọn họ vừa nãy chọn rút lui, chính là để đảm bảo an toàn, không cần thiết phải mạo hiểm đồng quy vu tận với Lâm Nhất, lao vào tiếp tục chém giết hắn.

Trước mắt kiếm thế của hắn đã khôi phục lại, cũng chứng minh suy đoán trong lòng của ba lão giả. Người này, ... Vốn dĩ chính là một kẻ khác người, cầu một đường sống.

Đợi sau khi thấy rõ chiêu bài tẩy rồi thì không cần phải dây dưa nhiều nữa.

Không cần Phong Huyền Tử lên tiếng, ba người ho đa hoa thanh chim nhạn lao về phía Lâm Nhất như chớp giật. Kiếm thế dùng sinh mệnh đốt lên trông thì khoáng đạt, nhưng dù thế nào vẫn còn có ba thanh kiếm cắm trong cơ thể hắn.

Có ba thanh kiếm đó, cho dù đối phương có thủ đoạn ngút trời cũng không thể chân chính trở mình, chắc chắn phải chết.

Ong ong ong!

Trong lúc bay vút qua, ba lão giả vừa kết ấn, khiến cho thanh kiếm trong người Lâm Nhất không ngừng run rẩy.

Gò má Lâm Nhất trắng bệch không chút huyết sắc, hắn hít sâu một cái, ánh mắt liếc nhìn về ba bóng chim nhạn đó rồi từ từ nhắm lại. Cảnh ngộ trước mắt, có thể coi như nằm trong dự tính, chỉ là cục diện còn nguy hiểm hơn so với dự đoán.

Nhưng đây cũng là cơ hội thắng duy nhất, không đặt bản thân vào hiểm cảnh, chém chết một người trước, thì hắn hoàn toàn không có cơ hội thắng.

Hắn đáp xuống đất ngồi xếp bằng, không quan tâm đến chim nhạn đang bay tới, hai tay đặt lên đầu gối trái phải, ngưng kết kiếm ấn khác nhau, trong lúc trấn áp ba thanh kiếm sắc bén ở trước ngực, đồng thời thúc giục Phù Vân kiếm quyết để cho Thanh Loan xuất hiện trở lại, bay lơ lửng giữa trời đất.

Từng con Thanh Loan tựa như cánh tay của hắn, dễ dàng điều khiển, tùy tâm sở dục mà thao túng.

Tinh thần của hắn tập trung một cách trước nay chưa từng có, giành giật thời gian với ba lão giả hóa thành chim nhạn. Chỉ chốc lát, chim nhạn gào thét mà tới, khuôn mặt của ba lão giả xuất hiện, bọn họ ra tay như điện xẹt, bắt lấy chuôi kiếm ở trước ngực Lâm Nhất.

Chỉ cần bat được chuoi kiem lan nữa thoi, thì Lam Nhat se bị phanh thay trong nháy mắt.

“Ngưng!"

Lâm Nhất gặp biến không hoảng, hai tay mở ra rồi mạnh mẽ hợp lại.

Mười ngón tay biến hóa với tốc độ khủng khiếp, kiếm quang lấp lóe trên đầu ngón tay, khiến cho trời đất trở lên chớp sáng chớp tối. Thời gian trôi đi dường như nhanh hơn, gió lớn nổi lên, sấm chớp vang rền, toàn bộ quảng trường Thanh Nham như một phiên bản đáng sợ của thế giới.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Nhưng cuối cùng vẫn là trễ một bước, Lâm Nhất nhắm chặt mắt đang từ từ mở ra, tựa như năm tháng lắng đọng, lộ ra cảm giác thăng trầm vô tận.

Mây trôi không phải ý ta, một cái chớp mắt đã qua vạn năm.

Thế sự xoay vần, vật đổi sao dời.

Đất trời nơi đây tựa như đã qua một vạn năm, nhưng lại chỉ trong chớp mắt.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4126: Phù Vân Kiếm



“Phù Vân Kiếm, Vạn Kiếm Quy Tông!”

Kiếm ấn hoàn chỉnh trong tay Lâm Nhất bỗng chốc thành hình, mười ba con Thanh Loan dung hợp hoàn mĩ, hóa thành Thánh Linh chân chính của Phù Vân Thập Tam Kiếm. Đó là một thanh trường kiếm cổ xưa lấp lánh thanh quang, bao phủ bởi lôi mang màu tím, tựa như trường tồn từ xa xưa, đời đời bất hủ.

Giống như thần linh, nhìn xuống đất trời.

Xoạt!

Dưới sự chiếu sáng của kiếm quang, ba lão giả ngẩng đầu lên nhìn, con ngươi nháy mắt đã bị tan chảy, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong hốc máu như hố đen của bọn họ.

Bọn họ phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, che lấy đôi mắt đau đớn vô cùng

Cự kiếm thanh mang, giống như vua của kiếm, một tiếng kêu ngân của nó khiến cho vô số trường kiếm của Tàng Kiếm Lâu hóa thành chim nhạn kéo đến.

Keng! Keng! Keng!

Hàng vạn thanh trường kiếm rơi xung quanh nơi Lâm Nhất đang ngồi xếp bằng. Dưới sự chiếu rọi của kiếm ý thanh quang mà bị lu mờ, trở lên loang lổ rỉ sét. Một tòa kiếm chủng vô cùng kì lạ xuất hiện trước mắt mọi người, thanh cự kiếm thanh mang đo giống nhu đa nuot tron het toan bộ phong mang của kiem quang.

Bọn họ ở xa xa hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn, thỉnh thoảng có người to gan ngẩng đầu lên, trong nháy mắt hai mắt đã bị chói đến mức máu chảy đầm đìa.

"Mắt của ta!"

"Đáng chết, đây là thứ quái quỷ gì vậy!"

Một đám người hoảng sợ, âm thầm kinh hãi, cả người run rẩy. Toàn bộ Tàng Kiếm Lâu đều trở lên ảm đạm dưới ánh sáng của thanh kiếm này.

Trên dưới nhà họ Phong lại càng tuyệt vọng hơn. Từng thanh trường kiếm đều bắt đầu rỉ sét, thanh nào thanh nấy ít nhất cũng là đạo binh, thậm chí còn có nhiều thánh kiếm bách văn, nhưng vào khoảnh khắc thánh kiếm rơi xuống, thanh nào cũng đã rỉ sét loang lổ, không đáng giá một đồng.

Quá đáng sợ, một sự khủng khiếp khó bề tưởng tưởng quanh quẩn trong lòng nhà họ Phong.

Nhiều thanh kiếm bị hư hại như vậy, tổn thất lớn đến nỗi đã vượt qua sức tưởng tượng của người nhà họ Phong. Phong Huyền Tử giận dữ đến biến sắc, lại phun ra một ngụm máu.

Ầm

Thủ ấn của Lâm Nhất đang thay đổi, ba thanh kiếm ở trước ngực trực tiếp văng ra ngoài dưới uy áp này. Lưỡi kiếm dính máu bay ngược ra với tốc độ sấm vang chớp giật. Chớp mắt chuôi kiếm đã đập lên người ba lão giả tóc trắng, khiến mấy người họ hộc máu bay đi.

Sức sống trên người Lâm Nhất đang giảm mạnh, vào khoảnh khắc kiếm rời khỏi cơ thể cũng đã dừng lại, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

Ba thanh kiếm này thật sự muốn đòi mạng, mỗi thanh đều ẩn chứa luồng kiếm thế khoáng đạt, nhục thân của hắn chỉ một chút nữa thôi đã bị xé thành từng mảnh vụn rồi.

Nhưng dù vậy, vẫn khiến cho tính mạng của hắn ngàn cân treo sợi tóc.

Đáng sợ nhất là ba lão giả này, bọn họ quá lão luyện và cay độc, lại vô cùng cẩn thận. Nhưng cuối cùng cũng vì cẩn thận quá mức mà thất bại, Phong Thiên Nguyên đã sợ hai vào một kiếm cuối cùng, ba lão giả lo sợ Lâm Nhất đồng quy vu tận với bọn họ, cũng lựa chọn phương án an toàn nhất.

Điều này cũng không sai, đối mặt với cái chết thì cho dù là kiếm khách trong lòng cũng sẽ có phần kính sợ.

Nhưng thắng lợi chân chính vĩnh viễn chỉ dành cho kiếm khách đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, lòng hướng về kiếm không bao giờ dập tắt.

Vụt!

Vào khoảnh khắc sức sống dừng biến mất, Lâm Nhất dang rộng cánh tay, áo xanh tung bay, bay lên không trung.

Kim Ô Cửu Biến!

Hắn bước liên tục chín bước trên không trung, sau chín bước, hắn lập tức đuổi theo ba người đã bị chuôi kiếm đánh bay, Trục Nhật Thần Quyết cũng được phát huy tới cảnh giới đỉnh phong. Kim quang trên người hắn nở rộ, tựa như mặt trời ló rạng, hắn vung tay, Táng Hoa từ đằng xa như chim nhạn rơi vào lòng bàn tay hắn.

Một cái xoay người, Táng Hoa tỏa ra hàn mang rét lạnh.

Ba lão giả hai mắt đã bị chói mù lại bị chuôi kiếm đánh cho bị thương, còn chưa kịp phản ứng lại thì hàn mang trong kiếm phong đã nuốt chửng mấy người họ.

Phụt!

Hàn mang lóe lên, ba đầu người đồng loạt bay lên rồi rơi xuống.

Lâm Nhất đứng lặng trên không trung, phong mang tùy ý ở mi tâm, hắn đưa mắt nhìn lại thanh kiếm trong tay, mặt trời vẫn lên cao, Táng Hoa chưa từng rời xa.

Phá trận!

Cửa cuối cùng của Thần Long Quỷ Tam Trận, Tứ Huyền Trận do bốn vị Thiên Thần Đan canh giữ cũng đã bị phá dưới tay Lâm Nhất.

Chiến đấu quá ác liệt, vượt qua dự đoán của bọn họ.

Tâm trạng của tất cả mọi người trong quảng trường Thanh Nham hiện giờ hoàn toàn không thể bình tĩnh lại được, thanh cự kiếm thanh mang đang lơ lửng trên hư không kia thực sự quá mức kinh khủng.

Vào khoảnh khắc ánh sáng biến mất, luồng uy áp đáng sợ bao trùm đất trời vừa nãy đột nhiên biến mất, tất cả thanh niên tài tuấn ở quảng trường như trút được gánh nặng.

Nhìn thấy ba cỗ thi thể không đầu trên mặt đất, Lâm Nhất âm thầm suy nghĩ, có phải hắn đã đánh giá thấp uy năng của Thánh Linh thanh mang rồi hay không.

Chẳng lẽ nó là sự tồn tại không thể phá giải ở cảnh giới Thiên Phách?

Nghĩ lại thì thực sự có khả năng, bất kể là ai, cho dù là đại lão cảnh giới Long Mạch, một khi đã phong cấm tu vi ở cảnh giới Thiên Phách, có lẽ cũng không thể đối mặt được với cự kiếm thanh mang.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4127: Hắn chỉ mới sử dụng Thánh Linh



Hắn chỉ mới sử dụng Thánh Linh, còn chưa thi triển Phù Vân Thập Tam Kiếm mà mấy lão giả này đã bị ánh sáng của Thánh Linh chói mù hai mắt rồi.

Đó là do phong mang của thanh kiếm này quá mức sắc bén, chân nguyên hộ thể của cảnh giới Thiên Phách căn bản không thể nào chống lại được, cũng không thể nhìn thẳng.

Vốn Lâm Nhất còn nghĩ, lấy một địch bốn ắt sẽ phải chết, nhưng hiện giờ xem ra có lẽ hắn đã nghĩ sai rồi. Nếu như sử dụng Thánh Linh chân chính của Phù Vân Thập Tam Kiếm sớm hơn thì có lẽ hắn đã không thê thảm như thế này rồi, suýt chút nữa không cẩn thận mà bỏ mạng.

2704 Nếu như vừa nay ep ba thanh kiếm ra khỏi cơ thể chậm hơn một chút thôi thì có lẽ hắn thực sự đã chết rồi.

Đây du sao cung là lần đầu tiên cự kiếm thanh mang thực chiến nên còn chưa thành thục, nhưng vẫn có thể hiểu được.

Hơn nữa trên đời này cũng không có nếu như, nếu không giết Phong Thiên Nguyên thì có lẽ hắn hoàn toàn không có cơ hội sử dụng Thánh Linh. Dù sao lão già này rất cay độc xảo quyệt, từ đầu đến cuối đều liên tục quấy nhiễu hắn.

Mấu chốt là Vẫn Tinh kiếm pháp của đối phương, rất khó đối phó, chỉ cần không để ý một chút thôi là đã bị nó phong cấm rồi.

Thu hồi lại suy nghĩ, Lâm Nhất nuốt Niết Bàn đan, sau đó đưa tay ngăn lại máu chảy ra từ vết thương ở tim. Vết thương do ba thanh kiếm đó tạo ra, khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi, máu từ lỗ thủng bị đâm xuyên qua chảy máu không ngừng.

Kiếm ý còn sót lại càng không ngừng tấn công vào lục phủ ngũ tạng của hắn.

Mấy đốt xương sườn trực tiếp bị nghiền thành bột, chỉ cần hơi cử động một chút thôi đã đau đớn muốn chết, khiến người ta khó mà chịu đựng nổi.

Âm!

Sau khi Lâm Nhất đóng lại miệng vết thương xong, bèn vận chuyển chân nguyên, đẩy hết kiếm ý mà mấy lão giả tóc trắng để lại trong cơ thể ra ngoài. Kiếm khí dính máu tươi, bay ra từ trong lỗ chân lông, đến tận lúc này mọi người mới như vừa tỉnh khỏi mộng.

Hít!

Hắn hít một hơi thật sâu, sắc mặt trắng bệch đã có huyết sắc, vết thương xem như đã hoàn toàn ổn định. Niết Bàn đan bắt đầu phát huy tác dụng, dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng khôi phục vết thương trên người về nguyên dạng.

Nhung nguoi tren quang truong Thanh Nham đen luc nay moi nhu vừa tỉnh khỏi mộng.

"Vừa rồi là gì vậy?"

“Chói mắt quá, không thể nhìn rõ được gì cả ... "

“Ha ha, ngươi còn dám nhìn sao?"

Những tiếng xì xào không ngừng vang lên, ánh mắt của họ đổ dồn về phía trung tâm của quảng trường Thanh Nham nay đã thành kiếm chủng, trong lòng vẫn khó nén được rung động.

Trên Phi Thiên Đài, Công Tôn Viêm kinh ngạc hồi lâu mới nghẹn giọng nói: "Đó là Thánh Linh chân chính của Phù Vân Thập Tam Kiếm!”

Phù Vân Thập Tam Kiếm rất có danh tiếng ở vùng Đông Hoang, có thể nói là hiển hách một thời, đã từng có người dùng Phù Vân Thập Tam Kiếm để san bằng các cao thủ đồng bối ở Đông Hoang.

Rất nhiều người mến mộ thanh danh mà đến Thánh Kiếm Phong, nhưng đáng tiếc đều không thu hoạch được nhiều, không ai có thể tái hiện lại sự huy hoàng năm đó.

Công Tôn Viêm hiểu biết sâu rộng, thoáng thất thần, rất nhanh đã nhớ ra lai lịch của cự kiếm thanh mang. Các đệ tử nhà họ Phong khác ở trên đài ai nấy đều như mất cha mất mẹ, mặt xám như tro tàn, hai mắt vô thần, hoàn toàn nói không nên lời.

Hôm nay, đả kích nhường này đối với họ mà nói thực sự quá nặng nề.

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất, không chỉ phủ viện nhà họ Phong, mà còn có những cường giả ở đằng xa đang âm thầm quan sát.

"Đã qua ba cửa, ta có thể lấy Kiếm Thiên Lôi đi được rồi đúng không!"

Lâm Nhất hít thở sâu, nhìn Phong Huyền Tử ở trên đài, lời nói cũng không khách khí là bao. Đã đến nước này rồi, xem như hắn và Phong Huyền Tử đã hoàn toàn trở mặt, thậm chí trong lòng hắn cũng đã dự tính được khả năng xấu nhất.

"Không thể đưa, đưa rồi thì nhà họ Phong coi như tiêu đời."

"Kiếm Thiên Lôi đã ở nhà họ Phong chúng ta mười tám năm rồi ... Đây chính là bảng hiệu của chúng ta, mất bảng hiệu rồi thì căn cơ cũng sẽ bị hủy luôn."

“Lâu chủ, hãy suy nghĩ lại đi!"

Giọng nói của đám trưởng lão nhà họ Phong khàn đặc, lảm nhảm không ngừng, bọn họ không dám nói quá to, nhưng mọi người có mặt ở đây đều đã nghe rất rõ ràng.

Mặc dù hành vi này rất trơ trẽn, nhưng đa số bọn họ vẫn có thể hiểu được, đổi là là bọn họ ở vị trí nhà họ Phong, cũng chưa chắc đã thực sự bằng lòng giao Kiếm Thiên Lôi ra.

Nhưng dù thế nào thì đây là quy tắc do Tàng Kiếm sơn trang lập lên, không phải thứ mà một nhà họ Phong có thể làm chủ được.

"Không đến lượt ông ta."

Dưới chiếc mũ trùm lụa trắng, giọng nói của Lạc Hoa hiếm khi lộ ra sự dao động trong cảm xúc.

Chỉ là sự dao động này khiến cho Bạch trưởng lão có phần không rét mà run, Lạc công tử vẫn luôn im lặng, nhưng không biết từ lúc nào đã trở lên tức giận như vậy, thậm chí còn không kiềm chế được sát ý của mình.

Tất cả mọi người đều đang đợi Phong Huyền Tử ra quyết định, người nhà họ Phong đang đợi, thế gia đến từ Hoang Cổ Vực đang đợi, cường giả nghe tin mà tới đang lẩn trốn trong bóng tối đang đợi.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4128: Đây là chuyện giữa nhà họ Phong ta và Lâm Nhất



Bên trong kiếm chủng, Lâm Nhất cũng đang đợi.

“Quy định của Tàng Kiếm sơn trang, ta không có quyền thay đổi, nhưng ... "

Phong Huyền Tử chuyển đề tài, trầm ngâm nói: "Sóng gió lần này quá lớn, nhà họ Phong ta không chỉ tổn thất rất nhiều thánh kiếm, mà còn chết nhiều người, trong đó có nhị đệ đã chết thảm của ta. Nhà họ Phong ta cần nghỉ ngơi chỉnh đốn lại một phen, ba ngày sau, ngươi lại tới lấy Kiếm Thiên Lôi đi. Tiểu huynh đệ, ý ngươi thế nào?"

Lời vừa dứt, nhiều người đã lộ ra vẻ thất vọng.

Lời này nói ra một cách đường đường chính chính, không có kẽ hở để chỉ trích. Nhưng thời gian ba ngày có quá nhiều biến số, ai có thể đảm bảo ba ngày sau Lâm Nhất có còn sống hay không chứ?

Nhưng người ta lại không tìm ra được kẽ hở nào quá lớn trong lời nói của ông ta, người nhà họ Phong quả thực đã chết khá nhiều người.

Vẫn là gừng càng già càng cay, đoán chừng Kiếm Thiên Lôi vẫn còn phải ở lại nhà họ Phong rồi, Lâm Nhất sợ là không thể lấy đi được.

Sau khi Phong Thiên Nguyên chết, tâm trạng của Phong Huyền Tử không hề có chút dao động, lòng không gợn sóng, đối mặt với Lâm Nhất cũng không lộ ra bất kỳ sự tức giận với sát tâm nào, bình tĩnh đến mức khiến người ta căm phẫn.

Nhưng họ đều rõ, người như vậy chắc chắn là người đáng sợ nhất, chó cắn người không bao giờ sủa hung hăng.

Lâm Nhất thoáng sững sờ, chợt cười tự giễu.

Hắn coi như đã sợ trước sự trơ tráo của đối phương rồi. Không chỉ muốn làm kỹ nữ, mà còn muốn lập cho mình một cái đền thờ trinh tiết.

Vừa không muốn giao Kiếm Thiên Lôi ra, vừa không muốn Tàng Kiếm sơn trang hỏi tội, thực sự coi Lâm Nhất là đứa trẻ ba tuổi sao.

“Phong Huyền Tử, ông náo loạn đủ chưa?"

Lâm Nhất còn chưa lên tiếng, thì giọng nói của Lạc Hoa đã vang lên, nàng không hề khách khí, lạnh giọng nói: "Bây giờ, ngay lập tức, giao Kiếm Thiên Lôi ra ngay cho ta, ta không muốn lặp lại lần thứ hai đâu, cũng đừng giở may trò nay ở trước mặt ta."

Hít!

Ai nấy đều rùng mình, sợ hãi trước giọng điệu của Lạc Hoa, nàng gần như đang ra lệnh cho Phong Huyền Tử.

Khí chất tỏa ra từ trên người nàng cũng khiến người ta kinh hãi không thôi, lời của nàng giống như không cho phép kẻ khác nghi ngờ.

Khóe miệng Phong Huyền Tử co giật, sâu thẩm trong lòng ông ta cực kỳ căm phẫn, nhưng nghĩ tới thân phận của đối phương, lại miễn cưỡng nhịn xuống cơn giận này.

Lâm Nhất rốt cuộc có quan hệ gì với nàng!

Ông ta thăm dò hỏi: "Đây là chuyện giữa nhà họ Phong ta và Lâm Nhất. Lạc công tử, có thể giơ cao đánh khẽ hay không.

"Ông không cần nghĩ, cũng không cần đoán xem ta và huynh ấy có quan hệ gì. Chuyện của huynh ấy chính là chuyện của ta, ba cửa đã qua, nên giao Kiếm Thiên Lôi ra rồi. Huynh ấy bằng lòng dùng quy tắc với ông nên ta mới bằng lòng dùng quy tắc với ông. Theo tính tình của ta thì bây giờ ông đã chết từ lâu rồi, ta hy vọng ông cân nhắc rõ ràng sự thiệt hơn trong chuyện này. Cái mạng này của ông, là Lâm Nhất đang giữ lại cho ông đấy."

Giọng nói của Lạc Hoa không hề mang theo cảm xúc, một sự lạnh lùng mà trước nay chưa từng có, khiến đáy lòng Phong Huyền Tử lạnh như băng.

Những trưởng lão khác của nhà họ Phong nhìn Lạc Hoa với vẻ mặt giận dữ, rõ ràng rất sốt ruột.

Theo như bọn họ nghĩ, Phong Huyền Tử hoàn toàn không cần phải kiêng dè người phụ nữ này, từ khi nào mà việc nhà họ Phong lại đến lượt một người ngoài chĩa tay vào.

Lâm Nhất nhìn Lạc Hoa như có điều suy nghĩ, trong lòng đã hiểu ra mấy phần.

“Lấy kiếm!”

Vẻ mặt Phong Huyền Tử thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng phun ra hai chữ

“Lâu chủ!"

Một đám trưởng lão nhà họ Phong lập tức như chó nhà có tang, đồng loạt lên tiếng ngăn cản.

Phong Huyền Tử lạnh lùng nói: "Đừng nói nữa, lấy kiếm, chỉ là một thanh Kiếm Thiên Lôi mà thôi, chỉ cần ta không chết thì nhà họ Phong sẽ không đổ!"

Nói như vậy cũng không sai, dù sao ông ta cũng là Thiên Huyền Sư, chỉ cần ông ta không chết thì cho dù nhà họ Phong có tổn thương nguyên khí nặng nề, cũng không đen nỗi sup đổ.

Nhung mat đi Kiem Thiên Lôi, thì sau khi ong ta mat, nha ho Phong rat co thể sẽ sụp đổ.

Dưới sự kiên trì của Phong Huyền Tử, Bát Hung Tỏa Hồn Trận lại lần nữa xuất hiện.

Hồ nước, hung thú, thanh kiếm khổng lồ vạn trượng, lò lửa như ngọn núi lần lượt xuất hiện trước mắt mọi người.

Sự việc biến hóa quá nhanh, đến mức nhiều người không phản ứng kịp. Lạc Hoa thần bí kia rot cuộc có lai lịch gì, chỉ đôi ba câu đã khiến cho Phong Huyền Tử ngoan ngoãn lại, dám giận mà không dám nói.

"Chỉ dựa vào Thế gia Thánh Giả mà muốn Phong Huyền Tử nhượng bộ sợ là không thể nào làm được, phải là Thế gia Thánh Cổ mới được!" Ánh mắt Công Tôn Viêm rơi trên người người phụ nữ áo trắng, trong ánh mắt ẩn chứa sự nóng bỏng.

Bất kỳ gia tộc nào, chỉ cần sinh được Thánh Giả thì đều có thể được thăng lên làm Thế gia Thánh Giả.

Nhưng nội tình của những thế gia này không đủ sâu, mà Thế gia Thánh Cổ lại là những thế gia cổ xưa đã trải qua thoi đại hac am đay hỗn loạn mà vẫn có thể truyền thừa đến bây giờ.

Còn về thời đại thượng cổ trước đó nữa thì đã quá lâu rồi, hầu như tất cả thế gia và tông môn thời đại đó đều đã theo sự sụp đổ của thời Thịnh thế hoàng kim mà không còn tồn tại nữa rồi.

Cho dù thỉnh thoang có hiện than, thì cung là sự tồn tại tựa như truyền thuyết thần thoại, căn bản không có ai từng gặp, ví dụ như gia tộc Mạch Thị.

"Hoang Cổ Vực có Thế gia Thanh Cổ họ Lạc không?" Công Tôn Viêm nhìn Triệu Nham ở bên cạnh, lên tiếng hỏi.

Thế lực gia tộc của Triệu Nham vô cùng lớn, nếu thực sự có Thế gia Thánh Cổ họ Lạc, thì chắc chắn y sẽ biết Lạc Hoa là ai.

“Có thì cũng có, nhưng đều không khớp với cô ấy, trong những yêu nghiệt của tông môn siêu cấp, cũng không có ai có thể so được với cô ấy."

Triệu Nham lắc đầu, lai lịch của Công Tôn Viêm có thể liên quan đến Kiếm Đế Nhất Mạch, nếu đối phương cũng không biết Lạc công tử là ai, vậy y chắc chắn cũng không thể biết được.

Cung Hạo Nhiên ở bên cạnh hai người, khẽ giọng thở dài: "Ha ha, có Lạc công tử này ở đây, xem ra sẽ chẳng có ai dám động tới Lâm Nhất. Hai ba câu đã khiến cho Phong Huyền Tử đổi ý, trưởng lão Kiếm Đế Nhất Mạch của ngươi có tới đây, có lẽ cũng không dễ dàng được như vậy."

Công Tôn Viêm ngây người, cẩn thận suy nghĩ lại, điều này cũng có lý.

Nhưng sao nghe lời nói của Cung Hạo Nhiên, lại thấy chua như vậy nhỉ.

Nó mang vỏ kiếm, phong mang không thể nắm bắt, chỉ có khí tức cực kỳ cổ xưa đang lén tản ra xung quanh, ập thẳng vào mặt, khiến cho người ta cảm nhận được một sự nặng nề vô hình nào đó.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Kiếm Thanh Lôi danh tiếng lẫy lừng.

"Thử kiếm đi."

Phong Huyền Tử giống như đã già đi rất nhiều tuổi, uể oải nói với Lâm Nhất.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4129: Lại phải thử kiếm sao?



Lại phải thử kiếm sao?

Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, hắn có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng, trong ánh mắt của những người đang nhìn hắn còn ẩn chứa ý khác.

Suy cho cùng, trước đó hắn "bẻ gãy" Kiếm Phần Viêm, đã khiến cho bọn họ bị chấn động đến bây giờ còn chưa hết.

Cảnh tượng đó đẹp như tranh ve, Kiếm Phần Viêm gần với thánh binh thiên văn, vậy mà lại gãy trước mặt họ, chỉ còn lại mỗi chuôi kiếm trơ trụi.

Khó mà khiến cho người ta không nghĩ nhiều, Kiếm Thiên Lôi sẽ không gãy tiếp chứ?

Lâm Nhất thầm lẩm bẩm, nói không chừng đám người này còn khá mong đợi hắn làm gãy luôn Kiếm Thiên Lôi đi.

Hắn đoán không sai, sau khi giải được Bát Hung Tỏa Hồn Trận, mọi người không khỏi nghĩ tới chuyện này.

Trên Phi Thiên Đài, đám người Triệu Nham rất mong chờ nhìn hắn, chuyện Kiem Phần Viem xảy ra qua đột ngột khiến cho nhiều nguoi vẫn chua hiểu ro lắm.

Hiện giờ Kiếm Thiên Lôi đã xuất hiện, không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

"Kiếm Thiên Lôi chắc cũng không gãy luôn đấy chứ." Cung Hạo Nhiên mỉm cười, lên tiếng chế giễu.

Triệu Nham trừng mắt nhìn gã, nói: "Miệng quạ đen, ngươi vẫn nên nói ít lại vài câu đi."

Kiếm Phần Viêm sao có thể so được với Kiếm Thiên Lôi, một thánh binh bách văn dù có lợi hại tới đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là thánh binh bách văn. Giá trị của thánh binh thiên văn hoàn toàn khác biệt, huống hồ còn là thánh binh thiên văn của gia tộc Mạch Thị, ngay cả sự tồn tại trên cả cảnh giới Long Mạch cũng khó mà không động lòng.

Phải nói là đã động lòng rồi, vô số tin tức được truyền đi vừa nãy, cũng không biết đã có bao nhiêu người đang ẩn nấp bên ngoài nhà họ Phong.

“Yên tâm đi, Kiếm Thiên Lôi sẽ không gãy đâu, ta cũng chỉ đùa thôi mà." Cung Hạo Nhiên bật cười, sâu trong lòng cũng cho rang Kiếm Thiên Lôi sẽ không thể gãy được.

Huống hồ, Lâm Nhất cũng không có lý do gì để bẻ kiếm.

Lâm Nhất đứng ở chính giữa quảng trường, không khỏi nghe thấy nhiều tiếng nghị luận truyền vào tai.

Xem ra đám người này đã nhận định Kiếm Phần Viêm là do hắn cố ý làm gãy, để ra uy với nhà họ Phong.

“Ha ha, cái đám ếch ngồi đáy giếng này, thật chẳng biết gì cả. Lâm Nhất, ngươi làm gay Kiếm Thiên Lôi cho ta, cho bọn chúng biết sự lợi hại của thể đoạn kiếm của ngươi!" Giọng nói kèm theo tiếng cười của đại đế từ trong hộp kiếm Tử Diên truyền vào tai hắn.

Lâm Nhất lười tiếp lời, không thèm để ý đến nàng ta.

Thực ra không có ai quy định, hắn nhất định phải rút thanh kiếm này ra, chỉ là Kiếm Phần Viêm tương đối đặc thù.

Là Phong Huyền Tử muốn khoe khoang, nhất định bắt Lâm Nhất phải thử kiếm, để cho người đời biết ông ta đã tạo ra một danh kiếm như thế nào.

Trước mắt Lâm Nhất đã có tính toán của mình, hắn cũng phần nào hiểu được thể đoạn kiếm của hắn. Hiện giờ có thể mò ra được một vài quy luật, kiếm có chất lượng càng cao, thì thời gian làm gãy kiếm sẽ càng dài.

Kiếm chất lượng kém, chỉ cần cầm trong tay thôi đã gãy rồi.

Giống như Kiếm Phần Viêm có thể duy trì được một khoảng thời gian, mới đột nhiên nứt gãy. Lúc đó hắn còn tưởng rằng thể đoạn kiếm của mình mất hiệu lực rồi.

Nếu như là Kiếm Thiên Lôi, có lẽ sẽ duy trì được lâu hơn.

Hay cứ thử đi, xem suy nghĩ của mình rốt cuộc có đúng hay không, dù sao cũng không phải kiếm của hắn.

Mang một cái chuôi kiếm về cho lão đầu đó, hình như ... cũng không có gì không ổn.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, trong lòng không còn gánh nặng nào nữa.

Vụt!

Hắn bay lên không trung, lao vút như tia chớp về phía Kiếm Thiên Lôi ở phía trên hồ nước.

Dưới ánh mắt của mọi người, chỉ nháy mắt tay trái han đã cầm lấy vỏ Kiếm Thiên Lôi.

Khí tức cổ xưa ập vào mặt, năm tháng đằng đẵng, thăng trầm khốn khó, còn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ, Lâm Nhất đã có thể tưởng tượng được, đây chắc chắn là một thanh kiếm tốt tuyệt thế, vượt xa Kiếm Phần Viêm.

Lâm Nhất đã âm thầm hạ quyết tâm từ lâu, sau khi đánh giá qua loa, tay phải hắn cần lấy chuôi kiếm rút ra.

Ong!

Nhưng kết quả có phần lúng túng, khuôn mặt Lâm Nhất lộ vẻ trầy trật, mà thân kiếm lại không hề nhúc nhích, không rời khỏi vỏ dù chỉ một chút.

"Có chuyện gì vậy?"

“Chẳng lẽ thanh kiếm này còn nhận chủ sao?"

“Hình như Lâm Nhất không được thanh kiếm này thừa nhận, do tu vi quá thấp hay sao? Với trình độ kiếm đạo của hắn, thì không có chuyện không được kiếm thừa nhận ... "

Nhất thoi bốn be trở len xon xao, anh mắt moi ngưoi đeu lộ ra vẻ nghi hoặc.

Khi kiếm đạt đến một cấp bậc nhất định, sẽ có tính cách của riêng mình, cũng chính là linh khí. Nếu không được nó thừa nhận, thì không thể rút kiếm ra khỏi vỏ, đây là chuyện rất bình thường.

Nhưng sự việc xảy ra với Lâm Nhất, lại có chút kì quặc.

Hắn chính là kì tài vượt qua Thần Long Quỷ Tam Trận, nếu luận về trình độ kiếm đạo thì không ai trong những người cùng thế hệ với hắn có thể so được. Ngay cả cường giả cảnh giới Thần Đan cũng không so được, thậm chí còn không xứng để xách giày cho hắn.

"Tiểu Băng Phượng, có chuyện gì vậy?"

Tiểu Băng Phượng thầm phỉ nhổ, tính cách của ngươi chẳng phải cũng ngang ngược như vậy sao.

Xoạt!

Hắn thúc giục Thương Long Thánh Thiên Quyết, khí lực toàn thân tuôn trào, Thương Long Ấn ở ngực tỏa ra quang mang, kích hoạt toàn bộ một trăm đường long văn trên người.

Ầm ầm!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4130: Thần văn!



Trong nháy mắt, khí lực trong cơ thể Lâm Nhất dâng trào, khí huyết mênh mông như sông suối, không ngừng sôi trào.

Từng đường long văn rót vào cổ tay hắn, tay phải hắn bùng nổ khí lực đáng sợ tựa vuốt rồng.

Sấm rền cuồn cuộn trên bầu trời, dị tượng của thánh thể Thương Long không ngừng xuất hiện.

Lâm Nhất chau mày, vẻ mặt trông vô cùng mệt mỏi, hắn cắn chặt răng, trán thấm mồ hôi.

Rắc

Giằng co hồi lâu, cuối cùng cũng rút ra được một tấc, lập tức có điện quang chói mắt khiến người ta không mở nổi mắt. Âm, lôi vân mờ mịt vô tận trong phút chốc đã trải dài che khuất bầu trời. Ánh mặt trời vừa nãy còn vô cùng rực rỡ, nháy mắt hoàn toàn biến mất, sắc trời một mảng tối mờ.

Một luồng uy áp khoáng đạt vô biên cuộn ra, sâu trong lòng của những kiếm khách co mat tren quang truong Thanh Nham đều cảm nhan được mot nỗi sợ.

"Ta không khống chế được kiếm ý của mình nữa rồi .. "

Trên Phi Thiên Đài, Triệu Nham đột nhiên biến sắc, y vô cùng hoảng sợ phát hiện, kiếm ý trong cơ thể mình muốn quỳ bái thanh Kiếm Thiên Lôi kia. Cơ thể y trở lên cứng ngắc, không khống chế được mà quỳ một gối trên đất.

Không chỉ y, mà ngoại trừ những kiếm khách cảnh giới Long Mạch trở lên, thì kiếm ý của những người khác đều không chịu sự khống chế.

Âm!

Lam Nhat het lon, hoan toan rut thanh kiem nay ra, vo so tia chop xuat hien xé rách hư không.

Thân kiếm Thiên Lôi lấp lánh chói mắt, tỏa ra uy áp khủng khiếp, đồng thời sau lưng Lâm Nhất xuất hiện một điểm sáng vàng. Điểm sáng đó dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy mà lan rộng ra xung quanh, chỉ chốc lát đã hóa thành một đường vân lộ cực kỳ phức tạp.

Đó là một thần văn hoàn chỉnh!

Thịch!

Tất cả kiếm khách dưới cảnh giới Long Mạch đều quỳ sụp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng khó chịu.

Giống như trái tim bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, chỉ cần hơi dùng lực một chút thôi, trái tim sẽ bị xé tan mà chết.

"Thần văn!”

Có người ngang đầu lên nhìn, khi phát hiện ra vân lộ lấp lánh sau lưng Lâm Nhất, trong mắt lập tức hiện lên vẻ khiếp sợ.

Chẳng trách nhà họ Phong không muốn giao thanh kiếm này ra, rõ ràng đã qua ba cửa rồi, nhưng Phong Huyền Tử vẫn còn giở trò ở trước mặt bọn họ. Vân lộ mấu chốt của thanh kiếm này không còn in dấu của thánh văn, mà là một đường thần văn hoàn chỉnh.

Rất khó để tưởng tượng rằng, còn có thể đóng dấu thần ấn trên thánh binh, phải là vật liệu như thế nào mới có thể chịu được thánh văn cơ chứ.

Thánh binh thiên văn!

Dõi mắt ra toàn thiên hạ, sợ là chẳng có mấy thanh thánh binh thiên văn nào có thể so được với thanh kiếm này.

"Thanh kiếm này có tiềm năng trở thành thần binh ... " Bên trong hộp kiếm Tử Diên, Đồ Thiên Đại Đế hiểu biết sâu rộng cũng rất kinh ngạc nói.

Cho dù có là thời đại thượng cổ, muốn đóng dấu thần văn lên thánh binh cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.

Sau khi Thịnh thế hoàng kim sụp đổ, đạo Thần Văn đã thất truyền, cho đến hiện giờ thực lực có thể nắm giữ thần văn cũng chỉ đ**m được trên đầu ngón tay, còn không hoàn chỉnh.

“Vận may của lão đầu tốt thật đấy."

Lâm Nhất nhìn Kiếm Thiên Lôi, cảm thán từ tận đáy lòng.

Đây quả thực là một thanh kiếm tốt tuyệt thế, khát vọng lớn nhất của mọi kiếm khách, có lẽ cũng chỉ như vậy mà thôi.

Hơn nữa thanh kiếm này còn cực kỳ tinh khiết, nếu như kiếm khách tu luyện sở hữu ý chí Lôi Đình, may mắn có được thanh kiếm này. Vậy thực sự không còn gì để nói, thực lực sẽ tăng liền lúc mấy bậc, ý chí Lôi Đình sẽ được tăng cường đến mức không ai có thể ngờ tới.

Nói ra thì, ta cũng là người sở hữu ý chí Lôi Đình.

Han lĩnh ngo kiem uy Thương Long, ma Thương Long lại chuong quản sấm sét, có thanh kiếm này hỗ trợ, kiếm uy Thương Long của hắn cũng sẽ được tăng vọt.

Ong ong ong!

Trong hộp kiếm Tử Diên, kiếm Táng Hoa rất bất mãn mà rung lên, giống như đang oán trách điều gì.

Ha ha!

Lâm Nhất bật cười, Táng Hoa ghen rồi.

Thiên Lôi mặc dù tốt, nhưng ta cũng chỉ thích Táng Hoa mà thôi, đời này kiếp này, ta sẽ không bao giờ vứt bỏ ngươi.

Một người một kiếm tâm ý tương thông, Táng Hoa cảm nhận được tâm ý của Lâm Nhất, lập tức yên tĩnh lại.

Rắc!

Chính vào lúc Lâm Nhất đang đắm chìm trong phong thái của Kiếm Thiên Lôi, thần văn như ẩn như hiện sau lưng hắn xuất hiện từng vết nứt. Tiểu Băng Phượng vội vàng truyền âm nói: "Mau, mau, mau buông tay ra nhanh, kiếm, kiếm, kiếm sắp vỡ rồi!"

Lâm Nhất giật mình bừng tỉnh, nhanh chóng bỏ kiếm vào trong vỏ.

Nhưng thanh kiếm này giống như nổi điên, phân cao thấp với thể đoạn kiếm của Lâm Nhất, quá trình cho kiếm vào vỏ vô cùng dày vò, còn chậm hơn lúc rút kiếm ra rất nhiều.

Keng!

"Đoạn kiếm" trong cơ thể Lâm Nhất đã lâu không có động tĩnh, trong không gian thần bí đen kịt đó, lóe lên hàn mang tịch mịch mà lạnh lẽo.

Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!

Vết nứt trên thần văn hoàn chỉnh sau lưng càng lúc càng rõ ràng, thân Kiếm Thiên Lôi lại càng tỏa ra quang mang chói mắt, mãnh liệt bùng cháy tựa như hỏa diễm, không ngừng nuốt lấy điện quang.

Dị tượng giữa trời đất bắt đầu trở lên đáng sợ.

Tựa như có hai hung thú đáng sợ đang âm thầm giao chiến, lần này ngay cả những đại lão cảnh giới Long Mạch trên bục khách quý cũng không chịu nổi.

Khuôn mặt họ lộ rõ vẻ chật vật, hai chân không chịu sự khống chế mà khụy xuống, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong mắt đều tỏ vẻ không tin được.

Đưa mắt nhìn, cơ hồ tất cả mọi người ở quảng trường Thanh Nham đều đã quỳ hết xuống đất.

Lạc Hoa không chắc chắn đáp: "Thanh kiếm đó ... hình như sắp gãy rồi."

Phịch!

Bạch trưởng lão vừa mới đứng lên, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi quỳ xuống lần nữa.

Ôi vãi, đừng dọa ta chứ, đây chính là Kiếm Thiên Lôi in dấu thần văn đấy! Bạch trưởng lão khóc không ra nước mắt, nếu như chưởng môn mà biết, vậy thì xong rồi!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4131: Lại phải thử kiếm sao?



Lại phải thử kiếm sao?

Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, hắn có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng, trong ánh mắt của những người đang nhìn hắn còn ẩn chứa ý khác.

Suy cho cùng, trước đó hắn "bẻ gãy" Kiếm Phần Viêm, đã khiến cho bọn họ bị chấn động đến bây giờ còn chưa hết.

Cảnh tượng đó đẹp như tranh vẽ, Kiếm Phần Viêm gần với thánh binh thiên văn, vậy mà lại gãy trước mặt họ, chỉ còn lại mỗi chuôi kiếm trơ trụi.

Khó mà khiến cho người ta không nghĩ nhiều, Kiếm Thiên Lôi sẽ không gãy tiếp chứ?

Lâm Nhất thầm lẩm bẩm, nói không chừng đám người này còn khá mong đợi hắn làm gãy luôn Kiếm Thiên Lôi đi.

Hắn đoán không sai, sau khi giải được Bát Hung Tỏa Hồn Trận, mọi người không khỏi nghĩ tới chuyện này.

Trên Phi Thiên Đài, đám người Triệu Nham rất mong chờ nhìn hắn, chuyện Kiếm Phần Viêm xảy ra quá đột ngột khiến cho nhiều người vẫn chưa hiểu rõ lắm.

Hiện giờ Kiếm Thiên Lôi đã xuất hiện, không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

"Kiếm Thiên Lôi chắc cũng không gãy luôn đấy chứ." Cung Hạo Nhiên mỉm cười, lên tiếng chế giễu.

Triệu Nham trừng mắt nhìn gã, nói: "Miệng quạ đen, ngươi vẫn nên nói ít lại vài câu đi."

Kiếm Phần Viêm sao có thể so được với Kiếm Thiên Lôi, một thánh binh bách văn dù có lợi hại tới đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là thánh binh bách văn. Giá trị của thánh binh thiên van hoan toan khác biệt, huống hồ còn là thánh binh thiên văn của gia tộc Mạch Thị, ngay cả sự tồn tại trên cả cảnh giới Long Mạch cũng khó mà không động lòng.

Phải nói là đã động lòng rồi, vô số tin tức được truyền đi vừa nãy, cũng không biết đã có bao nhiêu người đang ẩn nấp bên ngoài nhà họ Phong.

“Yên tâm đi, Kiếm Thiên Lôi sẽ không gãy đâu, ta cũng chỉ đùa thôi mà." Cung Hạo Nhiên bật cười, sâu trong lòng cũng cho rằng Kiếm Thiên Lôi sẽ không thể gãy được.

Huống hồ, Lâm Nhất cũng không có lý do gì để bẻ kiếm.

Lâm Nhất đứng ở chính giữa quảng trường, không khỏi nghe thấy nhiều tiếng nghị luận truyền vào tai.

Xem ra đám người này đã nhận định Kiếm Phần Viêm là do hắn cố ý làm gãy, để ra uy với nhà họ Phong.

“Ha ha, cái đám ếch ngồi đáy giếng này, thật chẳng biết gì cả. Lâm Nhất, ngươi làm gay Kiếm Thiên Lôi cho ta, cho bọn chúng biết sự lợi hại của thể đoạn kiếm của ngươi!" Giọng nói kèm theo tiếng cười của đại đế từ trong hộp kiếm Tử Diên truyền vào tai hắn.

Lâm Nhất lười tiếp lời, không thèm để ý đến nàng ta.

Thực ra không có ai quy định, hắn nhất định phải rút thanh kiếm này ra, chỉ là Kiếm Phần Viêm tương đối đặc thù.

Là Phong Huyền Tử muốn khoe khoang, nhất định bắt Lâm Nhất phải thử kiếm, để cho người đời biết ông ta đã tạo ra một danh kiếm như thế nào.

Trước mắt Lâm Nhất đã có tính toán của mình, hắn cũng phần nào hiểu được thể đoạn kiếm của hắn. Hiện giờ có thể mò ra được một vài quy luật, kiếm có chất lượng càng cao, thì thời gian làm gãy kiếm sẽ càng dài.

Kiếm chất lượng kém, chỉ cần cầm trong tay thôi đã gãy rồi.

Giống như Kiếm Phần Viêm có thể duy trì được một khoảng thời gian, mới đột nhiên nứt gãy. Lúc đó hắn còn tưởng rằng thể đoạn kiếm của mình mất hiệu lực rồi

Nếu như là Kiếm Thiên Lôi, có lẽ sẽ duy trì được lâu hơn.

Hay cứ thử đi, xem suy nghĩ của mình rốt cuộc có đúng hay không, dù sao cũng không phải kiếm của hắn.

Mang một cái chuôi kiếm về cho lão đầu đó, hình như ... cũng không có gì không ổn.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, trong lòng không còn gánh nặng nào nữa.

Vụt!

Hắn bay lên không trung, lao vút như tia chớp về phía Kiếm Thiên Lôi ở phía trên hồ nước.

Dưới ánh mắt của mọi người, chỉ nháy mắt tay trái hắn đã cầm lấy vỏ Kiếm Thiên Lôi.

Khí tức cổ xưa ập vào mặt, năm tháng đằng đẵng, thăng trầm khốn khó, còn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ, Lâm Nhất đã có thể tưởng tượng được, đây chắc chắn là một thanh kiếm tốt tuyệt thế, vượt xa Kiếm Phần Viêm.

Lâm Nhất đã âm thầm hạ quyết tâm từ lâu, sau khi đánh giá qua loa, tay phải hắn cần lấy chuôi kiếm rút ra.

Ong!

Nhưng kết quả có phần lúng túng, khuôn mặt Lâm Nhất lộ vẻ trầy trật, mà thân kiếm lại không hề nhúc nhích, không rời khỏi vỏ dù chỉ một chút.

"Có chuyện gì vậy?"

"Chẳng lẽ thanh kiếm này còn nhận chủ sao?"

"Hình như Lâm Nhất không được thanh kiếm này thừa nhận, do tu vi quá thấp hay sao? Với trình độ kiếm đạo của hắn, thì không có chuyện không được kiếm thừa nhận ... ”

Nhất thời bốn bề trở lên xôn xao, ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc.

Khi kiếm đạt đến một cấp bậc nhất định, sẽ có tính cách của riêng mình, cũng chính là linh khí. Nếu không được nó thừa nhận, thì không thể rút kiếm ra khỏi vỏ, đây là chuyện rất bình thường.

Nhưng sự việc xảy ra với Lâm Nhất, lại có chút kì quặc.

Hắn chính là kì tài vượt qua Thần Long Quỷ Tam Trận, nếu luận về trình độ kiếm đạo thì không ai trong những người cùng thế hệ với hắn có thể so được. Ngay cả cường giả cảnh giới Thần Đan cũng không so được, thậm chí còn không xứng để xách giày cho hắn.

"Tiểu Băng Phượng, có chuyện gì vậy?"

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên sự nghi hoặc, âm thầm truyền âm cho đại đế.

“Thú vị, lai lịch của thanh kiếm này không phải dạng vừa, nó không phục ngươi." Giọng nói của đại đế mang theo sự vui vẻ, mỉm cười nói.

"Không hổ là bội kiếm của lão đầu đó, tính tình tệ thật đấy! Không phục, vậy thì ta cứ rút ngươi ra đấy, xem ngươi rốt cuộc có cái gì đáng để ra oai."

Lâm Nhất lập tức nghĩ ngay đến chưởng môn phái Phù Dao, nhớ đến tính cách thối nát của ông ta, đến ngay cả kiếm cũng thối như vậy.

Tiểu Băng Phượng thầm phỉ nhổ, tính cách của ngươi chẳng phải cũng ngang ngược như vậy sao.

Xoạt!

Hắn thuc giuc Thương Long Thánh Thiên Quyết, khí lực toàn thân tuôn trào, Thương Long Ấn ở ngực tỏa ra quang mang, kích hoạt toàn bộ một trăm đường long văn trên người.

Lâm Nhất chau mày, vẻ mặt trông vô cùng mệt mỏi, hắn can chặt răng, trán thấm mồ hôi.

Rắc

Giằng co hồi lâu, cuối cùng cũng rút ra được một tấc, lập tức có điện quang chói mắt khiến người ta không mở nổi mắt. Ầm, lôi vân mờ mịt vô tận trong phút chốc đã trải dài che khuất bầu trời. Ánh mặt trời vừa nãy còn vô cùng rực rỡ, nháy mắt hoàn toàn biến mất, sắc trời một mảng tối mờ.

Một luồng uy áp khoáng đạt vô biên cuộn ra, sâu trong lòng của những kiếm khách có mặt trên quảng trường Thanh Nham đều cảm nhận được một nỗi sợ.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4132: Thanh kiếm đó



"Ta không khống chế được kiếm ý của mình nữa rồi ... "

Trên Phi Thiên Đài, Triệu Nham đột nhiên biến sắc, y vô cùng hoảng sợ phát hiện, kiếm ý trong cơ thể mình muốn quỳ bái thanh Kiem Thien Lôi kia. Co thể y trở lên cứng ngắc, không khống chế được mà quỳ một gối trên đất.

Không chỉ y, mà ngoại trừ những kiếm khách cảnh giới Long Mạch trở lên, thì kiếm ý của những người khác đều không chịu sự khống chế.

Âm

Lâm Nhất hét lớn, hoàn toàn rút thanh kiếm này ra, vô số tia chớp xuất hiện xé rách hư không.

Thân kiếm Thiên Lôi lấp lánh chói mắt, tỏa ra uy áp khủng khiếp, đồng thời sau lưng Lâm Nhất xuất hiện một điểm sáng vàng. Điểm sáng đó dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy mà lan rộng ra xung quanh, chỉ chốc lát đã hóa thành một đường vân lộ cực kỳ phức tạp.

Đó là một thần văn hoàn chỉnh!

Thịch!

Tất cả kiếm khách dưới cảnh giới Long Mạch đều quỳ sụp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng khó chịu.

Giống như trái tim bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, chỉ cần hơi dùng lực một chút thôi, trái tim sẽ bị xé tan mà chết.

“Thần văn!"

Có người ngẩng đầu lên nhìn, khi phát hiện ra vân lộ lấp lánh sau lưng Lâm Nhất, trong mắt lập tức hiện lên vẻ khiếp sợ.

Chẳng trách nhà họ Phong không muốn giao thanh kiếm này ra, rõ ràng đã qua ba cửa rồi, nhưng Phong Huyền Tử vẫn còn giở trò ở trước mặt bọn họ. Vân lộ mấu chốt của thanh kiếm này không còn in dấu của thánh văn, mà là một đường thần văn hoàn chỉnh.

Rất khó để tưởng tượng rằng, còn có thể đóng dấu thần ấn trên thánh binh, phải là vật liệu như thế nào mới có thể chịu được thánh văn cơ chứ.

Thánh binh thiên văn!

Doi mắt ra toan thien hạ, so la chang co may thanh thanh binh thien van nào có thể so được với thanh kiếm này.

"Thanh kiếm này có tiềm năng trở thành thần binh ... " Bên trong hộp kiếm Tử Diên, Đồ Thiên Đại Đế hiểu biết sâu rộng cũng rất kinh ngạc nói.

Cho dù có là thời đại thượng cổ, muốn đóng dấu thần văn lên thánh binh cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.

Sau khi Thịnh thế hoàng kim sụp đổ, đạo Thần Văn đã thất truyền, cho đến hiện giờ thực lực có thể nắm giữ thần văn cũng chỉ đ**m được trên đầu ngón tay, còn không hoàn chỉnh.

“Vận may của lão đầu tốt thật đấy."

Lâm Nhất nhìn Kiếm Thiên Lôi, cảm thán từ tận đáy lòng.

Đây quả thực là một thanh kiếm tốt tuyệt thế, khát vọng lớn nhất của mọi kiếm khách, có lẽ cũng chỉ như vậy mà thôi.

Hơn nữa thanh kiếm này còn cực kỳ tinh khiết, nếu như kiếm khách tu luyện sở hữu ý chí Lôi Đình, may mắn có được thanh kiếm này. Vậy thực sự không còn gì để nói, thực lực sẽ tăng liền lúc mấy bậc, ý chí Lôi Đình sẽ được tăng cường đến mức không ai có thể ngờ tới.

Nói ra thì, ta cũng là người sở hữu ý chí Lôi Đình.

Hắn lĩnh ngộ kiếm uy Thương Long, mà Thương Long lại chưởng quản sấm sét, có thanh kiếm này hỗ trợ, kiếm uy Thương Long của hắn cũng sẽ được tăng vọt.

Ong ong ong!

Trong hộp kiếm Tử Diên, kiếm Táng Hoa rất bất mãn mà rung lên, giống như đang oán trách điều gì.

Ha ha!

Lâm Nhất bật cười, Táng Hoa ghen rồi.

Thiên Lôi mặc dù tốt, nhưng ta cũng chỉ thích Táng Hoa mà thôi, đời này kiếp này, ta sẽ không bao giờ vứt bỏ ngươi.

Một người một kiếm tâm ý tương thông, Táng Hoa cảm nhận được tâm ý của Lâm Nhất, lập tức yên tĩnh lại.

Rắc

Chính vào lúc Lâm Nhất đang đắm chìm trong phong thái của Kiếm Thiên Lôi, thần văn như ẩn như hiện sau lưng hắn xuất hiện từng vết nứt. Tiểu Băng Phượng vội vàng truyền âm nói: "Mau, mau, mau buông tay ra nhanh, kiếm, kiếm, kiếm sắp vỡ rồi!"

Lâm Nhất giật mình bừng tỉnh, nhanh chóng bỏ kiếm vào trong vỏ.

Nhưng thanh kiếm này giống như nổi điên, phân cao thấp với thể đoạn kiếm của Lâm Nhất, quá trình cho kiếm vào vỏ vô cùng dày vò, còn chậm hơn lúc rút kiếm ra rất nhiều.

Keng!

"Đoạn kiếm" trong cơ thể Lâm Nhất đã lâu không có động tĩnh, trong không gian thần bí đen kịt đó, lóe lên hàn mang tịch mịch mà lạnh lẽo.

Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!

Vet nứt trên thần văn hoàn chỉnh sau lưng càng lúc càng rõ ràng, thân Kiếm Thiên Lôi lại càng tỏa ra quang mang chói mắt, mãnh liệt bùng cháy tựa như hỏa diễm, không ngừng nuốt lấy điện quang.

Dị tượng giữa trời đất bắt đầu trở lên đáng sợ.

Tựa như có hai hung thu đáng sợ đang âm thầm giao chiến, lần này ngay cả những đại lão cảnh giới Long Mạch trên bục khách quý cũng không chịu nổi.

Khuôn mặt họ lộ rõ vẻ chật vật, hai chân không chịu sự khống chế mà khụy xuống, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong mắt đều tỏ vẻ không tin được.

Đưa mắt nhìn, cơ hồ tất cả mọi người ở quảng trường Thanh Nham đều đã quỳ hết xuống đất.

Lạc Hoa không chắc chắn đáp: "Thanh kiếm đó ... hình như sắp gãy rồi."

Phịch!

Bạch trưởng lão vừa mới đứng lên, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi quỳ xuống lần nữa.

Ôi vãi, đừng dọa ta chứ, đây chính là Kiếm Thiên Lôi in dấu thần văn đấy! Bạch trưởng lão khóc không ra nước mắt, nếu như chưởng môn mà biết, vậy thì xong rôi!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4133: Lạc công tử!



Ngoại trừ Lạc Hoa, những người khác đều đang đối kháng với uy áp khoáng đạt bao phủ khắp thiên địa, nên không biết rõ tình trạng của Kiếm Thiên Lôi.

Kiếm Phần Viêm đã đủ quý giá rồi, đến ngay cả đại lão cảnh giới Long Mạch cũng không nhịn được mà động lòng, thậm chí còn không chắc có thể mua được.

Thêm vao đo còn là kiếm do Phong Huyền Tử ren ra, miễn cưỡng có thể xem như là hiếm có, tuyệt đối xứng với hai chữ danh kiếm.

Nhưng một thanh kiếm như vậy khi so với Kiếm Thiên Lôi vẫn vô cùng nhỏ bé, còn không thể so sánh với một phần trăm, thậm chí một phần nghìn của Kiếm Thiên Lôi.

Kiếm Thiên Lôi quá quý giá, đặc biệt là sau khi lạc ấn thần văn của nó, giá trị của nó chắc chắn sẽ còn tăng vọt.

Khi Bạch trưởng lão nghe được Kiếm Thiên Lôi sắp gãy, sợ đến mức quỳ sụp xuống đất. Đây là chuyện hoàn toàn có thể hiểu được, không hề làm quá.

Thậm chí ngay cả Lạc Hoa, cũng không nhịn được mà hơi đau lòng.

Kiếm Phần Viêm đã gãy, nếu như Kiếm Thiên Lôi tiếp tục gãy nữa, vậy thì Thần Long Quỷ Tam Trận mà Lâm Nhất liều sống liều chết vượt qua, sẽ chẳng khác nào công cốc.

Cho dù bản thân Lâm Nhất không đau lòng, Lạc Hoa cũng sẽ vì hắn mà đau lòng, cảnh tượng khi ba thanh kiếm sắc bén đâm xuyên ngực hắn, vẫn còn in sâu trong tâm trí nàng.

"Ông đợi đó, ta đi xem thử!"

Lạc Hoa dang rộng cánh tay, bay lên không trung, đối mặt với uy áp khoáng đạt đang tràn ngập khắp thiên địa, bay vút về phía Lâm Nhất.

"Lạc công tử!"

Bạch trưởng lão lập tức lo lắng không yên, trạng thái hiện giờ của Lâm Nhất, còn chưa rõ ra sao.

Nếu như thanh Kiếm Thiên Lôi kia thực sự gãy, uy lực phát nổ sản sinh ra, sợ là có thể khiến cho cường giả cảnh giới Long Mạch bỏ mạng.

Trên hư không.

Khuôn mặt Lâm Nhất lộ ra vẻ chật vật, tình huống hiện tại đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Thiên Lôi Kiếm đang giang co với thanh "Đoạn Kiếm" trong cơ thể hắn. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, thanh Đoạn Kiếm trong cơ thể gần như chẳng dùng sức gì, mà Kiếm Thiên Lôi lại đã bùng nổ đến cực hạn, thậm chí còn cược cả tôn nghiêm của mình, thà gãy, cũng không chịu khuất phục.

Lâm Nhất vô cùng đau đầu, chẳng trách thanh kiếm rách này lúc đó có thể cảm phục được chưởng môn phái Phù Vân.

Tính tình của cả hai thực sự quá giống nhau, gần như là đúc từ một khuôn ra.

Ngươi chỉ cần nhượng bộ một chút, bảo ngươi đưa ta trở về thì có sao đâu, nhưng nó nhất quyết không chịu, kien quyet toa ra quang mang, chống lại Đoạn Kiếm trong cơ thể Lâm Nhất.

Mắt thấy vứt nứt đằng sau thần văn càng lúc càng nhiều, trong lòng Lâm Nhất không khỏi sốt ruột, thần văn xuất hiện vết nứt, cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, sớm muộn gì cũng có thể khôi phục lại được.

Nhưng nếu vỡ hết rồi, bản thể của Kiếm Thiên Lôi cũng sẽ xuất hiện vết nứt, không tìm được người của gia tộc Mạch Thị thì không thể nào tu sửa lại được.

Một thanh kiếm tốt tuyệt thế, có lẽ sẽ cứ như vậy mà bị phế đi.

Thất Hoa Tụ Đỉnh!

Huyết Diễm Nhiên Thiêu!

Thần Tiêu Tại Thiên!

Lâm Nhất thầm gầm lên giận dữ, tất cả chiêu bài tẩy đều được thi triển ra. Hoa Tinh Ma còn sót lại trong cơ thể cũng lần lượt nở rộ, huyết diễm thánh văn Thương Long Ấn ở tim bùng cháy, biến nhục thân trở lên cường hãn tựa như thánh khí bách văn.

Đồng thời, kiếm ý Bán Bộ Thần Tiêu không ngừng được thúc giục, kén kiếm ở mi tâm ầm ầm nở rộ.

Đáng tiếc, trong trận đại chiến vừa rồi của Lâm Nhất, hoa Tinh Ma bị tổn thất hơn nửa, kiếm ý bị hao phí quá nhiều, cho dù có Niết Bàn Đan hồi phục, nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể nào trở lại lúc đỉnh phong.

Hắn từng chút từng chút đưa Kiếm Thiên Lôi vào trong vỏ, nhưng với tốc độ này, vẫn còn chậm hơn tốc độ thần văn đang nứt vỡ một chút.

Không được!

Lâm Nhất không để ý gì nhiều, hắn hít một hơi thật sâu, ngay sau đó phong mang trong con ngươi dâng trào.

Phù Vân Thập Tam Kiếm, Vạn Kiếm Quy Tông!

Phù Vân kiếm quyết được thúc giục, thánh linh chân chính của Phù Vân Thập Tam Kiếm lại lần nữa xuất hiện trước mắt người đời.

Ầm!

Vào khoảnh khắc cự kiếm thanh mang đứng lặng giữa hư không tựa vĩnh hằng, Lâm Nhất rõ ràng cảm nhận được áp lực đã nhỏ đi rất nhiều. Nhưng cho dù vậy, thanh Kiếm Thiên Lôi này tựa hồ vẫn không phục, chỉ hơi yên phận được một lát, đã lập tức bùng nổ ra phong mang đáng sợ, đến ngay cả cự kiếm thanh mang cũng hơi không trấn áp được nó.

"Thành thật chút!"

Nhưng cơ hội ngàn năm có một này, Lâm Nhất sẽ không bỏ qua, không đợi pháp lực chân chính của hắn, nháy mắt bùng nổ.

Keng!

Vào luc thần văn sắp nổ tung hoàn toàn, hắn hoàn toàn cho Kiếm Thiên Lôi vào trong vỏ, nhất thời thiên địa không còn sót lại thứ gì.

Phụt!

Lâm Nhất phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cự kiếm thanh mang bắt đầu trở lên hư ảo. Cho dù hắn có Thất Hoa Tụ Đỉnh, cơ thể x*c th*t vượt xa người thường, nhưng liên tiếp hai lần gọi ra thanh linh như cự kiếm thanh mang, huyết khí toàn thân đã hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.

Không có huyết khí chống đỡ, cự kiếm thanh mang tất nhiên sẽ không thể tiếp tục duy trì, chẳng mấy chốc đã tan biến.

"Mẹ kiếp, dọa chết ta rồi, nếu thanh Kiếm Thiên Lôi này gãy, đến ta cũng rất đau lòng!" Tiểu Băng Phượng trong hộp kiếm Tử Diên vỗ ngực, nghĩ lại mà sợ, nhưng chẳng mấy chốc, nàng ta phát hiện điều gì đó không đúng, vội vàng gọi: "Lâm Nhất, ngươi làm sao vậy, đừng dọa ta ... "

Giữa không trung có làn gió nhẹ ấm áp lướt qua, Lạc Hoa đón lấy Lâm Nhất, sau đó ôm lấy Lâm Nhất bay lên.

"Cô ... sao lại tới đây."

Sắc mặt Lâm Nhất tái nhợt, nằm lên cánh tay nàng, nhìn Lạc Hoa gần trong gang tấc, tựa như cách biệt một đời, mơ màng như mộng.

"Ta đau lòng cho huynh."
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4134: Một đêm chắc là đã đủ rồi



Lạc Hoa nhìn Lâm Nhất, khăn trùm che đi khuôn mặt của nàng, đến ngay cả đôi mắt của nàng cũng không thể nhìn thấy. Nhưng trong lời nói dịu dàng nhường này, lại có thể khiến người ta cảm nhận được, trên khuôn mặt này nhất định đang lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có.

Nàng nói đau lòng, mà không phải là lo lắng ... "Không sao, ta không đau, nghỉ ngơi một chút là được."

Lâm Nhất mỉm cười, hắn hít sâu một hơi, để dược hiệu của Niết Bàn Đan trong cơ thể tiếp tục phát tán, chẳng bao lâu, sắc mặt đã trở lên hồng hào.

"Lâm Nhất, ta không muốn ở đây nữa." Lạc Hoa chậm rãi nói, có thể nghe ra được, trong giọng nói của nàng mang theo chút chán nản.

Nàng ghét nhà họ Phong, cũng ghét bầu không khí ở Thanh Nham Tàng Kiếm _âu.

“Vậy chúng ta đi thôi."

Lâm Nhất đứng dậy, bay ra khỏi cánh tay của nàng, tay trái cầm Kiếm Thiên Lôi, tay phải đưa về phía đối phương.

"Ta nghe huynh."

Lạc Hoa rất tự nhiên đưa tay ra, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.

"Đi thôi!"

Tóc dài của Lâm Nhất rủ xuống, sắc mặt tái nhợt có phần mệt mỏi, nhưng vẫn khó che được khuôn mặt tuyệt thế phong hoa, hoàn mỹ không tỳ vết, dưới sự tô điểm của một chút ấn ký màu tím, tuấn mỹ tựa như yêu.

Kiếm uy khoáng đạt giữa trời đất không còn, tất cả mọi người đều thở phào một hơi, lảo đảo đứng dậy.

Nhưng vừa ngang đầu lên nhìn, tất cả đều kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng, chỉ thấy Lâm Nhất một thân áo xanh, lưng đeo hộp kiếm, tay trái cầm Kiếm Thiên Lôi, tay phải dắt lấy Lạc Hoa một thân áo trắng.

Một người tuyệt đại phong hoa, một người không nhiễm bụi trần, hai người tựa như đôi thần tiên quyến lữ, nhẹ nhàng bay đi, một lát cũng không dừng lại.

Dù nhiều năm sau, nhưng người ở quận thành Thanh Nham, cũng không thể quên đi được cảnh tượng này.

Hồi lâu sau, mọi người mới chợt bừng tỉnh.

"Vậy là đi rồi sao?"

Quá đột ngột rồi, nói đi là đi, không hề chần chừ.

Khóe miệng Bạch trưởng lão co giật, hai cái người này, thật sự khiến ông ta phải ngượng ngùng, ngay cả tiếng chào hỏi cũng không có, ta còn chưa đi mà!

Ông ta bò dậy, vội vàng chạy ra ngoài, ông ta cũng không dám tiếp tục ở nhà họ Phong nữa.

Vụt! Vụt!

Cùng lúc đó, cũng có hai bóng người một trước một sau đuổi theo, một người là kẻ mê kiếm Triệu Nham, một người là kẻ lắm lời Diệp Phi Phàm

Đại hội Danh Kiếm đã hạ màn, toàn bộ nhà họ Phong là một mảnh hỗn độn, Lâm Nhất mang theo mỹ nhân cầm kiếm đi xa.

Nhưng ai cũng biết, sự việc không thể dễ dàng kết thúc như vậy được, danh kiếm kinh người như Kiếm Thiên Lôi, Lất Nhất rất khó để tùy tiện mang đi.

Rời khỏi đại viện nhà họ Phong, Lâm Nhất và Lạc Hoa đạp xuống từ trên không trung, hắn quay đầu lại nhìn, vẻ mặt cảm khái, không ngừng thổn thức.

Trước khi tới đây hắn chưa từng nghĩ tới, hành động lấy kiếm lần này lại trắc trở như vậy, thậm chí đến bây giờ vẫn chưa tính là kết thúc,

Thần Long Quỷ Tam Trận, cửu tử nhất sinh, Lâm Nhất có thể nói là đã sử dụng hết các bản lĩnh, chiêu bài. Nhưng cho dù có như vậy, vẫn nguy hiểm trùng trùng, suýt chút nữa đã không ra được.

“Nghỉ ngơi một đêm rồi hẳng đi."

Lạc Hoa và Lâm Nhất buông tay ra, nàng nhìn Lâm Nhất, nhìn lỗ hổng do kiếm gây ra trước ngực hắn, nhẹ giọng nói.

Lâm Nhất gat đầu, quá trình hàng phục Kiếm Thiên Lôi còn gian nan hơn cả một trận đại chiến.

Hắn dưới sự trợ giúp của Niết Bàn Đan, vết thương mới miễn cưỡng ổn định, lại lần nữa rách ra, vết thương chồng chất, trạng thái trước mắt còn không bằng một phần mười lúc còn đỉnh phong.

Hơn nữa hắn có cảm nhận rõ ràng được rằng, nhiều lần uống Niết Bàn Đan, công hiệu đã kém đi rất nhiều.

"Chờ Bạch trưởng lão một chút đi."

Lâm Nhất nhìn cổng lớn, hành trình tiếp theo phải quyết định như thế nào, còn phải thương lượng với Bạch trưởng lão một phen.

Chẳng mấy chốc, Bạch trưởng lão vội vàng chạy ra, ông ta nhìn quanh bốn phía, sau khi nhìn thấy Lâm Nhất và Lạc Hoa bèn thở phao nhẹ nhõm.

“Tốt quá, nếu không nhìn thấy hai người, ta thật sự không yên tâm." Bạch trưởng lão vừa nói vừa nhìn cham cham vào kiếm Thiên Lôi, không nhịn được mà nói: "Cái gì, kiếm không gãy ư?"

"Không gãy."

Lâm Nhất mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Nhưng thần văn đã bị tổn hại, cần có thời gian mới có thể khôi phục."

Thần văn khác với thánh văn sau khi bị phá hủy, cần phải có huyền sư ra tay bù đắp, nhưng bản thân thần văn có khả năng phục hồi rất mạnh.

Nó có thể tồn tại trong nhiều năm mà không mất đi sức mạnh. Nhiều hình mẫu thần văn từ xa xưa vẫn còn tồn tại đến ngày.

Bạch trưởng lão hoàn toàn yên tâm, cười nói: "May quá may quá, chuyện này ta còn chưa nói với chưởng môn, chúng ta trước tiên cứ đến nhà họ Hoàng ở một đêm, sau đó xem chưởng môn sắp xếp thế nào."

Lâm Nhất suy nghĩ một lúc không phản đối sự sắp xếp này.

Hiện giờ hắn cầm trong tay kiếm Thiên Lôi, huống hồ nói không chừng nhà họ Phong không thể nuốt nổi cục tức, âm thầm có ý đồ xấu với thanh kiếm này.

"Trận đấu xếp hạng của Thương Huyền Phủ diễn ra vào ngày mai phải không?" Lâm Nhất đột nhiên hỏi.

Sắc mặt Bạch trưởng lão biến đổi, nói: "À ... bây giờ ngươi vẫn chưa phải là Tinh Quân, dù có thể đuổi kịp thì cảnh giới Thiên Phách đấu với cảnh giới Tinh Tương cũng sẽ chịu thua thiệt nhiều".

Đây là sự thật, Đại hội Kiếm Danh chỉ tranh tài bằng kiếm, tu vi bị giới hạn ở Thiên Phách.

Ba ngàn người đứng đầu bảng xếp hạng Tinh Quân đều đã bị Lâm Nhất đánh

bại.

Nhưng nếu thật sự bỏ giới hạn tu vi đừng nói đến Công Tôn Viêm, e rằng Phong Tinh Dương và Triệu Nham thì Lâm Nhất cũng không thể đánh bại. Tu vi chênh lệch rất lớn, hơn nữa đối thủ còn là ba ngàn người đứng đầu bảng Tinh Quân. Lâm Nhất có dùng bao nhiêu thủ đoạn cũng không có tác dụng.

Bạch trưởng lão ngạc nhiên nói.

"Lâm huynh!"

"Lâm huynh!"

Lúc này, hai bóng người bước nhanh đến, Lâm Nhất và Bạch trưởng lão lập tức ngừng trao đổi. Một người là Diệp Phi Phàm trông có vẻ bất cần vui tươi, người còn lại là Triệu Nham, với vẻ mặt trang nghiêm lông mày như kiếm.
 
Back
Top Bottom